TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 30 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 146

Chủ đề: Dong binh thiên hạ - Thuyết Bất Đắc Đại Sư

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    235
    Xu
    5,666

    Mặc định

    Ngoại Truyện - Lai Khắc Tiến Nhập Khất Nguyện Tháp

    Dịch giả: khamac

    Động huyệt càng lúc càng sáng, ánh sáng của bầu trời xuyên xuống toả ra khắp mọi hướng, ngọn đuốc bùng cháy tham lam hút lấy khí trời.
    Một thanh niên thân mặc giáp trắng dùng lực ném cây đuốc vào động huyệt tối tăm phía sau khiến mấy con thằn lằn to xác chạy tán loạn rời xa ánh lửa, từ trong bóng tối truyền ra tiếng gào, ánh mắt xanh lục giận dữ không cam tâm như muốn nhìn xuyên thấu động huyệt.
    Động khẩu cực kì trơn trượt, thanh niên quân nhân bám chặt vào cửa động rồi vươn tay vào động khẩu kéo lên một ma pháp sư râu tóc hoa râm. Tiếp theo đó là một tiểu đội mặc bạch sắc quân trang giống như hắn và 10 trung niên ma pháp sư.
    “Lai Khắc Cáp Bá, cảm ơn anh rất nhiều, không có anh thì lão già này không ra được khỏi cái động huyệt này rồi.” Vị ma pháp sư lớn tuổi mặc áo lam sắc trung hệ ma pháp bào quay về phía người quân nhân trẻ tuổi cảm tạ.
    “Đại ma pháp sư, ngài quá khách khí rồi.” Lai Khắc Cáp Bá nói chuyện không giỏi nên chỉ mỉm cười khiêm tốn.
    Họ đang ở trong một sơn cốc bốn phía phủ tuyết trắng, chính giữa sơn cốc là một ngọn tháp xám cao lớn hướng thẳng lên trời. Đó là thánh địa truyền thuyết của các băng hệ ma pháp sư - Khất Nguyện tháp do băng tuyết tạo thành. Đây là nơi các băng hệ đại ma pháp sư đối diện với cực hạn bản thân để trở thành ma đạo sư.
    “Tiễn quân ngàn dặm cũng phải chia ly, Lai Khắc đội trưởng ta đi trước vậy. Hi vọng sau này có dịp gặp lại mọi người.” Lão ma pháp sư ánh mắt mệt mỏi. 10 vị đại ma pháp sư tiến nhập Khất Nguyện tháp tối đa chỉ còn có 1 người đi ra, năng lực bản thân nâng lên ma đạo sư. Lão pháp sư cả đời cống hiến sức mình cho ma pháp lúc này cảm thấy thất lạc.
    “Hỡi Sáng Thế Thần, hỡi băng tuyết tinh linh, hãy giải phóng ma lực của người... triệu hồi băng tuyết cuồng long.”
    Lam sắc thủy cầu trên ma pháp trượng tùy theo chú ngữ của lão ma pháp sư xuất hiện ma lực ba động, không trung đột nhiên hoa tuyết tung bay, không khí như cô đặc lại, một con ngân sắc phi long từ từ hiện ra từ hư không. Phi long dưới sự điều khiển của lão ma pháp sư hống lên một tiếng trước khi đáp xuống trước cổng tháp bằng bạc, long trảo nắm chặt khoá cửa, đôi cánh đập mạnh trong không khí, cánh cửa ngọn tháp bị kéo bung ra.
    Mọi người không thể ngờ được từ trong tháp cuồng phong thổi ra, tạo nên mộn cơn lốc xoáy cuốn hết mọi thứ phía trước cản đường vào trong Khất Nguyện tháp. Đại ma pháp sư thân thể hư nhược, căn bản không thể chống chọi lại lốc xoáy bị cuốn vào trong tháp.
    Tiếng Lai Khắc vang vọng trong tiếng gió gào: “Cúi đầu xuống… cúi đầu xuống.”
    "A... a... a... Đội trưởng cứu tôi." Hai binh sĩ và một vài ma pháp sư phía trước bị cơn lốc cuốn vào trong tháp, chỉ còn tiếng hét vang đội khắp sơn cốc.
    Lai Khắc Cáp Bá phủi tuyết trên đầu, cúi người trườn trên mặt đất. Một binh sĩ bị lốc xoáy cuốn đập vào vách núi, máu đỏ nhiễm một góc sơn cốc. Các ma pháp sư còn lại cũng bị thương.
    Lai Khắc nằm trên mặt tuyết rút trường kiếm ra, dùng sức đẩy tuyết ra sau biến thân mình thành ván trượt lao tới trước cửa Khất Nguyện tháp. Giữa cuồng phong gào thét, hắn trườn tới cánh cổng, toàn lực đóng cửa tháp lại... Cơn lốc xoáy lập tức đẩy lùi trong cửa tháp. Lai Khắc lập tức dùng trường kiếm chèn cánh cổng, đột nhiên một cơn cuồng phong cuốn tới, Lai Khắc chỉ kịp thét lên một tiếng trước khi bị hất vào trong Khất Nguyện tháp.
    Gió ngừng thổi, cửa tháp đóng chặt, thanh hắc sắc trường kiếm của hắn cắm chặt trên cánh cửa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi giangjc, ngày 06-08-2014 lúc 23:04.
    ---QC---


  2. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annguyen1703,Blue_planet,Darkntnt,diangucmauden,enbosiro,freejack,ge445,hach,haimuoi,hoainamvuong,hotfam501,lacquy1234,Lamsao,longhanh13,nhiduonggia,nsguyenan,odin,pestie,phiêu!,phonglang,sasuketaki02,soccerrec28,thannhan,thedino,thunreigu,VietStar1711,vtgcnn,Đình Tống,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    235
    Xu
    5,666

    Mặc định

    QUYỂN 1 : BĂNG TUYẾT HỮU TÌNH

    Chương 1: Băng Tuyết Cố Nhân Lai


    Dịch giả: khamac

    Là lịch sử tạo nên anh hùng hay anh hùng tạo ra lịch sử?
    Một mối quan hệ khó giải thích rõ, nhưng bắt đầu từ Hồng Nguyệt lịch năm 203, một Dong binh trẻ tên là Ngả Mễ Cáp Bá đã bước vào lịch sử đại lục Ngả Mễ, 10 năm trước lịch sử tạo nên anh hùng, 10 năm sau anh hùng và lịch sử cuốn chặt lấy nhau.
    Ni Nhĩ Cáp Bá, đại lục sử gia, cháu 12 đời thủ bút


    "U… U... U..." Tiếng tù và nổi lên phía bắc thôn Hải Khắc, từ phía bắc thôn xuất hiện một thợ săn cưỡi tuyết lộc, thanh âm hoảng hốt: “Tuyết lang đến rồi, có tầm 20 mươi con, mọi người người mau mau trốn đi.”
    Nam nữ già trẻ trong thôn lập tức dừng hết công việc, nhanh chóng chạy lại tháo công cụ trên lưng con tuyết lộc đang làm việc, ôm lấy gia súc gia cầm rồi chạy vào trong nhà đẩy hết vật dụng trên giường xuống. Chỗ trước đây là giường hiện ra một cái hầm có cửa bằng sắt. Sau khi đưa hết gia súc gia cầm xuống, mọi người chui vào rồi đóng chặt thiết bản lại.
    Trong một ngôi nhà nhỏ phía nam thôn cất lên tiếng già nua: “Ngả Mễ, nhanh chân lên, Tuyết lang sắp đến rồi…”
    “Gia gia chờ cháu một chút, cháu tới liền, hôm qua có hai con tuyết kê con trốn vào đám cỏ.”
    Tiếng trẻ con từ bên ngoài ngôi nhà vọng vào... "À… ú… ú…" Có tiếng sói tru từ xa truyền lại. Từ trong nhà một ông lão tóc bạc lao nhanh ra, chạy tới đám cỏ trong sân ôm lấy đứa bé mặc kệ nó vừa giẫy vừa la: “Gia gia thả cháu ra, nếu không tìm thấy chúng sẽ bị ăn mất… Hu hu... gia gia thả cháu ra.”
    Khi hai người vừa kịp đóng thiết bản lại thì Tuyết lang đã lao vào nhà, con Tuyết lang to nhất dùng móng cào thiết bản, những con khác đánh hơi xung quanh, hơi thở của chúng xuyên qua cửa hầm phả xuống. Đứa trẻ không để ý đến âm thanh trên đầu, khóc dỗi: “Gia gia, gà con chắc chắn bị ăn mất rồi, hu hu...”
    Ông lão an ủi đứa cháu: “Ngả Mễ ngoan nào, gà con sau này sẽ sinh ra thêm nhiều nhiều nữa mà.”
    Ngả Mễ nín khóc hỏi: "Gia gia, tại sao trong thôn nhiều thợ săn vậy mà không xử lí được chúng? Trước đây chúng ta săn gấu tuyết, so với Tuyết lang khoẻ hơn nhiều còn bị chúng ta hạ. Sao không giết được Tuyết lang?"
    "Ai..!" Ông lão thở dài nói:
    “Tuyết lang không phải cứ muốn giết là giết, ai dám giết sẽ phải mang mạng mình ra bồi thường đó.”
    Ngả Mễ không phục hỏi lại:
    “Tại sao thúc thúc từ bên ngoài tới lại có thể giết Tuyết lang, hơn nữa còn giết hơn 30 con?”
    Ông lão không muốn giải thích nhiều cho đứa cháu, chỉ nói: “Họ là dong binh cho nên có thể giết Tuyết lang.”
    Ngả Mễ nắm chặt tay, kiên quyết nói: “Sau này lớn lên cháu sẽ làm một dong binh.”

    Thôn Hải Khắc nằm phía đông Noãn Thuỷ hà thuộc Băng Phong đại lục, nằm giữa Ngả Mễ đế quốc với Cáp Mễ Nhân vương quốc, trên bản đồ thì thuộc lãnh địa Cáp Mễ Nhân. Người Cáp Mễ Nhân từ xưa tới nay quen sống chung với băng tuyết nhưng Noãn Thuỷ hà sau cơn bùng nổ của một ngọn núi lửa đã hình thành nên một hồ nước nóng (Tuyết Nguyệt hồ). Xung quanh Tuyết Nguyệt hồ và hai bên bờ Noãn Thuỷ Hà tạo ra một khu vực đặc biệt trên Băng Phong đại lục hoàn toàn không bị tuyết phủ.
    Trong 500 năm lịch sử của mình, Ngả Mễ đế quốc dùng mọi thủ đoạn từ ngoại giao, quân sự, âm mưu để nhằm lấy được Tuyết Nguyệt hồ và khu vực Noãn Thuỷ hà nhưng đều không thành công. Hồng Nguyệt lịch năm 3, Hồng Nguyệt lịch năm 12, Hồng Nguyệt lịch năm 25, Hồng Nguyệt lịch năm 47, Hồng Nguyệt lịch năm 52, trong vòng 50 năm hai đời Quân chủ (vua) của Ngả Mễ đế quốc vì Tuyết Nguyệt hồ và Noãn Thuỷ hà đã 5 lần phát động chiến tranh qui mô lớn, điều động Long kị binh toàn quốc nhưng mỗi lần tấn công lại là một lần thất bại.
    Trong thời gian này Ngải Mế đế quốc công chiếm đất đai phía nam Băng Phong đại lục... cũng có thể không cần dùng từ "công chiếm" vì Cáp Mễ Nhân vương quốc vốn dĩ không có một binh một tốt ở khu vực này. Sau khi chiến tranh xảy ra, từ Băng Tuyết sâm lâm cực bắc Ngả Mễ đế quốc Bắc Bộ liên bang, một lượng lớn Lang kị binh theo đường huyết mạch Long Nha sơn phát động tổng tiến công Ngả Mễ Bắc Bộ liên bang Băng Chi bảo luỹ, ép quân đội Ngả Mễ phải rút lui.
    Tại Băng Phong đại lục, bất kể đội quân nào khi đối diện với đội quân Cáp Mễ Nhân râu tóc trắng bạc, đối diện đội quân mặc bạch sắc tuyết hùng chiến y, đối diện bạch sắc lang kị binh, đối diện với cả một góc trời đầy tuyết chỉ có thể nhớ tới 2 chữ: chạy trốn! Trên thế giới băng tuyết này bất kì binh chủng nào cũng không thể phát huy quá 10% thực lực, ngay cả Long kị binh vô địch thiên hạ cũng không thể hiện nổi quá 50% sức mạnh của mình. Ngả Mễ đế quốc có bao nhiêu Long kị binh đi nữa cũng không vượt quá một tiểu đội Lang kị binh.
    Do đó một số vị Ngả Mễ đế quốc Quân chủ hi vọng thông qua thủ đoạn ngoại giao hoặc đe doạ để chiếm lấy Tuyết Nguyệt hồ và Noãn Thuỷ hà, nhưng Cáp Mễ Nhân đầu óc đơn giản, chỉ cần thấy có chữ liên quan đến quốc thổ là từ chối ngay lập tức.
    Nguyên nhân sâu xa của điều này là do Ngả Mễ khai quốc Quân chủ Ngả Mễ I đã lừa Cáp Mễ Nhân Quân chủ lấy mất một khu vực tương đương 1/4 diện tích Cáp Mễ Nhân vương quốc, tạo lập Ngả Mễ Bắc Bộ liên bang.
    Ngả Mễ I lừa đảo Cáp Mễ Nhân Quốc chủ, đem đổi mảnh đất quan trọng nhất của đế quốc - Bình nguyên Hoa Ngữ - đổi lấy mảnh đất phía nam Băng Phong đại lục, dụ hoặc Cáp Mễ Nhân Quốc chủ bằng các loại hoa quả, động vật phong phú của bình nguyên. Cáp Mễ Nhân Quốc chủ Mậu Á VII lòng tham nổi lên, bỏ mặc lời khuyên can của Hoàng thái hậu và Vương đệ kí kết hiệp định chấn kinh cả đại lục. Sau khi hiệp định được kí kết, nhiều người cho rằng Ngả Mễ I bị điên, đem đổi mảnh đất màu mỡ lấy một xứ bần cùng, chó ăn đá gà ăn sỏi... chỉ trừ Hoàng thái hậu và Vương đệ lúc đó của Cáp Mễ Nhân vương quốc phẫn hận trở về lãnh địa của riêng mình, bất chấp nguy cơ xử tử tuyên bố độc lập, tạo thành Bắc Cáp Mễ Nhân vương quốc.
    Trong lúc đó Mậu Á VII dời đô về bình nguyên Hoa Ngữ, bỏ mặc lãnh thổ cũ không quan tâm, do đó không tính toán với Vương đệ. Vương đệ tận dụng thời gian này từ địa bàn của mình cho đến Kinh đô cũ nhanh chóng khuếch trương lãnh thổ cho đến khi chiếm cả Long Nha sơn và cả phía Đông và Bắc đại lục.
    Mậu Á VII cùng quần thần đang vui mừng khi đến bình nguyên Hoa Ngữ, cảm giác như tìm được thế ngoại đào viên. Phía Bắc bình nguyên không khí trong lành bốn mùa hoa nở, cưỡi ngựa chạy 3 ngày 3 đêm toàn trời đầy hoa, mũi ngào ngạt hương thơm. Phía Nam bình nguyên là vùng đất mưa ẩm ướt, toàn rừng cây với các chủng hoa quả thơm ngọt.
    Nhưng định đô được 5 năm, Kinh đô mới của Mậu Á VII 3 lần bị chư quốc xung quanh tấn công, trong lần cuối cùng Mậu Á VII tự thân dẫn binh, dùng máu của chính mình trả giá cho quyết định sai lầm trước đây.
    Vì lẽ gì vương quốc mạnh nhất Băng Phong đại lục khi đến đại lục của Ngả Mễ Nhân thì như "Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh"? Đội quân Lang kị binh vô địch, bách chiến bách thắng đã ở đâu?
    Sau này các binh pháp gia hậu thế nói rằng: "Học thuyết Binh chủng tương khắc và học thuyết Binh chủng gia trì (tăng cường) là do máu của Quân chủ và 10 vạn Lang kị binh viết thành."
    Người Cáp Mễ Nhân cư ngụ lâu đời ở Băng Phong đại lục, râu tóc rất dài, lông mày và lông mi cũng vậy, vì để tránh bị ánh nắng phản xạ từ băng tuyết gây mù nên lông mày và lông mi không chỉ dài mà còn mọc rất nhanh. Khi đến khu vực bình nguyên Hoa Ngữ ẩm ướt khiến họ khó chịu vô cùng, mồ hôi liên tục đổ ra. Quí tộc và quan lại còn có thời gian chỉnh sửa, còn binh lính thì chỉ biết chịu khổ. Tuyết lang lông dài trắng muốt, nhưng khi đến đây không hợp thuỷ thổ nên mất hết sức chiến đấu. Trong quá trình chiến đấu, màu sắc được thiên nhiên bảo vệ bỗng biến thành màu áo tang.
    Cuối cùng 10 vạn người đi chưa đến 1 vạn người về được cố hương. Từ đó về sau, Cáp Mễ Nhân học được một điều là không bao giờ cùng người khác bàn chuyện lãnh thổ.
    Tuyết Nguyệt hồ sau khi Cáp Mễ Nhân quay về Băng Phong đại lục được 100 năm mới hình thành do núi lửa phun. Lần này Cáp Mễ Nhân không thể để lặp lại sai lầm.
    Cũng do nguyên nhân là bình nguyên Hoa Ngữ, Cáp Mễ Nhân đối với Tuyết Nguyệt hồ "kính nhi viễn chi", không phái quân đội đến trấn thủ nhưng cũng không để mất đi. Một khi chiến tranh bạo phát, lập tức xuất quân từ Băng Tuyết sâm lâm uy hiếp kinh đô của Ngả Mễ Bắc Bộ liên bang, ép Ngả Mễ đế quốc thối binh.
    Noãn Thuỷ hà và Tuyết Nguyệt hồ đối với Cáp Mễ Nhân cũng có chỗ dùng, đó là làm nơi nuôi Tuyết lang. Vì để bảo tồn sức chiến đấu của Tuyết lang, người Cáp Mễ Nhân không nuôi nhốt mà thả chúng ra tự nhiên. Hoặc có thể nói theo cách khác là khi có chiến tranh, Cáp Mễ Nhân bằng vào trực giác của mình tìm kiếm dã lang chiêu mộ nhập ngũ, dã lang phối hợp cực tốt, chúng tự phân chia cho các Lang kị binh đoàn đội: Lang đầu lĩnh trở thành thú cưỡi của đội trưởng, các con còn lại tuỳ theo vị trí trong bầy mà phân chia đến các chiến sĩ cấp bậc khác nhau.
    Kì thật Cáp Mễ Nhân không có khả năng nuôi nhiều Tuyết lang như vậy, một khi tổng động viên thì không thể duy trì quá 6 tháng, không thì kinh tế sẽ bị phá huỷ, nguyên nhân là do chiến lang ăn quá nhiều.
    Số lượng Tuyết lang không quá 15 vạn phân bố khắp Băng Phong đại lục, nhưng từ khi Ngả Mễ đế quốc đặt chân đến Băng Phong đại lục, Tuyết lang tự động lui về Cáp Mễ Nhân vương quốc và Bắc Cáp Mễ Nhân vương quốc, số lượng còn khoảng 7 vạn. Động thực vật của Băng Phong đại lục cực kì ít, Tuyết lang rất khó kiếm mồi, có khi chạy vài ngày vài đêm mới bắt được một con mồi. Do đó tập kích các thôn làng không phải của Cáp Mễ Nhân là một cách sinh tồn của chúng. Cáp Mễ Nhân không ngăn cản các chủng tộc khác sinh sống trên Băng Phong đại lục... khi đã đóng thuế, nhưng không cho phép ai sát hại Tuyết lang. Phàm là thôn làng nào cũng có cách để đối phó với Tuyết lang. Dần dần hình thành tập quán "lang đến người núp, lang đi người ra", coi đây là một loại thuế của Cáp Mễ Nhân vương quốc. Cũng vì Cáp Mễ Nhân vương quốc sống đạm bạc, thuế thu rất ít nên mọi người cũng không phản đối "lang đầu thuế" này.

    Hải Khắc thôn cũng thuộc những thôn làng phải nộp thuế này, thôn dân theo thói quen khi Tuyết lang đến thì chỉ tẩu tán gia súc lớn, còn gia cầm để lại cho Tuyết lang hưởng thụ. Bầy Tuyết lang cũng không ở lại lâu do không phù hợp khí hậu và các thôn làng khác cũng không xa, do đó cần đi "thu thuế" nơi khác nữa. Bọn chúng không lưu lại nơi này quá nửa ngày.
    "Bang… Bang… Bang…" Tiếng Tuyết lang cào thiết bản vang trên đầu Ngả Mễ, bỗng một âm thanh đàn ông xuất hiện:
    “Cho hỏi đây là nhà Cáp Bá thúc thúc phải không?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi giangjc, ngày 06-08-2014 lúc 23:05.

  4. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AndyHuang,annguyen1703,Blue_planet,chl10808,cqd,Darkntnt,diangucmauden,ge445,hach,haimuoi,hoainamvuong,hoangde,hoanglan87,hotfam501,lacquy1234,Lamsao,longhanh13,maybachpro,nhiduonggia,nsguyenan,odin,phiêu!,phonglang,rukuru,sasuketaki02,thannhan,thedino,thunreigu,trumpy,VietStar1711,vtgcnn,Đình Tống,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    235
    Xu
    5,666

    Mặc định

    Chương 2: Thiết Mã Băng Qua Nhập Thoại Lai

    Dịch giả: khamac

    Theo các học giả nghiên cứu lịch sử Ngả Mễ đế quốc thì Ngả Mễ I không hề có ý lừa dối Mậu Á VII. Sau khi Cáp Mễ Nhân rời khỏi bình nguyên Hoa Ngữ, mặc dù có thể dễ dàng chiếm lại nhưng Ngả Mễ đế quốc không phái quân tiến nhập bình nguyên Hoa Ngữ, cũng vì lí do này mà đệ nhị cường quốc Thần Thánh giáo đình có cơ hội phát triển. Vì lí do gì người được gọi là Đại Lục Vương Ngả Mễ I đưa ra quyết định kì lạ này?
    Có lẽ phải mất 500 năm sau, một tiểu dong binh cùng mang tên Ngả Mễ mới có thể tìm ra bí mật của Đại Lục Vương Ngả Mễ I.
    Ngả Mễ đế quốc Hoàng gia học sĩ Phi Lặc, chuyên gia nghiên cứu Đại Lục Vương thủ bút


    “Ai đó?” Ngả Mễ hỏi lại nhưng đột nhiên nhớ đến người đó có thể ở cạnh Tuyết lang thì trong lòng rét run, ôm chặt lấy gia gia.
    Hải Khắc thôn chưa bao giờ có người Cáp Mễ Nhân xuất hiện, trước giờ việc thu thuế Cáp Mễ Nhân chỉ sai Nhân loại đi thu giùm. Do đó có Tuyết lang thì không thấy người, thấy người thì không có Tuyết lang, người và lang không bao giờ cùng xuất hiện.
    Âm thanh của nam tử từ phía trên truyền xuống: “Đây là nhà Cáp bá phải không? Cháu là bằng hữu của Lai Khắc Cáp Bá.”
    "Phụ thân, là bằng hữu của phụ thân." Nghe thấy tên của phụ thân, Ngả Mễ tựa như quên hết mọi thứ, đưa tay chuẩn bị mở thiết bản nhưng bị gia gia ngăn cản.
    Ông lão trầm giọng hỏi: “Nghe giọng cậu thì cậu không phải là người Cáp Mễ Nhân, cậu đến từ Ngả Mễ đế quốc phải không?”
    Giọng nam tử từ tồn đáp: “Vâng, có phải là Cáp Bá thúc thúc không? Cháu cùng với Lai Khắc cùng nhậm chức thủ vệ quân biên phòng Ngả Mễ đế quốc.”
    Giọng ông lão đầy nghi ngờ: “Tại sao cậu có thể ở cùng Tuyết lang? Tuyết lang trừ Cáp Mễ Nhân ra còn lại thì không chừa ai cả.”
    Giọng nam tử đáp lại:
    “Cáp Bá thúc thúc, chỉ là do cơ duyên xảo hợp, cháu là một trong số ít người Ngả Mễ không bị Tuyết lang tấn công.”
    Sau đó nam tử dường như quay sang đám Tuyết lang nói: “Ta có chuyện, Tiểu Bạch, ngươi dẫn anh em rời khỏi thôn làng này đi.”
    "À... ú... ú..." Tiếng tru trầm đục vang lên, tất cả Tuyết lang nhanh chóng biến mất.
    Ông lão hé thiết bản nhìn lên, sau khi nhận thấy Tuyết lang đã đi khỏi mới mở thiết bản ra. Bên cạnh thiết bản có một nam tử mặc áo truyền thống của Ngả Mễ đế quốc, nhìn thấy ông lão mở cửa lập tức đứng dậy cúi đầu chào.
    “Chào Cáp Bá thúc thúc, cháu là bằng hữu trong quân ngũ của Lai Khắc, tên là Hàn Phong Trì, thúc thúc cứ gọi là Trì Hàn Phong cho thuận miệng.”
    "Thúc thúc, cha cháu đâu rồi?" Ngả Mễ vừa ra khỏi hầm liền hỏi nam tử, khuôn mặt ông lão cũng hiện lên vẻ mặt tương tự.
    “Nói chính xác thì ta cũng không thể giải thích được, do đó mới đến đây. Sự việc là như thế này...”
    Trì Hàn Phong ngồi xuống giường và thuật lại lý do tại sao phải đến Hải Khắc thôn.

    Người dân Hải Khắc thôn cũng giống như cư dân xung quanh Noãn Thuỷ hà, đều là di dân từ Ngả Mễ đế quốc và Thần Thánh giáo đình tới. Ở đây phía Bắc là Băng Tuyết sâm lâm dài 1000 km, rộng 200 km; Phía Đông là khu rừng duy nhất trên Băng Phong đại lục không phải là rừng lá kim - Noãn Thuỷ hà sâm lâm - rộng trên 300 km. Phía Nam và phía tây là biển lớn.
    Ngả Mễ đế quốc không có quyền xây hải cảng ở đây, còn Cáp Mễ Nhân vì lí do khí hậu nên cũng không xây hải cảng nên một khi đã đến đây, rất ít người có cơ hội rời đi. Tất cả cũng giống như lão Cáp Bá, đều là thế hệ di dân đầu tiên.
    Nhưng thanh niên không như vậy, Lai Khắc Cáp Bá lúc nhỏ đã đi qua đế quốc Bắc Bộ liên bang, sau này mới lớn lên tại Hải Khắc thôn. Tuổi trẻ khí thịnh, không cam chịu ở một chỗ lâu dài, mong muốn bước chân ra ngoài thế giới rộng lớn. Lão Cáp Bá suy nghĩ tinh minh: Tuổi trẻ nên đi ra ngoài. Nhân sinh vài chục năm, khi còn trẻ việc gì thấy nên làm gì hãy làm.
    10 năm trước Ngả Mễ phát động chiến tranh, Lai Khắc Cáp Bá 20 tuổi gia nhập đế quốc quân đội với vai trò dẫn đường... Nếu không phải là đại quân di chuyển thì không mấy ai còn mạng để ra khỏi Băng Tuyết sâm lâm hay Noãn Thuỷ hà sâm lâm nếu không có người dẫn đường thông thạo khu vực này.
    Hồng Nguyệt lịch năm 187 tức cách đây 5 năm, Lai Khắc - bằng quân công tích luỹ nên được phong làm Ngả Mễ biên cảnh quân Đại đội trưởng - mang con trai chưa đầy 2 tuổi quay lại Hải Khắc thôn. Nương tử của Lai Khắc sau khi sinh Ngả Mễ do thân thể hư nhược, không chịu được hàn khí của Băng Phong đại lục nên mất sau khi sinh một năm. Lai Khắc do thân tại quân đội nên đành gửi con lại cho phụ thân của mình chăm sóc.
    Cùng hoàn cảnh đó, Hồng Nguyệt lịch năm 187, Hàn Phong Trì nhận mệnh Đế quốc từ thủ đô ra biên cảnh nhậm chức Biên phòng quân kị binh Đại đội trưởng. Khi Lai Khắc thăm thân nhân về, phát hiện ra kị binh đại đội trưởng đã được điều về biên cảnh tại Hoa Ngữ bình nguyên. Sau này gặp mặt mới quen với Trì Hàn Phong.
    Theo như Trì Hàn Phong kể, trong phối hợp hành động Lai Khắc đã cứu mạng mình không ít lần: Hồng Nguyệt lịch năm 188, Trì Hàn Phong dẫn binh truy kích Tuyết thú nhân ở trong Băng Tuyết sâm lâm thường xuyên quấy rối biên cảnh. Do không quen thuộc địa hình nên đã bị Tuyết thú nhân dẫn dụ tới Hàn Băng cốc sâu 50km trong Băng Tuyết sâm lâm, đại đội kị binh cứ nghĩ chỉ cần động tay là tiêu diệt sạch Tuyết thú nhân nhưng khôn ngờ bọn chúng dùng băng thang 2 bên cốc để trốn thoát. Đến khi quay đầu nhìn lại thì trong lòng chấn động, địa hình dốc 30 độ... một bờ dốc dài 20 km khi đi xuống chỉ tốn nửa ngày, nhưng muốn quay lại... liệu có thể quay lại không khi ngựa đã không còn sức để vừa vượt qua dốc trơn vừa giữ thăng bằng trên tuyết.
    Lai Khắc Cáp Bá khi biết hướng đi của quân Trì Hàn Phong nhanh chóng nghĩ đến tình trạnh nguy hiểm nhất liền dẫn đại đội bộ binh mang ván trượt băng rừng suốt đêm nhằm hướng Hàn Băng cốc, mang theo cả chăn ấm trên xe trượt tuyết nên biên phòng đại đội kị binh mới có thể tránh khỏi toàn quân bị tiêu diệt. Đương nhiên những chuyện như thế này còn vài lần nữa, nhưng đối với chuyện giúp đỡ hay là cứu mạng thì Trì Hàn Phong chỉ kể sơ lược.
    Hồng Nguyệt lịch cuối năm 191, biên phòng quân kị binh đại đội trưởng Trì Hàn Phong và biên phòng xuyên tuyết bộ binh đại đội trưởng Lai Khắc Cáp Bá nhận được lệnh từ Tổng đốc Ngả Mễ Bắc Bộ liên minh đến Tổng đốc phủ hộ tống Đế quốc đại pháp sư tiến nhập Cáp Mễ Nhân vương quốc, vào Khất Nguyện tháp tu luyện.
    Thực sự chỉ có một đội hộ tống đại pháp sư đến Băng Tuyết sâm lâm, đội còn lại phụ trách bảo vệ đại pháp sư tiến nhập Khất Nguyện tháp.
    Trong lịch sử Đế quốc tổng cộng chỉ có 342 vị đại pháp sư, 134 vị chủ động đề xuất tiến nhập Khất Nguyện tháp tu luyện nhưng chỉ có 35 vị có thể đến được Khất Nguyện tháp, nhưng cuối cùng chỉ có 3 vị là thành công rời khỏi. Trong 3 người thành công thì 1 người tu luyện mất 5 năm, 2 người còn lại tu luyện 10 năm. Theo như hồi kí của 3 vị ma đạo sư kể lại, sau khi tiến nhập tháp, thực tế là bị nhốt vào băng tuyết kết giới, tại huyễn cảnh của băng tuyết kết giới tu luyện đề thăng năng lực ma pháp của bản thân.
    Nhiệm vụ hộ tống lần này trên danh nghĩa quốc gia là đến Cáp Mễ vương quốc và Bắc Cáp Mễ vương quốc giao quốc thư. Trên lộ trình có 3 địa điểm cực kì nguy hiểm. 3 nơi nguy hiểm trên Băng Phong đại lục đó là: Thí Luyện động huyệt, Long Nha sơn, Băng Tuyết sâm lâm và lộ trình lần này đi qua cả 3 nơi đó. Trong đó Băng Tuyết sâm lâm được coi là an toàn nhất.
    Mối nguy hiểm của Băng Tuyết sâm lâm là từ Tuyết lang và Tuyết thú nhân ẩn hiện liên tục, xung quanh lại không có thôn làng để bổ sung nhu yếu phẩm. Truyền thuyết Long Nha sơn có Băng tuyết hệ Lục long xuất hiện, đôi lúc tấn công thương nhân trên đại lục công lộ. Còn đối với Thí Luyện động huyệt theo sách vở ghi chép, lần cuối cùng đi qua là 56 năm trước do đội ngũ hộ tống một vị đại pháp sư thuật lại... Động huyệt dài 150 km, qua khỏi động huyệt là đến Khất Nguyện tháp nhưng muốn qua 150 km này phải mất ít nhất 10 ngày, trong động quái thú rất nhiều, chủ yếu là băng hệ ma pháp quái thú. 750 người hộ tống ra khỏi động huyệt thì bỏ mạng hơn 70%.
    Đại khái hành trình như sau:

    - Từ Băng Chi bảo luỹ đến biên cảnh Đế quốc đi bằng đại lục công lộ dài 500 km mất 15 ngày.
    - Băng Tuyết sâm lâm - Đại lục công lộ - 250 km - 10 ngày.
    - Đến kinh đô Cáp Mễ vương quốc giao quốc thư - Đại lục công lộ - 300 km - 10 ngày.
    - Từ kinh đô Cáp Mễ vương quốc đến Long Nha sơn - Đại lục công lộ - 450 km - 15 ngày.
    - Xuyên qua Long Nha sơn - Đại lục công lộ - 150km - 7 ngày.
    - Đến kinh đô Bắc Cáp Mễ vương quốc trao quốc thư - Đại lục công lộ - 300 km - 10 ngày - Mặc dù Khất Nguyện tháp thuộc Bắc Cáp Mễ nhưng đường vào duy nhất là tại Long Nha sơn thuộc phía tây Cáp Mễ vương quốc nên phải quay lại.
    - Từ kinh đô Bắc Cáp Mễ đến Long Nha sơn - Đại lục công lộ - 450 km - 17 ngày.
    - Từ sơn mạch Long Nha sơn đi về phía Đông Nam để đến Thí Luyện động huyệt - từ đây không có đường, không có thôn làng – 300 km - 20 ngày.
    - Xuyên qua Thí Luyện động huyệt - không có đường - 150 km - 12 ngày.

    Cả hành trình ước chừng đi hết 200 ngày, thêm thời gian lưu lại kinh đô của 2 vương quốc vị chi 230 ngày. Trong vòng 4 năm Lai Khắc và Hàn Phong hợp tác với nhau hoàn thành nhiệm vụ không biết bao lần nhưng đây là lần đầu tiên họ nhận nhiệm vụ kiểu này.
    Trì Hàn Phong giọng nói càng lúc càng trầm trọng, tâm tình của Ngả Mễ và lão Cáp Bá cũng chùng xuống. Chỉ có ai sống tại Băng Phong đại lục mới hiểu hết nguy hiểm của nơi đây. Trăm dặm không gặp người đối với đại lục này là điều bình thường, bão tuyết chỉ cần nổi lên là cả một khu vực trăm dặm không còn một bóng người sống... Người từ đại lục khác không thể tưởng tượng được bão tuyết có thể kéo dài 10 ngày, tuyết dày 3 mét, ai đã bị chôn vùi chắn chắn chỉ có chết.
    Dã thú muốn tồn tại ở nơi này cần phải có sức khoẻ cực tốt, đương nhiên con người sống tại nơi này cũng không ngoại lệ, đem họ so sánh với nhân loại sống ở các đại lục khác thì khoẻ hơn rất nhiều.
    "Theo lịch trình định trước, chúng tôi xuyên qua Băng Tuyết sâm lâm", Trì Hàn Phong chậm rãi tiếp tục câu chuyện.
    Đối với quân bảo vệ biên phòng thường trú kế Băng Tuyết sâm lâm thì đây không phải là nơi quá nguy hiểm. Sau khi đẩy lui 3 đợt tấn công của Tuyết thú nhân, 2 đại đội bình an vượt qua Băng Tuyết sâm lâm tiến vào Cáp Mễ vương quốc.
    Đến đây Lai Khắc và Trì Hàn Phong tranh cãi nhau vấn đề đội quân nào sẽ quay về Đế quốc, đội quân nào tiếp tục hộ tống? Cuối cùng Lai Khắc thuyết phục Trì Hàn Phong bằng 2 lí do: Trì Hàn Phong chưa có con - Hành quân trong băng tuyết, kị binh phản ứng chậm hơn bộ binh.
    Nhưng Trì Hàn Phong phản đối lại 2 lí do đó: Nếu Lai Khắc xảy ra chuyện, con trai của Lai Khắc trở thành trẻ mồ côi - Kị binh có thể thoát hiểm nhanh chóng, ngoài ra còn có thể giết ngựa làm lương thực, kị binh không có ngựa vẫn có thể tương đương với bộ binh.
    Cuối cùng cả 2 quyết định ai mạnh hơn sẽ đi tiếp, chỉ kẻ mạnh mới có cơ hội sống sót nhiều hơn.
    Trì Hàn Phong thập phần tự tin, 8 tuổi gia nhập Đế Quốc Kị Sĩ học giáo, về phương diện vũ kĩ trong học giáo không tìm thấy đối thủ, 20 tuổi thông qua thí luyện trở thành kị sĩ.
    Kể đến đây giọng Trì Hàn Phong đột nhiên trở nên mơ hồ, đối với hai ông cháu Ngả Mễ thì vấn đề sinh tử của Lai Khắc quan trọng hơn tất cả nên không chú ý đến.
    Kết quả trận đấu tay đôi với Lai Khắc khiến Trì Hàn Phong không thể tưởng tượng ra được - một chiêu phân thắng bại. Trước đây khi phối hợp hành động, đại đội kị binh thực hiện việc đột kích tấn công, còn đại đội bộ binh chỉ làm nhiệm vụ áp trận hoặc xử lý tàn cục. Từ trước đến giờ Trì Hàn Phong chưa bao giờ thấy Lai Khắc ra tay. Khi vào trận, Hàn Phong cưỡi toạ kị đâm trường thương thẳng tới Lai Khắc. Đứng giữa trời tuyết, Lai Khắc dùng song thủ đại kiếm xuất chiêu không hoa mỹ, trực tiếp ngạnh bính với trường thương. Lúc này một luồng nhiệt khí lan truyền trong tay Trì Hàn Phong, trường thương bị chấn văng ra khỏi tầm phòng thủ của thuẫn bài. Lai Khắc lập tức thối lui.... Đối với kị binh mà nói, khi thương và thuẫn ly khai thì kết quả cuối cùng là cái chết.
    Trì Hàn Phong sau này hối hận là đã không sử dụng song thủ mâu, nếu không kết quả nhất định không như thế này.
    "Huynh đệ, không cần đấu nữa, đây là vận mệnh của 2 ta." Lai Khắc vỗ vai Trì Hàn Phong nói:
    “Con trai ta năm nay lên 7, vốn dĩ tính đưa nó đến Băng Chi bảo luỹ để rèn luyện, nhiệm vụ này giao cho cậu vậy. Thay ta chăm sóc cho nó, nếu ta không về nói với nó...”
    "Sự việc này xảy ra cách đây 11 tháng." Trì Hàn Phong nói đến đây 2 mắt ướt đỏ.
    Ngả Mễ run run hỏi: “Có phải phụ thân của cháu chết rồi không?”
    Trì Hàn Phong tựa hồ khôi phục lại tinh thần trả lời:
    “Không ai biết câu trả lời, 1 tháng trước binh sĩ từ Khất Nguyện tháp trở về có thuật lại vào lúc đại pháp sư tiến nhập thì xung quanh tháp tạo ra cuồng phong kết giới, không chỉ đại pháp sư mà 10 pháp sư đi theo thì cũng có 3 bị hút vào trong tháp. Phụ thân cháu vì an toàn của mọi người liều mình đóng cửa tháp lại không để cho cuồng phong kết giới tiếp tục hoành hành. Nhưng khi đang dùng song thủ kiếm chốt chặt cửa thì bị hút vào trong tháp...”
    Ngả Mễ lo lắng hỏi Trì Hàn Phong: "Phụ thân có quay về nữa không? Cuồng phong kết giới là gì?"
    “Tất nhiên là có thể quay về rồi, nhưng chỉ là không biết phải chờ bao nhiêu năm. Sau này cháu lớn lên sẽ hiểu rõ hơn.”
    Người sau này được Ngả Mễ gọi là thúc thúc chỉ trả lời đơn giản như vậy.
    Hồng Nguyệt lịch năm 192, một người lạ tên Trì Hàn Phong dưới danh nghĩa thúc thúc xa của Ngả Mễ đến sống ở Hải Khắc thôn. Từ khi hắn đến đây, Hải Khắc thôn không bao giờ bị Tuyết lang đến "thu thuế".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi giangjc, ngày 06-08-2014 lúc 23:05.

  6. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AndyHuang,annguyen1703,Blue_planet,chl10808,cqd,Darkntnt,diangucmauden,freejack,hach,haimuoi,hoainamvuong,hoangde,hoanglan87,hotfam501,lacquy1234,Lamsao,longhanh13,maybachpro,nhiduonggia,nsguyenan,odin,phiêu!,rukuru,sasuketaki02,soccerrec28,thedino,thunreigu,VietStar1711,vtgcnn,Đình Tống,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    235
    Xu
    5,666

    Mặc định

    Chương 3: Hỏa Tuyết Tẩy Luyện

    Dịch giả: khamac

    Trong con mắt hậu nhân thì trong cuộc đời của mình Dong binh vương Ngả Mễ đã gặp rất nhiều cơ duyên tốt nên mới có được thành quả như vậy. Trong số các câu nói còn truyền lại đến ngày nay, Dong binh Vương Ngả Mễ thường nhắc lại nhiều lần 1 câu nói mặc dù hầu như không ai nhớ đến nó: "Muốn thu về một trăm, trước đó phải bỏ ra một ngàn". Đồng thời rất ít người biết được khi còn trẻ ông rất thống hận câu nói này.
    Nhi Nhĩ Cáp Bá, Đại lục sử gia, cháu 12 đời của Ngả Mễ thủ bút


    "Con trai, dậy đi nào." Âm thanh vang lên trong phòng vài lần.
    "Thúc thúc cho cháu ngủ thêm một chút đi, một chút thôi, cháu buồn ngủ lắm." Đứa bé 8 tuổi Ngả Mễ khổ não cầu khẩn.
    "Á... Lạnh chết mất..." Âm thanh thê lương vang lên giữa đêm tối.
    Các hộ xung quanh gia đình nhà Cáp Bá đã quen với "âm thanh báo thức" buổi sáng này.
    Ngả Mễ nhanh chóng nhảy ra khỏi cái giường đầy tuyết. Trì Hàn Phong, tác giả của đống tuyết đó đặt chiếc thùng gỗ xuống đất thảnh nhiên nói: "Muốn thu về một trăm, trước đó phải bỏ ra một ngàn. Ta sẽ huấn luyện con thành chiến sĩ mạnh hơn cả phụ thân của con."
    Phương Đông vừa hé sáng thì có 2 bóng người một lớn một bé rời khỏi Hải Khắc thôn, chạy dọc theo bờ Noãn Thuỷ hà hướng về Tuyết Nguyệt hồ.
    Trì Hàn Phong, ai lần đầu tiên gặp hắn đều nhận ra đây chắc chắn là một quí tộc. Tại Ngả Mễ đế quốc, thế gia quí tộc có một đặc điểm chung là khí chất ưu nhã, lịch sự. Ấn tượng đầu tiên mà Trì Hàn Phong tạo ra với người đối diện chính là như vậy, nhưng ai quen biết hắn lâu dài sẽ phát hiện một tính cách khác: tinh quái, thích trêu đùa người khác. Kể từ khi đến Hải Khắc thôn, trong vòng 2 tháng những ai quen biết Trì Hàn Phong đều bị hắn hí lộng. Nhưng không vì vậy mà mọi người nghi ngờ thân phận mà hắn nói... một quân nhân, bất quá danh hiệu quí tộc chỉ thuộc hàng thấp nhất: quí tộc kị sĩ, tước hàm không có khả năng tập ấm chứ đừng nói đến được phong đất phong hầu.
    Trong thời gian này, Ngả Mễ là người chịu nhiều đau khổ nhất.
    Vị thúc thúc kì quặc này rất thích gọi Ngả Mễ là "con trai", và kể từ ngày đầu tiên vị thúc thúc này tới đây thì Ngả Mễ không còn cơ hội ngủ nướng nữa, ngay cả cơ hội tự do hoạt động cũng không còn. Hắn chưa bao giờ đánh hay mắng Ngả Mễ, nhưng các "biện pháp khác" so với đánh mắng còn đáng sợ hơn rất nhiều, như đống tuyết trên giường sáng nay là một ví dụ.
    Lai Khắc Cáp Bá trong Khất Nguyện tháp nếu biết con mình được gửi cho người như thế này không biết sẽ nghĩ gì.
    Lão Cáp Bá lúc đầu cũng không quen cách chàng trai trẻ đối đãi với cháu mình, cũng như không quen cách hắn gọi Ngả Mễ là "con trai". Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, ông cũng chấp nhận hắn trở thành thành viên gia đình. Điều khiến ông lão thay đổi suy nghĩ là do những việc Trì Hàn Phong làm khi Ngả Mễ đã ngủ... như việc đắp chăn cho Ngả Mễ, chuẩn bị bài về văn hoá cho ngày hôm sau hay từ sớm tinh mơ đã dậy dọn sạch tuyết.
    Lịch học của Ngả Mễ như sau:

    - Thể năng huấn luyện: từ lúc trời chưa sáng dậy chạy bộ từ bờ Noãn Thuỷ hà tới Tuyết Nguyệt hồ, độ dài quãng đường khoảng 20 dặm. Mặc dù nước sông khá ấm nhưng hai bên bờ tuyết phủ khắp nơi, vì để di chuyển thuận tiện nên Trì Hàn Phong yêu cầu Ngả Mễ chỉ mặc ngoài một chiếc áo mỏng.
    - Ý chí huấn luyện: khi đến Tuyết Nguyệt hồ, cởi áo ra xuống hồ bơi. Tuyết Nguyệt hồ tuy có một chữ Tuyết trong tên nhưng từ lòng đất dưới dáy hồ phun lên luồng nước cực kì nóng. Mặc dầu là chỉ bơi gần bờ chứ không phải ở trung tâm đáy hồ, nước ở đấy cũng đủ nóng để luộc chín trứng tuyết kê.

    Đang giữa băng tuyết bị buộc phải nhảy vào trong hồ nước nóng chính là bài tập rèn luyện ý chí con người.
    Sự thật thì Tuyết Nguyệt hồ cũng như những suối nước nóng có khả năng hồi phục thể lực và chữa thương rất tốt, bất kể trước đó khổ cực như thế nào, Tuyết Nguyệt hồ đều có khả năng hồi phục trạng thái tốt nhất cho Ngả Mễ.
    Sau một giờ tiến hành huấn luyện ý chí tại Tuyết Nguyệt hồ, Ngả Mễ quay lại bài tập huấn luyện thể lực... chạy dọc theo Noãn Thuỷ hà quay về Hải Khắc thôn. Tuy nhiên bài tập thể năng này chỉ duy trì được một năm sau đó bị "huỷ bỏ".
    Trong một lần do quá mệt nên Ngả Mễ ngủ quên khi đang bơi tại Tuyết Nguyệt hồ, cũng may là nước chứa rất nhiều khoáng chất nên dù không cần bơi cũng không chìm. Nước hồ lại theo Noãn Thuỷ hà xuôi ra biển băng ngang qua Hải Khắc thôn. Phát hiện ra điều bí mật này, Ngả Mễ đã lợi dụng cơ hội để ngủ thêm 2 giờ.
    Chỉ có điều một lần do ngủ quá hăng say nên bị cuốn trôi ra biển, Trì Hàn Phong sau khi về thôn chờ nửa tiếng nhưng không thấy Ngả Mễ quay về liền mượn thuyền đi tìm, kết quả tìm thấy Ngả Mễ đang ngủ ngon lành cách xa bờ 5 dặm.
    Sau khi trở về thôn, bài tập tiếp theo là huấn luyện kĩ thuật chiến đấu, thực chất là đi chẻ củi. Chẻ củi với kĩ thuật chiến đấu có gì liên quan? Nghĩ hàng trăm lần vẫn không hiểu, Ngả Mễ đành hỏi Trì thúc thúc của nó.
    Câu trả lời trước sau vẫn như một, không tìm ra gì mới: "À…" Trì Hàn Phong vuốt mũi nói: "Thực chất ta cũng không biết, những bài tập kia quả thật do ta thiết kế, riêng bài tập này là do phụ thân của cháu nói với ta".
    Dường như là theo ý muốn có sẵn của Lai Khắc Cáp Bá, Ngả Mễ theo lệnh Trì Hàn PHong đến các gia đình trong thôn ngỏ ý muốn chẻ củi dùm họ. Tất cả thôn làng đều thốt lên: "Biểu hiện quả nhiên không hổ là con cháu nhà Cáp Bá". Mỗi khi chiều xuống, cư dân Hải Khắc thôn dùng xe tuyết mang củi kiếm được từ rừng về chất trong sân nhà Ngả Mễ.
    Bất cứ ai đã từng làm qua việc này đều biết một điều, đó là khi chẻ củi thì rìu là quan trọng nhất, thanh củi càng to đầu rìu càng lớn. Ngoài ra còn có cấu tạo của cán rìu và lưỡi rìu, cán rìu càng rộng càng tốt, lưỡi rìu không cần quá sắc bén, chỉ cần liền mạch với chuôi là đủ. Điều này chỉ thể hiện rõ sau khi đã bổ xuống, dùng kết cấu hình chữ V của lưỡi rìu tách thanh củi ra nhiều mảnh.
    Mặc dù bài tập này của Ngả Mễ là do Trì Hàn Phong kiểm tra nhưng xem biểu hiện thì vị quí tộc của Ngả Mễ đế quốc không biết một tí gì về chẻ củi. Cho dù đem cho hắn loại rìu to lớn nhất là song thủ phủ e là cũng không chẻ được thanh củi, có khi còn bổ hụt.
    Cũng may là còn lão Cáp Bá hiểu được ý muốn của con trai mình, dạy cho cháu trai cách sử dụng lực tay, lực eo như thế nào, hai chân phải ra sao mới phát huy hết sức lực, cách xem thớ gỗ để chẻ dễ dàng, xử lý như thế nào khi gặp nhánh hay cục lồi...
    Lắng nghe lão Cáp Bá giảng những điều mới lạ này không phải chỉ có Ngả Mễ mà còn cả Trì Hàn Phong.
    Trì Hàn Phong tự nói với bản thân: “A, thì ra đạo lý là như vậy, hoá ra đó là cách mà cậu ta ngay lần đầu đã dễ dàng chấn văng cây thương của mình, hơn nữa đứng trên tuyết còn giúp cậu ta giảm được lực xung kích của mình.”
    Kể từ hôm đó trong sân nhà lão Cáp Bá có 2 bóng người một lớn một nhỏ chẻ củi. Khi bắt đầu, tốc độ của Ngả Mễ cực kì chậm do không đủ khí lực và chưa nắm vững kĩ xảo dùng rìu, đã nhìn kĩ thớ gỗ nhưng khi bổ rìu xuống không biết đã đi đâu. Nếu không phải có Trì thúc thúc phụ giúp thì e là nhiều gia đình trong Hải Khắc thôn phải tham gia "mùa hội ăn thức ăn lạnh".
    Trong một năm thực hành bài tập này, nửa năm đầu Ngả Mễ dùng loại rìu to nhất, nửa năm sau mới đổi sang lại trung bình nhưng thanh củi lại to hơn.
    Sau bữa tối, dù cả ngày mệt mỏi nhưng Ngả Mễ vẫn chưa được ngủ, dưới ánh đèn dầu Trì Hàn Phong bắt đầu dạy cho Ngả Mễ tri thức. Trong con mắt của Ngả Mễ, đây là phương diện mà Trì thúc thúc của nó giỏi nhất, nguyên xuất thân Đế quốc quí tộc, dù vị trí cao hay thấp đều có năng lực diễn giải lịch sử của Đế quốc. Tương tự như vậy, từng làm biên phòng đế quốc đại đội trưởng nên Trì Hàn Phong đối với những lý giải về hợp đồng tác chiến giữa các binh chủng vượt xa so với dân Hải Khắc thôn. Do đó vào buổi tối, cứ cách một ngày thì học một buổi binh pháp, buổi còn lại thì học tập lịch sử của Đế quốc.
    Sau khi khiến Ngả Mễ có hứng thú với học tập tri thức, Trì Hàn Phong nhân lúc rảnh rỗi còn kể thêm về phong thổ nhân tình khắp Đế quốc cũng như các câu chuyện lưu truyền về dong binh trong dân chúng.
    Trông Ngả Mễ lắng nghe đến ngây người, Trì Hàn Phong cảm thấy hiếu kì liền hỏi nó vì sao quan tâm đến dong binh như vậy?
    Ngả Mễ không giấu diếm kể.... Nguyên nhân là do Dong binh được giết Tuyết lang.
    Nghe đến đây Trì Hàn Phong suýt chút nữa đã té xuống đất, không thể tưởng tượng được con trai của Đế quốc bộ binh đại đội trưởng, học trò của Đế quốc kị binh đại đội trưởng lại mong muốn trở thành một dong binh.
    Bất kể là quân nhân Đế quốc hay là quân nhân Cáp Mễ vương quốc đều không thể tuỳ tiện giết Tuyết lang cũng như quân nhân Cáp Mễ quốc không thể tuỳ tiện giết chiến mã của Đế quốc.
    Mặc dù khuyên can nhiều lần, nhưng khi nghe Trì Hàn Phong xác nhận quân nhân Đế quốc không thể tuỳ tiện giết Tuyết lang thì Ngả Mễ kiên quyết không thay đổi chủ ý.... Không gian trở nên im lặng.
    Hai ngày sau, Trì Hàn Phong cuối cùng cũng nghĩ thông: Dong binh cũng được, có thể đi khắp nơi, chỉ cần mạnh mẽ, nói không chừng có thể đến Khất Nguyện tháp xem qua một lần. Còn về thu nhập, cùng một cấp nhưng thu nhập của dong binh hơn xa quân nhân, đương nhiên mức độ nguy hiểm cũng cao hơn.
    Tạo lập ý chí lâu dài, kiên định không thay đổi... Từ điểm này có thể thấy Ngả Mễ từ nhỏ đã có phẩm chất hơn người!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi giangjc, ngày 06-08-2014 lúc 23:06.

  8. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AndyHuang,annguyen1703,Blue_planet,chl10808,cqd,Darkntnt,diangucmauden,freejack,ge445,hach,haimuoi,hoainamvuong,hoangde,hoanglan87,hotfam501,lacquy1234,Lamsao,longhanh13,maybachpro,nhiduonggia,nsguyenan,odin,phiêu!,phonglang,rukuru,sasuketaki02,soccerrec28,thedino,thunreigu,trumpy,Đình Tống,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Bài viết
    235
    Xu
    5,666

    Mặc định

    Chương 4: Linh Thú Chiến Sĩ

    Dịch giả: khamac

    Vào thời kỳ khi Dong Binh Vương chưa ra đời, trong quân đội binh chủng song thủ kiếm sĩ thuộc loại binh chủng thấp kém nhất, rất ít khi xuất hiện và không bao giờ trực tiếp chiến đấu trên chiến trường. Thường chỉ xuất hiện dưới danh nghĩa cận vệ của tướng lĩnh. Nhưng dưới ánh hào quang của Dong Binh Vương, ngày càng có nhiều tướng lĩnh chỉ huy và dong binh bắt đầu sử dụng song thủ kiếm, binh chủng song thủ kiếm sĩ cuối cùng cũng phát triển thành một hệ riêng biệt. Trong biên chế quân đội cũng xuất hiện 4 loại binh chủng mới:
    Tại bình nguyên có sức mạnh công phá tương đương với chiến phủ chiến sĩ - Đại kiếm sĩ binh chủng.
    Có thể chiến đấu trong mọi hoàn cảnh, mai phục, tập kích hiệu quả nhất - Song thủ kiếm sĩ binh chủng.
    Cơn ác mộng của các tướng lĩnh chỉ huy chiến trường, phát triển từ song thủ kiếm sĩ binh chủng, được mệnh danh "chiến trường u linh" - Cuồng thứu đại kiếm sĩ.
    Cuối cùng là đặc thù kiếm sĩ binh chủng do chính Dong Binh Vương truyền thụ, công thủ toàn vẹn, là trung tâm của các cuộc viễn chinh xa.
    Trích từ "Kiếm sĩ phổ cập giáo trình", hiện đại binh chủng học giả Trì Nhất Tử biên soạn


    Mùa xuân năm 195 Hồng Nguyệt lịch, tại phía Nam thôn Hải Khắc bên bờ Noãn Thủy hà có một khu vườn nhỏ cũ nát. Khu vườn tuy cũ nhưng những bức vách gỗ ghép của căn nhà lại rất mới. Bốn phía trong sân chất đầy củi.
    "Cạch... Cạch.."
    Tiếng răng va vào nhau phát ra từ trong sân, nếu tiến vào xem mọi người sẽ thấy một cậu bé đang bổ củi.
    Nhân loại quả là một chủng tộc buồn cười. Nếu để một người được sống trong nhung lụa, quanh năm ăn toàn bổ phẩm tốt nhất, chưa chắc thân thể đã khoẻ mạnh cường tráng. Cậu bé trước mặt là một ví dụ, bị một Đế quốc quí tộc bất minh bất bạch xưng là Trì thúc thúc đày ải suốt 3 năm, chưa hề được ăn bất kì bổ phẩm nào, nhưng mỗi khi huy động cánh tay thì các cơ bắp ẩn hiện dưới làn da đầy sức sống.
    Mùa xuân ở Noãn Thủy hà rất lạnh, ở nơi này chỉ vào giữa mùa hè mới có thể thấy một chút màu xanh của vùng phía Bắc Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục. Người bình thường vào mùa này trên thân phủ kín y phục làm từ da tuyết thú, nhưng đứa trẻ khoảng 10 tuổi này trên thân chỉ có mỗi chiếc khố, mồ hôi chảy từ đầu và thân thể ra nhanh chóng đóng thành băng, sương trắng từ người cậu bé bay lên.
    Điều kinh ngạc ở chỗ thứ cậu bé dùng lại là khảm đao!
    Cho dù là người đốn củi khoẻ mạnh nhất Băng Phong đại lục nếu không muốn phí sức thì cũng phải dùng lực của đầu rìu mới xong. Nếu như dùng khảm đao, chỉ sợ vừa bổ xuống thân đao đã bị thanh củi kẹp chặt lại không thể tách thanh củi ra, ít nhất cũng phải 5-6 nhát bổ nữa mới xong, do đó dùng khảm đao rất mau mất sức.
    Dùng nhiều lực như vậy để bổ củi, sao lại còn dùng khảm đao?
    "Con trai, lại đây nào." Tiếng nói từ trong nhà vọng ra.
    "Vâng, cháu đến ngay đây Trì thúc thúc." Ngả Mễ nhanh chóng thu dọn đống củi lại rồi bước vào căn nhà.
    "Từ hôm nay con sẽ học cách sử dụng vũ khí, buổi chiều không chần bổ củi nữa, dân trong thôn cũng không dùng hết chỗ đấy. Từ giờ mỗi buổi chiều dành ra nửa buổi làm giờ học cách dùng vũ khí." Ít khi nào thấy Trì Hàn Phong nói chuyện nghiêm túc như lần này.
    "Con thích loại vũ khí nào? Ta khuyên con nên dùng kị sĩ thương kèm trường kiếm, ta thấy con thích hợp với chúng. Sau này nhất định sẽ thành vũ khí yêu thích nhất." Không cần biết Ngả Mễ thích gì, Trì Hàn Phong từ đầu đã cưỡng ép cậu bé.
    "Con xem những đứa trẻ cùng tuổi không ai cao bằng con, nhưng con cũng không có thể hình của người sống trên núi cao, do đó song thủ cự phủ không phù hợp. Theo ta thấy con cũng không thích trở thành cung tiễn thủ chỉ biết bắn lén kiếm cơm. Đơn đao kèm thuẫn bài lực sát thương quá thấp, chỉ phù hợp với người không có khí lực. Còn chuỳ thì ngày càng ít người sử dụng, sớm đã tuyệt tích. A… không phải con định nói với ta con định học trường mâu chứ? Trường mâu chỉ có quân đội mới sử dụng, chỉ dùng để chống lại kị binh, còn lại thì vô dụng." Trì Hàn Phong vừa thao thao bất tuyệt vừa xem biểu tình của Ngả Mễ, hi vọng có thể dụ thằng bé theo ý mình.
    "Cháu muốn học song thủ đại kiếm giống như cha cháu." Đối diện với vị thúc thúc này, đức trẻ mới lên 10 Ngả Mễ cành ngày càng đau đầu, cuối cùng chỉ còn cách dùng biểu tình thay cho lời nói, thường thì điều này có nghĩa là nó sẽ không thay đổi chủ ý.
    "Quả nhiên là cha nào con nấy, có cá tính, ta rất thích". Trì thúc thúc vừa cười vừa xoa đầu nó.
    Rồi đột nhiên vẹo má nó, khuôn mặt nghiêm trang nói: "Không thể được, ta đã quyết định rồi, con sẽ học kị sĩ thương cùng với ta, ta sẽ bồi dưỡng con thành một Đế quốc kị sĩ giống ta. Song thủ đại kiếm có gì hay chứ? Tron quân đội đó là quân chủng thấp kém nhất, còn kị sĩ là binh chủng chủ lực."
    Trong quân đội của Đế quốc và Liên bang phía Bắc, khi bắt đầu gia nhập các chiến sĩ chỉ có thể chọn lựa 3 binh doanh là lính trường thương, kiếm sĩ và cung tiễn thủ. Sau một năm huấn luyện tân binh, những người có tư chất cao sẽ được chuyển sang các binh doanh cao cấp hơn. Ví dụ như lính trường thương có thể trở thành kị sĩ hay chiến phủ chiến sĩ. Còn như cung tiễn thủ tuyển những người có năng khiếu ma pháp, huấn luyện ma pháp thêm 1 năm để trở thành ma pháp cung tiễn thủ, hoặc trở thành lang kị cung tiễn thủ. Chỉ có kiếm sĩ binh doanh, sau thời gian huấn luyện 1 năm nếu thể chất quá kém, không có khả năng bồi dưỡng đều bị đưa tới song kiếm thủ binh doanh, tất nhiên nếu song thủ kiếm binh nào có biểu hiện tốt vẫn có cơ hội trở thành kị sĩ, chỉ có điều phải học sử dụng vũ khí khác nhưng trường hợp này rất hiếm. Không những vậy mà song thủ kiếm binh rất ít khi xuất hiện trên chiến trường. Nếu không phải chi phí đào tạo binh chủng này rất rẻ, lại có thể trở thành lực lượng duy trì trị an thì có lẽ đã biến mất trong quân đội của các quốc gia. Nếu như quốc gia nào mà điều động kiếm sĩ doanh tham gia chiến tranh thì có nghĩa là chiến tranh sắp kết thúc.
    Bất kể Trì Hàn Phong ép buộc hay dụ dỗ, Ngả Mễ vẫn im lặng không nói... Tất nhiên đây không phải là biểu hiện cho sự đồng ý.
    "Ông trời ơi, ta đã làm gì sai mà ông lại tặng cho ta đồ đệ như thế này. Đại ca, đệ có lỗi với huynh, đệ không còn mặt mũi nào nhìn đại tẩu, đệ thật là vô năng không dạy được con của 2 người, nó muốn trở thành một song thủ kiếm sĩ hạng bét". Cuối cùng Trì Hàn Phong lấy tay ôm mặt khóc nức nở.
    "Khóc, khóc gì mà khóc, nam nhân không được chảy nước mắt. Đừng trừng mắt nhìn cháu, có gì lạ lắm sao?" Cho dù là thiên sứ trong sáng nhất sống cùng ác ma trong thời gian dài, có thể nói ra những lời như thế này cũng là điều bình thường.
    "Xem ra ta không cho con thấy thân phận thật của ta thì con không thay đổi." Trì Hàn Phong hai tay đang ôm mặt lập tức thay đổi khí thế, trông như một ngọn núi hùng vĩ uy phong lẫm liệt.
    "Ngả Mễ, kì thực ta không phải kị sĩ bình thường, mà là kị sĩ cao cấp nhất của Đế quốc... Huyễn thú kị sĩ. Ta hi vọng con cũng có thể trở thành một huyễn thú kị sĩ đáng tự hào như ta"
    Mười ngón tay đan chéo vào nhau, Trì Hàn Phong hô lớn: "Nhân danh ta, hãy xuất hiện... Huyễn thú linh lang."
    Một kết giới ngũ giác to lớn xuất hiện giữa phòng, bạch quang chói lọi, một con Tuyết lang to gấp đôi Tuyết lang thông thường hiện ra. Tuyết lang có bộ lông trắng như tuyết, bóng mượt toàn thân, chiếc đuôi lớn vung vẩy phía sau, đầu đặt lên 2 chân trước, thoải mái nằm ngủ.
    Ngả Mễ chấn kinh, khi nhìn thấy một con Tuyết lang to như vậy 2 chân đã nhanh chóng nhũn ra, té xuống sàn.
    "Tiểu Bạch…" Trì Hàn Phong lập tức khom người xuống kéo tai Tuyết lang thảm não nói: "Chúng ta 3 năm không gặp, ta hi vọng ngươi ở tại Huyễn Thú thánh viên có thể nâng cao năng lực, không ngờ cậu khiến ta thật bất ngờ... Cậu phát phì rồi." Trì Hàn Phong vừa nhìn đểu vừa kéo tai Tuyết lang.
    "Oa... gừ..." Tuyết lang bị đánh thức, tức giận lắc đầu thoát khỏi cái kéo tai, nhe hàm răng to lớn cùng cái mồm đỏ như máu ra hướng về phía sau.
    Khi nhìn thấy Trì Hàn Phong, bộ mặt hung ác của Tuyết lang lộ ra chút tiếu ý, đuôi vẩy vẩy, nhảy chồm đè lên người Trì Hàn Phong.
    Đối diện với khuôn mặt đáng sợ này, Trì Hàn Phong liền thay đổi khẩu khí, vuốt bộ lông Tuyết lang nói: "A, không phải... Ý ta là ba năm không gặp, cậu đã lớn hơn rất nhiều, ngày càng đẹp trai ra."
    Tuyết lang được khen liền phi thường mãn ý, Trì Hàn Phong thấy thế liền nhanh chóng chuyển thân ngồi lên người Tuyết lang, một tay nắm lấy đám lông trên đầu nó, một tay chọc vào những chỗ hiểm nói: "Bà nội ơi, từ mai không cần trở về thánh viên nữa, mỗi tối thay thay ta trông coi khu vườn."
    Từ đầu đến cuối Ngả Mễ bị làm cho phát sợ. Tuyết lang mang đến cho người khác áp lực cực lớn. Một con Tuyết lang to lớn như vậy từ đột nhiên xuất hiện, cho dù là một thợ săn đã trưởng thành e là cũng bị doạ chết khiếp.
    Trì Hàn Phong vô cùng mãn ý khi thấy biểu hiện của Ngả Mễ. Hai tay tả hữu nhanh chóng cầm lấy thương và thuẫn bài, uy phong cưỡi Tuyết lang đắc ý nói với Ngả Mễ: "Trông uy phong chứ con trai? Nếu ta mà mặc cả chiến giáp chắc chắn con phải khóc thét lên. Nói cho con biết loại toạ kị như vậy không cần con cung cấp thức ăn, chúng sẽ tự quay lại kết giới tìm thứ lót dạ."
    Ngả Mễ cẩn thận nhìn Tuyết lang, trong ánh mắt hiện ra vẻ hiếu kì.
    Trì Hàn Phong lấy ra một gói vải lớn, nói với Ngả Mễ: "Con biết vì sao ta gọi con là con trai không?"

    Tại các đại lục, binh chủng có đẳncấp G cao nhất là Long kị sĩ, nhưng do phi long số lượng còn lại rất ít, phi long đồng ý hợp tác với người lại càng ít hơn nên tốc độ đào tạo phi long kị sĩ không thể nâng lên. Các quốc gia tổng cộng có không quá 20 Phi long kị sĩ. Do đó Phi long kị sĩ uy lực cường đại nhưng rất khó điều khiển như các binh chủng khác.
    Đứng dưới Phi long kị sĩ là Huyễn thú kị sĩ, Huyễn thú kị sĩ khác Phi long kị sĩ duy nhất ở một điểm: Huyễn thú có thể mượn năng lượng kết giới để bay trên không trung nhưng huyễn thú không có ma pháp, không thể đơn độc tác chiến được như Long kị sĩ.
    Nhưng điều khiến các quốc gia động tâm chính là tốc độ đào tạo ra Huyễn thú kị sĩ có thể nâng cao được.

    Chú thích:
    - Thuyết Bất Đắc Đại Sư: Huyễn thú chỉ là toạ kị của kị sĩ, tuỳ vào chủng loại khác nhau mà sẽ có tác động lên năng lực chiến đấu của kị sĩ. Trong những hoàn cảnh khác nhau, tác động cũng khác nhau.
    Ví dụ Trì Hàn Phong tại Băng Phong đại lục cùng Huyễn thú kị sĩ khác đối kháng thì sẽ tăng thêm 50% cơ hội chiến thắng. Còn nếu như đấu với Tuyết lang kị sĩ thì không cần nói, phổ thông kị sĩ không có cơ hội khi đối mặt với Huyễn thú kị sĩ.
    - Long kị sĩ chỉ chung tất cả các kị sĩ dùng rồng làm toạ kị bao gồm cả phi long.
    - Huyễn thú thực chất là do Linh thú vào ngày Nhật thực tiến nhập vào Huyễn Thú thánh viên tu luyện thành.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi giangjc, ngày 06-08-2014 lúc 23:06.

    ---QC---


  10. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annguyen1703,Blue_planet,chl10808,cqd,Darkntnt,diangucmauden,freejack,ge445,hach,haimuoi,hoainamvuong,hoangde,hoanglan87,hotfam501,lacquy1234,Lamsao,Lôi Phi Thần,longhanh13,maybachpro,nhiduonggia,nsguyenan,odin,phiêu!,phonglang,sasuketaki02,soccerrec28,thedino,thunreigu,trumpy,Đình Tống,
Trang 2 của 30 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status