TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 45

Chủ đề: Mùi Của Gió - Lê Tôn - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 5



    Hương thầm thấy may may, không phải một lý do nào khác, mà bởi quả tim cô đã dao động điều hòa lại. Cô hỏi.
    - Cái tên “Siêu tuyệt ” của anh có từ khi nào thế?
    Phong thu mày nhớ lại.
    - Từ hồi tôi mười chín.
    Hương nhìn ra xa nói một mình.
    - “Siêu tuyệt ” nghe như nhân vật trong kiếm hiệp ấy. Siêu tuyệt đại hiệp. À không, là Siêu tuyệt thiếu hiệp chứ.
    Phong không nhịn được cười, cô lại hỏi.
    - Từ đâu người ta người ta đặt biệt danh ấy cho anh thế.
    Phong đùa.
    - Không ngờ ngành cô học nguy hiểm thật. Còn chưa ra trường đã mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
    Hương cười gượng.
    - Nói vậy, chắc anh thông cảm cho cục rắc rối này chứ?
    - Vâng, tôi còn muốn góp chút sức giúp cô chữa bệnh nữa.
    Hương mừng ra mặt, cô háo hức nói.
    - Tôi sẵn sàng nghe đây. Chắc hẳn anh phải tạo ra những kỳ tích thật kinh khủng người ta mới gọi anh như vậy, đúng không? Anh kể đi.
    - Vậy cô đồng ý để tôi giúp?
    - Tất nhiên rồi
    Cô đáp ngay, nhưng cũng lập tức hiểu có gì không đúng. Tại sao cứ vòng vo mãi, rồi để trả lời cho ý nghĩ đó của cô, Phong chậm rãi.
    - Tôi nghĩ, cô đã hiểu đúng. Tôi rất tiếc vì không kể cho cô nghe được.
    Hương tròn xoe mắt, thiếu chút nữa cô ngồi phệt xuống. Cô cố vớt vát, dù biết mình xa bẫy.
    - Lẽ nào đó là cách anh định giúp. Tôi tưởng anh sẽ giúp tôi hài lòng chứ?
    Phong nói.
    - Đã là tâm bệnh, thì có ai đi chữa mà thỏa mãn con bệnh bao giờ. Nếu cứ thỏa mãn thì chẳng ai nghiện ma túy mà cai được cả. Cô thấy đúng không?
    Khuôn mặt diễm lệ của Hương dần trở nên thảm hại, không miêu tả nổi. Cũng may cơ thể cô hoạt động bằng năng lượng sinh học, chứ bằng ét xăng thì thành khói và xì hết vì bực mình. Dù cô không có bệnh tò mò, mà nãy giờ bị anh quang vào đầu hai sự việc to tổ chảng rồi bỏ mặc không giải quyết, bảo sao không bực. Nếu không phải thấy anh lợi hại thì cô đấm cho một quả rồi. Nghĩ như thế cô bất giác buồn cười. “Mình mà đánh nhau với anh ta thật thì thế nào nhỉ? Chắc là giống một đứa trẻ mẫu giáo đấm bốc với NicolaiValuev (vô địch quyền anh hạng nặng bầy giờ)”. Cô hạ giọng.
    - Coi như tôi năn nỉ anh đấy, lần này vào Tây Nguyên, ngoài việc nghỉ hè tôi còn đi thực tế viết bài. Nhưng thực sự chẳng viết được gì cho ra hồn cả. Giờ lại nhen nhúm lên chút hi vọng, tôi biết anh sẽ không nỡ dập tắt nó, phải không?
    - Tôi xin lỗi, vì không thích ồn ào. Nhưng nếu giúp được gì cho cô thì...
    Anh dừng lại sắp xếp rồi hỏi.
    - Chắc cô từng nghe đến một môn võ có tên là “Tổng Hợp Bình Định”?
    -Vâng,- Hương đáp- Bình Định là đất võ nổi tiếng mà.
    Phong gật đầu, bằng một giọng đều đều anh nói.
    -Ở Thanh Hóa cũng có một thôn quê, mà người đời trước truyền thụ võ nghệ cho người đời sau như Bình Định vậy. Dân quanh vùng biết đến nó như một làng võ. Tên gọi là “Làng Cham”. Có điều sự thụ nhận và truyền dạy ở đó rất nghiêm khắc. Hơn nữa chỉ là huấn dạy trong gia đình nên phong trào của nó không lớn mạnh và tiếng tăm như Bình Định. Xét về sự tinh túy uyên thâm thì mỗi bên một vẻ. Nhưng cần nói thêm, võ học hiện tại được chia làm bốn nhóm hệ phái. Võ dưỡng sinh, võ thể thao, võ tự vệ, và võ thuật tiêu diệt. Bình Định thuộc tự vệ cổ truyền, còn Làng Cham là một hệ phái tiêu diệt. Ông nội tôi là một sĩ quan, hồi còn là học viên trong “Võ Bị Đà Lạt” ông có quen một số bạn bè ở Làng Cham ấy. Lần đó ông đem theo tôi đến thăm một người bạn. Năm đó tôi mười chín tuổi, bạn của ông tôi cũng có một cháu gái trạc tuổi tôi. Là nữ, nhưng cô ấy có nét hào sảng của con nhà võ, rất dễ gần và khoáng đạt. Tối hôm ấy, cô đưa tôi đến chơi nhà mấy người bạn. Không ngờ đọc dường bị một số thanh niên hiểu lầm, dẫn đến xô xát. Để tự vệ, tôi đành chống lại. Kết quả là, năm trong số tám người bọn họ bị thương. Ba người còn lại giây lát không thấy nữa. Lúc đó cô ây giục tôi bỏ trốn. Nhưng vừa là tuổi trẻ còn kiêu ngạo, vừa không muốn tỏ ra khiếp nhược trược mặt cô ta. Nên tôi không đi – anh dừng lại hít một hơi dài – cô ấy là người trong làng, bênh vực tôi chống lại họ đã khiến họ không vừa ý. Nhưng thực ra cái đó cũng chưa to tát, bởi tôi là khách của cô ấy, lại có một mình. Mấu chốt sự việc ở chỗ khác. Giữa một vùng đất có bề dày võ học như vậy mà một kẻ lạ dám đến đả thương người trong vùng, đối với họ là một sự sỉ nhục rất lớn. Rồi còn một lúc hạ năm người của Làng Cham khiến mọi người trong làng chú ý. Thế là sự chú ý đó kéo theo rất nhiều người tham gia. Thậm chí cả những bậc trung niên đã ngoại tứ tuần. Dù lúc đầu, mục đích của họ chỉ là mục kích. Nhưng sau đó thì….
    Anh dừng lại hồi tưởng đến trận đánh năm xưa, một trận đánh kinh thiên động địa. Mình anh đơn thân không tấc sắt xuyên qua lách lại giữa ngã ba có ngót trăm cao thủ của Làng Cham. Bao nhiêu sở học bình sinh anh lôi ra hết. Càng đánh càng hăng, già trẻ Làng Cham chứng kiến phải kinh hoàng. Nhưng rồi sức người có hạn, cuối cùng anh phải nằm viện mất mấy tuần mới lành lặn hẳn. Anh nhìn sang Hương nói tiếp.
    - Tuy họ dùng tay không, nhưng mỗi người họ đều mang đầy tuyệt kỹ. So với những kẻ hôm nay thì như sư tử so với kỳ lân. Và số người tham gia thì ít nhất cũng nhiều gấp hai lần. Cô gái đi cùng tôi sau một hồi khuyên ngăn kêu khóc không ăn thua bèn chạy về gọi ông nội. Khi ông cô ấy cùng ông tôi ra đến nơi thì số tham gia chỉ còn độ mười người, còn lại hoặc bị thương, hoặc tự rút. Cũng may bạn của ông tôi là một người có uy tín trong làng, nên cuộc ẩu đả nhanh chóng được dập tắt. Hơn nữa cả hai bên đều mệt lả, nên cũng không còn hứng thú gì. Hôm ấy sau khi được ông nội đưa về thì tôi xỉu, phải nằm viện hơn một tháng. Kết luận sơ sơ có ba dẻ xương sườn bị gãy. May là chưa đâm vào phủ tạng. Các xương mu bàn tay bàn chân đều rạn hết. Còn cơ bắp toàn thân thì rách rập tới bảy phần – anh cười rồi nói – may mà tôi không thuộc loại được nâng niu từ bé, nên thương tật cũng chóng lành. Sau này nghe ông kể, thấy tình trạng của tôi khi ấy mấy bác sĩ cứ lắc đầu quầy quậy. Bởi trông tôi như hoa bèo phải bão. Và cái tên “Siêu tuyệt” của tôi cũng được người Làng Cham đặt cho từ hồi đó.
    Hương hít một hơi như bận nghe mà quên hô hấp. Dù trong tay đang đang cầm một chiếc máy ghi âm, nhưng vẫn đăm chiêu cố nhớ. Cô quay sang Phong, vừa nhìn anh với vẻ thán phục vừa nói bằng giọng ca cẩm.
    - Nếu phải chứng kiến anh đánh nhau lúc ấy, chắc tôi phải mất mười ba năm tuổi thọ. Có khi còn nhiều hơn cả Gia Cát Lượng đốt quân giáp mây. Chẳng nói xa, nguyên lúc nãy thôi mà hồn phách bay đâu mất. Không biết giờ đã về hết chưa?
    Cả hai bật cười Hương nói.
    - “Kỹ thuật di thân” mà người kia nói, là cách anh tránh viên đạn và chạy đi chạy lại đó phải không?
    Phong khẽ cười khi nghe cô biểu đạt. Anh đáp.
    - Ừ. Đó là kỹ thuật di chuyển của võ học tinh hoa. Tên nó là “Truy Phong Di Bộ” Cũng nhờ nó nên tôi mới giữ được mạng trước bao nhiêu cao thủ Làng Cham. Và cũng nhờ nó mà hôm nay gã kia mới nhận ra tôi, bởi Truy Phong Di Bộ là tuyệt học, không phải ai cũng biết và luyện thành.
    Hương cười duyên, hỏi vu vơ.
    - Phong là gió, anh có từng giả định mình là gió không?
    Phong trả lời bằng một câu hỏi khác.
    - Tên tôi là Hạ Hoài Phong, vậy theo cô là gió gì?
    Hương khẽ cau mày,
    - Là gió gì không biết, nhưng chắc chắn không phải gió hè, vì nếu là gió mùa hè thì Hạ còn phải Hoài gì nữa?
    Cả hai cười giòn, vẫn say xưa trò chuyện.
    Lát sau tiếng còi hụ dồn dập……

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 6



    Thời gian trôi trong vô tư. Vậy là kỳ nghỉ hè của Hương đã qua hơn hai tháng. Buôn Mê Thuật bây giờ, chỉ còn hiện về trong ký ức của cô. Cô thả bộ trên vỉa hè đếm từng bước nhỏ, cái kiểu đi như sợ con đường mau hết vậy. Hẳn nơ – ron thần kinh ở cái đầu kia đang nghĩ nhiều việc lắm. Sáng nay phải khó khăn lắm cô mới nói rõ quan điểm của mình với Triệu Trần Công. Thực ra Công chẳng có khuyết điểm nào hết, cũng không có lỗi gì cả. Anh là một thanh niên ưu tú, một luật sư xuất sắc trong ngành.
    Hương cũng biết anh yêu cô thật lòng, không có vụ lợi bông lơn. Đẹp trai gia giáo, anh hoàn hoàn thiện đến mức cô chẳng có lý do nào để từ chối cả. Cái khó là vậy, nhưng cô vẫn biết mình làm đúng. Vì anh yêu cô nhưng không hiểu được cô. Giữa con người với con người có một khoảng cách, chỉ sự cảm thông làm họ đến gần nhau. Yêu thương không chưa đủ, nếu không có cảm thông thì chỉ là tòa lâu đài xây trên cát thôi. Hơn nữa trái tim cô lại không hề rung động khi đứng trước anh. Phải chăng là định mệnh không thể gắn kết hai người?
    Giá như… nghĩ đến đây bất giác Hương dừng lại. Một cảm giác như xót xa nuối tiếc bỗng đâu tràn tới. Lúc này cô thấy mình thật yếu đuối, chỉ một tiếc nuối vu vơ cũng không kiểm soát được, rồi mặc tình để nó len lỏi tận não tận tim. Cô nhủ thẩm: “Mình làm vậy có đúng chăng? Bởi biết rằng nuối tiếc chỉ chuốc thêm phiền muộn, nhưng mỗi lần nhớ đến lại thấy man mác ngọt ngào. Trong đầu bỗng hiện ra hai câu thơ.”
    “Ta biết rằng cố quyên thì sẽ nhớ
    Nên rặn lòng cố nhớ để mà quên”
    Cô lẩm nhẩm một mình. “Quyên thì sẽ nhớ, nhớ để mà quên”. Vậy mình nên nhớ hay nên quên đây? Còn chưa biết nên thế nào, trong đầu lại vang lên câu nói: “Tôi muốn có một lý do để cô nhớ buổi gặp này, nếu còn gặp lại tôi sẽ giải thích cho cô, lần này tôi nợ cô câu hỏi ấy, lần sau gặp nhớ mà đòi”. Gặp lại ư? Liệu còn gặp lại không? Tự dưng cô thấy bực bội một cách khó hiểu. Có thể là bực với đoàn cảnh sát hôm ấy, muốn lấy lời khai thì lấy luôn tại chỗ, cần gì đem người ta đi tận đâu đâu. Mà đem anh chàng ấy đi rồi sao không đem cô đi luôn? Cô là một nhân chứng rất biết trình bày mà. Hoặc có thể cô bực với chính mình, sao trước đó cô không trao đổi số điện thoại. Rồi cả anh chàng kia nữa, bảo nợ nần lại không cho địa chỉ biết đâu đòi?
    Cô hờ hững bước, thôi nhìn mũi giầy dõi mắt về phía thật xa. Tự hỏi, mình làm sao vậy, nhạy cảm đa sầu là một chứng bệnh ư? Muốn xóa bỏ bao nhiêu phiền não, nhưng tại sao xóa mãi vẫn không nhòa? Cô khẽ lắc đầu, điểm một nụ cười khó hiểu. Mình cứ đặt ra bao nhiêu câu hỏi rồi không trả lời được. Đúng là tự ta làm khổ thân ta. Mà cũng đúng thôi, đức phật chẳng nói: “Có thân là có nghiệp, có nghiệp là có khổ”. Phật thì chắc là không nói ngoa rồi. Hương vẫn đủng đỉnh nhấc chân hạ bước, khuôn mặt thoáng suy tư, thoáng lo âu, tự hờn giận, tự mỉm cười. Không biết nếu có ai nhìn thấy họ sẽ nghì gì về cô nữa.
    Thời tiết hôm nay thật đẹp. Nắng nhẹ, gió nhẹ, Giữa phố phường náo nhiệt vẫn rõ ràng một bầu trời xanh thẳm bình yên. Một con chó phốc nhà ai đi lạc lăng quăng phía trước. Lông vàng màu sậm, trông thấy Hương nó ưỡn ngực lên cao. Cố tỏ ra cái dáng dấp bệ vệ rồi quác mắt dọa dẫm cô một cách buồn cười. Không biết loài vật có chứa chấp những tình cảm phiền muộn hay không? Con người quá thông minh, nên mới gây ra lắm điểu khổ sở. Bỗng tay áo của bô bị ai đó chộp vào cùng tiếng gọi.
    - Này?
    Hương giật mình quay lại, cô cau có.
    - Tên tao không phải là “Này”. Mà mày định ám sát người ta à? Suýt nữa thì hỏng mất quả tim.
    Cô gái kia dương mắt.
    - Tao gọi mày ba lần Hương, hai lần Nguyễn Kiều Hương vị chi năm lần đấy. Mày không bỏ quên tâm hồn ở ngăn bàn chứ?
    Hương hỏi lại, dường như tin vào sự lơ đảng của mình.
    - Năm lần cơ à? Ờ, xin lỗi. Tao đang mải nghĩ tí.
    Cô đưa tay đẩy gọng kính theo thói quen, xoay người ngắm lại bạn mình, cô gái có đôi chân và mái tóc dài nhất cả khoa tên Bích. Hương và Bích là một cặp “Song Quái”, một cặp hoạt náo viên lành nghề nổi tiếng cả khoa. Kể ra cái danh hiệu này, chẳng phải các cô nỗ lực gì mà có được. Chỉ là nghịch ngợm quá thì bạn bè gọi thế thành quen
    - Mày làm sao thế? Suốt đầu năm học cứ thế nào ấy. Hay bị trúng tên rồi?
    - Tên nào cơ?
    - Thì mũi tên của cậu bé khỏa thân có cánh đó. Mấy hôm trước tao thấy vị Amuor (Vị thần tình yêu trong thần thoại Hi Lạp, một cậu bé khỏa thân có cánh, mắt mù. Lưng đeo túi tên vàng, vai mang nỏ) bay qua bay lại trước cổng trường, tay vung vít chiếc nỏ thần nhắm mày nả đạn. Nên đoán mày bị thương. À, phải là được thương chứ.
    - Hừ, lại nói nhảm rồi. Sinh ra cậu bé ấy đã mù, tao thấy có khi bắn trúng mày cũng nên.
    - Được, vậy còn thiên thần đi SH, tay vung vít cái kẹp giấy có làm mày ‘’được thương’’ không?
    - Mày ám chỉ anh chàng luật sư hả? Không phải hồi sáng mày chứng kiến tao rõ ràng với huynh ấy sao?
    -Ờ, hay… mày có anh chàng nào khác?
    - Vớ vẩn. Ngày đêm hai bốn tiếng tao ở cạnh mày hai ba tiếng năm tám phút rồi. Một chàng trai có nhỏ nhỏ cũng một phần mét khối, tao có túi càn khôn đâu mà dấu được.
    - Ừ ….vậy lý do gì độ này mặt mày hay đần ra thế?
    - Ờ, đần lắm à? Ai biết được, chắc lớn rồi nên thế.
    - Hự…hụm…hic….hic…ha ha!
    Bích cố giữ lại tiếng cười bằng cách đưa tay bụm miệng. Nhưng xem ra cách này không ổn lắm, nên mới phát tra những âm thanh kỳ cụ vậy. Bất giác Hương cũng phì cười. Bích hắng giọng, đưa tay lên ngực với vẻ nghiêm trang.
    - Ôi lạy chúa! Xin chúa rộng lòng thương chỉ cho đứa con ngoan đạo này biết được. Nhỏ bạn của con vì sao thành ra tội lỗi thế này… A men!
    Cô cầu khẩn và làm dấu với vẻ thành kính hết sức, Hương lại khúc khích cười. Bích cúi xuống nhặt một lá bàng vừa rơi phe phẩy trước ngực, cố làm ra vẻ nho sĩ. Mặt cô nghênh lên trịnh trọng.
    - Mày trông tao có dáng dấp quân sư không?
    Hương thở dài.
    - Thời Tam Quốc, quân sư cầm quạt lông ngỗng. Đến thế kỷ hai mươi quân sư được gắn với quạt mo, không ngờ sang thế kỷ hai mốt, lại có cả một quân sư cầm quạt lá bàng. Đi xuống quá!
    - Mày lý sự lý sinh gì? Tao chỉ hỏi mày có giống hay không thôi.
    - Giống – Hương gật gù- Giống tới mức mày mà sinh ra thời Tam Quốc, người ta phải viết lại lịch sử tới mấy lần.
    - Giống là được rồi, vậy mày có điều gì trúc trắc đem tao quân sư cho. Nói cho cô biết, kẻ nào được bản mỗ “huấn ngôn kim khẩu” là do kiếp trước đã dày công tích đức vậy.
    - Ừm, vậy sau mỗi lần quân sư, mày có chốt cho thân chủ của mày một câu mất giấc ngủ trưa không?
    - Ý mày là gì?
    - À, giống cái ông Gia Cát Dự ấy. Đại loại như. “Ôi, tôi phục tôi quá”.
    - Ơ. Có lòng giúp mày mà mày diễu cợt thế à?
    Bích chống nạnh vẻ nghiêm khắc. Cô ngửa mặt than.
    - Hoàng Thiên ơi! Diệu Bích hôm nay lại làm chuyện oan uổng mất rồi.
    Cả hai lại khúc khích cười dung dăng đi tiếp. Hai người vừa chuyện vừa bước, vô tình đều dừng lại trước một chiếc xe đạp chở đầy hoa. Duy nhất hoa hồng. Những bông hồng đỏ thắm đẹp kỳ lạ. Cả hai nhìn những bông hoa, rồi cùng nhìn sang cạnh. Ở đó là một cậu bé bụ bẫm dễ thương như một thiên thần. Có lẽ nó chờ bà nó mua hoa. Tay đang ôm khư khư một quả bóng căng tròn, nó đứng rất ngoan ở vệ đường cạnh một người đàn bà chờ đợi. Bà ta đang mải miết nhấc những bông hồng lên ngắm nghía “Song Quái” nháy mắt với thằng bé, Hương cười cười cô lấy vẻ thân thiện, dần dần cúi xuống bước lại. Thằng bé thấy người lạ nhìn mình, ngước đầu nhìn lại. Ở trường hợp này, trẻ nhỏ thường nhờ đến sự can thiệp của người thân. Nhưng thằng bé chỉ hơi do dự. Khi thấy không có gì nguy hiểm nó nheo mắt nghiêng ngó ngờ vực. Động tác ấy càng khiến “Song Quái” nổi máu “Quái” của mình. Cả hai toét miệng cười quyết định áp sát làm quen. Thằng bé tròn mắt nai ngạc nhiên, khuôn mặt có vẻ thắc mắc nghĩ ngợi. Giây phút xao lãng, nó để gió lôi tuột mất quả bóng liệng xuống lòng đường. Nó mặc kệ hai người lớn lạ lẫm kia. Bà nó mua được bao nhiêu hoa cũng không quan trọng, nó nhào theo quả bóng bằng tất cả sức lực của đôi chân vừa biết chạy….

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  4. #8
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 6



    Thời gian trôi trong vô tư. Vậy là kỳ nghỉ hè của Hương đã qua hơn hai tháng. Buôn Mê Thuật bây giờ, chỉ còn hiện về trong ký ức của cô. Cô thả bộ trên vỉa hè đếm từng bước nhỏ, cái kiểu đi như sợ con đường mau hết vậy. Hẳn nơ – ron thần kinh ở cái đầu kia đang nghĩ nhiều việc lắm. Sáng nay phải khó khăn lắm cô mới nói rõ quan điểm của mình với Triệu Trần Công. Thực ra Công chẳng có khuyết điểm nào hết, cũng không có lỗi gì cả. Anh là một thanh niên ưu tú, một luật sư xuất sắc trong ngành.
    Hương cũng biết anh yêu cô thật lòng, không có vụ lợi bông lơn. Đẹp trai gia giáo, anh hoàn hoàn thiện đến mức cô chẳng có lý do nào để từ chối cả. Cái khó là vậy, nhưng cô vẫn biết mình làm đúng. Vì anh yêu cô nhưng không hiểu được cô. Giữa con người với con người có một khoảng cách, chỉ sự cảm thông làm họ đến gần nhau. Yêu thương không chưa đủ, nếu không có cảm thông thì chỉ là tòa lâu đài xây trên cát thôi. Hơn nữa trái tim cô lại không hề rung động khi đứng trước anh. Phải chăng là định mệnh không thể gắn kết hai người?
    Giá như… nghĩ đến đây bất giác Hương dừng lại. Một cảm giác như xót xa nuối tiếc bỗng đâu tràn tới. Lúc này cô thấy mình thật yếu đuối, chỉ một tiếc nuối vu vơ cũng không kiểm soát được, rồi mặc tình để nó len lỏi tận não tận tim. Cô nhủ thẩm: “Mình làm vậy có đúng chăng? Bởi biết rằng nuối tiếc chỉ chuốc thêm phiền muộn, nhưng mỗi lần nhớ đến lại thấy man mác ngọt ngào. Trong đầu bỗng hiện ra hai câu thơ.”
    “Ta biết rằng cố quyên thì sẽ nhớ
    Nên rặn lòng cố nhớ để mà quên”
    Cô lẩm nhẩm một mình. “Quyên thì sẽ nhớ, nhớ để mà quên”. Vậy mình nên nhớ hay nên quên đây? Còn chưa biết nên thế nào, trong đầu lại vang lên câu nói: “Tôi muốn có một lý do để cô nhớ buổi gặp này, nếu còn gặp lại tôi sẽ giải thích cho cô, lần này tôi nợ cô câu hỏi ấy, lần sau gặp nhớ mà đòi”. Gặp lại ư? Liệu còn gặp lại không? Tự dưng cô thấy bực bội một cách khó hiểu. Có thể là bực với đoàn cảnh sát hôm ấy, muốn lấy lời khai thì lấy luôn tại chỗ, cần gì đem người ta đi tận đâu đâu. Mà đem anh chàng ấy đi rồi sao không đem cô đi luôn? Cô là một nhân chứng rất biết trình bày mà. Hoặc có thể cô bực với chính mình, sao trước đó cô không trao đổi số điện thoại. Rồi cả anh chàng kia nữa, bảo nợ nần lại không cho địa chỉ biết đâu đòi?
    Cô hờ hững bước, thôi nhìn mũi giầy dõi mắt về phía thật xa. Tự hỏi, mình làm sao vậy, nhạy cảm đa sầu là một chứng bệnh ư? Muốn xóa bỏ bao nhiêu phiền não, nhưng tại sao xóa mãi vẫn không nhòa? Cô khẽ lắc đầu, điểm một nụ cười khó hiểu. Mình cứ đặt ra bao nhiêu câu hỏi rồi không trả lời được. Đúng là tự ta làm khổ thân ta. Mà cũng đúng thôi, đức phật chẳng nói: “Có thân là có nghiệp, có nghiệp là có khổ”. Phật thì chắc là không nói ngoa rồi. Hương vẫn đủng đỉnh nhấc chân hạ bước, khuôn mặt thoáng suy tư, thoáng lo âu, tự hờn giận, tự mỉm cười. Không biết nếu có ai nhìn thấy họ sẽ nghì gì về cô nữa.
    Thời tiết hôm nay thật đẹp. Nắng nhẹ, gió nhẹ, Giữa phố phường náo nhiệt vẫn rõ ràng một bầu trời xanh thẳm bình yên. Một con chó phốc nhà ai đi lạc lăng quăng phía trước. Lông vàng màu sậm, trông thấy Hương nó ưỡn ngực lên cao. Cố tỏ ra cái dáng dấp bệ vệ rồi quác mắt dọa dẫm cô một cách buồn cười. Không biết loài vật có chứa chấp những tình cảm phiền muộn hay không? Con người quá thông minh, nên mới gây ra lắm điểu khổ sở. Bỗng tay áo của bô bị ai đó chộp vào cùng tiếng gọi.
    - Này?
    Hương giật mình quay lại, cô cau có.
    - Tên tao không phải là “Này”. Mà mày định ám sát người ta à? Suýt nữa thì hỏng mất quả tim.
    Cô gái kia dương mắt.
    - Tao gọi mày ba lần Hương, hai lần Nguyễn Kiều Hương vị chi năm lần đấy. Mày không bỏ quên tâm hồn ở ngăn bàn chứ?
    Hương hỏi lại, dường như tin vào sự lơ đảng của mình.
    - Năm lần cơ à? Ờ, xin lỗi. Tao đang mải nghĩ tí.
    Cô đưa tay đẩy gọng kính theo thói quen, xoay người ngắm lại bạn mình, cô gái có đôi chân và mái tóc dài nhất cả khoa tên Bích. Hương và Bích là một cặp “Song Quái”, một cặp hoạt náo viên lành nghề nổi tiếng cả khoa. Kể ra cái danh hiệu này, chẳng phải các cô nỗ lực gì mà có được. Chỉ là nghịch ngợm quá thì bạn bè gọi thế thành quen
    - Mày làm sao thế? Suốt đầu năm học cứ thế nào ấy. Hay bị trúng tên rồi?
    - Tên nào cơ?
    - Thì mũi tên của cậu bé khỏa thân có cánh đó. Mấy hôm trước tao thấy vị Amuor (Vị thần tình yêu trong thần thoại Hi Lạp, một cậu bé khỏa thân có cánh, mắt mù. Lưng đeo túi tên vàng, vai mang nỏ) bay qua bay lại trước cổng trường, tay vung vít chiếc nỏ thần nhắm mày nả đạn. Nên đoán mày bị thương. À, phải là được thương chứ.
    - Hừ, lại nói nhảm rồi. Sinh ra cậu bé ấy đã mù, tao thấy có khi bắn trúng mày cũng nên.
    - Được, vậy còn thiên thần đi SH, tay vung vít cái kẹp giấy có làm mày ‘’được thương’’ không?
    - Mày ám chỉ anh chàng luật sư hả? Không phải hồi sáng mày chứng kiến tao rõ ràng với huynh ấy sao?
    -Ờ, hay… mày có anh chàng nào khác?
    - Vớ vẩn. Ngày đêm hai bốn tiếng tao ở cạnh mày hai ba tiếng năm tám phút rồi. Một chàng trai có nhỏ nhỏ cũng một phần mét khối, tao có túi càn khôn đâu mà dấu được.
    - Ừ ….vậy lý do gì độ này mặt mày hay đần ra thế?
    - Ờ, đần lắm à? Ai biết được, chắc lớn rồi nên thế.
    - Hự…hụm…hic….hic…ha ha!
    Bích cố giữ lại tiếng cười bằng cách đưa tay bụm miệng. Nhưng xem ra cách này không ổn lắm, nên mới phát tra những âm thanh kỳ cụ vậy. Bất giác Hương cũng phì cười. Bích hắng giọng, đưa tay lên ngực với vẻ nghiêm trang.
    - Ôi lạy chúa! Xin chúa rộng lòng thương chỉ cho đứa con ngoan đạo này biết được. Nhỏ bạn của con vì sao thành ra tội lỗi thế này… A men!
    Cô cầu khẩn và làm dấu với vẻ thành kính hết sức, Hương lại khúc khích cười. Bích cúi xuống nhặt một lá bàng vừa rơi phe phẩy trước ngực, cố làm ra vẻ nho sĩ. Mặt cô nghênh lên trịnh trọng.
    - Mày trông tao có dáng dấp quân sư không?
    Hương thở dài.
    - Thời Tam Quốc, quân sư cầm quạt lông ngỗng. Đến thế kỷ hai mươi quân sư được gắn với quạt mo, không ngờ sang thế kỷ hai mốt, lại có cả một quân sư cầm quạt lá bàng. Đi xuống quá!
    - Mày lý sự lý sinh gì? Tao chỉ hỏi mày có giống hay không thôi.
    - Giống – Hương gật gù- Giống tới mức mày mà sinh ra thời Tam Quốc, người ta phải viết lại lịch sử tới mấy lần.
    - Giống là được rồi, vậy mày có điều gì trúc trắc đem tao quân sư cho. Nói cho cô biết, kẻ nào được bản mỗ “huấn ngôn kim khẩu” là do kiếp trước đã dày công tích đức vậy.
    - Ừm, vậy sau mỗi lần quân sư, mày có chốt cho thân chủ của mày một câu mất giấc ngủ trưa không?
    - Ý mày là gì?
    - À, giống cái ông Gia Cát Dự ấy. Đại loại như. “Ôi, tôi phục tôi quá”.
    - Ơ. Có lòng giúp mày mà mày diễu cợt thế à?
    Bích chống nạnh vẻ nghiêm khắc. Cô ngửa mặt than.
    - Hoàng Thiên ơi! Diệu Bích hôm nay lại làm chuyện oan uổng mất rồi.
    Cả hai lại khúc khích cười dung dăng đi tiếp. Hai người vừa chuyện vừa bước, vô tình đều dừng lại trước một chiếc xe đạp chở đầy hoa. Duy nhất hoa hồng. Những bông hồng đỏ thắm đẹp kỳ lạ. Cả hai nhìn những bông hoa, rồi cùng nhìn sang cạnh. Ở đó là một cậu bé bụ bẫm dễ thương như một thiên thần. Có lẽ nó chờ bà nó mua hoa. Tay đang ôm khư khư một quả bóng căng tròn, nó đứng rất ngoan ở vệ đường cạnh một người đàn bà chờ đợi. Bà ta đang mải miết nhấc những bông hồng lên ngắm nghía “Song Quái” nháy mắt với thằng bé, Hương cười cười cô lấy vẻ thân thiện, dần dần cúi xuống bước lại. Thằng bé thấy người lạ nhìn mình, ngước đầu nhìn lại. Ở trường hợp này, trẻ nhỏ thường nhờ đến sự can thiệp của người thân. Nhưng thằng bé chỉ hơi do dự. Khi thấy không có gì nguy hiểm nó nheo mắt nghiêng ngó ngờ vực. Động tác ấy càng khiến “Song Quái” nổi máu “Quái” của mình. Cả hai toét miệng cười quyết định áp sát làm quen. Thằng bé tròn mắt nai ngạc nhiên, khuôn mặt có vẻ thắc mắc nghĩ ngợi. Giây phút xao lãng, nó để gió lôi tuột mất quả bóng liệng xuống lòng đường. Nó mặc kệ hai người lớn lạ lẫm kia. Bà nó mua được bao nhiêu hoa cũng không quan trọng, nó nhào theo quả bóng bằng tất cả sức lực của đôi chân vừa biết chạy….

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    e post nhầm AD xóa giùm e

  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  6. #9
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 7



    Hương và Bích thấy thiếu ôxi một cách cấp kỳ. Làm gì ư? Quá muộn, quá xa. Dưới dòng xe nườm nượp một chiếc Inova đã ở cái vị trí đúng lúc một cách tồi tệ nhất. Quá tệ, vì quá gần. Rất ăn ý “Song Quái” cùng hét…với tất cả sự to lớn của cổ họng. Bà của thằng bé, có lẽ vậy. Quay đầu theo bản năng, túi xách và mấy bông hoa đã chọn được trên tay bị thả rơi tàn nhẫn. Người phụ nữ bán hoa đứng yên như ma nơ canh, bàn tay đang hươ ra không trung, hẳn lúc trước định mô tả một thứ gì trừu tượng. Bên lề vỉa hè là một quán cóc, cố bốn năm vị khách rỗi nhàn đang ngồi giết thời gian, đồng loạt quay đầu lại. Bởi cái thứ “Song la” gây chú ý. Bởi nó bất ngờ và hoảng hốt, nên có rất nhiều người nhìn lại, và đều đông cứng.
    Thật khó nói hết cảm giác chờ đợi sự tuyệt vọng kinh khủng ra sao. Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, giữa lúc mọi người ở vào hoàn cảnh trơ mắt đứng nhìn thì bất ngờ, một bóng trắng từ quán cóc lao ra. Nói là lao ra, nhưng không biết phải dùng tử gì mới chính xác. Bời vì nhanh đến mức khó hình dung. So sánh rằng, ở thời điểm tiếng la vừa kết thúc. Khoảng cách từ chiếc xe hơi tới thằng bé chỉ chừng hai mét. Khoảng cách từ thằng bé tới quán cóc kia vội vàng đo cũng được mười mét không thể ít hơn, nhưng cái bóng đó lại tới chỗ thằng bé trước cả chiếc xe, dù chỉ hơn tích tắc. Tuy ai cũng nhận ra bóng đó là người, nhưng nhanh khủng khiếp và tư thế thật lạ. Hương thảng thốt kêu lên không chủ ý.
    - Siêu tuyệt – Hoài Phong?
    Tim cô bỗng đập loạn xị, bèn đưa tay đè lại sợ nhẩy ra ngoài. Không sai, cái bóng đó chính là Hạ Hoài Phong. Chàng trai có biệt danh Siêu tuyệt. Lúc trước vì khát nên anh tấp quán này, chỉ là nhâm nhi trà đá chứ chẳng quen biết ai để ngồi tán gẫu. Thấy có tiếng hét thất thanh anh quay nhìn lại, và ngay lập tức lao đi, chẳng kịp tính toán suy nghĩ thua được thế nào. Sự thật là khoảng cách ấy khá xa, nếu lúc khác thì anh đã do dự. Nhưng lúc này ba chữ “có được không” anh còn chưa kịp nghĩ, nói gì do dự. Anh điểm chân trên mặt đất hai lần rồi lao đi như mũi tên ngon trớn. “Chụp được rồi”, anh loáng thoáng nghĩ trong đầu nhưng lại hoảng hốt nhận ra mình đang úp mặt xuống đường. Mà thằng bé thì đang ôm ở bụng. Vẫn ở trên không, anh tách hai chân rồi vặn lưng, nhưng quán tính anh lao đi quá mạnh, thế là tấm thân cứ thế trượt đi, mài lưng trên đường nhựa cả một đoạn dài.
    Cái lật lưng ngẫu nhiên ấy nhìn thì bình thường. Nhưng nếu xét về mặt vật lý thì là một kỳ tích. Đã có ai để ý tư thế rơi của con mèo chưa? Dù là chổng ngược bốn chân nó lên rồi thả xuống nó vẫn tiếp đất bằng cả bốn chân. Không có điểm tựa, không có lực tác động nhưng vẫn hoạt động một cách tùy tiện, điều này trái với một quy ước mà vật lý đưa ra. “Một vật chuyển động được là nhờ có lực tác động lên nó”. Vì thế từ năm 1894, chuyện con mèo rơi” đã làm đau đầu rất nhiều nhà khoa học. Lúc đầu người ta nói nó nhờ cái đuôi, nó quay tít cái đuôi rồi lấy đó làm ra lực tựa. Chưa thỏa mãn, người khác bèn thí nghiệm với những con mèo không có đuôi. Kết quả, nó vẫn để bốn chân rơi xuống trước. Mãi đến năm 1969 giáo sư Ke Ney ở trường Đại học Stan Ford nước Mỹ mới chứng minh được nó lật được như vậy nhờ cái xương sống. Giả sử Phong làm việc này từ trước năm 1894, thì người ta đã không phải cắt đuôi vài con mèo làm thí nghiệm.
    Nói đến ảnh hưởng của sự việc ấy, để thấy cái lật lưng tùy tiện đó khó vô cùng. Nếu không phải có một thân bản lĩnh thì động tác ấy chỉ là suy nghĩ. Và chắc chắn thằng bé đã bị đè đến dập phủ tạng rồi.
    Ôm được thằng bé, Phong bị trượt đi trên đường nhựa. Lưng đau rát nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để ý thức được hoàn cảnh của mình. Quay mặt ngược hướng dòng xe, trong số rất nhiều những xe đang lao đến anh nhận thấy một chiếc xe đang lao thẳng vào mình. Người lái dĩ nhiên không phanh kịp. Có ai biết ở đâu lại thò ra một chướng ngại vật kỳ cục thế này. Trong cơn hoảng hốt, họ cứ kéo ga thôi. Phong quét mạnh hai chân, một trước một sau quay tròn trên không ở tư thế nằm ngửa. Động tác ấy kéo anh trượt đi nhanh hơn, thoát khoải quỹ đạo của chiếc xe. Và khi hai chân khua hết một vòng,lợi dụng khi lực quét ra mạnh nhất, anh bật theo đà quay cong mình đứng dậy. Nhưng vào giờ tan tầm, phố nào xe cộ cũng chật như nêm. Huống chi xung quanh đường này có tới mấy trường đại học. Tránh được xe máy, thì một chiếc BMW lao lại như tên. Chẳng biết người lái có kịp nhận ra anh không chứ đừng nói đến phanh dừng. Hết tránh Phong liều lĩnh dồn sức tung một đòn đá chém, nện cả bàn chân vào mui xe, rồi dùng nó làm tựa bật người lên không lăn tròn trên nóc. Khi rơi xuống, vừa bị bắn ra vừa bị hút theo, anh phải tì cả hai đế giầy xuống mặt đường và xoay một vòng mới đứng vững. Mấy chiếc xe đi sau ít nhiều cũng biết phía trước có chuyện. Họ chủ động hơn, và vì thế Phong hết nguy hiểm. Một loạt xe cứ chậm dần rồi dừng nối vào nhau. Phong chậ rãi bế thằng bé vào vỉa hè, lúc này anh mới phát hiện nó đang kêu khóc. Và một phát hiện khác là cổ chân anh không còn lành lặn nữa, đành phải cà nhắc đi vào. Người đầu tiên chạy ra là bà thằng bé, vừa chạy tới vừa khóc vừa cười như trẻ lên ba. Tiếp đó là Nguyễn Kiều Hương. Vừa chạy lại vừa lo, vừa mừng. Có bình tĩnh hơn, nhưng không khác trẻ con là mấy. Rồi đến Bích và một số người hiếu kỳ khác nữa. Đổ xô cả lại. Từ lúc Phong xuất hiện, trong lòng Hương lẫn lộn không biết bao nhiêu cảm xúc. Cái túi cô khoác trên vai, chẳng hiểu sao lại nằm ngoan ngoãn dưới vỉa hè. Ở kia Phong đối mặt với biết bao nguy hiểm, ở đây tim cô lại nhảy lên thon thót biết nhiêu lần. Khi anh chuẩn bị bước lại lề đường mặt cô bỗng nhòa cả lệ. Lẽ ra cô là người đầu tiên đến chỗ Phong, nhưng thấy mắt mình ươn ướt nên tháo kính quẹt ngang rồi mới chạy. Phong đến lề đường trao thằng bé cho bà của nó, rồi mặc những ai đang nhìn, cũng không nghĩ dưới chân là vỉa hè hay lò lửa, anh ngồi phệt xuống, hít một hơi thật sâu rồi thở từ từ. Hương chạy đến quỳ xuống bên anh. Cô xúc động túm cả hai vai anh mà lay
    - Phong…?
    Phong giật mình mở mắt. Gọi xong một tiếng Hương hỏi liền một mạch.
    - Anh không sao chứ? Chân anh…..sao rồi? Lưng của anh đau lắm không? Anh bị đau ở đâu nữa không?
    - Ôi! Hương.
    Mở mắt ra Phong reo lên thích thú. Anh khẽ cau mày, vì định đứng dậy nhưng cái chân đau. Bích xen vào
    - Anh đừng cử động- Cô quay qua trách Hương – mày hỏi từ từ thôi. Hỏi nhiều thế anh ấy tiêu hóa sao hết.
    Vẫn là giọng điệu nghịch ngợm của các cô. Trong lúc gấp rút cứ lôi tuột ra dùng, quên cả khách sáo. Cô cúi xuống cạnh Hương.
    - Để tôi gọi Taxi đưa anh vào viện nhé. 198 cũng gần đây thôi.
    - Cảm ơn hai người, tôi chỉ bong gân thôi. Cố định vài hôm sẽ khỏi.
    Anh quay sang hỏi.
    - Hương vẫn khỏe chứ? Tôi tưởng không còn gặp cô nữa.
    Hương không đáp mà hỏi lại.
    - Chân anh không sao thật chứ?
    - Có sao, nó bị bong gân. Nhưng vẫn còn may lắm.
    Lúc này bà thằng bé kia mới lật đật chen vào.
    - Cháu… cháu có sao không?
    - Dạ cháu không sao. Thằng bé ổn chứ bác?
    - Cảm …. Cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu. Bác không biết .. phải trả ơn thế nào mới hết.
    Bà nói trong xúc động mắt vẫn đầy cả nước.
    - Chân … chân cháu thế nào? Gần đây có phòng khám Tuệ Đức, bác đưa cháu qua đấy…
    - Cháu chỉ bong gân không sao đâu. Chỉ cần ăn cơm uống nước là khỏi.
    Người đàn bà khẽ thở một hơi…
    - Cháu không sao thật chứ? Nhưng…cẩn thận vẫn hơn.
    -Cháu không sao thật mà.
    Phong một mực từ chối.
    - Vậy để bác gọi taxi đưa cháu về nhà. À, cho bác địa chỉ nhà cháu.
    Bà vừa nói vừa buông thằng bé, chắc để tìm giấy bút. Lục lọi một hồi không thấy bèn rút điện thoại ra, có lẽ định ghi lại. Phong hơi ngần ngừ. Nhưng để không vô lễ anh chậm rãi đáp.
    - Cháu trọ ở số nhà 31C ngõ 123 phố này. Còn chuyện gọi xe thì không cần ạ. Cháu có bạn ở đây, nhà trọ cũng gần. Hơn nữa đằng kia cháu còn xe máy.
    Hương và Bích mỉm vười nhìn hau. Bấy giờ xung quanh họ đã trở nên xôn xao hẳn. Những người khác tụ tập bàn tán hỏi han, chỉ trỏ tùm lum. Cả mấy vị tông hụt Phong khi nãy cũng đều đi lại. Sự bực bội của họ được thể hiện trên khuôn mặt một cách đầy đủ đến tài tình. Nhưng vừa đi lại, loáng thoáng hiểu được sự việc thì chẳng biết phảimắng chửi ai nữa. Hơn nữa trông thấy hành động dũng cảm của Phong vừa rồi, họ cũng có phần vị nể, đường thì đang giờ cao điểm bị xe của họ làm tắc cứng, khiến những người khác la ó om xòm. Bởi những lý do ấy. họ đành lặng lẽ đi về, nuôi hi vọng được bình an khi thượng lộ. Phong đứng dậy, dồn hết trọng lượng vào cái chân lành. Anh cuối xuống mỉm cười, bệu má thằng bé rồi quay sang nói với bà nó.
    - Cháu không sao, bác không cần để ý làm gì. Giờ có lẽ cháu phải xin phép để về trước.
    - Bác …. Nhất định bố mẹ nó sẽ đến cảm ơn cháu.
    Bà nói, khẽ liếc sang thằng bé đứng cạnh mình. Nó vẫn chưa hết sợ, túm chặt vạt áo của bà lén lút nhìn Phong.
    - Cháu nghĩ, không cần thiết phải thế đâu. Thôi, chào bác.
    Anh gật đầy chào, khẽ ra hiệu cho Hương và Bích rồi tập tễnh đi. Được vài bước Hương lên tiếng.
    - Xe anh để đâu? Tôi đưa về nhé!
    - Làm phiền Hương vậy, nó đằng kia.
    Anh đưa chìa khóa cho cô, trong lòng xốn xang một niềm vui lạ. Bích tế nhị rút lui, cô nói.
    - Đường cũng gần hai người về trước đi. Tôi đi bộ cũng được. À! nhà đó là nhà trọ tập thể, anh ở phòng nào, lát tôi qua?
    - Ồ! Cô biết chỗ ấy sao? Tôi ở phòng ba dãy thứ nhất.
    - Vâng, tạm biệt.
    Bích cất tiếng chào, nháy mắt với Hương nghịch ngợm. Đoạn đường từ nơi ấy đến nơi trợ củ Phong không xa lắm. Hương cho xe đi rất chậm, cả hai im lặng không nói câu nào. Lúc này trong lòng Hương trở nên rất đặc biệt. Bản chất cá tính cô vốn rất đặc biệt rồi, giờ lại va đụng thêm bao cảm xúc. Khó mà nói hết trong lòng cô vui sướng đến đâu. Suốt hai tháng nay cô luôn canh cánh nhớ nhung trong mơ hồ vô vọng, so với dải Ngân Hà trái đất này tuy bé, nhưng con người chẳng qua là chỉ là một chất điểm. Gặp lại anh là điều mà cô chỉ có thể mộng, không dám tin có sự thật cầm nắm được thế này. Bất giác cô đưa tay véo má mình “Đau”, nhưng là cái đau rất lạ, nó khẳng định với cô rằng sau lưng cô là một Hoài Phong bằng xương bằng thịt. Cô chợt nghĩ, ông trời mới tốt bụng làm sao. Cuối cùng cô cũng gặp được, hóa ra cứ tưởng đến thật nhiều thì sẽ thành sự thật, thật như anh đang ngồi sau cô vậy, bởi số nhà ấy, ngõ ấy là chính miệng anh nói ra, Như sực nhớ điều gì cô hỏi.
    - À, anh đang làm gì ngoài này thế? Anh ra đây lâu chưa?
    Cũng mới thôi – Phong đáp – Tôi ra đây trước là để tìm cô, sau là đi học. Tôi đang học cao học ở Sư Phạm Quốc Gia.
    Hương cười khúc khích.
    - Anh tìm tôi? Tìm làm gì?
    - À, để xin số điện thoại. Lần trước còn chưa xin được số của cô. Mà bạn Hương tên gì vậy?
    - Tên là Bích. Bích là bạn thân của tôi. Hai đứa trọ cùng dãy nhà, học cùng khoa, lại chung nhiều sở thích.
    Ngừng một lúc cô nói.
    - Anh đừng cười nhé. Nói thật, anh là người dũng cảm và tốt bụng mà tôi từng gặp từ trước đến nay đó.
    Phong được khen, sung sướng tới mức, có thể trào cả ra ngoài.
    - Cảm ơn Hương, thật ra lúc ấy tôi cũng không nghĩ được nhiều. Xong xuôi rồi mới thấy mình liều lĩnh thật.
    - Anh biết không? Đến giờ tôi vẫn còn run đấy. Sợ chết khiếp được, tuổi thọ của tôi chắc đã ngắn thêm đoạn nữa.
    Phong tiếp lời cô.
    - Tôi lại cho rằng, qua mỗi lần nguy hiểm, tuổi thọ tôi dài thêm một tí, các cụ nói, chết hụt thì sống dai mà,
    Hương cười thích thú.
    - Chết hụt thì sống dai à? Nó là cách ngôn, tục ngữ, hay điển cố? Không ngờ một giáo viên chuyên toán lại nói chuyện văn nhã vậy. Tôi có mấy người bạn cũng học tự nhiên, nhưng tám tiếng một ngày chỉ vùi đầu vào công thức. Nếu hỏi dạo này sống thế nào? Họ ví ngay với đồ thị hàm sin (ý nói cuộc sống lên xuống thăng trầm). Hỏi khỏe chứ? Bảo yêu thì như phản ứng quên xúc tác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  8. #10
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 8




    Cả hai cười giòn dã. Về tới nơi. Hương dừng xe quay lại, bắt gặp anh đang đắm đuối nhìn mình. Khuôn mặt vốn trắng của cô tự nhiên ửng đỏ. Cô khẽ cúi xuống quay đi, cử chỉ e lệ đố khiến cô đẹp đến long lanh. Phong ngầm thở dài, tập tễnh đi vào.
    Lát sau Bích cũng đến. Lúc này Phong và Hương đều im lặng. Hương đang tần ngần trước giá sách. Phong thì đang hì hụi xoa nắn cái chân đau. Kể ra với tính cách của Hương, thì hai người ít nhiều cũng có chuyện để nói. Nhưng vừa vào đến nhà, cô thấy góc tường có một đôi dép nữ. Để ý thêm cô thấy một chiếc mũ con gái màu hồng, thậm chí trên mắc áo còn có một chiếc áo đi nắng… của phụ nữ. Lòng cô như thắt lại, mấy thứ đó tuy không nhiều trọng lượng, nhưng nổ tan tành hi vọng của cô. Còn Phong sau cái nhìn ấy thì thất điên bát đảo. Nhưng thấy sự đổi khác của Hương, cho rằng cô ấy đang cảnh báo mình không được vượt quá giới hạn tình bạn. “Phải, người ta xinh đẹp hoàn thiện chừng ấy, đâu đến lượt một trai quê nghèo rớt như mình”. Anh cũng buồn không kém, trái tim như có ai thò tay bóp chặt. Diệu Bích đi vào phá tan im lặng.
    - Xin chào! Hai người về lâu chưa?
    Phong cười chào cô, còn Hương chỉ đáp không quay lại.
    - Một thế kỷ lẻ mấy năm rồi.
    Bích không để ý. Cô liếc sang bạn, không thấy có động tĩnh bèn lại chỗ Phong.
    -Để tôi giới thiệu nhé. Tôi tên là Bích, còn kia là bạn tôi, Nguyễn Kiều Hương. Rất vui được làm quen với anh.
    Nói xong cô chìa tay ra, Phong nắm lấy thân mật. Lòng đang tan nát cũng phải phì cười. Anh nói.
    - Cá tính hai người thật giống nhau, có được bạn như vậy khiến người ngoài thèm khát. Cho tôi bày tỏ lòng ngưỡng mộ.
    Bích hạ túi xách xuống bàn kể lể.
    - Chắc anh chưa biết, người trong giang hồ đặt cho hai chúng tôi biệt danh “Song quái”, song tiên, song thánh gì không đặt. Đặt là song quái có gì hay ho chứ. Cổ nhân có câu. “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba song quái”. Anh thấy có oan không? Mà thật ra chúng tôi có quái kiếc gì đâu, còn rất hiền lành mà.
    Lần này đến Hương cũng bật cười. Bích nhìn thấy cái áo sơ mi ban nãy của Phong bèn hỏi.
    - Lưng anh có sao không? Thấy cái áo rách cả.
    - Cảm ơn Bích, tôi không sao.
    Phong đáp, anh nhìn cái áo lảm bẩm tiếc rẻ. Bích ngạc nhiên.
    - Anh có vẻ rất tiếc cái áo này thì phải?
    - Vâng . Nhưng tôi tiếc không phải vì bản thân cái áo, mà vì ý nghĩa của nó nên tôi gìn giữ.
    Bích hỏi vu vơ.
    - Bạn gái anh tặng phải không?
    Phong trầm ngâm không đáp, thực ra là đến thời điểm quan trọng khi nắn cái chân, nên anh đang chăm chú. Anh đang nghĩ, đốt xương này bị trật xa quá. Lại phải chết dí mấy hôm rồi.
    Hương vẫn để ý hai người đối thoại, Bỗng như sét đánh xuống đầu. Có tiếng gì đó vang lên như tiếng gầm sư tử. “Không nói là thừa nhận rồi”. Cô ngồi phịch xuống ghế, nếu không có chiếc ghế chắc xuống tận nền. Một lúc lâu, điện thoại của Phong reo chuông, anh nhấc máy dịu dàng.
    - Anh nghe, có việc gì không em?
    Tiếng ai từ đầu kia vang lên, Hương không nghe rõ.
    - Ừ được rồi. À, chân anh bị đau, anh lại đang có hai vị khách. Em qua giúp anh nấu cơm rồi cùng ăn luôn nhé.
    Phong dừng lại một lát.
    - Anh nhớ rồi, tạm biệt.
    “Đủ rồi”. Hương gào lên trong suy nghĩ. Nước mắt ứa ra sau kính cận. Cô chỉ muốn đứng dậy chạy về ngay, nhưng dường như đôi chân không còn tẹo sức nào. Trước mặt cô là quyển sách, tuy đã mở ra nhưng chưa đọc một chữ. Phong với Bích tán gẫu những gì cô chẳng thèm nghe nữa. Còn hai người kia thì ngỡ Hương bận đọc, nên chẳng làm phiền. Thời gian cứ trôi, Hương vẫn ngồi im lặng, mắt nhìn cuốn sách như chẳng nhìn gì cả. Nếu lúc khác Bích đã kêu toáng lên ngay, nhưng gần đây Hương vẫn hay như vậy, nên cô chẳng nghi ngờ. Phong thì mới quen không tính. Và… Hương vẫn ngồi im. Chẳng biết bao lâu cô mới bình tĩnh được. Nhìn đồng hồ thấy trời đã muộn, cô quay lại nói.
    - Rất xin lỗi anh, chiều nay tôi có hẹn, không thể ăn cơm cùng mọi người – cô cười buồn rồi tiếp – tôi và Bích cùng trọ ở số nhà bên kia. Chân anh đang đau không nên đi lại nhiều, nếu cần giúp gì cứ gọi điện sang – cô bỏ lại một mẩu giấy – đây là số của tôi, tôi về đây. Chúc anh mau bình phục.
    - Sao? Hai người trọ ở bên kia ư?
    Phong reo lên nét mặt rạng rỡ. Hương chỉ cười buồn. Cô bước ra đường rồi một mình thả bộ dọc phố. Cô bước một cách vô định, bước đến tận khuya, cô có hẹn ai đâu, cơm cháo cũng chẳng để ý. Đêm ấy lại trằn trọc không ngủ được. Đêm nay, cũng như bao đêm trước đó. Đối với cô, thật dài. Cô bắt đầu đếm số. “Một, hai, ba…” đến tận một nghìn ba trăm năm sáu, những con số của cô mới bắt đầu rối loạn. Cô mệt mỏi thiếp đi trong mộng mị. Thế là hết một ngày. Một ngày chan chứa niềm vui và buồn bực, xúc động và chua xót.
    Đã ba ngày rồi, kể từ ngày Hương gặp lại Phong. Ba ngày ấy cô sang thăm anh hai lần, nhưng cả hai lần đều gặp người con gái đó. Cô chẳng biết phải đối mặt thế nào, nên cứ tìm cớ ra về thật sớm. Mỗi giờ trôi qua càng lún sâu vào buồn tủi, chỉ biết tự trách mình phận bạc. Cô đang ngồi thẫn thờ bên bàn học Bích ló đầu vào quát.
    - Mày đang làm gì thế? Ngồi đọc sách hay ngắm chữ mà không bật điện lên? Định luyện mờ nhãn để tăng độ cận cho đôi mắt vô tội của mày à?
    Hương giật mình nhìn bạn.
    - Tao đang suy nghĩ thôi, có đọc ngắm gì đâu.
    Bích đi thẳng vào phòng, cau mày nhìn bạn.
    - Mày khai thật đi. Có phải mày đã “iu” anh chàng Siêu “tiệt” ấy không?
    - Lại nói nhảm rồi. Yêu ma gì. Mày không thấy lúc nào anh ta cũng có người chăm sóc sao?
    Bích cười đắc ý.
    - Hóa ra một nửa của song quái lừng danh khổ tâm vì vậy – cô thở dài lim dim mắt.
    - Từ ngày Hoài Phong xuất hiện, mày cứ như cái xác vật vờ. Tao đoán thế nào cũng liên quan đến hắn, không ngờ tao thông minh, đoán phát trúng luôn – cô lẩm bẩm – công nhận là thông minh thật.
    Hương không nhịn được cười, cô kêu lên khổ sở.
    - Ôi! Tôi phục tôi quá!
    - Được, mày cứ trật tự nghe tao nói, nói xong mà không phục, mai tao cõng đến trường luôn.
    Bích nhìn ra cửa sổ giọng đều đều.
    - Cổ nhân nói. “Đã mang danh, đành phải cố cho tròn bổn phận”….
    Hương phì cười chẹn ngang.
    - Hừm. Mày cứ nói hộ người ta như thế, mấy ông cổ nhân mà biết chắc phải tức đến mức phải đội mồ sống dậy, rồi có khi lại điên lên mà chết cũng nên.
    Bích nhìn sang bất mãn.
    - Đang nói, mày nhảy vào họng như thế thật chẳng lịch sự chút nào. Không nói nữa, tao về đây.
    Hương gọi lại.
    - Như vậy là xong ư? Vậy mai mày định cõng tao đi lúc mấy giờ?
    Bích thở dài.
    - Thôi được rồi. Vậy đề nghị mày trật tự để tao nói hết. Ai bảo tao sinh ra đã tốt bụng, không muốn thấy người khác vật vờ.
    Hương khẽ cau mày. Bích lấy lại giọng đều đều ban nãy.
    - Lại nói, Thiên hạ đã khoác cho chúng ta cái danhh Song quái, là một thành viên ta không nỡ để nó sụp đổ ngay thế hệ của mình. Không thể để Song quái suốt ngày ủ chuột, ta quyết định tìm cho được nguyên nhân. Bản chất thông minh, nên việc ấy không khó lắm. Nhưng tìm được rồi giải quyết ra sao? Mấu chốt chính là người con gái đó, ta lại thêm một chuyến nữa xông pha. Cuối cùng thì vỡ lẽ tất cả là hiểu lầm. Lầm tai hại. Người con gái đó tên Thắm sinh năm 1991, là sinh viên năm nhất của trường Thương Mại. Trọ ở cách đấy bẩy số nhà và là em con gì của Hạ Hoài Phong. Anh cô ta bị đau, dĩ nhiên cô ta phải qua lại chăm sóc.
    Mắt hương sáng lên, mặt đỏ bừng. Chẳng biết tại sao cô vui quá, hay xấu hổ quá. Cô cúi xuống dấu nụ cười.
    - Vậy sao chiếc áo sơ mi hôm ấy? Tao thấy mày hỏi……
    - Tao cũng bí mật điều tra. Cái áo đó của một người phụ nữ khác mua, không phải Thắm.
    Cô dừng lại nhìn nét mặt đang dần thất vọng của bạn mình rồi phì cười.
    - Nghe Thắm nói, bác Ngọc không đi được xe máy. Ở quê lại không có cửa hàng Việt Tiến hoặc May Mười, Muốn con mặc một chiếc áo đẹp, bà lọc cọc đạp xe mấy chục cây số mua một cái áo cho con. Tốn công như vậy dĩ nhiên anh ta phải quý.
    Hương quay đầu lơ đểnh.
    - Ừm… mà mày nói với tao chuyện này làm gì? Liên quan liên tướng gì đến tao mà đòi phục?
    - Xì? Yêu thì nói là yêu còn bày đặt. Cận một trăm đi ốp bỏ kính ra cũng thấy tận tim mày. Được, không yêu thì để đó. Tao mà cưa cẩm cấm mày nhảy vô.
    - Ừ thì… Việt Nam… là nước độc lập tự do mà.
    Cả hai nhìn nhau cười khúc khích. Lát sau Bích về rồi, Hương tung tăng chạy ra ngoài, cô sang phòng trọ của Phong.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  9. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status