TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 45

Chủ đề: Mùi Của Gió - Lê Tôn - Hoàn thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 9


    Cả hai nhìn nhau cười khúc khích. Lát sau Bích về rồi, Hương tung tăng chạy ra ngoài, cô sang phòng trọ của Phong. Nhưng đến cửa rồi thì chẳng biết làm gì. “Mình điên thật, đang yên đang lành chẳng có việc gì lại chạy sang đây”.
    Nhưng dù sao cũng đến cửa rồi. Cô lấy hết bình tĩnh đưa tay gõ nhẹ.
    - Mời vào,
    Cô đẩy cửa bước vào. Gặp một cô gái còn rất trẻ đang lau dọn.
    - Ồ chị Hương. Mời chị vào chơi. Anh Phong khỏi chân rồi, anh ấy vừa đi chạy bộ.
    - Thì, tôi sang chơi với Thắm cũng được chứ sao? Ở nhà một mình cũng chán, đọc sách thì mụ hết cả đầu.
    Huyên thuyên một hồi, Thắm bận việc về trước. Còn lại mình Hương hết đi dọc lại đi ngang, rồi lại ngồi. Cô ngồi vào bàn làm việc của Phong ngắm nghía linh tinh, bên này là một khung anh nhỏ chụp đã lâu. Trong ảnh, anh mới chừng năm sáu tuổi. Trông anh thật bụ bẫm, hai người chắc là bố mẹ anh. Anh giống bố hơn. Bên này là một nhánh xương rồng, hoa màu đỏ, thân mình tròn xoe mọc ra những múi gai trăng trắng, nó được anh trồng vào một tô sứ nhỏ trông thật đẹp. Phía trước là sách. Sách trên giá, sách dựng dọc bàn một hàng ngang trước mặt. Tuy rất nhiều nhưng vẫn ngay ngắn tinh tươm. Cô lần lượt rút ra mấy cuốn. Mở ra rồi trả vào, cứ như không có việc gì làm cho vui tay vậy. Đập vào mắt cô là một cuốn vở bìa da màu đen. Cô cũng rút nó ra tiện tay lật giở,
    “Ngày….. tháng…..năm….”
    Hương bỗng run run. Ôi… đây chẳng phải nhật ký của anh sao? Cô giở thật nhanh đến những trang cuối. Lòng đầy hồi hộp. Bỗng cô khựng lại. Vẫn chưa đến cuối, nhưng trang giấy trước mặt đã được trãi ra, nằm im đó. Trên mặt giấy đó chân dung một người con gái được anh ký họa bằng bút mực, với những nét vẽ sảng khoái lâm li cương kiện hùng hồn. Lại có những nét phóng túng hậu trọng đầy khoáng đạt. Người con gái trong trang giấy trông thật đẹp. Mặt trái xon, đôi mày liễu, sống mũi cao, miệng anh đào, đôi môi chúm chím đang cười tinh nghịc. Khéo làm sao còn thể hiện được đôi lúm đồng tiền. Hai tay chống cằm, tóc xõa bay lơ thơ. Đôi mắt to như biết nói nhìn thẳng phía trước đầy nghịch ngợm. Phủ lên đôi mắt ấy là một cặp kính cận dễ thương thanh nhã.
    “Ôi!”
    Hương khẽ thốt lên, Mắt cô nhòa lệ tay run run lật tiếp.
    “Ngày… tháng….. năm,…”
    Hôm nay tôi quay lại mảnh đất phồn thịnh Hà Thành, tìm lại mái trường xưa nơi đã chôn dấu bao kỷ niệm thương vui hờn giận. Nhưng hôm nay tôi đến đây với một danh phận khác. Đã không còn một cậu thanh niên hiếu động của thời xưa.
    Mọi thứ đều tốt đẹp, tiếc một điều mẹ chẳng chịu đi cùng. Nài nỉ mãi người vẫn nằng nặc ở nhà nén hương chén nước cho ông nội với cha. Là con trai duy nhất mà chưa chăm sóc cho mẹ được phút nào, đến cái việc giúp mẹ hài lòng là cưới vợ cũng chưa làm được. Nhật ký ơi, ta vô dụng quá phải không?
    Ờ. Ra ngoài Hà Nội biết đâu ta gặp lại được nàng. Học viện báo chí cũng gần đây thôi, cứ ra cổng trường cắn hạt dưa nhất định rồi sẽ gặp. Mà tại sao ta cứ mãi nhớ nàng. Càng nhớ càng đậm, bớt đi một chút có đỡ khổ hơn không? Chao ôi!
    “Hợp tan là lẽ vô thường
    Mà sao duyên lạ vấn vương thế này.
    Thời gian lặng chết trên tay,
    Biết tìm đâu giữa tháng ngày quạnh hiu”.
    Nước mắt Hương bắt đầu rơi thánh thót. Cô gập sách lại, nước mắt vẫn rơi, nhưng môi nở một nụ cười hạnh phúc. Trong lòng cô dậy lên một niềm vui sướng vô bờ. Cô nâng cuốn vở bằng cả hai tay rồi ôm chặt vào lồng ngực. Hai mắt khép lại, nghe thấy một cảm giác ngọt ngào chạy thẳng đến tim.
    Có tiếng nói vang lên kèm tiếng đẩy cửa.
    - Em bảo hôm nay phảii dự sinh nhật mà? Hay đợi cho anh đi ăn ké?
    Phong vừa chạy về, anh vừa mở cửa vừa lúi húi tháo giầy. Tưởng mình đang nói chuyện với thắm. Không thấy đáp lại mới ngẩng đầu nhìn. Anh thẫn thờ. Nhìn cái thứ mà Hương đang ôm trên ngực, anh có cảm giác mình bị bắt quả tang. Bị chủ nhân của trái tim anh bắt quả tang anh đang yêu trộm. Còn Hương thì bối rối. Cô rõ ràng đang xem trộm nhật ký của người khác, và bị người ta bắt quả tang. Cả hai bối rối nhìn nhau chẳng biết nói gì. Mãi sau Phong lên tiếng trước.
    - Em….. đọc nó rồi à?
    Hương không đáp. Cô khẽ cúi đầu, mặt đỏ như gà chọi. Phong tiếp.
    - Những gì anh viết trong đó đều là sự thật… tự đáy lòng. Em không giận anh chứ?
    Mất vài giây im lặng. Chỉ có vài giây thôi Phong có cảm giác sao thời gian trôi lâu thế. Rồi thì Hương cũng nói.
    - Em…. Tại sao phải giận anh?
    Giọng của cô vừa thẹn vừa dịu dàng, cô nói rất nhỏ. Những lúc này, dù nhỏ cách mấy anh cũng nghe được. Anh muốn nhảy cẩng lên ngay tức khắc. Anh cố kiềm chế từ từ bước lại. Mắt vẫn nhìn Hương đang cúi, anh nắm tay cô, rồi siết chặt cô vào lòng, với cả trời xúc động. Đáp lại tình cảm ấy, Hương đặt cuốn sổ xuống bàn, vòng tay ôm trọn tâm thân vạm vỡ của anh.
    - Anh yêu em, yêu hơn chính bản thân mình Hương ạ. Từ lúc gặp em, trong đầu anh, trong tim anh, ngập tràn hình bóng của em.
    Anh thủ thỉ khẽ hôn lên tóc Hương. Cô nhắm mắt gục đầu trên vai anh, ôm chặt anh rồi cô vẫn có cảm giác mình đang bay bổng.
    - Gặp lại em anh sướng điên lên được. Ba ngày nay em mãi lẩn tránh, khiến anh đau đớn vô cùng. Em biết không?
    Giọng hương nghe diệu vợi.
    - Là em sai, em xin lỗi. Chẳng phải bây giờ….
    Cô thẹn thùng không nói tiếp, hoặc giả không biết dùng từ gì cho đỡ xấu hổ để nói tiếp.
    - Em đáng yêu quá!
    Phong đỡ lấy khuôn mặt diễm lệ của Hương, nhìn vào mắt cô tha thiết. Rồi, hai đôi môi nóng bỏng gắn chặt vào nhau. Cả thế giới chỉ còn lại hai người. Vũ trụ bao la bỗng dưng tan biến hết.
    Chiều ấy, hai người cứ ngồi vậy cạnh nhau. Quên cả tối muộn mà cơm chưa nấu. Thế là cơm bụi, cơm sinh viên tạm bợ thôi, nhưng chưa có bữa cơm nào Hương lại ăn ngon lành đến thế. Từ quán cơm về nhà là một đoạn đường ngắn, hai người túm chặt tay nhau như sợ người kia lạc. Phong nói.
    - Em nhìn này, người anh còn nhễ nhại mồ hôi chưa thèm tắm. Hì hì, cứ ở cạnh em có khi không cần ăn cũng được.
    Hương bĩu môi.
    - Nếu khi nãy em đếm, chắc anh phải được bẩy bát có dư. Cứ tưởng “Thần khẩu” của anh chỉ quen những “giới hạn” với “giai thừa”. Hóa ra nó lại dẻo quạu vậy.
    Phong đáp, giọng cố nhẹ nhàng.
    - Em giễu anh cũng được, khen anh cũng được. Tuy anh không lãng mạn như mấy vị nhà thơ, nhưng không bao giờ ví cuộc đời như đồ thị hàm sin hàm cos. Mà … như một hàm đồng biến bậc ba. (ý nói cuộc sống chỉ đi lên).
    Cả hai cười thật giòn. Hương dựa vào người anh, cảm thấy mình hạnh phúc hơn bất cứ ai. Một lúc cô trở lại vẻ nghịch ngợm của thường ngày, vừa bước giật lùi trước mặt anh vừa nói.
    - Mấy ngày trước anh đau chân em bỏ qua. Giờ khỏi rồi anh còn nhớ nợ em một câu hỏi chứ?
    Phong nhướng mày.
    - Mỗi lời nói với em, mỗi cử chỉ của em trong lần gặp ấy anh đã ôn lại cả triệu lần rồi. Dẫu cái đầu có quên thì quả tim vẫn nhớ. Sao quên dễ dàng thế được?
    Hương chìa tay trước mặt anh
    - Vậy anh trả nợ đi.
    Phong kéo tay cô kề lên môi mình, lẩm nhẩm một hồi rồi nắm nó lại. Bình thản đáp.
    - Xong rồi, sòng phẳng nhé!
    - Anh ăn gian, không được.
    Hương kêu to, đấm vào ngực anh hờn dỗi. Được hai cái trúng, đến cái thứ ba thì đấm vào khoảng không. Bèn ngừng lại nhìn nhưng chẳng thấy đâu, xoay hẳn lại sau thì anh đã cách xa mấy bước rồi. Lại còn đút tay túi quần lặng lẽ đi với dáng điệu vô cùng nhàn rỗi. Cô hậm hực dậm chân tiến lại.
    - Không tính không tính anh bảo trả lời nhưng em có nghe được lời nào đâu. Đã thế còn ỷ mình biết võ bắt nạt em.
    Phong trố mắt.
    - Ui cha. Anh bắt nạt em hồi nào mà nói trơn tru thế?
    Hương phụng phịu.
    - Anh lừa em lại không cho em đánh, chẳng phải bắt nạt là gì?
    Miệng nói nhưng cô vẫn dậm dịch đi lại, còn Phong đứng trả lời nên cô đuổi kịp. Bất chợt ôm chặt lấy anh cười khúc khích.
    - Anh mà không nói là em thọc léc. Nói không?
    Phong nói một mạch.
    - Anh yêu em - Anh yêu em – Phong yêu Hương….
    Anh dừng lại hỏi.
    - Nói vậy đủ chưa?
    Hương ngây ngất, nhưng không chịu bỏ qua. Một tay giữ chặt áo anh, một tay chọc ngoáy vào phía dưới cánh tay anh liên lục. Mãi một hồi mỏi tay, nhìn lên thấy anh đang trân trân nhìn lại, cô vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
    - Sao anh không cười?
    - Hì hì!
    Phong nhe răng cười một cách ngây ngô, nhìn cái điệu bộ ấy, Hương không nín được cười một tràng. Cô lẩm bẩm.
    - Thọc léc người ta mình lại cười. Thật là chán.
    Cô quay sang hỏi anh.
    - Lẽ nào bị cù như vậy mà anh không thấy nhột sao?
    Phong ra vẻ thật thà.
    - Tay em đụng vào người anh cứ thấy thích mê đi. Có buồn nhột tí nào đâu.
    Hương tưởng thật hai má đỏ bừng. Nhưng ngẫm lại cô thấy hơi lạ, bèn giơ tay lên.
    - Em không tin. Anh thử em xem.
    Phong đáp ứng ngay. Một tay ôm chặt ngang eo cho cô không cựa được. Còn một tay anh làm cái việc mà cô bảo. Hương cười sằng sặc một hồi, cười đến rũ ra anh mới chịu buông. Nhìn cô hổn hển anh bình thản hỏi.
    - Em cần thêm nữa không?
    Hương thở đứt hơi xua tay lia lịa. Chờ tiếng phì phò dứt hẳn cô mới nói.
    - Anh xấu thật đấy. Đối phó với em trong mấy phút mà dụng võ tới hai lần. Em phải dùng từ gì thay chữ bắt nạt đây.
    Phong phân trần.
    - Em đánh anh, anh bỏ chạy đó là lẽ phải. Em bảo anh thọc léc thì anh đâu bệu má em.
    - Nhưng em đâu biết võ. Để công bằng, anh lừa em thì em phải đánh. Nhưng anh đâu có cho. Anh nợ em một câu hỏi lại không trả lời, để bù lại em phải thọc léc. Nhưng anh lại đem khả năng của người luyện võ ra đối phó với em. Như vậy có công bằng không?
    Phong xích lại bên cô ra chiều khó xử.
    - Ừm thì… để anh chuộc lỗi với em vậy.
    Hương đẩy nhẹ gọng kính hỏi lại.
    - Anh định chuộc lỗi thế nào?
    - Bế em về tận nhà.
    Hương chưa kịp phản đối, thậm chí não còn chưa kịp nhận thông tin thì bị bế gọn rồi.
    - Buông em ra, thả em xuống người ta cười chết bây giờ. Xin anh đấy, thả em ra…
    Vô ích, mặc cho cô giẫy dụa kêu la, anh vẫn bế cô như bế chú mèo, miệng thì thầm nói.
    - Không được dù em có rộng lượng bỏ qua, anh cũng nhất định phải chuộc lỗi. Nhất định phải bế em về tận nhà.
    Giẫy dụa cấu véo không được. Hương đành nằm im đỡ gây sự chú ý của người khác. Có món thọc léc khả dĩ dùng được, nhưng thọc vào người anh như thọc sư tử đá. Chỉ tổ đau tay. Trong đầu thoáng nghĩ. “Anh chàng này bạo lực thật, nói bế là bế luôn”. Nhưng lại thấy hạnh phúc đang rung trên mỗi tế bào. Phong bế cô, vừa chậm rãi đi vừa nói.
    - Hôm ở trên xe khách, em có nhớ đã ghi chép một lần không? Tên trường em học ghi trên bìa cuốn sổ. Anh chỉ nói lại thôi, có gì to tát và em phải đánh anh rồi cù anh thế?
    Hương lặng yên chăm chú. Hơi ngạc nhiên nhưng chỉ khẽ cựa không nói năng gì. Phong cuối đầu nhìn xuống thấy mặt cô đỏ nhừ ngượng nghịu. Cô lúng búng nói.
    - Thả em xuống đi, không đùa nữa.
    Phong mỉm cười đặt cô xuống, tiện tay chỉnh lại sống áo và lọn tóc cho cô. Xét cho cùng Hương chỉ vừa mới lớn. Tuy có khá nhiều người theo đuổi nhưng chưa một lần yêu. Vẻ xấu hổ của cô đẹp thanh khiết như nụ hoa chớm nở. Phong nhìn cô cảm thán.
    - Người xưa nói không ngoa. Người đẹp thì mỗi cảm xúc biến chuyển của tâm hồn đều đẹp.
    Tây thi cười, vua Ngô rung, của nước Ngô rung.
    Bao Tỉ khóc, vua Châu điên đảo, nhà Châu điên đảo
    Kiều Hương xấu hổ, Hoài Phong rạo rực, đất trời rạo rực.
    Hương phì cười.
    - Còn nói nữa, anh hành động theo ý mình như thế mà gọi là chuộc lỗi à?
    Hai người thong thả đi, lát sau Hương lên tiếng.
    - Em có một đề nghị nghiêm túc muốn nói với anh đây.
    - Gì vậy? Phong hỏi.
    - Từ ngày mai những buổi chiều nhàn rỗi anh dạy võ cho em được không?
    Phong hơi bất ngờ nhưng thấy rất vui, nếu cô chịu khó luyện võ thì ít ra cũng tự bảo vệ mình, nhiều hơn hiện tại.
    - Em có biết luyện võ khổ cực thế nào không? Bỗng dưng sao đòi học võ?
    Hương ậm ừ.
    - Vì.. em rất thích. Chẳng lẽ đam mê cũng cần lý do sao? Trước đây em không học, vì chưa tìm được “Minh sư”. Anh dạy em nhé!
    Phong đáp với giọng nghiêm khắc.
    - Được, nhưng em phải hứa với anh ba điều. Thứ nhất, Đã học thì không được bỏ, không gián đoạn tập luyện buổi nào dù mưa hay nắng. Thứ hai, khi tập luyện mọi kỷ luật phải tuyệt đối nghe lời. Thứ ba, tập luyện nhưng không được lơi là học hành bài vở.
    Hương đáp ngay không suy nghĩ.
    - Được, em hứa. Chỉ cần thầy giáo là anh thì nhất định học đến cùng.
    Hai người lại sánh vai cùng bước. Về đến cổng, Phong nắm tay Hương lưu luyến. Anh quay bước đi vào sau khi đặt lên môi Hương một nụ hôn tạm biệt, Hương nói gì đó như chúc ngủ ngon, nhưng cô nói rất nhỏ, hẳn Phong không nghe thấy. Anh không dừng lại, vừa thong thả đi vừa ngập tràn hạnh phúc. Anh đang nghĩ, tạo hóa thật quá ư rộng rãi với anh. Ban phát cho anh hơn cả những gì anh mong đợi. Nếu thật sự có một đấng tối cao sắp xếp số phận con người, thì anh phải làm sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình cho hết. Số phận cướp đi người cha của anh khi anh còn rất nhỏ. Phải chăng giờ đang bù đắp lại cho anh một tình yêu say đắm nồng nàn? Điều mà anh không thể ngờ được là Hương đòi anh dạy võ, anh muốn cho nàng tập luyện còn chưa hết, huống hồ nàng lại thích, lại đam mê. Nhưng có một điều mà có lẽ cả Phong và Hương đều không biết được. Rằng Hương luyện võ, chỉ bởi vì cô ngưỡng mộ anh thôi.
    Những buổi chiều sau đó Hương bắt đầu tập luyện, Phong chọn dạy cho cô một môn võ rất phổ biến để lấy nền tảng căn cơ. Tên đầy đủ là Linh Trường Không Thủ Đạo. Anh giải thích, Đạo là đức nghĩa, Linh Trường là ngân vang ngân dài, Thủ là tay. Ở đây hiểu là môn võ đạo dùng tay không. Trên thế giới nó được gọi bằng cái tên chung là KARATEDO. Có nguồn góc từ hệ phái Takeno Uchi Ryu, tên hán việt là “Nội Chi Trúc Lưu”. Xuất xứ từ Okinwa. Được du nhập vào Việt Nam sau thế chiến thứ hai do thầy Choi Zuzu Ki khai sáng. Sau này thầy ở lại Việt Nam lấy tên là Phạm Văn Phúc, định cư ở Huế.
    Bài tập đầu tiên của Hương là thể lực và độ dẻo. Trầy trật lắm cô mới thuần thục được thao tác. Nhưng mỗi giờ phú bên anh cô đều thấy tràn trề sinh lực, nên dù mệt nhọc vẫn chẳng thấm gì. Nhưng thực tế cô luôn thất vọng vì biết mình luyện chẳng ra gì. Như nhận nhận thấy mình không thích hợp cho việc rèn luyện gân cốt, cô từng hỏi. “Có cách nào thay thế hay bổ khuyết cho thực lực bằng kỹ thuật không” và cô được Phong lý luận một tràng. Người xưa nói, nếu nước tính không đủ thì không mang nổi thuyền lớn. Đổ chén nước vào chỗ trũng lấy lá cỏ làm thuyền thì được. Cho nên nội lực là gốc, chiêu là ngọn. Ý nói rằng một khi nền tảng thể lực vững chắc thì việc tiếp thu kỹ thuật trở nên đơn giản vô cùng. Thực ra thì cái cây đại thụ võ học ấy không thể thiếu gốc cũng không thể thiếu ngọn. Nhưng nếu không có thể lực thì bao nhiêu kỹ thuật cũng chỉ như đồ vàng mã thôi.
    Thời gian đuổi nhau trôi, rồi Phong cũng dậy Hương đòn thế, quyền pháp, các cách công thủ sơ đẳng bình thường. Hương thích lắm, nhất là các nguyên lý, các bài giảng của Phong về đạo về thiền. Cả cái cách ghép đòn và phân thế từ chiêm nghiệm của riêng anh nữa. Phải nói, bước đầu tiên tập luyện rất khó khăn, nhưng sau đó cô tiến bộ không ngờ. Hiểu biết của cô, đôi khi vượt cả mong đợi của Phong. Những thắc mắc lý luận của cô, tiến rất nhanh đến cảnh giới thượng thừa của võ học. Có lần cô hỏi. “Học võ là rèn luyện những kỹ năng chiến đấu, là để tự vệ trước sự xâm hại của ngoại vật và cả con người. Như vậy, chiến đấu cho tốt. Có phải là mục đích cuối cùng của người luyện võ đạt tới hay không? Nếu là thế, tại sao không tập chung vào những thực tế chiến đấu, mà vẫn dành nhiều thời gian cho Đạo và Thiền?” Phong rất bất ngờ, anh suy nghĩ rất lâu mới đáp lại cô. Rằng, điều đó đúng nhưng không phải hoàn toàn. Học võ là để hiểu cái đạo của võ, nắm bắt cái hồn của võ đạo. Khổ luyện cho mình tuyệt kỹ là để vượt lên chính mình, là khẳng định bản thân. Không phải đẻ phục vụ cho sự háo thắng tầm thường của bản ngã. Đồng ý rằng chỉ chiến đấu mới bảo vệ được lẽ phải, nhưng theo anh cái nghĩa cao nhất của chữ “tự vệ”, là không phải chiến đấu mà vẫn bảo vệ được mình, được lẽ đúng. Cho dù đối thủ là ngoại vật vô hình, như khổ đau hay tuyệt vọng. Người học võ, không chỉ là tập luyện thân xác hay kỹ năng chiến đấu, mà người học võ chính là kẻ chọn lựa con đường hành đạo thông qua võ thuật là võ đạo. Đó là khởi điểm và tiêu điểm phải đến của một võ sinh.
    “Bảo vệ mình, dù đối thủ là ngoại vật vô hình như đau khổ hay tuyệt vọng”. Có lẽ nhờ những lời đó, nhờ những bài giảng sâu sắc của Phong, nhờ Hương đã vô tình tôi luyện được bản lĩnh của một võ sinh trên đường đạo. Có lẽ như vậy mà cô mới chống chọi được, mới sống sót được. Mới đủ dũng cảm để đếm trọn những ngày tận cùng đau khổ trong kiếp phiêu bạt điêu linh. Hoặc có thể cô sẵn có một trái tim mạnh mẽ. Hoặc tình yêu của họ mãnh liệt đến độ không sao chia cắt. Hoặc đất trời vẫn đoái thương đến hai linh hồn tội nghiệp. Hoặc như vậy mà họ mới đủ sức đối mặt với những biến cố dồn dập sau này. Nhưng rồi, họ vượt qua được tất cả không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  3. #12
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 10

    Hôm ấy, sau khi tan trường Phong nhận được điện thoại từ quê, mẹ anh ốm nặng. Anh về nhà, van nài với mẹ một hồi. Cuối cùng bà Ngọc đành phải theo anh ra Hà Nội điều trị cho khỏi hẳn.
    Kết quả khám nghiệm cho thấy bà bị bệnh tim, không phải ở mức độ bình thường mà cực kỳ nghiêm trọng. Khi nói chuyện với Phong, bác sĩ dặn tới rặn lui, không được để bà xúc động, thậm chí không nên cho bà thấy cả những bi cảnh như tai nạn giao thông. Phong thì đứng ngồi không yên, còn bà Ngọc thì mừng ra mặt. Dĩ nhiên không phải vì bị bệnh, mà vì con trai đã có một cô bận gái. Không những thế cô gái đó còn đẹp như hoa như ngọc. Đoan trang, lễ độ, hoạt bát, đáng yêu. Bà cười suốt ngày, hễ thấy Hương là sờ nắn từ đầu tới gót. Nhiều lúc khiến cô ngượng chín cả mặt. Một hôm, bà gọi cả hai người lại nói.
    - Mẹ già rồi, già đến độ mắt mờ tai lãng, chỉ sống bằng quá khứ không dám nghĩ đến tương lai. Có mỗi quả tim thì hư đốn khó lành. Chỉ trông mong được thấy mặt cháu nội. Mẹ muốn hai đứa hứa với mẹ, học hành xong phải cưới nhau luôn. Được không?
    Phong và Hương mỉm cười nhìn nhau. Anh nắm tay bà Ngọc xúc động.
    - Mẹ tưởng tụi con không muốn sao? Hôn nhân mới là quả, tình yêu có đẹp cũng chỉ là hoa. Tụi con yêu nhau thật lòng, chỉ có hôn nhân, mới có thể vì nhau mãi mãi. Chúng con hứa sau khi Hương làm lễ tốt nghiệp, sẽ tổ chức đám cưới.
    Bà cười rạng rỡ, nhìn Hương chờ đợi. Cô cúi đầu khẽ đáp.
    - Con hứa.
    Vậy là hôn ước của họ được ba người thống nhất, tuy chưa chính thức cưới xin nhưng đã coi nhau như một gia đình. Được nửa tháng, bệnh viện quyết định cho bà Ngọc về điều trị tại nhà. Hôm ấy Phong đưa mẹ dạo chơi khắc nội thành Hà Nội. Lăng Bác, Quốc Tử Giám, Thành Cổ Đoan Môn, Chùa Trấn Quốc, Đền Ngọc Sơn…..Hồi trong đại học, anh là một sinh viên năng động có tiếng. Ngoài giờ học còn làm thêm, rồi gia sư ba bốn chỗ. Vì thế đường Hà Nội anh thuộc như hàng đẳng thức, nhưng đất Hà Thành thật lắm địa danh, đi suốt ngày vẫn không hết. Xậm tối Phong mới đưa mẹ về nhà. Lúc ấy anh đang chở mẹ trên một đoạn đường vắng trong khu đô thị mới, gần Hồ Tùng Mậu. Bỗng có hai xe máy vượt lên ép Phong lại lề đường. Thấy có chuyện không hay, Phong cho xe chạy chậm dần rồi dừng lại. Anh quan sát, hai chiếc xe, một chiếc Wave ZX màu trắng sữa chở hai người. Một chiếc Drem đã được chế tác loạn xị vô cùng lạ, một con dao bầu thái thịt lợn còn mới, có lẽ nó chưa biết đến mùi thịt bao giờ. Và một con dao phay to bản hẳn là để băm sườn, có điều chưa chắc là sườn súc vật. Gã thanh niên cầm dao bầu gác lưỡi dao lên đầu xe của Phong sẳng giọng.
    - Để xe lại rồi biến mẹ mày đi, bọn anh phải đụng tay thì đau lắm đấy
    Phong vẫn ngồi trên xe, quay đầu lại nói.
    - Mẹ ngồi yên nhé!
    Bà ngọc dặn con, cẩn thận đấy.
    Tưởng bà bệnh tim lại đã già thì phải kinh sợ lắm. Không ngờ bà bình tĩnh hơn cả Hoài Phong. Không phải bà ỷ vào bản lĩnh của con trai, từng đại náo làng Cham và mang danh Siêu tuyệt. Mà vì sự đởm lược và khí chất phi thường của một phụ nữ trong bà, của người vợ một chiến sĩ công an, và người dâu một sĩ quan cao cấp. Phong nói với vẻ hiền lành và chậm.
    - Nếu chúng mày muốn vui vẻ yên lành thì tránh đường ra. Còn không thì đừng trách tao tàn nhẫn.
    - Á…! Con mẹ mày.
    Cùng với câu chửi ấy, gã cầm dao bầu sáp lại chém phong, anh phất bàn tay vào cổ tay hắn cản lại, rồi vẫn tay phất ấy vả vào giữa miệng hắn cái đốp. Cái vả mạnh như ngựa đá khiến hắn bật ngửa ra giẫy đành đạch. Hai tên còn lại cùng lúc lao vào, nhưng gã cầm tuýp đập chưa tới đã bị ăn một đấm văng đến bên đồng bọn, còn gã cầm dao bị Phong chộp được cổ tay, danh dùng luôn một một kỹ thuật khóa khớp của nhu đạo quật hắn lộn mòng mòng, cắm đầu xuống đường đô thị. Bà Ngọc hiền từ nói.
    - Bỏ qua cho chúng đi con.
    - Vâng.
    Phong đáp rồi nhấn đề cho xe chạy. Từ đầu đến cuối anh vẫn không rời khỏi yên xe. Sự việc xảy ra không đầy một phút và nó sẽ không bao giờ được nhắc lại, nếu như…. Không có một buổi chiều vào cách đó hai hôm. Hôm ấy, sau khi tan giờ, vừa ra công trường Phong bị hai người đàn ông chặn lại.
    - Anh là Hạ Hoài Phong?
    - Vâng. Cái tên đó của tôi hoặc của một ai đó. Các ông là ai?
    - Chúng tôi ở đội hình sự thành phố - ông rút thẻ cảnh sát chìa trước mặt Phong – Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ hình sự, đề nghị anh đến trụ sở hợp tác điều tra.
    Phong cau mày suy nghĩ.
    - Rất sẵn lòng, nếu sự có mặt của tôi giúp ích cho các vị.
    Ở đồn cảnh sát hai người tra hỏi Phong.
    - Chiều tối ngày hôm kia, khoảng 19h30 anh ở đâu?
    - Tôi đang ở trên đường chở mẹ về nhà.
    - Trong khoảng thời gian đó, anh có va chạm đánh nhau với ai không?
    - Có, tôi gặp ba tên côn đồ có ý định cướp xe ở khu đô thị Mỹ Đình hai.
    - Anh hãy thuật lại sự việc chi tiết rõ ràng.
    Phong bình tĩnh kể lại sự việc không sót một chi tiết nhỏ. Ở phòng bên cạnh, người ta cũng đang khéo léo lấy lời khai của bà Ngọc để so sánh. Sự việc được hai người kể lại trùng khít hoàn toàn.
    - Sau khi sự việc xảy ra anh đi luôn không quan sát lại?
    - Vâng, tôi thấy không có lý do để làm việc đó.
    - Anh khẳng định những lời khai trên của anh hoàn toàn là sự thật?
    - Vâng. Thật như tôi với ông đang ngồi đây.
    - Anh có biết, những hành động đó của anh đã làm chết một người không?
    - Sao cơ? Làm sao thế được? Các ông có nhầm tôi với ai không đấy?
    Người công an điềm đạm nói.
    - Khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân bị chết đúng thời điểm xảy ra va chạm với anh. Cộng với lời khai của những người có mặt khi ấy, bao gồm cả anh. Mặc dù người chết do bị đâm từ sau, nhưng lại không có dấu vân tay của một ai khác, có thể là bị xóa. Tình tiết anh dùng dao cướp được cũng không có trong lời khai của anh, và một người khác nữa. Nhưng những người đi cùng người bị hại lại khẳng định rằng, anh đã sử dụng một con dao cước được của họ, và phóng vào người bị hại từ phía sau. Và chúng tôi cũng không có cách giải thích nào hơn. Vì vậy, hồ sơ phạm tội của anh đã được thành lập.
    Phong khép hai mắt lại, cảm giác như mình đang rơi tự do. Giọng nói của người công an ấy lại vang lên, anh nghe nhưng không hiểu.
    - Hạ Hoài Phong. Anh đã phạm tội giết người. Anh có quyền im lặng, lúc này mọi lời nói của anh đều có thể dùng làm bằng chứng trước tòa – ông dừng lại vài giây – theo luật định, chúng tôi buộc phải tạm giam anh để chờ phán quyết, anh có quyền mời luật sư để trả lời công tố của chúng tôi, và biện hộ trước tòa.
    Phong luồn cả mười đầu ngón tay vào trong tóc, ráng vẻ như đang thao tác cả triệu phép tính.
    - Tôi được gọi điện chứ?
    Người công an hỏi lại.
    - Anh còn cần gì nữa không?
    Phong khẽ cảm ơn. Anh thầm nghĩ, “tôi cần phải biến khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt”. Anh nhấc ống nghe bấm máy. Thấy tiếng của Phong Hương mừng rỡ reo lên.
    - Chuyện gì vậy anh? Em gọi cho anh hết mấy vạch pin mà không liên lạc được.
    - Ưm…h. Có thể tối nay anh không kịp về nhà. Em qua cơm nước với mẹ giúp anh, vắng anh sợ người không ăn cơm.
    - Học về em vừa qua, hàng xóm nói có hai vị công an mời mẹ đi đâu ấy.
    - Vậy ư…?
    “Không xong rồi”. Phong lẩm nhẩm, một sự cảm không lành chạy dọc cơ thể nghe lạnh buốt. Anh nói tiếp vội vàng.
    - Em thu xếp đến phòng cảnh sát Cầu Giấy gặp anh ngay nhé! Bảo cả Thắm đi luôn, có nhiều chuyện không thể trao đổi qua điện thoại được. Nhanh em nhé!
    Phong cúp máy, quay sang nói với người thanh niên đang ngồi trực.
    - Mẹ tôi bị bệnh tim nguy cấp, các anh làm ơn đừng thông báo chuyện này đột ngột được không.
    Người công an nhìn anh thông cảm. Hôm trước xem lý lịch của anh trong cơ quan ai cũng buồn bã lắc đầu. Ông nội là sĩ quan Lục Quân, trước khi về hưu còn được phong hàm cấp tường. Bố anh là công an tỉnh, lại vì nhiệm vụ mà phải hi sinh. Bản thân là giáo viên xuất sắc, lại đang hoàn thành cao học. Bấy nhiêu thế, đã nói được hoàn cảnh phạm tội của anh rất đặc biệt rồi. Anh đứng dậy nói với Phong.
    - Được. Anh yên tâm. Chúng tôi sẽ lưu ý việc này.
    Anh ta đẩy cửa bước ra, còn Phong thả mình xuống ghế như thả một khúc thịt. Chàng thanh niên vừa đẩy cửa, đã thấy phòng bên đang nhốn nháo. Rồi một chiếc xe cấp cứu của trung ương lao ra từ cổng phụ. Anh kéo một đồng nghiệp hỏi gấp
    - Chuyện gì vậy?
    - Hình như bà ấy bị bệnh tim, đột quỵ rồi.
    Anh cau mày khựng lại. Nói như để mình nghe.
    - Chúng ta cũng giết một người rồi, cái tội này thì ai hỏi nhỉ. Cầu trời cho bà ấy….
    Một đêm nặng nề trôi qua, chuyện bà Ngọc vào viện Phong đã sớm được nghe thông báo. Ở phòng tạm giam anh hết đứng lại ngồi. Suốt đêm, Hương và Thắm thức trực ở phòng cấp cứu, ở đây anh cũng chợp mắt nổi đâu. Lúc này bình minh đã rạng. Ở phòng tạm giam ngoài Phong còn mấy người khác nữa, nhưng tất cả đều im ắng đến rùng rợn thê lương. Phong ngồi đấy, như có như không. Anh ngồi chết lặng, một cơn gió ở đâu ập tới cùng lúc với Hương đẩy cửa xộc vào rồi bất chấp xung quanh là công an hay thẩm phán. Cô lao đến, ôm chặt lấy anh khóc như mưa. Tin mẹ qua đời trong bệnh viện Phong vừa nhận được, bây giờ cơ thể anh đã không còn tri giác, thứ duy nhất chứng tỏ anh không phải tượng là hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài. Phong không khóc, không làm gì cả. Thà anh khóc còn nhẹ nhõm hơn. Nước mắt thi nhau rơi loang ra một vùng ngực áo, giờ đây lại rơi xuống đầu xuống mặt Hương. Có một dòng tràn qua khóe miệng khiến đầu lưỡi mặn chát. Trong đầu anh, những ký ức tuổi thơ cứ lần lượt hiện về như thước phim quay chậm. Anh nhớ khi anh sáu tuổi bố đã hi sinh. Lúc tiễn đưa mẹ còn đập đầu vào cạnh cửa quan tài tự sát, May là ông nội đã nhanh tay ngăn được. Lúc ấy, Phong đã ôm chặt lấy mẹ cầu xin. “Mẹ ơi đừng bỏ con, bố con chết rồi, mẹ đừng bỏ con mẹ ơi”. Lúc ấy anh còn non nơt quá, còn chưa biết chính lời cầu xin ấy đã khiến bà Ngọc sống với anh đến tận hôm nay. Nhưng hôm nay anh đã lớn rồi, mẹ anh đâu còn nghe lời cầu xin ấy nữa. người bỏ anh thật rồi. Bây giời anh đã có thể tự lập, nên người không theo anh nữa. Người một mực theo cha.
    Anh nhớ lần thứ hai mẹ khóc khi anh nộp hồ sơ thi đại học. Bà khóc suốt ba ngày, không cho Phong thi vào Học viện an ninh. Lúc đó anh với ông nội đành thở dài nhìn nhau khuất phục. Và lần thứ ba mẹ khóc khi ông nội mất. Người khóc đến nước mắt cạn khô, những người thân yêu của anh tại sao cứ lần lượt bỏ anh? Anh đã làm gì sai chứ? Tại sao họ lại bỏ anh?
    Phong cứ ngồi như vậy cho nước mắt rơi. Hương cứ ôm lấy anh khóc ướt mèm cả áo. Rất lâu, chẳng biết bao lâu nữa, bây giờ xung quanh họ đã chẳng còn ai. Lúc trước còn mấy người cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng là người, cũng biết xúc động, biết thương yêu. Họ đâu muốn chứng kiến một cảnh đau buồn như thế. Bỗng nhiên Phong cử động, anh đưa tay gạt nước mắt khẽ đẩy Hương ra. Lúc này, giọng anh trở nên bình tĩnh lạ.
    - Em về ngay đi, dưới ngăn bàn của anh có một cuốn sổ nhỏ bìa vàng. Anh có ghi địa chỉ, số điện thoại của nhiều người trong đó. Em tìm ông Lê Ngọc Thạch, nói với ông ấy sự việc rồi nhờ ông ấy bảo lãnh cho anh. Anh phải đưa mẹ về quê….
    Nước mắt Phong trào ra, khiên anh không nói được. Anh nuốt khan.
    - Em đi đi! Nhanh nhé!
    Hương nhìn anh gật đầu như bổ củi, cô quẹt tay ngang mặt rồi quay đầu chạy. còn lại một mình, Phong gục xuống bàn khóc tu tu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  5. #13
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 11

    Lê Ngọc Thạch là bạn cùng thời với bố Phong. Ông hiện là sĩ quan công an cấp cao đang làm việc ở PC14. Từ khi bố Phong mất, hai gia đình vẫn qua lại thường xuyên. Việc bảo lãnh cho anh được hoàn tất khá nhanh sau đó, anh được tại ngoại mấy ngày để an táng xong cho mẹ, còn chuyện tù tội của mình anh vứt bỏ luôn. Thời gian này, Hương lại vất vả nhất. Ngoài lễ tang bà Ngọc, cô còn phải lo chạy đủ các loại giấy tờ để khiếu nại giảm án cho Phong. Rồi còn thăm hỏi gia đình người bị hại. Thực ra thì Phong mới là người bị hại, hại đến thê thảm. Nhưng theo luật pháp thì anh đã giết người. Dù đúng dù sai.
    Hôm nay Hương đến văn phòng luật sư của Triệu Trần Công. Gặp lúc mình anh đang ngồi đọc sách, cô đẩy cửa bước vào.
    - Chào anh!
    Công nhìn lên, anh mỉm cười bước lại.
    - Mời Hương ngồi.
    Cô im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống một cách thụ động. Mắt mãi nhìn ngắm những đồ vật xung quanh, Vì không biết phải nói thế nào và bắt đầu từ đâu. Công bê tới một ly nước lọc.
    - Em uống chút nước đi.
    Cô đưa tay đón lấy không khách sáo, nhưng chỉ cầm thôi chứ không uống hớp nào. Chờ mãi không thấy cô nói gì, Công lên tiếng.
    - Anh biết, em không có nhiều thời gian. Em qua đây vì chuyện của Hoài Phong phải không?
    Ngập ngừng Hương đáp.
    -Vâng.
    Công ôn tồn hỏi.
    - Anh có thể giúp gì cho che em? Mấy người bạn của anh nói, em đã qua văn phòng họ, kết quả không khả quan phải không?
    - Vâng
    Cô nhìn thẳng hỏi lại Công.
    - Liệu có cách nào lách luật hay chạy được không anh?
    Công thở dài.
    - Việc của Phong anh đã cho người tìm hiểu trước. Nếu theo điều 98 của bộ luật hình sự năm 1999, tội vô ý làm chết người thì Phong bị phạt tù từ 6 tháng đến 5 năm. Còn theo điều 96 của bộ luật này. Tội giết người do vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, khoảng thứ nhất quy định rõ. “Người nào giết người trong trường hợp vượt quá giới hạn phòng vệc chính đáng, thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến hai năm, hoặc phạt tù từ 3 tháng đến 2 năm”.
    Hương nhìn Công buồn rầu.
    - Những người bạn của anh cũng nói với em như vậy.
    - Lẽ nào em muốn chạy trắng án cho Phong?
    Hương không đáp, giọng Công tiếp tục.
    - Em từng đọc Slook Home. Em còn nhớ vụ “Bài toán ở cầu thor” chứ? Luật sư bọn anh luôn nhớ một câu nói trong vụ đó của Home. “Cái tư cách nhân hậu của bị cáo cũng không làm giảm được tính hiển hiện của bằng chứng, cảnh sát tư pháp và tòa án cũng đồng quan điểm này”. Thực ra khả năng nhận án phạt không giam giữ của Phong là rất lớn. Vì hoàn cảnh phạm tội của cậu ấy rất đặc biệt.
    Anh dừng lại quan sát sự biến đổi trên nét mặt của Hương. Nhưng chẳng có biến đổi nào hết, vẫn trơ như gỗ, lạnh như băng. Đôi mắt đẹp của cô nhìn không chớp mắt vào ly nước trên tay. Giống như, cô trông thấy trong đó có một chiếc xương vậy. Công đút tay túi quần, đi lại quanh phòng suy nghĩ.
    - Thực ra vẫn còn một cách, nhưng chẳng biết có hiệu quả không?
    Hương bật dậy ngay, hẳn dưới nệm ghế có một chiếc đinh mới thò ra. Cô hỏi vội.
    - Cách gì vậy anh?
    - Trong những vụ giết người vô ý, tỉ dụ như tai nạn giao thông, người ta thường nhờ hòa giải và bồi thường theo quy định của bộ luật dân sự. Anh cùng một người bạn làm công tố đã nghiên cứu hiện trường. Anh có thể chứng minh được Hoài Phong không cố ý giết người. Có một con dao bị bật ra khi va chạm, nó dựng mũi nhọn lên vì vướng phải một cành củi, và người thanh niên không may mắn kia đã ngã xuỗng không đúng chỗ.
    Hương thả mình xuống ghế chán nản lắc đầu.
    - Không được đâu anh ạ. Mấy lần em và bác Thạch tới đó, tiếp em và bác ấy là một người anh của nạn nhân. Anh ta đang quản trị một tập đoàn kinh doanh đa quốc gia bên Thụy Sĩ, chưa kể những người khác trong nhà đều thành đạt, gia đình họ thiếu gì tiền mà nhận của ta vài đồng bạc bồi thường.
    - Phải, vì quá giầu nên cậu quý tử út mới được nuông chiều sinh ra làm bậy. Nhưng ý anh không phải bồi thường, mà hòa giải để họ rút đơn kiện với Phong.
    Hương lại lắc đầu.
    - Cho dù là Dale Carnagie (nhà hùng biện và tâm lý học nổi tiếng thế giới) giúp ta thương thuyết, thì khả năng thành công cũng chỉ được một phần nghìn.
    Công chống hai tay lên bàn đối diện Hương.
    - Không đến mức vậy đâu. Khi biết được sự việc của Phong anh đã cho người điều tra tìm hiểu. Anh chàng mà em nói khi nãy, quản trị một tập đoàn gì đó, tên là Tùng. Tùng có một cậu con trai bốn tuổi, thường gọi là Minh Sun. Chiều qua có một thông báo cho anh biết, cậu Minh Sun ấy được được Phong cứu sống một lần, trong vụ tai nạn giao thông ở đường Xuân Thủy. Hình như hôm đó, cậu ta được bà đón về từ trường mẫu giáo, không hiểu sao giữa đường gặp chuyện. Mặt khác, chồng bà ta là người rất biết phải trái và thông hiểu đạo lý. Ông là một họa sĩ nổi tiếng hiện nay, với bút họa Văn Châu, và cũng là tên thật….
    “Ôi trời!” Hương thốt thầm trong óc. Cô bỗng nhớ tới câu mà Bích hay reo khi gặp chuyện mừng. “Đúng là Hoàng Thiên không phụ người có tâm”. Ở trước mặt cô, giọng Công vẫn đều đều.
    - … Vì thế, nếu gặp trực tiếp hai người ấy thương lượng. Anh nghĩ cũng là một cách. Còn thua được thế nào thì phải chờ ở số của Phong. Vạn nhất nếu thương lượng không thành, thì anh sẽ bào chữa cho phong. Tình tiết lưỡi dao dựng ngược vì vướng cành củi, sẽ có lợi cho Phong rất nhiều. Thậm chí nếu may mắn, cậu ấy có thể trắng án….
    - Chắc chắn là được, chắc chắn mà….
    Hương chộp cánh tay Công đầy vẻ biết ơn.
    - Họa sĩ Văn Châu, em biết người này. Ông ta từng là bạn tâm giao của Phong, Ông ấy cũng rất… phải nói là rất kính trọng Phong.
    Hương bỗng nhớ tới hôm trên xe khách. Nhớ tới lúc anh băng mình tránh đạn khiến cả đoàn xe phải nín thở. Hôm ấy có ai nhìn thấy mà không sinh lòng kính trọng. Cô nói tiếp giọng lẫn xúc động.
    -Bà của Minh Sun từng chứng kiến Phong quên tính mạng cứu cháu mình, chắc chắn không làm khó Phong đâu. Vụ tai nạn hôm đó em và Bích cũng có mặt. Mình thương lượng chắc được anh ạ. Nhất định là được.
    Cô đưa tay lên ngực, mặt rạng rỡ vui, lòng tràn hi vọng. Nếu Văn Châu mà Công nói đúng là Văn Châu kia, nếu Minh Sun trong chuyện là cậu bé đứng chờ bà mua hoa hôm nọ, thì chắc chắn Hoài Phong không phải ra tòa. Chắc chắn thế. Bỗng tiếng Công vang lên bứt cô khỏi luồng suy nghĩ.
    - Tuy nhiên còn một chuyện nữa.
    - Chuyện gì nữa ạ?
    Cô hỏi giọng hơi lo.
    - Dù họ đồng ý rút đơn kiện, nghĩa là Phong được miễn trách nhiệm hình sự, nhưng không có nghĩa là cậu vô tội, vì chưa có điều kiện do pháp luật quy định nên cậu ấy không phải chịu trách nhiệm hình sự. Còn các trách nhiệm khác, như trách nhiệm dân sự, trách nhiệm hành chính, trách nhiệm kỷ luật…. thì vẫn phải thi hành. Ví dụ, bị khiển trách, cảnh cáo, đình chỉ công tác, khai trừ Đảng… ở đây, Phong là đảng viên, lại là người của bộ giáo dục, cậu ấy sẽ phải chịu các hình thức của Đảng và của Bộ giáo dục theo điều lệ hoặc quy chế họ đề ra. Còn nặng nhẹ thế nào, anh cũng chưa tìm hiểu.
    Hương nhìn công với ánh mắt long lanh rất lạ.
    - Em… em thay mặt Phong cảm ơn anh. Cả em cũng biết ơn anh.
    Cô ngừng vài giây rồi tiếp
    - Cho em xin lỗi, em thật sự xấu hổ, vì…trước lúc đến đây đã nghĩ sai về anh.
    Công khẽ cười tiến lại.
    - Chắc em đang nghĩ, tại sao anh lại giúp Phong? Dù việc này chẳng lợi lộc gì cho anh cả.
    Hương cúi đầu không đáp. Anh nắm tay cô nói.
    -Có thể em chưa hiểu được anh, hoặc có thể là định mệnh. Anh yêu em, điều đó anh không bao giờ chối cãi. Nhưng với anh, yêu một người không có nghĩa là tìm cách chiếm đoạt người đó bằng được. Yêu, là mong muốn cho người mình yêu được hạnh phúc vui cười. Dù em ở bên Phong hay bên anh, chỉ cần em vui thì anh cũng vui. Không được kề vai cùng em, có lẽ tại anh không may mắn. Thực ra, nếu là người khác anh cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng với Hoài Phong, anh tin cậu ấy sẽ mang lại cho em hạch phúc.
    - Em….
    - Em không cần nói gì đâu - Ngừng một chút anh nói – Về chuyện còn lại, bạn bè Phong có nhiều người làm tốt hơn anh. Chứ anh cãi người ta quen rồi, mà chỗ này thì không cần người cãi. Sợ một lời buông qua thành ra hỏng bét.
    Hương nhìn Công cảm động.
    - Dù ở đâu, bất cứ nơi nào, em cũng cầu phúc cho anh mọi điều tốt lành. Cầu chúc anh hạnh phúc.
    - Good bless you (chúa sẽ phù hộ cho em). Công đáp lại.
    Ra khỏi văn phòng của Công, Hương thở một hơi dài. Trên đường về Cô muốn kéo tất cả người trên phố lại để khoe. Cô gọi cho ông Thạch ngay sau đó, và mọi việc suôn sẻ vô cùng. Ông Châu và vợ khá bất ngờ, khi biết kẻ giết con mình là Hạ Hoài Phong. Bà Lài, vợ ông Châu than thở.
    - Thật ra, kẻ giết con mình không phải anh ta, mà chính chúng ta. Con hư tại mẹ…
    Bà khóc nói trong nước mắt.
    - Không biết nó qua lại với lũ bạn đường phố ấy từ lúc nào nữa.
    Tùng, người con trai lớn của ông Châu, và là bố của Minh Sun mỉa mai tính toán.
    -Cậu ta cứu sống thằng Minh, chúng ta nợ cậu ấy một mạng. Cậu ta lại giết chú Hoàng lấy đi một mạng, vậy là hòa. Mẹ câu ta vì chuyện này mà chết, coi như ta vẫn lời một mạng.
    Anh ta lắc đầu chán nản, có lẽ chẳng biết nói thêm gì. Ông Châu từ đầu đến cuối vẫn ngồi im. Khuôn mặt trầm tư đau khổ. Mãi sau ông lên tiếng, duy nhất một câu.
    - Trong việc này, con chúng ta là người gây chuyện. Gieo gió thì gặt bão. Chúng ta… rút đơn kiện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  7. #14
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 12

    Sự việc coi như xong. Hương tức tốc về nhà, gấp được hai bộ quần áo, thông báo với bố mẹ một câu, rồi đón taxi một mạch về Thanh Hóa.
    Ở quê Phong, nghĩa trang, mà đúng hơn là nghĩa địa, là một bãi đất trống ven đê của một con sông nhỏ. Không có tường hào, cũng chẳng ai coi sóc khói nhang. Được cái cỏ xanh ở đây không thiếu, cả một triền đê xanh như trải thảm. Chính vì thế những ngôi mộ vô tri ở đây, quanh năm suốt tháng vẫn có kẻ bầu bạn là lũ trẻ mục đồng, vẫn không phải đơn điệu vì có những con bê con nghé lăng xăng phá phách. Hôm nay, trời râm không nắng. Dưới bờ đê, xen giữa các nôi mộ, là những chú bò đang nhởn nhơ gặm cỏ, tự tại hiền lành. Phía bên kia, lũ trẻ con đang chơi trò đuổi bắt, phía bên này, mình Phong lặng lẽ cô đơn. Anh ngồi duỗi chân, dựa lưng vào ngôi mộ mới, đầu gối lên mảng cỏ vưà trồng, mắt nhìn vô cảm những cọng mây xa tít. Anh tự hỏi, “Sau cái màu xanh kia là gì nhỉ, là dải ngân hà hay điện Linh Tiêu? Nơi ấy là Thiên giới của Tam Giới, hay là bầu khí quyển?” Anh khẽ cười chua chát. “ Một người sinh ra lớn lên ở thời công nghệ, một người tin vào thuyết tiến hóa của Dar-win cho rằng thủy tổ của loài người là loài vượn. Một người của khoa học, chỉ tin vào những gì đã và có thể chứng minh. Vậy mà giờ đây vẫn hồ nghi với thứ gọi là số mệnh. Vẫn còn tin ở trên trời có một sức mạnh siêu nhiên. Mà không tin sao được, nếu không có số mệnh. Thì tại sao văn chương cái thế như Khổng Tử còn khốn ách ở nước Sài? Vũ lực siêu quần như Khương Tử Nha phải ngồi câu cá ở nơi sông vị? Nhan Hồi chết sớm đâu phải vì tham lam hung bạo. Và mọi người trong nhà mình nữa, đâu có ai ác ôn gì? Vậy mà bố thì chết sớm, mẹ thì mỗi cái tâm nguyện cỏn con duy nhất là thấy mặt thằng cháu nội ông trời cũng không cho. Ông trời, cái lão Tặc Thiên này xằng bậy thật. Mình mà bắt được lão ta ở đâu thì phải đánh cho gẫy tám cái răng”. Anh khẽ cười vì ý nghĩ kỳ lạ của mình.
    Trên đê, một chiếc xe taxi của Mai linh đậu lại, rồi từ băng sau, Nguyễn Kiều Hương đẩy cửa lao ra. Cô chạy thẳng lại phía Phong quỳ xuống ngay cạnh: Phong chẳng thèm để ý, cũng không buồn liếc mắt xem vừa chạy đến là ai. Anh đang nghĩ. “Hình dãng của Lão Giặc Trời trông thế nào không biết? Nếu hắn cũng có tay chân tai mắt như mình, thì ít ra cũng còn dùng quyền cước được. Còn nếu không, mình sẽ phi dao. Tuyệt kỹ này mình theo ông nội học tận mấy năm, mà quả thật ít dùng. Mình sẽ phi dao vào cái miệng thối tha của hắn, cả đôi tay làm việc tắc trách và tùy tiện của hắn nữa. Mình sẽ trừ cho hắn đôi mắt, chứ nếu không hắn bị mù thì nhiều người oan uổng.”
    - Anh…!
    Tiếng Hương cắt ngang, Phong giật mình quay lại. Anh nắm tay cô nhìn một lượt rồi khẽ lắc đầu.
    - Em cứ đi lại thế này làm gì cho mệt. Vừa tốn kém, lại hại sức khỏe. Nói xong, anh dựa lưng vào mộ ngửa mặt nhìn trời, thuận tay bứt một cọng cỏ may cho vào miệng, cảm nhận cái lờ lợ của nó nơi đầu lưỡi, anh tiếp.
    - Ngày mai anh cũng ra rồi. Không biết tòa bắt đầu xử hôm nào nữa? Hương khẽ nhấc mình đến cạnh anh.
    - Nếu em nói anh được bãi miễn anh có tin không?
    Phong khẽ lắc đầu.
    - Anh không tin mà cũng không cần. Sáu năm cũng được, mười năm cũng được. Anh đã giết người thì chịu phạt. Oan nghiệt trên thế gian cần nên hóa giải, nếu cứ né tránh thì cuối cùng vẫn không hết được. Đức phật dạy, đã có nhân ấy, sẽ có quả ấy. Nghiệp đã trong đời, suốt đời là nghiệp.
    - Ơ! Anh có ý nghĩ này từ bao giờ thế?
    Phong không đáp mà quay người lại. Anh nắm hai tay cô bình tĩnh nói.
    - Hương, nghe anh nói đây. Anh bây giờ đã không còn gì nữa. Không nghề nghiệp, không danh phận, không tiền tài cũng chẳng có người thân. Lại mang trên mình một vết nhơ tiền sự. Anh không còn xứng với em nữa. Anh không để ý em thề hứa gì đâu. Chúng ta chia tay thôi đừng chờ anh nữa
    - Cái…gì..? Anh có biết mình đang nói gì không?
    Nước mắt Hương trào ra, cô hoảng hốt ôm lấy anh.
    - Dù anh đi tù, dù anh có đi ăn xin em cũng theo anh. Theo hết kiếp này sang kiếp khác, anh đầu thai làm con thỏ, em cũng làm con thỏ. Anh chạy trốn ở đâu em cũng sẽ tìm theo. Còn lâu anh mới bỏ được em.
    Cô sợ hãi khóc lên thút thít. Phong khẽ vuốt tóc Hương. Bỗng nhiên cô sực nhớ nói vội vàng.
    - Anh còn nhớ họa sĩ Văn Châu không? Cả người đàn bà có đứa cháu anh đã cứu hôm ta gặp lại. Anh nhớ không? Họ là hai vợ chồng, là bố mẹ của người thanh niên không may chết. Trường hợp của anh không bị coi là phạm tội. Trần Công chứng minh được, người thanh niên ấy bị ngã vào lưỡi dao vương ra từ trước. Anh ấy đã gữi thông tin này tới chỗ công an. Nếu gia đình ông Châu không khởi kiện, thì anh không phải ra tòa.
    Phong thật sự bất ngờ, nhưng chỉ cau mày.
    - Tốt nhất anh sẽ không gặp lại họ đến khi nào ra tòa. Cứ để họ muốn kiện muốn trả thù thế nào cũng được. Chuyện này em đừng làm gì.
    - Trời ơi…Phong. Anh muốn đi tù, muốn chia tay em, anh còn muốn những chuyện điên rồ gì nữa đây.
    Câu hỏi vu vơ của cô không ngờ lại biết thêm một chuyện.
    -Nào đâu anh muốn chứ. Nhưng lẽ đời nó vậy. Ra tù rồi anh sẽ lên Yên Tử. Em biết Thiền Viện Trúc Lâm không?Trước đây anh có thụ huấn với một nội khí công ở Thiền Viện ấy. Giờ xin vào nương tựa hẳn không khó đâu, người là thầy của anh mà.Tám tuổi anh đã là thiền sinh. Lên đó nghiên cứu tham thiền cũng tốt. Làm phật tử, hẳn sẽ tự tại hơn làm một thầy giáo rất nhiều.
    - Anh…đi tu? Ôi Phong ơi. Anh có làm sao không vậy? Cuộc đời này, anh chán đến thế sao?
    Phong bình tĩnh lắc đầu
    - Đi tu đâu phải chán đời, đi tu thì chán đời sao được? Đi tu là coi đời như sắc sắc không không. Không như có, có như không. Có hay không đều thản nhiên như một chữ như vậy, em cũng hiểu về thiền pháp rõ mà.
    Hương bàng hoàng sửng sốt. Nói đến như thế, thì quyết định này đâu phải xuất phát từ mặc cảm nhất thời của anh. Người cô run lên bần bật.
    - Nếu như.. anh không phải ra tòa. Thì…anh có lên Yên Tử không?
    Phong nhìn xa xôi đáp.
    - Dù cho, cái nếu như ấy của em có xảy ra, thì quyết định của anh, anh vẫn sẽ làm.
    Đầu óc quay cuồng, Hương chóng cả mặt. Một lần nữa cô vồ lấy Phong. Cô túm chặt vai anh, nhìn thẳng anh mếch mếu.
    - Anh nhìn em đi, nhìn thẳng mắt em đi. Anh có yêu em không? Tại sao anh vứt bỏ em dễ dàng như vậy? Anh nói đi.
    Cô run run mếu máo nhìn anh chờ đợi, Phong bình tĩnh lắc đầu. Anh cũng chẳng ngại nhìn thẳng mắt cô.
    -Hương. Anh sẽ yêu em cho mãi đến sau này. Sống ở đời, tìm được một hồng nhan đã là rất khó. Tìm được một hồng nhan tri kỷ lại càng khó hơn. Nhưng anh đã có cái phúc ấy, yêu em và được em yêu trong suốt thời gian qua, có lẽ là do công đức anh tu ở bảy kiếp trước mà dành được. Kiếp này không có duyên được nối áo cùng em. Anh lại đi tu, để kiếp sau ta đoàn tụ.
    Hương không mếu nữa. Cô khóc, nước mắt thi nhau rơi. Còn Phong, vẫn bình tĩnh lạ.
    - Được, em thua rồi. Em cầu xin anh hãy vì tình yêu của chúng ta, vì em. Thay đổi quyết định ấy được không?
    Phong lắc đầu.
    -Mấy hôm nay anh nghĩ rất kỹ rồi. Đêm thao thức, ngày trăn trở. Anh yêu em, nhưng có lẽ chúng ta vô phận. Họ “Hạ” của nhà anh, đến đây cũng coi như chấm hết.
    Hương bỗng thấy đất dưới chân mình thụt xuống. Toàn thân cô mệt mỏi, rã rời. Cô lẩm bẩm một cách vô thức.
    - Trái tim anh có phải bằng máu thịt không vậy Phong ơi?Nó được đúc bằng đá hay bằng kim khí.?
    - Hương xúc động mãnh liệt. Khuôn mặt trắng hồng của cô trở nên tái mét. Cô thẳng người đối diện Phong. Tiếng nói, tiếng nấc lẫn trong đau khổ.
    - Lẽ nào anh không biết làm như vậy anh sẽ giết chết em. Không phải chết ngay lập tức, thì cũng chết từ từ. Chết như là sống để chứng kiến mình đang chết. Anh vô tình khiến người ta chết thì anh ân hận. Lẽ nào cố ý giết em anh không có cảm giác gì sao? Cho dù trong lòng anh không có hình bóng của em, lẽ nào em không phải một sinh linh để anh thương hại? Bao nhiêu bản lĩnh của anh vứt hết ở đâu rồi? Anh Nói đi! Sao lại nhu nhược mà lẩn tránh như vậy? Anh lên chùa để cho mình yên ổn. Vậy còn em? Anh đi tu ở cái Thiền Viện chết tiệt ấy mà bắt em sống hạnh phúc, vậy anh coi em là thứ gì? Được, anh cứ đi tu của anh đi.
    Hương quỳ lên nền cỏ, úp mặt vào lòng bàn tay mà khóc, cô khóc đến rung lên. Nước mắt trào qua kẻ tay rớt xuống. Mấy hôm nay cô đã khóc đến khàn cả giọng, tưởng đôi mắt cũng tan ra thành lệ hết. Tiếng cô ngắt quảng.
    - Anh…giết em đi Phong ơi. Thà…anh giết em đi, còn hơn…anh làm vậy. Đằng nào cũng chết dưới tay anh. Chết càng sớm càng đỡ đau khổ nhiều.
    Cô nấc lên từng chặp, lẫn trong tiếng khóc. Phong ngồi im bất động, mãi sau mới từ từ quỳ xuống bên cô, ôm chặt lấy cô. Mắt anh nhòe đi, hai dòng lệ lăn dài trên má. Anh tựa đầu Hương lên vai mình thủ thỉ.
    - Anh xin lỗi. Anh là thằng đàn ông tồi tệ, anh thật đáng nguyền rủa, đáng chết từ lâu rồi.
    Hương hoảng hốt đưa tay chặn miệng anh, rồi gục đầu vào ngực anh òa khóc. Lúc này, Phong không bình tĩnh được nữa. Anh run run nói, nước mắt nhòe khuôn mặt.
    - Anh xin lỗi, Anh xin lỗi. Anh ích kỉ chỉ nghĩ đến mình, anh hèn nhát không dám đối mặt. Anh nhu nhược, chạy trốn. Hương ơi, Anh xin lỗi. Thực ra từng tế bào trong cơ thể anh đều khắc tên em. Từng nhịp rung trong trái tim anh đều gọi tên em. Xa em, sao anh sống yên lành được? Mình sẽ không xa nhau nữa, trời sụp xuống sẽ cùng nhau gánh. Yên tử hay cực lạc anh cũng không đi nữa. Em cũng đừng bỏ anh, đừng xa anh, nhé!
    Anh ôm Hương thật chặt, cả hai đều khóc. Anh hôn lên tóc cô, hôn lên mi mắt cô, chặn ngang dòng lệ. Hai người bên nhau, lặng lẽ khóc đến tận chiều.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  9. #15
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 13



    Những ngày tồi tệ ấy rồi cũng qua, cuộc sống của Phong đã trở về quỹ đạo. Bộ giáo dục tuy có kỷ luật, nhưng vẫn giữ anh ở vị trí ban đầu. Tổ ấm gia đình, giờ trơ lại mình anh. Vậy là có bao nhiêu thời gian, bao nhiêu tình cảm anh dồn vào tình yêu của mình bằng hết. Bồi đắp, vun vén, cưng nựng tôn thờ. Tất cả những sự quan tâm ấy càng làm cho Hương đắm say ngây ngất. Còn tình cảm mà cô dành cho Phong thì thật đặc biệt. Ngoài tình yêu, còn có sự biết ơn, khâm phục, có sự ngưỡng mộ của tình thầy trò, có sự cảm thông chia sẻ. Có sùng bái, có xúc động, lại có cả sự đồng điệu trong tâm hồn nữa.
    Tất cả những tình cảm ấy hội nhập với nhau trong tâm hồn cô thành một tình yêu thương sâu sắc, mạnh mẽ, nồng nàn.
    Có điều, qua sự cố vừa rồi Phong trầm tĩnh ít nói hơn. Không có Hương, hầu như chẳng mấy lúc anh cười. Còn Hương, tuy vẫn là một hoạt náo viên, nhưng cô đã trưởng thành hơn trước. Chín chắn hơn, bản lĩnh hơn. Chuyện tình của hai người thì nổi tiếng cả hai trường đại học. Những cuộc liên hoan dã ngoại của lớp Phong, Hương có mặt. Những cuộc vui chơi du lịch của lớp Hương, Phong cũng có. Hôm ấy, lớp Hương tổ chức một cuộc picnic dài ngày. Dĩ nhiên Phong cũng đến với tư cách một khách mời danh dự. Địa điểm họ chọn là một khu làng quê ở Ninh Bình, do một người trong lớp đề xướng, giới thiệu, và tình nguyện làm hướng dẫn viên. Đúng sáu giờ sáng, chiếc xe khách dài ngoàng từ Hà Nội bắt đầu chuyển bánh. Qua ngã ba pháp vân đột nhiên thay đổi tốc độ lao đi như một mũi tên. Mọi người reo hò ầm ĩ, Kiều Hương, Diệu Bích được dịp hành nghề nhảy chồm chồm như lễ hội cóc tía. Cả lớp cùng nhau ca hát, rồi cùng nhau cấu véo nô đùa. Bích nói to.
    - Này các vị chơi kiểu gì có ích một chút đi. Chơi thế này chẳng thêm được gì ngoài mấy vết bầm.
    - Vậy bà có sáng kiến gì không?
    - Đố vui, tôi đố các vị. Nghĩa tận cùng tuyệt đối của “dao sắc” là gì?
    - Dao sắc thì là dao bén, là cắt gọn trơn tru băm chặt ngon lành. Có gì mà đố.
    - Ai có ý kiến gì không? Đáp án của tôi thuyết phục hơn kìa.
    Một người khác nói.
    - Dao sắc chỉ có một nghĩa. Nói tuốt tuột rồi, còn đáp án nào đòi thuyết phục hơn?
    - “Dao sắc” thì là “dáo”không tin đánh vần thử xem.
    Mọi người cười ồ, một người khác nói
    - Đố các bạn nhé, trong quả bóng ở cúp C1 Châu Âu là không khí. Trong quả bóng thả bay lên trời là khí Hydro. Vậy trong cai phao bơi là gì?
    Người thứ nhất trả lời
    - Dĩ nhiên là không khí
    Người thứ hai bổ sung
    - Chưa chắc, trong cái phao bơi có khi là người đi bơi.
    Cả xe lại cùng nhau cười.
    - Càng to càng nhỏ là gì?
    - Càng to càng nhỏ là con cua. Đúng rồi là con cua ha ha…!
    Mọi người thay nhau ra câu đố, rồi cùng nhau trả lời. Ai cũng thấy bất ngờ thú vị. Phong ngồi ở băng ghế gần cuối lặng lẽ quan sát, thi thoảng điểm một nụ cười phụ họa. Nhưng đời nào Song Quái để yên. Các cô mỗi người một tay lúc lắc.
    - Hoài Phong, anh thông minh thế bịa ra một câu đố đi. Anh là khách, không được để mất mặt như thế.
    Phong lưỡng lự.
    - Làm sao anh bịa được, chỉ có thể nói lại thôi. Nhưng câu đố của anh không thuộc lĩnh vực xã hội của mọi người, thì làm thế nào?
    Mấy người khác nhao nhao.
    - Chỉ cần không phải cộng trừ nhân chia, không phải dùng đến định lý hay hệ quả thì chúng tôi trả lời bằng tuốt.
    Phong mỉm cười.
    - Vậy tại sao nước không cháy?
    Suy nghĩ một lát có người lên tiếng
    - Cái này lạ à nha. Trong họ hàng chất lỏng xăng dầu rượu dấm, các axit vô cơ axit béo đều cháy cả. làm sao nước lại trở chứng thế nhờ?
    Một người khác nói.
    - Cái này không biết rồi, đã không biết có ghè vỡ đầu ra cũng không nghĩ được Hoài phong, anh nói đi.
    - Dễ mà, mọi vật bị đốt cháy đều sinh ra nước và CO2. Nó là sản phẩm cuối cùng của sự cháy. Dĩ nhiên không thể cháy thêm lần nữa. Nước, cũng như cacbondioxit vậy.
    - Đố câu khác đi.
    Một người lên tiếng giục.
    - Tại sao viên gạch hình vuông ném suống nước lại sóng hình tròn?
    - Tại sao mặt trời buổi trưa gần hơn buổi sớm, mà nhìn mặt trời buổi sớm lại thấy to hơn?
    Mọi người lắc đầu, Phong nói thêm vài câu đố nữa chẳng ai đáp. Một người lại nói.
    - Anh chuyển đề tài đi, chừng nào chúng tôi giải được một câu của anh, anh mới được An tọa.
    - Không được không được - Bích cản lại ngay - Nói thế để anh ta cho một câu dễ ợt rồi ngồi im à. Anh chuyển đề tài nhưng không được dễ.
    Phong gật đầu.
    -Vậy tôi sẽ đố một câu về nghịch luận, câu này được in trên rất nhiều đầu sách, nội dung như sau “Thời Xuân Thu, nước Sở là thuộc địa của nước Tần, hằng năm đều phải cho người đi sứ. Năm ấy nước Sở phái một tể tướng sang Tần, vị quan này khá tài giỏi nên vua Tần sinh lòng lo ngại. Bèn tìm cách vu oan và ban cho cái chết, trước khi hành hình vua Tần nói. Để cho ngươi tâm phục khẩu phục, trước khi chết ta cho ngươi được nói một câu, nếu nói đúng thì được chặt đầu, nói sai thì bị treo cổ. Vị tể tướng ấy bèn nói một câu, vỏn vẹn có năm chữ. Vua tần nghe xong không thể giết được ông ta. Đố mọi người biết, vị tể tướng ấy nói câu gì?
    Mọi người túm tụm suy nghĩ, lúc lâu có một anh chàng lẩm bẩm gì đó chợt reo lên.
    - Biết rồi…. ông ta nói là. “Tôi sẽ bị treo cổ”
    Phong khẽ cười
    - Tôi được nghỉ ngơi rồi chứ?
    Một người khác reo to.
    - À! Hiểu rồi, nếu vua Tần đem sứ giả kia chém đầu, thì lời sứ giả là sai, mà sai thì cũng phải treo cổ, nếu đem treo cổ thì lời sứ giả là đúng, mà đúng thì phải chặt đầu. Cuối cùng vua Tần không thể mang ông ta treo cổ hay chặt đầu vì mâu thuẫn lẫn nhau.
    Mọi người hoan hô inh ỏi. Một người nói.
    - Hay thế, không biết thằng cha nào nghĩ ra câu đố này không biết?
    Bích cự lại.
    - Hứ , bộ mình thằng cha mấy ông mới nghĩ ra được hả. Biết đâu đấy, tác giả là chị em chúng tôi thì sao?
    - Cóc thèm cãi nhau với bà. Đúng là “tắc quái”
    - Quái thì làm sao?
    - Quái thì làm Bích, hoặc ngược lại OK
    - Giỏi, ông thông minh thế, tôi sẽ đố ông một câu ngu dốt. Để xem ông huyênh hoang nữa không.
    - Thử xem.
    - Nghe nhé, giả sử ông chỉ huy một chiếc tàu thủy từ Hải Phòng đi vũng tàu, quảng đường dài 1500km. Tốc độ con tàu là 20 hải lý/ giờ. Dọc đường tàu nghĩ lại Đà Nẵng mất năm giờ, bị trục trặc kỹ thuật thêm 1 giờ. Sau đó vào cảng Quy Nhơn lấy dầu mất ba giờ. Vậy khi đó thuyền trưởng con tàu tên là gì?
    Chàng trai lẫm nhẫm tính toán anh ta gõ trán một hồi.
    - Câu này không hợp lệ, làm gì có dữ kiện nào mà đố với hỏi.
    - Sao lại không hợp lệ? Ông là Lê Văn Hùng, vậy khi đó thuyền trưởng là Lê Văn Hùng. Từ đầu tôi giả sử thuyền trưởng đấy là ông, thuyền đi thuyền chạy thế nào tôi đã thay ông đâu.
    Chàng trai xụ mặt ra,cả lớp được dịp cười bò. Lê Hùng vớt vát.
    - Được, tôi cũng đố bà một câu, đố hẳn một câu bà biết rồi, để xem bà còn tinh vi không
    Một người góp ý
    -Phải có thưởng phạt gì chứ
    Hùng cao giọng tự tin.
    - Bảy ngày nô lệ. Thế nào nữ quái.
    Bị chọc tức, Bích xì một tiếng.
    - Bảy ngày thì bảy ngày.
    Hùng nói.
    - Tờ một trăm ngàn, có một mặt in hình Bác Hồ, mặt con lại in hình gì? Đừng nói với tôi là chưa thấy tờ một trăm bao giờ nhé.
    “Ác ôn thật”. Bích nhăn mặt khổ sở, Hùng rộng rãi nói thêm.
    - Chấp cô tham khảo ý kiến ba người, không được gọi điện. Thời hạn 15 phút nữa.
    Bích thấy áo mình bị giật, thì ra Hương đang chỉ cô cách nhờ vả Hoài Phong. Mắt cô sáng lên, thè lưỡi nhát ma với Hùng.
    -Ông thua rồi
    Thực ra Hương chỉ đoán là Hoài Phong nhớ được, vì cô biết anh có óc quan sát đặc biệt hơn người, nhưng chỉ là đoán chứ không chắc. Còn Bích thì tưởng Phong nhớ thật, cô hí hửng kéo Hương lại gần Phong năn nỉ.
    - Anh à, giúp em đi. Em mà làm nô lệ cho cậu ta bảy ngày thì chắc chết quá!
    Điệu bộ và cách xưng hô của cô làm Phong phì cười
    - Sao Bích nghĩ tôi sẽ nhớ?
    Cô bí mật chỉ sang Hương phụng phịu.
    -Giúp em đi
    Phong suy nghĩ, nói nhỏ vài từ đủ để Bích nghe. Cô reo lên.
    - Mặt còn lại của tở một trăm in hình Khuê Văn Các của văn Miếu Quốc Tử Giám, phía trước có một cái hồ…Đã phục chưa, người anh hùng nô lệ.
    Thực ra Hùng đố thế nhưng đâu đã biết. Bích nói xong anh mới móc ví ra xem, không ngờ đúng thật.
    -Tôi phục Hoài Phong chứ cóc phục bà. Thời hạn nô lệ tính từ ngày mai.
    Bích như trẻ được chia quà. Cô kéo áo Hương hỏi thật to.
    - Làm sao mày biết Phong sẽ nhớ?
    Mọi người tò mò dồn lại. Hương đáp như chẳng có mặt Phong.
    - Cái đầu anh ta lạ lắm. Một lần đi xem ai là triệu phú, cuối buổi mình bất ngờ hỏi, Lại Văn Sâm đẩy gọng kính mấy lần? Anh ta nói một con số, buổi sau theo dõi lại. Không ngờ đúng luôn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status