TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 789
Kết quả 41 đến 45 của 45

Chủ đề: Mùi Của Gió - Lê Tôn - Hoàn thành

  1. #41
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ
    LÊ TÔN


    Sự thật tất cả những chuyện vừa xảy ra, đều do Betty cố tình sắp xếp. Sau khi gọi điện cho Phong, cô đã gọi cho Hương. Rồi lập lại thủ thuật với điện thoại của Phong, khiến nó liên tục ngoài vùng phủ sóng. Hương nói chuyện với James Kenedy, chứng kiến cuộc ân ái của Hoài Phong. Tất cả đều không phải tình cờ. Bởi cạnh tấm rèm lụa ấy, là hệ thống tạo gió bí mật, Betty có thể làm cho nó bay lên bất cứ lúc nào cô muốn. Tất nhiên khi đó điện thoại của James kenedy phải đổ chuông. Và một chuyện nữa, tấm kính có vai trò như bức tường ấy, được thiết kế chỉ để thấy một chiều, và chỉ có Hương nhìn thấy. Còn Phong, anh vẫn chỉ là một vai diễn xuất sắc trong màn kịch mà Betty sắp đặt. Những gì Betty nói với anh, làm anh xúc động chao đảo. Đều chỉ đúng một phần, và dối một phần. Sự thật là Betty có yêu anh, yêu đến mức cuồng si mê mẩn, nhưng từ bỏ anh ư? Còn lâu. Đúng là kế hoạch trước của cô thất bại. Nhưng thất bại đâu có nghĩa là từ bỏ. Bill Gates thành lập Microsotf khi ông còn rất trẻ, nhưng đại tá San Ders đã sáng lập ra tập đoàn Ken Tuc Ky khi ông tròn sáu mưa sáu tuổi đời. Một người có bộ óc tầm cỡ, chiến lược như cô, một doanh nhân đầy lịch duyệt như cô. Đâu chỉ vì thất bại một lần mà từ bỏ. Huống hồ Hoài Phong hoàn toàn không phải một mảnh địa ốc, hay một doanh nghiệp để đầu tư. Mà là tình yêu của cô, là cuộc sống của cô, là tất cả. Cô đâu có thể từ bỏ dễ dàng thế được. Còn bước tiếp theo ư? Tàn nhẫn lắm. Nhưng với người khác chứ không phải với cô. Trước khi đến đây, cô đã cho người tìm hiểu về Hương rất kỹ rồi. Ngoài Phong Hương chưa từng yêu ai, nhưng Triệu Trần Công thì từng theo đuổi cô suốt thời đi học. Rồi vào một ngày đẹp trời gần nhất, Phong sẽ phải thảo luận với một đối tác trong phòng riêng khách sạn, và anh sẽ tình cờ nhìn thấy Hương và Công chung chăn gối bên nhau. Còn làm sao để hai người áy chung đụng với nhau ư? Với sự tiến bộ của y học bây giờ, chuyện ấy dễ như nuốt trôi ngụm nước. Thậm chí, có thể khiến hai người ấy chẳng còn nhớ mình đã làm gì nữa. Như vậy mới thú vị. Để hai người ấy thú nhận khi được buộc tội, thì dễ chừng Phong tha thứ cho họ cũng nên.
    Với tính toán như vậy, Betty tin rằng có thể đưa trái tim của Hoài Phong sang đất Mỹ. Ở một vị trí chủ động hoàn toàn, cô vẫn khéo léo điều khiển tất cả. Và màn kịch ấy vẫn diễn ra từng bước một. Hương lao ra khỏi ngôi biệt thự, không hề vướng vấp phải sự ngăn cản hay níu giữ của bất cứ ai. Cô chạy bộ một mạch về nhà, gục ngay trước thềm vì đuối sức. Hương bò lê lết bấu víu xung quanh. Cuối cùng cũng lên được hành lang. Cô nằm vật ra, bặm chặt môi cho nước mắt thi nhau chảy. Cô không khóc một tiếng nào, nhất định không khóc tiếng nào. Cứ nghiến chặt răng nấc lên từng chặp, nước mắt vẫn ào ạt tuôn ra. Cô lăn lóc vật vã, không gào khóc kêu la. Rất lâu sau cô đứng dậy, Gạt nước mắt sửa sang lại chút ít rồi cúi mặt vào nhà. Cô sợ bố mẹ nhìn thấy lại thêm lo lắng.
    Nhưng trong nhà thật vắng. Chị giúp việc cũng chẳng thấy. Hương quáng quàng chạy lên phòng mình đóng ập cửa lại, thẩn thờ dựa lưng vào cửa, chuẩn bị cho một trận khóc ngấm ngầm. Nhưng Hương chưa khóc được đã nhảy dựng lên. Trên giường ngủ của cô, mẹ cô bị băng dán kín miệng, trói gô cứng cựa như một vật hiến tế. Cạnh đó là hai gã đàn ông đang trò chuyện bằng một thứ tiếng lạ tai. Và ở ngay bên cô có một gã đứng khoanh tay như hộ pháp. Hương buột tiếng gọi mẹ, Hắn vung tay chộp lấy cổ áo của cô. Xui cho hắn không biết cô là ai, cổ họng là để hô hấp, để dẫn thức ăn. Nhưng hắn lại để cho Hương thúc cùi trỏ vào nghe cái hự. Còn chưa kịp sụp xuống thì mũi giầy của cô đã hất ngược lại sau, trúng vao giữa miệng hắn nghe cái chát. Hắn dội lưng vào tường, rồi quỳ xuống ôm cổ họng. Khổ cho hắn, cả miệng cả họng bị xúc phạm cùng lúc, dễ chừng cả tuần lễ nữa hắn sẽ không biết đến bữa cơm ngon. Hạ xong gã đó Hương lao lại phía giường.
    -Mẹ…ẹ…!
    Một trong hai gã đàn ông lao tới đạp giữa ngực cô. Hương vẫn nhào tới, cô khẽ xoay người chệch đi hướng tiến tránh cú đá của hắn. Rồi thúc cả gầm giầy vào hạ bộ hắn. vẫn chân ấy, thu gối lại, nghiêng người búng ra thành một cú đá quất ngang thái dương khiến hắn đổ ra sàn, ôm lấy hạ bộ lăn lông lốc. Gã còn lại không chạy tới, hắn dí súng vào đầu bà Thơ nói giọng Sài Gòn.
    -Giỏi lắm. Nhưng anh không có thì giờ chơi với em đâu. Anh muốn mượn thân xác của em một lúc để làm một chuyện. Nếu em không đồng ý thì chẳng còn cách nào.
    Hắn nhún vai tiếc rẻ, quay khẩu súng được lắp nòng giảm thanh như một gã cao bồi. Rồi lại dí vào đầu bà Thơ ngay sau đó.
    -Em có ba giây quyết định. Một …
    Hương đứng trơ nhìn mẹ. Mẹ cô bị trói tròn vo, cứ hết lăn trái rồi lăn phải. Miệng muốn la lên nhưng chỉ phát ra những tiếng “A, Ư”. Bà nhìn Hương lắc đầu quầy quậy, nước mắt nước mũi nhoè nhoẹt cả mặt. Tóc tai rối bời.
    -Hai…
    -Chúng mày… thật hèn hạ. Chúng mày… muốn gì đây?
    Bà Thơ bị bịt miệng và bị trói trên giường, bà gào khóc thành những tiếng “ Ư Ư”. Bà rống lên trong sự bưng bít, hai tay rung rung, đầu lắc qua lắc lại.
    -Ngoan lắm. Đưa tay lên trời, quay mặt lại sau.
    Hương chậm rãi làm theo khép hai mắt lại. Có cái gì đó rất cứng, đập tới sau đầu cô. Hương gục xuống. Hắn lè nhè nói với cơ thể đã bất tỉnh của cô.
    -Xinh thật đấy. Hoài Phong không có phước được sống cùng em, kể cũng uổng cho hắn thật. Hay là đi với anh nha!
    Hắn cười hắc hắc nghe đượm vẻ lưu manh, re ré như dê non mọc sừng già. Bà Thơ ngất lịm.
    Sau đó khác lâu. Dưới nhà bếp chị giúp việc tỉnh dậy, thấy mình đang cuộn tròn trong xó. Chị nhớ có ai đó đập vào đầu mình, Và chị “ngủ” luôn một giấc. Đến giờ, chỗ đầu ấy vẫn còn đau buốt ê ẩm, bất giác đưa lên thấy lồi ra một cục. Chị lật đật chạy ra ngoài thầm tính. “Ông Giang đi vắng, mình phải báo chuyện này cho bà Thơ mới được”. Nhưng phòng khách rồi các phòng riêng chẳng có ai để báo. Chị định gọi điện, nhưng thấy mọi thứ vẫn còn nguyên lại không gọi nữa. “Thôi thì chờ họ về vậy, dù sao cũng còn chưa sảy xuất chuyện gì”. Và chị tiếp tục công việc của mình. Trong đầu vẫn cố lý giải, vì sao tự nhiên lại bị đánh.
    Cùng lúc ấy và cánh ngôi biệt thự ấy một đoạn. Kiều Hương cũng đang cựa mình mở mắt. cô tỉnh rồi. Nhìn xung quay không thấy mẹ. Cô ngỡ bọn chúng đã tha cho mẹ của cô. Bớt một mối lo rồi, cô quay sang nghĩ tới Hoài Phong, và khóc. Cô tự hỏi mình, tại sao Hoài Phong lại phản bội cô? Rõ ràng mới đây thôi đã cầu hôn cô, còn hứa vẽ lông mày cho cô nữa. Lẽ nào tất cả chỉ là diễn kịch, là giả dối thôi sao? Hương cứ mơ màng trong nước mắt. Cô suy nghĩ rất lâu, rất lung. Mặc cho nguy hiểm đang kề vào họng. Cô chẳng cần biết bọn chúng đưa cô đi đâu, và làm gì với mình. Cô chỉ cảm thấy đau đớn khi thấy mình bị lừa dối. Bỗng nhiên mắt cô sáng lên. Cô sực nhớ rằng mình từng nói với Phong câu ấy, sẽ không để cho ai lừa cô nữa. Có thể lúc này cô đã bị lừa, nhưng người lừa cô là Betty chứ không phải là Phong. Tại sao tất cả lại trùng khớp như vậy? chắc chắn là do Betty sắp xếp. Còn Hoài Phong, anh ấy cũng chỉ là đàn ông thôi. Mà Betty lại xinh đẹp tài ba như vậy, hơn nữa cô ấy còn rất nhiều trò. Phải, Hoài Phong không bao giờ phản bội cô, chỉ cần anh ấy vẫn yêu cô như đã từng yêu. Thì chuyện ấy đối với cô chẳng có gì quan trọng. Có thể lúc đó anh không làm chủ được mình. Hoặc có thể anh cũng bị lừa bằng một lí do nào đó. Nhưng anh vẫn là của cô, cô phải tìm Phong và nói với anh rằng cô không thể mất anh được. Cô gượng dậy, nhưng chân tay và cả cơ thể đã bị trói cứng cựa. Ngồi dậy còn không được nói chi tìm kiếm. Cô không khóc nữa, bây giờ mới cảm thấy lo lắng cho mình. Miệng đã bị bít kín, nhưng trong lòng vẫn không ngớt gọi to.
    “Hoài Phong anh ở đâu? Hãy đến cứu em! Cứu em với! Phong ơi! Anh ở đâu?...”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #42
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ
    LÊ TÔN


    Trở lại căn biệt thự của Betty. Cuộc gặp gỡ kết thúc, Phong lao ra ngoài. Anh đạp ga cho xe lao như điên. Hình ảnh của Betty với những giọt nước mắt khi anh buông cô ra, khiến anh không thể suy nghĩ gì được. Để thoát khỏi đó anh phải chạy thật nhanh, chạy và không dám nhìn lại một lần. Anh biết rằng, mình vừa phạm một sai lầm nghiêm trọng, nhưng biết vậy để làm gì? Khi mà chuyện xong rồi anh mới hiểu, liệu còn ý nghĩa gì? Từng lời nói của Betty như khứa vào lòng anh nhức nhối. Rồi những tiếng la, tiếng rên của cô văng vẳng ở bên tai, khiến ruột gan đầu óc anh cứ rối tung hết cả. Anh phanh xe sát lề đường, gục đầu lên vô lăng bất động. Một lúc lâu, anh cố tập trung vào hơi thở, bình tĩnh rồi mới lái xe về nhà. Chẳng cần cất xe, anh hấp tấp lao vào phòng, thả mình xuống giường như kiệt sức.
    Chưa bao giờ Phong cảm thấy căng thẳng như vậy, ông Thịnh ngạc nhiên theo vào phòng anh, ông đến sát bên giường dịu dàng gạn hỏi:
    -Chuyện gì vậy con? Nói ra, nếu bố không giúp được gì, thì con cũng nhẹ lòng hơn đấy.
    -Xin lỗi bố, con đang rối quá!
    -Được rồi, cố gắng bình tĩnh đi, bố sẽ quay lại.
    Ông ra ngoài, nhưng không phải đi đâu đó, mà để lấy cho Phong một ly nước và một chiếc khăn lạnh. Lát sau ông quay lại, Phong ngồi dậy đón lấy khăn và nước, xúc động thốt lên.

    -A… bố!
    -Con lau mặt đi, sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.
    Phong làm theo, anh uống cạn cốc nước rồi thều thào.
    -Con vừa bị điên bố ạ! Con đã đánh mất chính mình. Làm một chuyện ngu xuẩn chưa từng thấy.
    Anh đưa tay bóp trán rồi sờ nắn lên gáy của mình.
    -Bố đã từng gặp Betty Spague lần nào chưa?
    -Chưa, nhưng bố có theo dõi một số cuộc hội đàm do cô ta tổ chức, phải nói cô ta rất khá về nhiều mặt. Bố cũng bất ngờ, khi biết rằng cô ta lại yêu con như vậy.
    -Cô ấy… bám theo con về đây…
    Anh hít một hơi, rồi kể lại cho ông Thịnh cuộc gặp vừa rồi. Từ những câu nói của Betty, khiến cho cây cối cũng rơi nước mắt. Đến sự dâng hiến của cô mà anh không thể kiềm chế được. Kể xong anh lặng đi một lúc, khó nhọc hỏi ông.
    -Con… phải làm thế nào bây giờ?
    Ông Thịnh thở dài, thoáng trầm ngâm.
    -Chúng ta đang sống ở thời công nghệ thông tin. Đến thời công nghiệp cũng qua rồi, đừng nói là phong kiến. Hạnh phúc của con là do con lựa chọn, bố mẹ không thể quyết định thay con. Nhưng, theo bố thì, con thực sự yêu ai, hãy chọn cho mình người ấy. Đừng vì lí do hoàn cảnh, mà dẫn đến những quyết định sai lầm. Nếu không con sẽ làm thương tổn đến cả ba người. Hương và Betty đều là những cô gái xuất sắc, và yêu thương con hết dạ. Chọn ai là tuỳ con. Sự việc của con và Betty vừa rồi, không nhất thiết phải xem trọng quá. Đối với những quyết định lớn, thì những chuyện nhỏ hơn có thể sân siu. Hơn nữa bố nghĩ, Betty sẽ không đem chuyện đó làm khó con đâu.
    Phong gật đầu máy móc.
    -Vâng!
    Bất giác anh đưa tay vò cho tóc rối tung. Mắt bỗng dưng ngấn nước.
    -Tại sao hả bố? Con có làm gì đâu mà phiền phức cứ dồn dập đổ xuống đầu. Đời mới chỉ qua một mẩu. Gạo mình ăn, còn chưa nhiều bằng muối người khác ăn canh. Vậy mà đau khổ rắc rối cứ thi nhau hành hạ. khốn nạn thật, hình như số phận cứ thích trêu đùa con ấy.
    Anh chống tay lên trán, gục đầu trên những giọt nước mắt xúc động. Ông Thịnh nhẹ nhàng an ủi.
    -Gắng lên con à! Thép muốn thành dao phải tui qua lửa, Ngọc muốn sáng phải giũa phải mài. Cuộc sống luôn phải đem hết bản lĩnh của mình ra đối chọi. Có lúc với hoàn cảnh, thậm chí với cả con người. Thách thức càng lớn càng phải kiên cường. Dẫu có tại số phận, cũng không khoác lỗi cho nó. Bố tin là con sẽ làm được, sẽ vượt qua.
    -Bằng cách nào hả bố?
    -Đối mặt. Hãy trung thực với lòng. Đôi khi phải tàn nhẫn với chính mình để quyết định. Có như vậy mới không phải hối hận về sau. Hãy đứng và đấm. Đúng với tinh thần của một võ sĩ mà con rèn luyện. Nhưng có thể trung thực với lòng, lúc này con cần dẹp bỏ cái võ đức của mình lại đã. Không phải tất cả những gì mình chót gây ra, đều có thể gánh vác hết được.
    Phong bặm chặt môi lặng lẽ gật đầu. Anh đã có vẻ hiểu ra chút ít.
    -Có một câu chuyện thế này, bố kể con nghe nhé! “Sáng tinh mơ, một bác sỹ tâm lý vừa ra khỏi nhà đã bị một chàng thanh niên giữ lại. Anh ta than vãn kêu khóc với tất cả những khó khăn của mình, hờn trách cuộc đời và nhờ giúp đỡ. Vị bác sỹ ấy hữa sẽ dẫn anh ta đến một nơi, mà ở đó người ta không bao giờ lo lắng. Chàng thanh niên cầu xin ông dẫn đi ngay. Họ qua mấy con phố. Rồi người bác sỹ chỉ vào bên trong một cánh cổng nói rằng: “Tôi tình cờ biết được, một nghìn năm trăm người ở đây, không có ai muộn phiền lo lắng cả.” chàng trai nhìn vào bên trong cánh cổng. Phía trên đó ghi một hàng chữ rất to. “Nghĩa Trang Thành Phố”.
    Ông Thịnh khẽ hít một hơi.
    -Mỗi người chúng ta ai cũng phải sống cả. Mà sống thì phải có thách thức khó khăn. Vấn đề ở chỗ chúng ta phải đối mặt với nó thế nào. Không phải lo lắng khó khăn, chỉ có những người đã chết. con hiểu chứ?
    Phong nhìn ông Thịnh mĩm cười cảm động.
    -Con hiểu ạ!
    Ông khẽ vỗ vai anh, điềm đạm gật đầu đi ra cửa. Ông quay lại rặn.
    -Bình tĩnh và suy nghĩ thật kĩ con nhé! Dù sao trong hai người con gái ấy, cũng phải có một người đau khổ. Trước sau gì cũng vậy, rất ít sự thật làm thoả mãn tất cả mọi người. Nhưng thời gian sẽ làm cho người ta hiểu.
    -Vâng. Con sẽ làm vậy.
    Ông Thịnh đi rồi, anh buồn bã khép mắt lại. Hạ mình nằm xuống và mặc cho mọi chuyện xảy ra. Anh quyết định rồi, dù trời có sập xuống thì anh và Hương sẽ cùng nhau gánh vác, cùng tìm lại mảnh tâm hồn thanh tịnh.
    Rất lâu sau, điện thoại của anh rung lên trong túi. Phong nhìn thấy một số lạ hoắc, bấm máy trả lời.
    -A lô! Tôi đang nghe.
    Ở đằng kia vang lên một giọng Sài Gòn xa xa ngọt ngọt.
    -Xin lỗi, anh là Hạ Hoài Phong?
    -Vâng, là tôi.
    Có tiếng cười gằn nghe rất đểu.
    -Hoài Phong. Còn nhớ đối tác chứ? Anh còn nhớ mình làm gì trong vụ “con nhạn đỏ” không? Ông chủ chúng tôi rất thường xuyên nhắc tới anh.
    -Các người muốn gì?
    Gã miền nam nói một đoạn gì đó nghe không rõ. Chỉ thấy Phong đứng trơ ra, hối hả lao khỏi phòng, anh chui ập vào xe và rồi ga chạy. Ông Thịnh nhìn theo chậm rãi lắc đầu. Ông không biết đó là chuyện gì, nhưng dù đó là chuyện gì thì cũng tệ, rất tệ. Vì nó chọn đúng lúc tinh thần anh đang rối rắm thế này. Ông nghĩ, cái cô Betty ấy mà chớp lấy cô hội này, thì con ông hết cựa. Hình như anh còn rất nặng tình với vụ vừa rồi. Kể cũng đúng thôi.
    Sau khi Phong ra về, Betty không khóc nữa. Cô chọn một bộ trang phục mới ra ngoài đi dạo. Cô thấy hạnh phúc và rất tự tin với kế hoạch của mình. Chỉ cần Phong lung lay thì cô lập tức sẽ có cách đưa anh sang Mỹ. Sẽ thế nào, nếu lúc đó cô thông báo với anh rằng, mình đang mang giọt máu của anh. Có khi anh còn giục cô làm đám cưới ấy chứ. Còn Hương ư? Lúc ấy tha hồ mà thanh minh mình trong sạch. Và cô ấy sẽ tức điên lên, vì Hoài Phong cứ một mực cho rằng cô “bẩn”. Đã thế lại còn giả trá làm bộ đoan trang. Con người ai mà chẳng có tự ái riêng, ai mà chẳng có lòng ích kỷ dù ít hay nhiều. Họ sẽ chia tay và không hối hận. Còn cô, chỉ giúp họ quyết định thôi. Cuộc sống thì phải có bi hoan ly hợp. Cô chẳng có lí do nào mà áy náy. Hơn nữa chuyện cô làm là vì hạnh phúc của cô. Tại sao cô phải nhường nó cho người khác. Nếu có trách thì trách Kiều Hương không may mắn khi gặp phải cô.
    Betty miên man suy nghĩ, mơ tưởng hạnh phúc cùng chung sống với Phong. Một cảm giác ngọt ngào đê mê sung sướng, lan toả khắp người cô. Cô hình dung đến cảnh sẽ cùng Phong du lịch khắp địa cầu. Sẽ hưởng tuần trăng mật cho đến khi răng long đầu bạc. Ôi! Hoài Phong thật đáng yêu, thật bản lĩnh biết bao. Trước khí thế của anh, ông nội cô còn toát mồ hôi vì sợ, một người đàn ông như thế mới đáng để cô trao mình dựa dẫm…
    Đột nhiên chiếc điện thoại của Betty rung lên, cất vang bản nhạc chuông “How deep is your love” (Tình yêu anh nồng nàn khôn cùng). Bằng những cử động rất từ từ cô nghe máy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. #43
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ
    LÊ TÔN


    -Thưa tiểu thư. Kiều Hương đã bị một số người lạ bắt cóc, cùng với mẹ cô ta. Chúng tôi đang theo họ chờ quyết định của tiểu thư.
    -Khoan vội hành động. Phối hợp với trung tâm và những địa điểm khác. Điều tra tìm hiểu xem bọn chúng là ai, bắt cóc mẹ con cô ấy có mục đích gì. Nhớ gọi cho tôi ngay khi có kết quả.
    Betty buông điện thoại ngẫm nghĩ. Hai hàng lông mày thanh tú ép lại gần nhau, đến mức có thể ép chết một con ruồi. Cô ra hiệu cho vệ sĩ lái xe quay về biệt thự, không đi dạo nữa. Trong phòng riêng cô hết đứng lại ngồi. Hết nhìn trần nhà rồi nhìn nền gạch. Khoảng một giờ sau, anh chàng kia gọi lại.
    -Thưa tiểu thư. Đã xác nhận, bọn chúng là tay chân của tập đoàn Xoa Xe Ra. Có vẻ như chuyện này do ông chủ của Xoa Xe Ra điều động, vì tham gia bắc cóc Kiều Hương còn có cả người Nga, và một tên chủ chốt ở Việt Nam đích thân làm.
    Betty ngạc nhiên.
    -Tập đoàn nay có những mối làm ăn không sạch sẽ. Bọn chúng không hẳn kinh doanh mà là một tổ chức xã hội đen có tầm thế giới. Tại sao lại dính dáng đến Nguyễn Kiều Hương?
    -Thưa tiểu thư. Rất may vì lâu nay chúng ta theo dõi hoạt động của bọn này. Bọn chúng không phải dính dáng đến Nguyễn Kiều Hương, mà là Hoài Phong. Tập đoàn “Minh Thịnh” của bố Hoài Phong, trước đây vẫn hợp tác với những vụ rửa tiền của chúng. Cách đây một năm, được ông Thịnh uỷ quyền. Hoài Phong với cái tên Minh đã huỷ bỏ kiểu làm ăn này. Vụ ấy làm Xoa Xe Ra thất thoát một lượng lớn tài sản. Lần này, bọn chúng lại có một phi vụ mới ở Việt Nam. Chúng bắt cóc Kiều Hương có thể để tạo sức ép với Hoài Phong. Hoặc chúng có thể dùng cô ta để tẩy trừ Hoài Phong.
    -Sao… o cơ..?
    -Tôi nghĩ thế, vì bọn chúng đã đặt mìn tự động trên người Kiều Hương. Bây giờ chúng ta muốn cứu cô ây e rằng không được nữa.
    Betty quẳng chiếc điện thoại lên bàn, hét vang một tiếng đầy giận dữ. Cô ôm đầu lặng đi, rồi lại vồ điện thoại, bấm máy, gọi cho mũi thám tử đang theo dõi Hoài Phong.
    -Anh ấy đang làm gì?
    -Đang lái xe như điên. Chúng tôi rất khó khăn để theo anh ta.
    -Anh ấy đang gặp nguy hiểm, Chú ý bảo vệ bằng mọi giá. Nổ súng ở Việt Nam sẽ rất không hay, nhưng nếu cần tôi cho các anh tuỳ tiện.
    -Vâng.
    Cô gọi một số khác.
    -Nhanh chóng cử người điều tra các phần tử Xoa Xe ra ở Việt Nam dính dáng đến vụ việc này, nhắc lại lệnh tôi. Gặp kẻ nào cho đi gặp chúa không cần hỏi. Tôi cho các anh năm ngày để xong việc ấy, những bọn đang khống chế Kiều Hương tạm thời theo dõi chặt. Không được để cô ấy gặp nguy hiểm…
    -Vâng!
    Betty chẳng thèm tắt máy, cô thoáng nghĩ. Kiều Hương mà có vấn đề gì thì có khi Hoài Phong lại nghi ngờ cô xúi giục bọn chết tiệt kia. Hỏng bét rồi, vụ này mà xảy ra chuyện gì thì kế hoạch của cô vỡ như bong bóng xà phòng mất. Và Hoài Phong nữa, nếu anh ấy có mệnh hệ nào, cô sẽ cho bọn chúng hiểu hết hối hận. Cô khẽ lắc đầu, “không được, chẳng lẽ mình lại chống mắt lên để xem bọn chúng diễn trò ư? Đợi Hoài Phong có chuyện thì muộn mất. Từ lâu mình cũng ngứa mắt với bọn này rồi.” Cô lao lại, bật máy tính kết nối với một trụ sở ở Nga. Thao tác một loạt trên bàn phím để chuyển lệnh nói, cô rõng rạc.
    -Các anh nghe rõ chứ? Betty spague đây!
    -Vâng, thưa tiểu thư.
    -Triệu tập các phần tử ngoài doanh nghiệp. Đến Xoa Xe Ra xoá sổ tất cả những bọn có thể ra lệnh ở đó cho tôi. Nói cho cái gã đứng đầu ở đó biết tên tôi, bảo với ông ta Hoài Phong là chồng chưa cưới của tôi, trước khi ông ta rời trái đất.
    -Vâng! Tôi hiểu.
    -Làm đi. Luôn và ngay, sáu giờ theo mũi giờ ở Việt Nam gọi lại cho tôi cùng kết quả.
    -Tiểu thư yên tâm. Chúng tôi nhất định hoàn thành.
    Betty gấp máy tắt nguồn cái phụt, cóc cần phải thoát theo kiểu của Bill Gates nữa. Điện thoại của cô lại reo lên, cô chụp lấy.
    -Tôi nghe.
    -Tiểu thư, bọn chúng đưa Kiều Hương và mẹ cô ta đến một bãi cát rất vắng ở rịa Sông Hồng. Chúng tôi đang ở rất xa, không thể quan sát rõ. Nhưng họ bị trói vào cột rồi, có thể chúng đang chờ Hoài Phong đến.
    -Chuyển định vị trí cho tôi, tiếp tục đi.
    -Vâng!
    Betty lại hét lên, cô gọi cho tất cả các vệ sĩ của mình rồi lập tức rời biệt thự.
    Ven Sông Hồng là một bãi phù sa cát bồi rất rộng. Kiều Hương và mẹ được trói vào hai chiếc cột ở sát rịa sông. Phải nói, địa điểm bọn chúng chọn rất lí tưởng cho mục đích của mình. Nó thuộc một khúc sông ở Phía Nam thành phố. Hoang vắng, và rộng mênh mông. Giả sử ở đây mà có tiếng súng hay tiếng lựu đạn, thì ngoài những người thực hiện và chứng kiến ra, sẽ chẳng ai hay biết.
    Phong cho xe chạy như điên theo sự hướng dẫn của chúng. Cuối cùng anh đã nhìn thấy chúng từ ở rất xa. Ở đấy chúng có lố nhố mấy người, Kiều Hương và bà Thơ như những chấm nhỏ trên nền cát. Ở đây chẳng nơi nào có đường, hoặc nếu có, thì chỉ là những con đường do các chú chuột nghịch ngợm tạo nên. Phong cho xe chạy thẳng hướng anh nhìn thấy, Tông dạt cả những bụi cây lố nhố đến thắt lưng. Những lùm cỏ dại đang tươi mơn mởn, những bụi cây hoang đang tắm nắng rung rinh. Hễ bánh xe của anh cứ tràn qua tới đâu, thì ở đó tả tơi hoa lá. Nó cày sới khiến cát cỏ bụi mù, nó lao đi như một con mãnh thú đang lên cơn giận giữ. Đến nơi rồi, anh phanh chết cả bốn bánh, khiến nó trượt đi, cày sâu xuống cát cả tấc. Phong đẩy cửa bước ra, từ băng ghế sau cũng bước ra hai người nữa. Lực lưỡng và phong độ. Họ nắn khẩu súng ở lưng quần, yên trí nó đang nằm đấy. Phong quan sát tình hình rặn nhỏ hai người, cả ba cùng tiến lại. Đối diện với họ, hai chiếc cọc được chôn cách nhau khoảng hai mét, Hương và mẹ cô dựa lưng lên và bị quận kín dây thừng. Tuy bị băng dán bịt kín miệng, nhưng cả hai vẫn cố gào một điều gì đó, nước mắt thánh thót như mưa. Quanh bụng Hương còn chi chít những ống trụ hình tròn mà thám tử của Betty nói là thuốc nổ. Giữa hai chiếc cột, gã nói giọng miền nam đang nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế gập, tay hắn đang bóp chặt một vật gì đó trông lạ hoắc. Phía ngoài, mỗi bên có hai gã người Nga cao như sếu. Bốn gã đều cầm sẵn súng ngắn trên tay chĩa tới ba người. Khi Phong và bạn mình tiến lại cách chừng mười mét, thì gã miền nam gằn giọng.
    -Đứng ở đấy đi, tao không muốn mày lại gần. Khó chịu lắm.
    -Nói đi, điều kiện để chúng mày thả họ?
    -Ô hô! Làm việc với mày cũng thú vị thật. nhưng nếu mày biết tao muốn gì, thì mày sẽ không vội vàng đến thế đâu. À! Để tao giới thiệu với mày một chút nhé! Tao biết mày rất giỏi, nên đã chuẩn bị trước cái này.
    Hắn giơ một vật cầm trên tay, trông tựa cái kềm, giữa hai phần cán có gắn lò xo.
    -Cái này là hệ thống kích nổ, chỉ cần tao lỏng tay hoặc sơ ý đánh rơi, thì bom sẽ tan tành.
    Hắn chỉ vào người Hương.
    -Bom đấy! Nên mày đừng giết tao nha! Tao vốn chẳng thích ngồi gần bom đâu. Nhưng tao biết, cô ta mà nổ thì tao cũng khó lòng ra khỏi chỗ này. Đành vậy, nếu mày không đồng ý điều kiện của tao, thì tất cả chúng ta cùng nổ.
    -Điều kiện thế nào?
    -Tao muốn mày xuống âm ti một chuyến…
    Hắn dừng lại quan sát nét mặt của Phong, nhưng chẳng thấy biểu hiện gì hết.
    -Vì rất nể bản lĩnh của mày, tao sẽ rộng lượng cho mày tự xử. Tại đây, và lúc này.
    Phong đưa mắt đắm đuối nhìn Hương. Cô đang gào bằng họng và ra sức lắc đầu, nước mắt văng dạt ra hai bên tung toé. Cái dáng dấp vật vã trong đau đớn, bất lực trong hành động, điên cuồng trong lo lắng. Sợ hãi kinh hoàng. Tất cả những cảm xúc đó quyện nhuyễn với nhau trên khuôn mặt của Hương. Khiến ai nhìn vào cũng khó cầm nước mắt. Phong nhìn sang bà Thơ, bà đang khóc tả tơi, tóc tai rũ rượi. Anh nhìn lại gã miền nam điềm tĩnh.
    -Được! Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến họ, tao chết rồi, làm ơn thả họ ra.
    -Tao không quân tử, nhưng tao là người tốt bụng. Muốn mày chết là ý của người khác, hơn nữa tao cũng không nỡ bóp nát một bông hoa. Với lại nhiều án mạng thì nhiều phiền phức, cho nên mày cứ yên tâm thanh thản mà đi. Tao đảm bảo.
    Phong gật đầu, quay nhìn hai người bạn cạnh mình, gửi gắm rặn dò bằng ánh mắt. Hai người khẽ gật đầu, Phong lặng lẽ rút súng dí sát thái dương, mắt nhìn Hương không chớp. Cô đang giẫy rụa trong sự kinh khiếp tột cùng. Đôi mắt rất đẹp đã lạc đi, làn da tím tái, bàng hoàng và sợ hãi. Bỗng nghĩ ngợi thế nào, Phong ném khẩu súng về phía trước.
    -Tao có một thỉnh cầu. Tao muốn đến bên cô ấy.
    -Đừng làm khó tao, chết ở đâu cũng là chết. Thông cảm cho tao không đáp ứng điều này.
    -Chúng mày sợ tao đến thế ư?
    -Thì sao? Cứ cho là như vậy đã vấn đề gì? Nếu không thì tao đã không phải mạo hiểm thế. Mười mấy thằng CIA còn không làm gì được, bốn tay súng bọn tao chắc gì là đối thủ. Tao chẳng nhỏ tuổi gì đâu, mà nghe mày khích tướng. Chết đi!
    Đúng lúc ấy, một loạt năm sáu chiếc xe hơi lao đến. Betty và phải đến hai chục người vệ sĩ hối hả ào ra. Vốn tưởng cảnh sát, gã miền nam vằm mặt lại. Nhưng khi thấy Betty chui từ trong xe ra, hắn bình tĩnh lại ngay.
    -Số mày đào hoa thật. Có người đẹp đến tiếp ứng kìa. Bảo bọn chúng về đi, tao không thích dính dáng đến con này, phức tạp lắm.
    -Hoài Phong…!
    Betty chạy lại cùng mấy người vệ sĩ. Phong quát, không nhìn lại.
    -Đứng đó đi.
    Như có một ma lực, cô đứng ngay tại chỗ. Mấy người vệ sĩ quây chắn lấy cô. Súng trên tay mỗi người một khẩu, lăm lăm phía trước. Quá rõ tính khí của Phong, Betty biết rằng mình không thể can thiệp được. Cô lẩm bẩm nói, như để mình và mấy vệ sĩ cùng nghe.
    -Hoài Phong ơi, hãy giữ lấy mình.
    Hơn hai chục họng súng, hướng về phía năm gã đang đối diện Hoài Phong. Thứ giọng Sài Gòn lại cất lên, vẫn bình tĩnh lạ.
    -Mày có thể ra lệnh cho họ chứ? Bảo họ bỏ súng xuống và lùi lại, nếu không tao sẽ sẽ giật mình đấy. Tao không chắc mình có cầm vững thứ này không.
    Phong khẽ chau mày.
    -Betty. Cảm ơn em đã lo lắng cho tôi. Nhưng chuyện này em không giúp gì tôi được. Nói với người của em, hãy làm theo ý hắn.
    Betty lắc đầu.
    -Đừng. Chúng sẽ giết anh đấy, em không muốn thấy anh nguy hiểm.
    Phong đổi giọng nghiêm khắc.
    -Như vậy mới là nguy hiểm cho tôi. Em nghe đây, tôi đã từng cứu mạng em, nhưng chưa vì điều đó mà đòi hỏi em bất cứ chuyện gì. Lần này coi như tôi nhờ cậy, bảo thủ hạ của em bỏ súng xuống và lùi lại, nhanh đi.
    Betty thảng thốt nhìn anh. Cô gắng nuốt khan rồi nhìn xuống cát. Cô nhắc lại mấy tiếng cuối cùng bằng Anh ngữ.
    -Bỏ súng xuống và lùi lại.
    Tất cả mọi người nhìn về phía Betty, ở đấy có bốn người vệ sĩ là đội trưởng. Họ trao đổi với nhau qua ánh mắt rồi kẽ gật đầu. Những người theo cô răm rắp vâng lệnh. Họ đặt súng xuống phía trước, giơ tay lên ngang ngực và lùi lại một quảng. Betty vẫn được bao bọc trong nhóm người gồm bốn đội trưởng. Hoài Phong tiếp.
    -Còn một chuyện này nữa. Betty! Ngàn lần xin lỗi em, tôi không thể dối lòng mình được. Cho dù giữa hai chúng ta có xảy ra bất cứ chuyện gì, thì người tôi yêu, trước đây, bây giờ và sau này vẫn là Nguyễn kiều Hương, không thể khác.
    Những tiếng đó rất lớn, Hương và bà Thơ đang cố khóc đều nghe được. Betty tê tái, cô khóc nấc lên.
    -Anh…Vẫn chọn cô ấy ư? Tại sao chứ? Em có điểm nào không bằng cô ta chứ?
    -Đã nói rồi. Xét về sắc em xinh đẹp hơn Hương, xét về tài Hương không bằng em được. Xét về địa vị danh phận càng không thể bằng em. Nhưng tôi yêu Hương không phải vì những thứ ấy. Chỉ đơn giản là yêu, thế thôi. Nói cho cô biết tôi sắp chết rồi, lời của người sắp chết bao giờ cũng thật. Mà từ nay tôi không còn, em khỏi phải bận tâm nhé!
    Bằng một động tác rất nhanh và đẹp mắt, anh hất chân lên, rút trong ống chân một con dao độ bốn mươi xenti rất sáng và rất nhọn. Anh nói lớn bằng một câu tiếng Anh.
    -Asios, muốn chủ nhân của các người an toàn, hãy giữ cô ấy lại.
    Anh nhìn Hương phảng phất một nét cười và đâm suốt con dao qua bụng, mũi dao xuyên qua lưng áo kéo theo những giọt máu lách tách rơi. Hai người bạn theo anh định làm gì đó, Phong đưa tay ngăn lại. Betty quỳ thụp xuống, miệng há hốc, mắt trợn tròn. Cô hét lên lạc cả giọng.
    -Kh…ô…ng…!
    Cô vùng dậy chạy lại chỗ Phong, nhưng bị bốn người vệ sĩ to con giữ lại. Cô lồng lộn kêu gào.
    -Đừng mà…No…No…!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #44
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CUẢ GIÓ
    LÊ TÔN


    Còn Hương, cô chết điếng. Mấy câu trước của Phong làm cô thoáng nghĩ, lúc này có chết thì cũng hả lòng. Nhưng bây giờ còn tệ hơn ngàn lần cái chết. Tất cả những tế bào trên người cô hoàn toàn tê liệt. Bà Thơ cũng đông cứng không khóc nữa. Phong hơi khuỵ gối, anh hỏi.
    -Thế này… đã đến bên cô ấy được chưa?
    Không có tiếng trả lời. Được vài giây anh rút dao ra, một vòi máu phụt theo rồi bị áo che lấp loang ra ướt đẫm. Phong đâm mạnh nhát thứ hai, ngập luôn tới cán. Mũi nhọn ở đằng sau còn dài hơn khi nãy. Anh khuỵ xuống nhiều hơn, cố gượng cho khỏi ngã.
    Mắt Hương đờ dại.
    Tuy bị cận thị, không có kính, những gì ở xa cô không thấy rõ. Nhưng hình ảnh này, nụ cười tự tin không hối tiếc của Phong khi đâm dao xuống. Thì cô nhìn không chỉ bằng ánh mắt, mà cả trái tim. Cô thấy rất rõ, nhớ rất rõ, và nhớ tận kiếp sau luôn. Betty đang gào cũng đột nhiên chết lặng. Tất cả im lặng. Tiếng của Phong lại vang lên.
    -Được rồi chứ?
    Gã miền nam khẽ gật đầu.
    -Đàn bà thôi mà…
    Phong loạng choạng bước lại, bước ngắn bước dài. Vẽ xuống những vệt máu xẩm xẩm loằng ngoằng trên cát.
    -Mày không bao giờ hiểu được đâu. Và cũng chẳng bao giờ có được giây phút ấy.
    ‘’Dưới khóm mẫu đơn mà bỏ mạng,
    Chết thành quỷ sứ cũng phong lưu’’.
    Chao đảo một hồi, Phong mới đến được chỗ Hương. Anh bám lấy cô mĩm cười sung sướng.
    -Em đây rồi. Hương, sáng nay anh vừa làm một chuyện có lỗi với em, nhưng không phải anh muốn vậy. Tha lỗi cho anh nhé!
    Hương nhìn anh không chớp, lòng tử của cô đã dại hẳn đi. Nước mắt bốn bề trào ra lăn xuống. Cô muốn hét lắm, nhưng miệng bị băng bít kín rồi, làm sao hét được. Sắc mặt và ánh mắt của cô như một thây ma, trông rùng rợn vô cùng. Hình như cô đã không còn là cô nữa, cô đã chết, chết bằng cả tâm hồn, chết lịm.
    -Anh yêu em…
    Phong xoay lưng lại phía gã miền nam. Rồi bằng một tốc độ nhanh như ánh sáng, anh phất tay lên phía trước, lật người quay lại với một cái phất tay tương tự. Anh chộp lấy tay cầm kíp nổ của gã kia. Và rút con dao trong bụng mình cắt luôn bàn tay của hắn rời ra, ngọt như miếng đậu. Tất cả những động tác ấy diến ra chỉ trong vài tích tắc, nhanh tới mức khó phân biệt. Gã kia chẳng hiểu sao mình mất một bàn tay, nhưng mất một bàn tay hắn lại nhận được ngay thứ khác, đó là hai viên đạn. Hai viên đạn bay ra từ họng súng của hai người bạn đi cùng Hoài Phong. Kèm hai tiếng nổ. Betty hét lên bằng giọng Anh Mỹ.
    -Giết chúng đi.
    Tất cả những người theo cô lao tới trước. Và hai chục khẩu súng thi nhau nhả đạn. Thực ra năm gã ấy đã chết rồi. Cùng theo hai cái phất tay khi nãy, là bốn mũi phi dao vào bốn gã cao khều. Một gã vào giữa trán, một gã vào giữa mặt còn một gã vào giữa trái tim. Có điều động tác ấy nhanh quá, ngoài hai người bạn đi cùng Phong, chẳng ai kịp thấy. Còn bốn gã kia, dám chắc Diêm Vương có hỏi cũng chẳng biết tại sao mình chết. Không những thế còn chết thê thảm, bởi khi trúng phi dao chưa kịp ngã, đã thành cái bia để người ta xả đạn. Chỉ một loáng, cả năm con người lúc trước giờ thành năm đống thịt với những lỗ hổng choe choét, trông tựa mấy miếng sáp ong vừa nhúng máu tươi. Hai người bạn của Phong lao lại. Hoài Phong ngửa mặt phun lên trời một ngụm máu tươi, anh từ từ đổ xuống. Mắt vẫn đắm đuối nhìn Hương không khép được. Vừa kịp lúc bạn anh đón lấy cơ thể đang ngã xuống của anh, giữ chắc cái kích nổ. Còn người bạn kia thoăn thoát cắt dây trói và vòng mìn quấn quanh bụng của Hương. Anh ném thứ ấy ra giữa sông chìm nghỉm. Kích nổ bị quang đi, dưới lòng sông tung một cột nước lên trời, kèm với âm thanh rung rinh mặt đất. tiếng nổ có tần số bằng mấy lần tiếng sét, khiến những người ở đó thấy màng nhĩ váng đau. Hương được tự do, cô xé miếng băng dán trên miệng rồi vồ lại, Betty cũng vừa kịp đến. Hai người phụ nữ quỳ ở cạnh Phong, mặt tái dại kinh hoàng. Môi dưới đánh vào môi trên lập bập, choáng váng tới mức không khóc được. Họ đờ đẫn nhìn anh.
    Lúc này Phong đang được bạn anh xé áo quấn quanh bụng. Bà Thơ được cởi trói cũng lao lại chỗ Phong, nhưng bà khóc được. Hương vẫn nhìn Phong, khẽ quay đầu về phía con dao anh vừa tự đâm mình, rồi từ từ chuyển mắt về phía ấy. Con dao rất sáng. Trên sống lưỡi còn vương lại những giọt máu của anh và của kẻ thù, lăn thành những vệt dài trông rờn rợn, cô nhào người chộp lấy, đâm vào ngực mình không đắn đo suy nghĩ. Rất may, người bạn của Phong vừa cởi trói cho bà Thơ kịp thấy và ngăn lại. Anh chộp dính lưỡi dao, nhưng lực đâm của Hương mạnh quá, khía đứt tay anh trượt đi một đoạn. Chớm tới bụng cô, anh gồng mình bóp chặt để nó dừng. Máu từ bàn tay anh tứa ra, chảy theo lưỡi dao nhỏ xuống thành một dây đỏ đỏ. Nhưng cảnh tượng ấy diễn ra rất nhanh, vì liền đó anh kết hợp với tay kia, thi triển một kỹ thuật đặc biệt, đoạt lấy con dao mà Hương đang nắm chắc, anh quát lớn đầy giận dữ.
    -Cô điên à? Siêu Tuyệt là ai chứ? Phần mềm trong bụng anh ta chỗ nào là mỡ chỗ nào là ruột lẽ nào anh ta không biết. Đồ ngu!
    Anh chạy nhanh lại, rút mấy con dao trên thây bốn người chết. Người bạn kia đã quấn xong vải quanh bụng của Phong, bế thốc anh lao lại chiếc ô tô khi họ đến, tất cả cùng lao lại. Anh chàng bị đứt tay chạy trước mở cửa băng sau, rồi vồ lấy vô lăng với bàn tay chảy máu. Bà Thơ ngồi vào ghế trước, Hương, Phong, Và người bế anh ngồi ở băng sau. Betty hết chỗ, luýnh quýnh chạy lại xe mình. Và chỉ một loáng bãi cát nhộn nhịp những người, giờ chỉ còn năm cái xác đầy đầu đạn, cùng với chiếc xe hơi của họ khi còn sống.
    Phong được đưa vào bệnh viện với sự hối hả của hai bên gia đình, và đặc biệt của một tỉ phú thế giới đến từ nửa kia của địa cầu. Phải thừa nhận rằng, thời nào thì đồng tiền cũng quan trọng cả. Nếu không thế, nếu chỉ là giáo viên dạy toán bình thường, thì đã ít nhất một lần Phong khó mà sống được. Và không phải mất trí nhớ mà có thể mất cả linh hồn nữa. Lần này, tuy không đến mức ấy, vết thương lại chỉ ở phần mềm. Nhưng với sự hào phóng của Betty, bệnh viện cũng sắp xếp để những giáo sư giỏi nhất đứng ra phẫu thuật cho anh. Thậm chí cô cho cả một chuyên cơ lên thẳng, đưa những thiết bị vật lý lâm sàng tối tân nhất để hiến tặng cho bệnh viện, và để phục vụ cho ca mổ của Phong ngay hôm ấy. Toàn bộ những bệnh nhân nghèo trong bệnh viện đều được cô chi trả viện phí, nhờ có sự góp bóng của Hoài Phong.
    Về phần Hoài Phong, mặc dù vết thương chỉ ở phần mềm. Nhưng nó quá rộng và xuyên thấu qua lưng, người ta phải nạo hút hết những máu đọng trong bụng anh, nối lại những mô mỡ và những động mạch bị đứt. Xử lý bề mặt vết thương để không còn sẹo. Toàn bộ những công việc ấy hết một ngày. Và phải tận hai hôm sau anh mới tỉnh. Trong khoảng thời gian đó có một thay đổi xảy ra.
    Lúc ấy vào buổi trưa, và là ngày thứ hai Phong nằm viện. Ở hành lang, Betty đang trầm tư dõi mắt ra xa. Cô đang trăn trở một điều gì đó, chăm chú tới mức hàng mi cũng không động đậy. Ở xung quanh cô, bốn người vệ sĩ giữ một khoảng cách rộng và rất an toàn. Ông Thịnh bước lại phía cô, cẩn thận đứng bên để cô khỏi giật mình. Betty ngoảnh lại, ông hỏi trước.
    -Tôi không làm phiền cô chứ?
    -Chào bác, không đâu ạ! Phong thế nào rồi bác?
    -Nó vẫn hôn mê, nhưng khá hơn rồi. Cô có vẻ rất thông hiểu tiếng Việt, cô học tiếng Việt khi nào?
    -Dạ, từ lúc cháu gặp Hoài Phong. Nghĩa là cách đây hơn ba tháng.
    -Cô có một bộ óc rất tuyệt, Phong thường nói với tôi về điều ấy. Và đó là sự thật.
    -Ích gì đâu bác.
    Cô quay mặt đi cuời não nuột.
    -Ngôn ngữ Việt Nam có những ngôi nhân xưng rất hay. Bác có thể gọi con một tiếng bằng “con” chứ?
    -Ồ! Được chứ. Con làm ta xúc động đấy Bety ạ!
    -Cảm ơn bác.
    Hai người lặng đi một lát, ông Thịnh nhẹ nhàng hỏi.
    -Sáng nay, ta vừa liên lạc với tổ chức Xoa Xe Ra. Nhưng… chuyện ấy là con làm phải không?
    -Họ xứng đáng được như vậy bác ạ!
    Ông khẽ thở dài.
    -Chắc con biết chuyện làm ăn của ta. Trước đây ta cũng từng muốn chấm rứt quan hệ ấy, rất nhiều lần. Nhưng không tài nào thoát ra được. Chẳng ngờ chỉ tạm thay thế chân ta, Minh nó dứt khoát được ngay. Cứ tưởng mọi chuyện đã êm xuôi… Sai lầm của ta là không lường trước lòng người. Hoạ do mình gây ra, vậy mà để con cái phải chịu…
    -Có ai lường trước được gì đâu bác, trừ khi biết trước điều đó xảy ra.
    -Phải, có nhiều chuyện rất có thể xảy ra. Nhưng ta lại không hề chuẩn bị.
    Ông khẽ hít một hơi.
    -Thôi, dù sao vốn cũng xảy ra rồi. Ta thay mặt con trai, cảm ơn tất cả những gì con đã làm cho nó.
    -Không phải đâu bác. Con không làm cho anh ấy, mà làm cho bản thân mình. Hẳn bác cũng rất ngạc nhiên khi thấy một phụ nữ lì lợm và trơ trẽn như con?
    -Ta lại thấy khác, con là một phụ nữ hiện đại. Dám làm những điều mà người khác không dám nghĩ. Có lẽ điều đó kế thừa ở tố chất của một nhà tài phiệt. Nhưng trong chuyện này, con có biết mình sai ở đâu không?
    Betty trầm ngâm giây lát.
    -Có lẽ con đã đồng nhất chuyện tình cảm và công việc của mình. Trước đây con luôn nghĩ, chỉ cần dành được Hoài Phong con sẽ có tất cả. Nhưng chứng kiến sự việc hôm qua, con hiểu rằng trái tim anh ấy đã không còn chỗ đứng cho con chen chân được. Và điều đó sẽ càng tệ haị hơn, nếu có một ngày anh ấy nhận ra con dành được anh ấy bằng kỹ xảo. Lúc ấy, con sẽ vĩnh viễn mất Hoài Phong, mà con thì không muốn vậy. Đêm qua con đã suy nghĩ suốt đêm rồi, chờ cho Phong bình phục. Con… sẽ về nước.
    Ông Thịnh mĩm cười, gật đầu khe khẽ. Sự việc hôm qua, ông đã được nghe bạn của Phong kể lại. Vậy là Betty thông suốt khi tận mắt chứng kiến tình cảm của Phong.
    -Mừng vì con đã hiểu ra. Ta tin, bằng vào trí thông minh và quyền lực của mình, thì việc con đưa Phong về bên mình là điều sớm muộn. Nhưng sau đó thì sao? Sẽ là một xúc phạm rất lớn, nếu con biết rằng Phong chỉ xem con như một cô em gái, hay một người bạn thân, chưa kể đến chuyện con vừa nêu ra ban nãy. Người Anh có một câu ngạn ngữ rất hay rằng. “Bạn có thể dẫn một con ngựa đến một vũng nước, nhưng không thể bắt nó uống nước đuợc.” Những chuyện thuộc về tự nhiên, nếu càng gượng ép, thì sẽ càng đổ vỡ. Giống như lấy búa đập lên giũa, chỉ làm gẫy chứ không cong. Con thấy vậy không?
    -Vâng. Người ta vì được yêu mà yêu, hạnh phúc mà yêu, không ai muốn được là mối ràng buộc hay gánh nặng của người khác. Con sẽ giữ mãi hình ảnh của Hoài Phong trong tim như một kỷ niệm đẹp, đến tận cuối đời. Hôm nay con ra đi, nhưng không phải con từ bỏ. Dù thế nào, con vẫn rất yêu anh ấy.
    -Con trai ta có thể quen được một người bạn như con, là may mắn rất lớn cho nó. Betty à! Theo ta nghĩ, tình yêu đẹp nhất là tình yêu không vì bản thân mình. Sự ra đi của con không phải là từ bỏ, mà là sự hi sinh cao thượng cho hạnh phúc của người mình yêu. Ta rất khâm phục con, và những người chứng kiến chuyện này cũng nghĩ như ta vậy. Con hãy tự hào vì điều đó, một điều rất thiêng liêng và rất đáng trân trọng.
    Betty nhìn ông với ánh mắt biết ơn ngưỡng mộ.
    -Cảm ơn bác, bác làm con thấy không hối hận về quyết định của mình.
    Cô khẽ mĩm cười nhìn về phía trời xa. Nghĩ tới khoảng thời gian được bầu bạn ở bên Phong, Cô thấy lòng lâng lâng vui sướng. Rồi đây Phong sẽ không còn bên cô nữa, sẽ hạnh phúc bên người mình yêu, sẽ đối với cô như một người bạn trên đời. Nhưng đó cũng là một hạnh phúc của cô. Một hạnh phúc thiêng liêng và đáng trân trọng. Cô sẽ về nước, sẽ không hối hận với quyết định của mình. Dù cô vẫn rất yêu Phong.
    -Ta lại chỗ Phong đi Bác, cháu muốn nhìn thấy anh ấy một lát.
    Hai người chậm rãi bước.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #45
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    MÙI CỦA GIÓ
    LÊ TÔN


    Hoài Phong hôn mê, bên cạnh luôn có mấy người túc trực. Những lúc ít nhất cũng có bà Hằng, bà Thơ và dĩ nhiên là cả Hương nữa. Bác sĩ phải đến tận nơi khuyến cáo.
    -Các vị đang dành hết oxi của bệnh nhân, và mang thêm bụi bặm cho anh ta đấy. Càng nhiều người chăm sóc sẽ càng khó khăn cho chúng tôi điều trị. Hy vọng mọi người sẽ phối hợp với chúng tôi.
    Mọi nguời nhìn nhau đi ra, nhường lại cho Hương quyền chăm sóc. Từ lúc ấy, phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Mỗi ngày Hương chỉ về nhà tắm rửa thay quần áo một lần. Còn lại, Cô cứ ngồi nhìn anh như sợ không nhìn thì mất luôn anh vậy. Trước đây cô tưởng rằng, mình đã yêu anh đến cung bậc cuối cùng của tình cảm. Nhưng qua mỗi lần sự cố, là mỗi lần cô nhận ra sự sâu sắc nồng nàn của tình yêu là không giới hạn. Trong cái vô cùng lại ẩn chứa cái vô cùng. Cô chỉ biết mình không thể thiếu bóng anh, không thể xa dời anh được. Không có anh, cô sẽ chết đi trong sự khô héo gầy mòn, như loài hoa kiệt nước và dinh dưỡng. Anh đối với cô không những là hạnh phúc, là tình yêu. Mà là một điều gì đó vô cùng quan trọng, cần thiết. Cô như một cây hoa Quỳnh nhu mị, chỉ dựa vào cành Dao mới có thể đơm hoa nảy lộc và đứng vững. Và anh là cành Dao vững chắc của cô. Giữ đẹp cho cô linh hồn, sự sống. Hai hôm nay ở cạnh anh, cô cứ lúc khóc lúc cười. Khóc vì xúc động, cười vì hạnh phúc. Nghĩ tới hai nhát dao của anh hôm ấy, cô vừa thấy đau đớn ngọt ngào, vừa thấy xót xa sung sướng. Cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, miên man chìm đắm vào những suy tư. Lắng nghe những nhịp rung mà tình yêu mang lại. “Ôi tình yêu! Em đẹp biết bao.” Bỗng nhiên tiếng của Phong thầm thì, bứt cô khỏi luồng suy nghĩ.
    -May quá! Hình như đây không phải 125 Phùng Hưng. (địa chỉ nhà tang lễ thành phố Hà Nội).
    Hương quay phắt lại. Cô lao tới ép chặt tay vào hai má của anh.
    -Ôi! Cuộc sống của em, anh tỉnh lại rồi.
    Cô cúi xuống hôn vào đôi môi khô khốc của anh cái chụt.
    -Nằm yên, đừng cựa nhé!
    Hương rối rít chạy lại cửa, ló đầu ra hành lang gọi lớn.
    -Bố mẹ ơi, anh ấy tỉnh rồi.
    Cả mấy người ùa vào một lúc. Bà Thơ, bà Hằng mỗi người nắm một tay anh, cả hai bật tiếng gọi con, mắt rưng rưng lệ. Ông Thịnh đứng từ xa thoáng cười. Betty cũng lại gần anh.
    -Anh bình phục nhanh còn tiễn em ra sân bay nhé! Chừng nào anh còn nằm viện, em sẽ không về nước được. Em còn muốn ở lại dự đám cưới của hai người, nhưng có nhiều việc chờ em lắm. Với lại em không nỡ nhìn người mình yêu lấy vợ, gắng bình phục cho nhanh nhé!
    Phong nhìn Betty xúc động. Anh khẽ gật đầu, khuôn mặt vương đầy cảm xúc.
    -Tốt rồi, em sẽ chúc phúc cho anh.
    Cô lùi lại nhường khoảng trống.
    -Cảm ơn Betty!
    Phong đáp. Bà Hằng nhìn anh, nét mặt còn lo lắng.
    -Chẳng biết con tài giỏi thế nào, nhưng có hơn một tuần mà nằm viện tới hai lần thừa sống thiếu chết. Thật là không ổn, chắc mẹ phải gửi con cho nhà chùa quá!
    Mọi người đều phì cười, bà Thơ hỏi.
    -Con thấy thế nào, còn đau không?
    -Hơi đau ạ! Nhưng không sao, một nghìn năm trước mấy trò đâm dao vào bụng chỉ là tập luyện. Tại con mới tập lần đầu nên chưa có kinh nghiệm. Lần sau mà thử, chắc sẽ khá hơn.
    -Ôi trời! Phủi phui cái miệng đi, ăn với nói.
    -Hì Hì! Số con sống thọ như Bành Tổ, đêm qua con hỏi Diêm Vương rồi. Ông ấy bảo; “nhà ngươi cút đi, ta ghét mặt nhà ngươi lắm.”
    Cả phòng lại cười.
    Mọi người vui vẻ trò chuyện đến tối mờ. Rồi Betty, bà Thơ, ông Thịnh về cả. Chỉ còn lại Hương với bà Hằng thay nhau túc trực bên Phong. Hương nhận “ca” đầu. Đêm xuống, căn phòng chỉ có hai người nhưng vẫn đầm ấm lạ. Phong ngồi tựa mình vào gối, chìm đắm trong một khúc độc tấu của Đinh Thìn, phát trên sóng FM mà anh thu được từ điện thoại. Còn Hương, cô kê chiếc ghế đến sát giường Phong, ngồi chống cằm nhìn anh không chớp mắt. Rất lâu Phong hỏi.
    -Này! Em chưa thấy người đẹp trai bao giờ à?
    Hương phì cười.
    -Vậy anh tưởng, chỉ người đẹp trai mới khiến người ta phải nhìn sao? Những người quá xấu cũng có thể gây chú ý. Mà anh thì xấu ơi là xấu, xấu đến mức không thể xấu hơn. Em thấy là lạ nên mới nhìn, anh tưởng bở.
    -Xấu thế nào vẫn chưa bằng em, vì anh cũng như người bình thường, chỉ có hai con mắt, mà em tận bốn kìa.
    -Nhiều mắt càng dễ nhìn.
    -Có thể là “nhìn dễ” chứ không phải “dễ nhìn”. Mà “nhìn dễ” là chỉ với em thôi. Không tin em cứ khoắc mắt ấy cho Hoài Nhi xem. Tinh tường như nó mà nhìn qua, có khi lăn đùng từ cành cây xuống đất.
    Hương cuời khúc khích, Phong chợt hỏi.
    -À! Anh nằm ở đây lâu chưa?
    -Từ đầu chiều hôm kia. Tính đến bây giờ đã hơn hai ngày rồi.
    -Mai em đưa Hoài Nhi vào đây cho anh nhé!
    -Vâng, để anh dạy nó đọc chữ “A” phải không?
    Cả hai bật cười.
    -Anh nhớ mọi chuyện trước khi ngã xuống chứ?
    -Quên béng rồi.
    -Không được. Nhớ lại đi, em có việc muốn hỏi anh.
    -Vậy thì…ít nhất phải có micờrô hay máy ghi âm chứ? Nhưng thôi, anh là khách mời dễ tính. Em muốn phỏng vấn chuyện gì?
    Hương khẽ cười.
    -Siêu Tuyệt anh nghe đây. Sáng hôm ấy, anh nói làm một chuyện có lỗi với em, là chuyện gì vậy?
    -Chu cha! Anh nói như vậy à?
    -Vâng. Và còn nói lúc đang “hấp hối” nữa. “Lời của người sắp chết bao giờ cũng thật.”
    -Ờ! Nhưng…anh có chết hồi nào đâu.
    -Đừng đánh trống lãng -Hương nhào người tới, thận trọng ôm anh tránh những vết thương-Nhưng mà em tha thứ cho anh đấy. Aragon viết một câu thơ rất hay rằng: “Tình đã sâu rồi quên hờn oán”. Ai bảo em yêu anh sâu sắc quá làm gì? Nhưng anh phải hứa với em, từ nay không được ăn “chả” nữa. Hứa đi!
    Phong nhìn Hương ngạc nhiên đắm đuối.
    -Ôi! Hương…Anh hứa, anh thề. Mà làm sao…?
    -Làm sao em biết chứ gì? Tại Betty muốn em chứng kiến. Hôm ấy cô ta mời em đến, một nhà báo người Mỹ tiếp em ở phòng bên, ngăn giữa hai phòng là tấm kính. Nhưng em biết, đó không phải ý của anh.
    Phong đỡ lấy khuông mặt của Hương.
    -Anh muốn hôn em quá!
    Cô vươn sát người anh, hai đôi môi quấn chặt vào nhau, họ trao nhau một nụ hôn dài thật dài. Rồi tựa vai nhau, lặng nghe trái tim của người kia đang đập, đang gọi tên mình. Họ mặc kệ thời gian trôi lâu hay chóng. Đêm khuya lắc khuya lơ, vẫn ngồi như thế. Bỗng Phong đẩy Hương ra, anh với chiếc bút bi trên nóc tủ, vẻ mặt nghiêm túc nhưng rất dịu dàng.
    -Em ngồi yên nhé!
    -Ơ! Anh định làm gì?
    -Vẽ lông mày cho em. Không có bút chì, vẽ bằng bút bi…càng rõ.
    Hương phì cười.
    -Hôm nay muộn rồi, để mai vẽ đi.
    Rồi cô khúc khích cười.
    -Em chắc mình sẽ thành người dị nhất trong lễ hội hoá trang.
    Phong thử hình dung, và không nhịn được cười. Hương bỗng giật mình lo lắng.
    -Ấy chết. Anh ngủ đi, thức hoài thế này bao giờ mới xuất viện được?
    -Ừ! Em ngủ đi. Anh ngủ hai ngày rồi giờ không thấy muốn ngủ tí nào ấy.
    -Không. Anh có ngủ rồi em mới ngủ. Hay…để em ru anh ngủ nhé!
    -Vậy thì tuyệt quá! Anh chuẩn bị ngủ đây.
    Phong lim dim mắt, Hương vòng một tay qua vai anh, một tay xoa nhẹ lên chỗ quấn băng nghiêng đầu trên vai anh khẽ hát. Phong phá ra cuời, Hương nghiêm mặt.
    -Ngủ đi! Vợ chồng Bích chuẩn bị xong hết rồi. Anh còn chưa chụp được cái ảnh cưới nào đâu. Mà lành bệnh còn phải đưa em đi xin lỗi anh Dũng nữa.
    Phong ngạc nhiên.
    -Dũng nào?
    -Anh Dũng mà với anh Vi, đi cùng anh buổi sáng hôm kia ấy.
    -Ờ! Nhưng làm sao lại xin lỗi?
    -Em… làm anh ấy bị đứt tay.
    -Vớ vẩn. Sao lại đứt tay?
    -À thì… Hôm ấy em nghịch con dao. Anh ấy rằng lấy, không may bị đứt.
    -Sạo cô (nói phét). Dũng là học trò xuất sắc cùng khoá với anh đấy, bọn anh học một thầy, tuy anh có thụ huấn thêm nhiều từ ông nội. Nhưng với trình độ của anh ta, đoạt con dao từ tay em mà bị thương thì vô lý. Hay… Em làm chuyện gì ngu ngốc nên nó mới liều lĩnh vậy? Đúng không?
    -Làm…Gì…Có…! Thôi ngủ đi.
    Cô lắc đầu dúi dụi.
    -Được, anh sẽ hỏi nó. May mà vợ anh không có vấn đề gì, không thì em biết tay anh.
    -Được rồi, ngủ đi mà…! Anh không ngủ, làm ốm chồng em thì cũng biết tay em. Bản lĩnh phụ nữ được hai bà Trưng bà Triệu chứng minh rồi. Anh mà không ngủ, là em - cô hạ giọng – Đau lòng lắm đấy.
    Phong nhìn Hương âu yếm đẩy mình nằm xuống, Hương ghé lưng xuống giường dành cho người nhà. Cả hai mĩm cười nhìn nhau, dỗ mình vào giấc ngủ.
    ***
    Bốn ngày, kể từ khi Phong nhập viện. Báo chí Hà Nội rối rít đăng tin về một thảm sát mới được đưa tin ở phía nam thành phố, ngay cạnh sông Hồng. Họ nhận định rằng đó là vu thanh toán lẫn nhau của các băng nhóm xã hội, có báo còn tường thuật tỉ mỉ rằng. “Theo kết quả pháp y, có ít nhất mười ba mẫu đạn riêng biệt trong năm cái xác. Nghĩa là không dưới mười người tham gia vào vụ giết chóc này. Ngoài ra có bốn người ngoại quốc bị thêm một nhát dao đâm. Người Việt Nam duy nhất bị cắt lìa tay phải, chiếc xe hơi bảy chỗ của hãng ISuZu mang biển số Sài Gòn, được xác định chủ nhân là người Việt Nam đã chết. Hiện trường còn có hai chiếc cọc, một chiếc ghế gập, giây thừng, dấu vết của thuốc nổ, và rât nhiều lốt xe hơi”
    Tin tức cứ thế lan đi, tha hồ cho người ta thêu dệt bàn tán. Nhưng tất cả những gì họ nói về hung thủ, đều chỉ là tưởng tượng. Rầm rộ một thời gian, hồ sơ vụ án cũng được các cơ quan điều tra gập lại. Lý do là manh mối quá ít, cẳng có gì ngoài lỗ thủng và vỏ đạn. Hung thủ bốc hơi biệt tích biệt tăm. Và người ta cũng quên luôn nó.
    Phong xuất viện khi vết thương lành hẳn. Ông Thịnh lại tổ chức một bữa tiệc, trong đó có thêm một cô gái tóc vàng. Ngày hôm sau, Betty từ biệt mọi người về nước với những hứa hẹn cùng ông Thịnh hợp tác đầu tư. Phong tiễn cô ra tận sân bay, anh chao cho cô một bó hoa thật đẹp.
    Tặng em đấy, em treo nó cho khô làm kỷ niệm chiếc áo sơ mi hôm ấy anh vẫn chưa kịp lấy, em cứ giữ lại, vì chúng ta vẫn luôn là bạn. Mãi mãi, tốt nhất và đẹp nhất.
    Betty bịn rịn nắm tay Phong.
    -Cảm ơn anh, vì tất cả.
    -Chúc em mọi sự tốt lành.
    Cô mĩm cười, xốc lại cổ áo không cài cúc của Phong.
    -Tiễn em về nước mà anh mặc vậy sao?
    Phong ngượng nghịu.
    -Anh xin lỗi, thì lâu nay anh vẫn mặc vậy mà.
    Betty vẫn giữ nụ cười.
    -Lẽ ra anh phải đi ủng, đội mũ nỉ cao, mặc lễ phục áo đuôi tôm, và cặp một chiếc batoong nữa.
    -Hả? Sao… mặc gì lạ vậy?
    -Như thế mới giống nhà ảo thuật chứ. Lẽ nào anh không biết, chính anh đã làm thay đổi cả cuộc đời em.
    Phong sờ góc gáy.
    -Nhà ảo thuật à? Anh lại thấy giống ông đi bộ trong logo của nhãn rượu Jon.
    Hai người đều cười. Betty nghiêm túc.
    -Thôi, em về đây. Rồi chúng ta sẽ còn gặp lại, em thành thật chúc anh hạnh phúc.
    Cô ruớn người hôn nhẹ lên má Phong, chậm rãi quay đi, đến tận cửa máy bay mới quay đầu nhìn lại, nhẹ nhàng bước vào trong. Cánh cửa từ từ khép chặt ngăn giữa những cái vẫy tay tạm biệt của hai người. Chiếc phi cơ vọt ra đường băng. Và Betty vuợt đại dương trở về tổ quốc.
    Một năm sau, tại Phụ sản trung ương kiều Hương vượt cạn.
    Chờ ở hành lang Phong hết đứng lại ngồi, vốn là người điềm đạm, nhưng nghe những tiếng la đau đớn của Hương, đầu gối anh như gắn lò xo, không làm cách nào yên được. Ngồi xuống đứng dậy chán, anh luợn vòng, bước tới bước lui như qủa lắc. Hôm nay cả bốn ông bố bà mẹ đều có mặt, nhìn điệu bộ sốt ruột và lo lắng của Phong ai cũng cười thầm. Ông Giang lớn tiếng hỏi.
    -Nhà mình có ai mang dầu gió không?
    Hỏi vậy thôi, chứ ông thừa biết làm gì có ai mang, với lại mang để làm gì? Bà thơ đứng dậy.
    -Chờ một lát tôi ra cổng viện mua. Mà ông cần làm gì? Thấy khó chịu ở đâu sao?
    Nhìn nét mặt lo lắng của vợ, ông chép miệng.
    -À! Tại thằng kia nó đi lại nhiều qúa, chóng hết cả mặt. Hỏi để phòng thôi, nhưng nếu không ai mang thì cũng chẳng cần mua đâu.
    Cả mấy người cười thành tiếng. Bất giác Phong đưa tay gãi đầu, bà Thơ đỡ lời anh.
    -Ông này, nó đang lo thế còn trêu nó nữa.
    Vừa lúc một tiếng khóc oe oe vang lên bên trong. Tất cả mọi người cùng bật dậy, Phong đẩy cửa chạy vào, tông luôn phải cô y tá.
    -Ui cha!
    Cô xuýt xoa.
    -Đừng tưởng anh được làm bố mà húc tùm lum nhé!
    -Xin lỗi, xin lỗi. Thế nào rồi cô?
    -Xong rồi, mẹ tròn con vuông. Một thằng cu ba cân sáu, tai to mặt lớn, vùng vẫy loạn cả lên kìa.
    Phong ngửa mặt lên trời thở phì một tiếng.
    “Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại”. (Trong ba tội bất hiếu, thì không có con nối dõi là tội lớn nhất). Xem ra ta cũng thoát được cái tội này rồi. Mẹ ơi! Cháu nội của nguời đã trào đời rồi đấy!
    Anh thận trọng bước lại, sờ vào má thằng bé trên tay chị hộ sinh, rồi cuối xuống hôn vào má Hương.
    -Em giỏi quá! Đáng yêu quá Hương ơi! Sinh cho anh thêm vài thằng cu nhé!
    Hương đang mệt lữ cũng phì cười.
    -Cho em bế con đi.
    Người hộ sinh trao đứa bé cho Hương, Bà Hằng đến sát bên cô ân cần.
    -Mệt lắm không con? Con cho cháu bú đi, nghỉ ngơi một lát mẹ pha sữa con uống.
    Hương làm theo, đứa bé đang khóc oe oe tìm được thứ mình cần bỗng dưng nín bặt. Với lại có mỗi cái miệng duy nhất nó đang dùng vào việc quan trọng nhất rồi, còn đâu mà khóc. Nó đưa bàn tay thanh khiết trắng hồng của mình ra không trung khua khoáng tìm điểm tựa. Và như để khoe khoang với mọi người rằng, “ta đây thật sướng”. Bà Thơ khẽ nắm lấy, ghé miệng mình vào sát hít hà. Bà giữ yên trên môi những ngón tay của nó, những búp ngón tay như những viên kẹo, khiến người ta có cảm giác ngòn ngọt và rất ngon lành. Nó lại mũn mĩn mịn màng. Bà xúc động chẳng nói được lời nào, lâu lắm mới thốt được một tiếng, “Ôi”!
    Phong nói với ông Thịnh.
    -Bố đặt tên cho cháu giúp con đi.
    Ông khẽ chau mày.
    -Ta nghĩ là…tên của cháu con nên đặt thì hơn. Trãi qua bao nhiêu thử thách, khó khăn lắm các con mới có được hôm nay. Không phải chúng ta, mà các con mới là người hiểu hơn ai hết về ý nghĩa và tình yêu của mình. Cái tên là để xưng hô thôi, nhưng con đặt sẽ sâu sắc hơn mấy ông già bọn ta đấy.
    Ông quay sang hỏi.
    -Tôi nói vậy phải không ông Giang?
    -Tôi thẹn không nghĩ được như ông, cách nhìn và sự nắm bắt tình cảm của ông đối với con cái, khiến người ta phục. Con đặt tên cho cháu đi, bố con nói đúng đến mức không sửa được từ nào.
    Phong lặng lẽ suy tư, anh cúi xuống bên Hương dịu dàng.
    -Hương này, tên của em và anh ghép lại thành “Mùi Của Gió”. Nhưng gió có nhiều loại gió, có ba bảy thứ mùi. Anh muốn gia đình chúng ta là một cơn gió hiền lành yên ả. Anh đặt tên cho con là Bình. Hạ Yên Bình. Lấy ý từ câu thơ, “Hương đêm mát dịu bình phong lạnh”. Em thấy được không?
    Hương lẩm nhẩm đọc lại câu thơ mang đủ tên của ba người, câu thơ trong một bài Ngọc Tiêu của Huyền Quang, khuôn mặt cô toả ra một niềm hạnh phúc rạng rỡ.
    -Tuyệt quá! Hương Phong Yên Bình. Đó là mùi của gió phải không anh?
    Phong sít nhẹ tay cô, có ai đó nhắc lại.
    -“Mùi Của Gió”!
    Hoài Nhi đang ngật ngưỡng ở góc phòng, nghe mọi người nhắc đến từ ấy vài lần bèn dài cổ tỏ ra hiểu biết.
    -“Mùi của gió - Mùi của gió”!

    HẾT

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 789

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status