TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 9 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 45

Chủ đề: Mùi Của Gió - Lê Tôn - Hoàn thành

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định Mùi Của Gió - Lê Tôn - Hoàn thành

    MÙI CỦA GIÓ

    Lê Tôn





    Hạ Hoài Phong, lớn lên trong một gia đình nông thôn cơ bản. Bố là công an, hi sinh khi anh lên sáu, Phong sống cùng mẹ và ông nội. Anh học được một thân bản lĩnh từ ông nội, một sĩ quan cao cấp đã về hưu với rất nhiều những tuyệt kỹ võ học đã thất truyền. Phong tốt nghiệp sư phạm quốc gia và được điều vào nam công tác. Một lần chuyển ra bắc anh đã vô tình có cuộc gặp gỡ định mệnh của chính mình. Ngưỡng phục bản lĩnh và lòng nghĩa hiệp của anh, Nguyễn Kiều Hương, một cô gái Hà Thành đã yêu anh tha thiết. Họ đến với nhau như vậy, giản dị bình thường nhưng nồng nàn mãnh liệt. Và chính trình độ võ học thượng thừa của Hoài Phong đã khiến hai người gặp đầy những tai ương khổ sở, nhưng không kém phần màu sắc. Họ vượt qua được những khổ sở đó không? Và quá trình đó thế nào? Hãy cùng theo dõi để biết họ sẽ dừng lại, hay đạp bằng những chông gai của số phận và đi tiếp



    TỰ CHƯƠNG


    Ai đó đã từng ví von rằng, “tạo hóa là một nghệ sĩ đại tài, thiên nhiên là một họa sĩ pha màu bậc nhất”. Nếu ai đã từng sống, từng qua Hà Nội. Đã từng một lần nhìn xuống nước Hồ Gươm. Từng đứng ở cầu Thê Húc hướng mặt về phố Tràng Thi hít cái hơi gió ngai ngái của nước hồ. Hẳn sẽ thấy tạo hóa thật phi thường, thiên nhiên quá ư kỳ diệu. Và lời so sánh kia liệu có thể sai?
    Hồ Gươm nước xanh lơ, trông như ngọc mà không như ngọc, giữa màn nước đặc biệt ấy chấm phá một Tháp Rùa uy nghi tĩnh lặng. Bốn bờ liễu rũ, lá xanh đủ thứ hắt xuống bóng nước hiền hòa tạo nên một phong cảnh thoát tục liêu trai.
    Kiều Hương đi bộ quanh từ hồ từ sáng. Đi mãi vẫn chưa hết một vòng. Thực ra cô có thể đi nhanh hơn, thậm chí đi được mấy vòng. Nhưng có lẽ phong cảnh của Hồ Gươm quá ư trác tuyệt, nên bước chân cô không nỡ nhấc lên nhanh. Cô thong thả bước đi, thẫn thờ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh và cảm thấy mọi thử nơi đây sao mà đẹp. Thầm nghĩ: “Nếu nói đẹp thì có hơi thiệt thòi cho nó, mà không nói đẹp thì dùng từ gì để diễn tả đây”. Bỗng nhớ tới một lời bộc bạch mà nữ sỹ Quỳnh Dao từng viết: “Thế hệ chúng ta thật đáng buồn đáng tội, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều đã bị các tiền nhân sử dụng cả. Ta sinh ra quá muộn ư? Hay là vì không sáng tạo được cái đẹp?” Hương khẽ cười. “thì rõ ràng là thế, ngay một câu than vãn đó mình cũng nhắc lại của bà ấy kia mà”. Tự nhiên cô cảm thấy không hoàn toàn tin vào sự chính xác của mỹ từ nào nữa. “Thôi, hãy cứ dùng từ đẹp vậy”.
    Cô vẫn đi, lúc nhìn lên tìm kiếm sự bình yên êm ả của bầu trời, lúc nhìn sang cảm nhận sự nhộn nhịp của phố phường đông đúc. Cạnh bờ hồ nơi cô đang đi là phố Đinh Tiên Hoàng ồn áo tấp nập. Người đi qua kẻ đi lại, có ai biết rằng cô đang tồn tại ở đây? Bỗng nhiên cô thấy mình cô đơn lạc lõng. Lạ thật, cô đơn giữa thành phố tám triệu người ư? Cô thầm chua chát. “Cách đây hai năm ta bắt đầu cô đơn rồi, cô đơn từ ngày Phong xa rời cõi tục. Chết là hết. Phong ơi! Chàng ra đi nhẹ nhàng thanh thản, có biết rằng em đau khổ thế nào không? Chàng nỡ trốn đến cõi vô thường thanh tịnh để mình em côi cút ở đây. Giờ này chàng bên cạnh em không? Hay đã vượt lên khỏi hồng trần, ngao du trong cõi thái hư, cười nhìn sự dung tục của người đời ngu muội. Thiếu bóng chàng, mỗi ngày qua với em là cả một quãng đời lận đận, chỉ hiềm còn bố mẹ đã không thể đi theo. Nếu có sông Tiền Đường, hãy đợi em ở cầu Nại Hà chàng nhé! Rồi chúng ta sẽ làm đám cưới. Liệu mẹ chàng còn giận ta đã thất hứa không? Chàng còn nhớ mình cùng hứa sẽ làm đám cưới sau khi em tốt nghiệp. Chàng nhớ chứ?”
    Hương vẫn đi, lúc thì trống rỗng, lúc lại cả triệu suy nghĩ đồng loạt chạy trong đầu. Có lúc thấy mình mạnh mẽ phi thường, có lúc đụng hòn sỏi cũng buồn vô cớ. Bóng cô đổ dài, ưu trầm lặng lẽ. Cái dáng lặng lẽ ấy, khiến ai thấy cũng không khỏi nuối tiếc. Bởi trong vẻ đẹp lôi cuốn đến hoàn mỹ của cô, lại hiện rõ một sự kiên nghị đến khó gần. Cơ hồ cánh cửa trái tim đã bị ai đó tháo gỡ rồi bịt kín. Hoặc giả vì một hoàn cảnh nào đó mà trái tim ấy đã vỡ tan đến không còn mảnh vụn. Nét mặt đoan trang, lạnh lùng khắc khoải, khiến vẻ đẹp của cô vừa thê lương vừa xa diệu vợi.
    Hương dừng lại dựa mình vào ghế đá, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh. Mỗi khi đi dạo quanh hồ, cứ đến đây cô dừng lại. Vì ở đây có thể nhìn bao quát được rất nhiều. Bên này là Tháp Rùa, bên này là tượng đài Lý Thái Tổ. Bưu điện thành phố ở kia. Và ở kia là nơi phân phát đi thứ kem nổi tiếng Hà Thành. Kem Thủy Tạ, rồi đền Ngọc Sơn, cầu Thê Húc…
    Bỗng nhiên cô khựng người lại…….
    Cô gỡ kính dụi mắt. Rồi nhìn như thôi miên vào bãi đỗ xe ở đầu phố Lê Lai. Cô nhìn không nháy mắt, nhìn như dính chặt vào một thanh niên đang chui vào buồng lái của một chiếc CamRy, chiếc xe khởi động bò ra Đinh Tiên Hoàng và rồ ga chạy…Cô sực nhớ, quảng luôn túi sách rồi băng qua đường. Một chiếc xe máy lao thẳng vào cô, thật may cô xoay người tránh được. Nhưng tránh mã lại ngã phải mồ, chiếc xe thứ hai tông cô văng cả mét. Người lái xe còn chưa kịp hoảng hốt thì cô đã lồm cồm bò dậy. Rồi chẳng biết cô lấy sức mạnh từ đâu mà dúi dụi chạy thục mạng theo chiếc xe hơi vừa nãy. Có lẽ cả đời cô chưa bao giờ chạy nhanh đến thế. Cũng may hôm nay cô mặc quần bò, không mặc váy hay đồ công sở, cũng may hôm nay cô đi giầy thể thao, không phải giầy cao đế. Cũng may đường khá đông nên chiếc xe kia không đi nhanh được. Từ trước nhà ủy ban thành phố, cô chạy một mạch tới quãng trường Đông Kinh Nghĩa Thục thì bắt kịp chiếc xe. Cô dồn tất cả sức lực của mình xuống đôi chân lao tới bám vào đuôi xe. May cho cô, người lái xe khá thông minh bình tĩnh. Thấy thế anh vừa giảm dần tốc độ vừa tấp vào lề đường mới dừng lại hẳn. Chứ nếu phanh gấp thì cô đã bị hất ra đường, có khi chưa rơi xuống đất đã bị cán thành chả viên.
    Xe dừng lại, Hương tụt xuống bám vào thành xe thở dốc nhìn về phía buồng lái chờ đợi. Nhưng cô chẳng phải đợi lâu, thở chưa đầy ba nhịp thì người thanh niên đẩy cửa bước ra. Anh không sừng sộ quát tháo mà nói rất chậm.
    - Cô bị điên à? Nếu muốn tự tử thì phải chết sao cho nhẹ nhàng mà đừng liên quan tới người khác chứ. Tôi có nợ nần gì cô mà định chơi tôi vậy?
    Hương không đáp. Cô mở to đến rách mi mắt. Mắt nhòe lệ trào ra, lăn tròn trên má. Chỉ có mấy giây mà khuôn mặt dầm dề nước mắt. Bất tri bất giác cô đưa chân bước lại. Bước như không bước, bởi đầu cô, tim óc của cô đang la hét thứ khác, hơi đâu mà điểu khiển đôi chân. Cô nói đứt đoạn vì hơi thở chưa điều hòa lại. Từng tiếng một còn xen lẫn cả thảng thốt nghẹn ngào.
    -Phong…anh chưa chết…anh ở đâu ra thế…ôi trời ơi…!
    Cô bật khóc thành tiếng, rồi lao ầm vào người thanh niên kia khóc nức nở một cách ngon lành. Người thanh niên kia càng ngơ ngác thì cô càng ôm chặt.
    “Trời đất ơi! Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế? Sao lại có sự nhầm lẫn hoang đường vậy? Điên khùng quá, loạn thật rồi.”
    Nghĩ ngợi một lát anh khẽ đẩy cô ra.
    -Đề nghị cô bình tĩnh lại. Thứ nhất, tôi là Lê Văn Minh, không phải “Trời ơi Phong” nào hết. Thứ hai, tôi chưa chết bao giờ, bằng chứng là cô đang nói chuyện với một người sống nhăn.
    Anh nói, cẩn thận quan sát sự biến đổi trên nét mặt của cô. Cử chỉ của anh tuy rất nhẹ nhàng, nhưng khi bị đẩy ra Hương vẫn hụt hẫng. Cô tiếp nhận câu nói của anh như tiếp nhận một cú tông xe có lực đạo ngàn cân nặng. Cô chết lặng ngỡ ngàng, một cảm giác nhói buốt chạy dọc sống lưng. Câu nói có vẻ hài hước của anh khiến cô tỉnh táo ra đôi chút. Phải, lúc trước trông thấy anh ta cô đã không kịp để mình suy nghĩ. Giá lúc ấy có một góc trời sụp xuống hay một quả núi tung bay cô cũng bất chấp. Làm sao nghĩ được gì.
    Phong của cô đã chết. Chính mắt cô đã trông thấy anh rơi xuống từ đỉnh núi. Chính cô đã khóc điên cuồng vật vã bên thân xác bất động của anh. Chính cô đã chứng kiến người ta hạ anh xuống mộ. Nhưng…còn người đàn ông này? Tuy mắt cô bị cận khá nặng, trong cuộc chạy vừa rồi lại rơi mất kính. Nhưng dù là cái bóng của anh cô cũng không nhầm lẫn được. Hơn nữa giọng nói này, hơi thở này. Từng giây từng phút, từng giờ cô luôn ấp ủ tận não tận tim, cô khắc sâu không chỉ trong lòng dạ mà tận trong cốt tủy. Vậy tại sao có sự nhầm lẫn nhục nhã thế này? Phải chăng tạo hóa thích đùa cô. Cô hoang mang rối loạn. Môi run lập cập không thốt thành lời, rồi cả cơ thể run lên bần bật. Cô sụp xuống đường không chủ ý. Đau khổ, tuyệt vọng, nhục nhã, bàng hoàng. Cô hét lên như muốn phun tất cả cảm xúc hỗn tạp của mình qua nơi miệng, rồi bật dậy lao đến một thân cây đấm xả xút hết cơ bắp, liên hồi không dừng nghỉ. Cô giáng những quả đấm toàn lực vào thân cây như đấm thẳng vào số mệnh. Ở nơi xa nào đó Phong có biết, cô theo anh bao lâu học võ, để giờ đây lại dùng quyền cước ấy hành hạ thân xác vô tội của chính mình?
    Lê Minh hoảng hốt chạy đến kéo cô lại, lớp da trên các ngón tay cô đã bầy nhầy dập nát. Hôm nay Hương mặc áo phông, để lộ đôi cánh tay trần trắng muốt. Những giọt đọng, những lằn máu nổi bật trên nền da trắng trông thật rùng rợn. Cô vùng vằng tức giận thoát khỏi tay Minh. Vừa giẫy dụa, vừa la, vừa rưng rức khóc.
    - Mặc kệ tôi, buông tôi ra, buông ra
    - Cô bình tĩnh lại đi, Chỉ là nhầm lẫn thôi có gì quan trọng đâu. Tôi cũng không trách cô, lời nói lúc trước cho tôi xin lỗi.
    Kỳ lạ. Mấy câu nói của anh hiệu quả tức thì, nhưng có lẽ anh không bao giờ biết được, nó hiệu quả không phải vì ý nghĩa của nó, mà là vì âm thanh của nó. Hương buông tay xụi lơ không giẫy nữa. Cô lảo đảo rồi gục đầu vào thân cây ban nãy mà khóc.
    Minh lặng lẽ nhìn cô, anh chưa khỏi bất ngờ. Hết cái này luôn cái khác, khiến cho anh mông lung mụ mẫm. Nhìn người con gái xa lạ ngay phía trước, tuy đang lẫn lộn bởi muôn vàn xúc động, nhưng vẫn phảng phất một nét đẹp lộng lẫy kiêu xa. Thấy khuôn mặt của cô lúc trắng lúc xanh, lúc đỏ bừng rồi tái mét. Lòng anh bỗng dưng thấy bất nhẫn vô cùng. Thầm nghĩ, người con trai cô ta gọi là Phong hẳn rất giống mình, có thể đã chết. Nhưng kể ra anh ta cũng có phúc thật. Mà liệu anh ta có họ hàng với mình không nhỉ? Bố mình là đại gia mà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    lần đầu post bài mọi người thông cảm và ủng hộ nha
    Lần sửa cuối bởi phongdesign, ngày 10-10-2014 lúc 20:16.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bến,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định Chương 1

    QUYỂN 1


    CHƯƠNG 1

    Tây Nguyên thật đẹp, thoang thoảng hoang sơ nhưng thơ mộng và tinh khiết đến lạ thường. Đêm nay mới đầu tháng, ánh trăng như một lưỡi liềm vàng treo lơ lững giữa nền trời bất động. Phong đứng đấy, để mặc gió khuya trêu gẹo mơn man. Anh chắp tay sau lưng, yên lặng trang nghiêm như hộ pháp đứng chầu phật tự. Cái phong thái ấy, toát lên vẻ điềm đạm đến ngang tàng khó có thể gọi tên chính xác. Và dường như trước không gian bao la đó, anh đã quên đi sự tồn tại của chính mình, chỉ đúng đấy yên lặng, thả hồn vào mắt, và dõi mắt vào khoảng không vô định giữa trời sao. Trong khoảng không anh đang muốn uống cho đầy hồn ấy, có một vì tinh tú le lói sáng. Tên nó là Polalix, ngôi sao nửa vạn năm nay người ta gọi là Bắc Đẩu, ngôi sao đã mười mấy năm rồi, anh vẫn thường làm mốc chỉnh hướng khi luyện khí công.
    Hôm nay Bắc Đẩu không sáng lắm, nhạt nhòa trong sương như trốn lánh nhân gian, và dưới nhận gian vạn vật đang hòa tấu một thứ âm thanh lạ. Có tiếng dế nỉ non dạo bản nhạc đệm của PritSvin, tiếng lá sẽ đu đưa theo gió. Rồi tiếng một con chim ăn đêm giật mình đập cánh, nó bay nhanh, dáng nó cắt lên nền trời một bóng đen kỳ lạ…
    Phong đưa tay lên má thấy sương ướt lạnh, thì ra đêm đã khuya. Anh lững thững đi về mới thảng thốt nhận ra nơi đây thật đẹp. Trong đầu chợt hiện ra một câu thơ “Đối thử lương tiêu nại nhược hà”. (Trước cảnh đẹp đêm nay biết làm thế nào?). Anh tự hỏi, khi xưa viết câu thơ này trong tù ngục, Bác đã làm thế nào trước cảnh đẹp đêm hôm ấy? Còn anh hiện tại biết phải làm sao? Làm sao, khi mà ngày mai anh đã rời khỏi nơi này. Ngày mai, cái ngày mà Phong đã chờ đợi từ cách đây lâu lắm. Để được trở về nơi nước mặn đồng chua, nơi mẹ anh vẫn cặm cụi hôm sớm bên đàn ngan đàn lợn. Trông mong vậy, nhưng giờ anh thấy mình mâu thuẫn quá. Bởi trước đây, khi biết mình phải gắn bó với nơi này suốt một thời gian, thì chẳng giây phút nào Phong không mong được về bên mẹ. Nhưng lúc này, khi biết mình sắp phải xa nơi đây, lại thấy bâng khuâng lưu luyến đến rịn cả lòng. Điểm một tiếng thở dài, anh lắc nhẹ đầu như muốn xua đi tất cả, hít một hơi rồi rảo bước về khu trọ của mình. Ở trên cao, Bắc Đẩu vẫn lung linh sáng. Đang nói gì với Tiểu Hùng Tinh mà nhấp nháy cười bí hiểm, phải chăng cười anh vì hằng đêm vẫn hướng về chính bắc?
    Đêm tan rồi trốn biệt, mặt trời nhô cao dần và ối đỏ trên những rặng cây xanh mướt. Phong nhàn nhã đi bộ quanh khu trọ nhìn ngắm những cảnh vật vốn đã thân quen. Là giáo viên, ra trường tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi. Phong được bộ điều về đây công tác. Rồi mới chỉ dạy được một năm, lại điều về cho đi cao học. Có lẽ sắp tới anh không còn dạy cấp ba nữa. Đáng ra được đề bạt thì phải mừng lắm, nhưng chẳng hiểu sao anh lại thấy tiếc nuối vu vơ. Anh thấy nhớ đám học trò ương nghịch của anh tha thiết. Cứ nghĩ đến cảnh phải xa chúng lại thấy buồn buồn.
    Bất giác mỉm cười, anh nhớ hồi mình học cấp ba. Ngày học cấp ba anh là chúa nghịch, nghịch đến mức thành cá biệt của trường. Có lần, cô giáo dạy ngoại ngữ phạt anh đứng chép bài cả tiết. Cô là người thành phố, hơn anh vài tuổi vì mới ra trường. Tiết ấy anh vẽ hình bím họa cô cho bõ tức. Cô đang ngậm điếu thuốc, cưỡi một con cóc khổng lồ, bên cạnh là câu phụ chú. “Tìm được chàng rồi, chàng cóc đứt đuôi”. Bởi anh được ông dạy cho ký họa, nên vẽ cô giáo bằng bút mực vẫn khá giống. Bức tranh được truyền tay khắp lớp, kể cả cô giáo. Có điều cô không bịt miệng cười như các bạn, mà đỏ hết mặt như Quan Vân Trường. Anh phải mời mẹ đến và bị hạ hạnh kiểm, sau đó tìm cách trêu cô trả nợ. Anh bẫy một con chuột nhắt, đóng thành một hộp quà. Cho nhiều bông vào hộp, để chuột có chạy cái hộp khỏi kêu, mua một bó hoa, rồi nhờ người tặng cô cả hoa cả hộp. Tất nhiên người được nhờ là học sinh trường khác. Hết tiết, cô giáo xuống văn phòng bóc quà, trước sự ngưỡng mộ của nhiều thầy cô khác. Cái hộp bật ra, con chuột cũng lao ra. Nó chỉ lớn bằng ngón cái, nhưng nhanh nhẹn khỏi chê. Phong chỉ nghĩ rằng, khi con chuột lao ra, sẽ làm cô sợ hãi chút xíu, khiến cô xấu hổ. Anh không ngờ con chuột háo sắc, nó lao ra chui luôn vào ngực áo cô. Rồi cứ thế sục sạo tìm chỗ muốn tìm để…trốn. Cô giáo thì vừa sợ, vừa thẹn, vừa nhột nhảy như châu chấu. Vừa là hét quýnh quáng, vừa tháo sơ viên. Rồi nâng cái áo lên cho các thầy mở rộng tầm mắt. Con chuột thấy rồi, nó không cần nữa nên chạy mất tiêu, còn cô thì gục đầu xuống bàn, khóc tỉ ti như con nít. Anh biết được ân hận lắm, nhưng có cho anh làm hiệu trưởng, anh cũng không dám thú tội với cô. Cũng may không ai nghĩ anh là tác giả. Hơn nữa, lực học của anh thuộc loại giỏi, nếu không đã bị đuổi “e nờ” lần rồi. Ngày ấy cứ một tháng hai lần đều đặn, mẹ phải đến tận trường gặp thầy hiệu trưởng. Không phải đến chơi hay thăm hỏi cho vui, mà đến để nghe khiển trách của hội đồng kỷ luật. Tuần này con bà đánh nhau làm mấy bạn lớp khác bị thương. Tuần này con bà nghịch ngợm làm một cô giáo phải khóc ở văn phòng. Vân vân và nhiều lắm. Nhưng nghĩ lại anh thường xuyên đánh nhau cũng không hoàn toàn do anh. Thực tế anh đâu muốn, không phải vì lý do nào khác, mà vì sau mỗi lần đánh nhau, ông nội phạt anh đến khổ. Lần thì bê một chậu nước đứng cả buổi ở ngã ba, ai đi qua cũng hỏi. Lần thì cõng cả bao cát, cứ đứng lên ngồi xuống mười lần thì đi một trăm bước…Và lần phạt nào ông cũng giám sát tận lúc được tha. Anh đánh nhau là bị người ta bắt nạt mà. Trường xa nhà, nằm ở địa bàn thị trấn. Thế là mấy anh học trò thị trấn cậy gần nhà, tổ chức thành một hội “trừng trị” những đứa nhà xa mà hội không thích. Không may cho Phong chẳng được thích tẹo nào, không phải vì anh không biết sống, mà vì ngay từ đầu anh không tỏ ra khuất phục. Ông nội thi không cho anh “lý do lý trấu” gì, cứ mẹ phải đến trường thì anh “được” phạt. Những lúc ấy anh giận ông lắm, vì lúc ấy anh còn bồng bột non nớt quá. Anh chỉ nghĩ rằng, ông nghiêm khắc vì ông là sỹ quan, một người sống với những kỷ luật thép trong quân đội. Nhiều lúc, anh thấy ngộp thở vì những kỷ luật khắt khe ấy. Bố là một chiến sỹ công an, hy sinh khi anh lên sáu. Anh lớn lên dưới sự dìu dắt của ông, sự săn sóc lo toan dịu dàng của mẹ. Cho đến lúc anh thật trưởng thành, anh cảm nhận được cái nghĩa vô biên trong những lần phạt của ông, anh thấm thía được tình yêu thương sâu sắc mà ông dành trọn cho anh. Cho đến lúc ấy thì ông mất, đó là sự mất mát nhất đời anh. Thậm chí khiến anh hụt hẫng, và mất cả phương hướng của chính mình. Vì sao ư? Vì người không chỉ là ông yêu kính của anh, mà còn là một người cha nồng nàn ấm áp, một người thầy uyên bác tinh thâm. Một thần tượng kiêm tài văn võ. Một tri giao để anh trút những tâm sự vụn vặt đời thường. Nghiêm khắc đấy, nhưng lại rất từ hòa nhân hậu. Người phạt anh thẳng tay, nhưng lại thức suốt đêm xoa bóp chân anh, khi anh nhức mỏi.
    Những ngày ấy đã xa lơ xa lắc, nhưng anh vẫn thấy rất gần. Vẫn thấy ông mỉm cười nhìn anh, khi gặp việc gì khúc mắc. Ánh mắt ấy của người, vừa cổ vũ động viên, vừa răn đe nghiêm khắc. Và ánh mắt ấy sẽ theo anh, cho mãi đến sau này.
    Phong vừa miên man suy nghĩ vừa đi, Anh dừng chân trước một ngôi nhà giản dị, kiểu miền nam. Nhà rộng, nhưng chỉ xây tường mười lại không tô trát. Mái lợp tôn lạnh, phản chiếu nắng mai đang khoe sắc rất vàng. Cửa mở, chứng tỏ chủ nhà đã dậy. Chủ nhà này, cũng là chủ nhà trọ anh đang tá túc. Thực ra, ở trường nơi Phong dạy cũng có một khu tập thể cho giáo viên xa. Nhưng rồi anh dọn ra đây, cùng ở với tụi học trò xa nhà và những người làm thuê lân cận. Bởi khi phải sống trọ anh thích kiểu này hơn. Một pô pốt tập thể như của bà Vôn-ke trong tác phẩm của Ban-zac. Ở đó sống chen chúc từ tên tướng cướp Vốt Ranh, đến ông già Gôriô tội nghiệp, và những học sinh tỉnh lẻ lên Pari học trọ như Rastinhăc, Luy-xiêng-đờ-ruy-ban-pê, tuy nghèo túng, nhưng lòng đầy mơ ước và tham vọng.
    Anh bước vào, trò chuyện với chủ nhà, rồi lần lượt đi từng phòng trong khu trọ, chào tạm biệt mọi người. Có mấy đứa bạn học trò, nói chào thầy như chực khóc. Cuối cùng cũng phải đi, một số bạn đồng nghiệp không có giờ, hợp thành đoàn xe theo tiễn. Cả đoàn chầm chậm xa dần, để lại sau lưng những lời rặn dò và mịt mờ bụi đỏ. Trong làn bụi, mấy chiếc xe cứ nhỏ mờ dàn, rồi mất hẳn sau một nếp uốn của đường đồi Đaklak. Trước mặt người ở lại chỉ còn một vệt đường màu thẩm quạnh hiu, vòng ngoằn nghèo trong những lô cao su đang lốm đốm lá vàng.
    Phút chốc đến bến xe. Phong lần lượt bắt tay từng người bạn, rồi nhận ghế của mình. Dưới kia các bạn của anh đang lùi dần khi xe chạy. Phong nhìn xuống các bạn, có cái gì chẹn ngang họng anh, và một cảm giác cay cay cứ xộc lên tận mũi. Phải cố gắng lắm mới giữ cho nước mắt đừng tràn. Là giáo viên chuyên toán, chỉ sống với những con số, những đường thẳng và hình tròn, đến giờ Phong mới hiểu và thấm thía hai câu thơ của Chế Lan Viên.
    “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở,
    Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn’’.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi phongdesign, ngày 31-07-2014 lúc 18:16.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    Chương 2




    Xe chạy rất nhanh trên quốc lộ. Ổn định chỗ ngồi Phong bắt đầu quan sát cách bố trí và khách trên xe. Theo thói quen, anh thường quan sát cẩn thận xung quanh và ngầm đưa ra những nhận xét. Đôi khi những nhận nhận xét đó giúp anh rất nhiều trong cuộc sống, đặc biệt là những biến cố đời thường. Anh đã học cách quan sát này từ một nhân vật lừng danh mà Conan Doyle đã để lại trên văn đàn thế giới.
    Trên xe, nội thất giản dị nhưng rất sạch sẽ gọn gàng. Hành khách thuộc nhiều tầng lớp, cạnh anh là một người đàn ông luống tuổi. Nổi bật nhất đoàn khách là một cô gái độ tuổi sinh viên, ngồi ngay ở băng ghế sau anh và đẹp đến hoang đường. Ở băng ghế phía trên, qua gương chiếu hậu, mấy gã đàn ông đang lầm rầm trò chuyện, chỉ trỏ vênh xiên. Một người nói to.
    - Đức phật cũng sẽ phải tha thứ nếu thấy một nhà sư trêu gẹo cô ta. Vợ thì ăn nhằm gì?
    Phong thấy buồn cười vì cách so sánh ngộ nghĩnh kia, tự dưng cảm giác muộn phiền cũng nhẹ vơi chút ít. Suy nghĩ một lát, anh quay sang hỏi người bên cạnh.
    - Bác ơi! Bác về Hà Nội ạ?
    - Ừ, cậu cũng xuống Giáp Bát à?
    - Dạ không, cháu về Thanh Hóa – rồi anh thân mật – Nhưng vẫn có cái duyên được ngồi cùng bác cả một chặng đường dài.
    - Ồ! – ông già mỉm cười thích thú – nhưng cái duyên cậu nói chưa chắc là duyên may đâu. Có khi chính tôi làm cậu chán không chừng.
    - Cháu không nghĩ vậy, những chuyến đi xa của các họa sỹ thường có nhiều điều thú vị. Mà nếu cháu đoán không nhầm thì bác là họa sỹ.
    - Cậu là… ?
    Ông hỏi rồi bỏ lửng câu đầy nghi hoặc.
    - À! Cháu đoán vậy thôi, cháu tên Phong.
    - Phong à ? – ông trầm tư gật gật như để nhớ xem lũ bạn của con mình, những đứa nào có tên như vậy. Ông nói.
    - Tôi có cảm giác, đây cũng là điều thú vị của tôi trong chuyến đi này đấy.
    Phong cười.
    - Hình như bác vào Tây Nguyên chưa được lâu ?
    - Vâng, mới chỉ hơn một tuần vì không có nhiều kỳ vọng vào việc tìm cảm hứng nên tôi về sớm để lo việc nhà.
    - Cháu không biết nhiều về hội họa, nhưng cháu nghĩ, mục đích của bác vào đây hẳn không dành trọn cho việc tìm cảm hứng. Vậy không kỳ vọng là phải rồi.
    - Cũng đúng. Nhưng dựa vào đâu cậu biết điều này ?
    Ông vừa hỏi, vừa nhìn Phong bằng ánh mắt tò mò rất lạ
    - Dạ, cháu đoán vậy thôi, có gì không phải mong bác thứ lỗi.
    - Ồ không, lỗi phải gì chứ. Tôi chỉ thắc mắc cậu dựa vào đâu để đoán, và đoán được gì ?
    Ông nói, cúi người về phía anh tỏ sự quan tâm đặc biệt. Cử chỉ ấy khiến người được hỏi dù ai cũng không thể không bằng lòng ông được. Phong từ tốn.
    - À, tỉ dụ như. Bác vào đây để thăm người thân. Cùng vào với bác còn có một cô hay một cậu cún gì đấy. Ngoài ra bác vừa vẽ xong một bức tranh, cháu đoán nó liên quan đến buổi chiều, và bức tranh không làm bác hài lòng lắm.
    Ông già tròn mắt ngạc nhiên.
    - Khó tin quá ! - ông đưa ngón trỏ vén mớ tóc trước trán một cách ngây ngô – Tôi không tin nhiều chuyện tướng số đâu. Làm sao cậu đoán được vậy ?
    - Dựa vào những gì bác có, và cháu chỉ suy luận thôi. – Anh giải thích – như là, bác nói giọng bắc, cuốn sách bác cầm khi lên xe mua ở nhà sách Trí Tuệ, đường Giảng Võ, trên gáy sách có logo, nên cháu nghĩ bác là người Hà Nội. Cuốn sách còn rất mới, chứng tỏ bác từ Hà Nội vào chưa lâu. Đó là cuốn truyện thiếu nhi, nên cùng đi với bác hẳn còn một cô cậu cún. Cậu nhỏ không ra cùng bác, chứng tỏ ở đây bác có người nhà. Bác đem theo cháu nhỏ đi cùng, đó không phải là cách các họa sỹ đi tìm cảm hứng. Với mái tóc bồng và ánh mắt đắm say của bác khi quan sát xung quanh, cháu đoán bác là nghệ sỹ, và một vệt màu do bác sơ ý khi cầm cọ giây trên áo, điều đó khẳng định bác là nhà hội họa. Vết mực còn mới lại có màu ráng chiều, nên cháu đoán bác vừa vẽ xong bức tranh liên quan đến nội dung kia. Bác lại nói không tìm ra cảm hứng, nên bức tranh kia không làm bác hài lòng được.
    Anh nói một mạch, rành rọt logic. Lúc này ông họa sỹ đã lấy lại được vẻ thản nhiên. Tuy vậy môi lại mở ra, chừa một dấu chấm hỏi hình tròn. Rồi ông mỉm cười tìm dưới áo, dúng là có một vệt cọ mảnh chưa bằng que tăm, dài không quá xen ti. Vậy mà cậu ta lần ra bao nhiêu thứ của mình, ông nói.
    - Bấy nhiêu năm, giờ tôi mới thấy hết ý nghĩa của bốn chữ ‘’hậu sinh khả úy’’. Có thể sau này người ta sẽ đưa cái sọ của cậu vào bảo tàng nhân chủng học đấy. – ông giới thiệu – Văn Châu là tên cũng là bút họa của tôi. Mà cậu biết vẽ phải không ?
    - Cháu có biết, nhưng chỉ là vẽ đường thẳng với hình tròn, vì cháu là giáo viên toán. Còn hội họa cháu không am tường, dù cũng rất mê.
    - Ra vậy. Nhưng theo tôi những người biết vẽ và dám vẽ bằng cả tâm hồn đều đáng gọi là họa sỹ. Cậu hẳn cũng từng vẽ. Hơn nữa lại đam mê, vậy chắc có duyên phận gì nên mới “gõ đầu trẻ” chứ?
    Phong trầm tư.
    - Cháu nghĩ, gõ đầu trẻ là từ thời “chi hồ dã dã” kìa. Bây giờ muốn dạy được học sinh thì phải hạ mình bằng chúng, hòa mình với chúng, mới có thể nắm bắt được, hiểu được nguyện vọng tâm tư của chúng. Chứ, gõ làm sao được bác. Còn hội họa thì cháu chỉ biết để biết vậy thôi. Cháu cũng từng vẽ, nhưng tranh của cháu không phải bố cục lộn xộn, thì nội dung nghèo. Khó coi lắm.
    Ông Châu chăm chú lắng nghe. Cả đời theo đuổi và hiến mình cho nghệ thuật. Hơn ai hết, ông hiểu những gì gọi là bất lực với chính mình. Trong khi người ta cố tìm, cố muốn tạo ra một cái gì đó hoàn hảo và toàn diện, thì thứ mà họ nhận được chỉ là những cảm xúc sáo mòn cũ kỹ. Những hình ảnh mất hết góc cạnh của cuộc đời. Mà cảm hứng không phải bao giờ cũng sẵn có. Lúc mơ hồ hình thành không rõ rệt, chỉ khẽ thoáng, khẽ chạm là đã biến đi đằng nào, không sao giữ lại được. Rồi một lúc tình cờ nào đó lại hiện ra. Rõ ràng khúc chiết như những dòng chữ chính xác của một cuốn giáo khoa. Tiếc thay, lúc đó lại không ghi hết được. Ông đáp lại Phong.
    - Tôi thấy thì, việc đoán định được ý nghĩ của người pha màu qua một nét mực, việc nhận biết và nhìn ra được gam màu chính qua một vết cọ bé tí ty. Trình độ đó, nếu chuyên tâm thì không thể là nghiệp dư bình thường. Thực tế có một nhóm ít người hiểu được sự sâu thẳm của nghệ thuật và cái sức hữu hạn của con người. Nên họ thấy bất lực vì không thể khám phá hết. Có thể cậu cũng nằm trong nhóm ít đó thôi.
    - Ồ! Cháu sẽ nhớ câu nói của bác, để sau này vẽ tranh sẽ đem ra an ủi mình.
    Phong khẽ cười. Xe vẫn chạy rất nhanh mang theo cả đoàn người lao lên phía trước, rồi ngay lập tức cái phía trước ấy lại ở sau lưng, thoát đã quá trưa, hai người càng trò chuyện càng thích thú, vô hình nảy sinh một tình cảm đặc biệt mà khoảng cách thế hệ hoàn toàn bị xóa bỏ.
    Xe giảm dần tốc độ, rồi dừng lại trong sân một nhà hàng ven đường. Mọi người nối nhau thoát ra khỏi cái lồng ngột ngạt của xe khách, rồi tản mát khắp nơi. Phong tìm nhà vệ sinh tát nước lạnh vào mặt. Làn nước bốc hơi rất nhanh, mang theo cái nóng trong anh thoát ra để lại cảm giác dễ chịu đến khó nói. Anh bước ra đảo mắt tìm nhà họa sỹ. Bất chợt một thằng bé lấm lem xô tới, chìa tay ăn xin. Nó nói gấp, nhưng giọng vẫn lê thê não ruột.
    - Chú ơi, chú làm ơn cho con miếng cơm.
    Phong cho tay rút ví thì một nhân viên nhà hàng chạy lại. Thái độ rõ ràng muốn đưa thằng bé ra ngoài.
    - Đợi một chút.
    Phong ngăn lại. Nghĩ rằng lọt được vào đây chắc nó vất vả lắm. Trông vẻ mặt của nó hình như còn chưa xin được gì. Anh bóc ví, đưa nó một tờ năm mươi ngàn. Thực ra lúc anh mở ví mới thấy mình không còn tiền lẻ. Năm mươi ngàn là mệnh giá nhỏ nhất, vô lý bóc ví rồi, lại gấp ví cất đi. Vậy là tự nhiên anh thành người hào phóng nhất đời. Thằng bé hai mắt mở to, ngân ngấn nước như sắp khóc. Nó cầm tờ polyme quên cả cảm ơn. Có lẽ từ bé, nó chưa được cầm một đồng bạc nào to đến thế. Rồi không đợi nhân viên kia giục, nó quay người ù té chạy. Không phải sợ người ta đòi lại, mà là xúc động quá quên cả nề nếp ăn mày.
    Cử chỉ ấy được rất nhiều người chú ý. Bởi trước đó thằng bé đã bị vài người hắt hủi. Trong những người chú ý đó thì một số cho anh là bậc đại gia, số khác cho anh là thanh niên chưa rõ sự đời, đó chẳng qua là một trò làm ăn của dân thiên hạ. Nhưng quan trọng hơn những nhận xét ấy, cử chỉ ấy đã vô tình mang đén cho anh rất nhiều những lận đận và hạnh phúc sau này.
    Xuống xe, mấy chục con người còn nhốn nháo lộn xộn. Hương đã phát hiện ngoại hình xinh xắn của mình lại gây phiền phức. Tự nhiên là thế, và bởi cái lẽ tự nhiên này, cô đã phải nghe, phải đối phó với không biết bao nhiêu lời trăng gió. Thậm chí cả những hành động bất chấp nghi lễ của những bọn thô lỗ tự nhận là đàn ông. Nhìn thấy mấy người “đàn ông” đang bước tới phía mình, ánh mắt như muốn đem cô ăn gỏi, Hương chợt nghĩ, “mà để cho mấy ông này tán tỉnh thì dù giả câm giả điếc cũng khó yên thân”. Cô đi tuốt vào nhà vệ sinh, đổi một gọng kính khác màu to bản, bịt khẩu trang, cột lại tóc, đổi cả chiếc áo ngoài. Bước ra tìm một bàn trống, nhưng vừa đưa mắt đã thấy mấy người đàn ông vừa nãy. Họ có hai nhóm, nhóm ba nhóm hai. Và vì họ đã chọn bàn ngồi, nên cô có cảm giác mình nhẹ đi mấy chục kg vậy. Thực ra họ vẫn đợi cô, không những thế còn rất nóng ruột nữa, và thường những người thiếu kiên nhẫn khi phải đợi thì tự nhiên lúc ấy rất khó tính. Xui cho thằng bé ăn xin ở đâu trồ tới, nó tin rằng những người đàn ông lịch sự bảnh bao thì thường rộng rãi. Đó là kinh nghiệm mà nó phải bị “cốc vào đầu không ít và đá vào đít rất nhiều” mới có được. Vậy mà lần này chưa nói hết câu đã bị nhóm thanh niên kia bố thí tới mấy lời cảnh báo. Nhưng có lẽ nó vẫn tin vào sự “từng trãi” của mình nên tiếp tục chạy lại chỗ Phong, và đã phát tài.
    Hương đi ra, cô chứng kiến hết. Nhận ra thanh niên hào phóng kia là người ngồi trước ghế mình, từ lúc lên xe cứ tán gẫu với ông họa sỹ chuyện vẽ tranh vẽ ngói. Cô nãy ra một ý, tự nhủ đường còn dài, muốn yên thân thì phải tìm cho mình một lá chắn. Một người tốt bụng và yêu nghệ thuật, nói chuyện chơi chắc cũng thú vị hơn.
    - Chào anh! Cho phép tôi mời anh một ly cà phê nhé.
    Phong quay lại, hết sức ngạc nhiên. Vài ý nghĩ chợt thoáng qua, anh đáp.
    - Xin lỗi cô nhé, ngôn ngữ của tôi nghèo nàn quá, không biết nói sao cho hết vinh hạnh.
    Hương trả lời bằng giọng Hà Nội.
    - Ồ! Anh làm tôi bất ngờ đấy. Tôi không nghĩ một giáo viên chuyên Toán lại khách sáo vậy.
    Không đợi anh nói thêm cô giới thiệu.
    - Bạn bè gọi tôi là Hương.
    - Và … nếu gặp tôi họ sẽ gọi là Phong.
    Hai người vừa chuyện vừa lại một bàn trống gần nhất. Phong kín đáo quan sát người bạn mới. Mái tóc đen nhánh, suông và thẳng đến eo lưng. Vài gợn tóc mỏng lơ thơ trước trán. Khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đen sâu thẳm, sáng long lanh. Phủ lên đôi mắt thiên thần ấy là một cặp kính cận trong suốt. Cặp kính không những tôn thêm vẻ đoan trang tri thức của cô, nó còn làm nổi bật hơn một đôi mắt đẹp đến rung động lòng người. Hai lúm đồng tiền khiến cô có một sức hút riêng. Nhức nhối nồng nàn và sâu sắc lạ.
    Phong không biết mình đã để lại cho đối phương ấn tượng thế nào. Nhưng anh biết, mình ăn mặc rất đơn sơ và giản dị. Giản dị đến mức không thể giản dị hơn nữa. Đơn sơ đến mức chẳng có gì mà nhận xét. Một manh áo sơ mi bụi bặm ngang tàng, một cái quần âu tuy phẳng lỳ nhưng còn vương màu đất đỏ.
    Họ ngồi xuống bàn. Gọi đồ uống, vài thứ hoa quả. Hương nhìn Phong tinh nghịch.
    - Cách anh phân tích nghề nghiệp của bác họa sỹ thật đặc biệt. Anh thử nói xem, nghề nghiệp của tôi có điểm gì nhận ra không?
    Phong đáp.
    - Tuổi cô chừng là sinh viên, chưa thể nói làm nghề gì được. Tôi không có ý định nói bừa, nhưng nếu cô là sinh viên “Học viện báo chí” thì coi như tôi may mắn.
    - Ái chà…! – Hương ngạc nhiên – anh lại…suy luận à…từ cái gì vậy?
    Cô hỏi, chăm chú nhìn Phong. Anh cười, chứng tỏ mình đoán trúng.
    - Cho phép tôi không trả lời câu này được chứ?
    - Quyền anh mà. Lẽ nào tôi không cho phép anh sẽ nói.
    Giọng Hương đầy thất vọng, Phong xuống nước.
    - Cô thứ lỗi cho, vì một lý do tế nhị.
    Hương ra vẻ than thở.
    - Nếu có một điều ước, tôi sẽ ước biết cái tế nhị đó của anh.
    - Tôi sẽ không ích kỷ để cô lãng phí một điều ước thế đâu, nhưng có thể nó không làm cô hài lòng được.
    - Tôi sẽ rất biết ơn anh.
    Cô háo hức, mắt sáng lên ngồi im như sợ anh đổi ý.
    - Thế này nhé, Tôi muốn có một lý do để cô nhớ buổi này. Vì thế có lần sau gặp lại, tôi sẽ giải thích. Lần này coi như tôi nợ, lần sau gặp, nhớ mà đòi.
    - Đúng…là chẳng thỏa mãn tẹo nào.
    Bao nhiêu háo hức của Hương thoát ra và xìu đi như phao bơi bị thủng. Lặng một lát cô tiếp.
    - Tôi có câu này muốn hỏi, anh đừng cười nhé.
    Phong nghiêm túc.
    - Nếu trong phạm vi hiểu biết của tôi.
    Cô hơi lưỡng lự như sắp xếp ý nghĩ, rồi nhìn thẳng anh.
    - Anh Phong này. Bình thường, anh có thể nhận biết được bao nhiêu loại nước hoa chỉ qua mùi của nó.
    Hơi bất ngờ vì câu hỏi, Phong lại không biết cô định mở lối hay ám chỉ vấn đề gì. Không tùy tiện trả lời anh hỏi lại.
    - Nó liên quan đến việc gì sao?
    - À không. Chỉ là tôi tò mò vậy thôi. Tôi thấy cách anh suy luận giống Slook Home, mà ông thám tử này phân biệt được bẩy mươi mùi nước hoa khác nhau. Tôi chợt nghĩ, chất xám của anh với ông ta có điểm tương đồng.
    Cô nhún vai tinh nghịch, khẽ cười khiến cho đôi lúm đồng tiền lõm xuống. Phong chỉnh đốn.
    - Hình như chưa đủ. Tôi nhớ Slook Home nói với bác sỹ Watson rằng: “Một thám tử hạng bét cũng có thể phân biệt được bẩy mươi mùi nước hoa khác nhau”. Bản thân ông ta là một thám tử đại tài, con số đó phải lũy thừa lên mới đúng.
    - À! Đúng rồi, hình như ông ta nói câu này trong vụ “Con chó của dòng họ Bas Kerille”.
    Phong đợi cô ta nói vừa xong thì tiếp.
    - Tôi không nghiên cứu để cố nhớ lại các loại nước hoa. Mà giả sử có nhăn trán thêm vài thập kỷ nữa cũng không nhớ được nhiều như vậy. Còn hiện tại tôi chỉ biết bốn loại: Gỗ Phách, Đàn Hương, Vetiver, và Chuyper nữa. Nếu là thám tử thì tôi được xếp vào “hạng chấy” đó.
    Chân mày của Hương xô lại gần nhau, cô hỏi.
    - Hạng chấy…là gì vậy?
    Phong giải thích.
    - Bét là giống bọ bút máu, sống bám trên cơ thể khác. Thường như chó, mèo… khi hút máu, cái bụng nó phình ra. Nó vừa nhỏ vừa vô tích sự lại không có ý nghĩa gì, nên người ta dùng tên nó để chỉ sự thấp kém cùng cực. Điển cố “hạng bét” từ đó mà ra. Cùng họ với bét và nhỏ hơn bét có “Chấy”, “Rận”, “Bọ nhảy”, “Bọ chét”. Trong đó “Chấy” là con nhỏ nhất. Tôi nói “hạng chấy” nghĩa là nhỏ hơn “hạng bét” ấy.
    - Ôi trời ! Hương kêu lên tỏ sự kinh ngạc thích thú.Tôi bắt đầu thấy quyết định mời anh cà phê là quyết định sang suốt nhất cuộc đời tôi lâu nay đấy
    Phong bật cười.
    -Cách cô huyền thoại hoá làm mấy khúc ruột của tôi nở bung hết đây.
    Cả hai cùng cười, vô tình Phong nhìn thấy mấy cặp mắt đang chiếu tướng vào mình, họ đang nhìn anh bằng con mắt rất khác, nhưng khác theo nghĩa tệ nhất của chữ khác, khác bằng màu trắng không phải màu xanh, ghép các sự kiện rồi suy xét anh hiểu đại khái. Người xưa nói : “Sắc bất ba đào dị nịch nhân”.(Sắc đẹp không phải là sóng lớn, nhưng nó có thể nhấn chìm được con người). Gặp mới thấy nó chí lý thế nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 3






    Hương ngồi đối diện với anh nên không thấy, nhưng thấy anh thay đổi nét mặt nên cô hỏi
    -Anh đang nghĩ gì thế?
    -À, không có gì.
    Anh đáp khi bị cắt ngang, nhưng nhìn nét mặt chờ đợi của Hương anh tiếp.
    -Tôi chợt liên tưởng đến một thứ, nhưng có lẽ không liên quan đến câu chuyện của chúng ta, trước đây tôi tưởng nụ cười của Mona Lisa trong bức La Gio Công Đơ là đẹp nhất, nhưng tôi vừa phát hiện ra không phải vậy.
    Hương chăm chú nghe, cô nghĩ thầm.”Mình chẳng biết gì về chuyện tranh chấp cả”
    Cô hỏi:Tác phẩm đó của Lê ô na đô đờ vanh xi phải không? Tôi chẳng biết gì về hội hoạ ,cũng chẳng biết nụ cười của Mona Lisa có đẹp hay không. Mà anh phát hiện được gì?
    Phong đáp:
    -Vũ trụ này chẳng có gì hoàn hảo cả. Mỗi thứ đều có bản sắc riêng, trước đây tôi cứ tưởng nó đẹp nhất vì chưa thấy nụ cười nào đẹp hơn, nhưng thấy cô cười khi nãy tôi bỏ ý định đó rồi. Cô có nụ cười rất đẹp, dù có thể chưa là đẹp nhất.
    Lâu nay, những lời khen về sắc đẹp của Hương nhiều đến thành nhàm, khiến cô chẳng buồn để ý. Nhưng lần này cô lại có một cảm giác xao xuyến đặc biệt, tuy nhiên bản năng tự vệ khiến cô chẳng biểu đạt một cảm xúc nào, cô hỏi.
    -Anh từng nói câu này với cô gái nào chưa?
    Phong khẽ chau mày
    -Vì nghi ngờ cô mới hỏi. Vậy dù tôi nói thật cũng đâu giúp cô hết nghi ngờ.
    Chợt một tiếng kêu hoảng hốt cắt ngang
    -Ôí…!
    Một cốc cà phê nhằm mặt Phông chút xuống. Anh bám hai tay vào mặt ghế trượt sang bên một đoạn, động tác ấy vừa nhanh vừa gọn nên chẳng ai biết tại sao cái ghế trượt đi mà anh vẫn ngồi im. Cốc cà phê té ra sàn nhầy nhựa bốc khói.
    Hương hoảng hốt bụm miệng, cô vẫn còn tin anh lãnh cốc cà phê, dù mắt thấy cả anh và ghế trượt đi, nhưng nó nhanh quá, nên niềm tin kia chưa rứt mà việc đã xong rồi. Cô nhìn sang, nhận ra hai người vừa đụng nhau, là hai trong số mấy gã có cái nhìn làm gỏi cô khi nãy. Cô lờ mờ hiểu rằng họ cố tình làm vậy là để trêu Phong. Đang định nói gì cô lại thôi, nghĩ mình là nguyên nhân can thiệp vào chỉ thêm rách việc.
    Còn Phong, anh biết lý do từ cái nhìn chiếu tướng qua anh khi nãy, chỉ không ngờ họ làm như vậy, cũng may là nhanh tay nhanh chân, nếu không đã thành da màu rồi, và còn bốc khói nữa.
    Anh đứng dậy kê lại ghế, nhìn sang hai người kia gật đầu chào .
    -Hai anh không sao chứ?
    -Ơ … không sao, xin lỗi đã quấy rầy.
    Chẳng biết mấy lời đó có thật lòng không, đi được vài bước một người buột miệng.
    -Con mẹ nó, còn may thật.
    Tưởng thế đã xong. Không ngờ lát sau lên xe còn đụng chạm thêm lần nữa.
    Lúc ấy mọi người rồng rắn bám nhau chui vào xe khách, Hương và Phong đi cạnh nhau tranh thủ trò chuyện. Bỗng Phong bị ai đó đẩy tới từ sau, anh bước theo quán tính và đụng ngay một cơ thể khác.Vừa chạm hắn anh biết mình chạm phải gai. Bởi hắn cũng chiếu tướng anh mấy lần không ít. Hắn quay lại, buông một câu chửi thề rồi trợn mắt.
    -Con mẹ mày, mù à. Bố mày tát chết cha mày bây giờ.
    Mọi người thấy có to tiếng quay lại nhìn. Gã kia vốn định gây Sự với Phong tưởng rằng chửi thế anh sẽ bực mình chửi lại, lúc ấy sẽ đụng tay đụng chân để anh em kiếm chác. Không ngờ…
    -Xin lỗi anh, tôi bị đẩy chứ không cố ý.
    Gã kia đã khuỳnh tay khuỳnh chân sẵn sàng “chiến”. Nếu có mang, chắc lúc ấy mang của hắn phải thêm vài chục xenti bề rộng. Có đánh tới chết hắn cũng không tin Phong xin lỗi, hắn định chửi thêm một câu độc địa hơn, nhưng nhận thấy người ta xin lỗi không phải vì sợ, bởi vẻ mặt rất bình tĩnh. Hắn ngậm miệng không nói thêm nữa. Vả lại trước mặt bao nhiêu người không thể vô lý làm tới, thế là tất cả nộ khí không xì ra được, hắn đành nuốt ngược trở vào. Hẳn thứ này khó nuốt, nên mặt hắn lúc đỏ lúc xám, lúc lại không đỏ không xám trông rất kỳ cục, hắn nhìn Phong hậm hực quay gót đi tiếp. Hương thầm thất vọng. ‘’anh chàng này quả nhu nhược quá!’’
    Từ nhỏ theo ông nội luyện khí công, sau này lại được thụ huấn với nhiều danh sư tên tuổi khác .Tám tuổi đến với thiền quán Phong đã là một thiền sinh xuất sắc hơn đời, định lực và công phu hàm dưỡng của anh ở thời điểm này gần như toại nguyện. Với cái tâm “minh, tĩnh, khiêm, ức’’(yên ổn, lặng lẽ, khiêm nhường, kiềm chế). Là đạo sống. Gía lúc ấy hắn bạt tai anh thật, cũng chưa hẳn anh sững cồ đánh lại hắn ngay.
    Lên xe xong xuôi, Phong vừa đặt lưng xuống ghế thì ông hoạ sĩ về đến chỗ ngồi. Xe nổ máy trườn ra quốc lộ, anh quay sang hỏi.
    -Bác ngồi đâu vậy? khi nãy cháu nhìn khắp không thấy bác!
    -À! Tôi ngồi cùng mấy chú tài ở buồng trong, lúc xuống cũng tìm quanh nhưng không thấy cậu, tưởng cậu sang quán khác.
    Thực ra ông có thấy Phong, nhưng nhìn anh ngồi nói chuyện với một cô gái xinh đẹp ông không nỡ phá, lát sau ông hỏi.
    -Cậu biết người đẩy cậu và người gây sự với cậu là một nhóm chứ?
    -Dạ, cháu biết.
    Phong đáp, ông Châu gật đầu trầm tư rồi nói một hồi như đọc kinh.
    -Lão Tử viết: “Chỗ mà người xưa gọi là hào kiệt, ắt phải có khí tiết hơn người, nhưng nhân nghĩa có chỗ không thể nhịn được. Bởi vậy kẻ sĩ gặp nhục tuốt kiếm đứng dậy vươn mình xốc đánh, cái đó chưa đủ gọi là dũng. Trái lại bậc đại dũng trong thiên hạ, thốt nhiên gặp những việc phi thường cũng không kinh, vô cớ gặp những điều ngang trái cũng không giận. Đó là nhờ chỗ hoài bảo của họ rất lớn, và chỗ lập chí của họ rất xa.”
    Lặng suy nghĩ một lát ông tiếp.
    -Hai chữ . “thốt nhiên , vô cớ”. Nghĩa là sự việc phải thật bất ngờ. Vậy mà không kinh không giận quả là rất khó. Cậu còn ít tuổi mà làm được cái khó ấy, đúng là không khen không được. Nói thật, mấy người già chúng tôi không dễ làm được vậy đâu.
    Phong biết ông nhìn thấy chuyện vừa nãy và đang khen mình. Anh đáp:
    -Người ta nói ‘’sét đánh không kịp bưng tai”. Là không bưng được có phải không muốn bưng đâu bác, vì việc bất ngờ quá cháu chẳng biết xử lý thế nào. Cháu chỉ muốn êm đẹp nên xin lỗi. Bác nói quá thế làm cháu thấy xấu hổ, chẳng giống người được khen.
    -Tôi kể cậu nghe chuyện này nhé!
    Ông trầm giọng.
    -Một lần tôi xin vào làm việc cho một công ty nước ngoài. Đó là một tập đoàn thời trang rất lớn, họ phỏng vấn khá nghiêm ngặt nhưng tôi may mắn được vào vòng cuối. Khi mọi việc tưởng xong xuôi, tôi nghĩ mình chỉ ký vào hợp đồng là ổn, khi ấy trưởng phòng nhân sự hỏi tôi.
    Nếu chúng tôi muốn được anh hợp tác, anh sẽ nói với chúng tôi điều gì? Tôi đáp.
    -Đầu tiên, rất cảm ơn phòng nhân sự đã đánh giá cao khả năng của tôi, và cho tôi cơ hội thể hiện khả năng đó. Tôi sẽ luôn cố hết sức để hoàn thành tốt công việc của mình.
    Ông dừng lại quay qua hỏi Phong, theo cậu tôi có sai sót gì không ?
    -Nếu là cháu, cháu cũng đáp vậy.
    Ông Châu lắc đầu cười.
    -Vì nói thế tôi mới bị loại mà không hề oan ức đấy - ông giải thích - Nếu nói rằng người ta đánh giá cao khả năng của mình, chẳng hoá ra khả năng của mình thấp sao? Mình phải cố hết sức mới làm tốt công việc, tội gì người ta không kiếm kẻ khác không phải cố vẫn làm tốt công việc ấy. Cho nên, khiêm tốn quá không phải lúc nào cũng tốt đâu. Nếu tôi nói với họ tôi xứng đáng nhận được công việc ấy, thì không phải tiếc khi nghĩ lại sau này.
    Phong chợt hiểu.
    - Một tình huống thật hay. Cám ơn bác !
    Ang mông lung nhắc lại. Ông Châu nói.
    -Vậy cậu còn nói “sét đánh không kịp bưng tai” nữa chứ?
    - Hai bác cháu nhìn nhau cười, lẫn trong tiếng rung xe khách. Xe vẫn lao vun vút, lúc này đã vào một vùng núi non hung vĩ đủ thứ màu xanh, vài người nhận ra đây là đường mòn Hồ Chí Minh, không phải quốc lộ một 1A mà xe bắc nam vẫn thường qua lại.
    Xe chạy thêm hai giờ nữa đột nhiên phanh gấp. Mọi người bị dúi mạnh, lố nhố nhìn qua kính chắn gió.Vài người liền bùm miệng xuýt xoa. Dưới lòng đường hai chiếc xe mô tô phân phối lớn ngã chắn ngang, cạnh đó là hai thanh niên nằm bất động. Trên đầu mũ bảo hiểm vẫn còn nguyên. Dưới thân bộ đồ thể thao xem ra vẫn lành lặn. Xe dừng lại, phụ xe và mấy vị khách nhanh chân lao xuống.
    Đúng là run rủi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,tuanbeobeo,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    48
    Xu
    200

    Mặc định

    CHƯƠNG 4



    Đúng là run rủi. Nhưng không phải cho hai thanh niên kia, mà rủi cho đoàn xe khách.
    Ngay lúc ấy một loạt âm thanh ròn rã gầm lên. Cả đoàn xe giật mình nhìn sang, từ hai phái bìa rừng hơn chục chiếc mô tô lao lại như tên bắn.Tiếng động cơ của mười mấy chiếc xe cùng lúc gầm nhả khiến ai cũng thấy màng nhỉ lùng bùng. Tuy đã cách một lần lồng kính ô tô, nhưng mọi người đều năn mặt khó chịu. Tưởng đấy chỉ là nhóm thanh niên thích tốc độ và ưa mạo hiểm. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhao một cái xe khách bị nhóm thanh niên vây vào giữa. Họ nhảy xuống xe, thực hiện một động tác rất nhanh và hết sức chuyên nghiệp. Những cái bao da đang cầm được kéo fec mơ tuya cái roẹt, rồi từ mỗi cái bao da là một loại vũ khí được lôi ra khiến cả xe lạnh xương sống. Rất nhiều dao kiếm vứi đủ thứ hình thù kì dị. Bọn cầm lái cứ bóp phanh kéo ga làm rung chuyển cả một khoảng rừng, không gian quanh đó sôi lên ùng ục, còn bọn ngồi sau ùa tất lên xe bằng cả hai cửa, rất đông nhưng không hề lộn xộn. Một gã cầm dao dí mũi nhọn sau gáy tài xế.
    -Lái xe theo bọn tao, im lặng làm theo thì lành lặn.
    Cùng lúc ấy, đám người đó đã dàn khắp xe, một gã miết tay vào lưỡi dao nói với đoàn khách.
    -Nếu không muốn thấy máu cấm nói cấm cựa, đứa nào sờ vào di động thì chuẩn bị lời mà đối đáp với Diêm Vương lão gia.
    - Hắn nhếch miệng cười gằn, ra vẻ đắc ý với lời mình vừa nói. Xe nổ máy, khoảng mười lăm phút sau ngoặt vào một khu rừng, đi thêm mười lăm phút nữa thì dừng lại ở một khu đất khá rộng. Lúc này bốn phương tám hướng bạt ngàn lá rừng, gã uy hiếp tài xế khi nãy nói rõ tiếng một.
    -Tất cả xuống xe, lần lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, còn lại ngồi im nhà xe xuống sau cùng.
    Năm phút sau, hành khách trên xe đã xếp thành tám hàng ngang ngay ngắn. Mấy người của nhà xe đều đứng phía trên. Phong nghĩ thầm. “ Băng du đảng này rất có kỷ luật”. Anh đang ước lượng và tính toán một số vấn đề thì chủ bước ra.
    -Em xin các anh, các anh cần gì cứ từ từ bàn bạc, bọn em nhất định đáp ứng. Xin…
    “Bụp”
    Ông ta còn chưa nói hết câu bị một gã gần đấy đá vào bụng dưới, ông gập người vì đau, máu ở đâu dồn hết lên mặt, tím bầm, gã đứng đối diện đoàn khách bước lại, hắn khẽ hất cằm. Lập tức một gã cầm dao nâng cằm ông chủ xe lên, hắn nhìn thẳng mặt ông.
    -Bọn tao không đi ăn cướp, mà đến để dạy dỗ mày. Mày tưởng mày có thể làm vua ở “Giáp Bát” sao? Có điều buổi học này mày phải tiền trả học phí, và nếu vẫn chưa thuộc bài thì bọn tao sẽ chiếu cố lên lớp thêm vài buổi nữa.
    “Bốp”
    Ông bị gã đá thêm cái nữa ngã sấp xuống, rồi chẳng thèm để ý ông ta, hắn lạnh lùng tuyên bố.
    -Hổ, mày cầm bao đi từng hàng làm từ thiện.
    Hắn quay qua nói với đoàn khách.
    -Tất cả những ai có gì tự giác cho vào, vàng bạc tiền nong, đồng hồ điện thoại, trừ giấy tờ ra đứa nào giữ lại thứ gì sẽ tàn phế đó. - Hắn khẽ nhếch môi rồi tiếp. – Gấu, Tượng, Sư. Chúng mày lên xe, thứ gì gọn nhẹ đáng giá thì lấy, còn lại thì đập. Trừ máy xe để chúng còn về, cửa kính thành xe đập tuốt, nhớ lôi hết đồ trong cốp ra.
    Cả đoàn xe không ai dám than thở, nhưng chỉ nhìn ánh mắt và cơ mặt đủ biết họ hoảng hốt đến mức giảm mấy tuổi thọ cũng không bù nổi.
    -Khoan đã .
    Một giọng nói vang lên từ đoàn khách, hai tiếng ấy không lớn lắm, nhưng ở thời điểm này nó đủ lý do để thu hút cả trăm con mắt tại khu rừng. Đó là một nam thanh niên, nói xong hai tiếng ấy anh bước tách đoàn một khoảng.
    -Tiền bạc là vật ngoài thân, tiêu sẽ hết. Tôi có cái này các vị dùng cả đời cũng chẳng hết được.
    Anh ta nói và giơ nắm đấm lên ngang mặt với thái độ rất tự tin. Và cũng nhờ thái độ tự tin ấy, mới nói được đến đây mà chưa bị đá cái nào. Trong khoảng khắc, gần trăm con mắt ngạc nhiên và nghi ngờ đổ dồn vào thanh niên ấy. Đó là một chàng trai bình thường, chiếc áo sơ mi xanh nhạt xắn ngang cẳng tay. Có lẽ trời nóng quá nên bật tung hết cúc. Bên trong mặc áo phông màu trắng được sơ viên cẩn thận. Quần đen, giầy đen. Tay trái đeo chiếc đồng hồ mặt xa phia rất sáng. Khuôn mặt cũng khá điển trai và nhanh nhẹn. Ngay lúc anh giơ cao nắm đấm lại một tiếng nói nữa vang lên.
    - Đừng Phong….
    Vội vàng, Hương bước ra khỏi hàng nắm áo anh. Nhưng anh lẹ bước tách ra nên không kịp. Chẳng biết cô có hối dận sau hành động của mình không, nhưng lúc ấy cô cũng chẳng hiểu tại sao mình làm vậy. Dù không ngăn được Phong, nhưng tiếng nói tuy nhỏ của cô đã có công thức tỉnh sự ngạc nhiên của mấy gã đi mô tô. Lập tức, một gã cầm đao lao đến chém vát xuống đầu Phong, một gã khác chạy lại vung đao lấy đà. Phong cũng xô lại rất nhanh, anh vừa né người tránh lưỡi đao, vừa đá vòng cầu vào bụng gã đang chém tới nghe đến “bum”. Khiến hắn văng đi nện lưng vào thành xe rồi rớt xuống cái “bịch”. Vừa hạ chân xuống Phong xoay người đá tống sau giữa ngực gã đang chạy đến. Hắn còn chưa chém được đã bay lên như diều đứt dây, rồi cũng hạ mình cái “bịch”. Hương vừa …. Bước lên một bước đã chứng kiến hai đối thủ của anh nằm bất động. Cô ngơ ngác đứng như trời trồng. Mây có phụ nữ đứng gần kéo lại chỗ cũ. Cô thoáng bối rối, nhưng lập tức xóa mất vì hồi hộp. Mặc dù chỉ đứng xem, nhưng thần kinh vẫn căng như chảo. Tim đập loạn xạ bất chấp cả nhịp điệu. Lúc ấy lại một nhóm khác lao đến, kẻ trước người sau có tới sáu người.
    Phong uốn người lại sau như chiếc cầu vồng, tránh một lưỡi đao lia ngang rồi thuận đà lộn luôn hai vòng tránh xa đoàn khách. Vừa dừng lại đã có ba kẻ chém đến, Phong xông tới rất nhanh vừa rùn thấp người vừa tung hai đấm như trời giáng. Thuận đà lao tới cuộn tay hất ngược lên một trỏ với lực đạo cỡ mươi sức ngựa. Cả ba gã bay ngược trở lại gần như cùng lúc, ngã dúi dụi vào một nhóm khác đang xông lên. Khi chúng chới với vì đụng nhau Phong tiếp tục lao đến, hai tay xòe ra chặt xuống cổ hai kẻ khác, chân vút lên thọc mũi giầy vào hạ bộ một tên, rồi vẫn chân ấy vừa thu gối lại lật người qua bung ra thành một cú đá vòng cầu quất ngang đầu một tên khác nữa. Những động tác ấy diễn ra khá nhanh, khiến bọn chúng chưa kịp giơ đao đã sụp xuống hoặc văng đi cũng gần như đồng loạt. Phong hạ chân xuống, lại mấy lưỡi đao chém tới. Anh đổ ra sau, nghiêng tới bốn lăm độ nhưng người vẫn thẳng, hai chân di di xuống đất lùi lại với tốc độ kinh hồn. Và chỉ thấy chân loáng thoáng chứ không nhấc gối lên. Mấy lưỡi đao sượt qua chỉ vài li, nhưng trong tích tắc đã xa vài mét. Thoát khỏi vòng đao anh xoặc chân đứng lại, tung người lên không lần lượt hai chân trái phải đá hai mũi giầy vào họng hai tên. Vẫn ở trên không xoay qua trái, đá bằng cạnh ngoài chân trái ngang họng kẻ thứ ba. Rồi lấy đòn ấy làm tựa, lợi dụng tiếp vòng xoay đa một cú vòng cầu chân phải ngang thái dương tên thứ bốn.
    Đoàn khách nhìn anh đánh nhau quên cả thở. Thấy những động tác anh sử dụng vừa dũng mãnh điêu luyện lại đẹp mắt phi thường. Họ phục lắm. Còn băng du đảng kia thì hiểu rằng người chúng đang đối mặt không phải dân võ vẽ tay mơ, mà là một thiên tài thật sự. Vì nếu không phải thiên tài thì không thể một lúc thi triển được bốn cước trên không mà không tiếp đất. Hơn nữa bốn cước ấy hạ nốc ao luôn của chúng bốn người. Bản thân chúng ít nhiều cũng biết vài thức đôi chiêu, còn ở đời thường thì nói chuyện bằng nắm đấm với cùi trỏ hẳn bao lần không đếm hết. Với bề dày kinh nghiệm đó, chúng biết trình độ bản thân có khổ luyện dăm mười năm nữa cũng chẳng thấm tháp gì. Nhưng khi chúng hiểu được thì hơi muộn. Một loạt những tiếng, hự ực ục chát bốp bộp bịch liên tiếp vang lên. Và dưới nền cỏ la liệt những kẻ lăn lộn rên rỉ hoặc nằm bất động. Nhìn lại băng du đảng có chín người còn đứng. Hai người lùi ra xa có lẽ là thủ lĩnh, còn lại bẩy người quây lấy Phong thành một vòng tròn, chậm rãi xoay quanh. Tất cả đao kiếm đều chĩa về phía anh sẵn sàng xuyên hoặc chém. Không gian như đông cứng lại. Phong lặng lẽ xốc cổ áo, khuôn mặt trầm ngâm. Bất ngờ anh lao vụt sang trái, hai tay gác chéo trước ngực rồi bung ra chậm lại như các em mẫu giáo vỗ tay. Tả thì đơn giản, nhưng đó là kỹ thuật khá lợi hại trong võ thuật tiêu diệt. Tên là “song phong quán nhĩ”. Đúng với tên ấy, chỗ Phong vỗ tới là hai lỗ tai một kẻ đứng bên trái của anh. Nói thì chậm, nhưng loạt động tác ấy anh thực hiện rất nhanh. Đổ người lao tới nhanh đến mức gã kia trợn mắt nốc ao ngay mà chẳng biết lý do gì. Vẫn theo đà lao tới ấy, anh tung cước chân phải vào giữa mặt một kẻ đứng bên phải. Hắn còn chưa biết phải từ chối thế nào thì đã hôn vào gầm giầy của anh đến “chát”. Dĩ nhiên là không với tất cả sự tôn trọng, cái hôn mạnh quá nên hắn bật ngửa ra lăn lộn trên nền cỏ, la oai oái. Lúc này hai tay còn chưa bỏ cái đầu kia, Phong quang hắn lại sau làm vật cản. Rồi vẫn chân ấy chưa hạ xuống, thu gối về lật người qua búng ra một cạnh chân ngang họng tên khác. Tên này đứng bên trái, hắn ực một tiếng bật ngửa lại, nằm im.
    Đổ người lao đến vỗ tay tung cước. Tất cả diễn ta chỉ trong nháy mắt khi những kẻ còn lại ý thức được và lao đến hỗ trợ, thì ba tên đồng bọn chúng nằm dài dưới đất rồi. Còn Phong đã ung dung đứng ngoài vòng đao kiếm vừa nãy. Nhưng anh không chờ chúng lao đến mà tiến lại rất nhanh, tung mình lên không cả người bay ngang tới. Chân phải đá người bên phải, tay phải đấm kẻ bên trái. Cả hai xông lên đồng thời, cách nhau tới hai mét, mà chúng còn cùng lúc dạt sang hai bên. Rồi vẫn đà bay ngang ấy, anh vừa rơi xuống vừa lật người duỗi thẳng chân trái chẻ gót giầy xuống đầu một tên đang chạy lại. Va chạm ấy vang lên một tiếng cốp khô khan, gã ấy quỳ xụm xuống ngay tại chỗ. Phong tiếp đất, bóng đao của tên còn lại ụp xuống đầu. Anh không tránh mà lao mình tới, lao tới rất nhanh nên nhát đao kia chưa chém hết đã đứng an toàn ở vùng cánh tay của hắn rồi. Và anh nhập nội không chỉ để tránh đòn mà cuộn tay đánh tới một trỏ “độc giác phá sơn”, Xứng cái tên một sừng san núi. Đòn mạnh, khiến hắn bay lên như bị thổi, lăn lốc đến ngay trước mặt hai tên còn đứng cuối cùng. Lúc này gã bị nên gót giầy vào đỉnh đầu mới đổ ập xuống.
    Vậy là đoàn du đảng chỉ còn lại hai tên. Không khó lắm để nhận ra hai tên này là thủ lĩnh. Một tên rút súng chĩa lại Phong. Anh thầm kêu khổ, một cơn gió mồ côi thổi tới làm tà áo phất lên phiêu phưởng, mấy cọng tóc lơ thơ lay lắt muốn bị thổi đi. Nhìn về phía họng súng của tên cầm đầu anh nghĩ. “Khoảng cách tới chỗ hắn sáu bảy mét là ít, viên kẹo đồng này mình khó nhá đây”. Tuy thế nhưng vẫn buông một nụ cười, như chẳng có gì xảy ra. Tên kia hơi rúng động, hắn cười nửa miệng, đưa hai tay nắm chắc súng rồi chậm rãi nói.
    - Giỏi lắm. Để xem mày nhanh hay viên đạn của bố nhanh.
    Phong nhăn trán tỏ nghi ngờ, miệng nói cứng.
    - Nếu mày nghĩ, dựa vào thứ ấy có thể hạ được tao thì thử xem.
    Lúc này anh đang quay lưng lại xe khách vì có sự chuẩn bị và dự liệu trước, vừa nói xong cơ thể anh bắn sang ngang rất nhanh, nhanh vô cùng. Nhanh đến mức từ chỗ đi tới chỗ đến chỉ thấy một vết sáng mờ của màu áo. Có lẽ tốc độ ấy vượt quá ngưỡng 0.24 giây mà quang học đưa ra làm mốc cực tiểu cho sự tiếp nhận ảnh của mắt người. Cùng lúc ấy, một tiếng nổ xé nát không khí, và xen kẽ một tiếng la đau đớn.
    4]

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
Trang 1 của 9 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status