Trong truyện Kim Dung vì ý chí hạn hẹp gói gọi trong Hán tộc. Trong truyện của ông cứ cái gì Hán tộc là y như cái đó tốt. Còn cái gì thuộc về quan ngoại thì đều xấu cả, đều man di.
Tỉ như nhắc đến Lạt ma giáo Tây Tạng thì ông đều mô tả họ là những người tu hành không đến nơi đến chốn, sân si, ngã mạn, là những kẻ phá giới, dâm tặc.
Hai nhân vật nổi tiếng của Lạt ma giáo trong truyện của Kim Dung là Huyết Đao lão tổ và Cưu Ma Trí.
Huyết Đao lão tổ thì võ công cái thế, nhưng lại là một đại dâm tăng. Còn Cưu Ma Trí tuy thất bại nhưng cũng là một nhân vật có võ công tuyệt luân.
Vốn dĩ Phật giáo Tây Tạng được đại sư Liên Hoa Sinh từ Ấn Độ truyền vào Tây Tạng và hình thành nên một dòng phái riêng biệt. Mật tông Tây Tạng phát triển rực rỡ và sau này trở thành quốc giáo của Tây Tạng, Mông Cổ và sau này chính hoàng triểu nhà Thanh cũng vậy.
Mật tông Tây Tạng cũng có một thời gian suy tàn nhưng sau này khi vua Tùng Tán Cán Bố lên ngôi thì được phục hồi và phát triển rực rỡ. Và nhiều lần đánh nhau với nhà Đường.
Mật tông Tây Tạng cũng truyền xuống phía nam, qua ngả Đại Lý và trở thành quốc giáo của Đại Lý, cũng như tiến xa hơn về phương nam
Kim Dung ông ta viết hình như quá thiên lệch về người Hán:
1. Nhân vật chính là người Hán, có thể họ lưu lạc đến xứ khác.
2. Nhân vật thuộc tuýp nhân vật chính là người xứ khác nhưng có hành động mang lại lợi ích cho dân Hán.
(trích topic: Cái nhìn sai lệch về Phật giáo Tây Tạng trong truyện Kim Dung)