TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 111

Chủ đề: Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #51
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 51 – Nối tiếp nhau, thương yêu nhau, hoài nghi nhau

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Kiếm trên tay y có một cái tên, đó là “Si”.

    Chỉ một chữ.

    Y rút thanh kiếm giết người của mình ra, đồng thời cũng nói một câu tổn thương người.

    - Một người thật sự thích nữ nhân sẽ không cưỡng gian nữ nhân. Ngươi to gan làm bậy, vô độ tùy hứng, ta có thể mặc kệ. Nhưng gần hai tháng qua ở kinh thành, ngươi ít nhất đã gây ra mười một vụ cưỡng gian giết người. Ta giết ngươi để tế trời, để tế hồng nhan, để trút công phẫn. Nếu ngươi đã làm chuyện như vậy thì không xứng làm người võ lâm, cũng không xứng làm hảo hán, càng không xứng làm người!

    Sắc mặt của y trắng như tuyết, áo trắng như tuyết, kiếm trắng hơn tuyết.

    Trăng cũng trắng như tuyết.

    “Tuyết” ý đột nhiên bừng lên.

    Kiếm ý bùng cháy mạnh mẽ.

    Kiếm tấn công Tôn Thanh Hà.

    Tôn Thanh Hà vẫn nhìn chăm chú vào tay của Thích Thiếu Thương.

    Không phải nhìn kiếm của y, cũng không phải nhìn cánh tay cầm kiếm của y, mà là nhìn ngón tay đang kẹp đóa hoa đã tàn một nửa.

    Hắn còn nói một câu rất liều lĩnh:
    - Ngươi nói ta làm thì ta làm, vậy thì thế nào! Ta cưỡng gian hết mỹ nữ trong thiên hạ, hưởng hết vui vẻ của nhân thế, khoái hoạt hết cả đời, ngươi sẽ làm gì?

    Hắn cũng trả lại một kiếm, giống như trả lại một ân tình.

    Kiếm của hắn cũng có tên gọi, đó là “Thác” (sai).

    Kiếm của hắn tên là “Thác”.

    Ai, trên đời này, si si thác thác, lại có ai biết? Ai phân rõ được?

    Bọn họ đã rời đi xa, Triệu Cát chỉ trông thấy hai bóng người quyết chiến trên nóc nhà dưới ánh trăng, đương nhiên không nghe được bọn họ nói gì.

    Hắn chỉ phát hiện bóng dáng của một người có điểm quen thuộc.

    Hắn vừa nhìn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi.

    Đây chẳng phải là sát thủ lần trước đã đánh lén hắn tại Huân Hương các sao?

    (Sao tối nay lại xuất hiện?)

    (Sao mỗi lần đến đây gặp Lý Sư Sư, đều gặp phải sát tinh như vậy.)

    (Chẳng lẽ tối nay những kẻ liều mạng này lại nhằm vào trẫm?)

    Như vậy, sao bọn chúng lại động thủ?

    Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, hai người này đã xuất kiếm, đã động thủ, đã qua một chiêu.

    Sắc mặt Tôn Thanh Hà phát xanh.

    Nơi hắn đứng, ngói xanh như than vẽ.

    Y phục của hắn màu xanh nhạt, kiếm cũng biến xanh.

    Dường như ngay cả vầng trăng trên đầu cũng là màu xanh.

    “Thanh” khí chợt tăng nhiều.

    Vầng kiếm mãnh liệt.

    Kiếm tấn công Thích Thiếu Thương.

    Triệu Cát ngồi ở nơi tối tăm trong cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh trăng bên kia, phía trên kia, trên tay hai người là một vệt sáng bạc màu trắng như nước, một vệt sáng lục màu xanh như nước, biến ảo thành hai con rồng nước giao kích với nhau. Trong nháy mắt, hai con rồng xanh rồng trắng đan vào nhau nhanh như điện xẹt, sau đó lập tức trở về trên tay hai người.

    Trong nháy mắt đó, hoàng đế Triệu Cát quanh năm chìm trong tửu sắc cũng không nói rõ được, rốt cuộc ai là rồng xanh? Ai là rồng trắng? Là rồng trắng trở lại trong tay người áo trắng, rồng xanh trở lại trong tay người áo xanh? Hay là rồng trắng rơi vào trong tay người áo xanh, rồng xanh rơi vào trong tay người áo trắng? Dù sao, rồng xanh và rồng trắng vẫn đang đứng đối diện trên nóc nhà nơi ấy.

    Triệu Cát nhìn không kỹ, cũng nhìn không hiểu.

    Đó không phải là thơ, cũng không phải là tranh, càng không phải là vận luật.

    Những thứ này chẳng những hắn hiểu, hơn nữa còn tinh thông.

    Đây đều là những thứ lịch sự cao nhã, không thấp kém giống như những kẻ lỗ mãng cầm đao cầm kiếm đánh đánh giết giết trên nóc nhà kia.

    Thế nhưng, vấn đề là Triệu Cát cũng hiểu, nếu như không có những kẻ cầm kiếm rút đao này, giang sơn của hắn cũng khó mà giữ được; hơn nữa, nếu những kẻ cầm thương lắp tên này đều chuyển sang nhằm vào hắn, ngay cả đầu rồng của hắn cũng không đảm bảo.

    Hắn càng nghĩ trong lòng càng lạnh.

    Một khi tâm kinh, gan sẽ nhảy, gan sắc cũng nhỏ đi.

    Hắn không kìm được nhớ tới, tại nơi này của Lý Sư Sư, hắn năm lần bảy lượt bị kinh hãi, năm lần bảy lượt bị nhục nhã. Hơn nữa cô gái này tuy xinh đẹp, nhưng cũng biết động đao động thương, hiển nhiên cũng có quan hệ mật thiết với đủ hạng người trên giang hồ. Điều này khiến cho hắn không thể không giật mình đề phòng.

    Hắn luôn luôn rất yêu thích cô gái trong lòng này, bởi vì nàng hiểu ý người khác.

    Hắn luôn luôn rất thương tiếc nàng.

    Thế nhưng hiện giờ hắn cũng khó tránh khỏi sinh ra hoài nghi với nàng.

    Tối nay hắn cũng không muốn trêu chọc người lạ quyết chiến trên nóc nhà kia, để mặc cho bọn họ đánh tiếp. Đối với những kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ này, tốt nhất vẫn không nên dây vào.

    Chủ yếu là bọn họ không phải nhắm vào mình, hắn cũng không muốn/không cần/không dám truy cứu tiếp.

    Cho nên hắn cũng không đợi tiếp.

    Hắn nhấc chiếc chuông nhỏ trên giường lên, người hầu lập tức đi tới/tiến tới/vào tới.

    Hắn vội vã rời đi, thậm chí không an ủi Lý Sư Sư.

    Mọi người đều không biết vì sao lần này hoàng thượng tới một cách hào hứng, sau đó lại vội vàng rời đi. Lý Sư Sư lại hiểu được một chút, bởi vì nàng nhìn theo ánh mắt của Triệu Cát, cũng phát hiện hai bóng dáng đang quyết chiến trên mái cong cao nhất trong thành

    Bọn họ đã đối mặt!

    (Vì sao bọn họ lại chiến đấu?)

    Vì thánh thượng? Vì chính nghĩa? Hay là vì ta?

    Lý Sư Sư liếc thấy ánh mắt của hoàng đế tỏa sáng trong bóng tối.

    Nàng không nghĩ tới, hoàng đế này quanh năm chìm trong tửu sắc múa ca, lại có ánh mắt cơ trí và trong vắt như vậy.

    Nhất là trong bóng tối âm này này, càng đặc biệt trong vắt.

    Nàng chưa từng phát hiện hắn còn có đặc điểm này.

    Nàng đột nhiên cảm thấy hơi xúc động. Vua của một nước thường ngày hoang dâm vô độ, trong đêm trăng có người quyết chiến, ánh mắt lại tỏa sáng ở trong phòng làm bạn với nàng.

    Vì sự xúc động này, nàng thật sự không tiếc hi sinh vì hắn.

    Chỉ cần lúc này hắn lại gọi nàng vào cung, cho dù là vừa vào cửa cung sâu như biển, nàng cũng quyết chí tiến lên, vì nghĩa không chùn bước.

    Đáng tiếc hắn không gọi, cũng không triệu tập.

    Hắn đi rồi.

    Chỉ còn lại nàng ở trong phòng.

    Còn có một bộ y phục trong màu vàng mà hắn để lại trước khi đi, bày ở trên giường.

    Trên y phục loáng thoáng thêu một con rồng.

    Rồng nhe nanh múa vuốt, nằm ở trên giường rất an tĩnh.

    Đó là một con rồng vàng.

    Nàng liền cầm món y phục trong kia lên, ngồi ở mép giường, nhìn một hồi, đặt dưới mũi ngửi một cái, lại đưa đến bên miệng, nhìn đầu rồng, cắn một cái.

    Ở bên ngoài, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà giao thủ mỗi người một chiêu.

    Là chiêu thứ hai.

    Chiêu thứ nhất, không động kiếm, chỉ di chuyển thân hình, thay đổi vị trí, dịch chuyển tới vị trí có lợi mới ra tay, hơn nữa trong quá trình dịch chuyển không ai để cho kẻ địch có cơ hội tập kích, đây cũng là một loại so chiêu, giao thủ.

    Hiện giờ là chiêu thứ hai.

    Hai con rồng kiếm, rồng nước lướt qua bầu trời, lại lần lượt trở lại trong tay, trong lòng hai người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 08-10-2014 lúc 22:05.
    ---QC---


  2. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,BOBVU73,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,langbavibo,Lâm Kính Vũ,Lioncoeur,netwalker,Nha Lang,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,tuan nha,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  3. #52
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 52 – Quê nhà non nước trong mơ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Hoàng đế đã trở về.

    Hắn không kìm được mất hết hứng thú, chẳng những hoảng hốt bất an, cũng mang theo một chút thương cảm.

    (Hai người ở bắc quốc mùa đông lạnh lẽo, buồn bực không vui, râu ria đầy mặt, sầu não ưu tư kia, sao lại quen thuộc như thế?)

    (Một người giống như trẫm.)

    (Một người giống như Hoàn nhi.)

    (Đây là chuyện gì?)

    (Đường xa muốn về gian khó, quê nhà non nước trong mơ. Giang sơn xinh đẹp như vậy, sao bỗng chốc lại xuất hiện tình cảnh đìu hiu vắng vẻ, khiến người ta thương cảm.)

    (Ai, chỉ mong là mộng là ảo.)

    (Ai, đó không phải là thật.)

    Tống Huy Tông thấp thỏm bất an, vì vậy mất hứng, bãi giá về cung.

    Hắn lại không biết, trong một đêm này, dưới ánh trăng cổ xưa, trên nóc nhà già cỗi, trong một thời khắc thần kỳ thăm thẳm, đã xảy ra rất nhiều chuyện khác thường.

    Thích Thiếu Thương nhìn bầu trời kinh thành, trong lúc ưu tư rối ren, lại nhìn thấy tiền thân hậu thế của mình, cùng với tương lai và mai sau của thành đô này.

    Sau đó y quyết đấu với Tôn Thanh Hà, giống như tử chiến với chính mình.

    Vì đôi mắt tỏa sáng của hoàng đế từ trong bóng tối nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Sư Sư không tiếc chết vì hắn. Nhưng vì hắn vội vã rời đi, chỉ để lại một bộ áo rồng màu vàng trong bóng tối trên giường, nàng lại quyết định không vào cung làm phi tần.

    Hoàng đế thì sao?

    Triệu Cát lại nhìn thấy sự bất hạnh của hắn, cùng với sự hi sinh của thái tử Triệu Hoàn mà hắn cưng chiều, còn có kết cục của hai cha con bọn họ.

    Đêm tối kinh hoa.

    Ánh trăng cố đô.

    Có lẽ, trong cuộc đời luôn có thời khắc ra vào thời không, chu du trời đất, trên dưới thông suốt, tiến lùi tự nhiên.

    Nhưng trận kịch chiến giữa Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà vẫn không dừng lại.

    Bọn họ xuất thủ một chiêu, vẫn chưa phân thắng bại.

    Cho nên bọn họ công ra chiêu thứ hai, kiếm thứ hai.

    Tôn Thanh Hà đứng lên, như một con hạc trắng ngước chiếc mào đỏ trên đầu, giống như lá trúc trở lại trên cành.

    Hắn chém xuống một kiếm.

    Chém thẳng.

    Chỉ chém vào Thích Thiếu Thương.

    Thích Thiếu Thương cúi thấp người xuống, rồng có thể bay cao, cũng có thể ẩn mình.

    Y là một người giỏi ẩn mình, càng giỏi bay cao. Y cong là để duỗi, lùi là để tiến, cúi thấp là để có ngày cao cao tại thượng.

    Kiếm của y nghiêng nghiêng phất lên, ngăn cản kiếm của Tôn Thanh Hà.

    Một kiếm từ dưới lên, một kiếm từ trên xuống.

    Một vầng trăng, thiên hạ sáng.

    Áo trắng như trăng, người trắng như áo.

    Kiếm trắng như tuyết, dường như còn hơn cả tuyết.

    Nhưng máu thì sao?

    Nếu như trong đêm trăng này bắn ra máu anh hùng, có phải còn huyết hơn cả huyết, tuyết hơn cả tuyết, đỏ hơn cả máu?

    Thế nhưng, không chỉ một mình Triệu Cát nhìn thấy hai người bọn họ quyết chiến.

    Triệu Cát là một người trong đó.

    Tại buổi tối kinh hoa này, có ba người đồng thời thấy được trận quyết đấu này.

    Đạo quân hoàng đế là người thứ nhất, hắn cũng từ trong đó giác ngộ. Nhưng hắn không phải là người duy nhất, cũng chắc chắn không chỉ có hắn giác ngộ.

    Còn có hai người khác phát hiện ra trận kịch chiến này.

    Nhưng không phải Lý Sư Sư.

    Nàng không có lòng xem trận chiến.

    Nàng là nữ nhân, nàng cũng tập võ, nhưng không thích võ.

    Nữ nhân trọng tình.

    Nàng chỉ quan tâm làm sao đi yêu, nhưng yêu một người thật sự rất vất vả; các nàng chỉ đành đi hận, có điều hận một người cũng quá khó khăn.

    Tình là thứ thương người thương mình nhất.

    Thứ mà nam nhân trung thành là nghĩa khí, không phải yêu. Nghĩa chính là tình hoài của hắn.

    Nữ nhân là loại người sống trong khí sắc, cho nên nữ nhân chung tình với yêu thương.

    Anh hùng là một loại khí sắc của truyền thuyết, làm người ta ảo giác mình mới là mỹ nhân khiến hào kiệt chung tình.

    Cho nên nữ nhân thích anh hùng.

    Thực ra các nàng không thích bọn họ quyết đấu, máu thịt tung tóe, như vậy rất khó coi. Các nàng chỉ thích cảm giác khi bọn họ quyết đấu vì mình.

    Các nàng hi vọng người quyết chiến vì mình, mà mình lại ái mộ, có thể bình an vô sự và chiến thắng trở về.

    Trở lại trong lòng các nàng, sau đó nghe theo răm rắp những gì các nàng nói, giống như đứa trẻ do các nàng một tay sinh ra và nuôi dưỡng thành người vậy.

    Đây mới là nam tử trong suy nghĩ của các nàng.

    Tình nhân vĩnh viễn chịu chết vì các nàng nhưng không phải thật sự mất mạng, vẫn luôn yêu quý nhưng lại chịu tha thứ cho các nàng, hiểu được suy nghĩ trong lòng các nàng.

    Cho nên nữ nhân bình thường gả cho trượng phu.

    Trượng phu không có loại tố chất này.

    Mà những người tốt hơn, các nàng luôn cho rằng nếu không phải chết sạch thì cũng không để cho mình gặp được.

    Đúng vậy, Lý Sư Sư mặc dù nhìn thấy một trận đại quyết chiến, nàng cũng quan tâm đến hai người này, hai vị bằng hữu, nhưng lại không có lòng thưởng thức hay hòa giải.

    Nếu người vô tâm ta sẽ dừng.

    Nếu ta hữu ý thì thế nào?

    Hoa vàng ngày mai bướm cũng sầu.

    Trong lòng Lý Sư Sư có một loại cảm giác thê lương cô tịch.

    Nàng chỉ hi vọng Triệu Cát, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà đều không phải chết.

    Nếu không thì đều chết hết cho rồi.

    Nếu nhất định không chiếm được, nàng cũng chẳng cần thứ gì, dứt khoát hủy hết cho xong.

    Trận quyết chiến này không phá hủy đấu chí của Lý Sư Sư. Thông thường thứ mà nữ nhân có không phải là đấu chí, mà là cố chấp.

    Nhưng nó gần như đã phá hủy đấu chí và lòng tin của một người.

    Hắn đương nhiên chính là người được xưng là quốc sư chân tiên trong cung đình, Hắc Quang Thượng Nhân.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,netwalker,Nha Lang,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,tuan nha,tuyetam,Đơn bước,
  5. #53
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 53 – Mắt nhìn sóng cuộn mây tan

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lúc đó đạo quân hoàng đế Triệu Cát hết lòng tin theo đạo giáo, rất trọng dụng đạo thổ phương sĩ, đến nỗi đạo quán mọc lên như rừng, đạo giáo thịnh vượng, đạo học lưu hành, lại có thuật sĩ tham gia chính sự, yêu đạo thịnh hành, trở thành một trào lưu thời thế, thần tiên tà thuyết thịnh hành, đã sớm thấy dấu hiệu họa vong.

    Triệu Cát vốn tín ngưỡng phật giáo, chỉ hiềm tin phật lại gây khó khăn cho các loại sở thích của hắn, cộng thêm muốn vĩnh viễn hưởng phú quý quyền thế, lại muốn cầu trường sinh bất lão, cho nên bỏ phật nhập đạo, dùng dưỡng sinh, thải bổ, luyện đan, linh dị để thỏa mãn ý nghĩ tự cho là tiên nhân, lừa mình dối người. Hơn nữa hắn còn có suy nghĩ viễn vông, trong những năm tháng sinh thời ngắn ngủi và cấp bách muốn được thăng tiên trường thọ, điều này khiến cho không ít phương sĩ như Lâm Linh Tố, Vương Tử Tích dùng những phương pháp lừa gạt khéo léo lấy được sự tin tưởng của hắn. Trong thời gian này Triệu Cát lại kiềm chế Phật giáo, khiến cho thế lực đạo giáo đạt đến đỉnh cao, gốc rễ càng sâu.

    Chiêm Biệt Dã vốn là một tên tiểu sa di của phật môn, trải qua tu hành, cuối cùng được thăng làm phó tọa của chùa. Nhưng lúc đó đạo giáo thịnh vương, phật giáo sa sút, hắn nghiến răng tự phong là đạo giáo chân nhân, sáng lập Hắc Quang pháp môn, tự xưng có năng lực hô mưa gọi gió, biết tâm sự người. Thái Kinh cũng có qua lại với hắn, lợi dụng lời nói quỷ quyệt của hắn, mượn danh ý trời, cầu xin Triệu Cát những thứ cần thiết, còn cố ý tiến cử hắn với Triệu Cát. Triệu Cát thấy hắn biểu diễn pháp thuật, có thể trong khoảnh khắc đốt một chén nước đá thành cầu lửa, có thể khiến một chén nước sôi trong nháy mắt kết băng, còn có thể biến giấy trắng thành đen, buổi tối đến sớm một canh giờ, lại không biết những chuyện này chỉ cần có nội công hơn người, có tri thức đối với nghịch nhiễu thứ tự thời gian, cùng với một chút tiểu xảo gạt người là có thể làm được. Cho nên Triệu Cát hoàn toàn tin tưởng Chiêm Biệt Dã, thấy hắn thích bóng tối lại háo sắc, liền tôn sùng là “Hắc Quang Thượng Nhân”, ban tặng mỹ nữ hầu hạ hắn.

    Trong đêm tối kinh thành này, vừa rồi người còn chưa ngủ say, còn đang vui vẻ với nữ nhân chính “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã này.

    Hắn được Triệu Cát tin tưởng coi trọng, Triệu Cát đã tới Hạnh hoa lâu gặp Lý Sư Sư, hắn dĩ nhiên cũng tới đây hộ giá. Có điều Triệu Cát đã điên long đảo phượng với Bạch Mẫu Đơn, hắn cũng không chịu thua kém, ôm một mỹ nữ như hoa đi tìm mộng đẹp.

    Nhưng dù sao hắn cũng có năng lực hơn người.

    Hắn vui thì vui, nhưng lại nghe được tiếng động khác thường.

    Hắn lập tức cảnh giác, lật người ngồi dậy.

    Nưng nữ nhân bên dưới còn chưa thỏa mãn, không biết vì sao hắn lại đột ngột khua chiêng thu binh, muốn kéo hắn ngã vào trong lòng nàng.

    Hắc Quang Thượng Nhân háo sắc, nhưng hắn rất khôn khéo.

    Người khôn khéo luôn phân biệt được rõ ràng, lúc nào thì nên hồ đồ.

    Đây chắc chắn là lúc không thể hồ đồ.

    Hoàng đế đang ở trong Huân Hương các, cách đây ba gian nhà, nhưng lại có cao nhân giao thủ quyết chiến cách đó không xa, lỡ may xảy ra chuyện, hắn chịu trách nhiệm được sao?

    Trong lòng hắn hiểu rõ, hắn được ăn ngon mặc đẹp, tôi tớ như mây, mỹ nhân ái thiếp, địa vị cao quý, đều là nhờ được đạo quân hoàng đế sủng ái.

    Cho nên an nguy của bị hoàng đế là thứ mà hắn coi trọng nhất, đó là thành bại vinh nhục, cũng là áo cơm cha mẹ của hắn.

    Vì vây lúc này hắn lại cũng không màng vui vẻ nhất thời.

    Hắn vươn ngón tay ra, phong tỏa huyệt đạo của nữ nhân trắng nõn nằm trên giường giống như một con rắn lớn đang vặn vẹo kia.

    Nói thật, hắn cũng vừa lúc hơi mệt mỏi giảm đi hứng thú.

    Muốn phóng túng thì còn nhiều thời gian và đối tượng, nhưng hoàng đế lão bản lỡ may có chuyện, vinh hoa phú quý của mình cũng thành công dã tràng.

    Không thể xem thường.

    Hắn vọt người một cái đã đến trước cửa sổ, lộ ra đôi mắt nhìn vào trận quyết chiến kia.

    Lúc này, Thích Thiếu Thương/Tôn Thanh Hà vừa lúc xuất kiếm lần thứ hai.

    Ánh kiếm trong khoảnh khắc, tiếng sấm vang ngàn đời.

    Hắn thấy được một kiếm của Thích Thiếu Thương phất lên trên.

    Sau đó lại không phải là ánh kiếm nữa, mà là ánh lửa.

    Một ngọn lửa, ngọn lửa sinh mệnh.

    Kiếm khách này lại trút toàn bộ ánh sáng của sinh mệnh mình vào trong một kiếm này.

    Võ công của hắn vốn cũng rất cao, “Hắc Quang thần công” của hắn vốn đã tụ hợp tất cả lực lượng hắc ám vô biên trong trời đất.

    Hắc ám vốn là vô tận, nội công của hắn cũng là vô hạn.

    Một khi hắn xuất thủ (nhất là trong đêm tối), cũng giống như hòa làm một thể với hắc ám.

    Quang minh ngắn ngủi, hắc ám triền miên.

    Cho nên hắn mới là người thắng, có thể cười cuối cùng.

    Người khác đều tu luyện võ công quang minh, có người dùng chưởng, quyền, nội công để tu luyện, có người lại dùng kiếm, đao, thương để tu luyện.

    Đó là lực lượng quang minh, mãnh liệt, không ai dám tranh phong.

    Đáng tiếc, tu luyện loại công phu dựa vào lực lượng quang minh này càng cao, công lực lại càng yếu kém.

    Ánh nến luôn có lúc cháy hết, mặt trời cũng phải xuống núi.

    Hắc ám mới là cao nhân chân chính, chỉ có hắn là tu luyện “lực lượng hắc ám”.

    Cho nên hắn ẩn tàng, hơn nữa còn mạnh mẽ vô biên, giống như đêm tối không thể chống lại.

    Thế nhưng hiện giờ hắn lại nhìn thấy một kiếm kia.

    Đó không phải là kiếm, mà là sinh mệnh.

    Ánh sáng thiêu đốt sinh mệnh thành một ngọn lửa.

    Hắn kinh ngạc, hắn sợ hãi.

    Nếu như một kiếm kia tấn công hắn, hắn cũng không biết mình có thể triệt tiêu được không.

    (Có thể tiếp được một kiếm này không?)

    Quang minh tới rồi, hắc ám dĩ nhiên sẽ tiêu tan, hơn nữa không chỗ nào ẩn trốn.

    (Chẳng lẽ đây chính là tà không thể thắng chính? Đen không bằng trắng? Hắc ám cuối cùng sẽ bị quang minh đuổi đi?)

    Lúc hắn đang hoài nghi, lại thấy một ánh kiếm khác.

    Kiếm chém thẳng xuống Thích Thiếu Thương.

    Ánh kiếm thành đã thành lửa, một ngọn lửa kích tình.

    Kiếm thủ này lại dùng toàn bộ tình hoài của hắn hóa thành một kiếm này, hơn nữa còn chém xuống.

    Trước đêm nay, Hắc Quang Thượng Nhân vẫn cho rằng quang minh khó duy trì lâu, hắc ám nhất định sẽ cắn nuốt tất cả. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy một kiếm này như lửa, một kiếm kia như ánh sáng, ý nghĩ của hắn bị đả kích cực lớn.

    Hóa ra quang minh thật sự có thể chiến thắng hắc ám.

    Thế nhưng lực lượng của hắn lại đến từ hắc ám.

    Như vậy, chẳng phải hắn là một kẻ thất bại trời sinh?

    Hiện giờ lại chuyển sang quang minh, còn kịp không?

    Hay là mình kiên trì, tiếp tục theo hắc ám?

    Nếu như tu luyện hắc ám đến đỉnh cao nhất, liệu có thể tiêu diệt quang minh không?

    Nhưng hắn lại trời sinh thích tối, thích trốn trong bóng tối, hắn hận ánh sáng.

    Từ nhỏ hắn đã không thích ánh sáng, bảo hắn làm sao đứng về phía quang minh?

    Nếu hắn không thể làm bạn với quang minh, hắn cũng chỉ đánh đối lập với quang minh.

    Chỉ là có thể thắng được không?

    Có thể.

    Đây là câu trả lời trước kia của hắn.

    Đáng tiếc, hiện giờ hắn lại nhìn thấy hai kiếm như lửa như ánh sáng này.

    Hắn đã thay đổi suy nghĩ.

    Nếu quang minh là một loại ánh sáng, như vậy hắc ám cũng là một loại ánh sáng, chỉ có điều màu sắc của ánh sáng không giống nhau mà thôi.

    Ánh sáng đen.

    Nếu như tà cuối cùng không thể thắng chính, quang minh cuối cùng có thể đánh bại hắc ám, vậy chỉ cần “ánh sáng đen” cũng là một loại “ánh sáng”, đó là dùng một loại “ánh sáng màu đen” khác để thay thế “ánh sáng màu trắng”, không thể xem như trắng và đen đối lập.

    Biết đâu như vậy sẽ có thể chuyển bại thành thắng không chừng.

    Tối hôm nay, Chiêm Biệt Dã nhìn thấy trận chiến giữa Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà, trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, thậm chí còn làm dao động sự chung tình và kiên trì của hắn đối với hắc ám từ trước đến nay.

    Hắn thậm chí phát sinh thay đổi hoàn toàn.

    Từ vẻ đẹp của quang minh phát ra giữa hai kiếm đan xen kia, hắn đã giác ngộ hắc ám quyết không thể thắng được quang minh, trừ khi…

    Hắc ám cũng là một vẻ đẹp, một loại ánh sáng.

    Giống như trăng, bị che lấp cũng là một loại ánh sáng.

    Hắn đã thay đổi, vốn là đen, bây giờ là trắng, hai kiếm kia va chạm đã khiến cho hắn từ trong hắc ám bước về hướng cánh cửa quang minh.

    Hắn lúc này thấy “tối” không phải “tối”.

    Thứ mà hắn nhìn thấy giống như núi sông đại địa, nhật nguyệt sơn hà, hắn chỉ nhìn sóng cuộn mây tan, nhưng sóng không phải sóng, mây không phải mây, hắn đã không phân biệt mây mưa sóng cả.

    Chỉ bắn đến ướt người, đổi lấy một trận kinh hãi.

    Cải tà quy chính.

    Nhưng người nhìn thấy trận chiến này lại không chỉ có hắn và hoàng đế Triệu Cát.

    Còn có một người khác, tận mắt nhìn thấy trận quyết chiến của hai đại cao thủ nửa đêm dưới ánh trăng trên mái cổ này.

    Người này lại không kinh, chỉ ngộ.

    Giác ngộ.

    Kinh nghiệm không hiếm có, một chuyện làm đã lâu, dĩ nhiên là có kinh nghiệm.

    Tâm đắc cũng không hiếm thấy, có quan điểm của mình đối với một chuyện quen thuộc, đó chính là tâm đắc.

    Nhưng ngộ là khó khăn nhất.

    Ngộ là một loại phá giải, đối với chuyện quen thuộc hay xa lạ đều có một loại lý giải triệt để. Điều này phải xem cơ hội, cơ duyên phù hợp. Hơn nữa còn chỉ thẳng tâm người, đến từ nhân tính, như nước lạnh dội lưng, nước sôi đổ tuyết.

    Cho nên giác ngộ là quý giá nhất.

    Hiểu được dễ.

    Hiểu rõ không khó.

    Lý giải hoàn toàn là hiếm có nhất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,netwalker,nghevabe,Nha Lang,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,tuan nha,tuyetam,Đơn bước,
  7. #54
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 54 – Chung quanh áo mũ trắng tinh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà mỗi người công một kiếm, sau đó không tiếp tục tấn công, lại thu hồi kiếm của bọn họ.

    Tôn Thanh Hà đột nhiên làm một chuyện. Hắn làm chuyện đó vào lúc này, chắc chắn là rất kỳ lạ, cũng rất không phù hợp.

    Hắn lại trái vặn eo, phải vặn eo, trầm vai trái đè chân phải, trầm vai phải đè chân trái, sau đó lại đứng thẳng người, trái vặn cổ, phải vặn cổ, vai phải tay phải vỗ nhẹ, vai trái tay phải phất lưng phải, dùng vai trái tay phải vỗ nhẹ, vai phải tay phải phất sau lưng, dang chân đứng ngay ngắn, trái vặn cổ tay, phải vặn cổ tay, lại thẳng vai trái, cổ tay phải giơ ngang dán vào mắt cá, từ vai phải cổ tay trái dán vào mắt cá phải, lặp lại mấy lần như vậy.

    Ai cũng nhìn thấy, hắn đang làm “Ngũ Cầm Hí”.

    Động tác “Ngũ Cầm Hí” là bước đầu của tiên thiết nội công, một loại phương pháp cơ bản giúp động tác và nội tức điều hòa, chẳng có gì lạ, không phải là tuyệt học hiếm thấy.

    Kỳ lạ là Tôn Thanh Hà lại làm nó vào lúc này.

    Chẳng lẽ hắn quên lúc này đang quyết chiến với Thích Thiếu Thương, hơn nữa đang đánh đến quyết liệt, chưa phân thắng bại.

    Chẳng lẽ trong mắt hắn “không có” đại địch Thích Thiếu Thương này?

    Chẳng lẽ hắn đã tính trước mọi việc?

    Chẳng lẽ nắm chắc phần thắng?

    Hay là sau khi xuất ra hai kiếm kia, hắn lập tức phát giác việc khẩn cấp trước mắt chính là thả lỏng mình?

    Vào giờ phút này, thả lỏng mình lại trở nên quan trọng như thế, chẳng lẽ một khắc sau (hoặc trong lần xuất kiếm sau) là một trận quyết chiến không thể thả lỏng được, phải tập trung lực lượng sinh tử bình sinh của hắn mới có thể ứng phó?

    Hắn đột nhiên không tấn công, lại ở dưới trăng, trên mái nhà, thực hiện rất nhiều động tác thả lỏng mình, giãn gân cốt, có vẻ rất không phù hợp với trận chiến không màng sống chết, long trời lở đất này.

    Nhưng người càng không phù hợp là Thích Thiếu Thương.

    Bọn họ giao thủ đã hai chiêu, động kiếm hai lần.

    Xem tình hình, bọn họ nhất định sẽ có lần xuất kiếm thứ ba.

    Thế nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Thích Thiếu Thương lại chậm rãi nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu.

    Y chậm rãi hít vào, giống như hưởng thụ không khí xâm nhập vào mỗi bộ phận, tan ra trong lá phổi, hơn nữa còn đặc biệt cảm nhận mỗi phận được khí làm giãn nở, dạt dào. Sau đó y mới từ từ thở ra ngụm khí đã dùng, có thể bỏ đi. Y hít sâu như vậy, thở ra chậm như vậy, giống như đang hưởng dụng những gì còn lại của ngụm khí kia và tất cả giá trị của nó, lưu luyến không thôi.

    Y đang hưởng thụ.

    Nhìn thấy y hít thở như vậy, có thể cảm nhận được hít thở là một chuyện vui vẻ biết bao, quả là sắc thái của trời đất.

    Đột nhiên y lại vận khí điều tức, hơn nữa còn nhắm hai mắt lại.

    Còn làm vào lúc này.

    Đây là lúc mà y đang quyết một trận sinh tử với đại địch cũng là kình địch Tôn Thanh Hà, y lại dám nhắm mắt lại.

    Lúc này nhắm mắt lại, chẳng những giống như giao tính mạng của mình cho kẻ địch, càng là sự khinh miệt và xem thường lớn nhất đối với kẻ địch.

    Y lại nhắm mắt, dưỡng thần, vận khí, điều tức, dường như còn đang suy nghĩ, minh tưởng điều gì.

    Hơn nữa giống như chợt nhớ đến chuyện gì, lông mày nhướng lên, bên môi khẽ nở một nụ cười lạnh lùng, lãnh khốc, hơn nữa còn kiêu ngạo.

    Y đang suy nghĩ gì?

    Tại sao phải nhắm mắt?

    Y không nhìn Tôn Thanh Hà, dĩ nhiên không biết Tôn Thanh Hà đang nhìn y.

    Tôn Thanh Hà đang thực hiện một số động tác mềm dẻo, cũng không phải là nhìn thẳng vào Thích Thiếu Thương.

    Hắn nhìn tay của Thích Thiếu Thương, bàn tay đang kẹp đóa hoa kia.

    Dưới mái cong, có một hán tử gánh hai thùng “dạ hương” vừa lúc đi qua.

    Hán tử thô tục đêm khuya gánh phân này đột nhiên giống như cảm giác được điều gì, liền ngẩng đầu lên.

    Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trên nóc nhà, giữa mái cổ, có hai người bào trắng, áo tuyết đang quyết chiến.

    Trên nóc nhà chạm khắc mấy hàng thần thú tiên cầm nghiêng nghiêng theo thế ngói, ánh trăng chiếu rọi, nằm ở nơi ấy quả thật là chung quanh áo mũ trắng tinh.

    Xuân sắp hết.

    Đầu hè lạnh.

    Hán tử gánh phân lại cảm thấy rùng mình.

    Giống như tuyết sẽ không rơi xuống, nhưng chỉ sợ rất nhanh sẽ thấy máu.

    Dưới ánh trăng, trên nóc nhà, nơi ấy có một trận quyết chiến sinh tử.

    Ngay lúc này, Thích Thiếu Thương đột nhiên mở mắt ra.

    Tôn Thanh Hà lại đột nhiên làm một chuyện, hắn ném kiếm về phía Thích Thiếu Thương.

    Một kiếm này biến ảo thành ngàn kiếm, giống như trăm cái bóng xanh ném về phía Thích Thiếu Thương.

    Thích Thiếu Thương đứng yên bất động.

    Nhìn chuẩn, xem chuẩn, nhắm chuẩn, người kiếm hợp nhất phát ra “Nhất Tiếu Thị Hảo” trong “Nhất Tự kiếm pháp”.

    Người không cười, người lạnh như băng.

    Kiếm lại cười, kiếm phát ra tiếng rít như cười.

    Một kiếm này vừa vặn hất vào giữa một kiếm đang bay tới kia.

    Không nghiêng không lệch, vừa khéo vừa lúc.

    Mũi kiếm của y chỉ khẽ chạm, một luồng sáng bạc va chạm với một luồng sáng xanh biến ảo thành ngàn tia sáng gào thét xoay tròn bay đến, sau một tiếng “vù”, không biết đã hất văng đến nơi nào.

    Lần này chẳng phải Tôn Thanh Hà đã thành tay không?

    Nhưng trong tay Tôn Thanh Hà vẫn có kiếm.

    Lần này chẳng phải thắng bại đã định?

    Đã?

    Tôn Thanh Hà vẫn đang phát động công kích của hắn.

    Lần này chủ lực của hắn không phải kiếm, mà là đàn.

    Trong khoảnh khắc Thích Thiếu Thương tiếp kiếm, Tôn Thanh Hà đã mở đàn của hắn ra.

    Không chỉ là vải nhung bọc đàn, mà là mở cả chiếc đàn ra, sau đó lại nhanh chóng thành thạo ghép lại.

    Hơn nữa còn lập tức ghép thành một vật rất đặc biệt.

    Vật này có hình dài, uốn lượn, có ống dẫn, có móc khóa, băng hộp có màu vàng như hạt đậu phộng.

    Hắn đưa ống dẫn trống không nhắm vào Thích Thiếu Thương, sau đó liền phát ra một loại âm thanh rất kỳ lạ.

    Bằng bằng bằng…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,odin,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,Trường Minh,tuan nha,tuyetam,Đơn bước,
  9. #55
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 55 – Đạp đổ núi Hạ Lan

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Ánh trăng đêm nay rất đẹp.

    Chiếu vào trong lòng hán tử gánh phân trên đường cái rất rõ ràng, hơn nữa còn sáng.

    Bởi vì con ngươi của hắn không chỉ tỏa sáng vì ánh trăng, còn vì một trận quyết đấu rực rỡ xưa nay trên mái cong cổ xưa kia, cùng với ánh kiếm quyết đấu như tuyết và thần quang của tuyệt thế binh khí.

    Thắp sáng đấu chí của hắn, đốt lên hi vọng vốn đã lụi tàn của hắn.

    Hắn là ai?

    Hắn chỉ là một tên hán tử gánh phân.

    Nhưng là một người võ lâm đã từng hò hét, uy phong, sau đó lại bị thương, thảm bại, ngày nay thất ý chán nản lén lui khỏi giang hồ, hiện giờ chỉ gánh phân trong đường dài đêm vắng.

    Người này có lẽ còn nhớ được, có lẽ mọi người còn nhận biết.

    Hắn họ Lôi, tên Cổn.

    Lôi Cổn.

    Ngày trước Lôi Cổn ngồi vững ở vị trí thứ sáu của Lục Phân Bán đường, canh giữ Phá Bản môn, sáu lần đánh lui đại địch muốn xâm phạm, được tổng đường chủ Lôi Tổn trọng dụng, thanh thế nhất thời vang dội.

    Năm đó Lôi Cổn có một đôi mắt to uy vũ, lúc nhìn người như lôi động cổn qua (sấm dậy quét qua), giọng nói cũng như lôi thanh cổn cổn (tiếng sấm cuồn cuộn), mỗi cử động đều uy phong mạnh mẽ. Cộng thêm hắn sử dụng “Phong Vũ Song Cổn Tinh”, tay trái cầm chín mươi ba cân, tay phải múa chín mươi chín cân, là kỳ môn binh khí đứng đầu, được xưng là “Phong Vũ Song Sát” uy chấn kinh hoa.

    Thế nhưng trong chiến dịch Phá Bản môn, lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu còn đang bị thương, vẫn dùng ánh đao thê lương rực rỡ dễ dàng đánh bại hắn, chẳng những phá hủy Song Cổn Tinh chùy của hắn, còn thoải mái chém giết huynh đệ của hắn ngay trước mặt, càng phá hủy lòng tin của hắn.

    Như vậy còn chưa đủ.

    Lòng tin của Lôi Cổn bị suy giảm, nhớ lại càng đau, chấn động sợ hãi, cho nên bị Tô Mộng Chẩm mua chuộc. Tại thời khắc quan trọng, hắn đã phản bội Lục Phân Bán đường, dùng khói mê hồn ám toán Địch Phi Kinh. (xin đọc Ôn Nhu Nhất Đao)

    Kết quả là sai lại càng sai, không thể cứu vãn, thất bại thảm hại. Địch Phi Kinh luôn bị xem là trói gà không chặt, lại dùng một con dao găm đâm xuyên qua lồng ngực hắn.

    Nhưng kỳ lạ là hắn vẫn không chết, hắn còn sống.

    Dao găm chỉ đâm qua ruột, cũng không xuyên qua tim hắn.

    Hắn có sức sống hơn người, hắn lại chưa chết.

    Chí khí thường ngày như xưa, nay đã lụi tàn muốn chết.

    Hắn đã không còn mặt mũi nương nhờ Lục Phân Bán đường, càng không thể dung thân tại Kim Phong Tế Vũ lâu, võ lâm kinh thành đã không có chỗ đặt chân cho hắn.

    Hắn tuy nản lòng thoái chí, nhưng chẳng biết vì sao, vẫn không chịu rời khỏi nơi kinh hoa nhiều thi phi, nhiều biến đổi, nhiều rối ren, nhiều mộng ảo, nhiều nịnh bợ, nhiều tranh chấp này.

    Hắn vẫn ở lại, trở thành một hán tử gánh phân chán nản.

    Ngày trước mưa gió lưu mây, ngày nay nửa đêm lưu hương.

    Hắn đã không để ý.

    Lòng tin của hắn đã mất, niềm tin đã vỡ nát.

    Cho đến hôm nay…

    Trong đêm trăng này.

    Hắn nhìn thấy trận quyết chiến trên mái cong, cùng với chiêu thức và vũ khí của bọn họ.

    Hắn nhìn thấy hai người quyết chiến.

    Đây mới là chiến đấu thật sự, chỉ có phương pháp này mới có thể đối phó với Địch Phi Kinh.

    Ra tay chớp nhoáng khó lường.

    Ánh mắt hắn phát sáng, không chỉ vì chiêu pháp và kiếm pháp của hai người, mà là vì “vũ khí bí mật” của Tôn Thanh Hà.

    Hắn từng nghĩ đến loại vũ khí này.

    Dùng hỏa dược do Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia tự nghiên cứu, cộng thêm đệ tử Lôi gia nhân tài đông đúc, trên thực tế đã quản lý Lục Phân Bán đường, bọn họ tuyệt đối có thể chế tạo ra loại vũ khí giết người cách đó một trăm mấy chục trượng giống như chiếc đàn của người áo trắng dưới ánh trăng kia.

    Mặc dù không biết “vũ khí” này tên gọi là gì, nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn, đã cả đời khó quên.

    Hắn vĩnh viễn ghi nhớ.

    Hắn quyết chí thề, trong lúc sinh thời phải chế tạo ra loại binh khí này, hơn nữa còn phải chế tạo thật nhiều.

    Nếu có một ngày như vậy, hắn nhất định sẽ cảm thấy sảng khoái.

    Đó chính là lúc hắn báo thù rửa hận, làm rạng rỡ Lôi môn.

    Hắn nhìn thấy vũ khí kia, lại cháy lên lòng tin, một lần nữa có hi vọng.

    Mặc dù lúc này trên vai hắn đang gánh phân, nhưng lại giống như dùng một đôi vai sắt gánh lấy mạch máu của cả giang hồ, kinh lạc của cả võ lâm.

    Hắn đã nhìn thấy trận quyết đấu này, nhìn thấy món vũ khí này.

    Quyết đấu trong mắt hắn không còn là một trận quyết đấu, mà vũ khí trong lòng hắn vẫn là một món vũ khí.

    Đó chính là một món vũ khí có thể thống trị, cũng đủ để thống trị võ lâm ngày sau…

    Hắn muốn mô phỏng, hắn muốn chế tạo.

    Mặc dù hắn vẫn không biết “vũ khí” này tên gọi là gì, nên gọi là gì, hắn chỉ biết binh khí này một khi thi triển, sẽ có một loại khí thế “đạp đổ núi Hạ Lan”, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.

    Nó giống như sấm dày đặc cuốn qua.

    Hắn thích loại khí thế này, hắn yêu loại thanh âm này.

    Hắn cảm thấy âm thanh sát thế này rất giống với hắn năm đó.

    Nó có phần giống như bá chủ trong binh khí là thương, còn có pháo.

    Ngay cả hai người Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đang quyết chiến trên ngói nhà, cũng không biết dưới đường có một hán tử gánh phân lại có chấn động lớn như vậy, suy nghĩ sâu sắc như vậy.

    Ngay cả Tôn Thanh Hà cũng không biết, vũ khí này vừa xuất hiện, để hán tử gánh phân kia nhìn thấy, sau này sẽ có ảnh hướng lớn như vậy đối với võ lâm, giang hồ, thậm chí là giang sơn thiên hạ Đại Tống.

    Lớn đến mức đủ để mất nước, giết người trong thiên hạ, hủy diệt tất cả trên thế gian.

    Bọn họ quyết chiến là ngẫu nhiên, hắn ra tay cũng là vô tâm.

    Nhưng đại sự trên đời thông thường là xảy ra trong ngẫu nhiên, mà chuyện quan trọng nhất trong sinh mệnh cũng thường là do vô tâm tạo thành.

    Không phải sao?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,odin,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,Trường Minh,tuan nha,tuyetam,Đơn bước,
Trang 11 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status