TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 12 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 2101112131422 ... CuốiCuối
Kết quả 56 đến 60 của 111

Chủ đề: Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #56
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 56 – Xưa nay mấy người từng biết

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Trên đời có một loại người, không kêu thì thôi, một khi kêu sẽ kinh người; không bay thì thôi, một khi bay sẽ đến tận trời.

    Hắn ngày thường không ra tay, một khi ra tay sẽ phi phàm, sẽ chết người, long trời lở đất.

    Xưa nay Tôn Thanh Hà sát tính rất lớn, lúc cần thiết hắn giết người quyết không chùn tay.

    Nhưng bình thường hắn rất ít khi sử dụng một chiêu này, dùng loại vũ khí đủ kinh thiên động địa này.

    Thế gian cũng có một loại người, từ trong những chiến dịch lớn lớn nhỏ nhỏ đánh lên, đứng lên, hơn nữa còn đứng yên không ngã.

    Hắn gặp phải cao thủ thì dùng thủ đoạn cao minh, đối địch với người kém thì dùng thủ pháp bình thường, tóm lại là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhưng cũng gặp ma trừ ma, gặp tà tránh tà.

    Người thường gặp y cũng cảm thấy rất hợp khẩu vị, cao nhân gặp y liền biết là cao thủ tuyệt đỉnh, đó là điểm đặc biệt của Vương Tiểu Thạch nô đùa nhân gian.

    Thích Thiếu Thương lại là loại người cắn răng, nhíu mày, mím môi, không có may mắn thì tự mình tạo ra một con đường thời vận tốt, có chí ắt làm nên, không làm nên thì ít nhất cũng có thu hoạch.

    Y không cầu rực rỡ, nhưng cuối cùng y vẫn là người giỏi nhất; y cầu mong may mắn, nhưng cuối cùng y vẫn phải sáng tạo vận mệnh cho mình.

    Hôm nay y ra tay, cũng không giống như bình thường.

    Kiếm pháp của y điên cuồng hơn.

    Kiếm pháp của y không phải là “không cần mạng, chỉ cần liều” giống như Tôn Thanh Hà, Lãnh Lăng Khí, nhưng lại là một phương pháp chống lại vận mệnh.

    Một loại kiếm chiêu đi ngược lại vận mệnh của mình.

    Do đó, y vừa hất văng “Thác” kiếm của Tôn Thanh Hà, lại thấy kẻ địch đã “rút” ra một món “vũ khí” khác.

    Hơn nữa “vũ khí” kia còn phát sáng, còn “khai hỏa”.

    Phản ứng của y là không lùi mà tiến tới.

    Tiến đần gần, xuất kích.

    Y dường như đã dự đoán Tôn Thanh Hà sẽ lấy ra loại vũ khí càng đáng ghét này, cho nên y cũng đã sớm chuẩn bị phương pháp ứng phó.

    Thế nhưng phương thức ứng phó của y lại rất “nguyên thủy”.

    Y lại dùng tay trái phất lên, tay phải cầm kiếm đâm vào Tôn Thanh Hà.

    Y lại không né/không tránh/không lánh/không lùi/không chậm/không ngừng/không nhường “vũ khí đáng ghét” kia, y thà hi sinh một tay để lấy tính mạng của đối phương.

    Bàn tay đang kẹp đóa hoa của y.

    Bằng bằng bằng…

    Ánh lửa bắn ra, đốm lửa tung tóe.

    Lập tức, cánh tay của Thích Thiếu Thương gần như bị phá tan, nhưng kiếm của y đã đâm thẳng đến trước mặt, khi còn cách một khoảng nhỏ hơn cả thể tích của một con muỗi thì đột nhiên dừng lại, nếu không “Si” kiếm này sẽ xuyên qua ấn đường của Tôn Thanh Hà.

    Ánh kiếm chiếu vào giữa chân mày Tôn Thanh Hà, không đâm tới.

    Trăng sáng trên đầu.

    Mũ lọng đầy kinh hoa.

    Người có tiều tụy không? (1)

    Không.

    Thần sắc của Tôn Thanh Hà vẫn ngang ngược ngông cuồng như trước, ánh mắt dường như đang nói: “Giết ta đi! Thế nào? Ngươi không dám giết sao? Ngươi thổi ta không phồng, ngươi cắn ta không vào, ngươi gặm ta không xuống, ngươi mắng ta không sợ, xem ngươi có dám một kiếm giết ta hay không!”

    (Giết ta rồi, không hả hê lòng người cũng là hả hê lòng ta/ngươi!)

    Sống chết có mệnh không?

    Nếu như có, hiện giờ tính mạng của hắn đang nằm dưới kiếm trong tay Thích Thiếu Thương.

    Thích Thiếu Thương lẽ ra nên giết hắn, cho dù bọn họ vốn không có thù sâu hận lớn, nhưng ít nhất Tôn Thanh Hà cũng đã phá hủy một cánh tay của Thích Thiếu Thương.

    Hắn dùng “vũ khí” kỳ lạ trên tay, trong tiếng vang “bằng bằng”, làm nổ tung một cánh tay của Thích Thiếu Thương.

    Không ai muốn một mình sống quãng đời còn lại trong giang hồ, huống hồ là một tay.

    Một tay của y đã trúng phải độc thủ của Tôn Thanh Hà.

    Thế nhưng kỳ quái là, nhìn dáng vẻ của Thích Thiếu Thương cũng không có hận, dường như cũng không đau lắm.

    Một cánh tay đã vỡ, há có thể không đau?

    Mười ngón tay còn đau đớn vô cùng, huống hồ là một cánh tay.

    Nhưng thần thái của Thích Thiếu Thương dường như vẫn xa xăm quyến luyến, ung dung nhàn rỗi.

    Hai người đứng ở nơi đó, đứng yên bất động, đứng yên đối diện.

    Mũi kiếm của Thích Thiếu Thương chỉ vào ấn đường Tôn Thanh Hà, “vũ khí” trên tay Tôn Thanh Hà nhắm vào thân thể Thích Thiếu Thương.

    Trăng rơi, quạ khóc, sương đầy trời.

    Kiếm hoa, giết chóc, đêm kinh đô.

    Chuyện vui buồn li hợp.

    Mộng đời người tròn khuyết.

    Mệnh không toàn mỹ.

    Lui chưa chắc tốt.

    Uyên ương không phải hồ điệp, sư tử ngăn chặn thần điêu. Một người chiến trời đấu đất, liều lĩnh thiên hạ; một người dựng bang lập đạo, vượt bậc võ lâm.

    Bọn họ lại quyết một trận tử chiến trong đêm trăng kinh hoa này.

    Ai thắng?

    Ai bại?

    Ba mươi tuổi cát bụi công danh,

    Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt. (2)

    Đài Phượng Hoàng cao, phượng đến chơi,

    Phượng đi, đài vắng, dải sông trôi! (3)

    Xưa nay người phàm từng biết?

    Thiên hạ không ai biết được.

    Trận chiến này quả thật không mấy người từng biết, không mấy người có thể may mắn gặp dịp.

    Nhưng “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã chắc chắn là một trong số đó.

    Có điều hiện giờ hắn lại kinh hãi, cũng giật mình.

    Bởi vì hắn chỉ nhìn thấy kiếm thứ hai của Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà.

    Lần thứ hai giao thủ, thấu triệt nhân tình và giải thoát, đang muốn định thần để ý quan sát kiếm thứ ba và kiếm thứ tư của bọn họ, bất ngờ đã xảy ra.

    Một tiếng “vù” vang lên, một con rồng xanh bay tới.

    Sau một tiếng “phập”, cắm vào trên song cửa sổ chỗ hắn.

    Kiếm cắm thẳng vào gỗ, chuôi kiếm vẫn không ngừng rung động.

    Kiếm chỉ cách mặt hắn ba tấc, gần sát chóp mũi của hắn.

    Ba tấc lưỡi.

    Hắn sững sốt, nhất thời không dám có bất kỳ động tác nào, ngay cả mắt cũng không chớp.

    Kiếm ở trước mắt hắn, quyết chiến ở phía xa.

    Rốt cuộc đây là cố ý? Hay là trùng hợp?

    (Bọn họ đã phát hiện ta đang nhìn lén, cố ý cảnh cáo? Hay là thị uy?)

    (Muốn nói rút kiếm liều mạng? Hay là đả kích?)

    Chiến? Hay là chạy?

    Tham dự? Nghênh chiến? Hay là rời khỏi? Chạy trốn?

    Nhìn một đoạn mũi nhọn màu xanh trong bóng tối vẫn còn phát sáng, Chiêm Biệt Dã không nhịn được dâng lên một bầu nhiệt huyết, lại chìm trong một sự kinh ngạc. Không biết vì sao, trong lòng hắn chợt hiện lên vần thơ do một trăm nhà danh họa viết từng đọc khi còn bé.

    Ô rách một đèn hai chân bùn,
    Ra đường bán bùa mua đồ đạc
    Đường xa vẫn cứ về nhà muộn
    Thấp thỏm lo âu sợ quỷ mê


    Bất hạnh là, hiện giờ tâm tình của hắn chính là như vậy.

    Hắn là quốc sư một nước.

    Buồn cười là giờ phút này hắn lại có suy nghĩ như vậy.

    Hắn còn là cao thủ võ lâm.

    Hắn thật sự không muốn đi đối diện với cao thủ áo rộng tuyết bào, dùng ánh sáng như mặt trời quyết chiến trong đêm trăng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chú thích:

    (1) Trích từ bài “Mộng Lý Bạch kỳ 2” của Đỗ Phủ.

    Phù vân chung nhật hành,
    Du tử cửu bất chí.
    Tam dạ tần mộng quân,
    Tình thân kiến quân ý.
    Cáo quy thường cục xúc,
    Khổ đạo lai bất dị.
    Giang hồ đa phong ba,
    Chu tiếp khủng thất truỵ.
    Xuất môn tao bạch thủ,
    Nhược phụ bình sinh chí.
    Quan cái mãn kinh hoa,
    Tư nhân độc tiều tuỵ.
    Thục vân võng khôi khôi,
    Tương lão thân phản luỵ.
    Thiên thu vạn tuế danh,
    Tịch mịch thân hậu sự.

    Dịch nghĩa:
    Mây trôi bềnh bồng cả ngày nay
    Người khách ham chơi lâu ngày không thấy tới
    Ba hôm nay nằm mộng thấy bạn
    Thâm tình của bạn lộ rõ ta thấy
    Lúc cáo từ bạn có vẻ bồn chồn không an
    Nói rằng đường xá khó khăn không dễ lại thăm
    Sông hồ nhiều sóng gió
    Chèo lái sợ sẩy tay chìm thuyền
    Ra cửa còn xoa xoa đầu tóc bạc
    Có vẻ như nghịch ý mình sao đó
    Nào mũ, nào lọng đầy kinh đô
    Chỉ có mình người này là tiều tuỵ
    Ai bảo lưới trời lồng lộng
    Về già rồi hoá ra thân lại bị luỵ
    Ngàn năm vạn năm sau danh tiếng
    Nhưng chết đi rồi thì im lìm chẳng còn gì để nói

    Dịch thơ: (Trần Trọng San)
    Mây nổi suốt ngày trôi
    Người đi mãi biền biệt
    Ba đêm hằng mộng anh
    Thấy anh tình thắm thiết
    Chào về thường bịn rịn
    Ôi đến nhau khó thật
    Sông hồ sóng gió nhiều
    Thuyền bè e đắm mất
    Dường trái chí bình sinh
    Bước ra gãi đầu bạc
    Mũ lọng đầy kinh hoa
    Một người này xơ xác
    Lồng lộng lưới trời giăng
    Gần già lụy chẳng thoát
    Ngàn thu tiếng để đời
    Ích gì sau lúc thác


    (2) Trích từ bải “Mãn Giang Hồng” của Nhạc Phi.

    Nộ phát xung quan,
    Bằng lan xứ,
    Tiêu tiêu vũ yết.
    Đài vọng nhãn,
    Ngưỡng thiên trường khiếu,
    Tráng hoài khích liệt.
    Tam thập công danh trần dữ thổ,
    Bát thiên lý lộ vân hoà nguyệt.
    Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu,
    Không bi thiết.

    Tĩnh Khang sỉ,
    Do vị tuyết.
    Thần tử hận,
    Hà thời diệt!
    Giá trường xa,
    Đạp phá Hạ Lan sơn khuyết.
    Tráng chí cơ xan Hồ lỗ nhục,
    Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.
    Đãi tòng đầu, thu thập cựu sơn hà,
    Triều thiên khuyết.

    Dịch thơ: (Nam Trân)
    Tóc dựng mái đầu,
    Lan can đứng tựa,
    Trận mưa vừa dứt.
    Ngóng trời xa,
    Uất hận kêu dài.
    Hùng tâm khích liệt,
    Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
    Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
    Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
    Ích gì rên xiết.

    Mối nhục Tĩnh Khang,
    Chưa gội hết.
    Hận thù này,
    Bao giờ mới diệt.
    Cưỡi cỗ binh xa,
    Dẫm Hạ Lan nát bét.
    Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
    Khát, cười chém Hung Nô uống huyết.
    Rồi đây dành lại cả giang san,
    Về chầu cửa khuyết.


    (3) Trích từ bài “Đăng Kim Lăng Phụng Hoàng Đài” của Lý Bạch.

    Phụng Hoàng đài thượng phụng hoàng du,
    Phụng khứ đài không giang tự lưu.
    Ngô cung hoa thảo mai u kính,
    Tấn đại y quan thành cổ khâu.
    Tam Sơn bán lạc thanh thiên ngoại,
    Nhị thuỷ trung phân Bạch Lộ châu.
    Tổng vị phù vân năng tế nhật,
    Trường An bất kiến sử nhân sầu.

    Dịch nghĩa:
    Trên đài Phụng Hoàng đã từng có phụng hoàng qua lại
    Từ khi phụng bay mất chỉ còn trơ lại đài, và nước sông tự mình chảy
    Bên mé Ngô cung, hoa thảo mọc che lối đi âm u
    Quan lại quý hiển thời Đông Tấn giờ chỉ là gò hoang
    Ba ngọn núi nhô lên nối liền với trời xanh xa tít
    Đảo Bạch Lộ chia đôi hai nhánh sông Tần Hoài
    Chỉ bởi tại mây trôi làm che mất đi mặt trời
    Không nhìn thấy Trường An làm người ta cảm thấy u sầu

    Dịch thơ: (Khương Hữu Dụng)
    Đài Phượng Hoàng cao, phượng đến chơi,
    Phượng đi, đài vắng, dải sông trôi !
    Cung Ngô hoa cỏ che đường lối,
    Đời Tấn cân đai hoá núi đồi.
    Ba ngọn thanh sơn, trời khuất nửa,
    Một vùng Bạch Lộ nước chia đôi.
    Chỉ vì mây nổi che vầng nhật,
    Chẳng thấy Trường An não dạ người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 23-10-2014 lúc 20:40.
    ---QC---


  2. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,cunhonho,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,kivzh7,langbavibo,longhanh13,mtdloc,Nha Lang,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,Trường Minh,tuan nha,tuyetam,Đơn bước,
  3. #57
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 57 – Một thời bao nhiêu hào kiệt

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Năm tháng ngừng chảy.

    Thời gian dừng lại.

    Dường như ngay cả ánh trăng cũng đông lại thành sông băng.

    Sông băng màu sữa.

    Năm tháng sông dài, đời người tịch mịch.

    Một thời bao nhiêu hào kiệt, nhân sinh như mộng, đứng ở nơi cao không chịu được lạnh.

    Khí lạnh trên mũi kiếm khiến cổ họng Tôn Thanh Hà như muốn nổ tung.

    (Thật lạnh.)

    (Hóa ra lúc tiếp cận tử vong lại buốt giá lạnh đến thấu xương như vậy.)

    Thế nhưng Tôn Thanh Hà ngay cả mắt cũng không chớp.

    Mũi kiếm vẫn chỉ vào ấn đường của hắn, gió kiếm lại xâm nhập vào tim của hắn.

    Nhưng hắn vẫn đứng yên đón gió, nhìn mũi kiếm này, cũng nhìn chăm chú vào người cầm kiếm. Thích Thiếu Thương liều mạng bị hủy một tay, cũng phải nắm chắc sơ hở trong khoảnh khắc này.

    Hắn nhìn kiếm tùy thời có thể lấy tính mạng của mình, còn có người lấy tính mạng của mình.

    Ở một bên khác, Hắc Quang Thượng Nhân cũng nhìn chăm chú vào thanh kiếm vẫn còn lay động, nhưng không có ý lấy tính mạng đối phương.

    Tâm niệm của hắn thay chóng thay đổi.

    Nên trốn? Hay là nên đứng ra? Hoặc là rút thanh kiếm này ra?

    Rút thanh kiếm này ra, liệu có phải đối diện với ân oán và tình thù hay không?

    Không để ý tới thanh kiếm này, liệu có tránh khỏi một trận chém giết tai ương hay ánh máu không?

    Hắn lại không biết, trước đây không lâu từng có một trận quyết chiến kinh tâm động phách. Trương Thiết Thụ, Trương Liệt Tâm, còn có Phương Ứng Khán và với Lôi Mị, đồng loạt ra tay tập kích Tiểu Thạch. Mà Vương Tiểu Thạch lại dùng một miếng gạch, giả vờ đánh trật, bắn về phía tháp đá cách bức tường của chùa Lục Long hơn mười trượng, đồng thời sát thương bốn người Bạch Cao Hứng, Ngô Khai Tâm, Hách Âm Công, Thái Cảm Động đang ở trong tháp lén xem cuộc chiến, muốn chiếm tiện nghi, còn khiến cao thủ hạng nhất Diệp Thần Du có mặt ở đó phải kinh hãi.

    Một miếng gạch do Vương Tiểu Thạch tiện tay phát ra, tác dụng của nó lại rất giống tình cảnh tối nay, gió mát trăng sáng, trên mái cong cố đô, Thích Thiếu Thương hất bay “Thác kiếm” của Tôn Thanh Hà, bắn vào trước mặt Hắc Quang Thượng Nhân.

    Anh hùng quan niệm giống nhau.

    Hào kiệt ý chí tương đồng.

    Đây vốn là suy nghĩ tương tự, không phải trùng hợp.

    Thích Thiếu Thương nhìn cánh tay trái của mình bị nổ tan tành, chỉ còn lại vài chùm vải rách đón gió phất phơ, lay động dưới trăng.

    Y nhìn cánh tay cụt của mình một chút, kỳ quái là trên mặt lại nở nụ cười.

    Nụ cười xuất hiện lúc này lại tàn nhẫn, thậm chí là tàn ác.

    Giọng nói của y kỳ quái mang theo sự lạnh lùng:
    - Đáng tiếc.

    Đáng tiếc?

    Đáng tiếc cái gì?

    Hay là vì tiếc cho Tôn Thanh Hà, cuối cùng vẫn bị hủy dưới kiếm của y?

    Câu này của y nói rất lãnh đạm, cũng rất lãnh khốc.

    Y nói rất hàm hồ, người nghe cũng không hiểu rõ lắm.

    Tôn Thanh Hà lại nghe hiểu, cho nên hắn nói (cũng là trả lời).

    - Quả thật đáng tiếc.

    Hắn hoàn toàn đồng ý với lời nói của Thích Thiếu Thương, nhưng lại là từ đáy lòng, chứ không phải vì nằm dưới ánh kiếm của đối phương mà kinh hãi, khuất phục, phụ họa, xin tha.

    Lời của hắn còn chưa nói hết:
    - Ta thật sự không nên dùng vũ khí tuyệt mật của mình đánh vào cánh tay kia của ngươi…

    Hắn nói tiếp:
    - Cánh tay kia của ngươi vốn là trống rỗng.

    Thích Thiếu Thương đột nhiên khẽ cười, trong nụ cười không có vui sướng, chỉ có cô tịch.

    - Ta vốn chỉ còn lại một tay.
    Y nói:
    - Cũng chỉ còn lại một người.

    Tôn Thanh Hà lại có vẻ hiếu kỳ hỏi:
    - Cánh tay kia của ngươi hoàn mỹ như vậy, tinh tế như vậy, còn có thể nhón hoa, có lẽ là do thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ Vô Tình chế tạo đúng không?

    Thích Thiếu Thương lại ngạc nhiên nói:
    - Tại sao ngươi cho rằng do y chế tạo?

    Tôn Thanh Hà thản nhiên nói:
    - Chỉ có người tinh tế duy mỹ như y, mới có thể tạo ra tay giả tinh mỹ đến mức có thể nhón hoa, nhón thành nghệ thuật như vậy.

    Thích Thiếu Thương thở dài:
    - Ngươi đã nói đúng, cũng đã đoán đúng, nó đúng là do tay y chế tạo. Con người của y có phong cách, ngay cả ám khí phát ra, thủ pháp phá án cũng có phong cách rõ ràng. Không ngờ ngay cả thứ mà y chế tạo ra cũng không gạt được ánh mắt người khác.

    Tôn Thanh Hà lại nói như an ủi:
    - Nếu không thật sự gạt được, sao ta lại hao hết toàn bộ đòn sát thủ vào cánh tay giả kia.

    Thích Thiếu Thương cảm khái nói:
    - Nhưng rốt cuộc vẫn phá hủy một cánh tay mà y chuyên tâm chế tạo, e rằng y không có thời gian làm thêm một cánh tay cho ta nữa.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Nhưng bị hủy một cánh tay giả, vẫn tốt hơn so với bị phế bỏ một cánh tay thật.

    Thích Thiếu Thương đồng ý:
    - Đó quả thật tốt hơn nhiều. Đòn sát thủ của ngươi có sức mạnh hủy diệt tất cả, nếu không phải có cánh tay giả này ngăn cản, ta quyết không truy đuổi được ngươi.

    Tôn Thanh Hà hiểu được:
    - Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị tiếp một chiêu nguy hiểm này của ta.

    Thích Thiếu Thương u oán nói:
    - Thực ra ta không biết ngươi có vũ khí bí mật gì, nhưng ta lại biết ngươi có tuyệt chiêu, hơn nữa cũng nhận định ngươi có thế công cực kỳ đáng ghét, giữ lại chờ đợi một kích này thi triển.

    Tôn Thanh Hà ngạc nhiên nói:
    - Chúng ta vốn không quen biết, ngươi lại hiểu ta như vậy?

    Thích Thiếu Thương cười nói:
    - Thực ra chúng ta đã sớm giao thủ rồi.

    Tôn Thanh Hà ngạc nhiên:
    - Khi nào?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Đánh cờ.

    Tôn Thanh Hà lại nói:
    - Ta không đánh cờ với ngươi.

    Thích Thiếu Thương mỉm cười nói:
    - Đã đánh cờ rồi, còn thường đánh nữa.

    Tôn Thanh Hà ngẩn người, sau đó tỉnh ngộ, chợt nói:
    - Ngươi muốn nói đến… Sư Sư?

    - Đúng.
    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ta dạy Sư Sư đánhh cờ, lúc đầu nàng kém xa ta, cũng không có lề lối, nhưng sau đó sát chiêu ác liệt, hơn nữa còn phóng khoáng rộng rãi, khí thế mạnh mẽ, ta biết nhất định là có cao nhân chỉ điểm. Sau đó ngẫm nghĩ lĩnh hội kỳ nghệ bày trận của nàng, nhờ vậy hiểu được tâm cảnh và thủ đoạn của ngươi.

    Lúc này Tôn Thanh Hà mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
    - Thì ra là như vậy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi đã sớm nhìn thấu thủ pháp của ta… xem ra ta thua không oan.

    Thích Thiếu Thương đính chính:
    - Ngươi không thua, mà do ta lừa gạt. Theo đạo lý, trước tiên ngươi phá hủy một cánh tay của ta, ta bị đau, không thể nào thừa dịp tiếp cận ngươi, khống chế ngươi.

    Tôn Thanh Hà cười, rất kiêu ngạo.

    Cười kiêu ngạo.

    Hắn nói:
    - Ngày nay thiên hạ đều dùng thành bại để luận anh hùng. Tối nay, cho dù ta thua, ngươi cũng không cần nói lời dễ nghe với ta, không cần an ủi ta.

    Thích Thiếu Thương vẫn kiên trì:
    - Ngươi là bị lừa gạt, không phải thua chiêu.

    Tôn Thanh Hà lại thản nhiên nói:
    - Nếu ngươi chỉ dùng một kiếm chỉ vào ta, như vậy còn miễn cưỡng nói được. Thế nhưng, hiện giờ ngươi dùng một kiếm khống chế ta, mạng của ta đã nằm dưới mũi kiếm của ngươi, tùy thời có thể lấy đi. Ngay cả kẻ lén quan sát… hiện giờ có lẽ hắn đã thay đổi tên họ, được xưng là Hắc Quang Thượng Nhân đúng không? Ngươi cũng mượn chiêu dùng sức, mượn thế phi kiếm để chấn nhiếp hắn.

    Hắn mệt mỏi cười một tiếng, hỏi ngược lại:
    - Như vậy cũng chưa tính là thắng, nào có lý đó?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,langbavibo,longhanh13,mtdloc,Nha Lang,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,Trường Minh,tuan nha,tuyetam,Đơn bước,
  5. #58
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 58 – Tự hiểu bản thân, tùy duyên ngẫu hứng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Bọn họ ở trên mái cao, dưới trăng sáng, nói chuyện cũng không quá lớn, luôn bình bình đạm đạm, yên yên tĩnh tĩnh. Nếu như đám thị vệ không đi hộ giá, với công lực và thính giác hơn người của bọn họ, chắc hẳn có thể nghe được hai người nói chuyện.

    Nguyên nhân là sau khi hai người này trải qua một trận quyết chiến kinh tâm động phách, người thắng vẫn luôn bày tỏ hắn không giành thắng lợi, ít nhất cũng muốn nói rõ hắn thắng không vinh quang; người thua vẫn luôn cường điệu hắn là kẻ chiến bại, tuyệt đối là thất bại khâm phục. Hình như một người cảm thấy giành thắng lợi là một loại sỉ nhục, còn một người cho rằng thất bại là chuyện rất vinh quang.

    Có thể nói, quyết chiến kinh tâm, kết quả thú vị.

    Càng thú vị là Thích Thiếu Thương vẫn không cho rằng mình đã giành được thắng lợi, ít nhất cũng giành được không hề quang minh chính đại.

    - Từ trong nước cờ của Sư Sư, ta biết ngươi xuất trận đối chiêu nhất định sắc bén, nhưng một khi gặp phải kình địch, trước tiên sẽ ẩn giấu, sau đó tùy cơ ứng biến, một lần bay đến chín tầng trời. Ta thấy ngươi trong lúc chiến đấu chợt dừng thế công, đổi thành vung tay, biết rằng ngươi cúi mình để bay, lấy lùi làm tiến, sau đó nhất định sẽ là công kích đáng sợ. Do đó ta mới nghỉ ngơi lấy sức, dùng cánh tay đứt ngăn cản một kích của ngươi, lại thừa cơ tiến tới, thừa dịp tập kích. Chiến lược của ngươi bị lộ trước, vì vậy mới rơi vào thế yếu, ta không thể xem là thắng ngươi bằng thực lực.

    Tôn Thanh Hà lập tức lắc đầu giống như trống lắc, cười ha hả nói:
    - Ai nói trận pháp thao lược không đáng khen? Ai nói giết địch đoạt thành không thể dùng tâm lý chiến? Nếu như thế không xem là thắng đẹp, vậy thì các loại sự tích uy vũ của Tôn Tử, Tôn Tẫn, Gia Cát Khổng Minh đều thành trò cười rồi.

    Sau đó hắn nghiêm nghị nói:
    - Mấy động tác của ta gọi là “vung tay” quả thật sai lầm. Bởi vì động tác này không chỉ bao hàm hình thức vung tay của những người mới nhập môn, đồng thời còn là tim, gan, lá lách, phổi, dạ dày, kể cả chân, đầu, cổ, vai, eo đồng loạt vung lên. Hấp thu tinh khí của không khí chung quanh đồng loạt phát ra. Nói đến vẫn là nên xưng là động tác nhập môn, chiêu thức sơ sài trong Ngũ Cầm Hí do Hoa Đà sáng tạo, như vậy thỏa đáng hơn. Nhưng nhìn thấy mấy động tác thô sơ giãn thân, an thần, định khí, hóa tinh của ta, ngươi lại dùng niệm lực khí công của phật gia. Đã đến mức tất cả đều là hư vọng, mọi người vô hình, đại đạo đơn giản, tùy ý hít thở đều thành đại pháp, đã bao hàm tinh hoa cảnh giới của hai nhà phật đạo. Không cần ý niệm tập trung đan điền, không cần tu luyện chu thiên lớn nhỏ, đây không phải chuyện người người đều có thể làm được. Loại người suy nghĩ vẩn vơ như ta càng không tu được, cho nên chỉ có thể nói hai chữ bội phục.

    Mặc dù các cao thủ bảo vệ hoàng đế đã rời đi, nhưng vẫn có một người đang nghe.

    Người nghe lén tuyệt đối là cao thủ.

    Hắn đã sớm nghe đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

    Mồ hôi lạnh.

    Ngay cả mồ hôi của hắn cũng là màu đen.

    Một khi hắn chảy mồ hôi, ai cũng có thể nhìn ra được hắn từng chảy mồ hôi.

    Bởi vì mồ hôi sẽ tạo ra những lỗ đen trên người hắn.

    Không chỉ chảy mồ hôi, nước mắt cũng như vậy.

    Không biết máu thì như thế nào? Chẳng lẽ hắn cũng chảy “máu đen” sao?

    Nhưng chảy mồ hôi vẫn tốt hơn so với chảy nước mắt, chảy nước mắt vẫn tốt hơn so với chảy máu.

    Không phải sao?

    Chỉ nghe Tôn Thanh Hà ngạo nghễ nói:
    - Ta nói như vậy không phải bởi vì muốn ngươi không giết ta. Ta rất ít khi nói hai chữ “bội phục” với người khác. Lần trước là nói với Bát Vô tiên sinh.

    Trong mắt Thích Thiếu Thương đã thoáng có ý cười:
    - Ôn Bát Vô?

    Tôn Thanh Hà nghe được cái tên này, trong mắt cũng hiện lên lên vẻ ấm áp:
    - Không phải y thì còn ai.

    Thích Thiếu Thương đột nhiên thu kiếm.

    Vừa thu kiếm, kiếm đã trở về trong vỏ.

    Không phải giống như chưa từng xuất kiếm, mà là sau khi y thu kiếm, kiếm dường như vẫn còn ở dưới trăng, trên mái nhà, trước ấn đường của Tôn Thanh Hà, xanh trong vắt, lục u sầu, sáng óng ánh, nằm ngang ở đó, giống như xem thường một đời (đời này không ai có thể so sánh được) cho đến xem thường bảy đời, muốn tồn tại, muốn vĩnh viễn, muốn bất hủ.

    Kiếm đã thu, kiếm ý vẫn còn.

    Hay cho một thanh kiếm.

    Hay cho một kiếm thủ.

    Tôn Thanh Hà cười.

    Vừa cười, hắn lại không kiêu ngạo nữa.

    Hơn nữa, có lẽ vì đứng dưới ánh trăng kỳ dị và trên mái cao cổ xưa như vậy, điểm tương tự giữa hắn và Thích Thiếu Thương dường như càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng giống.

    Nhất là khi gương mặt lãnh khốc của Tôn Thanh Hà bắt đầu có một chút ý cười.

    Đồng dạng, khi ánh mắt tịch mịch của Thích Thiếu Thương hiện lên sự ấm áp như đốm lửa nhỏ, cảm giác này lại càng mãnh liệt, dày đặc.

    - Ngươi biết y?

    - Bát Vô tiên sinh?
    Vẻ ấm áp trong mắt Thích Thiếu Thương lại càng nồng:
    - Ta đương nhiên biết y, y là người tốt.

    - Y cũng là người giỏi.

    Nụ cười trên mặt Tôn Thanh Hà cũng càng đậm.

    - Y càng là người tốt tài giỏi.
    Thích Thiếu Thương bổ sung:
    - Một người lăn lộn trên giang hồ hiểm ác, nếu như chỉ tốt mà không đủ giỏi, đó là chuyện xấu.

    - Ít nhất, đối với mình thì không phải là chuyện tốt.
    Tôn Thanh Hà cũng đồng ý:
    - Không thể làm một người tốt giỏi giang, ít nhất cũng phải làm một kẻ xấu trung thành.

    - Đều như nhau.
    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ta cảm thấy ngươi chính là một kẻ xấu trung thành.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Mà ngươi chính là một cái người tốt tài giỏi.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Nếu như ngươi không đủ trung, cũng sẽ không vì một bàn tay nhón hoa của ta mà tin đó là tay thật.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Nếu như ngươi đủ giỏi, cũng sẽ không thu hồi một kiếm này của ngươi. Ngươi vốn không định giết ta sao?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Tại sao ta phải giết ngươi? Ta đã nghiên cứu tất cả án kiện liên quan đến chuyện ngươi cưỡng gian giết chết nữ nhân, có lẽ chưa chắc đã do ngươi gây nên. Nhưng tất cả vụ án ngươi ám sát tham quan ô lại, cường hào ác bá, bọn chúng quả thật đều tội ác tày trời. Tại sao ta phải giết ngươi?

    Tôn Thanh Hà tấm tắc nói:
    - Vậy ngươi vẫn là quá trung, chưa đủ giỏi. Chẳng trách lúc ngươi cô tuyệt nhất, chính là lúc muốn xuất kiếm giết người, dáng vẻ cũng giống như nhón hoa mỉm cười.

    Thích Thiếu Thương cao giọng cười nói:
    - Ta nhón hoa mỉm cười? Tôn tiên sinh đúng là ghẹo cỏ cũng mỉm cười. Các vụ án hiếu sát chưa chắc liên quan đến các hạ, nhưng chuyện phong lưu khoái hoạt của các hạ cũng không ít, đúng là cho dù trêu hoa ghẹo cỏ cũng mỉm cười. Với võ nghệ siêu quần, kiên cường uy vũ của các hạ, cần gì phải chen vào tranh chấp thế tục sống qua ngày, hao mòn chí khí?

    Tôn Thanh Hà cười nói:
    - Đâu có đâu có. Thứ nhất ta không phải là anh hùng. Ta không muốn hi sinh tiểu ngã (cái tôi), ta là đại ngã (tập thể), trời lớn đất lớn ta lớn nhất. Bởi vì nếu như không có ta, trời và đất gì cũng không có. Cho nên có ta không gì khác, trừ ta không ai khác. Thứ hai ta không muốn làm anh hùng. Làm anh hùng quá cực khổ, con người ta cao ngạo, háo sắc, không thể có nhiều bạn, càng lười kết bè kết đảng, lại không có nhân duyên, cho nên không muốn cũng không thể làm anh hùng. Thứ ba ta không tin anh hùng. Luận anh hùng, ai là anh hùng? Gia Cát Lượng quá văn, Trương Dực Đức quá võ, Tào A Man quá gian, Sở bá chủ quá lỗ mãng, Hàn Tín quá ồn ào, Lưu Bang quá lưu manh, Lý Thế Dân quá hi vọng, Triệu Khuông Dẫn quá may mắn. Ta có là gì? Người nào cũng không phải là anh hùng, ta cũng không phải. Hơn nữa, nơi tạo ra anh hùng chính là loạn thế. Ta chỉ cần hợp thế đứng một mình, chỉ thích nữ sắc. Thừa lúc tinh lực của mình quá thừa, vui đùa với nữ nhân xinh đẹp trên thế gian, thật tốt biết bao, có ý nghĩa biết bao. Cũng không thương người, lại khiến mình vui, cớ sao không làm.

    Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
    - Tôn huynh phong lưu sớm đã nổi tiếng. Có câu chỉ đại anh hùng có bản sắc, là danh sĩ thật tự phong lưu. Có điều phong lưu thì phong lưu, Tôn huynh thân thủ thật tốt, tiền đồ thật tốt, tham vọng thật tốt, chỉ vì mê muội nữ nhân trên thế gian mà mặc cho nước chảy, chẳng phải đáng tiếc sao.

    Tôn Thanh Hà cười nói:
    - Ngươi không giết ta, đại khái là muốn khuyên ta những lời này sao? Ý tốt của ngươi, ta xin tâm lĩnh. Tham vọng bình sinh của ta, chính là ôm một nữ nhân mà ta yêu mến, thân cận với nữ nhân mà ta cảm thấy xinh đẹp, như vậy đã đủ rồi. Ngươi đừng cười ta không có chí khí, ta với ngươi không giống nhau. Thích huynh, ta cho rằng chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ, ngươi hoàn toàn gánh vác trên vai; tiếng gió tiếng mưa tiếng đọc sách, ngươi hoàn toàn gánh vác trên người, đó cũng chỉ là khổ mình. Người sống trên đời, trăm năm thấm thoắt, phút chốc đã qua, nháy mắt liền mất, cần gì phải mưu mưu cầu cầu, khốn khốn khổ khổ như vậy? Gió đông thổi tỉnh anh hùng mộng, không phải Hàm Dương là Lạc Dương (1), cần gì tự chuốc khổ như vậy. Không bằng chỉnh đốn tâm tình, hưởng thụ nhân sinh cho tốt, vui vẻ qua một đời, tự tại qua một kiếp.

    Thích Thiếu Thương cười nói:
    - Ngươi là thành bại lên xuống không quan tâm, vui buồn li hợp tâm tình tốt. Ta hâm mộ ngươi. Nhưng ta cho rằng người đã đi chuyến này, dù sao cũng có một số trách nhiệm phải gánh vác, có một số việc phải giao phó, có một số cống hiến phải lưu lại. Ta dám làm người đi trước, không sợ lưu danh sau.

    Tôn Thanh Hà cũng cười:
    - Được, ngươi vất vả tùy ngươi, ta an nhàn tùy ta. Ta cũng bội phục ngươi. Đây là lần thứ hai trong tối nay ta nói bội phục. Quan điểm của ta là tùy duyên ngẫu hứng. Còn ngươi thì sao? Cũng hi vong tôn giá có thể tự hiểu bản thân thì tốt.

    Thích Thiếu Thương cười ha hả nói:
    - Thời cuộc rối ren, mới lộ bản sắc anh hùng.

    Tôn Thanh Hà cũng cười lớn nói:
    - Kiếm thử thiên hạ, sợ gì thành bại bấp bênh.

    Hai người vỗ tay cười. Trong tiếng cười, dường như nụ cười và ánh mắt kia đều lộ ra một tin tức càng lúc càng rõ ràng, mãnh liệt.

    Đó là gì?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chú thích:
    (1) Trích từ bài thơ của Chu Nguyên Chương khi dẫn binh chinh phạt Trần Hữu Lượng đến Tiêu Tương.

    Mã độ giang đầu mục túc hương
    Phiến vân phiến vũ độ Tiêu Tương
    Đông phong xuy tỉnh anh hùng mộng
    Bất thị Hàm Dương thị Lạc Dương

    Dịch nghĩa:
    Gió đông thổi tan giấc mộng đẹp của anh hùng, mới biết đây là Lạc Dương chứ không phải Hàm Dương.

    Dịch thơ: (fishscreen)
    Ngựa qua đầu sông cỏ lăng hương
    Phiến mây phiến mưa vượt Tiêu Tương
    Gió đông thổi tỉnh anh hùng mộng
    Không phải Hàm Dương là Lạc Dương

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,longhanh13,mtdloc,Nha Lang,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,Trường Minh,tuan nha,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  7. #59
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 59 – Tự cầu vui vẻ, không tìm phiền não

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Hai người bèn nhìn nhau cười. Thích Thiếu Thương chợt ngưng cười, trang trọng nói:
    - Ta không giết ngươi, là vì ta cảm thấy tối nay ngươi cũng không có ý giết ta.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Nếu như ta không muốn giết ngươi, cần gì phải sử dụng vũ khí nặng như vậy?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ta có một nhận định, nếu ngươi không tiện thì có thể không cần trả lời.

    Tôn Thanh Hà chỉ cười nói:
    - Ngươi cứ nói, ta nghe.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ngươi bị Thần Thương hội Đại Khẩu Tôn gia trục xuất khỏi Sơn Đông, thậm chí bị truy sát, là do ngươi không chịu theo phe phái chủ lưu của Tôn gia, lợi dụng vũ khí bí mật để độc bá thiên hạ, quản lý võ lâm. Thế nhưng, ngươi vốn là nhân vật rất quan trọng trong Thần Thương hội, cũng khá kiệt xuất, cho nên ngươi nhất định cũng nắm giữ cơ mật tương đối quan trọng. Do đó bọn họ mới phái người truy sát ngươi trong giang hồ, hơn nữa còn lan truyền bịa đặt khắp nơi, hủy hoại danh dự của ngươi.

    Tôn Thanh Hà có phần cười không nổi.

    Thích Thiếu Thương nói tiếp:
    - Với tính tình của ngươi, sẽ không làm bất cứ chuyện gì bán rẻ Thần Thương hội. Nhưng lại không đành nhìn võ lâm đồng đạo không hề đề phòng, bị người của Đại Khẩu Tôn gia đánh cho không thể ngóc đầu lên, không thể thở một hơi, không thể đánh trả lại. Cho nên, tối nay ngươi lợi dụng trận quyết chiến với ta, thừa dịp công bố loại vũ khí bí mật này, để ta truyền ra cho người đời biết mà phòng ngừa tai họa.

    Tôn Thanh Hà quả thật cười không nổi.

    Thích Thiếu Thương dùng tay chỉ chỉ vào nửa đoạn tay áo bị nổ gần vai, đó là một vết kiếm nghiêng nghiêng cắt đứt áo vải, nói:
    - Lúc động thủ chiêu thứ ba, ngươi đã dùng Phi Tung kiếm khí lặng lẽ cắt đứt tay áo của ta, từ đó nhất định đã phát hiện cánh tay này của ta là giả. Nhưng ngươi vẫn dùng vũ khí nặng công kích, hiển nhiên là cố ý. Biết rõ không thể gây thương tổn cho ta, vẫn cứ phát động tấn công, nhất định là có mưu đồ. Cho nên, tối nay ngươi không phải muốn giết ta, mà là muốn ta dùng chức vị lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, nhanh chóng lan truyền cơ mật của Thần Thương hội ra bên ngoài.

    Tôn Thanh Hà hoàn toàn cười không nổi.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Có điều, ngươi cũng không cần quá lo lắng. Theo ta được biết, Gia Cát tiên sinh của Tự Tại môn đã nghiên cứu sáng tạo ra một loại binh khí tuyệt học, cho dù nhân lực không mạnh như vậy, nhưng sử dụng lại càng nhanh nhẹn thuận tiện. Một khi có thể thúc đẩy rộng rãi, sử dụng thoả đáng, nói không chừng có thể khắc chế vũ khí chết người, có lực sát thương cực lớn của Tôn gia.

    Tôn Thanh Hà không cười.

    Thích Thiếu Thương thành thật nói:
    - Cho dù thế nào, ta vẫn cám ơn ngươi đã nói cho ta biết những điều này, để ta biết những chuyện này, đồng thời còn giúp ta thể nghiệm uy lực của vũ khí này. Ngươi không phải tới giết ta, cho nên ta cũng không muốn lấy mạng ngươi.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Bây giờ ta cũng đã hiểu được.

    Thích Thiếu Thương hỏi:
    - Hiểu được cái gì?

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Ngươi cũng không phải tới giáo huấn và lùng bắt ta, ngươi tới là để khuyên ta đừng vì nữ sắc mà làm lỡ một đời.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Có điều, hiện giờ ta mới cảm thấy hiểu rõ ngươi. Hóa ra ngươi cũng không háo sắc giống như lời đồn, mà là quá coi trọng tình nhi nữ, tinh lực lại quá dồi dào, tự phụ lại quá cao, cho nên mới bị những chuyện nhỏ của thế tục cuốn lấy, trở thành kỳ hiệp đoạn tuyệt trong giang hồ thị phi.

    Tôn Thanh Hà lại kinh ngạc:
    - Ngươi làm sao hiểu rõ những chuyện này của ta? Nói đến cùng, ta quả thật là háo nữ sắc, ta thật sự là một sắc ma.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Người chỉ háo nữ sắc tuyệt đối không thể thi triển ra kiếm pháp xuất trần như thế.

    Tôn Thanh Hà im lặng.

    Một lúc sau, hắn mới nói:
    - Hiện giờ ta cũng đã dần dần hiểu được ngươi.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Hử?

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Ban đầu ta cho rằng ngươi ham quyền trọng hư vinh, hiện giờ mới hiểu được, ngươi chỉ trọng danh dự, có cảm giác trách nhiệm, cho nên mới từ trong tro bụi dựng lại cơ ngơi, từ trong thất bại xây lại niềm tin.

    Thích Thiếu Thương cười nói:
    - Ngươi từ đâu mà biết? Quan hệ của chúng ta cũng quá sơ sài.

    Tôn Thanh Hà cũng dùng giọng điệu vừa rồi của Thích Thiếu Thương, nói:
    - Bởi vì người trọng quyền tuyệt đối không thể thi triển ra kiếm pháp cao ngạo như thế.

    Thích Thiếu Thương cũng trầm mặc.

    Tôn Thanh Hà híp mắt hỏi:
    - Ngươi rất nổi danh, cũng được yêu thích, biết rõ có rất nhiều người quan tâm đến ngươi, tại sao không để người khác chia sẻ sự cô độc và tịch mịch của ngươi?

    Thích Thiếu Thương tinh ranh hỏi ngược lại:
    - Ngươi thì sao?

    Tôn Thanh Hà phóng khoáng cười cười:
    - Bởi vì người thật sự cô độc và tịch mịch, sợ bị người khác làm cho náo nhiệt, sau một phen náo nhiệt lại quên mất bọn họ.

    - Đúng.
    Thích Thiếu Thương nói:
    - Rốt cuộc, lưu lại chỉ là cô độc và tịch mịch. Mà sau khi náo nhiệt qua đi, cô độc và tịch mịch lại càng sâu sắc hơn.

    Tôn Thanh Hà cười ha hả:
    - Cho nên ta háo sắc. Đời người cứ việc chơi vui vẻ, nhất thời khoái hoạt là thần tiên.

    Thích Thiếu Thương cũng cười ha hả nói:
    - Vì vậy ta trọng quyền. Nắm quyền trong tay, rất có tiền đồ. Nếu không có tiền đồ, muốn thả thì thả nào có sao.

    Tôn Thanh Hà cười hì hì nói:
    - Muốn thả là thả? Đó chẳng phải giống như đánh rắm?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Quyền là hư, danh là ảo, ta là thực, vốn chẳng có gì khác so với đánh rắm.

    Tôn Thanh Hà vỗ tay cười lớn:
    - Chỉ có điều, cho dù là đánh rắm, nói thả là thả, cũng không dễ làm được.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Tự tìm vui vẻ, không tìm phiền não. Tụ họp rồi tan, tự do tự tại.

    Tôn Thanh Hà phối hợp nói:
    - Biết sai có đổi, vẫn là người tốt. Biết sai không đổi, chính là kẻ ác.

    Thích Thiếu Thương vỗ tay nói:
    - Thà rằng không hiểu, đừng làm kẻ ngốc; thà rằng xem thường, không làm ngu trung.

    Câu này rất đúng với ý của Tôn Thanh Hà, thế là hắn cũng ngâm nga:
    - Thà thử lưỡi đao, không đáng theo gió; thà rằng giả điên, không làm bất công.

    Bọn họ đối đáp như vậy dưới trăng sáng.

    Bọn họ ngâm nga như thế trên mái cong.

    Còn quyết chiến trong bóng kiếm ánh đao, không màng sống chết.

    Lúc này thì sao?

    Bình thường là đạo, thuận buồm xuôi gió; bình an là phúc, xin thoải mái mình.

    Thế nhưng, có một người chắc chắn không thoải mái.

    Nhưng hắn vẫn đi lên?

    Đi trên mái cong cổ xưa, hắn tỏ ra thành thành thật thật, cũng thận thận trọng trọng.

    Trăng chiếu vào đầu, lại chiếu không ra bóng của hắn.

    Bởi vì hắn còn tối hơn cái bóng của mình.

    Phảng phất, hắn chính là một yêu mị “giao đấu với cái bóng”, “nhạt hơn cả bóng đêm”, chứ không phải là một người hoàn chỉnh.

    Hắn từng bước từng bước đi tới, không loạng choạng, không tốn sức, nhưng cũng không bước đi như bay, thân nhẹ như én.

    Hắn hoàn toàn không thi triển khinh công, nhưng đi trên mái ngói cổ xưa tàn tạ này, cũng giống như đạp trên đất bằng.

    Hắn đi rất thận trọng.

    Hắn không hề có khí thế mạnh mẽ, cũng không phải một bước kinh tâm, hắn là ẩn giấu không lộ, không khoe không bày.

    Hai tay hắn nâng một vật.

    Ám thanh (xanh sẫm).

    Ám thanh là màu sắc do ánh trăng đã dần ngả về phía tây tối nay chiếu rọi, chứ không phải là “ám thanh tử”.

    Trong võ lâm, “ám thanh tử” lại có nghĩa là “ám khí”.

    Thứ mà hắn lễ độ cung kính nâng trên hai tay, đương nhiên không phải “ám thanh tử”, mà là một thanh kiếm màu xanh sẫm.

    Đó vốn là kiếm của Tôn Thanh Hà, bởi vì bị một kiếm của Thích Thiếu Thương đánh bay, cắm thẳng vào song cửa sổ bằng gỗ trước mặt hắn, ánh sáng xanh chiếu vào lông mày hắn, thấm vào tâm mạch của hắn.

    Một thanh kiếm bị bạch đạo chế giễu là “Dâm Ma kiếm”, hắc đạo lại hài hước gọi là “Dâm Tình kiếm”, chủ nhân lại gọi nó là “Triều Thiên kiếm”, nhưng thực ra tên của nó chỉ có một chữ “Thác”.

    Kiếm vốn đã rời tay, hiện nay lại có người nhặt nó, hơn nữa còn đưa lên.

    Người cầm kiếm đi lên, đương nhiên chính là Hắc Quang Thượng Nhân Chiêm Biệt Dã đang xem trận chiến này.

    Không phải hắn từng bị một kiếm này làm kinh hãi sao?

    Hắn còn đi lên mái cong cổ xưa này để làm gì?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,longhanh13,mtdloc,Nha Lang,odin,RobinLee,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,Trường Minh,tuan nha,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  9. #60
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 60 – Đường xa mộng sầu khó cản

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    - Ta đi lên để trả lại kiếm.

    Chiêm Biệt Dã đi đến trước mặt hai người, nhìn Thích Thiếu Thương một chút (cùng với thanh kiếm sáng như tuyết ngọc trên tay y), sau đó đưa kiếm lên cho Tôn Thanh Hà.

    Kiếm vừa gặp được chủ nhân của nó, giống như bị kích phát linh lực, phát ra tiếng vang khẽ “keng keng”, còn hơi rung động tỏa ra vầng sáng sát khí màu xanh sẫm, lại giống như một con dã thú còn sống thở phì phò trong tay hắn.

    - Hắc Quang Thượng Nhân, ngưỡng mộ đã lâu!
    Thích Thiếu Thương ôm quyền cười nói:
    - May là ngươi đi lên trả lại thanh kiếm này, nếu không vị bằng hữu này của ta sẽ trách móc rồi. Ta không đền nổi kiếm của hắn.

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Lời này khiêm tốn rồi. Ngươi đã đánh bay một kiếm này đến chỗ ta, một là không sợ ta đoạt được rời đi, hai là không sợ kiếm không thu về được.

    Tôn Thanh Hà nhận lấy kiếm, hơn nữa còn trân trọng nhìn kỹ kiếm của mình, ánh mắt lóe sáng.

    Thanh kiếm kia cũng hiện lên ánh sáng xanh, giống như đáp lại chủ nhân của nó. Ít nhất nó cũng biết chủ nhân của nó đang nhìn nó, yêu quý nó.

    Nó và chủ nhân của nó đều kiêu ngạo như nhau, bộc lộ tài năng như nhau.

    Nhọn và sắc.

    Hắc Quang Thượng Nhân nhìn kiếm trên tay Tôn Thanh Hà. Hắn đương nhiên cũng nhìn ra, ánh sáng của kiếm này trên tay hắn và trong tay Tôn Thanh Hà lại không giống nhau.

    Cho nên hắn có phần hâm mộ nói:
    - Đây là một thanh kiếm tốt.

    Tôn Thanh Hà lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, nói:
    - Đã là kiếm tốt, vì sao không dứt khoát lấy nó?

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Cũng vì là kiếm tốt, cho nên ta không xứng sở hữu nó.

    Tôn Thanh Hà nhìn kiếm của mình, thở dài nói:
    - Thanh kiếm này, nguyên danh là “Thác”.

    Đột nhiên, cổ tay phất một cái, ánh sáng chợt lóe lên, mũi kiếm đã cách cổ họng của Hắc Quang Thượng Nhân không tới một thước, lạnh lùng nói:
    - Ngươi không nên để ta cầm lại thanh kiếm này… Từ ngày cầm thanh kiếm này lên, ta đã chuẩn bị thác (sai) đến cùng.

    Hắc Quang Thượng Nhân lại không né, không tránh, không lánh, hơn nữa ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ nhìn đầu kiếm, mũi kiếm và kiếm của kẻ địch, gằn từng chữ một:
    - Ngươi muốn giết ta?

    Hắn nói chuyện giống như là đang kêu, đang gầm, đang gào thét. Cho dù ngữ điệu của hắn vốn không có địch ý, thậm chí là rất lễ độ, nhưng vẫn giống như đang khàn giọng gào thét.

    Ánh mắt Tôn Thanh Hà giống như một cây đinh lạnh, muốn tập trung theo ánh kiếm đâm vào trong cổ họng Hắc Quang Thượng Nhân:
    - Ngươi nói sao? Thanh kiếm của ta này đã sai rất nhiều lần, ta cũng từng làm sai rất nhiều chuyện, ta không quan tâm lại sai thêm một lần.

    Hắc Quang Thượng Nhân cười khổ nói:
    - Có lẽ, ta đưa kiếm lên là làm sai, cũng đi sai trước.

    Tôn Thanh Hà lãnh đạm nói:
    - Ngươi là người thuộc phe Thái Kinh.

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Ta không thể không thừa nhận.

    Tôn Thanh Hà lãnh khốc nói:
    - Ta đã từng hai lần hành thích Thái Kinh.

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Nhưng ngươi sắp thành lại bại.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Trong đó có một lần, là bởi vì ngươi cản trở.

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Ta thân ở Thái phủ, ăn lộc vua, không thể không chia sẻ ưu phiền với vua.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Nhưng nối giáo cho giặc, càng đê hèn hơn so với tự tay hại người.

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Ta chỉ là một đạo nhân, có thể làm gì? Khó tránh khỏi thân không do mình.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Ngươi là một nhân sĩ tu đạo, không làm được nửa thần tiên, không tu tâm dưỡng tính, lại ham muốn đủ thứ trên đời, không một thứ gì có thể từ bỏ, đây xem là đạo gì?

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Đạo của ta chính là hưởng hết phúc của nhân gian. Có tiền, có quyền, có nữ nhân, đây chính là hưởng thụ tốt nhất thế gian. Đạo hạnh của ta không đạt đến cảnh giới cao hơn, nhưng đạo đức của ta có thể đổi lấy những thứ này. Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân, có ai không thích?

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Ngươi trả lời thật sảng khoái.

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Trước mặt chân nhân, không nói lời dối trá.

    Tôn Thanh Hà hỏi:
    - Ngươi không thể bớt tham lam một chút? Để lương tâm tốt hơn một chút?

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Ta đã cố gắng bớt trực tiếp hại người. Những lúc khó tránh khỏi thiệt người lợi mình, ta cũng cố hết sức bớt thương tổn người khác. Ngẫu nhiên cũng ở trong sáng trong tối giúp người khác một chút.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Thậtsao?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Hắn nói là thật. Ta đã nghe chuyện của hắn, hắn và đám người Thái Kinh, Chu Miễn thật sự có hư tình giả ý, không khéo chu toàn. Không giống như đám người Lâm Linh Tố, Bồ Tát hòa thượng, Nhất Não thượng nhân, Phiền Não đại sư, hung hăng càn quấy, không hề kiêng nể.

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Cảm ơn, ta chỉ là nhát gan chứ không phải tích đức. Hành vi và việc làm của ta, đã không có đức để tích, chết còn chưa hết tội.

    Tôn Thanh Hà nói:
    - Cho nên ngươi mới dám đưa kiếm lên cho ta?

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Kiếm vốn là của ngươi.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ cần giết chết ngươi, tối nay chúng ta sẽ có thể trừ đi một tên đại địch?

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Ta tới để đưa kiếm, không phải đi tìm chết.

    Sau đó, hắn ngạo nghễ nói:
    - Huống hồ, lấy một địch một, chưa chắc ta sẽ thua.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Làm sao ngươi biết chúng ta nhất định sẽ lấy một địch một?

    Hắc Quang Thượng Nhân nói:
    - Các ngươi là anh hùng, anh hùng không làm chuyện hèn hạ.

    Thích Thiếu Thương uy nghiêm nói:
    - Vậy thì ngươi sai rồi.

    Tôn Thanh Hà cười lạnh nói:
    - Hắn nhiều nhất chỉ là một kiêu hùng, kiêu hùng sẽ không chừa thủ đoạn, trước tiên tiêu diệt kẻ địch rồi tính sau.

    Hắc Quang Thượng Nhân hít một hơi dài:
    - Vậy thì ta nhìn sai rồi.

    Tôn Thanh Hà đột nhiên thu kiếm lại.

    Sau một tiếng “choang”, kiếm đã không thấy tăm hơi.

    Ánh sáng xanh bỗng tắt.

    Hắn thu kiếm vào trong “vũ khí nặng” kia.

    “Vũ khí nặng” kia lại nhanh chóng lắp ráp, trở về trạng thái cũ thành một chiếc đàn, tiêu vĩ cầm cổ xưa.

    Hắn nói:
    - Ngươi không nhìn sai, tối nay ta sẽ không động thủ giết ngươi.

    Thích Thiếu Thương cũng nói:
    - Ngươi cũng không đi sai đường, ngươi đã trả kiếm lại, hắn sẽ không dùng thanh kiếm này giết ngươi.

    Lúc này Hắc Quang Thượng Nhân mới thở ra một hơi.

    Tôn Thanh Hà hiển nhiên đã thu kiếm, nhưng cổ họng của Hắc Quang Thượng Nhân vẫn có cảm giác lạnh lẽo như “mọc rêu xanh”.

    Sau đó, hắn nói:
    - Ta vừa tới nơi này, liền có một cảm giác kỳ quái.

    Thích Thiếu Thương hỏi:
    - Cảm giác gì?

    Hắc Quang Thượng Nhân chợt ngâm nói:
    - Say khướt khêu đèn ngắm kiếm (1), đường xa mộng sầu khó cản, việc thế một trường mộng lớn, đời người mấy độ buồn thu (2).

    Hắn bỗng dừng lại ở đây, sau đó mới nói thêm mấy câu:
    - Có lẽ là trăng đặc biệt sáng, hay là nơi này đặc biệt cao, hoặc là buổi tối này có chút gì kỳ lạ. Ta luôn cảm thấy thâm tâm dao động, ngay cả tâm thần cũng không trấn định được, cảm xúc gì cũng có đủ.

    Tôn Thanh Hà liếc nhìn hắn:
    - Nhưng ngươi vẫn rất trấn định.

    Thích Thiếu Thương lại nói:
    - Nói thật ra, ta cũng có cảm giác tương tự như thượng nhân.

    Tôn Thanh Hà đột nhiên nói:
    - Có phải cảm thấy nao nao bất an không?

    - Đúng.
    Thích Thiếu Thương nghe Tôn Thanh Hà hỏi như vậy, mới biết hắn cũng cảm nhận được:
    - Đồng thời cũng là một loại cảm ứng kỳ quái, giống như nguy cơ đến gần, một thứ đáng ghét đang muốn phá đất chui ra…

    Tôn Thanh Hà nặng nề nói:
    - Ta cũng có.

    Sau đó hắn hỏi:
    - Có chú ý tới tên gánh phân dưới nhà kia không?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Hắn cũng là nhân vật võ lâm, trước kia từng một thời hò hét trong Lục Phân Bán đường, họ Lôi, nguyên danh là Niệm Cổn, sau khi thành danh lại bỏ đi chữ “Niệm”, trở thành “Lôi Cổn”. Hắn vốn là một nhân vật có tiếng, nhưng gần đây chán nản thất vọng, nói không chừng ngày khác còn có thể gây nên sóng gió.

    Y dừng một chút, nói tiếp:
    - Có điều, hiện giờ nguy cơ đã đến gần trước mắt, giống như một cước đá chúng ta từ hiện tại đến quá khứ, mà lại một chưởng đánh đổ tương lai, tuyệt đối không thể nào là do hắn gây nên, mà là…

    Y trước tiên nhìn trời, nhìn trăng.

    Tiếp đó cúi đầu, nhìn ngói nhà dưới chân.

    Sau đó, sắc mặt đột nhiên biến xanh.

    Không chỉ có y biến sắc.

    Hắc Quang Thượng Nhân nhìn theo y, sắc mặt cũng trắng bệch. Tôn Thanh Hà vừa nhìn, trên mặt cũng lập tức mất máu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chú thích:

    (1) Trích từ bài "Phá Trận Tử - Vi Trần Đồng Phủ Phú Tráng Từ Dĩ Ký Chi" của Tân Khí Tật.

    Tuý lý khiêu đăng khán kiếm,
    Mộng hồi xuy giốc liên doanh.
    Bát bách lý phân huy hạ chá,
    Ngũ thập huyền phiên tái ngoại thanh,
    Sa trường thu điểm binh.

    Mã tác Đích Lư phi khoái,
    Cung như tích lịch huyền kinh.
    Liễu khước quân vương thiên hạ sự,
    Doanh đắc sinh tiền thân hậu danh,
    Khả liên bạch phát sinh!

    Dịch thơ: (Nguyễn Khắc Phi)
    Say khướt khêu đèn ngắm kiếm
    Mộng về còi rúc liên thanh
    Tiệc khao phân bố đều tướng sĩ
    Khúc quân ca bi tráng cử hành
    Sa trường thu điểm binh

    Ngựa tựa Đích Lư lao vút
    Cung như sấm sét đùng đoành
    Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn
    Để ngàn thu chói lọi thanh danh
    - Tiếc thay! Tóc trắng nhanh!



    (2) Trích từ bài “Tây Giang Nguyệt kỳ 1” của Tô Thức.

    Thế sự nhất trường đại mộng,
    Nhân sinh kỷ độ thu lương.
    Dạ lai phong dĩ minh lang,
    Khán thủ my đầu mấn thượng.
    Tửu tiện thường sầu khách thiểu,
    Nguyệt minh đa bị vân phương.
    Trung thu thuỳ dữ cộng phong quang,
    Bả trản thê lương bắc vọng.


    Dịch thơ: (Nguyễn Chí Viễn)
    Việc thế một trường mộng lớn
    Đời người mấy độ buồn thu
    Hành lang đêm gió vi vu
    Phất phới đầu mày mé tóc
    Rượu rẻ thường rầu khách ít
    Trăng trong hay bị mây mù
    Trung thu ai ngắm áng mây đu
    Nâng chén buồn trông hướng bắc

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,longhanh13,manutd_dn2,mtdloc,Nha Lang,odin,quânkhuthủđô,RobinLee,Tiếu ngạo,Tieu Lan,tommilanista,tru0ng1987,Trường Minh,tuan nha,tuyetam,xhydro,
Trang 12 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 2101112131422 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status