TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 2345614 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 111

Chủ đề: Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #16
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 16 – Biên bức hiệp

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đến lúc chân chính hành động, thân hình Lôi Quyển lướt đi, cảm giác này lại càng mãnh liệt.

    Bởi vì đây là ban đêm.

    Dưới trăng sáng, mái tóc của y tung bay, thân hình nhỏ gầy lướt đi, cùng với thân pháp đơn bạc linh hoạt như ma quỷ, thật sự rất giống một con dơi.

    Nếu như nói Lôi Quyển giống một con dơi, vậy thì Thích Thiếu Thương lại giống như một con hạc.

    Một con hạc bồng bềnh như tiên.

    Bởi vì y chỉ có một tay, lúc lướt đi một tay áo trống rỗng khác không ngừng phất phơ, càng khiến cho y giống như một con hạc tiêu sái kỳ ảo.

    Y và Lôi Quyển tạo thành đối lập rất rõ ràng.

    Nhưng hai người ngoại hình hoàn toàn khác nhau, lại muốn đi làm một chuyện mạo hiểm giống nhau, ngay tại tối nay.

    Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì hai chữ hiệp nghĩa.

    Hành hiệp và trượng nghĩa.

    Hai chữ này trong lòng ngươi có bao nhiêu giá trị?

    Ngươi cũng sẽ vì hai chữ này mà hành động như bọn họ chứ?

    (Bọn họ muốn làm gì?)

    Bọn họ đã đi tới một con đường.

    Đường Hoài Cựu.

    (Bọn họ muốn làm chuyện gì?)

    Đường Hoài Cựu ở tại mặt sau phía bắc khu vực Lam tuyến, cuối đường có một tòa nhà lớn hùng vĩ tráng lệ, gọi là “Tích Cựu cư”.

    Đến lúc này, Trương Thán và Tôn Ngư cũng đã hiểu.

    Hoài Cựu, Tích Cựu, hiện giờ chỉ thiếu một thứ.

    Tôn Ức Cựu.

    Tại Ức Cựu hiên bên trong Ức Cựu cư.

    Trong hiên có Kiếm Yêu, Kiếm Quỷ, Kiếm Tiên.

    Ba người đều mặt ủ mày chau, thở vắn than dài.

    “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu nói:
    - Nhờ tướng gia ưu ái, ban cho ta Ức Cựu hiên, nhưng ta luôn cảm thấy….

    “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện nói:
    - Luôn cảm thấy cái gì? Bà nội ngươi, ta lại cảm thấy này tòa nhà vừa hoàn thành, mọi người đều biến sắc.

    Tôn Ức Cựu tràn đầy đồng cảm:
    - Tòa nhà này cái gì cũng có, đầy tớ tám mươi hai, chim quý thú hiếm ba trăm bốn mươi mốt, hoa thơm cỏ lạ không đếm xuể, ngày mai đều sẽ lục tục kéo đến. Thế nhưng, huynh đệ bằng hữu không phải trở mặt thì cũng lạnh nhạt, nếu không thì mọi người nghi ngờ lừa gạt, dây dưa không dứt, sét đánh cũng không ra.

    “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu vội bày tỏ thái độ:
    - Đừng nói như thế. Những lời ngươi vừa nói, giống như đang trách móc tướng gia không đúng vậy. Tòa nhà này cho tặng ngươi là thể diện bằng trời. Lại nói, chúng ta đứng về phía ngươi là niệm tình nghĩa chứ không phải thèm muốn cái gì. Ta không giống như Hỏa Cổn, Thương Tâm, Nan Địa, bọn họ đúng là hẹp hòi đố kị.

    “Hỏa Cổn” chính là “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, “Thương Tâm” là chỉ “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, còn “Nan Quá” đương nhiên chính là “Kiếm Quái” Hà Nan Quá.

    Tôn Ức Cựu nghe vậy vội nói:
    - Ta nào dám oán trách, tướng gia ân trọng như núi, cảm kích còn không kịp đấy chứ. Chỉ có điều ngài vô duyên vô cớ tặng ta một tòa biệt thự, ta nào nhận nổi. Lần này thì hay rồi, lão Ôn, a Lương, tiểu Hà hoàn toàn không nể mặt, ngay cả La lão yêu cũng lạnh nhạt nhếch môi cười. Ta phúc phận không đủ, rơi xuống cho ta vạn lượng hoàng kim ta muốn cũng tiếp không được, lần này tiếp lấy chắc phải bị đập chết rồi.

    Dư Yếm Quyện nghe vậy liền nói:
    - Mặc kệ hắn. Ngươi có nhà lớn, cứ hưởng thụ rồi tính sau, đừng quan tâm người ta nghĩ ra sao. Nhớ năm đó chúng ta ở trên những ngọn núi khác nhau luyện kiếm, khổ luyện mười năm, không phải là vì công danh phú quý này hay sao. Những năm tháng trên núi, đúng là muốn gì cũng không có. Bây giờ chúng ta muốn gì có nấy, ngươi quan tân đến những kẻ trong mắt không vào nổi một hạt cát kia làm quái gì. Có phúc không hưởng, chờ báo ứng sao? Ngươi xem những người như chúng ta giúp tướng gia làm hết chuyện tốt, hóa ra còn có người lo ma chay cũng tính toán đại công đại đức chôn muỗi cứu kiến ngày xưa.

    Tôn Ức Cựu chỉ đau đầu, lại cạn một ly rượu.

    Dư Yếm Quyện khuyên Tôn Ức Cựu uống ít một chút, lại thấy Ngô Phấn Đấu cầm bầu rượu trút vào cổ họng mình, không nhịn được cũng có phần cảm khái:
    - Thất Tuyệt Thần Kiếm chúng ta bái biệt sư phụ, muốn tới kinh hoa lập công lập nghiệp, xem ra công chưa xong, chí chưa thành, trước tiên lại rơi vào cảnh chia binh ba đường.

    Ngô Phấn Đấu nhất thời nghe không hiểu:
    - Ba đường?

    - Đúng, ba đường.
    Dư Yếm Quyện vô cùng chán nản nói:
    - La lão yêu kiếm pháp giỏi nhất, võ công cao nhất, lập tức trở thành tâm phúc bên cạnh tướng gia, mọi người tự nhiên có địch ý với hắn. Hắn nói rằng cùng chung một đường, nhưng lại chưa từng quan tâm gì đến chúng ta. Hiện nay tướng gia tự nhiên đưa tớ một tòa nhà cho Tôn tử, ba người Ôn, Lương, Hà không vui thì khỏi nói, ngay cả hai người chúng ta cũng cảm thấy bất công bất phục, mọi người làm theo ý mình, đây không gọi là chia binh ba đường thì gọi là gì?

    Tôn Ức Cựu càng ưu sầu, lẩm bẩm nói:
    - Vì tiền mà thất nghĩa, vì một tòa nhà mà khiến cho mọi người không tin tưởng, không thân thiết, không bằng trả lại nó cho tướng gia là xong…

    Ngô Phấn Đấu vừa nghe liền kêu lên:
    - Ngươi nói bậy bạ gì thế! Ngươi không cần, ta cần, ngươi muốn trả, không bằng giao cho ta, ta không sợ những kẻ xấu xa trắng mắt (khinh bỉ), đỏ mắt, thẳng mắt, liếc mắt, nghiêng mắt mà nhìn kia.

    Dư Yếm Quyện cười lạnh nói:
    - Xem ngươi tham lam kìa. May mà tướng gia không đưa một tòa sơn trang, nhà lớn cho ngươi, nếu không trong mắt ngươi còn có Dư mỗ ta và Tôn tử hắn sao!

    Ngô Phấn Đấu cười hà hà nói:
    - Muốn khảo nghiệm nhân cách của ta sao? Được rồi, vậy thì đưa cho ta một căn…

    Chợt nghe một người quát lên:
    - Được, sẽ đưa cho ngươi!

    Một tiếng “ầm” vang lên, nóc nhà đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn.

    Từ miệng lỗ rơi xuống một chiếc lưới, trùm lên người Tôn Ức Cựu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,Bảo Diệp Tường,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,langbavibo,longhanh13,lybietcau,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tuyetam,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 17 – Thái Sơn

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Phản ứng của Tôn Kiếm Yêu không thể nói là không nhanh.

    Hơn nữa còn cực nhanh.

    Hắn lập tức vơ lấy kiếm, lại rút kiếm ra, nhưng tấm lưới lớn màu đỏ thẫm kia đã bao trùm lấy hắn.

    Có thể nói như sau, khi hắn phát hiện không ổn thì đã nhìn thấy tấm lưới kia, lúc nhìn thấy tấm lưới kia thì lưới đã trùm lên người hắn, một chút khoảng không né tránh cũng mất đi, một chút thời gian né tránh cũng không còn.

    Vì vậy Tôn Ức Cựu người đã trong lưới.

    Người ở trong lưới, kiếm ở trong tay.

    Cho nên Tôn Ức Cựu vẫn xuất kiếm.

    Tấm lưới kia là do Diệu Thủ Ban gia mượn “thiên lý ân oán nhất tuyến khiên” của Nhất Tuyến Vương để dệt nên, kiếm trong tay Tôn Ức Cựu là kiếm tốt, nhưng kiếm tốt vẫn không phá được lưới.

    Đây là “Thiên La Địa Võng” của Phong Đao Quải Kiếm Lôi gia.

    Tôn Ức Cựu chém không rách lưới, vẫn có thể xuất kiếm, xuất chiêu.

    Bởi vì kiếm của hắn nhỏ, thân kiếm cực hẹp. Mà mắt lưới lại lớn, lỗ lớn ít nhất to bằng nắm tay, lỗ nhỏ cũng không nhỏ hơn một móng tay.

    Cho dù kích cỡ bằng nắm tay hay là móng tay, kiếm của Tôn Ức Cựu đều như yêu, như khói, như ma quỷ công ra ngoài, đâm ra ngoài, đưa ra ngoài.

    Tấn công người cầm lưới.

    Người cầm lưới đang muốn thu lưới.

    Bọn họ không chỉ một người, mà là bốn người.

    Bọn họ đương nhiên chính là Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Hợp, Lôi Xảo trong “Bát Lôi Tử Đệ” của Tiểu Lôi môn, đặc biệt đến đối phó với Tôn Ức Cựu.

    Lưới của bọn họ cũng chuyên dùng để thu thập Tôn Kiếm Yêu.

    Kiếm pháp của Tôn Ức Cựu rất yêu dị, rất tà.

    Hắn gần như không một kiếm nào là công thẳng, mỗi lần xuất kiếm đều nghiêng.

    Hắn cũng không một kiếm nào là có kiếm chiêu, cũng không một chiêu nào là có quy tắc.

    Hắn thi triển dường như không phải kiếm pháp, mà là yêu pháp.

    Hắn trong tay dường như không phải kiếm, mà là yêu.

    Nhưng kiếm pháp như yêu của hắn lại là khổ luyện mười năm trên đỉnh Thái Sơn mà thành.

    Sư phụ của bảy sư huynh đệ bọn họ chính là Thất tuyệt Kiếm Thần, năm đó từng trợ giúp Trí Cao tại Quảng Nam tạo phản.

    Thất tuyệt Kiếm Thần mặc dù cuối cùng bị ba người Gia Cát Tiểu Hoa, Nguyên Thập Tam Hạn và Thiên Y Cư Sĩ liên thủ đánh bại, bị thương khó lành, từ đó thoái ẩn, nhưng vẫn huấn luyện ra bảy tên đệ tử, chính là Thất Tuyệt Thần Kiếm này.

    Năm đó Thất tuyệt Kiếm Thần là Ôn Hướng Thượng, Lương Vãng Hạ, Hà Trung Gian, La Tả Hữu, Tôn Khán Tiền, Dư Cố Hậu, Trần Thượng Hạ, mỗi người bọn họ chỉ thu nhân một đệ tử. Vốn đều là cô nhi, theo họ của bọn họ, xem bọn họ là cha.

    Trong đó chỉ có Trần Thượng Hạ không để ý đệ tử của hắn là Ngô Phấn Đấu vẫn họ “Ngô”, bởi vì đệ tử mà hắn thu nhận là cháu ngoại của hắn.

    Theo lý luận của Thất tuyệt Kiếm Thần, muốn vào cửa của bọn họ thì phải chuyên tâm.

    Muốn chuyên tâm thì phải lên núi.

    Bởi vì hồng trần thế tục có rất nhiều người và chuyện khiến người ta phân tâm không chuyên chú, đây cũng là nguyên nhân vì sao người muốn luyện giỏi võ công đều đi “lên núi”.

    Lên núi, ngăn cách với trần thế, mới có thể chuyên tâm luyện võ. Giống như muốn học giỏi thi thư thì nên vào học đường, tư thục, thư viện, dốc lòng khổ học, mới hi vọng có thành tựu.

    Lên núi là vì muốn xuống núi.

    Cho nên “xuống núi” là đại sự, giống như đọc sách thành tài tham gia thi cử vậy.

    Vì vậy bảy đệ tử của Thất tuyệt Kiếm Thần mỗi người lên một núi.

    Tôn Khán Tiền muốn Tôn Ức Cựu lên núi Thái Sơn.

    Bởi vì Thái Sơn cao, Thái Sơn to lớn.

    Lên núi Thái Sơn thiên hạ nhỏ.

    Lên chóp đỉnh mà trông, lè tè muôn núi dưới. *

    Hắn hi vọng đồ nhi của mình có thể nổi bật xuất chúng, lãnh tụ quần hùng, khiến hắn nở mày nở mặt.

    Kiếm pháp của hắn luôn đi theo hướng tà, nghiêng, gian xảo, tàn độc.

    Hắn hi vọng truyền nhân y bát của hắn có thể bổ sung thiếu sót của hắn, có thể thấy được sự hào hùng khí phái của Thái Sơn, lại dung hợp vào trong kiếm pháp, trở thành kiếm pháp tuyệt đỉnh.

    Cách nhìn của bọn họ là đến từ “gần mực thì đen , gần đèn thì sáng”.

    Một người chìm đắm lâu dài trong hoàn cảnh đó, sẽ thu được khí chất của nó mà thành bản tính, giống như “ở lâu trong cửa hàng cá muối sẽ không ngửi thấy mùi thối của nó”, nếu xuất thân từ phú quý giàu sang đương nhiên cũng thành cành vàng lá ngọc.

    Bọn họ thúc đẩy đệ tử lên núi học nghệ, chẳng qua là muốn truyền nhân của mình được trời đất nuôi dưỡng, lại hóa thành kiếm pháp võ công, để hoàn thành chí nguyện năm đó bọn họ còn chưa hoàn thành.

    Độc bộ thiên hạ, siêu việt quần hùng.

    Thế nhưng, dường như kết quả lại trái với ý muốn ban đầu.

    Bởi vì Tôn Ức Cựu (cùng với những Kiếm khác) luyện thành kiếm pháp trên núi, cho đến khi xuống núi, lại không nhất định giống như mong muốn ban đầu của bọn họ. Ví dụ như luyện kiếm tại Thái Sơn, sẽ có được khí thế đỉnh cao của kiếm pháp; luyện kiếm tại Hoa Sơn, sẽ thu được sự kỳ diệu của kiếm pháp; luyện kiếm tại Hoàng Sơn, sẽ đạt được vẻ đẹp của kiếm pháp… có lúc lại hoàn toàn trái ngược.

    Kiếm pháp của Tôn Ức Cựu ngược lại càng thêm kỳ, quỷ, yêu, dị.

    Đối với tình hình như vậy, người đứng đầu Thất tuyệt Kiếm Thần là La Tả Hữu lại cho rằng đương nhiên, không xem là kỳ quái:
    - Hoàn cảnh không quan trọng, tất cả vẫn phụ thuộc vào bản tính. Khí chất xu hướng của bản thân mới quyết định tất cả. Người hiếu sát, cho dù ngày ngày không ăn thịt, vẫn sẽ có lúc giết người. Người có tuệ căn, cho dù xuất thân từ đồ tể, cuối cùng vẫn sẽ quy y phật môn. Có điều, chúng ta để bọn nó lên núi cũng không uổng phí, cho dù không thể đưa sự hùng vĩ của Thái Sơn vào trong kiếm pháp hùng hồn, nhưng lại có thể bức ra kiếm ý càng linh động, yêu dị, như bóng tối của trăng, mặt sau của ánh sáng, có thể thấy được hiệu quả và lợi ích của nó. Khí chất bất đồng, tương sinh tương khắc, nhật nguyệt cùng động, ngược lại thu hoạch bất ngờ, đó là chuyện tốt đáng mừng.

    Cách nói này cuối cùng có thể khiến cho sáu Kiếm Thần khác không còn chán nản mất mát như trước nữa.

    Do đó, “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu tuy luyện kiếm tại Thái Sơn, nhưng kiếm pháp của hắn lại không phải là kiếm của Thái Sơn, mà là “yêu kiếm”.

    Chủ nhân của kiếm cũng có ngoại hiệu là “Kiếm Yêu”.

    Hiện nay, “Thái Sơn” sụp phía trước, “Lôi võng” trùm xuống dưới, hắn muốn dùng yêu của kiếm, kiếm của yêu để đối kháng với trận tập kích, đánh lén này.


    Chú thích:
    * Trích từ bài thơ “Vọng Nhạc” của Đỗ Phủ.

    Ðại Tông phù như hà?
    Tề Lỗ thanh vị liễu.
    Tạo hoá chung thần tú,
    Âm dương cát hôn hiểu.
    Ðãng hung sinh tằng vân,
    Quyết tý nhập quy điểu.
    Hội đương lăng tuyệt đính,
    Nhất lãm chúng sơn tiểu.

    Dịch nghĩa:
    Núi Ðại Tông như thế nào?
    Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.
    Tạo hoá hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó,
    Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm.
    Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây
    Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.
    Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
    Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé

    Dịch thơ: (Hoàng Trung Thông)
    Thái Sơn trông thế nào?
    Tề, Lỗ xanh liền giải.
    Trời đất dồn xinh tươi,
    Âm dương chia sớm tối.
    Lòng ùn với lớp mây,
    Mắt hút theo chim núi.
    Lên chóp đỉnh mà trông,
    Lè tè muôn núi dưới.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,Bảo Diệp Tường,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,langbavibo,longhanh13,lybietcau,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,tuyetam,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 18 – Siêu nhân

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Mệnh lệnh của Thích Thiếu Thương là “bắt sống Kiếm Yêu, còn lại giết chết”.

    Mệnh lệnh chỉ là mệnh lệnh.

    Mệnh lệnh nếu như không có ai đi thực hiện, cũng giống như hoàng đế không có quân đội.

    Hoàng đế không có quân đội thế lực, rõ ràng là tự mình thất bại, tự rước lấy nhục.

    Cho dù là “đi tấn công Tần quốc” cũng chỉ là một mệnh lệnh, nhưng muốn chấp hành mệnh lệnh này, sẽ có thể dẫn đến vô số người máu chảy lệ rơi, vợ con ly tán, xác chết đầy đường, nhà tan cửa nát, hơn nữa tai nạn này còn có thể kéo dài nhiều năm, họa vong không dứt.

    Cho nên ra lệnh dễ, chấp hành khó.

    Giết Kiếm Yêu khó, bắt sống Kiếm Yêu càng khó hơn.

    Thế nhưng, khó cũng không phải là không thể làm được.

    Càng khó thì càng phải hoàn thành. Nếu như có thể vượt qua, vậy thì sẽ tạo nên một loại năng lực vượt qua người phàm, vượt mức bình thường, một loại lực lượng gần như siêu nhân.

    Như vậy mới có thành tựu.

    Như vậy mới coi là thành công.

    Kiếm của Kiếm Yêu rất yêu.

    Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp tay trái cầm lưới, đang xiết chặt lại.

    Quăng lưới rồi thì phải thu lưới, không thu lưới làm sao có thu hoạch?

    Nhưng thu lưới thì phải đối diện với cá lớn trong lưới, bất kể nó còn sống, vùng vẫy, hay là lộ ra răng nhọn muốn cắn trả.

    Tay phải bọn họ có búa, một mặt dùng búa chống đỡ kiếm pháp như yêu thú này, một mặt chém ngược lại.

    Chém mà không giết.

    Mục đích của bọn họ là muốn chém bị thương người trong lưới, chứ không phải muốn giết chết hắn.

    Bởi vì mệnh lệnh của Thích Thiếu Thương là “bắt sống”.

    Mà Lôi Quyển cũng từng dặn dò.

    - Lúc hành động, mệnh lệnh của Thích Thiếu Thương chính là mệnh lệnh của ta. Nếu như có người không nghe, kết quả cũng giống như không nghe lệnh ta.

    Bọn họ đương nhiên nghe lệnh.

    Nhưng con mồi trong lưới lại không tòng mệnh, càng không nhận mệnh.

    Hắn kịch liệt vùng vẫy, phản kích.

    Hiện giờ, bốn tên đệ tử Lôi gia là Thực, Thuộc, Xảo, Hợp này quả thật giống như ngư dân trong biển rộng, thu lưới bắt được một con cá mập lớn, nhưng ngay cả thuyền cũng bị kéo vào trong biển sâu, không thoát thân được, cũng không đắc thủ được.
    Kiếm Yêu là con mồi đáng sợ, giống như một con yêu quái.

    Nếu như không có Tôn Ngư, Trương Thán, Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị, có thể Thực, Thuộc, Xảo, Hợp lại biến thành con mồi, bị cuốn vào trong nước xoáy tan xương nát thịt.

    Bốn người này đều dũng mãnh gan dạ, có thể chiến đấu.

    Trong đó Chu Như Thị, Lợi Tiểu Cát là cao thủ do Tô Mộng Chẩm đưa vào trong thời gian cầm quyền, lại là tâm phúc được Bạch Sầu Phi tin tưởng sủng ái, Vương Tiểu Thạch cũng rất lễ trọng bọn họ. Nói cách khác, trước khi Thích Thiếu Thương nắm quyền, bọn họ đã sớm thân kinh bách chiến, vì Kim Phong Tế Vũ lâu đánh thắng không ít trận lớn danh chấn giang hồ định giang sơn.

    Còn như Trương Thán, gần đây võ công tiến nhanh, lại đi theo một đường kỳ dị, càng là khắc tinh của yêu kiếm của Kiếm Yêu.

    Sự đáng sợ của Tôn Ngư lại không nằm ở sức chiến đấu của hắn, mà là khả năng nắm bắt thời cơ. Gặp phải loại người này, Tôn Ức Cựu rơi vào trong lưới cũng chỉ có thể nằm trong lưới.

    Kỳ quái là hắn đột nhiên bị ám toán, rơi vào trong lưới, vừa tác chiến lại vừa nhớ tới những chuyện vốn chẳng liên quan gì đến sự tình trước mắt.

    Hắn luôn luôn háo sắc.

    Đến tận bây giờ, hắn tổng cộng đã quan hệ với ba trăm bảy mươi chín nữ nhân, có người tự động lao vào lòng, có người là kỹ nữ trăng hoa, cũng có phụ nữ nhà lành không hề tự nguyện.

    Hắn ghi chép lại mỗi đoạn tình, mỗi nữ nhân, mỗi tình cảnh khi quan hệ vào trong một quyển sách gọi là “Ức Cựu Hoài Tân Mộng Hoa Lục”.

    Nếu như tối nay hắn chết ở đây, quyển này sách liệu có bị người ta đốt đi không? Hay là sẽ công khai?

    Mọi người xem rồi, mới biết hắn từng có nhiều nữ nhân như vậy, từng có những cô gái này, bọn họ sẽ cười? Hâm mộ? Hay là khinh ghét?

    Hắn rất muốn biết.

    Hắn thật muốn biết.

    Chuyện này thực ra chẳng liên quan gì đến việc hắn chiến đấu hăng hái hiện giờ, nhưng hắn vẫn không nhịn được nghĩ tới những thứ này.

    Tư tưởng vốn không thể kìm nén được.

    Muốn cấm “ý nghĩ” một người, đó là một chuyện rất hoang đường và phí sức, hơn nữa tuyệt đối không thu được kết quả tốt.

    Dư Yếm Quyện lại không có loại ý nghĩ này.

    Bởi vì hắn không kịp nghĩ.

    Kẻ địch của hắn không ám toán hắn, cũng không dùng xuất kích để chào hỏi hắn, mà là dùng ánh mắt.

    Một loại ánh mắt rét lạnh giống như đang nhìn một thi thể.

    Nhưng người nhìn hắn, bản thân cũng giống như một người chết.

    Hoàn toàn không có ý sống, chỉ có chí chết.

    Ngoài ra hai gò má của y còn hơi đỏ giống như bệnh nhân bị sốt.

    Lúc kẻ địch xuất hiện, Tôn Ức Cựu đã bị một tấm lưới lớn bao trùm.

    Dư Yếm Quyện đang muốn đi tương trợ, chợt nghe trên bàn vang lên một tiếng “cộp”, giống như có “thứ” gì từ trên đỉnh ngói rơi xuống.

    Giống như một “sự vật” nhiều hơn là giống người.

    Nhưng đó lại là người.

    Một kẻ địch “rơi xuống” trên bàn phía trước.

    Một đại địch giống như một con dơi màu đen.

    Lúc Dư Yếm Quyện nhìn thấy người này, chỉ cảm thấy khí lạnh bức người, trong lòng hắn lạnh đi, da đầu phát lạnh, trái tim cũng lạnh.

    Kiếm trong tay hắn càng lạnh.

    Ánh lạnh bừng lên, kiếm khí thúc người.

    Người của hắn quỷ khí âm u, kiếm pháp của hắn càng quỷ dị.

    Kiếm thứ nhất của hắn không phải đâm người, mà là đâm đèn.

    Đèn trên bàn.

    Kiếm thứ nhất của hắn, thứ đâm tới không phải mũi kiếm, mà là gió kiếm.

    Gió kiếm đâm tắt đèn trên bục.

    Sau đó hắn mới thật sự xuất kiếm.

    Kiếm của hắn màu đen, hòa làm một thể với đêm tối.

    Người của hắn rất đen, lông tóc rất dày, toàn thân mặc áo bào đen.

    Cộng thêm thanh kiếm màu đen trong tay hắn, giao thủ với hắn, giống như giao thủ trầm luân với tất cả ma quỷ trong đêm tối.

    Thế nhưng hắn lại gặp phải một đối thủ như ma đêm.

    Y vừa cúi người liền vọt tới, trong nháy mắt lấy ra một cây búa.

    Y chém tới một búa.

    Người của Lôi gia từ khi rút được kinh nghiệm xương máu, cho rằng luyện đao tập kiếm tuyệt đối không thể xưng bá thiên hạ, đã khổ công nghiên cứu thuốc nổ hỏa khí, ngoài ra còn sáng tạo nên “Ai Thần chỉ pháp”, lại dùng búa nhỏ làm binh khí, tự thành tam tuyệt, danh chấn giang hồ.

    Người xuất búa đương nhiên là môn chủ Lôi Quyển của Tiểu Lôi môn.

    Búa và kiếm chạm nhau bảy tám lần, bắn ra tia lửa, cũng là màu đen.

    Sau mười lăm chiêu, búa tiến, kiếm lùi.

    Áo bào đen xoay tròn.

    Cả người Lôi Quyển giống như gió lốc cuốn ngược lên, sau đó hét lớn một tiếng, một búa rời tay bay tới.

    Lần này, búa phá tan lưới kiếm bay vào, chém thẳng vào ngực, lại đóng đinh hắn vào trên tường đá.

    Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết giống như cháy sém, “sự vật” trúng búa kia vẫn giãy giụa mấy cái, ma sát vào tường phát ra âm thanh bén nhọn khiến người ta ê răng. Nhưng đó chỉ là một bộ áo bào.

    Áo bào đen.

    Người thì sao?

    Người ở phía sau, sau lưng Lôi Quyển.

    Dư Yếm Quyện khổ học “Quỷ kiếm” trên Côn Luân, vốn đã xem chớp nhoáng phiêu hốt, quỷ thần khó lường là tinh túy của kiếm pháp.

    “Kiếm Quỷ” thật sự là quỷ trong kiếm.

    Nhưng hắn lại gặp phải một bệnh quỷ.

    Một chiến sĩ bị ma bệnh bám lấy đến mức chỉ còn lại một thân thể gầy yếu với đấu chí siêu nhân.

    Lôi Quyển.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,Bảo Diệp Tường,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,langbavibo,longhanh13,lybietcau,manutd_dn2,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,tuyetam,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 19 – Phi Phủ đội

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện gặp phải Lôi Quyển giống như một con quỷ.

    Chỉ xem ai là người đi gặp quỷ trước.

    Kiếm Quỷ đã lướt đến sau người Lôi Quyển.

    Kiếm của hắn còn tới trước cả hình bóng, một kiếm đâm vào nách trái Lôi Quyển.

    Hắn sử dụng là kiếm của quỷ, cho nên mỗi kiếm đều đâm vào “địa phương quỷ quái”.

    Lại không ngờ, một tiếng “keng” vang lên, kiếm đâm trúng mục tiêu, không phải xương, không phải thịt, không chảy máu, không tiếng hô, chỉ có tiếng kim thiết chạm nhau, đốm lửa tung tóe.

    Bởi vì thứ mà mũi kiếm của hắn đâm trúng là búa.

    Trong áo lông thật dày ấm áp kia, không biết ẩn giấu bao nhiêu cây búa.

    Ít nhất dưới nách có một cây.

    Kiếm của hắn đâm vào trên búa.

    Lôi Quyển rút cổ tay, búa đã nơi tay.

    Mặt búa phát ra ánh sáng lạnh, đó là ánh sáng từ trong mắt y phản xạ đến.

    Nến đã tắt, cho dù có nhẵn cũng không sáng.

    Nhưng hai mắt Lôi Quyển vẫn phát sáng trong bóng tối.

    Đốm lửa màu lục, ánh sáng màu xanh.

    Đây là lửa gì? Ánh sáng gì? Đến từ lực lượng gì?

    Một loại lực lượng khiến người ta đi tìm chết, đến từ cái chết.

    Đó là tử chí, không phải đấu chí.

    Đấu chí là lực lượng và ý chí sống sót cầu thắng, tử chí chỉ là hủy diệt, không có ý nghĩa khác.

    Thậm chí mình còn sống tiếp hay không cũng không quan trọng.

    Quan trọng là hắn muốn ngươi chết, ngươi không chết không được.

    Trừ cái chết ta thì không còn gì khác.

    Lại một búa ném ra, bay tới.

    Dư Yếm Quyện kêu lên một tiếng quỷ quái, dùng kiếm chém ra.

    Kiếm như quỷ bổ vào trên búa như quỷ giống như đang chém quỷ.

    Cảnh tượng khiến Dư Yếm Quyện kinh hãi lại xảy ra.

    Lôi Quyển khô, hơn nữa còn gầy, giống như một con quỷ bệnh lao, yếu đuối mong manh.

    Tay của y cũng gầy như củi khô, cổ tay còn không lớn bằng một cái ly bái thần, gân xanh đều lộ.

    Y dùng một tay như vậy phát ra một búa, búa nhỏ.

    Dư Yếm Quyện dùng mười thành công lực trút vào thân kiếm, nơi mũi kiếm đi qua lập tức gió quỷ vù vù, bóng quỷ lay động. Một kiếm này của hắn gọi là “Quỷ Trảm Chung Quỳ”, tập hợp ba mươi năm công lực tinh hoa bình sinh, một kiếm chém vào trên búa.

    Kết quả lại là búa bay, kiếm vỡ.

    Một kiếm kia lại không chống nổi một búa, vỡ thành ngàn mũi châm.

    Là vỡ thành ngàn mũi châm, chứ không phải ngàn mảnh.

    Từng mũi châm màu đen nhỏ và dài, vẫn bắn về phía Lôi Quyển.

    Thắng thì thừa thắng truy kích, như bóng theo người; bại lại cầu thắng trong bại, như ruồi bu thi thể.

    Đây chính là “Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện, cùng với kiếm pháp như quỷ của hắn.

    Ngàn mũi châm bắn về phía Lôi Quyển.

    Mỗi mũi châm đều xuyên tâm.

    Mỗi mũi châm đều chết người.

    Trong nháy mắt này, Lôi Quyển lại đột nhiên làm liễu một chuyện, đó là quyển (cuốn).

    Cả người y đột nhiên vặn vẹo, xoắn chặt, giống như một cơn gió lốc “cuốn” lên.

    Y vừa cuốn lên, cả tấm áo lông cũng cuốn theo, mang theo một luồng gió mạnh.

    Đồng thời ánh sáng chợt lóe, y lại phát ra một chiếc búa bay.

    Áo lông dày, kim đâm không vào.

    Gió lốc cũng hoàn toàn quét rơi tất cả công kích kiếm châm, châm kiếm.

    Nhưng Dư Yếm Quyện có thể tránh được phản kích của Lôi Quyển sao?

    Dư Yếm Quyện đã không còn kiếm.

    Hắn kêu lên một tiếng quỷ quái, dùng tay không tiếp một búa.

    Tiếp thì tiếp, nhưng tình hình thế nào lại không ai biết, chỉ biết búa đột nhiên rơi xuống, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng “cộp”, sau đó Kiếm Quỷ lại quay người rời đi.

    Đi một cách hoảng hốt, không còn ham chiến, liều mạng chạy trốn.

    Hắn lướt ra ngoài, phá vỡ cửa lớn, nhảy qua hành lang, vòng qua thủy tạ, lách qua núi giả, sau đó nhảy xuống bên ngoài tường vây, đang thở gấp một hơi, không ngờ…

    Vào lúc này Lôi Quyển lại trở tay phát ra một búa, một búa này cũng phá vỡ cửa lớn, bay qua hành lang, xuyên qua thủy tạ, bổ tan núi giả, đập phá tường vây, “phập” một tiếng cắm vào trên người Dư Yếm Quyện sau tường.

    Trúng mục tiêu.

    Trong nháy mắt này, Kiếm Quỷ vẫn muốn tránh, vẫn muốn né.

    Hắn vừa nghe được tiếng rắc vang lên, lập tức lách mình, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này vẫn né tránh chỗ hiểm, búa chỉ chém vào trên cánh tay trái của hắn.

    Trong chớp nhoáng này, Dư Yếm Quyện không cảm thấy đau, cũng không sợ.

    Hắn không kịp nghĩ gì, chỉ lướt qua một ý niệm.

    Đời người rốt cuộc có luân hồi hay không?

    Trước kia, hắn thân là “Kiếm Quỷ” không tin có chuyện “luân hồi”, dù sao chết rồi thì không còn biết gì nữa, có hay không cũng như nhau.

    Vì vậy hắn không cho rằng có luân hồi.

    Hắn còn cười người khác là hi vọng có báo ứng, mong đợi có nhân quả, mới tin rằng có luân hồi.

    Nhưng trong nháy mắt này, hắn lại hi vọng thật sự có luân hồi.

    Nếu không, hắn thật sự sẽ chết, không biết gì nữa, không còn gì nữa.

    Ít nhất, không có luân hồi cũng phải có quỷ.

    Bởi vì có quỷ sẽ có thần, có thần có quỷ, còn sợ không có tiếng người sao?

    Còn có thể thành người, chính là có luân hồi.

    Quả thật, người không muốn chết, còn muốn sống tiếp, mới hi vọng có luân hồi.

    Cảm giác của hắn chỉ tới đây.

    Cảm giác của hắn không sai, hắn đã chết rồi.

    Một búa kia tuy chỉ chém vào cánh tay, nhưng chấn động lực theo sau mà phát, gân mạch cơ xương toàn thân hắn đều bị nó chấn vỡ, giống như đánh vỡ một khối băng, giống như một hòn đá ném vào trên bình sứ.

    Hắn chết bởi búa bay.

    Thế nhưng trong Tích Cựu hiên không chỉ một mình Lôi Quyển có búa bay, mà là “một đội người”.

    Ít nhất còn có bốn đệ tử họ Lôi là Thực, Thuộc, Xảo, Hợp, đều phát ra búa của bọn họ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,Bảo Diệp Tường,chtrang,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,langbavibo,longhanh13,lybietcau,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,tuyetam,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 20 – Kiếm pháp chống lại vận mệnh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thật khổ!

    Đây là một câu trong lòng “Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu không dám thốt ra.

    Hắn vẫn không cam lòng bị bắt, không chịu vào khuôn phép.

    Hắn giống như một con thú bị vây, dựa sông chiến đấu.

    Kiếm của hắn lại không phải thủ mà là công, hơn nữa còn càng công càng nhanh, càng đánh càng gấp.

    Hắn không thể không nhanh, bởi vì “Thiết Bản thần sách” của “Nhất Sách Nhi Đắc” Chu Như Thị và “Thiên Niên phi liêm” của “Nhất Liêm U Mộng” Lợi Tiểu Cát đã đồng loạt quấn lấy hắn, giống như có trăm tay ngàn ngón đồng thời tấn công vào chỗ hiểm tử huyệt của hắn.

    Mà hắn còn đang trong lưới, vướng tay vướng chân.

    May mắn, lúc này viện quân của Tích Cựu hiên đã đến.

    Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát lập tức quay người đi kháng địch, không để cho người đến cứu viện dễ dàng tiến vào Tích Cựu cư nửa bước.

    Tôn Ức Cựu lập tức cảm thấy áp lực nhẹ đi.

    Nhưng hắn lập tức phát giác, đó không phải may mắn, mà là bất hạnh.

    Vô cùng bất hạnh.

    Hai người dùng phi sách và phi liêm kia vừa lui, lập tức lại có hai người khác tiến lên công kích hắn, càng khó đối phó hơn.

    Một người cầm thương, vẫn luôn chỉ nhắm chuẩn thời cơ, không ra tay lần nào.

    Một người khác dùng tay không đấu với hắn. Người này có khuôn mặt âm dương, bên đen bên trắng, chưởng công kỳ lạ, thân pháp kỳ dị.

    Hai người này bất kể là đã xuất thủ hay chưa xuất thủ, e rằng còn khó ứng phó hơn so với hai người lúc trước.

    Ngay lúc này, bốn Lôi đệ tử bỗng đồng loạt quát lên một tiếng, phát ra búa của bọn họ.

    Búa bay.

    Bốn cây búa nhỏ nhanh chóng bay đi, phân biệt chém vào tứ chi của hắn.

    Kiếm Yêu hét lên một tiếng, toàn thân (ngay cả mặt, mắt, tóc, môi, mi) đều trắng.

    Trắng bệch.

    Hắn hét lên một tiếng, giống như một luồng khói, “vọt”/“chui”/“lách” ra khỏi tấm “Thiên La Địa Võng| kia.

    Đó là chuyện không có khả năng.

    Hoàn toàn không có khả năng.

    Không có ai có thể từ trong lưới kia chạy ra ngoài, trừ khi đó là yêu quái.

    Tôn Ức Cựu chính là yêu, hắn là “Kiếm Yêu”.

    Hắn đã dùng bản lĩnh đặc biệt, độc môn tuyệt chiêu “Bạch Hổ Trùng Sát” lao ra khỏi lưới, nhưng chân lực đã hao tổn, công lực giảm nhiều, nguyên khí đã hết.

    Ngay lúc này Trương Thán ra tay, dùng cả hai tay.

    Đôi tay kẹp lấy thanh kiếm như yêu không thể suy đoán của Tôn Ức Cựu.

    Tôn Ức Cựu chỉ cảm thấy hai luồng lực khác thường một chính một phản đánh tới, hắn đành phải dùng kình áp chế lại.

    Nhưng không áp chế còn đỡ, một khi phản kích, công lực cổ quái kia lại hấp thu/dung hợp/hội hợp kình đạo của mình, áp chế ngược lại như dời non lấp biển, thế không thể cản.

    Tôn Ức Cựu đành phải vứt kiếm.

    Không vứt kiếm, cũng chỉ có đường vứt bỏ sinh mạng.

    Mạng không thể vứt bỏ, bỏ thì không còn nữa.

    Nhưng kiếm có thể vứt bỏ, bỏ một kiếm còn có thể dùng kiếm khác, hoặc chờ thời cơ lần nữa đoạt lại.

    Thế nhưng hắn vừa quăng kiếm, binh khí rời đi, lực mới chưa sinh, đấu chí chưa mạnh, nguyên khí chưa khôi phục, một tiếng “vút” vang lên, một thương đã đến trước mặt.

    Hắn đã không kịp tránh, không kịp phản ứng.

    Trúng thương, ngã xuống.

    Đối phương không phải dùng đầu ngón tay, mà là đầu thương. Một thương này đánh vào huyệt đạo của hắn.

    Do đó Tôn Ức Cựu mềm nhũn ngã xuống đất. Hắn lao ra lưới, kết quả ngược lại là càng chết nhanh hơn.

    Người xuất thương là Tôn Ngư.

    Sơn Đông, Thần Thương hội, Đại Khẩu Tôn gia, ngoại hệ đệ tử Tôn Ngư.

    Tôn Ức Cựu ngã xuống.

    Ngô Phấn Đấu thì sao?

    Ngô Phấn Đấu lại không phấn đấu.

    Chiến đấu bắt đầu, hắn vừa thấy Tôn Ức Cựu người nằm trong lưới, Dư Yếm Quyện rơi xuống hạ phong, hắn không nói một lời, lập tức rời đi.

    Không phải đi, mà là trốn.

    Là loại liều mạng chạy trốn “chạy nhanh bao nhiêu thì trốn nhanh bấy nhiêu”.

    Người không như tên của hắn.

    Ngói nhà tan vỡ, lưới chụp đến, kẻ địch rơi xuống. Hắn lại nhắm chuẩn lỗ thủng lớn kia, bay vút lên cao, đến trên đỉnh ngói. Đang muốn tiếp tục trốn, đột nhiên trông thấy trên mái hiên có một người mặc áo bào trắng, một tay cầm một thanh kiếm như bạch ngọc, dưới ánh trăng như chiếu sáng thiên hạ, mũi kiếm chỉ xéo xuống đất, đang chờ đợi hắn.

    Giống như đã chờ rất lâu rất lâu, đợt rất nhiều rất nhiều năm, đến nỗi một ống tay áo của y đã trống rỗng phất phơ.

    Ngô Phấn Đấu vừa nhìn thấy người này, mặc dù vẫn đặt chân trên nóc nhà, nhưng tim của hắn đã rơi xuống dưới đường.

    Hắn biết người này, cũng từng nghe nói đến người này.

    Hắn thực sự không muốn gặp phải người này, nhất là vào lúc này.

    Hắn quả thật muốn nhảy vào trong nhà, đánh với tên ma quỷ giống như con dơi kia, đánh với bốn tên cầm thiên la địa võng kia, đánh với người mặt âm dương, người cầm thương, cầm phi liêm phi sách kia, cũng không muốn giao thủ với người cụt một tay trên nóc nhà này.

    Thế nhưng hiện giờ hắn muốn nhảy vào trong nhà cũng không được.

    Bởi vì hắn biết, giờ phút này chỉ cần có một chút sơ suất, nửa điểm sai lầm, mình nhất định sẽ bỏ mạng đương trường.

    Nguyên nhân là người này đã rút kiếm ra với ngươi, vậy thì tối nay chỉ có một kết cục, hai kết quả.

    Kết quả là dùng kiếm của ngươi giết chết y, hoặc dùng kiếm của y giết chết ngươi.

    Kết cục đều như nhau, đó là chết.

    Chỉ xem là ngươi chết hay là ta mất mạng.

    Người áo trắng đứng dưới ánh trăng, giống như gần trong gang tấc, cũng xa tận chân trời.

    Y thủy chung không ngẩng đầu, từ bên mặt của y có thể thấy được chân mày chỉ xéo tóc mai. Chợt nghe y nói:
    - Phấn Đấu?

    Ngô Phấn Đấu đành phải phấn đấu.

    Thực ra bây giờ hắn không phải đang “phấn đấu”, mà là đang “vùng vẫy”.

    Sư phụ của hắn là Trần Thượng Hạ hi vọng hắn có thể “phấn đấu tiến thủ”, vì vậy đặt tên cho hắn. Nhưng phấn đấu là một chuyện rất gian khổ. Ngô Phấn Đấu luôn luôn khá lười, kiếm pháp của hắn cũng đi theo đường hướng hơi phiêu dật, lấy ý cảnh làm đầu, khổ công không nhiều. Cho nên đồng môn cười hắn hữu danh vô thực, hắn lại mỉm cười phản bác:
    - Ai nói danh không xứng thực? Đừng quên ta họ Ngô!

    Hắn là người Quảng Đông, người Việt dùng “Ngô (吴)” và “Ngô (唔)” như nhau, mà “Ngô (唔)” có nghĩa là “Vô” hoặc “Bất”, thêm vào tên của hắn, tức là “không phấn đấu”. Hắn còn lấy đó làm đùa, không cho rằng chây lười là xấu.

    Hiện giờ hắn đã không còn đường lui, chỉ có phấn đấu, vũng vẫy.

    Phấn đấu là nét đẹp.

    Ngươi nhìn một người đang cố gắng tiến thủ, phấn đấu tiến tới, quá trình chiến đấu hăng hái này còn khiến người ta động lòng hơn so với thành công thành tựu.

    Vùng vẫy lại không phải.

    Vùng vẫy là khiến người ta kinh tâm.

    Sự vùng vẫy và phấn đấu của Ngô Phấn Đấu lại giống như thiên thượng mà không phải nhân gian.

    Hắn rút kiếm của mình ra.

    Kiếm xé gió, phát ra tuyệt hưởng trong trẻo.

    Hắn dùng một chiêu “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, từ xa chỉ vào người áo trắng.

    Gió rất lớn, nóc nhà rất cao.

    Kiếm ở trong gió, người ở trong gió, tay áo tung bay trong gió. Dưới ánh trăng, Ngô Phấn Đấu giống như một vị tiên nhân phiêu dật xuất trần.

    Người áo trắng vẫn không động, thậm chí không ngẩng đầu, không ngước mắt.

    Kiếm trong tay vẫn chỉ xéo xuống đất, đứng thẳng bất động.

    Giằng co một lúc, Ngô Phấn Đấu quát lên:
    - Thế nào? Họ Thích kia, ngươi có gan ở chỗ này đánh lén ta, lại không có gan ra tay với ta sao!

    Thích Thiếu Thương vẫn nhìn tay của mình.

    Cổ tay của y rất trắng, rất thanh tú.

    Thành thật mà nói, đó không giống như tay của một võ nhân.

    Tay của y cầm kiếm.

    Nhưng nói thật, đó cũng không giống như một thanh kiếm giết người.

    Y sừng sững bất động.

    Nếu như bảo y có động, vậy thì chính là mũi kiếm của y vốn cách nóc nhà khoảng chừng nửa thước, hiện giờ đại khái chỉ còn năm tấc.

    Mũi kiếm của y tựa như đang trầm xuống.

    Nhưng trầm xuống rất chậm, hơn nữa còn là từng phần từng phần, từng chút từng chút, không cẩn thận quan sát còn thật không nhìn ra.

    Là tay của y mỏi rồi? Hay là kiếm của y quá nặng?

    Ngô Phấn Đấu đột nhiên cảm thấy mình không thể đợi thêm nữa, cũng không nên đợi thêm nữa.

    Hắn quát lên một tiếng.

    - Thích Thiếu Thương, ra tay đi!

    Hắn nhanh chóng tiến lên ba bước, nhấc chân khéo lén, giơ một chân lên, tạo thành thức “Thụy Hạc Hiến Thọ”, mũi kiếm chĩa thẳng vào Thích Thiếu Thương, chỉ quyết lại phục sát cơ, dưới chân ẩn giấu tuyệt kỹ, một chiêu ba thức.

    Dưới trăng trong gió, ban đêm trên nhà, chiêu thức này của Ngô Phấn Đấu giống như tiên nhân hạ phàm, tiên hạc gần trời.

    Giống như chỉ cần một cơn gió, hắn sẽ có thể xuất chiêu xuất kiếm đâm kẻ địch thành trăm ngàn lỗ hổng.

    Nhưng Thích Thiếu Thương vẫn bất động, hờ hững bất động.

    Nhiều nhất chỉ có mũi kiếm tiếp tục trầm xuống, càng trầm xuống.

    Ngô Phấn Đấu muốn công không đường, liền quát lên:
    - Đồ nhát gan! Ngươi còn chờ cái gì!

    Nhưng một chiêu “Thụy Hạc Hiến Thọ” này, cũng bởi vì đối thủ không động mà không thể ứng phó, cũng không thể phát động. Hắn cắn răng một cái, chân đạp thất tinh, kiếm như rồng dạo, toàn thân bay lượn, lại chuyển thành một thức “Tiên Ban Liệt Trận”.

    Một chiêu này bảy phần thủ ba phần công, vừa để lại đường lui vừa tiến tới. Khi còn cách Thích Thiếu Thương ba bước, thấy đối phương vẫn sừng sững bất động, hắn lại lần thứ tư biến chiêu thành “Thiên Nữ Tán Hoa”.

    Bóng kiếm hóa thành trăm vạch kiếm, nhanh chóng đâm vào chỗ hiểm toàn thân Thích Thiếu Thương.

    Chỉ cần bị hắn đâm trúng một kiếm, kẻ địch sẽ lập tức bị hủy. Nếu như có một kiếm bị đánh trả, một trăm mấy chục kiếm khác sẽ lập tức chi viện, công dồn áp chế, cho đến khi đánh ngã kẻ địch.

    Một chiêu này trở nên đẹp, trở nên tuyệt diệu, trở nên trong tình lý, cũng trở nên ngoài dự liệu, quan trọng hơn là bất kể xuất chiêu biến chiêu công hoặc thủ, hắn tri triển ra đều có “tiên vị”.

    Kiếm của hắn đã thi triển ra ý cảnh của “tiên”.

    Đáng tiếc hắn cũng không phải là thần tiên, cho nên hắn đành phải làm “quỷ”.

    Lúc hắn lướt tới phát động công kích, tư thế mỹ diệu, đồng thời bảy phần công ba phần thủ, một khi đắc thủ thì đuổi giết đối phương dưới kiếm, một khi thấy tình thế không ổn cũng có thể kịp thời biến chiêu lui giữ, đứng vào thế bất bại.

    Kiếm thế của hắn uyển chuyển, giống như tiên bay dưới trăng.

    Người của hắn càng khoái lạc như tiên hơn so với thế kiếm, thậm chí lúc hắn xuất kiếm, biểu tình thần sắc cũng đủ bảy loại tình cảm, giống như đang ngây ngất, đang hưởng thụ, đang như mê như say.

    Hắn si, kiếm cũng si.

    Kiếm có tiên ý, người có tiên vị, chiêu có tiên cốt.

    Ngay cả tiến lui đều có đạo cốt tiên phong.

    Nhưng Thích Thiếu Thương không si.

    Dưới ánh trăng, y cũng đẹp đến mức giống như một ngọn nến chiếu sáng trong đêm tối. Ngươi chỉ cần nhìn thấy thần sắc y cầm kiếm (cho dù một kiếm kia vẫn rũ xuống), liền biết được người này thà rằng cùng chết cũng sẽ không làm nền cho bất cứ người nào.

    Hiện tại y đã phản kích.

    Phản công lại công kích của đối phương, đó là “Phản kích”.

    Thế nhưng, nếu như dùng giải thích này để miêu tả “phản kích” của Thích Thiếu Thương, vậy có thể nói là cực kỳ “khó hiểu”.

    Bởi vì Thích Thiếu Thương không phải phản kích nhằm vào kẻ địch của y, mà là nhằm vào nơi mũi kiếm của y chỉ vào, đó là ngói nhà.

    Ngói nhà là vật chết.

    Thứ công kích y là người, “Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu.

    Nhưng y lại không ứng phó với công kích của Ngô Phấn Đấu, ngược lại trước tiên phá hủy ngói nhà nơi y đặt chân, tại sao?

    Rốt cuộc vì cái gì?

    Không tại sao cả.

    Nếu như có nguyên nhân, cũng là vì phản kích, giết địch.

    Mặc dù y công kích ngói nhà, nhưng đạo lý của nó cũng giống như làm người.

    Một người đọc sách, đi thi, học tập, vận động, kết hôn, thậm chí sinh con dưỡng cái, xem ra chẳng liên quan gì đến sống sót. Nhưng trên thực tế, không có những thứ này, lại không thể sống thật tốt, sống được vui vẻ, hơn nữa tiếp tục kéo dài sinh mệnh.
    Kiếm pháp hiện thời của Thích Thiếu Thương cũng là như vậy, ít nhất cũng là nguyên lý hợp nhất, nguyên tắc như nhau.

    Mũi kiếm Thích Thiếu Thương nhanh chóng bắn ra một vệt sáng.

    Một tiếng “cạch” vang lên, ánh kiếm đánh vào trên ngói nhà.

    “Ầm”, nóc nhà lập tức sụp xuống, một lần là một khối lớn, một mảng lớn ngói vỡ mảnh vụn rơi xuống. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, khi đó Ngô Phấn Đấu vừa mới xông đến trước người Thích Thiếu Thương.

    Nếu như Thích Thiếu Thương xuất chiêu với hắn, hắn đã sớm có phòng bị.

    Nếu như Thích Thiếu Thương thế công quá mạnh, hắn chống đỡ không được, cũng có thể lui tránh.

    Nếu như Thích Thiếu Thương tiếp chiến, hắn cũng đã chuẩn bị xong kế sách, có thể thắng lợi thì đuổi giết, không địch lại thì lập tức chạy trốn.

    Đáng tiếc không phải.

    Quả thật không phải.

    Thích Thiếu Thương không xuất kiếm với hắn, mà là xuất kiếm với nóc nhà.

    Kiếm khí.

    Ngói vỡ.

    Nóc nhà sụp xuống.

    Tòa nhà xinh đẹp của hắn.

    Hắn vừa sẩy chân, quay cuồng rơi xuống cùng với gạch ngói vụn.

    Lần này, mảnh vụn bụi bặm hoàn toàn dính lên áo bào trắng tinh của hắn, làm xáo trộn tầm nhìn của hắn.

    Hắn hét lên một tiếng, dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn biến mất, tay chân đánh lung tung, múa kiếm hộ thân, muốm tìm một nơi đặt chân, giãy dụa cầu tồn.

    Nóc nhà đã sụp, ngói đã nứt.

    Người rơi xuống không chỉ một mình hắn, còn có Thích Thiếu Thương.

    Khác biệt chỉ là Kiếm Tiên sẩy chân rơi xuống, còn Thích Thiếu Thương lại rơi xuống từ từ, có chuẩn bị mà rơi.

    Một loại rơi xuống cố ý.

    Một loại rơi xuống bình tĩnh đến mức tàn khốc…

    Cùng với kiếm, sát khí và sát cơ của y.

    Gần như lập tức, tức khắc, người áo trắng Thích Thiếu Thương lại từ từ bay lên trên nhà, một chân đặt xuống mái hiên, một tay cầm kiếm, thần sắc tịch mịch.

    Chỉ là trên áo trắng có thêm vài vết máu sặc sỡ như hoa mai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,Bảo Diệp Tường,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,langbavibo,longhanh13,lybietcau,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,tuyetam,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
Trang 4 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 2345614 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status