TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 23 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 111

Chủ đề: Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 11 – Thơ của Sư Sư

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Cho dù Thích Thiếu Thương mới cầm quyền trong thời gian ngắn ngủi, y cũng cảm thấy Dương Vô Tà dường như có phần thiên vị kỹ nữ làng chơi, cho nên từng hỏi:
    - Kim Phong Tế Vũ lâu vốn không tham dự vào các ngành kỹ nữ, đánh bạc, trộm cướp, lừa gạt. Tiền của chúng ta đến từ bảo vệ làm ăn và mua bán chính đáng, cùng với tự kinh doanh các ngành nghề nguy hiểm khá cao nhưng bằng thực lực có thể đảm nhận được, ví dụ như bảo tiêu và áp tải, mua sắm hoặc dạy võ vân vân. Hiện nay tiên sinh thiên vị nơi lầu xanh trăng hoa, chẳng phải là dung túng cho ngành nghề này kiêu ngạo, làm cho người ta hiểu lầm quy tắc trong lâu?

    Dương Vô Tà không thừa nhận điểm này.

    Y trả lời hùng hồn:
    - Ta không thiên vị ngành nghề dùng sắc mưu sinh, cũng không thu tiền đút lót của bọn họ. Ngành nghề sắc tình xưa nay đều có, dục vọng của con người không cấm tuyệt được, áp đặt cấm chế trái lại sẽ làm loạn sự ổn định, làm suy yếu phồn vinh, hơn nữa dễ bị bang phái hắc đạo khác lợi dụng. Bọn họ bán nhan sắc là bất đắc dĩ, nếu như không có chỗ dựa, chuyện gạt bán phụ nữ, làm nhục giày xéo nhất định sẽ tăng nhiều, bị kẻ xấu thao túng. Không bằng tập trung nó lại một nơi, tăng cường cảnh giác bảo vệ, không để nó làm bại hoại thuần phong mỹ tục, ngầm cho phép nam nữ vui vẻ, sắc dục vui thích, có thể giảm bớt rất nhiều phiền nhiễu. Người bán thân xác mình là đã đến bước cuối cùng không thể bán được nữa, cũng giống như sát thủ bán tính mạng của mình. Trước kia thời Xuân Thu chiến quốc, Quản Trọng tướng Tề cũng có hành động “lập xóm nữ bảy trăm, thu tiền của nó để làm giàu cho nước”, dùng ngành nghề kỹ nữ để tăng quốc khố thu nhập. Chúng ta đứng ở đạo nghĩa giang hồ, suy nghĩ vì sự phồn hoa của bản địa, chỉ cần nghiêm khắc khống chế, không để nghề nghiệp này lan tràn ồn ào là được. Nếu như bức bọn họ vào đường cùng, đó là chuyện trí giả không làm, nhân giả không cho phép.

    Thích Thiếu Thương thấy Dương Vô Tà nói rất thành khẩn, cũng không có dị nghị. Huống hồ ngày đó lúc y gặp nạn, những hồng phấn tri kỷ ra sức ủng hộ y như Đường Vãn Từ, Tần Vãn Tình… có không ít người cũng xuất thân từ thanh lâu. Tri ân báo đức, y cũng không muốn bức người quá đáng.

    Dương Vô Tà cũng bổ sung:
    - Huống hồ trong lâu, trong tháp của chúng ta cũng có không ít nhân vật tài giỏi xuất thân từ Thanh lâu kỹ viện. “Lão Thiên Gia” Hà Tiểu Hà là một trong số đó. Ôn Mộng Thành Ôn lão gia tử của Hoa đảng cũng có ngọn nguồn sâu xa với ngành nghề này, hơn nữa luôn luôn quản thúc nghiêm ngặt, không cho phép có chuyện thương thiên hại lý phát sinh. Theo ý ta, chỉ cần không gây ra hỗn loạn, chúng ta cũng không nên phá hủy tình cảnh thanh bình này, để tránh giao nơi tốt đẹp này cho đám người Thái Kinh tham lam vô đáy.

    Thích Thiếu Thương nghe xong liền cười nói:
    - Ta đương nhiên không có ý bức người đến đường cùng, huống hồ ta cũng không phải là thánh nhân, thỉnh thoảng cũng lúc rượu chè be bét một phen. Lưu lại một nơi, có chỗ để đi cũng là chuyện tốt, chỉ cần không đến nỗi lan tràn quá mức là được. Bất cứ chuyện gì, một khi vượt quá giới hạn thì như nước vỡ đê, sẽ thành tai hoạ. Ta thấy những chuyện này, lão ca huynh cứ xử lý theo lệ là được.

    Chỉ một câu như vậy, Dương Vô Tà lại tiếp tục xử lý chuyện của hai tuyến Hồng Lam.

    Y vẫn luôn ngầm “bảo vệ” bọn họ, không để cho ngành nghề sắc tình lan tràn, không để cho nó bị hắc đạo khống chế, không cho phép có chuyện thương thiên hại lý phát sinh, cũng không cho nó làm bại hoại phong tục đạo đức.

    Đương nhiên, những chuyện này không thể làm được một cách tuyệt đối, chỉ có thể làm hết sức.

    Có điều nó lại thu được hiệu quả.

    Trong đó có một “hiệu quả bất ngờ”, đó là nữ tử thanh lâu đều rất kính trọng Phong Vũ lâu.

    “Lãnh tụ” Bạch Mẫu Đơn của bọn họ còn nói đùa:
    - Bọn họ là lâu, chúng ta cũng là lâu, chúng ta đều là một nhà.

    Mặc dù Thích Thiếu Thương chưa chắc đã thích nghe câu này, nhưng Dương Vô Tà nghe thấy cũng không xem là xúc phạm.

    Hiện nay, “hiệu quả” này lại hữu dụng, đã có tác dụng.

    Y đi đến hẻm Tiểu Điềm Thủy và hẻm Ngõa Tử, lập tức mang hai tin tức trở về. Đó là hai tin tức trọng đại, vô cùng quan trọng.

    Y trước tiên đi hỏi một trong tứ đại danh kỹ của kinh thành là Tôn Tam Tứ.

    - Tối nay lão gia tử có đến chỗ này tìm vui hay không?

    “Lão gia tử” đương nhiên là ám chỉ đương kim thiên tử Triệu Cát.

    Y biết Tôn Tam Tứ sẽ nói, nguyên nhân không có gì khác.

    Thứ nhất, Tôn Tam Tứ từ lâu đã muốn báo đáp.

    Thứ hai, Tôn Tam Tứ cũng là nữ đệ tử ngoại hệ của Sơn Đông Đại Khẩu Tôn gia, bởi vì gặp nạn, gặp người không quen nên mới sa vào hồng trần này, nhưng vẫn có liên hệ với Thần Thương Tôn gia.

    Một “lão đại trong đại ca” (gọi tắt là “đại ca đại”) của Tôn gia là Tôn Vưu Liệt bị người bán rẻ, bỏ mạng tại kinh hoa, Tôn Tam Tứ không thể nào không muốn báo thù.

    Cho nên y trước tiên nói với Tôn Tam Tứ rằng Tôn Vưu Liệt đã chết thảm.

    Nhưng Tôn Tam Tứ đã biết trước một bước.

    Nàng hiểu được lúc này nên làm gì, vì vậy nàng trả lời rất kiên quyết.

    - Có.

    Dương Vô Tà lại hỏi:
    - Hiện giờ hắn còn ở đây không?

    Tôn Tam Tứ đáp:
    - Còn.

    Dương Vô Tà hỏi tiếp:
    - Hắn có ở chỗ cô hay không?

    Tôn Tam Tứ đáp:
    - Không có.

    Nàng cười lạnh nói:
    - Hắn chỉ ghé qua một lần, rất ít khi lưu luyến chỗ tôi.

    Dương Vô Tà liền hỏi:
    - Như vậy, hiện giờ hắn ở đâu?

    Tôn Tam Tứ nói:
    - Tôi không biết.

    Dương Vô Tà hơi thất vọng.

    Tôn Tam Tứ lại nói:
    - Nhưng mà, nếu như ngài hỏi, tuy tôi không biết, nhưng có một người hẳn sẽ biết.

    - Ai?

    - Bạch Mẫu Đơn.

    Bạch Mẫu Đơn là người đứng đầu “tứ đại danh kỹ kinh sư”, chẳng những xinh đẹp vô cùng, hơn nữa thơ rượu ca múa đều tuyệt diệu, nhân phẩm hoa dung đều tuyệt vời.

    Bạch Mẫu Đơn chính là Lý Sư Sư.

    Như vậy là đủ rồi.

    Dương Vô Tà lập tức đi tìm Lý Sư Sư.

    Lý Sư Sư đang tiếp đãi “khách quý quan trọng”, vốn không thể tiếp kiến bất cứ người nào. Nhưng bởi vì Dương Vô Tà tới, cho nên Lý Sư Sư lập tức nhận được “thông báo”, hơn nữa dù bận vẫn gặp Dương Vô Tà trong “mật thất”.

    - Vô Khi tiên sinh, có gì chỉ giáo?

    Người nơi này đều gọi Dương Vô Tà là “Dương Vô Khi”, bởi vì ngoại hiệu của y là “Đồng Tẩu Vô Khi”, hơn nữa nữ tử thanh lâu đều tín nhiệm y.

    “Vô khi” là miêu tả chính xác nhất về y, thông minh linh hoạt, nhưng lại không bao giờ khi dễ kẻ yếu ngu ngốc.

    Bạch Mẫu Đơn biết rõ cá tính của y, bởi vì vội vàng, cũng biết y đến vào lúc này nhất định có chính sự, cũng không tán gẫu nhiều.

    - Không có chuyện thì không tới cửa.
    Dương Vô Tà cũng nói thẳng:
    - Cô có biết lão gia tử hiện ở đâu không?

    - Trong phòng tôi.

    Lý Sư Sư cũng đi thẳng vào vấn đề.

    Nàng cũng nghe được chuyện người ám sát chết thảm tại hẻm Tiểu Điềm Thủy.

    Dương Vô Tà lại hỏi:
    - Lão gia tử mang đến cao thủ thế nào?

    Lý Sư Sư đáp:
    - Không nhiều lắm, khoảng năm sáu người, khó giải quyết.

    Những gì nên trả lời nàng đều trả lời.

    Dương Vô Tà hỏi một câu nữa:
    - Cô có biết khi nào thì hắn đi không?

    Bạch Mẫu Đơn đáp:
    - Quan gia hắn tối nay nghỉ lại.

    Như thế vừa khéo.

    Dương Vô Tà đang muốn tạ từ, Bạch Mẫu Đơn lại thấp giọng dặn dò:
    - Trách nhiệm trọng đại, ngài phải cẩn thận. Xin truyền đạt với Thích lâu chủ, gió rét sương dày, xin hãy bảo trọng.

    Dương Vô Tà gật đầu nói:
    - Biết rồi. Thật không biết phải cảm ơn cô thế nào.

    Y đang muốn đi, chợt hứng khởi ngâm lên:
    - “Niên thời kim dạ kiến Sư Sư, song giáp tửu hồng tư”, câu này của Tần Quán viết về sắc đẹp của Sư Sư. “Tưởng ứng diệu vũ tình ca bãi, hựu hoàn đối thu sắc ta tư. Duy hữu họa lâu, đương thời minh nguyệt, lưỡng xử chiếu tương tư” (1), đoạn này Thiếu Du viết về nỗi ưu sầu của Sư Sư. Nhưng thủy chung không viết về khí khái hào hiệp của Sư Sư, đáng tiếc đáng tiếc.

    Lý Sư Sư cười.

    Cười thật dễ thương, cười lên quyến rũ.

    Nụ cười mang theo một chút mệt mỏi, mang theo một chút mùi hương yên tĩnh.

    Có thể cười ra tĩnh hương, đó là âm thanh và hình dung tuyệt sắc.

    Núi xa mi dài, eo nhỏ mềm mại.

    Dương Vô Tà nhìn một hồi lâu, dừng chân nói:
    - Câu “xem hết hoa Dĩnh Xuyên, không đẹp bằng Sư Sư” của Thiếu Du… lại nói đúng.

    Lý Sư Sư cười duyên dáng.

    Một nụ cười hơn cả ngàn vàng.

    Nàng cười khúc khích, cánh tay phải khẽ giơ lên, vuốt mái tóc rối bời sau gáy, tay áo xanh nhạt vừa trượt xuống, lộ ra nửa cánh tay ngọc, mong mỏi nói:
    - Những lời này tầm thường, tiên sinh cũng ngẫu hứng ngâm mấy câu đi!

    Dương Vô Tà suy nghĩ một chút, nói:
    - Ta ngâm không phải thơ, cũng không phải từ, e rằng càng tầm thường. Một tên như gió, tìm vui như mộng; thanh xuân một buổi, hư danh tan biến. Nhìn thấy giai nhân đẹp hơn tiên, tiếc nuối giang sơn loạn, đường cùng dám đăng thiên.

    Lý Sư Sư nghe liền vỗ tay cười:
    - Tiên sinh ngâm thật hay. Còn lo không có gì cảm ơn tôi. Đây không phải là cảm ơn rồi sao? Còn là đặc biệt cảm ơn nữa.

    Dứt lời giọng nói lại thay đổi:
    - Thích lâu chủ nếu muốn cảm ơn tôi, lúc rảnh rỗi cũng nên dời bước tặng cho thiếp thân mấy câu chê cười.

    Dương Vô Tà cười ha hả.

    Lý Sư Sư thấy y cất bước muốn đi, liền hỏi:
    - Tiên sinh cười cái gì?

    Dương Vô Tà vui vẻ nói:
    - Cô rốt cuộc vẫn hi vọng y đích thân tới, nghe chính y ngâm thơ.

    Lý Sư Sư mặt ngọc đỏ lên.

    Dương Vô Tà cười nói:
    - Nào nào nào, đây đúng là khớp với câu “song giáp tửu hồng tư”, đúng là quá giống.

    Lý Sư Sư thẹn thùng nói:
    - Tiên sinh chỉ biết cười người, mùi giấm thật nhiều.

    Dương Vô Tà cười nói:
    - Giấm à? Có lẽ tình cảnh này là lão gia tử đang ăn chua nhỉ.

    Dứt lời liền vái chào Lý Sư Sư, nghiêm mặt nói:
    - Chuyện hôm nay, cảm kích vạn phần. Lời cô nói, sẽ chuyển lời cho lâu chủ, xin cứ yên tâm.

    Lý Sư Sư cũng thi lễ nói:
    - Ân của tiên sinh, đức của lâu chủ, người nơi này có ai không muốn báo đáp. Nếu có thể cống hiến, xin đừng quên thiếp thân.

    Lúc này Dương Vô Tà mới được tú bà dẫn đường, cùng với Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát rời đi.

    Y đã có kết quả.

    Những chuyện khác chỉ là đối đáp.

    Đối đáp xuất phát từ chân thành. Nếu đối đáp không phải từ đáy lòng, đó chỉ là giả vờ khách sáo.

    Nhưng không có những lời “đối đáp” này thì không được, giống như một cố sự không có kết cục vậy.

    Chỉ để lại Lý Sư Sư, trong ánh đèn giống như một đóa mẫu đơn trắng tuyền nở vào ban đêm.

    Yên tĩnh không lời.

    Âm thanh vắng lặng.


    Chú thích:
    (1) Trích từ bài thơ “Nhất Tùng Hoa” của Tần Quán (Tần Thiếu Du).

    Niên thời kim dạ kiến Sư Sư, song giáp tửu hồng tư.
    Sơ liêm bán quyển vi đăng ngoại, lộ hoa thượng, yên niểu lương ti.
    Trâm kế loạn phao, ôi nhân bất khởi, đạn lệ xướng tân từ.
    Giai kỳ.
    Thùy liệu cửu tham soa.
    Sầu tự ám oanh ti.
    Tưởng ứng diệu vũ thanh ca bãi, hựu hoàn đối, thu sắc ta tư.
    Duy hữu họa lâu, đương thời minh nguyệt, lưỡng xử chiếu tương tư.

    Dịch nghĩa:
    Giờ này năm ngoái, lần đầu tiên ta nhìn thấy Sư Sư.
    Nàng uống một chút rượu, hai má liền đỏ lên.
    Lúc đêm khuya chúng ta buông rèm xuống, tắt đèn đi.
    Bên ngoài sương đã rơi, gió đêm đang lạnh.
    Trang sức của nàng tùy ý ném xuống đất, dựa vào ta không chịu dậy, vừa hát cho ta nghe ca khúc mới của nàng, vừa âm thầm rơi lệ.
    Vốn đã ước hẹn sẽ gặp lại, ai biết lại kéo dài lâu như vậy.
    Khiến chúng ta càng chờ càng sầu muộn.
    Lúc này nếu như nàng lại ca hát nhảy múa.
    Hẳn là cũng sẽ than thở vì đợi đến mùa thu vẫn không thể gặp nhau.
    Xem ra chỉ có ánh trăng khi đó chiếu vào trên lầu nhỏ, bây giờ có thể đồng thời thấy được dáng vẻ của hai người chúng ta đang mong nhớ nhau.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,cunhonho,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,hsk179,htluu,kivzh7,kynguyen,langbavibo,longhanh13,lybietcau,mtdloc,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,thannhan,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,tuyetam,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 12 – Phản bội

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đây là tin tức thứ nhất.

    Lão gia tử ở hẻm Tiểu Điềm Thủy, hơn nữa còn là trong “khuê các” của Lý Sư Sư.

    Không chỉ một tin tức, còn có tin thứ hai.

    Dương Vô Tà tiếp tục báo cáo với Thích Thiếu Thương:
    - Ngoại trừ biết được hành tung của lão gia tử, ta còn có một tin khác.

    Lúc này “tin tức” từ trong miệng Dương Vô Tà nói ra, đương nhiên là chuyện quan trọng ảnh hưởng đến đại cục.

    Cho nên Thích Thiếu Thương có bận cũng ngưng thần lắng nghe, có gấp cũng không dám xem thường.

    - Ta đã hỏi Tôn Tam Tứ. Danh Môn Tứ Tú vào kinh, nhất định là có tình báo rất đáng tin cậy, cho nên mới có hành động này. Rốt cuộc là ai đã báo tin?
    Dương Vô Tà nói thêm một câu:
    - Tôn Tam Tứ cũng là người của Sơn Đông Thần Thương hội Đại Khẩu Tôn gia, là đồng môn với lão đại Tôn Vưu Liệt trong “Ngũ Tú”. Hai người Dư, Lương đều có lòng ngưỡng mộ nàng, bọn họ tới kinh, trước khi thực hiện hành động quan trọng gạt sống chết sang một bên này, không có lý do gì lại không đến tìm nàng.

    Thích Thiếu Thương tập trung tinh thần lắng nghe.

    Y biết đây là “đuôi dây”. Nếu như nói Triệu Cát là “đầu dây”, vậy chỉ cần tìm được “đuôi dây” thoạt nhìn không liên quan, buộc lại với nhau, cho dù là một chùm dây lộn xộn phức tạp cũng có thể nối thành một vòng tròn.

    Đây chính là “đầu mối”.

    Dương Vô Tà nói:
    - Theo cách nói của Tôn Tam Tứ, là Tôn Vưu Liệt phụ trách liên lạc ngầm, mà hắn lại có giao tình với Tôn Ức Cựu.

    - Tôn Ức Cựu?
    Thích Thiếu Thương trầm ngâm nói:
    - Tôn Ức Cựu trong Thất Tuyệt Thần Kiếm?

    Dương Vô Tà nói:
    - Không sai.

    Sau đó ánh mắt nhìn về phía Tôn Thanh Nha.

    Tôn Thanh Nha nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói:
    - Tôn Ức Cựu cũng là người của Đại Khẩu Tôn gia chúng ta, tuy hắn gia nhập với nhóm người Thái Kinh, nhưng cũng không cắt đứt quan hệ với Thần Thương hội chúng ta.

    Thái Tâm Không cũng nói:
    - Ta biết. Tôn Ức Cựu chính là “nội ứng” mà năm người chúng ta an bài trong đảng họ Thái. Ta đã biết, hắn… hắn không phải là người tốt. Trong chiến dịch Phá Bản môn, hắn còn giết không ít huynh đệ của chúng ta, loại người này sao có thể tin tưởng được.

    Hắn biết.

    Hắn đương nhiên biết.

    Hởi vì hắn cũng là một trong Danh Môn Ngũ Tú, tuy không cùng tham dự hành động, nhưng vẫn biết nhiều hơn người ngoài một chút.

    - Ta cũng biết.
    Chợt nghe một người kêu lên:
    - Tin tức nhất định là do Tôn Ức Cựu cung cấp. Ta đã thấy Tôn Vưu Liệt và Tôn Ức Cựu lén lút gặp nhau. Huống hồ…

    Người lên tiếng là Tôn Ngư.

    Lúc này mọi người mới nhớ tới, hắn cũng họ “Tôn”.

    Nghĩ tới điểm này, dĩ nhiên là sẽ nghĩ tới chẳng trách hắn cũng biết nhiều hơn người khác, bởi vì Tôn Vưu Liệt chắc hẳn cũng từng muốn lôi kéo Tôn Ngư vào Sơn Đông Thần Thương hội.

    Đương thời, ngoại trừ các đại phái nắm giữ võ lâm (thực ra phần lớn chỉ là hư danh, chỉ có vỏ rỗng, giậm chân tại chỗ, không màng tiến thủ, đánh mất sáng tạo, không hề phát triển), các gia tộc môn hộ cũng tự chiếm một núi, tự thành các phái, hơn nữa thế lực dần dần lớn mạnh.

    Lợi ích của việc dùng họ tộc lập tông dựng phái, một là có thể tránh khỏi triều đình, quân đội chú ý và áp chế, hai là có thể mượn nhân khẩu tài lực của người cùng tông cùng họ để làm lớn mạnh môn hộ, giống như người cùng quê cùng huyện ở bên ngoài rất thân thiết với nhau.

    Do đó nói là cùng họ cùng môn, chưa chắc ban đầu đã là họ Tôn, Lương, Dư, Hà, Ôn, Phương, Đường, Lôi, Ban, Thái, Mộ Dung… mà chỉ cần chí thú hợp nhau, bọn họ sẽ có thể kết minh, đổi tên đổi họ (chỉ cần không phải họ “Triệu”, bởi vì đương kim hoàng đế tên là Triệu Cát, họ này không đổi được). Hoặc cùng đổi sang họ của người đang nắm quyền, đồng tâm hiệp lực, làm rạng rỡ cửa nhà, cũng là tranh thủ quyền lợi của mình.

    Cho nên, bọn họ có thể vì võ công có điểm tương tự mà kết hợp với nhau, giống như Phích Lịch đảng Lôi gia sở trường hỏa dược, hỏa khí và chỉ pháp; Đường gia bảo Đường môn giỏi dùng ám khí, ám toán. Cũng có thể bởi vì bối cảnh kinh tế tư nguyên, giống như Diệu Thủ Ban môn, bởi vì phần lớn là thợ thủ công, nhờ giúp người khác xây dựng, làm nhà, tạo cơ quan mà nổi tiếng khắp thiên hạ, liền liên kết với nhau. Còn Lão Tự Hiệu Ôn gia cũng vì tài nguyên chủ yếu đến từ độc, bất kể dùng độc hại người hay là chữa người, cho nên cũng kết làm một khối, trở thành một môn tộc thế lực to lớn.

    Loại kết hợp này có thể nói là muôn màu muôn vẻ, đủ loại kỳ quái. Cho nên không cần họ Phương, chỉ cần giỏi về binh pháp cũng có thể là người của Kim Tự Chiêu Bài Phương gia; không cần họ La, cũng có thể là tộc nhân của Nam Dương Chỉnh Cổ môn; không phải họ Dư, cũng có thể là đệ tử của Hạ Ngũ môn; cho dù là trong Cô Nương miếu, cũng không hoàn toàn là hoàng hoa khuê nữ.

    Giống như Thái Kinh, một khi đắc thế, cầm quyền đương triều, lập tức bè đảng phe cánh khắp thiên hạ, người họ “Thái” nhất thời xuất hiện khắp nơi, “họ Thái” cũng nhân số thịnh vượng, Hắc Diện Thái gia cũng nhờ bóng mát này mà lớn mạnh hơn. Đương nhiên, gia tộc họ Thái cũng có không ít nhân sĩ có khí phách cải tà quy chính, làm theo lương tri, chẳng hạn như Thái Thủy Trạch, Thái Lão Trạch, chỉ tiếc đều trước sau hi sinh.

    Khi đó cũng có không ít bang phái liên minh quật khởi, tự lập tông phái, thu nạp môn chúng, Toái Vân uyên, Liên Vân trại là như vậy. Chỉ riêng trong kinh thành cũng có Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, Mê Thiên minh làm ví dụ. Hai đảng Phát Mộng thì cắm rễ trong tầng lớp nhân dân thấp hèn cực khổ, ảnh hưởng rộng lớn. Tập đoàn Hữu Kiều lại kết hợp những quyền quý trong triều và bên ngoài không hoàn toàn chấp nhận đảng họ Thái lạm dụng uy quyền, ngay cả Thái Kinh cũng phải dè chừng.

    Do đó, người giỏi về khinh công, trốn chạy là trở thành một thành viên của Thái Bình môn Lương gia; người giỏi dùng quỷ pháp, dị thuật để tự bảo vệ là trở thành người của Hạ Tam Lạm Hà thị. Cũng có khi bởi vì địa phương xuất thân của hai bên gần gũi tương đồng mà kết thành một tộc, Sơn Đông Đại Khẩu Tôn gia, Giang Nam Phích Lịch đường, Thục Trung Đường môn đều như thế.

    Cũng có người hành động riêng biệt, tự lập môn phái. Nhóm nhỏ thành đoàn, hoặc là mấy người thường đi cùng với nhau, tác phong tương tự, mọi người cũng lập thành đảng phái tập đoàn. Đào Hoa xã, Thất Đại Khấu, Thất Tuyệt Thần Kiếm, Lục Hợp Thanh Long, Ngũ Đại Thần Sát, Ngũ Nhân Bang, Tứ Đại Danh Bổ, Đại Tứ Hỉ, Thập Lục Kiếm Phái, Tứ Đại Hung Đồ… đều là ví dụ.

    Vì vậy, cho dù những môn phái này ở dưới một họ hoặc một tông tộc, nhưng thực ra là xã đoàn kết hợp lực lượng, nguyện vọng, phương hướng, lợi ích, bối cảnh, tư tưởng, giai cấp, cảm tình của cộng đồng, cùng đối diện với võ lâm gió mây quỷ quyệt, giang hồ sóng to gió lớn, thực hiện mưu cầu của bọn họ.

    Có môn hộ nhờ vậy mà thu hoạch dần nhiều, trở nên lớn mạnh.

    Có gia tộc hoàn toàn ngược lại.

    Sơn Đông Thần Thương hội Đại Khẩu Tôn gia chính là một tộc đang lớn mạnh.

    Tôn Ngư cũng họ “Tôn”, hơn nữa dần dần đắc thế tại Phong Vũ lâu đương thời, Thần Thương hội ra sức lôi kéo cũng chuyện đương nhiên.

    Với “lâu quy” hiện giờ của Kim Phong Tế Vũ lâu, chỉ cần trên nguyên tắc phong cách hành sự không mâu thuẫn với lâu quy, vậy thì huynh đệ, đệ tử trong lâu gia nhập môn hộ phe phái khác cùng họ cùng tông, trên cơ bản trong lâu sẽ không dị nghị.

    Thực ra, đây cũng là phương pháp tốt nhất để khiến đảng phái của mình nhân mã cường tráng, dung nạp thì sẽ lớn mạnh.

    Đệ tử môn hệ khác gia nhập càng nhiều thì càng cường thịnh, lỡ may gặp chuyện, những môn phái này bởi vì có đệ tử tham gia, nhất định sẽ thông báo cho nhau, sóng vai ngăn địch, như vậy thanh thế trong lâu sẽ tăng lên gấp bội.

    Chỉ cần không đến mức khiến cho đệ tử một môn hộ càng lúc càng nhiều, sức ảnh hưởng càng lớn, ngược lại thôn tính phe phái ban đầu, vậy thì không sao.

    Cách làm “mở rộng môn hộ” này của Phong Vũ lâu khiến nó lớn mạnh rất nhanh, đến mức sau này có không ít môn phái võ lâm, bang hội giang hồ tranh nhau noi theo. Mà các nhà các môn cũng muốn phát triển sức ảnh hưởng của bản môn bản hộ, không ngại gia nhập với bang hội phe phái không mâu thuẫn với môn quy của mình, nhằm để phối hợp chiếu cố, đề cao địa vị trong võ lâm. Thế là đệ tử môn hộ và đồ chúng bang phái kết minh với nhau, không khí thịnh vượng hơn nhiều.

    Tôn Ngư có gia nhập Đại Khẩu Tôn gia hay không, Thích Thiếu Thương không chú ý, cũng không nhận được báo cáo.

    Y chỉ có vẻ kinh ngạc.

    - Hóa ra là Tôn Ức Cựu.
    Y bổ sung một câu:
    - Ta còn tưởng rằng là Tôn Thu Bì.

    Tôn Thu Bì, tước hiệu là “Sơn Cẩu”, hiện đang làm tổng quản cao quý trong biệt thự Biệt Dã của Thái Kinh, là tâm phúc thủ hạ của Thái tướng, địa vị có thể sánh ngang với Dương Vô Tà trong Phong Vũ lâu.

    Hắn đương nhiên cũng họ “Tôn”.

    Có điều theo đủ loại dấu vết mà suy đoán, người bán rẻ Danh Môn Tứ Tú không phải Tôn Thu Bì mà là Tôn Ức Cựu.

    - Điều này cũng hợp lý.
    Thích Thiếu Thương nhanh chóng chỉnh lý lại suy nghĩ:
    - Nếu là tư liệu do Tôn Thu Bì cung cấp, Tôn Vưu Liệt chưa chắc sẽ tin. Bởi vì hắn dù sao cũng là tâm phúc bên cạnh Thái Kinh, không có lý do gì lại vì Thần Thương hội mà phản bội chủ nhân của mình.

    “Sơn Cẩu” Tôn Thu Bì quả thật không cần phải “phản bội” Thái Kinh.

    Nhưng Tôn Ức Cựu lại có khả năng.

    Bởi vì Tôn Ức Cựu mặc dù thân mang tuyệt kỹ, cầm kiếm trên tay thi triển giống như một con yêu còn sống, nhưng thân phận và địa vị của hắn nhiều nhất chỉ là một thành viên trong “Lục Tuyệt Thần Kiếm”, tuyệt đối thua kém lão đại nổi tiếng là “Kiếm” La Thụy Giác.

    Thái Kinh cũng đặc biệt coi trọng La Thụy Giác. Hắn đối xử rất lễ nghĩa với La Thụy Giác, cũng đặc biệt xây dựng một tòa Hương Mộng uyển, tặng cho La Thụy Giác một mình phong lưu khoái hoạt ở đó.

    Nguyên nhân không có gì khác.

    - Người nào hữu dụng, ta sẽ cất nhắc người đó.
    Cách nói của Thái Kinh như sau:
    - Chỉ cần hữu dụng, hắn muốn gì ta cũng sẽ làm hắn hài lòng. Kẻ vô dụng, chết cũng chẳng liên quan gì đến ta. Ta không rãnh. Quan tâm đến người và chuyện vô dụng, đó là lãng phí sinh mệnh hữu dụng và hữu hạn của mình.

    Là một người trong Thất Tuyệt Thần Kiếm, Tôn Ức Cựu dĩ nhiên có khả năng không phục, không cam lòng.

    Vì vậy hắn “phản bội” lại càng hợp tình hợp lý.

    Tôn Ngư tiếp lời y vừa nói xong:
    - Hơn nữa, gần đây Thái Kinh đang xây dựng một tòa Tích Cựu hiên cho Tôn Kiếm Yêu. Nếu như Tôn Ức Cựu chưa lập được công lao đặc biệt, vì sao lại có khen thưởng này?

    Đúng.

    Tình hình hiện giờ quá rõ ràng.

    Ngoại trừ La Thụy Giác có thể một mình đảm đương một phía, độc chiến bát phương, vì sao Thái Kinh lại sủng ái Tôn Ức Cựu? Cũng không sợ “Ngũ Kiếm” khác không thích không vui sao?

    Nguyên nhân rất đơn giản, Tôn Ức Cựu nhất định đã lập công lớn.

    Công lớn gì?

    Chẳng lẽ hắn làm cho người ta tin rằng hắn đã vì gia tộc của mình lén lút phản bội Thái Kinh, nhưng trên thực tế hắn là chân chân chính chính phản bội Tôn gia, còn có huynh đệ bằng hữu tín nhiệm hắn, cùng với những đồng đạo trong võ lâm giang hồ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 29-08-2014 lúc 23:18.

  4. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,hsk179,kivzh7,kynguyen,langbavibo,longhanh13,lybietcau,mtdloc,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,saiyanvnb,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,tuyetam,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 13 – Theo kế hành động

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    - Đã như vậy.
    Thích Thiếu Thương nói:
    - Chúng ta hành động đi!

    Thái Tâm Không đứng ra nói:
    - Để tôi đi!

    Tôn Thanh Nha cũng nói:
    - Tôi cũng đi!

    Bọn họ đều lòng đầy căm phẫn, muốn báo thù rửa hận cho huynh đệ, đồng môn.

    Thích Thiếu Thương lại nói:
    - Lần này chúng ta chỉ dùng kế, không phải cậy sức báo thù. Các ngươi đi theo ngược lại làm hỏng chuyện.

    Trên mặt Tôn Thanh Nha và Thái Tâm Không đều hiện lên vẻ thất vọng.

    Dương Vô Tà lại nói một câu:
    - Lâu chủ, binh đau thương có thể dùng.

    Thích Thiếu Thương ngừng một chút, hai hàng lông mày nhíu lại.

    Thời gian y cau mày đại khái chỉ dài hơn một chút so với nháy mắt, nhưng đã tiếp nhận ý kiến của Dương Vô Tà, thay đổi cách nhìn của mình, trước tiên chất vấn hai người một câu:
    - Các ngươi không sợ chết?

    Tôn Thanh Nha lớn tiếng nói:
    - Không sợ.

    Thái Tâm Không lại nói:
    - Sợ. Nhưng nếu có thể báo thù cho bốn vị ca ca, có chết cũng đáng.

    Thích Thiếu Thương kiên quyết vung tay lên, nói:
    - Được, các ngươi cũng đi, nhưng phải hành động theo kế của ta, không được lỗ mãng.

    Hai người đều lớn tiếng đáp lời:
    - Rõ!

    Thích Thiếu Thương nói nhanh:
    - Hành động lần này của chúng ta, nếu thành thì đó là đại sự đủ để lưu danh sử sách, nếu không thành thì cũng đủ để chấn động kinh sư. Bất kể thành hay không thành, đều có thể khiến cho độc kế của đám nịnh thần khó thực hiện được, xoay chuyển càn khôn. Người sống trên đời khó tránh khỏi phải chết, nếu có thể chết một cách oanh oanh liệt liệt, vạn người ngưỡng mộ, tiếng thơm ngàn đời, lưu danh thiên cổ, vậy thì phải xem hôm nay, xem thủ đoạn của chư vị như thế nào.

    Trên mặt mọi người đều hiện vẻ kiêu ngạo, xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.

    Thích Thiếu Thương thấy lòng quân đã phấn chấn, lòng người có thể dùng, liền nói:
    - Lần xuất động này gọi “hành động cát rời”. Trương Thán, Tôn Ngư, Chu Như Thị, Lợi Tiểu Cát đi cùng với ta, hội hợp cứu giúp, đi trước tập kích. Còn lại bốn người Đường Khẳng, Long Thổ Châu, Lạc Ngũ Hà, Chu Đại Khối Nhi đi theo quân sư, trước tiên mai phục tại Lam tuyến, tiếp ứng bọn ta…

    Mọi người đều trả lời “rõ”, dù chưa hiểu ý đồ thật sự, nhưng đều vui lòng tuân theo sự điều động của Thích Thiếu Thương.

    Chỉ có Chu Đại Khối Nhi không nhịn được muốn hỏi:
    - Tại sao… tôi có thể đặt câu hỏi không…

    Thích Thiếu Thương không kiên nhẫn nói:
    - Có lời thì mau hỏi, thời gian của chúng ta rất gấp.

    Y luôn luôn coi trọng thời gian, bởi vì thời gian chính là sinh mệnh.

    Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, cho nên lười biếng chính là tiến hành mưu sát chính mình.

    Y là người một khi đã quyết định mục tiêu, sẽ không để ý tất cả, vùi đầu vào làm, toàn lực xông lên, toàn tốc tiến tới.

    Y thích người khác đặt câu hỏi, bởi vì hỏi đáp có thể khiến mọi người hiểu rõ nhau hơn.

    Nhưng y không thích kéo dài, bởi vì trì hoãn sẽ khiến người ta đấu chí tiêu tan.

    Chu Đại Khối Nhi bị y trách mắng, ngược lại cà lăm:
    - Tôi tôi tôi… không không không… hiểu hiểu hiểu được được được… tại sao gọi… phải gọi… gọi gọi gọi… gọi là… hành hành hành hành hành …

    Cuống lên như vậy, cứ liên tục “hành”. Sắc mặt Thích Thiếu Thương trầm xuống, giậm chân một cái. Trương Thán vội nói:
    - Ta thấy là hắn không hiểu vì sao lại gọi là “hành động cát rời”?

    Lúc này sắc mặt Thích Thiếu Thương mới hơi giãn ra, nói:
    - Đây là ghi nhớ, cũng là cảnh giác. Ghi nhớ bốn người Tôn, Dư, Hà, Lương tự tiện hành động, giống như “cát rời”; đồng thời cũng nhắc nhở chúng ta lần này hành động không được chia rẽ, nếu không e rằng kết quả cũng giống như Danh Môn Tứ Tú.

    Sau đó y thấp giọng nói với Dương Vô Tà:
    - Quân sư ngài dẫn đội ngũ lẻn vào Lam tuyến, nhưng nhất định đừng tự mình động thủ. Chỗ Gia Cát tiên sinh, Thư Vô Hý, Đại Thạch Công còn phải nhờ ngài…

    Dương Vô Tà lập tức “nghe đàn ca biết nhã ý” nói:
    - Ngài đừng lo lắng. Tất cả ta sẽ tự bố trí, về phía đám người Gia Cát, chờ hành động vừa bắt đầu ta sẽ đi chuyến này. Có sợ thì chỉ sợ… Thất Tuyệt Thần Kiếm khó đối phó.

    Trên mặt Thích Thiếu Thương thoáng hiện lên vẻ ưu tư, nói:
    - Ta đã từng giao thủ với bảy người bọn họ, hiện giờ chỉ xem thiên thời địa lợi nhân hòa…

    Ngay lúc này, hai bóng người nhanh chóng lướt vào trong viện.

    Dương Vô Tà vừa nhìn, trông thấy đó là “Kim Tiêu Đa Trân Trọng” Thích Luyến Hà và “Mục Vi Chi Manh” Lương Sắc, vội hỏi:
    - Tình hình thế nào?

    Thích Luyến Hà bẩm báo trước:
    - Y đã tới, đang ở Sầu Thạch trai.

    Lương Sắc cũng đáp:
    - Bảy người bọn họ không ở cùng nhau. “Kiếm” đang chạy đến tướng phủ tranh công. Kiếm Thần, Kiếm Quái, Kiếm Ma đã đi lầu Tam Hợp uống rượu, dường như có lời oán giận với Kiếm Yêu. Chỉ có Kiếm Quỷ, Kiếm Tiên và Kiếm Yêu ở cùng với nhau.

    Hắn nói thêm một câu:
    - Tôn đang ở trong Tích Cựu hiên mới xây.

    Thích Thiếu Thương và Dương Vô Tà nghe thấy câu này, không nhịn được nhìn nhau một cái, vui mừng ra mặt, đều nói một câu:
    - Trời cũng giúp ta.

    Đây là một đêm trăng.

    Ánh trăng sáng đẹp.

    Đêm tối ôn nhu.

    Đây là thời khắc thích hợp để thi nhân ngâm vịnh, tao nhân uống rượu, mỹ nhân ca hát, tình nhân động lòng.

    Gió nhẹ như nước, hoa sắp đi ngủ sẽ rất đẹp, cành liễu nhẹ lay sẽ rất lẻ loi, người không yêu sẽ cảm thấy đêm nay rất tịch mịch.

    Mỗi căn lầu đều có cửa sổ, trong cửa sổ lộ ra ánh đèn, dưới ánh đèn thoáng qua hình bóng đẹp.

    Trong một khung cửa sổ, bên cạnh ngọn đèn, một bóng dáng nhỏ bé đang tưởng niệm. Trên sông dưới cửa sổ, dưới ánh trăng trong thuyền, kẻ lãng tử có bất chợt cảm thấy thê lương?

    Một buổi tối ưu mỹ như vậy, bọn họ lại không làm thơ, không uống rượu, không ngắm trăng.

    Bọn họ chỉ tụ tập với nhau, cùng nhau thực hiện một hành động.

    “Hành động cát rời”.

    Một hành động giết người đổi trời.

    Có lẽ, một kế hoạch giết người hoàn mỹ cũng giống như viết một bài thơ hay.

    Những cố sự hay đều mang theo một chút tàn nhẫn.

    Thơ hay rất tàn nhẫn.

    Có lẽ, giết một người rất nên rất nên giết, cũng tương tự như viết một bài thơ rất hay rất hay? Cảm giác vui sướng của nó là tương đồng?

    Giết người viết thơ hay, nhưng viết thơ luôn tốt hơn giết người.

    Bởi vì thơ đẹp.

    Thơ là một loại sáng tạo.

    Giết người lại là hủy diệt.

    Nhưng thống khoái, nhất là đại thống đại khoái khi vì nước giết địch, vì dân trừ hại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,hsk179,kivzh7,kynguyen,langbavibo,longhanh13,lybietcau,mtdloc,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 14 – Máu nóng bão tố

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Hành động.

    Tất cả đều phải dựa vào hành động, nói suông chỉ vô dụng.

    Nhất là trong võ lâm càng coi trọng hành động.

    Hành động ở đây phải dựa vào thực lực và võ công.

    Quan sát một người, không nên chỉ nghe hắn nói gì, mà còn phải xem hắn làm gì.

    Hành động.

    Thích Thiếu Thương vốn là một người theo “chủ nghĩa hành động”. Y thích đại khí đại khái quyết thắng ngàn dặm, có ân báo ân, có thù báo thù, thành thì hào hứngphấn chấn, trở thành thủ lĩnh quần long cao quý, bại thì không ngại khua chiêng thu binh, thậm chí lưu vong giang hồ. Lúc cần thiết, muốn giết thì giết máu chảy thành sông, không chừa manh giáp, nếu muốn ẩn thì toàn thân trở lui, nhẫn nại là vàng.

    Y thích những ngày tháng sảng khoái trường cung, áo đẹp ngựa nhanh, cho nên năm đó mới tự mình mời Cố Tích Triều lên núi vào trại, giúp y bày mưu lập kế, còn y lại đi quyết thắng ngàn dặm. Kết quả là dẫn sói vào nhà, dẫn đến thất bại thảm hại.

    Y thích xông pha với các huynh đệ, cùng nhau mạo hiểm, cùng nhau giết vào Hoàng Long, cùng nhau thành công và thất bại.

    Bởi vì như vậy mới có ý nghĩa, mới có tâm huyết, mới có thể thỏa nguyện.

    Hành động.

    Ngồi mà nói không bằng dậy mà làm.

    Suy mà nghĩ không bằng vận mà động.

    Trước khi xuất động, y lại nói với Dương Vô Tà một chuyện. Lúc nói đôi mày kiếm của y hơi nhíu lại, một lúc lâu không dãn ra:
    - Hành động lần này, là tin tức do Tôn Tam Tứ cung cấp, ngọn nguồn do Lý Sư Sư tiết lộ. Ta rất cảm ơn bọn họ, có cơ hội xin thay ta hỏi thăm.

    Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.

    - Thế nhưng, chúng ta hiện nay chẳng phải là đã thiếu ân tình của những nữ tử trăng hoa này?

    Đây là một vấn đề đương nhiên.

    Đối với Dương Vô Tà, quan trọng hơn là tại sao Thích Thiếu Thương lại nói chuyện này.

    Quả nhiên còn có đoạn sau.

    - Ta nghĩ, Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp và hai đảng Phát Mộng thống nhất, trong đó tiêu hao lớn nhất là tiền bạc. Trong thời kỳ ngang gió ngược mưa này, nếu chúng ta không cam lòng ẩn nấp, muốn vượt qua khốn cảnh, nhân thủ chúng ta có, nhưng tiền lại không đủ. Lúc quân sư gặp hai thủ lĩnh Ôn, Hoa, không ngại suy nghĩ thương lượng, định ra phương hướng giải quyết.

    Dương Vô Tà đã hiểu đây mới là vấn đề thật sự.

    Lần này lại đến phiên y mặt ủ mày chau:
    - Nếu như liều lĩnh vào lúc này, vậy khẳng định là không giữ nước (tiết kiệm) được.

    Thích Thiếu Thương chỉ chờ câu này của y:
    - Vậy chỉ có một đường khơi nguồn…

    Sau đó y hỏi lại:
    - Nếu chúng ta thiếu ân tình của khu vực hai tuyến Hồng Lam, sẽ không thể thu nhiều tiền của bọn họ, đúng không?

    Dương Vô Tà cảm thấy trong lòng hơi phát lạnh:
    - Đúng.

    Thích Thiếu Thương nhàn nhã nói thêm một câu:
    - Như vậy có cơ hội, tình mà chúng ta thiếu, sớm trả lại cho người ta một chút nghĩa đi.

    Ngay cả lòng bàn tay Dương Vô Tà cũng đổ mồ hôi, chỉ nói:
    - Vâng, vâng.

    Sau đó Thích Thiếu Thương vung tay lên, hạ lệnh:
    - Xuất phát!

    Chia binh hai đường.

    Lợi Tiểu Cát, Chu Như Thị, Tôn Ngư, Trương Thán cùng Thích Thiếu Thương cùng nhất đường, lập tức xuất phát.

    Còn lại Long Thổ Châu, Lạc Ngũ Hà, Chu Đại Khối Nhi, Đường Khẳng vẫn ở trước Bạch lâu, chờ lệnh của Dương Vô Tà.

    Dương Vô Tà cũng đang chờ.

    Chờ người đến.

    Người mà y chờ cuối cùng đã đến.

    Đó là thủ lĩnh Phát đảng Hoa Khô Phát, cùng với thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành.

    Lãnh tụ hai đảng này vừa đến, cũng không giống trước kia ồn ào vô cùng, cãi nhau không ngớt, mà lập tức dò hỏi Dương Vô Tà về quân tình.

    Bởi vì bọn họ đều biết tình hình khẩn cấp.

    Cho dù hai người Ôn, Hoa mắng mắng chửi chửi mấy chục năm, nhưng một khi gặp phải đại địch trước mắt, nhất định sẽ liên kết với nhau, cùng một trận tuyến.

    Giao tình không phải có mắng chửi hay không, mà là có thể đồng cam cộng khổ, vượt qua an nguy hay không.

    Sau khi đã hiểu “tình hình”, Ôn Mộng Thành tựu lập tức bày tỏ thái độ:
    - Ta đã liên hệ với người của Tiểu Lôi môn, Lôi lão tổng đang ở Sầu Thạch trai chờ Thích lâu chủ.

    Hoa Khô Phát cũng bàn giao:
    - Người của Hảo Hán xã cũng đã mai phục tại khu vực Lam tuyến, chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh.

    Dương Vô Tà nghe vậy, trong lòng nhẹ đi một nửa.

    Trong phần lớn hành động, phối hợp tiến lui là vô cùng quan trọng.

    Hành động lần này của Thích Thiếu Thương là “ngược gió mà đi”, hết sức mạo hiểm, lỡ may thất bại, chỉ sợ tai họa ập đến, không ai tránh được. Cho nên trong “hành động cát rời”, ngoại trừ tám tên tâm phúc được chọn lựa kỹ càng, là người của y, y không hi vọng những những không “quen mặt” trong lâu trong tháp đến tham dự. Lỡ may thất bại bị bắt, cũng có thể giảm bớt liên lụy. Cho nên y lựa chọn dùng “ngoại viện”.

    Do đó y chọn “thế công” chủ động, lại mời bạn cũ ở Tiểu Lôi môn tới tương trợ.

    Trước khi làm trại chủ Liên Vân trại, Thích Thiếu Thương cũng đã giúp Tiểu Lôi môn xây dựng môn phái. Khi đó môn chủ Lôi Quyển rất trọng dụng y, đến nỗi sau này y rời khỏi Tiểu Lôi môn, làm trại chủ Liên Vân trại, cũng vì chịu tác động ảnh hưởng của Lôi Quyển, vì muốn thu hút nhân tài như Cố Tích Triều, cho nên không tiếc nhượng hiền thoái vị, đưa Cố Tích Triều lên làm “đại trại chủ”.

    Đáng tiếc Cố Tích Triều lại khiến y thất vọng, đã phản bội y.

    Nhưng Lôi Quyển vẫn là huynh trưởng, hảo hữu của y. Lúc Thích Thiếu Thương gặp nạn, Lôi Quyển cũng từng dốc sức bảo vệ.

    Giao tình này vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.

    Còn về phần “đường lui”, lại do người của Hảo Hán xã sắp xếp.

    Bởi vì xã trưởng của Hảo Hán xã là Đông Quỳnh Nhai, người này có ngọn nguồn khá sâu với hai đảng Phát Mộng, mà con rể của y là “Bát Đại Vô Vương” Cao Đại Danh lại chết thảm dưới tay Lục Hợp Thanh Long (xin đọc “Nhất Nộ Bạt Kiếm”), do đó cừu hận giữa Hảo Hán xã và đảng Thái Kinh không thể xóa nhòa, tuyệt đối có thể tin được.

    Bọn họ đều là hào kiệt phố phường, rất quen thuộc địa hình hoàn cảnh của kinh kỳ, là nhân tuyển thích hợp nhất để yểm hộ rút lui.

    Sau khi Vương Tiểu Thạch rời kinh, hai đảng Phát Mộng chẳng những không vì vậy mà tách khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, ngược lại càng kết hợp chặt chẽ với Phong Vũ lâu hơn trước.

    Lúc Tô Già Mạc nắm quyền, hai đảng Phát Mộng và Kim Phong Tế Vũ lâu đều thuộc “Hữu minh”, nhưng mỗi người làm việc riêng, không lui tới nhiều lắm. Mặc dù tác phong làm việc của hai tổ chức lớn này rất tương tự, đều là cứu giúp mọi người, bảo vệ lương dân, ngăn chặn tham quan vô lại chèn ép bách tính.

    Chuyện này có thể liên quan đến khí chất thư sinh của Tô Già Mạc. Lão Tô mặc dù đồng tình với bình dân bách tính lương thiện, nhưng một người đọc nhiều thi thư như y, “khí chất khăn đầu” rất nặng, không thể hòa mình, ở cùng với tiểu thương sai dịch.

    Tiểu Tô lại tốt hơn.

    Y biết nhất định phải liên hệ với những người này, mới có thể phát triển củng cố cơ sở thế lực của Phong Vũ lâu.

    Y và hai đảng Phát Mộng kết làm “đồng minh”.

    Có điều, với cá tính cô độc và lạnh lùng Tô Mộng Chẩm, cũng ít khi đi cùng mọi người, hợp tác chặt chẽ, vẫn luôn là như gần như xa.

    Cho đến khi Vương Tiểu Thạch cầm quyền.

    Hắn từng có ơn với hai đảng Phát Mộng và một đám hào kiệt giang hồ. Bọn họ một là vì báo ơn, hai là vì Vương Tiểu Thạch không hề lên mặt, thích vui vẻ cùng với mọi người, hòa thành một khối, ba là vì sau khi gia nhập Phong Vũ lâu hoặc Tượng Tị tháp, những binh lính không có chỉ huy mạnh ai nấy làm này có thể nhận được lợi ích cố định từ chính thức, chính quy và chính đạo, hơn nữa thực lực càng tăng cường nhờ đoàn kết. Do đó ba thế lực chính đạo trong kinh kỳ này càng gắn bó chặt chẽ với nhau hơn.

    Đến khi Thích Thiếu Thương làm chủ Phong Vũ lâu, Vương Tiểu Thạch cũng không hề bảo lưu, hợp nhất Tượng Tị tháp do hắn sáng lập thành một khối.

    Phương pháp mà Thích Thiếu Thương áp dụng lại rất đơn giản.

    Y khuyên nhủ hai đảng Phát Mộng gia nhập liên minh Phong Vũ lâu.

    Điều kiện mà y đưa ra cũng rất vắn tắt.

    Một khi gia nhập liên minh, ít nhất thủ lĩnh Phát đảng Hoa Khô Phát, thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành dĩ nhiên đều trở thành cung phụng của Kim Phong Tế Vũ lâu và trưởng lão của Tượng Tị tháp, đồng thời tất cả tài vụ đều do Ôn Mộng Thành vốn am hiểu quản lý tài sản lo liệu, còn phương diện vận tải lại giao cho Hoa Khô Phát đồ đệ đông đảo chỉ huy.

    Lập tức thực lực của hai người đều bành trướng, một biến thành ba, mà hai người vẫn là “thủ lĩnh” đương quyền, địa vị chỉ có tăng chứ không giảm.

    Hai người dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, hơn nữa một khi gia nhập đệ nhất bang hội trong kinh kỳ, dường như cũng đã thành “quân chính quy”, giá trị con người tự nhiên cũng khác hẳn.

    Còn như Phong Vũ lâu, bởi vì có nhân lực của hai đảng, thế lực tăng lên nhiều, một lần nữa vượt trên Lục Phân Bán đường vốn được Lôi Thuần và Địch Phi Kinh dùng trăm phương ngàn kế làm cho ngày một phát triển.

    Do đó đệ tử hai đảng Phát Mộng đều nguyện bán mạng cho Phong Vũ lâu.

    Bọn họ vốn là một nhà.

    Cho nên Thích Thiếu Thương vừa xin Dương Vô Tà phát lệnh, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành lập tức chạy tới.

    Bởi vì Dương Vô Tà cũng phải dẫn đội ngũ đi an bài tiếp ứng, nhất định phải có nhân vật “có thể đưa ra chủ ý” như Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát trấn thủ đại bản doanh, Dương Vô Tà và Thích Thiếu Thương mới có thể yên tâm dốc hết toàn lực.

    Bởi vì đây là một trận biến động lớn, một trận chém giết lớn, một trận máu nóng bão tố trong kinh thành.

    Cũng bởi vì sự quan trọng và nghiêm trọng của nó, cho nên Ôn Mộng Thành luôn luôn pha trò cũng không nhịn được hỏi Dương Vô Tà.

    - Ngài thấy… Thích lâu chủ có thể thành công không?

    Dương Vô Tà gãi gãi mái tóc trắng.

    - Ta không biết. Chuyện như vậy luôn phải dựa vào một chút may mắn, mới có thể nước chảy thành sông.

    Hoa Khô Phát cũng không nhịn được thỉnh giáo:
    - Tiên sinh rất am hiểu thuật bói toán, sao không… bói một quẻ cho “hành động cát rời” này?

    Dương Vô Tà xoa xoa chiếc đầu hói của y, suy nghĩ cẩn thận nói:
    - Ta thấy, lúc gần đại sự, xem bói có thể bỏ thì bỏ, có thể miễn thì miễn, không hỏi trời xanh hỏi quỷ thần, gây loạn lòng người mà thôi. Chỉ cần có đường mà đi, cũng không có gì đáng sợ. Chỉ có điều, nếu dùng khí thế của người chủ sự mà luận, chiến dịch này lại…

    Ôn, Hoa đồng loạt truy hỏi:
    - Thế nào?

    Bọn họ mặc kệ có mê tín hay không, có loạn lòng người hay không, bọn họ chỉ nóng lòng muốn biết chuyện này.

    - Trước khi ra cửa, Thích lâu chủ còn nói mấy câu…

    - Nói gì?

    - Là chuyện gì?

    - Cũng không phải chuyện quan trọng ảnh hưởng đến đại cục.
    Dương Vô Tà cười nói:
    - Y chỉ muốn gia tăng thu nhập trong lâu, ám thị đừng thiếu nhân tình các nơi quá nhiều, để tránh sau này vướng tay vướng chân, không dễ làm việc.

    Ôn Mộng Thành luôn nhạy cảm với tiền tài trương mục, nghe vậy liền nói:
    - Chuyện này có đạo lý.

    - Là có đạo lý.
    Dương Vô Tà nói:
    - Nhưng trước hành động này, trước khi rời lâu một khắc y mới nói với ta, có thể thấy chiến chí rất thịnh, đấu chí cũng vượng.

    Hoa Khô Phát cười lên:
    - Đấu chí thịnh, chiến chí vượng, dĩ nhiên đã tính toán trước.

    Dương Vô Tà rất hợp ý:
    - Đúng, cho nên phần thắng cũng cao.

    Sau khi hai người nghe xong, lúc này mới coi là yên tâm một nửa. Bọn họ và Thích Thiếu Thương mới quen đã thân, nhận được lễ trọng, cũng hợp tác vui vẻ, buôn bán càng ngày càng tăng, do đó không muốn sau khi mất đi một Vương Tiểu Thạch, lại mất thêm một Thích Thiếu Thương.

    Dương Vô Tà thấy có hai người trấn giữ, liền dẫn bốn cao thủ xuất phát chi viện, nhưng trong lòng y vẫn có băn khoăn tầng tầng, nghi vấn lớp lớp.

    Trước khi ra cửa, Thích Thiếu Thương lại nhắc đến, ám thị có thể sẽ thu tiền của các nữ tử thanh lâu và nơi trăng hoa, đây không phải là chuyện mà Thích Thiếu Thương luôn phản đối sao?

    Trước khi quyết chiến, Thích Thiếu Thương còn có thái độ khác thường, là giả vờ trấn định, hay tục xưng là “đổi tính”?

    Suy nghĩ này khiến Dương Vô Tà không khỏi lo lắng.

    Người không lo xa, nhất định có lo gần.

    Một vấn đề là, đây là lo xa, hay là lo gần? Hoặc là cả hai?

    Hơn nữa bất kể thế nào, trận chiến nên đánh vẫn phải đánh.

    Chu Đại Khối Nhi, Đường Khẳng, Lạc Ngũ Hà, Long Thổ Châu và Dương Vô Tà cùng nhau xuất phát.

    Bọn họ là đội hình sắt thép, bền vững mạnh mẽ như kim cương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 27-09-2014 lúc 02:00.

  8. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,hsk179,kivzh7,kynguyen,langbavibo,longhanh13,lybietcau,mtdloc,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,xhydro,Đơn bước,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 15 – Sắt kim cương

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tôn Ngư, Trương Thán, Lợi Tiểu Cát, Chu Như Thị đã che mặt, cùng Thích Thiếu Thương chạy về hướng Sầu Thạch trai.

    Bọn họ khí thế như cầu vồng, đấu chí hừng gực.

    Bọn họ là đội hình sắt thép, mạnh mẽ bền vững như kim cương.

    Đời người luôn có một số trận chiến không đánh không được, cho dù biết rõ sẽ thua cũng phải đánh.

    Kỳ quái là những trận chiến biết rõ sẽ thua, vẫn khổ chiến đến cùng, kết quả thường thường lại là thắng, ít nhất cũng không đến mức thua quá thảm.

    Loại chiến dịch này, người người đều đang đánh, nơi nơi đều đang diễn ra.

    Đừng nói với ta rằng ngươi không có.

    Ai nấy đều biết sống đến cuối đời vẫn khó tránh khỏi cái chết, nhưng không phải ngày ngày vẫn chiến đấu hăng hái vì cuộc sống tốt đẹp của mình sao?

    Nếu không, biết rõ là sẽ chết, không bằng lập tức buông xuôi.

    Chết dễ dàng, sống có tôn nghiêm lại khó.

    Tại thời đại này, những hào kiệt giang hồ, nhân vật võ lâm có tâm huyết đều sống một cách bừng bừng sinh lực, đầy bản sắc anh hùng.

    Cho nên đây không phải là võ hiệp, không phải truyền kỳ, mà là nhân sinh.

    Nhân sinh có máu có thịt, có cười có khóc, có ánh đao có bóng kiếm.

    Ánh trăng chiếu rọi xa xưa cũng chiếu rọi tương lai, hiện nay đang quanh quẩn bồi hồi phía trên Sầu Thạch trai.

    Sầu Thạch trai đã là vật còn người mất, trong thời gian ngắn ngủi trải hết tang thương, cửa tiệm bằng gỗ này cũng từ bán kim thạch tranh chữ trở thành cửa hàng đồ chay.

    Bạch Sầu Phi không thể bay được nữa, người đã chết rồi.

    Vương Tiểu Thạch như đá lăn đi, người xa giang hồ.

    Nhưng trong đêm khuya này, vẫn có người quanh quẩn bồi hồi trước Sầu Thạch trai.

    Bọn họ là ai?

    Nửa đêm đến trước Sầu Thạch trai , là kính viếng? Tưởng nhớ? Hay là đang chờ đợi?

    Bất kể bọn họ đang đêm tụ tập ở đó là vì mục đích gì, nhưng khẳng định không phải là đến dùng cơm chay.

    Không phải vì đêm khuya cửa hàng không mở cửa.

    Là vì sát khí trên người bọn họ, bừng bừng, nồng đậm, hơn nữa còn mãnh liệt.

    Tầng mây kia chợt giống như nứt ra, trăng vừa sáng vừa tròn, sáng lên trước mắt.

    Sáng lên như vậy, hóa ra không phải trăng, mà là có người còn sáng hơn.

    Thoạt nhìn chỉ thấy áo trắng của người này rất sáng, lại phát giác áo của người này tuy trắng, nhưng người càng sáng hơn, giống như biết phát sáng, sau khi định thần mới biết thứ sáng lên không phải người, cũng không phải y phục, mà là khí chất của người này.

    Một loại khí chất kỳ lạ.

    Một loại khí khái như xuất kiếm, xuất vỏ, mũi nhọn tuy lộ, nhưng lại như ngọc như nước, ẩn tàng ấm áp và mát mẻ.

    Người này vừa đến, liền khom người hành lễ với người đang chờ.

    Thủ thế hành lễ rất kỳ lạ, ngón cái và ngón trỏ tay phải cong vào, hai đầu ngón tay đụng vào nhau tạo thành hình chữ “O”, ngón giữa, áp út va út lại hướng lên trời.

    Đây là ám hiệu thủ thế của một đại môn phái trong giang hồ, Giang Nam Phích Lịch đường, “Phong Đao Quải Kiếm” Lôi gia.

    Người áo trắng làm thủ thế này, chẳng lẽ người bồi hồi dạo bước trước Sầu Thạch trai chính là Lôi môn, dựa vào hỏa khí, chỉ pháp và búa bay được xưng là tam tuyệt võ lâm?

    Sau khi vừa làm thủ thế, người áo trắng liền thấp giọng kêu lên:
    - Quyển ca!

    Trong giọng nói có sự kích động không kìm nén được.

    Tôn Ngư và Trương Thán rất ít thấy Thích Thiếu Thương kích động như thế.

    Bọn họ đã ở cùng Thích lâu chủ một thời gian, chỉ biết y rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, cũng rất lợi hại, thậm chí rất ưu sầu, nhưng rất ít khi kích động.

    Hiện giờ Thích Thiếu Thương lại kích động, không chỉ giọng nói, ngay cả tay áo cũng giống như phất lên cảm xúc mãnh liệt.

    Bọn họ cảm thấy rất hiếm thấy.

    Vì vậy bọn họ càng muốn nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết kia, Quyển ca.

    Lôi Quyển.

    (Y là người thế nào? “Tiểu Hàn Thần” Lôi Quyển danh động giang hồ này rốt cuộc tướng mạo ra sao?)

    Cao lớn.

    Uy mãnh.

    Hùng tráng.

    Cường hãn.

    Bốn người này đều rất khôi ngô, giống như thiên thần kim cang uy vũ mạnh mẽ, cùng nhau đứng ở đó lại giống như một tấm lưới, thiên la địa võng.

    Bốn người đều đội nón lá, diện mạo không rõ.

    Rốt cuộc ai mới là Lôi Quyển?

    Không, không phải bọn họ.

    Ai cũng không phải là Lôi Quyển.

    Lôi Quyển đang đứng giữa bọn họ, trung ương của bốn người, ngay cả bồi hồi dạo bước y vẫn đứng trong đó.

    Giống như y là một người không ngăn được gió, không thể hít thở không khí trong lành, không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

    (Y chính là Lôi Quyển?)

    Đúng vậy.

    Thế nhưng đứng trước người này, Trương Thán chợt nhìn, chỉ cảm thấy giống như một sự vật ban đêm (bóng ma hay là gì đó), nhưng rốt cuộc là gì nhất thời lại nghĩ không ra.

    Tôn Ngư thoạt nhìn lại cảm thấy quen thuộc, giống như một người.

    Giống ai?

    Lúc này Thích Thiếu Thương đi nhanh tới trước, hay tay nắm lấy Lôi Quyển nhỏ gầy, ốm yếu, xương gò má cao, hai mắt lõm sâu nhưng lại bốc cháy hai đốm lửa lạnh:
    - Quyển ca, thân thể của huynh…

    Lôi Quyển nói:
    - Không tốt.

    A!

    Tôn Ngư lại nhớ ra, người trước mắt có mấy phần giống như tổng lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, ngày xưa quát tháo thiên hạ, độc bộ võ lâm.

    Đều là bệnh đến mức nửa sống nửa chết.

    Đều là lạnh lẽo âm trầm như vậy.

    Đều là hai đốm lửa lạnh trong mắt giống nhau.

    Chỗ khác biệt, có lẽ là Tô Mộng Chẩm trên người có hai mươi sáu loại bệnh hiểm nghèo, vẫn sống được giống như một ngọn nến bốc cháy hai đầu, bất kể là ai đứng bên cạnh người bệnh hắn, đều tuyệt đối thua kém ba mươi lăm phân.

    Bệnh nhân hết phương cứu chữa, nhưng vẫn tiêu sái.

    Lôi Quyển lại không.

    Bệnh của y là một vũng bùn lầy, mà y lại đang chôn ở dưới đáy bùn.

    Cho dù đây là đêm xuân, toàn thân y vẫn được bọc trong áo lông thật dày, giống như được mai táng, lại giống như chỉ có hai đốm lửa lạnh trong mắt y mới là sống, sinh tồn, có tính mạng.

    Một khi tắt đi, sẽ không còn gì nữa.

    Thậm chí không cần mai táng, bởi vì y đã dùng áo lông và tịch mịch để mai táng chính mình rồi.

    Hai người đều là bệnh nhân thâm trầm vô vọng, cả hai đều là lãnh tụ mưu tính sâu xa, thoạt nhìn như nhau, nhưng nhìn kỹ lại khác biệt như vậy.

    Chỉ nghe Thích Thiếu Thương xấu hổ nói:
    - Quyển ca, đệ không nên vào lúc này kinh động đến huynh…

    Lôi Quyển nói:
    - Nói nhảm, đệ không tìm ta thì tìm ai!

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Chuyến này nguy hiểm, bọn họ…

    Lôi Quyển nói:
    - Cùng sống chết, chung tiến lùi.

    Thích Thiếu Thương gật đầu, ôm quyền chào bốn người:
    - Là Lôi đệ tử…

    Chỉ thấy bốn đại hán cao lớn kia cũng dùng thủ thế vừa rồi đáp lễ Thích Thiếu Thương (có điều là dùng cả hai tay), trầm giọng nói:

    - Lôi Thực.

    - Lôi Thuộc.

    - Lôi Xảo.

    - Lôi Hợp.

    Lôi Quyển nói:
    - Lôi Như, Lôi Hữu, Lôi Lôi, Lôi Đồng đã bị Lôi Thuần mua chuộc. Giang Nam Phích Lịch đường phái ra tám người tương trợ, ta vẫn chiếm được một nửa, xem như không thua thiệt.

    Thích Thiếu Thương khàn giọng nói:
    - Quyển ca, đa tạ…

    Còn chưa nói xong, Lôi Quyển đã cắt lời:
    - Tiến hành nhiệm vụ đi!

    A!

    Trương Thán nhìn thấy Thích Thiếu Thương mặc áo bào trắng, còn có nhân vật như âm hồn này, không nhịn được sinh ra một loại cảm giác.

    Thích Thiếu Thương giống như kiếm, còn Lôi Quyển giống như vỏ.

    Kiếm sắc hơn vỏ, vỏ lại có thể cất giấu kiếm.

    Hai người này đi cùng với nhau, chẳng những phối hợp khắng khít, mà còn thúc đẩy lẫn nhau, áo trời không vết chỉ khâu.

    Thích Thiếu Thương lại không lập tức hành động.

    Lôi Quyển liền cảm giác được:
    - Thế nào?

    Thích Thiếu Thương hơi khó khăn nói:
    - Phải che mặt.

    Che mặt không phải là gì việc khó, nhưng hiện giờ Thích Thiếu Thương nói ra, giống như phải lấy hết can đảm.

    Lôi Quyển cười một tiếng:
    - Đệ sợ sau này ta không thể lăn lộn ở kinh thành, võ lâm được nữa?

    Thích Thiếu Thương muốn nói, Lôi Quyển đã kiên quyết nói:
    - Đệ biết đệ tử Lôi gia không bao giờ che mặt, không bao giờ làm chuyện mờ ám.

    Thích Thiếu Thương liếm liếm môi khô, nói:
    - Vâng, thế nhưng…

    Lôi Quyển cắt lời:
    - Được, bốn người bọn họ kéo nón xuống, sẽ không ai nhìn thấy khuôn mặt bọn họ.

    Lôi Thực, Lôi Thuộc, Lôi Xảo, Lôi Hợp lập tức kéo nón trúc xuống, giấu khuôn mặt sâu bên trong nón.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Thế nhưng, chủ yếu vẫn là Quyển ca huynh…

    Lôi Quyển vẫn nói:
    - Ta sẽ không che mặt…

    Sau đó vươn hai ngón tay ra, phất qua đầu một cái. Chỉ thấy một chùm tóc rối trên đầu y lập tức rũ xuống, gần như hoàn toàn che kín mặt mũi.

    Y nói:
    - Như vậy được rồi chứ?

    Lúc này Thích Thiếu Thương mới yên tâm nói:
    - Được rồi. Chỉ là ủy khuất Quyển ca.

    Thế nhưng chùm tóc trên đầu Lôi Quyển vừa rũ xuống, lại khiến Trương Thán và Tôn Ngư đồng thời sinh ra một loại cảm giác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 30-08-2014 lúc 19:48.

    ---QC---


  10. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,chtrang,Dark_Blood,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,langbavibo,longhanh13,lybietcau,mtdloc,netwalker,nuibaden,odin,RobinLee,Tieu Lan,Toạch Văn Đoành,tommilanista,tru0ng1987,vanphong19,xhydro,Đơn bước,
Trang 3 của 23 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status