TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn cảm thấy phong cách dịch của nhóm như thế nào

Kết quả 1 đến 5 của 5

Chủ đề: Mập Mới Là Đẹp (Dĩ Mập Vi Mỹ)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    35
    Xu
    0

    Mặc định Mập Mới Là Đẹp (Dĩ Mập Vi Mỹ)

    Mập Mới Là Đẹp
    .:oO0Oo:.

    * Thông báo: Từ c4 -> 18: Nhóm mình sử dụng nguồn của Kitesvn.com để cho kịp tiến độ. Sẽ bắt đầu dịch tiếp từ ch19, sau khi hoàn thành truyện sẽ quay lại dịch mấy chương 4->18 sau ^^.



    Tên truyện: Mập Mới Là Đẹp (Dĩ Mập Vi Mỹ)
    Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
    Thể loại: Ngôn tình, xuyên không (cổ đại đến hiện đại), hài.
    Tình trạng raw: Hoàn thành
    Tình trạng dịch: Đang tiến hành
    Nhóm dịch: YyTruyen
    Nguồn: http://yytruyen.com/truyen/Ngon-Tinh/map-moi-la-dep-462
    Cặp đôi chính: Yến Tư Thành x Lý Viện Viện
    Văn án:
    Lý Viện Viện thấy mình đã biến thành một tuyệt thế mỹ nữ
    Nhưng không nghĩ tới
    Thời gian thấm thoắt, năm tháng biến ảo, thương hải tang điền về sau
    Thẩm mỹ của thế giới này
    Mới đặc biệt làm sao
    Thay đổi. . . . . .
    PS: Thị vệ của nữ chính và nàng cùng nhau xuyên không. (đem nam chính miêu tả như vậy thực sự là quá tốt đúng không nào (╮(╯▽╰)╭) ...
    Lần sửa cuối bởi Juukapup, ngày 20-09-2014 lúc 15:08.
    ---QC---
    Hoài xuân lão thái thái
    Ngụ tại Thính Vũ Lâu Hidden Content


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    muangau75,shane cheng,xsiverxx,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    35
    Xu
    0

    Mặc định

    Mở đầu & Chương 1: Nhỏ Mập và Công Tử Bột


    Đầu xuân, gió đêm thốc mạnh vào người.

    Lý Viện Viện vừa chạy như điên vừa thở hổn hển ra làn khí trắng, dưới ánh trăng nhu hòa tỏa sáng lấp lánh, một âm thanh kế bên vang vọng: "Công chúa nhanh lên một chút." Trong lúc nguy cấp khiến tiếng nói của y như có như không.

    Đường đi rất gập ghềnh, mà quần áo trên người nàng thật sự quá mức phiền phức, vương miện trên đầu bị lệch nghiêng vẹo, giày thêu dưới chân cũng không biết đã đánh rơi từ khi nào. Nhưng mà tốc độ chạy trốn của nàng so với người khác vẫn là quá chậm.

    Để bảo vệ sự an toàn cho nàng, cánh hộ vệ đành phải bước chậm cước bộ lại.

    Nhìn thấy từng bó đuốc chói lọi trong rừng càng ngày càng gần, Lý Viện Viện dứt khoát ném vương miện trên đầu sang một bên, vứt đai lưng đi, vừa chạy vừa cởi bỏ phượng bào rườm rà.

    Trên người nhẹ đi rất nhiều, Lý Viện Viện cho rằng mình nhất định có thể sử dụng tốc độ chạy trốn nhanh nhất, thế mà chân nàng lại bị chiếc phượng bào vừa cởi quấn lấy, chật vật ngã xuống.

    Nàng tức giận cúi xuống tính xé đi vạt áo dưới chân, nhưng mà cánh tay gầy yếu lại không xé được dù chỉ một chút do vải dệt quá chắc chắn, nếu như nàng không gầy yếu như vậy thì tốt hơn rồi, Lý Viện Viện thầm nghĩ, nếu như nàng có thể to khỏe cường tráng một chút. . . . . . To khỏe cường tráng một chút thì tốt rồi. . . . .

    Đang bối rối, liền thấy hàn quang chợt lóe, phượng bào theo đó mà rách toạc ra, Lý Viện Viện vừa ngẩng đầu, liền thấy Yến Tư Thành chắn trước người nàng, nắm lấy tay nàng hướng về phía trước kéo đi: "Công chúa, tình thế nguy cấp, xin thứ cho thuộc hạ. . . . . ."

    "Cõng ta!" Lý Viện Viện không đợi hắn nói hết, nương theo lực kéo của hắn, không nửa phần do dự để hắn cõng, "Đi thôi!"

    Áo giáp cứng rắn làm cho Lý Viện Viện không thoải mái chút nào, nhưng tốc độ so với vừa rồi thì nhanh hơn rất nhiều.

    Ngay lúc đó, phía trước đột nhiên bập bùng ánh lửa, so với số người đuổi theo phía sau nhiều hơn hẳn.

    Yến Tư Thành lông mày nhíu chặt, chuyển sang hướng khác, thế nhưng con đường chạy trốn phía trước mắt lại là một vách núi đen thăm thẳm, vách đá dựng đứng.

    Trốn không thể trốn, chỉ có tử chiến.

    Vách núi đen sâu thẳm dưới ánh trăng, Lý Viện Viện thấy vô số đạo quang kiếm ảnh ở trước mắt bay qua lại tán loạn, nàng không nhớ tình cảnh khi mình bị đâm vào vách núi, chỉ nhớ rõ cánh tay đầy thương tích của Yến Tư Thành đưa ra, liều mạng bắt được nàng, máu tươi sền sệt bết lại từ cánh tay của hắn chảy xuống tràn xuống cánh tay nàng, tạo nên bức tranh máu dài uốn lượn rất đáng sợ.

    Ánh trăng lạnh như vậy, áo trong của Yến Tư Thành cũng lộ ra màu sắc trắng bệch chết chóc.

    Dù thế nào hắn vẫn che chở cho nàng, tất cả, dù là lúc đầu mới gặp nàng hay lúc trong cơn hiểm nguy.

    "Công chúa đừng sợ."

    Vừa dứt lời, Lý Viện Viện lại thấy trên vách núi một gã đàn ông hung dữ, miệng cười tà ác bước đến đạp vào bả vai bị thương của Yến Tư Thành.

    Yến Tư Thành võ công tốt như vậy, nếu chỉ có một mình hắn, chắc chắn có thể dễ dàng mở đường máu thoát thân. Lý Viện Viện nghĩ, nhưng không đợi nàng buông tay ra, cánh tay bị máu nhuộm đỏ kia trong phút chốc siết chặt lại, Yến Tư Thành mắt chặt nhắm, trong nháy mắt, con ngươi trong đáy mắt hắn ánh lên vẻ đau đớn còn hơn cả tình cảnh đang bị chà đáp dưới chân địch .

    Lý Viện Viện cho tới bây giờ vẫn không cảm giác được thân thể mình lại nhẹ như vậy.

    Rớt xuống vách núi thăm thẳm, tất cả cảnh tượng dần trở nên xa xăm mờ mịt, nhưng lại có một thân ảnh lấp đi hình bóng vách núi đen mà nhảy xuống, không để ý sinh tử bay tới hướng của nàng, che đi ánh trăng thê lương, ngăn trở những cơn gió lạnh buốt.

    Đem nàng ôm gọn trong lồng ngực ấm áp, dùng sinh mệnh bảo hộ cho nàng . . . . . .

    "Tư Thành ngươi thật ngốc. . . . . ." Nàng chợt nghe thấy thanh âm vô ý thức của mình phát ra.

    "Nếu công chúa không còn sống, thì Tư Thành ta củng không muốn sống nữa."

    Không có ta. . . . . . Thì không muốn sống tiếp sao. . . . . .

    “Bùm" một tiếng nổ lớn, Lý Viện Viện chỉ cảm thấy cả người đau đớn, đầu nàng có chút choáng váng, trong lúc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy dưới lưng lạnh như tảng băng, trước mắt là hào quang màu vàng sáng chói, còn có vài tiếng nói ồn ào của nhiều người nhưng nàng nghe không lắm. . . . . .

    "Khốn kiếp, Lý Viện Viện, cô ngốc à, diễn cảnh nhảy xuống vách núi nhưng thật ra hướng đạo cụ mà nhảy xuống đó!"

    " Khốn kiếp! Còn thất thần ra đó làm gì, cô ấy ngã hôn mê rồi! Gọi bác sĩ đi!"

    " Khốn kiếp! Bác sĩ có thể nâng cô ấy dậy được sao! Trực tiếp gọi xe cấp cứu của bệnh viện đến đây!"

    Trước khi rơi vào hôn mê, Lý Viện Viện chỉ có duy nhất một ý nghĩ.

    “Khốn kiếp” rốt cuộc là cái gì vậy nhỉ?. . . . . .

    ----------------------------------------------------------------------------------------

    Chương 1: Nhỏ Mập và Công Tử Bột

    Bởi vì diễn xuất không tốt, Lý Viện Viện bị đạo diễn kịch bản mắng Cẩu Huyết Lâm Đầu*, mãi luẩn quẩn suy nghĩ, ngay khi diễn tập, đột nhiên nhảy từ trên bục đạo cụ xuống sàn nhà.

    (*Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết (máu chó) dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.)

    Thân thể vẫn lành lặn, đáng thương cho sàn nhà bị lủng một lỗ lớn.

    Đó là những gì Lý Viện Viện nghe được từ cô bạn cùng phòng, sau khi nàng vừa tỉnh lại trong bệnh viện.

    Ta bị oan a!

    Bị cô bạn cùng phòng có mái tóc đuôi ngựa liên tục oán trách. Lý Viện Viện cảm thấy rất uất ức. Nếu ta muốn nhảy, cũng là nhảy lên người đạo diễn, đập cho hắn một cái lỗ to mới đúng a! Nhưng bây giờ không phải là lúc để nàng suy nghĩ về những chuyện này.

    Lý Viện Viện nhìn sang cô bạn bên cạnh hồi nãy vừa mắng mình, hiện tại thì lại chuyển qua mắng lão đạo diễn, rõ ràng nàng không quen cô ta, nhưng trong đầu lại hiện lên một cái tên – Chu Thanh.

    Lý Viện Viện suy nghĩ phút chốc bay lên tận trên mây.

    Ta nhớ, là mình rơi xuống dưới vách núi mà nha!

    Cùng đại hộ vệ cùng nhau rớt xuống, nhưng hiện tại...

    Nàng vừa tỉnh lại thì đã thấy mình ở một nơi xa lạ, trong đầu dường như có một bộ phận trí nhớ không thuộc về nàng. Thân thể lúc trước của nàng không to lớn như vậy, không xinh đẹp như vậy a, mà chuyện quỷ dị hơn là...

    Chủ nhân ban đầu của thân thể này củng tên là Lý Viện Viện.

    Lý Viện Viện có muôn vàn nghi hoặc, suy nghĩ thế nào củng không ra đáp án.

    Liền vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một nam sinh bị khiêng đi vào, dường như hắn bị thương ở trán, bàn tay cố gắng che đi thái dương, giống như đang rất thống khổ hay đang vất vả tính toán điều gì đó.

    "Yến Tư Thành, cậu đừng hù dọa lão tử a, chỉ có 3 nấc bậc thang, lại khiến cậu té thành như vậy?"

    Nam sinh khiêng Yến Tư Thành trông có vẻ lo lắng, vừa đem Yến Tư Thành đặt lên giường, chợt nghe bên cạnh giường, thanh âm nhu hòa của một nữ sinh nhẹ nhàng kêu lên: "Tư Thành?" Mang ba phần nghi hoặc, ba phần bất an, càng nhiều hơn là tò mò.

    Nghe thấy giọng nói lạ nhưng lại mang ngữ điệu quen thuộc hô lên tên mình, Yến Tư Thành chợt mở tròn hai mắt, trong lúc đó đôi mắt như bắn ra kim quang. Hắn liền nghiêng đầu qua, cùng nữ sinh giường bên cạnh bốn mắt nhìn nhau.

    Sau đó hai người đều ngẩn ra.

    Lý Viện Viện nhìn cách ăn mặc từ trên xuống dưới của Yến Tư Thành bắt đầu đánh giá, tóc dựng đứng, cứ như là dùng mỡ heo để cố định hình dáng, di chuyển thế nào củng không có loạn. Chiếc áo đỏ tươi phơi bày hơn nửa cánh tay, trên ngực có những ký hiệu lạ nàng xem không hiểu, quần màu lam nhạt, ống quần xắn lên cao, chân mang giày màu vàng như muốn phát sáng làm lóa mắt, ống chân để trần lộ ra gần nửa đoạn cổ chân, cổ chân còn có mấy cộng lông tơ không to củng không nhỏ.

    "Tư. . . Thành?" Lý Viện Viện nghi hoặc kêu lên một tiếng.

    Yến Tư Thành không trả lời, hắn sửng sốt đứng tại chỗ là do nam sinh bên cạnh hắn thật thà kêu lên:

    "Nhỏ mập này là ai ?"

    Chu Thanh ngồi cạnh Lý Viện Viện lửa giận bốc lên, vỗ giường bệnh một cái “Ầm!” liền đứng bật dậy: "Cậu ăn nói cho cẩn thận!"

    Nam sinh kia không cam lòng yếu thế: "Ồ! Dáng cô ta mập mạp như thế tôi không thể nói được sao!"

    Chu Thanh lông mày dựng lên: "Cậu có biết tôn trọng người khác không!" Hai người trợn mắt nhìn nhau, ngươi một câu ta một câu, rùm beng cả phòng bệnh .

    Tình cảnh đang lên mức cao trào, Yến Tư Thành nói một câu "Công chúa điện hạ" rất nhỏ như không thể nghe được, nhưng Lý Viện Viện vẫn nghe thấy, vì vậy nàng gật đầu một cái: "Là ta, Ngàn Trữ."

    Ngàn Trữ là tên tự của Lý Viện Viện, người biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Yến Tư Thành là một trong số đó.

    Yến Tư Thành nghe vậy liền không nói gì, Đặc biệt, người bên cạnh xung đột, lửa nóng tới mang tai, mà hai người lại im lặng tạo ra một tình cảnh vô cùng quỷ dị .

    Không dám nghĩ đến a. . . Yến Tư Thành cứ nghĩ rằng dưới binh đao loạn lạc truy đuổi kết quả nhất định hẳn phải chết, thế nhưng bây giờ bọn họ đã gặp lại nhau dưới bầu không khí náo loạn hiện tại. . . Cuộc sống thực không biết trước được điều gì.

    Yến Tư Thành chợt cúi xuống co người lại, nam sinh đỡ hắn đang mải xung đột, không có chú ý, đợi đến khi quay đầu lại, Yến Tư Thành đã hai đầu gối quỳ xuống đất, cúi dập đầu: "Thuộc hạ bảo vệ không tốt, thỉnh công chúa trách phạt."

    Hai người đang gây gổ bên cạnh liền ngây người, há miệng sững sờ nhìn hắn.

    Thanh âm của hắn rất yếu, hai người cũng không có nghe rõ lời nói vừa rồi của hắn, nhưng động tác của hắn đã làm họ kinh ngạc đến ngây người.

    Chu Thanh lùi về sau một bước. "Cậu ta đang làm gì vậy, quỳ lạy thần sao?"

    Nam sinh bên cạnh Yến Tư Thành củng bị dọa sợ, vội vàng ngồi xuống đem hắn đỡ dậy: "Yến Tư Thành, cậu đừng hù dọa tôi nha! Cậu thật sự bị ngã ảnh hường đến đầu óc rồi sao?"

    Yến Tư Thành vẫn quỳ dưới đất như củ, không động đậy chút nào. Chỉ có Lý Viện Viện đang ngồi ở trên giường, giống như là thói quen, nhàn nhạt nói: "Đứng dậy đi." Chu Thanh càng ngạc nhiên nhìn Lý Viện Viện, trong lòng lẩm bẩm, nha đầu từ khi nào trở nên cứng rắn như vậy nhỉ. . . Đột nhiên có một nam nhân quỳ lạy phía trước mà mặt vẫn không đổi sắc, tim không đập mạnh gì hết. . .

    Đứng dậy đi nữa chứ ?

    Đang đóng kịch sao. . .

    Nhưng ngạc nhiên nhất là, Yến Tư Thành thật sự làm theo, cúi đầu đứng yên, không nói thêm lời nào, vết thương trên trán vẫn còn rỉ máu, hắn dường như không cảm giác được đau đớn vậy, củng chẳng thèm lau đi.

    Nhất thời hai người sợ đến ngây người, không biết nói gì tiếp.

    Cửa phòng bị mở ra, Bác sỉ bệnh viện dáng lười biếng đi vào: "Các em sinh viên, nhường đường một chút, để tôi bang bó vết thương cho cậu ta đã."

    Cuốn băng vải quanh đầu Yến Tư Thành xong, bác sĩ bệnh viện lại lười biếng rời đi. Nam sinh kia lo lắng nhìn Yến Tư Thành, lại nhìn về chiếc điện thoại di động: " Này, tôi buổi chiều còn có tiết học cần phải đến lớp, cậu thật không có vấn đề gì chứ?"

    Yến Tư Thành gật đầu. Nam sinh lúc này mới an tâm ra khỏi phòng bệnh, trong chốc lát trong túi xách của Chu Thanh vang lên âm thanh, cô rút ra một vật màu đen hình chữ nhật, đưa miệng ghé vào đó nói một hồi, cuối cùng quay sang với Lý Viện Viện: "Tôi phải đi đây, bà cô yêu quái lại điểm danh rồi!" Nàng vội vàng bỏ điện thoại di động vào túi xách, vỗ vỗ vào chân Lý Viện Viện, "Tôi đi học trước nhé, tan học tôi lại đón!"

    Lý Viện Viện cũng ngoan ngoãn gật đầu.

    Chờ trong phòng an tĩnh, lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ. Yến Tư Thành liền đứng lên, tiến đến mép giường của Lý Viện Viện cung kính đứng thẳng, Lý Viện Viện trầm tư một lúc sau mở miệng hỏi: "Tư Thành có biết đây là nơi nào không?"

    Yến Tư Thành lắc đầu: "Thuộc hạ không biết."

    Lý Viện Viện im lặng một hồi: "Tư Thành, mang đến cho ta một chiếc gương đồng."

    Yến Tư Thành ngây ra một hồi, trong lòng tuy có thắc mắc, nhưng liền gạt bỏ suy nghĩ, liền đi làm theo mệnh lệnh. Đi ngang qua phòng bên cạnh, nhìn lên đầu giường liền thấy một tấm gương tròn, nhìn thấy bóng người rõ nét bên trong, Yến Tư Thành hơi giật mình, một phần là vì dung mạo hiện tại, hai là bởi vì cái gương này. . . thật quá rõ nét rồi, gương đồng không thể sánh kịp. Khiến hắn kìm lòng không được cầm trong tay nheo mắt nhìn mấy lần. Nhưng nghĩ đến công chúa còn đang đợi, liền lấy vạt áo lau hết bụi bặm bám trên gương, cung kính dâng lên trước mặt Lý Viện Viện.

    "Công chúa, vật này tuy không phải gương đồng, nhưng so với gương đồng thì nhìn rõ hơn nhiều."

    Lý Viện Viện nhận lấy gương, nhìn mình ở bên trong gương, liếc bên trái nhìn một chút rồi lại liếc sang bên phải, sau đó đưa tay béo nhẹ chiếc cằm mũm mĩm, vuốt vuốt hai khóe mắt nho nhỏ, lại chạm nhẹ vào cái miệng nhỏ xíu bị chèn ép bởi phần thịt má hai bên, cuối cùng nở một nụ cười hài lòng.

    Hình dáng mới của mình thật là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành a!

    Đợi sau này nàng đem hai hàng lông mày rậm chỉnh lại cho thật mảnh mai, kẻ thêm chút phấn, trên đầu đính một đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm, chắc chắn có thể xinh đẹp đến mức khiến người ngước nhìn a.

    ( Editor: Phụt!!! Ta vừa ăn bánh vừa ngồi Edit mà phun hết cả ra =]] )

    Lý Viện Viện muốn, mặc kệ lúc trước gặp phải rắc rồi gì, sau này sẽ gặp phải chuyện gì, bất kể nơi ở mới sẽ như thế nào, sau này lại đến nơi ra sao, lúc này đã sở hữu một thân thể nở nang và tràn đầy sức khỏe, thật là mãn nguyện lắm rồi.

    Trời xanh nhân từ, cho nàng xuyên không sống lại, còn thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu của nàng, Lý Viện Viện không nhịn được mà cao hứng.

    "Tư Thành." Lý Viện Viện cười nói, "Rơi xuống vách núi thật là tốt a."

    Yến Tư Thành nghi hoặc: "Công chúa?"

    Nàng nhìn mình trong gương, đôi mắt lại bị phần thịt chèn ép thành một đường cong hình trăng lưởi liềm, trong lòng hồi hộp: "Ngươi cũng biết, bởi vì ta gầy yếu quanh năm, nên không được phụ hoàng ưa thích, nên mới bị gả cho Bắc Nhung vương tộc tạo quan hệ thông gia. Khi bị đạo tặc đánh cướp, ta càng hận bản thân hơn, vì yếu kém mà làm liên lụy đến các ngươi. Giờ thì tốt rồi, ta không còn phải lo bị gả đi biên cương xa xôi, còn có được cơ thể khỏe mạnh như ta hằng mong ước."

    Yến Tư Thành trầm mặc không nói gì.

    "Ở trên vách núi, ta đã chết đi một lần rồi, chủ nhân của thân thể hiện tại này có lẽ cũng. . . Cho nên chuyện ta sống lại có lẽ là do ông trời ban tặng, ta muốn sống thật tốt ở nơi này, thay thế chủ nhân của thân thể này, từ bỏ danh hiệu Tĩnh An công chúa do phụ hoàng ban tăng, liền làm chính mình, cố gắng sống thật tốt. Cho nên thân phận của chúng ta không thể để người ngoài biết được. Tuy không biết nơi này như thế nào, cũng may ta có thể nhớ mang máng tên của những người ở đây, trước mắt có lẽ sẽ không bị phát hiện, Tư Thành nhỉ ?"

    Nghe câu hỏi của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành liền đè nén tâm tình lại: "Ước chừng cũng giống như công chúa, tuy không biết những sự vật đã thấy, nhưng nếu nhìn người, vẫn còn khả năng biết được danh tính của họ. Thuộc hạ sẽ tận lực phỏng đoán tính cách chủ nhân trước của thân thể này, cố gắng không để có người phát hiện điều gì khác thường."

    "Không." Lý Viện Viện nói, "Ta đang hỏi Tư Thành, đối với nơi đây sẽ có dự định gì?"

    Yến Tư Thành chớp mắt liền im bặt, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ thuộc về phủ công chúa, tất nhiên công chúa điện hạ ở nơi nào, Tư Thành liền ở nơi đó." Vạn phần cung kính hết thảy tuân theo.

    Lý Viện Viện bỗng nhớ đến lúc dưới vách núi, trong gió rét, bên tai vang lên câu nói kia.

    "Nếu công chúa không còn sống, thì Tư Thành ta cũng không muốn sống nữa."

    Bởi vì thời gian chung đụng quá lâu, Lý Viện Viện biết rõ, ngữ khí trong lời nói kia của Yến Tư Thành là do mười ba năm dài bầu bạn mà có. Lần duy nhất để lộ ngữ khí bên tai cô, so với sự cung kính lúc này, một khắc đó hắn như đang bộc lộ tâm tình chân thật, nhưng có lẽ đó chẳng qua là tâm tình dao động lúc sống chết đan xen……

    Thời khắc sinh tử. . .

    Lý Viện Viện nhìn đại hộ vệ đang cúi đầu dưới đất, đột nhiên cảm thấy, so với câu nói kia của Yến Tư Thành, hành động của hắn càng làm cho nàng thêm cảm động, trước đây nàng chỉ cảm thấy. . .

    Hắn làm như vậy là điều dĩ nhiên a?

    Lý Viện Viện đang cân nhắc một lúc, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi tới, liền cho Yến Tư Thành đứng lên. Cô chuyển mắt nhìn chính mình trong gương, rồi bắt đầu soi khuôn mặt một cách tỉ mỉ, trong giây lát liền đem vấn đề vừa mới suy nghĩ ném đi hết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hoài xuân lão thái thái
    Ngụ tại Thính Vũ Lâu Hidden Content

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    shane cheng,xsiverxx,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    35
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Công Chúa Và Thị Vệ


    Chu Thanh tan học liền tới đón Lý Viện Viện, vừa đi đường vừa liếc nhìn phía sau, cuối cùng nhịn không được liền kéo Lý Viện Viện lại thì thầm “Người này cứ đi theo chúng ta làm gì? Cậu ở bệnh viện có phải đã làm cái gì đối với người ta rồi không? ”

    Lý Viện Viện quay đầu liếc mắt nhìn Yến Tư Thành một cái, thấy ánh mắt hắn không ngừng đảo qua đảo lại những người đi đường quanh nàng, hắn hiện tại tuy không có bội đao (đao có thể giắt bên người), nhưng tay vẫn theo thói quen đặt ở bên hông, giống như thường lệ cứ đến đêm thất tịch hàng năm, hắn vẫn thường đi theo phía sau bảo vệ nàng.

    Lý Viện Viện quay đầu lại: “Bình thường thôi.”, nàng vỗ vỗ tay trấn an Chu Thanh “Không cần kích động như vậy.”

    Chu Thanh ngẩn người “Cậu học ở đâu cái kiểu nói chuyện như người cổ đại vậy, tôi nghe mà nổi hết cả da gà, cậu hôm nay rốt cuộc là người có chỗ nào không khoẻ vậy hả? ”.

    Lý Viện Viện không trả lời, chậm rãi đi theo Chu Thanh vào trong một tòa nhà, đang muốn quẹo lên lầu, chợt nghe bác gái phía sau la lên “Này, nam sinh không được vào phòng ngủ của nữ sinh!”

    Một câu nói liền khiến cả ba ngây người.

    Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn, liền thấy Yến Tư Thành bị bác gái ngăn lại trước cửa. Chu Thanh dường như không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn hắn “Cậu ta bị thần kinh à, còn muốn cùng chúng ta vào ký túc xá? ”

    Bác gái luôn miệng (nói không ngừng nghỉ) ngăn cản Yến Tư Thành, còn hắn thì lại không thèm để ý bác gái này chút nào, chỉ như thường lệ nhìn Lý Viện Viện.

    Hắn nhìn vào mắt của Lý Viện Viện, như muốn nói: “Nếu công chúa cần, thuộc hạ hiện tại liền quật ngã bà ta.”

    Lý Viện Viện lắc đầu một cái. Lập tức quay sang hỏi Chu Thanh: “Đêm nay tôi phải ở lại…. đây, ở ký túc xá này? Tất cả mọi người đều ở đây sao? ”

    Chu Thanh giật mình, thu hồi ánh mắt đang đánh giá Yến Tư Thành, sững sờ nhìn Lý Viện Viện “Bằng không thì ở chỗ nào? ”

    Lý Viện Viện gật đầu, nói với Yến Tư Thành: “Đêm nay ta ở nơi này, ngươi cũng ở ký túc xá của mình đi ”.

    Yến Tư Thành tròng mắt khẽ lay động, há miệng thở dài tựa hồ có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chắp tay, cung kính rời khỏi ký túc xá nữ. Chu Thanh dụi dụi mắt nhìn Lý Viện Viện ”Nha (ngạc nhiên). Các cậu đây là vẫn đang đóng kịch đi, cậu ta nghe lời cậu như vậy? Các cậu quen biết nhau được bao lâu rồi? ”

    “Khá lâu rồi...” Chu Thanh nhìn Lý Viện Viện một cách kỳ quái, Lý Viện Viện cảm thấy không đúng liền sửa lại: ‘’Có cảm giác mới gặp lần đầu mà như đã quen … Cậu ta lớn lên giống một người anh bà con xa của mình”

    Kỳ thực nếu đem nói phóng đại lên, Yến Tư Thành thật đúng là xem như bà con xa của Lý Viên Viên, mặc kệ do khoảng cách quá lớn, gần như đã bỏ qua, không tính toán rồi. Giữa bọn họ, quan hệ công chúa cùng đại thị vệ, chủ cùng tớ mới là mối quan hệ trọng yếu.

    Nếu không phải mối quan hệ này, sợ là hắn cả đời cũng không thể diện kiến được công chúa.

    Yến Tư Thành lẳng lặng đứng bên ngoài ký túc xá nữ, tựa như trước kia Lý Viện Viện vào cung, hắn canh giữ ngoài cung đợi nàng về, bảo vệ nàng bình an…

    Lý Viện Viện lên lầu mới nhớ ra, Yến Tư Thành không ai dẫn đường, hắn làm sao có thể tìm được ký túc xá của mình a. Cô đứng trên ban công nhìn xuống, phát hiện Yến Tư Thành quả nhiên còn đứng dưới lầu. Cô đang định đi xuống thì thấy một nữ sinh mở cửa bước vào.

    Lý Viện Viện nhẹ nhàng mỉm cười “Tĩnh Trữ, chào cậu”

    Trương Tĩnh Trữ ngẩn người “A, chào” Cô đặt túi xách xuống, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, cười hỏi “Lý Viện Viện, cậu hôm nay sao lại khách sáo như vậy, có phải lại gây ra lỗi gì rồi phải không? ”

    “Không có……” Lý Viện Viện trong lòng ghi nhớ, đối với những người này nói chuyện không nên khách sáo.

    Chu Thanh ở một bên nói xen vào “Ai, tôi đã nói cậu đừng đóng kịch nữa kia mà, cậu như vậy là vì thích Trương Nam?”

    “Hả?” Lý Viện Viện ngây người.

    Trương Nam là ai? Trong đầu … Không có thông tin về người này nha….

    Trương Tĩnh Trữ tiếp tục nói “Chính là, hắn ta khi dễ cậu như vậy, cậu củng đừng đi diễn nữa, nói cho tôi biết, đêm nay các cậu diễn ở đâu để tôi đi giáo huấn cho hắn một trận”

    Mình… không biết mọi người luyện tập ở đâu a…

    “Thôi đi, Lâm Hiểu Mộng cũng ở đó, cậu đi xác định sẽ cùng cô ta cãi nhau ầm ĩ.”

    Lâm Hiểu Mộng là ai?

    “Hừ, cái con bích trì* kia, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi cắt lưỡi cô ta”

    (*bích trì không phải tên riêng mà là một từ tiếng anh chính cống, chính là phiên âm của từ “Bitch” đó^^)

    Bích trì là gì a!

    Trên trán Lý Viện Viện đã rịn đầy mồ hôi, so với khi nghe phụ hoàng giáo huấn còn khẩn trương hơn. Nghe hai nữ sinh líu ríu hàn huyên càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều đén nỗi không nghe ra được câu nào, Lý Viện Viện lặng lẽ đứng lên, mở cửa, yên lặng đi ra ngoài.

    Đi đến dưới lầu, nàng vội vàng bước tới chỗ Yến Tư Thành. Thấy Lý Viện Viện thần sắc khẩn trương, Yến Tư Thành cũng trở nên căng thẳng, lại nghe Lý Viện Viện nói: ‘Nơi này không nên ở lâu.”

    Nét mặt hắn một mực cung kính: “Người nào có ý định hãm hại công chúa?”

    Thần sắc Lý Viện Viện trở nên uể oải: “Ở lâu ta sợ để lộ sơ hở mất.”.

    Yến Tư Thành không lên tiếng, chớp mắt một cái.

    Lý Viện Viện đi phía trước, vừa mới đi được hai bước, lại dừng lại. Đi, nàng có năng lực đi đến chỗ nào? Trừ bỏ nơi này, nàng cũng không biết nơi nào khác có thể tạm thời ở lại được.

    Trong lúc đang chần chừ, chợt nghe thấy tiếng gọi ở phía trước “Yến Tư Thành”. Thì ra là nam sinh đã dìu hắn đến bệnh viện hôm nay “Tôi nghĩ cậu đã về, sao lại đến ký túc xá rồi?” Vừa nói dứt lời, hắn nhìn sang bên cạnh “Nhỏ mập?”

    Lý Viện Viện cảm thấy đây rõ ràng là một lời hết sức thực lòng khích lệ, nàng bỏ hết suy nghĩ trong đầu, cười đáp lại rồi nhẹ giọng khen “Cảm ơn”.

    Nam sinh khóe miệng trễ xuống, liếc mắt nhìn nàng một cách khó hiểu rồi lại quay sang vỗ vai Yến Tư Thành: “Cậu không bận gì chứ, đúng lúc tôi đang giúp bạn gái chuyển đồ, đến giúp một tay đi”

    “Lục Thành Vũ” Yến Tư Thành nhìn hắn “Cậu vừa mới nói tôi quay về nhà ư? Tôi không phải ở ký túc xá sao? ”

    “Đúng vậy, hai ngày trước cậu không phải thuê phòng ở ngoài trường học à.” Lục Thành Vũ khó hiểu nhìn hắn “Cậu ngã đến choáng váng rồi sao?”

    Nghe hắn nói như vậy, trong đầu Yến Tư Thành liền xuất hiện một tia manh mối nhưng không rõ lắm. Yến Tư Thành thử hỏi “Tôi nhớ rõ là ở Học Phủ Viên, tòa nhà 3 tầng lầu 1 phòng 2 phải không nhỉ.”

    Lục Thành Vũ càng cảm thấy kỳ quái “ Không phải lầu 2 phòng 1 sao.” Hắn có chút không biết phải nói gì “Cậu có muốn đến bệnh viện kiểm tra lại không?”

    Yến Tư Thành nhớ, hắn học một nam sinh bên cạnh đang dỗ bạn gái, Yến Tư Thành liền bắt chước xoa xoa đầu Lục Thành Vũ “Tôi đùa với cậu thôi” Nói xong vẻ mặt còn không chút thay đổi, nháy mắt trái “Tôi đi trước đây.”

    Hắn dẫn Lý Viện Viện nhanh chóng rời đi xa, còn lại một mình Lục Thành Vũ đứng tại chỗ mà nổi da gà “Khốn kiếp, cậu cư nhiên phóng mị nhãn với ta a! Khốn kiếp, cậu có biết mình đang làm cái con mẹ gì không! Khốn kiếp, lão tử đây lông tơ dựng hết lên rồi”

    Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn “Tư Thành, người nọ hình như đang mắng ngươi.”

    Yến Tư Thành gật gật đầu “Ngôn ngữ nơi này khá kỳ lạ, thuộc hạ đang cố gắng tìm hiểu” Nếu công chúa muốn sống ở thế giới này, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm hiểu quy tắc nơi đây". Hắn phải hòa nhập với thế giới này nhanh hơn Lý Viện Viện, bởi vì chỉ có vậy hắn mới có thể bảo hộ nàng thật tôt. Yến Tư Thành cung kính nói: “Đã làm cho công chúa sợ hãi, thỉnh công chúa thứ tội.”

    “Không có gì”

    Cuối cùng hai người đã tìm thấy nhà trọ, Yến Tư Thành vừa mở cửa, mặt liền đen lại. Ở trước cửa một chiếc giày bị vứt vung vãi, trong nhà vết bẩn màu đen loang lổ khắp sàn nhà. Lý Viện Viện thật cẩn thận bước vào phòng, cánh tay lơ đãng quét qua giá áo bên cạnh, một mảnh vải đen rớt xuống phủ ngay trên đầu Lý Viện Viện. Lý Viện Viện vội vàng thảy xuống đất thì thấy, là một khối hình tam giác… quần…

    Mặc dù chưa thấy qua thứ này bao giờ, Lý Viện Viện cũng có thể liên tưởng được cái này dùng để làm gì. Sắc mặt Lý Viên Viên hết trắng rồi lại đỏ, tay cầm cái quần nhưng cũng không biết làm thế nào mới phải. Cuối cùng vẫn là Yến Tư Thành lộ ra khuôn mặt xanh mét đem cái quần kia xé ra ném vào cửa WC cách đó không xa.

    Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn hắn “Tư Thành…. Ngươi sao lại đem nội y…. vứt lung tung…. Như vậy thật không tốt.”

    Yến Tư Thành nghiêm mặt day day trán “Công chúa, cái đó không phải ta…”

    Lý Viện Viện vỗ vỗ đầu, nàng đã quên mất, đây vốn dĩ là phòng của Yến Tư Thành trước kia a.

    Nàng bước vào phòng nhìn qua một lượt, quần áo bị ném bừa bãi khắp nơi, bàn học lộn xộn, mọi thứ trên bàn bày biện lung tung, chỉ có một khối vuông đen tuyền được đặt ở chính giữa, như bài vị thờ cúng, những đồ vật tạp nham khác đều không chạm đến nó, một tấm đệm cực kỳ to, một bàn trà hình vuông, trên tường cũng treo một khối vuông tương tự, chỉ là lớn hơn rất nhiều so với cái trên bàn, cuối cùng…

    Là giường…

    Lý Viện Viện và Yến Tư Thành soát hết một lượt khắp phòng thấy ở trong góc là một cái giường. Lý Viện Viện nhìn trái nhìn phải, phòng nhỏ này, chỉ có đúng một cái giường, còn lại là phòng bếp cùng WC. Nàng trầm tư: ” Như thế này, phải làm sao bây giờ?”

    Yến Tư Thành liền xoay người đi vào phòng bếp, chỉ vào “Công chúa, thuộc hạ sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi.”

    Lý Viện Viện ló đầu vào phòng bếp, vừa nhìn, vừa nhiu mày “Như vậy có quá nhỏ không?”

    “Chỉ cần đủ để nghỉ ngơi là được.”

    Lý Viện Viện chỉ cái đệm rất to: “Nếu không ngươi..”

    Lời còn chưa dứt, Yến Tư Thành liền quỳ xuống: “Thuộc hạ trăm triệu lần không thể làm việc đại nghich bất đạo này được.”

    “ Kia… được rồi.”

    Lý Viện Viện ngồi xuống, không biết đụng phải vật gì, bỗng nhiên cái khối đen tuyền trên tường kia vụt sáng, một người đàn ông trung niên hói đầu xuất hiện ở bên trong: ”…Hôm nay chúng ta sẽ nói đến một triều đại có thể coi là phồn thịnh nhất trong lịch sử…”

    Trong lúc Lý Viện Viện còn đang hoảng sợ, Yến Tư Thành đã nhanh chóng chắn trước mặt Lý Viện Viện.

    Nhưng là mặc cho Yến Tư Thành như hổ rình mồi nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia thật lâu, ông ta vẫn không có phản ứng gì, coi như tự quyết định. Lý Viện Viện tuỳ tay vơ lấy bộ quần áo vò lại hướng đồ vật kia ném tới, nhưng....

    Ông ta vẫn mải mê nói.

    Yến Tư Thành cau mày đi lên gõ gõ vào khối đen kia.

    “Là cái gì vậy?” Lý Viện Viện hỏi.

    “Hình như là một loại ảo ảnh gì đó, nên vô hại” Yến Tư Thành nhìn chằm chằm nam nhân trong màn ảnh, thấy miệng ông ta hé ra khép vào liên tục, bỗng nhiên có một câu chui vào tai hắn “Vương triều Đại Đường, tính đến nay đã có hơn ngàn năm lịch sử”

    Lý Viện Viện cùng Yến Tư Thành nghe vậy đều ngơ ngác, sững sờ tại chỗ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hoài xuân lão thái thái
    Ngụ tại Thính Vũ Lâu Hidden Content

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    muangau75,shane cheng,xsiverxx,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    35
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: Đại Đường Và Hiện Đại


    Lý Viện Viện ngồi khoanh chân dưới đất, nghiêm túc ngồi nghe cuộc nói chuyện trong TV, đến khi Yến Tư Thành dọn dẹp nhà cửa xong xuôi lúc nào củng không hề biết.

    Yến Tư Thành lẳng lặng canh giữ ở ngoài cửa, giống như trước kia hắn đứng bên ngoài viện bảo hộ công chúa vậy. Chỉ khác một điều là, ánh mắt hắn cũng giống Lý Viện Viện, đang nhìn chằm chằm vào TV.

    TV phát xong đoạn người đàn ông trung niên thì chuyển qua phần quảng cáo, hết quảng cáo thì lại đến phim truyền hình, Lý Viện Viện nhìn không chớp mắt, lúc mới bắt đầu, ánh mắt của nàng vẫn luôn trầm tĩnh và sắc bén, y như lúc đang cùng các phi tử nói chuyện với nhau vậy, tập trung tinh thần, im lặng quan sát từng chi tiết, mặc dù không cười, nhưng thần sắc hết sức ôn hòa, che giấu tâm trạng háo hức trong lòng.

    Từ khi phim bắt đầu. Lý Viện Viện chỉ xem chưa đến 10 phút, liền hoàn toàn bị cuốn vào nội dung trong phim, nàng tập trung theo dõi, nghe thấy lời nói khôi hài còn cười lên "Khanh khách".

    Yến Tư Thành quay đầu nhìn nàng một cái, Lý Viện Viện vẫn không hề phát hiện, vẫn như cũ chuyên tâm vào bộ phim, ánh mắt Yến Tư Thành nhìn nàng trìu mến, nàng sẽ thích nơi đây, hắn nghĩ như vậy, cho nên càng cố gắng tìm hiểu về thế giới này.

    Nhìn TV vẫn đang tiếp tục chiếu phim, Yến Tư Thành nhẹ giọng nói: "Công chúa, thuộc hạ muốn đi xung quoanh dò xét tình huống."

    "Ừ, đi đi." Nàng nhìn chằm chằm vào TV, ngôn từ giống như rất muốn thúc giục Yến Tư Thành ý tứ rời đi.

    Yến Tư Thành biết lúc nàng tập trung làm gì thường không thích bị người quấy rầy, liền cầm chìa khóa, lặng lẽ ra ngoài.

    Qua một lúc, Lý Viện Viện ngồi ngay ngắn xem TV đã lâu, đôi chân tê mỏi, Lý Viện Viện thầm nhủ bây giờ đâu phải thời Đường, nơi đây cũng không phải phủ công chúa, vì mải xem người ta diễn nên nàng vẫn ngồi thẳng, lưng hơi mỏi, nhìn ra sau, thấy chiếc đệm tựa lưng ở ngay phía sau! Nàng thuận thế ngả lưng xuống, hai tay đặt lên bụng.

    Nằm một lát, lại thấy tư thế này có vẻ hơi kỳ, do vốn quen với quy củ ràng buộc, nhưng ngồi lâu quá rồi, nên nằm vẫn thoải mái hơn. Dù sao Yến Tư Thành cũng không có ở đây, lại không có ai thấy...

    Lý Viện Viện đảo tròng mắt một vòng, lại nằm lăn xuống, ngay sau đó kêu lên một tiếng thoải mái: "Ai nha ... Thật là êm."

    Giữ tư thế đó một lúc, Lý Viện Viện chợt phát hiện ra bên phía tay trái có bình nước, dưới giường bên phía tay phải có một túi ni lông màu trắng, dùng lực một chút đã mở được, bên trong hóa ra lại đựng đồ ăn vặt vừa mới quảng cáo trong TV!

    Lý Viện Viện sáng bừng mắt. Tay lấy một gói ra, nghĩ một chút lại để lại. Nhưng một lúc sau, TV lại chiếu quảng cáo đồ ăn vặt, Lý Viện Viện lại nhìn chằm chằm sang chiếc túi trắng.

    Nàng chỉ ăn một gói nhỏ, hẳn là sẽ không sao đâu?

    Bóc vỏ ra, nàng quay đầu nhìn thấy thùng rác bên giường, bèn nhẹ nhàng ném vào đó.

    Chủ nhân căn phòng này thiết kế thật tinh vi! Dù đang nằm nhưng vẫn làm được mọi việc.

    Cơ thể Lý Viện Viện trước đây không được khỏe mạnh cho lắm, kiêng ăn đủ thứ, nhưng hiện giờ thì khác hẳn, nàng ăn liên tiếp vài gói. Ăn nhiều lại thấy khát nước, tay trái bê bình nước lên rót vào cốc, uống xong lại đặt cốc lên bụng, tiện biết bao nhiêu.

    Lý Viện Viện kêu lên một tiếng thoải mái.

    Cuộc sống này thật thích a~

    Yến Tư Thành ngẩn người, nhất thời lại quên gọi nàng.

    Cánh cửa sau lưng Yến Tư Thành sập lại, nghe tiếng "Ầm!", Lý Viện Viện mới lơ đãng ngoái lại nhìn, thấy Yến Tư Thành đứng ở huyền quan, lúc đầu nàng còn thấy không có gì lạ, sau mới sực nhớ ra, tức thì cả người run lên, cốc nước trước bụng liền đổ lên người, cảm giác lạnh lẽo khiến Lý Viện Viện vội đứng lên, cuống quýt lau.

    Nàng không ngờ rằng, hiện giờ nàng béo hơn trước đây rất nhiều, trong lúc nàng lau chùi thì bộ ngực cũng nảy lên phập phồng. Nước ngấm vào quần áo, thấm ướt một mảng, Lý Viện Viện vội lấy giấy vệ sinh từ chiếc bàn lên chùi.

    Yến Tư Thành khom người hành lễ với Lý Viện Viện một cái, giả bộ như không thấy gì hết, xoay người liền đi vào phòng bếp.

    Thái độ khác thường, chẳng nói chẳng rằng.

    Có điều lúc này Lý Viện Viện cũng không có tâm trạng đi để ý những chi tiết nhỏ này.

    "Công chúa." Yến Tư Thành nhẹ giọng bẩm báo như thường lệ: "Thuộc hạ đã tra xét khu vực xung quanh, đây là hoa quả thuộc hạ mua ở chợ, thuộc hạ đã nếm qua, khá mới mẻ ngon miệng."

    Lý Viện Viện nhìn vào đĩa trái cây: "Là của Tư Thành mua sao? Làm thế nào mà mua được?"

    Yến Tư Thành lấy ra một chiếc ví tiền màu vàng nhạt từ trong túi quần, cung kính dâng cho Lý Viện Viện: "Trong đây có không ít tiền, căn cứ theo mức tiêu hôm nay, số tiền này đủ cho chúng ta dùng trong một tháng."

    Lý Viện Viện từ trước đến giờ không có khái niệm gì với tiền bạc, chỉ gật đầu một cái: "Vậy giao cả cho ngươi."

    Yến Tư Thành lĩnh mệnh, đứng dậy bước tới phòng bếp.

    Ở đây không có đầu bếp, Yến Tư Thành không còn cách nào khác đành phải tự tay nấu nướng, y vẫn chưa học được cách sử dụng dụng cụ nhóm lửa, nên cũng chỉ có thể làm mấy món đơn giản, mãi cho tới tận lúc trời sẩm tối, y mới nấu xong cơm tối.

    Y thử hết qua một lượt, phỏng đoán khẩu vị Lý Viện Viện, đoán xem nàng không thích ăn gì, lại làm thêm vài món ăn, sau đó mới bưng đồ ra đặt xuống bàn uống nước.

    Trời chuyển tối, Yến Tư Thành vô cùng ngại ngùng nói: "Công chúa thứ tội, hôm nay thời gian cấp bách, chỉ làm được vài món đơn giản..."

    "Không sao." Lý Viện Viện vẫn đang xem TV, Yến Tư Thành sắp xong bát đũa, đang định lui xuống đứng gác thì bỗng nghe Lý Viện Viện nói: "Ngươi bận rộn cả ngày, chắc cũng mệt rồi, cùng dùng cơm với ta đi. Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, không cần giữ lễ tiết."

    Yến Tư Thành sững sốt.

    Gia thế xuống dốc, hắn trở thành nô bộc của phủ công chúa từ nhỏ, sau này thành đại hộ vệ, hắn cũng vẫn chỉ mang phận người hầu, người ngoài chẳng ai coi trọng hắn, chỉ có Lý Viện Viện từ xưa tới nay đều đối đãi thân thiết tử tế, khiến hắn thỉnh thoảng chợt nghĩ, hắn không phải chỉ là một nô bộc, mà còn là người huynh trưởng lớn lên bên nàng, là người thân của nàng.

    Nhưng hắn sao có thể thực sự là người thân của nàng được chứ, Yến Tư Thành hiểu rõ thân phận mình, không dám vượt quá chút nào.

    "Công chúa, Tư Thành ăn sau củng được"

    "Cùng nhau ăn đi." Lý Viện Viện cười khẽ, "Tư Thành, bụng của ngươi đang réo a."

    Yến Tư Thành ngẩn ra, mặt thoắt ửng đỏ, lập tức tuân lệnh ngồi xuống dùng cơm.

    Đói là phải, nghĩ kỹ lại một chút, đã một ngày hắn không có ăn gì vào bụng.

    Thu dọn xong xuôi, Yến Tư Thành đã biết cách dùng nước nóng, đồng thời suy ra cả cách tắm rửa. Mệt mỏi cả ngày, Lý Viện Viện cũng thấy nhớp nháp, Yến Tư Thành liền giảng lại cách dùng nước nóng cho Lý Viện Viện trong phòng vệ sinh.

    Mặc dù ban chiều đã xem trên TV, nhưng Lý Viện Viện vẫn thấy kỳ diệu: "Chỉ cần giật ra là có nước nóng à?" Nàng hứng chí bừng bừng, giật nhẹ một chút, ai ngờ nước lạnh phọt thẳng vào người, Lý Viện Viện bất ngờ dính nước liền lạnh cóng cả người, cuống quýt nhảy lung tung.

    "Lạnh quá!" Nàng mở to mắt uất ức nhìn Yến Tư Thành, trông thật đáng thương.

    Tóc tai dính nước khiến nàng nhìn có chút chật vật.

    Yến Tư Thành bất giác muốn cười, nhưng thấy nước ẩm thấm vào ngực áo, hiện rõ quần áo lót bên trong, đường cong ẩn hiện thì đờ người ra, cúi đầu xuống, vô thức cúi người thi lễ: "Công chúa thứ tội..."

    Lý Viện Viện đỡ lấy hắn: "Nền nhà đang ướt đấy."

    Trong lúc trò chuyện, nước dần dần nóng lên, toả làn hơi mờ. Lý Viện Viện ngây người, tâm tư nhanh chóng bị hấp dẫn: "Nóng thật này."

    "Mời công chúa dùng." Yến Tư Thành như thể được cứu sống, vội vã lùi ra ngoài. Ra khỏi phòng tắm, vẫn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, Yến Tư Thành đành phải mở cửa ra ngoài hóng gió.

    Không biết đã qua bao lâu, Lý Viện Viện mở cửa bước ra, xoa xoa tóc ướt gọi Yến Tư Thành vào.

    Nàng thay trang phục của Yến Tư Thành vào, trang phục tuy ít lớp, nhưng quần lại dài chấm đất. Lý Viện Viện cũng không để ý nhiều, lại ngồi xuống trước bàn uống nước, bắt đầu luyện TV tiếp.

    Lát sau, mí mắt Lý Viện Viện bắt đầu díp lại, Yến Tư Thành nhắc nàng đi nghỉ, nàng mới lưu luyến bò lên giường, nhưng đầu vẫn ngẩng lên ngó TV. Yến Tư Thành đang định tắt TV thì nghe Lý Viện Viện bảo:

    "Tư Thành, đừng tắt, ta nghe tiếng mới ngủ được."

    "Vâng."

    Mắt nàng nheo chặt lại, cứ như chuẩn bị ngủ tới nơi: "Tư Thành. Chúng ta đã tới 1000 năm sau đấy."

    "Vâng." Ban chiều trong lúc tuần tra xung quanh, Yến Tư Thành cũng cố gắng tìm hiểu thế giới này, y phát hiện nơi đây khác biệt, nghiêng trời lệch đất so với Đại Đường, cuộc sống của người dân trở nên nhanh chóng và thuận tiện tới khó tin.

    "Nơi đây mặt trời mọc từ Trường An, hoàng hôn buông xuống tận vùng đất phía nam. Chẳng cần ra khỏi cửa cũng có thể ngắm trọn phong cảnh thế gian, xem trọn trăng sao nhật nguyệt." Lý Viện Viện líu ríu rủ rỉ: "Thời đại này cường thịnh hơn biết bao so với Đại Đường ta."

    Yến Tư Thành không đáp lời, thân là người sống hai mươi năm dưới thời nhà Đường, Yến Tư Thành cũng phải thừa nhận, nhìn cảnh thái bình thịnh thế hiện giờ, trong lòng y bỗng dấy lên cảm giác phiền muộn mơ hồ.

    Lý Viện Viện khép mắt: "Chợ nơi đây lớn hơn hẳn Đại Đường, khắp nơi đều có đồ ăn ngon, còn cả những điều mới mẻ nữa..." Gương mặt cô ửng hồng, giọng điệu mơ màng: "Đây... Quả là một thời đại tuyệt vời..."

    Chỉ mới qua một buổi chiều, công chúa ngươi đã phản quốc rồi sao ...

    Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện ngủ thiếp đi, bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng.

    Y đi tắt đèn, bỗng nhiên từ góc phòng vang tiếng reng reng, làm Lý Viện Viện giật mỉnh tỉnh giấc. Yến Tư Thành chau mày, lia mắt tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, nhưng trước khi y di chuyển, Lý Viện Viện đã đưa tay lấy thứ gì đó từ trên đầu giường xuống: "Ta biết đây là cái gì." Lý Viện Viện phấn khởi nói: "Đây là điện thoại di động, trong TV người ta dùng thứ này để trò chuyện với bạn bè ở phương xa!"

    Yến Tư Thành nhất thời trầm mặc hẳn.

    Lý Viện Viện xem xét điện thoại di động một lúc, thấy màn hình hiển thị hai chữ "Trương Nam", Lý Viện Viện tò mò nghịch ngợm, bỗng thấy bên trong truyền ra giọng con trai: "A lô?"

    Lý Viện Viện trợn mắt ngạc nhiên, kìm chế phấn khích: "... A lô?" Nàng thấp thỏm cất giọng, vừa kích động, còn pha lẫn... niềm khẩn trương khi làm chuyện xấu.

    "Lý Viện Viện." Bên trong truyền ra giọng nói không mấy thiện cảm của một chàng trai: "Cô muốn làm mình làm mẩy gây khó dễ cho cả nhóm hả?"

    Lý Viện Viện ngây người.

    "Tới phòng tập ngay."

    "Bây giờ ư?" Lý Viện Viện lướt nhìn sắc trời, nói: "Muộn rồi, tôi còn phải ngủ..." Lời còn chưa dứt, bên kia đã ào ào mắng mỏ: "Mới có tám giờ! Ngủ cái gì chứ! Tới ngay cho tôi!"

    Giọng anh ta to tới mức Yến Tư Thành ở bên cạnh cũng nghe thấy được, Yến Tư Thành nhíu mày, Lý Viện Viện cũng hơi khó chịu vì đòi hỏi cương quyết này, ngoại trừ phụ hoàng ra, chẳng ai dám ra lệnh với nàng như thế, huống chi còn giở giọng ác cảm tới vậy.

    Nàng nhẹ nhàng điều tiết hơi thở, cất giọng ôn hoà nhưng cứng rắn: "Xin lỗi, hôm nay tôi không khoẻ, mệt lắm, mặc kệ anh có chuyện gì, mai nói tiếp nhé. Hẹn gặp lại."

    "Cô..."

    Người nọ không nói thêm được nữa. Lý Viện Viện học theo TV cúp điện thoại cái rụp.

    Song điện thoại di động lập tức vang lên tiếp, Yến Tư Thành thấy Lý Viện Viện bực bội, bèn chủ động hỏi: "Công chúa?"

    "Tư Thành, đừng để điện thoại reo nữa."

    "Vâng." Yến Tư Thành nắm chặt điện thoại, đang muốn vận lực bóp nát thì thấy di động ngưng kêu, lát sau, điện thoại rung nhẹ, màn hình sáng lên, Yến Tư Thành nhìn lướt qua thì thấy một tin nhắn.

    Trương Nam:
    "Sự tùy hứng của cô đã làm lỡ buổi tập luyện của mọi người, tôi rất thất vọng, chỉ còn một tuần nữa là công diễn rồi, hiện giờ cô là người có vấn đề lớn nhất, ngày mai có buổi tập, tôi mong cô đừng bỏ nữa."

    Yến Tư Thành ném điện thoại xuống đệm, sau đó ngồi ngay ngắn lên trên, đè lên nó.

    ( =]] Có ai chỉ anh ấy bật chế độ im lặng không comt phát nào :3 )

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hoài xuân lão thái thái
    Ngụ tại Thính Vũ Lâu Hidden Content

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    congbaont,muangau75,shane cheng,xsiverxx,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    35
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4: Mập Và Gầy



    Thông báo: Từ chương 4 -> Chương 18, nhóm tạm thời post của bên Kitesvn.com (Editor: Minh Hạ) cho kịp tiến độ. Và từ chương 19 trở đi sẽ do nhóm Edit. Sau khi hoàn thành, nhóm sẽ làm lại chương 5 -> 18 nhé. Cám ơn các bạn luôn theo dõi YYT .

    Lý Viện Viện chìm sâu vào giấc ngủ, buổi đêm nàng ngủ rất yên, không tung chăn cũng không ngáy, đầu rúc vào đống chăn, hiếm khi xoay người.

    Yến Tư Thành thu dọn bàn uống nước, sau đó tìm được giấy bút trên bàn học, liền mang tới bàn uống nước, ngồi ngay ngắn, hạ tiếng TV xuống mức nhỏ nhất.

    Công chúa đang ngủ, về lý mà nói hắn không nên ngồi bên cạnh, nhưng hắn phải nhanh chóng tìm ra quy luật của thế giới này, cho nên mới phải tận dụng từng giây từng phút. Yến Tư Thành nghiêm túc xem TV, dù là tiết mục khôi hài tới mức nào, hắn vẫn luôn cau mày, để ý tới từng chi tiết nhỏ, cứ như thể đang thám thính quân tình trọng yếu, gặp chỗ không rõ, hắn còn nghiêm túc ghi lại.

    Đồng hồ báo thức trên tường kêu tích tắc, tiếng Lý Viện Viện hít thở đều đều, hắn vẫn ngồi thẳng tắp xem TV thâu đêm. Cho đến lúc trời tờ mờ sáng, hắn mới buông bút, cả đêm nhìn ánh đèn vô tuyến, chữ dày đặc năm trang giấy.

    Xoa đôi mắt khô rát, Yến Tư Thành nhìn quanh nhà, Lý Viện Viện vẫn giữ tư thế như cũ, say sưa ngủ, môi hơi chuyển động, không biết đang mơ thấy đồ ăn ngon gì, thần sắc khoan khoái, thoạt nhìn rất vui vẻ.

    Yến Tư Thành nhớ rõ hồi nhỏ, lần đầu tiên hắn thấy công chúa là ở bên hồ nước trong phủ, nàng khóc rất đáng thương, lúc đó Yến Tư Thành không biết nàng là ai, trời tối nên cũng không thấy rõ xiêm y, hắn hiếu kỳ bèn tới hỏi dăm câu, Lý Viện Viện vừa khóc tu tu, vừa rên rỉ lầm bầm: "Không có bánh phù dung, không được ăn bánh phù dung..."

    Hoá ra vì một chiếc bánh phù dung...

    Yến Tư Thành nhất thời trầm ngâm, sờ soạng lôi ra hai chiếc kẹo gừng đưa cho nàng: "Ta không có bánh phù dung." hắn nói: "Nhưng kẹo gừng cũng ngọt lắm đấy. Ăn không?"

    Tiểu cô nương nhìn kẹo gừng trong tay y, đôi mắt to vụt sáng, tựa như ánh sáng chợt bừng lên, ngẩng đầu liếc Yến Tư Thành rồi lại liếc chiếc kẹo, cuối cùng chỉ lấy một cái, đút vào miệng, nàng trợn tròn mắt, chớp chớp mi, những giọt nước còn vương nơi hốc mắt tựa như những hạt châu rơi xuống, mát lành như gió xuân, xua tan nỗi buồn.

    "Ngon lắm." Miệng còn đang ngậm kẹo, thế mà vẫn nói "ngon".

    Yến Tư Thành lại đưa nốt cái còn lại cho nàng. Thế nhưng Lý Viện Viện lại đẩy tay hắn về: "Cái này ngon lắm, huynh cũng ăn đi."

    Kẹo gừng nào ngon tới vậy chứ... Yến Tư Thành tuy biết, nhưng vẫn ăn theo ý nàng. Nhìn đôi mắt to tròn của cô bé, Yến Tư Thành bỗng nhiên cảm thấy thật ngon.

    "Ngon hơn bình thường." hắn nhận xét, đổi lại là gương mặt tươi cười của Lý Viện Viện.

    Tuy rằng sau này do mấy cái kẹo gừng đó mà hắn bị quở mắng rất nhiều, vì công chúa sức khoẻ kém, không thể ăn uống tùy tiện, nhưng Yến Tư Thành cũng không thấy bị thiệt thòi, hắn mãi mãi ghi nhớ gương mặt tươi tắn vui vẻ khi ấy của nàng, giống hệt như gương mặt nàng đang ngủ hiện giờ.

    Hạnh phúc mà an bình.

    Y mong cả đời này Lý Viện Viện đều có thể sống yên bình hạnh phúc như thế.

    Bảo hắn đổi cả tính mạng để giữ gìn cũng không hề gì, hắn sẵn lòng liều mạng bảo vệ nàng.

    Lý Viện Viện bị hương thơm đánh thức.

    Yến Tư Thành đặt đồ ăn trên bàn, cung kính thưa: "Công chúa, đồ ăn sáng xong rồi, công chúa rửa mặt rồi dùng bữa."

    Lý Viện Viện ngẩn người, một bát cháo vẫn toả hơi nóng, mấy đĩa đồ ăn sáng tinh tế.

    "Tư Thành dậy sớm làm à?"

    "Vâng."

    Lý Viện Viện không nói nữa, vào phòng vệ sinh rửa mặt, đóng cửa lại.

    Lý Viện Viện nhìn vào gương, thầm nhủ hiện giờ tuy nàng trở nên xinh đẹp, nhưng vẻ ngoài của Yến Tư Thành lại không được đẹp cho lắm, hơn nữa, trang phục của hắn càng làm hắn có vẻ thiếu chiều sâu. Nghĩ vậy, Lý Viện Viện đột nhiên có cảm giác Yến Tư Thành phải chịu thiệt thòi.

    Mặt khác, tới thế giới này, Yến Tư Thành không chỉ phải phụ trách việc an toàn cho nàng, ngay cả chuyện ăn ở quét dọn hắn cũng phải kham hết, nàng còn không thể trả tiền công cho hắn, tính thẳng ra, nàng còn đang dùng tiền của hắn nữa!

    Yến Tư Thành lại phải chịu thiệt thòi hơn nhiều rồi.

    Công chúa hơi phiền muộn, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào bù đắp cho Yến Tư Thành.

    Lý Viện Viện ngồi xuống, nhìn cơm nước đầy đủ trên bàn, lại ngoái sáng nhìn người đang đứng thẳng, Yến Tư Thành e ngại hỏi: "Công chúa?"

    "Tư Thành không ăn à?"

    "Thuộc hạ sẽ dùng sau."

    "Cùng ăn đi." Lý Viện Viện bật kêu: "Ngươi cũng thấy người ở đây luôn ăn cùng nhau mà." Nàng chỉ vào chiếc TV bật suốt đêm, bên trong đang hiện quảng cáo, người một nhà ăn uống vui vẻ hoà thuận bên nhau.

    Yến Tư Thành quỳ gối, lẳng lặng cúi đầu: "Thuộc hạ không dám vượt quá bổn phận."

    Lý Viện Viện nhẹ nhàng thở dài: "Đứng lên đi."

    Nàng cũng không biết nên khuyên như thế nào. Nhìn Yến Tư Thành chờ nàng ăn sáng xong, thu dọn bàn sạch sẽ, Lý Viện Viện lại càng cảm thấy Yến Tư Thành đang chịu nhiều thiệt thòi.

    Nàng ngồi trên đệm, nhìn Yến Tư Thành rửa bát, chăm chú suy tư bản thân nên làm thế nào để đền bù cho y, bỗng thấy tấm đệm rung rung, vẳng tới tiếng động nhỏ, nàng sờ xuống dưới, lôi ra điện thoại di động, tiếng chuông lập tức to lên.

    Hai chữ "Trương Nam" hiển thị trên màn hình, nhớ tới sự vô lễ của người này hôm qua, Lý Viện Viện hơi chau mày, nhưng vẫn nghe điện thoại: "Xin chào!"

    Đối phương thấy Lý Viện Viện lễ phép như vậy thì hơi ngây ra, rồi mới cất tiếng: "Sáng hôm nay có buổi tập lúc chín giờ, đừng quên đấy."

    Lý Viện Viện đăm chiêu tư lự, tuy nàng không biết phải tập gì, nhưng hình như trước kia "Lý Viện Viện" vẫn đang làm chuyện này, hôm trước nghe Chu Tình kể, "Lý Viện Viện" còn có vẻ rất coi trọng nữa.

    Nếu nàng muốn hoà nhập vào thế giới này, dựa vào thân thể "Lý Viện Viện", vậy nhất định cũng phải hoàn thành việc của Lý Viện Viện, nàng gật đầu đáp: "Tôi sẽ đến đúng giờ."

    Tắt máy, Lý Viện Viện mới sực nhớ ra, nàng quên không hỏi chín giờ sáng là canh giờ nào...

    Để không tới muộn, Lý Viện Viện mau chóng thay đổi trang phục, vừa đi vừa hỏi người chỉ chỗ tới phòng tập, Yến Tư Thành vẫn như thường ngày, theo sau nàng khoảng ba bước chân.

    Có vẻ vẫn còn sớm, trong trường thi thoảng có vài người qua lại, đường tới phòng tập khá vắng vẻ, trong hành lang chỉ vẳng tiếng bước chân của hai người họ, song vừa rẽ ngoặt, nàng liền nghe thấy âm thanh tinh tang, lảnh lót trong trẻo, những âm điệu đơn giản dần vang rõ, rồi càng lúc càng réo rắt, một khúc nhạc vô cùng hay mà Lý Viện Viện chưa từng nghe qua.

    Lý Viện Viện vừa thầm nhủ khúc nhạc này thật quá đỗi êm dịu, vừa bước nhanh chân hơn, mở cừa phòng ra, đứng im tại cửa, không đi vào, mắt hướng về phía chàng trai trên sân khấu.

    Chàng trai mặc áo phông màu xám nhạt, phối với quần bò, mái tóc ngắn, đôi tay thon dài, ngón tay uyển chuyển lướt trên phím đàn như cá nhảy tanh tách, đánh lên bản nhạc khiến Lý Viện Viện mê say, gương mặt cậu ta sáng sủa tròn trĩnh, bờ vai nở nang, bụng hơi lồi thịt.

    Lý Viện Viện nhất thời cảm thấy mặt hơi nóng lên.

    Chao ôi... Thật là một chàng trai tuấn tú.

    Lý Viện Viện bước vào phòng tập, nhìn mãi về phía chàng trai, quên hẳn sự tồn tại của Yến Tư Thành.

    Nàng càng lúc càng tới gần, càng lúc càng nhìn rõ gương mặt chàng trai, mắt xếch, môi mỏng, Lý Viện Viện cơ hồ nghe rõ trống lòng đang đập thình thịch.

    Đột nhiên có người xuất hiện, cậu nam sinh bỗng hoảng sợ, dừng đàn, Lý Viện Viện ngỡ ngàng, toan giải thích: "Không... Không phải, tôi không cố ý làm phiền cậu, tôi thấy khúc nhạc rất êm tai..."

    Cậu nam sinh thở phào nhẹ nhõm: "Là Lý Viện Viện à."

    Nghe cậu gọi tên mình, Lý Viện Viện bỗng nhớ ra tên gọi của cậu - Tiểu Bàn (Hơi mập).

    Chờ chút... Không phải chứ, tên của cậu ta... Là Tiểu Bàn ư?

    Nhưng Lý Viện Viện không hề thấy cậu ta béo, trong mắt nàng, vóc người của cậu ta thuộc dạng "trung bình", có thể nói là... vừa phải cân đối.

    Là kiểu nàng thích.

    "Tôi cứ tưởng có người tới gây phiền phức cơ." Tiểu Bàn nhảy xuống sân khấu, phần thịt ở bụng rung lên nhịp nhàng: "Sao hôm nay cậu tới sớm vậy? Chẳng phải hôm qua cậu bị ngã à, sao không nghỉ thêm đi? Hôm nay tuy là thứ bảy nhưng phải tập luyện cả ngày đấy."

    Lý Viện Viện nghiêng đầu đáp, mặt hơi ửng hồng lên: "Tôi không sao. Ngã nhẹ ấy mà. Cám ơn cậu đã quan tâm."

    "Khách sáo quá. Thật ra chuyện hôm qua, bọn tôi cũng hiểu do Trương Nam nói năng hơi quá đáng, nhưng cậu ta là người luôn đề cao sự hoàn mỹ, cậu cũng biết mà, sao lại kích động tới nỗi nhảy xuống làm gì, chỉ khổ thân mình thôi."

    Thật là một chàng trai biết quan tâm tới người khác.

    Lý Viện Viện vô thức đỏ mặt, vui vẻ trò chuyện với cậu ta, thời gian bất tri bất giác trôi qua, phòng tập đầy người lên, có người gọi Tiểu Bàn lại, cậu ta liền chạy lên giúp những người bê đàn dương cầm xuống rồi ra ngoài.

    Lý Viện Viện vẫn dán mắt vào cậu ta, cảm giác không muốn rời.

    "Lý Viện Viện." Bỗng nhiên một giọng nói kỳ quái vang lên. "Tới đây."

    Lý Viện Viện quay đầu lại, một chàng trai cao gầy bước đến, trong tay cầm theo mấy quyển sổ trắng.

    Trương Nam.

    Lý Viện Viện nhìn anh ta bằng ánh mắt quái lạ, thầm nghĩ "Lý Viện Viện" trước kia sao lại có thể thích kiểu người kỳ quặc thế này, kiểu đàn ông còm nhom tong teo này nhìn thật xấu, sao lại thích anh ta được nhỉ, lại còn hay tỏ ra dữ dằn với người khác nữa, đâu có được ôn hoà dễ gần như Tiểu Bàn chứ.

    Đàn ông chỉ nên tỏ vẻ dữ dằn với người lạ thôi, trước mặt đàn bà con gái, cần phải hiền lành như mèo.

    Nàng thầm nghĩ như vậy, nhưng vẫn tới chỗ Trương Nam.

    "Đây là kịch bản mới của cô." Trương Nam dúi một quyển vào tay nàng: "Chỗ cô diễn không ổn tôi đã cố gắng sửa lại rồi đấy." Anh ta không hề nói câu nào thừa thãi, cũng không nhắc tới chuyện hôm qua, đi thẳng vào việc chính, có điều mày vẫn cau chặt, vừa giải thích cho Lý Viện Viện vừa đau đầu bảo: "Cô xem trước đi, cố gắng đào sâu suy nghĩ tính cách nhân vật, nàng ta là công chúa Đại Đường, thiên chi kiêu nữ, lúc ức hiếp người khác thì sẽ ngạo mạn phách lối như thế nào..."

    Lý Viện Viện hơi hoảng hốt, không nghe được câu tiếp, chỉ hỏi ngược lại: "Tôi diễn vai gì vậy?"

    Trương Nam nhăn mặt: "Cô đừng bảo với tôi là đến bây giờ cô vẫn không biết cô đóng vai gì nhé? Tập nhiều ngày như vậy rồi, đầu óc cô bận đuổi theo bươm bướm à?"

    Lý Viện Viện lật kịch bản trong tay, chợt nở nụ cười: "Biết rồi." Nàng nheo mắt cười: "Tôi diễn vai công chúa Đại Đường..."

    Là công chúa Đại Đường đó...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hoài xuân lão thái thái
    Ngụ tại Thính Vũ Lâu Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    congbaont,muangau75,shane cheng,webdidongsg,xsiverxx,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status