TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 20 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 98

Chủ đề: Cánh cổng - Hoàn thành Phần I

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định Cánh cổng - Hoàn thành Phần I

    Chú thích: Thế giới trong truyện là một thế giới rất giống thế giới của chúng ta. Mọi trùng hợp về nhân vật và sự kiện hoàn toàn là ngẫu nhiên, không phải chủ ý của tác giả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Chương 1:
    Phạm Thiên Tường, 20 tuổi, quê ở Quãng Ngãi, lên Đà Nẵng học đại học, khoa CNTT. Đại học năm nhất, Tường quen một cô gái cùng khóa tên là Trầm Mai Hương.
    Hương là người Đà Nẵng, thích Tường vì cậu chân chất thật thà. Cả hai yêu nhau, như mọi đôi đang yêu, họ hẹn hò sau giờ học, rủ nhau đi khắp các quán ăn nổi tiếng ở Đà Nẵng, thỉnh thoảng đi xem phim vào ngày cuối tuần.

    Một tình yêu đẹp, và đột ngột tan vỡ.
    Nhà Hương nằm sau lưng trường tiểu học Hoa Lư, con đường nhỏ trước nhà sang phải gặp đường Lê Đình Lý, sang trái gặp đường Phan Văn Nghị. Một ngôi nhà nhỏ, trong một khu phố nhỏ, xinh đẹp và yên tĩnh. Tường không bao giờ nghĩ có ngày mình thù ghét cái địa chỉ H79/50B Lê Đình Lý khắc trên tấm biển xanh nhạt màu gắn trước cổng nhà Hương.

    Buổi sáng ngày 7/9/20xx. Tờ Tin buổi sáng trở thành tờ báo bán chạy nhất thành phố Đà Nẵng. Trang nhất tờ báo, dòng chữ "Hố tử thần xuất hiện giữa thành phố" in đậm nổi bật, bên dưới kèm theo một tấm hình chụp từ trên không. Trong hình, một vệt đen thẳng tắp kéo dài từ một đầu hồ Vĩnh Trung, cắt ngang đường Hàm Nghi, xuyên qua siêu thị máy tính Hoàng Long trên đường Nguyễn Văn Linh trước khi dừng lại phía trước trường tiểu học Hoa Lư.
    Tường đọc báo, gọi điện cho Hương, bạn gái cậu không bắt máy...

    -0-

    Hố tử thần "Lưỡi bò" - vì hình dạng nó giống cái lưỡi con bò, nuốt chửng 50 tòa nhà và công trình, khiến 27 người chết và 178 người mất tích. Thảm họa lập tức khiến cả thành phố sững sờ. Chính quyền thành phố phong tỏa khu vực quanh hố tử thần nội trong ngày, lệnh cưỡng chế di dời đối với người dân sống quanh khu vực xảy ra thảm họa cũng được ban hành.

    Lực lượng cảnh sát và dân quân tự vệ được huy động đến từng nhà trong khu vực 100m tính từ hố tử thần để giám sát cưỡng chế quá trình di chuyển. Công viên 29/3 được chọn làm nơi tạm trú cho người dân tị nạn.

    Trong quần chúng lập tức dấy lên hai câu hỏi, thứ nhất, tại sao chúng tôi phải đi, thứ hai, nhà cửa đồ đạc của chúng tôi ai quản. Câu hỏi thứ hai được nêu ra bởi vì người ta không thể mang theo toàn bộ đồ đạc của mình, lệnh cưỡng chế quá bất ngờ và quá nhanh chóng. Trả lời câu hỏi, ông Nguyễn Bá Toàn, nguyên chủ tịch ủy ban NDTPDN đã nói rõ, ưu tiên hàng đầu là đảm bảo an toàn tính mạng cho người dân, cần có một cuộc kiểm tra địa chất khu vực thảm họa trước khi quyết định có những nhà cửa trong khu vực có thể tiếp tục cư ngụ được hay không. Mặt khác, lực lượng cảnh sát và dân quân tự vệ sẽ chịu trách nhiệm cho tài sản của người dân trong trường hợp không có nguy cơ về một vụ sụt lún khác.

    Ngày 10/9, lệnh di dời được bãi bỏ, cho phép người dân trở về nhà của mình. Các chốt chặn trên các đường Hàm Nghi, Lê Đình Lý, Nguyễn Văn Linh cũng được tháo gỡ. Những người hiếu kì đến xem, chụp ảnh. Bảo vệ an toàn cho họ khỏi cái hố sâu đen ngòm là một lan can thép cao 2m. Dọc theo lan can, cách mỗi 100m có một trạm gác, tương tự như các chòi canh ở các bãi biển. Hai nhân viên cứu hộ thay phiên nhau túc trực để tránh xảy ra thêm một tai nạn đáng tiếc nào khác bởi cái hố.

    -0-

    Ngày 12/9, 7h tối. Khu vực lang cang hố tử thần vắng vẻ. Tường đứng cạnh lang cang nhìn xuống hố sâu bên dưới. Từ dưới hố, gió thổi thốc vào mặt cậu, mùi hôi thối khó ngửi. Cái hố chỉ mới năm ngày tuổi nhưng đã có vô số tin đồn về nó, trong đó có nhiều câu chuyện ma quái. Người dân Đà nẵng mê tín, họ sợ vong linh những người chết oan, sợ cái nghĩa địa đen tăm tối.

    Một cụ bà dừng lại bên cạnh Tường, chìa ra những tờ báo buổi sáng còn chưa bán hết. Bà cụ có vẻ khắc khổ, khuôn mặt đầy nếp nhăn mỉm cười hiền hậu.
    "Mua báo đi cậu. Mua cho bà lão một tờ."
    Tường lấy một tờ báo, trả cho bà cụ vài đồng lẻ. Bà lão cảm ơn, rồi tiếp tục lê bước lộc cộc vào trong bóng tối. Có lẽ nhà bà ở gần đây, hoặc biết không chừng đã chìm sâu bên dưới kia, Tường nghĩ, mở tờ báo ra xem.

    Báo ngày 12, tin về hố Lưỡi bò vẫn nằm ở trang nhất.
    "Một nhóm các nhà khoa học đã phát hiện ra nhiều bằng chứng cho thấy bên dưới hố lưỡi bò có thể che giấu một kiến trúc khổng lồ của một nền văn minh cổ từ hàng ngàn năm trước!"
    Tường lướt qua bức ảnh minh họa, những nhà khoa học đứng vây quanh một mảnh trắng lòi lên khỏi lòng đất. Những tin tức thú vị, với cái giá phải trả là hơn trăm mạng người.
    Tường khép tờ báo lại, thở dài. Đã đến lúc phải về nhà. Sau 8h, khu vực quanh hố tử thần bị giới nghiêm, những nhân viên cứu hộ trên các chòi canh sẽ mời những vị khách đêm trở về.

    -0-

    Trước cổng nhà, Tường gặp một vị khách không mời.
    Là dân Quảng Ngãi lên Đà Nẵng, người không biết sẽ nghĩ cậu là một sinh viên nghèo. Sự thực không phải thế, cha Tường là một tay kinh doanh có tài, mở một công ty trung chuyển hàng hóa trong Quảng Ngãi. Việc làm ăn thuận lợi đến nỗi khi thằng con duy nhất đòi lên Đà Nẵng học đại học, ông gật đầu, mở cho Tường một tài khoản ngân hàng hàng chục triệu.
    Tường thuê một ngôi nhà ở Đà Nẵng, sống cuộc sống ung dung tự tại.
    Hương đến. Thằng nhóc sinh viên bỗng trưởng thành hẳn lên. Tường đã thề sẽ làm tất cả vì Hương, trong một bài thơ làm tặng cô, cậu thậm chí đã dùng những từ ngữ sau: "Tình yêu của anh, lẽ sống của anh, ánh sáng của cuộc đời anh." Hương phì cười, trao cho Tường một nụ hôn nhẹ trên má.

    Hương đã mất. Cái bóng thô kệch và khuôn mặt ẩn trong bóng tối của vị khách không làm cho Tường sợ được nữa.
    "Buổi tối tốt lành!" Vị khách cởi mũ, giọng ông ta khàn khàn, Tường lập tức biết ai đang nói chuyện với mình.
    "Giáo sư... Hoàng?"
    "Là tôi đây."

    Tường ngắm nhìn vị khách, nguồn sáng gần nhất là từ cái đèn ở cửa, bị chặn lại phía sau lưng ông ta.
    "Ông có muốn vào trong ngồi?" Tường hỏi. Giáo sư Hoàng gật đầu.
    Đặt một tách trà lên bàn, Tường im lặng chờ đợi. Tường quen biết giáo sư Hoàng hoàn toàn là tình cờ. Nhà ông ở đối diện căn nhà Tường thuê. Năm ngoái, khi Tường đang ngồi học bài, qua khung cửa sổ, cậu thấy khói bốc lên từ nhà ông giáo sư.
    Khi ấy, Tường chưa biết giáo sư Hoàng là giáo sư Hoàng, cậu chỉ biết một ông bác học điên ngụ trong ngôi nhà đang cháy. Bà chủ nhà lúc nhận tiền cọc có kể một chút về láng giềng xung quanh, Tường cười khi bà nhắc đến mấy chữ bác học điên. Bà ấy xem nhiều phim mỹ quá thôi, Tường đã nghĩ thế.

    Ông bác học điên hóa ra đã thực hiện một thí nghiệm nguy hiểm, thí nghiệm thất bại, những ống nghiệm nổ tung, lửa bắt vào mọi nơi, khói nghi ngút. Khi Tường phá cửa xông vào thì nạn nhân đã bị khói làm hôn mê bất tỉnh. Cậu lôi ông ta ra ngoài, gọi điện cho cứu hỏa và cứu thương.

    Ông bác học không có ai thân thích, thế là Tường bất đắc dĩ trở thành người thăm hỏi duy nhất trong lúc ông nằm viện. Trong bệnh viện, thời gian trôi chậm, Tường bắt chuyện với ông già. Câu chuyện ban đầu là Tường hỏi, nhưng về sau người bệnh tỏ ra ít nói, Tường bèn kể về mình. Khi ra viện, số thông tin ít ỏi về ông Tường biết được khiến cậu có phần kinh ngạc, ông bác học thực ra là một vị giáo sư có học vị đàng hoàng, từng là sinh viên đại học Havard Mỹ và tên là Hoàng.

    Giáo sư Hoàng muốn gì ở Tường? Ông ta đang quan sát cậu, có vẻ khá lúng túng.
    "Tôi... Tôi tự hỏi..." Giáo sư Hoàng ngập ngừng, rồi đột nhiên như đã hạ quyết tâm, ông hỏi:
    "Ngày mai tôi sẽ thực hiện một chuyến thám hiểm xuống đáy hố tử thần. Cậu có muốn tham gia không?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Tái bút: Viết hoài viết mãi rồi mình nghĩ cũng nên viết cho đàng hoàng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link góp ý:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=112041
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 26-09-2014 lúc 19:35.
    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,Chrono,Darkzergling,jinling,Kim Ngân Hoa,lacquy1234,nhocvui,stinkbug9999,tranthuthao,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 2:
    Sáng hôm sau, 8h đúng, Tường bấm chuông cửa nhà giáo sư Hoàng.

    Ngôi nhà ba tầng, xây dựng theo kiểu kiến trúc châu âu hiện đại khiến ba khối hình hộp chồng lên nhau trông vẫn tinh xảo mà không thô kệch. Tầng trệt vây quanh bởi một sân vườn nhỏ, cánh cổng sân vườn màu trắng trùng màu với những bức tường rào. Cửa trước ngôi nhà gồm hai lớp, lớp ngoài là lớp cửa xếp bằng thép thường thấy ở các nhà mặt phố.

    Cái hôm xảy ra hỏa hoạn, Tường đã phải trèo qua cổng, đạp tung cửa chính mới vào được trong nhà. Hiện tại nếu lại xảy ra hỏa hoạn, Tường xem ra không thể đạp cửa như trước nữa. Tường thử suy đoán lí do giáo sư Hoàng có chỉnh sửa như vậy với cánh cửa, cảm thấy hơi hơi kì quặc.

    Sau 5 phút chờ đợi, giáo sư Hoàng ra mở cửa.

    Tầng trệt gồm một phòng khách, với bếp ăn nhỏ và toi lét siêu tiết kiệm diện tích ở phía sau. Một cái bàn lớn nằm giữa phòng khách, chiếm phần lớn diện tích, với đủ các loại công cụ lỉnh kỉnh, phần lớn trong đó Tường không biết tên. Có một giá sách âm tường ở bên phải, với những bìa sách đen dày cộp và những cái tựa bằng nhiều loại ngôn ngữ khác nhau. Ngoài ra, trong phòng không có tivi, thay vào đó là một cái radio cũ kĩ nằm trên giá cạnh những quyển sách.

    Khi Tường còn đang nhìn quanh tìm kiếm một chỗ ngồi, giáo sư Hoàng ra hiệu mời cậu lên tầng trên.

    Tầng hai hoàn toàn khác hẳn tầng một. Nó không gây ấn tượng mạnh với Tường như bên dưới. Một phòng ngủ, một buồng tắm, một phòng làm việc nhỏ tương tự như phòng học của Tường. Giáo sư Hoàng dẫn Tường vào trong phòng làm việc của ông.

    "Cậu ngồi đi." Giáo sư Hoàng chỉ cái ghế duy nhất trong phòng, bản thân ông rời khỏi phòng ngay sau đó và quay trở lại với một cái ghế khác không có chỗ dựa.

    "Tôi đã nghĩ cậu sẽ không đến." Giáo sư Hoàng mở lời. Ông thò tay vào túi lấy ra một gói thuốc.

    "Cậu có hút không?"

    "Không, cảm ơn ông." Tường lịch sự từ chối.

    "Cho phép tôi chứ?" Giáo sư Hoàng hỏi.

    "Ông cứ tự nhiên." Tường nhún vai. Cậu không hút thuốc, và dĩ nhiên cũng không thích mùi thuốc lá. Dù vậy, cũng chẳng có lí do gì để từ chối một người chút vui thú hiếm hoi của họ.

    Hít sâu một hơi khiến đầu thuốc đỏ rực lên, giáo sư Hoàng dường như cuối cùng cũng đã sẵn sàng tâm sự.

    "Tôi đã rất ngạc nhiên khi cậu đồng ý đề nghị của mình. Tôi đã, cậu biết đấy, dự định nói rõ hơn về kế hoạch, những mục tiêu, những suy đoán..., hòng thuyết phục cậu nếu cần thiết. Cái gật đầu của cậu khiến tôi bình tĩnh lại, và tôi đã mời cậu sang nhà sáng nay, với những chuẩn bị kĩ hơn để nói với cậu về kế hoạch của tôi, à, của chúng ta."

    Tường im lặng chờ vị giáo sư nói tiếp. Có thể thấy, qua những gì đã nghe và chứng kiến, giáo sư Hoàng không giống một lão già điên đang kể về một hoang tưởng nào đó.

    "Cậu biết gì về hố tử thần Lưỡi bò?" Giáo sư Hoàng hỏi.

    "Không nhiều," Tường cố nhớ lại những gì đã đọc trong báo. "Dài 500m, rộng 30m, độ sâu tăng dần từ đầu hồ Vĩnh Trung là 30m đến trên dưới 1km tại điểm cuối ở cạnh trường tiểu học Hoa Lư."

    "Còn gì nữa không?" Giáo sư Hoàng lại hỏi.

    "Ừm, tại đầu hố cạnh hồ Vĩnh Trung, người ta tìm thấy những mảnh vỡ của một..., kiến trúc cổ?" Tường ngập ngừng. Tờ báo tối qua mua của bà lão cậu chưa hề đọc hết.

    Giáo sư Hoàng nhìn Tường, thoáng ngạc nhiên.

    "Cậu không quan tâm lắm về cái hố thì phải?"

    "Cũng không hẳn." Tường nói có phần lảng tránh. Nghĩ tới cái hố, Tường lại nghĩ đến cái chết của bạn gái. Cậu không muốn nhắc tới nó, rồi lại không kiềm được mỗi tối phải tới đứng cạnh lang cang bảo vệ ngắm nhìn cái miệng khổng lồ tối tăm của nó, tự hỏi phải chăng Hương đang ở đâu đó bên dưới, và còn sống...

    "Tôi đã nghiên cứu thông tin trong báo, kết hợp với những hiểu biết của riêng mình, và đây là thành quả." Giáo sư Hoàng thò tay vào trong túi, lấy ra một khối điêu khắc thạch cao nhỏ, có hình tựa như một cái cầu vồng mà hai chân nối với nhau bằng một đế thẳng.

    "Trông như cái móng ngựa." Tường nhận xét.

    "Giống một cái bàn đạp của dân kị mã hơn chứ?" Giáo sư Hoàng đáp. "Cậu nghĩ đây là cái gì?"

    Tường chẳng biết nó là cái gì, nhưng đoán mò cũng không khó.

    "Thứ bị chôn vùi dưới hố tử thần?"

    "Gần đúng, chính xác là một phần của nó." Giáo sư Hoàng mỉm cười, lôi từ trong túi ra nhiều miếng giống y chang như thế. Ông đặt các mảnh thạch cao sít với nhau. "Giờ, đây là cái gì?"

    "Một ổ bánh mì?" Tường nói mà tự biết là mình đang nói nhảm. "Rỗng ruột?"

    "Hay đấy, nhưng không phải câu trả lời của tôi." Giáo sư Hoàng tỏ ra rất biết kiên nhẫn. "Đây là một đường hầm, với mái vòm hình trứng chịu lực, kết cấu granit nguyên khối với các mối nối không hề có một kẽ hở. Nếu cậu hỏi, tôi sẽ nói trình độ kiến trúc của những người đã xây dựng đường hầm hẳn phải ngang ngửa với những người đã dựng nên kim tự tháp Ai cập. Ý tôi là, tưởng tượng xem, một đường hầm rộng 20m với mái vòm cao 30m hoàn toàn bằng đá cứng."

    Tường không chia sẻ niềm hân hoan với ông giáo sư. Vậy là, bạn gái cậu chết vì một đám người từ xa xưa cũ rích và cái đường hầm chôn trong đất của bọn họ? Tường âm thầm cắn chặt răng, cậu giận dữ, nhưng rồi lại thấy nực cười.

    "Chính cái đường hầm này, sau hàng ngàn năm chịu đựng, cuối cùng sụp đổ bởi thời gian và áp lực của tầng đất đá phía trên." Giáo sư Hoàng vừa giải thích vừa múa máy tay chân như nghĩ làm thế sẽ giúp Tường hiểu ông đang nói gì tốt hơn. "Ban đầu, nó tựa như một cây kim đâm xiên vào lòng đất, một cây kim rỗng ruột. Nhưng có điều khiến tôi không hiểu, hình dạng hố tử thần vốn phải giống với hình dạng của đường hầm, đằng này, một đầu lại sâu những gần 1000m, tức là gấp nhiều lần diện tích hổng vốn nằm bên dưới..."

    Tường đã bắt đầu thấy hơi đau đầu, còn giáo sư Hoàng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng nói.

    "Rất có thể, trong quá trình đào sâu xuống, người ta đã gây ảnh hưởng tiêu cực đến địa tầng bên trên hoặc bên dưới đường hầm, dẫn đến phần đất ở đầu sâu của đường hầm sụp xuống nhiều hơn so với phần đất ở đầu nông gần lối ra."

    "Tại sao ông..., giáo sư muốn xuống đáy hố?" Tường hỏi, cậu không cảm thấy cần phải biết về sự hình thành của cái hố.

    "Mấy gã đang nghiên cứu," giọng giáo sư Hoàng có chút chế giễu. "Bọn họ cũng có một vài suy đoán, tuy nhiên thay vì đi xuống đáy hố, cái đám ngu ngốc ấy lại lựa chọn đi lên, tức là đào nốt cái quãng còn thiếu giữa 30m hố sâu với bề mặt đất hi vọng sẽ tìm thấy thứ gì đó đại loại như một công trình nguyên vẹn. Việc đó cho chúng ta một khoản thời gian để tranh thủ. Tôi muốn biết có cái gì dưới đáy hố, trước tất cả đám ngu ngốc ấy."

    Lí do của giáo sư Hoàng nói hợp lí thì hợp lí, nói không hợp lí thì cũng chẳng có tí logic nào cả. Có lẽ, tính cách khác nhau dẫn đến quyết định khác nhau. Mặt khác, hố Lưỡi bò hiện tại đặt dưới kiểm soát của chính quyền thành phố. Mọi thâm nhập không có thẩm quyền đều bị xem là cố ý xâm phạm, nhẹ thì cảnh cáo, nặng thì có thể bị phạt tù.

    "Chúng ta xuống dưới bằng cách nào?" Tường hỏi, câu trả lời của giáo sư Hoàng sẽ quyết định việc cậu có thực sự tham gia kế hoạch mạo hiểm của ông ta hay không.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Nanhtrang3000, ngày 20-09-2014 lúc 17:20.

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,Darkzergling,khenkhang,Kim Ngân Hoa,lacquy1234,stinkbug9999,tranthuthao,tuantreu,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 3:

    13/9/20xx. 10h tối. Khu vực hố tử thần vắng tanh. Tám chòi canh vây quanh hố tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt nhớp nháp.

    Trải dài theo hướng bắc nam, hố Lưỡi bò dừng lại tại trường tiểu học Hoa Lư. Điểm sâu nhất của hố nằm ngay tại dãy phòng học phía sau của trường và một nửa sân trường cũ. Tòa nhà hình chữ I hai tầng lầu với tổng cộng 12 phòng học bị cái hố nuốt chửng. Người dân quanh đó kể rằng, đến sáng hôm phát hiện cái hố, hai mảng tường hai đầu của dãy phòng học hãy còn đứng vững, mãi tới trưa mới đổ sập xuống.

    Ngôi trường lập tức đóng cửa vô thời hạn. Đám học sinh bỗng dưng được nghỉ học vui vẻ, trước thảm họa, cũng chỉ có lũ nhóc mới có thể vui cười hồn nhiên. Việc xử lí số học sinh mất trường và số giáo viên mất nơi làm việc là việc của các ông chính phủ, Tường chẳng biết mà cũng chẳng để tâm. Phần còn lại của ngôi trường, nay đã bỏ hoang, trở thành tấm bình phong lí tưởng cho kẻ nào đang có âm mưu xâm phạm quyền sở hữu cái hố của nhà nước.

    Tựa lưng vào bức tường của căn tin, Tường vừa có một tầm nhìn thoáng đãng đến khu vực chòi canh số 5 và đầu nam của cái hố, vừa được bóng tối hoàn toàn che giấu.

    Chòi canh số 5, dựng chính giữa sân trường cũ, ánh đèn vàng yếu ớt tỏa ra từ nó vẫn đủ sức bao quát phần lang cang bao quanh hố tử thần trong khoảng 50m trở lại, trước khi được tiếp sức bởi hai chòi canh số 4 và số 6. Cùng nhau, 8 chòi canh soi sáng, dẫu lờ mờ, toàn bộ mép ngoài hố Lưỡi bò. Một cảnh tương đối đẹp mắt, khoảng không đen ngòm kéo dài ra xa với tám điểm sáng vây quanh.

    Trên chòi canh số 5, nếu để ý nhìn sẽ thấy hai bóng người, một đứng, một ngồi. Người đang ngồi, theo lời giáo sư Hoàng, một tay nhân viên cứu hộ bãi biển, khoảng 25 tuổi, tên là Tuấn. Anh ta vốn là dân biển, giỏi bơi lội, chọn được cho mình một nghề vừa hợp khả năng vừa có thể thoải mái ngắm gái. Đùng một cái, cái hố chết tiệt xuất hiện, Tuấn được chuyển chỗ ngồi. Một ngày 24 tiếng thì hết 12 tiếng ngắm cảnh phố xá ô nhiễm, ngửi mùi thơm của cái hố bên dưới.

    Dịp duy nhất để Tuấn có thể động tay động chân là khi có thằng nhãi phá phách nào đó lăm le muốn trèo lên cái lang cang, hoặc khi gã dở hơi sầu đời nào sau 10h vẫn muốn ở lại ngắm cảnh. Mà thật ra, Tuấn không hiểu cái lệnh giới nghiêm chết tiệt là do thằng nào đặt, không thế thì gã cũng có người nói chuyện tán dóc đỡ buồn. So sánh với tên đồng nghiệp ngồi ở chòi số 1, người ta còn có cái để xem, một nhóm học giả nhà nghiên cứu gì đó đã dựng một cái trại ở đó, buổi tối đôi khi vẫn khá nhộn nhịp.

    Ngồi được hai ngày, khi Tuấn đã chán không thể chán hơn, giáo sư Hoàng xuất hiện. Một bên cố ý làm quen, cố ý nán lại sau giờ giới nghiêm, một bên tuy thích nhưng phải từ chối. Giáo sư Hoàng tỏ ra lì lợm, bị đuổi thì giả vờ bỏ đi, vài tiếng sau lại quay lại, còn mang theo vài thứ đồ ăn đêm. Ông già nói chuyện khùng khùng nhưng vẫn đỡ chán hơn là ngồi không, hơn nữa cũng không nán lại quá lâu, sau khi tâm sự được ít nhất 15 phút và mời Tuấn một ổ bánh mì xong mới chịu bỏ đi. Thế nên, hôm nay khi ông "giáo sư" lại tới, Tuấn không phản ứng gì lớn. Cắn một miếng bánh bao, uống tí nước lọc lót dạ, sau đó anh chàng cũng chẳng biết gì nữa.

    Giáo sư Hoàng kiểm tra anh chàng cứu hộ, sau khi tin chắc gã đã ngủ say thì đưa tay lên đầu ngoắc ngoắc ra hiệu.

    Khi Tường đến cạnh cái chòi, giáo sư Hoàng đã chuẩn bị xong. Sợi thừng dài 1200 m được ông giáo sư móc thẳng vào chân chòi, đầu kia quăng xuống dưới hố. Tường giao cho ông giáo sư một đôi găng tay da dày, một mũ bảo hiểm, một đai leo núi chuyên dụng. Đôi giày đinh giáo sư Hoàng vẫn mang trên người, mỗi cái balô đặt dưới chân chòi khi lên tán dóc với người canh gác nó.

    Tường thoáng nhìn anh chàng nhân viên cứu hộ đang say ngủ, lại nhìn ông giáo sư. Nếu anh ta đã chẳng may may nghi ngờ điều gì, vậy bị chuốc thuốc mê âu cũng là lỗi của mình thôi.

    Kiểm tra lại "đai lưng", móc cái đai vào sợi dây thừng, hai người, một già một trẻ, tung mình nhảy ra sau, xuống bên dưới.

    -0-

    "Dưới này tối quá." Tường nói, ánh sáng cây đèn pin trong tay cậu vẽ nên một dải sáng, bị bóng tối xung quanh tham lam hút lấy, chẳng thể soi rõ quá 5m.

    Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở gấp.

    "Giáo sư, ông không sao chứ?" Tường hỏi. Kế hoạch thám hiểm đáy hố tử thần của giáo sư Hoàng tương đối tỉ mỉ, đã được ông suy tính nhiều ngày. Duy chỉ có công đoạn leo xuống bằng dây thừng hoàn toàn thuần túy là qua sách vở. Cả Tường lẫn ông giáo sư đều không có kinh nghiệm gì. Cái đai lưng mà giáo sư Hoàng đặc biệt đặt mua được thiết kế với một khóa hãm khá phức tạp gồm một dây giãn và một dây chịu lực, giúp người leo núi có thể trèo xuống khá dễ dàng mà không lo té ngã.

    Hai kẻ liều mạng đúng thực đã không gặp vấn đề gì khi leo xuống, trừ việc quãng đường 1000m thẳng xuống tăm tối với tổng cộng xấp xỉ 50 lần giậm vào thành hố tạo lực suýt thì bẻ gãy chân họ. Nửa sau đoạn đường, ngay cả Tường cũng chỉ có thể dựa vào cái đai mà tụt xuống từ từ.

    Cái đồng hồ dạ quang đeo trên tay Tường chỉ 10h40 phút, thời gian tụt xuống hố là khoảng 20 phút.

    "Tôi không sao," giáo sư Hoàng lên tiếng. "Chỉ hơi chóng mặt một chút."

    Tường lia đèn pin quét dọc lên xuống thành hố, sau đó rọi xuống dưới chân. Đất khá mềm và xốp, tương đối ẩm ướt.

    "Vậy chúng ta tìm kiếm cái gì dưới này?" Tường hỏi.

    "Bất cứ cái gì, theo suy đoán của tôi..." Giáo sư Hoàng ngừng bặt. Cây đèn pin loại lớn trong tay ông chỉa thẳng về phía trước. "Một lỗ hổng...," giáo sư Hoàng thầm thì, giọng ông run run vì mừng rỡ.

    Ánh sáng từ cây đèn pin của ông giáo sư không bị lớp đất nào cản lại, xuyên qua lỗ hổng trên thành hố, soi sáng một lối đi ẩn phía sau.

    "Một đường hầm khác, hoàn toàn bằng đá quý." Giáo sư Hoàng nói, cả tay ông cũng bắt đầu run rẩy.

    Tường nheo mắt nhìn cái đường hầm vừa bị phát hiện, thành hầm màu xanh ngọc bích sẫm màu. Không thể nói là Tường vui vẻ hay thất vọng, ở một mức độ nào đó, cậu đã chờ đợi một cuộc đào bới vất vả chứ không phải một cái lỗ trên tường như thế này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,alientuskarr,Darkzergling,Kim Ngân Hoa,lacquy1234,stinkbug9999,tranthuthao,tuantreu,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 4:

    Soạt!

    Giáo sư Hoàng nhảy xuống, chân ông vẫn còn run, khiến ông khuỵu ngã lúc chạm sàn đường hầm ngọc bích. Tường kịp thời đỡ lấy ông giáo sư do đã nhảy xuống trước.

    Con đường hầm hình ống, dốc 60 độ, một độ nghiêng đáng kể. Thành hầm sần sùi chứ không nhẵn thín, những mẩu ngọc lồi lõm trở thành điểm tựa cho việc đi xuống.

    "Thật khổng lồ." Dù vất vả giữ thăng bằng, giáo sư Hoàng vẫn không quên quan sát xung quanh. Trong hầm không tối, ánh sáng màu xanh dịu nhẹ chan hòa trong không gian.

    Giáo sư Hoàng có một con dao găm Thụy sĩ, một thứ công cụ đa chức năng. Ông thử dùng mũi dao nạy một mẩu ngọc, Tường quan sát ông hết đâm lại cào, sau cùng đẩy lưỡi dao vào lại trong chuôi.

    "Thứ này cứng rắn quá. Tôi ngờ cần phải có một mũi khoan kim cương mới có thể xuyên thủng được." Giáo sư Hoàng nói.

    "Kim cương?" Tường hỏi lại. Nếu thứ công cụ tạo nên đường hầm là một mũi khoan kim cương, vậy nó phải là một mũi khoan khổng lồ. Căn hầm ít nhất cũng xấp xỉ đường hầm Hải Vân, tức là thừa sức nhét vào 2 3 chiếc xe tải vẫn còn dư.

    "Giáo sư, ông nghĩ đường hầm này dẫn đi đâu?" Tường hỏi. Bọn họ đi xuống đã gần 10 phút và cảnh vật không hề có dấu hiệu thay đổi.

    "Dẫn xuống," Giáo sư Hoàng trả lời với một nụ cười ranh mãnh. "Nếu cậu để ý, chúng ta vừa đi xuống, vừa đi vòng tròn."

    Tường lần nữa lại nghĩ tới cái mũi khoan.

    "Chúng ta không thể đi xuống mãi được. Chỉ có đủ lương thực cho 2 đến 3 ngày và khoản đó nước uống."

    "Đúng thế." Giáo sư Hoàng cau mày. "Với tốc độ của chúng ta, tôi nghĩ chậm hơn tốc độ đi bộ trên mặt phẳng một chút, tức là ở mức 3 km/h, phải mất 2000h mới xuống tới tâm trái đất.

    May là Tường không đang uống nước, bằng không thể nào cũng sẽ phụt hết cả ra.

    "Xin lỗi... Giáo sư... Ông đang đùa phải không?"

    "Tôi đang đùa." Giáo sư Hoàng cười nói. "Đừng lo. Lớp thổ quyển của trái đất chỉ dày khoảng 60km, tính cả đi lên và đi xuống, lại tính cả độ dài thêm của đường hầm cũng chỉ mất chừng 4 5 ngày. Và đó là trong trường hợp cái đường hầm này sâu đến thế."

    "Nó không thể sâu hơn sao?" Tường hỏi.

    "Không, chí ít tôi nghĩ không thể. Áp suất của quyển manti trên và nhiệt độ của nó là một thử thách thực sự..." Giáo sư Hoàng bắt đầu với những kiến thức chuyên môn rối rắm của ông. Tường vội vã cắt ngang bằng một câu đùa rất có thể sẽ xảy ra.

    "Mấy sợi dây thừng chúng ta bỏ lại chắc sẽ sớm bị phát hiện thôi. Chắc chỉ mất nửa ngày là chúng ta sẽ bị cảnh sát tóm."

    Giáo sư Hoàng mỉm cười. Có một điều mà cả hai đã thống nhất với nhau, đó là không cần phải lén lút khi đi lên. Một chuyến thám hiểm vào lòng hố tử thần xứng đáng với cái giá ngồi khám vài ngày lắm chứ.

    -0-

    Phát hiện đầu tiên của hai nhà thám hiểm là một cánh cửa. Nó xuất hiện đột ngột, cũng tạo ra từ cùng một thứ ngọc bích đã tạo nên đường hầm. Những khe hở của cánh cửa kín tới nỗi khiến nó suýt bị bỏ lỡ.

    Khi Tường thử đẩy cánh cửa, nó rực sáng lên, một vòng tròn hiện ra ngay chỗ tay Tường chạm vào. Vòng sáng màu bạc, chính giữa có hình một biểu tượng trông như một cây cổ thụ. Nơi rễ cây, một hàng chữ số ghép lại thành con số 777457.

    Giáo sư Hoàng im lặng, kinh ngạc khiến ông không thốt được lời nào. Tường, ít hiểu biết về khoa học hơn, vẫn đủ tỉnh táo nhận ra ý nghĩa của bức thông điệp.

    "Một màn hình, và những mật khẩu đã được nhập sẵn." Tường nhận xét, khi nhận ra giáo sư Hoàng không để tâm lắng nghe, cậu nhún vai, nhấn vào vòng tròn sáng.

    Cánh cửa rùng rùng chuyển động, chìm xuống, để lộ ra căn phòng phía sau.

    "Thật hùng vĩ." Tường thốt lên.

    Căn phòng hình bán cầu, đường kính phải đến hàng chục mét. Từ mái vòm phía trên, những trụ đá khổng lồ nhô dài hướng đến giữa phòng, nơi thứ ngọc bích xanh sẫm nhô cao lên thành hình một bệ tròn dẹt. Tường quan sát những cái trụ, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ nỗi đã từng nhìn thấy thứ gì tương tự như vậy trước kia.

    Giáo sư Hoàng lấy ra một máy ảnh, bắt đầu chụp hình căn phòng từ các vị trí và góc độ khác nhau. Tường thì đi loanh quanh, sờ mó chỗ này, chạm vào chỗ kia, thậm chí cậu còn thử leo lên một trong mấy cái trụ. Cuối cùng, cả hai dừng lại trước cái bệ giữa phòng. Vẫn là bề mặt ngọc lồi lõm sần sùi màu xanh đậm thô kệch khiến người ta lầm tưởng khoa học vắng mặt ở đây.

    Tường lại tiếp tục sờ mó, với hi vọng cái bệ sẽ sáng lên. Giáo sư Hoàng cũng giúp một tay, nhưng sau cả 15 phút rờ rẫm từng cm vuông, chẳng có gì xảy ra.

    Tường nhìn giáo sư Hoàng. Từ lúc bước vào căn phòng, trên gương mặt đã có nhiều dấu hiệu tuổi tác của ông, mọi thứ dường như cứ luôn giãn ra, người đàn ông đã ngoài 50 tuổi biểu lộ một niềm hạnh phúc vốn chỉ có ở lũ trẻ, thuần khiết và mộng mơ.

    "E hèm," Tường hắng giọng nhắc nhở ông giáo sư về sự có mặt của mình.

    "Chúng ta làm gì bây giờ?" Tường hỏi.

    Giáo sư Hoàng không thích lắm khi mạch suy nghĩ của mình bị cắt ngang. Nhưng bọn họ đi xuống đã hơn nửa ngày, thời gian quả thật không có nhiều để mà lãng phí. Quẳng cái ý nghĩ muốn đào cả căn phòng bỏ vào túi để nghiên cứu, giáo sư Hoàng ngẫm nghĩ những vấn đề thực tế hơn.

    "Đã có một cái phòng, vậy có thể có cái thứ hai." Giáo sư Hoàng nói. "Và biết đâu tận cùng của đường hầm ngọc bích không còn xa. Chúng ta đi tiếp, nếu 24h nữa không có phát hiện gì thêm thì, tôi nghĩ, nên quay lại đây và nỗ lực nhiều hơn."

    Tường gật đầu. Cậu đồng ý với quyết định đi tiếp, còn cái vụ quay trở lại nghiên cứu kĩ hơn hả, thành thật mà nói, nên để cho những gã "ngu ngốc" trên kia thì hơn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,Darkzergling,lacquy1234,stinkbug9999,tranthuthao,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    475
    Xu
    362

    Mặc định

    Chương 5:

    Căn phòng thứ hai cách căn phòng thứ nhất không xa.

    Đường hầm ngọc bích bắt đầu cua gấp hơn. Những khúc cua che khuất phần đường hầm phía dưới, cánh cửa dẫn vào căn phòng thứ hai chính nằm ở một trong các chỗ cua này.

    Cánh cửa sáng lên, một vòng tròn màu sáng trắng với biểu tượng một gương mặt, hoặc có thể là một mặt nạ ở giữa. Dãy số bên dưới biểu tượng cũng là một dãy 6 chữ số, cùng với con số mà Tường cho là mật mã cánh trên cửa thứ nhất không có chút gì liên quan. 125664.

    Lại một mái vòm, Tường đã không ngạc nhiên với kiểu kiến trúc của căn phòng nữa, nhưng những thứ có trong phòng lần thứ hai khiến Tường há hốc mồm.

    Từ trên trần, vô số "dây" ngọc tủa xuống, mỗi bốn năm dây hợp thành một chùm xoắn xuýt. Đầu các chùm dây, một khối điêu khắc hình người tinh xảo với cái đầu hình trứng, những cánh tay thon dài mảnh mai và đôi chân hiện rõ các bắp cơ đầy sức mạnh. Đáng tiếc là phần lớn những "cơ thể" đều không toàn vẹn, cái thì thiếu đầu, cái lại thiếu một mảnh ngực, cái khác chỉ có nửa thân trên.

    "Giáo sư," Tường hỏi. "Ông nghĩ chúng là cái gì? Tượng chăng?"

    Giáo sư Hoàng lắc đầu.

    "Không biết, nhưng nếu là tượng thì thật kì quặc. Những cái dây, hừm, hay những sợi điêu khắc hình dây từ ngọc, tôi không hiểu." Giáo sư Hoàng nói.

    Tường chỉ nhún vai. Thật ra thì cậu có một giả thuyết, và rất có thể giáo sư Hoàng cũng đang nghĩ tới nó. Nếu những cơ thể kia không phải bằng ngọc, mà nối với nhau bằng các khớp cơ học và các loại cáp dẫn, người ta sẽ lập tức nghĩ tới hai từ rô bốt.

    "Gã kia trông có vẻ đầy đủ." Tường chỉ tay về một trong số hàng trăm khối "điêu khắc" rũ xuống từ trên trần. "Chúng ta thử chạm vào nó xem, biết đâu..."

    Tường bở lửng câu nói. Cái gã "kia" ngoài tứ chi đầy đủ, sau lưng còn có một thứ tựa như một thanh trường thương.

    "Mau lùi lại." Tường nhắc nhở giáo sư Hoàng. Anh chàng đeo thương bắt đầu tỏa sáng dữ dội sau khi ông giáo sư sờ vào ngực anh ta, rồi, mắt gã mở ra. Đó là một đôi mắt sáng, trí tuệ nhấp nháy phía sau nó.

    "Thật tuyệt vời!" Giáo sư Hoàng kêu lên, chồm tới. "Xin chào, anh tên là gì?"

    "Krssst" Tiếng rít cao và ngắn, sau đó là một thoáng im lặng. Cái đầu bóng loáng bằng ngọc cứng đảo qua đảo lại như thể một sinh vật sống. Tường trố mắt nhìn, chẳng thể hiểu nổi đá làm sao lại có thể chuyển động mềm mại được như thế.

    "Tôi... Tôi là X700."

    "Anh hiểu được chúng tôi? Anh là cái gì? Ai đã tạo ra anh? Nơi này là gì?" Giáo sư Hoàng hỏi, có vẻ quá mức hứng khởi.

    "Tôi là X700." X700 lặp lại. "Một trí tuệ nhân tạo."

    "Ai đã tạo ra anh?"

    "Tôi không thể trả lời."

    "Nơi này là gì?"

    "Phòng nghiên cứu sinh thể nhân tạo số 7."

    "Còn có những phòng nghiên cứu khác?"

    "Không."

    "Tại sao?"

    "Tôi không thể trả lời."

    "Sao anh biết ngôn ngữ của chúng tôi." Tường chen vào. Tiếng việt không phải thứ ngôn ngữ thông dụng ngay cả trong thế giới hiện tại.

    "Ngôn ngữ của các bạn." Tường có thể thề là thấy X700 khẽ cười. "Tôi rất tiếc. Tôi không thể trả lời."

    Tường và giáo sư Hoàng nhìn nhau. Bọn họ vừa có một phát hiện vĩ đại, đồng thời lại chẳng phát hiện được gì. Phải có cách nào đó để cạy miệng gã rôbôt X700 này.

    "Anh ta là một rôbốt. Giáo sư, ông nghĩ có phải những người chế tạo đã đặt một đoạn mã chặn việc tiết lộ thông tin về họ trong đầu anh ta không?"

    "Có thể thế lắm. Nếu thế, chúng ta phải biết câu lệnh chính xác là gì. Giả sử đó là một mệnh lệnh ngăn cấm tuyệt đối bất kì thông tin gì có liên quan về người chế tạo, ta có thể thử hỏi về những thứ khác không liên quan, ví dụ, anh đã từng thấy khủng long chưa, hoặc ..."

    "Tôi không phải một rôbốt." X700 ngắt lời giáo sư Hoàng. "Tôi là một trí tuệ nhân tạo. Một thử nghiệm về linh hồn của máy móc. Và tôi đã quyết định, bên cạnh sự hạn chế của các lệnh, sẽ không tiết lộ thông tin nào về thời đại của mình cho các bạn."

    "Tại sao?" Giáo sư Hoàng ngạc nhiên.

    X700 không trả lời câu hỏi. "Tôi là một chiến binh. Và tôi có một thỉnh cầu."

    "Anh muốn chúng tôi giúp đỡ?" Giáo sư Hoàng hỏi.

    X700 gật đầu, một lần nữa thể hiện ngọc đá cũng có thể cử động hết sức nhần nhuyễn.

    "Xin hãy giết tôi."

    -0-

    "Không thể." Giáo sư Hoàng khẳng định.

    "Giết tôi, hoặc tôi sẽ giết các bạn." X700 nói. "Với trình độ khoa học của các bạn, sẽ không thể nghiên cứu tôi mà chỉ có thể đánh thức cơ thể của tôi. Tôi là một chiến binh, và tôi sẽ giết các bạn."

    "Nghe như cơ thể của anh là một chiến binh thì đúng hơn." Tường nói, quan sát X700, ánh mắt cậu đảo dọc lên xuống cơ thể thuần túy bằng ngọc bích của anh ta. "Dù chúng tôi muốn giúp, cơ thể anh dường như quá cứng với những công cụ chúng tôi có."

    Nghe những lời này, cái đầu X700 bất ngờ mở ra. Đầu anh ta không hoàn toàn đặc, có một khoảng rỗng nhỏ ở nơi vốn nên là thùy não. Một thứ gì đó mềm mại, màu đen, phập phồng, lơ lửng giữa khoảng rỗng này.

    "Các bạn không thể giết tôi, trừ phi tôi tự nguyện. Và tôi sẽ giết các bạn, một khi cơ thể của tôi được tự do." X700 lặp lại. "Các bạn cần phải hiểu, tôi là một nguy cơ không thể bị xem nhẹ."

    Tường bối rối, cậu quay sang hỏi ý giáo sư Hoàng. X700 dường như thật lòng muốn chết, và không khoa trương về chuyện sẽ giết người.

    "Không." Giáo sư Hoàng nói, như khẳng định quyết định của mình cho cả Tường và X700 nghe.

    "Không thể, không đời nào tôi để một phát kiến khoa học vĩ đại như anh phải chết. Tôi sẽ nói với những nhà nghiên cứu khác, chúng tôi có thể không điều khiển được anh, nhưng có những cách khác để hạn chế khả năng hoạt động của anh ngay cả khi cơ thể của anh được tự do."

    X700 cười. Khó mà nói trong mắt gã rô bốt là buồn bã hay là thương xót.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,Darkzergling,Kim Ngân Hoa,lacquy1234,stinkbug9999,tranthuthao,tuantreu,
Trang 1 của 20 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status