TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 61 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 303

Chủ đề: Hắc Ám Huyết Thời Đại - Thiên Hạ Phiêu Hỏa - Mạt Thế (New Q4-C291)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 5: Quái vật tránh lui.


    Dịch: Ngạ Quỷ



    Chương 5: Quái vật tránh lui.

    Cảnh tượng khủng bố này vẫn còn chưa kết thúc, khoảnh khắc sau đó khiến Sở Vân Thăng tê dại cả da đầu. Ba binh lính chĩa súng tự động không ngừng bắn về phía con quái vật, dưới ống kính viễn vọng quang học có độ phóng đại tám lần của Sở Vân Thăng chỉ miễn cưỡng có thể thấy được một ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt quanh người con quái vật triệt tiêu những viên đạn đang bay đến, chỉ có ít ỏi vài viên có thể bắn trúng những chiếc chân to lớn của nó. Dường như sự đau đớn đã chọc giận con quái vật này, nó phát ra một tiếng rít gào chói tai, bất chấp lửa đạn dày đặt mà lao nhanh đến chỗ các binh lính. Tốc độ này quả thực chính là "nhanh như điện chớp" trong truyền thuyết!

    Chờ đến khi nó di động, Sở Vân Thăng mới phát hiện dưới móng vuốt của nó là một thi thể hình người đã bị cắt thành ba đoạn, nội tạng đỏ trắng lủng lẳng chảy xuống từ chiếc Audi màu trắng. Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, chỉ cần mở mồm là sẽ phọt hết cơm cháo ra ngoài!

    Thế nhưng một cảnh tượng lại càng máu tanh hơn hiến cho thức ăn đã trào đến miệng lại phải nuốt xuống lại. Hai chiếc càng lớn của quái vật từ trên giáng xuống kẹp chặt lấy hai binh lính còn chưa kịp chạy trốn, xoạt, hai người còn sống sờ sờ đã bị cắt thành hai đoạn, rơi vãi trên mặt đất!

    Trong đó có một binh lính còn chưa tắt thở, lấy tay gượng chống lên đất, kéo lê lấy nửa đoạn thân thể khiến ruột gan cũng bị lôi tuột ra ngoài, liều mạng bò về phía chiếc xe quân sự. Quái vật dùng một cái chân sắc bén của nó đâm xuyên qua sau lưng tên lính, găm chặt hắn lên mặt đất, tựa như đang đùa bỡn với con mồi dưới chân mình!

    Quái vật ngẩng đầu lên kêu to đầy đắc ý!

    Điên rồi, điên cả rồi, đây là nhân gian hay địa ngục, chẳng lẽ đây chính là 'nhân gian hung hung' mà sách cổ nói đến sao? Đây thật quá độc ác, quả thực chính là địa ngục trần gian!

    Mà càng khiến cho Sở Vân Thăng sợ phát khiếp là, sau khi quái vật giết chết hai tên lính kia cũng không đuổi theo một gã lính sắp sửa bò lên được đến xe quân sự nữa, mà là nhìn chòng chọc vào chỗ tòa nhà hắn ở!

    Trời ạ, mày nhìn vào nhà của ông làm gì, Sở Vân Thăng rủa thầm, kia chẳng phải vẫn còn một tên lính vừa bắn mày đó sao?

    Sở Vân Thăng vội vàng nhìn xuống dưới , chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo lông trắng đang liều mạng leo lên từ các cửa sổ tầng dưới. Tiềm năng mà con người bùng nổ ra trong tuyệt cảnh quả nhiên to lớn, những tầng dưới sớm đã học theo Sở Vân Thăng dùng từng thanh thép chặn chắc cửa sổ lại, kết quả lại khiến cho người phụ nữa này dưới sự thôi thúc của tiềm năng dễ dàng leo lên tới tầng hai.

    Căn phòng của Sở Vân Thăng ở tầng sáu, tuy khoảng cách còn khá xa, thế nhưng hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì việc người phụ nữ này có quyết tâm leo thẳng đến sân thượng trên tầng mười hai!

    Sở Vân Thăng luống cuống, hắn nhận ra con quái vật này đã xem người phụ nữ kia là con mồi nhất định phải bắt được. Thường ngày khi xem thế giới động vật trên Discovery hắn vẫn có thể hiểu sơ sơ, khi một con dã thú đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, nó nhất định sẽ không buông tha cho con mồi đã rơi vào tay mình!

    Nếu như con quái vật chết tiệt này cũng leo lên theo người phụ nữ, lỡ như nó leo ngang tầng sáu rồi chui vào, hắn quả thực là không dám nghĩ tiếp. Tuy rằng tòa nhà nơi hắn ở có mười hai tầng, cái con quái vật đáng chết này dù có chui vào tầng nào thì với năng lực ăn mòn khủng bố của nó, việc tiến vào phòng mình cũng không phải là một việc khó khăn gì.

    Ngay khi Sở Vân Thăng đang vội vã vắt hết từng tế bào não, con quái vật đã thong thả đi đến dưới tòa nhà rồi bắt đầu chậm rãi leo lên. Cách leo của nó rất đơn giản, dùng bốn chân sắc bén của nó trực tiếp đâm vào bức tường, sau đó từ tốn bò lên trên một cách vô cùng ổn định.

    Sở Vân Thăng đoán có lẽ tất cả mọi người trong tòa nhà đều đã bị dọa cho chết khiếp, bao gồm cả vị chuyên gia tầng trên kia.

    Cả thế giới đột nhiên như yên tĩnh lại trong giờ khắc này, người phụ nữ cố chấp leo lên trên kia đã không buồn hô cứu mạng nữa, con quái vật đã ở cách chân nàng một mét, Sở Vân Thăng tin rằng chỉ cần con quái vật dùng lực một cái thì tuyệt đối có thể dễ dàng kẹp lấy người phụ nữ này trong cặp càng của mình! Cô ta chết chắc rồi, Sở Vân Thăng nghĩ thầm.

    Quái vật quả nhiên mở cặp càng của mình ra, cho thấy nó đã không còn kiên nhẫn nữa, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đi săn vô vị này. Ngay tại thời khắc này, cuốn sách cổ vẫn luôn lặng im bỗng nhiên phát ra hào quang bảy màu chói mắt. Sở Vân Thăng đã mở được thần thức chiều không gian thứ tư, trong nháy mắt liền cảm thấy được một luồng sức mạnh mênh mông đang ùn ùn kéo đến, trong khoảnh khắc này, dường như đến cả nguyên khí khắp không gian cũng trở nên run rẩy!

    Con quái vật đang giương càng tựa như có thể cảm nhận được luồng sức mạnh khổng lồ này, phát ra một tiếng rít gào hoàn toàn khác với tiếng kêu đắc ý khi nãy, như thể đang kêu gào thảm thiết, thậm chí còn ẩn giấu trong đó một chút sợ hãi!

    Sau đó, dưới ánh mắt trợn trừng của Sở Vân Thăng, vội vã tháo chạy khỏi tòa nhà, dùng một tốc độ còn nhanh hơn khi tấn công các binh sĩ ban nãy để chạy trốn, chỉ trong vài giây, con quái vật đó đã lui vào bóng tối vô biên vô tận, biến mất không còn chút tung tích!

    Sở Vân Thăng lòng đầy ngờ vực nâng cuốn sách cổ đã trở lại bình thường lên, trong lòng như nổi lên sóng to gió lớn, đồ tổ tiên để lại quả nhiên là bảo bối, bảo bối cỡ này vậy mà lại bị mấy đời nhà hắn cho đi giữ chức lót chân giường, đúng là quá châm biếm.

    Người phụ nữ kia đã được cứu, thế nhưng trong tình huống khi uy hiếp đã được trừ, nàng đã leo lên đến tầng ba nên không dám nhúc nhích chút nào. Tuy rằng nàng không biết vì sao trong giây phút cuối cùng con quái vật kia lại đột nhiên hoảng hốt bỏ chạy, nhưng giờ trong đầu nàng đã không còn chỗ để lo nghĩ vấn đề này. Dưới sự giúp đỡ của mấy người hàng xóm tốt bụng tầng ba, người phụ nữ vừa thoát chết trong gang tấc này rốt cuộc đã vào được trong một căn phòng, trong đó vang lên những tiếng khóc nức nở.

    Sở Vân Thăng khép tấm thép lại, phát hiện ra sau lưng mình đã phủ kín một lớp mồ hôi lạnh. Vừa nãy đúng là quá nguy hiểm, nếu không phải đúng lúc sách cổ phát sáng lần thứ hai, thì không chỉ người phụ nữ kia mất mạng trong cặp càng của con quái vật đó mà tất cả những người trong tòa nhà này đều có thể gặp phải nguy hiểm. Thế nên hắn vội vàng nhét sách cổ vào trong ngực, quyết định từ giờ phút này dù là lúc đi vệ sinh cũng không rời sách cổ nửa bước.

    Nghe vị chuyên gia tầng trên nói, ngày hôm đó trong tòa nhà còn có cả người bị dọa cho đái ra quần, đương nhiên đó tuyệt đối không phải ông ta. Còn người phụ nữ kia nghe nói là con gái của một thương gia giàu có ở phố đối diện, xin được từ nơi nào đấy của quân một một tờ giấy phép nên ra ngoài hít thở không khí với bạn trai. Khi trở về thì đột nhiên bị con quái vật kia tấn công. Người con trai chết ngay tại chỗ, còn cô ta bị dọa sợ đến suýt phát điên.

    Sau chuyện lần này, cả khu phố và con đường phía dưới đều trở nên yên tĩnh hơn nhiều, sau đó lại có rất nhiều chuyên gia đến mang chiếc Audi đã bị phá hủy và những chất lỏng tiết ra từ con quái vật kia đi, trên đường phố nhiều thêm một chiếc xe tăng và một chiếc xe thiết giáp tuần tra. Khiến cho Sở Vân Thăng chỉ biết cảm thán năng lực của khu nhà giàu đối diện quả nhiên mạnh mẽ.

    Lại qua vài ngày, cũng không giống như những gì mà Sở Vân Thăng lo sợ rằng sẽ có vô số quái vật tràn ra từ bốn phương tám hướng. Đây chẳng qua chỉ như một cơn ác mộng, loại quái vật này cũng không còn xuất hiện nữa, nhưng mà nghe vị chuyên gia tầng trên nói, ở nơi khác cũng có xuất hiện quái vật, quân đội đã phải dùng đến súng máy hạng nặng, trả giá hơn mười mấy mạng người mới có thể tiêu diệt được nó.

    Sở Vân Thăng trong lòng vô cùng hoảng hốt, một cảm giác bất lực không ngừng ập đến. Nếu không có sách cổ chèo chống cho niềm tin của hắn, hắn cũng không biết mình liệu có phát điên hay không nữa.

    Tu luyện! Điên cuồng tu luyện! Nhất định phải chế tạo được nguyên phù Vật Nạp, sau đó chế tạo nguyên phù Lục Giáp, nguyên phù Ngự Kim....

    Sở Vân Thăng khắc khổ tu luyện thâu đêm suốt sáng, đương nhiên là giờ đây không có mặt trời, có thế nào thì cũng chẳng biết ngày đêm.

    Sở Vân Thăng mất tám ngày mới khôi phục lại được lượng nguyên khí dự trữ. Với sự chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng cũng thành công chế ra tấm nguyên phù cấp hai đầu tiên - nguyên phù Vật Nạp. Khi ký hiệu trên bản thể đại biểu cho khả năng chứa đựng của nguyên phù bắn ra những ký tự màu vàng rực rỡ, sau đó đột nhiên co rút lại, nguyên phù lơ lửng giữa không trung, lấp lánh rực rỡ, Sở Vân Thăng kích động đến độ muốn hét ầm lên, đây chính là thứ mà hắn mất gần ba mươi ngày mới chế tạo thành công.

    Quá trình sử dụng nguyên phù thu nhận vật phẩm rất kỳ diệu, Sở Vân Thăng khống chế khẩu quyết, dùng ngón tay làm kiếm để điều khiển sự chuyển động của nguyên phù, nguyên phù bắn ra ánh sáng vàng chiếu lên những vật phẩm trong phòng. Bất cứ thứ gì không bị cố định mà bị chiếu tới đều bay lơ lửng lên không, sau đó dựa theo sự khống chế của Sở Vân Thăng mà từ từ hóa nhỏ rồi bay về phía nguyên phù theo ánh sáng vàng, cho đến khi bị hút vào trong bản thể nguyên phù, hóa thành những ký hiệu quái dị, xuất hiện trên mặt của tấm phù.

    Đợi đến khi đã thu tất cả những những cần thu thập, Sở Vân Thăng mới biến đổi khẩu quyết, nguyên phù đang lơ lửng giữa không trung liền biến thành một chùm sáng bắn về phía cánh tay của Sở Vân Thăng, dùng hình thức phong ấn dán lên tay hắn, toàn bộ quá trình rốt cuộc đã hoàn thành.

    Thông qua thần thức chiều không gian thứ tư, qua cánh tay có thể dễ dàng cảm giác được sức sống của nguyên phù, mà qua phù phong cũng rất thuận lợi cảm ứng được tất cả các vật phẩm đã bị thu vào. Thứ cảm giác lạ lẫm mà tuyệt vời này khiến Sở Vân Thăng hưng phấn một thời gian dài.

    Đáng tiếc sự hưng phấn này cũng không kéo dài quá lâu. Không quá vài ngày sau, tiếng súng dày đặc vọng từ đầu phố lại khiến hắn lâm vào khẩn trương!




    ----o0o----


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 06-10-2014 lúc 15:34.
    ---QC---


  2. Bài viết được 150 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,0989143984,aliking,AndyHuang,anhtuanngoc,athenes,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,chichi1111,chl10808,chutuocst,comic,congson,cuonglong,daimatroi,darkangeldn92dn,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dong_ta,dungkhocnhaem,EmHot,Erudite,freejack,gauden,geminigill,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huynhvu217,huyquoc52,IS3,julyfunny7,Kazack,khacvu,khomedo2006,kiddsun,kiemcom,kingdoom12,kkk3k,klman,krusk,ktvn666,Kurosaki Ichigo,kysibongtoi,Lan Thi,langtu6389,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,mastish,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nguyenvuduydl,nhbinhdbp,nhmclnhh,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,onggia_7x,pandoraminh,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,raycaster,Riddles,ronkute,rukuru,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,Siskem,soccerrec28,sonmap@,steel134,t19pha,taandta,TửLinh,thanhchu4,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,tntkxx,tonylai78,tranxuat,trunghoc198919891989,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,vietthuan,vipboy247,vtgcnn,windtran3110,wooddoll,x_chien,zodjac,Zoro_NDK,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 6: Thời khắc sinh tử.


    Dịch: Ngạ Quỷ


    Chương 6: Thời khắc sinh tử.


    Ở đầu phố người ta đang kịch chiến với ba con quái vật đỏ như lửa, nghe vị chuyên gia tầng trên nói thì quân đội đã đặt tên cho loại quái vật này là Xích Giáp Trùng, thuộc ngành côn trùng, năng lực phòng ngự rất mạnh, năng lực tấn công rất mạnh, nước bọt tiết ra có tính ăn mòn rất mạnh!

    Cũng may ở đầu phố còn có xe tăng và xe thiết giáp, sau khi trả một cái giá nặng nề, có vẻ như quân đội đã hạ gục được ba con Xích Giáp Trùng, nhưng không hề có tiếng hoan hô thắng lợi, mà cũng chẳng hề có tiếng kêu gào thảm thiết, tất cả mọi thứ chỉ trở về với yên tĩnh.

    Bắt đầu từ ngày tiếp theo, khẩu phần lương thực được phân phát cho khu phố giảm mạnh. Vị chuyên gia tầng trên lo lắng nói cho Sở Vân Thăng, bởi vì các nơi đều bị một lượng lớn Xích Giáp Trùng tấn công, vận chuyển vật tư đã không còn an toàn và thông suốt nữa.

    Thậm chí cuối cùng chỉ sợ quân đội sẽ phải vứt bỏ nơi này, có người nói xung quanh đây không ngừng có loại côn trùng này xuất hiện, số lượng càng ngày càng nhiều, quân đội đã không thể khống chế nổi nữa.

    Vị chuyên gia tầng trên kia quả nhiên là mồm quạ đen, rất nhanh chuyện này đã trở thành sự thật, khoảng chừng bảy đến tám ngày sau đó, Xích Giáp Trùng thường xuyên xuất hiện ở xung quanh.

    Thời đại của bóng tối đã tới, tất cả mọi người đều gọi thời đại còn có mặt trời trước kia là thời đại Mặt Trời, mà bây giờ chính là thời đại Bóng Tối.

    Trong một tòa nhà phía sau khu phố của Sở Vân Thăng, nếu tính theo thời đại Mặt Trời thì có lẽ là giữa đêm khuya, bỗng phát ra những tiếng kêu thảm thiết khiếp người, tiếp theo đó là tiếng rít bén nhọn của Xích Giáp Trùng. Loại chuyện này lúc ban đầu còn được quân đội xử lý, nhưng qua thời gian quân đội cũng không buồn quan tâm nữa.

    Tiếng kêu của Xích Giáp Trùng thỉnh thoảng lại truyền đến từ xung quanh, ở Thân Thành đã không còn nơi nào an toàn nữa, bốn phía đều là nguy cơ. Sở Vân Thăng tu luyện từ đêm này qua đêm khác mà ruột gan rối bời.

    Sau đó không lâu, nhóm bộ đội rút lui đầu tiên của quân đội rất nhanh đã xuất hiện ở đầu phố. Dưới sự bảo vệ của một lượng lớn xe tăng và xe thiết giáp, một đoàn xe tư nhân thật dài theo sau quân đội chậm rãi lái qua. Nghe vị chuyên gia tầng trên nói thì vài nhóm rút lui đầu tiên đều là những nhân vật lớn, được bộ đội chủ lực bảo vệ, thế nhưng ông ta cũng không biết cụ thể là sẽ rút lui đến chỗ nào, có lẽ là quân đội còn có căn cứ tốt hơn.

    Một tuần lễ sau, quân lính quân phát thức ăn cho khu phố sớm đã không còn tới nữa, bộ đội duy trì an ninh cũng càng ngày càng ít, thế cục dần dần trở nên hỗn loạn. Bà xã của chuyên gia tầng trên suýt chút nữa đã bị người ta hãm hiếp, may mắn còn có Sở Vân Thăng cầm súng uy hiếp mới cản được gã đàn ông to khỏe kia.

    Chuyên gia tầng trên vô cùng cảm kích Sở Vân Thăng, thuận tiện nói cho Sở Vân Thăng biết một bí mật, nói rằng qua ba ngày nữa, một nhóm nhân vật cấp cao và gia quyến cuối cùng sẽ được quân đội chủ lực được tranh bị hoàn hảo bảo vệ rút lui, vị chuyên gia tầng này trên bởi vì nguyên nhân nào đó cũng được tạm thời phân phối vào danh sách rút lui, mặc dù chỉ là cấp bậc thấp nhất, thế nhưng ông ta cũng nhận được ba danh ngạch cho người nhà, chỉ tiếc là người nhà của ông ta cũng vừa đủ ba người, không thể nào nhường cho Sở Vân Thăng một danh ngạch được.

    Sở Vân Thăng biết mình không có tư cách để được quân đội chiếu cố đặc biệt, ba ngày sau, gia đình ở tầng ba cứu giúp cho người con gái của thương nhân giàu có kia đã được cha của nàng báo đáp, nhận được tư cách được bảo vệ rút lui như gia đình vị chuyên gia tầng trên.

    Sở Vân Thăng mặc dù tự nhận cứu người phụ nó chính là sách cổ nhà mình, thế nhưng hắn không dám nói với bất kỳ ai, mà có nói cũng chưa chắc có ai tin tưởng. Dù vị thương gia kia có vẻ là một người có lương tâm, thế nhưng Sở Vân Thăng vẫn bỏ qua việc xin giúp đỡ, dù sao nếu giải thích ra thì mình sẽ tự rước lấy rất nhiều phiền toái.

    Bất quá, Sở Vân Thăng không ngờ được là, hành động rút lui ba ngày sau không biết sao lại bị rò rỉ bí mật một cách nghiêm trọng, đến nỗi đoàn xe dù được quân đội hạng nặng bảo vệ và được bóng tối yểm hộ, cũng chỉ đi được một đoạn rất ngắn đã bị một lượng lớn dân chúng ngăn cản, cho rằng quân đội đang muốn vứt bỏ bọn họ, hết sức phẫn nộ vì loại đối xử không công bằng này. Đoàn người đông đúc chen chúc trên phố, tâm tình kích động công khai lên án chính sách phân biệt đối xử của quân đội.

    Sở Vân Thăng không xuống đó. Hắn rất lo lắng việc Xích Giáp Trùng có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. hắn mở tấm thép trên cửa sổ ra, phát hiện phía dưới đã chật như nêm cối, chiếc xe đầu tiên trong đoàn xe quân đội đã đi được mấy con phố, từ nhà hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy những chiếc xe phía sau đang bị ngăn cản lại. Những dân chúng không có được danh ngạch rút lui thậm chí còn ném đồ về phía đoàn xe của quân đội để tỏ rõ sự phản đối mãnh liệt!

    Nghe vị chuyên gia tầng trên nói, bộ tổng chỉ huy đã có lệnh, dù bất kỳ ai, hễ là gây trở ngại nhiệm vụ của quân đội thì quân đội có quyền trực tiếp nổ súng không cần bẩm báo, đây chính là dùng kỷ luật thép trong thời loạn.

    Chẳng qua trung đoàn 126 dưới tình huống bị mấy vạn dân chúng bao vây, cho dù là chính đại diện bộ chỉ huy cũng không dám ra lệnh nổ súng. Quá nhiều người, mà đều là dân chúng bình thường, ai cũng không dám ra mệnh lệnh này. Báo cáo nhanh chóng được truyền lên bộ tổng chỉ huy.

    Sở Vân Thăng nghe được giọng nói của một người đàn ông, đang hô lớn qua loa phóng thanh ở phía xa:

    "Các đồng chí! Các đồng chí! Xin hãy nghe tôi nói! Tôi là Tần Cương ủy viên chính trị trung đoàn 126, xin mọi người yên tâm, bộ tổng chỉ huy tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất luận một đồng chí nào. Kế hoạch rút lui của quân đội tuyệt đối bao gồm cả các vị trong đó, xin hãy tin tưởng tôi!"

    ...

    "Con mẹ mày đang kể chuyện cười à!"

    "Láo toét! Đám các người đi rồi thì còn quay về sao?"

    "Bọn họ là người, thế chúng ta không phải là người chắc? Các người là quân đội nhân dân hay là quân đội của số ít dân?"

    ...

    Quần chúng đã hết sức bất bình, căn bản không thể nào thuyết phục.

    Tần Cương nâng cao âm lượng la lớn:

    "Các vị đồng chí! Ngàn vạn lần đừng để bị một số phần tử ngoài vòng pháp luật kích động, quân đội tuyệt đối sẽ không vứt bỏ các vị, Tần Cương tôi nguyện ý lưu lại rút lui cùng với người dân cuối cùng, xin hãy tin tôi, rất nhiều quân đội vẫn đang phòng thủ ở tiền tuyến, chúng tôi không phải là nhóm cuối cùng, muốn rút lui thì phải có trật tự, nếu không sẽ dễ rơi vào sự tập kích của quái thú, chúng ta phải cam đoan tổn thất là nhỏ nhất!"

    ...

    "Đừng nghe tên khốn kiếp này nói láo!"

    "Nếu như vậy thì cớ gì mấy kẻ làm quan đều được rút lui trước, mà chúng ta thì phải ở lại sau?"

    "Thời buổi này tiền còn giá trị gì, có tiền thì sao nào, chỉ toàn là rác!"

    "Ngươi thì biết cái gì, người có tiền thì đều có quan hệ rộng rãi, người nào mà không phải có quan hệ tốt với vài vị quan viên chính phủ, cạp váy ăn bám kiểu này, dân thường như chúng ta là cái con c*c gì!"

    "Bị côn trùng ăn hết cho rồi, khốn nạn!"

    ...

    Tình thế vô cùng hỗn loạn, dòng người không có vẻ gì là muốn tản đi, ngược lại tụ tập ngày càng nhiều. Có một binh sĩ vì khẩn trương quá mức mà cướp cò bắn một phát lên trời, lập tức khiến đám người bùng nổ.

    ...

    "Giết người rồi!"

    "Quân đội giết dân chúng kìa!"

    "Liều mạng với bọn chúng!"

    ...

    Tần Cương xoay người giận dữ nói với cấp dưới: "Con mẹ thằng khốn kiếp nào vừa nổ súng, ông bắn chết bây giờ!"

    Gã lính vừa nổ súng đã bị đoàn người đang sôi sục mãnh liệt bao phủ, ngay lúc những người đó chuẩn bị lao lên xe quân sự, bỗng nhiên có người hét lớn: "Quái!..Quái... Quái vật côn trùng!"

    Một con, hai con, ba con,.. ít nhất có đến năm sáu chục con Xích Giáp Trùng đỏ như lửa đang nhanh chóng bò theo bờ tường kiến trúc hai bên tiến tới gần!

    Cả đám người đều bị dọa cho choáng váng, cả đoàn người mới đây còn sắp bạo động, chỉ xoạt một cái đã bỏ chạy toán loạn. Năm mươi con Xích Giáp Trùng mà còn không chạy?

    Trong điều kiện thông tin liên lạc không thể sử dụng, trung đoàn trưởng trung đoàn 126 liền đoạt lấy loa phóng thanh mà hét lớn:

    "Chuẩn bị chiến đấu! Tiểu đoàn 2, tiểu đoàn 3, tiểu đoàn 7, súng máy hạng nặng bắn rải thảm, tên lửa sẵn sàng, pháo chuẩn bị!...."

    Dưới tiếng gầm rống của súng máy, tiếng rít gào của tên lửa, đoàn người hỗn loạn dẫm đạt giày xéo lên nhau mà bỏ chạy về khu nhà gần nhất.

    Xích Giáp Trùng dưới màn hỏa lực dày đặc, vẫn tiếp tục lao đến với tốc độ cao như cũ, ngoại trừ có vài con bị đạn tên lửa bắn trúng thổi bay ra ngoài, còn những con khác, dưới sự tấn công của súng máy hạng nặng, chẳng qua cũng chỉ có thêm vài vết lõm hoặc dăm ba cái lỗ trên lớp giáp xác của mình mà thôi, Xích Giáp Trùng chẳng hề tổn thất bao nhiêu.

    Đến khi chúng nó như những sát thần lao vào giữa đoàn người, những tiếng kêu gào thảm thiết lập tức vang lên không ngớt.

    Xích Giáp Trùng nhạy bén dễ dàng tránh né sự tấn công của vài quả tên lửa và một phát đạn pháo xe tăng, xông vào giữa đội xe quân đội. Leo lên đứng trên một chiếc xe tăng, cái miệng đỏ lòm lập tức phun ra chất lỏng màu xanh biếc, nhanh chóng ăn mòn lớp thiết giáp bên ngoài của xe tăng.

    Con Xích Giáp Trùng này rít lên một tiếng, cả người bùng lên ánh sáng màu đỏ, dùng cái chân trước sắc bén như đao đâm thẳng về một tên lính thiết giáp đang liều chết chống cự trong cái lỗ do chất lỏng ăn mòn tạo ra.


    Sở Vân Thăng vô cùng bội phục ý chí chiến đấu của những chiến sĩ này, nếu như mình là mấy người lính thiết giáp đó, có lẽ đã sớm chạy mất dép rồi.

    Hít sâu một hơi, hắn phải lập tức phong ấn nguyên phù Hàn Binh vào cây nỏ cứng mà ba tháng thước hắn đã mua bằng một số tiền lớn, căn cứ vào chú thích của sách cổ, cây nỏ sau khi được cải tạo như vậy sẽ có thể sử dụng nguyên khí thiên địa, bắn ra những mũi tên băng mang theo thuộc tính băng hàn có uy lực rất lớn, vừa vặn khắc chế được loại quái vật hệ hỏa như lũ Xích Giáp Trùng này.

    Chỉ đáng tiếc là khi đó không biết sẽ gặp phải quái vật gì, lãng phí một lượng lớn nguyên khí để chế tạo ra một tấm nguyên phù Hỏa Binh có hiệu quả còn không bằng nguyên phù hệ băng hàn, cho nên trong hai ngày này hắn đã tranh thủ gấp rút chế tạo ra nguyên phù Hàn Binh.

    Hiện tại sở dĩ phải gấp gáp phong ấn nguyên phù lên vũ khí như vậy là vì hắn đã phái hiện ra ba con Xích Giáp Trùng, đang chạy về phía đám người phía dưới tòa nhà số tám nơi hắn ở!

    Trừ khi sách cổ lại phát ra ánh sáng một lần nữa, nếu không ba con Xích Giáp Trùng này nhất định sẽ đuổi tới cùng đám người này!

    Lúc nào sách cổ mới phát sáng thì Sở Vân Thăng hoàn toàn không biết, cũng không thể trông cậy được, chỉ có thể dựa vào sự chuẩn bị trong mấy ngày nay.

    Nếu như phải đánh cận chiến với lũ côn trùng này thì trừ khi sách cổ có thể lại phát sáng để cứu hắn, chứ nếu không thì khả năng sống của hắn là bằng Không!

    Cho nên phải ngăn địch từ ngoài cửa, hiện tại dùng nỏ là tuyển chọn tốt nhất!


    ----o0o----

    JJ thì mình biết, nhưng JB là cái quái gì ??
    À à, ra là cái kê ba

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 06-10-2014 lúc 15:52.

  4. Bài viết được 149 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,aliking,AndyHuang,athenes,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chichi1111,chl10808,chutuocst,comic,congson,cuongi17,cuonglong,daimatroi,darkangeldn92dn,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dong_ta,dungkhocnhaem,duy_dt12,EmHot,Erudite,freejack,gauden,geminigill,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huudungtk,huynhvu217,huyquoc52,IS3,jinling,julyfunny7,Kazack,khacvu,khomedo2006,kiddsun,kiemcom,kingdoom12,klman,krusk,kungai,kysibongtoi,Lan Thi,langtu6389,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,longchien0123,Longinus,lybietcau,masterdin,mastish,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nguyenvuduydl,nhbinhdbp,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,onggia_7x,pestie,phiêu!,phong thi vân,phonglang,pnhuy,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,raycaster,Riddles,ronkute,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,Siskem,soccerrec28,sonmap@,steel134,taandta,TửLinh,thanhtien_nh,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,tntkxx,tranxuat,trunghoc198919891989,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,vietthuan,vipboy247,vtgcnn,windtran3110,wooddoll,x_chien,zodjac,Zoro_NDK,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 7: Uy lực một mũi tên!


    Dịch: Ngạ Quỷ


    Chương 7: Uy lực một mũi tên!


    Luống cuống tay chân phong ấn nguyên phù lên chiếc nỏ, Sở Vân Thăng sử dụng thần thức chiều không gian thứ tư, xuyên qua nguyên khí hình thành một kết nối kỳ diệu với cây nỏ. Kéo dây nỏ lên, lắp tên, qua cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, Sở Vân Thăng kìm nén trái tim đang nhảy tưng tưng, khẩn trương liếc nhìn đám Xích Giáp Trùng đang di chuyển dưới tòa nhà. Trong những lúc rảnh rỗi nhàm chán dạo gần đây, Sở Vân Thăng khi không có việc gì làm cũng đã từng lấy cây nỏ xịn độ chính xác cao mà hắn mua mất ba nghìn tệ này ra bắn chơi, tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng cũng không tính là một thằng hoàn toàn gà mờ.

    Dù là vậy thì mũi tên đầu tiên của Sở Vân Thăng vẫn bắn trật, không chỉ không trúng mục tiêu mà còn không kích hoạt ra mũi tên băng mang thuộc tính băng hàn nữa, hắn quá căng thẳng.

    Tốc độ của ba con Xích Giáp Trùng xa không phải thứ mà con người có thể so sánh được. Chỉ thoáng chốc đã đuổi kịp đoàn người, cặp càng tàn ác kẹp lấy mấy người rơi lại phía sau, đối với một mũi tên không hề có chút sức uy hiếp nào của Sở Vân Thăng, những con Xích Giáp Trùng kiêu ngạo này căn bản là không để vào mắt.

    Đến khi Sở Vân Thăng run run lắp mũi tên thứ hai lên, tiếng kêu khóc của đám người đã đến dưới tòa nhà hắn ở, có tầm khoảng 11 - 12 người, phía sau còn có khoảng năm người đã chết thảm trên cặp càng của lũ Xích Giáp Trùng.

    Trong đám người này, vị hàng xóm ở tầng thứ mười với hai cánh tay run lẩy bẩy dù làm thế nào cũng không thể mở cửa bảo vệ ra được.

    Xích Giáp Trùng trong lần thứ hai lao lên đã dùng đến chiếc chân vô cùng sắc bén của nó đâm vào thân thể của một gã mập mạp, sau đó nâng hắn lên cao rồi ném lên trời như thể đang chơi đùa.

    Sở Vân Thăng bắn bia ngắm di động thì cơ bản không chút nắm chắc, nhưng với con quái vật đã ngừng lại, hơn nữa hoàn toàn đứng trong bán kính 30 mét này, vẫn còn có đủ lòng tin.

    Hắn hít sâu một hơi, khóa chặt con Xích Giáp Trùng vô cùng kiêu ngạo kia!

    "Phập!"

    Mũi tên băng bí mật mang theo hàn khí thiên địa lao đi như bão táp!

    Tiếng gió bén nhọn khiến cho con Xích Giáp Trùng này cảnh giác nhìn lướt qua chỗ cửa sổ của Sở Vân Thăng, mà cũng chỉ kịp nhìn một cái, khoảng cách 30 mét, lại được tăng thêm uy lực thuộc tính nguyên khí, một mũi tên này căn bản không cho con Xích Giáp Trùng có cơ hội làm thêm động tác gì khác, không mất chút sức phá vỡ tầng phòng hộ đỏ như lửa của Xích Giáp Trùng, mãnh liệt đâm vào cơ thể của nó.

    Trong mũi tên có chứa nguyên khí băng hàn khiến cho con Xích Giáp Trùng này phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, ngay cả hai con Xích Giáp Trùng khác đang hút lấy não người ở phía sau cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía con Xích Giáp Trùng đang rít gào này!

    Mũi tên băng mang thuộc tính băng hàn rất nhanh đã thể hiện ra uy lực khủng bố của nó. Mặc dù hỏa nguyên khí trong cơ thể Xích Giáp Trùng liều mạng chống cự, thế nhưng vẫn nhanh chóng bị đóng băng cả người.

    "Thế này rốt cuộc là đã chết hay chưa?" Sở Vân Thăng không biết uy lực của mũi tên băng này lớn đến đâu, dù sao cũng chưa dùng bao giờ. Giờ thấy con Xích Giáp Trùng bị đông cứng thành tượng băng như vậy cũng không dám khẳng định, vội vàng lắp mũi tên thứ ba. Đã có hai lần kinh nghiệm trước, lúc này đã không còn khẩn trương lắm.

    Vốn đám người đã gần như tuyệt vọng, giờ bỗng nhiên lại thấy xuất hiện biến cố như vậy. Con quái vật mới đây còn như một ác ma kinh khủng, đột nhiên lại bị một mũi tiên không biết từ nói nào bắn tới biến thành tượng băng. Mối nguy hiểm gần ngay trước mắt đã được hóa giải, những người này tựa như người chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng, ham muốn được sống trong nháy mắt lại bùng cháy!

    Một người đàn ông trung niên đoạt lấy chiếc chìa khóa từ đôi tay run rẩy của gã tầng mười, bình tĩnh mở cửa chính ra, mười mấy người điên cuồng lao vào trong, sau đó, liền mềm oặt đặt mông ngồi xuống bậc tam cấp, ngơ ngác nhìn ra con Xích Giáp Trùng bị đóng băng ngoài cửa, còn có vài thi thể tan nát kia.

    Dưới ánh sáng yếu ớt, mấy người này chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết đều có hơi thất thần, người đàn ông trung niên mở cửa vẫn còn giữ được chút bình tĩnh, mở miệng nói:

    "Nhanh đi mau, lên lầu, bên ngoài vẫn còn hai con!"

    "Đúng đúng, trên lầu có cao thủ, thoáng cái đã giết chết được quái vật, có cao thủ ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu!"

    "Các người có thấy bắn từ tầng mấy không?"

    "Không thấy!"

    ...

    Mọi người nói với nhau vài câu, sau đó không dám dừng lại, vội vàng chạy bò lên tầng trên.

    Sở Vân Thăng vốn chuẩn bị bắn con Xích Giáp Trùng thứ hai, thế nhưng khi hắn đang định bóp cò thì khóe mắt liếc thấy con bị đóng băng kia không ngờ vẫn chưa chết hắn, vẫn đang không ngừng run rẩy, như thể lúc nào cũng có thể phá băng mà ra!

    Trong lòng Sở Vân Thăng liền nhảy lên, tuyệt đối không thể để cho nó có cơ hội sống lại, bây giờ giết một thì bớt một, huống hồ hai con kia đã bắt đầu di chuyển, lấy bản lĩnh của mình không có bao nhiêu nắm chắc sẽ bắn trúng mục tiêu đang di chuyển, thay vì lãng phí một phần nguyên khí, không bằng bồi thêm cho con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng kia thêm một mũi tên nữa. Mũi tên thứ ba không chút do dự bắn về phía con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng, mũi tên băng trực tiếp bắn thủng một lỗ lớn, khiến nó vỡ tan tành. Một con Xích Giáp Trùng hung hãn vô cùng lại bị vỡ thành vô số mảnh, cuối cùng cũng chết chỉ còn sót lại những mảnh vụn.

    Mà hai con còn lại đã hoàn toàn bị cái chết của đồng loại đốt lên hung tính. Rít gào giận dữ một tiếng, ném cái đầu lâu đang hút đi, trực tiếp lao đến dưới tòa nhà, một con dùng càng phá nát cửa chính, mà một con khác thì nhanh chóng men theo tường bò lên tầng sáu chỗ Sở Vân Thăng.

    Chúng nó đã phát hiện ra mình? Lần này Sở Vân Thăng ngược lại không còn khẩn trương nữa, không chỉ như thế, còn có một sự giác ngộ bản thân đang ở trong chỗ chết, đúng vậy, nếu chúng mày không chết thì tao chết!

    Nhờ vào ánh đèn yếu ớt của xe cộ trên đường, cùng với ánh lửa do lửa đạn bắn trúng tạo ra, Sở Vân Thăng có thể nhìn thấy rõ ràng hai con côn trùng đang phẫn nộ qua ống ngắm hồng ngoại trên chiếc nỏ.

    Mũi tên thứ tư bắn về con quái vật đang bò lên tường, một tên trúng đích, đóng băng!

    Sở Vân Thăng vốn không định dùng mũi tên thứ năm bắn chết con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng trên tường trước, mà là dùng tốc độ nhanh nhất đóng băng con Xích Giáp Trùng đang tấn công cửa chính, sau đó lợi dụng thời gian chúng phá băng để giết chết từng con một.

    Sau khi lắp mũi tên thứ năm, hắn lại phát hiện con Xích Giáp Trùng tấn công cửa chính giờ đã không thấy đâu, từ vị trí này của Sở Vân Thăng không thể thấy được cửa chính vốn thẳng góc với mình đã bị phá hay chưa, cho nên cũng không biết được con côn trùng kia đã tiến vào được hay là bỏ đi sang chỗ khác.

    Không còn cách nào khác, Sở Vân Thăng chỉ có thể trước hết giết chết con đang bị đóng băng kia rồi lui vào phòng.

    Cứ mỗi hai mũi tên là tiêu diệt hoàn toàn được một con Xích Giáp Trùng, nếu như để quân đội biết được, chỉ sợ đã sớm bị trưng dụng mang đi làm chủ lực, súng ống bình thường thật sự là quá khó để có thể tiêu diệt loại Xích Giáp Trùng có lồng bảo hộ che chở này.

    Đóng chặt cửa sổ, Sở Vân Thăng lắp lên mũi tên thứ sáu. Hắn hiện giờ không biết con cuối cùng kia đang ở đâu, chỉ có thể cầm chắc nỏ lui vào sát tường sẵn sàng phản ứng nếu gặp phải Xích Giáp Trùng.

    Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng nguyên khí trong cơ thể không còn nhiều lắm, ngoại trừ mũi tên đầu tiên vì quá căng thẳng mà hắn không vận hành nguyên khí phối hợp với nỏ bắn ra mũi tên băng ra, bốn mũi tên sau đó, mỗi cây hắn đều phải tiêu hao một lượng lớn nguyên khí trong cơ thể.

    Giờ hình tĩnh lại, hắn hoảng sợ phát hiện ra mình chỉ còn có thể bắn tối đa một mũi tên băng nữa thì nguyên khí sẽ sạch bách.

    Vừa rồi bản thân mình đúng là quá sơ suất, nếu muốn hoàn toàn giết chết ba con Xích Giáp Trùng thì cần phải bắn ra sáu mũi tên băng, mà cực hạn của mình mới chỉ là năm mũi, nếu như Xích Giáp Trùng khôi phục lại còn nhanh hơn cả mình thì căn bản sẽ chẳng còn chút phần thắng nào!

    Phải nhanh chóng khôi phục nguyên khí trong cơ thể, hắn tin cửa sổ mà mình đã gia cố có thể chống đỡ được Xích Giáp Trùng một lúc, lại chuẩn bị sẵn súng lục đã được cải tạo, cộng với tấm nguyện phù Ly Hỏa duy nhất trong tay, hắn tin tưởng chỉ cần bắn trúng một mũi tên, sau đó dùng súng lục đã được cải tạo hoặc nguyên phù Ly Hỏa tấn công trong khi nó đang bị đóng băng thì mình tuyệt đối có thể giết chết con côn trùng cuối cùng này.

    Trong phòng ngoại trừ những vật dụng cần thiết hàng ngày thì những thứ khác đều đã bị hắn ném vào nguyên phù Vật Nạp, căn phòng có vẻ trống trải. Sở Vân Thăng dứt khoát ngồi lên trên cái bàn ở phòng khách, tranh thủ thời gian khôi phục nguyên khí, đồng thời vểnh tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

    "Côn trùng! Con quái vật kia lên đây rồi!" Có tiếng người la hoảng ngoài hành lang.

    Vấn đề là, bây giờ mình nên ra ngoài bắn chết con côn trùng này trên hành lang hay cứ chờ cho nó đến trước cửa rồi hãy vác nỏ ra bắn?

    Sở Vân Thăng không phải một nhà quân sự mà cũng chẳng có kinh nghiệm chiến đấu cao thâm gì, không thể nào nhanh chóng phân tích ra cái lợi cái hại trong hai sự lựa chọn này được. Hắn cần thời gian suy nghĩ, thế nhưng tốc độ của Xích Giáp Trùng không cho hắn nhiều thời gian như vậy!

    Sở Vân Thăng có thể nghe được tiếng bước chân của ai đó chạy qua hành lang trước cửa nhà mình, bởi vì gần đây không hề có điện nên thang máy không thể sử dụng được, việc lên xuống chỉ có cách là leo cầu thang mà thôi.

    Sở Vân Thăng đưa ra quyết định to gan nhất trong đời từ trước tới giờ, hắn mở cửa chính phòng mình ra, sau đó đứng trong phòng, gác cây nỏ lên trên bàn lẳng lặng nhắm thẳng vào lối ra vào, hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần quái vật vừa xuất hiện hắn sẽ lập tức bắn tên đóng băng quái vật, đây là cơ hội thắng duy nhất của hắn!



    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 28-09-2014 lúc 07:02.

  6. Bài viết được 141 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,0989143984,aliking,AndyHuang,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chichi1111,chl10808,chutuocst,comic,congson,cuongi17,cuonglong,daimatroi,darkangeldn92dn,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dong_ta,dungkhocnhaem,EmHot,Erudite,freejack,gauden,geminigill,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huynhvu217,huyquoc52,jinling,julyfunny7,khacvu,kiddsun,kiemcom,kingdoom12,kkk3k,klman,krusk,kungai,Kurosaki Ichigo,Lamsao,Lan Thi,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,masterdin,mastish,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nguyenvuduydl,nhbinhdbp,nhmclnhh,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,raycaster,Riddles,ronkute,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,Siskem,soccerrec28,sonmap@,taandta,TửLinh,thanhtien_nh,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tj3ul0ng,tntkxx,tranxuat,trunghoc198919891989,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,vietthuan,vtgcnn,windtran3110,wooddoll,x_chien,zodjac,Zoro_NDK,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 8: Cao thủ trong tòa nhà số 8.


    Dịch: Ngạ Quỷ


    Chương 8: Cao thủ trong tòa nhà số 8.


    Sở Vân Thăng không biết Xích Giáp Trùng có thể dựa vào cầu thang mà tính được nó đang ở lầu mấy hay không, cảm thấy với trí tuệ của côn trùng thì chắc hẳn không thể nào tiến hóa đến mức có thể tìm thấy phòng hắn trong hành lang này được, mà cuối cùng con Xích Giáp Trùng này cũng không nhất định sẽ trực tiếp tiến đến trước cửa phòng hắn, vậy nên cứ mở cửa ra nhử con Xích Giáp Trùng đó tiến vào thì hơn!

    Mà quan trọng hơn nữa là, những người vừa lên lầu kia nhất định đã bị con Xích Giáp Trùng phát hiện ra, thậm chí có khả năng cho rằng bọn họ chính là kẻ đã giết chết đồng loại của mình.

    Cho nên hắn quyết định mạo hiểm, nếu như để cho con côn trùng này chạy loạn trong tòa nhà thì hắn không biết được lúc nào thì sẽ có một con Xích Giáp Trùng đột nhiên lao ra từ trần nhà hoặc vách tường, dù sao năng lực ăn mòn của con súc sinh này quá mạnh mẽ!

    Tốc độ xuất hiện và năng lực phản ứng của Xích Giáp Trùng còn vượt xa sự tưởng tượng của Sở Vân Thăng. Khi mà con súc sinh này vừa mới hiện ra ở đầu cầu thang, Sở Vân Thăng còn chưa kịp làm gì, Xích Giáp Trùng hiển nhiên lập tức đã phát hiện ra Sở Vân Thăng đang ẩn núp, chỉ hơi ngưng lại một chút rồi liền rít gào tấn công về phía hắn, chỉ để lại một cái bóng!

    Giây phút sinh tử, toàn bộ quá trình còn chưa đến một giây, đến khi Sở Vân Thăng phản ứng lại cũng chỉ kịp bóp cò, căn bản không kịp nhìn thấy mình có bắn trúng hay không, tay kia đã cầm súng lục vội vàng nã đạn, trong lúc kinh hoảng, Sở Vân Thăng liên tiếp bắn ra khoảng chừng năm, sáu phát.

    Ầm, Ầm, Ầm. Từng viên đạn mang theo nguyên khí như ngọn lửa nóng rực bắn vào bức tường, đó là tiếng của vài phát đạn bắn hụt. Đến khi bụi mù tan bớt, Sở Vân Thăng lúc này mới nhìn thấy mũi tên băng vô cùng may mắn đã bắn trúng.

    Có chút may mắn là dù chỉ bắn trúng chiếc càng nhưng vẫn có thể đóng băng hơn phân nửa thân thể con Xích Giáp Trùng lại, những viên đạn mang thuộc tính lửa bắn từ súng lục cũng trúng được vài viên, Sở Vân Thăng không còn nhiều nguyên khí, uy lực của viên đạn được nguyên phù trên súng lục kích hoạt ra kém xa so với một đòn toàn lực của mũi tên băng!

    Con Xích Giáp Trùng được hưởng thụ hương vị của Băng Hỏa lưỡng trọng thiên đã chết đến không thể chết lại, từ khi mặt trời biến mất tới nay, nguy cơ nghiêm trọng nhất ở trước mắt rốt cuộc cũng được giải!

    Sở Vân Thăng dùng nỏ băng đã yếu đi nhiều phát ra những mảnh băng để dập tắt ngọn lửa do mấy viên đạn có mang theo nguyên khí bắn vào tường, mới mất một lúc mà những viên đạn này đã đốt cho tường nhà Sở Vân Thăng có thêm mấy cái lỗ lớn.

    Sở Vân Thăng không dám chạm đến xác chết của Xích Giáp Trùng, đối với cái thứ lạ lẫm này hắn có chút lo lắng nó sẽ mang theo vi rút, hoặc là thứ gì đó có tính ăn mòn mạnh. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dùng nguyên phù Vật Nạp thu nó vào, mới coi như là xử lý sạch sẽ.

    Đoàn người trên đường cái hầu như đã chạy mất tăm mất tích, dưới vũ khí hạng nặng của quân đội, vài chục con Xích Giáp Trùng sau khi đã giết chết hơn trăm người, để lại chưa đến mười cái xác Xích Giáp Trùng bị quân đội bắn chết rồi lại nhanh chóng ẩn vào trong màn đêm đen kịt.

    Không ai biết khi nào chúng nó sẽ lại xuất hiện, đoàn xe đã bị tách rời nay có vẻ tàn tạ không hoàn chỉnh, bất quá vẫn tiếp tục đi theo sau bộ đội thiết giáp của quân đội, ầm ầm tiến lên, không ai biết được phía trước còn có bao nhiêu cái loại côn trùng gần như là đánh không chết này đang chờ đợi bọn họ.

    Một ngày đánh chết ba con Xích Giáp Trùng, khiến cho cả nguyên khí trong cơ thể và tinh thần của Sở Vân Thăng đều bị tiêu hao nghiêm trọng. Cái loại công pháp trong truyền thuyết chỉ cần ngồi xuống tu luyện là có thể thay thế cho giấc ngủ, Sở Vân Thăng bây giờ đã biết rõ là căn bản không thể nào tồn tại. Tu luyện là tu luyện, giấc ngủ là giấc ngủ, hoàn toàn không thể thay thế cho nhau, chỉ cần hắn vẫn còn là một con người bình thường, thì nhất định phải ăn ngủ ỉa đái như thường! Không thể nào thiếu được.

    Sở Vân Thăng mơ một giấc mơ, một giấc mơ buồn nôn như phim Hàn xẻng. Hắn với cây nỏ nguyên phù của mình bắn chết một con Xích Giáp Trùng, giải cứu một mỹ nữ đẹp như tiên, khi đã an toàn, mỹ nhân vì muốn báo đáp ân cứu mạng của hắn mà chủ động dâng hiến, ngay lúc tình tiết đang gay cấn thì hắn lại tỉnh, khiến cho Sở Vân Thăng rất ư buồn bực.

    Điện trong toàn khu phố đã bị cắt, khí than khí thiên nhiên gì cũng chẳng có, sau khi đứng lên Sở Vân Thăng cảm thấy rất đói, muốn ăn chút đồ ăn nóng.

    Vốn hắn đang định chuẩn bị dùng bếp cồn chứa trong nguyên phù Vật Nạp, thế nhưng ý thức nguy cơ càng ngày càng mạnh khiến Sở Vân Thăng nảy ra một ý, tháo băng đạn của súng lục ra, sau đó dùng khẩu súng trống không nhắm vào một khúc gỗ, dùng một chút nguyên khí yếu ớt trong cơ thể thành công bắn ra một ngọn lửa nhỏ. Năng lượng của nguyên khí thiên địa vô cùng mạnh mẽ, nhìn con Xích Giáp Trùng bị bắn chết bên ngoài đến giờ vẫn còn chưa tan băng, Sở Vân Thăng đoán chắc hẳn khả năng thiêu đốt của ngọn lửa này sẽ rất mạnh.

    Tiết kiệm được một ít cồn khiến cho tên keo kiệt Sở Vân Thăng hết sức vui vẻ, nhanh chóng dùng ngọn lửa trên khúc gỗ nấu một bát mì, khi mới ăn được non nửa thì đã nghe có người gõ cửa!

    Bất cứ lúc nào Sở Vân Thăng đều vô cùng cảnh giác, nhìn qua mắt thần, đối phương cũng rất phối hợp giơ ngọn nến chiếu sáng trước cửa, thì ra là gã hàng xóm tầng mười vừa tìm được đường sống trong chỗ chết khi nãy.

    Phản ứng đầu tiên của Sở Vân Thăng là, lẽ nào bọn họ đã biết chính mình đã giết chết ba con Xích Giáp Trùng kia?

    Chắc là không, khi con Xích Giáp Trùng thứ nhất bị bắn chết, bọn họ đang cực kỳ hoảng loạn, căn bản không thể nào phát hiện ra được, mà con Xích Giáp Trùng thứ hai và ba bị bắn chết thế nào bọn họ căn bản không chứng kiến!

    Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, vẫn mở cửa ra, mặc dù là trong thời đại Bóng Tối, bốn phía đều có nguy hiểm không khác gì ngày tận thế, nhưng dù sao con người vẫn là một loài giữ gìn tính xã hội, hơn nữa nhà mình rất sạch sẽ, con Xích Giáp Trùng thứ ba kia cũng đã bị thu lại, không sợ bị hắn phát hiện ra có gì không bình thường.

    Cùng đứng ngoài cửa với gã hàng xóm tầng mười còn có ba người, một người đàn ông trung niên, một thằng nhóc trẻ tuổi và một cố gái dáng vẻ bình thường.

    "Chào, có chuyện gì không?" Sở Vân Thăng "vẻ mặt nghi hoặc" nói.

    Mấy người đưa đầu liếc vào trong phòng Sở Vân Thăng, như thể đang tìm kiếm gì đó.

    "Không có gì, chỉ là vừa nãy có một con côn trùng lên đây, anh không nhìn thấy sao?" Gã tầng mười thực ra hoàn toàn không biết là ai đã giết lũ côn trùng, nếu không phải những người khác một mực muốn phải tìm được người đã bắn chết côn trùng đó, thì hắn cũng sẽ không bị ép phải đi gõ cửa từng phòng thế này, dù sao hắn cũng là người ở đây, làm nhiệm vụ gõ cửa thích hợp hơn những người còn lại.

    Thấy Sở Vân Thăng không có phản ứng gì, tên nhóc trẻ tuổi vội vàng giải thích:

    "Người anh em, chuyện là thế này, vừa nãy có vài con Xích Giáp Trùng đuổi giết chúng tôi, ngay ngoài cửa đã bị một vị cao thủ bắn chết một con, mà một con khác thì đuổi theo chúng tôi lên lầu. Lúc đó, chúng tôi chỉ mải bỏ chạy, sau đó thì nghe thấy một loạt tiếng súng rồi cũng không còn động tĩnh gì nữa, chúng tôi đoán có lẽ con quái vật đó đã bị cao thủ giết chết, cho nên mới đến đây hỏi xem anh có thấy được ai không?!"

    Đương nhiên, tên nhóc trẻ tuổi này cảm thấy cái gã tóc tai rối mù trông hết sức bình thường trước mắt, trên miệng lại còn treo lủng lẳng vài sợi mỳ ăn dở này, thực sự không thể nào liên quan đến hình tượng một vị cao thủ mà họ tưởng tượng. Cho nên tự động loại trừ Sở Vân Thăng ra khỏi diện tình nghi.

    "A, cái gì? Lũ quái vật đó đến rồi sao? Tôi nào có biết, vừa mới ngủ dậy thì đã nghe các người gõ cửa!" Sở Vân Thăng làm ra vẻ hết sức giật mình, lại còn khẩn trương liếc nhìn xung quanh, nói: "Thật sự có quái vật vào được đây? Vậy phải làm sao bây giờ?"

    "Cậu không cần lo lắng, trong tòa nhà này có cao thủ ẩn náu, hết sức an toàn, cậu cứ yên tâm đi, nếu như có phát hiện gì đặc biệt thì nhất định phải báo với mọi người, chúng tôi đi đây!"

    Người đàn ông trung niên nhíu nhíu mày, hắn cũng hiểu rằng người trước mắt này đúng là cách một trời một vực với cái gọi là cao thủ, an ủi Sở Vân Thăng vài câu đơn giản rồi nhanh chóng dẫn ba người khác rời đi.

    Tin tức tòa nhà số tám ẩn náu một người mạnh mẽ đến độ có thể bắn chết Xích Giáp Trùng rất nhanh đã lan truyền ra, toàn bộ khu phố đều sôi trào, qua thời gian dài như vậy mà đến quân đội cũng không có cách nào giết chết Xích Giáp Trùng một cách hiệu quả, mọi người vẫn đang ở trong một nguy cơ hiểm nghèo không thể tránh né.

    Cái cảm giác vô vọng bất lực này thậm chí đã khiến một vài người có tâm lý yếu trực tiếp tự sát mong được giải thoát, còn những người sống thì chỉ có thể làm một việc là cầu nguyện đừng để bản thân gặp phải lũ Xích Giáp Trùng chết tiệt.

    Bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một cao thủ có thể "dễ dàng" giết chết Xích Giáp Trùng, hơn nữa lại còn ẩn mình trong tòa nhà số tám, khiến cho cả khu phố thậm chí là những phố bên cạnh như thể là đã tìm được chỗ dựa.

    Hiện tại, thức ăn và an toàn là hai yếu tố quyết định trực tiếp ảnh hưởng đến sống còn trước mắt, thức ăn thì trước đó vẫn còn giữ lại một ít, các gia đình đều chắt chiu từng chút một nên vẫn có thể gắng gượng một thời gian, nhưng mặt an toàn thì không ổn rồi.

    Những con ác ma đi lại trong bóng tối kia, lúc não cũng có thể hiện ra xung quanh ngươi, lấy chỗ hoa viên Danh Đô mà Sở Vân Thăng đang sống đây, đã xảy ra không dưới ba vụ bị Xích Giáp Trùng tấn công.

    Tất cả đều không có ai sống sót! Không có ai toàn thây! Toàn bộ não đều bị hút sạch sẽ! Sự khủng bố của tình trạng chết khiến cho những ai từng thấy qua đều sụp đổ tâm lý trầm trọng!

    Chỉ có ở lại bên cạnh cao thủ mới an toàn, vị cao thủ này ở ngay tòa nhà số tám, thế nhưng rốt cuộc là ai? Tìm ra người đó, thỉnh cầu hắn che chở! Tất cả mọi người xung quanh đều đang suy nghĩ như vậy.



    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây

  8. Bài viết được 140 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,aliking,AndyHuang,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chichi1111,chl10808,chutuocst,comic,congson,cuongi17,cuonglong,daimatroi,darkangeldn92dn,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungkhocnhaem,duy_dt12,EmHot,Erudite,freejack,froge123,gauden,geminigill,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huudungtk,huyquoc52,jinling,julyfunny7,khuccui,kiemcom,kingdoom12,kkk3k,klman,krusk,Kurosaki Ichigo,kysibongtoi,Lamsao,Lan Thi,langtu6389,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,masterdin,mastish,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,monokuroo,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nhmclnhh,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,Riddles,ronkute,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,Siskem,soccerrec28,sonmap@,taandta,taris,TửLinh,Than ma,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tj3ul0ng,tntkxx,tranxuat,trunghoc198919891989,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,vietthuan,vtgcnn,windtran3110,wooddoll,x_chien,zodjac,Zoro_NDK,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 9: Cảnh giới Hai Nguyên Thiên.


    Dịch: Ngạ Quỷ

    ## Quá nhọ cho các bạn EU~~


    Chương 9: Cảnh giới Hai Nguyên Thiên.


    Bởi vì không còn mặt trời, quan niệm về thời gian của mọi người cũng rơi vào hỗn loạn, tuy rằng vẫn còn đồng hồ có thể cho thấy được ngày giờ chính xác, thế nhưng ngươi làm sao nói bây giờ là ban ngày mà không phải là buổi tối? Bây giờ lúc nào mà chẳng phải là buổi tối!

    Cho nên kể từ lúc Xích Giáp Trùng không còn xuất hiện nữa, mọi người đều dần dần tính giờ theo hai mươi bốn tiếng, đã chẳng còn phân biệt sáng tối ngày đêm gì nữa.

    Cửa chính tòa nhà số tám bị Xích Giáp Trùng phá hủy đã không còn vật liệu để sửa chữa lại, lục tục có người từ những tòa nhà khác dọn sang sống ở đây, đến 20 giờ, Sở Vân Thăng nhìn qua mắt thần mới thấy trước phòng mình đã ngồi đầy người đến đây tránh nạn.

    Tựa như chỉ khi ở trong tòa nhà số tám này mới khiến cho người ta cảm thấy an toàn, số người càng ngày càng nhiều, ngồi được hai tiếng đồng hồ thì rốt cuộc cũng bắt đầu có người không nhịn được đến gõ cửa phòng Sở Vân Thăng.

    Sở Vân Thăng không để ý đến bọn họ, bây giờ để ý chính mình cho tốt cũng đã không tệ rồi, qua trận chém giết sinh tử mười mấy tiếng trước, hắn biết rõ nếu muốn sinh tồn trong cái thế giới lúc nào cũng có thể xuất hiện lũ côn trùng này, nhất định phải nắm chắc việc tu luyện nguyên khí của mình.

    Trong hai ngày nay hắn lại nghĩ ra hàm nghĩa của mười mấy ký hiệu trong sách cổ, phát hiện ra trình độ tu luyện nguyên khí của mình bây giờ chỉ là Một Nguyên Thiên, trình độ này quá thấp! Không chỉ số lượng nguyên khí mà cơ thể có thể hấp thu không nhiều lắm, mà đến cả đẳng cấp nguyên phù có thể chế tạo cũng bị hạn chế rất lớn.

    Nguyên phù hiện đang là phương tiện sinh tồn của hắn, tình huống của bản thân hắn không giống với những cao thủ có thể tự mình thức tỉnh kia.

    Những người có tư chất có thể tự mình thức tỉnh, tuy rằng chỉ có một thuộc tính, hoặc là lửa, hoặc là băng, hoặc có lẽ là một loại nào đó khác, trong sách cổ có giới thiệu rất nhiều loại, thế nhưng bọn họ sau khi thức tỉnh đều có thể trực tiếp sử dụng uy lực của năng lượng trong cơ thể, cũng giống như trong thân thể của họ đã phong ấn sẵn một tấm nguyên phù.

    Như gã nắm đấm băng lúc trước, chỉ cần vung nắm đấm là có thể đánh ra băng tuyết. Điều này Sở Vân Thăng không làm được, như trong sách cổ nói thì hắn thuộc về dạng tu luyện theo phương pháp chính thống, chỉ khi nào nguyên khí trong cơ thể tu luyện đến cảnh giới Ba Nguyên Thiên, mới có thể không cần mượn sức mạnh của nguyên phù nữa mà là tu luyện các chiến kỹ cho bản thân, đương nhiên nếu như khi đó còn kết hợp thêm nguyên phù, thì uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn.

    Trước đó, hắn phải mượn nguyên phù để sử dụng sức mạnh của bản thân, tất nhiên khác với người khác, tính đa dạng của nguyên phù khiến hắn có thể sử dụng các kỹ năng của nhiều thuộc tính khác nhau. Hơn nữa với sự giúp đỡ của nguyên phù, uy lực sẽ không thua kém gì những người tự thức tỉnh.

    Hiện tại hắn miễn cưỡng có thể chế tạo nguyên phù cấp hai, nếu như muốn chế tạo nguyên phù cấp ba thì nhất định phải nhanh chóng tu luyện lên đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên.

    Nguyên phù cấp ba mới là nguyên phù chính thức có khả năng sử dụng nhiều lần, không giống như những nguyên phù chỉ dùng một lần trong tay Sở Vân Thăng hiện nay, cứ khi nào hết nguyên khí lại phải vội vàng thay một nguyên phù mới.

    Để từ cảnh giới Một Nguyên Thiên tiến lên cảnh giới Hai Nguyên Thiên cũng không phức tạp, dựa theo những gì mà sách cổ viết, chỉ cần lần lượt xả hết nguyên khí trong cơ thể, sau đó lại nạp đầy trở lại, tổng cộng chín chín tám mươi mốt lần, khiến cho các bộ phận trong cơ thể được nguyên khí rèn luyện đầy đủ thì đến sau lần tám mươi hai đã là cảnh giới Hai Nguyên Thiên rồi.

    Thế nhưng tốc độ tu luyện của hắn thực sự quá chậm, chậm như một con ốc sên! Tuy rằng trừ ăn với ngủ thì Sở Vân Thăng cơ bản đều là liều mạng tu luyện nguyên khí, thế nhưng lượng nguyên khí trong cơ thể vẫn tăng trưởng cực kỳ chậm chạp, hoàn toàn không bị tâm tình nôn nóng của hắn ảnh hưởng chút nào!

    Với tốc độ thế này, phải đến tám chín ngày Sở Vân Thăng mới có thể khôi phục toàn bộ nguyên khí, dù cho không tính đến thời gian xả nguyên khí ra thì nhất định cũng phải mất hai năm hắn mới đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên!

    Hai năm? Nếu như là lúc hòa bình như thời đại Mặt Trời, hắn thật có thể từ từ tu luyện, thế nhưng bây giờ chính là thời đại Bóng Tối đâu đâu cũng là nguy hiểm, chắc chắn việc đó là không thể! Hiện tại chỉ riêng việc đối phó với ba con Xích Giáp Trùng cũng đã khiến hắn kiệt sức, nếu như lại gặp phải một lũ côn trùng lên đến hơn năm mươi con như mười mấy tiếng trước, vật thì chẳng phải bản thân mình đến cơ hội để chạy trốn cũng chẳng có sao?

    Hai năm đã đủ cho lũ côn trùng giết chết hắn vô số lần!

    Phải tìm ra một cách tu luyện tốt hơn, bằng không dù cho có được một thứ nghịch thiên như sách cổ thì Sở Vân Thăng vẫn có thể gặp phải nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào!

    Hắn lại lần nữa lấy sách cổ ra, không ngần ngại lật tới lật lui nghiên cứu. Hắn tin chắc trong này nhất định sẽ có biện pháp, chỉ là lượng chữ mà mình biết quá ít, chứ không nếu như có thể đọc hiểu sách cổ một cách lưu loát, bên trong nhất định sẽ có thứ gì đó mà hắn còn chưa nghĩ đến!

    Trải qua một phen tìm kiếm, tốt xấu thì hắn cũng tìm được vài thứ đáng chú ý, lần lượt thử nghiệm thì phần lớn đều thất bại, chỉ còn lại một thứ có tên là nguyên phù Nhiếp Nguyên.

    Sở Vân Thăng nhìn tên gọi của cái nguyên phù này mà không dám chắc chắn, tuy rằng ba chữ này hắn đều có thể nhận ra được, thế nhưng phần giới thiệu về công dụng của nguyên phù phía sau thì đến hơn hai phần ba hắn hoàn toàn không nhận ra. Bất quá cũng may là phương pháp chế tạo hắn vẫn có thể đọc hiểu.

    Cái nguyên phù này là một nguyên phù cấp hai, phải dùng đến toàn bộ nguyên khí của hắn mới chế tạo được. Vừa rồi vội vã thử nghiệm những biện pháp khác khiến cho nguyên khí của hắn đã tiêu hao gần một nửa, nếu muốn chế tạo thì cũng không thể, đành phải đợi thêm khoảng chừng bốn ngày nữa!

    Trong bốn ngày này, hắn tu luyện mệt thì lấy nỏ ra tiếp tục luyện tập giáo trình tập bắn mà hắn đã đặt ra từ sau buổi tối ngày hôm trước, liều mạng tập luyện độ chính xác. Với trình độ nguyên khí chỉ đủ để bắn ra vài mũi tên của hắn, kỹ thuật bắn hiển nhiên vô cùng quan trọng. Nếu như bắn trật thì sẽ tổn thất một lượng nguyên khí rất lớn.

    Trải qua bốn ngày tu luyện, lại cộng thêm nguyên phù Lục Giáp tăng cường cho tiềm lực thân thể hắn, khiến cho hắn tự tin có thể chắc chắn bắn trúng một con Xích Giáp Trùng trong bán kính ba mươi mét, điều kiện tiên quyết là con Xích Giáp Trùng đó phải đứng yên, dù sao thì khả năng có thể bắn trúng mục tiêu di động không phải là một sớm một chiều là có thể luyện ra được, cái càng quan trọng hơn chính là kinh nghiệm.

    Bốn ngày sau, hắn rốt cuộc chế tạo xong nguyên phù Nhiếp Nguyên, thế nhưng đến khi sử dụng lại gặp phải một vấn đề. Bất luận là Sở Vân Thăng kích hoạt nó thế nào thì cũng không thấy nguyên phù tự động hấp thu nguyên khí thiên địa.

    Trăn trở một lúc lâu, Sở Vân Thăng đột nhiên lóe lên ý tưởng, nếu như tấm nguyên phù này không hấp thu được nguyên khí sơ khai trong trời đất, vậy liệu có chứng tỏ rằng nó có thể hấp thu nguyên khí từng được cải tạo qua chứa trong cơ thể?

    Nghĩ là làm, hắn lập tức bắt tay hành động, chẳng qua lại chán nản nhận ra với lượng nguyên khí ít ỏi còn lại trong cơ thể mình căn bản không cách nào thử nghiệm được.


    Hắn lập tức nghĩ đến Xích Giáp Trùng, lồng bảo vệ màu đỏ trên người con súc sinh này tuyệt đối là do nguyên khí tạo ra, chứng tỏ trong cơ thể chúng nhất định phải có nguyên khí tồn tại!

    Sở Vân Thăng lập tức mang thi thể của con Xích Giáp Trùng mình cất giấu ra, điều khiển nguyên phù, quả nhiên! Nguyên phù lúc trước còn sống chết không có động tĩnh gì, giờ lập tức bắn ra một tia sáng trắng chiếu lên trên xác chết con Xích Giáp Trùng, tiếp theo đó là từng vầng sáng màu trắng ngà bị nguyên phù hút vào trong bản thể, khoảng chừng chỉ mất mười giây đồng hồ, nguyên phù thu ánh sáng trắng lại, Sở Vân Thăng giơ nguyên phù lên nhìn, trên khoảng trống mặt trên tấm nguyên phù giờ đã có thêm một hoa văn hình ngọn lửa chiếm diện tích gần một phần sáu.

    Sở Vân Thăng đoán, cái này hẳn là đã nói rõ nguyên khí trong cơ thể Xích Giáp Trùng chính là thuộc tính lửa.

    Bất quá ngay khi hắn đang định thu nó vào nguyên phù Vật Nạp, lại vui mừng phát hiện ra giữa hắn và nguyên phù Nhiếp Nguyên có một mối liên kết nguyên khí khó nhận ra, có thể lập tức khiến nguyên khí trong nguyên phù chảy ngược vào cơ thể Sở Vân Thăng!

    Đương nhiên hắn có thể ngăn cản việc chảy ngược này nhưng lại không làm, hắn muốn xem thử sẽ có chuyện gì xảy ra!

    Toàn bộ quá trình nếu so với khi hút vào thì chậm gấp đôi, đến gần hai mươi giây, đến khi hoa văn ngọn lửa trên nguyên phù biến mất, nguyên phù cũng tan rã thành từng mẩu vụn, nguyên phù cấp hai chỉ có thể sử dụng một lần!

    Thế nhưng Sở Vân Thăng lại không hề đau lòng chút nào vì sự tan biến của nguyên phù, trái lại giờ hắn đang hưng phấn muốn hét lớn, hắn có thể cảm giác được nguyên khí trong cơ thể mình rõ ràng đã được bổ sung đến một phần ba!

    Đây là trình độ mà hắn phải tu luyện vất vả ba ngày mới có thể đạt đến!

    Hắn làm sao mà không kích động được, năng lượng trong cơ thể một con Xích Giáp Trùng khi được nguyên phù chuyển hóa có lẽ đã bị hao tổn một lượng lớn, thế nhưng vẫn có thể bổ sung gần một phần ba nguyên khí cho hắn!

    Như vậy, hắn chỉ cần ba con Xích Giáp Trùng là có thể bổ sung nguyên khí cho cơ thể phục hồi đến trạng thái hoàn hảo, mà không cần phải khổ sở tu luyện đến tám chín ngày nữa!

    Trong đầu hắn lập tức hiện ra một kế hoạch tu luyện, đúng là thứ mà mấy ngày nay hắn đang đau khổ tìm kiếm.

    Đầu tiên là chế tạo một tấm nguyên phù Nhiếp Nguyên, sau đó lại dùng tám ngày tu luyện cho nguyên khí khôi phục đầy. Bây giờ hắn đã có thể bắn ra sáu mũi tên băng khi nguyên khí sung túc, như vậy nếu như trong tình huống lý tưởng tiến lùi hợp lý, có thể đóng băng sáu con Xích Giáp Trùng. Khi Xích Giáp Trùng trong trạng thái đóng băng thì cơ thể không còn lồng năng lượng bảo vệ cơ thể, có thể dùng cách khác để giết chết nó, rồi dùng nguyên phù hút lấy nguyên khí của sáu con Xích Giáp Trùng.

    Bởi vì nguyên phù chỉ có thể sử dụng một lần, sau khi đã hút đầy nguyên khí thì dù có phóng ra ít nhiều bao nhiêu nguyên khí, khoảng trống tạo ra trên phù thể cũng không thể nạp lại lần nữa được.

    Cho nên để có thể sử dụng nguyên phù cách hiệu quả nhất, trước hết phải hút đầy nguyên khí, sau đó sẽ chia ra hai lần truyền vào cơ thể mình, mỗi lần vừa đủ cho mình hồi phục hoàn toàn nguyên khí, đương nhiên vào lần thứ hai khi nguyên phù đã phóng hết nguyên khí thì sẽ tự động tan biến.

    Như vậy, sau khi đóng băng sáu con Xích Giáp Trùng rồi dùng nguyên phù hút lấy nguyên khí của chúng, trong cơ thể mình đã gần như cạn sạch, có thể lập tứ bổ sung lần đầu tiên, sau khi khôi phục lại lập tức chế ra một tấm nguyên phù Nhiếp Nguyên mới, do đó nguyên khí trong cơ thể lại trở nên trống rỗng, rồi tiếp tục bổ sung lần hai, nguyên phù cũ sẽ hỏng, nhưng sau khi khôi phục nguyên khí, bản thân mình lại có thể bắn chết sáu con côn trùng, dùng nguyên phù mới hút lấy nguyên khí, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

    Trên lý luận, hắn chỉ cần giết chết 243 con Xích Giáp Trùng là có thể đột phá cảnh giới Một Nguyên Thiên, tiến vào cảnh giới Hai Nguyên Thiên, có thể chế tạo nguyên phù cấp ba sử dụng được nhiều lần, không cần thiết phải tiếp tục khổ sở tính toán số lần sử dụng nguyên phù như giờ nữa!...

    .....

    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 29-09-2014 lúc 17:12.

    ---QC---


  10. Bài viết được 140 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,aliking,AndyHuang,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chichi1111,chl10808,chutuocst,comic,congson,cuongi17,cuonglong,daimatroi,darkangeldn92dn,Darkpinces,DarkTime,david19,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungkhocnhaem,EmHot,Erudite,freejack,froge123,gauden,geminigill,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huudungtk,huyquoc52,IS3,jinling,julyfunny7,khuccui,kiemcom,kingdoom12,kkk3k,klman,KOFTF,krusk,kungai,Kurosaki Ichigo,Lamsao,Lan Thi,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,masterdin,mastish,Meoluoi210,Miên Lý Tàng Châm,minh5e,minhtan11d1,momoi,monokuroo,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nhmclnhh,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,Riddles,ronkute,sanotaro,sasuketaki02,Siskem,soccerrec28,sonmap@,taandta,taris,TửLinh,Than ma,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,tranxuat,trunghoc198919891989,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,vietthuan,vtgcnn,windtran3110,x_chien,zodjac,Zoro_NDK,
Trang 2 của 61 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status