TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 61 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 303

Chủ đề: Hắc Ám Huyết Thời Đại - Thiên Hạ Phiêu Hỏa - Mạt Thế (New Q4-C291)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 10: Đánh lén!


    Dịch: Ngạ Quỷ


    Chương 10: Đánh lén!


    Sở Vân Thăng hưng phấn đến không ngủ được, hắn rốt cuộc không cần phải chờ đến hai năm sau mới có thể đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, mục tiêu hiện tại của hắn là phải giết được ít nhất 243 con Xích Giáp Trùng!

    Hắn phải rời khỏi phòng, chủ động dấn thân vào bóng tối, tìm kiếm những con Xích Giáp Trùng lạc đàn, sau đó giết chết nó, hấp thu nguyên khí!

    Trang bị cho mình một tấm nguyên phù Nhiếp Nguyên mới, một khẩu súng lục, một chiếc nỏ có thể tháo lắp và mũi tên, một thanh trường kiếm đã chuẩn bị sẵn từ thời đại Mặt Trời, phong ấn lên đó nguyên phù Thần Binh, để sử dụng khi phải cận chiến.

    Mặt khác Sở Vân Thăng không yên tâm lắm nên chế tạo thêm một tấm nguyên phù Lục Giáp tăng cường thể lực và phòng ngự, chuẩn bị xong những thứ này thì đã là chuyện của vài ngày sau.

    Nếu muốn tìm Xích Giáp Trùng thì không hề khó, thường xuyên có những tiếng gào thét thảm thiết truyền đến từ xa, và cả tiếng đạn pháo mãnh liệt của quân đội nữa, không có chỗ nào không có dấu hiệu thể hiện nơi đó tồn tại Xích Giáp Trùng.

    Lấy năng lực hiện tại của Sở Vân Thăng, tốt nhất là đánh lén những con Xích Giáp Trùng lạc đàn, còn nếu lũ côn trùng xuất hiện thành đàn thì hắn cũng chỉ có thể chạy trối chết!

    Hắn bỏ qua việc tìm đến nơi quân đội đang giao chiến với lũ côn trùng để kiếm lợi, đó là dải đất hết sức nguy hiểm mà lũ côn trùng toàn đi thành đàn với nhau, hơn nữa việc hắn dùng nguyên phù hấp thu nguyên khí đối với người bình thường hiện tại vẫn còn quá quỷ dị, hắn còn chưa muốn lại giống như gã nắm đấm băng bị quân đội mang đi thí nghiệm.

    Mục tiêu hiện tại của hắn là một hai con Xích Giáp Trùng hoạt động đơn lẻ, ngay cả là ba con thì hắn cũng không muốn chính diện đối chọi. Nếu như nguyên phù Lục Giáp không thể chống lại sự tấn công mãnh liệt và thứ nước bọt có tính ăn mòn kinh khủng của Xích Giáp Trùng, vậy thì lúc đó hắn có hối hận cũng đã muộn.

    Mười mấy ngày qua, những người khác trong tòa nhà đều phải gian nan vượt qua những ngày tháng im lìm như chết, thức ăn ngày càng ít, khiến cho mọi người bắt đầu thảo luận là nên rút lui khỏi đây, hay là thủ vững chờ đến khi quân đội khống chế được thành phố, vì đó mà thường xuyên nhao nhao ầm ỹ.

    Sở Vân Thăng lúc này rời khỏi khu phố khiến cho rất nhiều người chỉ biết thở dài, thế nhưng không ai hỏi han gì, mấy ngày nay cũng có rất nhiều người không thể chịu đựng nổi đều lén đi ra ngoài tìm chút cơ may, kiếm chút thức ăn, nhưng phần lớn những người rời khỏi đây đều không trở về nữa. Sở Vân Thăng trong mắt họ chính là dạng người ra ngoài tìm chết này.

    Hắn tìm một góc vắng vẻ, lấy từ trong nguyên phù vật nạp ra một chiếc xe máy đã chuẩn bị sẵn từ thời đại Mặt Trời, nhãn hiệu là loại rất phổ biến để sau này có thể dễ dàng tìm kiếm linh kiện thay thế.

    Đội lên bộ mũ bảo hiểm và máy nhìn ban đêm đời thứ tư mua với giá cao, Sở Vân Thăng rồ ga hết sức phong cách, phóng về phía gần nhất có tiếng hét thảm vang lên.

    Thân Thành giờ đây chìm trong bóng tối, đã không còn sự phồn vinh xa hoa trụy lạc của ngày trước, đèn xe thình thoảng lướt qua tựa giờ tựa như lửa ma trơi trong một thành phố chết, những tòa cao ốc trống trải đen kịt bốn phía xung quanh, tựa như những con quái vật ăn thịt người ẩn trong đêm đen.

    Đến khi Sở Vân Thăng chạy đến nơi, chỉ phát hiện ra nửa khúc thi thể không đầu, cái đầu lâu trống không đang nằm dưới một cột điện cách đó không xa, máu và nội tạng chảy lênh láng, khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn nôn mửa.

    Xích Giáp Trùng hẳn còn chưa đi xa, hắn thu xe mô tô lại, cầm lấy nỏ rồi men theo tường lặng lẽ tiến tới một con đường khác.

    Máy nhìn ban đêm là hàng nước ngoài được buôn lậu vào với giá cao, là sản phẩm công nghệ cao với kỹ thuật "Filmless Auto-gated" cho điều kiện ánh sáng yếu đời thứ bốn*. Thứ này thuộc loại sản phẩm cấm bị kiểm soát nghiêm ngặt trong nước.
    *GG Night Vision gen 4 Filmless Auto-gated nếu muốn biết thêm chi tiết.

    Để đề phòng thời đại Bóng Tối hoàn toàn không có ánh sáng này, hắn còn trang bị thêm một nguồn phát xạ hồng ngoại, bởi vì bản thân lũ côn trùng, hoặc có lẽ là nhờ vào lồng bảo vệ, mà bản thân chúng hoàn toàn không phát ra tia hồng ngoại, phải dựa sự phản xạ của nguồn sáng xung quanh mới có khả năng phát hiện ra chúng, thế nhưng ở vùng đất hoàn toàn đen kịt này, nguồn phát xạ hồng ngoại là một trang bị bắt buộc phải có để có thể chủ động phát hiện ra lũ côn trùng.

    Rẽ qua một góc tường, lại rẽ qua một góc tường khác, ngoại trừ thỉnh thoảng lại gặp phải mấy người đang hoảng loạn ra, thì đến một con Xích Giáp Trùng cũng không gặp. Sở Vân Thăng bỗng có một ý nghĩ hơi buồn cười: Có lẽ mình chính là người duy nhất trên thế giới này hy vọng có thể gặp được côn trùng!

    Khi mà hắn đang muốn rời khỏi nơi này, một tiếng thét chói tai từ một tòa nhà phía đối diện truyền đến, sau đó lại nghe thấy những tiếng gào khóc ầm ĩ hoảng loạn, Sở Vân Thăng giật nảy, vội vàng ẩn nấp lẻn đến đó, loáng thoáng có thể thấy cửa sổ trên lầu hai có một lỗ thủng lớn, tình huống bên trong không rõ ràng lắm, thế nhưng hình ảnh hiển thị hồng ngoại lại cho thấy ở vị trí khoảng độ cao tầng năm hoặc sáu, có mấy bóng người đang hoảng hốt di động, vì bị vách tường ngăn trở mà không thấy được quá rõ ràng.

    Sở Vân Thăng tập trung tinh thần, bằng thể lực đã được nguyên phù Lục Giáp tăng cường, men theo những vật dụng nhô ra khỏi tường mà leo lên lổ thủng trên tầng hai, cắm đầu chui vào.

    Dọc theo đường đi hắn hết sức cẩn thận, bởi vì bị các bức tường ngăn cản quá nhiều nên hắn không biết được rốt cuộc là có bao nhiêu con côn trùng, phải đề phòng xuất hiện việc ngoài ý muốn.

    Liên tiếp vang lên những tiếng thét, thậm chí còn mang theo những tiếng nức nở, trong đêm tối tĩnh lặng có vẻ vô cùng chói tai.

    Sở Vân Thăng men theo tiếng động đi thẳng lên đến tầng năm, lúc này hắn đã có thể thấy rõ ràng sáu người và một con Xích Giáp Trùng, trên mặt đất có hai ba xác chết, Xích Giáp Trùng đại khái cũng không vội vàng giết sạch những người này, phỏng chừng nó đã xem những người này trở thành con mồi chết chắc rồi, đang không nhanh không chậm hút một cái đầu người.

    Vài người bị ép vào góc tường, cuộc lại một chỗ, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng, máy nhìn đêm nhìn xuyên qua tường nên không thể thấy rõ lắm vẻ mặt của họ, thế nhưng Sở Vân Thăng tuyệt đối tin rằng, vẻ mặt những người này nhất định cũng sẽ giống với mình khi lần đầu tiên nhìn thấy một con côn trùng, vô cùng khủng hoảng.

    Xích Giáp Trùng thả cái đầu người đã bị hút khô xuống, ánh mắt không kiêng kỵ gì quét tới quét lui trên thân thể sáu người, như thể đang chọn lấy một bộ não người ngon lành hơn.

    Sáu người trong nháy mắt đã hiểu ý đồ của Xích Giáp Trùng, không ngờ cùng lúc ngừng bặt việc gào thét, ai cũng không muốn chết trước, lỡ đâu con côn trùng kinh khủng này đã ăn no, hoặc là lập tức sẽ bỏ đi cũng chưa biết chừng.

    Ánh mắt tham lam của con Xích Giáp Trùng nhanh chóng dừng lại trên người một cô gái có diện mạo xinh đẹp, cô gái bị nó nhìn đến lập tức như rơi vào địa ngục, tuyệt vọng, sợ hãi, khẩn trương, tất cả đều trong nháy mắt bùng nổ, nàng khóc lóc ôm lấy cánh tay của một người đàn ông trung niên, nói lớn: "Không, không nên là tôi, không nên là tôi!...."

    Những người xung quanh đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, vừa có đồng tình, lại vừa cảm thấy may mắn đó không phải là mình.

    Nàng dốc hết chút hy vọng cuối cùng nhìn người đàn ông trung niên kia, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra ánh mắt né tránh của người đàn ông từng vô số lần thề non hẹn biển với nàng này, thậm chí người đàn ông này còn dùng sức rút cánh tay đang bị nàng ôm chặc trong ngực ra!

    Nàng tuyệt vọng, trong khoảnh khắc đó rốt cuộc đã có giác ngộ về cái chết, thậm chí tâm trí đã hoàn toàn nguội lạnh.

    Côn trùng bò tới, nàng nhắm hai mắt lại.

    Bỗng nhiên nàng phát hiện mình bị đẩy sang một bên, một bóng người che chở trước người nàng. Nàng mở mắt nhìn lên, là một cậu thiếu niên trẻ tuổi, người đã từng nói thích mình, nhưng lại bị bản thân lạnh lùng cự tuyệt, hắn lúc này quay đầu lại khẽ cười với nàng một cái, nụ cười này dưới ánh đèn pin yếu ớt lại có vẻ thê lương và cảm động đến cỡ nào!

    Nước mắt lặng lẽ lướt qua khuôn mặt tinh tế của nàng, phảng phất như cả trời và đất trong khảnh khắc này đều đã ngừng lại.

    Thế nhưng con côn trùng cũng không hề ngừng lại, cái hành vi ấu trĩ của đám người trước mắt này nó không thèm để ý chút nào, đã có người tự nguyện bước lên chịu chết, nó cũng không cần chờ đợi làm gì.

    Người thiếu niên kiên quyết nhìn vào cái miệng đỏ lòm như máu đó đang từ từ áp sát lại mình, nắm thật chặt lấy bàn tay cô gái, cách cái chết đã gần trong gang tấc.

    Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn người thiếu niên này, có cảm động, cũng có cảm thấy hắn ngu ngốc, thế nhưng đều không ngoại lệ cho rằng y đã chết chắc rồi!

    Cái miệng máu của Xích Giáp Trùng không ngờ lại không cắn xuống, mà là nhanh chóng, thậm chí là như đang kinh hoảng quay ngược lại phía sau, ngay sau đó, chính là một mũi tên tỏa ra khí lạnh kinh người xuyên thủng qua lồng bảo vệ của Xích Giáp Trùng, đâm mạnh vào thân thể nó!

    Xích Giáp Trùng còn chưa kịp kêu gào thì lập tức đã bị những mảnh băng li ti bao phủ, liền biến thành một bức tượng băng!

    Tất cả diễn ra quá bất ngờ, mà lại vô cùng quỷ dị! Thậm chí con Xích Giáp Trùng kia vẫn còn đang giữ nguyên tư thế xoay người!

    Cả sáu người, trong thoáng chốc gần như đều đánh mất khả năng suy nghĩ! Một màn này đã hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của họ!

    Từ phương hướng mũi tên kia bay đến, một người đàn ông mặc áo choàng màu xám, đầu đội một chiếc mũ bảo vệ kỳ quái, trong tay cầm một cây nỏ đang đứng quan sát bọn họ!




    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây ----- Nếu phát hiện lỗi xin đừng ngại báo vào box góp ý
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 21-10-2014 lúc 12:10.
    ---QC---


  2. Bài viết được 139 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,aliking,AndyHuang,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chichi1111,chl10808,chutuocst,comic,congson,Cub110,cuongi17,cuonglong,daimatroi,darkangeldn92dn,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,EmHot,Erudite,freejack,froge123,gauden,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huudungtk,huyquoc52,jinling,julyfunny7,khuccui,kiddsun,kiemcom,kkk3k,klman,krusk,kungai,Kurosaki Ichigo,kysibongtoi,Lamsao,Lan Thi,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,monokuroo,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nhmclnhh,nhoctaxxx,noopWolf,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,onggia_7x,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,raycaster,Riddles,ronkute,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,Siskem,soccerrec28,sonmap@,spidermanlucky,taandta,tanthuy_hoang78,TửLinh,thannhan,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,vtgcnn,windtran3110,x_chien,Zoro_NDK,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 11: Xen vào việc của người khác.

    Dịch: Ngạ Quỷ


    Có thể bạn chưa biết: Thân Thành trong truyện chính là tên gọi khác của Thượng Hải, đây là thành phố lớn nhất về dân số của Trung Quốc.


    Chương 11: Xen vào việc của người khác.


    Người này chính là Sở Vân Thăng vừa đánh lén con Xích Giáp Trùng từ phía sau, hắn đã thành công đánh lén một con côn trùng khinh địch, mà hiện tại hắn đang phát sầu là làm sao có thể trước mắt sáu người này hoàn toàn giết chết Xích Giáp Trùng, sau đó dùng nguyên phù hút lấy nguyên khí. Ngoại trừ mũi tên băng bất đắc dĩ kia ra, hắn không muốn bại lộ quá nhiều năng lực của mình.

    Đóng băng không có nghĩa là giết chết, Xích Giáp Trùng vẫn có thể giãy thoát ra ngoài, thế nên thời gian rất cấp bách, sáu người đối phương không nói lời nào, Sở Vân Thăng cũng chỉ có thể mở miệng trước: "Khục, khục, tôi nghĩ mọi người tạm thời đã an toàn, vậy có thể rời khỏi nơi này một chút hay không, tôi cần phải xử lý con côn trùng này!"

    Khi được hắn nhắc nhở, mọi người mới kịp phục hồi lại từ cơn khiếp sợ, bọn họ đã được cứu! Lập tức vui mừng như điên khi có thể sống sót từ chỗ chết, ôm chầm lấy nhau, nức nở nói: "Chúng ta, chúng ta không chết!"

    Hoàn toàn phát tiết hết thảy tâm tình tuyệt vọng khi phải đối diện với cái chết khi nãy.

    Thấy vậy, Sở Vân Thăng không thể không lần nữa cắt ngang bọn họ, sốt ruột nói: "Chờ đã, chờ đã! Nếu như các vị đều không việc gì thì có thể ra ngoài một chút được không, chỗ này ta cần phải xử lý con côn trùng này một chút!"

    Cậu thiếu niên kia là người đầu tiên nghe thấy lời của Sở Vân Thăng, vội ngăn mọi người đang khóc lóc lại, thế nhưng ai cũng ngờ vực nhìn Sở Vân Thăng, không phải con côn trùng kia đã bị ngươi giết rồi sao, còn cần phải xử lý gì nữa?

    Cái này cũng không thể trách họ, dù là Sở Vân Thăng khi đóng băng Xích Giáp Trùng lần đầu tiên, cũng không thể ngờ là sức sống của con Xích Giáp Trùng mạnh đến mức còn không chết, lúc đó phải bắn bồi thêm một mũi tên nữa mới giải quyết được vấn đề.

    Nhìn vẻ mặt không hiểu của mọi người nhìn mình, Sở Vân Thăng không thể không chỉ vào con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng, giải thích: "Con côn trùng này còn chưa chết...."

    Ai ngờ được rằng mới nghe được phân nửa, mọi người đã như bị lửa đốt đít vội vàng trốn sang một bên, né nó xa xa một chút, một người phụ nữ lớn gan thậm chí còn đang đị sờ thử con Xích giáp trùng bị đóng băng cũng bị dọa cho ngã ngồi ra đất, lăn lộn trốn qua bên cạnh.

    Sở Vân Thăng hoàn toàn có thể hiểu sự kinh hoảng của họ, khi bản thân còn chưa chế tạo được nguyên phù, sự sợ hãi mà con Xích Giáp Trùng đuổi theo người phụ nữ mặc áo trắng kia mang đến cho hắn không thua kém chút nào so với những người trước mắt.

    "Mọi người yên tâm đi, không có việc gì đâu, tôi chỉ cần chỗ để giải quyết hoàn toàn nó mà thôi!" Sở Vân Thăng trấn an mọi người, suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: "Quá trình này khá là máu me, cho nên mọi người xin hãy phối hợp, đi ra bên ngoài chờ đợi một chút."

    Mọi người thấy vậy thì vội vã đáp ứng, tuy giờ Sở Vân Thăng nói là không có việc gì, thế nhưng bọn họ nào dám ở trong cùng một phòng với một con Xích Giáp Trùng còn sống, nếu đã không cần bọn họ ở lại, vậy thì lựa chọn tốt nhất hiện giờ chính là đi ra ngoài.

    "Tôi có thể ở lại không?" Cậu thiếu niên khẩn trương hỏi.

    Sở Vân Thăng nhướng mày, tình huống vừa rồi tuy rằng chỉ có ánh sáng từ một chiếc đèn pin cũ nát, nhưng hắn vẫn thấy được đại khái, hắn cũng rất bội phục người thiếu niên dũng cảm này, nhưng cũng chỉ là bội phục mà thôi, hắn hoàn toàn không có ý định chia sẻ bí mật của mình với một người xa lạ.

    "Không được! Toàn bộ đi ra ngoài!" Sở Vân Thăng kiên quyết cự tuyệt.

    Cậu thiếu niên không thể nào thấy được vẻ mặt phía sau mũ bảo vệ và mặt nạ máy nhìn đêm của Sở Vân Thăng, thế nhưng giọng nói lạnh như băng của đối phương khiến cho hắn không dám có bất kỳ bất mãn nào, thất vọng đi theo đám người rời khỏi phòng.

    Sở Vân Thăng lập tức đóng kỹ cửa lại, lại đẩy máy nhìn đêm lên khỏi đầu, loại máy nhìn đêm đời bốn này, với một nguồn sáng có thể nói là yếu mà cũng có thể xem là mạnh như chiếc đèn pin trên tay, sẽ không xảy ra hiện tượng mù đột ngột như các đời trước.

    Sở dĩ cởi máy nhìn đêm ra là vì chỉ cần ánh đèn pin trong tay, hắn đã hoàn toàn đủ khả năng giải quyết gọn gàng con Xích Giáp Trùng trước mắt này.

    Đầu tiên là dùng nguyên phù Vật Nạp và nguyên phù Nhiếp Nguyên thử nghiệm với con Xích Giáp Trùng còn sống, chứng minh suy đoán trước đó của hắn, sinh vật còn sống không cách nào thu vào nguyên phù Vật Nạp, cũng không cách nào hút lấy nguyên khí được. Biện pháp duy nhất là giết chết nó trước.

    Sở Vân Thăng đã từng quan sát tỉ mỉ quá trình binh lính của quân đội bắn Xích Giáp Trùng, đạn bắn lên thân thể của Xích Giáp Trùng, mặc dù đôi lúc sẽ có vài viên xuyên qua được lồng bảo vệ, nhưng cũng không thể giết chết được côn trùng, trái lại còn chọc giận nó.

    Sở Vân Thăng không định lại dùng mũi tên băng bắn nát Xích Giáp Trùng đã bị đóng băng này, như vậy quá lãng phí nguyên khí, Xích Giáp Trùng bị đóng băng hoàn toàn không có lồng bảo vệ, trên lý thuyết dùng súng bình thường cũng đã có thể giết chết được nó, có điều, một là tiếng súng quá lớn sẽ dễ thu hút những con Xích Giáp Trùng khác, hai là lượng đạn hắn có cũng chưa đến 100 viên, mà vỏ giáp của con Xích Giáp Trùng này cứng rắn vô cùng, sợ rằng ít nhất phải bắn hơn mười phát mới có hiệu quả, tiêu hao kiểu này hắn chịu không nổi.

    Cách duy nhất chính là dùng kiếm, chặt đứt đầu con Xích Giáp Trùng này, như vậy sẽ không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí mà cũng không cần phải lãng phí lượng đạn ít ỏi quý giá của mình, bởi vậy hắn mới phải tốn thêm thời gian hai ngày trước khi xuất phát để chế tạo nguyên phù Thần Binh.

    Thanh kiếm được phong ấn nguyên phù Thần Binh đã có thể chịu được nguyên khí mà hắn truyền vào, Sở Vân Thăng tập trung tinh thần hô nhẹ một tiếng, vung tay chém xuống, dưới ánh đèn pin chỉ thấy một đường vòng cung lóe lên, đầu con côn trùng rơi xuống đất!

    Vì tránh việc nguyên khí bị tiêu tán, Sở Vân Thăng vội vã khống chế nguyên phù Nhiếp Nguyên hút lấy nguyên khí của Xích Giáp Trùng, quả nhiên sau khi đầu bị chém đứt, con Xích Giáp Trùng không cam lòng giãy dụa vài cái rồi chết đi, Sở Vân Thăng đã có thể hút được nguyên khí.

    Sau khi xong xuôi, Sở Vân Thăng không muốn dừng lại trong căn phòng rơi vãi đầy cơ quan nội tạng con người này thêm chút nào nữa. Thực sự là quá kinh khủng, tuy rằng Sở Vân Thăng đã thấy qua rất nhiều lần, thế nhưng vẫn không chịu được loại cảnh tượng máu me này.

    Sáu người trước cửa vẫn chưa rời đi, Sở Vân Thăng vừa ra đã nghe thấy một người đàn ông đang đau khổ giải thích: "Phỉ Phỉ, em hãy nghe anh nói, anh lúc đó đúng là bị dọa cho choáng váng rồi, căn bản là không biết mình đang làm gì! Anh tuyệt đối không cố ý làm vậy, em tin anh chứ? Nếu như lúc đó anh tỉnh táo hơn một chút, dù chỉ là một chút xíu thôi, thì anh nhất định sẵn sàng chết vì em! Điêu Định Quốc anh thề với trời, em tin tưởng anh thêm một lần nữa được không?"

    Đối với cô gái này, Điêu Định Quốc tự tin với tài ăn nói của mình tuyệt đối nắm chắc có thể thuyết phục được nàng, trước đây dù là xảy ra chuyện gì, hắn đều có thể dỗ nàng nghe lời, cho dù vừa rồi hắn đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng, nhưng với tình huống lúc đó mà nói, hắn vẫn cảm thấy không có gì sai trái, bảo vệ mạng sống của mình mới là việc quan trọng nhất, ai có thể ngờ được là sẽ có một người như thần linh trời giáng cứu giúp?

    Nếu như hắn biết sớm, hắn nhất định sẽ ra vẻ hào hùng đứng ra, thấy chết không sờn chắn trước mặt Phỉ Phỉ, vậy thì với tài ăn nói của mình, hắn tin tưởng hôm nay tuyệt đối có thể khiến cho cô gái nhỏ này toàn tâm toàn ý dâng lên đêm đầu tiên cho mình.

    Sở Vân Thăng lấy đèn pin chiếu qua, người đang nói là một người đàn ông trung niên, mà cô gái được gọi là Phỉ Phỉ kia chính là người suýt nữa đã bị Xích Giáp Trùng xơi tái. Lúc này nàng đang cắn môi như đang do dự, mà cậu thiếu niên kia thì lại đứng một bên im lặng không nói.

    Trong lòng hắn chửi thầm: Đã như vậy rồi mà vẫn còn nghe cái gã gọi là Điêu Định Quốc kia dỗ ngon dỗ ngọt, cô gái này thực đúng là quá ngu ngốc, mà cậu thiếu niên kia cũng quá nhút nhát, lúc này mà cũng không nói câu nào, cứ trơ mắt nhìn cơ hội mà bản thân phải đánh đổi bằng tính mạng lại sắp bị Điêu Định Quốc há mồm ba hoa không còn!

    Hắn vốn không muốn quản cái loại chuyện vớ vẩn này, cũng không muốn dây dưa với những người ở đây, sớm tìm được một con Xích Giáp Trùng lạc đàn tiếp theo mới là việc quan trọng phải làm. Thế nhưng Điêu Định Quốc lừa gạt một cô bé thế này, quả thật là quá vô sỉ, mà hắn cũng có chút hảo cảm với cậu thiếu niên kia, thế nên Sở Vân Thăng nhịn không được lạnh lùng nói:

    "Ồ, bị dọa cho choáng váng sao? Con nít nhà người ta sao lại không bị dọa cho choáng váng? Cô bé, ta khuyên cô một câu, có vài người nếu đã có thể vứt bỏ cô một lần thì cũng có thể vứt bỏ cô lần thứ hai! Cô tự suy nghĩ cho kỹ."

    Chẳng ai ngờ được lúc này gã đàn ông thần bí lại xem mồm vào việc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, Sở Vân Thăng bị nhìn đến phát ngượng, cảm thấy bản thân đúng là lắm mồm, nhất là khi nhìn thấy một chút oán độc lóe lên trong mắt Điêu Định Quốc.

    Bất quá, cô gái tên là Phỉ Phỉ dường như đã được lời nói của Sở Vân Thăng cảnh tỉnh, lập tức tỉnh ngộ, cắn môi nói một cách kiên quyết: "Điêu Định Quốc, chúng ta kết thúc rồi!"

    Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên được ánh mắt tuyệt tình và động tác rút cánh tay vứt bỏ nàng trong thời khắc cuối của Điêu Định Quốc.

    Sở Vân Thăng thấy thế, cảm thấy mình không nên ở lại nữa, vươn tay trả đèn pin lại cho cậu thiếu niên rồi xoay người bỏ đi.

    Thế nhưng không ngờ, Điêu Định Quốc giờ đây đã hận Sở Vân Thăng thấu xương, tuy rằng người ta đã cứu tính mạng gã, thế nhưng khi gã sắp thuyết phục được Phỉ Phỉ, vào ngay thời khắc quan trọng nhất, người thần bí này lại đến chọc một gậy, trực tiếp khiến người đẹp Phỉ Phỉ quyết định cắt đứt!

    Hận thì hận, Điêu Định Quốc cũng không dám làm gì, hắn sợ hãi sức mạnh của người thần bí này, thấy người này sắp đi thì vui còn không kịp, chờ đến khi người này đi rồi, mình từ từ tìm cơ hội thuyết phục Phỉ Phỉ cũng không muộn, có điều hắn đã quyên mất ý định muốn mượn hơi người thần bí này hộ tống đến chỗ an toàn trước đó.

    Thế nhưng, khi hắn nhìn thấy cây nỏ có những ký hiệu thần bí trên tay người này, một dục vọng chiếm hữu mãnh liệt không thể ức chế bùng lên làm mờ cả tâm trí hắn.



    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 30-09-2014 lúc 15:41.

  4. Bài viết được 133 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,aliking,AndyHuang,anhtuanngoc,Bachlinhlinh,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chichi1111,chl10808,chutuocst,comic,congson,Cub110,cuongi17,cuonglong,daimatroi,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,EmHot,Erudite,freejack,froge123,gauden,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huudungtk,huyquoc52,jinling,julyfunny7,khachdatinhvn,kiddsun,kiemcom,kingdoom12,klman,krusk,kungai,Lamsao,Lan Thi,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,masterdin,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nhmclnhh,nhoctaxxx,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,onggia_7x,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,raycaster,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,sonmap@,spidermanlucky,taandta,TửLinh,thannhan,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,trunghoc198919891989,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,vtgcnn,windtran3110,x_chien,Zoro_NDK,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 12: Kết cục của lấy oán báo ơn!

    Dịch: Ngạ Quỷ


    Chương 12: Kết cục của lấy oán báo ơn!


    Đúng vậy, người thần bí dùng chính cây nỏ này bắn chết côn trùng, nhìn những ký hiệu kỳ lạ trên bề mặt thì biết cây nỏ này nhất định không phải thứ bình thường, người này nhất định là dựa vào sức mạnh thần bí của món vũ khí này mới có thể trở nên mạnh mẽ như vậy!

    Điêu Định Quốc trong lòng không thể kìm chế mà tưởng tượng: Nếu như, nếu như món vũ khí này thuộc về mình, có một vũ khí mạnh mẽ như vậy thì đừng nói là một mỹ nữ nho nhỏ như Phỉ Phỉ, cho dù đó là những minh tinh xinh đẹp thì chẳng phải cũng chỉ dễ như trở bàn tay sao!?

    Có câu tục ngữ rất đúng, một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai(...), Điêu Định Quốc đã bị dục vọng chi phối mất dũng khí, mà dũng khí lại cổ vũ thêm cho dục vọng, ngay khi Sở Vân Thăng xoay người sắp rời đi, hắn liền rút ra con dao gọt trái cây bên hông, đâm thẳng đến Sở Vân Thăng!

    Điêu Định Quốc ra tay quá đột ngột, ai cũng không ngờ được, cậu thiếu niên cũng chỉ kịp nhìn thấy mũi dao lóe qua trước mặt mình, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

    Ngay cả Sở Vân Thăng cũng không ngờ rằng lại có một người vong ân bội nghĩa như vậy, bản thân vừa cứu tính mạng họ, vậy mà giờ lại có kẻ lấy oán báo ơn! Cho nên mặc dù hắn đâm chọt Điêu Định Quốc vài câu, nhưng cũng không ngờ là đối phương có thể trực tiếp rút dao đâm mình!

    Trong mắt Điêu Định Quốc, cái người thần bí nhìn có vẻ oai phong này chết chắc rồi. Khoảng cách gần như vậy mà ăn một dao của hắn, mặc dù chỉ là dao gọt trái cây nhưng không chết thì cũng phải trọng thương, sau đó bản thân thuận lợi lấy được cây nỏ, vậy là đại công cáo thành!

    Lúc này hắn như đã thấy được cảnh tượng bản thân cầm lấy cây vũ khí mạnh mẽ kia rồi oai phong bắn chết Xích Giáp Trùng.

    Thế nhưng sự việc lại một lần nữa đi theo chiều hướng vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người, người thần bí kia vẫn thần bí đứng ở đó, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiện bị thương nào, mà dao gọt trái cây của Điêu Định Quốc thì lại rơi trên mặt đất, bàn tay đã toác ra một lổ máu, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống, cả người quằn quại rên rỉ trên mặt đất.

    Sở Vân Thăng tức giận nói: "Ngươi muốn giết ta!?"

    Nếu không nhờ sức phòng ngự cường hãn của nguyên phù Lục Giáp, nói không chừng tên khốn kiếp này đã thành công! Sở Vân Thăng thực sự có chút tức giận, bản thân tốt xấu gì cũng đã cứu hắn một mạng, đã không có lòng báo đáp thì thôi, vậy mà còn muốn giết mình! Đây còn là người sao?

    "Vì sao?" Ngoài tức giận, Sở Vân Thăng còn cảm thấy hơi khó hiểu.

    Trong nháy mắt khi dao gọt trái cây bị bắn ra một cách không thể hiểu nổi, Điêu Định Quốc đã hiểu rõ rằng bản thân mình lại vừa phạm phải một sai lầm lớn, hơn nữa là cực kỳ nghiêm trọng, người này hoàn toàn là một tồn tại mà hắn không thể tưởng tượng nổi.

    "Tôi...Tôi..." Điêu Định Quốc hoảng loạn.

    Sở Vân Thăng lạnh lùng cười cười: "Có phải là đầu ngươi lại choáng váng? Không biết bản thân đang làm gì?!"

    Điêu Định Quốc theo bản năng liếc nhìn cây nỏ trên người Sở Vân Thăng, chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng dời đi, đầu óc dần tỉnh táo lại, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm cách ứng phó.

    Sở Vân Thăng bản thân đã là cảnh giới Một Nguyên Thiên, lại có thêm nguyên phù Lục Giáp tăng cường thể chất, làm sao ánh mắt lén lút kia của Điêu Định Quốc có thể thoát khỏi sự phát hiện của hắn?

    Không cần suy nghĩ quá nhiều cũng có thể đoán được ý đồ của tên Điêu Định Quốc này, không ngờ lại muốn đoạt cây nỏ của mình!

    Sở Vân Thăng vừa giận nhưng lại cũng không biết nói gì, dù cho hắn có đoạt được cây nỏ của mình, nếu không có chút nguyên khí nào thì cũng chẳng thể sử dụng được. Hơn nữa, dù hắn có nguyên khí thì cũng không thể nào sử dụng được, vì trên phù phong của nguyên phù phong ấn lên cây nỏ này đã mang hơi thở của Sở Vân Thăng.

    Loại người chỉ biết khua môi múa mép, lấy oán báo ơn, lòng dạ độc ác sẵn sàng giết người cướp của như Điêu Định Quốc khiến cho Sở Vân Thăng vô cùng căm ghét!

    Đối với người như thế, không việc gì phải nói nhiều, trực tiếp băm vằm rồi ném cho lũ côn trùng là tốt nhất, đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Sở Vân Thăng.

    Có điều, khi hắn rút kiếm ra, kê trên cổ Điêu Định Quốc đến cả buổi nhưng không thể nào chém xuống được, không có nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì hắn chưa từng giết người, bởi vậy có hơi do dự.

    Tuy rằng mấy ngày nay, hắn đã thấy nhiều những cái chết kinh khủng, cũng từng giết không ít côn trùng, thế nhưng những chuyện này là hoàn toàn khác với việc bản thân mình tự tay giết chết một người sống, đây cũng không phải vấn đề hắn có mềm lòng hay không, đối với loại người này, Sở Vân Thăng trước giờ chưa từng có bất cứ sự đồng tình nào.

    Điêu Định Quốc khi Sở Vân Thăng rút kiếm ra sớm đã bị dọa cho suýt ngất, gã không thể nào ngờ được lòng tham nhất thời của mình sẽ lại dẫn đến tai ương ngập đầu!

    Chẳng qua có vẻ như gã đã tự quên mất sự thật là trước đó gã vừa cố gắng đánh lén Sở Vân Thăng!

    Một chút do dự của đối phương khiến Điêu Định Quốc chộp được cơ hội, gã lập tức xoay người bỏ chạy vào trong phòng, dù rằng bên trong căn bản không có đường đi, đúng là chó chạy cùng đường!

    Sở Vân Thăng tuy hơi do dự một chút, thế nhưng cũng không định bỏ qua cho tên này. Điêu Định Quốc chạy có nhanh thì mũi tên trong tay Sở Vân Thăng còn nhanh hơn, khoảng cách gần thế này không cần phải lãng phí nguyên khí, trực tiếp bắn một mũi tên găm lên đùi Điêu Định Quốc. Điêu Định Quốc ngã cái rầm xuống đất, đâm đầu vào mấy thi thể phía dưới, sự đau đớn và sợ hãi khiến cho gã gào thét hoảng loạn!

    Năm người khác thấy mọi việc biến hóa như vậy, liền sợ hãi im thin thít, không ai dám, mà có vẻ cũng không ai muốn cầu tình vì Điêu Định Quốc.

    Sở Vân Thăng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất, hắn đóng cánh cửa duy nhất trong căn phòng lại, lại dùng một thanh sắt bị Xích Giáp Trùng phá hư rơi trên mặt đất chốt chặt lại, như vậy không cần thiết phải trực tiếp giết chết tên khốn kiếp này, Điêu Định Quốc hoặc sẽ chảy máu quá nhiều mà chết, hoặc sẽ đói chết trong đó! Không còn bất cứ đường sống nào.

    Chết kiểu này dường như còn tàn nhẫn hơn trực tiếp giết chết gã, Sở Vân Thăng nghĩ thầm, bất quá hắn hận nhất là loại người tiểu nhân lấy oán báo ơn này, coi như cũng đáng đời.

    Khi đi qua trước mặt cô gái tên là Phỉ Phỉ, Sở Vân Thăng còn không quên chế giễu một câu: "Đến cả một tên khốn kiếp lấy oán báo ơn như thế này mà cô vẫn tin hắn được sao?"

    Cô gái khẩn trương không giám nhìn hắn, giờ bị hắn nói như vậy, tựa như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ phải trốn sang một bên.

    Ta đáng sợ như vậy sao? Sở Vân Thăng buồn bực nghĩ thầm.

    "Anh có thể dẫn theo chúng tôi đi cùng không?" Cậu thiếu niên cầu khẩn.

    Sở Vân Thăng nhìn năm người họ một chút, lắc đầu nói: "Tôi còn có việc, các người đi nhanh đi, mùi máu ở đây rất đậm, sẽ có thêm nhiều côn trùng tụ tập tới đây nhanh thôi."

    "Thế nhưng chúng tôi biết đi đâu bây giờ?" Một người phụ nữ trung niên tuyệt vọng nói.

    "Sau khi rời khỏi đây, hãy đi về hướng tây, ở phía bên đó có ánh đèn và tiếng súng, chắc hẳn sẽ có quân đội, các người có thể đến đó!" Sở Vân Thăng nhanh chóng trả lời, đây đều là những điều hắn thấy được trên đường đi đến đây.

    Cậu thiếu niên lập tức nói: "Không được, từ đây đi về hướng tây có một cây cầu, có côn trùng canh giữ ở đó, chúng tôi đã cố thử vài lần nhưng đều không thể vượt qua, lại còn tổn thất mất vài người!"

    Nghe nói có côn trùng, Sở Vân Thăng liền có hứng thú, lập tức nói với vẻ hưng phấn: "Có côn trùng? Mấy con?"

    Mọi người nghe thấy giọng điệu của hắn mà muốn nghẹn họng, quả nhiên là một tên điên, trên thế giới này lần đầu mới thấy có người hưng phấn khi nghe nói đến côn trùng đến vậy.

    Cậu thiếu niên càng đánh giá cao năng lực thần bí của Sở Vân Thăng thên vài phần, nhớ lại nói: "Có khoảng hai con, một con đầu cầu đông, một con đầu cầu tây, vài lần chúng tôi đến đó đều là như vậy!"

    Hai à, mặc dù khoảng cách khá xa, thế nhưng khoảng cách như vậy thì cơ bản chẳng là gì với lũ côn trùng, có chút khó khăn, Sở Vân Thăng bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề khác, nói với giọng nghi ngờ: "Các người việc gì cứ phải đi qua cây cầu đó? Đi vòng qua theo hướng bắc hoặc nam không được sao."

    Cậu thiếu niên cười khổ nói: "Anh không biết, chúng tôi cũng từng thử qua rồi, nhất là ở phía nam còn có siêu thị Hoa Liên, chúng tôi đi tới chỗ đó là nhiều nhất, chết ở đó cũng nhiều nhất, con đường phía trước và bên trong siêu thị mỗi chỗ đều có một con côn trùng, đi đường đó có khác gì đi nộp mạng!?"

    Sở Vân Thăng hơi đắn đo, nếu gặp được côn trùng lạc đàn thì tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng những trường hợp thế này cũng là có thể gặp mà không thể cầu, nếu như cứ nhất định phải là côn trùng đi đơn lẻ mới dám ra thay, vậy thì tốc độ tu luyện của mình sẽ chậm lại rất nhiều, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu bức thiết của bản thân hiện tại.

    Như vậy thì đến khiêu chiến hai con thôi, khí phách của hắn tăng vọt!


    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây

  6. Bài viết được 135 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,aliking,AndyHuang,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chichi1111,chl10808,chutuocst,comic,congson,Cub110,cuongi17,cuonglong,daimatroi,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,EmHot,Erudite,freejack,froge123,gauden,hellflame4168,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huudungtk,huyquoc52,jinling,julyfunny7,khachdatinhvn,kiddsun,kiemcom,kingdoom12,klman,krusk,kungai,Kurosaki Ichigo,Lamsao,Lan Thi,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,masterdin,mastish,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nhmclnhh,nhoctaxxx,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,onggia_7x,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,raycaster,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,sonmap@,spidermanlucky,taandta,tanthuy_hoang78,TửLinh,thannhan,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,vanquykinh,VietStar1711,vtgcnn,windtran3110,x_chien,Zoro_NDK,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 13: Rơi vào tuyệt cảnh.

    Dịch: Ngạ Quỷ


    Chương 13: Rơi vào tuyệt cảnh.


    "Vậy đi, bây giờ cậu còn nhận ra đường đi chứ? Giờ trời bên ngoài chỗ nào cũng tối đen như mực!" Sở Vân Thăng dò hỏi, nếu như cậu thiếu niên này có thể chỉ đường thì xác suất thành công so với khi mình tự mình mò mẫm cao hơn nhiều!

    Cậu ta gật đầu một cái: "Được chứ! Chúng tôi vốn có hơn ba mươi người, sau khi bị vây khốn ở đây, đã nhiều lần cố gắng trốn ra từ đó, mỗi lần đều bị lũ côn trùng dồn ngược trở lại, được rồi, anh đến từ phía nào?"

    Sở Vân Thăng không chút do dự đáp: "Phía đông, có điều tôi không gặp phải côn trùng!"

    Cậu thiếu niên chán nản nói: "Con mà anh vừa giết chính là con thường lượn lờ ở phía đông, lúc trước, chúng tôi đã đói không chịu nổi, chuẩn bị đột phá từ phía chỉ có một con côn trùng này, thế nhưng vẫn bị đẩy lùi trở về, không ngờ là côn trùng lại đuổi theo, chuyện sau đó anh cũng biết rồi đó."

    Sở Vân Thăng gật đầu, thảo nào bên ngoài có nửa cái xác chết, e rằng đó vốn cũng là một thành viên trong những người này.

    "Này nhóc, chúng ta giao dịch một chút nhé, cậu dẫn đường cho tôi đến chỗ siêu thị Hoa Liên phía nam và câu cầu nhỏ phía tây, khi tôi làm xong việc thì sẽ hộ tống mấy người các cậu đến chỗ quân đội, thế nào?" Sở Vân Thăng hỏi thử cậu thiếu niên này.

    Cậu ta nghe vậy, sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề, chỉ là Phỉ Phỉ các nàng...." Trải qua chuyện Xích Giáp Trùng và Điêu Định Quốc, cậu thiếu niên gần như đã có sự tin tưởng mù quáng vào thực lực của Sở Vân Thăng.

    Sở Vân Thăng suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước hết cứ để các nàng đến tòa nhà đối diện ẩn náu một chút, chúng ta đi giết hai con côn trùng phía nam, ở đây tính ra sẽ an toàn hơn."

    Điêu Định Quốc bên trong phòng cũng nghe thấy bọn người Sở Vân Thăng phải đi, liền hết sức kích động khẩn cầu Sở Vân Thăng mang theo hắn đi cùng, đáng tiếc Sở Vân Thăng chẳng thèm đoái hoài gì tới.

    Bên ngoài tòa nhà vẫn là một vùng tối om, thỉnh thoảng từ phía xa lóe lên một ánh đèn giúp người ta vẫn có thể miễn cưỡng không bị đâm đầu vào tường. Sở Vân Thăng dựa vào máy nhìn đêm, dẫn năm người nhanh chóng băng qua khu phố, an bài hai nam hai nữ còn lại ở tại tầng ba tòa nhà đối diện.

    Để bày tỏ thành ý của mình, Sở Vân Thăng đưa ra ba ổ bánh mỳ: "Hai ổ này bốn người cùng chia nhau, còn ổ này là cho riêng nhóc, Sở Vân Thăng tôi tuy không phải nhân vật lớn gì, thế nhưng đã nói là sẽ giữ lời, chỉ cần cậu giúp đỡ tôi, tôi nhất định sẽ hộ tống mọi người đến chỗ doanh trại quân đội."

    Sở Vân Thăng thuận miệng nói tên mình ra, chẳng qua bây giờ hứng thú của những người này hiển nhiên không phải đặt ở chỗ này.

    Mấy người đói bụng đã thật lâu, giờ được thấy mấy ổ bánh mỳ thơm phức trước mắt, chẳng khác nào một người đàn ông thiếu thốn vài chục năm giờ lại thấy được một người phụ nữ không mặc quần áo. Cái ánh mắt sáng rực kia khiến người ta cảm thấy, nếu không vì sợ hãi năng lực kinh khủng của Sở Vân Thăng, họ phỏng chừng đã sớm ra tay cướp lấy!

    Mà khiến Sở Vân Thăng ngoài ý là, cậu thiếu niên nhận được bánh mỳ cũng không ăn ngay, mà là hết sức cẩn thận cất vào lòng, tuy rằng Sở Vân Thăng nhìn ra cậu ta cũng đói bụng không thua gì những người khác, yết hầu liên tục nuốt nước bọt đã bán đứng hắn!

    Cậu thiếu niên cất kỹ bánh mỳ, phấn khởi nói: "Sở đại ca, em là Trương Hàm, anh cứ gọi em là tiểu Hàm là được, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát sao?"

    Sở Vân Thăng buồn bực nói: "Cậu không đói bụng sao? Sao không ăn chút gì đó trước đi?"

    Cậu ta vỗ vỗ lên chỗ cất bánh mỳ, cười một tiếng: "Để ở đây, em đã no hơn phân nửa rồi!"

    "Thôi được rồi, xuất phát!" Sở Vân Thăng cũng không nói nhảm nữa, hiện giờ việc tu luyện bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.

    Có Trương Hàm dẫn đường, lại thêm cả máy nhìn đêm của Sở Vân Thăng, hai người rất nhanh đã đến được siêu thị Hoa Liên.

    Nhìn qua máy nhìn đêm, có thể nhìn thấy rõ ràng một con Xích Giáp Trùng đang lượn lờ trên con đường phía trước, mà một con khác thì đang lẳng lặng ẩn núp trong siêu thị.

    Sở Vân Thăng đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, nguyên khí thiên địa xung quanh hình như có chút xao động, thế nhưng lập tức đã khôi phục bình thường, hắn tra xét một lúc nhưng cũng không phát hiện được vấn đề gì, cũng không quá để ý, một cơ hội tốt thế này hắn cũng không nỡ lãng phí!

    Sau khi đã thu xếp cho Trương Hàm vào trong một tòa nhà nhỏ bên cạnh, Sở Vân Thăng men theo bờ tường, nhẹ nhàng lẩn sau góc tường, nâng cây nỏ chỉ để lộ ra mũi tên, nhắm chuẩn vào con Xích Giáp Trùng đang chậm chạp bước đi kia.

    Bắn!

    Tên băng rít gào phóng đi, mũi tên lao đi với tốc độ cao kèm theo tiếng xé gió cao vút, tựa như tử thần lao về phía con Xích Giáp Trùng!

    Xích Giáp Trùng cố gắng làm ra phản ứng lớn nhất mà nó có thể trong khoảng khắc ngắn ngủi này, phun về phía mũi tên đang bay đến một ngụm chất lỏng ăn mòn!

    Thế nhưng mũi tên mà Sở Vân Thăng bắn ra thật sự quá nhanh, dưới sự thôi thúc của nguyên khí thiên địa, mũi tên dễ dàng xuyên thẳng qua ngụm nước bọt ăn mòn mới chỉ phun ra được quá nửa!

    Cả thân thể con Xích Giáp Trùng và ngụm chất lỏng đều bị đóng băng lại, thậm chí vẫn còn duy trì tư thế phun ra.

    Hình như khả năng đóng băng của mũi tên băng tăng lên? Chẳng qua hiện giờ không còn thời gian cho hắn suy nghĩ vấn đề này nữa. Một con Xích Giáp Trùng còn lại trong siêu thị Hoa Liên có vẻ như chẳng thèm nhúc nhích, dù cho động tĩnh bên ngoài này chắc chắn nó có thể nghe được.

    Súc sinh giảo hoạt!

    Nó không ra, bản thân chỉ có thể tiến vào!

    Nhanh chóng dùng kiếm giải quyết con bên ngoài, sau đó thu vào nguyên phù Vật Nạp, hắn bây giờ không có thời gian để dùng nguyên phù Nhiếp Nguyên hút lấy nguyên khí, vẫn còn một con bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên lao ra!

    Thế nhưng, khi hắn cẩn thận từng li từng tí tiến vào bên trong siêu thị, trong máy nhìn đêm bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái bóng, ồ, không đúng, là hai cái!

    Bên trong không ngờ có đến ba con ẩn náu, hiện giờ đang lao đến từ ba hướng xung quanh hắn!

    Sở Vân Thăng lập tức hoảng hồn!

    Ba con, với trình độ bắn tên của hắn, chắc chắn sẽ phải cận chiến với Xích Giáp Trùng!

    Thế nhưng hắn hiện giờ còn chưa có bất kỳ một kỹ năng tấn công cận chiến mạnh mẽ nào, chiến kỹ sử dụng kiếm nhất định phải đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên mới có thể tu luyện được loại cơ bản nhất.

    Nếu như chỉ có một con côn trùng, hắn còn có thể lợi dụng nguyên phù Lục Giáp và trường kiếm miễn cưỡng đối phó. Hiện giờ ba con cùng tấn công, dường như hắn hoàn toàn không có chút phần thắng nào!

    Tỉnh táo, mình nhất định phải tỉnh táo!

    Nhất định sẽ có cách!

    Nhìn ba con côn trùng trong bóng tối đang từng chút lại gần, Sở Vân Thăng biết mình phải nhanh chóng đưa ra quyết định! Nếu không một khi đã rơi vào phạm vi tấn công của Xích Giáp Trùng, tốc độ bùng nổ của Xích Giáp Trùng là không thể tưởng tượng nổi!

    Cửa ra đã bị một con trong số đó chặn kín, hắn từng bước từng bước lùi lại, lui tiếp đã là tường, giờ hắn đã không còn đường lui nữa!

    Sở Vân Thăng trước giờ chưa bao giờ rơi vào tuyệt cảnh thế này, rốt cuộc bùng lên dục vọng sống mãnh liệt, đè nén gầm lên những tiếng trầm thấp!

    Nếu lùi không thể lùi, trốn không thể trốn! Vậy thì tới mà chiến!

    Chiến được thì chiến, cùng lắm là một trận tử chiến!

    Ngọn lửa chiến ý hừng hực trong lòng, ý chí trở nên kiên định như sắt thép! Chân trái bước lùi nửa bước, nghiêng thân sang phải, giữ chắc thân nỏ, mũi tên lạnh lẽo mang theo hơi thở của cái chết nhắm thẳng vào con Xích Giáp Trùng ở phía cửa ra vào!

    Vút!

    Mũi tên băng rít gào phóng đi gần như cùng lúc với ba con Xích Giáp Trùng bắt đầu tấn công!

    Sở Vân Thăng biết, một mũi tên mà hắn bắn ra này bất kể có kết quả như thế nào thì hắn cũng phải đương đầu với sự giáp công của hai con côn trùng còn lại. Hắn chỉ có thể hoàn toàn dựa vào nguyên phù Lục Giáp chống chọi với đợt tấn công này!

    Mũi tên băng lao đi đón đầu con Xích Giáp Trùng đang phóng đến, mà cùng lúc đó, đòn tấn công mạnh mẽ nhất của hai con Xích Giáp Trùng còn lại cũng đã đến trước mặt.

    Chúng không dùng càng, cũng không dùng nước bọt ăn mòn, cả hai con Xích Giáp Trùng này cùng lựa chọn chân trước sắc bén như cương đao của mình, từ không trung lao xuống, mang theo trọng lượng của cả cơ thể!

    Đau đớn, đau đớn thấu tim, đau đớn tựa như bị xuyên kim vào xương cốt, lan truyền từ lưng ra khắp cơ thể!

    Đòn tấn công của Xích Giáp Trùng vẫn chưa phá nổi khả năng phòng ngự mạnh mẽ của nguyên phù Lục Giáp, thế nhưng lực va đập và lực xuyên thấu khổng lồ khiến cho Sở Vân Thăng lập tức bị trọng thương dưới đòn tấn công hợp lực của hai con côn trùng!

    Dưới lực va chạm mạnh mẽ của hai con côn trùng, Sở Vân Thăng chật vật chạy ra phía cửa, chỉ còn một bước nữa, là hắn có thể phá cửa xông ra!

    Thế nhưng hắn lại không chọn làm vậy, nếu như để hai con côn trùng ở phía sau mình, hắn biết với tốc độ của mình căn bản không thể nào thoát khỏi chúng, nguyên phù Lục Giáp tuy rằng đã ngăn cản được đòn phối hợp mãnh liệt của hai con Xích Giáp Trùng, thế nhưng hắn cũng cảm giác được sự tổn thương và rạn nứt của nguyên phù, tối đa cũng chỉ có thể chống chịu thêm một lần tấn công hợp lực của hai con Xích Giáp Trùng mà thôi!

    Hắn phải lần nữa giết chết một con trong đó, còn tấn công của một con Xích Giáp Trùng còn lại, nguyên phù vẫn có thể miễn cưỡng đối phó được vài đợt, tuyệt đối không thể để cho hai con côn trùng đồng thời tấn công nữa!

    Cây nỏ đã không kịp lên dây lắp tên lần nữa, trong lúc bỏ chạy hắn tiện tay ném qua một bên.

    Dưới nguy cơ hiểm nghèo, ngọn lửa chiến ý hừng hực, khiến cho Sở Vân Thăng phát ra tiềm năng lớn nhất từ lúc chào đời đến nay!

    Trong lúc trốn chạy, cố kiềm nén cơn đau thấu xương trong người, rút súng lục ra, hai tay cầm chắc, thuận thế đạp một chân lên cửa, thân thể vững vàng ngừng lại tên mặt đất, lập tức điên cuồng nổ súng về phía một con Xích Giáp Trùng gần nhất!

    Uy lực của súng lục do nguyên phù phong ấn thực ra cũng không kém hơn cây nỏ bao nhiêu, điều khác nhau duy nhất là năng lượng của Xích Giáp Trùng mang thuộc tính hỏa, hiệu quả của tên băng sẽ khắc chế nó nhiều hơn, mà hiệu quả của súng lục thì sẽ kém đi rất nhiều.

    Cho nên, hắn cũng chẳng quan tâm có bắn trúng hay không, hoàn toàn là liều mạng nổ súng, những viên đạn tràn đầy hỏa nguyên khí tựa như những bông hoa lửa, nở rộ trên thân thể Xích Giáp Trùng, quầy hàng siêu thị và bức tường phía sau. Sở Vân Thăng cảm thấy như thời gian đã ngừng lại, chỉ là hắn vẫn đang điên cuồng bóp cò.

    Sống hay chết, phải xem mình có thể giết chết con côn trùng trước mắt này không!




    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 02-10-2014 lúc 15:19.

  8. Bài viết được 131 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,aliking,AndyHuang,anhtuanngoc,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chl10808,chutuocst,comic,congson,Cub110,cuongi17,cuonglong,daimatroi,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungcoixuong,dungkhocnhaem,EmHot,Erudite,freejack,froge123,gauden,hellflame4168,hengheta,hieudtd,hiihii,hoanglan87,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huyquoc52,julyfunny7,khachdatinhvn,kiddsun,kiemcom,kingdoom12,kkk3k,klman,kungai,Kurosaki Ichigo,Lamsao,Lan Thi,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,masterdin,mastish,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nhmclnhh,nhoctaxxx,nhokteen,noopWolf,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,onggia_7x,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,raycaster,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,soidencodon,sonmap@,spidermanlucky,taandta,TửLinh,thannhan,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tijikama,tj3ul0ng,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,VietStar1711,vtgcnn,windtran3110,x_chien,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    HẮC ÁM HUYẾT THỜI ĐẠI

    ----------------------

    Tác giả: Thiên Hạ Phiêu Hỏa
    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    ----o0o----


    Quyển 1: 2012 Mặt trời biến mất

    Chương 14: Được sống thật tuyệt.

    Dịch: Ngạ Quỷ


    Chương 14: Được sống thật tuyệt.


    Con Xích Giáp Trùng cả người bao phủ trong ngọn lửa kêu gào thảm thiết, lớp giáp xác mà nó vẫn tự hào không thể nào ngăn cản được ngọn lửa từng chút từng chút cướp đi sinh mạng của nó.

    Một loạt đạn được truyền vào lượng nguyên khí tương đương với hai mũi tên băng tạm thời còn chưa lấy được tính mạng của con côn trùng, thế nhưng chừng này cũng đủ khiến nó không còn khả năng tấn công nữa, chỉ có thể chìm trong ngọn lửa thống khổ chờ đợi cái chết.

    Con Xích Giáp Trùng còn lại vẫn không chút sợ hãi lướt qua đồng loại, một cái càng to lớn hung hăng quét tới, sức mạnh bá đạo như một ngọn núi lớn, trực tiếp đánh văng cả người Sở Vân Thăng bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất!

    Trong nháy mắt đó, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy cả cơ thể mình như đã đứt rời từng khúc, không có cách nào khôi phục.

    Khẩu súng lục bị văng ra xa, đây là khoảng cách mà hắn không thể nào đạt đến.

    Bóng dáng đỏ tươi như máu của Xích Giáp Trùng từng chút lớn dần trong đồng tử hắn, hắn gần như đã cảm nhận được hơi thở cái chết.

    Trong mắt con côn trùng tràn ngập sự tàn nhẫn, hơi thở chết chóc và bóng tối vô tận, thậm chí còn ẩn chứa một chút đùa cợt!

    Sở Vân Thăng không thể di chuyển, bị cặp càng của con côn trùng dễ dàng kẹp lấy, hắn đã cảm giác được ranh giới tan vỡ của nguyên phù Lục Giáp, như thể chỉ cần con côn trùng kẹp nhẹ cặp càng một cái là hắn sẽ một biến thành hai, giống như tất cả những cái xác đứt đôi mà hắn từng thấy!

    Xích Giáp Trùng kêu to đầy đắc ý, nó mở cái miệng to lớn bẩn thỉu ra, vươn ra một thứ dài nhọn như một cái ống hút, cắm về phía đầu Sở Vân Thăng, nó muốn ăn sống não của hắn!

    Sở Vân Thăng liều chét giãy dụa, nhưng không thể nào lay động được cặp càng cứng rắn như sắt này, nỏ của hắn, súng của hắn, tất cả đã không còn!

    Thế nhưng, hắn vẫn còn kiếm, một thanh trường kiếm sắc bén.

    Đây là hy vọng duy nhất của hắn!

    Tay trái nhanh chóng cầm lấy chuôi kiếm, truyền nguyên khí vào đó, lập tức đẩy văng vỏ kiếm ra, nguyên khí của hắn còn chưa đến một phần sáu, trong thời khắc sinh tử, hắn không tiếc hết thảy điên cuồng truyền vào trong thân kiếm, tất cả nguyên khí cuồn cuộn chảy vào thanh trường kiếm.

    Cầm ngược chuôi kiếm, thân thể ngửa mạnh ra sau, giơ kiếm, vung xuống, nhắm vào cái miệng bẩn thỉu đó, nhắm vào cái ống hút sắc nhọn đó, hung hăng chém xuống. Cho đến khi toàn bộ thân kiếm đã ngập vào trong cái miệng sền sệt của Xích Giáp Trùng, thứ nước bọt gớm ghiếc kia văng tung tóe lên mặt Sở Vân Thăng, mang theo cảm giác nóng rát hừng hực, nguyên phù Lục Giáp đã không còn cầm cự được bao lâu nữa!

    Phản kích trong tuyệt cảnh, chém phát chết luôn!

    Con Xích Giáp Trùng trong lúc đau đớn điên cuồng vung cặp càng của nó lên, rít gào như điên, ném thân thể của Sở Vân Thăng ra ngoài, vặn vẹo thân thể to lớn của mình, run rẩy kịch liệt rồi dần dần chết đi.

    Sở Vân Thăng miệng phun máu tươi, trạng thái trống rỗng khi hao hết nguyên khí khiến cả người hắn bủn rủn không còn chút sức lực, mà cơn đau đớn kịch liệt của cơ thể khiến cho hắn không di chuyển nổi nửa bước.

    Đến ngay cả sức rút nguyên phù Nhiếp Nguyên ra hắn cũng không có.

    Thầm vận công pháp, hắn liều mạng khôi phục nguyên khí, bởi vì vẫn còn một con Xích Giáp Trùng đang bị đóng băng, lúc nào cũng có thể phá băng mà ra, hắn hiện giờ đã không còn sức để đánh tiếp!

    Đây là một cuộc đua tốc độ, một cuộc đua tốc độ khôi phục giữa người và trùng!

    Con Xích Giáp Trùng bị lửa thiêu đốt đã hấp hối, dưới ánh lửa đỏ, Sở Vân Thăng khẩn trương nhìn chằm chằm vào con Xích Giáp Trùng bị đóng băng đang bốc lên khí lạnh nhè nhẹ.

    Một giây! Hai giây! Ba giây!....

    Một phút! Hai phút! Ba phút!....

    Tròn nửa tiếng đã trôi qua, tiếng súng hỗn tạp với tiếng pháo, cùng với những tiếng rít gào của Xích Giáp Trùng vọng lại từ xa, nhắc nhở cho từng ngóc ngách của Thân Thành đang chìm trong yên tĩnh, nơi đây không còn là cái đô thị quốc tế phồn hoa nhộn nhịp kia nữa, mà là một thành phố tràn ngập những điều kinh khủng!

    Mỗi khớp xương của hắn như thể đều đã đổi chỗ, ban đầu không thể động đậy, rồi khi nguyên khí chậm rãi mà trật tự dần dần khôi phục, sức mạnh mất đi lại dần dần trở về với cơ thể. Ầm một tiếng, chút nguyên khí ít ỏi trong cơ thể rốt cuộc thông suốt toàn thân, loại cảm giác thoải mái này còn mãnh liệt hơn cả cảm giác đau đớn thấu xương khi nãy, Sở Vân Thăng thấp giọng rên rỉ, những khớp xương có vẻ cũng đã trở về vị trí cũ, hắn rốt cuộc có thể gượng nâng người lên, ngồi trên đất dựa vào tường.

    Ngẩng đầu nhìn lại.

    Khu phố đổ nát, những tòa nhà cao tầng u ám, bầu trời tối đen, tất cả đều như một đống hoang tàn ngàn năm cắn nuốt loài người!

    Thanh kiếm vẫn đang cắm thẳng đứng trên miệng con Xích Giáp Trùng thứ ba, con côn trùng ngước nhìn bầu trời, tựa như đến chết vẫn không cam lòng.

    Ngọn lửa nhảy múa vô cùng đẹp đẽ, tượng băng vang lên một tiếng "rắc", hiện lên một vết nứt, trong màn đêm âm u lạnh lẽo, tiếng "rắc" này có vẻ vô cùng rõ ràng mà lại khiến lòng người phát run, con côn trùng sắp phá băng xông ra!

    Sở Vân Thăng tựa như một con báo săn, tung người nhảy lên, một bước, hai bước, ba bước, lướt qua con Xích Giáp Trùng thứ ba, nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra, bốn bước, năm bước, sáu bước, nhảy lên không, vung kiếm chém xuống, đầu con côn trùng vừa phá vỡ lớp băng lập tức bị chém rơi xuống đất, chất lỏng màu xanh đặc quánh tràn lan dưới lưỡi kiếm!

    Kết thúc, thật sự kết thúc!

    Sở Vân Thăng ngồi phịch xuống đất, nhìn vào ba con Xích Giáp Trùng này, con thứ hai bị ngọn lửa đốt chết, con thứ ba bị kiếm đâm chết, ngược lại con thứ nhất lại là con bị chém rơi đầu mà chết cuối cùng.

    Không ngờ mình lại đương đầu với ba con Xích Giáp Trùng cùng lúc!

    Thế nhưng, Sở Vân Thăng không hề cảm thấy hưng phấn chút nào, đây đều là do hắn đặt cược mạng sống của mình mới đánh đổi được. Nếu như lại gặp một lần nữa thì hắn hoàn toàn không thể đảm bảo mình còn có thể sống sót hay không.

    Lần đầu tiên hắn hắn khao khát cảnh giới Hai Nguyên Thiên đến vậy, bởi vì chỉ khi đạt đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, hắn mới có thể tu luyện được những chiến kỹ cận thân mạnh mẽ.

    Cả thể xác và tinh thần Sở Vân Thăng đều kiệt quệ, muốn ngồi dưới đất khôi phục một chút, thế nhưng trên đường phố lại truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Chắc là có người đến, lại không chỉ một người, hắn suy nghĩ một chút, chỉ sợ họ bị thu hút bởi ánh lửa và tiếng đánh nhau ở đây.

    Mặc kệ thế nào, những chiến lợi phẩm mà mình đã phải đánh đổi một cái giá thảm trọng mới đạt được, tất nhiên là không thể nào không không vứt bỏ. Sở Vân Thăng lập tức xốc lại tinh thần, nhanh chóng thu ba cái xác Xích Giáp Trùng vào Vật Nạp phù, nhặt lại súng và nỏ, còn những khối băng, chất lỏng ăn mòn còn lại đã không cần thiết phải để ý nữa, bởi vì có một thứ quan trọng hơn nhiều những thứ này, đó chính là thức ăn trong siêu thị Hoa Liên.

    Cho đến lúc này rồi, dù là một kẻ ngu cũng biết sự quan trọng của thức ăn. Trong thời buổi tối tăm này, rất nhiều thực vật đã chết đi, tương lai căn bản không ai có thể biết trước, lương thực hiện có đã trở thành sự đảm bảo duy nhất để có thể sinh tồn!

    Ai cũng sẽ không chê sự đảm bảo này quá nhiều, nhất là với một người có Vật Nạp phù tiện lợi như Sở Vân Thăng, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.

    Nhờ vào ánh lửa còn chưa tắt, Sở Vân Thăng khống chế Vật Nạp phù nhanh chóng thu lấy lượng hàng hóa ít ỏi trên những kệ hàng, mặc kệ là có hữu dụng hay không.

    Đến khi đã thu được một nửa, đoàn người liền tràn vào, Trương Hàm cũng xen lẫn trong đó, Sở Vân Thăng ra hiệu cho hắn nhanh đi kiếm chút gì đó đi.

    Bản thân lại đi đến bên một quầy hàng không ai chú ý, vơ vét sạch sẽ rượu và thuốc lá chứa bên trong.

    Đeo nỏ lên lưng, Sở Vân Thăng châm một điếu thuốc, đi ra khỏi cửa chính, hoàn toàn không để ý đến đoàn người đang điên cuồng tranh đoạt thức ăn sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, hắn bỗng nhiên có cảm giác được sống thật tuyệt!

    Hàng hóa còn lại trong siêu thị vốn không nhiều lắm, lại bị Sở Vân Thăng càn quét qua một lần, đám người này thậm chí còn lục tung hết cả kho hàng, rất nhanh đã vơ vét sạch sẽ mọi thứ, đến cả một cuộn băng vệ sinh cũng không chừa!

    Khi Trương Hàm đi ra, trên mặt đã là chỗ xanh chỗ tím, hiển nhiên đã xảy ra xung đột khi đang tranh giành, hắn lấy quần áo bao bọc những gì đã lấy được, lặng lẽ nhìn bóng lưng Sở Vân Thăng. Hắn không cách nào hiểu được người đàn ông này, rõ ràng khi ở trên lầu hắn thấy không chỉ một con Xích Giáp Trùng bị giết, thế nhưng hiện giờ chẳng còn có lấy một con.

    Hơn nữa, ngoại trừ cây nỏ trên lưng người đàn ông này, không còn bất cứ bao bọc gì cho thấy anh ta thu lấy thức ăn, đây rốt cuộc là sao chứ?

    Có điều, Trương Hàm cũng không dám hỏi, hắn mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có vẻ nóng nảy không yên, vô cùng nguy hiểm.

    "Đi thôi, chúng ta trở về, tôi cần nghỉ ngơi một lát!" Sở Vân Thăng dập tàn thuốc, nhẹ nhàng nói. Hắn bây giờ phải tìm một nơi an toàn để nhanh chóng khôi phục thực lực.

    Không phải là hắn không nghĩ đến việc Trương Hàm cố ý cung cấp tin tình báo sai lầm cho hắn, khiến hắn rơi vào vòng vây của ba con Xích Giáp Trùng. Nhưng nghĩ lại, điều này chẳng những không hề có bất kỳ chỗ tốt nào cho họ, trái lại còn khiến họ mất đi sự bảo vệ của mình. Dù cho Trương Hàm cũng muốn đoạt lấy cây nỏ của mình như Điêu Định Quốc, nếu như mình chết trong miệng Xích Giáp Trùng, vậy thì bằng chút sức mạnh của những người này cũng căn bản không thể nào lấy lại cây nỏ từ trong phạm vi tấn công của Xích Giáp Trùng, cho nên khả năng Trương Hàm cố ý nói sai gần như không có.

    Hơn nữa, đừng nói là Trương Hàm, cho dù là người có cảnh giới Một Nguyên Thiên như mình, lại thêm sự giúp đỡ của máy nhìn đêm mà cũng bị lũ Xích Giáp Trùng vô cùng giảo hoạt lừa gạt, huống chi là một Trương Hàm không có gì cả.

    Trở lại căn phòng mà bốn người kia ẩn nấp, Sở Vân Thăng tìm một căn phòng yên tĩnh, khóa kín cửa lại, rồi lập tức chìm vào trạng thái tu luyện.

    Nhưng không ngờ là hành động liều mạng lần này lại khiến cho hắn phát hiện sự tiến bộ của nguyên khí!



    ----o0o----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận: Tại đây

    Góp ý: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi Ngạ Quỷ, ngày 03-10-2014 lúc 06:28.

    ---QC---


  10. Bài viết được 131 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    08882085,aliking,AndyHuang,anhtuanngoc,ball_fly103,batuocdenqn,BaTuocQuy,Bình Bụng Bự,bchieuvip,boyvt_10,bwnccao,cauthua,chl10808,chutuocst,comic,congson,Cub110,cuongi17,cuonglong,daimatroi,Darkpinces,DarkTime,dau_dat,david19,DengAi,devilbat15,diangucmauden,docconhan,Done272,dungkhocnhaem,EmHot,Erudite,freejack,froge123,gauden,hellflame4168,hengheta,heogay83,hieudtd,hiihii,hoanglan87,Hoàng Giang,holyushi,honchong,hotfam501,htluu,huyquoc52,julyfunny7,khachdatinhvn,kiddsun,kiemcom,kingdoom12,kkk3k,klman,KOFTF,kungai,Kurosaki Ichigo,Lamsao,Lan Thi,Lanh_huyet,la_Vie,liangjun,lightbulldog,linhhien789,Longinus,lybietcau,masterdin,mastish,Meoluoi210,minhtan11d1,momoi,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngokhong,ngoyui,nguyen9697,nguyennhungoc,nhbinhdbp,nhmclnhh,nhoctaxxx,nqtien9x,nsguyenan,nts1412,odin,pestie,phiêu!,phong thi vân,pnhuy,polonezvn,qtdevil,quannh0693,Rainboy_love_n44ever,raycaster,RaZeR,Riddles,ruoigiabattu,sanotaro,sasuketaki02,soccerrec28,sonmap@,spidermanlucky,taandta,TửLinh,thannhan,thattinh091vip,TheKiller,ThiênHà,thinhnp86,thoike123,thunreigu,tieudaotu_666,tijikama,tj3ul0ng,trungninja,truong93,tuan_ohyeah,tungnkst,tung_hp,tuongmaythenao,tuongvan4545,tuquy123,Ui_da,umedaboy,vampireheart,VietStar1711,vtgcnn,windtran3110,x_chien,zodjac,
Trang 3 của 61 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status