TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 61 của 61 Đầu tiênĐầu tiên ... 1151596061
Kết quả 301 đến 303 của 303

Chủ đề: Hắc Ám Huyết Thời Đại - Thiên Hạ Phiêu Hỏa - Mạt Thế (New Q4-C291)

  1. #301
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    Quyển 4: Mạt Nhật Nguy Đồ.
    Chương 300 : Quân đoàn người máy

    Dịch: Ngạ Quỷ
    Biên tập: Ngạ Quỷ
    Nguồn : www.tangthuvien.vn



    Chương 300 : Quân đoàn người máy

    Sở Vân Thăng chưa bao giờ giết qua nhiều người như vậy, nhiều vô số kể, nhưng hắn vẫn không ngừng giết chóc dù chỉ một khắc.

    Nếu hắn không muốn chết ngay lập tức thì phải tiếp tục giết chóc, cho dù là không ngừng không nghỉ, cho dù là những người quen thuộc.

    Hắn không phải không muốn dùng biển côn trùng ở khu chất nhầy tiến hành tập kích vòng ngoài, phối hợp với mình nội ngoại giáp công cưỡng chế phá vây, nhưng hắn biết nếu mình làm như vậy, bản thân mình có thể sẽ chết càng nhanh!

    Minh vừa lên cấp thành công chưa đến ba ngày, nếu dùng lực kêu gọi khống chế côn trùng đi ra khỏi khu chất nhầy thì sẽ tiêu hao một lượng năng lượng nguyên khí khổng lồ, vả lại loại lực khống chế này còn là không ổn định.

    Hắn bây giờ toàn lực liều mạng, kiếm đâu ra thời gian và năng lực đi bổ sung nguyên khí cho nguyên phù phong ấn Minh?

    Lúc cứu Đàm Ngưng, hắn vì tiêu hao quá lớn, thiếu chút nữa khiến cho đàn côn trùng tan tác.

    Minh và toàn bộ côn trùng trong khu chất nhầy chính là lá "bài tẩy" cuối cùng và cũng là mạnh mẽ nhất của hắn, nếu như để nó tan vỡ ở bên ngoài khu chất nhầy, tổn thất gần như không còn, vậy thì hiện tại hắn cũng không cần liều mạng nữa, trực tiếp đầu hàng chờ chết cho rồi.

    Cho nên hắn chỉ có thể tiến lên, vọt tới khu chất nhầy, hợp binh lại với Minh và côn trùng, tái chiến với thần vực và Băng tộc!

    . . .

    Đống xác chết lưu lại phía sau Sở Vân Thăng càng lúc càng nhiều, đống xác đứt gãy tan nát dưới chân cũng càng ngày càng cao, đám Thiên Hành Giả sau lưng người bình thường từng bước từng bước lùi lại!

    Mãi đến khi trên chiến giáp hợp thể của hắn tắm đầy máu tươi, nhiễm đỏ cả màu sắc vàng kim rạng rỡ ban đầu, vọt tới một góc sát biên giới vòng vây của người bình thường...

    Từng chiếc chiến xa hình thoi đen kịt kiểu dáng tinh xảo, xếp hàng chỉnh tề từ phía sau đám người đột ngột xuất hiện, trong nháy mắt đồng thời nổ súng!

    Những chùm sáng lam dày đặc trực tiếp biến những người không kịp tránh né thành một vũng máu, tựa như một cái lược, từ phía đám chiến xa, chỉnh tề cào qua phía đối diện, công kích không phân biệt.

    Phản ứng của thân thể Sở Vân Thăng không thể vượt qua tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt khi hắn thấy chiến xa, ánh sáng lam đã bắt thẳng tới trước mắt hắn.

    Hắn bị bắn lên thật cao, nặng nề rơi vào trong một đống xác vụn máu thịt bầy nhầy, trong bụng truyền tới từng cơn đau nhức như dời non lấp bể.

    Hắn còn chưa kịp chui ra từ trong đống xác vụn, nòng pháo của gần hai mươi chiếc chiến xa đã nhanh chóng chuyển động, coi Sở Vân Thăng là mục tiêu duy nhất, đều nhắm chuẩn, lại lần nữa đồng thời khai hỏa.

    Gần hai mươi chùm sáng lam ở trên không trung hội tụ thành một, hình thành một điểm sáng chói mắt, núi xác chết chỉ trong chưa đến một phần ba giây đã bị hòa tan thành một bãi máu loãng bầy nhầy, Sở Vân Thăng lại lần nữa té bay ra ngoài, hãm vào trong một đống xác chết khác ở phía sau.

    Đau đớn, đau khắp cả lục phủ ngũ tạng!

    Tuy rằng chiến giáp hợp thể chưa bị bắn thủng, nhưng thương tổn của chùm sáng lam đã xuyên thấu vào trong, kích hoạt phòng ngự năng lượng của Lục Giáp phù, đánh thẳng vào thân thể như bộ xương khô của hắn.

    Cảm giác đè nén mãnh liệt cùng với tổn thương do rung động, khiến Sở Vân Thăng tức khắc nôn ra một đống dịch thức ăn đã tiêu hóa phân nửa.

    Nhưng ý thức của hắn vẫn tỉnh táo, ngay lúc bị đánh trúng lần thứ hai, hắn liền khẩn cấp mở Huyền Ba Tráo.

    Sở Vân Thăng có hai món trang bị phòng ngự vẫn giữ lại chưa dùng, một là áo choàng chiến y, còn cái khác chính là Huyền Ba Tráo.

    Áo choàng chiến y hắn dự định giữ lại tới khi thần vực giải trừ phong ấn, nếu có thể vọt tới sát biên giới vòng vây thì ẩn thân lủi đi, cuối cùng đột phá vòng vây, cũng để ngừa lúc bị truy kích mới sử dụng.

    Hiện tại hắn bị vây tầng tầng lớp lớp, không gian hoạt động chỉ lớn cỡ bàn tay, dù cho ẩn thân thì cũng không thể tránh né được công kích từ bốn phương tám hướng, xoay sở không xong còn có thể sẽ bị trọng thương bởi năng lực phòng ngự hạ thấp khi ẩn thân!

    Huyền Ba Tráo thì hắn lại chuẩn bị cho lúc nguy cấp nhất, dùng để ngăn cản một trong những lá bài tẩy của Băng tộc hoặc của thần vực sau khi quy vị xong.

    Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể sớm sử dụng, tốc độ tấn công của chiến xa hình thoi thần vực thật sự quá nhanh, nhanh tới mức với tốc độ phản ứng của loài người căn bản không kịp tránh né.

    Hắn không thể liên tục bị động chịu đòn, nhất là trong thời khắc nguy hiểm như bây giờ, mắt thấy đám người bình thường điên cuồng phía sau lại sắp sửa vây kín, hắn nhất định phải phá hủy đám chiến xa hình thoi cản trước mặt!

    Oành!

    Huyền Ba Tráo từ điểm hóa thành đường thẳng, từ đường thẳng hóa thành mặt phẳng, cuối cùng lại từ mặt phẳng hóa thành hình cầu, khi Sở Vân Thăng lần nữa bị bắn cho ngập sâu vào trong đống xác vụn phía sau thì đã hoàn toàn khởi động xong.

    Xoẹt xoẹt xoẹt...

    Chiến xa hình thoi lần thứ ba bắn ra "chùm sáng lam", đuổi theo sát sau lưng Sở Vân Thăng, đường đạn sáng rực trong nháy mắt đã đến.

    Ánh sáng lam lập tức giáng mạnh vào tấm chắn không gian do Huyền Ba Tráo tạo nên, vặn vẹo thành từng làn sóng rung động, mặt cầu kiên cố bị lõm vào trong một mảng lớn, sau đó lại bắn mạnh ra, khôi phục bình thường.

    Lần này, Sở Vân Thăng chỉ bị chấn động tổn thương, năng lượng xuyên thấu của chùm sáng lam đã bị Huyền Ba Tráo cản lại.

    Sau khi chặn được một đợt công kích này, hắn lập tức bật người lên, giữa không trung, liên tiếp bắn mấy phát súng về phía chiến xa hình thoi, súng Băng trong tay Đàm Ngưng cũng vội vã nổ súng.

    Phía trước chiến xa hình thoi liền biến thành một biển băng lửa hỗn độn.

    Sở Vân Thăng tranh thủ chút thời gian này thu hai khẩu súng Lửa đã sắp sửa cạn hết năng lượng lại, thay vào đó là thanh kiếm Thiên Ích sắc bén vô bì.

    Tần suất và cường độ nã đạn của hắn vượt xa Đàm Ngưng, súng Lửa tự chế có dung lượng dự trữ năng lượng cũng kém phân nửa súng Băng, thế nên súng Lửa trong tay hắn "hết đạn" trước tiên.

    Vũ khí của Băng tộc đối đầu với vũ khí của thần vực, ưu thế không còn quá rõ ràng như khi đối đầu với con người như vừa rồi, đa số chiến xa hình thoi vẫn có thể dũng mãnh xông qua màn "lửa đạn", tiếp tục phóng những đòn tấn công sáng lam về phía Sở Vân Thăng.

    Sở Vân Thăng ở giữa lưới sáng lam, nghiến răng nghiến lợi cậy vào Huyền Ba Tráo, dấn thân tiếp cận chiến xa hình thoi, kiếm chiến kỹ - Thiên Quân Ích Dịch lập tức phóng ra.

    Mười tám luồng bóng kiếm, ngưng tụ thành một, lợi dụng khe hở cực nhỏ giữa hai đợt bắn chùm sáng lam của chiến xa hình thoi, trực tiếp đâm thẳng vào từ họng súng của chiến xa!

    Két... két... xèo xèo!

    Nòng súng chiếc chiến xa bị đánh trúng bắn ra tia lửa, kịch liệt lắc lư vài cái rồi triệt để tắt lửa.

    Sở Vân Thăng dưới sự bảo hộ của Huyền Ba Tráo, liều chết nhảy lên trên chiếc chiến xa đã hỏng này, giơ cao kiếm Thiên Ích, hung hăng bổ về phía một chiếc chiến xa bên cạnh.

    Đồng thời, súng Băng của Đàm Ngưng cũng kịp thời bắn ra một luồng sáng trắng, tạm thời đóng băng một loạt chiến xa.

    Oành!

    Kiếm Thiên Ích phá vỡ băng, mạnh mẽ xuyên thấu vào lớp thiết giáp của chiến xa, Thiên Quân Ích Dịch lại lần nữa được phóng ra, dọc theo thân kiếm truyền vào bên trong chiến xa.

    Bùm bùm lách cách...

    Lại một chiếc chiến xa hình thoi biến thành phế liệu đương trường.

    Sở Vân Thăng liên tục hủy hai chiếc chiến xa hình thoi, nhưng cũng bị ngưng trệ một chút thời gian, đám người bình thường phát điên phía sau bưng lấy vũ khí mà thần vực cấp cho đã nhào tới.

    Để tránh bị đám người lần nữa vây kín, Sở Vân Thăng không thể không từ bỏ dự định phá hủy tất cả chiến xa của thần vực, nhón chân lên tung người bắn ngược ra phía vòng ngoài.

    Ở giữa không trung một lần nữa phát ra mười tám luồng bóng kiếm bén nhọn, phối hợp với súng Băng của Đàm Ngưng, chỉ trong nháy mắt đã chém đám người đuổi theo gần nhất thành vụn băng.

    Khi rơi xuống đất, Sở Vân Thăng thuận thế lộn người chuyển thân về phương hướng chính diện, không chút ngừng nghỉ vội phóng đi, nhưng chợt "oành" một tiếng, lại đâm vào một đống kim loại.

    Trên chiến trường thật sự là quá hỗn loạn, Sở Vân Thăng căn bản không có thời gian nhìn xem phía trước còn có thể có thứ gì cản đường.

    Va đập một cú, chờ cho hắn bị buộc ngừng lại mới phát hiện, bị mặt cầu Huyền Ba Tráo đập bay căn bản không phải là tấm chắn kim loại gì, cũng không phải là chiến xa gì đó, mà là một "người máy" có ba cái chân ba khớp nối?!

    Cũng giống như chiến xa hình thoi, nó cũng có bề ngoài đen kịt, nhưng bóng loáng nhẵn nhụi như lưu ly, ánh hào quang từ ngọn núi chính trên bầu trời có thể chiếu rọi trên các bộ phận của nó, phản quang lấp lánh.

    "Người máy" có tổng cộng ba chiếc chân máy thật dài chưa duỗi ra, mỗi chân có ba khớp nối, mà phần thân thể lại là một bệ vũ khí kiên cố, ngoại trừ hai phía mỗi bên có một họng súng lớn hình ống tròn, cái đầu hình tròn của nó đồng dạng là một họng bắn xoay tròn đường kính nhỏ.

    Tuy rằng độ cao của nó chỉ gấp rưỡi một người, không đến ba mét, nhưng Sở Vân Thăng cẩn thận nhìn kỹ, sau lưng vẫn sởn hết gai ốc: Phía sau con người máy bị hắn đụng bay, là lúc nha lúc nhúc đồng loại đã tập kết thành một số lượng khủng bố!

    Cái này chẳng lẽ chính là những thứ tựa người tựa không phải người mà mình nhìn thấy từ trên thành Liệt Hỏa lúc bị vây thành?

    Mũi Sở Vân Thăng hơi giật giật, nếu thật là cái thứ đó, vậy hắn bây giờ phiền phức to rồi, khi đó hắn ở trên cao thấy được rất rõ ràng, cái đồ chơi này quả thật nhiều vô số kể!

    Tia đạn trắng ngà của súng Băng cùng mười tám bóng kiếm gần như đồng thời khai hỏa cùng lúc với đám người máy.

    Năng lượng va đập kịch liệt tạo thành một khối lửa cực lớn giữa Sở Vân Thăng và đám người máy, sóng xung kích cuộn trào tựa như cuồng phong quét qua lá khô, "thổi" bay Sở Vân Thăng và một đám người máy ở hàng đầu tiên!

    Oành! ...

    Sở Vân Thăng lại bị nặng nề ném trở về đám chiến xa vừa mới xoay họng súng lại, đập cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt, phỏng chừng Đàm Ngưng cũng không khá hơn chút nào, cũng may phần lớn thương tổn của cú va đập đều bị hắn ở phía trước hứng chịu lấy.

    Tạch tạch tạch tạch tạch tạch....

    Xoẹt xoẹt xoẹt....

    Những họng súng to lớn hai bên người máy phun ra mưa đạn kim loại đặc thù với cường độ có thể sánh với một cơn "bão kim loại", mà nòng súng xoay tròn cỡ nhỏ trên đỉnh đầu nó, thì xoay tròn bắn ra từng tia màu đỏ.

    Nhất thời, trước mặt Sở Vân Thăng đan xen kết thành một "bức tường thần chết"!

    Sở Vân Thăng theo bản năng không tự chủ phải lùi về phía sau hai bước, nhưng lập tức lại bị đoàn người từ phía sau nhào lên ôm chặt lấy thành một cục.

    Mà họng pháo của chiến xa bên dưới hắn đã điều chỉnh vuông góc thẳng lên, một tòa núi lơ lửng còn chưa tan rã sạch sẽ trên bầu trời cũng chậm rãi trôi tới, rơi rụng những khối đá khiếp người.

    Lúc này, hai vị Băng sứ cùng với vật thể bay của Băng tộc vẫn chưa ra tay, Sở Vân Thăng đã lên trời không đường, xuống đất không cửa, thân rơi vào trong tuyệt cảnh!

    Đám người Tào Chính Nghĩa xa xa cùng với những tên Thiên Hành Giả còn có thể giữ được tỉnh táo, ngơ ngác nhìn một màn này, bọn họ đã không cách nào dùng từ ngữ để diễn tả hết thảy những gì mà họ thấy hôm nay, cái cảnh tượng đủ để chấn động bọn họ cả đời!

    Càng ngày càng nhiều Thiên Hành Giả, từ sâu trong nội tâm không ngờ mơ hồ hy vọng Sở Vân Thăng có thể chiến thắng được cái lực lượng đáng sợ này, đây là bi ai của cả một chủng tộc, bi ai của cả loài người.

    Đồng dạng hai vị Đại Tiểu Băng sứ đứng ở vòng ngoài chiến trường quan sát, một trong số đó "tiếc hận" nói: "Đội trưởng, sắp kết thúc rồi sao? Chúng ta bị Đa Năng tộc lừa gạt rồi sao? Hắn kéo dài thời gian để chuẩn bị, không phải vì muốn hợp tác, mà là vì độc chiếm phải không?"

    Một vị Băng sứ khác thì lại không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Sở Vân Thăng bị vây chặt, bị đè lấp không còn thấy bóng dáng, nhíu nhíu chân mày....

    Đột nhiên, bầu trời lại lần nữa bừng sáng.

    Ầm.... Phụt.... Ầm.... Phụt.... Ầm.... Phụt... !

    Lửa!

    Thiên địa nguyên hỏa phủ kín trời đất!

    Tựa như sao băng, bắn xuống nhân gian!

    Đại địa run rẩy, ngọn lửa cuộn trào, nguyên khí càn quét....


    ----o0o----

    Click để xem truyện trên web đọc truyện!
    Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận: Tại đây

    Phát hiện lỗi? Góp ý: Tại đây
    ---QC---


  2. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anh123,anhtuanngoc,chichi1111,chl10808,congson,DengAi,IS3,mpark,ngokhong,omega89,quangheo,trongkimtrn,tuan_ohyeah,
  3. #302
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    Quyển 4: Mạt Nhật Nguy Đồ.
    Chương 301 : Thà chết không hàng

    Dịch: Ngạ Quỷ
    Biên tập: Ngạ Quỷ
    Nguồn : www.tangthuvien.vn



    Chương 301 : Thà chết không hàng

    Con ngươi của Đại Băng sứ bỗng nhiên co rụt lại, tựa như chuyển kiếp bao nhiêu năm tháng, lại gặp được trận chiến cuối cùng của năm tộc phủ kín bụi nằm sâu trong ký ức.

    Mưa lửa đầy trời trút xuống, tựa như một cái dùi trống giáng thẳng vào mặt trống trong lòng nàng.

    Nàng có thể thấy từ trung tâm là tên loài người kia, trong phạm vị năm mươi mét là một biển lửa, bốc cháy hừng hực, thiêu rụi tất cả.

    Rất nhiều người bị ngọn lửa cuốn lấy kêu gào vô cùng sợ hãi, cả người bốc lửa điên cuồng chạy trốn, lượng lớn chiến xa của Đa Năng tộc thì bị nung chảy thành từng đống từng đống phế thải!

    Tên đàn ông loài người này, quả nhiên là người thừa kế của văn minh phù lục!

    Nhất định phải bắt được hắn! Nhất định phải chiếm được hắn!

    Chỉ cần lấy được phù lục, Băng tộc nhất định có thể phục hưng toàn diện!

    Đại Băng sứ dùng hết sức lực toàn thân khắc chế, duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong nội tâm thì đang không ngừng lớn tiếng gào thét.

    . . .

    Sở Vân Thăng một mạch phóng ra mười tấm Ly Hỏa phù, đây là lượng nguyên phù cấp ba cực hạn mà hiện tại hắn có thể đồng thời phóng ra, nếu không phải có cái thân thể trơ xương này thì có khi đến phân nửa hắn cũng không thể làm được.

    Hỏa nguyên khí bạo liệt hầu như thiêu sạch toàn bộ không khí xung quanh hắn.

    Hít thở không thông, ngọn lửa rừng rực, hỏa năng lượng cuồn cuộn, khiến cho xung quanh hắn hòa thành một mảnh đất chết.

    Uy lực mười tấm Ly Hỏa phù gộp lại, bị Sở Vân Thăng tận lực giới hạn trong phạm vi năm mươi mét, uy lực chồng chất cường hãn tới cực điểm, khiến cho chiến xa hình thoi của thần vực ngay tại chỗ biến mất phân nửa, người máy thì chiến tổn vô số kể, mà người bình thường bám víu trên người hắn thì trực tiếp bị đốt thành tro tàn...

    Khi thân hình đỏ như máu của hắn bước ra khỏi biển lửa, đám Thiên Hành Giả đứng bên xem cuộc chiến đồng loạt câm lặng, không biết là đang thầm may mắn vừa nãy đầu óc không nóng lên xông lên cướp công, hay là vì chút cảm động bởi đồng loại loài người.

    Nhưng Sở Vân Thăng lúc này cũng không dễ chịu, hắn gần như là tập tễnh bước ra khỏi biển lửa hừng hực thiêu đốt.

    Ngay khi Ly Hỏa phù kích phát, công kích của chiến xa hình thoi và người máy cũng đồng thời giết tới, hơn nữa sử dụng quá độ mười tấm Ly Hỏa phù, khiến cho hỏa nguyên khí xung quanh tạm thời không khống chế được, ngay cả chính bản thân hắn cũng bị Ly Hỏa phù ảnh hưởng đến, khổ không thể tả.

    Dưới tầng tầng thương tổn, trên chiến giáp hợp thể bốc lên từng làn khói xanh, nóng bỏng dọa người, hai người Sở Vân Thăng và Đàm Ngưng tựa như bị đun sôi, loáng thoáng thậm chí có thể ngửi thấy được mùi khét trên người đối phương.

    Chiến đấu vẫn tiếp tục, không bên nào nguyện ý từ bỏ.

    Sau khi Sở Vân Thăng kích phát Ly Hỏa phù, cũng thành công thực hiện một lượt công kích phạm vi lớn, màng sáng bảo vệ màu lam của thần vực lập tức lóe lên, hóa thành vô số vòng sáng nhỏ, bao phủ lên từng chiếc chiến xa và người máy còn sót lọi, triệt để từ bỏ phòng hộ cho những người bình thường kia.

    Một phần ba cầu lửa của khu chất nhầy dùng để kiềm chế màng sáng lam nhất thời như một cơn mưa lửa, không chút cản trở giáng thẳng xuống đám người bình thường điên cuồng, trong nháy mắt, xác chết tung bay, máu chảy thành sông!

    Sở Vân Thăng vẫn tiếp tục vọt tới trước, tình thế nhưng càng lúc càng gian nan, khi màng sáng lam tách ra bao phủ trên thân thể của mỗi một người máy, năng lực phòng ngự của chúng tăng lên rất mạnh, số lượng bị Ly Hỏa phù trực tiếp phá hủy trong nháy mắt liền giảm thiểu phân nửa, một nửa kia hoặc chỉ bị thổi nghiêng ngả hoặc chỉ bị hư hao một phần mà thôi.

    Mà giờ khắc này, tòa núi lơ lửng đồ sộ đã bay lên giữa không trung, rồi từ không trung nặng nề đập xuống, mỗi một kích, mỗi một đập, đều ép chặt Sở Vân Thăng xuống dưới chân núi.

    Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy ruột gan mình như thể bị ép ra khỏi cơ thể, hắn bất chấp hết thảy ném lên trên từng tấm từng tấm Băng Băng phù, từng chút từng chút cố gắng đóng băng phá vỡ cả tòa núi lơ lửng, đồng thời lại ném Ly Hỏa phù về phía trước, từng tấc từng tấc đẩy lùi quân đoàn người máy.

    Nguyên phù công kích này hắn đều giữ lại định dùng làm bài tẩy để đối phó với Băng tộc và Thiên Đạo Nhân, không có những nguyên phù này, hắn rất rõ ràng với thực lực của chính mình, chỉ riêng Băng tộc thôi hắn cũng không thể chiến thắng, huống chi còn có một vị "Thiên Đạo Nhân" còn chưa xuất hiện nữa.

    Nhưng hiện tại hắn không thể quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, núi lơ lửng và quân đoàn người máy hầu như lập tức có thể lấy mạng hắn và Đàm Ngưng.

    Không chống nổi, thật sự là không chống nổi!

    Chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy, liều mạng dốc hết sức lực!

    Thần vực quá mạnh, mạnh vượt quá quá quá tưởng tượng của hắn, ở khu vực Hoàng Sơn nó gần như có thể khống chế tất cả, bất kể là con người hay là núi non, hay là năng lượng.

    Dưới loại công kích mãnh liệt này, hắn tin tưởng dù là người áo choàng một thân một mình thì cũng không thể ra khỏi khu vực Hoàng Sơn được.

    Chẳng lẽ mình sẽ bỏ mạng ở đây?

    Không thể nào!

    Sở Vân Thăng trong lòng quật cường cưỡng chế tự "thôi miên" bản thân: Quái vật xúc tu ở Thân Thành không nuốt được mình, Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở thành phố sương mù không đốt chết được mình, ngay cả Mân ở ngoài Kim Lăng cũng không giết được mình, làm sao mình có thể chết ở cái chỗ như thế này!?

    Thần vực không phải vô địch, nhất định không phải vô địch!

    Nó nhất định có sơ hở, có nhược điểm, có tử huyệt, bằng không Băng tộc và cả Hỏa tộc tại sao không sợ nó?

    Thế nhưng đó là chỗ nào? Chẳng lẽ là ngọn núi chính Hoàng Sơn?

    Chỉ có thể là ở chỗ đó! Cũng chỉ có ở chỗ đó thôi!

    Quầng sáng trên ngọn núi chính Hoàng Sơn một mực không ngừng không nghỉ, mỗi khi chém giết tới thời khắc kịch liệt nhất, cũng là thời khắc nó chói mắt nhất.

    Chủ thể của thần vực nhất định ở chỗ đó!

    Phạm vi khống chế của nó chỉ có thể ở trong khu vực Hoàng Sơn, ở chỗ này nó là vua, nhưng cũng chỉ là ở tại nơi này, đây là ưu thế của nó, cũng là cực hạn và tử huyệt của nó.

    Hắn hoặc chạy ra khỏi phạm vi này, hoặc phá hủy chủ thể của thần vực, trừ hai lựa chọn đó ra, không còn lựa chọn thứ ba nào nữa!

    Sở Vân Thăng lại một lần nữa đứng lên từ giữa một đống thịt nát, nhưng không hề nhìn đến quân đoàn người máy ở trước mắt.

    Vô luận là chạy ra ngoài, hay là phá hủy, hầu như đều khó như lấy sao trên trời.

    . . .

    Các loại nguyên phù đều đang tiêu hao cực nhanh, chiến giáp cũng đang từ từ suy yếu, ngay cả Huyền Ba Tráo cũng bắt đầu lay động lắc lư....

    Dưới chân của hắn chất đầy mảnh vỡ người máy, càng lúc càng cao, tựa như một ngọn núi nhỏ.

    Núi lơ lửng một lần rồi lại một lần đập xuống, hắn một lần rồi lại một lần quật cường đứng lên, giãy dụa tiến về phía trước.

    Đàm Ngưng đã hôn mê, Sở Vân Thăng không biết nàng sống chết thế nào.

    Hắn chỉ biết mình quyết không thể chịu thua, tuyệt không thể chết ở chỗ này, cho dù là chết, cũng phải trước hết cắn chết thần vực.

    . . .

    Rốt cuộc, năng lượng của Huyền Ba Tráo hao hết, thậm chí có thể là đã hư hỏng, tự động thu về lại.

    Bộ chiến giáp đầu tiên tan vỡ thành phế phẩm, bộ chiến giáp thứ hai cũng đã biến mất, một bộ chiếu giáp cuối cùng lung lay chực vỡ.

    Máu tươi trộn lẫn với mồ hôi, che mờ tầm mắt hắn.

    Hắn máy móc kích hoạt nguyên phù tấn công, máy móc vung kiếm Thiên Ích, máy móc dùng Nhiếp Nguyên phù bổ sung nguyên khí, hết thảy đều rơi vào trạng thái máy móc chết lặng.

    Không biết có bao nhiêu người máy "chết" dưới chân hắn, mà người bình thường phía sau hắn, sớm đã bị đống xác chết chất cao như núi ngăn cản không cách nào tới gần.

    Cái thân thể như bộ xương khô của hắn lúc này dường như muốn tan thành từng mảnh, mỗi một lần nhấc lên, đều như nặng nghìn cân, mỗi một lần vung kiếm Thiên Ích, sẽ phải dốc hết sức lực cả người.

    Khu chất nhầy sắp đến, đã ở ngay trước mắt, hắn đã có thể thấy được cái đỉnh Cự Phần bốc khói cuồn cuộn quen thuộc.

    Côn trùng sớm đã theo lệnh hắn, điên cuồng, bất chấp hết thảy tràn tới, như một cơn sóng thần xô về phía quân đoàn người máy...

    Một chút cuối cùng, ngọn núi lơ lửng chỉ còn to cỡ một tảng đá lớn, nặng nề đập lên thân thể Sở Vân Thăng.

    Hắn cố gắng lấy tay chống đống mảnh vỡ người máy dưới người, muốn đứng lên, nhưng đôi chân run rẩy kịch liệt khiến hắn thất bại hết lần này tới lần khác.

    Xương đùi hai chân đã gãy, đầu xương vỡ đâm xuyên qua lớp da thịt mỏng manh như một tầng da khô, đâm lên chiến giáp, máu chảy đầu đìa đầy khủng bố, nhưng hắn không có cảm giác đau đớn, bởi vì toàn thân đều là như vậy....

    Tức khắc có thể tiến vào khu chất nhầy, hắn liền có thể phản kích, Sở Vân Thăng nhắc nhở mình phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng!

    Trong lòng hắn lớn tiếng hô: Đứng lên! Sở Vân Thăng, đứng lên! Ngươi nhất định phải đứng lên! Sắp đến ngay rồi!

    Tảng đá lơ lửng vẫn còn không ngừng đập lên người hắn, người máy ở trước mặt trút làn mưa đạn xuống hắn..

    Năng lượng của thần vực có lẽ cũng đã đến mức cực hạn, quân đoàn người máy đã không phóng ra những bó sáng đỏ nữa, chiến xa cũng không phóng ra được bó sáng lam, ngay cả màng sáng lam cũng biến mất không còn thấy đâu.

    Bằng không, Sở Vân Thăng nghĩ mình sớm đã mất mạng rồi....

    Đàn côn trùng vọt tới sát biên giới khu chất nhầy hung hăng cắn giết ở vòng ngoài quân đoàn người máy, tựa như phát điên xông về vị trí Sở Vân Thăng.

    Đàn Thanh Giáp Trùng cũng bất chấp tính mạng cố gắng đột phá đàn Ban Lan Cự Điểu ngăn cản ở trên không trung.

    Côn trùng chỉ khi ở vùng ven sát biên giới khu chất nhầy thì Minh có sức khống chế mạnh nhất, có thể dũng mãnh không sợ chết phát động công kích chỉnh tề quy mô, nếu như sớm ra khỏi khu chất nhầy tiếp ứng cho hắn, nói không chừng trong nháy mắt toàn bộ đàn côn trùng sẽ tan rã sụp đổ.

    Đây chính là đường sinh cơ duy nhất của hắn hôm nay!

    Sở Vân Thăng hộc máu, kéo theo máu tươi, bò về phía trước, hắn đã sức cùng lực kiệt, phóng ra từng con Thanh Giáp Trùng, Tử Viêm Ma Trùng phong ấn thay hắn ngăn cản đạn pháo, công kích dày đặc.

    Thần vực và hắn trong giây phút cuối cùng này đều rơi vào điên cuồng!

    Chỉ cần hắn lao ra một tầng lá chắn cuối cùng này, thần vực đã tổn thất lượng năng lượng khổng lồ sẽ không còn cách nào bắt được hắn, mà ngược lại, chỉ cần thần vực có thể kiên trì thêm chút nữa, Sở Vân Thăng liền sẽ biến thành món đồ trong túi nó!

    Hắn muốn leo lên lưng Thanh Giáp Trùng, dù cho bay ở tầng thấp thôi cũng được.

    Nhưng bất luận như thế nào đều bị người máy bắn rơi.

    . . .

    Côn trùng phong ấn từng con từng con bị bắn chết, khoảng cách giữa hắn và quân chủ lực của Minh càng ngày càng gần, nhưng chỉ một khoảng cách như vậy, lại là xa không thể chạm.

    Hai con Tử Viêm Ma Trùng bị chia ra bao bọc, từ từ bị đoàn người máy đông như kiến bao phủ...

    Băng Băng phù đã dùng hết, Ly Hỏa phù đã dùng hết, Băng Toàn phù đã dùng hết, ngay cả Băng Khốn phù cũng đã không còn một tấm!

    Trước mắt Sở Vân Thăng đã không còn thứ gì để ngăn cản đạn pháo.

    Xa xa, đám Thiên Hành Giả từng có đôi chút "đồng tình" Sở Vân Thăng, run rẩy môi nhìn một màn này, có thứ gì đó, tựa như mũi kim đâm vào trong tâm bọn họ.

    "Cụ ơi (Ngài Lennon)... đầu hàng đi!" Tào Chính Nghĩa và Edgar ở một góc xa, lớn tiếng khóc hô.

    . . .

    "Đầu hàng đi, ngươi đã sơn cùng thủy tận rồi!" Đại Băng sứ bay vụt đến phía trước Sở Vân Thăng, tựa như có một chút tiếc hận nói.

    "Đầu hàng đi..." Tuyết Băng sứ bay nhanh theo sau, thở dài nói.

    "Đầu hàng đi!" "Đầu hàng đi!" "Đầu hàng đi!" Từng câu từng câu khuyên đầu hàng, từ trong miệng đám Thiên Hành Giả, cấp tốc khuếch tán ra.

    "Đầu hàng đi!" Những người bình thường phía sau núi thây biển máu cũng trầm thấp nói.

    "Đầu hàng đi!" Những người máy kia cũng mô phỏng ra tiếng người.

    "Đầu hàng đi!" Từ trên ngọn núi chính Hoàng Sơn truyền đến tiếng thở dài của bóng người trong kính.

    "Đầu hàng đi!" "Đầu hàng đi!" "Đầu hàng đi!".... vang vọng ở khắp toàn bộ Hoàng Sơn!!!

    Sở Vân Thăng cắn chặt hàm răng tràn đầy máu tươi, phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, dùng chiến giáp và da thịt mang theo xương cốt gãy nát, ngoan cường đứng lên!

    Hắn không muốn phải hèn mọn ngã gục trước mặt dị tộc!

    "Lão tử thà chết ---" Sở Vân Thăng phun ngụm máu bê bết trong miệng ra, kiên quyết nói: "--- Không hàng!"

    Tuyết Băng sứ còn muốn nói điều gì, Sở Vân Thăng bỗng nhiên ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Đã không còn đường sống, ta liền đồng quy vu tận với các ngươi!"

    Lời còn chưa dứt, hắn móc ra toàn bộ số Nhiếp Nguyên phù cuối cùng, không muốn sống điên cuồng hút tất cả vào, dòng nguyên khí cuồn cuộn không ngừng thổi phồng thân thể hắn lên như đang thổi khí cầu.

    Cuối cùng, hắn cảm giác được điềm báo trước khi Dung Nguyên Thể gãy vỡ tan rã, thân thể huyết nhục tan xương nát thịt, bất chấp hết thảy truyền tất cả nguyên khí bản thể vào trong Phong Thú phù của Minh.

    Ý thức của hắn đang mau chóng tiêu tán, nhẹ nhàng kêu gọi:

    Hóa thân thành cự trùng đi!

    Hóa thân thành ma quỷ đi!

    Thay ta phá hủy thần vực, phá hủy Hoàng Sơn, phá hủy tất cả ở nơi này đi!



    ----o0o----

    Click để xem truyện trên web đọc truyện!
    Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận: Tại đây

    Phát hiện lỗi? Góp ý: Tại đây

  4. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anh123,anhtuanngoc,chichi1111,chl10808,congson,DengAi,IS3,mpark,ngokhong,omega89,quangheo,trongkimtrn,tuan_ohyeah,
  5. #303
    Ngày tham gia
    Aug 2014
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    427
    Xu
    23,030

    Mặc định

    Quyển 4: Mạt Nhật Nguy Đồ.
    Chương 302 : Tan xương nát thịt

    Dịch: Ngạ Quỷ
    Biên tập: Ngạ Quỷ
    Nguồn : www.tangthuvien.vn

    #@# Hết quyển 4.


    Chương 302 : Tan xương nát thịt



    Làn sóng tấn công của côn trùng đột nhiên đình chỉ, từ nơi sâu trong Cự Phần truyền đến một tiếng rít gào thê lương, sóng âm cuồn cuộn, cả khu vực Hoàng Sơn đều chìm đắm trong tiếng rít gào chói tai này.

    Tiếp đó, một màn kinh tâm động phách xuất hiện, tất cả côn trùng, bất luận lớn nhỏ, bất luận màu sắc, bất luận không trung mặt đất, đều dùng tốc độ không gì sánh được lao về phía vang lên tiếng gào thét.

    Âm thanh rít gào vẫn duy trì liên tục, duy trì cường độ cực lớn, tựa như muốn đục thủng màng tai của người ta.

    "Đi!" Sắc mặt Đại Băng sứ đại biến, quay sang quát một tiếng với Tuyết Băng sứ.

    Nàng dùng tốc độ nhanh như chớp chộp lấy Sở Vân Thăng đã vỡ nát hết chiến giáp, thân thể cũng đang không ngừng phồng xẹp rất quỷ dị, cũng đưa chân đá Đàm Ngưng sinh tử không rõ sang Tuyết Băng sứ.

    "Chia nhau ra mà đi! Phá vỡ phong tỏa của thần vực!" Đại Băng sứ nói xong cũng không quay đầu lại mà phóng người về phía đông, bởi vì hướng này cách biên giới phong tỏa của thần vực gần nhất.

    Tuyết Băng sứ phản ứng chậm nửa nhịp, nàng không rõ đội trưởng vì sao muốn bản thân mình phải mang theo cô gái này chia ra chạy, nhưng nàng trung thành thực hiện mệnh lệnh của đội trưởng, hướng về phương hướng vật thể bay phía tây lao đi.

    "Anna Nhan! Băng tộc hèn hạ nhà ngươi!.... Chặn các nàng lại cho ta!" Trên ngọn núi chính Hoàng Sơn truyền tới một tiếng hô tức giận, đại khái bởi vì đã tiêu hao quá nhiều năng lượng khi giao chiến với Sở Vân Thăng, nó đã không cách nào chiếu bóng lên bầu trời nữa.

    Quân đoàn người máy và người bình thường ở dưới chân núi Hoàng Sơn lập tức chia ra làm hai nhóm.

    Quân đoàn người máy thì ngay tức khắc bao vây Đại Băng sứ Anna Nhan đang nỗ lực đột phá, mà người bình thường bị thần vực khống chế thì lập tức như một làn sóng tràn về phía Tuyết Băng sứ.

    Tuyết Băng sứ vừa lao đi bằng tốc độ nhanh nhất, vừa ngẫm nghĩ rõ ràng, đội trưởng muốn cướp đi Sở Vân Thăng, mà Đàm Ngưng là vị ứng viên cuối cùng để Đa Năng tộc có thể hoàn mỹ quy vị Thiên Đạo Nhân, bằng vào quy tắc hàng đầu của chương trình chính, nó nhất định phải chia ra truy kích mình, như vậy đội trưởng phía bên kia sẽ có hy vọng có thể xông ra được sẽ tăng lên rất nhiều!

    "Cơ Khanh! Lập tức trợ giúp Đại Băng sứ!" Tuyết Băng sứ xẹt qua nhóm Thiên Hành Giả vẫn một mực tránh giao chiến, cao giọng hô lên.

    Bản thân Cơ Khanh kỳ thực vẫn luôn không tin thần vực, chỉ tin Băng tộc, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe được phía bên phía thành Liệt Hỏa, Lục Tinh Thập Bát Tướng rống to với các Thiên Hành Giả vốn của thành Liệt Hỏa: " Đừng có động đậy! Đều đừng động đậy! Nghe cho kỹ, mụ nội nó, để cho bọn chó má đó chó cắn chó đi!"

    Vốn có rất nhiều Thiên Hành Giả hết lòng tin tưởng thần vực, đến khi nhìn thấy thần vực một mực tàn nhẫn tiêu hao tính mạng loài người, trong lòng đã sớm dao động, đến giờ ai còn dám, còn nguyện ý hành động?

    "Thành chủ!" Hứa Tình Thư kiên định nhìn Cơ Khanh, sắc mặt của nàng tỏ rõ lập trường.

    "Thành chủ!" Nữ kỵ doanh sau lưng Hứa Tình Thư cùng với lượng lớn Thiên Hành Giả đồng thanh nói.

    Cơ Khanh ngạc nhiên, hơi mấp máy miệng, cái phong thái kiều mị phóng đãng của nàng không còn sót lại chút nào, chung quy vẫn ngậm miệng không nói, nàng rất thông minh, không có những Thiên Hành Giả này ủng hộ, nàng có lẽ sẽ chẳng là gì.

    Trên thực tế chẳng mấy chốc, nàng liền phát hiện đây là một quyết định "anh minh" tới cỡ nào!

    Ngay khi thần vực và Băng tộc bắt đầu "tranh giành chiến lợi phẩm", côn trùng trong khu chất nhầy đã cấp tốc hoàn thành tập hợp, ba tòa Cự Phần đồng thời ngã xuống, phun về phía đàn côn trùng lúc nha lúc nhúc vô số chất nhầy đậm đặc.

    Minh theo đường ống đi ra khỏi Cự Phần số 1, vô số côn trùng bắt đầu xoay tròn xung quanh nó, phân hóa, hòa tan...

    Đâu đâu cũng là chất nhầy, bọt máu, sôi sục, trồi sụp vặn vẹo... Một túi dịch nhầy hình trứng khổng lồ sừng sững tận trời!

    Gàoooo...

    Một tiếng vang vọng trời không, tiếng kêu oai hùng, xuyên qua bầu trời, cắm nhập trời mây.

    Một con cự trùng tiền sử cao hơn trăm mét, phá tan lớp màng chất nhầy, xuất hiện trên thế gian!

    Đám Thiên Hành Giả hoảng sợ hít một hơi lạnh, đây là thứ quỷ gì.

    Một khối giáp đầu hung mãnh hình tam giác vô cùng kiên cố, đang ngửa mặt lên trời hú dài, rung chuyển trời đất.

    Phía dưới cổ của nó, vung vẩy bốn thanh giáp đao sắc bén to lớn dài ngoằng, mỗi cái đều dài tối thiểu hơn năm mươi mét!

    Dưới thân mình là sáu cái chân cường tráng, mỗi một bước, đều khiến cho đại địa run rẩy.

    Mà trên lưng thì phủ một tầng giáp xác thật dày, mặt trên giáp xác lại dựng ngược từng mảnh giáp sắc bén tựa như những "gai xương".

    Phía sau người, một cái đuôi bọc giáp xác thật dài, phủ kín lân giáp, kiên cố dị thường, quét ngang một cái, ngay cả Cự Phần cũng bị nhổ tận gốc!


    Đám Thiên Hành Giả hoảng sợ, bỏ chạy ra xa, bởi vì con quái vật khổng lồ đó, đang hùng hổ xông tới như muốn hủy thiên diệt địa.

    Ầm!

    Hai cái giáp đao dài hơn năm mươi mét ầm ầm hạ xuống, vô số người máy bị quật tung tóe lên không, mà hai cái giáp đao khác thì chém ngang giữa không trung, bóng đao loang loáng, đống người máy nhất thời tơi bời hoa lá, tan thành từng mảnh.

    Vù!

    Cái đầu to lớn hình tam giác của cự trùng tiền sử ngẩng thật cao, tiếp đó gục mạnh xuống, một luồng lửa đỏ đủ để tan chảy sắt đá phun ra, những nơi đi qua tất cả đều bị hóa thành tro bụi.

    Bộp!

    Cái giáp đuôi thật dài, tựa như một cây roi quét qua quân đoàn người máy, bao gồm cả Đại Băng sứ Anna Nhan đang nỗ lực đột phá vòng vây, đều bị quất bay!

    Con quái vật khổng lồ tựa như một ác ma hạ phàm, không mất bao lâu liền triệt để dẫm nát quân đoàn người máy của thần vực như dẫm kiến dưới chân, tan đàn xẻ nghé.

    Đại Băng sứ Anna Nhan bị cái đuôi quật trúng, miệng phun máu tươi, nàng cố nén đau đớn thuận thế bắn lên thật cao, xách theo cái thân thể càng lúc càng phồng xẹp kịch liệt của Sở Vân Thăng, liều mạng phóng như bay về phía đông.

    Cự trùng tiền sử đạp qua vô số "thân thể" của người máy, đuổi thẳng theo sau.

    Mắt thấy sắp đến biên giới phong tỏa của thần vực, Đại Băng sứ Anna Nhan điều động năng lượng băng toàn thân, liều mạng xông ra!

    Nàng giờ khắc này cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Sở Vân Thăng không lâu trước - gần trong gang tấc, lại tựa như xa cách vạn dặm!

    Cự trùng tiền sử đột nhiên mở cái miệng to như chậu máu ra, trên trăm cái "lưỡi" dài ngoằng hừng hực ngọn lửa màu tím phóng vụt ra, lao đi như bay, ngay lúc Đại Băng sứ Anna Nhan chỉ còn kém chút nữa là có thể phá vỡ biên giới phong tỏa không gian, loáng cái đã cuốn chặt lấy nàng, kéo bật trở về!

    Anna Nhan vội vàng ngưng tụ gai băng khắp trời, cố gắng cắt đứt những cái lưỡi rực lửa đang cuốn chặt lấy mình, nhưng càng cắt lại càng nhiều, càng cắt lại càng dài, như thể làm sao cắt cũng không thể hết được!

    Cự trùng tiền sử bất chấp hết thảy cưỡng chế tách rời nàng và Sở Vân Thăng, điên cuồng rống một tiếng, thuận theo cái lưỡi cuốn lấy Anna Nhan, phun ra một luồng công kích năng lượng hỏa bạo ngược mạnh nhất của nó.

    Năng lượng băng của Anna Nhan lập tức bị luồng công kích năng lượng hỏa cực lớn này của cự trùng tiền sử ép ngược vào trong cơ thể, hỏa thế nồng đậm hầu như muốn đốt cháy bộ y phục màu trắng của nàng.

    Bốn thanh giáp đao tiếp đó đã vùn vụt chém tới dày đặc như mưa, bao gồm cả cái lưỡi của chính nó, điên cuồng chặt chém không ngừng vào thân thể Anna Nhan.

    Anna Nhan tuy mạnh mẽ phi thường, nhưng lúc này bị cự trùng tiền sử khắc chế chặt chẽ, hầu như đã thoi thóp từng hơi.

    Cự trùng tiền sử không để ý tới nàng nữa, mà cẩn thận từng ly từng tý, dùng một cái lưỡi vô cùng mềm mại không mang theo một chút lửa nào, cuốn lấy thân thể Sở Vân Thăng kéo lại dưới chân.

    Nó gục cái đầu khổng lồ hình tam giác xuông, kề con mắt to lớn vô cùng tới, không ngừng dùng cái lưỡi mềm kích thích Sở Vân Thăng sớm đã như một xác chết khô, phát ra từng hồi gào thét ô ô trầm thấp.

    Ánh mắt điên cuồng của cự trùng tiền sử sớm đã tan biến, tựa như một đứa bé trông mong nhìn Sở Vân Thăng phồng xẹp không ngừng.

    Tựa như lúc này bất cứ chuyện gì trên thế gian cũng không thể quấy nhiễu được nó, nó không biết mệt lay động thân thể Sở Vân Thăng, hy vọng có thể thay tỉnh hắn.

    Nhưng mà, Sở Vân Thăng chỉ lạnh như băng nằm ở nơi đó, mặc cho nó làm sao "cầu xin", thủy chung vẫn "không chút nhúc nhích", thân thể hắn rốt cuộc bắt đầu tiêu tán, từng mảnh Dung Nguyên Thể bắt đầu sụp đổ....

    Gào!!!!

    Cự trùng tiền sử ngẩng đầu gầm thét!

    Tiếng gầm tức giận hầu như chấn nát bức tường phong tỏa không gian của thần vực.

    Nó "bi phẫn đan xen" ôm lấy Sở Vân Thăng đang tán loạn, nuốt vào trong miệng, sáu chân phát lực cực mạnh, từng cước từng cước dùng hết toàn lực đạp nát thân thể của Đại Băng sứ Anna Nhan, rồi quay đầu đâm thẳng về phía ngọn núi chính Hoàng Sơn!

    Ầm ầm! Ầm ầm!

    Nó điên cuồng dùng bốn thanh giáp đao thật dài chặt chém ngọn núi, đất đá tung tóe, đất rung núi chuyển.

    Tông, tông vào ngọn núi; phun, không ngừng phun lửa nóng; xâu xé, không ngừng xâu xé đất đá.

    Ngọn núi chính Hoàng Sơn hùng vĩ, sừng sững không biết bao nhiêu năm tháng, dưới sự công kích như điên như cuồng của con cự trùng tiền sử này, lung lay muốn ngã.

    Mắt thấy ngọn núi sắp sập, lúc này, phần giữa ngọn núi chợt tách ra một khe hở thật lớn, một vật thể bay còn to lớn hơn so với của Băng tộc, loạng choạng bay ra khỏi thân núi.

    Cái vật thể bay này còn chưa kịp gia tốc phóng lên không, liền bị mấy cái lưỡi lửa của cự trùng tiền sử cuốn chặt lấy, há miệng nuốt vào trong bụng.

    Tiếp đó, nó dứt khoát bắt đầu tự thiêu đốt thân thể mình, ngọn lửa hừng hực, chỉ trong nháy mắt liền bao phủ toàn thân nó, ánh lửa vạn trượng, từ trong lớp giáp xác kiến cố vô bì của nó lập lòe chiếu ra!

    Lửa đỏ hừng hực, cự trùng gầm thét, Hoàng Sơn nghiêng ngã, xác chết đầy đất....

    Đại địa vẫn tiếp tục run rẩy, đàn côn trùng từ khu chất nhầy phía ngoài khu vực Hoàng Sơn đã cuồn cuộn kéo tới, bọn chúng thoáng cái đã nuốt trọn một mảnh đại địa đẫm máu, nhưng rồi lại mờ mịt nhìn cự trùng đang dần dần thiêu đốt thành tro bụi, không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì...

    "Đi! Dẫn theo đứa bé này đi!" Tào Chính Nghĩa đột nhiên như biến thành một người khác, đưa tay nhấc lên Viên Kỳ Dương đã tỉnh lại, nước mắt chảy dài, trong con ngươi lại ánh lên khối lửa hừng hực kia.

    Ông cụ đã chết, lão không muốn thừa nhận, thế nhưng lão lại không cách nào không tin vào con mắt mình.

    Haiz... Không biết ai thở dài một tiếng, kéo lấy Edgar đã ngơ ngác không cách nào nói năng, xoay người rời đi.

    Tuyết Băng sứ đứng trong vật thể bay, xuyên qua tầng cửa sổ, rơi nước mắt nhìn thi thể đội trưởng bị côn trùng bao phủ, thất thanh khóc rống: Đội trưởng đã chết, Sở Vân Thăng cũng đã chết, thần vực cũng xong rồi, làm sao lại thành kết quả thế này!?

    Nàng không hiểu nổi....

    Đám Thiên Hành Giả của thành Liệt Hỏa và thành Xuy Tuyết tập trung những người còn sót lại, mờ mịt không biết phải làm sao, những người bình thường vừa tỉnh táo lại thì vội vàng xuất phát, rời xa những con côn trùng kia.

    Cũng may cự trùng tiền sử tự thiêu tự sát, dường như đã thu hút "tầm nhìn" của tất cả côn trùng, cũng không hề tiến hành truy kích họ.

    "Hắn sẽ là một truyền kỳ, dù cho đã chết!" Hứa Tình Thư quay đầu lại nhìn con quái vật còn đang thiêu đốt trong màn đêm đen, trong lòng đầy hiu quạnh.

    Toàn bộ đội ngũ Thiên Hành Giả đều lặng lẽ tiến lên trong bóng đêm.

    Không ai ngờ được kết cục sẽ như thế này, một kết cục đồng quy vu tận, người đàn ông trẻ tuổi, rồi lại như bộ xương khô kia, cuối cùng dùng cái chết của mình tiêu diệt Hoàng Sơn, phá hủy thần vực, dẫm chết Băng sứ, cũng đã định sẵn sẽ trở thành một truyền kỳ!

    . . .

    Dưới bầu trời âm u đen tối, một vùng chìm trong hơi thở chết chóc.

    Ai cũng không chú ý, con cự trùng tiền sử đang cháy hừng hực kia, vào khoảnh khắc gần như hóa thành tro tàn, từ trong cái thân thể do vô số côn trùng dung hợp đang dần dần phân rã, có một con Xích Giáp Trùng đầu sứt đuôi sẹo, trọng thương hấp hối lung lay chực ngã, đang lảo đảo bò ra từ trong ngọn lửa!

    Trên cái mông của nó in một phù văn nhàn nhạt, trong phù văn phong ấn đã không phải là côn trùng hay quái vật, mà là một hình người tựa như bộ xương khô!

    Ngay cả Mân vẫn luôn quan tâm nhất cử nhất động nơi này, cũng không để ý tới con Xích Giáp Trùng trong trạng thái bán hôn mê này mơ mơ màng màng "lẫn" vào trong đại quân trùng tộc của nó, té xỉu tại trên vùng đất chất nhầy...


    ----o0o----

    Click để xem truyện trên web đọc truyện!
    Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận: Tại đây

    Phát hiện lỗi? Góp ý: Tại đây

    ---QC---


  6. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anh123,anhtuanngoc,chichi1111,chl10808,congson,DengAi,IS3,kirivan9x,mpark,mrbad86,ngokhong,omega89,Osic,quangheo,thanhlong365,trongkimtrn,tuantktk,tuan_ohyeah,tuquy123,
Trang 61 của 61 Đầu tiênĐầu tiên ... 1151596061

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status