TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 45

Chủ đề: Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương - Tác giả: Nhữ Phu Nhân (New C38)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 10: Hấp thu toàn bộ


    Cũng khó trách vị quân y này, đã khó có thể gặp được một đứa trẻ có thể chất cấp S, dù gặp được cũng chỉ có thể hấp thu tới ống thứ bảy. Lần này quân đội đến đây đã mang theo mười ống thuốc để tỏ vẻ xem trọng người thừa kế của Lăng Tiêu. Quân đội biết người thừa kế của thiếu tướng Lăng Tiêu dù xuất sắc thì sáu ống thuốc cũng đã đủ, thế nhưng gặp phải đứa trẻ quái gở là Lăng Lan, đến ống thứ tám vẫn tiếp tục hấp thu từ từ.

    Ống thứ tám lại được tiêm vào cơ thể tiếp tục, vẫn thuận lợi như cũ.

    Khi quân y tiêm thuốc sẽ cảm nhận được thân thể có thể tiếp tục hấp thu thuốc hay không, nếu tiêm vào cơ thể không gặp trở ngại thì chứng tỏ thân thể có thể hấp thu tiếp tục, nếu gặp trở ngại thì tỏ vẻ thân thể đã hấp thu gần đủ, nếu không thể tiêm thêm nữa thì chứng tỏ thân thể đã bão hòa, không thể hấp thu thêm.

    Nhìn Lăng Lan có thể hấp thu đến ống thứ tám một cách thuận lợi, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh của quân y rốt cục xuất hiện chút thay đổi, y đưa lưng về phía Lam Lạc Phượng và Lăng Tần, ánh mắt ra hiệu ý bảo người phụ tá bên cạnh trợ thủ liên hệ với thượng cấp.

    Quân y tự cho là bản thân đã liên lạc một cách bí mật, đáng tiếc Lăng Lan đã nhìn thấy.

    Đương nhiên là do vị quân y này không đề phòng Lăng Lan, thử nghĩ một đứa trẻ sáu tháng tuổi làm sao có thể biết được cái gì? Đương nhiên y không biết rằng trên thế giới này còn có Lăng Lan, một đứa bé vừa sinh ra đã có tư duy của người trưởng thành. Nhìn đến động tác của quân y Lăng Lan biết có sự tình có chút không ổn.

    Chẳng lẽ mình đã hấp thu thuốc quá nhiều, Lăng Lan nhanh chóng hỏi Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ, hình như có gì đó không đúng, thoạt nhìn chúng ta có vẻ hấp thu thuốc quá mức rồi, hay là dừng lại đi”

    Nếm được món ngon Tiểu Tứ nào chịu dừng nhanh như vậy, nó an ủi, “Không sao đâu, không phải bọn họ mang đến mười ống sao? Mang theo nhiều như vậy ắt hẳn là vì cho rằng ngươi có thể hấp thu được...”, Tiểu Tứ nghĩ rằng đây là điều hiển nhiên.

    Lăng Lan nghi ngờ, “Phải không? Chẳng may bọn họ chỉ mang theo phòng hờ thì sao? Có lẽ chỉ những đứa trẻ thuộc đẳng cấp quái vật mới có thể hấp thu nhiều như vậy. Chúng ta mới đến nên hạ thấp xuống một chút thì hơn”, Lăng Lan nghĩ không sai, đáng tiếc nàng không biết rằng bây giờ dù hạ thấp thì cũng đã vô ích.

    Trong lòng Tiểu Tứ không muốn cho qua như vậy, thuốc này quả thật là thứ tốt, có thể giải trừ tai họa ngầm cho Kí Chủ, nó cân nhắc rồi quyết định lo lắng tình hình trước mắt, sau lại tính, vì thế nó nói, “Ta sẽ dừng lại tại ống thứ mười, tạo hiện tượng giả rằng ngươi đã hấp thu bão hòa, như vậy thì cứ cho là ngươi hấp thu có chút khác người thì cũng sẽ không khiến bọn họ hoài nghi, tệ lắm thì về sau ngươi trưởng thành sẽ bị bọn họ chú ý nhiều một chút, về sau chúng ta lại cẩn thận một chút, dần dần làm nhạt bớt ảnh hưởng lúc này là được."

    Không đợi Lăng Lan phản đối, Tiểu Tứ tiếp tục nói, “Ngươi nên biết là hấp thu mười ống thuốc này không chỉ có giúp ngươi tu luyện đạt hiệu quả tốt hơn mấy lần, mà còn có thể giải quyết triệt để tai hoạ ngầm cho ngươi, không cần sợ tinh thần lực phá hỏng thân thể ngươi".

    "Sao? Không phải ngươi nói ta tập luyện khí quyết dưỡng thân thì hai năm sau có thể giải quyết triệt để sao? Chẳng lẽ ngươi còn gạt ta chuyện gì?", Lăng Lan rốt cục đã nhận ra điều mà Tiểu Tứ chưa nói hết.

    Tiểu Tứ ngẩn người, phát hiện mình đã nói lộ nên chỉ có thể thành thật đáp, “Ta nói ở đây là tinh thần lực của ngươi, nếu nó không gia tăng thì hai năm sau có thể giải quyết tai hoạ ngầm này. Nhưng ngươi phải biết là tinh thần lực dù không tu luyện thì nó vẫn gia tăng theo tuổi”.

    Lăng Lan nổi giận, “Vậy mà ngươi lại không nói với ta chuyện này, chẳng lẽ ngươi không biết nó rất nguy hiểm sao?”

    Tiểu Tứ ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt vô tội, “Ta chưa nói với ngươi sao? Chả là bận rộn quá…”

    Lăng Lan hận không thể tẩm quất thằng nhãi này một trận, đáng tiếc đã hứa không bạo lực gia đình với nó, cho nên chỉ có thể ôm hận bỏ qua, bây giờ nàng nghi ngờ liệu có phải thằng nhãi này đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay nên giao kèo không được bạo lực gia đình ngay từ đầu?

    Nàng cố gắng hít thật sâu mấy lần, bình ổn tâm tình của mình rồi hỏi, “Vậy ngươi nói thật cho ta biết, tinh thần lực của ta trong sáu tháng này rốt cuộc đã gia tăng bao nhiêu?”, có chết cũng phải chết rõ ràng, Lăng Lan không hề hy vọng mình biến thành một con quỷ ngốc.

    "Thật ra chỉ tăng thêm chút xíu như thế này…”, Tiểu Tứ dùng ngón tay nhỏ bé béo mũm mĩm của mình để diễn đạt mức gia tăng không nhiều.

    "Chút xíu như thế đó có nguy hiểm gì không?", Lăng Lan cũng không tin tưởng vào mức thành tín của thằng nhãi vốn dĩ chẳng đáng tin này, nàng cười lạnh châm chọc đáp lại.

    Tiểu Tứ thoáng nản lòng, nó ngượng ngùng nói, “Nếu không có mấy ống thuốc này, hai năm sau ngươi sẽ bệnh nặng một chút, nhưng chỉ cần ngươi cố gắng tập luyện khí quyết dưỡng thân thì ta đoán khoảng ba năm sau ngươi vẫn có thể khôi phục như thường. Nhưng mà bây giờ đã có thuốc này, tất cả tai hoạ ngầm đã giải quyết hết, cho nên hoàn toàn không có vấn đề”

    Nói xong, trên mặt nó lộ vẻ đắc ý, hình như đã quên nếu không có thuốc này thì hậu quả sẽ thê thảm thế nào. Lăng Lan thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ chào thua thằng nhãi này, chỉ có thể tức giận chính mình. Nhưng nàng vẫn nghiêm khắc cảnh cáo Tiểu Tứ, về sau bất kì chuyện gì cũng phải nói rõ ràng với nàng, không cho phép lại nói nửa vời như vậy.

    Tiểu Tứ đồng ý dứt khoát, nhưng kết quả nó có tuân thủ được hay không thì Lăng Lan cũng không thể xác định.

    Thật ra Lăng Lan cảm giác Tiểu tứ có chút là lạ, tuy rằng nó tự xưng là đồng bọn ký kết cùng trưởng thành với nàng, thế nhưng nàng không thể chủ động mở giáo trình học tập của nó. Là vì Tiểu Tứ không chịu mở nên nàng mới không mở được cánh cửa phòng đại diện cho nội dung giáo trình học tập. Nếu là người khác, có lẽ sẽ lo lắng về chuyện này, có lẽ sẽ nghi ngờ máy đào tạo này có chứa ác ý, Lăng Lan rất phóng khoáng, đã không học được thì không cần học, bản thân nhàm chán có người tám chuyện là tốt rồi.

    Nói cho cùng thì Lăng Lan không phải là người muốn đứng trên người khác, nàng chỉ muốn an bình sống qua ngày, sống không đau không bệnh.

    Vị phụ tá kia ra ngoài báo cáo tình huống nơi này đã nhanh chóng trở lại, ý bảo vị quân y tiếp tục tiêm thuốc. Vị quân y nhận được lệnh nên tiếp tục tiêm thuốc. Thật ra điều khiến y lo lắng không chỉ là vì Lăng Lan có khả năng hấp thụ thuốc kinh khủng, mà còn vì không biết làm sao báo cáo cấp trên việc tiêu hao nhiều thuốc như vậy.

    Cuối cùng đến ống thứ mười, quân y rốt cục cảm giác được lực cản khi tiêm càng lúc càng lớn, vài giọt thuốc cuối cùng đã không thể tiếp tục tiêm vào.

    Lúc này quân y mới rút kim tiêm ra, lén lút lau mồ hôi rịn trên trán, may mà đến ống thứ mười đã khiến đứa trẻ này ăn no, hoàn thành nhiệm vụ lần này của bọn họ, một lần hấp thu mười ống thuốc, trước đó không phải chưa từng có đứa trẻ như thế, chỉ khá hiếm thấy mà thôi.

    Người của quân đội không nán lại lâu, bọn họ nhanh chóng rời đi, để lại Lam Lạc Phụng nhiệt tình muốn giữ lại bọn họ cũng không hiểu ra sao, còn có Lăng Tần mơ hồ nhận ra điều gì.

    Lăng Lan nhìn người của quân đội rời đi, cuối cùng cũng yên lòng, sau đó nàng cảm thấy bàng quang (bọng đái) nặng trịch, có cảm giác nín nghẹn, nàng buồn bực .

    Phải biết rằng vì lần tiêm thuốc lần này mà mẹ của nàng chưa cho nàng uống gì, tại sao lại có cảm giác buồn tiểu?

    Dường như cảm nhận được Lăng Lan đang buồn bực, Tiểu Tứ thật ngượng ngùng nói, “Ta sợ bị người của quân đội phát hiện nên không dám bài tiết qua tuyến mồ hôi, đành đẩy những tạp chất này qua chỗ đó...". Ngụ ý rằng chỗ đó chứa nhiều tạp chất như vậy, không buồn tiểu mới lạ.

    Lăng Lan không kịp kêu mẹ giúp đỡ đã cảm giác được nàng…đái dầm.

    "Tiểu Tứ, ngươi chết chắc rồi!", Lăng Lan gào thảm thiết!

    Thật vất vả tìm về được một chút tự tôn, làm một cục cưng ai gặp cũng thích trong khoảng thời gian này. Không ngờ tháng ngày quang đãng tươi đẹp vừa xuất hiện đã bị thằng nhãi Tiểu Tứ tùy tiện này làm hỏng. Lăng Lan lại đau lòng, nhất là khi nghe mẹ đánh vào mông nàng, cười nhạo nàng vẫn đái dầm như cũ, nàng cảm giác cuộc đời của mình sao mà u ám.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kuroineko, ngày 15-10-2014 lúc 20:07.
    ---QC---


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,chienthangk258,choidf,dreamnight,freejack,Fresus,giangfreedom,Nam Cung Thần,ngongcuong2,NguyenHoang,odin,panzer,phiêu!,Sa Mạn Tu La,thunreigu,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 11: Hệ thống đào tạo mở ra!




    Buổi trưa ngày hôm ấy, tại hành tinh Doha, trong phòng Bộ trưởng Tổng bộ hậu cần thuộc quân đội Liên Bang cấp cao, có một quân nhân trẻ đang báo cáo vụ việc khẩn cấp sáng nay cho Bộ trưởng Tổng bộ hậu cần.


    “Bộ trưởng, đã xác định báo cáo của quân y Mục không có bất kì vấn đề gì, hoàn toàn không sai lệch với báo cáo của 6 vị chiến sĩ robot vương bài đi theo hộ tống”, vị quân nhân trẻ vừa lật tài liệu trong tay vừa nghiêm túc báo cáo với lãnh đạo đang ngồi tại làm việc.

    Người đang ngồi xem tài liệu trên bàn làm việc là một quân nhân trung niên tinh thần phấn chấn, ông ta vừa nghe báo cáo vừa gật đầu, cuối cùng mới hỏi, “Có nhiều người biết tin này không?”.

    Vị quân nhân trẻ ngạc nhiên, tựa như không ngờ lãnh đạo của mình sẽ đặt câu hỏi như vậy, nhưng y nhanh chóng trả lời, “Bộ trưởng, lần này là do tôi trực tiếp cử người điều tra, ngoại trừ tôi, nhân viên hỗ trợ và đương sự thì không ai trong quân đội biết được chuyện này”.

    “Vậy thì tốt rồi, tôi muốn tài liệu của người thừa kế thiếu tướng Lăng Tiêu được bảo mật cấp S, chỉ những người cùng cấp mới có thể kiểm tra được, ngoài ra cần phải hạ mệnh lệnh cho tất cả người liên quan giữ kín chuyện này. Những chuyện liên quan đến người thừa kế sau này sẽ do mấy người bọn họ phụ trách”.

    “Vâng! Bộ trưởng”, sau khi nhận mệnh lệnh, vị quân nhân trẻ lập tức rời khỏi phòng bộ trưởng.

    Trong phòng bộ trưởng chỉ còn một người, lúc này vị tướng quân trung niên mới thấp giọng cảm thán, “Lăng Tiêu, tôi chỉ có thể giúp con của anh được bấy nhiêu, hy vọng nó không bị đám người hữu tâm trong quân đội chú ý”.

    Lăng Lan rất may mắn, nàng không biết mình đã được người nào đó cẩn thận che chở, giúp nàng trong lúc không hay biết tránh bị quân đội khống chế mà trở thành một cỗ máy chiến tranh, nhờ đó có được khoảng thời gian trưởng thành quý giá.
    Chẳng qua khoảng thời gian này Lăng Lan không có tâm tư suy đoán xem người trong quân đội rốt cuộc muốn đối đãi với nàng như thế nào, dù biết rằng chính mình hấp thu thuốc một cách bất thường có thể khiến quân đội chú ý, nhưng nhiều ngày qua đi, phát hiện mọi việc vẫn bình thường như cũ, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, chính mình tiếp tục làm chuyện mà trẻ nhỏ nên làm.

    Nàng vốn dĩ là một bé gái vui vẻ, bằng không thì đã không sống nổi hai mươi tư năm đau đớn khốn cùng mà vẫn giữ vững tâm trí.

    Đương nhiên, đối với chuyện phiền phức liên quan đến quân đội, vẫn còn một nguyên nhân khiến Lăng Lan hiện tại buông lỏng triệt để, đó là vì tâm trí nàng bị tin tốt nọ chiếm cứ.

    Sáng sớm hôm nay, Tiểu Tứ vừa vui mừng vừa dè dặt nói với nàng, rằng nàng đã có đủ tư cách tiến vào không gian ý thức để học tập.

    Trong không gian ý thức của Tiểu Tứ có một sảnh lớn hình tròn rất rộng làm điểm dừng chân cho Lăng Lan khi tiến vào, một vòng xung quanh đều là những cánh cửa đóng kín, Lăng Lan thử bước tới đẩy ra nhưng những cánh cửa đều đóng rất kín, Lăng Lan làm thế nào cũng không mở ra được.

    Tiểu Tứ xem trò cười đã rồi mới nói với nàng, nếu không đạt đủ điều kiện học tập thì sẽ không thể mở những cánh cổng này. Rốt cuộc là những điều kiện gì, miệng của Tiểu Tứ rất kín, hoàn toàn không để lộ chút tin tức nào cho nàng. Nhưng Lăng Lan mơ hồ đoán rằng điều kiện rất có khả năng liên quan đến tố chất thân thể của nàng, bởi vì Tiểu Tứ không ngừng nhắc nhở nàng cố gắng rèn luyện, cố gắng giải quyết sớm tai họa ngầm của thân thể.

    Biết rằng không gặp may moi được tin tức, Lăng Lan cũng chỉ có thể kìm chế lòng hiếu kỳ của chính mình mà thành thật luyện tập khí quyết dưỡng thân của kiếp trước, cố gắng nhanh chóng giải quyết tai họa ngầm, sau khi đạt đến điều kiện học tập sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng xem trong không gian học tập của Tiểu Tứ rốt cuộc có thể học được những gì.

    Thật ra mấu chốt vấn đề khiến Lăng Lan gấp gáp như vậy chính là vì nàng quá nhàm chán, mỗi ngày nằm trên giường ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nếu không thì tự mình chơi với mình, tháng ngày làm sâu mọt thế này làm khó nàng, nên biết rằng kiếp trước tuy nàng chỉ có thể nằm trên giường nhưng ít nhất nàng còn có thể lên mạng xem thời sự này nọ, hoặc đọc tiểu thuyết giết thời gian...

    Đương nhiên Lăng Lan uất nghẹn như vậy vẫn còn một nguyên nhân, bởi vì mẹ của nàng sợ để lộ bí mật của nàng nên hoàn toàn không mang nàng ra ngoài đổi gió hoặc xã giao gì cả. Nói ra cũng thật đáng thương, Lăng Lan đến thế giới này cũng gần bảy tháng rồi, nhưng chỉ mới đi qua ba nơi là trong phòng, phòng khách và ban công. Nàng hoàn toàn không có cơ hội đi ra ngoài nhìn xem cho thỏa mắt rằng thế giới này đến cùng đã biến đổi như thế nào.

    Lăng Lan cảm giác chính mình sắp sửa nhịn đến phát điên thì rốt cuộc Tiểu Tứ đã nói cho nàng nghe một tin tốt, ngay lập tức khiến nàng mừng như điên. Cho nên hôm nay Lăng Lan rất ngoan, ăn xong không tiếp tục vòi vĩnh mẹ ôm nàng đi dạo một vòng mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ (thật ra là tiến vào không gian ý thức của Tiểu Tứ).

    Lăng Lan tiến vào không gian ý thức của Tiểu Tứ lần nữa, phát hiện không gian có chút không giống với lần trước, mặc dù chỉ khác một điểm bé tí nhưng cũng đủ khiến Lăng Lan vui mừng vô cùng. Hóa ra trong số những cánh cửa lớn âm trầm đóng kín, có một cánh cửa đang sáng lên màu đỏ chói mắt, trên cánh cửa xuất hiện hai chữ tiếng Hoa: Thể thuật!

    Tiểu Tứ ở bên cạnh giải thích cho nàng, "Ta đã cập nhật hệ thống ngôn ngữ văn tự, cho nên tất cả chữ viết xuất hiện ở đây đều là ngôn ngữ và văn tự tại xứ sở của các ngươi, sẽ không khiến ngươi khó hiểu".

    Trong lòng vui mừng, Lăng Lan hôn một phát thật mạnh lên mặt Tiểu Tứ để cảm ơn nó.

    Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tứ đỏ lên, mồm mép ngạo mạn, "Đừng âm mưu dùng viên đạn bọc đường mua chuộc ta, lập trường của Tiểu Tứ ta rất kiên định, liên quan đến nguyên tắc tuyệt đối sẽ không dao động..."

    Tiểu Tứ à, khi ngươi nói những lời này, cái mông nhỏ có thể đừng ngoáy lung tung như thế không, khóe miệng cũng đừng vểnh cao đến thế... thật ra nhìn chẳng có chút sức thuyết phục nào.

    Đương nhiên Lăng Lan không phát hiện trạng thái bất thường của Tiểu Tứ, toàn bộ tâm trí của nàng đều tập trung vào cánh cửa "thể thuật" nọ, nàng chậm rãi bước đến gần, dùng sức đẩy ra, cánh cửa hé mở.

    Lăng Lan không do dự mà lập tức tiến vào, cánh cửa vốn đang hé mở lập tức đóng lại. Lăng Lan cảm giác trước mắt tối đen, tình huống bất ngờ khiến nàng giật mình nhảy dựng, miệng lớn tiếng gọi, "Tiểu Tứ, ngươi ở đâu?".

    Trong không gian tối đen không có tiếng trả lời của Tiểu Tứ, lặng yên không tiếng động, đen tối lại còn yên tĩnh, trường hợp quỷ dị này khiến tim Lăng Lan đập thình thịch, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn tĩnh không hoảng, đứng yên bất động, kiên nhẫn chờ đợi. Vì nàng tin tưởng Tiểu Tứ đáng yêu thông minh sẽ không làm hại nàng.

    Lăng Lan không biết mình đã chờ đợi bao lâu, có lẽ vì chờ đợi trong đêm tối yên tĩnh sẽ có cảm giác rất dài. Nhưng bóng đêm mịt mờ phong kín như thế này khiến Lăng Lan nhớ lại đoạn thời gian nọ ở trong bụng mẹ, nhịp tim vốn đang đập mạnh dần dần trở lại bình thường, nàng nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng cảm giác ở trong lòng mẹ, một loại cảm xúc yên bình khó diễn đạt bằng lời dần kéo đến, nỗi sợ hãi dần biến mất, toàn thân chìm vào cõi hỗn độn nửa mơ nửa tỉnh.

    Không biết đã qua bao lâu, Lăng Lan đột nhiên cảm giác thế giới tối mịt mờ bỗng trở nên sáng sủa, ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến Lăng Lan nheo mắt lại một chút, toàn thân bắt đầu hồi phục lại từ trong cõi hỗn độn.

    Lăng Lan cảm giác đôi mắt của mình đã khôi phục bình thường, nàng phát hiện mình đang đứng trong một quảng trường trống trải, không gian xung quanh rộng như một sân bóng đá, không, thậm chí rộng hơn, không gian trống trải rộng lớn khiến nàng cảm giác mình thật nhỏ bé.

    Lúc này, một tiếng nói cảm giác như âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên từ phía sau Lăng Lan, "Kiểm tra tâm lý cấp SSS, cho phép tiến hành huấn luyện thể thuật cấp cao nhất".

    Hóa ra loạt trạng thái từ lúc bắt đầu cũng là một loại kiểm tra chấm điểm cho biểu hiện của Lăng Lan, nếu biểu hiện của Lăng Lan quá tệ, hệ thống có thể trục xuất nàng ra ngoài và chờ cơ hội tiếp theo. Nếu biểu hiện đạt, hệ thống sẽ dựa trên điểm số cao thấp để lựa chọn cấp độ thể thuật cho Kí Chủ.

    Đương nhiên nếu biểu hiện của Lăng Lan rất tệ, cuối cùng hệ thống có thể mở chương trình thể thuật cấp thấp nhất cho nàng, thế nhưng đoạn thời gian này có thể bị trì hoãn rất lâu. Nên biết rằng càng học tập sớm bao nhiêu thì càng có lợi cho sự trưởng thành của Kí Chủ bấy nhiêu, đây cũng là nguyên nhân tại sao thiên hà Mondora lại để cho trẻ sơ sinh kí kết với robot đào tạo ngay từ buổi ban đầu.

    Chẳng qua nói cho cùng thì thành tích mà đứa trẻ có được cũng liên quan đến điều kiện của chính mình, một thiên tài có biểu hiện xuất sắc thì chỉ cần chăm chỉ hoàn thành giáo trình mà hệ thống đưa ra sẽ lại càng xuất sắc hơn, mà người tầm thường thì chỉ có thể càng ngày càng bị lùi ra sau... học tập quá trễ thì dù có đuổi theo thế nào cũng không theo kịp sự chênh lệch đẳng cấp.

    Không thể không nói, kinh nghiệm hai kiếp của Lăng Lan khiến nàng chiếm được món hời rất lớn, kiểm tra tâm lý lần đầu được hệ thống đánh giá cấp bậc SSS là cấp ưu tú nhất, chẳng qua chúng ta cũng không thể không nhìn Lăng Lan bằng đôi mắt cảm thông, tên như ý nghĩa, thể thuật cấp cao nhất không phải thứ dễ dàng học được... Có thể nhìn thấy kiếp sống trong tương lai Lăng Lan được hệ thống rèn luyện thê thảm như thế nào.

    Tiếng nói bất ngờ xuất hiện khiến Lăng Lan giật mình quay đầu lại, nàng trông thấy một nam quân nhân mặc đồng phục đứng tại đấy, y đang lạnh lùng nhìn nàng.

    Đừng hỏi Lăng Lan tại sao lại biết đó là một quân nhân, đó là trực giác. Lăng Lan cảm giác đối phương tựa như một thanh kiếm sắc bén đã ra khỏi vỏ, chỉ vẻn vẹn một ánh nhìn đủ khiến nàng hít thở khó khăn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,chienthangk258,choidf,freejack,Fresus,giangfreedom,Nam Cung Thần,ngongcuong2,NguyenHoang,odin,panzer,phiêu!,Sa Mạn Tu La,thunreigu,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 12: Ở đâu cũng thấy kiểm tra!



    Lăng Lan lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, giả vờ bình tĩnh hỏi thăm, "Ngươi sẽ dạy thể thuật cho ta sao?", Lăng Lan rất có hứng thú đối với chuyện này, kiếp trước hầu như chỉ nằm trên giường, hiện tại đã có thân thể khỏe mạnh này, nàng rất muốn được học nhiều một chút để không lãng phí cơ thể khỏe mạnh của kiếp này.

    Người nọ mặt trơ trơ, lạnh lùng đáp, "Không phải, ta chỉ đến giới thiệu các hình thức thể thuật mà ngươi có thể lựa chọn".

    Lăng Lan nghe vậy thở phào một hơi nhưng cũng không tránh khỏi có chút thất vọng, mặc dù cảm giác đối mặt với y rất căng thẳng, thậm chí ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng điều này chứng tỏ đối phương rất mạnh, nếu y là huấn luyện viên thể thuật cho nàng, chắc chắn nàng sẽ được lợi rất nhiều.

    Người nọ không hiểu tâm tình gút mắc của Lăng Lan, trước tiên y tự giới thiệu mình, "Ngươi có thể gọi ta là Số Một"

    Số Một? Đây là số hiệu sao? Chẳng lẽ các huấn luyện viên trong không gian đào tạo không có tên mà chỉ có số hiệu? Là vì không cần thiết có? Hay là vì nguyên nhân gì khác?

    Số Một tiếp tục nói, "Bây giờ ta sẽ giới thiệu cho ngươi những nội dung tuyển chọn có trong thể thuật cao cấp, có tổng cộng ba hệ: hệ tấn công, hệ cân đối và hệ phòng thủ".

    Lăng Lan nghe rất cẩn thận, những điều này liên quan đến một đời của nàng, nàng không cho phép mình sao nhãng.

    "Hệ tấn công, tên gọi như ý nghĩa, là thể thuật cơ bản phục vụ tấn công. Hệ cân đối là thể thuật cơ bản khái quát cả tấn công lẫn phòng thủ. Hệ phòng thủ thì nghiêng về phòng thủ. Mỗi Kí Chủ có thể chọn luyện tập một trong số những hệ trên", Số Một có chút hài lòng đối với thái độ tập trung của Lăng Lan, y giải thích bổ sung thêm, "Ba hình thức thể thuật cơ bản này không thể rèn luyện cùng một lúc, bằng không sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đối với thân thể".

    Lăng Lan kinh ngạc, vừa nãy quả thật nàng có ý nghĩ tham lam này, không ngờ ý nghĩ của nàng bị Số Một nhìn thấu và lên tiếng cảnh báo nàng. Nàng cảm kích nói, "Cảm ơn ngươi, huấn luyện viên Số Một!"

    Mặc dù Số Một đã nói y không dạy nàng thể thuật, nhưng Lăng Lan nghĩ rằng Số Một đủ mạnh mẽ để làm huấn luyện viên cho bất kì kẻ nào, gọi một tiếng huấn luyện viên là xuất phát từ trong tâm của nàng.

    Số Một dường như có chút bất ngờ đối với xưng hô của Lăng Lan, nhưng điều này nhanh chóng bị y che giấu, y vẫn lạnh lùng nói, "Bây giờ ngươi muốn chọn lựa hình thức thể thuật nào?"

    Lăng Lan suy nghĩ cẩn thận một hồi, trong ba hình thức thể thuật này, thật ra Lăng Lan hơi nghiêng về hệ cân đối, thể thuật khái quát cả công lẫn thủ, chứng tỏ loại thể thuật này không có nhược điểm rõ ràng, mà ưu điểm nhược điểm của hai loại còn lại thì rất rõ ràng. Lăng Lan không muốn trở thành cao thủ, chỉ mong thân thể khỏe mạnh, nàng vừa định trả lời thì bỗng nhiên tâm trí chợt lóe, đổi thành mở miệng hỏi, "Huấn luyện viên Số Một, ta muốn nghe ý kiến của ngươi, ngươi nghĩ ta thích hợp với hình thức thể thuật nào?"

    Ánh mắt sắc bén của Số Một giống như một mũi tên bắn thẳng đến, Lăng Lan vẫn giữ gương mặt bình tĩnh mỉm cười không đổi sắc, cơ hồ có thể cảm giác được lửa giận của Số Một.

    Hai bên nhìn nhau, áp lực trên người Số Một càng lúc càng mạnh, mặt ngoài Lăng Lan vẫn bình tĩnh nhưng thật ra xương cốt bên trong đang run lập cập, nàng một mực động viên bản thân cố gắng duy trì thêm một chút nữa là tốt rồi.

    Cuối cùng Lan Lan đã sống qua được ánh mắt có thể giết người của Số Một, nhìn thấy trên gương mặt của Số Một hình như có ý cười nhạt đến không thể nhạt hơn được nữa, điều này khiến Lăng Lan thở phào một hơi, nàng biết mình đã đi đúng đường rồi.

    Quả nhiên Số Một đưa ra đề nghị của y, "Ta đề nghị ngươi lựa chọn hệ phòng thủ!".

    Thật ra sự xuất hiện của Số Một không chỉ đơn thuần là giới thiệu thể thuật cho Kí Chủ lựa chọn, đây cũng là một loại khảo nghiệm. Ngay từ câu nói đầu tiên khi y xuất hiện là để đánh lừa Kí Chủ, khiến Kí Chủ cho rằng ba hình thức thể thuật y vừa nêu đều phải do chính Kí Chủ lựa chọn.

    Mặc dù sau khi Kí Chủ tự mình lựa chọn, Số Một cũng sẽ cho Kí Chủ học thể thuật đã lựa chọn như mong muốn, nhưng ở đây có một vấn đề, hình thức thể thuật mà Kí Chủ đã lựa chọn có thật sự thích hợp không?

    Sự xuất hiện của robot đào tạo vốn là để bồi dưỡng thiên tài ưu tú tuyệt đối, mặc dù lựa chọn theo kiểu ăn may cũng có thể tạo ra vài thiên tài nhưng lại không phù hợp với ý định ban đầu của robot đào tạo...

    Chỉ có một lý do giải thích duy nhất, thật ra đây cũng là một loại khảo nghiệm, kiểm tra năng lực quan sát và năng lực tư duy của Kí Chủ. Thật ra chỉ cần là người thông minh một chút đều có thể nhận ra, nếu chỉ đơn giản là giới thiệu thể thuật, vậy thì cần chi một vị huấn luyện viên cao cấp đến như vậy? Điều này rõ ràng không hợp logic.

    Đương nhiên Lăng Lan không thông minh đến mức khám phá ra lỗ hổng tinh vi như vậy, thật ra nàng đã bị lừa. Chẳng qua có đôi điều nàng rất rõ ràng, đó là Số Một rất mạnh, hơn nữa Lăng Lan cũng tin rằng không ai có thể hiểu biết ưu điểm khuyết điểm của ba hình thức thể thuật hơn Số Một. Đã có một huấn luyện viên lợi hại như vậy ở đây, nếu không hỏi ý kiến của y một chút thì chẳng phải là lãng phí một cơ hội quý báu hay sao?

    Cho nên tại giây phút cuối cùng Lăng Lan lựa chọn hỏi Số Một, khiến nàng vô tình vượt qua một cửa, không thể không nói Lăng Lan quả thật rất may mắn.

    Số Một đã đưa ra ý kiến, Lăng Lan đương nhiên không cho rằng lựa chọn của mình lại tốt hơn, nàng dứt khoát nghe theo đề nghị của Số Một mà lựa chọn thể thuật hệ phòng thủ.

    Sau khi Lăng Lan nói bản thân lựa chọn thể thuật hệ phòng thủ, Lăng Lan cảm giác cảnh vật trước mắt lại biến đổi, lúc này xuất hiện trước mắt nàng không còn là Số Một trước đó nữa, mà là một nữ quân nhân có gương mặt thanh tú, nàng cười nói, "Xin chào, thời gian tiếp theo sẽ do ta phụ trách huấn luyện ngươi, ngươi có thể gọi ta là Số Chín!"

    Toàn thân nữ quân nhân tự xưng Số Chín này lộ vẻ gầy yếu, không có khí thế mạnh mẽ và huyết sắc nồng đậm như Số Một, ngược lại trông nàng có một loại tiềm ẩn vào trong, cách miêu tả "tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy" rất thích hợp với nàng.

    Lăng Lan tin rằng một khi ra tay, sợ rằng chỉ cần một chiêu là đủ để nữ quân nhân này đánh bại một người đàn ông vạm vỡ. Nàng kính trọng nói, "Huấn luyện viên Số Chín, mong nhận được sự giúp đỡ trong thời gian tới".

    Số Chín không nhiều lời mà lập trức bày ra vài động tác cơ thể co giãn để Lăng Lan dựa theo đó thực hiện một lần.

    Lăng Lan phát hiện những động tác này thoạt nhìn đơn giản nhưng thật ra không hề đơn giản, nó kéo giãn mỗi vị trí trên thân thể đến cực hạn, rõ ràng nhằm mục đích gia tăng độ mềm dẻo của thân thể, những động tác này có chút giống với Yoga thịnh hành vạn năm trước, điều này khiến Lăng Lan có cảm giác giống như quay trở lại kiếp trước.

    Loại động tác này có tất cả chín bước, sau khi Số Chín thực hiện liên tục ba lần, xác nhận Lăng Lan đã ghi nhớ rồi, nàng không để Lăng Lan có thời gian đặt câu hỏi, chỉ trong nháy mắt, ý thức của Lăng Lan đã trở về sảnh lớn.

    Lăng Lan bị đẩy về một cách đột ngột khiến đầu óc choáng váng, nàng ôm đầu ngồi xổm không động đậy, đợi đến khi cảm giác choáng váng qua đi mới phát hiện Tiểu Tứ vốn luôn đợi ở đây đang luống cuống, nó cuống cuồng vây xung quanh nàng, vô cùng lo lắng cho nàng.

    "Ta không sao, Tiểu Tứ. Chẳng qua hơi mệt, trước tiên đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút", Lăng Lan cố gắng mỉm cười một chút để an ủi Tiểu Tứ đang lo lắng. Nàng cảm giác tinh thần của bản thân bị tiêu hao rất nhiều, mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc.

    Thấy vậy, nàng dứt khoát nói tạm biệt với Tiểu Tứ, trở lại bản thể, mà lần này nàng thật sự ngủ một giấc say sưa.

    Lăng Lan chìm vào giấc ngủ sâu nên không biết, Tiểu Tứ vốn đang lo sợ chậm rãi sử dụng năng lực của nó giúp Lăng Lan vận hành khí quyết dưỡng thân, một lần lại thêm một lần, cho đến khi khí quyết dưỡng thân tự động vận hành nó mới thu hồi năng lực.

    Sau khi làm xong hết thảy, hình ảnh của Tiểu Tứ trong không gian đào tạo trở nên ảm đảm rất nhiều.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,chienthangk258,choidf,freejack,Fresus,giangfreedom,Nam Cung Thần,ngongcuong2,NguyenHoang,odin,phiêu!,Sa Mạn Tu La,thunreigu,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.


    Chương 13: Ô tô hay máy bay?


    Khoảng thời gian gần đây Lam Lạc Phụng đang bối rối trong vui vẻ, bởi vì thời gian này cục cưng nhà nàng không còn giống như trước kia nữa, ngoại trừ thời gian ăn cơm là tỉnh táo, khoảng thời gian còn lại đều giao cho Chu công an bày.

    Nhưng nàng vui mừng chưa được bao lâu thì lại bắt đầu bối rối, là do cục cưng nhà nàng thế nhưng lại thích chơi trò tạo hình.

    Tạo hình thì cứ tạo hình đi, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy hai chân nhỏ bé bị biến thành gối lót đầu thì trong lòng Lam Lạc Phụng cứ thon thót, cảm giác xương cốt của mình đang rên rỉ, những tư thế này tuyệt đối không phải là thứ mà xương cốt già nua của nàng có thể vặn vẹo ra được.

    Nếu không phải nhìn thấy Lăng Lan cười giống như kẻ ngốc, biết loại tư thế này không khó khăn gì với trẻ nhỏ thì nàng thật muốn giải cứu hai chân nhỏ kia ra khỏi bàn tay múp míp mà đặt về chỗ cũ.

    May mắn Lăng Lan không biết ý tưởng này của Lam Lạc Phụng, bằng không nàng chắc chắn sẽ gào khóc, thật ra tư thế này không hề đơn giản như mẹ đã nghĩ, cứ cho là thân thể mềm dẻo của trẻ nhỏ thì cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

    Càng đáng buồn hơn, tư thế này chỉ mới là bước đầu đơn giản nhất, vẫn còn tám bước có độ khó cao hơn, càng về sau càng khó.

    Trong lòng Lăng Lan thật mịt mờ, nàng thật sự có thể hoàn thành chín bước thế thuật này trong vòng một sao? Nhớ lại lời cảnh cáo của huấn luyện viên Số Chín, nếu trong vòng một năm không hoàn thành xong thì sẽ bị trừng phạt.

    Đương nhiên nếu hoàn thành đúng hạn thì sẽ có thưởng, hơn nữa thời gian hoàn thành càng sớm thì phần thưởng càng nhiều.

    Khi còn trong không gian ý thức, Lăng Lan cảm thấy việc thực hiện chín bước này thật dễ dàng, cho nên nàng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao huấn luyện viên Số Chín lại cho nàng thời gian một năm, lúc đó Lăng Lan nghĩ rằng chỉ cần một tháng là đủ.

    Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đã xem thường chương trình học tập trong không gian, quả nhiên thật biến thái.

    Thật ra độ khó không nằm ở chỗ tạo hình mà là tính hoàn mỹ của nó. Mỗi đường cong và góc độ của cơ bắp trên thân thể đều không được sai lệch, mấy ngày nay Lăng Lan luôn tập bước thứ nhất, đến bây giờ vẫn chưa tìm được tư thế hoàn mỹ nhất, hơn nữa luôn phải điều chỉnh từ từ, như vậy thì không đạt yêu cầu của huấn luyện viên, yêu cầu của huấn luyện viên là mỗi động tác phải hoàn thành hoàn mỹ nội trongmột giây.

    Chẳng qua Lăng Lan cũng không sốt ruột, khi nàng tỉnh thì tạo hình, khi ngủ thì ý thức luyện tập trong không gian, tuy rằng ý thức luyện tập trong không gian không thể phản ánh trực tiếp lên thân thể, nhưng nó có thể giúp nàng nắm giữ chính xác sự hoàn mỹ, nói cách khác, nó giúp nàng có thể phán đoán trong nháy mắt rằng tư thế đã hoàn mỹ chưa.

    Quả nhiên trời không phụ người có lòng, hơn hai tháng sau, lúc nàng sắp được chín tháng tuổi, nàng đã có thể đạt đến mức ý thức vừa ra lệnh thì thân thể đã phản ứng, tư thế hoàn thành hoàn mỹ chỉ trong chớp mắt.

    Điều này chứng tỏ Lăng Lan đã hoàn thành bước thứ nhất.

    Đúng lúc Lăng Lan vui mừng chuẩn bị chuyển sang luyện tập bước thứ hai thì một tin tốt đã đến khiến Lăng Lan không thể không tạm dừng luyện tập, đó là vì mẹ của nàng rốt cục bộc phát thiện tâm, chuẩn bị bế nàng đi ra ngoài mua sắm...

    Thật ra đối với một gia đình quý tộc giàu có như nhà họ Lăng thì tất cả mọi chuyện đều đã có quản gia thu xếp, bà chủ Lam Lạc Phụng vốn dĩ không cần tự mình đi ra ngoài mua sắm. Chẳng qua Lam Lạc Phụng cho rằng Lăng Lan đã bắt đầu nhận thức mọi vật xung quanh nên muốn dẫn nàng ra ngoài để hiểu biết thêm.

    Tuy quản gia Lăng Tần cảm thấy lúc này ra ngoài còn hơi sớm nhưng ông ấy sẽ không từ chối quyết định của Lam Lạc Phụng, ông nhanh chóng an bày đâu vào đấy.

    Đây là lần đầu tiên Lăng Lan đi ra ngoài nhìn xem thế giới vạn năm sau rốt cuộc đã biến đổi như thế nào.

    Băng qua đại sảnh hoa lệ của nhà mình rồi đi ra cửa phòng, Lăng Lan lập tức ngửi được một làn hương thơm ngát thoảng tới, đập vào mắt nàng là một bãi cỏ…

    Đúng vậy, cánh cửa mở ra, bên ngoài không phải là một loạt bậc thềm bằng cẩm thạch như trong tưởng tượng của Lăng Lan, hay là mặt đường cán nhựa rắn chắc rộng rãi, ngược lại, đó là một bãi cỏ mênh mông kéo dài vô tận, Lăng Lan nhìn không thấy điểm cuối, rốt cuộc thì bãi cỏ này rộng bao nhiêu, nhà của bọn họ thế nhưng lại rộng đến như vậy sao? Lăng Lan còn chưa kịp cảm thán thì đột nhiên có một chiếc xe từ đằng xa bay tới.

    Đúng vậy, nó bay tới.

    Loại phương tiện này trông giống xe nhưng không phải là xe, bên ngoài của nó trông giống như xe thể thao mui trần sang trọng tại thời đại của Lăng Lan, bên trong không có ai, hai ghế ngồi trước và sau, không có vô-lăng, bên dưới cũng không có cái gọi là bánh xe mà biến thành một mặt phẳng.

    Chẳng lẽ đây là ô tô hay máy bay không người lái? Hãy tha thứ cho Lăng Lan vì nàng không cách nào xác định được tên gọi của nó, tuy rằng tiềm thức của nàng có khuynh hướng gọi nó là ô tô.

    Nó lơ lửng giữa không trung cách mặt đất khoảng ba mét, chẳng qua khi đến gần Lăng Lan, độ cao của nó càng lúc càng thấp hơn, đợi đến khi nó dừng lại trước mặt Lăng Lan thì độ cao chỉ còn cách mặt đất khoảng năm mươi cm, thuận tiện bước lên bước xuống.

    Cửa xe tự động mở ra khiến Lăng Lan giật mình vì không kịp chuẩn bị. Đương nhiên lúc này Lam Lạc Phụng và Lăng Tần không chú ý đến nàng, cho nên sắc mặt thay đổi của Lăng Lan không khiến bọn họ chú ý.

    "Bà chủ, mời lên xe!”, Lăng Tần cung kính nói.

    Lên xe? Bingo, vạn năm sau phương tiện này vẫn như cũ là xe, Lăng Lan không cần lo lắng về sau mình sơ ý nói sai gì đó.

    Lam Lạc Phụng ôm Lăng Lan ngồi vào ghế sau, Lăng Tần ngồi phía trước, chỉ nghe Lăng Tần mở miệng nói, “Lăng 07, bật chế độ đóng kín hoàn toàn."

    Một một thanh âm nhân cách hoá nhanh chóng vang lên trong xe, “Lăng 07 nhận lệnh”

    Lời vừa dứt, bốn cánh cửa lập tức đóng chặt, không chỉ thế, vốn dĩ phần mui trần phía trên cũng bị một chiếc lồng trong suốt phủ kín, quả nhiên chiếc xe đã đóng kín hoàn toàn.

    Vào lúc này, Tiểu Tứ ham ngủ trong trong không gian ý thức bỗng bừng tỉnh, nó cảm giác giống như có đồng loại đâu đây…

    Âm thanh nhân cách hoá lại vang lên, “Vui lòng chọn điểm đến"

    Lần này Lăng Tần không trả lời, ông quay đầu dùng mắt hỏi ý kiến Lam Lạc Phụng, Lam Lạc Phụng cân nhắc một chút, để đảm bảo an toàn, nàng lựa chọn đi đến một nơi mà chỉ hội viên mới có tư cách tiến vào, đó là một cửa hàng lâu đời.

    Sau khi biết điểm đến, Lăng 07 nhanh chóng khởi động, có lẽ là vì bay trên không nên hầu như không cảm giác dằn xóc, nếu không phải cảnh vật bên ngoài liên tục lướt về phía sau thì Lăng Lan sẽ cho rằng nàng đang ngồi trong một gian phòng đóng kín.

    Xe dần chạy đến phố xá sầm uất, Lăng Lan cũng thấy được không ít xe bay tương tự đang bay lướt xung quanh, vốn dĩ nàng cho rằng xe bay với độ cao như nhau, nhưng thật ra không phải như vậy, Lăng Lan nhìn thấy trên một làn đường có bốn chiếc xe với đang bay với độ cao khác nhau, phương hướng khác nhau và đang tiến về phía trước cùng một lúc.

    Lăng Lan cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết những chiếc xe tự động điều khiển độ cao như thế nào, chẳng lẽ không sợ phát sinh tai nạn giao thông ngoài ý muốn sao?

    Lăng 07 lập tức phát ra âm thanh giúp giải thích thắc mắc của Lăng Lan, “phát hiện xe bay ngược chiều cùng tuyến, khoảng cách ba km, đã phát tín hiệu điều chỉnh...”

    Thoạt nhìn những chiếc xe bay này có cài trình tự, đương nhiên cũng có năng lực trí tuệ nhất định, có thể phát hiện vấn đề, cũng có thể né tránh xảy ra sự cố va chạm khi đang bay.

    Quả nhiên âm thanh tiếp theo của Lăng 07 chứng minh hai bên đã thống nhất, “Hạ xuống một mét! Thời gian là ba giây sau, vui lòng chú ý”

    Ba giây sau xe bay hạ xuống một mét, một chiếc xe bay khác từ phía đối diện bay tới lượn lên một mét, cứ như thế hai chiếc xe trên dưới lướt qua nhau, mà khoảng cách hai bên…

    Được rồi, trái tim bé nhỏ của Lăng Lan giật thót, gần quá nha, hình như chỉ cách nhau mười cm?

    Thế nhưng nhìn mẹ và quản gia Lăng Tần nhà mình mặt không đổi sắc tâm không hoảng hốt, Lăng Lan biết khoảng cách này là bình thường, nàng còn phải luyện tập thêm nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,chienthangk258,choidf,freejack,Fresus,giangfreedom,Nam Cung Thần,ngongcuong2,odin,phiêu!,Sa Mạn Tu La,thunreigu,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 14: Sợ độ cao là chuyện lớn!



    Khi xe bay tiến vào một rừng kiến trúc, nhìn thấy những tòa nhà chọc trời cao chót vót, cảm giác đi đến thế giới tương lai của Lăng Lan càng mạnh thêm. Bởi vì trên mỗi tầng lầu hầu như đều có bãi đỗ xe, trên đường đến đây, Lăng Lan đã nhìn thấy vô số xe bay dừng lại trên những tòa nhà chọc trời đó, nàng vậy mà lại có ảo giác nhìn thấy một cây thông giáng sinh khổng lồ lung linh trước mắt, vô cùng đặc biệt. Ai bảo những chiếc xe bay đủ kiểu đủ dáng, đủ màu đủ sắc, chẳng trách Lăng Lan liên tưởng đến đấy..

    Rất nhanh đã đến nơi, Lăng 07 lơ lửng trên không một chút, nó gửi tin báo yêu cầu tiếp đất đến tòa nhà, đối phương nhanh chóng trả lời địa điểm đáp xe: số 77-9 khu B.

    Xe bay bắt đầu bay quanh tòa nhà, khi đến đúng nơi chỉ định, nó bắt đầu tăng độ cao, không biết bay lên bao nhiêu tầng, cuối cùng nó hạ xuống một bãi đỗ trống.

    Lăng 07 đáp xuống xong, cửa xe tự động mở ra lần nữa, khi Lam Lạc Phụng xuống xe, theo góc xéo khi nàng vô ý cúi người bước ra, Lăng Lan nhìn thấy nền nhà bên dưới chân mẹ nàng... Sau đó, nàng bi thảm rồi.

    Nền nhà này vậy mà lại hoàn toàn trong suốt, trong suốt đến độ có thể nhìn thấy quang cảnh bên dưới, thế nên Lăng Lan hoàn toàn choáng váng.

    Oa oa, hóa ra nàng mắc bệnh sợ độ cao! Từ nhỏ lớn lên trên giường bệnh khiến nàng hoàn toàn không biết bản thân còn có nhược điểm chết người này.

    Lăng Lan rơi lệ, lần đầu cảm giác đi đến tương lai là một việc khốn khổ, bởi vì nàng phát hiện ra rằng một khi rời khỏi nhà thì trên đường tới đây hầu hết đều là những tòa nhà chọc trời cao hơn trăm tầng. Lại thêm phương tiện giao thông phổ biến là xe bay có thể tự do đạt đến độ cao trăm mét, chứng minh những ngày sau này nàng hoàn toàn không cách nào tránh khỏi cuộc sống trên cao.

    Lăng Lan bối rối, thế này thì nàng sống làm sao đây. Lam Lạc Phụng hoàn toàn không chú ý đến kiếp nạn sắp xảy ra đối với Lăng Lan, nàng ôm Lăng Lan đi vào trong tòa nhà, bước vào thang máy tham quan cũng hoàn toàn trong suốt.

    Chuyện xảy ra sau đó không hề bất ngờ, Lăng Lan anh dũng ngất đi, à không, ngủ thiếp đi. Chí ít Lam Lạc Phụng mẹ của Lăng Lan không hay biết gì cả, nàng không trông thấy hai giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt của Lăng Lan.

    Ừm, cứ cho là trông thấy thì nàng cũng chỉ cho rằng cục cưng nhà nhà mệt quá mới ngáp chảy nước mắt, nhìn mà xem, thoạt nhìn xinh đẹp biết bao nhiêu đáng yêu biết bao nhiêu!

    Lăng Lan không biết mình đã ngất...khụ khụ, đã ngủ bao lâu, bỗng dưng nàng bị một âm thanh chói tai làm giật mình tỉnh giấc, hé mở đôi mắt cảm giác có chút nặng nề, nàng liền trông thấy một con rồng cái đang phun lửa.

    "Lam Lạc Phụng, ngươi còn tư cách đứng đây sao?", người nói là một phụ nữ xem như xinh đẹp, chẳng qua dáng vẻ chim công vênh váo kia quả thật rất khó coi, tính tình xem ra chẳng khá được bao nhiêu.

    Lăng Lan vừa gặp mặt đã xếp người này vào danh sách những người đáng ghét, dám chế giễu mẹ của nàng, nàng hoàn toàn chẳng muốn tiếp xúc.

    Nhưng Lăng Lan cũng có chút kỳ quái, bởi vì nàng chưa từng trông thấy người nào không xinh đẹp, bọn họ đều mỗi người một vẻ. Lăng Lan cho là kỹ thuật ở thế giới tương lai rất phát triển, có lẽ dáng vẻ bên ngoài được điều chỉnh từ trong bào thai.

    Này Lăng Lan, ngươi nghĩ trẻ sơ sinh là thứ gì? Là chương trình hay máy móc mà điều chỉnh này nọ...?

    Sau đó Lăng Lan mới biết thật ra rất đơn giản, chính xác là có liên quan đến kỹ thuật và suy đoán của nàng, chẳng qua không phải bẩm sinh, mà là sau này lớn lên, nếu phát hiện không phù hợp với tiêu chuẩn thì có thể dùng thuốc dưỡng nhan để tiến hành cải tạo. Nói dễ nghe, chính là phẫu thuật thẩm mỹ, chẳng qua kỹ thuật của người ta tiên tiến hơn, chỉ cần tiêm thuốc là được, hoàn toàn không cần động dao động kéo.

    Dĩ nhiên cũng loại trừ một vài phần tử cực đoan vì cái đẹp mà người người sục sôi, không cần thuốc bổ mà lập tức lựa chọn dao kéo.

    Lam Lạc Phụng không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một lần, sau đó xem nàng ta như không tồn tại, chuẩn bị bế con gái đi vào một gian phòng VIP còn trống khác.

    Thái độ phớt lờ của Lam Lạc Phụng lại càng chọc giận đối phương, nàng ta tóm lấy bả vai của Lam Lạc Phụng, đang định mở miệng thì nghe Lam Lạc Phụng kìm chế tức giận nói, "Buông ra!"

    Người phụ nữ kia chưa kịp buông tay thì quản gia Lăng Tần vốn dĩ đứng cách xa vài bước lập tức bước lên, ngón tay búng nhẹ một phát.

    Người phụ nữ kia lập tức kêu oai oái một tiếng, lùi một bước, bàn tay không tự chủ buông ra. Mắt Lăng Lan sáng rỡ, không ngờ quản gia Lăng Tần thoạt nhìn ôn hòa khiêm tốn thế nhưng lại là một cao thủ, động tác nhỏ cơ hồ không nhìn thấy ấy bị "đôi mắt chiếu yêu" của Lăng Lan nhìn thấy.

    "Bà chủ, người và cậu chủ vào phòng VIP trước, ở đây có rất nhiều người nhàn rỗi, đừng để bọn họ quấy nhiễu người", Lăng Tần mặt không biểu tình cách ly người phụ nữ kia sang bên cạnh Lam Lạc Phụng, nếu không phải vừa rồi đứng cách Lam Lạc Phụng một khoảng khá xa, thì người phụ nữ nọ căn bản không có cơ hội chạm được vào người bà chủ nhà bọn họ.

    Trong lòng Lăng Tần rất ân hận, đấy là do bản thân lơ là sơ ý khiến đối phương có cơ hội đến gần bà chủ và cậu chủ. Nếu đối phương có ác ý... Lăng Tần nghĩ đến đây mà đổ mồ hôi lạnh và hối hận không thôi.

    Thật ra Lăng Tần quá mức tự trách, là một cao thủ đạt tới trình độ như ông, nếu thật sự có người mang ý xấu đối với Lam Lạc Phụng và Lăng Lan, ông khẳng định sẽ có cảm giác mà chuẩn bị đề phòng. Sỡ dĩ trở tay không kịp cũng có nguyên nhân là vì Lăng Tần không cảm giác được người xung quanh có sát khí, lại thêm khu vực VIP nơi này chuyên phục vụ cho phái đẹp, xung quanh đều là phu nhân quý tộc hoặc nhà giàu có quyền thế, khiến Lăng Tần trong lúc vô ý thức đã bước chậm một chút.

    "Được rồi, chú Tần!", Lam Lạc Phụng không có hứng thú lời qua tiếng lại với người phụ nữ kia để làm trò cười cho thiên hạ.

    Từ khi Lăng Tần hy sinh, đoạn tuyệt với nhà họ Lăng, Lam Lạc Phụng biết nàng có thể bị đám phu nhân quý tộc xa lánh, nhà họ Lăng nhiều năm nay không làm nhiều việc nghiêm chỉnh, nhưng lại tạo nhiều quan hệ xui gia với các nhà có quyền có thế, mặc dù không đặt được quan hệ với dòng trưởng của các nhà quý tộc lớn thật sự, nhưng lại có quan hệ dây mơ rễ má với một vài gia tộc.

    Con gái của người phụ nữ vừa mới tóm vai Lam Lạc Phụng ban nãy là một trong số quan hệ xui gia với nhà họ Lăng, cưới hỏi lúc ban đầu là do nhắm thấy Lăng Túc Chính và Lăng Tiêu có tiếng nói trong quân đội, hy vọng có thể thông qua sự giúp đỡ của nhà họ Lăng mà hỗ trợ nhà bọn họ... Nhưng không ngờ thiếu tướng Lăng Tiêu hy sinh trên chiến trường, nhà họ Lăng thất bại trong việc tranh giành quân công vinh dự với Lăng Lan, bị ép rời khỏi Doha, đạp đổ ý đồ ban đầu của nàng ta. Mà nguyên nhân tạo nên tất cả là do Lam Lạc Phụng tính kế, nàng ta ấm ức cho nên vừa trông thấy Lam Lạc Phụng liền xông tới giống như chó dại, chuẩn bị dùng lời lẽ chế giễu để giải tỏa chút ít ấm ức trong lòng. Lam Lạc Phụng hoàn toàn không bất ngờ đối với chuyện này.

    Chẳng qua Lam Lạc Phụng không quan tâm, nàng vốn dĩ không có ý nghĩ tranh danh đoạt lợi gì, chỉ muốn bế cục cưng nhà nàng ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút, nàng thậm chí không thèm bước ra khỏi cửa, hoàn toàn chỉ ở nhà, làm sao có thể quan tâm bị người khác chế giễu xa lánh.

    Không thể không nói Lam Lạc Phụng là một phụ nữ cao ngạo, khi Lăng Tiêu còn sống, nàng vì Lăng Tiêu mà bằng lòng chào hỏi với đám phu nhân quý tộc này. Nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không có tâm tư này, Lăng Tiêu ra đi mang theo một nửa linh hồn của nàng, còn lại một nửa nàng để dành nuôi lớn Lăng Lan, bảo vệ quân công danh dự mà Lăng Tiêu đã hy sinh để lại.

    Lam Lạc Phụng phớt lờ những tiếng xì xào khe khẽ phát ra do cảnh vừa rồi, nàng bước vào một gian phòng VIP còn trống khác. Cùng lúc đó, người phục vụ đứng chờ bên ngoài phòng VIP cũng tiến vào để cung cấp phục vụ chu đáo.

    Lăng Lam thở dài, giai cấp tầng lớp đáng chết thế nhưng hoàn toàn không biến mất sau ngàn vạn năm, chúng sinh bình đẳng quả nhiên chỉ tồn tại trong lý luận.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,chienthangk258,choidf,freejack,Fresus,giangfreedom,Nam Cung Thần,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,
Trang 3 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status