TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 56789 CuốiCuối
Kết quả 31 đến 35 của 45

Chủ đề: Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương - Tác giả: Nhữ Phu Nhân (New C38)

  1. #31
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 30: Tôi lệnh cho các trò tấn công tôi!





    Khoảng cách từ phòng trà đến tòa kiến trúc khổng lồ to lớn màu trắng kia chỉ là một con đường, trên bức tường trắng hoàn toàn nhìn không thấy điểm cuối ấy có vô số những cánh cửa điện tử, hầu như không cách nào phân biệt bằng mắt thường. Nơi này là cửa chính dẫn vào hệ thống tạo ảo cảnh, hỗ trợ cho quân nhân chuyên nghiệp của Liên Bang tiến hành rèn luyện và chiến đấu giả tưởng.

    Ảo cảnh mà tổ Lăng Lan đã tiến vào thật ra nằm ở phía sau cánh cửa của hệ thống tạo ảo cảnh, nó được tiếp nối với Học viện Đồng Quân, bên ngoài ngụy trang thành lối vào sân vận động, đây cũng là nguyên nhân khiến Lăng Lan bị đánh lừa, bởi vì ai mà ngờ được Học viện Đồng Quân lại trâu bò đến thế, trang bị cả kỹ thuật tạo ảo cảnh, điều này cũng cho thấy Liên Bang rất coi trọng thế hệ sau này và sự khao khát nhân tài.

    Đương nhiên, kỹ thuật ảo cảnh này tạo điều kiện thuận lợi cho Học viện Đồng Quân không chỉ lúc kiểm tra đầu vào của bọn trẻ, mà trong tương lai, việc đề cao những hạng mục năng lực của bọn trẻ không thể tách rời khỏi kỹ thuật tạo ảo cảnh này.

    Giám khảo hiện trường đi dọc theo bức tường trắng này một đoạn, nói thật, vị giám khảo hiện trường này đã không sử dụng tín hiệu sẵn có trong máy liên lạc, y cũng không biết phòng số 72 mà y phụ trách nằm ở hướng nào, bởi vì những cánh cửa điện tử nằm tiệp bên trong bức tường dài thườn thượt này nối sát nhau tạo thành một chỉnh thể.

    Giám khảo đi được một đoạn, y nghe thấy máy liên lạc trên cổ tay vang lên nên lập tức dừng bước, gương mặt thoáng hiện ý cười, thoạt nhìn đã đến đúng căn phòng cần đến.

    Trông thì có vẻ tùy ý, thật ra y đứng lục lọi phía trên mặt tường tại nơi ấy là có mục đích, rất nhanh sau đó, xúc giác trên tay khiến y biết chính là chỗ này, y nhẹ tay ấn ba lần.

    Mặt tường nơi đó đột nhiên biến đổi, chỉ thấy nơi mà vị giám khảo vừa ấn vào bắt đầu sáng lên, một màn hình cỡ bằng bàn tay thình lình xuất hiện trên mặt tường, trên đó là phím nhập mật mã chỉ có mười chữ số từ 0 đến 9.

    Vị giám khảo cười cười, ngón tay nhanh chóng nhập chuỗi mật mã trên bàn phím, tốc độ nhanh đến độ khiến người khác líu lưỡi, những ngón tay để lại tàn ảnh khiến người khác nhìn không rõ, y đã nhập mật mã xong, sau đó nghe một tiếng chuông trong vắt, cánh cửa đóng kín dường như đã được mở khóa, trong nháy mắt, phía bên trái lộ ra một khoảng trống đủ cho người đi vào.

    Vị giám khảo đi vào trong, cánh cửa lại đóng kín, âm thầm yên lặng khôi phục lại mặt tường màu trắng như ban đầu.

    Giám khảo vừa bước vào phòng số 72 liên trông thấy đường chạy rộng lớn của ảo cảnh, phía sau hoàn toàn không trông thấy thứ gọi là cánh cửa và bức tường nọ, chỉ còn lại một đường chạy vô tận tiệp với chỗ đứng của vị giám khảo, chân thật đến độ khiến người khác không ngờ rằng nơi đó có một bức tường, một cánh cửa.

    Giám khảo đợi không bao lâu đã trông thấy bóng dáng của mười đứa trẻ xuất hiện trên đường chạy, bọn chúng hoặc là chạy hoặc là kéo, hoặc là dìu hoặc là đỡ, chạy loạng choạng lảo đảo, không, phải gọi là đi thì chính xác hơn, xem bộ dạng mười đứa trẻ này dường như sắp kiệt sức đến nơi.

    Trong lòng giám khảo rất kích động, có lẽ đây chính là điều mà viên sĩ quan giám sát muốn nói với mình, quả nhiên đều là những đứa trẻ tốt. Những lần kiểm tra trước đó hầu như đều là từng đứa từng đứa xuất hiện, không giống bọn chúng, đầy đủ một tổ, không ai bị rớt lại, đến được mức cuối cùng cùng một lúc.

    Sau khi trông thấy y xuất hiện, đám nhóc tựa như uống thuốc kích thích, đứa nào cũng giống như mãnh hổ mà cấp tốc chạy về phía y.

    Giám khảo mỉm cười, thắng lợi trước mắt đã kích phát tiềm lực của bọn trẻ, không tồi, đều là những mầm non đáng bồi dưỡng. Vị giám khảo rất hài lòng, y có ấn tượng khá tốt đối với tổ của Lăng Lan.

    "Tớ trông thấy giám khảo rồi...!", Tề Long đã sức cùng lực kiệt, cậu nhóc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, khi trông thấy bóng dáng đáng yêu của vị giám khảo ở nơi đó, cậu nhóc liền kích động hô to. Tiếng hô khiến chín đứa trẻ còn lại kinh ngạc, đôi mắt lập tức trở nên đỏ tươi, trông như một bầy sói đói...

    Hú ú ú ú! Tập thể mười người phát ra tiếng soi tru đói khát, tựa như trông thấy một bàn tiệc ngon, kích phát nội lực tiềm ẩn bên trong mà lao về phía giám khảo xa xa.

    Đám trẻ xông qua mức cuối cùng nhưng vẫn không giảm tốc độ, ngược lại còn dùng tốc độ mau lẹ hơn ban nãy mà nhảy chồm hung ác về phía giám khảo đang đứng phía trước.

    Khí thế hung ác chồm tới tựa như bầy sói đói của mười đứa trẻ khiến giám khảo hiện trường không thể không thất kinh, nhưng giám khảo là ai? Y là quân nhân chuyên nghiệp đã được hun đúc qua bao cuộc đại chiến vũ trụ, ngay lập tức có thể khôi phục lại bình tĩnh.

    "Lũ quỷ con này!", đối mặt với sự công kích bất thình lình, vị giám khảo hiện trường hoàn toàn trầm lặng, y lạnh mặt, động cũng không động, chỉ hơi hơi nghiêng người sang một bên là đã có thể né tránh lũ quỷ con vốn đang dùng toàn bộ sức lực mà lao tới.

    "Đáng ghét, vậy mà không đè được giám khảo!", Tề Long trông như chó lăn bùn, trực tiếp nằm dài trên đường chạy, cậu nhóc oán hận không phục đấm tay xuống nền đất.

    Bộ dạng của Lạc Lãng không khác Tề Long là bao, cậu nhóc cũng nằm dài trên đất với gương mặt đầy tiếc nuối, phải biết rằng khi bọn họ chạy được nửa đường, đúng vào lúc sắp sửa không thể tiếp tục được nữa thì một câu nói của Tề Long đã vực dậy sức mạnh của cả bọn.

    Đó là nhất định phải báo thù giám khảo, đè giám khảo xuống để lấy y làm đệm thịt lót lưng. Không sai, chính là trò chồng kim tự tháp, để cho các giám khảo hay rằng bọn họ cũng biết tức giận.

    Được rồi, chính lời nói này đã khiến lòng thù hận của mười người trong tổ bay lên thẳng tắp, vậy mà lại có thể kích phát sức mạnh trước đó chưa từng thấy của bọn họ, duy trì tiếp tục chạy về phía trước, thẳng đến mức cuối cùng.

    Sức mạnh của lòng thù hận quả nhiên vô địch.

    Về phần Lăng Lan, nàng hợp tác như vậy không phải là vì nguyên nhân báo thù rửa hận, nàng muốn nhiều hơn, muốn mấy đứa nhóc con này đẩy ngã vị giám khảo anh tuấn chín chắn vĩ đại kia... đây chính là niên hạ nha niên hạ nha niên hạ nha (1).

    Được rồi, Lăng Lan dứt khoát là "hủ" (2), toàn là do kiếp trước gây họa, xem tiểu thuyết một cách vô tội vạ.

    Vị giám khảo khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói, "A, vẫn còn thừa hơi, không tồi", gương mặt y lạnh tựa khối băng, trong lòng thì hớn ha hớn hở. Ah, thật giống đám lính mới mà y đang quản lý, có bốc đồng, có ý kiến, có quyết đoán, mà đám nhóc này chỉ mới sáu tuổi, yêu nghiệt quá thể. Trong lòng giám khảo bắt đầu ngứa ngáy, hận không thế lôi đám nhóc này về doanh trại của mình mà mài mài dũa dũa một phen, tương lai nhất định trở thành quân nhân đủ tư cách.

    Tề Long nhấc tay đầu hàng, "Khảo quan, mọi người đã kiệt sức rồi".

    Giám khảo hừ lạnh mấy tiếng, "Nếu muốn thi đậu thì bò dậy hết cho tôi", hừ, kiệt sức mà còn than lớn tiếng như vậy, lừa ai?

    Tề Long "ắc" một tiếng, chỉ đành gian nan bò dậy, mọi người đều đã liều mạng hoàn thành bài kiểm tra, nếu chỉ vì nguyên nhân không đứng dậy nổi mà thi rớt trở lại điểm ban đầu thì thật mất mặt. Tề Long bị ảnh hưởng sâu đậm từ bố của mình, cho rằng đã là đàn ông thì dù chết cũng phải đứng thẳng.

    Tề Long là đứa đầu tiên bò dậy, Lạc Lãng là đứa thứ hai, mặc dù Lạc Lãng mệt đến độ tay chân co giật, nhưng nhìn thấy Tề Long đứng dậy được, cậu nhóc vốn không muốn thua Tề Long nên nương theo tinh thần không khuất phục này mà liều mạng bò dậy.

    Tiếp theo là Lăng Lan, sau đó là Hàn Kế Quân, La Thiếu Vân, Nguyên Du Vân, Lý Tinh Hoằng, Hà Triều Dương, bọn họ lần lượt đứng dậy, cuối cùng là hai bé gái duy nhất trong tổ là Hàn Tục Nhã và Lạc Triều.

    Cho dù trong quá trình bọn họ cố gắng đứng lên đã từng ngã xuống, đứng lên, ngã xuống, đứng lên, vật vã không sao chịu nổi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đứng dậy thẳng tắp, trong mắt đầy vẻ quật cường không phục.

    Giám khảo hài lòng nói, "Không tồi, vẫn còn có chút tâm huyết, bây giờ tôi lệnh cho các trò tấn công tôi".

    Một lời này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

    Hàn Kế Quân phản ứng nhanh nhất, CPU trong đầu cậu nhóc vận hành hết công suất, dò xét ý đồ trong câu nói của giám khảo, mà gương mặt của cậu nhóc lại biểu hiện rất nghiêm túc chăm chú, Hàn Kế Quân hỏi, "Tại sao?".

    ---------------------------------------------
    (1) Niên hạ: đây là một khái niệm phổ biến trong giới hủ nữ, vui lòng dấn thân vào thế giới đam mỹ để tìm hiểu kỹ hơn. (... dịch giả là sinh vật không đáng tin).
    (2) Hủ: xem giải thích (1).

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,ashley02,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,MaLongy,ngongcuong2,nuvuongdethuong,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,Zerulos,
  3. #32
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 31: Kẻ yếu không có quyền lên tiếng.



    "Tại sao à? Các trò có tư cách hỏi sao?", giám khảo cười lạnh đáp.

    Hàn Kế Quân không bị lời chất vất của giám khảo làm cho hoang mang, ngược lại cậu nhóc bình tĩnh vững vàng đáp trả, "Không phải kiểm tra đã kết thúc rồi sao? Lúc bắt đầu giám khảo đã nói rõ, chỉ cần đến được mức cuối cùng là chứng tỏ phần thi tốc độ và sức chịu đựng đã hoàn thành xong, mọi người có quyền từ chối mệnh lệnh của khảo quan".

    Hàn Kế Quân biết mọi người đã đến mức "sơn cùng thủy tận" rồi, có vài người thậm chí đứng còn không dễ dàng, chỉ toàn dựa vào nghị lực của bản thân mà chống đỡ, đừng nói tấn công giám khảo, ngay cả nhích một bước cũng không làm nổi.

    Giám khảo nhìn Hàn Kế Quân, trong mắt thoáng qua nét tán thưởng, đứa trẻ này bình tĩnh quyết đoán, không vì đối phương mạnh bạo mà từ bỏ cách nghĩ của mình, biết dựa trên lý lẽ mà tranh luận, năng lực tư duy rất mạnh, mạch lạc rõ ràng, giỏi nắm bắt phần then chốt của vấn đề, phát hiện lỗ hổng ngôn ngữ, chắc chắn là một hạt mầm tốt trên phương diện tham mưu cố vấn.

    Nhưng cho dù y có tán thưởng Hàn Kế Quân hơn nữa thì cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình, khóe miệng y xuất hiện nét cười chế giễu, "Nhóc con, hôm nay tôi sẽ cho trò biết quy tắc đầu tiên cần phải biết nếu muốn ra đời lăn lộn... Kẻ yếu không quyền lên tiếng".

    Đôi mắt sắc bén của y quét qua lũ trẻ đang phẫn nộ đầy mặt vì lời nói của y, mười đôi mắt tràn ngập không phục, những cặp mắt mang theo chút tàn bạo khiến y hài lòng. Nếu còn không lộ ra chút tâm huyết thì cứ xem là bị cha mẹ dạy dỗ thành đồ bỏ đi.

    Khi đôi mắt sắc bén của giám khảo quét tới Lăng Lan, y kinh hô một tiếng, bởi vì đôi mắt của Lăng Lan bình tĩnh nhất trong số mười đứa, tĩnh lặng tựa như ao nước đọng, khiến người khác không cách nào thăm dò. Là kinh ngạc quá đỗi? Hay là đã nhìn thấu? Chẳng lẽ là thờ ơ? Chân mày vị giám khảo khẽ cau lại, có chút nghĩ ngợi nhìn vào đôi mắt của Lăng Lan.

    Giám khảo đương nhiên không biết, đôi mắt tràn ngập sát khí của y hoàn toàn chẳng có hiệu quả gì với Lăng Lan, nàng đã lớn lên dưới bầu khí nén hung hăng ép người của Số Một, cho nên loại áp lực bên ngoài như thế này đã không thành vấn đề đối với Lăng Lan.

    "Các trò có thể từ chối mệnh lệnh của tôi, nhưng về thành tích tốc độ và sức chịu đựng của các trò, xin lỗi, tôi chỉ đành đánh rớt", giám khảo thu hồi lòng hiếu kỳ đối với Lăng Lan, y lập tức thay đổi sắc mặt, sát khí biến mất không còn, thoáng cái chỉ còn gương mặt mang nụ cười xấu xa, dường như sát khí ban nãy là do bọn nhóc cảm giác sai, thế nhưng miệng y thì nói ra những lời tàn khốc hủy diệt hoàn toàn hy vọng của bọn trẻ.

    Lời này khiến sắc mặt đám trẻ trong tổ Lăng Lan trở nên khó coi, bọn chúng đến đây với lòng tin chiến thắng gia nhập vào Học viện Đồng Quân, mà không phải là quay trở về với nỗi sỉ nhục thi trượt.

    "Chúng ta có quyền khiếu nại", gương mặt non nớt của Hàn Kế Quân tràn đầy lãnh ý, cậu nhóc quả thật là một đứa trẻ thông minh, nhưng cho dù có thông minh hơn nữa thì vẫn không cách nào đối ứng lại loại người... loại quân nhân không nói lý như thế này, cậu nhóc cảm nhận một luồng khí tức giận đang dâng lên trong ngực, lần đầu tiên biết được cảm giác uất nghẹn và căm phẫn của kẻ yếu.

    "No! No! No! Chẳng lẽ mấy trò còn chưa xem qua quy định dành cho thí sinh sao? Thí sinh nào khiếu nại sẽ bị hủy bỏ kết quả thi năm đó, không lẽ các trò định sang năm thi lại?", giám khảo cười lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Kế Quân, hơi hơi cúi người, đôi mắt mang theo ý chế giễu và trêu tức nhìn cậu nhóc đang phẫn nộ, y chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một, "Học sinh lưu ban thông minh!".

    Thái độ này, lời nói này, ánh mắt khinh thường tuyệt đối này, tất cả đều khiến người khác khó chịu, xem ra vị giám khảo trời ơi này rất dễ bị đánh hội đồng.

    Đánh hội đồng? Trong đầu Lăng Lăn đầy mây đen, nàng thoáng chốc biến thành sư tử Hà Đông trong ý thức, "Tiểu Tứ, ngươi lại nói lung tung gì đó?".

    Tiểu Tứ từ từ chậm chạp bước ra từ góc xó, vẻ mặt không hề vui vẻ, gương mặt đáng yêu rúm ró lại, từ một cái màn thầu biết thành một cái bánh bao nhân thịt (1), nó bĩu môi bất mãn, "Hắn thật đáng ghét, vậy mà lại ức hiếp trẻ con!"

    Được rồi, Lăng Lan không tức giận, trong đầu nàng chỉ có một Tiểu Tứ năm sáu tuổi thông minh đang bị giám khảo chọc giận, "Chúa Công, đánh hắn giúp ta".

    Khóe miệng Lăng Lan xuất hiện ý cười, "Được lợi gì?"

    Tiểu Tứ kinh ngạc, nó không ngờ đồng chí Lăng Lan thừa cơ vòi vĩnh, chẳng lẽ nàng không biết nó tức giận cũng là vì nàng nha?

    "Tại sao?", Tiểu Tứ uất ức, chẳng lẽ Kí Chủ nhà nó không tức giận sao?

    "Thì ngươi nói đó, muốn ta giúp ngươi đánh hắn, nếu đã giúp thì đương nhiên phải trả công", dáng vẻ cười híp mắt của Lăng Lan khiến Tiểu Tứ cảm giác nàng và vị giám khảo ngoài kia đến từ cùng một chỗ, rất giỏi bắt nạt trẻ nhỏ.

    "Hắn đang bắt nạt ngươi, chẳng lẽ ngươi không tức giận?", Tiểu Tứ không hiểu, giám khảo bắt nạt người như vậy, ngay cả nó cũng cảm thấy tức giận, tại sao Lăng Lan lại bình thản như vậy?

    "Bắt nạt? Ta không cảm thấy vậy nha", mặc dù không biết tại sao giám khảo lại làm như vậy, chẳng qua nàng không cảm giác được ác ý trên người y.

    Nàng thật đội ơn bầu áp lực mà huấn luyện viên Số Một và Số Chín đã mang đến những năm vừa qua, nó khiến nàng có được thứ năng lực vốn không được xem là năng lực như thế này, có thể mơ hồ phát hiện đối phương có ác ý hay sát ý đối với mình không. Đương nhiên, dựa theo nguyên văn bản gốc của huấn luyện viên Số Một thì năng lực này của Lăng Lan chỉ mới ở giai đoạn vỡ lòng, chẳng có tác dụng thực tế nào, nói trắng ra là vô dụng. Nếu gặp phải cao thủ hay sát thủ lợi hại, Lăng Lan còn chưa kịp phát hiện chút sát ý nào đã chết thẳng cẳng rồi.

    Lời nói của Lăng Lan khiến Tiểu Tứ lập tức giậm chân, Kí Chủ nhà nó quả thật chậm chạp, bị người ta giẫm lên đến mặt rồi mà vẫn chưa phát hiện ra.

    Lăng Lan muốn trấn an Tiểu Tứ, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nàng cảm giác được khí tức của Tề Long bên ngoài có chút không ổn, tinh thần lực vậy mà lại bắt đầu rung động dữ dội.

    "Giúp ta nghĩ cách đối phó với bài kiểm tra ba ngày sau của huấn luyện viên Số Một!", Lăng Lan trực tiếp nêu ra yêu cầu của mình, mặc kệ Tiểu Tứ phản đối mà rời khỏi không gian ý thức. Tình hình của Tề Long có chút không ổn, nàng phải cẩn thận chú ý.

    Lúc này thần kinh của Lăng Lan đã căng thẳng, thân người hơi thấp xuống về phía trước, hai tay hơi buông thấp xuống, lặng yên tạo thành hình chữ thập, chân phải nhích ra sau, bàn chân đạp xuống... đây là tư thế dễ dàng kích phát sức mạnh toàn thân nhất, đồng thời nó cũng là cách thức mở đầu trong kỹ thuật vật lộn cơ bản mà nàng đã học được từ chỗ Số Chín trong năm nay, có thể tấn công, có thể phòng thủ.

    Lúc này, Tề Long vốn đang cúi đầu xuống đột nhiên ngẩng lên, phản chiếu trong mắt người khác là một đôi mắt vằn tia máu, tràn ngập sát khí. Chẳng qua đôi mắt này chỉ hướng về phía giám khảo, lời chế giễu của giám khảo đối với việc làm của Hàn Kế Quân đã khiến Tề Long phẫn nộ, cũng khiến cậu nhóc bộc phát ra như vậy.

    Giám khảo đã cảm nhận được sát khí từ Tề Long bên cạnh, trong đôi mắt thoáng hiện tia kinh ngạc, y giật lui ra sau, chỉ trong nháy mắt đó đã làm thay đổi khí thế và điệu bộ của y, chiến ý nồng đậm trong đôi mắt.

    Tề Long hét lên một tiếng, toàn thân tựa như viên đạn bắn về phía trước, hung hăng vung ra một quả đấm xiết chặt hướng về phía giám khảo. Chỉ nghe thấy một tiếng "thịch" trầm trọng, sau đó cát bụi mù mịt, cơ hồ che phủ tầm nhìn của mọi người.

    Chẳng lẽ Tề Long đã đánh trúng giám khảo? Giám khảo ngã oạch xuống đất? Những đứa trẻ khác bởi vì không cách nào nhìn thấy rõ ràng nên chỉ có thể hoang mang nhìn lẫn nhau, không biết phải làm sao mới tốt.

    Chỉ có Lăng Lan khẽ nhướn mày, sắc mặt nghiêm túc. Những người khác bởi vì không nhìn thấy rõ tình hình nên không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng Lăng Lan ngược lại thấy rất rõ ràng, Tiểu Tứ giúp nàng chiếu rõ màn ảnh giữa Tề Long và giám khảo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cát bụi bên ngoài.

    Lời tác giả: Cảm ơn Đường Nghê Nghê thưởng cho bùa bình an, sự yêu mến của mọi người chính là động lực lớn nhất của tôi.

    -----------------------
    Chú thích: (1) Nguyên văn: 从一张包子脸变成了一张小笼包脸

    包子: Bánh bao.



    小笼包: Bánh bao nhân thịt.



    Hãy đối chiếu hai hình để tự hình dung biến hóa trên mặt Tiểu Tứ nhé.
    Dịch giả chưa được ăn “小笼包” made in China bao giờ, nên đừng đòi hỏi gì hơn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,ashley02,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,MaLongy,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,Zerulos,
  5. #33
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 32: Lăng Lan ra tay!


    Một quyền này của Tề Long đánh vào khoảng không, giám khảo nghiêng người tránh được đòn tấn công của Tề Long, nắm đấm nện trực tiếp xuống nền đất nên mới khiến cát bụi bay mịt mù.

    Nắm đấm để lại vết tích sâu khoảng ba tấc, đường kính lõm xuống một thước, chỉ biết lực một quyền này của Tề Long tuyệt đối không nhỏ hơn 250kg.

    Thật không ngờ Tề Long chỉ dựa vào năng lực của bản thân đã đạt được đến sức mạnh 250 kg, rõ ràng đây mới là bản chất, thuần túy hơn so với Lăng Lan ăn gian dùng khí quyết dưỡng thân.

    Trong mắt giám khảo tràn đầy kinh hỉ, hay là nói y cũng không ngờ Tề Long lại mạnh đến thế, tuy rằng đối với y mà nói, sức mạnh này không tính là gì, nhưng Tề Long chỉ mới là đứa trẻ sáu tuổi, khi Tề Long trưởng thành, không hề nghi ngờ rằng sức mạnh này còn có thể lớn hơn nữa.

    Tề Long một đòn thất bại, cậu nhóc cũng không vì vậy mà dừng tấn công, chỉ thấy cậu nhóc lại từ trên mặt đất nhảy lên lần nữa, mãnh liệt đánh về phía giám khảo.

    Nhưng đáng tiếc, Tề Long có tốc độ và sức mạnh nhưng kỹ thuật vật lộn của cậu nhóc vẫn còn non nớt, đâu đâu cũng có thể thấy lỗ hổng, điều này khiến giám khảo không gặp chút áp lực nào, nếu Tề Long là kẻ địch trên chiến trường, giám khảo có thể một đòn đánh gục đối phương.

    Cát bụi mịt mù trong không khí dần biến mất, cuối cùng mọi người đã có thể thấy được trận đấu giữa Tề Long và giám khảo, chỉ thấy giám khảo dùng một tay đã cản phá hoàn toàn chiêu thức của Tề Long.

    Lạc Lãng nói khẽ với Lăng Lan, "Tớ qua giúp Tề Long, còn lại đều nhờ cậu”, nói xong không đợi Lăng Lan đáp lại, cậu nhóc lập tức đánh về phía giám khảo, dùng toàn bộ sức lực đấm về phía mặt giám khảo.

    Lạc Lãng tấn công khiến giám khảo không thể không dùng cánh tay còn lại, thân thể vốn đứng thẳng bất động cũng bắt đầu di chuyển. Trong lúc nhất thời, ba người đấm đánh hăng say quên cả trời trăng mây nước.

    Tiếng nói của Lạc Lãng rất khẽ nhưng bọn trẻ xung quanh đều nghe lọt, thân thể vốn lung lay sắp ngã cũng lập tức ổn định rất nhiều, bọn chúng vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Lăng Lan, hy vọng Lăng Lan cũng có thể xông lên đánh giám khảo giống như Lạc Lãng.

    Được rồi, những lời nói vừa rồi của giám khảo đã khơi dậy lòng oán hận của bọn trẻ, thế nên tập thể đều muốn đánh y một chút cho hả giận.

    Tề Long lao lên tấn công khiến Hàn Kế Quân khôi phục lại bình tĩnh, lúc này cậu nhóc mới phát hiện Lăng Lan là người duy nhất đứng vững trong nhóm, tư thế kia mặc dù hơi quái dị nhưng lại vô cùng tự nhiên thuận mắt, khiến cho người khác nghĩ rằng nó vốn phải là như vậy. Tuy rằng cậu nhóc không biết đó là tư thế gì, nhưng chắc chắn đó là một loại kỹ thuật vật lộn lợi hại.

    Ánh mắt chờ đợi của bọn trẻ khiến Lăng Lan cảm thấy vô cùng áp lực, nàng gánh không nổi ánh mắt nhiệt liệt của bọn họ, Nhìn sang chỗ ba người đánh đấm vật lộn đằng kia, mặt nàng thoáng 囧, phiền muộn nghĩ: tại sao hết đứa này đến đứa khác đều cho rằng nàng có thể đánh giám khảo? Lẽ nào bọn họ đều biết nàng có không gian học tập sao?


    Lăng Lan đương nhiên biết chuyện này không có khả năng, những đứa trẻ này sở dĩ mong muốn giao phó cho nàng, đó là bởi vì trong số bọn chúng chỉ còn mỗi nàng là có thể giơ tay nhấc chân nổi. Thành công là tốt nhất, nếu không thành công... Được rồi, bọn chúng vốn dĩ cũng không chờ mong gì, chỉ hy vọng may mắn mèo mù vớ cá rán mà thôi.

    Bên kia, sau khi giám khảo và Lạc Lãng giao chiến, y lập tức nhìn thấu tình trạng bên trong của cậu nhóc này, sức lực của cậu nhóc tuyệt đối không cao như Tề Long, chẳng qua cũng không xem là quá kém, thể lực 50 kg hẳn là dư sức, chỉ là tố chất thân thể còn kém. Tề Long đánh đến bây giờ, càng đánh càng hung hăng độc ác, mà Lạc Lãng chỉ mới tấn công vài lần nhưng hô hấp đã hơi bất ổn.

    Bất quá giám khảo cũng biết tình huống giống như Tề Long thế này là cực kỳ hiếm thấy, bởi vì cậu nhóc đã bức phá cực hạn của bản thân nên mới bộc phát năng lực tiềm ẩn của mình. Y sống đến tuổi này rồi mà vẫn chưa từng thấy qua loại đột phát không dựa vào thuốc kích thích, chỉ dựa vào năng lực bản thân thế này, không thể không nói Tề Long gặp may mắn.

    Đột nhiên, giám khảo cảm giác một luồng khí lạnh từ trong xương tủy phát ra, kinh nghiệm chiến trường giúp y nhận ra nguy hiểm, y không hề nghĩ ngợi mà dồn sức nhún chân, thân thể nương theo sức bật này mà liên tục lùi về sau hai bước...

    Nhưng đã chậm! Trước mắt y, một quyền nho nhỏ đánh tới, áng chừng giây tiếp theo sẽ đánh trúng vào mặt y.

    Giám khảo dù sao cũng là giám khảo, tại ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, hai tay y giao nhau thành hình chữ thập, thành công ngăn cản đợt tấn công thoạt nhìn vô cùng non nớt nhưng thực tế lại sát ý cực kỳ.

    Một tiếng “Bốp” vang lên, hai người va chạm vào nhau, giám khảo chỉ cảm thấy một lực lớn truyền đến, vốn dĩ thân thể còn chưa đứng vững lại bởi vì đòn tấn công lần thứ hai mà phải lui liền vài bước.

    Mà lúc này Lăng Lan nương theo phản lực xoay người như diều hâu rồi vững vàng đáp xuống giữa Tề Long và Lạc Lãng, nàng vẫn duy trì tư thế mở đầu của thuật vật lộn này ban nãy, chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo.

    Ánh mắt vốn mang theo vẻ trêu tức của giám khảo bỗng trở nên nghiêm túc, y nhìn về phía Lăng Lan đang đứng giữa ba người, sau lưng thế nhưng lại toát mồ hôi lạnh, không ngờ trong đám trẻ này vậy mà còn ẩn tàng một đứa nhỏ lợi hại như thế, không chỉ vậy, cậu nhóc còn biết được cách che dấu sát ý của bản thân, thẳng đến thời khắc cuối cùng mới để lộ răng nanh.

    Nếu không phải y có kinh nghiệm chiến trường, kinh nghiệm chiến đấu phong phú và ứng biến nhanh, vừa rồi suýt chút nữa đã bị đánh trúng, tuy rằng không có gì nguy hiểm đến tính mạng nhưng chắc chắn mặt mũi sẽ không còn.

    Y thầm mắng một tiếng, tại sao lại gặp phải một đứa yêu nghiệt như thế, bên ngoài thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ ngây thơ, nhìn góc độ nào cũng là một đứa bé khả ái thuần khiết, không chút lực sát thương. Tuy rằng y vẫn cảm giác đám nhóc này có chút quái dị, nhưng sự chú ý của y đều tập trung vào Tề Long, ngược lại quên mất cậu nhóc này.

    Y thật không ngờ, một đứa mà y không lưu ý tới lại suýt chút nữa làm y lật thuyền trong mương.

    Biểu hiện của Lăng Lan làm cho bọn trẻ kinh hỉ, không ngờ một quyền của Lăng Lan đã bức giám khảo lùi mấy bước, chẳng lẽ nói hy vọng của bọn chúng có khả năng thực hiện được?

    Hàn Tục Nhã là một bé gái nhiệt tình hướng ngoại, cô bé thấy thế lập tức hô to, "Lăng Lan, đánh hắn, đánh hắn!", tình cảnh trước mắt làm cho những mệt nhọc trong nháy mắt tiêu biến hết.

    Lạc Triều thì lại là một cô bé hướng nội, cô bé chỉ lộ ra vui mừng rồi lại cười ngượng ngùng, ánh mắt sáng long lanh kèm theo đôi chút hâm mộ, nhìn thân ảnh nhỏ gầy đứng bên cạnh anh trai, tuy rằng so ra không được cường tráng bằng anh trai và những người khác, nhưng trong mắt cô bé, Lăng Lan không kém anh trai chút nào, thậm chí còn có thể khiến người khác tín nhiệm.

    Lăng Lan thật không ngờ, trong lúc không hay không biết đã gợi lên lòng ái mộ của cô bé ngây thơ, mang dây tình buộc nhầm vào nàng, thật sự là sai lầm!

    Trong phòng giám sát, viên sĩ quan phụ trách phòng số 72 trong lúc buồn chán lại chỉnh màn ảnh đến gian phòng của tổ Lăng Lan, đập vào mắt y là tình cảnh hai bên đang giương cung bạt kiếm, giằng co qua lại, bầu không khí tuyệt đối không tốt. Y ngạc nhiên nghĩ thầm: chuyện này rốt cuộc là sao vậy?

    Lòng hiếu kỳ nổi lên, y lập tức cố định màn ảnh tại phòng số 72, phía bên dưới mở một cửa sổ nhỏ để theo dõi chín gian phòng còn lại mà y phụ trách giám sát, làm vậy để y có thể vừa có thể theo dõi và có thể kiểm tra.

    Ánh mắt Lăng Lan ra dấu cho Tề Long và Lạc Lãng tấn công trước, Lăng Lan biết nếu nàng chủ động tấn công thì chắc chắn không đối phó nổi giám khảo.

    Tuy rằng Lăng Lan theo huấn luyện viên Số 9 học thuật vật lộn, cũng thường cùng huấn luyện viên Số Chín chiến đấu, bất quá thực tế có chút khác nhau.

    Lúc đánh ra một đòn vừa nãy, Lăng Lan đã nhận ra thân thể hiện tại vẫn chưa theo kịp ý thức của nàng, bằng không giám khảo đã không có cơ hội né tránh kịp.

    Lời của tác giả: Cảm ơn Đường Nghê Nghê, Tàn Tuyết Quân thưởng cho bùa bình an! Bởi vì đào hai hố nên rất tự ngược đãi mình, mỗi ngày update một chương đã rất mệt, nếu muốn update hai chương thì chỉ đành nói tiếng xin lỗi với mọi người rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kuroineko, ngày 02-11-2014 lúc 15:49.

  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,ashley02,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,MaLongy,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,Zerulos,
  7. #34
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 33: Sói con hung dữ!



    Tề Long và Lạc Lãng thu được ám chỉ qua đôi mắt của Lăng Lan, ánh mắt hai người giao nhau rồi bất thình lình ra tay tấn công.

    Tốc độ của Tề Long nhanh hơn Lạc Lãng một chút, cậu nhóc vọt đến chỗ giám khảo đầu tiên, một quyền ra sức đánh tới.

    Một quyền này lực mạnh thế sâu, thế nhưng lại phát sinh âm thanh khí bạo, nó khiến sắc mặt giám khảo biến đổi, y nâng tay ngăn trở.

    Y cảm giác được sức nóng tại nơi đỡ đòn, sức mạnh và tốc độ của thằng nhóc này vậy mà lại tăng cao một bậc... Giám khảo phát hiện Tề Long rõ ràng thuộc chủng loại điên cuồng, thấy biểu hiện của đám nhóc càng phối hợp, y càng cảm thấy hưng phấn hơn.

    Giám khảo còn chưa đổi chiêu đẩy lùi Tề Long thì công kích từ Lạc Lãng phía bên cạnh đã ập tới trước mắt: đá chân.

    Lạc Lãng biết rõ sức lực của mình không mạnh, quả đấm của mình hoàn toàn không mang lại chút uy hiếp nào đối với giám khảo, cho nên lần này cậu nhóc thay đổi phương pháp tấn công, sử dụng chân phải hung hăng quét về phía giám khảo.

    Lựa chọn của Lạc Lãng hoàn toàn chính xác, nhìn thấy cú đá hung hăng sắp tới, giám khảo không thể không thận trọng, y tính sai rồi, cứ ngỡ Lạc Lãng là đứa yếu nhất, không tạo thành uy hiếp nhất, bây giờ cậu nhóc cũng đã phát huy tác dụng của mình, khiến y phải phân tâm ứng phó.

    Giám khảo vô cùng bất đắc dĩ, đám nhóc này nhìn sao mà ra sáu tuổi, làm ẩu một chút không phải tốt sao? Sao lại thông minh biết đổi chiêu như vậy?

    Y đành phải vung bàn tay còn rảnh rỗi khác để tóm lại, trực tiếp nắm lấy cẳng chân hung hăng của Lạc Lãng, y đang phải dùng sức để gạt bỏ Lạc Lãng.

    Tiêu rồi!

    Giám khảo cảm thấy nguy cơ từ phía bên dưới, y lập tức buông tay đang giữ chặt chân của Lạc Lãng, gấp rút lui ra sau.

    Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, đòn công kích của Lăng Lan đến từ phía bên dưới của y: đá móc hạ bộ! Không biết từ lúc nào mà Lăng Lan đã đến được mặt dưới của y, chỉ thấy nàng nghiêng nửa người, hai tay chống xuống đất, chân phải trực tiếp đá móc lên.

    Phương hướng đó... chính xác là vị trí mà nam giới sợ bị trúng đòn nhất.

    May mắn giám khảo nhận ra kịp thời, gian nan tránh thoát một đòn đáng sợ này của Lăng Lan.

    Hơ… quá tàn nhẫn!

    Giám khảo rơi xuống đất, trong lòng ớn lạnh, hạ bộ co rúm xiết chặt, trông thấy Lăng Lan mặt mày trơ trơ đứng thẳng, đôi mắt quét qua hạ bộ của giám khảo, ánh mắt dường như mang theo chút tiếc nuối. Điều này khiến giám khảo nhịn không được mà lui về sau ba bước, phải kéo dài khoảng cách với nhóm Lăng Lan thì mới cảm thấy vững bụng một chút.

    Giám khảo không thể không sợ, cứ nhìn tốc độ và sức mạnh của cú đá vừa nãy, nếu thật sự bị đá trúng, y chắc chắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Giám khảo hơi hối hận, tại sao lòng tò mò của mình lại nhiều như vậy? Thấy được thứ mình thích nhưng lại muốn trêu đùa đám nhóc con này, nào ngờ vấp phải thiết bản.

    Búp bê đáng yêu ở đâu không thấy, quả thật là một bầy sói con hung ác. Giám khảo rơi lệ!

    Chẳng qua... y thích!

    Giám khảo nhìn ba đứa trẻ sắc mặt khác nhau đang đứng phía trước, hoặc là phát điên (Tề Long), hoặc là phẫn nộ (Lạc Lãng), hoặc là bình tĩnh (Lăng Lan), cho dù là loại hình nào cũng không cách nào che giấu được sự bất khuất và bản chất hung ác từ trong xương cốt của bọn chúng. Ý cười bên khóe miệng của y càng nồng, có quân nhân nào trông thấy mầm non ưu tú trong tương lai mà lại không cảm thấy vui vẻ.

    "Ha ha, khảo quan phòng 72 căng rồi đây!", viên sĩ quan giám sát nhìn thấy cảnh này nên nhịn không được mà bắt đầu cười khẽ, y làm sao lại không trông thấy dáng vẻ chật vật của giám khảo vừa nãy.

    Viên sĩ quan cấp úy đúng lúc tuần tra đi ngang qua nơi này, trùng hợp nghe thấy lời nọ, tập trung nhìn lại thì chính là vị sĩ quan đã báo cáo phòng số 72 ban nãy, vốn dĩ y có chút tức giận, còn về tại sao lại tức giận thì dù sao y cũng vừa mới biết được tin tức của người thừa kế thiếu tướng Lăng Tiêu, vì vậy y mới thấp giọng cảnh cáo, "Im lặng, ồn ào cái gì?"

    Viên sĩ quan giám sát ngẩng đầu trông thấy sĩ quan cấp úy, y cười hi hi đứng dậy, kính cẩn chào quân lễ rồi thấp giọng báo cáo, "Trưởng quan, ngài xem, chỗ này có chút vấn đề", y chỉ vào màn ảnh, ý bảo viên sĩ quan cấp úy lại gần nhìn một chút.

    Viên sĩ quan cấp uy nghi ngờ nhìn y một cái, sau đó mới khẽ cúi người nhìn vào màn ảnh, ba đứa trẻ gần như đồng loạt tấn công, một đứa tấn công chính phía trên, một đứa tấn công phụ phía dưới, còn một đứa... lựa chỗ hổng mà đâm, động tác của ba đứa nhóc dù có chút non nớt nhưng phối hợp lại khá ăn ý, khiến giám khảo hiện trượng tạm thời không biết phải làm sao với bọn chúng.

    "Kỳ quái, khảo quan phòng 72 làm gì vậy, trực tiếp tấn công bọn nhóc là được rồi", viên sĩ quan cấp úy không lý giải được, trong tiềm thức của y, việc xử lý hai ba thằng nhóc con thế này đối với giám khảo mà nói thì dễ như bỡn.

    "Trưởng quan, ngài nhìn kỹ động tác của bọn nhóc này xem", bởi vì viên sĩ quan giám sát đã theo dõi một thời gian dài nên nhìn ra vấn đề.

    Viên sĩ quan cấp úy biết sĩ quan giám sát sẽ không nói hàm hồ, cho nên cũng tập trung nhìn kỹ.

    Trong phòng số 72, Lăng Lan càng đánh càng thuận tay, vốn dĩ ý thức và thân thể còn có chút không ăn khớp, thường thường ý thức đã đến rồi nhưng động tác chân tay lại chậm một bước, điều nay khiến nàng không thể không bỏ lỡ mất cơ hội đánh trúng giám khảo. Thế nhưng sau khi đánh đấm một hồi, nàng cảm giác thân thể mình bắt đầu linh hoạt hẳn lên, gần như bắt kịp tốc độ của ý thức.

    Đương nhiên Lăng Lan càng cảm giác tốt hơn, giám khảo càng cảm giác tệ hơn, vốn dĩ y còn giữ lại đường sống, nhưng dần dần y phát hiện mình không cách nào nương tay được, nếu không hoàn toàn tập trung đối phó với đòn tấn công của nhóm Lăng Lan, sợ là giây tiếp theo sẽ bị Lăng Lan đánh trúng.

    Đánh tới bây giờ, giám khảo đã rõ ý định ban đầu của nhóm Lăng Lan là gì, chính là muốn thừa lúc y sơ hở mà dùng quyền đấm hay chân đá gì đó để lại dấu tích trên người y. Đúng là một đám nhóc thù vặt... Giám khảo bất đắc dĩ nghĩ thế. Không ngờ trò đùa lần này lại khiến bọn chúng ghi thù không trả không ngừng thế này.

    Giám khảo chỉ đành tiếp tục dây dưa với đám nhóc, chẳng lẽ lại tàn nhẫn ra tay với bọn chúng? Cứ cho là quân đội không xử phạt thì y cũng không đành lòng, ba đứa nhóc trước mặt chính là hạt giống tốt.

    Giám khảo không gì phải vội vàng, lòng kiên nhẫn của y rất tốt, những binh lính kỳ cựu sống sót trở về từ chiến trường sẽ không thiếu lòng nhẫn nại, bằng không đã không sống sót nổi. Vốn dĩ thể lực của đám nhóc này đã tiêu hao gần cạn kiệt, y tin tưởng chỉ cần duy trì thêm chút nữa, đến lúc đó chúng sẽ giơ tay nhấc chân không nổi.

    Quả nhiên đúng như giám khảo đã nghĩ, nhóm Lăng Lan đã không thể tiếp tục duy trì được lâu, trước tiên là Lạc Lãng kiệt sức, cậu nhóc bị giám khảo bắt được cơ hội đạp văng ra ngoài, ngã vào giữa nhóm những đứa trẻ khác, sau đó cũng không bò dậy nổi. Đương nhiên giám khảo dùng lực rất khéo, thân thể của Lạc Lãng hoàn toàn không bị thương, chỉ mệt lữ ngã sấp ra đó.

    Thành ra người đối kháng với giám khảo biến thành hai người Tề Long và Lạc Lãng. Không có Lạc Lãng yểm trợ, đòn du kích của Lăng Lan bị mất tác dụng, thấy vậy, Lăng Lan dứt khoát buông tay buông chân, bắt đầu thi triển từng chiêu từng thức vật lộn cơ bản của không gian học tập.

    Lăng Lan không quên lời Số Một từng nói, những gì đã học được cần phải ứng dụng thực tế, đương nhiên tốt nhất là trong chiến đấu, mặc dù ẩu đả với giám khảo không có hiệu quả như trong chiến đấu, nhưng cũng có thể gọi là cơ hội ứng dụng thực tế, Lăng Lan không muốn bỏ lỡ.

    Lại đánh đấm thêm một hồi nữa, Lăng Lan đã biết rõ giám khảo sẽ không gây thương tích cho bọn họ, điều này khiến nàng mạnh dạn tấn công, nếu giám khảo chỉ có thể phòng thủ, lúc này còn không nắm bắt cơ hội thực tập nhuần nhuyễn thì còn đợi tới bao giờ?

    Bên này Lăng Lan càng thẳng tay thì bên kia Tề Long cũng bắt đầu thẳng chân. Tề Long là một đứa trẻ lạ lùng, cậu nhóc không thích nghĩ nhiều, tính cách oang oang thẳng thừng, Tề Long theo bản năng cảm giác như vậy là đúng, cho nên cứ thế mà làm.

    Hai đứa trẻ đánh đấm như điên, thế nhưng lại khiến giám khảo rơi xuống thế hạ phong, người bên ngoài thoạt nhìn cho rằng y chỉ có thể chống đỡ mà không cách nào đánh trả.

    Bọn trẻ đứng bên ngoài nhao nhao cổ vũ Tề Long và Lăng Lan, chỉ có Hàn Kế Quân và Lạc Lãng, kẻ vừa vật vã ngồi dậy được, là vẻ mặt nghiêm trọng, bọn chúng không cho rằng những đòn tấn công của Lăng Lan và Lạc Lãng có tác dụng đối với giám khảo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,ashley02,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,MaLongy,ngongcuong2,nguyenhongthai3a1991,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,Zerulos,
  9. #35
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG
    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.
    Chương 34: Nhất kích tất sát!



    Quả nhiên, một trận tấn công cấp tốc qua đi, đầu tiên Tề Long bắt đầu chậm lại, là do sức mạnh do bạo phát mang đến đã gần đến khúc cuối, hơi thở của cậu nhóc không ổn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

    Lăng Lan biết rằng chỉ sợ Tề Long đã rơi vào trạng thái nỏ mạnh hết đà, đợi đến khi Tề Long thật sự kiệt sức, chỉ dựa vào một mình nàng e là không cách nào có thể chống đỡ với giám khảo kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, đừng nói tới việc tìm được cơ hội đánh được giám khảo một cú.

    Lăng Lan cau mày, bắt đầu nghĩ cách làm sao giải quyết nhanh chóng hoàn cảnh khó khăn này, trong lòng nàng thật sự rất phiền muộn, nếu biết trước sẽ gặp phải trận đấu bất thình lình thế này thì nàng nên mang trên người vũ khí gì đó có ích, như là ám khí chẳng hạn, mặc dù đánh không trúng nhưng chỉ cần quấy nhiễu được sự chú ý của giám khảo là tốt rồi.

    Chỉ đáng tiếc trên người nàng chỉ có vài món mang theo phục vụ cho bài thi, chẳng hạn thức uống năng lượng dùng để bổ sung thể lực, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, chỉ có ba ống, cứ cho là dùng chúng làm ám khí thì cũng chẳng hiệu quả. Trừ phi có gì đó rất nhiều, hoặc là có thể nhiễu loạn giám khảo một chút, nếu chỉ dựa vào bấy nhiêu đây thì chắc chắn không thể quấy nhiễu được giám khảo.

    Cần phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cho Tề Long uống một lọ thuốc bổ sung thể lực?

    Lăng Lan vừa nghĩ tới, đột nhiên trong đầu xuất hiện một biện pháp. Vì vậy nàng nhanh chóng kéo Tề Long, hơi thở bất ổn, sau đó hơi thở dần trở nên gấp rút hơn, mồ hôi rịn trên trán cũng bắt đầu nhỏ xuống, dường như nói với mọi người rằng giây phút tiếp theo nàng sẽ không chống đỡ nổi mà ngã xuống.

    Tình huống tệ hại của Lăng Lan và Tề Long khiến tiếng hò reo cổ vũ của đám trẻ bắt đầu giảm xuống, thậm chí biến mất. Trên gương mặt của tất cả mọi người đều lộ vẻ thất vọng và không cam lòng, thoạt nhìn hy vọng đánh giám khảo một cú thật sự không cách nào thực hiện được.

    Ánh mắt Hàn Kế Quân và Lạc Lãng chạm nhau một chút, nhìn thấy nụ cười khổ trong mắt lẫn nhau. Thật ra kết quả thế này nằm trong dự đoán của bọn họ, chỉ là trong lòng cảm thấy không cam, hy vọng Tề Long và Lạc Lãng có thể mang đến kỳ tích cho bọn họ.

    Chẳng lẽ thật sự không còn hy vọng sao?

    Vào lúc này, Tề Long xông tới tấn công trực diện với giám khảo một chiêu. Lần này bởi vì thể lực không chống đỡ được, Tề Long bị lực đỡ cực mạnh của giám khảo đẩy lùi vài bước.

    Tề Long bị đẩy lui vài bước, trong lòng thất vọng, sắp sửa buông lòng quyết tâm kiên trì chiến đấu ban đầu của bản thân, cậu nhóc bắt đầu đứng không vững, hầu như gần ngã xuống. Lăng Lan nhìn thấy tình trạng như vậy lập tức lao đến đỡ lấy cậu nhóc, sau đó đạp nhẹ bàn chân nhanh chóng mang Tề Long tách khỏi giám khảo, kéo dài một khoảng cách với giám khảo.

    "Cậu ổn chứ?", đứng quay lưng lại với giám khảo, Lăng Lan lo lắng cầm tay Tề Long hỏi.

    Tinh thần Tề Long rúng động, thần kinh khẽ rung, dường như sự quan tâm của Lăng Lan đã tiếp thêm tin tưởng và dũng khí để cậu nhóc tiếp tục chiến đấu lần nữa, cậu nhóc cũng không nói gì mà chỉ mạnh gật đầu chứng tỏ bản thân không sao.

    Lăng Lan nghiêng người nhìn sang giám khảo, quyết định được ăn cả ngã về không mà nói, "Vậy thì chúng ta hãy đánh một trận cuối cùng cho đẹp vào!", thái độ bên ngoài của hai người chứng tỏ bản thân họ đã không còn cách nào có thể tiếp tục trận đấu.

    Tề Long xiết chặt tay phải, vẻ mặt kiên định nói, "Được!", nói xong cậu nhóc dùng tay phải hung hăng lau mặt mình, tựa như lau sạch giọt mồ hôi, cũng tựa như lau sạch mệt mỏi để tin tưởng vào chính mình, ý chí chiến đấu trong mắt cậu nhóc lại bùng cháy lên lần nữa, thậm chí còn tràn đầy hơn lúc mới bắt đầu.

    Cứ cho rằng biết rõ sẽ thua, cậu nhóc cũng sẽ không lùi bước, bởi vì đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ, không thành công thì thành nhân.

    Thể hiện của Tề Long và Lăng Lan khiến giám khảo rất hài lòng, cho dù là sự quan tâm chăm sóc, hay là dũng khí chiến đấu đến cùng dù biết rằng có thể sẽ thua khi đối mặt cường địch, đây đều là những gì mà một người quân nhân ưu tú cần phải trang bị, cả hai đứa trẻ này vậy mà đều có được. Điều này rất khó có được, y cảm thấy vui mừng vì bản thân đã tìm được những hạt giống ưu tú đến vậy.

    Tề Long tấn công trước tiên, một quyền tổ hợp liên hoàn có tốc độ có sức mạnh, thế nhưng giám khảo lại dễ dàng né tránh được. Không cách nào khác, cách thức vật lộn của Tề Long chỉ có mấy chiêu ấy, dùng tới dùng lui có bấy nhiêu, cứ cho là giám khảo không nhớ thì thân thể của y cũng đã quen thuộc với những đòn tấn công của Tề Long, cho nên ứng phó rất dễ dàng thoải mái.

    Giám khảo vừa né được đòn của Tề Lòng thì bên cạnh đã thấy Lăng Lan xông tới.

    Chẳng qua ngay từ ban đầu lực chú ý của giám khảo đã đặt tại Lăng Lan, so với Tề Long, Lăng Lan càng khó đỡ hơn. Mặc dù chiêu thức tấn công của Lăng Lan không đa dạng đến vậy (chỉ vừa mới học được khóa vật lộn cơ bản), nhưng Lăng Lan lại thông minh hơn Tề Long nhiều, nàng hoàn toàn không dựa trên chiêu thức có sẵn mà sẽ dựa theo tình hình mà thay đổi chiêu thức, điều này khiến giám khảo không thể không lưu tâm.

    Giám khảo nhìn thấy quyền tấn công của Lăng Lan, vẫn dạng thức như cũ đánh vào nơi y khó chịu nhất và cũng khó ứng phó nhất, những vị trí này trên cơ bản đều là góc chết phòng thủ trên cơ thể, rất khó phòng thủ, nào là né tránh, nào là dùng tấn công làm phòng thủ, phản kích đối phương khiến cho đối phương đổi chiêu.

    Giám khảo nghĩ cũng không dám nghĩ, lập tức tung một quyền đánh vào ngực Lăng Lan. Cánh tay của y vừa dài vừa thô, cứ cho là phản công thì y cũng tin tưởng chắc chắn rằng đòn của mình sẽ tới trước Lăng Lan, buộc Lăng Lan phải đổi chiêu giống như hy vọng của giám khảo, bỏ qua công kích của bản thân. Nói cho cùng thì đã biết rõ tấn công là vô ích, nếu cứ tiếp tục cắn răng xông tới thì ngoại trừ khiến bản thân bị thương cũng không cách nào gây thương tổn cho đối thủ, người thông minh sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

    Đúng vào lúc này, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, Lăng Lan thế nhưng lại không tránh né, vẫn như cũ tiếp tục xông tới tấn công, mà bấy giờ, một thân ảnh đột nhiên chắn ngang đường tấn công Lăng Lan, chính là Tề Long!

    Tiêu rồi! Giám khảo cảm thấy không hay, nhưng bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ nên không kịp thay đổi chiêu thức. Y vội vàng thu quyền, cảm giác được nắm đấm xác thực nện trúng vào lồng ngực của Tề Long.

    "A!", Tề Long hét lên, cả người bị đánh bay ra ngoài. Trên không trung, từ trong miệng của cậu nhóc búng ra tia máu, sau đó cả người hung hăng ngã xuống đất, hoàn toàn bất động.

    "A... Tề Long bị thương rồi!", tập thể lũ trẻ đứng ngoài trận chiến hét lên, Hàn Kế Quân lập tức lao tới, sắc mặt trắng bệch.

    Trong lòng giám khảo giật thót, chẳng lẽ bản thân thu lực quá chậm rồi sao? Lực chú ý của y hầu như bị Tề Long thu hút hết, nhìn thấy cậu nhóc nằm ngay đơ trên đất, máu trong miệng thì cứ liên tục ọc ra không ngừng.

    Tại sao lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ lực đánh của mình đã không thu lại kịp thời, đánh trúng Tề Long? Khiến cậu nhóc bị thương lục phủ ngũ tạng? Trong đầu giám khảo bấn loạn, hoàn toàn không chú ý đến chuyện khác, trong mắt chỉ có Tề Long nằm trên đất phun máu ào ào.

    "Bốp!"

    Âm thanh nắm đấm mạnh bạo đánh trúng mục tiêu đột ngột vang lên, chỉ thấy giám khảo bị cú đánh cực mạnh này hất văng ra ngoài, sau đó hung hăng ngã xuống đất.

    Hóa ra là Lăng Lan vốn vẫn không bỏ qua đòn tấn công của mình, nhân lúc giám khảo phân tâm không chú ý đến nàng, nhất kích tất sát.

    Lăng Lan thổi thổi vào vũ khí đánh người của bản thân, chính là nắm đấm non nớt của nàng, miệng cười hi hi nói, "Nhiệm vụ hoàn thành, đánh trúng khảo quan rồi. Nhưng mà... khảo quan, ngài không được nổi giận mà đánh rớt chúng ta nha".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,ashley02,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,MaLongy,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,Zerulos,
Trang 7 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 56789 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status