TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 8 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 6789 CuốiCuối
Kết quả 36 đến 40 của 45

Chủ đề: Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương - Tác giả: Nhữ Phu Nhân (New C38)

  1. #36
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 35: Hoàn thành bài thi!


    Vị giám khảo té lăn trên mặt đất phản ứng rất nhanh, lập tức một chiêu cá chép bật người đứng thẳng.

    Tuy rằng một quyền của Lăng Lan thoạt nhìn dùng rất nhiều lực, thẳng tay đánh bay giám khảo ra ngoài, nhưng trên thực tế cũng không mang lại thương tích gì nhiều cho giám khảo, chỉ để lại một vết bầm tím bên trái gương mặt của giám khảo mà thôi. Đương nhiên ý định của Lăng lan cũng chỉ như vậy, để chứng minh bọn họ không phải dễ bị bắt nạt.

    Giám khảo đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, gương mặt nghiêm nghị, tay sờ sờ nơi bị đánh bầm tím, thật ra nó không đau đớn gì, nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng lại có một chút đau xót nói không nên lời.

    Đúng vậy, đó là sự phẫn nộ, một loại cảm giác do thất vọng tích tụ mà nên, y không nổi giận vì bị Lăng Lan đánh trúng, mà là vì trong đợt tấn công vừa rồi, Lăng Lan đã thể hiện sự vô tình và ích kỷ làm y cảm thấy thất vọng và đau đớn.

    Giám khảo không ngờ đứa trẻ trước mắt nổi bật về các phương diện nhưng lại có thể nhẫn tâm đến thế, vì đạt được mục tiêu mà biến đồng đội thành lá chắn, mặc dù y đã sơ sót thất thủ, nhưng đôi mắt y lại thấy rất rõ ràng tại sao Tề Long đột ngột chắn ngang trước mắt Lăng Lan, đấy không phải là hành vi tự phát của Tề Long, mà là Lăng Lan đã vòng ra sau Tề Long để đến trước mặt y.

    Tệ hơn nữa là sau đó Lăng Lan lại thờ ơ với chấn thương của đồng đội, chỉ quan tâm đến thành ích của bản thân, sự ích kỷ tự thân tự lợi này đã làm cho giám khảo nổi giận. Y quyết định không cho Lăng Lan cơ hội tiến vào ban đặc biệt. Liên Bang tuyệt đối sẽ không đào tạo ra một đứa trẻ vô tình nhẫn tâm, một lòng chỉ vì lợi ích của bản thân, ngay cả khi đứa trẻ ấy trở thành một quân nhân thì cũng chỉ mang lại nguy hiểm cho Liên Bang và đồng đội bên cạnh.

    Trước khi vị giám khảo phát giận, cảnh kế tiếp đã làm cho y ngơ ngác.

    Chỉ thấy Lăng Lan đi đến chỗ Tề Long đang hộc máu bất tỉnh, nàng dùng chân đá mạnh vào người Tề Long, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Đủ, đã xong, còn không đứng lên? Không thấy diễn quá lố rồi sao?”

    Tề Long ngồi bật dậy, miệng cười khúc khích nói, “Đánh ngã thật sao?”, đương khi nói chuyện còn có thể thấy được máu tươi từ trong miệng cậu nhóc ọc ra, người xem đều cảm thấy rợn người.

    Lăng Lan đắc ý nói, “Đương nhiên, không thấy ta là ai sao?”, là một đứa trẻ phải tiếp tục giống một đứa trẻ, Lăng Lan biết biểu hiện của mình có chút quá mức, chỉ đành tìm cách cố gắng cứu vớt.

    Tề Long gật gật đầu, gương mặt ngưỡng mộ nói, “Ừm, Lăng Lan, cậu quả nhiên mạnh hơn tớ”. Nói xong, cậu nhóc vẻ mặt tranh công nói, “Tớ diễn rất tốt, đúng không?”

    Lăng Lan gật đầu đối phó không mấy thành tâm, nàng sờ sờ đầu của Tề Long để thể hiện sự khen ngợi đối với cậu nhóc.

    Chính xác, dáng vẻ này của Tề Long khiến nàng nhớ đến loài gâu gâu trung thành với chủ ngàn năm trước, hoạt bát như vậy thật đáng yêu chết được, nàng không cách nào cưỡng lại đành phải nắm bắt cơ hội này sờ sờ một chút.

    Tề Long cười lớn, không biết rằng bản thân đã bị Lăng Lan ăn đậu hủ, cũng không biết rằng hình tượng của mình trong lòng Lăng Lan bị xếp vào hạng đáng yêu, cậu nhóc được khen ngợi càng vui sướng, không quên liếm vết máu trên miệng, chép chép chẹp chẹp, vẻ mặt có chút hối tiếc nói, “Đáng tiếc lại lãng phí nhiều thức uống năng lượng, mùi vị thật sự rất ngon, tớ chưa từng ăn qua cái gì ngon như vậy”

    Lăng Lan nghe vậy âm thầm liếc mắt, trong lòng nói: Đương nhiên phải ngon, đó là thức uống năng lượng có hương vị cà chua mà nàng đã khổ tâm nghiên cứu ra, ngon hơn nhiều so với những thức uống năng lượng trước đây, nhắc tới mùi vị thức uống năng lượng trước đây, Lăng Lan nhịn không được mà rùng mình một cái, mùi vị đó thật sự không phải cho người ăn, ném về một vạn năm trước thì sợ là ngay cả chó mèo cũng không thèm ăn.

    Lăng Lan không phải là một người chịu thiệt cho bản thân, không còn biện pháp nào khác, nàng chỉ đành tự cải biến hương vị dành cho riêng mình, may mắn là còn có Tiểu Tứ giúp đỡ, cuối cùng cũng nghiên cứu ra vài loại hương vị rau quả, cà chua là một trong những hương vị đó.

    Tại sao nàng lại cho Tề Long dùng thức uống này? Bởi vì màu sắc của nó cũng là màu đỏ, khiến người khác dễ nhầm lẫn thành máu tươi, làm cho vết thương của Tề Long thoạt nhìn có vẻ sinh động hơn.

    Nhìn thấy Tề Long vẫn còn hoạt bát như trước, sắc mặt của Hàn Kế Quân cuối cùng cũng đã bình thường trở lại, cậu nhóc hoang mang hỏi thăm, “Chuyện này rốt cuộc là sao?”, vừa rồi nhìn thấy Tề Long có vẻ bị thương rất nặng khiến cậu nhóc vô cùng lo lắng.

    Câu hỏi của Hàn Kế Quân cũng là nghi vấn trong lòng của giám khảo, thế nhưng cho dù hiện tại y không biết rõ chi tiết sự tình thì cũng đã nhận ra bản thân vừa trúng kế của hai thằng nhãi trước mắt. Thật không ngờ, một quân nhân đã chinh chiến cả trăm trận như y lại lật thuyền trong mương, bị hai thằng nhãi này đùa giỡn một trận.

    Chẳng qua y hoàn toàn không tức giận, ngược lại trong lòng lại xuất hiện một đợt sóng vui mừng, bởi vì trước mắt y là đứa trẻ mà y xem trọng nhất, có năng lực tốt nhất, lại không tệ như y đã tưởng…

    Tề Long nghe được câu hỏi của Hàn Kế Quân bèn nhanh chóng mở miệng giải thích, “Khi tớ bị giám khảo đánh bay ra ngoài, Lăng Lan đã kéo tớ ra và thừa cơ hội đó đưa thức uống năng lượng cho tớ, khi đó cậu ấy đưa lưng về phía giám khảo, ám chỉ tớ phải giả vờ mệt mỏi, dùng cái này làm ra vẻ bị thương."

    Tề Long cười hì hì sờ đầu, ngại ngùng vì bản thân vô ý khiến mọi người lo lắng, "Cho nên tớ nhân lúc bị giám khảo đánh trúng mà giả vờ bị thương ngã xuống đất hôn mê".

    Giám khảo nhìn về phía Lăng Lan, đột nhiên y lạnh lùng nói, "Lẽ nào trò không sợ thất bại sao? Chẳng may tôi thu tay không kịp, mưu kế của trò rất dễ khiến Tề Long bị thương, thậm chí bị huỷ cả tương lai"

    Lăng Lan không giải thích mà chỉ nói, “Chẳng lẽ giám khảo lại thất thủ sao?”, ngụ ý trong lời nói rằng nàng hoàn toàn tin tưởng giám khảo có thể khống chế được bản thân.

    Tề Long liên tục cười khúc khích, vẻ mặt tin tưởng không thề thay đổi, Hàn Kế Quân tựa hồ nghĩ tới điều gì, cậu nhóc nhìn về phía Lăng Lan, trong đôi mắt có vài chỗ chưa hiểu, có bội phục cũng có chút tức giận, chẳng qua lại rất nhanh khôi phục bình thường.

    Câu nói của Lăng Lan làm cho giám khảo phẫn nộ, nhưng y không phản bác được gì, y phát hiện bản thân thế nhưng lại bó tay đối với thằng nhãi trước mắt này, không thể không thừa nhận rằng Lăng Lan nói không sai, y quả thật không thể thất thủ, là bởi vì Tề Long miệng phun đầy máu tươi làm tinh thần của y dao động dẫn đến hoài nghi bản thân. Nói cho cùng, y vẫn là thiếu tin tưởng bản thân.

    Giám khảo cười khổ, Lăng Lan thế nhưng lại khiến y thấy được nhược điểm của bản thân, thật là không nên xem nhẹ thằng nhãi này.

    Thằng nhãi này thực sự yêu nghiệt, gan lớn đã đành, lại thêm thận trọng, đáng sợ hơn là có năng lực làm cho người khác tin phục, Tề Long và Lạc Lãng thậm chí hỏi cũng không hỏi, hoàn toàn tin tưởng giao phó bản thân cho Lăng Lan an bài.

    Cuối cùng, cậu nhóc dùng kế sách lợi dụng nhược điểm của y. Cậu nhóc đã sớm phát hiện y sẽ không gây tổn hại bọn chúng, cho nên nếu chẳng may có người bị thương, chắc chắn y sẽ rất lo lắng. Giám khảo lắc đầu thở dài, đứa trẻ này thật không dễ lừa. Y không tức giận nói, "Lần này các trò thi đổ!"

    Câu nói của giám khảo làm cho bọn trẻ vui mừng nhảy cẫng lên, vậy là chúng đã được bước chân vào Học viện Đồng Quân để học tập. Đương nhiên có thể vào được ban đặc biệt hay không thì còn phải xem giám khảo cuối cùng cho điểm nhiều hay ít. Nếu tổng điểm của bốn hạng mục rơi vào top 100 là có thể tiến vào ban đặc biệt.

    Giám khảo mặc kệ bọn nhỏ nhảy nhót trước mắt, y tự mình mở máy liên lạc, ấn nút hoàn thành bài thi.

    -------------
    Lời của tác giả: Mấy hôm nay cục cưng mọc răng, vừa phát sốt vừa khóc quấy, ôm mẹ không chịu buông tay, cho nên không có nhiều thời gian rỗi yên tĩnh để viết truyện, do đó có thể sẽ trễ cập nhật chương mới, mong các tình yêu thứ lỗi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,ashley02,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,MaLongy,Nam Cung Thần,ngongcuong2,nguyenhongthai3a1991,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,tulienhoa,Zerulos,
  3. #37
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 36: Bị bám đùi?



    Bầu trời vốn dĩ u ám bỗng chốc trở nên trong xanh quang đãng, Lăng Lan chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chờ đến khi nhìn thấy rõ ràng thì đã phát hiện chính mình đang đứng trên mặt đất đầy bùn lầy, đường đua trước đó đã biến mất.

    Sự biến đổi đột ngột khiến bọn trẻ kinh ngạc ngây ngốc, há hốc miệng chẳng hiểu ra sao.

    Hiện tại, phong cảnh trước mắt bọn trẻ không còn là sân vận động nữa, mà là trong một căn phòng kín rộng khoảng bảy tám trăm mét vuông, hoàn toàn trống trải, trên nền nhà toàn là bùn đất, bởi vì bị nước mưa làm ẩm ướt, lại thêm bị bọn chúng dẫm đạp, thế nên vô cùng nhơ nhớp thê thảm.

    Phía trên trần nhà là vô số vòi hoa sen dày đặc, phân bố đủ mọi góc độ, có lẽ cơn mưa to trong lúc đang chạy trên đường đua chính là do những vòi hoa sen này tạo nên.

    So sánh với những đứa trẻ khác tỏ ra kinh ngạc bất ngờ, Lăng Lan và Hàn Kế Quân lại nhìn nhau mà cười, trong lòng đã rõ.

    Hiện trường thay đổi chứng minh suy đoán của bọn họ là chính xác, trong lúc không hay không biết bọn họ đã tiến vào không gian ảo cảnh.

    Giám khảo không dẫn nhóm Lăng Lan rời khỏi nơi này bằng cánh cửa mà y đã đi vào, y dẫn bọn trẻ đi lối khác, mở cánh cửa tại nơi đó ra ý bảo bọn chúng có thể rời đi.

    Lăng Lan bước ra khỏi căn phòng, đập vào mắt là sân cỏ quen thuộc lúc mới bước vào, bọn họ đã trở lại nơi tập hợp trước đó.

    Lăng Lan đã rõ, nàng ngoảnh đầu lại nhìn vị giám khảo đang đứng trên đường đua thênh thang, y nhìn về hướng bọn họ gật đầu tạm biệt. Lúc này, vẻ mặt của y không còn nghiêm khắc nữa, ngược lại có chút ý cười. Cuối cùng y quay lưng rời đi, bước dần xa xa rồi biến mất tại cuối đường chạy.

    Hóa ra từ bên ngoài những căn phòng này cũng đã bắt đầu mở ảo cảnh, khi cán bộ trường thi dẫn bọn họ tiến vào chuẩn bị chạy bộ, thật ra là dẫn bọn họ vào trong từng căn phòng khác nhau để tiến hành kiểm tra.

    Nhìn thấy mười đứa trẻ đột ngột xuất hiện từ trong đua ảo cảnh, cán bộ trường thi đứng chờ bên ngoài nhịn không được mà lộ vẻ kinh ngạc, nói cho cùng thì cuộc thi cũng chỉ mới bắt đầu khoảng ba giờ, chí ít cũng nhanh hơn một giờ so với thời gian kết thúc cuộc thi thông thường, chẳng lẽ bọn trẻ trong căn phòng này toàn bộ đều thi rớt bị trục xuất ra khỏi phòng?

    Trong lúc bọn họ đang nghi ngờ thì bọn họ đã phát hiện bảng số hiệu điện tử trên người của bọn nhóc, nó sáng màu xanh lục chứng tỏ kết quả thi hợp cách. Bọn họ để lộ nụ cười kinh hỉ, chẳng lẽ điều này chứng tỏ những đứa trẻ này là nhân tài có thể bồi dưỡng?

    Được rồi, cho dù là trường tốt nhất như Học viện Đồng Quân thì cũng rất khao khát nhân tài ưu tú.

    Cán bộ trường thi nhiệt tình dẫn bọn họ rời khỏi địa điểm thi, Lăng Lan bước ra khỏi cửa lập tức trông thấy gương mặt đầy căng thẳng của Lăng Tần, trong lòng cảm thấy ấm áp.

    Ừm, đây là sự nhẹ nhõm khi ở bên cạnh người nhà! Đến lúc này Lăng Lan mới cảm thấy eo nhức mỏi, ban nãy đánh nhau kịch liệt, mặc dù nàng đã khống chế sức mạnh nhưng vận động quá sức vẫn khiến cơ bắp của nàng bị tổn hại, bây giờ chúng mới bắt đầu kháng nghị với nàng.

    Phụ huynh của những đứa trẻ khác cũng đang đứng đợi ở đấy, nhìn thấy bọn chúng ra khỏi cửa lập tức ào ào chạy tới vây quanh, hỏi thăm tình hình thi cử. Bài thi này tốt hay không tốt không chỉ đại biểu cho tương lai của con em mà còn đại biểu cho tương lai của gia đình bọn họ.

    Chẳng lẽ thi rớt, các vị phụ huynh đều rất lo lắng, ngược lại bọn trẻ bởi vì cuộc thi lần này mà đã thành lập tình hữu nghị đồng đội đặc biệt, bọn chúng nhao nhao hẹn ngày khai trường gặp lại, sau đó mới lưu luyến nói lời tạm biệt với nhau.

    Lăng Lan tạm biệt chín đứa trẻ còn lại, thái độ lễ phép mà khiêm tốn, không làm ra hành vi thất lễ, điều này khiến quản gia Lăng Tần hài lòng và xúc động, phong độ của cậu chủ nhà bọn họ nhìn thế nào cũng thấy tốt, quả nhiên không hổ là con trai của thiếu tướng Lăng Tiêu.

    Lăng Lan cảm thấy chính mình cần làm gì đã làm xong mới quyết định rời đi, nàng vừa xoay lưng lại thì cảm giác Lăng Tần bên cạnh cứng người lại một chút, sau đó lại giãn ra, gần như cùng lúc đó, phía sau lưng có tiếng gió như đang có ai đó xông mạnh tới... Có người đánh lén?

    Lăng Lan không cảm giác được sát khí trong đó, nàng chỉ đơn giản hơi nhích người sang trái một chút, lập tức tránh thoát người đang xông tới đánh lén.

    "Uỵch!", một tiếng trầm đục vang lên, người đánh lén nằm rạp trên mặt đất, trực tiếp ngã lăn xuống dưới chân Lăng Lan.

    Đây là người vô cùng quen thuộc, khóe mắt của Lăng Lan lập tức giật giật, nàng quát, "Tề Long! Cậu làm cái quái gì vậy?"

    Lúc này Tề Long cả người đầy mồ hôi bùn đất, cậu nhóc nhanh chóng bò dậy, mặt mũi trấn định vỗ vỗ bùn đất mồ hôi trên người, lúc này mới đáp, "Tớ đến tạm biệt cậu"

    Nghe nói thế, Lăng Lan đầu đầy hắc tuyến, "Lúc nãy không phải vừa nói tạm biệt với cậu sao?", haiz, thằng nhóc này học nói nhảm từ bao giờ vậy? Lấp liếm sao?

    Tề Long bị Lăng Lan đâm xuyên màn nói dối cũng hoàn toàn không xấu hổ, cậu nhóc mặt mày trơ trơ trấn định cãi chày cãi cối, "Lúc nãy là hành động tập thể, bây giờ mới là lời tạm biệt của cá nhân tớ".

    Tề Long ngẩng đầu toét miệng hỏi, "He he, Lăng Lan, có phải đã bị tớ làm cho cảm động không?"

    "Không cảm động chút xíu nào, ngạc nhiên ngược lại có một ít", bộ mặt lạnh lùng của Lăng Lan vô tình đả kích Tề Long, Tề Long thuộc thể loại được đằng chân lân đằng đầu, chỉ cần tỏ ra hòa nhã dễ gần một chút, thằng nhãi này sẽ lật tung cả trời.

    Tề Long xem nhẹ lời đả kích của Lăng Lan, cậu nhóc nghiêm túc nhìn Lăng Lan, dường như muốn xác định điều gì đó, ánh mắt chăm chú mà sắc bén khiến Lăng Lan cảm thấy có chút không ổn, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì Tề Long đã giành nói trước, "Lăng Lan, cậu quả thật mạnh hơn tớ, tớ phục, sau này cậu chính là lão đại của tớ"

    Lão đại? Chuyện gì thế này? Nàng nghe lầm sao, hay là Tề Long chập mạch? Hình như nàng trước giờ không có ý định thu nạp đàn em, hành vi dâng đến tận cửa của Tề Long là sao thế này?

    Còn nữa, tại sao không có ai báo trước cho nàng một tiếng? Cứ thế mà tự mình quyết định? Lăng Lan cảm giác 囧, thật không biết làm sao. Sự thật là Lăng Lan hoàn toàn không muốn làm lão đại của ai, lão đại là con ngựa đầu đàn, là đứa chết đầu tiên. Điều này đi trái với quyết định ban đầu của Lăng Lan, nàng vốn muốn một cuộc sống điệu thấp mà an toàn.

    Tề Long nói xong lập tức vẫy tay tạm biệt Lăng Lan, sau đó chạy mất xác, khiến những lời từ chối của Lăng Lan không có cơ hội phát ra. Chẳng lẽ đối với Tề Long mà nói, quyết định của Lăng Lan chỉ là râu ria, Tề Long chính là loài sinh vật đơn bào, chỉ cần cậu nhóc thừa nhận, cho dù Lăng Lan nhận hay không nhận thì cậu nhóc vẫn xem Lăng Lan là lão đại.

    Cho nên, cứ như vậy mà Lăng Lan đã bị Tề Long bám đùi.

    Lăng Lan mặt mày đau khổ nhìn bóng dáng xa dần của Tề Long, có chút bực dọc vì bản thân sao mà phản ứng chậm chạp, lúc đó hẳn nên túm Tề Long lại, kế tiếp chậm rãi mà trao đổi tỉ mỉ với thằng nhãi đó một chút, đương nhiên phương pháp trao đổi không loại trừ hành vi bạo lực trấn áp.

    Hàn Kế Quân chạy đến, vẻ mặt ngấm ngầm lộ ý cười, rõ ràng khoái chí xem tuồng.

    Lăng Lan tức giận nói, "Chẳng lẽ cậu không quản được ông nhà của cậu sao?"

    "Ông nhà?", Hàn Kế Quân sững sờ, dường như không rõ ý của Lăng Lan.

    Khóe miệng Lăng Lan lộ ra nụ cười biến thái, "Bạn tình thương mến thương đó nha!"

    Ban đầu Hàn Kế Quân ngạc nhiên bởi vì đây lại là một từ mới, sau đó dường như lĩnh ngộ điều gì, gương mặt trắng như ngọc lập tức chuyển sang màu hồng, thoạt nhìn da mặt hơi mỏng khiến cậu không đỡ nổi loại trêu chọc như thế này của Lăng Lan.

    Lăng Lan sửng sốt, thật không ngờ một thằng nhóc thoạt nhìn chững chạc như Hàn Kế Quân cũng có lúc "nữ tính" thế này, "Không phải chứ, đang e thẹn hả?"

    Lăng Lan nha, cho dù chỉ số thông minh của người ta cao đến đâu thì cũng mới chỉ là một bé trai sáu tuổi, đương nhiên da mặt không dày bằng bà cô già hai kiếp cộng lại đã hơn ba mươi tuổi.

    Hàn Kế Quân nghe vậy thẹn quá thành giận đáp, "Đã làm lão đại rồi, chẳng lẽ không thể ổn trọng hơn chút sao?"

    Lăng Lan bị đả kích, nàng rơi lệ nhìn trời, "Ta không nghe thấy"

    Lạy chúa, con chỉ muốn một cuộc sống an ổn, hoàn toàn không có hùng tâm tráng chí, ngài hãy mang đám trẻ muốn ôm đùi này tránh xa ra, đừng quầy rầy con. A men!

    Thế nhưng lời tiếp theo của Hàn Kế Quân đã đập nát hy vọng của Lăng Lan, chỉ nghe cậu nhóc nói, "Gọi cũng đã gọi rồi, còn muốn không nhận? Còn nữa, sau này cậu cũng quan tâm tớ một chút, lão đại Lăng Lan", xong phim, ngay cả Hàn Kế Quân cũng chuẩn bị bám đùi nàng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kuroineko, ngày 10-11-2014 lúc 20:52. Lý do: chính tả

  4. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,ashley02,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,Hoàng Thiên Băng,MaLongy,ngongcuong2,nguyenhongthai3a1991,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,tulienhoa,Zerulos,
  5. #38
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG



    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.



    Chương 37: Đề nghị của giám khảo.



    Lúc này, Lạc Lãng cầm tay em gái Lạc Triều, ngẩng đầu cao ngạo đi tới, dáng vẻ tựa như chim công khiến Lăng Lan cảm thấy vừa muốn cười vừa muốn chọc.

    Cậu nhóc nhìn chằm chằm Lăng Lan vài giây mới nói, “Nếu Tề Long phục cậu, vậy tớ cũng sẽ cố gắng phục cậu một lần xem sao, từ rày về sau tớ và em gái nhờ cậu chiếu cố nhiều hơn.”

    Hả? Đây là có ý gì? Lăng Lan ngây người, hình như nàng và Lạc Lãng không hề có chút quan hệ gì nha.

    Lúc này Tiểu Tứ ở trong ý thức cũng không nhịn được nữa, nó trực tiếp giậm chân nói, “Còn làm sao nữa? Ý là muốn ngươi làm lão đại, ngươi thật có lỗi với ta.”

    Đôi mắt của Tiểu Tứ ngập tràn ai oán khiến Lăng Lan hơi rùng mình, lời "có lỗi" này của Tiểu Tứ nói ra sao mà mất mặt thế này.

    Lăng Lan bắt đầu vắt óc ra nghĩ xem bản thân rốt cuộc đã làm gì tổn thương đến Tiểu Tứ? Nghĩ cả buổi cũng chỉ nghĩ ra một lý do, chẳng lẽ thời kỳ dậy thì nổi loạn của Tiểu Tứ đến rồi?

    Tiểu Tứ rất tức giận đồng thời cũng rất căm ghét, căm ghét những người đó tại sao lại không biết xấu hổ như vậy, dám bò lên bám đùi Lăng Lan, nó cũng tức giận hành vi của Lăng Lan, nó cho rằng lão đại nhà nó rảnh rỗi sinh nông nổi, từ rày về sau sẽ có vô số đối thủ cạnh tranh vị trí tiểu đệ số một của nó.

    Được rồi, hiện tại Tiểu Tứ không còn mê kiệt tác văn học Tam Quốc nữa, nó đang đắm chìm trong một loại tiểu thuyết tiêu khiển hạng ba (thị hiếu rớt xuống khá là nhanh), từ cách xưng hô với Lăng Lan cũng có thể nhận ra được.

    Có một lần, Tiểu Tứ rất buồn chán, nó lang thang đi dạo một vòng trên mạng internet, trong lúc vô tình nó phát hiện một trang web rất bí mật, gọi là thế giới đam mỹ, đăng nhập còn yêu cầu mật mã... điều này khiến Tiểu Tứ tò mò, đương nhiên mật mã đối với nó mà nói hoàn toàn không gây trở ngại gì, nó lập tức tiến vào xem một vòng. Nó bỗng phát hiện bên trong đấy có vô số cơ hội kiếm tiền, những người trong đấy thế nhưng lại khóc lóc lăn lộn đòi xem tiểu thuyết đam mỹ, đam mỹ đồng nhân, phim đam mỹ.

    Mục tiêu lớn nhất của Tiểu Tứ là kiếm tiền, thấy được cơ hội tốt như vậy có thể nào lại bỏ qua. Thật ra đam mỹ đồng nhân, phim đam mỹ gì gì đó Tiểu Tứ không dám nói là mình có hay không, nhưng tiểu thuyết đam mỹ thì Tiểu Tứ chắc chắn mình có, phải nói rằng trong "Tàng Kinh Các" của nó thứ gì không có nhưng tiểu thuyết thì nhiều đến kinh người.

    Quả nhiên, Tiểu Tứ kiểm tra trong "Tàng Kinh Các" của mình, tiểu thuyết đam mỹ nhiều không đếm xuể (đây cũng hậu quả kiếp trước Lăng Lan để lại). Tiểu Tứ kích động, nó nhìn thấy vô số đồng tiền đang bay về phía mình.

    Tiểu Tứ lại phát hiện tiểu thuyết càng dài thì tiền thu được càng nhiều, sau khi lựa chọn, nó đã chọn ra một quyển tương đối dài: Mạt thế trọng sinh chi pháo hôi nghịch tập. Đương nhiên nó cũng rất tò mò, nó muốn xem thứ văn đam mỹ này rốt cuộc có gì lại khiến những người này phát cuồng đến vậy.

    Tiểu Tứ vừa đăng gửi lên mạng vừa đọc thử, nó nhanh chóng bị mê muội trong tình cảm huynh đệ sâu đậm giữa lão đại với tiểu đệ trong truyện, dĩ nhiên nó liên tưởng đến lời nói của Lăng Lan đối với nó, đương nhiên nó là tiểu đệ... Trong nháy mắt Tiểu Tứ cảm động (lau mồ hôi, Tiểu Tứ còn chưa biết đam mỹ mang ý gì, hơn nữa nó chỉ mới xem đến chương 150, gian tình trong truyện vẫn đang ẩn giấu, bởi vậy nó vẫn còn thuần khiết như trước).

    Thế nhưng, không đợi Tiểu Tứ cảm động được bao lâu, đối thủ cạnh tranh của nó thế nhưng lại xuất hiện, mà không chỉ là một hai người, lúc này Tiểu Tứ hoàn toàn cảm nhận được sự phiền muộn của Tiểu Lăng trong truyện, đối thủ cạnh tranh càng nhiều thì áp lực càng chồng chất...

    Liệu sau này có nên đối xử với lão đại tốt chút, tránh cho vị trí tiểu đệ số một bị người khác cướp đi? Tiểu Tứ bắt đầu tự hỏi, hoàn toàn không chú ý tới con chip của mình bắt đầu phát nhiệt bất thường.

    Không nói Tiểu Tứ đang miên man suy nghĩ vẩn vơ, hành vi ganh tị linh tinh của nó khiến Lăng Lan không biết nên khóc hay nên cười. Giám khảo phòng 72 đưa nhóm Lăng Lan ra khỏi cửa xong lập tức liên lạc phòng giám sát.

    Trong phòng giám sát, khi viên sĩ quan cấp uý nhìn thấy cấp dưới lỡ tay làm Tề Long bị thương, lông mày y cau lại, sau đó thấy Lăng Lan đánh bay giám khảo, lông mày của y càng nhíu chặt hơn, sau cùng thấy Tề Long không sao đứng đậy, lúc này hàng lông mày mới buông lỏng.

    Y nhận được yêu cầu liên lạc của đối phương, không đợi giám sát viên kết nối, y lập tức nhấn nút kết nối, đối phương còn chưa có thời gian nói chuyện đã thấy y quát, "413, quay về doanh trại huấn luyện cho ta!"

    Gương mặt giám khảo phòng 72 biến sắc, "Trưởng quan! Sao ngài lại ở chỗ này..."

    Trời ạ, thế quái nào mà sếp trực tiếp của mình lại ở đầu dây bên kia? Tại sao mình lại xui tận mạng thế này?

    Giám khảo vẻ mặt đau khổ, cẩn thận dè dặt hỏi thăm, "Trưởng quan, vậy khi nào mới trở lại?"

    Sĩ quan cấp uý lạnh lùng nói, "Sau một tháng."

    Câu trả lời của sĩ quan cấp uý làm cho giám khảo trực tiếp khóc thét lên, lạy chúa, một tháng huấn luyện ở doanh trại, không chết cũng mất một lớp da. Không ngờ sau năm năm y thế nhưng lại quay về chốn kinh khủng đó, ôn lại quá khứ huấn luyện thống khổ bi thương đến tận cùng.

    "Thế nào? Có ý kiến à?", viên sĩ quan cấp úy vẻ mặt khó coi hỏi lại.

    "Không có, không có, trưởng quan, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì cả!", giám khảo bật người đứng thẳng đáp lớn. Y biết sếp của mình, chỉ cần dây dưa một chút thôi là hình phạt sẽ tăng lên gấp đôi, y cũng không muốn thời gian một tháng biến thành hai hoặc ba tháng chỉ trong nháy mắt.

    "Vậy thì tốt, còn chuyện gì nữa sao?", viên sĩ quan cấp uý hài lòng với thái độ của giám khảo, nhắc nhở đối phương có việc mau nói.

    Giám khảo lập tức phục hồi tinh thần, vẻ mặt nghiêm nghị nói, "Tôi muốn đề cử vài đứa trẻ vào lớp đặc biệt."

    "Hửm?", khoé miệng viên sĩ quan cấp úy lộ ý cười, đợi đối phương giải thích.

    "Thì là...những đứa trẻ này... tôi cho rằng đều rất tốt...", giám khảo suy nghĩ một chút rồi nói, "Nhưng tôi đánh giá cao 0723, 0724, 0725, 0729 hơn."

    "Cụ thể như thế nào?"

    "0723 có nền tảng rất tốt, sức lực vượt qua những đứa trẻ bình thường, phản ứng nhanh nhạy, đáng khen hơn là biết tìm biện pháp trong lúc đang chiến đấu, thậm chí có thể nói là hơi hơi quỷ kế đa đoan. Nếu tập trung bồi dưỡng, trò ấy chắc chắn sẽ trở thành một quân nhân chiến đấu trí tuệ.", khi giám khảo nhắc tới Lăng Lan, ánh mắt phát sáng, xem ra biểu hiện của Lăng Lan đã đi sâu vào lòng hắn.

    "0724 có thân thể tố chất tuyệt đối thuộc về cấp bậc yêu nghiệt, thế nhưng lại có thể tự thân ý chí mà đột phá, trò ấy là một thiên tài, chỉ cần Liên Bang toàn lực bồi dưỡng, trò ấy rất có khả năng trở thành người điều khiển Inrobot thế hệ tiếp theo", giám khảo nói đến đây, vẻ mặt kích động đến đỏ lên.

    Không thể trách giám khảo không bình tĩnh, từ sau khi thiếu tướng Lăng Tiêu trở thành người điều khiển Inrobot, đến bây giờ đã mười năm nhưng vẫn chưa có quân nhân nào có thể thành công tiếp theo. Bây giờ y lại trông thấy hy vọng từ trên người đứa trẻ Tề Long này, y làm sao có thể không mất bình tĩnh?

    Người điều khiển Inrobot? Chỉ 0724 là có khả năng? Trong đáy mắt viên sĩ quan cấp uý thoáng chút khó hiểu, nhưng đôi mí mắt đã dấu đi cách nhìn thực sự của y.

    "0725 có tính cách bình tĩnh, tư duy kín đáo, tuyệt đối là một quân nhân tham mưu ưu tú, tôi kiến nghị bồi dưỡng trò ấy theo hướng này", Liên Bang cần dũng sĩ không sợ chết, cũng cần một chỉ huy tham mưu bày mưu tính kế từ cách xa ngàn dặm.

    "0729 tuy rằng hiện tại thoạt nhìn không bằng ba trò kia, hơi kém một chút, nhưng trò ấy có tính cách không chịu khuất phục... Nếu trò ấy ở bên cạnh 0723, tính cách này có thể khiến trò ấy trở thành một quân nhân ưu tú không kém cạnh ai."

    Giám khảo trình bày cách nhìn rõ ràng của mình đối với bốn đứa trẻ, sau đó chờ đợi quyết định của trưởng quan.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,MaLongy,Nam Cung Thần,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,Zerulos,
  7. #39
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG

    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.

    Chương 38: Đối phương là ai?

    Đợi khoảng vài giây, đầu dây máy liên lạc bên kia truyền đến âm thanh đạm nhạt của viên sĩ quan cấp úy, "Chấp nhận đề cử của cậu! Về phần thưởng đề cử sẽ đợi cậu trở về doanh trại tiến hành trao thưởng", nói xong không đợi giám khảo trả lời đã cúp máy.

    Viên giám khảo mặc dù bị ngắt ngang liên lạc nhưng hoàn toàn không bất mãn, vẻ mặt của y cũng giãn ra, để lộ chút ý cười.

    Y lau lau vết mồ hôi trên trán, âm thầm thở phào một hơi, bản thân may mắn sống qua một cửa của đội trưởng ma quỷ, đương nhiên cũng đắc ý bản thân "tinh tai tinh mắt".

    Y vốn dĩ cho rằng lần đến Học viện Đồng Quân làm nhiệm vụ phụ trách kiểm tra này là một loại xả hơi, thuận tay cầm tiền phụ cấp, thật không ngờ lại may mắn phát hiện mầm non ưu tú của quân đội, khiến y có thêm phần thưởng đề cử ngoài mức, nên biết rằng phần thưởng đề cử có quan hệ đến sự thăng tiến trong tương lai của y.

    Chẳng qua y có chút hoang mang, tại sao vị đội trưởng ma quỷ của mình lại xuất hiện trong lần thi này? ... Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra?

    Vị giám khảo phòng số 72 thuộc chiến đội robot đặc cấp Liên Bang, là một thành viên trong đội đặc chiến Đao Phong, số hiệu 413. Lần này bọn họ vừa trở về từ chiến trường nhưng vẫn chưa có cơ hội nghỉ ngơi hồi phục, lập tức nhận quân lệnh đến Học viện Đồng Quân phụ trách kiểm tra kỳ thi nhập học năm nay (hai hạng mục thi cuối cùng).

    Y vẫn còn nhớ lúc đó toàn bộ sĩ quan chiến sĩ bọn họ đều rất ngạc nhiên... nên biết rằng đám người bọn họ ở trên chiến trường bị gọi là Huyết Sắc Sát Nhân Cuồng, thế quái nào mà sau một giây lại từ đám đồ tể biến thành vú em thế này?

    Đương nhiên, vị đội trưởng chiến đội robot đặc cấp, trưởng quan ma quỷ của bọn họ, cũng chính là vị sĩ quan cấp úy vừa đối mặt trên màn ảnh máy liên lạc ban nãy (đương nhiên đây chỉ là quân hàm bọn họ dùng bên ngoài, quân hàm thực sự chỉ có nội bộ hệ thống quân đội là biết rõ ràng), cũng đã đưa kháng nghị lên quân bộ, thế nhưng chẳng được đáp lại. Rơi vào đường cùng, đội trưởng chỉ đành ném đám sĩ quan chiến sĩ đặc cấp đến đây, để cho bọn họ làm giám khảo lần này, chỉ là y không ngờ ngay cả đội trưởng cũng tự mình ra trận...

    Viên sĩ quan cấp úy, cũng chính là vị đội trưởng chiến đội robot đặc cấp, cúp máy liên lạc, sau đó nói với cấp dưới là sĩ quan phụ trách giám sát, "137, vụ này giao cho cậu lo, sắp xếp cho bốn thằng nhóc ấy vào ban đặc biệt, thành tích lửng lơ thôi!"

    Sĩ quan đánh số 137 kinh ngạc, "Hả?"

    Ánh mắt sắc bén của viên sĩ quan cấp úy quét qua, số 137 mặc dù không hé răng nữa nhưng vẻ mặt có chút tò mò, dường như muốn tìm hiểu rõ ràng.

    Viên sĩ quan cấp úy bóp trán, tại sao đám binh sĩ dưới tay mình toàn là phần tử hiếu kỳ, 413 cũng thế, 137 cũng vậy.

    "Cây cao đón gió lớn, thành tích quá xuất sắc cũng không tốt đối với bọn chúng", viên sĩ quan cấp úy đành phải giải thích một câu, thằng nhãi 137 này là một hacker, nếu không nói cho rõ, nó nhất định sẽ tự mình thăm dò, ngược lại dễ gây ra chuyện lớn.

    137 nhận được đáp án, trong lòng khoan khoái, y cười hì hì nói, "Đã rõ, trưởng quan, giao hết cho tôi đi"

    Thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi mới bằng lòng gọi mình là trưởng quan? Viên sĩ quan cấp úy tức giận trừng mắt với tên 137 không biết điều, lúc này y mới rời khỏi đây để tiếp tục tuần tra giám sát tình hình làm việc của đám lính cấp dưới khác.

    Được rồi, chỉ mới dừng chân ở chỗ 137 một đoạn thời gian mà cả đám sĩ quan chiến sĩ trong phòng giám sát đã ngáp ngắn ngáp dài, thậm chí có vài tên còn nằm úp sấp ngủ mất...

    Hay thật! Dám xem thường đội trưởng này chỉ là một sĩ quan cấp úy nho nhỏ phải không? Dám ngang nhiên chính đại giở trò mèo trước mặt y... vị đội trưởng chiến đội đặc cấp cười âm hiểm, y sẽ không tha thứ cho đám binh lính sĩ quan của mình dễ dàng mất cảnh giác như vậy, mặc dù trung tâm Học viện Đồng Quân nho nhỏ này quả thật không mảy may có nguy hiểm gì.

    "Nghiêm!", y nổi giận quát to, trong phòng giám sát lập tức xuất hiện một trận gà bay chó sủa, quỷ khóc sói tru. Đội trưởng ma quỷ dạy dỗ binh lính tuyệt đối sẽ không vì thay đổi nơi chốn mà mềm lòng nương tay.

    Về phía Lăng Lan, nàng được quản gia Lăng Tần dẫn đi, cuối cùng cũng gặp được mẹ Lam Lạc Phụng. Lam Lạc Phụng sắc mặt căng thẳng hỏi, "Cục cưng, có ổn không?", nếu không phải lo lắng học nội trú sẽ khiến con gái Lăng Lan bị bại lộ thân phận thì Lam Lạc Phụng cũng sẽ hoàn toàn không quan tâm điểm số con gái của mình cao hay thấp, nàng vốn dĩ không muốn Lăng Lan trở thành một quân nhân mạnh mẽ.

    Lăng Lan đắc ý đáp, "Đương nhiên, không nhìn xem con là ai sao?", nét tự tin trên gương mặt khiến Lam Lạc Phụng cảm thấy buông gánh nặng, nàng cũng bắt đầu mỉm cười.

    Vì để người mẹ ở kiếp này vui vẻ, Lăng Lan không thể không giả ngây tỏ vẻ đáng yêu. Nổ lực của nàng rất hiệu quả, Lam Lạc Phụng vốn dĩ trầm mình trong nổi thống khổ do Lăng Tiêu hy sinh, nay đã dần dần dời chú ý sang Lăng Lan, lại một lần nữa xuất hiện loại trạng thái gọi là hy vọng, đã không còn vẻ buồn bã u ám như ban đầu nữa.

    Kết quả cuối cùng sẽ được công bố nội trong nửa giờ sau khi toàn bộ thi kết thúc, Lăng Lan không biết những đứa trẻ khác cần bao lâu mới hoàn thành bài thi, cứ đứng đây đợi cũng không phải là cách. Sau đó nàng đề nghị Lam Lạc Phụng về nhà đợi tin, lại nói kết quả thi cuối cùng sẽ được công bố trên trang chủ Học viện Đồng Quân trung tâm để mọi người có thể tự do nhìn xem.

    Lam Lạc Phụng cũng nghĩ như vậy, sau đó nàng dẫn theo Lăng Lan trở về nhà.

    Màn đêm buông xuống, học sinh cuối cùng trong Học viện Đồng Quân trung tâm rốt cục cũng đã hoàn thành xong bài thi của mình, tất cả giám sát viên phụ trách nhập điểm số vào hệ thống chủ của Học viện Đồng Quân trung tâm, sau đó để cho hệ thống tự động tính điểm tổng, dựa trên điểm số sắp xếp thứ tự danh sách.

    Vào lúc này, 137 kích động bẻ khớp những ngón tay của y, khiến chúng trở nên linh hoạt hơn. Kế tiếp chính là thời khắc lên sân khấu của y. Làm một hacker đứng hàng top mười trong thế giới hacker, y nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trưởng quan đã giao phó một cách hoàn mỹ.

    Trong nhà của Lăng Lan, Lam Lạc Phụng đang ngồi trước một màn hình lớn, liên tục làm mới trang chủ của Học viện Đồng Quân trung tâm, đợi công bố thành tích.

    Mà Lăng Lan thì nằm ở mặt sau ghế sofa dài trò chuyện với Tiểu Tứ.

    "Tiểu Tứ, ngươi có thể lên mạng ở chỗ này không?", Lăng Lan lo lắng hỏi, nàng biết Tiểu Tứ có thể tiếp nối đường truyền internet để lên mạng kiểm tra trong một cự ly nhất định.

    Tiểu Tứ lộ vẻ mặt nắm chắc trong tay mà tự tin nói, "Không thành vấn đề, xa thêm chút nữa cũng chẳng sao"

    "Tiểu Tứ, ta cho ngươi tiến vào hệ thống của Học viện Đồng Quân là để đảm bảo khả năng vào ban đặc biệt, ngươi đừng giở trò gì", Lăng Lan không an tâm bèn nhắc nhở Tiểu Tứ.

    Mặc dù nàng rất tự tin, chẳng qua để phòng ngừa rủi ro, nàng vẫn quyết định để Tiểu Tứ theo dõi bảng thành tích, không để người khác động tay động chân. Không thể không nói, Lăng Lan rất cẩn thận.

    137 thành công xâm nhập vào hệ thống chủ của Học viện Đồng Quân trung tâm, chẳng qua động tác của y bị Tiểu Tứ vốn luôn theo dõi nơi đó phát hiện, "A? Có người tới... đúng là đi tìm chết", Tiểu Tứ nổi giận, loại hành vi này dưới con mắt của nó rõ ràng gây hấn. Nên biết là trong thế giới ảo, sự tồn tại của nó là thần thánh, thế nhưng lại có người không biết sợ dám càn rỡ trước mắt nó.

    Lăng Lan cảm giác được Tiểu Tứ đang tức giận, vội hỏi, "Chuyện gì vậy Tiểu Tứ?"

    Tiểu Tứ bĩu môi tức giận nói, "Có người xâm nhập, hình như hắn muốn thay đổi điểm số của ngươi. Ta sẽ lập tức giải quyết hắn...", Tiểu Tứ hung hăng mài dao xoàn xoạt chuẩn bị làm thịt lợn...

    "Đừng vội, xem tình hình đã, nhìn xem đối phương đến cùng muốn gì, ngươi có thể tra ra vị trí của đối phương không?", Lăng Lan rất bình tĩnh, ngăn cản hành động của đối phương không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, ngược lại sẽ khiến đối phương cảnh giác. Chi bằng trước tiên nhìn xem tình hình, tóm được gốc rễ của đối phương. Lăng Lan thích nắm sự tình trong lòng bàn tay của mình, đương nhiên nếu đối phương thật sự có ý xấu với nàng, nàng cũng tuyệt đối không mềm lòng nương tay.
    -------------------------------------

    Lời của tác giả: Cảm ơn Đường Nghê Nghê nhiều lần thưởng cho, cảm ơn Chiến Phách Vương đánh thưởng ủng hộ, dạo gần đây cục cưng bám mẹ vô cùng, hầu như không rời mẹ nửa bước. Nếu không cách nào kịp cập nhật chương mới, tôi thật xin lỗi, mong các bạn bỏ qua.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,faust11,freejack,giangfreedom,MaLongy,Nam Cung Thần,ngongcuong2,odin,Sa Mạn Tu La,thunreigu,Zerulos,
  9. #40
    Ngày tham gia
    Mar 2010
    Bài viết
    47
    Xu
    1,681

    Mặc định

    XUYÊN VIỆT VỊ LAI CHI NAM NHÂN BẤT HẢO ĐƯƠNG



    Tác giả: Nhữ Phu Nhân.



    Chương 39:: Sửa chữa điểm số.



    Tiểu Tứ lớn tiếng trả lời Lăng Lan trong ý thức, rồi lập tức lặng thinh không động tĩnh. Lăng Lan biết ý thức của Tiểu Tứ đã xâm nhập vào mạng hệ thống, nơi này hoàn toàn trống rỗng.

    Kỹ thuật phát triển ngàn vạn năm, cùng với sự xuất hiện của tinh thần lực, phương thức xâm nhập mạng hệ thống của hacker không còn giống với cách đó ngàn vạn năm. Để trở thành một hacker, không đơn giản là chỉ nắm giữ kỹ thuật hacker, muốn trở thành một hacker tài năng, tài năng ở đây là tinh thần lực của nhân loại, thì cần phải có khả năng che giấu bản thân.

    Việc kiểm tra phân loại tinh thần lực chỉ được tiến hành trên đứa trẻ sau khi đã tròn 10 tuổi, bởi vì chỉ những đứa trẻ ở độ tuổi này thì tinh thần lực của chúng mới bắt đầu có sự biến đổi phân loại, dựa vào đó mới quyết định chúng sẽ phát triển và được bồi dưỡng trên phương diện nào.

    Đương nhiên lúc này Lăng Lan vẫn chưa biết tinh thần lực còn có loại biến hóa này, cũng không biết hiện tại hacker trên mạng còn nguy hiểm và đáng sợ hơn so với vạn năm trước. Trong trận quyết đấu hacker, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ rất dễ phát sinh thương vong, bị chết não là hậu quả thường gặp.

    Tại thời đại này, chiến tranh hacker được gọi là cuộc chiến tử vong kinh khủng không thuốc súng, tính nguy hiểm của nó đã vượt quá chiến trường thực sự.

    Nhưng cũng may mắn là Lăng Lan không biết chuyện này, bằng không nàng chắc chắn không để Tiểu Tứ ra tay, trong lòng nàng, nếu Tiểu Tứ vì vậy mà có nguy cơ biến mất, nàng chắc chắn sẽ không chịu nổi.

    Lúc Tiểu Tứ vừa tiến nhập vào hệ thống trung tâm của Học viện Đồng Quân, 137 đang chuẩn bị sửa đổi số điểm đột nhiên giật mình, động tác dự định sửa đổi điểm số ban đầu cũng dừng lại.

    137 xứng đáng là hacker hàng đầu của Liên Bang hiện tại, mặc dù Tiểu Tứ âm thầm lặng lẽ tiến nhập, thế nhưng tinh thần lực sắc bén của y khiến y cảm nhận được sự bất thường, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa.

    Điều này làm cho vẻ mặt của vị giám khảo 413 vốn đang bảo vệ bên cạnh y biến sắc, lẽ nào 137 gặp nguy hiểm? Phải biết rằng 137 tiến nhập vào mạng sửa đổi điểm số của bốn đứa trẻ đó là do chính y bảo hắn, nếu bởi vậy mà làm cho 137 bị tổn hại, y tuyệt đối không thể tha thứ cho chính mình. Điểm vinh dự đề cử rất quan trọng, nhưng chiến hữu của y vẫn quan trọng hơn.

    Điều này làm cho thủ hộ ở bên cạnh hắn 413 giám khảo biến sắc, lẽ nào 137 gặp nguy hiểm? Phải biết rằng 137 tiến nhập giả thuyết internet sửa chữa tứ đứa bé điểm là bởi vì hắn lực mạnh đề cử, nếu như bởi vậy nhượng 137 bị thương tổn, hắn tuyệt địa sẽ không tha thứ mình. Đề cử vinh dự điểm đích xác rất trọng yếu, nhưng chiến hữu của hắn quan trọng hơn.

    137 rất cẩn thận, cẩn thận sử dụng tinh thần lực điều tra, dù không biết đối phương là ai, nhưng chắc chắn là một tên lợi hại, khiến y trong một thời gian ngắn tìm không được nơi ẩn nấp của đối phương.

    Tiểu Tứ thờ ơ lạnh nhạt, ở trên mạng, nó không bị hạn chế như con người: chỉ có thể dùng một thân phận để đăng nhập, phải biết rằng chỉ cần ở trên mạng, nó có thể nháy mắt tạp ra vô số phiên bản như nó, hoàn toàn ẩn nấp trong thế giới ảo.

    Tiểu Tứ chỉ cần dựa vào tinh thần lực của đối phương đã tìm được nơi đăng nhập của y. Mặc dù đối phương đã dùng tinh thần lực để che dấu địa điểm và thân phận của mình, thế nhưng thủ thuật che dấu trẻ con này hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào đối với Tiểu Tứ, nó vẫn có thể dễ dàng tìm được đối phương.

    Chẳng qua khi đang lợi dụng máy giám sát theo dõi bên kia, nó trông thấy giám khảo 413, nó biết sự tình e là không tồi tệ như nó đã nghĩ.

    Hình ảnh này nhanh chóng được Tiểu Tứ truyền về ý thức của Lăng Lan, sau khi Lăng Lan trông thấy giám khảo 413, nàng cũng bất ngờ.

    “Bọn họ muốn làm gì?”, Lăng Lan bối rối. Phải biết rằng điểm số hiện tại là do giám khảo chấm, mà nàng cũng chỉ muốn biết kết quả cuối cùng sớm vài phút, thành tích của nàng tuy rằng không thể đứng nhất (do bị bài thi trí lực khống chế), nhưng cũng nắm chắc được vị trí thứ hai, việc tiến vào lớp đặc biệt hẳn là đương nhiên.

    Nếu như từ đầu giám khảo không muốn nàng tiến vào lớp đặc biệt, y có thể trực tiếp đánh thấp là được, cần chi nhọc lòng nhờ hacker chỉnh sửa điểm số? Chẳng lẽ còn có thâm ý gì?

    Lăng Lan quyết định trước tiên cứ để xem sao, sau khi hiểu rõ đối phương muốn làm gì sau đó mới quyết định.

    Đương nhiên Lăng Lan to gan để mặc đối phương tùy ý hành động cũng là vì Tiểu Tứ đã bảo đảm, bất luận đối phương làm gì, nó đều có thể khôi phục nguyên trạng.

    137 nhiều lần dùng tinh thần lực điều tra nhưng không bắt được dù là cái bóng của đối phương, điều này làm cho y dao động, bắt đầu nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ là do hắn quá nhạy cảm, phán đoán sai rồi sao?

    Thời gian đã bị lãng phí một ít, dù 137 điều tra như thế nào cũng là không tìm được vấn đề nằm đâu, 137 không cách nào tìm ra manh mối, nhớ tới nhiệm vụ đội trưởng giao phó vẫn chưa hoàn thành, vì vậy y quyết định trước tiên thử sửa điểm số của Lăng Lan.

    Đương nhiên y đã lường trước, nếu có bất cứ chỗ nào không thích hợp, y sẽ lập tức bỏ chạy. 137 không cho là bản thân có đủ năng lực đối phó loại cao thủ này, hắn hoàn toàn không phát hiện dấu vết, để bảo đảm an toàn, chạy trốn là phương án tốt nhất.

    Sau khi 137 quyết định liền bắt đầu cẩn thận sửa chữa điểm của Lăng Lan, số điểm của hai hạng mục trước y không dám sửa đổi, dù sao đây cũng không phải là phạm vi bọn họ phụ trách, một khi sửa đổi rất dễ xuất hiện sai sót, chỉ có hạng mục thi độ bền và tốc độ là đội của bọn họ phụ trách, cũng chính là số điểm do y và 413 chấm, tùy tiện sửa như thế nào cũng không xuất hiện vấn đề, giả sử xuất hiện vấn đề thì cũng có đội trưởng của bọn họ gánh vác, y không lo.

    Đương nhiên, lúc này y và 413 không phải không nghĩ đến việc đánh điểm thấp xuống, nhưng bọn họ không biết kết quả thi của những đứa trẻ khác, sợ chẳng may đánh thấp quá, sợ chẳng may đối với tình huống không cách nào sửa điểm, khiến những đứa trẻ này không có cơ hội tiến vào lớp đặc biệt, vậy không phải càng thêm hối hận sao? Cho nên điều cần làm là làm sao cho điểm số không cao không thấp, khiến bọn trẻ vẫn có điểm cao một chút.

    Dưới sự can thiệp của 137, thành tích của Lăng Lan vốn đang đứng thứ 2 lập tức rớt xuống vị trí thứ 17.

    Sau khi 137 sửa điểm số xong, y kiên nhẫn đợi thêm một khoảng thời gian, phát hiện không có gì bất thường mới bắt đầu sửa thành tích của Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng, thành tích của bọn họ theo thứ tự từ 3, 5, 6 trong chốc lát trở thành 18, 21, 24.

    137 không quên những lời đội trưởng nói, muốn bảo đảm bọn trẻ ấy được lớp A ban đặc biệt, tranh thủ nguồn đào tạo tốt nhất lại không khiến người khác chú ý, bây giờ điểm số của bọn trẻ không cao không thấp, hẳn là đã giải quyết được vấn đề của đội trưởng, phải biết rằng chỉ 50 người đứng đầu mới có thể vào lớp A, mà vị trí từ 51 – 100 phải vào lớp B ban đặc biệt.

    Tiểu Tứ nói cho Lăng Lan biết đối phương đã thay đổi kết quả điểm số, Lăng Lan mới chợt hiểu ra dụng ý của đối phương. Rõ ràng đối phương có ý tốt, hiện tại đứng ở thứ tự điểm số này rất tốt, không quá nổi trội cũng không quá thua kém.

    Nàng vốn lo lắng thành tích đứng nhì của mình liệu có quá chói mắt, Lăng Lan cũng không hy vọng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, điều này khiến bí mật của nàng có nguy cơ bại lộ càng cao. Thế nhưng nàng không dám tự sửa điểm, có nhiều người tiếp xúc với những điểm số này, một khi thay đổi, e là sẽ bị lộ. Lăng Lan không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thế nhưng bây giờ giám khảo đã giúp nàng làm việc này, nàng cũng vui vẻ ngồi hưởng kết quả.

    Bất quá, trong lòng Lăng Lan đầy nghi hoặc: Giám khảo phụ trách hai hạng mục thi sau cùng này rốt cục là ai?

    Những đứa trẻ khác có thể không biết, nhưng Lăng Lan lại biết rõ, giám khảo khó mà giấu được huyết khí trên người, đó chắc chắn là một vị lính dày dặn đã từng lăn lộn sống sót trên chiến trường tàn khốc nên mới có được huyết khí như thế, hoàn toàn khác với những vị giám khảo tại hai bài thi trí lực và thể lực.

    Lăng Lan cũng không quên lúc vị giám khảo nọ tiễn bước bọn họ, trong mắt y để lộ nét hài lòng, có thể là vị giám khảo đại diện cho một thế lực nào đó của Liên Bang rất xem trọng bốn người bọn họ, cho nên động tay động chân một chút để bảo hộ bọn họ trưởng thành thuận lợi?

    Mặc kệ thế nào, tóm lại đây là chuyện tốt! Lăng Lan nhanh chóng vứt chuyện này ra sau đầu.

    PS: Cảm ơn Tổ Nghiêu Xà ủng hộ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bảo Diệp Tường,chienthangk258,choidf,giangfreedom,Nam Cung Thần,ngongcuong2,odin,thunreigu,
Trang 8 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 6789 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status