TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 158 của 158 Đầu tiênĐầu tiên ... 58108148156157158
Kết quả 786 đến 789 của 789

Chủ đề: [Kiếm Hiệp] Cực Phẩm Gia Đinh - Vũ Nham (Trọn Bộ)

  1. #786
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Mineral Town- Bình yên xinh đẹp
    Bài viết
    1,744
    Xu
    50

    Mặc định

    Cực Phẩm Gia Đinh - Chương Cuối

    Nhu tình ngàn năm (*)
    Tác giả : Vũ Nham
    Dịch: lanhdiendiemla
    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Vài năm sau.

    Hàng Châu.

    - Xin hỏi tiểu thư họ gì? Ô, là Phan tiểu thư phải không? Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng! Phan tiểu thư nhất định phải tin tưởng ta, bổn tướng sư suy đoán chính xác, đoán mệnh vô số, bình sinh chưa từng nói dối, ngoài chùa Linh Ẩn, bên bờ Tây Hồ đều có giai thoại!...Chà, từ cây xăm trong tay tiểu thư mà xem, đây là cây xăm tốt nhất đó!

    Trên Tô Đê huyên náo, người đi lại như mắc cửi, cảnh đẹp như vẽ, tiếng rao hàng vang lên không ngớt, vô cùng náo nhiệt. Một người mặt đen áo xanh, ngồi trước bàn đoán mệnh, nghiêm trang nắm tay một vị tiểu thư trẻ tuổi, dáng vẻ như đang trầm ngâm suy đoán.

    - Cây xăm tốt nhất?
    Vị tiểu thư đó mừng rỡ nói:
    - Tiên sinh, phiền ngài nói chi tiết hơn được không?

    Tiên sinh đó long trọng gật đầu, nghiêm nghị nhìn nàng phán:
    - Ta thấy tiểu thư mặt như trăng rằm, mắt tựa nước mùa xuân, giữa mi thấp thoáng vẻ thanh tân, giống như Hồ Tây tháng ba, như mưa xuân ướt át, đẹp không sao tả xiết! Nào nào, tiểu thư đưa tay ra đây…Ái chà, vân tay tiểu thư giống như tơ hồng tạo thành, như hoa đào nở rộ! Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư! Không tới vài ngày nữa, tiểu thư sẽ gặp được một vị lang quân như ý.

    “Phì” Trên một con thuyền giữa Tây Hồ cách đó không xa, hai thiếu phụ tuyệt sắc kiều diễm như hoa sen vừa lấy ra khỏi mặt nước đứng trên mũi thuyền nghe thế thì cùng bật cười.

    - Sư tỷ, sao tỷ không đi quản chàng? Để chàng ở đó nói bậy nói bạ, không biết lại muốn lừa tiểu thư nhà nào nữa?
    Thiếu phụ bên phải mặt như tranh vẽ, mắt đong đưa, quyến rũ vô cùng, cười khúc khích nhìn sư tỷ bên cạnh mình.

    Sư tỷ má đỏ ửng, gắt:
    - Muốn quản muội đi mà quản, hắn là tiểu đệ đệ của muội cơ mà, lại nghe lời muội nhất! Mấy ngày trước không phải còn dẫn muội về hồ Vi Sơn bơi thuyền sao?

    - Sư tỷ, tỷ đang ghen đấy à?
    Thiếu phụ quyến rũ cười ngặt nghẽo, ghé vào bên tai sư tỷ nói nhỏ:
    - Chàng đối với sư tỷ cũng đâu có tệ! Mấy hôm trước về kinh thành, còn theo tỷ ở cùng với nhau trên Thiên Tuyệt Phong, hơn nữa lại ân ái tình tứ trong suối nước nóng, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, tiên tử tỷ tỷ cũng chẳng sợ lạnh mà chiều chàng một phen đó sao, khách khách!

    Tiên tử kêu lên một tiếng, xấu hổ cúi gằm mặt xuống:
    - Chẳng trách hắn thích gọi muội là hồ li tinh, bộ dạng này của muội, ngay cả hồn phách của hắn cũng câu đi mất. Ta hỏi muội đây, mỗi năm muội đều cùng hắn trở về Miêu trại, rốt cuộc là vì chuyện gì?

    - Muội thích câu hồn chàng đó! Ai bảo chàng là tiểu đệ đệ của muội chứ!
    Hồ li tinh nhỏen miệng cười:
    - Còn về việc muội dẫn chàng về Miêu trại, đó là vì có hẹn ước trước rồi. Tiểu a muội Y Liên si ngốc đó ở Miêu trại khổ sở chờ đợi chàng mấy năm. Nhưng chàng tiểu đệ đệ này lại giả câm giả điếc suốt ba năm, mãi tới năm ngoái về nhà muội còn phải bắt ép mới làm tiểu a muội đó được thỏa tâm nguyện. Hừ hừ, kết quả thật tốt, tiểu đệ đệ được nếm mật ngọt, năm nay lại chủ động muốn về Miêu trại thăm người thân. Đồ tiểu bại hoại làm người ta tức chết.

    - Muội ấy à.
    Tiên tử chỉ đành lắc đầu:
    - Chiều hắn như vậy, làm hắn thành bá vương rồi.

    - Chiều chàng thì sao?
    Hồ li tinh chậm rãi nói:
    - Sư tỷ nghĩ xem, ngay cả hoàng đế chàng cũng không muốn làm, giang sơn gấm vóc cũng không cần. Chỉ thích tiêu dao nhân gian, tấm lòng đó rộng nhường nào. Dù có thêm nữ tử thích chàng thì có sao? Đó là trời cao bồi thường cho chàng thôi.

    Nói tới đây, nàng đột nhiên thần bí nháy mặt, cười hì hì nói:
    - Hơn nữa, có dương sâm Từ Trường Kim tặng chàng, với cốt cách của tiểu đệ đệ. Có mười đời cũng chẳng dùng hết, chẳng lẽ tỷ chưa nếm thử sự lợi hại của nó sao? Khách khách, không dấu gì tỷ, muội chịu không nổi… sư tỷ, đêm nay chúng ta cùng chàng thử chút nha!

    “An sư muội thật là, sao lời gì cũng nói thẳng ra miệng được” Ninh tiên tử đỏ mặt, hai má nóng ran. Rồi cẩn thận suy nghĩ lời của sư muội, lại thấy rất có lý. “Nếu tên tiểu tặc đó thành đấng cửu ngũ chí tôn, tuy vinh hoa phú quý, thân khoác hoàng bào, làm thê tử của hắn chỉ sợ cả đời phải ở lại trong hoàng cung, vậy sẽ mất đi bao nhiêu lạc thú chốn nhân gian? Hơn nữa, tính hắn không thích ràng buộc, trời sinh ra đã thế, nếu thay đổi, thì đã chẳng còn là tên tiểu tặc ngốc ngếch nữa”.

    Nghĩ thế liền cảm thấy thư thái, nhìn tên tiểu tặc mặt đen mồm nở hoa sen trên Tô Đê, đột nhiên trong lòng hạnh phúc vô bờ. Nàng khẽ mỉm cười, xoay người lại, chỉ thấy trong khoang treo một bức tranh sống động.

    Bên trái bức tranh là một nam tử mặt mũi đen đúa, hớn hở hạnh phúc, trong lòng ôm một nữ tử xinh đẹp mặc áo cưới. Áo cưới trắng như tuyết, càng làm nổi làn da sáng bóng, dung nhan tuyệt lệ, mặt nàng đỏ ửng, e thẹn cúi đầu, ôn như uyển chuyển như nước, phảng phất hòa tan vào sông núi.

    - Kỹ thuật vẽ tranh của tiểu đệ đệ đúng là xuất thần nhập hóa.
    An sư muội trông theo ánh mắt của sư tỷ, tức thì nhìn thấy bức tranh ấm nồng đó, tặc lưỡi khen:
    - Chiếc áo cưới này thật đẹp! Phải rồi, sư tỷ, muội vẫn luôn muốn hỏi tỷ. Khi tiểu đệ đệ vẽ bức tranh này cho tỷ, tỷ khẳng định là mình vẫn mặc y phục chứ?

    - Hỏi kiểu gì vậy?
    Ninh tiên tử khẽ hứ một tiếng, bực bội lườm nàng, gắt:
    - Muội cho rằng ai cũng như mình sao? Ta cũng nghe nói rồi, có người mặc áo cưới để hắn vẽ tranh, còn chưa vẽ xong một nửa, đột nhiên áo cưới tuột xuống, tên bức tranh đó cũng rất dễ nghe, gọi là ‘xuân quang sạ tiết’!

    - Sư tỷ, tỷ nói cái này sao?
    An sư muội cười hì hì, chậm rãi kéo ra bức tranh mang theo người.

    Thảo nguyên mênh mông trời cao đất rộng, một nữ tử nhan sắc diễm lệ nằm ở chính giữa, áo cưới trắng tinh phất phơ theo gió, đùi ngọc thon dài lộ ra bên ngoài, xuân quang như ẩn như hiện. Vạt áo cưới trước ngực tuột xuống một nửa, lộ ra bầu ngực nhô cao, khe núi sâu làm tiểu đệ đệ bên người nàng nhìn tới tròng mắt lọt ra ngoài.

    Tiên tử đỏ mặt nói:
    - Hóa ra muội mang theo bên người cơ đấy! Bức tranh này cũng thật tuyệt, đem hết tính cánh của cả hai khắc họa vào bên trong.

    An sư muội ánh mắt êm dịu như nước, khẽ nói:
    - Như vậy không hay sao? Muội thích chàng như thế đấy! Cái tên đó lấy cũng hay, xuân quang sạ tiết, hi hi, không biết trong đầu chàng rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ, sao điều gì cũng nghĩ ra được?

    “Hay cho cái tên xuân quang sạ tiết!” Nhìn An sư muội mặt mũi ửng đỏ, Ninh tiên tử cười duyên dáng, lặng lẽ nhìn tên tiểu tặc mặt đen trên bờ, trong lòng chợt thấy ấm áp như tắm trong ánh mặt trời ban mai.

    - Tiên sinh, lời ngài nói là thật chứ?
    Nghe tướng sư tán vung trời đất. Phan tiểu thư thẹn thùng cúi đầu, hồi hộp nắm chặt cây xăm trong tay nhỏ giọng hỏi:
    - Xin hỏi mấy ngày nữa, cụ thể là ngày nào?

    - Ồ, cũng có thể là ngày mai, tuy nhiên, cũng có khả năng là hôm nay không biết chừng.
    Vị tiên sinh chớp chớp mắt, nói rất nghiêm túc.

    - Hừm, không bằng ngươi nói thẳng là chính mình đi cho xong.
    Nha hoàn bên cạnh kéo tay tiểu thư lại:
    - Tiểu thư, hắn đang lừa người đó. Đừng nên tin hắn, chúng ta đi mau.

    - Điều… điều này…
    Phan tiểu thư do dự nhìn vị tiên sinh mấy lượt, không biết phải làm thế nào.

    - Tam ca, tam ca.
    Một người áo xanh cuống cuồng chạy tới bên người vị tiên sinh. Thở hổn hển:
    - Không hay rồi, không hay rồi, Nhị thiếu gia đánh nhau với người ta!

    - Cái gì?
    Tam ca quay ngoắt người lại. Sắc mặt tím tái, khí thế bừng bừng:
    - Đánh con trai của ta? Chán sống rồi hay sao? Tứ Đức, gọi các huynh đệ đánh tên khốn đó!

    Hai người ngay cả quầy đoán mệnh cũng bỏ mặc, bỏ đi như có lửa đốt đít. Sách đoán mệnh rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.

    Phan tiểu thư vội khom người nhặt sách lên. Chỉ thấy bìa ngoài viết mấy chữ lớn ngời ngời chính khí ” Lại Bố Y** thần tướng tam thập lục toán pháp”, phía dưới chú thêm một hàng chữ nhỏ: “ Tài liệu chân thực, không hề lừa dối. Lưu truyện nội bộ, chớ lộ ra ngoài!” Bên cạnh còn vẽ một tiên sinh mặt đen, bắt tay tính mệnh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

    “Quả nhiên là người tu đạo!” Phan tiểu thư sinh lòng ngưỡng mộ, trong lúc mừng rỡ vội vàng lật sách ra xem. Vừa vào trong, chỉ thấy trước mắt sáng lên, ngay trang đầu đã vẽ rất nhiều người màu sắc sặc sỡ ôm lấy nhau, lăn lộn cười đùa, có một nam một nữ, có một nam hai nữ, rực rỡ rõ ràng, nhưng chẳng mặt y phục gì cả.

    “Ối!” Phan tiểu thư mặt đỏ tía tai, sợ hãi hất tay ra, “Lại Bố Y thần tướng tam thập lục toán pháp” rơi bịch trên mặt đất.

    Phan tiểu thư thở gấp hồi lâu, vội vàng sờ lên gò mà nóng bừng, tim vẫn đập loạn xạ. Thấy xung quanh không ai chú ý tới mình, tâm tình nàng mới hơi bình tĩnh lại, đang muốn cất bước rời đi, lại như nhớ tới điều gì, ánh mắt dừng trên “Tam thập lục toán pháp”, gò má ửng lên.

    Nàng do dự một lúc, len lén nhìn ngó xung quanh, như có quỷ thần xui khiến cúi người xuống, một tay chụp lấy quyển sách nhỏ, chóp mũi mồ hôi ròng ròng.

    - Tiểu thư, người làm gì vậy?
    Nha hoàn lấy làm lạ hỏi:

    Phan tiểu thư “a” một tiếng, mặt như lửa đốt, vội nhét quyệt sách vào lòng:
    - Không có gì, không có gì! Ta muốn về nhà học toán thuật! Kim Liên, chúng ta đi mau!

    Phan tiểu thư sợ ở thêm một khắc sẽ bị người khác phát hiện, chủ tớ hai người vội vã bỏ đi, nhanh chóng biến mất trong đám đông.

    Đôi sư tỷ muội tuyệt sắc trên con thuyền kia đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên mặt ửng đỏ lên, bật cười khúc khích.

    - Người trên đời này, phần lớn là hạng giả dối. Cũng chỉ có tên tiểu tặc của ta mới có thể đường đường chính chính vô sỉ hạ lưu, ngang nhiên không hề biết sợ, là quân tử trong đám hạ lưu.
    Ninh tiên tử khẽ nói.

    - Hì hì.
    An sư muội nói:
    - Lời này của sư tỷ, chính là điều muội nghĩ trong lòng! Đúng rồi, tiểu đệ đệ đáng ghét đó đêm nay sẽ vào phòng tỷ, không bằng ba người chúng ta ở cùng nhau, chân chân chính chính vô sỉ hạ lưu cho đám ngụy quân tử ghen chết thôi.

    Ninh sư tỷ tức giận đánh nàng mấy cái, thẹn tới mừng đỏ bừng.

    An sư muội nhìn Ninh tiên tử cười khanh khách, thân thể mỹ diệu lay động dập dờn như cánh hoa.

    Vị tiên sinh đó cùng Tứ Đức lòng như lửa đốt, cuống quít chạy tới trước một tòa nhà lớn bên Tây Hồ. Còn chưa đứng vững, đã nghe một giọng trẻ con hô lên:
    - Cha...

    Một tiểu cô nương chừng ba bốn tuổi, tóc tết bím mừng rỡ chạy tới, khuôn mặt đỏ bừng bừng, giống như một con búp bê khắc bằng ngọc.

    Tiên sinh vội bế cô bé lên, thơm lên khuôn mặt nhỏ:
    - Ức Liên bảo bối, Nhị ca của con đâu, nó đánh nhau với ai? Thắng hay là thua rồi?

    Ức Liên chớp chớp mắt, ấp úng nói:
    - Nhị ca không muốn con nói cho cha! Huynh ấy nói cha chỉ biết kéo huynh ấy lại!

    - Cái gì? Cái thằng nhãi con này…
    Bị con trai của mình coi thường, tiên sinh tức thì nổi trận lôi đình, nhưng nghe đằng sau có tiếng cười:
    - Chàng ấy à, cũng không biết là bao nhiêu tuổi rồi, lại còn đi hơn thua với con mình.

    Người lên tiếng là thiếu phụ xinh đẹp, váy áo phất phơ, như một người trong tranh, không biết đứng bên cạnh hắn từ khi nào.

    - Thanh Tuyền di nương..
    Ức Liên ríu rít hô lên, nhào vào trong lòng thiếu phụ.

    Tiên sinh vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay nàng:
    - Hảo lão bà, sao nàng cũng tới? Chỉ là con trai đánh nhau thôi mà, nó đánh không thắng thì còn có cha nó đây! Đảm bảo con trai của chúng ta không phải chịu thiệt.

    Tiêu tiểu thư hôn lên má Ức Liên, ngán ngẩm nhìn phu nhân của mình:
    - Chàng đó, để Tranh Nhi ở lại một mình trong cung, lẻ loi hiu quạnh. Còn mình thì chạy mất, chính sự không làm, chạy tới Tây Hồ giúp Huyên Nhi đánh nhau.

    Tiêu tiểu thư nói tới con trai, vành mắt có chút đỏ lên. Tiên sinh ôm lấy eo nàng, dịu dàng nói:
    - Có nàng và Tiên Nhi, Chỉ Tình thay nhau chiếu cố cho Tranh Nhi, lại thêm vào Từ đại nhân, Lạc đại nhân, Lý tướng quân phò tá, còn việc gì không làm được nữa? Ta ở lại trong cung cũng có giúp nổi gì đâu?

    Tính tình hắn thế nào, Tiêu tiểu thư hiểu rất rõ, chỉ đành thở dài, hờn trách:
    - Tiên Nhi và Chỉ Tình tỷ tỷ hôm qua còn trách mắng chàng. Nói chàng làm cha thật thoải mái, còn bọn họ mệt chết đi được! Hừ, thiếp mặc kệ đấy! Năm nay chàng đi nghỉ ở Cao Ly, nhất định phải đưa thiếp theo.

    - Điều đó là đương nhiên rồi!
    Tiên sinh thần bí nháy mắt, hôn lướt lên mặt nàng:
    - Năm nay đi Cao Ly, chỉ có hai chúng ta thôi, được không hả bảo bối.

    Tiêu tiểu tư mặt hồng lên, lòng vui vẻ, chợt nhớ tới điều gì, hừ mũi nói:
    - Chàng nói thật đi. Ở bên Cao Ly, trừ Trường Kim ra, chàng có phải còn nuôi vợ bé nào nữa?

    - Không có chuyện đó, tuyệt đối không có!
    Tiên sinh vội vã thề thốt.

    - Thật ư?
    Tiêu tiểu thư mỉm cười nhìn hắn:
    - Sao thiếp nghe nói, ở đó còn có vị kì nhân xinh đẹp, mỗi năm đều đợi chàng đến! Mà chàng cũng vừa khéo mỗi năm muốn đi Cao Ly một lần.

    Tiên sinh khổ não thở dài:
    - Đúng là có một vị! Có điều, nếu ta nói ta đi là để bồi tiếp nàng ấy ba việc, nàng có tin hay không?

    - Bồi tiếp ba việc?
    Tiêu tiểu thư nhướng mày lên, cả giận nói:
    - Cô ta thật to gan, dám bắt phu quân của thiếp phải bồi tiếp! Thiếp phải soạn chỉ, sai Cao Ly vương lập tức xử tử…

    - Chậm đã, chậm đã.
    Tiên sinh hoảng sợ ngăn nàng lại:
    - Thanh Tuyền à, nàng ta như vậy đó, nhưng không phải là người xấu!

    - Không phải là người xấu?
    Tiêu tiểu thư hồ nghi nhìn hắn hồi lâu, mới nắm tay hắn dịu dàng hỏi:
    - Lâm lang, rốt cuộc chàng và cô ta có quan hệ gì?

    - Điều này, nàng ấy là một vị bằng hữu cũ. Nói ra, ta có thể gặp được các nàng, công đầu là của nàng ấy! Nhưng trừ ta ra, nàng ấy không còn ai là bằng hữu trên đời này nữa. Cho nên, nàng ấy vô cùng cô đơn, liền đưa ra yêu cầu rất hợp lý, hi vọng mỗi năm ta đều có thể tới bồi tiếp nàng ấy ăn, bồi tiếp nàng ấy chơi, bồi tiếp nàng ấy … khục.. khục…tán gẫu.

    Tiêu tiểu thư suy nghĩ hồi lâu, chớp mắt cười nói:
    - Hóa ra là như vậy! Vậy cô ta muốn chàng bồi tiếp bao lâu?

    - Nàng ấy nói, tới ngày nào ta đếm rõ số tóc bạc trên đầu nàng ấy, thì sẽ đá một cái tống ta đi!

    Tiêu tiểu thư ngẩn ra hồi lâu rồi phì cười:
    - Vị bằng hữu này của chàng thật thú vị. Cứ nói thẳng ra là thích chàng không phải là xong sao? Nếu đã muốn chàng bồi tiếp, vì sao lại không gả cho chàng!

    - Điều đó không thể được!
    Tiên sinh thở dài:
    - Nàng ấy nói ta chà đạp phụ nữ. Vi phạm chế độ một vợ một chồng! Không chém đầu ta đã là may rồi!

    - Chế độ một vợ một chồng?
    Xuất Vân công chúa ngẫm nghĩ nửa ngày trời, cũng chẳng nghĩ ra điều luật đó nằm ở đâu. Chỉ đành lắc đầu cười:
    - Nói Lâm lang của thiếp chà đạp nữ tử? Sao cô ta còn tới tận cửa? Nữ tử trên thế giới này, đa phần là nói không đúng lòng mình! Để thiếp xem cô ta có thể nhẫn nại đến bao giờ?

    - Đúng! Đúng!
    Lâm lang gật đầu liên tục, vừa khổ não lại vừa vui mừng.

    Hai người đang nói chuyện, đằng xa trên bờ đê đột nhiên một bóng người yểu điệu chạy tới, gọi to:
    - Người xấu, người xấu…

    Cách xưng hô thật đặc biệt, Lâm Vãn Vinh giật mình, vội vã chạy lên đón:
    - Từ từ thôi nào Nhị tiểu thư của ta, nàng muốn dọa chết ta à!

    Hắn ôm Ngọc Sương vào lòng, vuốt ve bụng nàng, làm Nhị tiểu thư thẹn đỏ cả mặt.

    Mấy năm trôi qua, Ngọc Sương đã không còn là tiểu nha đầu trẻ dại nữa, nàng giờ tóc vấn cao, xinh đẹp quyến rũ, thành một thiếu phụ có thể sánh với Đại tiểu thư rồi.

    Tiêu Thanh Tuyền kéo Nhị tiểu thư qua:
    - Muội muội có mang rồi, phải cản thận giữ gìn chứ!

    Ngọc Sương thẹn thùng đáp lời, kéo tay tiên sinh nói:
    - Người xấu, nhà có khách đến. Nương thân, tỷ tỷ và Ngưng Nhi đang tiếp đó!

    - Khách à?
    Người xấu suy nghĩ chốc lát, sắc mặt đột nhiên tái đi:
    - Nàng nói Đào tiểu thư à? Ngọc Sương ngoan, nàng chạy ngay về nói ta không có nhà, đi xa rồi, đi Cao Ly, đi Đột Quyết, đi Tây Dương, cứ nói ta đi đâu cũng được! Chớ nói ta ở nhà!

    Nhị tiểu thư cười hì hì:
    - Cái cớ này chàng đã dùng tới bốn năm rồi! Đào tỷ tỷ có nói, hôm nay nếu không gặp được chàng, sẽ lập một cái lều cỏ ở ngoài cửa Lâm gia, ở đó không đi nữa!

    - Điều này…
    Người xấu há hốc mồm.

    - Cha, sao cha lại phải nói dối?
    Tiểu Ức Liên rúc trong lòng Thanh Tuyền, chớp chớp đôi mắt to, không hiểu hỏi.

    Cha cô bé đỏ mặt lên, vội xoa đầu cô bé nhỏ giọng nói:
    - Cô bé ngoan của cha, không phải là cha nói dối. Nhưng có những người cha không thể gặp được! Ôi, giờ con còn nhỏ quá, lớn lên con sẽ hiểu!

    Thấy hắn chỉ hời hợt cho qua, Nhị tiểu thư khóc cười không xong. Nắm tay Xuất Vân công chúa hỏi:
    - Tỷ tỷ phải làm sao đây?

    Tiêu Thanh Tuyền thở dài, còn chưa lên tiếng Ức Liên mừng rỡ chỉ về phía trước:
    - Cha, di nương, mọi người mau nhìn. Mẹ con đến rồi!

    Trên đê một bóng người đi nhanh tới, xinh đẹp duyên dáng, dịu dàng đáng yêu. Nhìn tiên sinh cười nói:
    - Đại ca, có thư của huynh này!

    - Thư của ta?
    Đại ca ngạc nhiên, chớp chớp mắt, nhưng không đi lấy thư, kéo tay nữ tử đó. Nhỏ giọng hỏi:
    - Xảo Xảo bảo bối, muội nói thật cho ta, có phải là Đào tiểu thư bảo muội đưa ta không?

    Xảo Xảo bế Ức Liên lên, cười đáp:
    - Đây là thư hôm nay đưa tới tửu lâu của chúng ta, ghi rõ gửi cho huynh. Bên trên còn có đề bút, cũng không biết là ai!

    - Đưa tới tửu lâu? Là ai đây nhỉ?
    Tiên sinh nhận lấy thư, liền có một mùi hương thơm mát truyền vào mũi. Vội mở thư ra, vừa liếc mắt qua sắc mặt tức thì biến đổi.

    - Ấy, hình như là chữ Tây Dương!
    Nhị tiểu thư vốn hiếu kỳ nhất, ghé tới nhìn, đột nhiên vui mừng nói:
    - Thiếp biết rồi, là Hương Quân! Cô ấy lại viết thư cho người xấu, hi hi!

    - Đừng có nói bừa!
    Người xấu vội nháy mắt với Nhị tiểu thư, lại lén dò xét sắc mặt Tiêu tiểu thư.

    Thanh Tuyền cười như không cười:
    - Lâm lang, Hương Quân còn viết cho chàng mấy lá thư nữa?

    - Cái này, cái này..
    Phu quân cười xấu hổ:
    - Ta về đếm xem đã! Thanh Tuyền, ta và Hương Quân không có gì cả đâu, nàng nhất định phải tin ta!

    - Thế ư?
    Tiêu tiểu thư cười nhạt:
    - Mỗi lần người Pháp đến, tiểu sư muội đều viết ba lá thư, thiếp và sư phụ mỗi người một bức. Còn một bức khác là cho ai vậy?

    - Khục, khục, là viết cho ta sao? Ôi chao, nàng không nói thì ta suýt quên mất đấy.
    Hắn cười ha ha, nắm tay Thanh Tuyền nói:
    - Lão bà, nàng còn không tin ta sao? Ta và tiểu sư muội thực sự chẳng có gì cả, ta lấy lương tâm ra đảm bảo đấy!

    Tiêu Thanh Tuyền hừ một tiếng, không nói tin hay không tin, hỏi:
    - Trong thư Hương Quân viết gì? Chằng đừng có bắt nạt thiếp không hiểu tiếng Tây Dương đấy!

    Tiên sinh cười bối rối:
    - Tiểu sư muội nói, thời hạn năm năm đã tới, tháng sau là muội ấy trở về rồi, tới lúc đó nhất định sẽ dạy ta một câu tiếng Tây Dương!

    - Câu gì?
    Tiêu tiểu thư thắc mắc:

    - Điều này, điều này..
    Tiên sinh ấp a ấp úng, không biết mở miệng thế nào.

    Nhị tiểu thư đột nhiên vỗ tay reo lên:
    - Thiếp biết rồi, ai lớp diu! Tỷ tỷ đã dạy cho thiếp.

    Điển cố ‘ai lớp diu’ là bí mật truyền miệng ở Lâm gia. Nhìn phu quân cúi đầu nhận tội, Tiêu Thanh Tuyền không khỏi thở dài sườn sượt, lặng lẽ nắm chặt tay hắn:
    - Chàng đó, chàng đó! Trong nhà đợi một người, Tây Dương lại sắp trở về một người, thế này thì sống sao được đây?

    Tiên sinh cũng đau đầu lắm, hai chuyện này tuyệt chẳng phải ý muốn của hắn, nhưng thế sự biến hóa trăm đường, luôn ngoài dự liệu của con người. Chẳng lẽ đúng như An tỷ tỷ nói, hắn vứt bỏ đỉnh cao quyền lực, ông trời đã dùng hình thức khác để bồi thường cho hắn.

    Hắn phiền não vô cùng, tâm sự trùng trùng, chẳng ngờ lúc tiêu dao tự tại cũng có nhiều phiền não lẫn hạnh phúc như thế.

    Đang lúc khó xử, nhìn khuôn mặt của Ức Liên, hắn giật mình nhớ ra.

    - Tứ Đức, Tứ Đức, Huyên Nhi ở đâu.

    Hắn vừa hô lên, mấy vị phu nhân mới nhớ tới cậu hai nhà họ Lâm đang đánh nhau với người ta. Mọi người rối rít cả lên, Tứ Đức xông ra từ bụi cỏ trên đê:
    - Tam ca, Nhị thiếu gia ở đằng kia!

    Mấy người vội rảo bước đi tới, lại thấy phía trước liễu xanh rợp bóng, mây khói lượn quanh, phong cảnh Tây Hồ đẹp không sao tả xiết.

    Không xa bên bờ sông, hai đứa bé trai bốn năm tuồi đang vật lộn đánh nhau, toàn thân trên dưới dính đầy bùn đất, trông rất vui mắt.

    Đứa lớn hơn đen như vị tiên sinh này vậy, mặt lấm đầy bùn, con ngươi long lên sòng sọc, vừa nhìn là biết không phải dạng dễ chọc ghẹo. Lúc bấy giờ nó đã chiếm được thế thượng phong, đè thằng bé nhỏ hơn xuống:
    - Tiểu tử, ngươi có đầu hàng hay không?

    Đứa bé ở dưới nhìn không rõ hình dạng. Nhưng thấy con trai của mình chiếm được thượng phong, tiên sinh hớn hở ra mặt:
    - Huyên Nhi giỏi lắm, đánh nhau là phải thắng, thế mới là phong phạm của cha con.

    - Quyết không hàng.
    Đứa bè bị Lâm Huyên đè lấy kia cũng rất cứng cỏi, giọng nói trong trẻo nghe có vài phần quen thuộc.

    - Đánh thua lại còn không chịu hàng?
    Tiểu Lâm Huyên có chút giận:
    - Xem ra ta phải sử dụng tuyệt chiêu rồi, đừng nói ta không nhắc ngươi, chiêu này của ta tên là ‘Long trảo thủ’, chính là tuyệt kỹ thành danh của cha ta! Tung hoành giang hồ hơn mười năm chưa từng thất bại.

    Ngọc Sương và Xảo Xảo che miệng cười, Tiêu tiểu thư đỏ mặt lườm phu lang của mình một cái. Tiên sinh đầu đầy mồ hôi, cuống quýt giải thích:
    - Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, kỳ thực chiêu này gọi là ‘Ưng trảo thủ’. Đó là do Huyên Nhi tự tiện đổi tên của nó.

    Thằng bé dưới người Lâm Huyên đột nhiên cười phá lên:
    - Long trảo thủ gì chứ, rõ ràng là ưng trảo thủ, cha ta đã nói với ta rồi.

    Lâm Huyên đại nộ:
    - Long trảo thủ là đại danh, ưng trảo thủ là tiểu danh. Gặp phải nữ nhân ngươi thích phải dùng long trảo thủ, gặp phải nữ nhân thích ngươi thì dùng ưng trảo thủ, cha ngươi không dạy ngươi sao? Hừm, học vấn của cha ngươi còn chẳng bằng cha ta.

    Mấy vị phu nhân đồng thời trừng mắt lên, tiên sinh sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng xua tay nói:
    - Oan uổng quá. Ta chưa từng dạy như thế, là Huyên Nhi tự học thành tài đấy.

    Đứa bé trai bị đè phía dưới tức thì nổi giận:
    - Nói láo, cha ta còn hơn cha ngươi vạn lần.

    - Thế sao?
    Lâm Huyên cười ha hả:
    - Được lắm, tiểu tử, báo tên cha ngươi ra, để ta xem xem cha ngươi là ai?

    - Ngươi báo trước.
    Đứa bé kia giọng càng lớn hơn.

    - Được!
    Huyền Nhi cười hăng hắc:
    - Nói ra không phải dọa ngươi, cha ta là Lâm Tam. Đại ca ta là hoàng thượng, ta là Lâm Huyên. Nếu ngươi chọc giận ta, ba cha con ta sẽ cùng đánh ngươi.

    - Hừ, thế có gì mà ghê gớm?
    Thằng bé phía dưới chằng hề sợ hãi, lớn giọng đáp:
    - Tên thảo nguyên của ta là Già Già Lâm, tên Đại Hoa của ta là Lâm Già, mẹ ta là Kim Đao Khả Hãn, cha ta, cha ta cũng là Lâm Tam!

    Lâm Huyên chớp chớp mắt, đột nhiên cười rộ lên:
    - Cha ngươi cũng là Lâm Tam à? Buồn cười chết đi được, thiên hạ chưa thấy ai đánh nhau cướp cha với ta đó!

    Lâm Già? Xảo Xảo, Ngọc Sương, Tiêu Thành Tuyền cùng kinh hãi.

    Tiên sinh cũng choáng váng, lao ngay tới, bế đứa bé bị đè dưới người Lâm Huyên lên, chỉ thấy đưa bé đó nghiến chặt răng, tay bóp thành quyền, khuôn mặt quật cường, bộ dạng không chịu khuất phục.

    - Già Nhi, con .. con.. sao con lại tới?
    Tiên sinh vừa kinh ngạc lại mừng rỡ, ôm lấy Tiểu Lâm Già, hôn chùn chụt.

    - Cha!
    Lâm Gia hưng phấn ôm lấy cổ hắn:
    - Con tới tìm cha đấy.

    Tiểu Lâm Huyên trợn tròn mắt, ôm chầm lấy chân hắn:
    - Cha, người nhận nhầm rồi đấy, con mới là con trai của người chứ! Nó là ai?

    - Đây là Lâm Già, là đệ đệ của con đấy!
    Tiên sinh mặt cực kỳ nghiêm túc:
    - Huyên Nhi, sao con lại bắt nạt đệ đệ? Cha dạy con bao nhiêu lần rồi, nhất định phải khiêm tốn nhẫn nhịn, lấy đức phục người, không được tùy tiện đánh nhau!

    “Cha dạy con những thứ này bao giờ?” Lâm Huyên thầm nhủ, lúc này nghe cha nói đứa bé kia là đệ đệ của nó nên vui lắm, nắm lấy tay Lâm Già cười hì hì nói:
    - Chẳng trách đánh nhau lợi hại như thế, hóa ra là đệ đệ của ta! Thế thì cha ta và cha đệ học vấn giống nhau! Lâm Già, đệ thật lợi hại, vài năm nữa là đuổi kịp ta rồi!

    Lâm Huyên tính cách rất giống cha nó, rất dễ thân cận, chơi với ai cũng hợp, Tiểu Lâm Già nhe vậy cũng cao hứng, vội nắm tay ca ca:
    - Nhị ca, huynh thật lợi hại, ra tay không hề theo sách vở.

    “Không theo sách vở chẳng phải là phong cách Lâm mỗ sao!” Tiên sinh cười lớn ôm lấy con trai, phía bên kia Thanh Tuyền vội vã chạy tới, hồ hởi nói:
    - Lâm lang, đây là Già Nhi sao?

    Mấy năm nay, nàng toàn tâm chiếu cố cho Triệu Tranh kế thừa hoàng vị, chưa từng tới thảo nguyên, nên đây là lần đầu gặp được Lâm Già. Thấy thằng bé này hai mắt sáng ngời, kháu khỉnh bụ bẫm, chín phần giống với Lâm lang thì thích vô cùng.

    - Người là Thanh Tuyền di nương?

    - Giỏi, giỏi!
    Tiêu tiểu thư xoa đầu nó, rất là yêu thích. Lại nói với Lâm Huyên ở bên:
    - Huyên Nhi, nhớ kỹ đây, sau này không được bắt nạt Già Nhi!

    Lâm Huyên long trọng gật đầu, một tay nắm kéo Ức Liên, tay kia kéo Lâm Già:
    - Mẹ yên tâm đi, trừ cha là còn hơi khó xơi chứ người khác chẳng ai bắt nạt được bọn con!

    - Ngay cả con trai cũng biết chàng khó dây đấy.
    Tiêu tiểu thư mìm cười nhìn phu quân.

    - Con trai của ta đúng là kế thừa được y bát của lão tử.
    Tiên sinh cười ha hả, hôn lên mặt Huyên Nhi mấy cái, lại kéo tay Lâm Già hỏi:
    - Già Nhi, sao con lại tới? Hai tháng trước cha tới thảo nguyên không phải con vừa cưỡi được hãn huyết bảo mã, đang rất thích chơi sao?

    - Là mẹ sai con đến đấy!
    Lâm Già ưỡn ngực đáp.

    - Cái gì?
    Tiên sinh nghe thế kinh hãi:
    - Mẹ con sai đến? Con mới chừng này tuổi, sao đi được đường xa như vậy? Mẹ con thật đáng đét đít…

    - Ai đáng đét đít?
    Một một giọng nữ tử ngọt ngào đột nhiên vang lên sau lưng hắn.

    Tiên sinh run lên, chậm rãi xoay người lại, nữ tử trước mặt vừa mừng vừa giận, đôi mắt ôn nhu, rưng rưng nước mắt mỉm cười nhìn hắn:
    - Oa Lão Công..

    Nhìn thấy hai đóa hoa mai trắng gài trên tóc mai của nàng, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên xen lẫn mừng rõ, hai mắt ươn ướt, nắm chặt tay nàng, ngàn vạn nhu tình trào lên trong lòng.
    Hết trọn bộ.
    Chú:
    (*) Tên tiêu đề chương là do người dịch đặt, tên gốc thiên vạn nhu tình.
    (**) Lại Bố Y, thầy tướng nổi tiếng thời Tống, được coi ông tổ nghề phong thủy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vietstars, ngày 13-06-2009 lúc 08:26.
    ---QC---


    Bảo kiếm ba thước
    Mỹ tửu một bầu
    Giang hồ ngang dọc hiệp khách hành
    Ân tình dang dở
    Oán giận chia lìa
    Người xưa chợt gặp trong giấc mộng
    Thảng khi nhìn lại – “vạn sự không”
    Chỉ còn
    Yên lặng mênh mang
    Rừng tùng ngan ngát
    Rặng núi quanh co mờ sương trắng
    Chuông chiều văng vẳng vọng xa xăm.


  2. Bài viết được 46 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,boyka,Critina,danhdt,finefire,htluu,huapham21,langchaca,llvllars,mohamed88,myctt8,myntrang,ngo dinh long,ngoalongruco,odin,quangtri1255,quânkhuthủđô,sanotaro,sieuvipb,thuongminh,Tiếu Ngạo Nhân,trantom,vegito,zap1412,
  3. #787
    Melly Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    May 2008
    Đang ở
    Vô Cực
    Bài viết
    3,050
    Xu
    0

    Mặc định

    Vài lời gửi tới các bạn độc giả
    nhân dịp Cực Phẩm Gia Đinh đại công cáo thành


    *****
    ***
    *



    Thế là Cực Phẩm Gia Đinh đã đi đến hồi kết, một tác phẩm in dấu TTV trọn vẹn, vừa tròn một năm viên mãn với đầy ắp cảm xúc, kỉ niệm cùng với biết bao niềm vui, nỗi buồn của dịch giả lẫn độc giả TTV.

    Chúng ta được biết đến CPGD qua những chương mở đầu của bạn Cuồng Tăng vào kì Euro 2008, từ đó đến nay, biết bao dịch giả, biên dịch, biên tập viên khác của TTV cùng chung tay gây dựng để hoàn tất nó: Satthu Dola, kakesi kenji, TroiOi, chudu, asin, vohansat, gabytan, Kỳ Thiên Long, luutinh26, zeuspnt, buianhtuvn, LK Andy, calvindam, dester, phucvu, Ba_Van, kenlina, hoanbeck, vicent, Nguu Nhi, linhlan, Ngan Ha, Lãnh Huyết, Thỏ gia…, đặc biệt là những đóng góp to lớn của lanhdiendiemla, vo vong, vietstars, workmanhieusol, cùng với sự hỗ trợ của các thành viên BQT TTV (vandai79, hoangtuech12, Duyên), và cả các Mạnh Thường Quân nữa. Chắc hẳn các những ai đọc CPGD đều không quên lanhdiendiemla - dịch giả tích cực nhất, chuyên làm cho các fan CPGD phải căng mắt chờ từng chương, vì anh chuyên hoạt động sau 12h đêm cùng với những chiến thắng của MU. Ai đã đọc qua những bài thơ, câu đối trong truyện hẳn đều nhớ tới hieusol, người đã thổi hồn thơ vào CPGD, khiến cho nó được nâng lên một tầm cao mới, hay anh workman - dịch giả thầm lặng siêng năng nhất TTV, người đóng góp phần lớn vào đợt boom ào ạt này... Còn rất nhiều người khác nữa, mình không thể kể hết ra ở đây vì còn rất nhiều rất nhiều bạn, có thể họ góp không nhiều, nhưng chính từng chút công sức ấy mới góp thành một bộ truyện thành công như vậy. Có thể một số độc giả chỉ chú ý tên những người post, nhưng thực ra đằng sau những chương truyện được đưa lên là công sức của một tập thể dịch, biên dịch, biên tập, hiệu đính, sự đóng góp thầm lặng của họ mới có được những thành quả to lớn kia.

    o0o

    CPGD đi liền với những kỉ lục trong phong trào dịch truyện tân hiệp trên mạng ở Việt Nam. Nó hẳn không phải là bộ kiếm hiệp xuất sắc nhất, nó chỉ được viết bởi một tác giả mới tập tễnh viết lách, và cũng chỉ được chuyển ngữ bởi những dịch giả phong trào, hầu hết chẳng biết một chữ biết Hoa bẻ đôi. Nhưng giá trị tinh thần to lớn mà CPGD đem lại cho những độc giả tân hiệp là thứ không ai có thể phủ nhận, là truyện kiếm hiệp hot nhất, lượng view cao nhất, lượng thanks nhiều nhất… với rất nhiều rất nhiều độc giả ngày đêm háo hức nhấn F5 chờ đợi từng chương. Dẫu biết CPGD vẫn có một số khuyết điểm và cũng gây lắm tranh cãi, thậm chí là vấn đề gây xung đột giữa các diễn đàn kiếm hiệp, thậm chí có lần còn bị bêu rếu trên mặt báo dù bài viết ấy sai sự thật, nhưng các dịch giả CPGD ở Tàng Thư Viện vẫn có thể tự hào rằng mình đã tạo nên một tác phẩm kiếm hiệp thành công nhất từ khi TTV ra đời cho tới nay.

    CPGD là một món lẩu thập cẩm với vô số hương vị: một chút vô lại trong Lộc Đỉnh Ký, một chút hào hùng Tầm Tần Ký, một chút văn thơ lượm lặt, đôi ba câu truyện cười nhan nhản trên mạng, vài mẹo vặt dân gian và cả những kiến thức khoa học hiện đại… kết hợp với giọng văn trào phúng, hóm hỉnh của Vũ Nham, tất cả tạo thành một món ăn tinh thần bình dân hợp khẩu vị nhiều người. Vẫn dễ dàng nhận ra nhiều thiếu sót trong CPGD: tác giả vẫn mang nặng trong mình tinh thần Đại Hoa, quan hệ nam nữ trong truyện có phần hơi dễ dãi, một số chi tiết phi logic hay nhân vật chính có quá nhiều điểm tài năng như thiên tài có một không hai… Dù thế CPGD vẫn là tác phẩm kiếm hiệp giải trí bình dân dễ tiếp nhận, dễ đọc, mang lại cho độc giả rất nhiều tiếng cười sảng khoái và niềm hân hoan khi phiêu lưu cùng anh chàng Lâm Tam vui nhộn, nó đem lại sự thoải mái bởi vẻ gần gũi thân thuộc, đôi khi ta còn có thể bắt gặp hình ảnh của mình trong đó nữa. Chính vì tính đại chúng như vậy, CPGD luôn giữ vị trí số 1 trên các diễn đàn kiếm hiệp trong suốt thời gian dài, và phải lâu, rất lâu nữa mới có tác phẩm kiếm hiệp khác vượt qua vị trí nó.

    o0o

    CPGD ra đời và phát triển trong sự cạnh tranh gay gắt giữa các diễn đàn. Vị trí dẫn đầu của nó là mục tiêu phá hoại của những kẻ ganh ghét, những kẻ miệng hay dè bỉu chê bai CPGD nhưng lại luôn lấy về để nâng cao lượng view của website mình, có cơ hội là lập tức chen ngang chọc phá, rồi huênh hoang là vì độc giả, thậm chí gây nên những scandal hòng đưa tên tuổi diễn đàn mình lên. Nhưng giá trị chân thực mà tập thể dịch giả TTV luôn được khẳng định - các độc giả luôn tìm đến TTV để đọc CPGD, vì chỉ có nơi đây cho ra những chương CPGD có chất lượng tốt nhất, thể hiện sự đam mê dịch thuật cũng như lòng yêu thích kiếm hiệp của các dịch giả trong từng chương truyện. CPGD vẫn còn nhiều lỗi, vẫn có sai sót, việc dịch thuật vẫn còn gấp gáp vội vàng, nhưng trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, hở ra một chút là có kẻ chen ngang phá hoại, thì những chương đó vẫn luôn là những thành quả tốt nhất trong khả năng mà nhóm CPGD đưa lên.

    CPGD đem lại cho mỗi người mỗi cảm nhận khác nhau, có người thích, có người ghét, có người chỉ đọc lướt qua cho vui, có người đọc vài trăm chương rồi bỏ, những cũng có người theo dõi ngấu nghiến từng chương từ convert cho đến truyện dịch, có người khi đọc xong học hỏi được cái gì đấy, rút ra được vài điểm tâm đắc cho bản thân, và cũng có người đọc gấp sách rồi quên đi… Với mình, người gắn bó nhiều nhất với CPGD, thì nó đã là một phần của bản thân, không phải vì nó hay mà nó là công sức lao động cả năm trời, là niềm đam mê dịch thuật, là cảm xúc khi lựa chọn từng câu chữ, là những lúc phải bỏ hết việc ngoài đời để đấu tranh, bảo vệ cái thành quả ảo này… Nó đem lại cho mình nhận thức mới về lòng yêu thích công việc, cách nhìn nhận con người, và nhất là qua đây, mình đã có thêm nhiều bạn mới, hiểu rõ một số người mà trước kia mình chưa biết được.

    o0o

    Nhưng cái gì dù có hay có đẹp có vui vẻ tới đâu thì cũng phải có kết thúc, và biết đâu kết thúc CPGD sẽ mở đầu cho loạt truyện kiếm hiệp khác thành công hơn nữa, vì hầu hết những dịch giả nhiệt thành của CPGD vẫn còn ở đây, vẫn cùng các thành viên khác của TTV tiếp tục thể hiện niềm đam mê dịch thuật qua vô số các bộ truyện kiếm hiệp hấp dẫn khác. Nhưng tất cả anh em dịch giả khi nhìn lại CPGD, vẫn sẽ mãi tự hào vì đã góp phần tạo nên một tác phẩm luôn đọng lại trong tâm trí những độc giả yêu thích tân hiệp trên TTV cũng như nhiều diễn đàn kiếm hiệp khác.

    Thân ái,

    Melly


    P/S: CPGD đã kết thúc, chắc các bạn độc giả có rất nhiều điều muốn bày tỏ, chúng ta hãy cùng vào đây để thể hiện những cảm xúc các bạn có cùng CPGD: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=29044
    Lần sửa cuối bởi Melly, ngày 13-06-2009 lúc 10:06.
    Hidden Content
    Love actually...is all around
    Hidden Content

  4. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,boyka,dotiensy,htluu,huapham21,langchaca,myctt8,quangtri1255,quânkhuthủđô,thuongminh,
  5. #788
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    Thi Ca các - Em ngây thơ em
    Bài viết
    2,620
    Xu
    50

    Mặc định

    Lời cảm ơn:

    Thay mặt BQT, hieusol xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các dịch giả, biên tập đã bỏ thời gian và công sức để hoàn thành tốt đẹp bộ truyện Cực Phẩm Gia Đinh, đem đến cho độc giả món ăn giải trí vui vẻ, thú vị đầy kích thích, đồng thời giúp TTV tăng thêm rất nhiều thành viên nhiệt huyết.

    Đặc biệt gửi lời cảm ơn trân trọng đến Melly - dịch giả đã gắn bó và cống hiến nhiều nhất với CPGĐ và đã theo hết chặng đường dù gặp phải không ít khó khăn. Xin chúc Melly muội ngày càng xinh đẹp và tương lai sẽ kén được người chồng tài giỏi như Lâm Tam vậy.


    Thân ân ái,

    hieusol

    Lần sửa cuối bởi hieusol, ngày 20-08-2009 lúc 20:43.
    ........Hidden Content ........
    ***Thi Ca cácHidden Content Các chủ***
    ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪♫ ♪

    ........Hidden Content Hidden Content ........

    - Truyền thuyết giếng Thanh Ti
    Hidden Content
    - Thích
    Hidden Content

    Hidden Content


  6. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,boyka,dotiensy,htluu,langchaca,leechnao,myctt8,thuongminh,
  7. #789
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Đang ở
    Nhóm dịch TOÀN CAO THỦ
    Bài viết
    6,510
    Xu
    11,485

    Mặc định

    Củ Cải Báo xin trân trọng cảm ơn tới tất cả các dịch thuật viên, độc giả cũng như các bạn đã ủng hộ( từ Ban quản trị tới dân đen TTV) bộ truyện Cực Phẩm Gia Đinh này. Thân mời vào link sau.

    http://tangthuvien.com/forum/showthr...11#post1631511

    Chú ý: Lời tâm sự của tác giả sau khi kết thúc bộ truyện này sẽ được đăng sớm trong những ngày tới ở topic này.

    Cám ơn tất cả các bạn. Chúc một ngày tốt lành.

    Đọc truyện nào.


    Quảng cáo:

    Thông báo hot nhất toàn TTV
    Thèm ASD và Kim Bút

    Tập đoàn kinh doanh(Thèm Ám Sát Đoàn, Tổng công ty Đánh Bóng Mặt Đường, Tổng công ty môi giới tổ chức và các chi nhánh phụ) tuyên bố mở rộng chiến dịch quảng bá cho:

    Cuộc thi truyện sáng tác Kim Bút của TTV

    Với số lượng xu vốn không giới hạn, tập đoàn kinh doanh chúng tôi khuyến khích tất cả các hoạt động xôi nổi xung quanh/ về cuộc thi Kim Bút.

    Chúng tôi tài trợ xu cho tất cả các chiến dịch quảng cáo, trò chơi, thảo luận, tranh luận và góp ý cho các tác phẩm và cuộc thi.

    Chúng tôi tài trợ xu cho các hoạt động spam úp các topic liên quan tới Kim Bút, thông tri quảng cáo toàn thế giới mạng về cuộc thi Kim Bút.


    Chú ý: Chiến dịch này không liên quan gì tới các cấp chính quyền hay tổ chức cuộc thi Kim Bút. Chúng tôi cũng chưa nhận 1 xu nào hoặc đề nghị nào từ ban tổ chức Kim Bút. Đây là chiến dịch riêng/ cá nhân của tập đoàn kinh doanh.

    Tất cả các hành động vi phạm đến luật lệ cũng như nội quy của TTV và cuộc thi Kim Bút sẽ không được chúng tôi ủng hộ.

    Tất cả vốn xu sẽ được tập đoàn kinh doanh chúng tôi tài trợ, tất nhiên chúng tôi cũng sẽ rất vui khi nhận được ủng hộ xu cũng như tinh thần của các bạn.

    Các bạn chỉ cần:


    1. tham gia các chiến dịch của chúng tôi về Kim Bút
    2. tự thành lập các chiến dịch ủng hộ cho Kim bút hoặc chứng minh các hoạt động cá nhân của mình

    >>> Chúng tôi sẽ ủng hộ/ khen thưởng các bạn với số xu "ngon" lành + quà tặng cho các chiến dịch có ý nghĩa.


    http://tangthuvien.com/forum/forumdisplay.php?f=147


    Hãy làm cho Kim Bút khí thế lên nào, action!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi hieusol, ngày 20-08-2009 lúc 20:43.
    Đế Bá được dịch bởi Nhóm Dịch Toàn Cao Thủ! Đăng tại box truyện dịch Tàng Thư Viện Truyện hay!
    Hidden Content Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  8. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    2Lua,htluu,huapham21,langchaca,myctt8,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status