TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Tự kỷ lâu mệt rồi, ai cho ý kiến giùm xem nên viết nữa không?

Người bình chọn
3. Bình chọn này đã đóng
  • Ờ cũng tạm, rảnh thì cứ viết tiếp

    3 100.00%
  • Bỏ đi, truyện không hay chút nào

    0 0%
  • Cả truyện lẫn cách viết đều tệ, đáng quăng vào sọt rác

    0 0%
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 31

Chủ đề: [Dị Giới - Xuyên Không] Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới - Chương 30

  1. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 5: Lần Đầu Chiến Đấu


    Sáng sớm, Roger ăn uống qua loa rồi chạy thẳng vào quán rượu lớn nhất trong trấn. Nơi đây là chỗ để các thương nhân thông báo nhiệm vụ các loại.

    Khác với quán rượu hắn đến lần đầu là ở đây có một cái bảng lớn treo các nhiệm vụ và thông tin liên quan. Đọc cái nhiệm vụ nhìn lướt qua có chữ gấu vì mấy hôm trước hắn có thấy một hang gâu:

    "Tìm hoa Ellis thường sống trong hang gấu xám".

    Hắn phát hiện mình biết gấu là con gì, nhưng hoa Ellis thì bó tay, nhiều loại động thực vật ở đây không giống với trái đất, ma thú thì còn khác nhiều hơn.

    "Hôm nào rảnh phải đọc một ít về động thực vật mới được". Trong cái điện thoại có hướng dẫn phần chế thuốc của Hệ Phục Hồi, chỉ là mấy ngày nay không ở trong xe tù thì cũng là nơi hoang dã, Roger không có chút tâm tình và tinh tực lo học mấy thứ này.

    Hắn vốn không định làm mạo hiểm giả gì, chỉ cần thoát khỏi sự truy nã là được. Nhưng vừa nghĩ đến mình cái gì cũng không biết không phải là chuyện tốt, hắn liền hỏi một ông già đang ngồi một gốc hút mấy thứ nhìn giống như thuốc lào.


    - Xin hỏi nhiệm vụ này còn hiệu lực không vậy?

    Ông ta nhìn Roger với ánh mắt khinh thường:

    - Chưa gỡ xuống là còn hiệu lực. Suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Năm nào ta cũng thấy mấy đứa nhóc hớn hở chọn nhiệm vụ chạy vào rừng, lúc về lại chẳng còn mấy đứa.

    Hắn biết ông ta nói đúng, khi trước vì mọi người hiểu nhầm nên không ai dám làm gì hắn, hắn cũng không quá coi trọng mấy Pháp Sĩ, bây giờ cứ mở cửa ra là Pháp Sĩ đi đầy đường như chó mèo, tên hôm qua chặn đường cướp chính là ví dụ điển hình. Roger phải lên đến Học Đồ Cao cấp mới chịu đủ tiêu hao ma lực để thắng Nhất tinh Pháp Sĩ. Đó là dưới điều kiện đối phương không dùng cung và không áp sát được hắn nữa.

    Dù địa vị thấp, phần lớn tiền đồ không nhiều nhưng không thể phủ nhận Pháp Sĩ có thể khiến cho người ta nhận được lực lượng nhanh chóng mà không phải tích lũy từng chút như Pháp Sư. Nếu không phải Pháp Sĩ tu luyện phải dựa vào Pháp Sư Hệ Ma Chú hoặc Hệ Phục Hồi, thì với chiến thuật biển người, địa vị bây giờ đã đảo ngược lại rồi.

    Suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định đi thử một chuyến xem sao.




    "Mình có mạng sống thứ hai itáo, mấy con thú ở ngoài bìa vùng Crump không dễ tiếp cận mà không bị phát hiện, nếu như con gấu khó xơi quá thì bỏ về, dù sao cũng chỉ mất vài ngày"

    Mở "Dược liệu Toàn thư", "Bách khoa động – thực vật" ra đọc một ít thông tin về Gấu xám và hoa Ellis. Hắn biết gấu xám với người thường thì khó giết, nhưng với Học Đồ Trung cấp cũng không quá mạnh, mình đã sắp đến Trung cấp chắc cũng có thể thắng được. Mật và tay gấu là nguyên liệu chế tạo một số thuốc, trang bị ma pháp.

    Hoa Ellis là một dược liệu có tác dụng chống shock khi bị điện tấn công gây tê liệt, làm thành phụ có thể thay thế của Kháng shock dược tề.

    Mua một ít lương khô và dụng cụ cần thiết, cất một ít vào cái balô mới mua để ngụy trang, Roger lại lên đường đi về cái hang lần trước.

    Khoảng một ngày đường hắn đã đến trước cái hang. Leo lên cây quan sát thì thấy cách hang chừng 200m là một dòng suối, có lẽ con gấu bắt cá tại đâu. Tuy đột kích ban đêm tốt hơn đánh chính diện, nhưng mắt hắn vẫn không phải là mắt cú nhìn rõ trong đêm. Roger quyết định nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu tìm cách hạ nó.

    "Trong tiểu thuyết trên mạng, các nhân vật chính từ trái đất đến thường giết người như nghóe mà không cảm thấy gì, nhưng trên phim thì toàn đâm chết người là sợ đến chết ngất, có khi còn nôn không ngừng. Trước khi phải giết người thì mình tập đối diện với mãnh thú trước vậy, 50 đồng tiền công có càng tốt, nhưng chuyến đi này chủ yếu là để rèn luyện, không phải kiếm tiền". Làm rõ mục đích xong, hắn lập tức lên kế hoạch.

    "Cái Ma pháp bào tự chế này có thể khiến mình nhanh hơn nó, cùng lúc sử dụng chiến thuật Hit&Run chạy xung quanh cách nó khoảng 5m, tay liên tục dùng Thiêu Đốt tấn công nó. Nếu ma lực không chống cự nổi, mình dứt khoát chạy là được."

    Roger triệu hoán ra tên cu li đất, dùng tinh thần ra lệnh cho nó chạy vào trong hang gấu.

    "GRÀO…"

    Một tiếng gào thét chói tai vang lên. Trong đầu hiện lên thông báo nguy hiểm mà mấy ngày nay hắn đã quen thuộc. Liên hệ tinh thần giữ hắn và tên Thổ tinh linh vừa biến mất, một con gấu cao gần 3m chui từ trong hang ra.

    Roger khẩn trương nhảy xuống, từ từ tiếp cận con gấu. Nó ra khỏi hang rồi đứng nhìn chằm chằm nhân loại bé nhỏ trước mặt.

    Không cần gào thét nữa, nó xông thẳng đến chỗ Roger với tốc độ hết mức có thể, há cái miệng đen đáng sợ như có thể hút tất cả mọi thứ vào bên trong hướng về phía trước định cắn một phát vào cổ nhân loại kia. Nếu trúng đòn thì chắc chắn Roger sẽ đầu một nơi, thân một nơi.

    Đốt mặt với con gấu lớn, Roger cảm thấy cả cơ thể đang run lên. Hắn run không phải vì hưng phấn, mà vì hắn đang sợ hãi.

    Từ nhỏ đến lớn sống tại thế giới văn minh, dù hắn từng xem nhiều phim kinh dị máu me kinh khủng, hay nổi điên giết tất cả NPC trong game 3D, nhưng hắn chưa từng chân chính đối mặt với mấy thứ như thế này.

    Roger biết phải nhanh chóng lùi lại, nhưng cơ thể đã không còn nghe theo sự điều khiển của hắn. Từ khi nghe tiếng gào, nhìn thấy con gấu to lớn lao đến, hắn đã bị uy áp dã thú của nó dọa sợ, hai chân như nhũn cả ra.

    Hắn cảm thấy hít thở trở nên khó khăn, mọi thứ xung quanh dường như đang tối đi. Thứ duy nhất ràng là con gấu sắp cắn đứt cổ của mình trước mặt.

    "ẦM…"

    Một tiếng động trầm đục vang lên. Roger bay ra sau cả 10m. Vào giây phút sinh tử, hắn đã kịp thời lùi về một bước, đồng thời dùng phép Thạch Bì tăng thêm khả năng phòng ngự. Đầu con gấu đâm mạnh vào người khiến hắn gãy mấy cái xương. Đau đớn từ ngực truyền đến khiến hắn suýt chút nữa ngất đi, nhưng cũng may hắn bị đập vào một thân cây to liền tỉnh lại.

    "Sơ xuất! Quá sơ xuất! Sơ cấp Học Đồ vẫn không thể nào đánh thắng được con gấu này."

    - Được..., được lắm, đã vậy tao liều mạng với mày!

    Chút hối hận bị hắn nhanh chóng gạt bỏ, hắn cố hét lên thật to để khích lệ bản thân. Bây giờ là lúc để chiến đấu, không có thời gian cho hối hận.

    Hắn đứng lên, tán phòng hộ Thạch Bì đi, mặc kệ cơn đau ở ngực, nhanh chóng kích hoạt áo bào, sau đó lại xông lên.

    Con gấu một đòn không thành, liền gào lên giận dữ, nó đứng thẳng lên bằng hai chân, dùng hùng chưởng to lớn đập vào mặt Roger.

    Vừa nhìn thấy con gấu đứng lên, Roger không cần nghĩ ngợi tránh sang một bên. Cố tiếp cận khoảng cách 5m là phạp vi của phép Thiêu Đốt, hắn điên cuồng điều động ma lực rót vào hai tay, thông qua phương thức thần bí biến hai tay hắn thành súng phun lửa phun vào đầu con gấu.

    "GRRÀOO…"

    Bị lửa táp, con gấu rít gào, một cánh tay xuyên qua màn lửa đập lên vai Roger.

    Lại bị trúng một chưởng, nhưng lúc này hình như hắn đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Hắn triệu hồi tinh linh thổ gần như không có lực công kích ra, ra lệnh cho nó chạy xung quanh đánh lừa con gấu rồi không chú ý đến nó nữa.

    Con gấu một tay ôm mặt, tay kia cào loạn xung quanh, nó nhanh chóng trở thành một cây đuốc sống vùng vẫy trong lửa, mùi lông cháy khét hôi thối, sau đó là mùi da thịt bị thiêu đốt bắt đầu tỏa ra.

    Nhìn con gấu có lẽ đã bị đốt mù mắt, Roger không thu tay lại mà vừa chạy quanh né tránh phối hợp với con rối của mình, vừa tiếp tục ra sức đốt con gấu. Mãi đến lúc này hắn mới bình tĩnh phát huy được thực lực của bản thân.

    Sau 5 phút giằng co, con gấu biết không thể làm gì được, nó nhanh chóng xông về phía ngọn suối bỏ chạy mất.

    Nhìn nó chạy đi, Roger không đuổi theo.

    Tuy nó đã bị bỏng nặng, không còn nhiều sức chiến đấu, nhưng hắn cũng đã dốc cạn ma lực. Lúc này hắn thậm chí còn nhìn không rõ mười ngón tay. Ngồi xuống Roger cố ép ra ít ma lực dùng phép Trị Thương đã học được. Lúc trước hắn học phép này thay vì phép Sơ cấp Trị Liệu vì nghĩ đánh nhau với cung kiếm, bị chém hay tên đâm vào là chính.

    "Không ngờ lúc đó lại không bị gì, bây giờ bị thương gãy xương, tổn thương nội tạng lại thuộc về nội thương. Vai bị hùng chưởng đập ngoại thương, nhưng nó không còn đủ lực nên không phải vết thương quá nặng. Thôi kệ, dù gì có chút chữa trị vẫn tốt hơn là không".

    Lắc đầu cười khổ, hắn nghỉ ngơi khoảng 5 phút để khôi phục chút ma lực và thể lực, vào trong hang gấu tìm được ba cây hoa Ellis, rồi ôm ngực chạy đi.

    Hắn đã thắng con gấu, nhưng là thắng thảm. Hắn có thể thắng, nhưng không thể giết con gấu được. Nói đơn giản thì ma lực hắn giống như gas trong bình. Để nấu chín con gấu, cần lượng gas và thời gian lớn hơn nhiều dung tích trong bình gas. Cho dù đủ, hắn cũng đã bị thương, căn bản không thể duy trì sự tỉnh táo cho đến lúc đó.

    Còn con gấu, chỉ cần một chưởng nữa là có thể xé hắn thành hai mảnh rồi. Bây giờ không đi ngay, chờ lát nữa nó quay lại sợ rằng sẽ không đi được nữa.

    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 08-01-2015 lúc 00:07.
    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,alientuskarr,chiengminh,dnna261,hbk_123,jinling,phamquangdung,theawesome,tungnkst,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 6: Thành Alphonse Và Chuyện Ngoài Ý Muốn


    Rời khỏi hang gấu, Roger tìm nơi rửa sạch máu trên người, hắn sợ mùi máu sẽ dẫn đến con gì đó.

    "Đúng là đầu voi đuôi chuột, lúc đầu được hơn trăm Pháp Sĩ cùng nhiều Pháp Sư sợ hãi tiếp đón, bây giờ lại không giết được con thú lớn một chút. Bước Học đồ thật là quá yếu ớt, dù là anh nông dân trong thị trấn tòng quân được bồi dưỡng thành Pháp Sĩ cũng thừa sức giết con gấu đó."

    Đến một cái khe đá, xác định bên trong không có con gì, Roger liền nhảy vào trong, ăn ít lương khô rồi dùng phép Trị Thương. Sau một tuần dưỡng thương, ma lực của hắn cũng đã tích lũy đến trung cấp, vết thương cũng khá hơn nhiều, mấy chỗ xương gãy cũng đã bắt đầu liền lại.

    Trờ về thị trấn Carol, Roger tìm đến quán rượu, liên lạc với người ra nhiệm vụ đổi ba gốc hoa lấy 150 đồng tiền công. Một lọ Kháng shock dược tề cần mười đến hai mươi gốc hoa tùy Pháp Sư bào chế, thương nhân chỉ sợ chỉ mua được ít chứ không sợ nhiều.

    Hắn không phải không nghĩ đến giữ lại một ít phòng khi cần, nhưng đến lúc hắn có thể chế thuốc được thì còn cần quan tâm đến mấy cây hoa phổ thông này nữa sao?

    "Sau này chắc phải gia nhập một hội nào đó, tích lũy kinh nghiệm, đồng thời thăng đến Pháp Sư mới được. Học đồ

    Trung cấp quá yếu, chỉ hơn người thường một chút. Nhưng ít nhất địa vị ma pháp sư cao hơn ma pháp sĩ, mình chắc chắn sẽ được nhận, chỉ cần cẩn thận che giấu việc mình biết quá nhiều phép thuật các hệ là được. Cũng may bình thường không thể kiểm tra đẳng cấp của mình, có thể an tâm tu luyện mà không lo bị bắt lên bàn mổ nghiên cứu người ngoài hành tinh." Roger thực chất chính là người ngoài hành tinh, bởi vì hắn đến từ Trái đất.

    "Chắc sau này gặp người khác, mình cũng nên nói mấy câu kiểu như "Chúng tôi đến trong hòa bình!" hay đại loại vậy".

    Nghĩ đến Bolen nói sẽ thuê mình lúc trước, hắn định đến để xin việc. Bolen là hội phó, làm việc cho ông ta cũng giống như làm việc cho hôi Cây đào. Mà hắn xin việc còn có dụng ý khác.

    "Mình đi cửa sau như vậy cũng có thân phận khác, mình chỉ là người làm thuê, không phải thuộc hạ. Lúc đã có đủ kinh nghiệm giang hồ ở đây rồi, chỉ cần xin nghỉ việc là xem như chấm dứt quan hệ với Cây đào, không giống như người khác vinh viễn trở thành thành viên phụ thuộc, nếu không xin ra được, chỉ có cách phản bội tổ chức và nhận sự trả thù". Từ đầu, Roger cũng không có hứng thú gia nhập hội này, hắn chỉ cần thế lực tạm che chở cho mình.

    Mua thêm nhu yếu phẩm, trong người còn hơn 200 đồng, hắn hỏi đường rồi bắt đầu đi về thành Alphonse. Tiền mua ngựa hắn cũng không đủ, càn không cần nói đến các Ma thú chuyên làm vật cưỡi, Roger đành phải đi bộ.


    Vì bình thường khá lười, trừ lúc đi, ăn uống, vệ sinh cá nhân và quan sát những thứ mới lạ ra, thời gian còn lại hắn đều nằm trong túi ngủ như con kén.

    Không phải hắn chỉ ngủ, mà đồng thời còn tu luyện công pháp ma lực, trong đầu diễn luyện lại mấy phép thuật cũ, dành ít thời gia học thêm phép Trị Liệu chủ yếu chữa nội thương. Biết cả phép Trị Thương và Trị Liệu, hắn mới cảm thấy mạng nhỏ của mình được bảo đảm hơn.

    Thật ra các Pháp Sư lúc tu luyện đều phải ngồi thiền, đứng thẳng hay nằm với tư thế chuẩn, giữ cho tâm thần thanh tịnh mới tu luyện được. Khi bế quan, không tính thời gian ngủ nghỉ thì việc chờ tâm thần đạt trạng thái phù hợp cũng hao phí mất một, hai tiếng mỗi ngày tùy từng người.

    Không ai có tinh thần khác người như Roger, cuộn mình trong túi ngủ nhắm mắt nửa ngủ nửa tu luyện cũng được. Có lẽ vì hắn không phải người ở đây nên có sự khác biệt, lúc đầu kiểm tra thiên phú, trên người hắn lại hoàn toàn không tồn tại khái niệm thiên phú gì cũng là một khác biệt lớn.

    May mắn là đến ngày thứ ba, một thương đội cũng từ trấn Carol đi một thành thị khác cùng đường đã cho hắn nằm trên xe hàng. Họ nghĩ hắn bị bệnh nên luôn nằm, đang cố đến thành thị để chữa bệnh, mấy thương nhân trẻ tuổi theo cha chú học tập không đành lòng nhìn hắn nằm ở ven đường. Hắn cũng lười giải thích, dù sao cũng là chung đường, đi theo họ càng tốt.


    Một mình nằm trong xe hàng chứa đầy mấy thứ linh tinh do con ma thú lai tạo đầu lừa thân trâu – một ma thú khỏe và hiền thường dùng kéo xe lớn kéo, Roger cảm thấy hành trình lần này không tệ.

    "Dù sao mình cũng có nhiều thời gian tu luyện hơn, họ cũng là thương nhân giàu có, giúp đỡ một chút cũng không sao". Nghĩ một chút, hắn dứt khoát ở trên xe, việc có lợi cho mình mà không ảnh hưởng người khác hắn không ngại làm.



    - Cậu Roger, phía trước là thành Alphonse, chúng tối không vào đó. Cũng may là cậu đã khá hơn một chút, cầm ít tiền này tìm một Học đồ hệ Phục Hồi đi.

    Mấy người thương nhân còn trẻ đưa hắn vài tờ 100 đồng, cũng không đếm xem là bao nhiêu. Bây giờ họ vẫn còn nhiệt tình hăng hái, nhưng cũng chỉ vài năm nữa thôi, sau khi đi theo các tiền bối học tập họ cũng không còn nhiều nhiệt huyết như thế.

    - Khục, khục… cám ơn, nhưng tôi thấy tốt hơn rồi, không cần như vậy đâu.

    Dù da mặt Roger đã dày hơn trước, ít tiền này người ta cũng xem như là tiền lẻ, nhưng hắn đã ăn không của người ta hơn mười ngày rồi, nếu còn nhận tiền nữa thì chẳng khác gì ăn xin hay lừa đảo. Dù hắn không ngại làm ăn xin nhưng lúc này cũng không khó khăn đến mức đó, còn lừa đảo thì phải xem đối tượng là ai.

    Từ chối một lúc hắn mới chia tay với mấy thương nhân, bước về phía thành Alphonse.

    Từ xa, tường thành Alphonse hùng vĩ cao hơn 50m, rộng lớn vông cùng. Đúng là thủ phủ một tỉnh của vương quốc Lopez tại trung tâm đại lục. Dù không phải tỉnh giàu nhất vương quốc nhưng thành Alphonse phải hơn thành Burns trước đây đến mười lần.

    Trên tương thành còn có các tháp ma pháp chứa trận pháp tự công kích hoặc để ma pháp sư tiến vào điều khiển. Đây xem như là một tòa thành bán quân sự vì còn phải đề phòng vương quốc Fabian của người Orcs ở phía bắc tấn công. Dù có vùng Crump làm bức chắn thiên nhiên, nhưng đề phòng trước vẫn tốt hơn, dù sao vẫn có những nhóm Orcs nhỏ cướp bóc ven rừng.

    Vì tính chất nhạy cảm, gần người Orcs và xa Thủ đô, tỉnh Sheets có tính tự trị cao hơn hẳn các tỉnh khác của vương quốc. Các vương quốc nhân loại hiện nay đều là chế độ phong kiến phân quyền, trong vương quốc, nhà vua cũng không phải muốn làm gì thì làm mà còn phải chơi trò cân bằng, tung hứng các gia đình quý tộc.

    Xếp hàng chờ vào thành, Roger đau đầu phát hiện ở cổng thành ngoài thu ít tiền phí, mấy vệ binh còn kiểm tra cả lý lịch. Cái chứng nhận gì đó của hắn đã mất từ lâu, mà hắn cũng chẳng biết trên đó ghi cái gì, có thể xem như hắn đang là người di cư bất hợp pháp

    - Ngài vệ binh, tôi đi từ xa đến đây đã không còn giấy tờ gì, có thể cho tôi vào thành không ạ?

    - Nạn dân từ phía bắc à, muốn chứng nhận thân phận thì cút về nguyên quán mà hỏi, ở đây không xử lý.

    Tên đội trưởng xua tay đuổi hắn đi. Roger lưng đeo ba lô nhìn như chẳng còn gì bên trong, quần áo trên người cũ kĩ, trên vai còn bị rách một đường, nhìn thế nào cũng giống nạn dân bị cướp hay thiên tai gì đấy ở ven vùng Crump chạy về, loại này vào thành cũng chỉ có thể làm ăn xin thôi.

    Thực ra balô trên lưng hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nó chỉ để ngụy trang một chút, còn áo cũ rách thì đành chịu. Hắn không phải người theo thời trang ăn mặc tiết kiệm như mấy hót gơ ở nơi nào đó, mà vì tinh thần của hắn không khắc vào mấy cái áo bình thường được, mặc ma pháp bào này hắn mới có thể chạy nhanh hơn khi thấy bất cứ nguy cơ nào.

    Nếu Bolen - người đã tiếp cận cảnh giới Ma Đạo Sĩ ra mặt thì mấy tên lính Pháp Sĩ không dám không nể mặt, nhưng trừ tờ giấy ghi địa chỉ thì hắn chẳng có gì chứng minh được.

    Đang lúng túng không biết làm gì thì bên cạnh, một chiếc xe được kéo bởi một con Garmr – ma thú mạnh mẽ ở sâu trong vùng Crump, khá giống chó có thực lực Ma Đạo Sư sơ cấp, chạy lướt qua cổng thành.

    Mấy kỵ sĩ cưỡi ngựa Unicorn – một loài ngựa rất được ưa thích với cái sừng rắn chắc trên đầu, bảo vệ xung quanh chiếc xe.

    Dẫn đầu đoàn người là một gã trung niên Thập tinh Ma Đạo Sĩ mặt đầy sẹo, và một lão già Thập tinh Ma Đạo Sĩ khác. Tên trung niên cả người lẫn ngựa đều mặc trọng giáp ma pháp đắt tiền, bên hông chiến mã có một trường thương kỵ sỹ và một thanh trọng kiếm ma pháp. Còn ông lão mặc giáp nhẹ, lưng đeo lá chắn hình tròn cùng một thanh đơn kiếm bên hông.

    Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đoàn người này không hộ tống quý tộc có thế lực nào đó thì cũng là một vị ma pháp sư mạnh mẽ.

    Người dân đang xếp hàng hai bên cổng phụ nháo nhào tránh đường cho chiếc xe rộng đến 4m. Lúc đến cổng thành, một kỵ sĩ bỗng không điều khiển được ngựa khiến nó hung hăng lao nhanh về phía trước.

    "Ầm…, bịch!"

    Roger nhận được cảnh báo trong đầu đã vội vàng dùng Thạch Bì và chiếc áo, đồng thời định tránh đi, nhưng không gian trước cửa thành không quá rộng, hắn chỉ kịp tránh chiếc sừng trên đầu con ngựa rồi bị hất bay đi mấy chục mét.


    Nằm dưới đất bất động, xương trên người vừa lành đã gãy lần nữa. Nếu không nhờ cảnh báo thì vừa rồi chiếc sừng trên đầu con ngựa kia đã đâm xuyên qua người hắn, chết không thể chết lại.

    Đoàn người định đi tiếp nhưng chiếc xe đã dừng lại. Từ cửa sổ trên xe, một cô bé chừng mười tuổi ló đầu ra ngoài nhìn rồi rụt đầu lại, hứng thú nói:

    - A, nhìn kìa tỉ tỉ, có người bị ngựa đâm trúng. Ta cũng muốn một mình cưỡi ngựa đâm ngã người khác!

    - Muội còn nhỏ, chưa cưỡi ngựa được, để vài năm nữa ta xin phụ thân cho muội một con tốt và vài tên người hầu.

    Dựa vào thính lực đã được cải thiện, Roger lờ mờ nghe được mấy câu hội thoại trong xe. Hăn nghiến răng tức giận, không ngờ họ đâm trúng mình, chẳng những không định xin lỗi mà còn định tìm thêm người làm vật thí nghiệm, chẳng lẽ còn nhỏ là có thể vô tri đến mức ấy sao, có lẽ đã vô tri đến mức độc ác xem mạng người như cỏ rác rồi.

    - Cho chút tiền rồi đuổi đi đi.

    Giọng nói vừa rồi lại vang lên, nhưng không còn vẻ cưng chiều nữa mà là giọng ra lệnh đầy cao ngạo. Sỡ dĩ cho tiền là vì họ là người nơi khác mới đến đây, phóng ngựa đâm trúng thường dân trong thành mà không làm gì thì có vẻ không nể mặt thành chủ lắm. Dù sao cũng là sai luật, ai cũng biết luật không áp dụng cho kẻ mạnh nhưng nếu làm công khai quá thì thành chủ cũng không tiện quản lý dân chúng.

    Tên kỵ sĩ khi nãy ném xuống một gói tiền rồi không thèm nhìn nữa, hắn cũng hiểu tiểu thư trong xe chỉ muốn cho thường dân xung quanh xem kịch thôi. Còn tên xui xẻo kia, ai quan tâm đến hắn chứ.

    - Không, bắt hắn lại, ta còn cần hắn!

    Cô bé nhỏ tuổi nhanh chóng sửa lại, giọng nói non nớt dễ nghe vào trong tai Roger lúc này vô cảm lạnh lùng như đang nói đến con côn trùng nào đó.

    Hắn cảm giác cơ thể bị nâng lên, sau đó vứt lên lưng ngựa, sau một lúc hắn không còn cảm giác gì nữa, lập tức ngất đi.

    Không biết liệu có bao nhiêu người chịu đọc đến đây.

    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 08-01-2015 lúc 00:07.

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,alientuskarr,chiengminh,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,phamquangdung,theawesome,tungnkst,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 7: Kẻ Hầu Hèn Mọn (1)


    Nghe vài tiếng ồn ào, Roger từ từ mở mắt ra.

    - Haha, nhìn tên kia kìa, hắn còn chưa chết đấy.

    - Thằng này đúng là mạng dai, vậy mà vẫn còn sống.

    - Chưa chết thì càng tốt. Chúng ta có thêm một chân sai vặt.

    - Ê tên kia, còn chưa chết thì mau đến đây chào hỏi đại ca nào, nếu không đêm nay ngủ không yên đâu.

    Roger đang nằm trong một căn phòng nhỏ, có mấy người cao thấp gầy ốm khác nhau đang nói chuyện.

    Một lão già mặc trang phục tương đối đẹp đẽ tiến đến nói:

    - Tỉnh dậy rồi à, ngươi hôn mê suốt một ngày rồi, cứ tưởng ngày mai lại phải đi đào hố.

    - Ông là ai? Tôi đang ở đâu thế?

    - Phòng người hầu trong phủ của dòng họ quý tộc Winn tỉnh Sheets. Nhà Winn vừa chuyển chỗ ở đến thành Alphonse. Ta là quản gia Mansfield ở đây, từ giờ ngươi là người hầu trong phủ.

    - Người hầu? Sao có thể như vậy được. Tại sao tôi lại trở thành người hầu của các người?

    Roger tức giật quát lên, nhưng hắn lập tức bị hai gã to cao chế trụ.

    - Ngày mai sẽ có người dạy lễ nghi cho ngươi. Mỗi lần làm không tốt, ngươi sẽ không được ăn cơm. Nếu làm sai ngươi sẽ bị phạt. Cho dù có bị giết cũng là bình thường.

    Lão quản gia Mansfield vứt lại một cuốn sách mỏng ghi lại mấy điều người hầu cần lưu ý rồi xoay người đi mất.

    - Người mới, đừng tưởng bị thương thì trốn được việc, đem đống đồ này đi giặt mau.

    Một tên trong phòng chỉ vào cái chậu chứa mấy bộ quần áo.

    - Ta đi còn không nổi, làm sao giặt được?

    - Vậy thì nhịn đói đi. Ngươi chết hay không không liên quan đến chúng ta.



    Đêm khuya, Roger không được cho ăn. Hắn đành lén ăn lương khô trong không gian trữ vật. Điều mà hắn cần làm bây giờ không phải là ngủ mà là nhanh chóng chữa thương.

    Hắn đã có thể trị cả nội lẫn ngoại thương nhanh chóng, đoán chừng chỉ mấy ngày nữa là bình phục. Dù sao hắn vừa mới bị thương không lâu, cơ thể cũng đang thích ứng với việc này.

    Thấy trong đống quần áo có mấy bộ giáp da giống nhau, đoán chừng là đồng phục của hộ vệ, Roger liền mặc một bộ lén ra ngoài.

    Pháo đài dễ bị công phá nhất là từ bên trong. Tòa phủ đệ này cũng vậy, tuy nhiên Roger biết mình vẫn chưa đủ thực lực rời khỏi đây, chỉ cần tùy tiện một hộ vệ bình thường ở đây cũng là Nhất tinh đến Lục tinh Pháp Sĩ có thể khiến hắn đau đầu.

    Hắn cũng không mặc ma pháp bào của mình vì sau một đêm trị liệu, ma lực của hắn không đủ để duy trì hiệu quả giảm trọng lượng, cũng may là lúc trước có bị mấy thằng bạn cùng phòng kéo đi trộm chó nên Roger cũng có chút kinh nghiệm.

    Nhờ itáo, hắn tránh được mấy trạm gác ngầm, còn có chỗ không tránh được, hắn đành dứt khoát ôm bụng chạy nhanh qua, cũng may là bình thường cũng có một vài hộ vệ phải nhanh chóng đi xem giải WC lúc nửa đêm nên hắn cũng không bị phát hiện.


    Đi mấy chục phút, nhìn thấy một căn phòng hoa lệ vừa tắt đèn, người bên trong đi ra mà không khóa cửa, Roger liền lẻn vào trong. Hắn không phải muốn ăn trộm mà vì căn phòng này trông như phòng làm việc, có lẽ sẽ có thứ cần thiết như chìa khóa cổng hay giấy tờ gì đó.

    Mà nếu trong đó thật có đồ tốt thì hắn cũng không ngại cầm tạm. Họ vô duyên vô cớ đâm hắn bị thương, bây giờ lại biến thành người hầu, dù hắn hiền như tượng đất cũng phải nổi giận.

    Lục lọi một chút, không tìm được thứ gì hữu dụng, Roger định đi ra thì giật mình nhìn lại mấy vật trang trí trên kệ tủ. Tất cả những vật này đều là linh thạch điêu khắc ra, nhìn lại thì cả mấy bức tượng ma thú trong phòng và bút viết các loại cũng đều là linh thạch, vậy mà chủ nhân chỉ xem như mấy đồ trang trí bằng đá, để tùy tiện khắp phòng.

    Trung bình 2-3 kg linh thạch và trận pháp trung cấp của Hệ Ma Chú là đủ cho một người trở thành Pháp Sĩ, còn Ma pháp Học đồ tu luyện đến Pháp Sư phải tốn đến hơn tấn tùy thiên phú, vậy mà ở đây nhìn sơ qua đã có 2 tấn linh thạch.

    "Mấy thứ này để ở đây cũng là vô dụng. Vì dân chúng trong thiên hạ, mình đành phải lấy của nhà giàu chia cho người nghèo vậy". Tự thôi miên mấy câu, Roger không khách khí thu cả vào không gian trữ vật. Hắn lại lấy một tấm bìa cứng với trên bàn, dùng cái ứng dụng tưởng như vô dụng "Máy in" trong itáo tạo ra một tấm thiệp trang trí đẹp đẽ có hai chữ Robin Hood và một đồng tiền bẻ làm đôi đặt lại trên bàn.

    Nhìn tấm thiệp gần như không thể bắt chước cùng với nét chữ hoàn toàn trái ngược với mấy nét cua bò gà bới của bản thân, Roger lại chạy về phòng người hầu.

    Sáng hôm sau, cả tòa phủ đệ mới xây của gia tộc Winn náo loạn. Không phải vì trong nhà bị mất vài món đồ trang trí, mà vì có người đột nhập lấy đi mấy tấn đồ vật mà không ai phát hiện.

    Dù tộc trưởng đã cố gắng bưng bít, nhưng việc này nhanh chóng trở thành trò cười cho cả thành. Một người lợi hại đã đến tận phòng làm việc của gia chủ gia tộc Winn, chỉ lấy mấy tấn đồ trang trí mà không ai hay biết, việc này còn đáng cười hơn chuyện họ bị mất vật phẩm ma pháp quan trọng hay tộc trưởng bị người ám sát.
    Đồng thời cái tên Robin Hood trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất trong thành. Nhiều người đoán rằng đây là một anh hùng chuyên cướp tiền của bọn quý tộc để chia cho người khác, nhưng đợi suốt mấy tháng mà không thấy ai phát tiền nên việc này từ từ lặn xuống.

    Tộc trưởng Maldo Winn đã phải suy nghĩ ba ngày liền mà vẫn không biết mình đã chọc giận thế lực nào trong thành, dù họ mới chuyển đến thành Alphonse, nhưng họ là gia tộc lâu đời tại tỉnh Sheets, chỉ là trước đây đại bản doanh của tổ tiên đặt ở nơi khác thôi.

    Căn bản không có ai hay thế lực nào trong cả tỉnh dám bôi nhọ họ như vậy, có lẽ là một Đại Ma Đạo Sư cao cấp nào đó rảnh rỗi đi ngang qua đây tiêu khiển.

    Maldo không biết rằng Ma Đạo Sư vừa mới thăng cấp thành Đại Ma Đạo Sư khiến hắn sợ hãi lại đang phải lau nhà ngay trong phủ đệ của hắn.

    Đã mấy ngày làm người hầu trong phủ, Roger mới biết sau khi mình ngất đi, bị nhị tiểu thư trong phủ bắt về khoe với phụ thân Maldo của mình, nói tên người hầu này bị Unicorn đâm trúng cũng không chết nên cô ta dù có ngã ngựa cũng không sao. Kết quả cô ta vẫn không được cưỡi ngựa, còn Roger lại trở thành người hầu trong nhà họ.

    "Đã đâm ta suýt chết, còn dám bắt làm người hầu, chờ vài năm nữa ngươi lớn lên ta sẽ cho ngươi biết cảm giác cưỡi ngựa là như thế nào. Lúc đó ta sẽ cho ngươi cưỡi ngựa đến chết ngoài cổng thành". Roger nắm chặt cây lau nhà trong tay nghiến răng rít.

    - Tên kia, lầm bầm cái gì thế, mau lau cho xong rồi đi vào phòng bên kia có chút chuyện.

    Vừa mở miệng là Oliver một tên "nô bộc trung thành và tận tâm" của nhà Maldo. Nhiều đời trong nhà hắn đều làm việc cho nhà Maldo, cả hắn và tên quản gia là bác của hắn đều lớn lên cùng với các thành viên gia tộc, vì vậy hắn cũng có địa vị nhất định trong nhà. Dù là người nhà Maldo cũng không thật sự xem hắn và bác hắn là người hầu.

    Vừa mở cửa phòng, một đám người đang ở sẵn bên trong chờ hắn, tên Oliver ngồi trên ghế có chút châm chọc nói:

    - Ngươi là người mới nên phải chăm chỉ hơn chút. Từ giờ ngươi phải thay chúng ta...

    Nói tới nói lui cũng là một đám chó cậy chủ lười biếng trốn việc. Tên chó săn này giao việc của mấy tên đàn em cho Roger, còn mấy tên hộ vệ đứng sau hắn nịnh hót chờ nghe lệnh, dù sao Oliver cũng dễ tiếp xúc hơn mấy vị công tử khác.

    Biết bây giờ không phải lúc, nhưng Roger đã nhịn oán khí mấy hôm liền nổi giận gào lớn xông lên:

    - Ngươi là cái thá gì mà ra lệnh cho ta? Chỉ là con chó của gia tộc Maldo cũng tưởng mình hay lắm sao?

    Hắn lập tức bị mấy tên hộ vệ cùng mấy tên khác ngăn lại, đè chặt xuống đất.

    - Nói nhẹ nhàng ngươi không nghe, cứ muốn ăn đòn mới được. Đánh, đánh thật mạnh vào cho ta. Từ giờ các ngươi làm gì hắn cũng được, mộ chuyện đã có ta chống lưng.

    Cả đám bắt đầu vây lại đánh Roger. Bị đánh vài cái, Roger đã tỉnh táo lại nên không dám kêu gào nữa, chỉ có thể nằm một chỗ lén lút dùng Thạch Bì của mình ngăn lại mấy đòn. Ở đây còn có mấy tên đến Lục tinh Pháp Sĩ ra tay nên nhanh chóng tiêu hao hết ma lực của hắn. Nếu để họ biết mình đã bắt một học đồ, nhà Maldo sẽ không do dự lập tức giết chết Roger đề phòng sư phụ hay thế lực của hắn đến báo thù. Bình thường rất ít người tự do tu luyện hướng Ma pháp sư, việc này cần quá nhiều tài nguyên và quyền hạn.

    Nằm dưới đất, Roger trong lòng gào thét "Sức mạnh, ta cần sức mạnh. Một đám nô tài cũng dám ức hiếp trên đầu ta. Nếu ta có sức mạnh, có quyền lực ,có phải người nằm đây sẽ là bọn chúng mà không phải ta? Ta muốn giết hết người ở đây, ta thề một ngày nào đó sẽ tự tay sang bằng này!"

    Đến tối, hắn quay trở lại phòng của những người hầu. Cả ngày hắn đều phải làm việc, không có lương, còn phải làm việc thay cho người khác. Cả đám hộ vệ cũng thường xuyên sai vặt mấy thứ linh tinh khiến ban ngày hắn không tu luyện được. Nhưng tốc độ tu luyện của hắn không hề chậm lại.

    Mọi người đã ngủ say, hắn lại lén lấy ra một mảnh linh thạch nhỏ, bắt đầu hấp thu tu luyện. Từ lúc lấy được linh thạch, hắn cảm giác được thời gian mình thăng đến Học đồ cao cấp không còn dài nữa.

    Một buổi sáng, Roger đang dọn dẹp một bãi bầy nhầy xanh đỏ do mấy vị công tử trong nhà uống say gây ra.

    - Tên kia, quản gia Mansfield bảo ngày mai sẽ có buổi săn bắn cắm trại ngoài thành, ngươi sẽ phải đi theo giúp việc. Mau theo ta chuẩn bị vài thứ cho ngày mai, nếu ngươi chuẩn bị không chu đáo làm mất hứng của mấy vị công tử, họ nổi giận giết ngươi thì đừng trách ta không nói trước.

    (Từ giờ nvc đã hiểu quy tắc "Chọn lọc TN", nên thay đổi chút ít, dùng "ta" thường xuyên hơn)

    "Khốn khiếp, ta làm từ sáng đến tối cũng không xong, mấy con heo đực heo cái còn có thời gian bày chuyện. Nếu buổi sáng có thể tu luyện, có lẽ ta đã trở thành Học đồ cao cấp rồi". Roger chửi thầm trong lòng, hắn đã sớm hận những người này thấu xương, nên hiển nhiên là cũng mặc định việc lấy trộm linh thạch giúp mình thăng cấp nhanh là việc bình thường.

    Trong phủ cũng không có quá nhiều thành viên gia tộc. Bọn họ chủ yếu phân bố các nơi tham gia vào bộ máy cai trị, có lợi ích hay khó khăn gì đều mang về gia tộc. Nếu có ai muốn đụng vào một người thì cũng tương đương cùng lúc tuyên chiến với cả gia tộc.

    Vì vậy ở đây phần nhiều là mấy thiếu niên thiếu nữ. Bây giờ chúng muốn kéo nhau ra ngoài săn bắn cắm trại, hiển nhiên người thân của chúng đều vui mừng đồng ý. Ít ra bên ngoài lêu lỏng, chú ý tôi luyện bản thân vẫn tốt hơn, đại lục Palmer là nơi rất coi trọng thực lực, bọn họ cũng mong con cháu mình trở nên cường đại.

    Roger đã trộm được một lượng linh thạch đủ để tu luyện một thời gian dài nữa, hắn không muốn cả đời làm người hầu hèn mọn tại đây. Ban đầu hắn dự định gia nhập Hội Cây đào nhưng bây giờ đã đắc tội người khác, hắn không tiện đi lung tung nữa.

    Chửi rủa thì chửi rủa, nhưng Roger vẫn đi theo tên thông báo chuẩn bị vật dụng.

    "Ngày mai chính là cơ hội tốt để trốn ra, ta cần tranh thủ tốt cơ hội này. Nếu để tên quản gia đổi ý thì không biết đến bao giờ mới trốn được nữa.".

    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:30.

  6. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,alientuskarr,chiengminh,dnna261,hbk_123,phamquangdung,tungnkst,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 8: Kẻ Hầu Hèn Mọn (2)



    Cùng mấy tên hầu khác ngồi trong xe vẫn do một con ma thú đầu lừa thân trâu kéo, Roger nhắm mắt vừa ngủ vừa tu luyện. Tay hắn cầm một khối linh thạch giấu trong túi, nhân lúc di chuyển đến địa điểm săn bắn tranh thủ sớm có đột phá.

    Bây giờ là tháng 10, mùa đông năm nay đến sớm, tuyết đã bắt đầu rơi nhẹ ở tỉnh Sheets, miền bắc Lopez. Các tiểu quý tộc (ý chỉ các quý tộc còn trẻ, không phải quý tộc bậc thấp) và hộ vệ đều mặc áo ấm. Chỉ có các người hầu vẫn chưa đến thời điểm thay đổi đồng phục, bọn họ cũng gần giống như nô lệ mà Roger xem trên phim ảnh lúc trước, sống hay chết đều được, chỉ là chết rồi thì mất công mua thêm thôi.

    "Thật không biết bọn công tử này sao lại muốn đi săn, có lẽ bọn chúng còn không biết mùa nào mới là mùa săn bắn, chỉ là nổi hứng muốn đi thôi. Không biết là đi săn hay đi lãng phí tiền của".

    Đến gần trưa, các người hầu đều xuống xe bắt đầu cắm trại. Roger cố ý nhận việc dựng một lều trại to nhất, trang trí kém nhất, hắn đoán cái lều này sẽ là nơi chứa nhu yếu phẩm trong chuyến đi ba ngày này.

    Dẫn đầu đội ngũ là ba tên Thập tinh Ma đạo sĩ hắn gặp gần một tháng trước và một tên mặt trắng dáng người thấp bé khác. Xung quanh còn có gần ba mươi tên Ma đạo sĩ và hai trăm hộ vệ Pháp Sĩ, đám người đi săn này mà đến tỉnh Murry phỏng chừng có thể gây ra chiến tranh giữa hai nước. Hăn tự hỏi quốc lực của Lopez và Malonia chênh lệch như thế, sao Malonia vẫn không bị diệt quốc.

    Biết trốn đi dưới mắt đám người này là chuyện không thể, Roger đã sớm chuẩn bị trước. Tên quản gia luôn ở trong phủ, vì vậy chỉ huy đám người hầu làm việc là Oliver, kẻ đã ra lệnh cho đám thuộc hạ "dạy dỗ" hắn lúc trước.

    - Tên kia, ngươi tiếp tục dựng, ta sang chỗ đại ca Oliver một chút.

    Roger rất khó chịu, có lẽ vì đám người hầu đều biết hắn đã chọc giận Oliver nên mỗi lần gặp mặt đều hay gọi "tên kia" với hắn, đã vậy còn cố ý mượn tên Oliver kia bắt hắn một mình làm việc. Đám người hầu hèn mọn nhất về cơ bản không có lương, gần như cả đời chúng đều phải ở trong nhà của chủ nhân, vì vậy ai cũng phải nể mặt đám người hầu có lương bổng, lại tương đối tự do như quản gia, kẻ hầu hạ các tiểu quý tộc từ nhỏ, hay đám hộ vệ.

    Nhìn thấy tên Oliver đi về phía này, Roger cười cười một chút tiến lại.

    - Cậu Oliver, cậu thấy tôi…

    - Giờ mới biết nịnh nọt à? Ta làm người cũng rất rộng lượng. Chỉ cần ngươi một mình mang hết đống đồ trên cái xe kia vào trong lều, mỗi sáng đến chỗ a miêu thay hắn quét sân rồi sang chỗ a cẩu thay hắn nấu nước là được.

    Nhìn cái xe chạy đến đậu trước cửa lều, Roger biết hắn đang cố ý làm khó, cái xe to như vậy hắn dùng cả ngày cũng chưa chắc mang hết xuống được.

    - Haha, cậu đã dạy bảo thì tôi nhất định làm theo rồi, sau này còn nhờ... đại ca chiếu cố nhiều hơn.

    Oliver hài lòng dẫn theo tên vừa nãy rời đi, nếu Roger đã có giác ngộ vị trí hiện tại thì hắn cũng không cần làm khó nữa, sau một thời gian lại có thêm người hầu thì chuyển bớt việc của hắn sang cho tên người mới là được.

    "Ta định dùng cớ giảng hòa để được làm việc một mình, bây giờ lại càng tốt. Ngươi đã mang cái xe đến đây, kế hoạch của ta lại càng dễ dàng hơn".

    Nguyên tố thổ gần như nơi nào cũng có, Roger nhìn xung quanh một chú, xác định không có ai rồi triệu hồi ra một tinh linh thổ cao chỉ 1m, ra lệnh cho nó khuất người sau cái xe phụ mình mang đồ vào trong.

    Để tên kia chất mấy cái thùng đồ vào lều chỉ chừa lại một khoảng trống ở giữa, Roger lấy mấy mảnh linh thạch ra, bắt đầu kế hoạch đào tẩu của mình. Hắn cần chế tạo một vật, thứ mà sau này hắn sẽ sử dụng rất thương xuyên mà chưa có ai ở thế giới phép thuật này làm ra.

    Suốt đêm qua hắn đã nghiên cứu một chút thông tin trong itáo, hắn không hút năng lượng trong linh thạch tu luyện mà còn truyền thêm ma lực của bản thân vào trong 1kg linh thạch này, làm vậy sẽ khiến 1kg linh thạch dù bị cắt nhỏ, đập nát cũng không sao trở nên bất ổn hơn, lại buộc nó vào dây thừng nhỏ tẩm dầu lại rồi luồn sợi dây thừng nhỏ vào thùng dầu trong lều, đóng chặt nắp lại, sau đó lại xếp thêm 500kg linh thạch bị cắt nhỏ thành hình tháp rỗng xung quanh.

    Phép sơ cấp Lưu Giữ Hệ Ma Chú, phép này sẽ lưu giữ một phép thuật sơ cấp, sau đó lại dùng năng lượng linh thạch phóng thích ra, nguyên lý tương tự như quyển trục ma pháp nhưng dễ tạo ra hơn nhiều, chỉ có khuyết điểm cần số linh thạch tương ứng với phép được lưu trữ để xếp trận, điều này không tiện để mang đi, chủ yếu chỉ có thể bày trong tháp ma pháp để phòng thủ.

    Trận pháp của phép này hắn không có thời gian học, nhưng hắn đã đơn giản hóa nó đi, việc này sẽ khiến phép được lưu giữ trong trận pháp yếu bớt, lại khiến trận pháp chỉ tồn tại trong một thời gian nhất định.

    Hắn lại dùng thêm vài mảnh linh thạch cắt nhỏ, bày một bản đơn giản hóa của phép sơ cấp Lưu Giữ, cho nó lưu giữ phép sơ cấp Thiêu rồi đặt cạnh sợi dây thừng.

    Sau một thời gian, phép Lưu Giữ bản thu nhỏ sẽ biến mất làm phép Thiêu Đốt xuất hiện, dùng năng lượng ít ỏi từ mấy mảnh linh thạch nhỏ thiêu đốt sợi dây thừng.


    Sợi dây sẽ cháy và đốt miếng linh thạch có năng lượng đang bất ổn giống như một cái bấc dùng nhiên liệu là dầu bên dưới. Hắn không xếp nhiều linh thạch để dùng phép Thiêu Đốt mà dùng dầu vì một lúc mất hơn 500kg đã là một tiêu hao lớn lúc này, không thể lãng phí thêm.

    Sau một lúc, mảnh linh thạch 1kg bị kích thích sẵn sẽ nổ mạnh, vụ chỉ đủ giết mấy tên cỡ Nhất, nhị tinh Pháp Sĩ, nhưng nó sẽ đẩy 500kg linh thạch đi xa, mấy mảnh linh thạch gần nhất bị vụ nổ kính thích mạnh nhất lại nhanh chóng phát nổ, chúng lại kích thích và đẩy mấy mảnh khác ra xa hơn rồi lại tiếp tục cho đến hết 500kg linh thạch như các nguyên tử bị kích thích trong phản ứng nhiệt hạch.

    Kết quả là 500kg linh thạch bình thường dù khó nổ cũng phải trở thành 500kg boom hẹn giờ! Vụ nổ không chỉ tập trung tại cái lều này mà còn liên tiếp phát nổ rộng ra xung quanh. Cho dù Thập tinh Ma Đạo Sĩ đứng cách đó mấy trăm mét cũng phải ôm hận mà chết.

    Dùng đồ vật linh tinh sẽ không dùng đến và mảnh bạt lớn che hết lại, hắn từ từ dọn cho xong đồ trên xe xuống. Cho dù không lấy mấy vật chắn đi, nhưng 1kg linh thạch nổ cũng đã đủ phá tan cái lều này.

    Vậy là phép Lưu Giữ thu nhỏ với khuyết điểm quá lớn là không tồn tại lâu tưởng như là thứ vứt đi, nhưng với tư duy từ người hiện đại đã được hắn biến thành kíp nổ hẹn giờ.

    Đến chiều ngày thứ ba khi mọi người thu xếp chuẩn bị đi về thì hắn chỉ cần lấy cớ bê đồ hay gì đấy từ từ đi lại. Mọi người đều có mặt trong phạm vi vụ nổ vì chuẩn bị về nên sẽ tập trung chờ hay ở trong lều trại xung quanh. Chắc chắn không có ai trừ hắn thoát. Mà cho dù có thì họ sẽ chỉ nghĩ đến việc có kẻ đối địch dùng phép thuật cường đại tập kích chứ không phải là tên người hầu vô dụng đặt thứ họ không biết là boom hẹn giờ.

    Đoàn người bận rộn chuẩn bị suốt cả ngày, hay nói chính xác hơn là những người hầu và binh lính hộ vệ bận rộn chuẩn bị suốt cả ngày, còn các công tử tiểu thư kia thì không dẫn người đi dạo xung quanh vùng ngoại thành mà họ ít khi đặt chân đến thì cũng ngồi đốt lửa nói chuyện tán dóc. Đến lúc mặt trời đã lặn, Roger và mấy người khác mới được nghỉ ăn tối.

    Không ai đi vào lều lớn lấy đồ phát hiện ra quả boom hẹn giờ đâu tiên trên thế giới này bên trong, điều đó khiến hắn khá yên tâm.

    Cho dù có người thấy, bọn họ cũng chỉ thấy một đống linh thạch hình dạng kỳ lạ (vì là vật trang trí bị cắt nhỏ) của mấy vị công tử không biết dùng làm gì mang theo, người hầu hay hộ vệ sao có thể lén lút mang vật quý như linh thạch chất đống ở đây.

    Người hầu ngoài tên Oliver, chỉ có thể ăn một ít bánh mì đen (loại người nghèo ăn trước đây chứ không phải như bây giờ) cùng rau quả, các hộ vệ mới được ăn đầy đủ thịt cá. Còn quý tộc tất nhiên có đồ ăn của quý tộc.



    Ăn xong, đang quét ít tuyến gần lều trại của mấy vị công tử thì Roger chợt nghe có người gọi.

    - Này, ngươi mau đến đây nướng thịt giúp ta, thứ này khó dùng quá.

    Một vị công tử bột chừng 17,18 tuổi thực lực Pháp Sư sơ cấp đang vẫy tay gọi hắn. Bây giờ còn chưa đi săn mà bọn họ đã có thịt để nướng. Đây rõ ràng đây là thịt mua ngoài chợ về, để cho người trong phủ ướp sẵn cả gia vị, chỉ còn chờ nướng lên ăn. Chắc mọi người đã đoán trước bọn họ cũng chẵng săn bắn được gì ra trò rồi.

    Cầm vĩ thịt nướng đưa lên trên ngọn lửa, sau vài phút mấy que thịt nướng cũng đã gần chín, gã công tử ngủi thấy mùi thơm nhịn không được liền đưa tay bắt lấy một que cho vào miệng.

    - Phì, tên khốn! Ngươi định giết ta sao? Nóng thế này làm sao mà ăn được.

    Gã phun thẳng vào mặt Roger quát lên. Còn chưa kịp mở miệng thanh minh, hắn đã nhận được thông báo nguy hiểm nên lập tức dùng Thạch Bì, gã công tử vừa nói xong đã thả một phép sơ cấp Hàn Sương làm đóng băng cánh tay phải đang cầm vĩ thịt hướng về phía gã của Roger.




    Nhìn tên người hầu không bị biến thành tượng băng, gã công tử ngẩn người ra chốc lát rồi quát lớn như sợ người xung quanh không nghe thấy:

    - Cút! Ta mà thấy ngươi nữa thì không chỉ lấy một tay của ngươi mà sẽ lấy cả mạng ngươi.

    Cũng không có ai chú ý đến việc nhỏ này, Roger nhanh chóng tán phòng hộ đi, hắn siết chặt nắm tay trái cuối đầu đi về một góc tối. Gân xanh trên trán hắn nổi lên, hàm răng nghiến chặt không nói lời nào.

    Trong bóng tối khuất sau lều trại, hắn từ từ chữa trị cánh tay bị đóng băng đang run rẩy vì cả cái lạnh bên ngoài lẫn bên trong.

    Sáng hôm sau, cuộc săn chính thức bắt đầu. Roger bị chọn phải đi theo hầu ngựa cho một người, tay hắn đã gần khỏi nên gã công tử hôm trước không nhận ra, cũng phải. Ai lại đi nhớ mặt một tên người hầu chứ. Quan sát một chút thấy có tất cả 12 vị công tử và 3 vị tiểu thư đang ngồi trên yên ngựa, tính luôn mấy người còn quá trẻ không được đi săn xung quanh thì có lẽ hơn một nửa dòng chính của nhà Winn đời này đều ở đây. Trong đó còn có cả vị đại, nhị tiểu thư của tộc trưởng – hai kẻ đầu sỏ chân chính trong "vụ tập kích bí ẩn của Robin Hood" mà hắn thiết kế ra.

    "Càng đông càng tốt, tốt nhất là nổ chết cả hai con ả và tên công tử kia".


    Từ những tin đồn lần trước, khiến Roger nhận ra suy nghĩ của chính con người còn lợi hại hơn cả pháp thuật. Hắn đã quyết định tạo ra một thân phận cường đại thần bí để đánh lạc hướng, đồng thời sau này sẽ sử dụng cái tên Robin Hood trong lúc cần thiết. Dù sao cái danh thiếp cũng dùng kỹ thuật hắn chưa biết in ra, kỹ thuật in ấn lạc hậu thời phong kiến ở đây không thể giả mạo nổi.

    Còn cái itáo của hắn hôm qua đã hiện thông báo sẽ hoạt động chậm lại hơn một ngày, hắn đã sớm quen việc này sau mỗi lần nhận thông báo nguy hiểm. Phải đến chiều ngày mai kế hoạch của hắn mới bắt đầu, lúc đó itáo vẫn kịp hoạt động để cảnh báo hắn lúc cần.

    - Ta cũng muốn đi săn, cho ta lên với!

    Một giọng dễ thương có phần bướng bỉnh vang lên cắt ngang suy nghĩ của Roger. Nếu bình thường, giọng nói cùng câu nài nỉ này có lẽ sẽ kích thích người khác muốn chiều theo ngay lập tức, nhưng khi rơi vào tai Roger, lại khiến hắn muốn kích thích quả boom ngay lập tức.

    - Thôi chắc không sao đâu, cho muội ấy chầm chậm cưỡi một chút cũng không có gì.

    Một tên công tử nói với vị đại tiểu thư:

    - Thôi được rồi, muội chơi vài phút thôi đấy, chẳng may bị ngã thì phụ thân sẽ nổi điên lên mất.

    Một ngoại lệ dẫn đến mấy tên nhóc 15,16 tuổi xung quanh đi theo xem vui liền nhao nhao đòi được đi, mọi người cũng chỉ đành đồng ý.

    Nhưng chờ vài giây, ngựa đã được dẫn đến mà không có ai lên ngựa. Roger nhanh chóng nhận ra một điều bất thường.

    Mọi người xung quanh đều đang nhìn hắn!

    Sau vài giây nữa, tên Ma đạo sĩ mặc giáp nặng phía sau hắn liền hung hăng dùng chân đá mạnh vào khớp gối của Roger khiến hắn đau đớn ngã phải chống cả hai tay xuống đất.

    - Thật là vô lễ! Không biết lão Mansfield dạy bảo hắn như thế nào? Lại để cho một kẻ hầu hèn mọn khiến mọi người phải chờ như vậy.

    Trong lúc Roger đang cảm thấy đau đớn vị đã bị đá trật khớp xương, một tên người hầu khác ở gần đó đã dẫn ngựa đến ngay bên cạnh Roger.

    Hắn liền cảm nhận được, một cái chân đã giẫm lên lưng của mình.

    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:35.
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,momo123,phamquangdung,tungnkst,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 9: Sự Khác Biệt



    Người hầu không giống hộ vệ hay người giúp việc làm thuê, họ là tài sản riêng để phục vụ chủ nhân, bao gồm việc quỳ xuống cuối người cho chủ nhân lên ngựa.

    - Hừm, ngươi tưởng ngươi là ai? Dám để bổn công tử phải chờ, khi về ta phải tự tay chặt hai chân của ngươi.

    Tên công tử nhỏ tuổi leo lên được lưng con Unicorn to lớn, liếc mắt nhìn Roger dưới đất.

    - Chỉ là mấy con chó thôi, đệ để tâm làm gì. Chúng ta nên nhanh chóng xuất phát – Giọng nói êm tai của vị đại tiểu thư kia vang lên.

    Mấy tên người hầu khác đã dẫn thêm ngựa đến, cũng làm y như Roger lúc này, quỳ sát đất cho mấy tên quý tộc nhỏ giẫm lên lưng để thuận tiện lên ngựa. Cả đám nhanh chóng quất roi chạy vào khu rừng cây đầu đông lưa thưa lá trước mặt, mấy tên hộ vệ thúc ngựa theo bảo vệ, còn các người hầu chạy bộ đằng sau.

    Những tiểu quý tộc nhỏ tuổi này có quyền lực, dù là mượn được từ sức mạnh và địa vị của cha mẹ họ. Họ có quyền đối xử hắn – một kẻ yếu, thế nào tùy thích. Ai quan tâm đến hắn chỉ là người thường đi trước cổng thành hay người hầu mua từ chợ? Mọi người chỉ biết, hắn là kẻ yếu phải quỳ dưới chân cho họ lên ngựa.

    Một trận tuyết nhỏ xen lẫn bụi bốc lên bên cạnh, chịu đựng đau đớn, Roger không còn cảm thấy thấu hận những người này như trước nữa. Hắn cảm thấy bình tĩnh, rất bình tĩnh. Hắn đã chính thức hiểu bản thân không có sức mạnh thì sẽ thế nào. Thù hận này, hắn chỉ cần nhớ kỹ là được.

    Roger được thay bởi một tên khác, còn hắn bị một Pháp Sĩ nhấc lên, cũng không cần bước vào mà ném thẳng hắn vào trong một lều trại của người hầu. Tên này đã khiến mấy tiểu quý tộc không vui, hắn có thể không sống lâu nữa, không cần phải khách khí với người sắp chết làm gì.

    Nằm trên đống rơm khô trong lều, cảm nhận vết thương ở chân, Roger không tức giận. Nếu đã sớm xem chúng là kẻ thù thì không cần tức giận vì việc này. Điều hắn cần làm là điều chỉnh lại kế hoạch.

    Chân đã bị thương không di chuyển được, xung quanh đầy hộ vệ đi tuần, Roger biết việc kế hoạch của hắn đã không thể hoàn thành, nói không chừng tên công tử kia quay về, hắn thật sự sẽ mất đi đôi chân.

    Roger nằm bất động trên đống rơm suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, bất giác trời đã bắt đầu tối, bọn người đi săn cũng đã trở về. Khi về tên nào cũng bắt được mấy chiến lợi phẩm, rất rõ ràng là có người cố ý thả vào trong rừng mà chúng không hay biết.

    Roger đang suy tính việc có nên liều mạng cùng chết với đám người này không. Nhưng dùng tay lết ra cửa lều, nhìn đoàn người mũ trụ sáng bóng, quần áo hoa lệ, kẻ cầm pháp trượng, người cầm đao kiếm, hắn mới biết không dễ giết tất cả đám người này.

    Tính toán trong itáo không sai, nửa tấn linh thạch đủ để người khác đi nửa đường đến Pháp sư thừa sức nổ chết Thập tinh Ma đạo sĩ, nhưng đó là hắn không chuẩn bị trước và không có trang bị gì. Những hộ vệ ngoài thực lực không tồi, còn có giáp trụ đã được gia chú các trận pháp phòng ngự ít nhất là trung cấp, cho dù bị nổ cũng chỉ chết vài tên đứng gần.

    Cả những quần áo quý tộc kia thoạt nhìn chỉ thấy đẹp hơn, quý phái hơn bình thường, nhưng đều là ma pháp bào lực bảo vệ chỉ yếu hơn giáp trụ cứng một khoảng, đó là chưa kể đến pháp trượng mấy tên kia đang vung vẫy được ma chú sẵn vài phép thuật bảo mạng của mấy tên quý tộc giàu có.

    Nếu năng lực phòng ngự của đoàn người ban đầu chỉ là một thì sau khi trang bị đã tăng lên ba, bốn lần. Dùng thêm linh thạch chỉ làm lãng phí thêm.

    Cũng may cuối cùng đám người thu hoạch không tệ, đã sớm quên chuyện của hắn. Đám hộ vệ, người hầu cũng không nhắc đến mấy chuyện mất hứng, vì vậy chuyện một người bị đá tàn phế chân không ai nhớ tới.

    Buổi tối, Roger mới nhớ đến phải nhanh chóng chữa trị chân, nếu không, hắn thật sự mãi mãi không đứng lên được nữa.

    Hắn đã suy nghĩ kỹ càng. Cả nửa tấn linh thạch làm thuốc nổ vẫn không giết được tất cả, nhưng hắn vẫn cho nổ, xem như trả thù một khoản trước. Dù sao cũng không có ai nghĩ đến hắn là người tạo ra vụ nổ.

    Không có ai ngủ ở cái lều mà hắn đang nằm, cũng không có thuốc men chữa trị, không có cả cơm hay nước. Đoán chừng người ta đã thực sự bỏ mặc hắn.
    Đến sáng hôm sau, hai tên hộ vệ kéo hắn đi, ném đến trước mặt Oliver, hỏi:

    - Cậu Oliver, chúng ta làm gì với tên này đây?

    Nhổ một bãi nước bọt vào Roger đang nằm dưới chân, hắn không thèm nhìn nữa nói:

    - Quăng vào rừng, cứ để hắn tự sinh tự diệt. Đã sớm biết tên này không sống lâu mà.

    Một tên hộ vệ giắt ngang hắn lên ngựa, phóng nhanh vào trong rừng rồi ném xuống một chỗ. Nếu hắn bị thương nặng không được chữa trị thì sẽ chết vì nhiễm trùng hay đói khát trong này.

    Lúc bị đưa đi một khoảng ngắn, Roger đã thả tấm thẻ nhỏ ghi tên Robin Hood lại, nếu nhà Winn điều tra việc này thì chắc chắn tìm thấy nó.

    Đã mấy lần hắn suýt bị bọn họ giết chết. Hắn đã nghe ở đâu đó nói rằng: "Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân". Lần này có giết được ai không cũng không quá quan trọng, hắn đã được tự do, cái cần làm chỉ là đòi lại ít ân oán.

    Nói ra cũng lạ, Roger đến giờ vẫn không biết tên những người đã hại mình, hắn chỉ biết họ là con của tộc trưởng hiện tại, còn cụ thể thì không biết. Bình thường đám người hầu không dám nói về chủ nhân, hắn cũng không tiện hỏi.

    Có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Hắn từ lúc ở trái đất đã không phải quân tử, chỉ là một người bình thường khá lười biếng. Hắn không chủ động trêu chọc ai, cũng không ai làm gì hắn. Nhưng nếu có kẻ tưởng hắn ngu ngốc, hắn cũng không ngại "khai sáng" cho kẻ đó một chút. Nhà Winn sẽ sớm thưởng thức việc này.



    Việc hắn bị vứt bỏ chỉ là tình cờ ngoài kế hoạch, giờ lương khô không đủ, hai chân Roger chưa thể đứng lên ngay được, hắn chỉ đành xem bản đồ, từ từ lết về phía đường mòn trong rừng chờ người đi qua cứu.

    Dù cố hết sức, nhưng đã khuya mà hắn chỉ dùng tay lết gần đến đường mòn trên bản đồ, còn cách hơn 300m nữa, có lẽ đêm nay chỉ có thể chịu đói, chờ vài ngày nữa vết thương sẽ hồi phục phần nào.

    Những cơn gió lạnh thổi đám lá cây khô còn sót lại bay cùng tuyết, nằm dựa vào gốc cây, Roger mơ màng suy nghĩ đến tương lai. Hắn không ngờ vì một lý do ngớ ngẩn mà mình bị bắt đi, lại vì một lý do ngớ ngẩn khác mà mình được tự do trở lại.

    "Trước mắt là phải rời khỏi đây, đi đâu cũng được. Không nên ở lại tỉnh Sheets này. Khu rừng là biên giới tự nhiên ngăn cách với tỉnh Dewey nằm ở phía đông bắc, hi vọng ngày mai sẽ tìm thấy ai đó trong rừng..."

    Hắn suy nghĩ một lúc rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, sự lạnh lẽo và những việc xảy ra mấy ngày nay đã khiến hắn mệt mỏi.

    Sáng hôm sau, Roger thức dậy. Hắn tìm được nguồn nước uống và dự trữ trong không gian trữ vật, nhưng vẫn không bắt được con thú nào. Dù vậy nhưng may mắn trong bất hạnh là không có con ma thu nào tìm đến hắn, có lẽ chúng đã bắt đầu ngủ đông cả.

    Dùng tay kéo lê thân thể trong rừng đầy gập ghềnh, đến lúc tối Roger cảm giác hai tay tê cóng vì lạnh, mắt đang mờ đi, tai hắn đã không còn nghe thấy gì nữa. Vết thương đã khá hơn chút nhưng hắn bắt đầu buồn ngủ vì kiệt sức. Tinh thần cũng càng lúc càng mơ hồ, cái lạnh đang dần thấm vào cơ thể.

    Cuối cùng, hắn cũng đã lết đến con đường mòn do mấy mạo hiểm giả đi nhiều tạo ra. Cảm giác sống sót khiến hắn hưng phấn hét lớn mấy tiếng. Nhưng hắn nhanh chóng thất vọng vì chờ hơn hai giờ vẫn không có ai đi ngang qua đây, có lẽ chỗ này vẫn quá sâu trong rừng. Hắn gục xuống vì mệt và lạnh.



    Trời lại sáng, rừng cây đã ấm hơn một chút, một tiếng động chợt lọt vào đôi tai đang ù ù của hắn.

    Không cần nghĩ ngợi, mà tinh thần của hắn cũng không nghĩ gì nhiều được nữa, itáo đã hoạt động bình thường nhưng hắn không còn đọc nổi thông báo nguy hiểm. Roger cố mở mí mắt nặng trịch, dốc hết ma lực còn sót lại khi đang điều trị hai chân, khó nhọc nâng tay lên, đầu mặc niệm phép Thiêu Đốt phóng thẳng vào bụi cỏ trước mặt.

    "Kheèe…"

    Một con côn trùng hình dáng như con gián, to hơn nắm tay bị hắn thiêu gần chết, dù sao ma lực của hắn không còn nhiều.

    Mặc kệ con gián khổng lồ này kinh tởm ra sao, Roger liền lết đến cầm con gián lên, một ngụm cắt đứt nửa phần thân con gián. Mấy cái chân gián nghoe ngoảy trong miệng, chất dịch xanh xanh chảy từ nữa thân dưới con gián và từ miệng hắn ra, dính đầy tay, hắn nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

    Chỉ sau giây lát, hắn đã nuốt xong con gián to bằng nắm tay người lớn, cả máu xanh tanh tưởi của nó cũng bị hắn liếm hết. Người sắp chết đói không quản đồ ăn là thứ kinh tởm thế nào, chỉ có bản năng sinh tồn là thứ duy nhất điều khiển cơ thể. Cho dù bảo họ ăn thịt đồng loại, có lẽ cũng sẽ có người ăn.

    Ăn xong con gián, Roger cảm giác cơ thể có thêm chút khí lực, hắn lại ngồi trên một tảng đá nhắm mắt tu luyện, hồi phục lại ma lực.

    Không phải hắn không nghĩ đến dùng Thiêu Đốt sưởi ấm, nhưng hắn không chịu nổi tiêu hao thời gian dài, lại phải điều trị chân, nếu không hắn căn bản không thể ra khỏi khu rừng này.

    Cơn tuyết nhẹ từ từ chuyển thành mưa đá rơi xuống, trời càng lúc càng lạnh hơn. Roger chỉ đành chống tay lết tiếp vào một tán cây lớn gần đó. Bỗng nhiên, hắn phát hiện dấu tích một cái hố dưới tán cây.

    Hắn từng xem qua mấy thông tin về điều tra, trinh thám trên mạng nên chắc chắn chỗ này bị người ta đào lên rồi cố ý để dấu vết lại. Nghĩ có thể có thức ăn dự trữ của mấy nhóm lính đánh thuê, Roger lại cố sức dùng mấy phần năng lượng từ con gián đào cái hố lên.

    Hố đã cũ, cũng không quá sâu, Roger đào từ trong ra một cái hộp. Gấp gáp mở cái hộp ra, bên trong lại là một cái đũa phép cũ kĩ, một lá thư, cùng một cuốn sách.



    Hắn đã sắp chết. Dù đào được thần khí, cũng không ăn vào bụng được. Bên trong cái đũa được ma chú phép thuật gì, hắn không muốn xem, cả quyển sách có vẻ là sách ma pháp hắn cũng không đọc. Thả cái hộp vào không gian trữ vật, để tránh mưa đá, Roger lại nhắm mắt tu luyện, cố quên đi cơn đói và cái lạnh.



    Lần nữa mở mắt ra, Roger không biết mình đã tu luyện bao lâu. Bây giờ lại là một buổi sáng, chân hắn đã bình phục nhiều, có thể chống một nhánh cây để di chuyển.

    Dù rất lạnh và đói, bị gió lạnh thổi vào mặt, hắn cũng phải cố kéo mí mắt lên, chống nhánh cây từ từ đi dọc theo con đường mòn, mong có thứ gì có thể ăn hay may mắn hơn, gặp được ai đó.

    Roger sớm đã thay trang phục người hầu bằng ma pháp bào do hắn tự chế lúc trước để ấm hơn, nếu lúc này có người cứu hắn, để họ gặp được trang phục người hầu cũng khiến họ sợ phiền phức.

    Khó nhọc di chuyển, Roger bất ngờ nhìn thấy một con gà rừng ngủ trước mặt không xa. Tập trung tinh thần, im lằng di chuyển đến gần, hắn cố gắng tiếp cận khoảng 5m định phóng hỏa.

    Bỗng một cơn gió lạnh khiến con gà tỉnh dậy, hắn đang bò đến đành cố nén đau, dùng hai chân với khớp gối tổn thương bật mạnh đến định tiếp cận con gà, nhưng nó đã nhanh chóng chạy mất.

    Lại ngã xuống, nằm trên mặt tuyết, hai chân lại đau đớn hơn, vết thương có chút lành lặn lại nghiêm trọng. Roger tràn đầy thất vọng không gượng dậy ngay được, hắn cảm giác mình quá nhỏ bé, yếu ớt. Phải vào phút sau, hắn mới bình tĩnh tiếp tục đi tiếp.

    Đi một lát, hắn cảm thấy có cái gì đó, giơ tay phóng lửa vào đống tuyết bên trái, một con bọ cạp lập tức bi thiêu sống. Lúc này hắn đã phát hiện ma lực đã gia tăng đáng kể, có lẽ bất cứ lúc nào cũng có đột phá, nhưng hắn lại không chút vui mừng.

    Roger bỏ đầu và đỉnh đuôi của con bọ cạp rồi cho vào miệng nhai.

    Lúc trước ăn cả con gián hắn cũng không cảm nhận được gì, nhưng bây giờ nhai con bọ cạp rồi nuốt xuống, cảm thấy chân, gai trên người nó trong miệng, mùi hôi thối bốc lên tận mũi khiến hắn suýt chút nôn ra. Roger uống chút nước làm dịu lại rồi đi tiếp.

    Hắn cảm thấy cô độc. Chưa bao giờ cô độc như lúc này. Con đường mòn trước mặt như kéo dài ra vô tận, hắn đi mãi, đi mãi vẫn chỉ thấy màu trắng của tuyết và màu xám của thân cây. Tuyết đã bắt đầu dày hơn, bước chân của hắn đã khó, lại càng nặng hơn trước.

    Cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng cái lạnh và cơn buồn ngủ khiến hắn dần mơ hồ, một con bọ cạp nhỏ không đủ cho hắn đi mãi, không biết bao lâu sau, Roger lại ngất đi.



    - Cậu đã tỉnh rồi à, không ngờ cậu lại hôn mê suốt hai ngày liền. Tôi cứ nghĩ cậu bị rắn cắn mà mãi không tìm được vết thương nào. Sao cậu lại ngất đi trong rừng vậy? May mắn là không có ma thú nào đi qua, tôi đang ăn tối, cậu thấy đói không? Nhìn quần áo, chắc cậu không phải là người ở…

    Một giọng nói to vui vẻ vang lên, Roger liền mở mắt ra. Hắn đang nằm trên giường, bên cạnh là một người đàn ông tóc đỏ hơn 40 tuổi, khuôn mặt khắc khổ, mặc quần áo đen.

    Cảm nhận lời nói liên tục của người đàn ông, và hơi ấm đang tỏa ra từ lò lửa đỏ hồng, những thứ mà hắn đã lâu không cảm thấy từ khu rừng vô tận. Roger im lặng hưởng thụ cảm giác này.

    Hắn sợ mình còn đang nằm ngoài kia, một thế giới trắng và xám mơ hồ, mơ về một giấc mơ ấm áp. Nếu không cẩn thận, hắn sẽ phải tỉnh lại, đối mặt với hiện thực tàn khốc, cơn lạnh, đói và cô đơn.

    Nhìn lại một chút, đây là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, cũng không có mấy món đồ, có lẽ là nhà của một nông dân nghèo. Sau lưng người đàn ông là lò lửa và bàn ăn có mấy củ khoai mì luộc chín bị cắn dở. Mùa đông năm nay đến sớm, nông dân bình thường thu hoạch không được khá lắm.

    - Bố, cậu ấy mới tỉnh, để cậu ấy nghỉ ngơi chút đã!

    Một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, tóc đỏ dài dính một ít tuyết, mặc bộ váy áo nâu không biết đã vá bao nhiêu lần, mở cửa bước vào nhà khiến Roger tỉnh lại khỏi những suy nghĩ. Cô bưng một chén súp nhỏ có mấy miếng thịt bé tẹo đến cho hắn.

    Nhận chén súp còn đang nóng, nhìn vào miếng thịt bên trong, lại nhìn cái bàn bên cạnh lò lửa. Roger không nói gì, chỉ suy nghĩ một chút, rồi nâng chén súp lên uống.


    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:36.
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,momo123,tungnkst,
Trang 2 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status