TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Tự kỷ lâu mệt rồi, ai cho ý kiến giùm xem nên viết nữa không?

Người bình chọn
3. Bình chọn này đã đóng
  • Ờ cũng tạm, rảnh thì cứ viết tiếp

    3 100.00%
  • Bỏ đi, truyện không hay chút nào

    0 0%
  • Cả truyện lẫn cách viết đều tệ, đáng quăng vào sọt rác

    0 0%
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 31

Chủ đề: [Dị Giới - Xuyên Không] Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới - Chương 30

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 10: Ngôi Nhà Đầu Tiên

    Cảm giác thấy chữ hơi nhỏ, không biết có ai thấy vậy không?

    Roger biết là họ đang ăn tối bằng khoai mì, lại nhường cho hắn chén súp, nhưng hắn lúc này thật không thể từ chối. Đã nhiều ngày hắn gần như không ăn cái gì, nếu không có ma lực chống đỡ một phần cho thể lực, hắn đã sớm chết rồi.

    - Cũng may vừa lúc tôi mua về, cậu ăn thêm khoai mì cho đỡ đói.

    Nói rồi cô gái đưa một củ khoai mì vào tay hắn. Còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã vội nói:

    - Tôi tên là Woodrow Rachel, 45 tuổi. Đây là con gái tôi, Lucia. Nó năm nay mới 19 tuổi thôi. Cậu tên gì thế? Sao cậu lại nằm trong rừng? Hình như cậu không phải người ở đây.

    "Ông chú này rất tốt, chỉ có điều nói hơi nhiều một chút".

    - Tôi tên Roger, từ tỉnh Sheets mới đến. Sao chú biết tôi nằm trong rừng thế?

    - Tôi vào rừng lấy thêm ít củi, mãi đuổi theo một con thỏ cuối cùng thì gặp cậu.

    - Cám ơn.

    - Khách sáo cái gì, thôi cậu nên sớm nghỉ ngơi đi, mai chúng ta nói chuyện tiếp. Tôi còn phải dậy sớm đốn củi nữa.


    Nói rồi hai bố con họ ăn một chút rồi ngủ. Vì Roger đã chiếm giường nên ông bố trải thảm ngủ. Hắn cảm nhận ma lực một chút, đã đạt đến Cao cấp Học đồ, Roger nhắm mắt tu luyện rồi ngủ quên, điều mà hắn thường làm mỗi khi tu luyện.

    Buổi sáng, Roger cố ý dậy sớm, hắn kẹp tờ 100 đồng đến giờ vẫn chưa dùng lên bàn rồi định mở cửa đi. Nhưng đến cửa thì hắn mới biết đã bị khóa. Hắn lại không muốn đốt khóa đi ra nên đành tìm xem chia khóa ở đâu.

    "Xoảng". Trong lúc vô ý đánh rơi chiếc nồi sắt xuống đất, khiến Lucia thức dậy, nhìn hắn chào hỏi.

    - Cậu Roger, cậu đã thức dậy rồi à.

    - À, ừ. Tôi định rửa mặt, không ngờ vụn về quá.

    - Cậu chưa khỏe hắn, không nên xuống giường sớm làm gì.

    Đang định trả lời thì Woodrow đã dụi mắt tỉnh dậy:

    - Mấy đứa dậy sớm thế, sao không… Sao lại có tiền ở đây? Cậu Roger, cậu định bỏ đi đấy à.

    Roger có chút xấu hổ cười trừ. Hắn đúng là định bỏ đi thật, chỉ không ngờ mọi việc lại vụng về thế này.

    - Tiền chăm sóc cậu, chúng tôi sẽ lấy. Nhưng không nhiều thế này, cậu vẫn nên cầm lại đi. Cậu mới tỉnh lại, ít nhất hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa.

    Woodrow cầm tờ tiền đi về phía hắn. Lucia cũng không nói gì, rõ ràng ủng hộ ý định của bố mình.

    Roger chú ý quan sát, lúc Woodrow cầm tiền rõ ràng có sự kinh ngạc, vui mừng trong mắt. Nhưng rất nhanh nó đã biến mất, không phải bị che dấu, mà là thực sự biến mất. Những người nông dân này không giảo hoạt như người ở thành phố, họ không biết cách che đậy cảm xúc.

    - Chú đã cứu tôi, chút tiền này cũng không đủ lòng thành, ân tình sau này tôi sẽ trả lại. Chỉ là nói thật, tôi đắc tội với vài người ở tỉnh Sheets. Tôi có thể sẽ kéo hai người vào rắc rối.

    Woodrow không cần suy nghĩ đã nói ngay:

    - Dù nơi đây rất gần tỉnh Sheets, nhưng đây là Dewey. Chắc họ không dám tùy ý đến đây đâu, cậu cứ yên tâm.

    Roger vẫn thấy nên đi là tốt hơn, nhưng hắn không muốn cự tuyệt họ, chỉ đành nói:

    - Vậy tôi ở đây thêm một lúc, phiền chú Rachel và Lucia giúp đỡ.

    Roger tán gẫu với ba người một lúc, Woodrow lại phải đi vào rừng đốn củi. Mùa đông, họ chỉ có thể bán củi cho thành thị gần nhất lấy tiền, mỗi ngày chỉ được khoảng một đồng tiền, đủ để họ sinh hoạt qua mùa đông.

    Phải mất một lúc đảm bảo mình đã khỏe hẳn, Lucia mới chịu dẫn hắn đi xung quanh đây. Hắn đã mất gần một tuần trong khu rừng, nhưng cũng không đi được quá xa, nếu không nhờ con thỏ nào đó, có lẽ không có ai phát hiện ra hắn.

    Đây là một ngôi làng nhỏ không có tên, thuộc địa phận thành nhỏ Dixon, tỉnh Dewey. Ngôi thành quá hẻo lánh nên ở đây cũng không có gia tộc nào trong tỉnh vươn vòi bạch tuộc đến, chỉ do gã thành chủ được cha truyền con nối cai quản.

    Cả ngôi làng chỉ chừng 200 người, hắn cùng Lucia đi bộ dọc theo con sông đã đóng băng giữa làng.

    - A, Lucia cũng đến lúc lớn rồi, dẫn bạn trai từ thành Dixon đến à.

    - Cậu thanh niên đó là ai thế, làm nghề nghiệp gì?


    - Chị Lucia, ra chơi với tụi em với, chú nào kia?

    Mấy người dân làng liên tiếp chào hỏi, Lucia đôi lúc có chút xấu hổ, gặp ai cũng dùng chung một câu giới thiệu về hắn với mọi người.

    "Cậu ấy tên Roger, bố cháu cứu được cậu ấy trong rừng".

    Ngôi làng cũng không quá lớn, chẳng mấy chốc họ đã đi được một vòng. Nhìn cảnh tuyết trắng, hắn bất giác cảm khái.

    "Đã đến đây 4 tháng rồi, thật không dễ dàng gì. Bản thân ta quá yếu, có lẽ nên dừng lại đây một thời gian, chờ trở thành Pháp sư chính thức rồi tính tiếp. Gia tộc Winn đã cường đại hơn xa ta, nếu một ngày đến báo thù, ta cũng nên cân nhắc đến những quan hệ phức tạp trong giới quý tộc".

    Buổi chiều, Woodrow ôm theo một bó củi to trở lại. Nhìn bó củi không đáng bao nhiêu tiền, hắn phải cố lắm mới nhét được vào tay hai bố con họ 50 đồng, xem như là tiền cơm nước.

    - Tôi định ở lại đây một thời gian, chú Rachel giúp tôi dựng một ngôi nhà nhỏ được không.

    - Cũng có chút duyên phận, sau này lại là hàng xóm, cậu cứ gọi tôi là Woodrow là được. Tiền của câu đưa không đủ xây một ngôi nhà, nhưng nếu tự đốn cây làm thành ván thì cũng tạm đủ. Mai tôi sẽ nhờ mấy người trong làng giúp cậu.

    - Không cần đâu chú Woodrow, cháu còn có chút tiền, chú cứ vào thành mua giúp cháu những thứ cần thiết.

    Nói rồi hắn đưa cho Woodrow tờ tiền lúc trước, Woodrow cũng không từ chối, nói:

    - Vậy được rồi, ngày mai chú vào thành mua giúp cháu ít đồ dùng, nếu thiếu lại gặp cháu.

    Tối, Woodrow lại muốn nhường giường, Roger phải từ chối đến mức nói nếu không để hắn ngủ trên thảm thì hắn sẽ ra ngoài. Nếu là trước đây hắn thật không thể hiểu cùng là một thế giới, sao những nông dân này và những người giàu có kia khác biệt như vậy.

    Chính Roger cũng đã khác trước đây, hắn cũng lờ mờ nhận ra điều này. Hắn biết bản thân đang thích nghi với nơi này, điều này không phải bản tính hắn thay đổi, mà là môi trường ép buộc phải thay đổi.

    Không như thói quen trước khi ngủ, Roger không cần thông báo trong itáo cũng sẽ không tiếp tục tu luyện ngay. Hắn đã biết việc tu luyện không nên gấp gáp. Điều hắn muốn làm là trong thời gian trở thành pháp sư, phải học hết các phép sơ cấp trong itáo.

    Bây giờ trong giới Pháp sư hắn chắc hẳn là người nghèo nhất. Linh thạch trộm được còn khoảng 1tấn 300kg, có lẽ vì khác người nên hắn có hiệu suất hấp thu năng lượng linh thạch hơn bình thường. Tiền chỉ còn hơn 100 đồng. Ở thế giới này linh thạch cũng như xăng dầu, nên không thay thế cho tiền tệ.

    Roger buộc lòng phải nghĩ cách kiếm thêm tiền, việc tu luyện cần rất nhiều tài nguyên. Hắn dự định trước bán đi một ít linh thạch làm vốn, rồi học trước Hệ Ma Chú, tạo ra vài thứ bán đi. Hệ này trong itáo hiện tại có các phép sơ cấp "Trang trí, đánh bóng", "Sắc bén", "Kiên cố", "Kháng hỏa", "Kháng băng". Nếu tính luôn cả "Trọng lực" hắn học từ trước, thu thập đủ nguyên liệu cũng có thể tạo ra một ít trang bị ma pháp.

    Ngày hôm sau, Woodrow và mấy người trong làng đã mua vật liệu xây nhà và một ít đồ dùng sinh hoạt cho Roger. Những người dân làng biết hắn có ý định cư liền nhiệt tình giúp hắn xây dựng. Roger chọn một chỗ yên tĩnh ở cuối làng dựng một căn nhà gỗ nhỏ.

    Xây nhà cũng cần mấy ngày, thời gian này hắn chỉ có thể ở nhờ nhà của Woodrow. Suốt khoảng thời gian đó hắn cũng không thấy mẹ của Lucia đâu, nhưng việc nhà người khác hắn cũng không tiện hỏi.



    Sau vài ngày, ngôi nhà đã được xây xong. Nhìn căn nhà nhỏ mới được dựng, Roger có chút hài lòng với bản thân. Đây là căn nhà đầu tiên của hắn ở thế giới này.

    Mở một buổi tiệc nhỏ để cám ơn dân làng đã giúp hắn xây nhà, tiện thể cũng để làm quen người trong làng. Roger cảm nhận không khí vui vẻ trong nhà, cảm thấy nơi này cũng rất được. Những người này không tranh quyền đoạt lợi, cũng không có lòng dạ độc ác, Roger từng nghĩ mình nên an lành ở đây đến cuối đời.

    Nhưng nghĩ đến chuyện bản thân yếu ớt, phải quỳ dưới chân người khác, Roger lại không cam lòng. Hắn đã sớm nghĩ ra mình tu luyện không bị thiên phú ở đây giới hạn. Cái hắn muốn không phải là yên bình, đó chỉ là khoảng lặng trong những tham vọng của hắn. Đến lúc này, Roger đã biết cái hắn muốn chính là quyền lực, sức mạnh, địa vị. Hắn không cam tâm sống cả đời bình thường ở đây, đó không phải lý tưởng của hắn.

    Trong cái sân nhỏ trước nhà, mọi người đang cười nói vui vẻ uống, đám con nít đùa nghịch chạy lung tung, Roger để ý thấy có một người đàn ông khoảng 50, chỉ ngồi một mình. Người này là người duy nhất có ma lực trong làng, thực lực Nhất tinh Pháp sĩ.

    - Lucia, đó là ai vậy?

    - Đó là bác "Thợ rèn" của làng. Không ai biết bác ấy tên gì, bình thường ít nói nhưng rất tốt bụng. Bố em nói trước khi em sinh ra một năm thì bác ấy mới chuyển về đây sống.

    Cầm hai cốc bia, Roger tiến lại gần người đàn ông:

    - Bác Thợ rèn, sao bác không cùng uống một chút?

    Đó là một người đàn ông vóc người to cao, gương mặt thâm trầm, đôi mắt có vẻ lão luyện. Ông ta khác hẳn những người dân sinh sống trong làng này. Ông ta nhìn Roger, trầm giọng:

    - Nghe Woodrow kể lại, tôi biết cậu có câu chuyện của mình. Mỗi người đều có chuyện cũ, nhưng người thanh niên. Tôi phải cảnh báo cậu, nếu cậu gây hại đến ngôi làng này, tôi sẽ không khách khí.

    Nhìn người đàn ông một chút, Roger mở miệng:

    - Bác có thể yên tâm. Tôi không muốn làm gì ngôi làng này, sau một thời gian tôi sẽ rời khỏi đây. Chỉ là trước đó, tôi có thể thuê bác rèn ít đồ được không? Có lẽ sẽ hơi phức tạp.

    - Nếu vậy thì không có vấn đề gì. Tôi cũng có thể rèn một vài vũ khí.

    Hệ ma chú có thể tạo ra các trang bị ma pháp, nhưng cũng giống như việc tạo ra sách ma pháp để dạy phép thuật, ma pháp sư cần hi sinh vĩnh viễn một phần ma lực để tạo ra trận pháp hoặc để lại cảm ngộ. Sỡ dĩ trang bị ma pháp và sách dạy ma pháp quý hiếm là vì ma lực mất đi sẽ không tự phục hồi như dùng phép mà phải tu luyện lại phần bị mất, việc này làm hạ thấp cảnh giới của pháp sư.

    Trận pháp trên trang bị hay mô tả phép thuật càng phức tạp thì càng phải hi sinh nhiều ma lực. Chuyện một pháp sư sắp chết già vẫn không thể thăng cấp, vì con cháu liều mạng tạo ra trang bị hay sách ma pháp tốt khiến bản thân rớt xuống vài cảnh giới hay xuống hẳn Học đồ là chuyện bình thường trong các gia tộc lâu đời. Cũng vì vậy mà những gia tộc nhận được truyền thừa thường mạnh mẽ hơn các thế lực mới nổi.

    Nhưng lò ma chú hoặc bút, mực, sách ma pháp trống có thể làm giảm bớt lượng ma lực phải hi sinh. Chúng còn có thể gia tăng tỉ lệ thành công khi ma chú trận pháp vào trang bị hay viết ra cảm ngộ phép thuật. Nếu bình thường ma chú hay viết cảm ngộ thất bại, ma lực đã hi sinh vẫn không thể lấy lại được.

    Rất ít người có đủ vật liệu và ma lực để chế tạo những vật này, vì thế những vật này dù là kém nhất cũng không phải cứ có tiền là mua được.

    Chỉ có các ma pháp sư tự do cường đại là sỡ hữu lò riêng, đa số pháp sư muốn chế tạo trang bị phải gia nhập thế lực nào đó, mượn hay thuê lại lò của họ. Lúc đó chỉ việc để nguyên liệu và linh thạch vào lò ma chú, rồi điều khiển lò tạo ra trang bị ma pháp như nhẫn, dây chuyền, kiếm... tỉ lệ thất bại và ma lực mất đi sẽ giảm đáng kể.

    Còn như Roger trước đây, dùng tinh thần trực tiếp khắc trận pháp vào trang bị chỉ có thể áp dụng với những thứ bình thường.

    "Kỳ lạ, sao lúc đấy ta không cảm thấy ma lực bị mất bớt nhỉ"

    Đây là việc mà Roger vẫn thắc mắc từ khi chú ý đến Hệ ma chú. Hắn đã có một vài suy đoán, chỉ là không có nguyện liệu để tạo ra trang bị làm thí nghiệm nên không chắc chắn.

    "Quên đi, sau này ta sẽ biết, bây giờ có nghĩ cũng vô ích. Ma lực của ta đã có thể tạo ra trận pháp tốt hơn cho cái áo. Nếu ban đầu chú ý thì có lẽ cái áo còn khắc thêm được một trận pháp nữa, đáng tiếc…"

    Thầm cảm thán bản thân nóng vôi, Roger lại nâng cốc bia uống một ngụm.

    - Mà bác thợ rèn, tôi biết bác chỉ muốn tốt cho dân làng, nhưng bác không nên thử dùng thực lực Nhất tinh Pháp sĩ uy hiếp tôi. Tôi rất ghét bị uy hiếp.

    Roger đứng lên, để lại người đàn ông ngồi một mình đang ngẩn người. Từ khi đến đây, ông ta chưa hề để lộ việc này, sao người thanh niên kia có thể biết được?



    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:37.
    ---QC---
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,tungnkst,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 11: Thành Dixon

    Chương này chém hơi nhiều.


    Thấm thoát đã ba tháng kể từ khi chuyển đến đây. Lúc này đã là đầu xuân, băng tuyết dần tan, các loài thú đã ra khỏi hang, dân làng cũng bắt đầu trồng trọt hoa màu. Roger vẫn sinh hoạt tương đối giống hồi còn đi học. Buổi sáng hắn học các phép sơ cấp mới, chủ yếu tập trung vào Hệ ma chú. Cách vài ngày lại đi vào rừng tìm ít thảo dược, đồng thời chọc vài con ma thú tương đối yếu đi riêng lẻ luyện tập thực chiến.

    Có lần hắn vào rừng chọc nhầm một con sư tử đầu chó, thực lực ngang với Nhất tinh Pháp sĩ, lại thích sống thành bầy đàn. Kết quả, nó gọi cả đàn hơn hai mươi con đuổi hắn chạy đến gần chết. Lần đó hắn mới hiểu sâu sắc câu nói rảnh rỗi sinh nôi nổi là ý gì.

    Roger đã đến đỉnh của Học đồ, chỉ cần tiếp tục tu luyện hoặc có cơ hội thì sẽ trở thành Pháp sư chính thức. Với việc biết cùng lúc khá nhiều phép và kinh nghiệm chơi game, đọc truyện trước kia thì lúc đó có đối mặt với Tam tinh Pháp sĩ cũng sẽ không yếu thế. Vì vậy mấy ngày gần đây hắn thường xuyên tìm ma thú trong rừng hơn.

    Buổi tối Roger vẫn "chăm chỉ" tu luyện, hắn có cảm giác rằng mình minh tưởng thì phải có đến bảy phần ngủ, ba phần tu mới đúng. Thế nhưng hiệu quả cũng không khác gì hắn chuyên tâm tu luyện, vì vậy Roger dứt khoát tu luyện lúc ngủ trưa và tối, chỉ cần kéo dài thời gian ngủ ra một chút là được.

    Hắn đã quyết định hi sinh cái ma pháp bào lúc trước, dùng để luyện tập ma chú. Dù cái áo sẽ bị hỏng và trận pháp không hoạt động nhưng không ảnh hưởng đến việc trận pháp có thể được khắc lên, Roger cần phải luyện tập trước, tránh cho sau này làm hỏng trang bị cần chế tạo.

    Lúc này hắn mới biết cái áo này vốn dĩ rất tốt, hắn luyện tập gần một tháng mới hỏng. Điều này làm hắn tiếc mãi khi lúc đầu khắc một trận pháp quá yếu lên trên.

    Lucia thường hay sang thăm hắn, có lẽ vì mến cô ấy nên lũ trẻ cũng thường chạy đến nhà Roger chơi. Đối với bọn chúng thì "chú Roger" này lớn rồi mà rất lười, suốt ngày chỉ ăn, ngủ rồi vào rừng chơi mà không thấy làm việc gì cả.

    Dân làng cũng từng đến khuyên hắn tìm việc làm, nhưng hắn lại từ chối. Hắn còn đủ tiền trang trải cuộc sống, quan trọng hơn là hắn cần tu luyện, chỉ khi trở thành Pháp sư chính thức hắn mới thoát khỏi cảm giác yếu ớt.

    Ngôi làng nhỏ này không có người trẻ tuổi nào trừ Lucia và đám nhóc, bọn họ đều đến các thành phố sinh sống. Một phần vì làm việc gửi ít tiền về cho gia đình, phần khác vì họ không chịu nổi cuộc sống tĩnh mịch trong làng. Tuổi trẻ thường thích xông sáo ra bên ngoài tìm hiểu mọi thứ, đặc biệt là nghe mấy lính đánh thuê trong thành tán dóc về chuyện họ lăn lộn bên ngoài gặp phải.

    Hai tháng binh yên làm Roger rất thoải mái. Dân làng ban đầu chỉ khá nhiệt tình, nhưng càng lúc họ lại càng quý hắn vì họ nghĩ rằng hắn là một bác sĩ trẻ. Có bác sĩ trong làng thì mọi người cũng cảm thấy an tâm hơn.

    Bình thường khi bị bệnh hay bị thương họ đều vào thành tìm bác sĩ, người chuyên dùng thảo dược chữa bệnh. Chuyện tìm Pháp sư hệ phục hồi gần như không có ai nghĩ đến, dù là Học đồ thì họ cũng không đủ khả năng chi trả.

    Nhưng có lần một người trong làng đang đêm đột nhiên trở bệnh nặng không kịp đưa đến thành Dixon chữa trị. Mọi người tưởng người này không qua khỏi thì Roger lại chạy đến cho anh ta ăn ít thảo dược bồi bổ để che mắt, rồi lại lén dùng phép Trị liệu chữa cho anh ta, sau vài ngày thì bệnh tình đã tốt lên.

    "Mình lúc trước gãy mấy cái xương, trọng thương nặng cũng có thể trị khỏi, mấy cái này đáng gì chứ. Để họ nghĩ mình là bác sĩ cũng tốt, miễn cho họ cứ vài ngày lại đến bảo mình tìm việc làm"

    Mọi người đều vui khi biết Roger là bác sĩ, nhưng "bác thợ rèn" và lũ trẻ trong làng thì không hẳn. Ông ta biết chỉ vài dược liệu không thể trị bệnh đơn giản như vậy, Roger nhất định có nhiều chuyện không muốn lộ ra. Còn lũ trẻ lại giận hắn đến mấy ngày. Lúc trước mỗi khi bị mắng lười biếng, chúng đều nói:

    - Chú Roger ở cuối làng cũng như vậy mà!

    Nhưng từ khi Roger biến thành bác sĩ, mỗi khi chúng nói ra câu này thì bố mẹ chúng lại hỏi:

    - Vậy con có biết chữa bệnh không?

    Mấy ngày sau, Roger đều bị đám trẻ vây quanh ép hỏi hắn cách chữa bệnh.

    - Anh Roger, lũ trẻ rất thích đến nhà anh chơi.

    Lắc đầu, Roger nói:

    - Chúng chỉ thích cái cớ của chúng thôi. Mà em cầm cái gì thế, Lucia.

    Cả nhà của Woodrow chỉ có hai bố con nương tựa nhau sống, Lucia không nỡ rời xa nên vẫn ở lại trong làng phụ giúp bố. Đám trẻ tuổi ở thành Dixon đến cuối tuần mới về thăm nhà một lần, Roger đã gặp mặt vài người, còn đa số ở xa phải vài tháng mới về. Thế nên lúc rảnh Lucia thường hay sang nhà hắn chơi, bình thường hắn là bạn duy nhất của cô có mặt trong làng.

    - Mấy hôm trước anh có hỏi trưởng thôn làm một giấy chứng nhận thân phận, ông ấy trù trừ mãi không dám khai giả giấy tờ. Bác thợ rèn phải rủ thêm mấy người nữa đến khuyên thì ông ấy mới dám làm, em mang đến cho anh. Em còn nghe nói một chuyện, bác thợ rèn hình như cũng dùng giấy tờ giả đấy.

    Roger suy đoán "bác thợ rèn" có lẽ là mạo hiểm giả hoặc lính đánh thuê gì đó, cũng đắc tội người khác như hắn nên đến đây lánh nạn. Có thể ông ấy đồng cảm với hắn, cũng có thể ông ấy e ngại hắn làm hại dân làng nên mới giúp đỡ chuyện này.

    Cầm tờ giấy đọc vài chữ "Roger Powell, nam, sinh năm P.4867 tại phụ cận thành Dixon, tỉnh Dewey" Roger nói:

    - Cám ơn Lucia, ngày mai em có thể dẫn anh đến thành Dixon được không? Anh có vài món đồ hơi phiền phức cần bán.

    Roger không còn nhiều tiền, hắn cũng phải tìm nguyên liệu chế tạo trang bị ma pháp. Lúc này chỉ còn cách bán bớt linh thạch đi, hắn vẫn còn hơn 700kg trong không gian trữ vật, với quý tộc giàu có thì đây chỉ là số lẻ dùng để trang trí văn phòng, nhưng nơi này thì là kho báu vô giá.

    Trước khi đi, Roger phải ghé qua cửa hàng của "bác thợ rèn" hỏi trước vài thứ. Nhà ông ta ở một góc trong làng, chưa vào đã nghe những tiếng "đang, đang" của búa đập vào đe. Trên tường treo các loại nông cụ, còn ông ta nửa người để trần đang rèn một cái cuốc.

    - Chào bác thợ rèn, cám ơn vì chuyện giấy tờ. Ngày mai tôi định đến thành Dixon mua ít nguyên liệu, không biết bác có thể rèn vũ khí hay áo giáp gì?

    - Chuyện đấy cậu không cần cám ơn tôi. Nói về rèn vũ khí thì tôi có thể làm vài thứ như kiếm, đao, dao găm, cung tên… còn áo giáp rất khó chế tạo, tôi có thể làm một vài loại giáp nhẹ. Kỹ thuật của tôi không quá tốt, cho dù cậu có bản vẽ nhưng quá phức tạp tôi cũng không tạo ra được.

    - Vậy là được rồi, yêu cầu không cao. Bác lấy tiền công thế nào.

    - Tùy thứ cậu định chế tạo, đắt nhất có lẽ là trọng kiếm 2 tay cầm. Nếu cậu chuẩn bị nguyên liệu, giá khoảng 20 - 100 đồng.

    - Vậy vài hôm nữa tôi sẽ quay lại.

    Một thanh kiếm thép bình thường giá cũng khoảng 300 đồng. Ông ta ra giá cũng không đắt, Roger chủ yếu chỉ muốn hỏi trước xem ông ta có thể rèn thứ gì để chuẩn bị nguyện liệu, cũng không quá quan tâm đến giá thuê rèn.



    Sáng hôm sau, Lucia đã dẫn hắn đến thành Dixon rồi quay về, cô không muốn lãng phí tiền ngoài cổng. Ngôi thành này cũng không quá lớn, dù ở vương quốc Lopez nhưng nó còn nhỏ hơn cả thành Burns hắn gặp lần trước một chút.

    Hai tên vệ binh thực lực chỉ Nhất tinh Pháp sĩ qua loa kiểm tra giấy tờ rồi thu 0.2 đồng phí vào thành (xem như đồng tiền nhỏ hơn chuẩn), nơi bé nhỏ này bình thường chỉ toàn thôn dân, ít khi có người lạ đến. Ngay cả vệ binh gác cổng cũng kém hơn nơi khác nhiều, có thể thấy nơi đây cũng không giàu có gì, tất nhiên chỉ các quý tộc mới thấy như vậy.

    Mua một ít quần áo mới, Roger tiện thể mua mấy bộ áo choàng, khăn che mặt, găng tay, giày… có thể che kín người. Thường dân bán linh thạch là điều nguy hiểm, không cẩn thận thì cả mạng cũng có thể bị bán mất.

    Nên nhớ không tính trận pháp trung cấp và thuốc trung cấp thì chỉ cần 2-3 kg linh thạch là gần như chắc chắn tạo ra được Nhất tinh Pháp sĩ.

    Lucia đã nói phía nam thành có một khu chợ đen, hàng hóa rất khó phân biệt. Thành chủ không thu thuế mà đánh phí cố định nên giá cả đắt hơn bình thường, chỉ có những người mạo hiểm mới hay đến đó mua hàng. Ngược lại ở phía bắc là khu thương mại chính, cửa hàng ở đây chủ yếu bán đồ hợp pháp.

    Roger đi quanh tìm chỗ vắng người, nhìn quanh một chút rồi trùm áo choàng kín mít chỉ hở ra hai con mắt.

    Đi vào khu chợ phía nam, dù đa số đều ăn mặc bình thường, nhưng bộ dạng của hắn cũng không phải lần đầu xuất hiện ở đây nên không ai quá để ý.

    - Kiếm Chém Gió đây, chỉ 500 đồng thôi, khi dùng sẽ tăng công kích chém gió!!!

    - Bán Gạch Quý Tộc, ném vào người khác sẽ chứng tỏ bản thân là quý tộc, mua nhanh kẻo hết.

    - Bạn không biết ném gạch? Bạn chém gió quá kém? Còn chần chờ gì nữa? Sách ma pháp Nổ Đùng Đùng sẽ giúp bạn giải quyết vấn đề. Khuyến mãi 90% cho khách hàng đầu tiên.

    ...

    Roger đi qua khu chợ, nghe rao giá vài món đồ ở đây. Ngoài mấy món bình thường, đa số chủ tiệm đều mang vài thứ quái dị khó hiểu ra để bán giá trên trời.

    "Ồ, đó chẳng phải là Hắc ngân trong itáo có nói sao, đồ tốt đây rồi".

    Hắc ngân là một tài liệu chế tạo trang bị ma pháp không quá quý hiếm, nhưng bình thường không có tiền thì chưa chắc gặp được. Dùng nó luyện ra đồ vật sẽ cứng hơn thép thường, lại có thể ma chú trận pháp tương đối yếu vào trong. Đối với Roger lúc này đã xem như là đồ tốt.

    - Ông chủ, cục đá này là gì vậy?

    Roger giả giọng trung niên, chỉ vào cục đá cuội bên cạnh miếng Hắc ngân hỏi.

    - Anh bạn thật biết nhìn hàng, đây chính là "Đá Trí Thức" đặc biệt quý hiếm. Khi ném đúng cách sẽ khiến ta trông có vẻ nguy hiểm hơn. Tôi phải vào trong các Đãn Diền nguy hiểm nhất vùng Vi En thần bí mới lấy ra được, thấy anh bạn hữu duyên, tôi mới bán. Chỉ 200 đồng một cục thôi.

    Rõ ràng là cục đá nhặt lên từ ven đường, lại bị ông chủ nói thành "đá trí thức". Hắn đành lắc đầu nói:

    - Nhìn giống như cục đá thôi, 10 đồng. Ông khuyến mãi thêm miếng đen đen kia và mấy cây cỏ nữa.

    Biết người này cũng có thể nhìn hàng, chỉ là có chút hiếu kỳ muốn thử vận may, ông chủ chỉ đành gói lại đưa cho hắn. Dù sao cục đá với mấy cây cỏ bán 10 đồng là lời to rồi.

    "Haha, lời to rồi, bảng giá tham khảo của itáo nói miếng này cũng hơn 3000 đồng, còn được thêm vài dược liệu phổ thông. Với miếng Hắc ngân này, khi quay về phải đủ chế tạo được một thanh kiếm".

    Roger rất vui vẻ nhưng vẫn giả vờ không có gì, trả tiền xong đi ngay. Hắn ném cục "đá trí thức" kia đi, lại cất Hắc ngân và thảo dược vào không gian trữ vật rồi tìm đồ tiếp.

    Dù biết là lừa gạt, nhưng Roger vẫn tự hỏi:

    "Mình vừa rồi đã ném đá, không biết có trở nên nguy hiểm hơn không nhỉ?"

    Hắn xem tiếp mấy gian hàng trong chợ vẫn không tìm được thứ tốt như Hắc ngân. Mua vài nguyên liệu và thảo dược bình thường, Roger chỉ còn lại vài đồng trong túi. Ở đây còn có vài món cần thiết nữa nhưng hắn đã không đủ tiền. Chỉ có thể ghé vào cái quán khá to trong chợ ghi mấy chữ "Thu Mua Hàng Hóa" định bán một ít linh thạch.

    Bên trong chỉ có một gã đàn ông hơn 30 tuổi đứng sau quầy, dáng vẻ bình thường, khuôn mặt điển hình của tiểu thương, quần áo cũng không có gì đặc biệt. Nếu không để ý, chỉ nhìn qua một lần sẽ không nhớ nổi khuôn mặt bình thường này.

    - Cậu muốn bán thứ gì, có cần bảo mật không? Tôi…

    Thấy Roger đi vào, gã định nói thêm mấy câu thì dừng lại. Bởi vì Roger vừa bước vào liền há hốc mồm nhìn gã chằm chằm.

    - Định bán cái huy hiệu này, xem giá bao nhiêu?

    Hắn vẫn giả giọng để nói chuyện, tay giả vờ lục lọi trong túi một chút rồi lấy từ không gian trữ vật ra một cái huy hiệu có hoa văn quái dị.

    Gã chủ quán nhìn thấy huy hiệu kia, hai tay cung kính nhận lấy, xem một lúc lâu rồi lại trả lại.

    - Mời ngài theo tôi.

    Nói rồi gã đóng cửa hàng, dẫn Roger đi vào phía sau. Đi đến một cái kệ sách sát tường, Roger không nhịn được thầm nghĩ:

    "Chắc không phải lại đụng chạm mấy cuốn sách rồi cái gì đó đặc biệt xuất hiện chứ?"

    Gã chủ quán kéo vài cuốn sách, cái tủ liền phát ra mấy tiếng "ầm ầm" rồi dịch sang một bên để lộ ra một thông đạo hướng vào trong lòng đất.

    __________________________________________________ ____

    [Thế Giới][Tí]: Mua sách [NĐĐ] đây, giá cả thương lượng, ai có pm
    [Hệ Thống][Tèo] vừa đào được 1 cây [KCG], hãy chúc mừng anh ấy!
    [Bang Hội][Roger]: Bán [ĐTT] sll cho ae, 195đ/cục
    [Hệ Thống] Bạn nhận được 1 viên GQT

    Còn chờ gì nữa, ném thứ cần phải ném đi!!!


    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:37.
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alientuskarr,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,momo123,phamquangdung,thanaret25,tungnkst,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 12: Chút Quà Mọn


    Nhìn thông đạo, Roger thực sự không muốn đi vào, nhưng giờ đã không thể quay đầu lại. Hắn đành đi theo gã chủ quán tiến vào trong. Bước xuống vài bậc thang, cái cửa sau lưng ầm ầm đóng lại, thông đạo được chiếu sáng bằng đèn ma pháp.

    Sâu bên dưới cửa hàng lại có một căn phòng tương đối lớn, gã chủ quán dẫn Roger đến bộ bàn ghế kê giữa phòng, mời hắn ngồi xuống rồi mới dám ngồi. Gã ta cung kính:

    - Xin hỏi đại nhân, ngài đến đây có việc gì ạ?

    Sợ cái gì thì cái đó liền đến. Nãy giờ Roger vẫn lo lắng gã ta hỏi câu này. Hắn vốn dĩ không muốn xuống đây, nhưng lại không thể biểu hiện mình không dám xuống. Đang bực bội vì dính phải chuyện không đâu. Nghe gã ta hỏi, Roger lại càng bực bội hơn, hắn vẫn dùng giọng giả quát:

    - Hừm, không có việc gì thì ta đến đây ăn xin à? Ngươi hỏi gì ngu thế? Bình thường ăn bánh mì hay ăn cám heo (lợn)? Đầu bị lừa đá hỏng à? Ngươi có…

    Gã chủ tiệm liền đứng bật dậy cuối đầu nghe, tránh cho Roger dội mưa mưa lên mặt. Gã oan ức nghĩ thầm:

    "Nhìn ngươi trùm kín mít đến đây tất nhiên là có việc rồi, ta mới hỏi một câu lại bị mắng té tát. Không biết là ngươi ăn nhầm hợp đồng thuê mướn hay bỏ nhầm thư tình vào phong bì báo cáo cho lão già trăm tuổi, lại đến đây tìm ta trút giận".



    Khoảng 15 phút sau:

    - Hừm hừm, khát quá, tìm chút nước đến cho ta.

    Roger hất hàm ra lệnh. Thật ra hắn không bực bội đến mức này, chỉ là thấy gã ta cung kính như vậy, hắn mới đánh đòn tâm lý. Hắn cần giành quyền chủ động mới có thể dễ dàng ứng phó.

    Khi vừa vào quán, hắn ngẩn ra vì thông báo gã chủ quán bình thường lại là Cao cấp Pháp sư, sau đó nhanh chóng kinh ngạc vì gã ta tu luyện cùng một công pháp với "số 3" lúc trước. Biết mấy người này làm trong Ám hội rất bí mật gì đó, nếu hắn sơ ý có thể sẽ bị giết người diệt khẩu.

    Không có cách nào khác, Roger đành lấy cái huy hiệu nhỏ lúc trước được tặng ra để thoát thân, ai ngờ gã chủ quán lại dẫn hắn xuống đây nói chuyện. Nếu việc Roger giả mạo bị bại lộ, gã ta chỉ dùng một ngón tay út cũng đủ giết hắn mười lần.

    - Vâng vâng, ngài số 5.

    Gã chủ quán vội vàng đưa một ly rượu cho Roger. Uống một hớp, hắn ta lại im lặng suy nghĩ, gã chủ quán cũng không dám lên tiếng.

    "Có lẽ số 3 lần trước không biệt danh mà là cấp bậc trong Ám Hội này, ông ta tưởng mình cùng tổ chức nên đã "thăng cấp" cho mình thành số 5. Vậy gã chủ quán phải có cấp bậc thấp hơn 5, ông ta nghĩ mình nhìn thấy ám hiệu hay tiêu chí gì đó nên mới nhận ra là người cùng tổ chức. Nếu Ám Hội chỉ hoạt động bí mật thì chỉ có tổng bộ mới có danh sách thành viên chi tiết, các cứ điểm chỉ dựa vào ám hiệu hay tiêu chí để nhận biết nhau. Chỉ cần mình không làm mất cái huy hiệu kia và không tiếp xúc nhiều với cao tầng Ám Hội thì không ai ở các cứ điểm biết mình là người giả mạo cả"

    - Ta chỉ đi ngang qua đây, đang lúc bực mình thì nhìn thấy ngươi, giờ thì tốt hơn rồi. Ngươi nói xem tại sao ngươi lại ở đây vậy?

    Gã chủ quán càng oan ức "Hóa ra là tìm mình trút giận, sao mấy ngày nay xui thế không biết. Tự nhiên lại gặp gã số 5 quái dị như vậy."

    - Tổ chức nhận được một hợp đồng ám sát lão Nam tước Jarrett Vale, bố của thành chủ Darin Vale. Chúng ta không điều tra khách hàng nhưng có vẻ vụ này chỉ là mấy quý tộc nhỏ trong thành tranh đấu nhau. Tôi được phân bộ Dewey chỉ định giải quyết lão ta trong 6 tháng, sau đó sẽ trở về báo cáo nhiệm vụ.

    Nghe chuyện có người muốn ám sát lão Nam tước, Roger cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Dù thành Dixon nhỏ nhưng địa phận phụ thuộc cũng rộng hơn 1500km2, hơn 50 nghìn dân, nơi đây không có gia tộc lâu đời thì cũng có các quý tộc mới nổi.

    - Thế lão ta cảnh giới gì, người bảo vệ mạnh nhất ra sao?

    Nghe câu này, gã chủ quán liền cười lấy lòng.

    - Lão là một Pháp sư trung cấp hệ Ma Chú và Triệu Hoán, thành chủ con lão là sơ cấp hệ Hủy Diệt, đội vệ binh có ba Thất tinh Pháp sĩ. Tôi đã chờ hơn 3 tháng rồi vẫn chưa có cơ hội hành động, tên này tại đây là thổ hoàng đế, rất ít khi ra ngoài. Đại nhân, ngài đã đi ngang qua đây, không biết có thể… "chỉ điểm" tôi một chút không?

    Roger biết gã nghĩ mình là số 5 thì phải mạnh hơn nên có ý định nhờ vả hắn.

    - Cái đó thì còn phải xem ngươi như thế nào.

    - Chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ này, tôi sẽ được thăng lên số 9. Đại nhân, đây có chút lễ mọn, mời ngài nhận cho.

    Gã lấy cái rương trong góc tường, mở nắp ra. Bên trong phải chứa đến 30kg Hắc ngân, có lẽ miếng Hắc ngân hắn cho là bảo bối cũng liên quan đến chỗ này. Điều này làm Roger có chút xấu hổ, một miếng nhỏ khoảng 3kg mình đã vui mừng như vậy, thế mà lúc này người ta mang 30kg ra làm ngoại giao, có lẽ bản thân hàm dưỡng vân chưa được tốt lắm. Ngoài ra còn có 50.000 đồng tiền giấy và một chai thuốc, có lẽ đây là toàn bộ số của cải tích góp của gã này.

    Nghĩ đến "chút lễ mọn" tiền hối lộ này, Roger thật muốn đáp ứng ngay. Nhưng hắn không có bất kỳ thực lực nào, nhận lấy thì e rằng sẽ gặp phiền phức lớn.

    - Tôi trước kia từng trộm được một bình Thuốc thăng cấp Pháp sư trong nhà một tên hệ Phục Hồi, nếu đại nhân có con cháu kẹt tại đỉnh Học đồ, cho nó uống vào gần như chắc chắn sẽ thăng đến Pháp sư.

    Thấy Roger do dự, gã lập tức giới thiệu bình thuốc.

    Roger đã không chống cự nổi mê hoặc nữa. Tiền bạc, nguyên liệu hắn có thể không cần, nhưng thăng cấp thì hắn không chống cự nổi. Roger đã kẹt tại cảnh giới này gần 3 tháng, điều này làm hắn phải thường xuyên vào rừng tìm ma thú luyện tập.

    Suy nghĩ một chút, Roger quyết định chuyện nhất định phải làm. Hắn còn có một kế hoạch khác, nếu lão Nam tước chết thì kế hoạch này càng dễ thực hiện hơn. Cái khó là Pháp sư cao cấp còn không làm được, hắn sao có thể giết được lão Nam tước giữa một đám vệ binh.

    Hắn rất nhanh nghĩ đến một vài phương án, nhưng đều phải loại bỏ. Thực lực thật sự của hắn còn quá yếu, không thể tùy ý vận dụng mọi thứ được. Nghĩ đến chức năng của điện thoại là phát ra âm thanh. Roger liền nói:

    - Ngươi tìm cho ta mấy thứ hóa trang này, mang thêm vài bộ quần áo vệ binh gác cổng phủ lãnh chúa nữa. Ta bận làm nhiệm vụ nên không giúp ngươi ngay được, khi nào rảnh sẽ đến tìm, ngươi nên chuẩn bị tốt mọi thứ sẵn sàng hành động.

    - Vâng, vâng. Cám ơn đại nhân ạ.

    Roger rời khỏi cửa hàng, dù rất muốn chai thuốc nhưng hắn cũng không mang theo "chút lễ mọn" được. Chưa làm gì mà đã lấy đồ có thể khiến gã chủ quán nghi ngờ, cho dù gã ta không dám, Roger cũng không tùy tiện mạo hiểm.

    Thăng cấp là vì sống sót, không phải sống sót là vì thăng cấp, Roger vẫn kiềm được chế lòng tham. Hắn không dám để cái bánh ngọt từ trời rơi xuống này nện trúng đầu mà chết. Người chết vì tham lợi, chim chết vì tham ăn, Roger sẽ không để câu này áp dụng trên người mình.

    Đi lang thang trong thành, Roger cố ý quan sát phủ lãnh chúa một chút. Hắn ngồi ở một quán rượu gần đó, dựa vào thính lực của mình nghe mấy tên lính bàn kế bên nói chuyện với nhau.

    Đồng thời, Roger cũng lấy cái điện thoại ra ghi âm những cuộc nói chuyện này lại. Hắn đang dùng ứng dụng "Giả giọng" với mấy tên lính canh. Sau này ám sát sẽ dùng đến.



    Cầm miếng Hắc ngân, Roger đã không quá hứng thú với nó. Hắn đến chỗ "bác thợ rèn" cùng ông ta thiết kế một thanh kiếm pha miếng kim loại này.

    Cửa hàng rèn vẫn thế, "bác thợ rèn" hôm nay không rèn sắt mà ngồi trước sân hút thuốc.

    Roger đến, ông ta mời hắn vào nhà cùng ngồi xuống, bàn bạc tiếp chuyện hôm trước. Khi nghe đặc tính của thanh kiếm sắp tới, ông ta liền sửng sốt:

    - Thật tốt như vậy sao. Nếu thế thì thanh kiếm rèn ra chẳng phải sẽ là trang bị ma pháp bán thành phẩm?

    - Nó sẽ sớm là trang bị thành phẩm thôi, "bác thợ rèn".

    Ông ta lại kinh ngạc nhìn Roger. Người thanh niên này nói những thứ khiến ông ta không nghĩ ra nổi. Một thanh niên hơn 20 tuổi lại có những kiến thức chế tạo trang bị ma pháp, lại còn khẳng định chắc chắn sẽ hoàn thành được nó.

    - Cậu tin tưởng tôi như vậy sao. Không sợ tôi giết cậu, cướp lấy miếng kim loại?

    Nghe câu này, Roger răng nanh ra. Khi nhìn thấy "quà mọn" của gã chủ quán, hắn đã không quan tâm thanh kiếm chứa 3kg hắc ngân nữa. Cái hắn quan tâm ở đây là "bác thợ rèn" đã từng trải nhiều việc này. Ông ta là một phần quan trọng trong kế hoạch tương lai của hắn.

    Nếu Roger quan sát thấy ông ta không phù hợp, hắn sẽ chỉ nhờ ông ta rèn thanh kiếm. Còn nếu ông ta phù hợp, hắn không ngại thả thêm vài củ cà rốt cho ông ta.

    - Sẽ không, bởi vì ngoài khoản tiền nhỏ này, ta còn có thể cho ông nhiều lợi ích khác lớn hơn nữa.

    - Haha, cậu có thể cho ta lợi ích lớn đến mức nào, cậu nhóc?

    Ông ta đứng bật dậy, cầm một thanh kiếm treo trên tường truyền ma lực vào, trên người có chút dấu hiệu của Thạch bì sơ cấp. Ông ta đã đổi cách xưng hô, cũng biểu thị mình có chút năng lực, không còn khiêm tốn như lúc đầu nữa.

    - Lớn đến mức một ngày nào đó, nếu người đã ép ông đến đây ở trong thành Dixon hoặc phụ cận, ta sẽ cho ông cơ hội trả thù.

    Roger cũng đứng dậy bình tĩnh nói. Hắn dùng Thạch Bì, mỗi tay hiện lên một đốm lửa nhỏ và một ít sương tuyết. Trong mấy tháng nay hắn đã đến đỉnh Học đồ, lại biết thêm hai phép hệ hủy diệt Hàn Sương và Lôi Điện. Cho dù không tránh né mà đứng đối mặt Nhất tinh Pháp sĩ, hắn cũng đủ tự tin đối phó.

    "Bác thợ rèn" này đã sớm biết hắn không phải người thường, cũng từng e ngại hắn làm hại dân làng. Bây giờ lại tỏ vẻ muốn cướp đoạt, Roger biết ông ta đã hiểu ý của hắn. Ông ta chỉ muốn xác nhận lại suy đoán của bản thân, xem Roger có thực lực hay không thôi.

    Thấy Roger tuổi còn trẻ, lại nắm giữ ít nhất hai phép Hủy Diệt, hai phép Phục hồi (lúc trước trị bệnh). "Bác thợ rèn" suy nghĩ một chút về tương lai, sau đó ông ta liền quỳ một gối theo tiêu chuẩn hộ vệ:

    - Thuộc hạ Darian Borden, bái kiến chủ nhân. Chỉ cần chủ nhân giúp thuộc hạ giết gã thương nhân Jaylon thành Denn, mạng của thuộc hạ cùng đứa con đang ở đó sẽ là của chủ nhân.



    Roger đi thẳng về nhà, hắn liền suy nghĩ xem những bước tiếp theo kế hoạch của mình sẽ thực hiện thế nào. Nếu vụ ám sát lão Nam tước thành công, kế hoạch của hắn sẽ thuận lợi hơn, nhưng nó cũng đẩy kế hoạch này phải thực hiện sớm hơn so với dự tính.

    Suy nghĩ đến nửa đêm, Roger lại đi đến nhà Woodrow, hắn có chuyện quan trọng cần thảo luận. Dù sao Roger vẫn tin tưởng hai cha con này hơn Darian.

    Đến nơi, gõ cửa vài tiếng, giọng của Lucia vang lên:

    - Ai đấy, ồ anh Roger à, vào nhà đi.

    Lucia khá kinh ngạc, bình thường Roger rất ít ra ngoài vào ban đêm, người khác không biết nhưng bố con cô đều biết khoảng 8h tối là Roger đã ngủ rồi. Hơn nữa đã nửa đêm, hắn còn đến đây làm gì?

    - Chú Woodrow còn thức không? Anh có vài việc quan trọng cần hỏi.

    - Thôi được, để em gọi bố dậy.

    Woodrow nghe nói Roger có việc gấp cũng rất kinh ngạc. Ông ta vội vàng rửa mặt một chút rồi cùng ngồi đối diện với Roger.

    - Lucia, em ra ngoài canh chừng một chút được không? Việc này rất quan trọng, bây giờ cũng chưa phải lúc em cần biết.

    Bố con Woodrow cảm thấy khó hiểu, có việc gì mà cả Lucia cũng không biết ngay được, nhưng họ vẫn làm theo lời hắn.



    Lucia đóng cửa lại, cô đến trước sân giả bộ đang bắt sâu cho mấy hàng rau. Hồi lâu sau không thấy ai đi ra gọi, cô bắt đầu cảm thấy sốt ruột, lại nghĩ miên man.

    "Sao anh Roger ấy lại đến lúc này? Bố và anh ấy nói chuyện gì lâu thế nhỉ, đã một tiếng đồng hồ rồi. Không phải bên trong đã xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng anh Roger sao có thể làm hại bố được, anh ấy không giống người xấu".

    Càng nghĩ Lucia lại càng thấy hoang mang. Cô không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, có nên vào trong không. Cô lại phát hiện nếu vào trong, mình nên lo lắng cho bố không bị Roger làm hại, hay nên lo lắng cho Roger không bị bố làm gì. Dù sao vẻ ngoài của Roger chỉ là một bác sĩ không quá lực lưỡng, còn bố cô lại là nông dân quanh năm cầm rìu, cầm cuốc.

    Cánh cửa mở ra, Roger tiến đến chỗ cô dặn dò giữ bí mật chuyện này rồi lại đi mất. Lucia bước ngay vào nhà, cô nhìn thấy bố mình ngồi ngẩn ra trên ghế, miệng lẩm bẩm:

    - Mình làm được không? Mình làm được không…

    Lucia hoảng sợ, vội chạy đến lung lay Woodrow.

    - Bố, bố làm sao vậy, chuyện gì đã xảy ra? Anh Roger đã nói gì với bố thế.

    Woodrow tỉnh lại, ông ta nghiêm túc nhìn con gái mình:

    - Lucia, con phải nhớ kỹ, đêm nay Roger chưa hề đến đây. Bất kỳ ai hỏi cũng phải nói như vậy.

    Lucia cảm thấy chuyện này không ổn, mẹ cô đã mất từ sớm, cô chỉ có bố là người thân duy nhất. Nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng họ, bố cô dù sống vô tư nhưng không phải cái gì cũng không biết. Còn Roger, cô cảm thấy mình rất có thiện cảm với hắn, có lẽ hắn sẽ không hại bố cô.


    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:37.
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alientuskarr,ComradeH,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,momo123,phamquangdung,thanaret25,tungnkst,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 13: Phi Công



    Nửa tháng sau, mỗi ngày Roger đều đến trước cửa phủ lãnh chúa theo dõi mấy tên vệ binh, hắn muốn itáo giả được giọng của mọi tên canh cổng trong phủ. Woodrow không còn nhắc đến chuyện hôm trước nữa, thuộc hạ mới nhận Darian vẫn đang rèn kiếm. Lucia xem như không có chuyện đêm đó, vẫn hay sang nhà Roger chơi.

    Lúc này, hắn đang đứng trước bàn thí nghiệm trong nhà tập tạo ra vài viên thuốc cảm cúm thông thường. Roger đã học sơ bộ cách chế thuốc, chỉ là gần đây tập trung vào hệ Ma chú nhiều hơn thôi. Đang lúc trộn mấy nguyên liệu với nhau, cánh cửa nhà bỗng bật tung ra, một giọng nói vui vẻ vang lên:

    - Anh Roger, mấy người bạn của em từ thành phố quay về này.

    - Em gõ cửa trước được không, nếu không cẩn thận làm anh đổ nhầm mấy cái lọ này thì thuốc sẽ bị h…

    Roger còn chưa nói hết câu, đám trẻ trong thôn cùng vài người thanh niên có nam có nữ đã ùa vào nhà hắn.

    - Chào, cậu mới đến đây à. Tôi là người thôn này, bình thường ở thành Denn làm việc nên không biết cậu.

    - Đây là người cậu nói sao, Lucia? Nhìn còn không đẹp trai bằng Clay nữa.

    - Nghe nói cậu là bác sĩ, cho tôi xin chút thuốc chữa đau bụng được không?

    - Có thuốc nào uống vào khiến người ta thích mình không, tình dược hay xuân dược gì đấy, cho tôi vài lọ đi.

    Lập tức, nhà của Roger trở thành cái chợ của mấy người thanh niên và sân chơi của đám nhóc. Hắn có chút đau đầu day day trán nói:

    - Mọi người yên lặng nào. Nếu không cẩn thận khiến mấy cái lọ kia nổ tung, chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau chết đấy.

    Thực tế thì mấy loại thuốc bình thường này rất ít khi nổ, chỉ là Roger muốn dọa Lucia và mấy người này một chút thôi.

    Sau một buổi nói chuyện làm quen, đám người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Bỏ lại Roger ngồi một mình trong nhà. Hắn tập trung tinh thần một chút, lại bắt đầu điều chế thuốc.

    Điều chế đã gần hoàn thành, thì cánh cửa lại bật tung ra. Lần này là một giọng nói đe dọa vang lên:

    - Tao mặc kệ mày là thằng nào. Tao cảnh báo mày tránh xa Lucia của tao ra. Nếu không tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc đùa giỡn với lửa.
    Một tên thanh niên chừng 25 tuổi, tóc vàng, khuôn mặt tuấn lãng, mặc giáp nhẹ trông giống đồng phục, thắt lưng có đeo một thanh kiếm. Nếu hắn ngậm thêm một cây hoa hồng rồi cưỡi con ngựa trắng chạy vòng vòng quanh các con đường thì có lẽ sẽ không cần lo chết đói tại thành thị.

    Tên đẹp mã đạp cửa xông vào, đi sau hắn còn có mấy tên nữa, đều là thanh niên tay cầm gậy gộc, nhìn chằm chằm Roger. Theo thông báo thì gã này là một Nhị tinh Pháp sĩ, còn mấy tên sau lưng chỉ là người thường.

    Điều chế lại thất bại lúc cuối, Roger rất bực bội. Hắn nhìn tên đẹp mã, cũng lười nghĩ thêm lời thoại, trầm giọng trả lại nguyên văn:

    - Tao mặc kệ mày là thằng nào. Tao cảnh báo mày tránh xa nhà của tao ra. Nếu không tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc đùa giỡn với lửa.

    - Mày… mày dám ăn nói với tao như vậy à? Tụi bây, đánh hắn cho tao, sau đó cắt lưỡi rồi trói lại vứt ra khu rừng sau thôn.

    Mấy tên đàn em cầm gậy xông lên, mấy tên đi đầu bị Roger nhấc chân đá bay ra ngoài. Mấy tên còn lại thấy vậy liền đứng lại rồi cả đám sợ hãi chạy khỏi nhà. Dù thể lực của ma pháp sư thường yếu hơn nhiều ma pháp sĩ, nhưng họ cũng được ma lực cải tạo lại thân thể, thường nhân chỉ dùng cơ bắp không thể so sánh được.

    - Một lũ vô dụng, lại để tao phải đích thân ra tay.

    Nói rồi hắn định rút kiếm ra tiến lên, nhưng Roger không để cho hắn cơ hội này. Đứng gần một tên nhị tinh đang chặn cửa, Roger không dám tùy ý chỉ dùng tay chân.

    - "Phừng…", Aaa… cháy, cháy rồi! Cứu… ta bị cháy, aaa…

    Mấy tên đàn em vừa chạy ra lại nghe tiếng đại ca la hét bên trong, liền hoảng sợ cắm đầu về phía trước chạy, bỏ tên đại ca ở trong nhà la hét. Roger châm chọc vừa phóng hỏa, vừa nói

    - Không phải ngươi muốn đùa lửa sao, còn muốn cắt lưỡi ta nữa, đến đây. À, ta quên ngươi đang bị nóng, để ta giúp ngươi.

    Roger lại thả một đám sương đóng băng tên này. Hắn cũng không giết ngay mà chỉ dập tắt lửa, đồng thời khiến tên kia lạnh đến nỗi môi tím tái, răng đánh vào nhau kêu "cập cập".

    - Ngươi là ai, tại sao lại đến chỗ ta gây sự?

    Tên đẹp mã kia run rẩy không trả lời nổi, Roger lại phóng hỏa đốt hắn thêm lần nữa.

    Bị bỏng hết lạnh lại nóng, hắn ta bị sốc nhiệt rồi lăn ra ngất xỉu. Thật ra Roger đối chiến với Nhị tinh Pháp sĩ cũng không dễ dàng như vậy, chỉ là tên này gần như không có kỹ năng thực chiến gì, Thạch bì cũng quên gọi ra, ma lực lại phù phiếm không ổn định, trái ngược với Roger chỉ là Học đồ mà còn tinh thuần hơn cả hắn.

    Roger đã giết nhiều dã thú mà chưa từng giết người, đang định xuống tay thử cảm giác này thì lão trưởng thôn từ đâu chạy đến.

    - Cậu Roger. Xin cậu tha cho khuyển tử, nó không hiểu chuyện, mong cậu rộng lượng cho, tôi van xin cậu. Nếu cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng được, chỉ xin cậu thả nó đi…

    Nói mấy câu ông ta lại nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, quỳ xuống dập đầu lạy. Sau lưng còn có một tên đàn em lúc nãy.

    Roger có chút khó xử, hắn vốn dĩ muốn giết tên này, người trong thành thị khác nông thôn, tên này ăn nói rõ ràng là côn đồ điển hình, giết bớt thì càng tốt. Dân làng lại lương thiện hơn, cũng hay giúp đỡ người khác, chính Roger cũng từng được họ giúp đỡ, bây giờ biết hắn là con trưởng thôn, hắn lại do dự.

    Nhưng thôn dân không có thế lực mà đến thành thị lại trở thành Pháp sĩ, điều này chứng tỏ hắn đã đầu nhập vào đâu đó. Dù chẳng thế lực nào vì một tên Nhị tinh Pháp sĩ cỏn con mà đắc tội lung tung, nhưng Roger lại có suy nghĩ khác.

    Tên ẻo lả này không biết chừng là "phi công trẻ" của "máy bay bà già" nào đó. Nếu không cỡ hắn sao có thể qua được vòng gửi xe tuyển hộ vệ của các quý tộc, thương nhân?

    "Nếu sắp đào tạo một lò hộ vệ, ai cũng tuyển những gã thông minh, có năng lực một chút, còn tên này rõ ràng chỉ là phi công. Nếu ta giết đồ chơi của quý phụ nào đó, có lẽ bà ta sẽ không ra mặt vì người chết, nhưng hắn còn sống thì khó nói trước được. Tên này vừa nhìn là biết kẻ tiểu nhân, hắn có thể thêm mắm thêm muối vào câu chuyện".

    Roger hạ quyết tâm, mặc kệ lão trưởng thôn, dù sao lúc trước lão cũng làm khó mình chuyện giấy tờ. Hắn định xách cổ tên đẹp mã này vào nhà thì dân làng đã chạy đến.

    Thấy dân làng đến, lão trưởng thôn liền mừng rỡ, nhưng lão vẫn nước mắt lưng tròng hướng mọi người hô lớn:

    - Khuyển tử trong lúc vô ý đã đắc tội cậu Roger, mong mọi người hãy cầu xin cậu ấy giúp. Nể tình tôi làm trưởng thôn bao nhiêu năm, mọi người làm ơn cứu nó một mạng.

    Thấy trưởng thôn quỳ xuống cầu xin, mọi người liền biết chuyện này phức tạp. "Bác thợ rèn" Darian nói:

    - Cậu Roger, mọi chuyện đầu đuôi là sao vậy? Tôi nghe nói có đánh nhau liền chạy đến đây xem.

    Tên thanh niên bên cạnh lão trưởng thôn liền chen vào:

    - Hôm nay chúng con mới về, nghe nói trong thôn có thêm người nên đến chào hỏi. Chỉ là đại… à, anh Clay nói năng lỡ lời nên bị, bị… bị anh gì đó ở đây đánh. Anh ấy còn chưa giới thiệu tên, đã châm dầu đốt anh Clay rồi.

    - Phải, con định can cũng bị đánh, thằng Korey cũng vậy.

    Mấy tên đàn em nhao nhao nói, Roger quan sát thấy dân làng, biết con họ cũng bị đánh đều giận dữ. Thật ra hắn còn khó chịu hơn cả họ, còn chưa biết gì thì cả đống lộn xộn này đã dính lên người hắn rồi.

    - Cậu Roger, việc gì cũng bình tĩnh, con tôi có làm gì cậu mà cậu cũng đánh nó.

    - Đúng, cậu thả Clay xuống đi nào.

    Cả đám bắt đầu ầm ĩ. Roger cảm thấy cái tên Clay này có chút quen quen, nhưng hắn chẳng nhớ nổi quen ở đâu.

    Lucia cũng có mặt, nhìn trưởng thôn đang cầu xin, cô rất giận dữ nói:

    - Anh Roger, anh làm cái gì vậy? Mau thả Clay ra. Cậu ấy có gây hại anh đâu.

    - Tên này chẳng gây hại gì cả, hắn chỉ định cắt lưỡi anh rồi trói lại ném vào rừng thôi.

    Roger đành giải thích với Lucia và dân làng. Tên Clay đang bị hắn xách cổ bỗng nhiên giãy như gà bị cắt tiết, hét:

    - Lucia, mọi người, cứu tôi với. Tên này nói dối, hắn muốn cướp tiền của tôi! Tôi vừa từ thành Denn về đã đi thăm hắn ngay, còn chưa về nhà nữa.

    Mọi người lại xôn xao, chỉ có "bác thợ rèn" Darian và Woodrow là im lặng. Dù bị bố lén ra hiệu dừng lại, nhưng Lucia bình thường gần gũi Roger nhất nên làm phát ngôn viên nói:

    - Clay bình thường rất tốt, còn được thương nhân nhận làm hộ về, sao cậu ấy có thể như anh nói được. Nếu anh thiếu tiền, có thể mượn của mọi người. Bây giờ anh hãy thả cậu ấy ra rồi xin lỗi đi.

    Roger nghĩ tên này vừa xông vào đã nói cái gì Lucia của ta, tất nhiên là đối với cô ấy rất tốt rồi. Hắn dù sao cũng là người ngoài, trong thôn trước nhất vẫn nên đoàn kết đối ngoại. Nghĩ đến đây, Roger lắc đầu thả tên này ra. Lúc này mọi việc mới xem như kết thúc.

    "Có lẽ cuộc sống ở làng quê vẫn không dành cho ta, người ở đây quá bảo thủ. Mấy ngày nữa lấy thanh kiếm chỗ Darian mang đi bán rồi chuyển nhà luôn vậy. Dù sao theo kế hoạch, ta vẫn phải chuyển vào thành Dixon sống."



    - Con không ngờ Roger gần đây lại tệ như vậy, lúc sáng còn giận dữ chuyện con không gõ cửa nữa.

    Woodrow vẫn trầm mặc, đến giờ mới nói:

    - Bố lại nghĩ khác, nếu tối mấy hôm trước Roger nói là thật, cậu ấy chẳng thể tham một ít tiền lương của Clay.

    - Clay mỗi lần về đều có vài trăm đồng mà bố còn nói ít sao? Đó là cả năm thu nhập của chúng ta rồi. Mà tối hôm đó hai người nói chuyện gì vậy. Con thấy chúng ta nên cẩn thận hơn với Roger, cả con cũng bị cậu ấy qua mặt.

    Woodrow lại trầm mặc, hồi lâu mới nói:

    - Bố tin tưởng cậu ấy, chuyện hôm nay có chút giống chuyện lúc trước. Nếu những gì cậu ấy nói hôm đó là thật, bố có thể mang mẹ con về, cho dù là giả thì bố cũng muốn tin tưởng.

    - Bố nói cái gì? Không phải mẹ con đã qua đời khi sinh sao?

    Woodrow trầm mặc, Lucia cảm thấy hôm nay bố cô đặc biệt ít nói. Ông đi vào rừng bỏ lại cô một mình, cô hỏi thì ông chỉ nói vẻn vẹn hai chữ "đốn củi", nhưng cái rìu lại bỏ ở nhà.

    - Chuyện gì vậy? Ban đầu là Roger, giờ đến cả bố cũng hành động kỳ lạ.


    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:37.
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,momo123,phamquangdung,thanaret25,tungnkst,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 14: Trở Thành Tù Nhân Lần Thứ Hai


    Sắp đi một tháng nên mấy chương này viết hơi vội, có gì sai sót mong các bạn góp ý.



    Mấy ngày sau, Roger từ biệt dân làng, dù rằng họ không còn nhiệt tình như trước nữa. Hắn thu hết mấy thứ linh tinh trong nhà vào không gian trữ vật, khóa cửa lại rồi đi đến cửa hàng rèn.

    - Darian, ngươi đã rèn xong cây kiếm mà ta yêu cầu chưa?

    Darian cúi đầu chào hắn rồi đi vào nhà, ông ta lấy ra thanh kiếm pha hắc ngân được thiết kế theo ý của Roger:

    - Đã xong thưa chủ nhân, ngài sẽ ma chú trận pháp ngay hôm nay?

    - Hôm nay, ngươi đóng cửa hàng rồi cảnh giới cho ta.

    Roger đi vào trong nhà, đặt cây kiếm xuống đất, xếp vài viên linh thạch quanh cây kiếm. Lần này hắn sẽ dồn sức khắc một trận pháp Sắc bén vào trong cây kiếm, không phải mấy thứ bất nhập lưu như lúc ở thành Burns.

    Đặt một tay lên thân kiếm, Roger trong đầu mặc niệm theo mô tả trong itáo. Hắn truyền một ít ma lực vào thân kiếm, cảm nhận rõ ràng ma lực bị mất đi do tiêu hao chứ không phải hi sinh như người khác.

    Phần ma lực tiêu hao này hồi phục rất chậm, nhưng không bị mất đi, Roger đoán việc này có liên quan đến thể chất "người ngoài hành tinh" của hắn.

    Nghĩ đến đây, Roger truyền hết ma lực đỉnh học đồ vào trong kiếm. Trận pháp đã có, giới hạn ma lực tối đa thanh kiếm nhận được từ người sử dụng trong tương lai, cũng tương ứng là đẳng cấp của thanh kiếm, sẽ được quyết định bởi lượng ma lực hắn truyền vào lúc này.

    Các ma pháp sư trừ lúc sắp chết, thường không ai dám hi sinh tất cả ma lực vào bên trong vật phẩm. Bình thường, Pháp sư cao cấp đỉnh cũng chỉ chế tạo ra trang bị Sơ cấp Nhất đến Tam tinh, tương ứng với lượng ma lực tối đa do Nhất đến Tam tinh Pháp sĩ truyền vào. Sau đó cảnh giới bản thân sẽ rơi xuống Pháp sư cao cấp mới thăng cấp.

    Vì vậy, trang bị ma pháp rất hiếm có và đắt tiền. Đa số trang bị từ trung cấp trở lên chỉ có thể do Ma đạo sư tạo ra. Nhưng việc này chỉ mang tính tương đối, đẳng cấp tối đa của trang bị và độ giảm sút của cảnh giới còn liên đến công pháp, độ tinh thuần ma lực và thiên phú chế tạo của người tạo.

    Sau khi truyền hết ma lực vào, Roger cảm thấy cơ thể suy yếu. Đây là hiệu ứng do mất đi ma lực, sau một lúc cơ thể sẽ quen với trạng thái người thường này.

    Thanh kiếm trừ vài đặc điểm để thuận tiện khắc trận pháp thủ công thì nhìn dáng vẻ khá bình thường. Cấp bậc đạt đến Nhất tinh sơ cấp, điều này do ma lực của Roger tinh thuần hơn kẻ khác, công pháp hắn tu luyện cũng tốt hơn.

    Còn thiên phú, hắn nghĩ mình không tồn tại khái niệm này, điều này không giúp đỡ, cũng không hạn chế cấp độ của trang bị do hắn tạo ra.

    Nghỉ ngơi đến chiều, Roger khôi phục đến học đồ sơ cấp vừa nhập môn, hắn mang thanh kiếm đi đến thành Dixon. Hắn dự định gửi vào hội đấu giá phía bắc thành, sau đó mua hoặc thuê một ngôi nhà mới.

    Đứng trước cổng thành, Roger đưa tờ chứng minh và phí vào thành ra. Tên lính kiểm tra qua loa một chút, nhưng hắn lập tức nhìn kỹ lại.

    - Chúng tôi nghi ngờ anh là gián điệp nước khác dùng giấy tờ giả trà trộn vào, đi theo chúng tôi.

    "Nhất định là lão trưởng thôn và con lão giở trò rồi".

    Hai tên lính nhanh chóng áp giải Roger đến nhà giam dưới lòng đất. Hắn bị nhốt riêng một phòng, lúc vào còn thấy vài tên tù khắc bị nhốt chung với nhau. Đây là lần thứ hai Roger được tham quan nhà lao, cũng là lần thứ hai hắn trở thành tội phạm đặc biệt, phải nhốt riêng.

    "Phải nhanh nghĩ cách thoát khỏi đây, dù mình khôi phục thực lực cũng khó đối phó được những người này. Nếu bị tra ra thân phận thì phiền phức. Mà khoan, thân phận lúc trước của mình chẳng phải là…"

    Roger lập tức lấy quần áo người hầu của gia tộc Winn tỉnh Sheets mặc vào rồi giấu thanh kiếm vào trong. Cũng may là lượng hắc ngân không đủ chế tạo kiếm quá dài. Hắn lại mặc quần áo lúc trước ở cổng thành ra ngoài để che đi.

    Hồi lâu sau, một tên quan thực lực Lục tinh Pháp sĩ đi vào lấy khẩu cung:

    - Ngươi là người của nước nào? Tại sao ngươi lại ở đây?

    - Ta có chuyện quan trọng cần gặp Nam tước Jarrett Vale, nếu để lỡ chuyện ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.

    - Hừ, còn cứng đầu ư. Để ta xem ngươi cứng đến lúc nào. Người đâu, lôi hắn ra tra tấn.

    - Khoan đã, lúc nãy ngươi nói cần gặp phụ thân ta, không biết là việc gì?

    - Thành chủ đại nhân. – Cả đám cung kính chào

    Roger lại dùng giọng điệu có chút xem thường:

    - Chuyện này rất quan trọng, ngươi bảo chúng lui ra hết đi.

    - Dựa vào đâu ta tin được ngươi?

    - Hừ, đối phó với một Pháp sư sơ cấp hệ Hủy Diệt như ngươi và lão Nam tước hệ Ma Chú và Triệu Hoán, thế lực phía sau của ta không cần coi trọng đến mức phải ám sát đâu.

    Gã thành chủ có chút kinh ngạc, chuyện lão Nam tước là Pháp sư hệ Triệu Hoán có rất nhiều người biết, nhưng ông ta biết cả hệ Ma Chú thì chưa hề nói với ai trừ hắn. Ông ta cũng chưa hề chế tạo bất kỳ trang bị ma pháp nào.

    "Từ khi nào mà lực lượng tình báo của quốc gia khác lại mạnh đến mức một chuyện bí mật ở một nơi hẻo lánh cũng đi điều tra vậy? Chẳng lẽ là người của quý tộc gần đây phái đến?"

    - Lui ra cả đi.

    Sau khi cả đám lui ra, Roger lại cởi bỏ áo bên ngoài, để lộ trang phục người hầu ra. Giọng điệu không giống người hầu mà lại giống quan khâm sai của quốc vương:

    - Ngươi cũng sắp kế thừa tước vị Nam tước, có biết ký hiệu này chứ.

    - Đây chẳng phải gia huy của gia tộc Winn tỉnh Sheets sao? Ngươi là người của họ?

    Trong khi gã thành chủ còn đang kinh ngạc thì Roger lại đưa tay thả ra một đám sương lạnh.

    "Một Pháp sư làm người hầu! Đây nhất định là thân tín của gia tộc Winn, mỗi gia tộc bảo quản gia huy rất cẩn thận, khi bị mất luôn có người báo cáo kỹ lưỡng, không dễ lấy trộm được".

    Gã thành chủ lại không ngờ Roger bị tên thân tín thật sự Oliver ra lệnh quăng vào rừng, hắn làm sao nhớ thu lại cái áo có gia huy chứ.

    - Tôi dẫn ngài đi gặp phụ thân.

    Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám vệ binh, thành chủ đại nhân lại đang cung kính dẫn đường cho tên tội phạm, thật giống y như lúc chúng cung kính dẫn đường cho lão Nam tước vậy. Tên quan lại định tra tấn Roger khi nãy chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, hắn sợ Roger thù dai quay lại trả thù hắn.

    Thật ra Roger cũng không có tâm trí mà nhớ đến tên quan lại, lúc này hắn đang giả vờ bình tĩnh đi theo gã thành chủ gặp lão Nam tước.

    - Ngài Vale, ta đại diện cho nhà Winn đến đây làm chút hợp tác với ngài, dĩ nhiên là làm hay không thì ngài cũng phải giữ bí mật. Nếu các đối thủ của chúng ta biết chúng ta định vươn tay đến đây thì không hay đâu.

    Trong một tỉnh, các đại gia tộc luôn kìm chế lẫn nhau, không cho nhà còn lại tự do phát triển. Cũng nhờ vậy mà các thế lực nhỏ hơn mới có không gian sinh tồn giữa các đại thế lực này, nếu không cả tỉnh đó sớm hay muộn cũng bị một nhà mạnh nhất thống trị.

    Mỗi khi nhà nào muốn thâu tóm một thế lực nhỏ, họ không thể cứ xuất binh chiếm lấy mà còn phải trải qua một hồi tranh đấu, phân chia lợi ích mới có thể đạt được. Nếu tùy ý làm càn sẽ trở thành bia ngắm cho nhiều người lấy cớ đối phó, rồi lại phân chia tài nguyên của nhà bị diệt.

    Chuyện vươn vòi đến tỉnh khác lại càng là điều cấm kị, như vậy có thể khiến một nhà bí mật dùng tài nguyên, sức mạnh ngoài tỉnh đột nhiên tăng mạnh lực lượng mà các nhà khác không hề hay biết.

    Roger đã giả danh thì phải đóng trò vai của tên quản gia, suy nghĩ chu toàn các vấn đề. Còn gã Oliver, hắn trực tiếp bỏ ý định thủ vai này. Tên này chỉ giỏi phá hoại, chuyện Roger còn giữ bộ quần áo là chứng minh tốt nhất.

    - À, ngài đúng thật là một người trung thành tận tụy, cam đảm gan dạ, thấy chết không sờn, vì lợi ích của các đại nhân dám đi vào nguy hiểm, không từ khó khăn… không biết tôi nên xưng hô với ngài thế nào?

    Lão Nam tước xổ ra một tràng nịnh nọt. Dù lão là quý tộc, còn Roger đang trong thân phận người hầu, nhưng người hầu là pháp sư của các gia tộc lớn cũng không phải kẻ mà lão đắc tội được.

    Không nói những thuộc hạ tâm phúc này được tài bồi tốt hơn cả các tiểu quý tộc, chỉ cần họ quay về thêm bớt vài chuyện khi báo cáo cũng đủ khiến các quý tộc này bị lột mất một lớp da. Dù ở tỉnh khác cũng không dám công khai làm quá, nhưng tai vạ thì không chọc vào vẫn tốt hơn.

    - Ta ư, chỉ là một người hầu thấp kém thôi, không cần để ý đến.

    Cả hai cha con lão Nam tước đều kinh bỉ trong lòng. Ngươi thấp hèn mà sao cao giọng đứng thẳng lưng nói, còn chúng ta cao quý lại đang khom lưng lắng nghe? Nhưng hai người họ ăn thêm vài lá gan cũng không dám nói ra.

    - Không biết các đại nhân cần gì ở chỗ này vậy?

    Roger lại đem thanh kiếm ra:

    - Chủ nhân bảo ta cho ngươi cục sắt vụn này làm mẫu, cũng là quà gặp mặt. Chúng ta định bí mật bán một vài vũ khí bị quân đoàn của vương quốc loại bỏ.

    Cũng là người trong nghề, vừa cầm thanh kiếm lão Nam tước liền biết là Nhất tinh sơ cấp. Đây đúng là tiêu chuẩn cho sĩ quan cấp thấp trong quân đoàn chính quy, chỉ là thanh kiếm này là hàng mới rèn, không giống hàng loại bỏ.

    Dù biết là nói dối nhưng lão hiểu chuyện các đại gia tộc rất phức tạp nên không dám vạch trần. Tự nhiên có tiền, có thể tìm chỗ dựa lại không muốn, muốn làm kẻ chướng mắt sao.

    - Đây đúng là hàng thật, vậy không biết chuyện này cụ thể thế nào? Chỉ là được làm việc cho gia tộc Winn vĩ đại là phúc phận của chúng tôi, chúng tôi không dám đòi hỏi gì, chỉ mong đại nhân nói giúp vài câu để sau này chúng tôi được cống hiến sức lực nhiều hơn.

    Roger biết lão định bắt quan hệ với nhà Winn trong tưởng tượng, hắn liền cố hết sức học các thuộc hạ tâm phúc trong nhà quý tộc:

    - Chuyện này thì còn tùy thuộc nhiều vấn đề lắm, vấn đề "đầu tiên" cũng rất quan trọng.

    - Vâng, ngài dạy phải. Tôi sẽ bảo thằng con mang vấn đề "đầu tiên" giải quyết ngay.

    Một lúc sau đã có mấy rương châu báu trị giá hơn 100.000 đồng xuất hiện trước mặt Roger, còn có giấy tờ nhà đất mấy căn biệt thư trong thành và đất đai xung quanh thành. Tính ra số bất động sản này cũng không ít hơn 300.000 đồng.

    - Ta có ông anh làm sai việc đã bị đuổi, ngươi có thể bớt chút thời gian tìm một công việc tạm được cho ông ta không?

    Lão Nam tước thầm mắng Roger tham lam, đã cho tiền, cho đất rồi còn muốn rước thêm một ông nội về đây. Nhưng hắn vẫn ký một văn kiện bổ nhiệm quan kiểm tra hàng hóa thị trường. Chức quan này dù ở nơi hẻo lánh cũng khá béo bở, có thể xin tiền trà nước của thương nhân, vốn là do thân tín của lão đảm nhiệm.

    Cầm tờ giấy bổ nhiệm chưa viết tên người nhận, Roger rất hài lòng chuyện lần này, hắn nói:

    - Nửa đêm ba ngày sau, hai cha con ngươi đến quán thu mua hàng ở khu chợ phía nam. Nhớ phải bí mật, chỉ hai người đi thôi, tránh để người khác để ý. Lúc đó sẽ có bất ngờ lớn chờ các người.



    Ngồi trên xe ngựa chở đầy vàng bạc châu báu, Roger đánh xe đến con hẻm vắng vẻ rồi thu cả vào không gian trữ vật, bỏ mặc cái xe trong hẻm. Sau khi chắc chắn không có ai theo dõi, hắn đi đến chỗ của Ám hội.

    Vốn dĩ ban đầu Roger định giả mạo lính canh, dẫn gã sát thủ đột nhập vào trong hành thích. Nhưng bây giờ việc đó đã thành thừa, hắn đã lừa cả hai cha con vào bẫy mà không tốn chút sức lực.

    Vẫn xuống tầng hầm bên dưới, Roger nói đơn giản với gã sát thủ:

    - Nửa đêm ba ngày sau, lão Nam tước và tên thành chủ sẽ tự đến đây, ngươi chuẩn bị một chút. Sau khi giết lão thì rời đi ngay, tránh người khác nghi ngờ.

    Tên chủ quán số 10 ngạc nhiên, không ngờ Roger lại làm việc đơn giản như vậy. Nếu hai cha con kia đến đây, dựa vào việc hơn một cấp và ám sát bất ngờ, hắn có đến 9/10 cơ hội một kích lấy mạng lão Nam tước.

    "Số 5 trở lên đều là những người quái dị, đã có kế hoạch lại kêu mình chuẩn bị đồ hóa trang. Nhưng có lẽ đây chỉ là kế hoạch dự phòng thôi, sát thủ chuyên nghiệp phải luôn có kế hoạch B, nhất định là vậy rồi. Mình còn phải học tập nhiều hơn".

    - Ngài số 5, lần này ngài nhất định phải nhận chút quà này, nếu không tôi sẽ thấy áy náy mãi.

    Sau khi nhận sự cảm ơn rối rít của gã sát thủ, Roger không thể từ chối, chỉ đành nhận trước mấy món "quà mọn". Thật không ngờ chuyến đi này từ việc xấu lại chuyển biến tốt đến bất ngờ như vậy. Đúng là thu hoạch đi đôi với nguy hiểm.

    "Dù lão trưởng thôn đã lập được công to, nhưng tội thì không tha được. Ta phải bắt đầu kế hoạch sớm hơn chút nữa, mong rằng Woodrow đã chuẩn bị tâm lý."


    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 15-02-2015 lúc 11:39.
    Truyện tự viết: Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=114399

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alientuskarr,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,momo123,phamquangdung,thanaret25,tungnkst,
Trang 3 của 7 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status