TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Tự kỷ lâu mệt rồi, ai cho ý kiến giùm xem nên viết nữa không?

Người bình chọn
3. Bình chọn này đã đóng
  • Ờ cũng tạm, rảnh thì cứ viết tiếp

    3 100.00%
  • Bỏ đi, truyện không hay chút nào

    0 0%
  • Cả truyện lẫn cách viết đều tệ, đáng quăng vào sọt rác

    0 0%
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 31

Chủ đề: [Dị Giới - Xuyên Không] Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới - Chương 30

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định [Dị Giới - Xuyên Không] Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới - Chương 30

    Con Nghiện Máy Tính Tại Dị Giới

    Tác giả: Kỳ Vũ

    Thể loại: Huyền Huyễn - Dị Giới - Xuyên Không




    Tình Trạng: Dừng viết
    Tiến Độ:
    Rating: T

    Hãy nhấn vào cục này để ném tác giả!

    Giới thiệu:
    Truyện viết về một sinh viên Đại học lười biếng bình thường, vì một cuộc gặp gỡ bất ngờ với ông Bụt đã bị đưa đến lục địa Palmer xa lạ. Cùng với cái tên mới Roger Powell và chiếc điện thoại "itáo", hắn từ một kẻ bị truy nã chỉ muốn sống tốt, đến nô bọc bị người chà đạp, rồi từng bước tu luyện hướng đến quyền lực đỉnh cao và sức mạnh tối thượng.

    - Ở Palmer, người ta tu luyện Ma pháp để trở thành Ma Pháp Sư vĩ đại hoặc Ma Pháp Sĩ phải lệ thuộc vào Pháp sư.
    - Phép thuật (hay pháp thuật) chia làm 4 hệ chính: Hệ Ma Chú, Hệ Triệu Hoán, Hệ Hủy Diệt và Hệ Phục Hồi.
    - Tên riêng là ngẫu nhiên và thường được viết trước họ.

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 17-03-2015 lúc 13:00.
    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,alientuskarr,ComradeH,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,jinling,momo123,nhocvui,phamquangdung,theawesome,tungnkst,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh



    (tg: mới bắt đầu viết nên truyện không được tốt lắm, mong mọi người góp ý)

    Vũ Như Cẩn, mồ côi từ khi 10 tuổi, sống bằng tiền thừa kế tương đối khá của cha mẹ và sự chăm sóc của những người bà con luôn mong hắn chết sớm để chia gia tài. Sinh viên trường Đại học nổi tiếng Nguyễn Y Vân. Dù thi đậu vào trường tốt nhưng nghiêm túc mà nói thì hắn là một sinh viên tồi.

    Từ nhỏ hắn đã được học hành đàng hoàng, được mọi người khen là thông minh hiếu học, nhưng càng lớn thì hắn lại càng lười ra. Trừ cha mẹ, hắn không có người thân thật sự. Sở thích của hắn là lên mạng chơi game, đọc truyện, xem phim. Còn tương lai? Hắn cũng chẳng biết thế nào.
    Nhờ vậy mà nếu người ta thay kiểm tra kiến thức chuyên ngành bằng mấy thứ tạp nham thì chắc hẳn hắn phải được phong giáo sư chém gió học hay tiến sĩ ngành quang boom thay vì luôn đội sổ trong các danh sách.

    "10h tối rồi, cái buổi thực tập chết tiệt hại mình đói gần chết! Mong sớm kết thúc khoảng thời gian đau khổ này". Hắn vừa đi bộ về phòng trọ vừa nhăn nhó mặt mày lầm bầm trong miệng.

    - Vì saoo coooon khooóoc?

    Bỗng nhiên một giọng nói quái dị kéo dài vang lên đột ngột từ phía sau dọa hắn sợ đến tim ngừng cả đập, quay đầu lại, đi ra từ một góc khuất trong hẻm mà vừa nãy hắn rõ ràng chẳng thấy ai, là một ông già chừng 60,70 tuổi mặc trang phục kỳ lạ rách nát như cái bang, hắn hoài nghi liệu có phải ông ta lấy đại tấm chăn cũ đắp lên người hay không, tay một cầm khúc củi mục, hình như hút thuốc lào nhiều quá hay sao mà dưới chần còn có chút khói trắng chưa tan, hai mắt đục ngầu như người bệnh sắp chết, miệng cười toe toét, da mặt nhăn nheo đầy râu không chịu cạo, tóc để dài như thể ông ta nghèo đến nỗi không có tiền vào tiệm cắt tóc rẻ tiền nhất.

    - Liên quan gì đến ông, mà ông là ai, định hù chết người à, bộ dạng này còn nhiều chuyện, ông là fan hâm mộ của "Jean Valjean" hay "G MAN" thế?.

    Hắn thấy khung cảnh và bộ dạng này hình như quen quen, nghĩ thầm:

    - Chắc là một cosplayer cuồng nhiệt trong game gì đấy mà mình từng chơi đây mà".

    Ông lão lại kéo dài giọng nói: "Con gọi ta là "BUT MAN" cũng được. Ta là người chuyên giúp đỡ người khác, đi ngang qua đây thấy con không vui nên ta đến giúp một chút." Ông lão cười cười tiến lại gần hắn.

    - Hừ, xin tiền thì nói đi, còn giả bộ sĩ diện, ít tiền gửi xe còn thừa ông cầm luôn đi.

    Hắn dúi vào tay ông lão vài chục nghìn rồi quay đầu định đi luôn, thời buổi bây giờ ăn xin nhiều lắm, gặp ai cũng giúp đỡ hết mình thì chắc chưa cần nhà trường đuổi học hắn cũng dùng hết tiền.

    - Ấy từ từ đã, thấy con có lòng như vậy ta tặng con cái điện thoại này, tiện thể đưa con đến một nơi rất thú vị hóng gió, khi nào muốn về gủi tin nhắn là được.

    Vừa nghe đến đây hắn lập tức cảnh giác, đêm hôm khuya khoắt một ông già tặng quà cho người, còn muốn dẫn đi chơi, hắn đâu phải dễ lừa như nữ sinh trung học, có lẽ ông già này nằm trong tổ chức buôn người không chừng.

    Còn chưa kịp nói chuyện hắn bỗng thấy trời đất xoay tròn, xung quanh tối đen như mực. "Không tốt, chắc trúng thuốc mê rồi".

    Nhưng một giây sau đó mọi thứ lại bình thường, hắn phát hiện trời đã sáng, còn mình đang mặc một bộ đồ kỳ lạ, đứng giữa đường lớn lót đá, hai bên là nhà cửa kiến trúc gần giống châu âu thời cổ, trên đường đầy người qua lại, còn có người cưỡi ngựa chạy ngoài đường mà không sợ bị công an ngăn lại.

    - Này anh bạn, ở đây đang đóng phim à?"

    Hắn gọi người gần mình nhất hỏi chuyện".

    - …abc…,… xyz….

    "Hình như là người ngoại quốc, sao mình không thấy máy quay nhỉ?". Hắn đi trên đường phố ngắm cảnh vật nhìn như trong phim, không biết đi thế nào mà hắn đến pháp trường chứng kiến cảnh 3 người bị chặt đầu y như thật.

    "Họ làm trông giống thật quá, suýt nữa còn tưởng là người thật".

    Hắn đi rất lâu mà vẫn không thấy đạo diễn gì, dần dần cảm thấy bất an. Sau 3 tiếng đi vòng vòng trong thành cộng với kinh nghiệm chơi game, xem phim, đọc manga, tiểu thuyết… thì hắn bất lực phát hiện có lẽ BUT MAN kia là một thực thể siêu tự nhiên đã đưa hắn đến một không gian nào đó khác. Hắn tìm một góc khuất thò tay vào trong áo bào lục lọi lấy ra một bao nhỏ chứa 1 tờ tiền, 100 đồng tiền, một tờ giấy nhìn giống phiếu thu tiền ở trạm thu phí và một cái điện thoại "itáo". Cái điện thoại có một tin nhắn mở sẵn không hiện số.

    "Hành tinh này rất thú vị ta nghĩ chắc con sẽ thích. Ở đây con chơi vài ngày có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm, ta có lưu vài thứ liên quan đến nơi này trong điện thoại. Nếu con muốn quay về, trước tiên hãy nhỏ ít máu lên điện thoại rồi soạn tin "VE" gửi xxxx, cái điện thoại sẽ đưa con về, đồng thời đoạn trí nhớ này của con sẽ tự động bị xóa. Ta bận chút việc nên vài triệu năm nữa mới ra được, chúc con chơi vui vẻ!"

    Đọc xong tin nhắn, hắn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy người. Thì ra mình đã đến dị giới tàn khốc trong tiểu thuyết trên mạng thật rồi. Nghĩ đến cảnh hành hình hắn lại sợ hãi lập tức soạn tin để về nhà. Rồi bỏ điện thoại vào trong áo.

    Một phút, năm phút, nửa tiếng. Hắn đã làm đúng như hướng dẫn rồi mà vẫn không thấy gì xảy ra. Hắn lại lấy cái itáo kiểm tra thì bi ai phát hiện thông báo:

    "Quý khách không đủ tiền để thực hiện dịch vụ, xin vui lòng nạp thêm tiền vào tài khoản".

    "CÁI QUÁI GÌ ĐÂY??? xong rồi, thực sự xong rồi! Mình làm sao nạp được tiền cái điện thoại này. Trong tiểu thuyết mấy cái dị giới tốt thì tốt thật, nhưng toàn là nơi sơ suất một chút là mất mạng. Mình làm sao chờ vài triệu năm được? Lúc đấy không mục xương thì chắc luyện thành thần tiên đi tìm lão già tính sổ rồi." Nghĩ đến tương lai còn đen tối hơn lúc còn đi học hắn lại cảm thấy chán nản.

    "Đã không về được vậy mình đành tìm cách sống ở đây vậy." Nghĩ vậy hắn kiểm tra cái itáo thì thấy ngay app đầu tiên tên "Học ngoại ngữ cấp tốc".

    "Bấm "Load" sau đặt tại nơi mọi người nói ngôn ngữ muốn học rồi bấm "Add" để học ngôn ngữ mới."

    Sau khi chờ dòng chữ "Loading…" chạy xong hắn lập tức hiểu những người xung quanh đang nói gì. "Nếu lúc còn đang học mà có cái này thì tốt quá, ít nhất không cần học thêm ngoại ngữ ban đêm". Cảm khái một hồi hắn lập tức tìm được một quán rượu có cho thuê phòng trọ tên Pittman's Drink, "Trước tiên tìm chỗ ăn ở rồi tính tiếp", tự động viên mình một chút hắn lập tức liền tiến vào quán.

    Bước vào quán là một cảnh tượng không khác lắm với sự tưởng tượng. Một đám người đang nâng cốc bia cười nói huyên náo, vài tên lính gác ngồi tán dóc, một người giống pháp sư trên mặt che kín mít có viết mấy chữ "Ta nguy hiểm lắm!" ngồi một mình trong góc uống rượu và tên giúp việc đang bê đồ ăn tới lui. Hắn tiến vào cũng không làm cho mọi người chú ý.

    - Ông chủ, phòng ở đây bao nhiêu?

    Hắn lên tiếng hỏi người chủ quán sau quầy. Ông ta là một trung niên khoảng 40 tuổi, mắt xanh tóc vàng đang ngồi đọc sổ sách, ngẩn đầu đánh giá quần áo của hắn một chút rồi nói: "Phòng 10 đồng một ngày và 7 đồng một ngày".

    Nhìn thấy vẻ không mấy hứng thú của ông ta chắc hẳn cũng không ép giá quá mức, hắn nói:

    - Phòng 10 đồng 3 ngày, ông cho mang hai con thỏ cùng bia lên được không".

    - Cậu thanh toán trước tiền ăn và một nửa tiền phòng, đưa chứng nhận cư trú hay chứng nhận xuất nhập thành, điền vào tờ đơn này rồi ký tên là được.

    Hắn đưa tiền và tờ giấy cho ông chủ, điền qua loa tờ đơn với một cái tên tự đặt Roger Powell rồi theo ông ta lên lầu, sau này hắn sẽ dùng tên này xem như tên chính thức.

    - Cậu Powell đây là chìa khóa phòng, có vấn đề gì cứ xuống lầu tìm tôi.

    Sau khi ăn xong, hăn liền nằm lên giường một cách uể oải, lấy cái điện thoại mây giờ là mạng sống thứ hai ra xem xét cẩn thận.

    Mở ứng dụng "Bản Đồ" ra đọc vài dòng ghi chú hắn mới biết hành tinh này tương đối giống trái đất, có 3 lục địa lớn cách xa nhau và nhiều quần đảo nhỏ nằm giữa ba đại lục, bây giờ hắn đang ở trên lục địa Palmer, vương quốc Malonia, một trong 4 vương quốc nhân loại hiện tại của đại lục.

    Sỡ dĩ ghi là hiện tại vì ở đây các thế lực quý tộc tranh đấu không ngừng, cứ vài trăm năm sẽ có vương quốc nào đó lập quốc hay diệt quốc, người ở đây không có quá nhiều tinh thần dân tộc. Có lẽ thời cổ đại từng có một vương triều Empire, đế quốc truyền thuyết của nhân loại chiếm gần hết thế giới lúc bấy giờ nên ngôn ngữ, tiền tệ, đo lường ở đây khá thống nhất, chỉ là thời gian đã quá lâu, người ta cũng không khai quật được di tích nào mà chỉ biết từ vài tài liệu cổ và các câu truyện dân gian.

    Ngoài lãnh thổ của nhân loại ra còn có một vài vương quốc của các tộc khác như người Elven, Dwarf, Orcs… Hắn hiện đang ở thành Burns thuộc tỉnh Murry – một trong 4 tỉnh của vương quốc. Bản thân tòa thành chỉ khoảng 200 km2 nhưng tính luôn cả đất đai phụ thuộc xung quanh thì có đến hơn 70 nghìn dân, rộng khoảng 2000 km2.
    "Ở đây không có sóng gì làm sao nó định vị được mình nhỉ? Không biết mấy thông tin này thống kê từ khi nào, chắc sai số cũng không quá lớn".

    Quan sát bản đồ một lúc hắn lại mở ứng dụng tiếp theo "Nhập môn pháp thuật".

    Chiến sĩ bình thường cho dù trang bị tốt đến đâu cũng bị thể lực giới hạn. Chỉ có tu luyện ma pháp mới mang lại sức mạnh to lớn. Pháp thuật chia làm 4 hệ chính là:

    Hệ Ma Chú ứng dụng rộng rãi trong cuộc sống, tạo ra các trang bị ma pháp.

    Hệ Triệu Hoán tạo ra những nguyên tố nhân từ nguyên tố ma pháp trong không khí, kêu gọi các ma thú, biến đổi những sinh vật đã chết thành sinh vật Undead.

    Hệ Hủy Diệt gồm các phép tấn công.

    Hệ Phục Hồi gồm các phép chữa trị và phòng thủ.

    Những người tu luyện ra ma lực gọi chung là ma pháp sư. Thúc ép ra ma lực gọi là ma pháp sĩ.

    Người thường chỉ có khoảng 100 năm tuổi thọ. Ma pháp sư mỗi khi đạt đến cảnh giới nhất định có thể làm tăng tuổi thọ. Ma pháp sư chia ra nhiều cảnh giới, mỗi cảnh giới có 3 cấp là sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
    Ma pháp học đồ: kẻ mới bắt đầu tu tập ma pháp, cần có tài nguyên, sự cố gắng và thiên phú của mỗi cá nhân hoặc thiên phú huyết mạch do đời trước di truyền. Chiến sĩ không tu luyện như Học đồ mà trực tiếp đạt đến đẳng cấp tương ứng.

    Tu luyện ma pháp có ba tầng chính là Hạ tầng, Trung tầng và Thượng tầng.

    Hạ tầng chủ yếu tích cóp ma lực bao gồm: Pháp Sĩ tuổi thọ sẽ tăng đến khoảng 130 năm. Pháp Sư khoảng 130 năm tuổi thọ. Đại Pháp Sư khi đến cao cấp khoảng 200 năm tuổi thọ.
    Trung tầng có sự đột biến về chất bao gồm: Ma Đạo Sĩ, Ma Đạo Sư và Đại Ma Đạo Sư.
    Thượng tầng đã không cần thiên phú nữa mà cần sự lĩnh ngộ cao về ma lực, bao gồm: Sĩ Vương, Pháp Thánh, Pháp Thần không bị tuổi già ảnh hưởng.

    Pháp sĩ, Ma đạo sĩ và Sĩ Vương không tu luyện mà đốt cháy thiên phú cưỡng ép tăng cấp. Việc huấn luyện có thể thực hiện quy mô lớn và không tiêu hao quá nhiều tài nguyên.

    Các chiến sĩ được luyện tập trước một vài năm, sau đó cùng đi vào một trận pháp lớn do phép thuật Hệ ma chú tạo thành hoặc uống mấy loại nước thuốc của Hệ phục hồi là đã hoàn thành. Tuy nhiên việc này khiến các chiến sĩ không thể tự tu luyện ma pháp được, đẳng cấp chiến sĩ tùy thuộc vào việc dùng nhiều hay ít tài nguyên lúc đầu và thiên phú, sau đó lại dùng cách tương tự nhưng tốn kém hơn với những người có thiên phú chưa dùng hết để tiếp tục thăng cấp từ nhất tinh Pháp sĩ đến thập tinh Ma đạo sĩ. Từ thập tinh Ma đạo sĩ đến Sĩ Vương còn cần có cả sự lĩnh ngộ đối với ma lực.

    Phần lớn các mạo hiểm giả, lính đánh thuê, quân nhân… dù biết mình có chút thiên phú nhưng không chịu nổi tiêu hao, không có bối cảnh hoặc không kiềm hãm được đường tắt gia tăng sức mạnh thường gia nhập thế lực nào đó làm thuộc hạ cao cấp cả đời cầm kiếm hoặc dùng sức mạnh tự lập thế lực cho riêng mình.
    Dù rằng sau khi có được sức mạnh, chiếm được tài nguyên nhưng cũng không thể nào tiếp tục tu luyện đến đỉnh phong.

    Phía dưới là một công pháp thiên cấp – công pháp chia làm thiên, địa, huyền, hoàng để minh tưởng gia tăng ma lực cho học đồ và phương pháp tốt nhất thành chiến sĩ. Chỉ cần tưởng tượng đúng là có thể tu luyện. Roger hưng phấn thầm nghĩ "Không ngờ ma pháp trong truyền thuyết lại có thật ở đây, chẳng phải tu luyện cái này, mình sẽ được trường sinh sao, đã vậy còn có pháp thuật lợi hại, chắc mình chỉ việc học một ít rồi đi nhận quest, đánh quái cày level là tiền tự chảy vào túi rồi, lúc đó chắc không lo ăn lo mặc nữa, cũng làm nên ít sự nghiệp. Tiểu thuyết trên mạng không phải đều như vậy sao! Còn chiến sĩ thì không hứng thú. Dù rằng mình lười thật nhưng không thích phải làm thuộc hạ người khác. Hơn nữa ông lão kia chắc thành thần tiên rồi, đáng tiếc không thấy cách tu luyện thành thần".

    Nghĩ đến đây hắn lập tức ngồi xếp bằng trên giường, dựa theo phương pháp ghi trong ứng dụng, trong đầu tưởng tượng ra đủ thứ kỳ quái. Hồi lâu sau trong đầu Roger chẳng hiện ra thứ gì ghi trong ứng dụng.

    "Kỳ quái, sao không giống nhỉ, đáng lý ra trong đầu mình phải xuất hiện một màu trong dãy từ đỏ đến tím. Càng đỏ thì thiên phú huyết mạch càng mạnh, một màu từ trắng đến đen, càng trắng thì thiên phú cá nhân càng mạnh, sao mình lại chẳng thấy gì thế này?"

    Hoài nghi phương pháp này sai, Roger lại bỏ qua tiếp tục tưởng tượng. Một hồi sau một quả cầu nhỏ sáng trắng xuất hiện trên đầu hắn, đúng là Quang Cầu Thuật đơn giản nhất dùng để chiếu sáng và kiểm tra xem một người có thuận lợi trở thành Sơ cấp Học đồ hay không.

    "Chẳng lẽ mình đến từ trái đất nên không có cái thiên phú gì? Nhưng nếu không có thì sao lại luyện ra được ma lực?" Suy nghĩ một hồi hắn bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi suy yếu, quả cầu trên đầu dần ảm đạm rồi tắt hẳn. "Hình như là tu luyện quá mức như trong điện thoại nói rồi, thôi đi ngủ trước kẻo lại cố quá thành quá cố".

    Trời đã gần 12h đêm, cái điện thoại này vẫn không thấy chỗ nào hiện pin, thật không biết nó chạy bằng cái gì, Roger nhét cái điện thoại vào gối, khóa cửa phòng rồi mới yên tâm ngủ. Hắn sợ người khác biết cái điện thoại này sẽ cướp mất hay đem hắn lên bàn mổ nghiên cứu người ngoài hành tinh.

    Một ngày đầu tiên của hắn ở thế giới này trôi qua.

    Lần đầu viết truyện nên không được tốt, mong mọi người bình luận, góp ý thêm.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 13-02-2015 lúc 18:32.

  4. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,alientuskarr,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,momo123,ngocphuoc84hcm,phamquangdung,quangtri1255,stardust1993,theawesome,tungnkst,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Nhầm Lẫn Thành Ma Đạo Sư


    Sáng sớm, điều đầu tiên mà Roger làm không phải đi ăn sáng mà là nghiên cứu cái điện thoại này. Vừa mới thăng cấp, nếu hắn lại cưỡng ép tu luyện có thể sẽ xuất hiện tác dụng phụ.

    Trừ vài ứng dụng hôm qua ra trong đó còn mấy cái vừa nhìn tên là biết ngay như "Phương pháp học tập Hạ tầng pháp thuật", "Phép thuật hệ Hủy Diệt",… Ngoài ra còn có mấy ứng dụng hơi khó hiểu như "Phân tích dữ liệu", "Tăng tầm nghe, nhìn" chỉ hoạt động cùng ứng dụng khác, và vài ứng dụng không đủ điều kiện nên không hiện tên.

    Hắn bấm vào từng cái nhìn thông báo không hoạt động hay đại loại vậy đến ứng dụng cuối cùng "Không gian trữ vật", liền nghĩ chắc cũng giống mấy cái nhẫn trữ vật trong tiểu thuyết.

    Vừa ấn vào đột nhiên cảm thấy xung quanh tồn tại một không gian mờ ảo khoảng 10m3, cái điện thoại đã biết mất. Trong đầu như có mấy chữ "Đã kích hoạt Không gian trữ vật, Phân tích dữ liệu và tăng tầm nghe, nhìn".

    Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, Roger cầm túi tiền nghĩ một chút thì nó liền biến vào trong không gia kia. Mắt hắn còn có thể nhìn rõ cả vân gỗ trên trần nhà, tập trung nhìn vào một điểm còn có thể thấy mấy sợi lông trên thân con kiến. Nhìn ngoài cửa sổ thầm tính: "Thị lực của mình bây giờ có thể nhìn rõ ràng vật trong phạm vi 1km giống như zoom một bức ảnh độ phân giải cao vậy, cả tai cũng lờ mờ nghe thấy mấy người dưới lầu đang nói chuyện."

    - Các cậu nghe tin gì mới không, thành Murry (thủ phủ tỉnh Murry) vừa bị một con Titan tấn công!

    - Mấy hôm trước tôi thăm người nhà ở Murry cũng nghe vậy. Con Titan cao hơn 50m bất ngờ phá sập tường thành, giết hơn 3000 vệ binh cùng lính quân đoàn II và mười mấy đại pháp sư mới bị Ma đạo sư Dorian Harbin cùng nhiều ma đạo sĩ hợp sức tiêu diệt.

    - Thành chủ Galvez không chống lại nổi con Titan à, sao lại nhờ đến nhà Harbin?

    - Nhà Galvez đã không còn ai mạnh hơn nhà Harbin. Ma đạo sư Dorian Harbin đã tiến lên trung cấp từ tháng trước rồi, Wilburn Harbin cũng là Ma đạo sĩ thập tinh, Quân đoàn trưởng quân đoàn II. Nếu không nhờ con gái thành chủ đang là phi tử được sủng ái thì nơi này đã đổi chủ rồi.

    - Lần gần nhất thành này bị ma thú tấn công là khi nào nhỉ, chắc cũng phải hơn 20 năm trước rồi, sao giờ lại bị tấn công?

    - Cái này tôi biết, gần đây có tin đồn vua của vương quốc Corley bị ám sát hụt là do người của bệ hạ, chắc Corley định trả đũa.

    - Sắp chiến tranh nữa rồi sao, mới hòa bình chưa được 10 năm.

    Roger thầm nghĩ: "Theo bản đồ thì tỉnh Murry nằm ở cực nam vương quốc, tiếp giáp với vương quốc Corley và nằm xa vùng rừng núi Crump – một trong những vùng sơn lâm lớn nhất đại lục, nên ít khi bị ma thú tập kích, nếu bị tập kích đột ngột như vậy chỉ có thể là do người cố ý làm."

    Hắn rửa mặt một chút rồi bước xuống lầu gọi bữa sáng.

    Ngồi vào bàn gọi mấy món ăn, hắn thấy tên pháp sư mặc áo bào xám hôm qua cũng đang bước xuống, có chút hứng thú Roger liền tập trung quan sát tên pháp sư này một chút. Nhưng lập tức hắn liền ngây người ra vì trong đầu hắn đang hiện lên mấy chữ: " Ma đạo sư cao cấp, trạng thái cơ thể đang bị thương, thực lực còn Đại pháp sư cao cấp".

    "CHUYỆN GI THẾ NÀY??? Nghe nói người mạnh nhất tỉnh Murry là một Ma đạo sư trung cấp, sao ở đây lại có thêm một tên cao cấp nữa rồi? Hắn không phải là người vương quốc Corley mấy hôm trước chứ? Nếu biết bị lộ có khi nào hắn sẽ giết người trong quán để diệt khẩu không?"

    Roger sợ đến đứng hình mấy chục giây, tên pháp sư theo bản quay đầu nhìn hắn khiến hắn sợ hãi lập tức quay đầu đi hướng khác. "Bình tĩnh, bình tĩnh lại, dù mạnh nhưng trong thành hắn cũng không làm gì mình đâu."

    Hắn cố gắng giả vờ nuốt xong bữa sáng, rồi lập tức chuồn thẳng ra ngoài, vừa đến cửa bỗng nhiên một đội binh hùng hậu vài trăm người phần lớn đều được cái itáo gắn mác là Pháp Sĩ với đủ thứ gươm giáo cung nỏ từ nhất tinh đến thập tinh cùng mấy chục ma pháp sư từ xa chạy thẳng về phía này, trong lòng liền mừng như điên:

    "Hắn bị phát hiện rồi. Dù hắn thoát được hay không thì cũng không cần giết mình nữa, lần này tai qua nạn khỏi rồi!"

    Người dân ven đường thấy cảnh vây bắt thì lập tức trốn cả đi. Roger còn chưa đi thì hắn lại phát hiện đám người hùng hậu này cùng một đám tiếp viện đang kéo đến không ngừng không đi vào trong quán mà ngược lại đứng trước cửa quán bao vây hắn lại, một người đàn ông chừng 35 tuổi, mặc quần áo hoa lệ, tay cầm một cái pháp trượng rực rỡ, khuôn mặt hơi béo, tóc nâu xoăn bộ dạng vừa nhìn là biết quý tộc đứng sau mấy tên hộ về cầm thuẫn lớn nho nhã lên tiếng:

    - Powell tiên sinh, nếu tiên sinh muốn tại hạ gọi như vậy. Tại hạ là Alston thành chủ thành Burns. Tiên sinh từ phía nam đến mà không thông báo trước một tiếng khiến chúng ta tiếp đón không chu đáo, mong tiên sinh lượng thứ"

    Nói rồi hắn hơi cúi đầu làm động tác xin lỗi, nếu như không có mấy trăm người vây xung quanh thì Roger còn tưởng người này là bạn thân lâu ngày không gặp của mình đang chân thành xin lỗi.

    "CÁI QUÁI GÌ NỮA ĐÂY??? Sao tai vạ cứ rớt xuống đầu liên tục vậy? Thần vận mệnh liên kết với ông già BUT MAN kia chơi xỏ mình hay sao? Tiếp đón một người vừa đến nơi này, thực lực vừa đến học đồ sơ cấp như mình mà cần đội ngũ thế này, không biết đây là vinh hạnh bực nào chứ".

    Roger cố nặn ra một nụ cười lấy lòng, nhưng có lẽ do không quen việc nên trong mắt đám người đang căng thẳng xung quanh thì hắn đang cười mỉm đầy khiêu khích.

    - Haha, Alston tiên sinh nói đùa, bấy nhiêu người tiếp đón tại hạ thì hình như không phù hợp lắm thì phải?

    Nghe đến đây, ai nấy đều biến sắc, vẻ mặt như lâm đại địch, nhiều người đều chuẩn bị sẵn tinh thần da ngựa bọc thây. Vài người còn nhìn quanh xem lát nữa có đường nào "rút lui chiến thuật" tốt nhất, còn có một gã lính già Tam tinh Pháp Sĩ lên cơn đau tim lăn quay ra chết ngay tại chỗ.

    Alston mồ hôi đầy mặt nói:

    - Powell tiên sinh, chúng ta biết tiên sinh đang bị thương, dù liều mạng cũng không thoát được, chi bằng theo ta mấy ngày còn có cơ hội được vương quốc Corley chuộc lại.

    Nghe đến đây, lại nhìn thấy ông chủ quán núp phía xa thì hắn hiểu ngay rằng mấy người này đang hiểu lầm.

    "Từ thành Murry về phía Nam đến Corley chỉ có một thành sát biên giớ này, nếu bị thương nặng thì buộc lòng phải vào đây tìm thuốc chữa. Chắc những gì mình ghi không giống cái giấy thông hành kia, mà lúc đó mình đã đọc được chữ đâu mà biết nó ghi cái gì! Sao dạo này xui thế không biết".

    Quay đầu nhìn vào quán, tên Ma đạo sư kia đã chắc đã bốc hơi đến tận biển Chó Đốm phía Nam lục địa rồi rồi. Hắn đành cười khổ đi theo mấy người này tiến về phía phủ thành chủ trong thành.

    "Dù không có ai chuộc nhưng không đi thì chết ngay, ngu gì ở lại chịu tội. Còn giải thích cũng không có ai tin mình, dù nói dối lại không biết chứng minh thân phận thế nào, như vậy dứt khoát đi theo mấy tên này rồi nghĩ cách vượt ngục sau. Cùng lắm chịu ít nỗi khổ da thịt thôi."

    Hắn là người thực dụng, cộng với việc đã đọc mấy cuốn tiểu thuyết nên biết rõ lúc này việc gì nên làm, việc gì không nên làm.



    Tại phòng giam, Roger cứ nghĩ người ta sẽ nghiêm hình bức cung rất tàn khốc nhưng thật không ngờ chỉ bị cái còng tay ma lực giam giữ ma lực vốn dĩ chỉ mạnh hơn cục pin ngoài chợ một chút, lại được chiếm cả một phòng giam lớn đáng lý chứa được 20 người. Buồng giam được quét tước vội vàng và được kê một cái giường với ít chăn gối.

    "Chỉ là không khí không thoáng bằng cái phòng trọ thôi, xem như tạm được" Hắn dỏng tai đã được cải thiện đáng kể lên nghe ngóng bên ngoài tên thành chủ đang nói chuyện với tên Đại pháp sư trung cấp của hắn cùng vài tên pháp sư khác.

    Trong ngục tất cả các tù nhân bị di chuyển đi chỉ còn lại ba tên Thập tinh Pháp Sĩ nhìn giống sĩ quan đứng gác ở trong và một tên ở ngoài.

    - Carolann ngươi có biết hắn có đẳng cấp nào không?

    - Vẫn không nhìn thấu được, đáng lý lúc nãy đi qua đá kiểm tra chúng phải đổi màu chứ! Đằng này không có bất cứ thay đổi nào cả, nếu không phải biết hắn có thể triệu hoán ra con Titan thực lực thấp nhất phải là Ma Đạo Sư, tôi thật hoài nghi hắn không có chút ma lực nào cả.

    - Không có ma lực? Ngươi bị ngu à, không thấy hắn đáng sợ thế nào sao, lúc nãy hắn mỉm cười nhìn ta. Nhìn kiểu gì cũng giống như ác ma ăn thịt người không chịu nhả xương vậy.

    Nghe đến đây Roger không khỏi nhăn mặt chủi thầm: "Ông đây định nịnh hót để chúng mày cho qua, không ngờ lại bị xem thành ác ma. Đúng là đồ không có mắt, suốt đời ở cái thành này ăn no chờ chết đi".

    - Lúc thấy nụ cười của hắn chúng tôi cũng lạnh cả sống lưng, có lẽ đó là sát khí trong truyền thuyết của những kẻ giết người như rạ.- Một đám pháp sư khác nhao nhao đồng ý.

    "Hình như kỹ năng nịnh hót của mình không được tốt lắm thì phải, cười nịnh nọt cũng khó coi vậy sao? Thôi sau này luyện từ từ cũng được".

    Bỗng một tiếng nói có vẻ già nua từ xa đến gần cửa phòng giam:

    - Bên thành Murry đang có sóng ngầm, không quản đến được chỗ chúng ta. Sau khi ta báo cáo, Thủ đô đã truyền tin đến bảo chúng ta phải áp giải hắn đến kinh thành chờ phán quyết, chúng ta chỉ cần đảm bảo an toàn một chút là có thể ăn trọn công lao lần này.

    - Phụ thân!, Lão gia! - Cả đám người có vẻ cùng hành lễ chào.

    Tên Alston lại hỏi:

    - Tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ.

    Lão già lại từ từ nói:

    - Tiếp tục đối xử đàng hoàng. Nếu không, khi hắn được chuộc lại có thể sẽ ghi hận chúng ta, còn nếu Bệ hạ giết hắn chúng ta cũng không mất cái gì.

    - Phụ thân – Lão gia anh minh.

    Roger leo lên giường, mặc kệ mấy con cáo già cáo trẻ tính làm cái gì, chỉ cần mình không sao là được.


    Nằm nghĩ đến việc làm sao mở mấy cuốn sách trong điện thoại mà không bị người khác phát hiện, đang suy nghĩ miên mang bỗng dưng dòng chữ "Trượt để mở khóa" hiện lên trong đầu hắn.

    Lập tức hắn nhắm mắt tưởng tượng cái điện thoại đang ở trước mặt và mở khóa bắt đầu đọc tiếp cuốn "Nhập môn pháp thuật".

    Ban đầu hắn cứ tưởng Pháp Sĩ yếu hơn pháp sư một chút thì địa vị cũng không quá kém, không ngờ họ chỉ được đứng gác cổng cho người ta. Dù Pháp Sư sơ cấp là ông già sắp chết địa vị cũng cao hơn hẳn Thập tinh Pháp Sĩ còn đang tráng niên.

    Trong trăm người thì phải có bảy, tám chục người nếu có đủ tài nguyên là luyện đến Pháp Sư và Pháp Sĩ, nhưng Pháp Sư chỉ chiếm một tỉ lệ nhỏ trong đám người. Tỉ lệ này càng lên cao lại càng giảm xuống, phần lớn các Pháp Sư đều xuất thân từ các thế lực, thương nhân hoặc quý tộc.

    Cho dù nông dân có thiên phú, đào được mỏ linh thạch – dầu mỏ ở đây, mà không có công pháp thì cũng không tu luyện được. Các pháp sư đều không tùy tiện nhận đồ đệ và để lộ công pháp của mình ra bên ngoài.

    Sau khi đọc lướt các phép sơ cấp, đến "Phép thuật Hệ Phục Hồi",… Roger biết khi nãy phép thuật mà đám binh lính dùng lúc trước là phép Thạch Bì.


    Thạch Bì thuộc loại Phục Hồi sơ cấp có tác dụng khiến da trở nên cứng rắn hơn, chỉ khi lực phá hoại vượt quá khả năng chịu đựng của Thạch Bì hoặc Pháp Sĩ không còn ma lực nữa thì công kích mới gây tổn thương đến Pháp Sĩ. Đẳng cấp Pháp Sĩ có thể duy trì liên tục từ ba mươi phút đến hai tiếng đồng hồ tùy cấp độ, đây cũng là phép duy nhất mà Pháp Sĩ có thể thi triển.



    Buổi tối, tại cổng thành phía bắc một đoàn xe tù chở Roger chậm rãi lên đường. Dẫn đầu là một tên Thập tinh Pháp Sĩ canh ngục lúc sáng, dẫn theo trăm tên Pháp Sĩ.

    Không phải bọn họ khinh thường thực lực hắn, mà thấy hắn ngoan ngoãn như vậy đoán chừng bị thương rất nặng, hơn nữa cũng đã dùng cái còng tay ma pháp tốt nhất trong thành rồi, không sợ hắn thoát ra được. Nếu thoát được thì dù phái cả thành đi cũng chưa chắc ngăn được hắn.

    Roger cứ từ từ theo đoàn xe dần rời khỏi thành Burns tiến đến thủ đô Burrows của vương quốc. Dựa vào khoảng cách trên bản đồ thì đường đi đến thủ đô có hơn 5000km, cứ vừa đi vừa nghỉ cộng với việc mỗi người đều có ngựa thì khoảng nửa tháng mới đến nơi.

    Tính toán một chút thì thấy có rất nhiều thời gian, cứ luyện xong ba phép bảo mệnh mà hắn đã nhắm trước rồi tính.


    Roger lười biếng nằm trên tấm đệm trong xe tù, xem cái xe này được làm chắc chắn là để bảo vệ hắn. Còn mấy tên kia là thuộc hạ của mình.

    Người khác chỉ thấy hắn đang nhắm mắt ngủ, nhưng thật ra hắn đang tranh thủ học phép Sơ cấp Thạch Bì Hệ Phục hồi, phép Thiêu Đốt Hệ Hủy Diệt và Trọng Lực thuộc Hệ Ma Chú.

    Phép Thiêu Đốt trong itáo ghi rằng có thể phóng ra ngọn lửa từ tay dài đến 5m, học đồ các cấp khác nhau có thể duy trì phóng ra liên tục trong khoảng 5 phút đến 30 phút, tạo ra ngọn lửa khoảng 150℃. Pháp Sư trở lên có nhiều ma lực hơn chỉ khiến thời gian tăng lên vì 150℃ đã là cực hạn của phép Sơ cấp Thiêu Đốt.

    Phép Trọng Lực thuộc Hệ Ma Chú dùng ma lực khắc trận pháp vào áo bào làm tăng hoặc giảm trọng lượng trên cơ thể xuống, giúp mang nhiều vật hơn hoặc chạy nhanh hơn. Nếu luyện thành, với ma lực của hắn có thể giảm 20kg, cho dù ma lực chia đều với hai phép trên vẫn đủ duy trì vài phút. Lúc đó chạy trên địa hình khó đi sẽ có lợi hơn rất nhiều.

    "Dựa theo tiến độ ghi trên itáo thì chỉ cần tu luyện hơn 60 giờ liền là hoàn thành cả ba phép cơ bản. Nếu mỗi ngày bỏ ra 10 giờ là thời gian tối đa an toàn tránh quá tải thì khoảng 6 ngày là luyện thành. Mình mất gần 10 giờ liền là trở thành Học Đồ sơ cấp, bây giờ chỉ cần nằm một chỗ ngủ, nghỉ tránh tẩu hỏa nhập ma rồi tu luyện là được. Không ngờ phép thuật lại dễ luyện như vậy, so với sự gian khổ tập luyện của các Ma pháp sĩ thì nhẹ nhàng hơn nhiều".

    Hắn lại thầm nghĩ "Mấy tên Pháp Sư kia đúng là đầu heo. Chuyện dễ như vậy mà mấy ông già luyện bạc cả đầu chỉ có mỗi một mạng đạt đến Đại Pháp Sư" Hắn hồn nhiên không biết rằng mấy lão già kia trong số 70 nghìn người quanh đây đã là động vật quý hiếm rồi.

    Nếu mấy lão nghe được Pháp Sư đầy vinh quang lại bị hắn mắng thành đồ đầu heo, còn đem ra so sánh với đám chiến sĩ chỉ biết dùng tay chân, không biết có liều chết kiến nghị mang hắn ra mổ xẻ nghiên cứu rồi nấu lên, chia mỗi người một chén xem có gia tăng thiên thú không.

    Phải biết bọn họ lần đầu tu luyện Học Đồ Sơ cấp phải uống đủ thứ nước vào còn mất mấy chục, có người hơn trăm giờ tu luyện mới có thể thành công bước chân vào con đường tu luyện ma pháp.

    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 08-01-2015 lúc 00:06.

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,momo123,nhocvui,phamquangdung,theawesome,tungnkst,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: Rời khỏi Malonia


    Đã một tuần trôi qua kể từ lúc bị bắt. Roger đã sớm học xong ba phép bảo mệnh của hắn nhưng chỉ dám thử phép Trọng Lực và Thạch Bì.

    Trận pháp đã khắc lên áo bào khiến hắn cảm thấy người nhẹ đi hẳn, nếu bây giờ đột nhiên bỏ chạy chắc trừ mười mấy cung tiễn thủ ra không ai có thể ngăn được hắn.

    Còn Thạch Bì sau khi thi triển chỉ thấy da có chút sáng lên, hắn vội vàng dừng lại sợ bị người chú ý.

    Ở thế giới này Roger cũng không thấy trang bị trữ vật gì, hoặc là quân lính một thành thị cỡ trung không được trang bị. Nhu yếu phẩm dự trữ của cả đoàn đều do hai chiếc xe ngựa kéo theo. Mỗi lần qua một thôn sớm hay thành thị lại phải bổ sung một chút.

    Khi sáng Roger đã thử một chút, bất cứ thứ gì không phải vật sống cách hắn bán kính khoảng 3m sau một lúc đều có thể đưa vào trong không gian của itáo. Hắn đã thử lén bỏ một con giun mà thị lực siêu cường của mình nhìn thấy đang bò trên đất vào trong, kết quả vừa vào hắn đã cảm thấy con giun chết ngay lập tức.

    Phát hiện này khiến hắn có chút buồn rầu bỏ ngay ý định làm ảo thuật tự mình chui vào trong, sau đó chờ đám lính đi rồi mới ra bên ngoài.

    Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ ra một ngu kiến mới: "Không có vi sinh vật, đồ ăn bỏ vào không phải được bảo quản lâu hơn sao? Sao này trước khi mình uống nước hay ăn thịt ngoài trời, đều đưa vào trong sát khuẩn một cái rồi mới lấy ra ăn".

    Sau khoảng ba giây ngắn ngủi thì cái còng số 8 chuyên giam ma lực này đã nằm gọn trong không gian trữ vật.

    Bây giờ chỉ chờ đoàn xe đi đến khu rừng thuộc vùng Crump rộng lớn, rồi lúc đưa đồ ăn lén lấy cái chìa khóa còn nhỏ hơn cái còng bên hông tên lính là chạy được. Tốt nhất là đến đêm sẽ chạy, còn nếu chẳng may không thu vào kịp hay bị phát hiện thì lợi dụng tốc độ luôn lách trong rừng tránh tên rồi chạy trốn.

    - Ồ! Đây không phải Ma Đạo Sư đáng kính sao? Sao Ngài không tiếp tục ngủ trên xe ngựa hoa lệ nữa mà đã dậy rồi. Có cần tiểu nhân sai người chuẩn bị ít điểm tâm cho ngài không?

    – Một giọng nói có châm chọc kéo hắn về thực tại.

    Gằn giọng một chút cho giống mấy nhân vật nguy hiểm trong phim, Roger nhìn thẳng về phía đối phương nói:

    - Erick, nếu ta mà ra được, sẽ có ngày ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!

    Sau mấy ngày nghe đám lính nói chuyện, hắn biết tên Erick này là Bách phu trưởng vệ binh thành Burns. Bình thường hắn làm vệ binh nhưng việc chính là thu tiền trà nước của các thương nhân không có thế lực và các tổ chức không sạch.

    Nhờ lấy được đứa cháu của thành chủ mà hắn yên tâm trở thành kẻ làm ăn không vốn giàu nhất thành Burns, nhiều người nói hắn còn giàu hơn cả các Pháp Sư tự do trong thành, các quý tộc đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

    Nhưng từ khi chuyện Ma Đạo Sư thần bí xuất hiện, hắn liên tục phải cuối đầu nhận lỗi trước các nhân vật tai to mặt lớn bình thường nhà rỗi vài tháng không thấy xuất hiện. Việc hắn trị an kém bị phơi ra khiến thành chủ bỏ đi dự định nâng đỡ hắn thành chỉ huy thành vệ quân tương lai.

    Mấy ngày nay hắn luôn tìm cách khiêu khích Roger để xả mối hận trong lòng, nhưng tên kia cứ như con heo vậy, suốt ngày ăn rồi lại ngủ khiến hắn không có cơ hội mở miệng.

    Nhìn khuôn mặt tuấn tú với cái điển trai đang tái mét đi, Roger biết là mình, hay đúng hơn là Ma Đạo Sư Roger Powell đã dọa cho hắn sợ xanh cả mặt. Tên Erick im lăng ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống đất như thể dưới đó có chôn một di tích nào đó, trong lòng gào thét:

    "Mình làm sao thế? Muốn chết sao? Sao mấy năm nay suy nghĩ không còn cẩn thận như trước nữa. Hắn chính là Ma Đạo Sư giết hơn nghìn người, nếu như được thả ra, sau này hắn chỉ cần một ngón tay là đủ để giết mình mười lần rồi."



    Roger vẫn đang tự đắc mình học làm cao nhân quá giống. Hù một câu là đối phương – một tên Thập tinh Pháp Sĩ có cơ hội lên đến Ma Đạo Sĩ cường đại sợ xanh mặt mà không biết rằng tên Erick đã có vài ý định không tốt.

    Ban đêm, nhóm người cắm trại trên một sơn nguyên không quá cao. Sau khi ăn xong bữa tối, củng cố cảnh giới hiện tại một chút, diễn luyện lại mấy phép thuật trong đầu, Roger liền lăn ra ngủ.



    "Bùm, bùm…" cái cửa sắt nặng nề bị một người bịt mặt dùng một phép thuật chưa biết tên phá hỏng.

    - Hahahaha, Erick ngươi không ngờ sẽ có ngày này chứ gì, ta đã sớm muốn tính sổ với ngươi rồi!

    Erick đã đạt đến Ma Đạo Sĩ đang đứng trong tầng hầm đầy vàng bạc châu báu dùng giọng run rẫy hỏi:

    - Ngươi là ai,… ngươi muốn gì… ta.. ta có rất nhiều hộ vệ.

    - Hừ, ta là ai không quan trọng. Ta đến đây để lấy của người giàu chia cho người nghèo.

    Erick hoảng sợ nói:

    - Nhưng… người nghèo bị ta đuổi đi hết rồi, không còn ai nữa đâu. Ngươi tha cho ta đi.

    Mặc cho Erick cầu xin, tên bịt mặt tay cầm một quả cầu đang tỏa ra năng lượng hừng hực tiến lại gần nói:

    - Ta chính là người nghèo, dĩ nhiên là phải có phần rồi. Mấy năm trước ngươi dám đá ta mấy cái, cắt xén khẩu phần của ta, hôm nay ta đến để giết ngươi.

    - Người đâu! Có ai không, mau bắt thích khách – Erick la hét như điên chạy trong phủ, nhưng hắn la hét thế nào đi nữa, những thị vệ của hắn năm xưa tham gia vây bắt Roger đều đã chết gục trong phủ đệ.

    - Hahaha, giờ chết của ngươi đã điểm. Ta sẽ cho ngươi một cái chết rất…

    Reeeng! Reeeng! – Âm thanh báo thức vang lên trong đầu hắn.

    Cảnh báo: Phân tích dữ liệu cho kết quả có nguy hiểm tính mạng.

    Một dòng chữ xuất hiện trong đầu Roger khiến hắn giật mình tỉnh dậy. Những binh lính xung quanh vẫn đang ngủ say, hắn nhìn quanh nhưng không thấy Erick đâu cả.

    - Này tên kia, Erick đâu?

    Hắn gọi mấy lần nhưng mấy tên lính vẫn ngủ say như chết.

    "Chắc không phải do mấy cây nấm đột nhiên xuất hiện vào buổi tối chứ, chẳng lẽ có mấy sinh vật gây ngủ trong đó sao? Tên kia làm chuyện không muốn ai biết, nhất định là định dàn dựng thành mình bỏ trốn hay tai nạn gì rồi. Trốn, nhân cơ hội phải trốn ngay thôi."

    Nghĩ là làm, hắn cố kéo một tên có giữ chìa khóa lại, thu vào trong không gian của itáo. Nhưng hình như itáo đang bị "nóng máy" do tính toán quá nhiều, phải gần 10 phút sau hắn mới lấy được.

    Không biết bao lâu sau, Erick trên người có vết thương đang từ từ đi lại, nhưng hắn sửng sốt vì cái xe trông không. Hoảng sợ, hắn đành cắn răng tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, chỉ có điều là thiếu phần quăng thi thể xuống một vách núi khó phát hiện mà hắn vô tình tìm được thôi.



    Trời sáng rõ, Roger đã chạy một mạch vào trong khu rừng thuộc vùng Crump mà hắn định trước. Chỉ có vào rừng, rồi thông qua mấy con đường mòn ven mép rừng trên bản đồ, nhanh chóng chạy khỏi vương quốc Malonia hắn mới được an toàn.

    Vùng rừng núi Crump là một trong hai vùng núi rừng lớn nhất đại lục. Nó bao phủ phía gần hết phía đông Malonia, một phần nhỏ đông bắc của Corley, gần như toàn bộ phía bắc vương quốc Lopez giàu có nằm ở trung tâm đại lục và một phần vương quốc Fabian của người Orcs ở cực bắc. Bên trong có rất nhiều ma thú cường đại.

    Có truyền thuyết nói rằng, những con rồng cuối cùng đã bại trận trong thời kỳ Lawless đều đã biến mất trong đó. Và sau 5000 năm chuẩn bị, chúng sẽ lại ra ngoài giành quyền điều khiển đại lục với nhân loại. Cũng chẳng ai quan tâm xem truyền thuyết có thật không, dù có thì con người bây giờ đã phát triển vượt quá thời kỳ Lawless lộn xộn hơn 4000 năm trước.

    Bên trong núi rừng chập trùng, có vô số nguy hiểm. Cũng vì vậy mà ven khu rừng có nhiều thị trấn của các mạo hiểm giả hay lính đánh thuê vào trong tìm tinh thạch, dược thảo…

    Roger cũng biết với thực lực của hắn bây giờ, nếu gặp một nhóm người không có ý tốt hay vài con ma thú khỉ hai đầu, sói đen Crump gì đó thì hắn chỉ có đường chết.

    Mất cả buổi sáng, vừa bắt được con gà rừng, đang đi tìm nguồn nước, tiện thể làm thịt con gà thì lại có thông báo "Phía trước có người 50m". Hắn nhíu mày thầm nghĩ ai lại vượt qua thính giác của mình ở khoảng cách như vậy nhỉ.

    - Ai đó, ra đây đi!

    Rừng cây vẫn im lặng, hắn lại gọi đến lần thứ ba mới có một người chui từ trong đống lá mục đi ra.

    - Không hổ là người của Ám Hội. Như vậy mà cậu cũng phát hiện ra, tôi định chờ khi đoàn xe đi qua cánh rừng sẽ cứu cậu, không ngờ cậu đã sớm thoát ra rồi.

    Một gã ăn mày từ từ đi ra. Nhưng hắn biết đây không phải ăn mày vì cái itáo đã cho hắn biết đây là gã Ma Đạo Sư hôm trước.

    "Lại có người hiểu nhầm, mình gánh tội thay cho hắn, bây giờ chắc hình treo ở khắp tỉnh Murry, hắn còn ở đây nói cái gì không hổ Ám Hội với Ám Đội."

    Tuy trong lòng khó chịu nhưng mấy ngày ở đây Roger đã học khôn ra, da mặt của hắn mấy ngày nay đã thăng mấy cấp liền, trên mặt lộ vẻ đương nhiên là vậy nói:

    - Cũng bình thường thôi, tôi gọi là Roger Powell, ông anh tên gì.

    Vừa nói hắn vừa ngồi xuống loay hoay nhổ lông con gà. Không phải hắn tin tưởng người này, mà là thực lực hắn bây giờ không cách nào chống lại được. Nếu để ông ta lại biết mình không phải người cùng phe, chắc chắn ông ta sẽ giết người diệt khẩu.


    - Cậu gọi tôi là số 3 cũng được. Cứ tưởng nhiệm vụ này sẽ thất bại, không ngờ cấp trên đã an bài sẵn, cho cậu đi thu hút sự chú ý, lần này thật cám ơn cậu.

    "Thu hút con khỉ, ông đây không dám đến tỉnh Murry nữa, không biết chừng mấy tên quý tộc kia không lo tranh đoạt, lại đoàn kết đột xuất cùng phát lệnh truy nã toàn quốc thì phiền to"

    - Chút việc nhỏ này đáng là gì chứ, ông anh định trở về luôn hay còn đi đâu? – Roger mặt cười mà lòng không cười hỏi.

    - Về Hamilton. Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, cần nhanh chóng giao trả. Sau này chúng ta chưa từng gặp nhau. Cậu đã cứu mạng tôi, sau này trong tổ chức có ai làm khó cứ mang cái huy hiệu này ra, nếu sự việc không quá lớn có thể thông qua được.

    Nói rồi hắn ném một miếng kim loại nhỏ, hai mặt có chạm khắc mấy hoa văn quái dị. Roger cầm xem một chút, khi ngẩng đầu dậy thì số 3 đã đi mất.

    "Cũng không tệ lắm, sau này nếu có ngày phất lên sẽ không tìm ông tính sổ".

    Nhưng hắn lại phát hiện Hamilton là một tỉnh hẻo lánh nghèo nàn nằm ở Vương quốc Houle phía Đông đại lục. Vì đại lục Palmer nằm về phía đông biển trung tâm nên vùng phía Đông đại lục không quá phát triển.


    Vương quốc Houle cũng cách hai vương quốc này một cái vương quốc Lopez giàu có nữa. Xem ra việc này không chỉ đơn giản là hai nước xung đột nhau. Ở giữ có lẽ còn có vài bàn tay khác đang khuấy nước nữa.

    Hắn xử lý con gà rồi định quay tu luyện thăng đến Học đồ Trung cấp, lần này khi vào ứng dụng "Nhập môn pháp thuật" thì không có thông báo có thể có tác dụng phụ khi tu luyện nữa, hắn tạm bỏ qua giờ ngủ trưa diễn luyện ba phép thuật rồi bắt đầu tiếp tục tu luyện.



    Hơn một tháng nữa trôi qua, nhờ cái điện thoại luôn cảnh báo trước mà Roger tránh được mấy đoàn người vào trong rừng thám hiểm và vài con ma thú.

    Hắn đã sắp thăng cấp đến Học đồ Trung cấp. Bây giờ đã là một tháng rưỡi thời gian kể từ lúc Roger bị bắt. Khoảng thời gian này hắn vừa dựa theo bản đồ đi trong rừng, vừa thuần thục thêm hai phép thuật sơ cấp Trị Thương Thuật có thể giúp trị một ít ngoại thương và phép Triệu hồi Tinh linh Thổ.

    Không phải hắn học không đủ nhanh hay không có phép sơ cấp khác, mà là hắn còn phải dành thời gian tu luyện ma pháp thăng cấp. Mấy phép hắn thấy lúc này không quá hữu dụng như phép Sơ cấp Pháo hoa, phép sơ cấp đánh bóng làm đẹp vũ khí, phép dò tìm kim loại… đều bị bỏ qua. Có lẽ sao này hắn sẽ học những thứ này, nhưng không phải bây giờ.

    Tinh linh Thổ của Hệ Triệu hoán có phòng ngự chắc chắn nhất trong các lại tinh linh. Lúc này hắn triệu hồi ra chỉ là một tên lùn bằng đất cao 1m có tác dụng làm khuân vác, dò đường,… chỉ triệu hồi xem một chút, hắn liền cho tán đi. Ma lực duy trì nó còn không bằng dùng để đốt đối phương hay phát động Thạch Bì bảo vệ cơ thể vài lần còn hơn.

    Dù đến giờ hắn vẫn chưa gặp phải cảnh buộc lòng chiến đấu nào, nhưng ai biết lúc hắn tiêu hao hết ma lực cho tên cu li đất kia, cái itáo lại cảnh báo có người thì sao?

    Nhưng khi thăng cấp đến Pháp Sư Sơ cấp, hắn có thể gọi một tên Thổ Kiếm sĩ ra làm hộ vệ. Nếu chỉ xét riêng lực phòng hộ thì Thổ Kiếm sĩ ngang bằng với một Tam tinh Pháp Sĩ. Đến Pháp Sư Cao cấp còn có thể gọi ra mười tên Kiếm sĩ ngang bằng với Thập tinh Pháp Sĩ, lực phòng hộ còn mạnh hơn chút.

    Chỉ có điều là mấy con tinh linh nguyên tố này hơi ngu ngu, một đánh một dù là hệ thổ chuyên phòng ngự hay kim, hỏa hệ chuyên tấn công cũng không bao giờ thắng được Thập tinh Pháp Sĩ.

    "Chắc tụi nó chỉ là NPC làm việc theo bản năng thôi nên không đánh thắng mấy Player có suy nghĩ, kinh nghiệm được".

    Nếu lời giải giải thích này mà lọt vào tai mấy tên chuyên nghiên cứu Hệ Triệu hoán sẽ khiến chúng không hiểu gì, nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút thì họ sẽ gọi hắn là thiên tài đã giải thích được điểm thắc mắc mà họ không giải được suốt vô số năm.

    Chỉ có điều hắn học phép thuật nhanh như vậy cùng tốc độ lên cấp cũng đủ xưng thiên tài rồi. Bình thường một người chỉ chuyên nghiên cứu một hoặc hai hệ, một học đồ học phép mới dù là sơ cấp cũng mất thời gian vài tháng nghiên cứu và thực tập.

    Đằng này hắn không có khái niệm thiên phú gì, học và tu luyện không bị giới hạn. Lại học theo cái công pháp, phương pháp trong itáo nên tốc độ tu luyện và học phép thuật nhanh như đang cưỡi lừa. Nếu không phải cái itáo hạn chế thời gian tu luyện để tránh mấy thứ tai họa ngầm về sau và có đủ linh thạch thì hắn hoài nghi bây giờ mình có phải đã chính thức thành Pháp Sư rồi hay không.

    Xem bản đồ trong đầu một chút, xác định phương hướng, hắn đi nhanh đến thị trấn gần nhất. Bây giờ đã đến lãnh thổ tây bắc của vương quốc Lopez giàu có.

    Roger đã quyết định ở vương quốc này rèn luyện một thời gian dài rồi mới tính chuyện về tỉnh Murry, Malonia dạy mấy tên đã bắt mình một bài học, tiện thể dựng chút sự nghiệp kiếm tài nguyên ở đó. Sau này tu luyện hắn cũng cần lượng lớn tài nguyên. Dù gì thì danh tiếng của hắn ở Murry cũng nổi như cồn.

    Thực tế thì Roger đã đoán đúng. Trừ Murry, các quý tộc ba tỉnh còn lại và khu vực thủ đô đang bận công kích bệ hạ vô dụng để kẻ địch giết mấy nghìn người rồi còn an toàn bỏ đi. Còn Corley lại chẳng phái ai đi ra cả.


    Chuyện của hắn chỉ nổi lên ít sóng rồi lặn mất tăm. Trên thế giới này chỉ có một số ít người trong nhà có thiết bị ma pháp để truyền tin. Người dân và các Pháp sư, Chiến sĩ tự do chỉ có thể nghe ngóng tin tức dưới dạng đồn đại.

    Ngoài Murry, chẳng ai biết hắn là thằng quái nào từ đâu chui ra, dù biết cái danh giả tạo của hắn, các quý tộc cũng không quá sợ hãi vì tỉnh Murry nghèo nhất vương quốc là chiến địa đầu tiên giáp với Corley, nơi đây cũng chỉ có một Ma Đạo Sư Trung cấp, một Thập tinh Ma Đạo Sĩ không có nghĩ là nơi khác cũng như vậy. Mỗi lần chiến tranh, quý tộc nơi đây luôn nhận thiệt hại lớn nhất và lợi ích ít nhất.

    Trong thế giới này, chỉ có thực lực không là chưa đủ, nếu vậy chẳng khác nào mấy thầy tu cường đại sống trên mấy ngọn núi nào đó, nhận bảo trợ vài thế lực rồi làm bùa hộ mạng, hay nói khó nghe là chó giữ nhà cho họ. Hắn không muốn bản thân phải trở thành thuộc hạ người khác.

    Ném những suy nghĩ về Malonia ra khỏi đầu, Roger lại tiến đến thị trấn tên Carol. Cũng như lần trước, hắn vào thị trấn cũng không thu hút ai vì lúc nào cũng có người từ rừng đi ra như hắn.

    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 08-01-2015 lúc 00:06.

  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,alientuskarr,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,momo123,phamquangdung,theawesome,tungnkst,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2014
    Đang ở
    Far far away, above the clouds
    Bài viết
    56
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4: Phụ Kiện Thất Lạc


    Thị trấn Carol, một thị trấn nhỏ phía bắc vương quốc Lopez. Bản thân thị trấn không quá 500 người. Nhưng thị trấn này lại nằm trên một lối vào vùng Crump tương đối dễ dàng nên nó trở thành khu tiếp tế với nhiều quán rượu, lò rèn, cửa hàng thuốc…

    Thương nhân buôn bán cũng thường hay đến các thị trấn thế này để mua nguyên liệu thô gia công bán lại cho các khu vực khác, biến Carol thành một khu đông đúc, chủ yếu là khách vãng lai.

    Roger đến đây đã vào tối khuya nhưng cũng dễ dàng tìm ngay được một phòng trọ. Dù phòng khá tồi, giá tiền đắt hơn lúc ở thành Burns nhưng ít nhất ở đây không ai hỏi cái gì giấy phép cư trú của thành thị quản lý. Muốn vào rừng thì thị trấn này là nơi tốt nhất nên chịu chặt chém cũng là bình thường.

    Roger đi dạo xung quanh một chút, hít thở không khí náo nhiệt đã hơn tháng nay không thấy. Đang ngắm cảnh thì hắn đụng phải một ai đó, thuận miệng nói "Xin lỗi" hắn cũng không quá để ý. Cho dù mình đụng trúng người ta hay người ta định móc túi mình thì nói vài tiếng cũng chẳng mất gì, tiền bạc hắn đều để cả trong itáo.

    - Tên kia đứng lại, đụng trúng ông mày nói vài lời là xong à.



    Một tên dáng vẻ đô con, cao 1m9 mặt mày dữ tợn, thực lực được phân tích là Ngũ tinh Pháp Sĩ đang nhe răng dọa nạt.

    - Đại ca chính là Pháp Sĩ của bang Chó Điên đấy nhóc con.

    - Tiểu tử ốm yếu, mau xin lỗi bằng hiện vật đi, nếu không mất vài cái răng thì đừng có khóc.

    - Mày đụng trúng làm bẩn người của đai ca rồi, mau đền tiền giặt quần áo đi…

    "Hình như mình hôi thật. Cả tháng nay chỉ tắm được ba lần, không muốn bốc mùi cũng khó. Cũng may ai đi từ trong rừng ra cũng như nhau, nếu bộ dạng này mà đến các đại thành thị thì bị nhầm thành người rừng cũng bình thường"

    Mấy tên đàn em nhao nhao phụ họa, trong mắt chúng, thằng nhóc này dáng vẻ ốm yếu cũng dám đến đây một mình, chắc cũng là một tên Học đồ bị sư phụ đuổi đi. Nếu bây giờ không nhanh tay thì có lẽ đến chờ vài ngày nữa hắn đã bị trấn lột đến cái quần cũng không còn mà mặc.

    - Đưa tiền mau, ông mày không rãnh như mày nghĩ đâu. Bang Chó Điên bình thường phải làm nhiều việc lắm.

    Roger không quá sợ hãi nghĩ "Sao lại có cướp ở giữ đường thế này? Chỉ có 4 tên, dù đánh không lại nhưng bây giờ dùng trận pháp Trọng lực thì mình từ 50kg lập tức thành 20kg rồi, muốn chạy, trừ khi họ là vận động viên thì may ra đuổi kịp mình". Roger vừa khởi động trận pháp trên cái áo thì một tiếng nói khác vang lên.

    - Bang Chó Điên chuyển nghề sang đạo tặc từ khi nào vậy.

    Mọi người quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, cao cỡ 2m, đầu tóc đen, thực lực Thập tinh Pháp Sĩ, lưng còn đeo một thanh trọng kiếm quá cỡ dài hơn 1m7, nhìn thanh kiếm có vẻ còn cao hơn cả Roger.

    "Bolen, hắn đến đây làm gì thế?" Tên đại ca vừa rồi còn đang nhìn Roger bằng nửa con mắt, lập tức khom người chào người đàn ông:

    - Bolen tiên sinh, vừa rồi là chút hiểu lầm, chúng ta có ít việc cần làm gấp, xin cáo từ.

    Nói rồi hắn xoay người chuồn thẳng. Đám đàn em đều chạy theo nhanh như thỏ, Roger còn hoài nghi liệu mình có thật sự nhanh hơn chúng không.

    - Cậu trai trẻ, chắc cậu là Ma pháp học đồ đang tìm việc? Vùng rừng núi Crump này không phù hợp với cậu đâu. Nếu đến thành Alphonse, thủ phủ tỉnh Sheets, hay tiến về phía nam đến Thủ đô chắc sẽ càng nhiều việc làm hơn. Chỗ ta ở thành Alphonse đang thiếu vài nhân viên liên quan đến ma pháp, nếu thấy thích cứ đến tìm ta. Tiền lương thương lượng sau.


    Nói rồi ông ta lấy ra tờ giấy viết vài dòng đưa cho Roger: "Cửa hàng dụng cụ ma pháp Bolen, số , đường , thành Alphonse".

    Roger khách sáo vài câu, người này vừa giúp mình, cũng không thể từ chối ngay được. Sau đó, hắn cũng không muốn đi dạo nữa, ở đây khi chưa có thực lực tự bảo vệ, tốt nhất là không nên đi lung tung. Ở nhà ngủ với luyện phép tốt hơn.

    Hỏi thăm chủ quán một chút, hắn mới biết bang Chó Điên là nhóm lính đánh thuê lớn ở tỉnh Sheets, miền mắc vương quốc Lopez, chuyên nhận các nhiệm vụ tìm nguyên liệu, tầm bảo, đâm thuê chém mướn. Rất nhiều chuyện giới quý tộc không tiện ra tay sẽ thuê chúng làm.

    Hội Cây đào cũng là đội hộ vệ lớn ở tỉnh Sheets, chủ yếu làm nhiệm vụ bảo vệ cho các chuyến hàng của thương nhân. Tỉnh Sheets nằm xa trung tâm đại lục nên có khá nhiều đạo tặc, nó cũng tiếp giáp với vương quốc Fabian của người Orcs ở phía bắc, người Orcs thường hay men theo vài con đường xuyên qua vùng Crump tiến hành cướp bóc ở phía nam nên thương nhân không có lực lượng riêng không thể không thuê hộ vệ.

    Những thế lực kiểu này có quyền lực tương đối, trong nhân dân còn có ảnh hưởng lớn hơn giới quý tộc vì họ xuất thân từ cùng tầng lớp, tác động trực tiếp vào giới bình dân. Giới quý tộc thường chỉ can thiệp vào các chính sự của quốc gia. Đa số dân chúng lớn lên không có thiên phú phải làm mấy nghề nông, thủ công…, còn lại thì sẽ gia nhập những lực lượng này tìm tài nguyên tu luyện.


    Nhưng so sánh với lực lượng chính quy của các thành chủ nhỏ trong tỉnh hay mấy gia tộc lâu đời ở đây thì mấy bang, hội, đoàn… này chỉ là mấy con mèo nhỏ nhảy nhót kiếm chút cá khô thôi. Nếu biết điều chạy đi bắt chuột thì không sao, nhưng nếu dám leo lên ăn vụng thì sẽ bị dẹp bỏ.

    Thành Burns tại tỉnh Murry bị chiến tranh tàn phá không tính có một Đại Pháp Sư thì cũng còn mấy vệ binh Thập tinh Pháp Sĩ, còn có mười mấy Pháp Sư và các Học đồ cấp dưới. Bất kỳ ai đưa ra cũng xứng làm Bang chủ hay Hội chủ ở đây rồi, phỏng chừng mấy bang hội này nhìn xuống thì thấy hơn người, nhưng nhìn lên, tất cả đều thua chính quyền các nơi. Trừ khi có được thực lực viễn siêu và không lo lắng cho thế hệ sau mới không sợ chính quyền của quý tộc.

    Bolen năm nay chưa đến 45 tuổi, là hội phó Hội Cây đào, vốn dĩ ông ta rất có thiên phú nhưng nghe nói khi còn trẻ gặp nhiều chuyện nên đành lựa chọn làm Pháp Sĩ. Gần đây nghe nói ông ta đang gom góp tiền để vài năm nữa đi Thủ đô nhờ người chế thuốc tăng cấp Ma Đạo Sĩ, vài quý tộc hứa sẽ đầu tư cho ông ta thăng cấp nhưng ông ta không đồng ý. Cửa hàng mới mở gần đây cũng là vì việc này.

    "Chắc ông ta cũng có chút lòng tốt định nhận mình làm việc. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mình biết ma pháp, nếu không cho dù thấy mình bị cướp, ông ta cũng chỉ nhíu mày một cái là cùng. Không có ai tự nhiên đến cho không cái gì cả".

    Đi vào phòng, Roger lại tưởng tượng cái màn hình ra. Nhìn ứng dụng Do thám, hắn tò mò mở lên xem thử. Lần đầu ấn vào, ngoài màu đen ra thì không có gì khác. Nhưng lần này hắn kinh ngạc phát hiện ứng dụng đã hoạt động.

    Cái màn hình chia ra làm bốn phần nhưng có ba phần không sáng, còn lại là hình ảnh một căn phòng treo đầy đầu, xương… các loại ma thú, thỉnh thoảng có người đi tới nhìn ngắm, trông giống như một phòng trưng bày.

    Ngoài cửa sổ có thể thấy tháp Ma pháp cao hơn 300m đặc trưng của Hội pháp sư cung đình vương quốc Malonia.

    Góc trên màn hình còn có chổ hiển thị thời gian nạp năng lượng của ba máy do thám hình con ruồi, có lẽ nó dùng năng lượng mặt trời. Lần trước chưa sạc đủ nên không hiển thị. Dù Roger cố điều khiển cái máy, nhưng không biết vì quá xa hay bị hỏng mà nó chỉ truyền tín hiệu về, không nhân được tín hiệu điều khiển.

    Roger mở những đoạn video lưu trữ, hắn mới biết lúc mới đến hắn đã đánh rơi hộp linh kiện ra ngoài, bên trong có chứa máy do thám, cùng một vài thứ chưa rõ tác dụng.
    "Chắc vì vậy mà nhiều ứng dụng không mở được, lại còn có ứng dụng chỉ có icon xám không hiện tên. Khi nào đến Malonia phải lấy lại hết mới được".

    Xem sơ qua Roger lập tức méo cả mặt. Từ khi hắn bị bắt, cái hộp bị một tên điên nhặt được. Hắn vung vãi linh kiện khắp nơi, có cái rơi thì xuống cống, có cái hắn đưa cho người qua đường, còn có cái bị hắn nuốt vào bung, thật không biết sau này nhặt lại được, mình có dám dùng cái đã đi ra từ chỗ đó hay không.

    Cái máy duy nhất hoạt động đã bị một gã quý tộc ở Thủ đô nhặt được, chắc hắn cho rằng là sinh vật lạ nên mang đi trưng bày.

    Quan trọng hơn ,còn có mấy cái thẻ nhớ bị lạc mất. Nếu có thiết bị lữu trữ, nhất định sẽ có thông tin bên trong, cái điện thoại nào cũng phải có lúc bị đầy bộ nhớ trong. Hắn để ý nhìn lại thì thấy itáo trong không gian trữ vật có khe cắm thẻ microSD. Nếu trước đây mấy cái điện thoại cũng có cái khe này thì tốt rồi.

    Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đồ đáng lẽ là của mình đang ở khắp mọi nơi, Roger liền cảm thấy tức giận.

    "BUT MAN kia sao lại đưa cho mình cái áo rách này, để bây giờ đồ đạc thất lạc khắp nơi".

    Hắn thật không nghĩ đến nếu là cái áo rách bình thường thì làm sao có thể chứa được trận pháp của Sơ cấp Trọng Lực.

    "Sau này mình tu luyện đến chỗ quan trọng thì mới biết thứ có liên quan đã bị mất, không biết có tức giận dẫn đến bị tẩu hỏa nhập ma không nữa?". Lẩm bẩm một hồi Roger dứt khoát tu luyện và ngủ, mong sớm thăng lên được trung cấp.

    Bình Luận - Góp Ý - Tặng Gạch tại đây!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi donal777, ngày 08-01-2015 lúc 00:06.

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,alientuskarr,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hbk_123,jinling,momo123,theawesome,tungnkst,
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status