Lữ Bố là thần tướng nhưng không phải minh chủ. Về mặt lãnh binh ông rất giỏi nhưng về tài dùng người, tài chính trị thì cực kỳ cùi mía. Nếu như không có Trần Cung Trần Công Đài thì chẳng có được mảnh đất cắm dùi chứ đừng nói gì là làm chủ Từ Châu.
Lưu Bị theo cá nhân mình là 1 con người tầm thường, hầu như không có tí xíu sở trường gì ( Võ tàn tàn, văn cũng tàm tạm, trí tuệ thì hơn người bình thường 1 chút xíu .... nhà nghèo không của cải gì ráo) Nhưng ông này được cái chân truyền từ thời cụ tổ Lưu Bang là da mặt dày và tấm lòng cầu tiến, quyết chí không sờn. Vì vậy mới lưu lạc từ Kế Huyện tới tận Kinh Châu, chìm nổi long đông hơn nửa đời cũng lên làm vua. Đủ thấy được tấm lòng kiên định của ông này, đáng nể. Chỉ tiếc là do cuộc đời khá là lận đận nên nhân tài cũng hiếm hoi. Nhìn qua ngoành lại được có Ngọa Long và Phụng Sồ, đủ sức an thiên hạ chứ chưa thể bình thiên hạ được
Tào Tháo phải nói là một người hội tủ đầy đủ yếu tố nhất, tiền có, tài có, võ có, văn có, gia tộc cũng thuộc hàng dòng dõi quyền quý nên ông dấy binh khởi nghĩa chống giặc Đổng Trắc được người người hưởng ứng. Nhân tài nghe danh mà tới, như Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du, Hi Chí Tái. Toàn những tay hảo thủ cả. Vì vậy, có thể nói Tào Tháo là một người hùng chủ đúng mực.
Tôn Kiên theo cá nhân tớ thì không phải hùng chủ, đánh trận rất giỏi, thủy chiến vô địch nhưng về tầm nhìn khá là hạn hẹp, quanh đi ngoành lại có mỗi cái Giang Đông mà trong khi lúc ông còn làm ở Trường Sa lại không chịu nhìn về Kinh Châu, Ích Châu
. Tới 2 đứa con là Tôn Sách ( Cũng thuộc hạng võ biền) và Tôn Quyền ( Tuy rằng học được quyền mưu chi thuật nhưng cũng chẳng khá hơn ông cha tí xíu nào
Tầm mắt hạn hẹp quá mức)
Còn về mưu sĩ, không ai không biết Quách Gia, Giả Hủ, Tuân Úc, Hi Chí Tài, Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Trần Cung, Điền Phong, Thư Thụ. Ai cũng có sở trường sở đoản riêng nhưng công nhận những người này rất giỏi. Chỉ cần 1 người có thể an thiên hạ rồi ( Còn bình thiên hạ thì hên xui, còn tùy thuộc và yếu tố khác nữa)