TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 39 của 39 Đầu tiênĐầu tiên ... 29373839
Kết quả 191 đến 191 của 191

Chủ đề: Linh Phi Kinh - Phượng Ca

  1. #191
    Ngày tham gia
    Jul 2015
    Bài viết
    125
    Xu
    0

    Mặc định Chương 63 – Vĩ Thanh

    Chương 63 - Vĩ Thanh
    Dịch thuật: livan
    (Vĩ thanh = Chương cuối)

    Sau cái chết của Thiết Mộc Lê, Mông Nguyên như rắnmất đầu, đã suy sụp rất nhanh. Quỷ Lực Xích, Ngõa Lạt Bộ, A Lỗ Đài đều muốn tranh đoạt quyền hành, chúng không ngừng hỗn chiến lẫn nhau, hết còn sức uy hiếp Trung Thổ.
    Vào năm Kiến Văn thứ tư, Yến vương nhận định thời thế, kiên quyết bỏ qua Bắc Bình, tự mình suất lĩnh đại quân vòng qua Sơn Đông, tiến thẳng đến Từ Châu.
    Triều đình cực kỳ sợ hãi, gấp rút ra lệnh cho quânmã Sơn Đông xuôi nam để truy đuổi. Yến vương rút ngược quân về đón, ông đại phá Nam quân tại núi Tề Mi. Cũng trong năm đó, Yến quân vượt sông Hoài, liên tục đánh phá những trọng trấn của Hoài Dương, rồi từ Qua Châu đã vượt Trường Giang, đi đến đâu thành trì bên địch tan rã đến đấy.
    Vào trung tuần tháng sáu, Yến quân vào đến Kim Lăng, Lý Cảnh Long cùng Cốc vương mở cửa Kim Xuyên đầu hàng. gặp bước đường cùng, Chu Doãn Văn phóng hỏa đốt cháy hoàng cung, rồi bỏ trốn, nhưng sau đó, không tài nào tìm ra thi thể của hắn,lúc hắn mất tích, có Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ Trương Kính Tổ tháp tùng. Chu Đệ vì muốn truy đường trốn chạy của hai người đã đem tra tấn toàn gia Trương Kính Tổ, giết chết cả nhà mà vẫn chẳng có được dấu vết gì.
    Yến vương lên ngôi hoàng đế, đặt niên hiệu là Vĩnh Lạc, hắn tự biết hoàng vị bất chính, để lập uy, đem giết sạch toàn bộ thần tử của Kiến Văn. Sau các vụ "Qua Mạn Sao", "Tru Thập tộc", đem chém đầu mấy vạn người, giết đến nỗi người trong thiên hạ, ai nấy đều phải tự bưng lấy miệng, người quen gặp trên đường chỉ đưa mắt ngó nhau, hai từ "Chính Thống" làchẳng ai dám nhắc tới.
    Chớp mắt mà đã qua đến năm Vĩnh Lạc thứ hai, phương bắc yên ổn, hết nạn khói lửa, phương nam đường xá giao thông vẫn tốt như xưa, sau chiến tranh, vết thương chinh chiến còn chưa hàn gắn hết, vì hai chữ lợi danh, người trong thiên hạ lại không ngừng rộn ràng,, hối hả buôn bán giao dịch.
    Ven bờ Trường Giang, Trịnh Hòa kiến tạo cỗ thuyền Nguyên bảo to lớn, chuẩn bị cho chuyến đi Tây Dương phía nam, truy tìm tung tích KIến Văn Đế; Chu Đệ đổi tên Bắc Bình làm Bắc Kinh, đổi kinh thành Kim Lăng thành Nam Kinh, ông ta định cư ở phương bắc, tính chuỵện lâu dài, lên kế hoạch dời đô, nhắm ngăn ngừa xâm lược từ vùng tái ngoại. Với dã tâm bừng bừng, ông lập chí càn quét toàn bộ một bình diện to rộng, muốn trở thành vị hoàng đế số một củathiên cổ, do đó, đã ra sức chăm lo, không đầy hai năm, nhà Đại Minh đã hiển lộ sinh khí hùng mạnh.
    Chu Cao Sí làm Thái tử, quanh năm lo việc giám quốc; Chu Cao Hú được phong tước Hán vương, chỉ chăm chăm lật đổ huynh trưởng, mưu đoạt kế vị hoàng trữ. Những huyết lệ của nồi da xáo thịt tiền triều còn chưa khô cạn, phân tranh mới giờ đã bộc phát. Giang Tiểu Lưu thành một phụ tá đắc lực của Hán vương, nắm quyền thế cao ngút trời, gã vô cùng đắc chí, rồi y hệt Lạc Chi Dương ngày xưa, gã bị lôi cuốn vào tranh chấp Hoàng gia, đâu có ngờ đại họa đang xảy đến.
    Sau trận chiến trên Thái Sơn, Lạc Chi Dương vứt bỏ ý niệm tìm chết, hắn lê gót đi khắp chốn, từ nam lên bắc, thăm viếng thắng cảnh, đi lang bang không có mục đích. Nhưng vết thương lòng vẫn chẳng thể chữa cho lành, nó cứ giây giưa âm ỉ trong hắn. Một ngày nọ, hắn vượt Trường Giang, ma xui quỷ khiến, lại tìm về Nam Kinh.
    Vào trong thành, hắn đi qua phố lớn ngõ nhỏ, tất cả đều đã đổi đời. Những chuyện cũ ngày xưa lại hiện trong đầu thật rõ nét như chuyện hôm qua, Lạc Chi Dương chìm đắm trong hồi ức, hình ảnh xưa cũ theo nhau dấy lên. Hắn hốt hốt hoảng hoảng, mất hồn lạc vía, đi ngang qua bờ hồ Huyền Vũ, hắn sực nhớ đến chi khúc Chung Thành Hôi Thổ mà Lương Tư Cầm vừa đi vừa kéo nhị ven hồ, cái ý nhị của tâm cảnh cô đơn, hồi ấy, Lạc Chi Dương còn chưa hiểu rõ lắm, bây giờ lại lây lan trong lòng, gây xúc cảm vô bờ bến.
    Đang đi nhẩn nha, từ xa xa bỗng vọng đến tiếng đàn, linh giác của Lạc Chi Dương Linh vốn mạnh, chỉ cần để ý, bất cứ thanh âm nào trong Nam Kinh đều chẳng thể thoát ra khỏi lỗ tai của hắn, chỉ là những tiếng bình thường không khiến hắn bận tâm lắm. Nhưng tiếng đàn này vừa lọt vào tai, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, thanh âm có chút quen thuộc, phảng phất domấy ngón tay của Chu Vi gẩy lên, tuy nhiều chỗ lại chỉ hời hợt mẽ bên ngoài.
    Trong lòng nổi nghi hoặc, hắn lần theo tiếng mà đitìm, chợt thấy một toà phủ đệ sâm nghiêm được canh gác chặt chẽ, vệ binh đứng đầy khắp nơi. Với thân thủ của hắn, giữa ban ngày, Lạc Chi Dương gần như biết tàng hình, hắn lướt nhẹ ngang đám vệ binh,chúng chỉ có cảm giác một làn gió nhẹ thổi qua, hắn đã vượt tường, nhảy vào trong phủ đệ.
    Tiếng đàn phát ra từ một gian nhà nhỏ, Lạc Chi Dương đến trước cửa, hắn chú mục nhìn kỹ, bỗng sững sờ, trong lòng nổi lên một niềm thất vọng cùng cực.
    Người chơi đàn chính là Ninh vương Chu Quyền, mấy năm không gặp, mặt ông ta sầu khổ, tóc mai bạc trắng, cây đàn trông rất quen mắt, nhìn kỹ lại, đúng là "Phi Bộc Liên Châu" .
    Đàn thì còn đây mà người đã mất, Lạc Chi Dương đứng ngay tại ngưỡng cửa, bất giác thành ngây dại.
    Chu Quyền dạo xong một khúc, ông ngẩng đầu lên, bỗng thấy Lạc Chi Dương, ông tức thì đớ lưỡi, như thể gặp ma giữa ban ngày.
    "Ninh vương điện hạ!", Lạc Chi Dương sâu lắng lên tiếng, "từ chia tay đến giờ, điện hạ vẫn khoẻ?"
    Ninh vương cũng là người phi thường, ông trố mắt một lúc rồi rất nhanh, tỉnh trí lại, ông quan sát Lạc Chi Dương, giọng kinh ngạc, hỏi: "Ngươi vẫn còn sống? Ngươi, ngươi vô đây bằng cách nào?"
    "Tui nghe tiếng đàn, bèn tìm tới.", Lạc Chi Dương bước nhanh đến, chẳng chút e dè., hắn nâng cây cổ cầm lên, nhẹ nhàng ve vuốt, bất tri bất giác, nước mắt tuôn chảy ra.
    Ninh vương nhìn nhìn hắn, thoạt đầu, ông không biết phải làm gì, ông dần dần dò ra tâm ý của hắn, giọng ngán ngẩm, nói: "Ta hiểu rồi, đây là cây đàn mà A Vi thường gảy ..." Nói xong, mắt nhắm nghiền lại, đôi dòng lệ cũng chầm chậm chảy dài xuống..
    Lạc Chi Dương đặt cây cổ cầm xuống, gạt lệ, hỏi: "Ông khóc vì cái gì?"
    "Còn ngươi lại khóc vì cái gì?", Ninh vương hỏi lại.
    "Tui khóc vì cây đàn quý còn đây, người xưa đã mất.", giong cay đắng, Lạc Chi Dương nói tiếp, "Tui rất hối hận, bữa đó, đáng lẽ tui phải ở lại bên cạnh nàng."
    "Ta cũng rất hối hận!", Ninh vương u uẩn, "lão tứ lừa dối ta, ta lại đem nộ khí phát tiết lên mình cô ấy, bữa đó, nếu ta không nhiếc móc cô, thì cô ấy đã chẳng tuyệt vọng mà bỏ đi. Nếu không vì tuyệt vọng mà bỏ đi, cô ấy cũng sẽ chẳng chết trước trận. Ngày nào, cứ tối tối là ta đều nằm mộng thấy lại cái cảnh tượng hôm ấy, bên tai lại vẳng lên tiếng sáo của cô, ta nhìn cô cưỡi ngựa, vừa thổi sáo, vừa chậm rãi đi tới, rút chủy thủ, đâm vào tim... Cái cảnh tượng đó, giống như tạc vào óc ta, qua ngàn lần, qua vạn lần, chẳng những không có phai nhoà mà ngược lại cứ càngngày càng thêm sâu lắng."
    Lạc Chi Dương thở ra một hơi dài, đáp: "Ông so với tui còn may mắn gấp ngàn vạn lần, ít nhất, lúc nàng qua đời, ông còn được tận mắt nhìn thấy. Tui thì cái gì cũng không biết, chả được thấy bất cứ gì, đến ngay cả dáng điệu lúc nàng qua đời, tui đều chẳng có cách chi mà mơ cho được." Đầu gối chân trái nhũn xuống, hắn quỳ thụp trước cây cổ cầm, ôm đàn lên, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đàn.
    Chu Quyền kinh ngạc , ông nhìn nhìn hắn, đột nhiênhỏi: "Đã sáu năm rồi, ngươi vẫn còn chưa quên được cô ấy?"
    "Không sao quên được!", Lạc Chi Dương thầm thì, "trừ phi ... Tui chết đi!"
    Chu Quyền thở dài: "Trong quá khứ, ta có phần mang thành kiến với ngươi, bây giờ, xem ra ngươi cũng là người chí tình chí nghĩa. A Vi được ngươi mến thương, cũng không uổng công đã sống đời này."
    "Nói ngược rồi!", Lạc Chi Dương lắc đầu, "Có thể được Chu Vi thương yêu, mới là cái may mắn nhất đời tui."
    Chu Quyền nhất thời im lặng, tay sờ nhẹ lên dây đàn, giọng sâu lắng, bảo hắn: "Lạc Chi Dương, ta tặng ngươi cây đàn này nhé!"
    "Xin miễn cho!", Lạc Chi Dương đặt cây đàn xuống, "Thấy vật nhớ người, nếu như giữ nó bên cạnh, cứ mỗi lần trông thấy lại như bị dao cùn cứa cắt vào tim."
    "Vậy thì thôi.", Chu Quyền nhìn vào cổ cầm, "Ta nghe nói, bữa đó, ngươi mang thi thể A Vi đi mất."
    Lạc Chi Dương khẽ gật đầu, đáp: "Tui tự tay chôn cất nàng, vật hợp táng là cây sáo ngọc Không Bích.".
    Hắn đau khổ, cười thảm một tiếng, "Bây giờ nghĩ lại, cây sáo ngọc nọ thật sự là vật bất tường, Ngày trước, Lục Châu, sau này, Chu Vi ... chủ nhân nào của nó cũng không có được một cái kết cục yên lành."
    Chu Quyền ngẫm nghĩ, nói: "Ta nhớ là ngươi thổi sáo hay vô cùng."
    "Đều là chuyện đã qua", Lạc Chi Dương buồn vô cớ, nói, "Sáu năm nay, tui thôi, không có thổi sáo nữa."
    "Vậy ư? Thật là đáng tiếc." Chu Quyền nói tiếp, "Giờ ta bị giam cầm ở đây, buồn bực ngán ngẩm, có dự tính chỉnh lý nhiều khúc đàn cổ kim, lọc chõ thô, lựa lấy chỗ tinh, soạn ra một quyển sách sưu tập nhạc khúc cho cổ cầm. Nếu ngươi có nhã hứng, cứ ở lại chỗ này, giúp ta một chút công sức."
    Lạc Chi Dương lắc đầu: "Thân tui như mây nổi, vì nghe tiếng đàn mà tìm đến, nghe xong khúc cuối thì đám mây sẽ tản đi, tui được thấy lại cây đàn này, thì cũng là lúc nên ra đi!"
    "Đã như vậy!" Chu Quyền gượng cười, "Để ta gẩy mộtkhúc tiễn biệt ngươi ra đi!". Nói xong, ấn phím gảy lên hai tiếng, Lạc Chi Dương nghe ra ngay, bèn nói: "Đây là khúc Tiêu Tương Thủy Vân, là khúc nhạcmà cô ấy ưa thích nhất"
    Chu Quyền gật đầu: "Nếu có tiếng sáo hòa theo, chắc sẽ được một phen đặc biệt hứng thú."
    Ngày ấy, Lạc Chi Dương hoà nhạc cùng Chu Vi, họ cũng đã từng tấu qua khúc nhạc này, giờ hồi tưởng lại, hắn bùi ngùi mãi không thôi, chợt thấy trên giá gỗ kê gần vách tường có đặt một ống sáo trúc, lòng hắn khẽ máy động, bèn tiến đến, nhấc nó lên. Đây làlần đầu từ sáu năm qua Lạc Chi Dương lại sờ đến sáo, cây sáo này thân sáng loáng như ngọc, mấy đầu ngón tay hắn vuốt nhẹ qua lỗ sáo, nội tâm phát run sợ một hồi rồi mới nói: "Ống sáo này ... cho tui được chăng?"
    Ninh vương cười mà rằng: "Nếu ta mà là ống sáo đó,sẽ nói 'cầu còn không được'."
    Lạc Chi Dương đưa sáo lại gần bên miệng, muốn thổi, làn hơi lên đến bên miệng, lại chẳng thể đưa ra được, những cố sự ngày xưa cứ ùn ùn vọt thẳng lên đầu, bỗng mắt mũi cay sè, hai mắt mờ ảo, hắn đứng đờ người ra đấy, không nhúc nhích.
    Ninh vương nhìn nhìn hắn, trong mắt lộ ra một chútthương hại. Lạc Chi Dương đột nhiên thở dài một hơi, khẽ khom khom mình, khoan thai đi ra ngoài, đithật xa, đàng sau lưng, tiếng đàn vẫn không dứt, vẫn cứ lãng đãng giữa trời như trước đây.
    Lạc Chi Dương cầm cây sáo, trong lòng mờ mịt, mấy lần đặt đến ngang miệng mà cuối cùng lại đưa xuống.
    Hắn đi nhẩn nha, vượt qua cổng thành, ra đến ngoạiô, đột nhiên bị một con sông ngăn chặn đường đi.
    Lạc Chi Dương giương mắt nhìn một cái, hóa ra, bất tri bất giác, đã đi tới bờ sông Tần Hoài Trong lòng của hắn nóng rãy, suy nghĩ lan man, hắn sinh tại đây, lớn lên ở đây, cố sự của hơn mười năm từng li từng z, tom góp lại thành một đợt sóng lớn, dũng mãnh xộc lên đầu. Lạc Chi Dương vui buồn lẫn lộn, tình tự khó nén nhịn, hắn bèn nhấc ngang cây sáo, uuẩn thổi, lần này, không phải là Tiêu Tương Thủy Vân, cũng không phải Chu Thiên Linh Phi, mà là khúcnhạc Hạnh Hoa Thiên Ảnh.
    Khúc hát này, Thạc Phi từng hát qua, Lạc Thiều Phượng đã có xướng qua, Chu Nguyên Chương từng lẩm nhẩm qua, Lương Tư Cầm cũng có hát qua, người hát, dù là người hèn mọn, là người hiển hách, rốt cùng sẽ tới ngày hóa thành bụi đất, riêng khúc hát này và ngay trước mặt là dòng sông Tần Hoài, thảy đều cũng đều một mực chảy xuôi xuống, ngày ngày, đêm đêm, thiên cổ không thôi.
    Thổi xong một lần, lại thổi thêm lần nữa, hứng thúdào dạt, coi như bên cạnh không có ai, âm phù bay ra khỏi lỗ sáo, hóa thành những giọt nước nho nhỏ mà chảy, thổi tới hứng lên, Lạc Chi Dương phảng phất đang nằm lênh đênh trên mặt nước, kệ cho nước chảy, kệ bèo trôi, cứ hài lòng không thôi.
    Vào lúc ấy, từ bờ bên kia vang lên thanh âm của một nữ tử:
    "Lục ti đê phất Uyên Ương phổ.
    Tưởng Đào Diệp, đương thì hoán độ.
    Hựu tương sầu nhãn dữ xuân phong, đãi khứ.
    Ỷ lan nạo, canh thiểu trú.
    Kim Lăng lộ,
    Oanh ngâm yến vũ.
    Toán triều thủy, tri nhân tối khổ.
    Mãn đinh phương thảo bất thành quy,
    Nhật mộ, canh di chu,
    Hướng thậm xứ?"
    Câu chữ thanh gọn, như ngọc như châu, con tim Lạc Chi Dương bỗng dưng hoảng hốt. Hắn giương mắt nhìn sang, một bóng dáng quen thuộc xinh đẹp đang đứng ngay bờ bên kia, áo trắng như tuyết, tóc xanh như mây,dung nhan vẫn như trước kia, chỉ là giữa lông mày hiện dăm nét gian nan vất vả.
    Lạc Chi Dương buông cây sáo, cách một con sông, mộtnam một nữ im lặng nhìn nhau. Xuyên thấu qua đôi mắt Diệp Linh Tô, Lạc Chi Dương thấy rõ ràng, đây là lần cuối cùng, nếu như bỏ lỡ, nữ tử bờ bên kia tựa như dòng nước đang xuôi chảy trước mặt, sẽ lặngyên mà qua đi, ra đi không trở lại.
    Nhiều năm trước đây, hắn nằm trong chậu gỗ nhỏ, thuận theo nước sông mà phiêu bạt, tìm một con đường sống; cho đến ngày nay, hắn chợt giật mình, hắn vẫn là đứa cô nhi kia, vẫn cứ theo dòng nước mà phiêu bạt, không có một mái nhà để về. Hắn đang chờ đợi một người đến cứu vớt hắn, đưa hắn lên bờ, cái người nọ, có khi sẽ đến, có lẽ vĩnh viễn sẽ không.
    Diệp Linh Tô cũng đang chờ đợi, chờ hắn vượt dòng sông mà sang, cả thể xác tinh thần cô đều mệt mỏi, rốt cuộc ... không chờ mãi được.
    Thế nhưng ... sông nước trên thế gian chảy cả ngàn vạn dòng, cái dòng sông khó vượt qua nhất, chính là dòng sông đang chảy ở trong lòng. Có thể tung mình nhảy sang chăng? Ngoài Lạc Chi Dương, chẳng ai khác có câu trả lời.
    (Trọn bộ Kinh Phi Kinh)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Phương,
Trang 39 của 39 Đầu tiênĐầu tiên ... 29373839

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status