TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 20

Chủ đề: GITD - Thượng đế trong mơ - zozohoho -Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    God In The Dream

    Giấc mơ thứ năm

    Về trận đột kích ngày mưa...




    ...

    Thời tiết đột nhiên chuyển xấu, mưa bắt đầu rơi, gió cũng thổi mạnh lên.

    Những đám mây đen vân vũ phía trên tòa nhà sừng sững giữa khu nghiên cứu, càng ở trên cao gió càng dữ dội, cứ như muốn giật phăng cái tòa nhà giống như cây cọc này lên khỏi mặt đất.

    Hắn phát hiện cái phòng bệnh của mình nằm ngay dưới chân tòa nhà này, không hiểu đồng chí nào thiết kế ra cái bệnh viện thẳng đứng như vậy, rốt cuộc nó chứa được bao nhiêu bệnh nhân với cái không gian eo hẹp này !?

    Ngay khi ông già kia vừa trầm giọng giới thiệu xong về tổ chức, mây giăng gió thổi, mưa rơi ào ào, quả thật có vài phần khí thế. Nếu như hắn thật sự chỉ là một thiếu niên mới hai mươi tuổi, có lẽ đã bị cái sự trùng hợp này chấn nhiếp mà sợ hãi gật đầu như gà mổ thóc. Nhưng sau đổi lại là hắn, chỉ chăm chú nhìn ông ta một lúc, rồi nói thế này:

    "Nếu cứ để mặc các Knight Mare, thế giới sẽ ra sao !?"

    "Cậu cũng thấy sức mạnh của chúng rồi, quân đội bình thường không thể giải quyết dc, một khi quân đội vô dụng, thế giới pháp trị sẽ biến mất, mọi thứ sẽ nhanh chóng chìm vào hỗn loạn thôi." Tiến sĩ chân thành nói.

    "Vậy việc ông nghiên cứu ra một thứ vũ khí có thể áp đảo quái vật và quân đội cũng sẽ không dẫn đến hỗn loạn à !?" Hắn cười nói.

    Tiến sĩ sửng sốt, không hiểu đầu thằng này rốt cuộc làm bằng cái gì. Mình đã nói đến như vậy, hắn vẫn chỉ giữ y nguyên cái bộ dạng khinh khỉnh đó. Nói nhẹ không được, chẳng lẽ phải động tay động chân để giải quyết !? Nhưng như vậy suy nghĩ của vật thí nghiệm sẽ không còn được linh hoạt nữa, ảnh hưởng rất lớn đến việc sử dụng Nano Machine. Trong khi đó, số 003 vẫn hồn nhiên nói:

    "Ông thử nghĩ mà xem, với thứ quái vật như vậy, ai cầm vũ khí trong tay là người đó có quyền nói chuyện, vậy thì nên phân phối vũ khí như thế nào !? Với độ quý giá của vật liệu nano, chắc hẳn là không thể mỗi nhà mỗi cái rồi, vậy thì ai nên có, ai đừng !? Người nên có thì làm thế nào để có !?"

    Tiến sĩ sầm mặt xuống, ông ta không thích nghe những lời này.

    "Đáp án rất đơn giản. Cướp ! Ai mạnh người đó được."

    Uỳnh.

    Một tiếng nổ lớn vang lên ngay sau đó, tiến sĩ liếc mắt sang bên cạnh, gã nhân viên đi cùng ông ta lấy trong người ra một thứ giống như cái compa, vừa mở nó ra thì một màn hình trong suốt xuất hiện. Bên trên màn hình, một nhóm hai mươi người được vũ trang súng ống toàn diện xuất hiện, khuôn mặt ai cũng dày rạn, mặc cho sương gió và hạt mưa nặng nề quất lên mặt, cũng không ai nhíu mày lấy một cái. Nhìn qua đã biết là không phải dân lương thiện.

    Tiến sĩ quay đầu hỏi:

    "Làm sao cậu phát hiện được !?"

    "Ông nên giải quyết trước đi thì hơn. Những người này rất đáng sợ đấy." Hắn nhún vai nói.

    Tiến sĩ gật đầu đứng lên.

    "Tôi sẽ nói chuyện với cậu sau."

    ...

    Hai phút trước, đứng trên cửa sập của máy bay vận chuyển, Adam và hai mươi người khác cùng thắt xong những nút cài cuối cùng của bộ giáp điện tử trên người. Thứ này giúp cho bọn họ có thể hành động nhanh gấp ba lần thể năng vốn có của mình, chỉ có điều áp lực rất lớn, dùng nửa tiếng thì không sao, dùng một tiếng là toàn thân đau như sắp vỡ ra vì cơ bắp bị quá tải. Dùng quá hai tiếng thì trực tiếp về với chúa.

    Tuy rằng hạn chế như vậy, nhưng trong những trường hợp cần đột kích như thế này, ngoài nó ra thì chẳng có lựa chọn nào khác.

    Adam dắt khẩu súng trường tạo hình như một thanh kiếm bản rộng của mình lên lưng, đeo vào kính hồng ngoại, lại kéo cổ áo cao lên bịt mồm, khiến cái đầu giống như thợ lặn biển sâu. Trầm giọng nói:

    "Xuất phát."

    Sau đó nhảy xuống, hoàn toàn không cần dù.

    Bọn họ đang ở độ cao 2800m so với mặt bằng của trung tâm Thiên đạo. Từ đây nhìn xuống, kiến trúc được tường thành bao quanh trải đầy điện tích kia giống như một miệng bát nhỏ, nhảy trúng cái miệng bát này khó khăn vô cùng, tuy nhiên cũng chẳng còn cách nào. Nếu chính diện tiến vào Thiên đạo chỉ sợ chưa được hai phút đã bị bắn thành cái sàng.

    Adam nhắm đến tòa tháp cao nhất của trung tâm, nó cao tới 800m, sừng sững giống như một cây gậy chống trời. Tạo hình của nó không thẳng đứng như mắt thường nhìn thấy, mà nó có một độ nghiêng nhất định từ chân tháp lên đến đỉnh tháp, nói chính xác thì nó là một hình tam giác cực nhọn. Dựa vào độ nghiêng này, nếu thao tác cẩn thận, việc tiếp đất không cần dù hoàn toàn có khả năng.

    Hai mươi người còn lại theo ngay sau Adam, bọn họ nắm chặt tay nhau, tạo thành một vòng tròn cực lớn, làm vậy để tránh thất lạc khi tiếp đất. Với tổ chức như Thiên đạo, vừa tiếp đất đã tách ra thì chắc là chết chứ không vui.

    Gió rít qua da thịt giống như đao cắt. Thời tiết rất xấu, vì bọn họ cố ý chọn ngày thời tiết nặng hạt nước như vậy, để ảnh hưởng đến khả năng truyền tải thông tin của Nano machine. Giông tố ầm ầm, sét đánh đì đùng, một vài tia sét lướt qua người bọn họ, những lúc này, bộ cảm biến của bộ giáp điện tử sẽ làm việc, nó bắn ra mấy thanh sắt nhỏ làm lệch hướng tia sét, dù thế vẫn có vài người cháy xém chân mày, khiếp đảm không thôi.

    Độ cao bắt đầu giảm dần, 2000m, 1800m, một người bị tia sét sượt qua, khiến khả năng nhiễu sóng rada của bộ giáp đã bị hư hại. Hắn ngán ngẩm liếc nhìn hệ thống báo động hỏng hóc, vội vã chắp hai cánh tay của đồng bạn hai bên lại, cho họ nắm tay nhau, còn bản thân mình thì rời khỏi vòng tròn đồng đội kia. Sau đó buồn bực lấy ra một quả lựu đạn, cắn răng giật chốt.

    Bùm.

    Một tiếng nổ lớn vang lên, rất nhanh đã bị tiếng sấm che lấp. Toàn bộ lựu đạn trên người hắn nhanh chóng nổ tung, sức công phá cực lớn, không một mảnh vụn nào chừa lại. Đồ của liên hợp quốc nên chất lượng khỏi phải bàn. Chỉ tiếc, giá cái bộ giáp đừng có dễ hỏng như vậy...

    Một khi đã mất khả năng nhiễu sóng, sẽ bị hệ thống của Thiên Đạo phát hiện ngay, lính bảo vệ sẽ bỏ chế độ quét hình nổi 3D mà chuyển sang quan sát quang học, sau đó khởi động lại hệ thống phòng thủ đối không, bọn họ sẽ thành bia ngắm giữa trời. Hắn đưa ra lựa chọn tàn khốc, nhưng cũng chính là lý trí nhất lúc này. Đổi lại mười giây mặc niệm của đồng đội.

    1500m, 1000m.

    Adam cảm thấy mình đã rơi lệch hướng khỏi tòa nhà cao tầng kia, khoảng cách hơn 200m, hắn vội vã thúc đẩy bộ phản lực bên hông bộ giáp, cả người giống như một quả tên lửa vọt sang ngang. Lực đẩy không lớn, hắn làm ba lượt, đến khi nhiên liệu phản lực hao hụt toàn bộ mới tiếp cận được tòa tháp trong vòng 80m. Adam nhấc tay lên, trên đó có cắn một hộp dụng cụ bắn dây nhỏ, một mũi tên mang theo dây cáp cường lực bắn ra, đâm sâu vào tường tòa tháp. Adam cắn răng thu dây, lực kéo mạnh mẽ khiến tay hắn muốn đứt ra, nhưng cũng thành công giúp hắn tiếp cận tòa nhà. Hắn nhẹ nhàng đặt chân lên vách tường nghiêng nghiêng mơ hồ, rồi nhẹ nhàng khởi động bánh xe ở chân, thực hiện một đường trượt patin hoàn mỹ, dọc theo tường tháp để tiếp đất.

    Còn 20m nữa là trượt tới mặt đất, đã có thiết bị giám sát phát hiện, là ba quả cầu tròn vo bay lơ lửng khắp trung tâm này. Nó vưa quay mắt thần ra chỗ hắn Adam liền vung súng lục lên, đục một lỗ tròn nứt nẻ trên mắt thần của nó. Nhưng hắn cũng đã bị quay lại trong 0.5 giây, các quả cầu từ xung quanh nhận được khuôn mặt xa lạ này bắt đầu tràn về đây như một đàn ong săn giết kẻ cướp mật. Adam bất đắc dĩ vung súng bắn liên tục. Từ trên bầu trời cũng có hàng chục loạt đạn nhả xuống, phá nổ hoàn toàn các thiết bị quan sát này. Adam biết đồng đội của hắn theo sát ngay sau rồi. Lúc này không còn cần che giấu gì nữa, càng loạn càng tốt.

    Hắn nghĩ đến đây, liền cầm bốn quả lựu đạn ném mạnh ra tứ phía.

    Uỳnh uỳnh uỳnh

    Khói lửa bốc lên, một lựu đạn nổ văng một tòa nhà, thể hiện thành tựu khoa học kỹ thuật hoàn mỹ. Đám lính đặc chủng đi cùng sau lưng Adam cũng liều mạng ném lựu đạn, nhất thời tứ phía bọc trong khói lửa. Còn may bọn họ không ném quả nào vào chân tháp, vì còn cần phải đáp xuống đó, nếu không chỉ sợ tiến sĩ và số 003 đang nói chuyện cũng bị những quả lựu đạn bộc phá này thổi bay.

    Còn 10m, Adam đạp chân vào tường, bắn vọt ra xa khỏi tòa tháp trung tâm, vừa lúc có hai hàng súng tự động trồi lên nhắm vào phía hắn, Adam bám vào vách tường của một tòa nhà gần đó, vòng ngay ra sau. Lập tức có mấy làn đạn cắt qua bả vai. Phản ứng chậm một chút thì hắn đã thành cái tổ ong.

    Mười chín người đi đằng sau có ba người không qua được ải này, bọn họ người bị bắn văng mất đôi chân, không thể tiếp đất được nữa, liền muốn nổ lựu đạn tự sát, nhưng đám quả cầu quan sát đột nhiên bắn ra một tia năng lượng vào giữa trán những người này, để lại ba điểm đỏ nóng rực, và ba cái xác rơi xuống nát bét không ra hình thù gì.

    "Cẩn thận, chúng có laze."

    Adam quay đầu ra hét lớn, súng trên tay lại vung lên, bắn rụng ba quả cầu nữa, thành công kéo thêm mấy chục quả cầu chạy về phía mình.

    Những người còn lại đều đã tiếp đất thành công, lập tức chia thành ba nhóm tản ra, một nhóm năm người do Takao dẫn đầu, một nhóm ba người theo Camila, còn lại đi theo Adam. Cùng lúc đó, mặt đất trồi lên hàng loạt súng máy và robot tự động, tràn về phía bọn họ như đàn kiến hung hãn.

    Hai mươi người chạy thục mạng, chạy đến đâu quăng lựu đạn đến đó, đồng thời nhanh chóng kiếm vật che chắn, bắn trả liên tục. Bọn họ đều mang trang bị tối tân, cảm biến trên người giúp đọc trước đường đạn và laze nhắm tới, bánh xe dưới chân xoay tròn liên tục khiến họ di chuyển như đang cưỡi xe máy, mỗi người luồn vào một chỗ, nhất thời phân tán binh lực của đám trí thông minh tự động bảo vệ trung tâm.

    Nhóm của Adam đông người nhất, mọi người di chuyển ăn ý như con nhện chạy trên mạng lưới của mình, trong đó có ba người trượt xung quanh, bảo vệ một cô gái trẻ đeo kính ở giữa. Trên tay cô ta cầm một bộ thiết bị giống như PDA, mấy ngón tay cô ta di chuyển như để lại tàn ảnh, liên tục nhập vào các đoạn chỉ lệnh ngoằn ngoèo.

    "Linda, nhanh lên một chút." Tiếng của Adam vang lên trong kênh liên lạc.

    "Đang lọc thông tin, đáng ghét, có nhiều mã giả quá." Cô gái đeo kính bực bội đáp.

    "Cẩn thận."

    Bụp, một viên đạn bắn ra, gã đặc công này được hệ thống cảm biến giúp dự báo đường đạn, vốn dĩ có thể né tránh, nhưng lại ngoan cố đưa tay ra đỡ lấy. Hắn sợ viên đạn ảnh hưởng đến cô gái đeo kính đằng sau lưng mình. Kết quả là cánh tay đưa ra lập tức bị bắn rụng rời, viên đạn xuyên thấu qua bờ vai, đánh văng hắn đi vài mét, gã này lập tức trượt chân ngã lăn ra đất. Bánh xe dưới chân vẫn đang xoay tròn, nhưng không thể giúp chủ nhân di chuyển với vận tốc cao được nữa. Hắn khổ sở chống cánh tay độc nhất muốn đứng lên, thì lại bụp một tiếng, cánh tay bị bắn cụt gốc, máu phun tung tóe. Tiếp đó là mười hai luồng laze nóng rực phóng tới, toàn thân hắn bị nung chảy ra như bùn nhão.

    Laze canh cực chuẩn, không hề động đến một quả lựu đạn nào trên người hắn. Chỉ nhắm vào đầu và những phần trống trải trên người.

    Mấy quả cầu tròn vo trắng tinh này xoay tròn mắt thần vài lượt, xác định hắn đã chết, lập tức truy đuổi những người khác.

    Lúc này cô gái kia cũng đã hoàn thành xong công việc của mình, vội vã la lên:

    "Tìm ra rồi, mục tiêu tại điểm S-12. Số 001 đang tiến đến đây từ hướng mười hai giờ, số 002 đang chạy theo nhóm của Camila, trời ạ, họ dụ được cô ta nhanh quá."

    Cùng lúc đó, người bảo vệ cuối cùng bên cạnh cô ta đã bị một con robot đĩa bay lướt qua, cắt đứt hai chân mà ngã xuống, sau đó bị súng tự động trồi ra từ bên tường bắn nổ đầu. Não văng tung tóe. Cô gái đeo kính này giật mình ngẩng đầu lên từ cái máy tham trắc, thấy trước mặt mình là một cái mắt thần đen bóng, một quả cầu trắng tinh trôi nổi trước mặt cô, từ đó nhanh chóng hình thành một tia nhiệt màu hồng mờ mờ. Bên tai thì nghe thấy giọng trầm lắng của Adam.

    "Graham, Nick, Petat, Miguel, Jerome, mấy người đến S-12. Còn lại ở đây đánh chặn chúng với tôi. Linda, tìm một góc khuất tái khởi động hệ thống nhiễu xạ đi. Alo, Linda..."

    Adam hoảng hốt nghe thấy trong kênh liên lạc có một tiếng xèo phát ra, như thả mỡ vào chảo, hắn liên tục hét lớn trong kênh liên lạc, nhưng không hề thấy có giọng nữ nào trả lời nữa.

    Buồn bực ngắt liên lạc, xung quanh đã có hơn hai mươi quả cầu lao tới, dưới chân là một đám robot tự động tạo hình như đĩa dẹt, đám này bình thường chắc chỉ để lau dọn xung quanh, lúc có khách đến mới bật những lưỡi cưa đáng sợ kia ra, Adam quẹt bánh trượt dưới chân, khuôn mặt sạm lại, quay đầu đối mặt với đạo quân truy đuổi, dặm chân nhảy tới. Vừa lúc đáp xuống dẵm bẹp một cái robot đĩa dẹt, hai khẩu súng trên tay vung lên loang loáng, tất cả mắt thần đồng loạt nổ tung, để một loạt các quả cầu trắng rơi xuống như bóng nhựa hỏng. Hắn liên tục đã vắng mười mấy con robot dạng đĩa đang nhào lên muốn cắt đôi mình, khiến chúng va chạm vào nhau và nổ văng tung tóe, sau đó nhẹ nhàng xử lý chỗ súng tự động còn đang nhắm về đây nhờ hệ thống dự báo đường đạn. Chỉ hơn mười giây, xung quanh hắn đã không còn vật thể gì có thể chuyển động.

    Hắn liếc mắt thấy đằng xa còn vô số truy binh, đồng đội lại chẳng thấy ai nữa, liền lắc lắc đầu thở ra vài hơi khó chịu rồi cũng chạy tới điểm S-12.

    ...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý - Phản hồi
    ---QC---
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,Darkzergling,mcgh991,Miên Lý Tàng Châm,momo123,ngocnghechvn,phamquangdung,phungnamthien,Thạch Anh,Thiện Lương Ác Ma,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    Nay rảnh, edit dc 2 chap ! :v

    God In The Dream

    Giấc mơ thứ sáu

    Về cách con người đối phó với siêu nhân...




    ...

    "Thông tin bị rò rỉ !? Từ khi nào !?"

    Tiến sĩ bước nhanh trên hành lang, theo sau ông ta là gã nhân viên có khuôn mặt lạnh như tiền, đeo kính râm phủ kín hai mắt. Gã này tiếp tục sử dụng thiết bị giống như cái compa mở rộng để nhận thông tin và phản hồi cho ông ta tình hình tại khắp nơi trong căn cứ.

    "Những kẻ xâm nhập đang hướng đến địa điểm máy chủ khống chế trí thông minh nhân tạo - khu S12, có hai đội đang tiến về phía số 001 và 002, có xu hướng đánh chặn bọn họ. Qua thống kê sơ bộ, rất có khả năng tần số sóng não của bọn họ dùng để khống chế nano machine đã bị tiết lộ, nhóm người kia thông qua đó để nắm bắt vị trí của bọn họ từ vệ tinh."

    Tiến sĩ sầm mặt lại hỏi:

    "Mã hóa lại chưa !?"

    "Tần số không có dấu hiệu can thiệp của tín hiệu điện, khả năng hack được vào quyền khống chế nano machine không thể xảy ra. Quá trình mã hóa đã bắt đầu từ năm phút trước."

    "Chuyền toàn bộ quyền điều khiển sang cho ta."

    "Đã rõ."

    Gã thanh niên này gật đầu rồi bắt đầu thao tác trên màn hình cảm ứng, nhưng vừa nhập chỉ lệnh mới, các đoạn error code màu đỏ đã bắt đầu tràn ngập màn hình.

    "Quyền điều khiển chuyển giao bị từ chối."

    ...

    Camila dẫn theo Sunghae và Roger trượt băng băng trên đường, bọn họ đều là cao thủ trong nhóm, tất cả những cỗ máy xuất hiện cản đường đều bị một súng diệt gọn. Không có cái nào kịp khai hỏa, ba người hành quân rất nhẹ nhàng. Camila thậm chí còn có thời gian quan sát tấm pad trên tay, ghi lại mấy trăm chấm điểm đang di động liên tục. Trong đó mười mấy điểm sang đang chạy toán loạn là người của bọn họ, các chấm hồng là toán robot bảo vệ đang truy sát. Còn có hai điểm đặc biệt màu đỏ đang di động như xe đua công thức một là hai con boss siêu cấp cần cầm chân để nhóm của Adam có thể hoàn thành nhiệm vụ.

    Một trong hai điểm đỏ đã dí sát ngay sau lưng bọn họ, Camila quay đầu, từ đằng xa đã thấy một bóng dáng bé nhỏ theo sát. Toàn thân cô ta mặc đồ đen, mái tóc màu nâu sậm, da trắng môi hồng, giống như giọt máu rơi trên nền tuyết, cùng với đôi mắt màu xanh lá như hai viên bảo thạch trân quý.

    "Mục tiêu số 002, đuổi tới rồi." Camila xoay người cảnh báo với đồng bọn.

    Hai gã này lập tức gật đầu, ba người lập tức tản ra ba phía, trốn vào góc khuất. Số 002 đuổi từ đằng sau thấy thế khẽ nhíu mày, các hạt sáng ở gót chân lập tức bùng nổ, cô ta vọt tới trước như một viên đạn, thoáng cái đã tiếp cận Camila, lúc này cô ta mới chỉ vừa ngoặt vào góc nhỏ. Đối diện với tử thần đã tới sát sau lưng, Camila lại quay lại cười cười.

    Xoẹt.

    Số 002 giơ chân lên đằng trước, đạp vào không khí bật ngược lại, lùi mấy bước mới đứng vững, đưa cánh tay nhỏ nhắn sờ lên cổ. Một hàng máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả bàn tay. Cô ta nheo mắt nhìn tới chỗ Camila, ở trước ngực cô ta có căng một đoạn dây cước mỏng dính, trên đó còn mấy hạt máu đang nhỏ xuống tí tách, khỏi cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của ai.

    Vận tốc di chuyển càng cao, cản lực càng lớn, những thứ mảnh mảnh như sợi dây này thừa sức cắt số 002 ra làm đôi nếu cô ta không nhảy về kịp thời.

    Camila cười cười đứng sau đoạn dây, đưa tay lên miết một cái, sợi dây rung lên ong ong, bắn văng toàn bộ máu dính trên đó đi, lại tiếp tục dựa vào ngụy trang quang học ẩn hình như trước.

    "Giác quan thứ sáu thật đáng sợ, không ngờ vẫn có thể nhảy về kịp. Tuy nhiên cảm giác lao đầu vào rọ hẳn là không dễ chịu nhỉ !? Số 002, Garcia Maryline."

    Maryline không đáp, cô ta chỉ nhắm mắt lại. Dựa vào kết nối với các phân tử nano xung quanh đây, điều chúng do thám trong phạm vi hai mươi mét, Maryline bực bội nhận ra, xung quanh đây đã bị hai gã đặc công còn lại kia chăng kín dây rồi.

    "Vô ích thôi, cô không thể dùng khả năng gia tốc nữa, nếu không chỉ cần chạm nhẹ vào thì những sợi cước này cũng sẽ biến thành liêm đao tử thần, ngoan ngoãn múa ở đó đi !" Camila vừa nói vừa nhấc khẩu súng trên tay, nã đạn liên tục.

    Ba viên đạn xé gió lao ra, khóa chặt Maryline, bất kể cô ta có né hướng nào cũng sẽ bị một viên đạn bắn trúng. Nhưng Maryline cơ bản không cần né, cô ta chỉ nhảy lên một cái, đã đá văng toàn bộ đạn trả về, Camila kêu lên một tiếng hãi hùng rồi vội vàng núp sau tường gạch.

    Bụp bụp bụp.

    Tường gạch sau lưng nổ tung, Camila thấy bả vai ran rát, chắc có viên gạch nào đó đập trúng rồi. Nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, Maryline vừa làm động tác đơn giản đó, chứng minh cô ta có thể nhẹ nhàng thoát khỏi bẫy dây này bằng cách nhảy lên. Camila không thể để cô ta có thời gian dậm nhảy. vậy là ra hiệu một tiếng, Sunghae và Roger núp trong góc cũng nhào ra, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng tự động nã đạn như mưa về phía cô bé.

    Maryline chỉ xoay người mấy cái đã nhẹ nhàng thoát khỏi lưới đạn, nhìn lên bầu trời thực sự muốn xông lên, nào ngờ vừa mới nhún chân thì trên bầu trời lập tức phát ra một tiếng nổ lớn, cùng môt đóa hoa lửa nở rực đỏ. Sunghae và Roger, một người quăng lựu đạn lên đỉnh đầu Maryline, một người giơ súng bắn phá lựu đạn khiến nó nổ ngay lập tức. Nếu Maryline muốn xông ra khỏi phạm vi bộc phá này, trầy vi tróc vẩy là điều không thể tránh khỏi.

    Vừa mất cảnh giác một chút, ba sợi dây từ trong mấy ngõ nhỏ mang theo đầu nhọn bắn tới. Maryline muốn đá văng chúng, nào ngờ đầu nhọn chuyển động vòng quang cô ta từ ngoài tầm chân, sau đó ba sợi dây nhanh chóng soắn lại với nhau, thít chặt Maryline ở giữa.

    Camila, Roger và Sunghae cùng dùng sức kéo mạnh sợi dây, khiến cạnh cước sắc bén cắt vào da thịt cô bé con kia, làm vài tia máu theo đó bắn vọt ra vô cùng thảm thiết..

    Maryline không thể vận động mạnh, nếu không sẽ càng giúp cho sợi cước quái ác này cắt sâu vào da thịt hơn. Cô bé thật sự bị ba người này kềm kẹt cứng ở đây.

    ...

    Takao - một chiến binh người Nhật dày dạn, anh ta đã có gần hai mươi năm kinh nghiệm trên đủ loại chiến trường, thực chiến với quái vật cũng có không ít lần, hoàn toàn có đủ tư cách tham gia nhiệm vụ cấp thế giới này, hơn nữa cũng có thể chỉ huy một tiểu đội. Gã người Nhật có khuôn mặt như quả nho tím này dẫn theo bốn chiến hữu :Andy, O'corrnel, Henry, và Willam phục kích ở cạnh sườn, bên hướng chạy của nhóm Adam. Vì phần lớn robot và hỏa lựu truy đuổi đã bị nhóm Adam hút đi hết, bọn họ lúc này cực kỳ thảnh thơi. Nhưng khoảng thời gian này chỉ kéo dài mấy giây nữa, vì mục tiêu cần đánh chặn đã chạy tới.

    Không đúng, phải là bay tới.

    Số 001 - Vũ Yên Hồng, không hổ cái dang kiếm sư mạnh nhất châu á, cô ta đang cưỡi trên một thanh kiếm hình thành từ vật liệu nano, lao vút đi như người ta lướt ván. So với bọn họ dùng bánh xe trượt, chỉ có nhanh hơn chứ không kém.

    Takao nhấc khẩu súng bắn tỉa sau lưng lên, rút ra bên hông một viên đạn bảy màu kỳ quái, bên trên có tám rãnh xoắn từ nửa thân đạn, chuôi đạn còn có ký hiệu S-N rõ ràng, vừa đưa ống nhắm lên mắt, vừa trầm giọng nói với bốn người kia:

    "Vào vị trí."

    Bốn người gật đầu, tản ra rồi biến mất sau các kiến trúc.

    Takao hít sâu một hơi rồi nhằm thẳng vào trán Vũ Yên Hồng bóp cò.

    Bùm.

    Viên đạn phá không bắn ra, nhanh chóng để lại hai vòng soắn ốc trong khí quyển rồi gào thét lao tới chỗ Vũ Yên Hồng, nhưng vừa tiếp cận cô ta trong khoảng cách mười mét, tốc độ của viên đạn đột ngột chậm lại, giống như bắn vào một vũng sình lớn. Vừa đủ cho Vũ Yên Hồng nhận ra mình bị bắn tỉa, nhanh chóng né sang một bên.

    Luôn có một lớp màng nano machine ẩn dưới dạng khí bao bọc số 001 và 002, khiến cho bất cứ vật thể gì bay về phía bọn họ cũng đều bị cản chậm lại, từ đó giúp hai người có thêm thời gian né tránh.

    Takao biết chuyện này sẽ xảy ra, nên ngay khi Vũ Yên Hồng làm ra động tác né tránh, anh ta cũng kích hoạt một nút bấm trên ngay thân súng, viên đạn kia lập tức tách ra làm hai, sử dụng mảnh dưới của chính mình như một bàn đạp, bùng nổ một lần nữa, xuyên phá tường chắn nano machine tiếp tục bắn đi.

    Vũ Yên Hồng nheo mắt, liều mạng nghiêng đầu sang một bên, vốn dĩ đã có thể né tránh, nhưng đột nhiên viên đạn lại bẻ góc thêm một lần nữa, nhằm thằng vào màng tai của cô ta. Viên đạn này ngoài cấu tạo như một quả tên lửa, có thể gia tốc hai lần ra, còn là một khối nam châm tĩnh điện cực mạnh, phản ứng với sóng điện từ của nano machine để tìm diệt, dù Vũ Yên Hồng có làm ra động tác né tránh thế nào, nó vẫn sẽ cứ nhằm đến cỗ máy điều khiển bên tai cô ta để lao tới.

    Bốp.

    Vũ Yên Hồng ngã xuống, cỗ máy khống chế nano machine bên tai đã bị bắn vỡ tan tành, vành tai cô ta cũng bị tổn thương, máu chảy ra lênh láng, màng nhĩ nghe bùng bùng không còn rõ ràng nữa.

    Mấy thanh kiếm lượn lờ bên người và dưới chân mất đi cỗ máy điều khiển cùng lúc phân rã ra như chưa từng tồn tại, Takao thành công thở hắt ra một hơi, viên đạn này chỉ có một, được đặc chế để nhắm vào tần số sóng điện hiện tại của Vũ Yên Hồng, bắn trượt thì năm người họ tự sát cho xong. Nếu có thêm một viên nữa để đối phó với Maryline thì tốt rồi, chẳng qua với loại quái vật có sáu giác quan siêu cường như cô bé ấy, chưa chắc trò bắn tỉa này đã dùng được. Anh ta lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi nói vào bộ đàm:

    "Lên."

    Lập tức từ bốn phương, đạn từ súng tự động nã tới chỗ Vũ Yên Hồng như mưa.

    ...

    Tiến sĩ đi rồi, một trợ lý cũng không để lại, chẳng có ai đẩy xe lăn cho số 003, ông ta muốn hắn nằm dài ở đấy chờ quay lại thẩm vấn. Số 003 cũng chẳng phiền, nếu có người trông coi lại mất công mất sức một hồi ấy chứ. Tiến sĩ không biết rằng toàn bộ tổn thương của hắn sau một lần ngủ say này đã lành lặn hẳn rồi, xúc giác, thính giác, thị giác, khứu giác đều tăng vọt, dĩ nhiên là tố chất cơ thể cũng được đề cao. Hắn lắc lắc cổ tay, đứng dậy bước xuống giường, thử nắm tay vào cái thành giường, bẻ mạnh.

    Crac.

    Hoàn hảo, hợp kim xịn đấy, vậy mà bẻ dễ như xốp.

    Số 003 mỉm cười, đổi đời rồi.

    Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác cũng không tệ.

    Hắn bước ra cửa, vừa đi vừa đặt tay lên tai thì thầm:

    "Tôi nghe rõ rồi, đừng có gọi nữa, điếc tai quá."

    Bên trong đầu hắn, không rõ là chỗ nào, cứ có một giọng nói âm ỉ văng vẳng từ lúc tỉnh lại đến giờ, sau khi tiến sĩ rời đi thì càng rõ ràng hơn, khiến hắn phiền muốn chết.

    Giọng nói giống như tự thân hắn phát ra, không rõ là của nam hay nữ, chỉ lặp đi lặp lại ba chữ:

    "Cứu tôi với."

    ...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý - Phản hồi
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 07-02-2015 lúc 18:14.
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,Darkzergling,mcgh991,Miên Lý Tàng Châm,momo123,ngocnghechvn,phamquangdung,phungnamthien,Thiện Lương Ác Ma,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    God In The Dream

    Giấc mơ thứ bảy

    Về người lính và quả bom....




    ...

    Dọc đường chạy của Adam chất lên vô vàn xác người máy và cầu bắn laze, trên người hắn cũng đã có hơn chục vết thương lớn nhỏ. Bộ giáp điện tử đã sớm bị tàn phá không chịu nổi, để lại chỉ vướng víu, Adam chẳng cần nghĩ đã dứt hết mấy mảnh hợp kim này quăng đi.

    Hắn đang đứng trước một tòa nhà hình trụ, mái là một mảng kính tròn giống như cái đầu láng của hòa thượng, đây là kiến trúc thường thấy nhất ở thời đại này để tận dụng năng lượng mặt trời. Lớp kính rộng hơn 50m chứng tỏ đây là một khu tích trữ năng lượng quan trọng. Linda tìm đúng rồi, chỉ tiếc là không còn cơ hội cám ơn cô ta nữa.

    Nhìn quanh một hồi, tất cả thiết bị phòng vệ bên cửa đều đã bị người ta bắn phá tan tành, khỏi cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của nhóm Graham. Adam chạy vào sau cánh cửa quấn bị đục một lỗ tròn đường kính tới ba mét, vừa đặt chân xuống đất đã phải nhíu mày, vì sự tàn phá thảm liệt bên trong.

    Bước được chục bước, hắn nhìn thấy chiến hữu đầu tiên của mình, Miguel, anh ta bị cắt đôi người từ chỗ thắt lưng, chết úp mặt xuống sàn, ánh mắt và nòng súng vẫn chĩa về một xác robot cách đó không xa. Hẳn là sau khi bị cưa đôi, trước khi nửa thân trên hoàn toàn đổ xuống mặt sàn, anh ta vẫn ngoan cố bóp cò làm thịt kẻ đánh lén mình, cả hai cùng chết, một kết cục tốt. Adam vuốt mắt cho Miguel rồi nhanh chóng chạy sang căn phòng kế tiếp, sau đó lần lượt thấy được Petat, Jerome, Michael bị găm trên tường, tứ chi đứt đoạn. Mỗi người đều bị một cây lao xiên thủng tim, găm chặt trên đó. Đầu bọn họ hoàn toàn biến mất, nếu không quen với hình thể từng người, Adam không thể nào nhận ra được.

    Không có thời gian thương cảm cho bọn họ, Adam cắm đầu chạy miết, chỗ nào có xác người và xác robot thì không dừng lại chút nào nữa, tránh cho chính mình thương cảm. Đến cuối hành lang, chạy vào căn phòng trung tâm theo bản đồ Linda để lại, Adam thấy được Graham, người cuối cùng còn sót lại trong đội đột kích lần này, anh ta đang dựa vào thành ghế chỉ huy, hít một điếu thuốc lá thật dài.

    "Hút thuốc lá lúc sắp chết cũng không khiến cậu ngầu hơn là mấy đâu." Adam nói với giọng buồn bã.

    Graham cười dài, đến nỗi máu trong cổ họng trào ra, ướt cả điếu thuốc đang hút, nói với giọng buồn bực:

    "Nhờ ơn cậu đấy, tâm nguyện trước khi chết của tôi cũng không hoàn thành được rồi."

    Adam lắc đầu, lấy ra trong người một bao thuốc khác, cầm năm sáu điếu còn lại trong đó nhét cả vào mồm Graham, khó khăn nói:

    "Đây, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, buồng phổi của cậu cũng chẳng còn hoạt động được mấy phút nữa, ráng tận dụng đi, hút một lần cho đã đời."

    "Cám ơn."

    Graham ngậm cả năm sáu điếu, đưa tay lên run run châm hết toàn bộ, hít một hơi lớn, rồi sặc ra hết cả. Lẩm nhẩm gì đó, rồi chỉ tay vào bàn điều khiển trước mặt:

    "Đã cài đặt xong. Nó đang liên kết với trung khu dữ liệu của thiên đạo, còn hơn một phút nữa. May mà cậu đến rồi, nếu không tôi cũng chẳng còn thời gian mà lảm nhảm. Chuẩn bị tử thủ thôi, cái màn hình đằng kia là rada thì phải, theo đó đám sắt vụn đang kéo đến đây nhiều lắm đấy."

    "Khoảng 200 đầu robot tự động, lần này hoàn toàn là tinh nhuệ, hỏa lực trang bị tận răng. Ráng lên nhé, đội trưởng."

    Graham cười tít mắt, rồi yên lặng nhắm mắt, đầu ngửa lên thành ghế, khói thuốc từ khoang miệng vẫn phì phèo bay ra. Ổ bụng anh ta đã bị mở toan, nội tạng bên trong đứt đoạn hoàn toàn, thật không hiểu làm sao anh ta vẫn có thể sống được đến giờ.

    Adam gật đầu, nhìn vào thiết bị vừa giống như cái hộp được kết nối vào bàn điểu khiển qua một sợi cáp usb, thời gian trên đó ghi là 1 phút 02 giây, thở ra một hơi dài rồi lục lục số vũ khí còn lại trên người Graham, tháo khẩu súng dài có cạnh lưỡi sắc bén như kiếm của mình xuống, bước chân ra ngoài phòng điều khiển, vừa đúng lúc thấy cửa sập vốn đã bị thủng một lỗ lớn đột ngột nổ tan thành từng mảnh vụn, theo sau đó, vô số cái chân nhện máy cùng bước vào, phát ra những kiếng kẽo kẹt khó nghe.

    "Đừng xem thường tôi."

    Tay súng tay kiếm, Adam không lùi mà tiến, nhào vào đám robot hung hãn tạo hình đủ thể loại.

    Lập tức có mười mấy hàng laze dày đặc nghênh tiếp, Adam lấy ra sau lưng một thiết bị như cây đèn pin, trên đó phát ra những tia điện nổ lách cách, hắn dùng nó tiếp lấy đám laze điên cuồng bắn đến, kéo mạnh một cái, đường thẳng do laze kẻ ra đột ngột bị bẻ cong, sau đó ngoặt trở lại.

    Bùm bùm bùm.

    Đám robot đi đầu không kịp phòng thủ, lập tức phát nổ tưng bừng, mảnh vụn bắn ra tứ phía, thuận tiện phá hoại một lượng lớn robot lân cận, Adam vừa chạy vừa nhổ ra một ngụm nước bọt, cười gằn nói:

    "Nguyên lý khúc xạ ánh sáng, chắc chúng mày không biết đâu nhỉ !?"

    Đáp lại là vô số đường đạn bắn tới như ma võng, Adam vung kiếm, lưới điện từ trên thân kiếm kích hoạt biến lưỡi kiếm thành một nam châm cực mạnh, vô số đường đạn bắn đến bị lưỡi kiếm thu hút trong chớp nhoáng, đồng loạt bị chém văng. Adam thuận thế nhảy vào giữa hàng robot, bắt đầu đánh chém loạn xạ, giáp sắt và máu thịt vụn cùng bay lên, giống như một dũng sĩ giữa bầy sói đói. Vừa hùng tráng lại vừa thảm liệt.

    Cùng lúc đó, đén báo hiệu của khối lập phương bên trong phòng điều khiển đã chuyển về số 10, nhanh chóng giảm dần qua từng giây...7...6..5..

    Adam vẫn như mãnh hổ giữa bầy dê, vừa chém vừa gào thét, vô số laze xẹt qua người, đốt cháy da tóc của hắn, nhưng đều bị hắn kỳ diệu tránh được, khiến cho những con robot ở đằng sau hắn chịu đòn thay thế, đều bị nung chảy và phát nổ đì đùng.

    3

    2

    1.

    Một khẩu súng máy chĩa đến trước mặt Adam, hắn đã bị đánh văng đến xác một con robot hình rết, mũi chân nhọn hoắt của nó xuyên qua bụng, cố định Adam lại, hắn không thể tránh đi đâu được.

    Adam canh giờ cực chuẩn, lập tức buông xuôi, môi mấp máy một tiếng.

    BÙM.

    Từ khối lập phương đã chuyển đèn báo về 00 kia, một luồng sóng xung điện mạnh mẽ hình thành như thực chất tràn lan ra bốn phía, quét qua tất cả các thiết bị điện tử trên đường đi của nó, khiến dòng điện bên trong biến thiên - tăng trưởng đột xuất, phá hủy hoàn toàn các mạch điện nhỏ li ti như sợi chỉ bên trong.

    Con robot đang chĩa súng vào Adam lập tức dừng lại, mạch điện bên trong nó đã hư hỏng hoàn toàn, trí thông minh nhân tạo cũng lập tức băng hoại. Không chỉ có nó, tất cả thiết bị điện tử bên trong Thiên Đạo, hệ thống phòng thủ, súng máy tự động, quả cầu laze, hệ thống phòng thủ đối phông, hệ thống rada quét hình nổi, quét hình quang học đều bị hư hại nghiêm trọng

    Toàn bộ thiên đạo...

    Mất điện.

    ...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý - Phản hồi
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 08-02-2015 lúc 11:37.
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,mcgh991,Miên Lý Tàng Châm,momo123,ngocnghechvn,phamquangdung,phungnamthien,Thiện Lương Ác Ma,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    Nay rảnh, edit dc 2 chap nữa ! :v

    God In The Dream

    Giấc mơ thứ tám

    Về tiếng gọi triệu hồi...




    ...

    Số 003 thong thả đi lại trong hành lang dưới chân cái cột trụ to nhất của Thiên đạo, âm thầm lấy làm lạ vì không hề gặp một người nào. Cả hành lang vắng lặng giống như bị bỏ hoang đã lâu vậy, thậm chí mấy con robot dọn dẹp cũng không có.

    Hắn không biết rằng nhất cử nhất động của mình đã được những camera ẩn trong mọi ngóc ngách quay lại rõ mồn một, đối với loại căn cứ có thiết bị phòng thủ hoàn toàn tự động như Thiên Đạo, bố trí người canh phòng hoàn toàn không cần thiết. Chỉ cần hắn có bất cứ hành vi không phù hợp nào, những mắt thần quan sát này cũng sẽ đóng vai trò súng bắn laze, thiêu cháy hắn ngay lập tức.

    Vì hoàn toàn không biết gì, hắn căn cứ theo trí nhớ, tiếp tục men theo thông đạo trải dài này, tiến tới căn phòng có ghi chữ GITD - Project lần trước tiến sĩ dẫn đến, bởi vì cái giọng nói trong đầu đang không ngừng léo réo kia vang lên lớn nhất ở hướng này.

    "Oy, quên mất, đến đây là hết đường rồi, tôi không thể móc mắt với nhái giọng lão già kia được. Tận lực rồi nhé, có thể đừng kêu gào nữa không !?"

    Hắn đứng trước cánh cửa đề chữ G- Project kia, bất lực nhìn vào hệ thống mã khóa cảnh báo, vùng quét võng mạc ở bên cạnh. Còn chưa tính đến vụ xác nhận bằng giọng nói nữa đâu đấy.

    "Đã nói đừng kêu nữa mà, không lẽ muốn tôi đấm văng cánh cửa này !?"

    Giọng nói trong đầu im bặt. Hắn toát mồ hôi, không phải muốn mình đấm thật đấy chứ !? Đi đến đây rồi thì dùng đầu gối cũng biết căn phòng này cực kỳ quan trọng, cường công mà phá cửa còn không bị mấy cái điểm đỏ lần trước bắn cho nát bét ra ấy à !? Tuy không sợ chết, nhưng chết lãnh nhách như vậy thì lòng kiêu hãnh của hắn bị đả kích nhiều lắm.

    Hắn gãi gãi đầu rồi dứt khoát xoay người bỏ đi, lập tức giọng nói trong đầu lại vang lên:

    "Chờ đã. Xin hãy chờ đã."

    Số 003 đứng lại, vậy là cái thứ này có thể giao tiếp được, thế mà nãy giờ cứ léo réo như quỷ hồn, phải người thường bị nó ám như vậy thì đã sợ chết khiếp. Còn tưởng có oan hồn nào cần mình đến tịnh hóa chứ.

    "Chờ một phút, chờ một phút."

    Số 003 nhún vai bất lực, bây giờ hắn cũng chẳng thể đi đâu được nữa, nãy giờ không để ý, vừa tiếp cận cánh cửa này, trên người hắn đã lại có vô số điểm đỏ tập trung lại, bị khóa mục tiêu rồi. Giờ mà động cựa làm gì đó không phải, hẳn là sẽ biến thành một cái rổ xinh đẹp.

    Hắn bắt đầu nhàm chán ngồi nhẩm giờ, đếm số điểm đỏ trên người mình, nhiều quá, dễ phải đến năm chục cái, không biết còn tưởng mình bị đậu mùa.

    Đúng một phút sau, số 003 mất kiên nhẫn nói:

    "Này, hết giờ rồi đấy, có gì..."

    Bùm.

    Một đợt sóng xung điện cực mạnh quét qua làm da lông trên người hắn dựng đứng toàn bộ, áo quần cũng tích điện phát ra những tiếng lách cách dễ sợ. Số 003 trợn mắt nhìn qua, cái hệ thống quét võng mạc và nhập mật mã trên tường bắt đầu phát ra những tiếng chập nổ xoẹt xoẹt rồi tắt ngúm. Dường như hai bên vách tường cũng có cái gì đó bị phá hỏng kiểu như thế, cứ xoẹt xoẹt mãi thôi, đến khi số 003 nhận ra là cái gì, thì toàn bộ điểm đỏ dẫn đường cho laze trên người hắn đã tắt toàn bộ.

    "Có thể rồi. Có thể phá cửa rồi." Cái giọng bất nam bất nữ trong đầu lại vang lên.

    Số 003 chẳng biết làm gì hơn, đành bật cười:

    "Cái thế giới thực này, càng ngày càng thú vị rồi đấy."

    ...

    Tiến sĩ đã trở về cái căn phòng ba phía là cửa kính của ông ta, so với ngồi nghe báo cáo từ tay nhân viên đeo kính đen kia, tự thân ngồi đây kiểm tra camera được cài đặt khắp các ngóc ngách của Thiên đạo giúp cho việc nắm bắt thông tin dễ dàng hơn rất nhiều.

    Nào ngờ vừa bước vào căn phòng, còn chưa kịp lấy lại quyền chỉ huy, một vòng sóng năng lượng mắt thường cũng có thể nhìn thấy quét qua người ông ta, sau đó là những tiếng bụp bụp như tivi bị rút điện vang lên liên tục. Tiến sĩ quay lại đằng sau nhìn gã nhân viên đeo kính râm kia, thiết bị thu tín hiệu trên tay hắn cũng phát ra một tiếng bụp rồi cháy hỏng tại chỗ.

    "E.M.P !? Không phải ! Xoay chiều và tăng áp dòng điện tại chỗ dựa vào tần số sóng điện khắp căn cứ !? Tại sao chúng có thể làm được việc này !?" Tiến sĩ rít lên tức giận. Cùng lúc đó vô số tiếng cánh quạt quét qua không khí vang lên phành phạch điếc tai. Thông qua cửa kính trên tầng 81 của tòa nhà, tiến sĩ thấy được từ trên bầu trời, có ba chiếc máy bay đang từ từ hạ xuống, bỏ qua toàn bộ hệ thống phòng thủ đối không của Thiên Đạo, giống như đang đáp xuống sân bay nhà mình vậy. Dựa vào đợt sóng điện từ cực mạnh kia, những chiếc máy bay được trang bị sẵn hệ thống trung hòa này mới có thể an toàn bay trên bầu trời của căn cứ, không phải lo đến việc bị hệ thống đánh chặn hỏi thăm.

    Ở một đống phế tích nào đó, Adam vừa ôm vết thương ở bụng vừa lảo đảo bước đi, nhìn lên bầu trời lẩm bẩm:

    "Đến rồi đây, con át chủ bài của Liên Hợp Quốc."

    Hắn vừa dứt lời, cửa sập của ba chiếc máy bay này cùng mở rộng, một bàn tay máy thò ra, đem theo ba cái lồng kính ngập dung dịch lỏng. Bên trong đó chứa ba con quái vật dị hình đang ngủ đông, bóng dáng chúng ngập trong dung dịch đậm đặc nên không thể nhìn rõ, thế nhưng nhìn màu da và tạo hình đại khái thì không khác gì con quái vật mà số 001 và 002 đã từng đối phó trong phòng thí nghiệm trước đây.

    "Knight Mare !?" Tiến sĩ run rẩy nói.

    Cánh tay máy nhanh chóng nhả ra, ba cái lồng kính cùng lúc rơi xuống đất như sao băng, đánh ra ba hố sâu lớn, sau đó kính nứt vỡ, dung dịch dần tràn ra ngoài. Sinh vật bên trong cũng từ từ mở mắt.

    Graoooo....

    Graooooooo.....

    Graoooooooooooo.......

    Ba tiếng thét long trời lở đất, ba luồng sóng khí kinh khủng đồng loạt phát xạ, vùng giao điểm của ba dải sóng âm đáng sợ này là một khối kiến trúc nhỏ, lập tức bị chấn nát nét không ra hình thù gì, để lại một cột khói lửa bốc lên cao ngút. Những chiếc máy bay trên trời cuống quýt gia tăng độ cao, nhưng vẫn chậm trễ, một cái vòi từ dưới mặt đất phóng thẳng lên trời, kéo giật một cái máy bay xuống. Cánh quạt duy trì độ cao lập tức bị chấn động lệch trục, nghiêng xuống cắt tung nóc máy bay, phi công bên trong hốt hoảng nhưng không thể kịp làm gì, cảnh vật trước mắt hắn xoay mòng mòng rồi chìm trong khói lửa.

    Ầm ầm ầm.

    Căn cứ vừa yên tĩnh sau đợt sóng xung điện cực mạnh kia oanh kích lại một lần nữa náo nhiệt tưng bừng, giống như bị một cơn mưa bom bão đạn oanh kích, khói bụi và ánh lửa đan xen bốc lên ngùn ngụt, kèm theo đó là những tiếng chấn động như mây đen va chạm, sấm sét đì đùng.

    Tiến sĩ nhìn ba con quái vật ở ba góc trung tâm, nguyên nhân của ba cơn lốc xoáy hỗn loạn, mặt ông ta tái mét, đưa tay lên cái bộ đàm tạo từ nano machine ở tai, gằn giọng nói:

    "Còn đang ở đâu vậy !? Dứt điểm ngay lập tức đi."

    "Rõ."

    Bên tai nghe tiếng đáp trả nhẹ nhàng của số 001 và 002, tiến sĩ cũng không thể dễ chịu hơn chút nào, từ ngày Thiên đạo thành lập đến bây giờ, không một kẻ nào dám càn rỡ như vậy, lòng tự trọng, tự tôn, tự hào của ông ta cùng bị đả kích rất nặng. Tiến sĩ phát điên rồi, ông ta chạy tới cái bàn làm việc ở bên mình, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một nút đỏ, tiến sĩ không do dự gì ấn vào luôn.

    Lập tức bên trong căn cứ, những dòng khí lưu liên tục chuyển động hỗn loạn, tất cả những người còn sống đều cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề hơn rất nhiều, giống như trong không khí đã có thêm một cái gì đó bất thường.

    Ba con quái vật cũng cảm thấy có điểm không đúng, dù không biết rõ ràng là cái gì, nhưng trực giác của chúng đang liên tục cảnh báo khiến chúng càng thêm lồng lộn, phá hủy tất cả kiến trúc có thể thấy được trong tầm mắt.

    Những tiếng cháy nổ vang lên khắp nơi, dậy điện bị đứt, mặt đất nứt nẻ, lộ ra vô số thông đạo ngầm bên dưới, những khối kiến trúc văng hết lớp gạch đá xi măng, để lại những miếng hợp kim ốp tường bên trong trơ trọi dưới ánh mặt trời.

    ...

    Camila giật mình, Maryline từ nãy đến giờ không nói với bọn họ một lời nào, đột nhiên lại cất tiếng đáp trả một ai đấy, rồi ánh mắt của cô ta lập tức thay đổi, nhìn bọn họ như nhìn một đám xác chết.

    Kinh nghiệm chiến trường nhiều năm giúp Camila cảm thấy một cỗ nguy cơ mãnh liệt trào dâng, nhưng không thể nào hiểu được, rốt cuộc cái gì có thể uy hiếp được mình lúc này. Toàn bộ thiết bị phòng thủ tự động đã bị đợt sóng xung điện kia vô hiệu hóa hoàn toàn, Maryline vẫn kẹt cứng trong vòng vây của bọn họ, không thể nhúc nhích. Cô ta dựa vào cái gì...

    Camila nhìn nửa thân trên của Maryline bị trói chặt, còn đang rướm máu, sau đó lại nhìn xuống đôi chân bọc trong Nano machine, nhìn như hai cái ủng cao màu đen kia. Với lớp giáp thế này, đoạn dây cước đặc chế của bọn họ vốn dĩ không thể ngăn nó lại được, nên ba người cùng nhất trí chỉ trói nửa thân trên của Maryline, đó cũng là điểm yếu dễ khai thác nhất của cô ta. Dù có mạnh mẽ thế nào, có máu có thịt vẫn chỉ là con người mà thôi. Bị loại dây cước này cắt qua, cho dù là một con voi cũng phải đứt làm mấy khúc.

    Nhưng mà chờ đã...

    Chân...

    Không bị trói.

    Trong đầu Camila lóe lên một dự cảm đáng sợ, cô ta vội vã hét lên:

    "Sunghae, Roger, chạy mau !"

    Hai người kia cũng dự cảm được có gì đó bất thường, vừa nhận lệnh đã quay đầu chạy miết.

    Cùng lúc, Maryline liếc nhìn bọn họ một cái khinh miệt:

    "Ngu ngốc."

    Hai chân Maryline như biến mất, một tàn ảnh màu đen để lại, cùng hai lưỡi đao gió với vòng quét trải dài hơn 180 độ nhắm thẳng tới chỗ bọn họ. Với Maryline, quãng thời gian nãy giờ đủ cho cô ta tích tụ phân tử nano machine dưới chân, thực hiện những cú bùng nổ tốc độ cực mạnh. Cho dù không mang theo cơ thể đột phá tốc độ siêu thanh, chỉ thực hiện đá quét ngay tại chỗ, cũng có thể sinh ra những luồng đao gió dựa vào chấn động không khí.

    Xoẹt.

    Camila nhìn thấy hai dải sóng khí sắc bén như liêm đao khổng lồ bắn về phía mình, vội vã lùi lại, dựa vào địa hình kiến trúc che trở để chống đỡ. Nhưng ngoài dự đoán của cô ta, cái tòa nhà bằng bê tông xi măng này không chống đỡ được một giây nào cả. Đao gió quét qua, cắt ra một đường phẳng mịn như gương, nhẹ nhàng cưa đôi tất cả những gì cản trở nó. Thân thể máu thịt của Camila cũng không ngoại lệ.

    Cô ta cười khổ nhìn dải máu mịn màng rịn ra từ bả vai xuống thắt lưng của mình, muốn giữ thân thể cố định lại, nhưng vô ích, xương sống đã bị chém đứt đoạn, vốn không thể lấy lực được, nửa thân thể từ từ trôi xuống.

    Trước khi tầm mắt hoàn toàn chìm vào đêm tối, cô ta nhìn thấy Roger cũng chung số phận với mình, còn Sunghae, không thấy tung tích, có vẻ đã chạy thoát rồi !?

    "Ah, biết trước như vậy...."

    Camila nhìn cô bé con con đang loay hoay tháo ba đoạn dây cước ra khỏi người mình, vầng trán trắng trẻo có mấy giọt mồ hôi chảy xuống, hẳn là rất đau.

    "Biết trước như vậy thì đã liều mạng kéo dây rồi."

    Lúc này Camila vẫn không biết, toàn bộ xương trong người của Maryline đã được phẩu thuật lại, thay bằng hợp kim cực kỳ rắn chắc, mấy đoạn dây này của bọn họ chỉ có thể cắt được thịt cô bé, chứ vốn không thể chém qua xương được.

    Trận chiến này ngay từ đầu, bọn họ vốn đã chẳng có chút phần thắng nào cả.

    Maryline không thèm liếc nhìn hai cái xác lấy một lần, thậm chí một gã bỏ chạy cũng bỏ qua nốt, cô ta chỉ nhìn về hướng có tiếng gào thét đáng sợ kia, dậm chân một cái, cả người đã như đạn pháo bắn lên bầu trời, đạp không bay thẳng về phía đó.

    ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý - Phản hồi
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,mcgh991,Miên Lý Tàng Châm,momo123,ngocnghechvn,phamquangdung,phungnamthien,Thạch Anh,Thiện Lương Ác Ma,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    God In The Dream

    Giấc mơ thứ chín

    Về lý do của mỗi người ...




    ...

    Vũ Yên Hồng cuộn mình nhảy qua một cửa sổ hé nửa, dẵm lên cái bàn trong phòng, dặm chân đạp nó bay lên, vừa đúng lúc hình thành cái khiên trước người tiến đón làn đạn bay đến.

    Bụp Bụp Bụp.

    Không ngăn được chút nào, chất gỗ mềm bị loại đạn đặc biệt bọn họ sử dụng dễ dàng đục xuyên qua. Một viên đạn sượt qua má cô ta, để lại một vết cắt dài kéo theo dải máu như sợi chỉ đỏ.

    Bốn bóng người nhanh chóng phá cửa sổ nhảy vào theo sát cô ta, Vũ Yên Hồng đá văng toàn bộ vật nhỏ trong tầm mắt để cản trở bọn họ, bản thân thì vòng ra sau một cánh cửa phòng khác. Đằng sau còn có giọng đàn ông vang vọng:

    "Đầu hàng đi, chúng tôi không có ý định giết cô. Cô và số 002 - Maryline đều là tài nguyên quý giá của nhân loại. Hai người chỉ cần ở yên đến khi mọi việc xong xuôi là được."

    Vũ Yên Hồng đưa tay lên tai, thiết bị điều khiển nano machie đã bị bắn tan tành còn đang bốc lên mấy dải khói mờ. Tạm thời vẫn chưa sử dụng được, có lẽ đầu đạn vừa rồi còn khiến các bo mạch bị nóng đỏ dẫn đến đường truyền tín hiệu bị lỗi. Cô ta nép vào một vách tường, liếc nhìn xung quanh một lượt. Đây là một phòng ăn nhỏ, trên bàn có một tập giấy ăn và một hộp đũa. Vũ Yên Hồng lẳng lặng lấy ra một nắm đũa gài vào thắt lưng, sau đó mới trả lời:

    "Các người là ai !?"

    "Interpol, Chúng tôi được lệnh giải cứu một con tin quan trọng đang bị giam dưới phòng thí nghiệm của Thiên Đạo."

    Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhưng giọng nói vẫn văng vẳng khiến người ta không thể định vị được chính xác. Hai bên còn đang dè chừng lẫn nhau, nhóm Takao được lệnh không giết Vũ Yên Hồng và Maryline, nên không dám toàn lực ra tay, còn cô ta không có cố kị gì, nhưng lại không thể đấu lại cả năm người bọn họ nếu như không có Nano machine.

    "Chúng tôi không giam giữ ai cả."

    "Cô dĩ nhiên là không giam giữ, bản thân cô còn không ý thức được mình chỉ là một vật thí nghiệm."

    Graooooo....

    Graoooooooo....

    Graooooooo.........

    Đúng lúc này ba tiếng gào thét đáng sợ vang lên, sóng âm quét qua làm mành nhĩ đau nhức, cả sáu người cùng cảnh giác, lập tức triển khai thế công không chần trừ gì nữa.

    Cánh cửa bị đạp toang, một khẩu súng chĩa vào, Vũ Yên Hồng núp ngay bên cạnh cánh cửa, dùng cây đũa trong tay cắm vào nòng súng ngay khi gã đặc công kia hốt hoảng bóp cò.

    Bùm.

    Tay Vũ Yên Hồng tê rần, nhưng nòng súng cũng đã nổ tan.

    Mấy người còn lại sợ hãi than một tiếng rồi cũng đều giương súng lên nhắm vào cô ta, Vũ Yên Hồng chỉ chờ cơ hội này, mấy cây đũa trong tay nhanh chóng phi đến, cắm chặt vào nòng súng.

    Bùm bùm bùm

    Năm khẩu súng cùng lúc phế bỏ. Năm gã đặc công lác mắt nhìn nhau.

    Vũ Yên Hồng quay quay hai cây đũa còn lại qua mấy đầu ngón tay, thong thả nói:

    "Tuy cánh tay này không nâng được vật nặng, nhưng ném vài cây đũa thì vẫn có thể đấy. Trước khi học kiếm, tôi học phi đao. Kết hợp hai thứ lại mới hình thành Phi Kiếm như lúc điều khiển Nano Machine."

    Takao hừ lạnh, liếc mắt với bốn chiến hữu, bọn họ đều lắc đầu cười gằn, ném súng đi, đưa tay lên thủ thế.

    "Đệ nhất kiếm sư của Trung Quốc, từ lâu rồi tôi đã muốn so tài với cô một lần. Nhưng lần này có nhiệm vụ trong người, không thể đánh công bằng được, xin lỗi nhé."

    Vừa dứt lời thì trước mắt Takao có một cây đũa phóng đến, hắn hốt hoảng ngiêng đầu sang một bên, cây đũa xuyên qua vành tai hắn, cắm chặt trên tường. Bốn người còn lại tức giận hét lớn xông lên, Vũ Yên Hồng cũng không yếu thế lao tới.

    "Tôi vốn không phải người Trung Quốc."

    Nếu không có súng, hoàn toàn chỉ là vấn đề quyền cước. Cô ta tự tin không thua bất cứ kẻ nào trong số này, cho dù hai tay không thể đón đánh được, nhưng đánh nhau không chỉ so nắm tay của ai lớn hơn, nó còn là tổng hợp của thân pháp và kỹ thuật phán đoán.

    Nghiêng người một cái, nắm đấm thô to của tay cảnh vệ quốc tế trượt qua ngực, cô ta co chân thúc gối lên một cú, gã này cũng ngửa người ra sau tránh né. Vũ Yên Hồng lập tức biến chiêu, từ lên gối chuyển thành bổ gót, đá văng cằm hắn lên, người này trả giá bằng mấy cái răng và một búng máu, bị đá bay lên khỏi mặt đất. Vũ Yên Hồng không buông tha, hạ chân xuống, tỳ vào cằm hắn, cả người nhảy lên, xoay thân đá quét một cú vào một gã đặc công khác khiến hắn luống cuống co tay lên đỡ.

    Cú đá cực mạnh, cho dù có bộ giáp trợ giúp tăng lực lượng, hắn cũng bị đá bay ra sau, lảo đảo vài bước mới đứng vững đước, vừa ngẩng đầu lên thì một cái đũa lại bay tới, gã này cũng cứng cỏi, lập tức hụp người xuống khiến cây đũa không thể đâm vào mắt.

    Coong.

    cây đũa va chạm vào mũ giáp đầu, gãy làm đôi và nảy văng ra.

    Vũ Yên Hồng xoay tròn né hai cú đã quét của hai gã đặc công còn lại, hụp người xuống, đặt một chân trụ, chân còn lại xoay tròn 360 độ, đá vào chân trụ của hai người này, khiến bọn họ cùng mất thăng bằng ngã xuống. Mắt thấy đã có ưu thế, cô ta lại giơ lên hai cây đũa khác, muốn nhanh chóng kết thúc, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng gió rít sắc bén, Vũ Yên Hồng biến sắc đưa tay lên đỡ, nhưng cánh tay quá yếu nhược hiển nhiên chẳng giúp gì được.

    Rắc.

    Cánh tay đưa lên bị đá văng ra, cú đá tiếp tục hướng tới bả vai Vũ Yên Hồng, đá bay cô ta đi sáu bảy mét, xương cảnh tay gãy ra hoàn toàn.

    Takao xoa xoa cái tai có một vết thủng trên đó, bực mình nói với bốn đồng đội:

    "Đã bảo cảnh giác rồi mà không nghe, cô ta là cọp cái."

    Bốn người kia cũng ảo não đứng lên, bốn gã đặc công quốc tế mà lại bị một cô gái đánh cho luống cuống tay chân thật không thể nào nói nổi, nhưng rất nhanh đã có người tìm được điểm chống chế:

    "Đều tại Adam cả, cứ nghĩ cô ta chỉ chuyên khống chế phi kiếm, nên nhóm chúng ta toàn xạ thủ, anh thấy trong tiểu đội có ai bắn chuẩn bằng chúng tôi không !? Được này mất kia, cận chiến không phải sở trường của bọn tôi mà."

    Takao bực mình đáp:

    "Tôi cũng là lính bắn tỉa đấy."

    Mấy người kia nhún vai:

    "Anh là quái thai rồi, không chấp."

    Nói thì nói vậy, nhưng bọn họ chỉ chớp mắt một cái đã tiếp cận Vũ Yên Hồng, cô ta khổ sở chống đỡ mấy lượt, lại tiếp tục bị đá văng ra khỏi căn nhà này, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất mới lảo đảo đứng lên được. Máu trên trán đã chảy xuống che khuất một bên mắt, tầm nhìn nhiễu nhiễu.

    Đột nhiên bên tai Vũ Yên Hồng nghe thấy tiếng gắt bực bội của Tiến sĩ:

    "Còn đang làm cái gì vậy !? Nhanh giải quyết đi !"

    Liên lạc khôi phục rồi !? Vũ Yên Hồng đưa cánh tay còn lành lặn sờ sờ lên tai mấy cái, chiếc máy khống chế nano machine này vốn cũng được cấu thành từ nano machine, được thiết lập sẵn chế độ tự động tổ hợp nếu bị phân rã, bởi thế chỉ cần chờ một lúc, nó sẽ tự khôi phục lại như lúc đầu.

    "Rõ".

    Từ lúc chiến đấu với Nano machine đến nay, đây là lần đầu tiên máy khống chế của cô ta bị bắn nát bởi viên đạn cổ quái kia, nên Vũ Yên Hồng vốn không biết điều này, đột ngột nhận được tin vui, khuôn mặt cô ta không kèm nổi toát ra vẻ mừng rỡ, khác hẳn với ánh mắt lãnh đạm thường ngày.

    Takao cũng nhìn thấy chiếc máy khống chế bên tai Vũ Yên Hồng đã khôi phục lại như cũ, khuôn mặt biến đổi như tắc kè, vội vàng thúc mọi người kết thúc trước khi cô ta không nhận ra. Thế nhưng đã quá muộn, trước người Vũ Yên Hồng, mười hai thanh kiếm lại hiện ra như những hộ vệ trung thành nhất, đến lúc này thì không còn cố kị gì nữa, năm người đồng loạt ném ra năm quả lựu đạn về phía cô ta.

    Với sức nổ của lựu đạn này, cho dù được nano machine bảo vệ cũng sẽ bị sóng khí và mảnh vụn ép chết không nghi ngờ gì.

    Bùm bùm bùm.

    Lựu đạn nổ tung, Takao chán nản nhìn lên trên, vẫn chậm một bước, Vũ Yên Hồng đã đạp kiếm bay lên, lơ lửng trên đầu bọn họ, lúc này thì khỏi đánh đấm gì nữa, năm người trực tiếp giơ tay đầu hàng.

    Với tốc độ phi kiếm của Vũ Yên Hồng, mọi hành vi phản kháng chống trả đều vô ích. Bọn họ chỉ có thể uy hiếp cô ta khi không có Nano machine, rốt cuộc chỉ vì khinh địch một chút mà lật thuyền trong mương. Tuy vậy, Takao vẫn ngẩng đầu trầm giọng nói:

    "Chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô, cho thế giới này. Thiên đạo không phải là thứ gì tốt, tiến sĩ rất đáng sợ. Một vật thí nghiệm như cô trước sau gì cũng..."

    Bốp bốp bốp bốp bốp.

    Năm tiếng động trầm đục vang lên, mười hai thanh kiếm lơ lửng bên cạnh Vũ Yên Hồng ngoại trừ một thanh dưới chân ra thì có năm thanh nhanh như chớp tiếp cận năm người bọn họ, sống kiếm vung lên, tát cho mỗi người một nhát lăn ra bất tỉnh.

    Vũ Yên Hồng không giết bọn họ, vì cô ta cảm thấy năm người này không có ác ý với mình, chỉ nhẹ giọng nói:

    "Thật xin lỗi, tiến sĩ có ơn với tôi. Cho dù ông ta là ác quỷ thì tôi cũng đành phải đi theo thôi."

    Nói xong bay thẳng đến chỗ con quái vật gần nhất đang điên cuồng cày nát các công sự trong tầm mắt nó.

    ...

    Tiến sĩ đứng trên tòa nhà cao ngất, thông qua cửa kính nhìn tới ba phía khói lửa tưng bừng của Thiên Đạo, khỏi cần Rada ông ta cũng biết tổ chức đang phải chịu sự phá hủy như thế nào. Tiến sĩ nhắm mắt lại, thông qua thiết bị khống chế nano machine ở bên tai, ông ta lập tức chìm vào một cảnh giới kỳ diệu.

    Không ai biết được, toàn bộ căn cứ thiên đạo này, trong bất cứ một phân tử khí nào cũng có một phân tử nano machine đang ẩn náu. Tiến sĩ vừa ấn chiếc nút đỏ để kích hoạt toàn bộ những thiết bị này, khiến cho không khí đột ngột trở nên nặng nề, đồng thời các nano machine cũng nhanh chóng tổ hợp lại với nhau, hình thành vô số camera siêu vi giáp sát toàn bộ mọi ngóc ngách trong Thiên Đạo.

    Thông qua mạng lưới sóng điện của các máy quay nano, Tiến Sĩ giống như có thể hiện thân ở bất cứ vị trí nào trong căn cứ này, Từ năm gã đặc công bất tỉnh sau khi Vũ Yên Hồng rời đi, một gã đặc công hốt hoảng chạy trốn khỏi chỗ Maryline, một gã đặc công khác đang lê lết tới tòa nhà cao nhất này, một tay che đi vết thương ở bụng, một tay vẫn lăm lăm vũ khí, cho đến hiện trạng của ba Knight Mare đang điên cuồng đập phá, tất cả đều được ông ta thu hết vào tầm quan sát, không bỏ sót từng mảnh nhỏ này.

    Đứng trước mạng lưới quan sát dày dặc như từng hạt không khí này, mọi sự ẩn náu đều chỉ là trò hề. Cũng từ đó, tiến sĩ mới biến sắc khi quan sát được một chuyện đáng sợ.

    Cánh cửa phòng thí nghiệm G-Project đã bị ai đó đập tan, theo tín hiệu Nano machine chuyển về, Tiến Sĩ run rẩy nhìn thấy số 003, hắn cũng giống như nhìn thấy ông ta, quay đầu nhìn vào "tiến sĩ" cười cợt ngạo mạn.

    Số 003 ôm một cô gái trần chuồng, cả người vẫn còn bám dính vô số dung dịch sinh dưỡng, thân hình mảnh mai như cành liễu, mái tóc màu xanh lục ướt đẫm nhưng mượt mà, khiến từng giọt dung dịch nhanh chóng trôi xuống theo thân tóc, cô ta bám chặt lấy số 003, còn hắn đang vừa cười vừa dí một khẩu súng vào huyệt thái dương của cô ta. Ánh mắt hắn giống như thực sự nhìn thấy tiến sĩ, nói với giọng châm biếm:

    "Chiếu tướng."

    ...
    ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý - Phản hồi
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    953116098,ComradeH,mcgh991,Miên Lý Tàng Châm,momo123,ngocnghechvn,phamquangdung,phungnamthien,Thiện Lương Ác Ma,
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status