TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 20 của 20

Chủ đề: GITD - Thượng đế trong mơ - zozohoho -Hoàn thành

  1. #16
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    God In The Dream

    Giấc mơ thứ cuối cùng

    Về lối thoát cho mỗi người​...




    ...
    "Ông không được chết !"

    Cửa kính vỡ tung ra, một thanh phi kiếm bắn thẳng vào, chuẩn xác nhắm tới khẩu súng trên tay tiến sĩ, đánh văng nó ra xa.

    Hai người trong phòng cùng quay đầu nhìn lại, Vũ Yên Hồng từ lúc nào đã bay tới, thở dốc dứng dựa vào vách kính cường lực. Ánh mắt cô ta rất mệt mỏi, tóc tai rối bời, khóe miệng còn vương máu. Nhìn thế nào cũng sắp không xong, nhưng cô ta quật cường không chịu ngã xuống.

    Số 003 đứng dậy, nheo nheo mắt nói:

    "Tại sao lại cản trở !? Trong mắt ông ta, cô chỉ là một sản phẩm thất bại. Hoàn toàn chẳng có chút giá trị gì. Cô nghĩ làm như vậy ông ta sẽ mang ơn và xoa đầu cô chắc !?"

    Vũ Yên Hồng lắc lắc đầu, máu từ trên trán cô ta chảy xuống khiến tầm mắt nhập nhằng, một cú quật trực diện của Knight Mare khiến cô ta bị nội thương nghiêm trọng.

    "Những gì cậu nói đều chỉ là một câu chuyện hợp lý, nó có thể xảy ra, nhưng cũng có thể không. Cho dù tất cả mọi người đều thừa nhận, nhưng chỉ cần tôi không tin, với tôi nó sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành sự thật."

    Vũ Yên Hồng cúi đầu, ánh mắt cô ta như viên đạn, nhìn chằm chằm vào hắn tiếp tục nói:

    "Tôi sẽ không để một câu chuyện như vậy phủ định sự tồn tại của bản thân. Tôi không muốn mình trở thành một thứ vô nghĩa."

    Toàn bộ cửa kính sau lưng Vũ Yên Hồng vỡ tan, mười hai thanh phi kiếm cùng lúc bắn tới như phi đạn, nhắm thẳng vào số 003. Hắn lập tức giơ tay lên phía trước đỡ lấy, Nano machine tổ hợp thành một cái khiên chắn trước người 003, dẫu vậy phản lực mạnh mẽ vẫn đáng cho hắn bay dính tường, thổ ra một ngụm máu lớn.

    Vũ Yên Hồng vẫn không buông tha, mười mấy thanh kiếm bay vòng về chỗ cô ta, lại một lần nữa bắn tới.

    "Cô điên rồi ! Đồ ngu ngốc. Muốn giết tất cả những người biết sự thật để tiếp tục lừa dối mình hay sao !?"

    Số 003 tổ hợp ra một khẩu súng, hắn điên loạn về phía Vũ Yên Hồng, nhưng chỉ cần một thanh phi kiếm xoay tròn trước người cô ta, toàn bộ đạn dễ dàng bị đánh văng. Còn hắn thì bị năm sáu thanh phi kiếm từ hai hướng truy kích, trở nên chật vật không chịu nổi. Đây còn là do Vũ Yên Hồng đã trọng thương, không cách nào tập trung điều khiển phi kiếm được, nếu không đầu hắn đã rời cổ trong chớp mắt. Dẫu vậy, hắn vẫn bị ba lưỡi kiếm cắt qua người, máu phun ra xối xả.

    "Tôi đã từng nói, nếu cậu dám mạo phạm tiến sĩ một lần nữa, tôi sẽ lóc hết thịt trên người cậu xuống..." Vũ Yên Hồng quỳ sụp xuống, cô ta không còn sức để đứng thẳng nữa, nhưng vẫn nhìn hắn múa may giữa loạn kiếm mà cười thê thảm.

    Đột nhiên, tiến sĩ đang âm trầm ngồi đó nãy giờ lại lên tiếng, ông ta chỉ nói một câu, cũng khiến Vũ Yên Hồng hoàn toàn tuyệt vọng:

    "Số 002, từ giờ cô sẽ đi theo và bảo vệ số 003, bắt đầu từ lúc này, chấp hành ngay."

    "Rõ"

    Số 002 Maryline vừa đáp xuống căn phòng này, căn bản không thèm nhìn hai con người đang gào thét muốn giết nhau cách đó mấy bước chân một cái, nhưng với mệnh lệnh của tiến sĩ, cô ta vẫn tuân thủ tuyệt đối.

    Keeng....

    Lưỡi phi kiếm nhắm đến cổ họng số 003 bị đá văng lên, cùng lúc phi kiếm đánh tới từ bốn phương tám hướng cũng bị Maryline quét bay, găm đầy vào tường. Số 003 ngơ ngác, Vũ Yên Hồng cũng ngơ ngác, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Tiến sĩ, rồi cô ta òa khóc lên như một đứa trẻ:

    "Tại sao !?"

    "Tại sao ngài lại làm như vậy !?"

    "Chỉ cần tôi giết hắn, chỉ cần ngài nói tất cả đều là dối trá, mọi thứ sẽ vẫn như trước kia, điều đó khó như vậy sao !?"

    Tiến sĩ thở dài, ông ta đi đến góc phòng, nhặt lên khẩu súng, tiếp tục chĩa nó vào thái dương của mình, nhẹ giọng nói:

    "Xin lỗi, cho đến cuối cùng ta vẫn chỉ là một kẻ ích kỷ, không thể nhìn một đứa con khác giết chết con trai của chính mình được."

    Nói rồi ông ta bóp cò.

    "Thật xin lỗi."

    Đoàng.

    Tiến sĩ đổ gục xuống, máu tươi chảy khắp sàn. Thịt mềm nát vụn, mùi máu ngòn ngọt pha lẫn chua chua bốc lên xung kích khứu giác của mỗi người. Số 003 ngồi bệt xuống sàn, khóe môi run rẩy. Hắn đã thành công bức tử người cha già đã tạo ra mình, thành công khiến cho kẻ đáng ghét tạo ra hắn chỉ vì sự ích kỷ của ông ta phải đổ máu. Thế nhưng hắn không hề cảm thấy một sự giải thoát nào, trái tim cao ngạo và tâm hồn tưởng chừng đã trống rỗng của hắn dâng lên một nỗi bi thương không thể kìm nén.

    "Ai là con trai của ông chứ !?"

    "Ai cần ông cứu chứ !?"

    "Tôi là số 003, không phải là con trai ông."

    Hắn đưa tay lên mắt, che đi hai hàng nước mắt nở rộ cùng nụ cười thê lương. Người hắn rung rung, dạ dày co thắt, những tiếng nức nở dần dần phát ra mà hắn không thể kìm nén.

    "Rốt cuộc ông chưa bao giờ nhìn tôi cả."

    "Cái gã con trai hư vô mờ ảo mà ông theo đuổi kia đi gặp quỷ đi."

    "Tại sao không nhìn tôi thấy một lần chứ !?"

    Hắn ôm người run rẩy, khóe môi mấp máy phát ra những tiếng vô nghĩa. Số 002 ở một bên đỡ lấy hắn, khuôn mặt cô ta vẫn lạnh tanh vô cảm. Không thể hiểu nổi những người này vì sao lại đau buồn, vì sao lại muốn giết nhau, vì sao lại phải tự sát. Nhưng tiến sĩ đã giao cô ta cho số 003, vậy cô ta sẽ chấp hành mệnh lệnh của ông ta một cách tuyệt đối. Không để bất cứ thứ gì uy hiếp tính mạng của 003. Nghĩ đến đây, số 002 quay sang nhìn kẻ duy nhất có khả năng uy hiếp tính mạng mục tiêu của mình.

    "Không."

    Vũ Yên Hồng sững sờ nhìn thi hài của tiến sĩ, mùi máu cô ta cũng đã ngửi thấy, thính giác, khứu giác, thị giác cùng bị xung kích nghiêm trọng. Cô ta ôm đầu rên rỉ trong tuyệt vọng:

    "Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không....."

    Cảnh tượng vạn kiếm lại một lần nữa hiện sau sau lưng Vũ Yên Hồng, Maryline vội vã đứng chắn trước số 003, bản thân cô ta cũng không chắc mình có thể sống sót nếu như vạn kiếm cùng bay tới hay không, nhưng nếu không làm vậy, số 003 chết chắc. Vũ Yên Hồng dường như đã mất khả năng nhận thức, những thanh kiếm này rung lên giống như bầy ong vỡ tổ, bay toán loạn trên bầu trời, không hề công kích một mục tiêu cố định nào, nhưng tốc độ di chuyển của chúng ngày một khủng khiếp, cuối cùng tạo thành một quả cầu kiếm khí hỗn độn trên bầu trời, cắt phá từng phiến không khí để lại những tiếng nổ vang vô vọng.

    Bất chợt cửa gian phòng lại bị đạp tung, nhóm Adam cùng xông vào, thấy một màn này cũng phải rùng mình sợ hãi. Quả cầu kiếm khí kia đã có xu hướng hình thành khí xoáy, cứ tiếp tục như vậy nó sẽ thu hút càng lúc càng nhiều khí lưu xung quanh, hình thành cơn lốc cục bộ, đến lúc đó không ai có thể kiểm soát được nữa. Còn mục tiêu của bọn họ, tiến sĩ đã nằm một đống ở đó. Nửa bên phải bộ não đã bị thổi bay, chết đến chẳng thể chết hơn được. Trên tay còn cầm khẩu súng, khỏi nói cũng biết là ông ta tự sát.

    Adam lập tức giương súng nhắm vào Vũ Yên Hồng bóp cò ba lượt.

    Đoàng đoàng đoàng.

    Đạn xé gió lao đi, nhưng quanh người Vũ Yên Hồng đột nhiên xuất hiện một lớp sương mù, bao trùm ba viên đạn, khiến chúng trước khi chạm vào người cô ta đã biến thành ba nắm cát vô hại.

    "Phá vỡ kết cấu phân tử !?"

    Dùng phân tử nano len lỏi vào mạng lưới tinh thể giữa các viên đạn, ngăn cách kết nối của các hạt nhân với electron, khiến trạng thái rắn bị phá hủy. Sau khi các phân tử nano rút về, mạng lưới lại tự tổ hợp lại một cách lộn xộn, cuối cùng không cách nào định hình, biến thành một nắm cát vô hại. Adam tháo kính quan sát cường lực xuống, cái thứ này càng ngày càng làm anh ta mất tự tin. Cầm thanh đao tích điện xông lên chém xuống, kết quả y chang viên đạn, nửa thân đao tiếp xúc với xương mù liền hóa thành cát vụn.

    Adam nhìn quanh một vòng rồi bực mình quăng thanh đao đi, tiến tới chỗ 003. Trong lòng âm thầm phẫn hận, nếu như không phải thằng nhãi này bày trò, mọi việc có lẽ đã giải quyết dễ dàng hơn nhiều rồi. Nào ngờ vừa tiến tới chỗ đó, số 002 đã đứng chắn trước mặt hắn, ngăn cách hai người. Ánh mắt lạnh băng của cô ta không bao giờ được liệt vào hàng thân thiện.

    "Cô cũng hiểu mà đúng không !? Nếu cứ để Vũ Yên Hồng tiếp tục làm loạn, chúng ta sẽ chết hết. Tôi không có ác ý, mọi người cần hợp tác để sống sót trước đã."

    Adam nói với vẻ mặt tái xanh, không phải vì sợ, mà là do vết thương trước bụng anh ta sắp không còn máu mà chảy ra nữa rồi.

    Số 002 nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây rồi cũng gật đầu đứng sang một bên, nhìn chằm chằm vào Adam, nếu như không phải người này đang trọng thương, nói cách nào cô ta cũng không để hắn tiếp cận số 003. Chỉ cần hắn có chút hành động nào không đúng, chắc chắn cô ta sẽ tiễn hắn sang thế giới bên kia ngay tức khắc.

    "Anh muốn gì !? Lính đánh thuê của Interpol !?"

    Số 003 lau khô mắt, ngẩng đầu lên, nét mặt hắn so với Vũ Yên Hồng cũng sầu thảm chẳng kém là bao, dường như việc tiến sĩ chết với hắn cũng là một đả kích lớn. Adam để ý thấy, nắm tay của hắn còn đang không ngừng run rẩy.

    "Vũ Yên Hồng đã mất khả năng kiểm soát Nano Machine, tôi muốn biết có thiết bị ngắt hoạt động nào không. Cậu là người hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của tiến sĩ, chắc phải biết chứ !?"

    Ngoài ý muốn, số 003 không hề trả treo lại anh ta mà dễ dàng đáp:
    "Có một thứ, nằm ở phòng thí nghiệm bên dưới tòa nhà này. Nhưng nó hoạt động bằng điện. Quả bom xung điện từ của các anh đã phá hủy nó rồi."

    "Vậy chúng ta xong rồi !?" Adam nhăn nhó nói.

    "Anh sợ chết à !?"

    "Không, nhưng Thiên Đạo là căn cứ duy nhất có khả năng phát triển vũ khí đối kháng Knight Mare, không có nó, nhân loại sẽ diệt vong. Tôi có con trai, tôi không muốn nó lớn lên trong một thế giới nhung nhúc quái vật." Adam trầm giọng đáp.

    "Giống như tiến sĩ đã nói, nghĩa vụ làm cha không phải là để cung cấp thứ tốt nhất cho con trai mình sao !?"

    Số 003 ngửa đầu lẩm bẩm:

    "Chứ không phải vì nhân loại à !? Thật ích kỷ !?"

    Adam cũng ngồi dựa vào tường, nhìn đám chiến hữu đang dùng đủ mọi cách để công kích Vũ Yên Hồng, cười buồn:

    "Nhân loại chính là ích kỷ, bảo vệ sự ích kỷ của bản thân, chính là bảo vệ nhân loại."

    Số 003 liếc mắt sang:

    "Anh giỏi lắm, tại sao anh cứ nghĩ rằng tôi có khả năng giải quyết cô ta mà nói nhảm nãy giờ để thuyết phục tôi !?"

    "Tôi không biết, có lẽ là trực giác của người sắp chết đấy." Adam nhún vai nói.

    "Sợ anh rồi." Số 003 uể oải đứng lên, cầm theo khối lập phương hắn mang ra từ phòng thí nghiệm G - Project. Quăng nó lên rồi nhẹ giọng nói:

    "Trở lại Mental Mode đi, Noah."

    Xoẹt.

    Khối lập phương phát sáng, tách thành từng hạt phân tử nhỏ li ti, rồi nhanh chóng tổ hợp lại thành hình người. Cô gái tóc xanh đã bị số 003 bắn nổ đầu lại một lần nữa hiện ra, không còn ở trạng thái khỏa thân nữa mà được phủ lên một bộ váy dài xanh mượt như màu tóc, vẫn lung linh diễm lệ như chưa từng mất đi.

    Số 003 đưa ánh mắt buồn buồn nhìn về thi hài của tiến sĩ, lại nói một câu châm chọc trước ánh mắt mừng rỡ của mấy người Adam:

    "Tại sao ông không nghĩ tới nhỉ !? Noah là người dạy ông về Nano machine, tổ hợp ra một thân thể từ phân tử Nano có gì khó khăn chứ !? Tạo vật của thượng đế dễ dàng bị hủy diệt như vậy sao !?"

    "Ông chết vì không biết cách thấu hiểu người khác đó, cha già."

    Sau đó hắn quay đầu nhìn về Vũ Yên Hồng đang cuộn mình trong góc phòng, cô ấy cắn môi đến mức bật máu, những giọt nước mắt lã chã rơi từ đôi mắt sáng quắc lên bởi ngọn lửa bùng cháy, hai tay vẫn ôm lấy đầu run rẩy. Phía sau lưng cô ta, cửa kính vỡ ra toang toác, kính của nhưng vật dụng trong phòng như tủ ly và giá sách cũng bị đập bể tan tành, những mảnh vỡ trong suốt như những hòn sỏi nhỏ vung vãi trên nền thảm.

    Ngọn gió dữ dội từ ngoài tràn vào thổi tung những tấm rèm rách tả tơi làm chúng xô lệch như cánh buồm của một con tàu gặp nạn, những bức tranh trên tường bể khung, ngả nghiêng như sắp sửa rơi xuống bất cứ lúc nào. Thiếu nữ yếu ớt trước khung cảnh hoang tàn đổ nát, khiến cho người ta thương xót.

    "Noah, đồng bộ hóa Nano machine của tôi và cô ấy."

    Cô gái tóc xanh kia mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói:

    "Tuân lệnh ngài, chủ nhân vĩ đại."

    Ánh mắt cô ta rực sáng, một luồng hào quang mỏng như sợi chỉ từ đó chiếu ra, bắn thẳng vào thiết bị điều khiển nano trên tai hắn, rồi kéo dài tới chỗ Vũ Yên Hồng. Hai người thông qua Noah và máy điều khiển, trực tiếp trao đổi tư duy với nhau. Số 003 ôm đầu thống khổ, lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.

    "Đây là thế giới của cô sao !? Chỉ toàn kiếm là kiếm."

    Hắn tập tễnh bước tới, đại não đau như có hàng trăm thanh kiếm cùng mổ xẻ, hắn thấy mắt hoa lên như nhìn thấy rừng đom đóm, tầm nhìn nhập nhằng.

    "Tại sao bản thân đã có thể tự hình thành một kiếm giới vĩ đại như vậy, cô còn tự cho mình là vô nghĩa !?"

    Hắn bước vào làn sương mù bao quanh số 001, tiếp cận cô ta, sương mù tạo thành từ nano machine đã bị noah đồng hóa nên không hề tổn hại gì đến hắn. Số 003 ngồi xuống, đưa tay lên tát mạnh một cái:

    "Nếu nói cô được tạo ra là có mục đích, vậy một trong số đó không phải là vì để bảo vệ nhân loại và chống lại Knight Mare hay sao !?"

    Hắn đưa tay lên, tát mạnh một cái nữa:

    "Mở mắt ra mà nhìn xem, cô sắp làm gì !? Cái trụ sở cuối cùng của nhân loại sắp bị hủy dưới tay cô đấy, đây không phải do ông ta chối bỏ cô nữa, chính cô sắp tự hủy hoại công sức bao năm qua của mình đấy !"

    "Cậu thì biết gì chứ !?" Vũ Yên Hồng cắn răng phẫn hận nói. Cùng lúc đưa tay lên tát mạnh vào mặt hắn, nhưng tay cô ta quá yếu, cái tát này chỉ giống như tình nhân vuốt ve, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

    "Tôi cóc cần biết. Tôi và ông ta là cùng một loại người, chúng tôi không bao giờ để ý tới cảm nhận của bất cứ ai khác. Tôi chỉ biết rằng cô sử dụng nano machine và kiếm thuật để bảo vệ nhân loại bao năm qua, bây giờ lại sắp dùng chính những thứ đó để phá hủy thành quả của chính mình, như vậy không phải nực cười hay sao !?"

    Hắn túm lấy cổ áo Vũ Yên Hồng, nhấc bổng cô ta lên, để cô ta nhìn thấy quả cầu kiếm khí cực đại đang ngày càng phình to kia, tiếp tục dùng giọng châm chọc nói:

    "Cô luôn miệng than rằng không muốn bản thân trở thành vô nghĩa, nhưng lại muốn đặt sự tồn tại của bản thân vào sự thừa nhận của ông ta, thật trẻ con."

    "Im đi !" Vũ Yên Hồng đưa tay đấm bùm bụp lên ngực hắn, nhưng chẳng khác gì mát xa, hắn cười lạnh tiếp tục nói:

    "Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng đáng sợ, nhưng thực chất lại vô cùng nhút nhát và yếu đuối tự ti."

    Vũ Yên Hồng kịch liệt giãy ra khỏi đôi tay hắn, nhưng làm cách nào cũng vô hiệu, những cơn đau đớn khắp thân thể dần truyền tới khiến cô ta thở dốc hồng hộc. Hắn cười cười nói:

    "Nhưng như vậy mới giống con người. Tôi ghen tị đấy."

    Nói rồi đặt cô ta xuống, ôm chặt vào lòng, mặc kệ nạn nhân giãy dụa, hắn kê miệng vào tai cô ta thì thầm:

    "Chúng ta không cần bất cứ ai quyết định giá trị tồn tại của mình. Càng không cần người có nhận thức lệch lạc như ông ta chấp nhận. Ông ta sai rồi, nhưng ông ta cũng là người tạo ra chúng ta. Tôi sẽ sửa chữa những sai lầm của ông ta, tôi cần người giúp. Xin hãy đi với tôi !"

    "Thế giới này chỉ có ba chúng ta có tư cách làm chuyện này, đây chính là giá trị tồn tại của chúng ta !"

    "Oa..."

    Vũ Yên Hồng ngừng giãy dụa, trái lại cô ta ôm chặt lấy hắn, khóc lớn lên như một đứa trẻ. Nước mắt tuôn trào như thủy triều vỡ đê, cô ta cúi đầu, dụi vào ngực hắn, nấc lên từng hồi rồi ngất xỉu.

    Quả cầu kiếm khí nhanh chóng đình chỉ phát triển, nhưng khí xoáy vẫn còn âm ỉ kéo dài. Kệ nó, sớm muộn gì cũng tự tan đi thôi, để đám người liên hiệp quốc thu dọn hậu quả vậy.

    Số 003 thở dài quay người đầu lại nhìn vào căn phòng, nhóm Takao ôm lấy thi thể Adam, lặng lẽ vuốt mắt cho anh ta, sau đó đồng loạt lấy ra vũ khí, nhắm vào toàn bộ những thành viên còn lại của thiên đạo.

    "Các người còn muốn làm gì nữa !?"

    Takao đứng đầu nhóm người này, dù biết rằng đối đầu với số 002 của Thiên đạo, bọn họ không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào cả, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, bọn họ đã nhận thì sẽ hoàn thành nó hết sức, huống hồ nó còn liên quan đến sự tồn vong của nhân loại. Anh ta trầm giọng nói:

    "Xin hãy giao Noah lại cho Liên Hiệp Quốc. Chúng tôi sẽ bảo quản nó, đảm bảo nó không bị sử dụng vào những mục đích sai trái như trước."

    Số 003 bế Vũ Yên Hồng vào lòng, giống như đang bế một nàng công chúa ngủ say, cười lạnh đáp lại:

    "Ai có thể đảm bảo !? Mấy lão tổng thống hiện tại à !? Xin lỗi, tôi không tin con người."

    "Dẫu sao vẫn tốt hơn để Noah lưu lạc bên ngoài. Noah sinh ra để bảo vệ thế giới, chính quyền thế giới nắm giữ nó thì có gì sai !?"

    "Các người vẫn không hiểu. Noah chỉ là một bảo mấu giám sát khiến cho thế giới phát triển theo hướng mà chúa mong muốn. Nếu các người không muốn sống theo sự sắp xếp của người khác, thì tốt nhất không nên sử dụng nó."

    Takao không nói không rằng, rõ ràng anh ta không có năng khiếu cũng như hứng thú thuyết phục hắn. Năm người bọn họ mỗi người lấy ra một tá lựu đạn cường lực, nếu cùng nổ tung, chỗ này hẹp như vậy, ngoại trừ số 002 sẽ không ai chạy thoát nổi.

    Noah không dễ dàng gì bị hỏng, chỉ cần đánh mất khả năng di dộng của nó, người của Liên Hiệp Quốc sẽ sớm tới đây thu hồi nó về. Bọn họ hi sinh cũng đáng.

    "Nói chuyện với đám võ biền thật phí thời gian. Được rồi, làm như vậy đi..."

    Số 003 buồn bực nói, sau đó quay sang ra lệnh cho cô gái tóc xanh nãy giờ vẫn mỉm cười đứng một bên như con ngốc kia:

    "Noah, xóa toàn bộ kiến thức của thượng đế còn sót lại trong đầu cô đi !"

    "Mệnh lệnh ảnh hưởng đến sự phát triển của thế giới, cần xác nhận một lần nữa." Noah tươi cười đáp, không thấy phiền hà gì cả.

    "Xác nhận, làm đi."

    Noah cúi đầu ngoan ngoãn, đôi mắt lại một lần nữa sáng lên, một vòng sáng hình thành bởi những ký tự khó hiểu xoay quanh đầu cô ta, chúng liên tục xoay tròn, đảo loạn rồi dần dần hỗn loạn, cuối cùng nứt vỡ nổ tan tành thành từng mảnh nhỏ như tuyết rơi mùa đông.

    "Không !" Takao kinh hoàng hét lên. Anh ta đưa tay ra muốn nắm lấy, muốn níu kéo chúng lại, nhưng vô vọng. Cả bốn người đằng sau cùng biến sắc nhìn nhau, chút hi vọng vừa được dấy lên lại bị thiếu niên này vô tình đập nát vụn, khiến bọn họ có xúc động muốn hộc máu.

    Takao run rẩy chỉ vào số 003, rít lên:

    "Đồ khốn kiếp, cậu chính là kẻ thù của nhân loại. Toàn thế giới sẽ không ai tha thứ cho cậu. So với ông ta, cậu mới chính là tội nhân thiên cổ."

    "Làm địch với nhân loại à !? Hay lắm, cuối cùng tôi cũng tìm được chút giá trị của bản thân rồi. Xin cảm ơn."

    Số 003 cười dài ôm lấy Vũ Yên Hồng bước khỏi căn phòng bi kịch này, không ai ngăn cản hắn ta, không ai nổ bom nữa, tất cả đều vô nghĩa hết rồi. Số 002 bê cái xe lăn của mình lên cùng với Noah lẳng lặng theo sau hắn. Giọng nói trào phúng vẫn còn văng vẳng lại:

    "Đừng dựa dẫm vào những thứ chúa ban cho nữa. Nhân loại hãy tự quyết định số phận của mình đi."

    ...

    Bọn họ tới khoang hầm chứa chiếc phi thuyền ở phòng thí nghiệm G - Project. Số 003 đặt Vũ Yên Hồng vào một trong ba cái capsule cứu sinh ở khoang phi thuyền. Âm thần cảm thán, xem ra tiến sĩ đã sớm muốn rời khỏi Thiên đạo, mang ba bọn họ cao chạy xa bay, nên hôm đó mới vận chuyển ba cái capsule này lên, hóa ra là để chuẩn bị cho mình và hai cô này.

    Vách tường phòng thí nghiệm tách ra làm đôi, một thông đạo trải dài xuất hiện trước mặt phi thuyền. Tất cả đoạn mạch điều khiển cánh cửa này đều đã được sửa chữa bằng hạt nano dưới sự điều khiển của Noah, vừa đủ để cho bọn họ thoát ra khỏi căn cứ.

    "Xác nhận quyền truy cập hệ thống."

    "Xác nhận toàn bộ đường truyền tín hiệu."

    "Xác nhận kết cấu hạt tổ hợp phi thuyền ổn định."

    "Noah Ark - Bắt đầu kết nối."

    Thân thể của Noah lại tán ra thành từng hạt sương nhỏ, gia nhập vào phi thuyền. Thay thế số 003 khống chế toàn bộ phi thuyền. Sau đó con tàu mang theo ba thành viên cuối cùng của Thiên đạo cất cánh, bay vút lên cao. Dần dần biến mất trước ánh măt phẫn nộ và tuyệt vọng của năm gã lính đánh thuê Liên Hiệp Quốc cuối cùng còn sống.

    ...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý - Phản hồi
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 16-02-2015 lúc 20:07.
    ---QC---
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.


  2. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aivan,Gitchi Gitchi Goo,mcgh991,ngocnghechvn,phamquangdung,phungnamthien,Thạch Anh,Thiện Lương Ác Ma,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    God In The Dream

    Hậu truyện thứ nhất

    Chuyện ban ngày - những kẻ đi săn​...




    ...

    Mặt hồ êm ả, lăn tăn gợn sóng. Hai hàng cây xanh ở ven hồ in bóng xuống nước hồ xanh trong, khiến không khí càng thêm tươi mát. Trời vừa mới sáng, ánh nắng vàng ươm cùng những hạt sáng lung linh in lên mặt nước phản quang lấp lánh.

    Có một cô bé ngồi yên tĩnh trên mặt nổi của một tấm sắt khổng lồ hình tam giác, diện tích chừng 500m vuông, ở trên cái lòng hồ rộng tới mấy chục km này, nó cũng là một điểm đen nổi bật. Càng tương phản với bóng dáng nhỏ nhắn ngồi ở mép bản lề.

    Cô bé thong thả buông cần trúc, hồ rộng trời in mặt nước hồng, rõ là đang đi câu. Bên cạnh còn có một cái giỏ thật lớn, trong đó đã chất đầy một mảng trắng bạc từ vảy cá, thỉnh thoảng chúng quẫy quẫy nhảy bật lên, cô bé lại thuận tay vả cho một cái chết giấc nằm im trong rọ.

    Số 002 vẫn cứ ngồi câu, dùng giác quan thứ sáu siêu nhạy của cô ta để làm trò này thì đúng là đại tài tiểu dụng, thành tích đã vượt qua số lượng yêu cầu của số 003 từ sớm, nhưng vì hắn chưa bảo ngừng tay nên cô bé vẫn cứ câu, có xu hướng muốn kéo hết cá dưới hồ này lên sàn.

    Số 003 không rảnh mà quan tâm đến cô ta, hắn ngồi cách đó không xa lắm, khuôn mặt hắn đang đen như đít nồi, bên cạnh còn có một tá những cục than cháy xém đen đen hình cá ươn. Trước mặt hắn là một cái bếp lò nghi ngút khói xám, trông chẳng khác ống khói của tàu hỏa thời kỳ công nghiệp cũ là bao. Được một lúc lâu nữa, hắn ném con cá cháy khét trên tay vào đống than cháy hình cá bên cạnh, quăng luôn cả xiên. Hơ lửa lâu như thế, cái xiên này cũng đã đỏ rực lên và biến dạng rồi.

    Noah ngồi bên cạnh hắn, cười hì hì như con ngốc, đối với cái sinh mạng bảy mươi năm sống trong khoang dinh dưỡng này, cái gì cô ta cũng thấy thú vị cả. Dù khuôn mặt cô ta cũng ám khói đen như xỉ than, nhưng vẫn ưu tiên đưa cho hắn một cái khăn trắng muốt lau mặt, chẳng mấy mà làm ô uế tấm thân trong trắng của nó. Hắn kéo Noah lại lần, lật mặt còn lại của tấm khăn, lau mặt cho cô ta, đồng thời buồn bực nói với Vũ Yên Hồng đang ngồi ngược chiều gió:

    "Bây giờ tôi mới phát hiện ra một chuyện."

    "Chuyện gì !?" Vũ Yên Hồng vuốt mái tóc dài, nghiêng đầu hỏi.

    "Bốn đứa chúng ta, ngoại trừ ăn ngủ và đánh nhau, hình như đều không biết cách sinh hoạt cơ bản."

    Lúc rời khỏi Thiên đạo, hắn có hơi vội vàng, kết quả tiền chẳng có, đồ ăn dự trữ cũng không, trên tàu chỉ có mấy khoang nước sạch để làm lạnh và tắm lúc cần thiết. Một tháng trời nay bọn họ bay lòng vòng kiếm đồ ăn như dã nhân, mới đầu còn khá thú vị, đến bây giờ bắt đầu thấy phiền toái rồi.

    Vũ Yên Hồng nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt long lanh:

    "Nếu lại là chuyện nướng cá, chỉ cần cậu nói cần tôi là được."

    Hắn gãi gãi đầu:

    "Cả tháng nay ngày nào tôi chẳng nói, cô không thấy chán à !?"

    Cô ta lắc đầu, tiếp tục nhìn hắn với vẻ trông đợi:

    "Cậu đã nói cậu cần tôi, nên tôi mới ở đây với cậu. Chừng nào cậu còn cần tôi, tôi mới cảm thấy mình tồn tại."

    Hắn thở dài rồi nói:

    "Sợ cô rồi, vậy đi nướng cá đi. Nhờ cô đấy."

    Vũ Yên Hồng cao hứng gật đầu rồi chạy tới giỏ cá bới bới một hồi, quăng sạch những con mà cô ta cho rằng không ngon đi, chỉ giữ lại vài đầu béo tốt, ném tất cả công sức của số 002 xuống hồ. Nhưng trước sau gì bọn họ cũng ăn không hết, lại chẳng muốn trữ lại, phóng sinh sớm cũng là chuyện tốt. Sau đấy cô ta bắt đầu hăm hở đi nướng cá. Vũ Yên Hồng sống trong núi gần hai mươi năm, những chuyện cô ta có thể làm không nhiều, ngoại trừ đánh nhau thì chỉ có nấu ăn và dọn dẹp quanh nhà, có dịp biểu hiện bản thân như vậy tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua. Một tháng này cái triệu chứng này càng lúc càng nghiêm trọng, số 003 cảm thấy nếu bây giờ gắn thêm cho cô ta hai cái tai dựng và đuôi vểnh thì mới hợp cách.

    Nghĩ như vậy thôi, nói ra mặt cô ta sẽ nổi giận đấy. Người phụ nữ này bình thường ngoan như con mèo nhỏ, nhưng hễ xù lông lên là trở mặt thành thảm họa thiên nhiên ngay, hắn đánh không lại cô ta, nên có thấy gì bất thường cũng ngoan ngoãn ngậm miệng. Dù hắn không sợ đau nhưng bị ngược đãi cũng không dễ chịu.

    Bip.

    Đột nhiên đôi mắt của Noah đi bên cạnh hắn lại rực sáng, cô ta quay đầu sang thông báo:

    "Chủ nhân, có dấu hiệu của Knight Mare tiếp cận."

    Hắn cười lạnh: "Đến rồi à."

    Vũ Yên Hồng đang nướng cá, nghe thấy vậy vểnh tai lên nói với qua:

    "Có cần tôi chiến đấu không !?"

    "Không, cô cứ ở đó nướng cá đi cho tôi nhờ. Maryline, đừng câu nữa, làm gì còn mồi mà câu. Phải biết thay mồi chứ." Số 003 phất tay nói với số 002.

    Maryline rút cần câu lên, quả thật trên đó chỉ còn trơ lại móc câu, nhưng cũng chẳng quan trọng, dù sao cô ta cũng chỉ câu cá bằng cách quăng dây câu khiến những cái móc câu này vào người đám cá xấu số bơi qua. Với giác quan siêu nhạy của mình, cô ta làm vậy dễ hơn ăn cháo. Câu cá như đồ sát. Đây là cách câu cá máu tanh nhất số 003 từng thấy. Cũng với cách này, cô ta có thể câu được cả chim trên trời.

    Đột nhiên mặt đất, đúng hơn là mặt sắt dưới chân bọn họ rung lên như máy mát xa, mặt nước gợn sóng liên tục, cuối cùng một cột nước thô to bắn tung lên trời, lượng nước lớn thô bạo dập xuống đánh uỳnh một tiếng, bắn ra xung quanh tung tóe, dập tắt luôn cái lò của Vũ Yên Hồng khiến cô ta buồn bực muốn rút kiếm ra liều mạng.

    Nước và rong rêu rơi xuống hết, một cái đầu trọc lốc và sần sùi to tới hai mét ở trên cao lêu đêu nhìn xuống bọn họ, đôi mắt nó sáng rực, xuyên qua làn sương mù ở tít trên cao vẫn thấy như hai cái đèn pha khổng lồ.

    Người thường thấy cảnh này có lẽ đã sợ chết khiếp, nhưng số 003 nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt hừng hực lửa cháy của một cô gái, nhìn quanh cái nữa, thấy một đứa bé gái đang thản thiên đem áo vắt vắt, còn một đứa ngốc bên cạnh mình đang đều giọng xác nhận thông tin như cái máy tính, chẳng thấy sợ sệt gì.

    Knight Mare số 938, Nessie.

    Địa điểm: Hồ Ness.

    Năng lực dự đoán: Khống chế nước.

    Xác nhận, trùng khớp với mục tiêu.

    "Well, nhìn qua là biết rồi. Maryline, giải quyết nó đi rồi ăn sáng."

    "Rõ."

    Quanh người cô bé đang thản nhiên ngồi vắt áo kia xuất hiện một lớp sương mù dày đặc, chúng nhanh chóng định hình lại, cuối cùng tổ hợp thành hai chiếc ủng sắt ôm sát từ đùi cô bé trở xuống. Quá trình này chỉ mất chưa tới hai giây, sau đó mặt sắt dưới chân lại chấn động muốn lật nhào, hất văng số 003 và Noah xuống nước, hắn bực bội leo trở lại, quay người kéo Noah trèo lên rồi hét lớn:

    "Con ngốc này, lần sau đừng có dậm nhảy trên phi thuyền."

    Chẳng biết có tới tai cô ta hay không, số 002 sau một cú dậm nhảy giờ đã ở độ cao cả trăm mét, từ đây nhìn xuống, cái đầu quái vật cổ dài đang nhô lên kia chỉ như đầu ngón tay. Số 002 đạp vào một đám mây, phân tử nano dưới chân lập tức bùng nổ, thực hiện một cú gia tốc ngược mạnh mẽ, cô ta như một viên đạn pháo nặng nề giáng xuống, xoay người bổ gót.

    "Uỳnh."

    Cái cổ dài gần hai mươi mét của Nessie bên dưới hoàn toàn lĩnh trọn lực trùng kích, tiếng đốt xương bị bẻ cong phát ra răng rắc ghê người, sóng khí chấn động kinh hoàng vọt ra tứ phía, thổi tung cả cái váy màu xanh ướt nhẹp của Noah. Số 003 liếc nhìn, được lắm, biết tạo ra cả quần lót rồi. Hắn tế nhị kéo váy xuống cho cô ta rồi chạy đến bên cái lò Vũ Yên Hồng vừa mới thổi lại để hong khô.

    Nessie bị một cú đá muốn trẹo cổ gầm lên phẫn nộ, mặt hồ lập tức dậy sóng, năm sáu cột nước bắn lên trời như phi lao, nhưng tốc độ quá chậm, trái lại còn khiến Maryline có thêm chỗ đạp chân, cô ta dẵm vào một cột sóng, tiếp tục gia tốc, công kích liên tục vào cái đầu hai mét nhỏ nhắn, cước pháp sắc bén đá tung lớp da phủ đầu, thấy được cả xương.

    "Hình như nó hơi bị yếu." Số 003 lẩm bẩm.

    Nessie đau đớn gầm lên, nó ở cái hồ này đã hơn hai mươi năm, đã bao giờ gặp thiên địch thế này, những cột nước bắn lên bắt đầu thưa dần, vận tốc cũng giảm mạnh, bắt đầu có xu thế chịu đòn. Maryline thì càng lúc càng mạnh chân, đá cú nào cú nấy đều như sấm sét, không hiểu thân thể bé nhỏ đó làm sao chịu được lực lượng như vậy, những tiếng rầm rầm rầm nổ vang trên trời như xe tải húc nhau khiến 003 nghe mà thấy kỳ diệu.

    "Dĩ nhiên, hồ Ness quá rộng, quanh đây chẳng có thiên địch nào, hàng năm còn có vô số người đến đây thăm quan với niềm tin rằng nó ở đó, nó chỉ nằm và ăn những giấc mơ này, chẳng phải làm gì cả nên mới to béo như vậy. Không chiến đấu thì sẽ không mạnh mẽ lên được." Vũ Yên Hồng đi tới đưa cho hắn một xiên cá, hắn rút ra một con, đút vào mồm Noah, chẳng biết cô ta có ăn được không, nhưng ba người cứ như vậy trải thảm nhìn cảnh bé gái ngược đãi quái thú phía trên kia. Số 003 còn có xúc động muốn quay live show lại cho đám người tôn sùng quái vật hồ Ness xem chơi.

    Những tiếng gầm to lớn ngày càng yếu ớt, thậm chí đứt quãng. Nhưng với dạng máu lạnh vô cảm như số 002, điều này chỉ khiến cô ta càng đánh mạnh tay để nhanh chóng đứt điểm.

    Bốp.

    Lại một cú đá trực diện, thân thình mấy trăm tấn bị một đá này hất ngửa ra sau, đổ uỳnh xuống mặt hồ, sóng nước hất ra toán loạn mang theo vô số tôm cá, bọt hồ sủi lăn tăn.

    "Ây, quá tệ, đánh như vậy còn không chịu tiến hóa, không phải con này rồi." Số 003 chép miệng lẩm bẩm.

    Sau đấy Nessie chìm nghỉm, không nổi lên nữa.

    "Nó chạy rồi kìa." Vũ Yên Hồng nóng lòng nói, mười mấy thanh phi kiếm lại hiện ra, nói về chém nhau dưới nước cô ta mạnh hơn Maryline nhiều lắm.

    "Kệ nó đi. Đây là linh vật câu khách của cái hồ này mà. Nó không phải con chúng ta tìm, ăn sáng xong rồi đi thôi." Số 003 chẳng mấy để tâm, hắn còn đang mải nhét tay vào mồm Noah lôi ra mấy khúc xương cá. Cái đồ đần này, bộ tưởng cứ nhét vào mồm là ăn được chắc !? Xem ra chỉ nhìn giống người thôi thì chưa đủ, có lẽ phải mô phỏng thêm hệ thống tiêu hóa nữa. Nhưng như vậy không phải là sẽ còn cần đi vệ sinh sao !? Thế thì phiền lắm.

    Maryline đáp xuống sàn tàu, cầm lấy một xiên cá Vũ Yên Hồng đưa cho rồi đi tìm cái xe lăn của mình. Mất đâu rồi !? Chẳng lẽ vừa rồi chấn động mạnh quá thổi bay nó xuống lòng hồ rồi !? Khuôn mặt dửng dưng của cô ta lần đầu tiên biến sắc, lộ vẻ tái nhợt, dường như đang lo lắng lắm.

    Số 003 thấy vậy liền bảo:

    "Khỏi lo, tôi cất vào trong khoang chứa rồi. Số hiệu SZ189 ấy. Ăn xong đi đã rồi hẵng tìm."

    Maryline thở phào, vuốt vuốt bộ ngực phẳng lỳ, lúc này mới thong thả ngồi xuống ăn cá. Đôi ủng màu đen lại tán ra thành sương mù, ẩn vào không khí xung quanh rồi biến mất.

    Cùng lúc, mặt sắt dưới chân bắt đầu rung động, một vòng bảo hộ bọc kín trên đầu ba người, theo sau đó khối săt này nhẹ nhàng bay lên, êm ru không một tiếng động.

    Nước rút đi hết, hình dáng nguyên bản của chiếc phi thuyền ba cánh giống như máy bay gấp giấy này lại hiện ra, sau khi động cơ rực sáng, nó mang ba người mất hút trên trời cao. Để lại một vùng hồ nước sủi lăn tăn lềnh phềnh tôm cá.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý - Phản hồi
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Gitchi Gitchi Goo,mcgh991,ngocnghechvn,phungnamthien,Thạch Anh,Thiện Lương Ác Ma,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    God In The Dream

    Hậu truyện thứ hai

    Chuyện ban đêm - những người không ngủ​...




    ...

    Gió mát trăng thanh, là đêm tốt để làm chuyện xấu.

    Với số 003, hình như chuyện xấu nào hắn cũng từng thử rồi, tất nhiên là trong mơ, dẫu vậy làm đi làm lại cả chục lần, hắn cũng đã chán ngán ớn, chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Bởi vậy khi phi thuyền Thiên đạo lơ lửng thả neo trên không, hắn chỉ ngồi ở mũi phi thuyền, hết đong đưa rồi lại vắt vẻo đôi chân để suy nghĩ lan man.

    Gió lạnh thổi qua bờ má, ở trên cao thế này thường thì dân tình đã cóng lạnh mà chết hết, nhẹ thì cũng vì khó thở mà ngất lên ngất xuống. Số 003 có thân thể được cường hóa từ khi sinh ra thì chỉ coi như đang ngồi phòng điều hòa, chỉ khịt mũi mấy cái cho quen mùi gió rồi thoải mái chấp hết. Trăng sáng trên đầu in bóng hắn xuống mặt thép lạnh băng của phi thuyền, lêu đêu giống cái cọc. Đằng sau có tiếng bước chân, Noah nhẹ nhàng đi tới rồi ngôi bên cạnh, bắt chước hắn thả chân đong đưa ở mũi phi thuyền. Làm không chuẩn lắm, bờ váy màu xanh cứ tung lên để lộ một phần đùi trắng ngần, dưới ánh trăng lại càng bắt mắt.

    "Chủ nhân, ngài đang nghĩ gì thế !?" Noah nghiêng đầu, sao cho ánh mắt tròn to màu bích lục của cô ta tới đối diện được với đôi mắt nửa nâu nửa xám của hắn hỏi.

    "Tên của ta." Hắn thuận miệng đáp.

    "Tên của ngài !?"

    "Số 001 và 002 đều có tên riêng đấy, dù đọc muốn trẹo cả miệng, nhưng cũng nhờ thế mà những người không nhìn thấy có thể phân biệt được họ. Riêng ta thì không có, những đoạn ký ức giả được cấy vào đầu chủ yếu là để hình thành nhân cách hiện tại của ta, nên mấy cái tua rua như tên tuổi có vẻ không cần thiết, tiến sĩ lười cài vào."

    "Chỉ vì chuyện này mà ngài nghĩ liền một tháng không ngủ ạ !? Chỉ số sinh học của ngài đang xuống thấp dần kìa."

    "Ta không muốn ngủ. Ta sợ nằm mơ rồi. Đối với ta, thế giới trong mơ chỉ cần muốn thì nó cũng sẽ chẳng khác gì thế giới thực ngoài này. Ta hoàn toàn có thể trải nghiệm cả một cuộc đời giả tạo với các cô như bây giờ thẳng cho đến lúc chết đấy." Hắn ngẩng đầu cười cười:

    "Ta tự biết tính cách của mình, chắc hẳn sẽ không kềm chế được mà làm như vậy mất. Ngủ một giấc xong, mơ một đời, quay lại thế giới thực sẽ rất nhàm chán."

    Noah gật đầu, cái hiểu cái không, rồi cũng bắt chước hắn nhìn lên mặt trăng, nhìn hoài, chẳng có gì đẹp cả. Một cơn gió mạnh thổi qua, cô ta vội đưa tay giữ lấy váy, nếu cứ để nó tự do bay lên sẽ lại bị hắn cốc đầu, rất hại cho trí tuệ và sự phát triển của trẻ nhỏ đấy. Rồi cô ta lại thắc mắc:

    "Nếu cứ tiếp tục không ngủ, cho dù với cơ thể hiện tại, trong vòng một năm chỉ sợ bộ não của ngài sẽ sụp đổ. Ngài sẽ chết mất."

    Hắn thoải mái cười đáp:

    "Ta biết, bởi vậy chúng ta mới phải tìm một Knight Mare có thể ăn được giấc mơ của ta. Chỉ cần không mơ mộng gì nữa là ngủ khỏe."

    "Ăn xong giấc mơ của ngài, Knight Mare đó sẽ có một nguồn năng lượng cực lớn để tiến hóa thành một tồn tại khủng bố, nó sẽ giết sạch nhân loại các ngài cho mà xem." Noah khoa chân múa tay nói, không thấy có chút bi thương nào cho số phận của nhân loại cả. Với cô ta, cái gì cũng là mới lạ, cho dù bây giờ có đại nạn diệt thế, hẳn cô ta cũng sẽ vui vẻ háo hức đứng một bên đếm số người chết như đếm cừu.

    "Sẽ không, chỉ cần lúc đó cô đưa cho ta mật mã chỉ huy của Knight Mare là được. Trong chuỗi gen hình thành phôi Knight Mare năm xưa, tiến sĩ đều tạo ra một đoạn mật mã kích hoạt quả bom sinh hóa trong người chúng. Chỉ là chưa đến lúc nhân loại tồn vong thì nó sẽ không xuất hiện thôi, phải không !?"

    "Nhưng sau khi ngài bị ăn mất giấc mơ lý tưởng, ngài sẽ chỉ còn là một người bình thường có thể chất mạnh mẽ một chút mà thôi. Noah không cách nào đánh lừa thế giới để nhận ngài làm chúa tể và nghe lệnh ngài nữa, ngài có chắc lúc đó Noah vẫn sẽ đưa ra mật mã chỉ huy chứ !?" Noah khép hờ ánh mắt, thân hình dán sát vào người hắn, bộ dáng giống như đang khiêu khích hắn làm bậy. Cô ta không nghĩ gì nhiều, chỉ thích dựa vào hắn thôi, giống như mèo con thích quấn chân chủ.

    Đôi mắt số 003 giãn ra, đưa tay lên xoa xoa mái tóc xanh bồng bềnh như làn sương khói của Noah, đột nhiên nghĩ tới cảm giác vuốt lông chó xù, hắn lại cười cười:

    "Nhiệm vụ của cô không phải là ngăn thế giới bị hủy diệt à !? Đến lúc đó, làm tốt chức trách là được."

    ...

    Cùng không ngủ đêm đó còn có bốn gã phi công thuộc LHQ đang làm nhiệm vụ giám sát bọn họ. Không biết vì sao phi thuyền Thiên Đạo vốn di chuyển liên tục để tránh khỏi góc chụp từ vệ tinh đột ngột dừng lại trên tầng bình lưu của thành phố này, không ai biết bọn chúng lại nảy sinh ý niệm kỳ quái gì, vì thế một đội do thám đã được cử đi.

    Đối với ba thành viên còn sót lại của Thiên đạo, LHQ chưa đưa ra bất cứ chỉ thị đối phó nào cả, bởi vì số 003 của Thiên đạo đã khiến cho Noah mất đi khả năng ban phát trí tuệ của thượng đế, làm cho giá trị của khối tri thức sống này giảm mạnh, việc bắt nó về cũng không còn cấp bách như trước nữa. Hơn nữa ba thành viên của Thiên đạo nắm giữ chiến lực được coi là mạnh nhất thế giới lúc này, mọi người còn cần bọn họ đối phó với Knight Mare trước khi LHQ nắm giữ được hoàn toàn đống tàn tích của căn cứ Thiên Đạo. Bất cứ hành vi đối kháng nào đều rất không sáng suốt. Thế nhưng ba quả bom tấn này cứ treo lơ lửng trên đầu thành phố nhà người ta, mấy vị lãnh đạo thành phố đang thấy áp lực lắm.

    Bốn vị phi công này ôm tâm tình phiền muộn thay cho các vị lãnh đạo, cố gắng giữ khoảng cách an toàn nhất có thể, liều mạng mở lên lớp ngụy trang quang học rồi quan sát chiếc phi thuyền ba cánh này. Đúng hơn là làm nhiệm vụ canh gác, đề phòng có dị vật gì đó từ trên phi thuyền thả xuống trúng đầu văn phòng thị trưởng. Ai biết đâu được đấy, một quả bom bi chẳng hạn. Người của Thiên đạo không có gì tốt đẹp, nắm giữ công nghệ đứng đầu thế giới, tuyên bố độc tài độc quyền trong công cuộc đối kháng Knight Mare, cuối cùng mới khiến chính phủ phẫn nộ ra quyết tâm tiêu diệt. Tất nhiên, cũng chỉ có những tồn tại như LHQ mới có tư cách tiêu diệt bọn họ, chứ bốn vị phi công đang làm nhiệm vụ do thám này thì làm gì có cái gan ấy, cả bọn còn đang lo lắng lắm.

    "Đây là Agos 1 - Không quan sát được gì bất thường. Xin phép rút lui."

    "Đây là Agos 2 - Tôi đã bay quanh phi thuyền Thiên Đạo mười hai lượt, còn bay lượt nữa thì số không đẹp lắm, xin phép rút lui."

    "Đây là Agos 3 - Tôi đã dừng ở dưới phi Thuyền Thiên đạo 1500m trong sáu tiếng, không thấy có dị vật gì được thả xuống. Hiện tôi đang rất đói và mệt, xin phép rút lui."

    "Đây là Agos 4 - Rẹt...rẹt..."

    "Đây là... ờ, Số 003 của Thiên đạo đây. Cho phép các anh rút lui, không là tôi ngứa mắt bắn rụng đấy. Bọn này đang nghe trộm kênh liên lạc của mấy người, làm ơn đừng có 5 phút lại cầm bộ đàm lên phun nước bọt như vậy nữa được không !? Nhức óc lắm đấy."

    "Cái gì !?"

    "Hắn nghe trộm, mau cắt liên lạc. Cắt liên lạc."

    Ba tiếng hét sửng sốt lẫn sợ hãi vang lên trong kênh liên lạc khiến số 003 nhíu mày bỏ tai nghe ra. Làm gì mà hoảng hốt vậy !? Công nghệ nhân loại phần lớn đều phát triển từ những thứ Noah ban cho, dù hiện tại cô ta đã mất đi phần lớn trí tuệ của thượng đế nhưng làm mấy trò cỏn con này khó gì chứ !? Đáng ngạc nhiên vậy sao !?

    Vốn hắn ngồi cả đêm đang buồn và muốn giao lưu chút, nhưng mấy người này ngắt liên lạc mất rồi.

    Cổ nhân đã dạy thế nào ấy nhỉ !? À... khi đàm phán bằng mồm thất bại thì con người ta buộc phải dùng nắm tay để tiến hành giao lưu văn hóa đấy.

    Nghĩ như vậy, số 003 đeo thiết bị khống khế phân tử nano lên tai, kích hoạt nó, rồi đeo lên kính viễn vọng. Kết nối trực tiếp với vệ tinh quan sát được Noah phóng lên cao. Toàn cảnh mấy chiếc máy bay do thám đều được thu vào trong tầm mắt. Ái chà, lại còn mở ngụy trang quang học cơ đấy, nhưng anh đây dùng quét hình 3D các em ạ.

    Hắn đưa tay lên, lớp sương mù do nano machine huyễn hóa ra tổ hợp thành một khẩu súng lục đen tuyền. Số 003 chỉnh chỉnh mắt kính, nhắm vào chiếc máy bay gần nhất.

    Gã phi công của Agos 1 cũng nhìn thấy cảnh này, giờ còn chưa hết sợ hãi vì kênh liên lạc bị hack trộm, nhưng vẫn khó hiểu hỏi: "Súng lục, hắn định dùng súng lục bắn máy bay à !?"

    Số 003 trên màn hình của hắn chỉ cười cười, bóp cò.

    Đoàng

    Viên đạn màu đen xuất hiện, xé nát màn mây, để lại vài vòng sóng gợn trong không khí, dùng tốc độ không thể tin tưởng nổi xung kích đến chiếc máy bay.

    Coong...

    Như dự đoán của gã phi công Agos 1, viên đạn tuy mạnh, nhưng bắn phải những vật có thể chịu được áp suất khí quyển cực mạnh như máy bay do thám vẫn chỉ là châu chấu đá xe, một hồi hoa lửa tóe ra rồi biến mất. Viên đạn chắc là văng mất tăm rồi, đạn nano machine cũng chỉ đến vậy. Hắn thầm thở phào một hơi rồi cười lạnh khinh bỉ kẻ vô tri. Chắc thằng này rảnh quá bắn bừa cho vui đó mà, nhưng công nhận là hắn bắn chuẩn khiếp. Với tốc độ của máy bay do thám mà nói trúng là trúng.

    Cơ mà khoan đã, làm sao mình biết hắn bắn trúng !? Phải rồi, trên màn hình hiển trị trạng thái của máy bay thể hiện các bộ phận được lắp ghép, phần cánh đang nhấp nháy rồi chuyển sang đỏ lòm, biểu thị đã hư hỏng hoàn toàn.

    "Má ơi."

    Agos 1 nhìn qua cửa sổ khoang lái. Cánh phải máy bay không hề bốc cháy như hắn tưởng tượng, nó chỉ đang nhăn nhúm lại và liên tục gợn sóng, được vài giây thì nát bét ra như giấy nhàu, mảnh vụn kim loại bắn ra tung tóe, theo gió bay đi. Cuối cùng cánh phải cũng đã nát vụn rồi rời khỏi thân máy bay khiến hắn hét lên kinh hãi và ôm cần lái chao đảo. Máy bay lộn cù meo mấy vòng trên không rồi chìm xuống làn mây. Được một lúc lại có một cái ghế bắn lên trở lại trên tầng mây, mang theo gã phi công với khuôn mặt tái mét loay hoay bung dù.

    Số 003 thổi súng, dù chẳng có khói nhưng cũng đắc ý lắm. Lại nói vào kênh liên lạc:

    "Đã nghe đầu đạn rung chấn bao giờ chưa !? Kim loại truyền chấn động cực kỳ tốt, chỉ cần gây ra một điểm chấn động nhỏ, nó sẽ khuếch đại lên như hiệu ứng cánh bướm, cuối cùng hủy diệt hoàn toàn chất rắn tiếp xúc với đầu đạn rung chấn đấy. Xem nào, hình như nước NV đang phát triển cái này thì phải..."

    "Khốn kiếp, hắn lại hack vào kênh liên lạc."

    "Chúng ta tắt máy liên lạc rồi mà !?"

    "Hắn hack cả vào hệ thống điều khiển máy bay rồi mở nó lại."

    "Khốn kiếp..."

    Đám này chẳng nói được cái gì tử tế, số 003 nhún vai, chẳng muốn giao lưu nữa, đành nói câu cuối với giọng chế nhạo:

    "Nhảy dù vui vẻ. Nhân tiện, bọn ta dừng lại đây để phơi quần áo thôi."

    Đoàng đoàng đoàng...

    Ba phát súng liên tục, ba chiếc máy bay ôm hận rơi rụng, phi công buồn bã nhảy ra ngoài rồi bung dù. Âm thầm cầu nguyện thằng khốn trên kia không có nhã hứng đục dù xem chơi. Mọi người rất phối hợp đồng thanh á á á mấy cái biểu thị tình cảnh của mình đang thảm thiết lắm, không cần ai bỏ đá xuống giếng nữa. Rồi cùng chìm nghỉm dưới làn mây.

    Sau đấy đêm lại tĩnh lặng.

    Vạn vật lại chìm vào giấc ngủ say.

    Trừ số 003.
    ...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý - Phản hồi
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Gitchi Gitchi Goo,mcgh991,Miên Lý Tàng Châm,ngocnghechvn,phungnamthien,Thạch Anh,Thiện Lương Ác Ma,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    God In The Dream

    Hậu truyện thứ ba

    Trường hợp của số 002




    ...
    Tôi mở mắt ra và đối diện ngay với trần nhà màu trắng, và ngay lập tức tôi biết đây chẳng hề là một giấc mơ nữa.

    Tôi sinh ra trong một căn phòng màu trắng, dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt trong một bệnh viện nào đó, sau đó một thời gian thì được chuyển đến một bệnh viện khác, rồi cái khác nữa… Tất cả đều y như nhau, những bức tường trắng, đèn sáng đến chói mắt và mùi thuốc sát trùng luôn phản phất trong không khí.

    Tạo nên thành quả như vậy, chẳng qua do tôi bị liệt nửa người từ lúc mới sinh ra, mặc dù cha mẹ đã cố gắng khắp nơi chạy chữa, nhưng bệnh tình vẫn chẳng hề tiến triển. Đôi lúc tôi nghĩ, chẳng phải bệnh tật gì, cho nên cũng không cách nào chữa được. Tôi chỉ là một kẻ đã được sinh ra mà không thể cử động nữa thân dưới được.
    Chẳng có gì đáng phải đau buồn cả, dù cả thế giới này nói rằng những kẻ như tôi thật đáng thương, dù cha mẹ cảm thấy áy náy, dù những vị bác sĩ và y tá luôn nhìn tôi bằng ánh mắt xót thương. Tôi vẫn chẳng cảm thấy việc mình sinh ra như thế này là điều đáng để đau khổ.

    Có lẽ duy nhất khiến tôi phiền muộn là những người đó luôn nói cho tôi rằng thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, và việc chỉ có thế giam mình trong căn phòng trắng tinh sặc mùi thuốc sát trùng như tôi là khốn khổ đến bao nhiêu. Nếu biết như vậy còn khoe khoan chuyện đó ra làm cái quái gì không biết, may mắn duy nhất, tôi chẳng hề có ham muốn đi ra khỏi căn phòng này, hay nhìn xem cái thứ mà người ta gọi là thế giới bên ngoài nó đẹp đẽ ra sao.

    Tôi đã chán rồi, trong những giấc mơ vô thực mà bản thân hoàn toàn nắm quyền kiếm soát, đã chu du đến mọi miền thế giới đứng bằng chính tôi chân trần của mình, duy nhất kỳ lạ là tôi chẳng hề thấy vui sướng gì.
    Không phải vì đó chỉ là một giấc mộng hư ảo, với kẻ như tôi thì cuộc sống thực cũng chả thật hơn bao nhiêu, tất cả mọi thứ đều đến lúc tan biến. Giống như tôi cũng phải tỉnh dậy sau cơn mộng mị, và sẽ chết một lúc nào đó trong cuộc đời thật này.

    Thật vô nghĩa.

    Tôi vẫn nhớ lần đầu phát hiện ra khả năng kiểm soát tuyệt đối trong mơ của mình, thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là muốn được đi trên chính đôi chân của bản thân. Không phải thật lòng tôi có mong ước đó, chỉ do sự trống rỗng trong lòng tôi chẳng lấp đầy được, ứ nghẹn và thiếu thốn cùng lúc, tôi đã nghe theo lời tất cả những kẻ xung quanh, tin rằng thành quả này là do chẳng thế cử động được thân dưới.

    Trong mông mị vô thực, khi dùng chính đôi chân mình đi trên sàn nhà trắng tinh lót gạch sứ bóng loáng, có thế nhìn thấy cả bản thân phản chiếu dưới đó, tôi đã nghĩ, ồ, hoá ra chẳng phải vì không thể di chuyển bằng chân của mình, hay không rời khỏi căn phòng kia mà tôi cảm thấy trống rỗng.

    Giống như là tôi sinh ra chẳng phải chỉ bị liệt nửa thân dưới, mà trái tim cũng đã tê liệt luôn rồi.

    Tôi đi qua mọi miền trên thế giới, những thứ tôi biết qua lời kể của người xung quanh, qua màn ảnh nhỏ xíu của laptop, qua những quyển sách dày cộm chứa toàn thông tin về một miền vô thực nào đó.

    Tôi đi qua mọi miền, những nơi tồn tại trên hành tinh xanh, những nơi chẳng qua là truyền thuyết, đã gặp đủ loại người, có kết bạn, có đồng hành, có mâu thuẫn, chỉ riêng cảm xúc là không tồn tại.

    Đâu đó trong mơ tôi thấy mình đã khóc, nước mắt lăn dài trên má, ướt sũng và bỏng rát. Và tôi cũng biết, bản thân cho dù khóc thương cho chính mình, cũng chỉ trong mơ mới thực hiện được mà thôi…

    Tôi tỉnh lại giữa căn phòng màu trắng, bên ngoài là đêm đen tối mịt mù, mắt ráo hoảnh và môi khô rang. Lần nữa tỉnh dậy sau cơn mộng dài, tôi cảm thấy mình vừa chết thêm một lần nữa.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý - Phản hồi
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Gitchi Gitchi Goo,kazuu,mcgh991,ngocnghechvn,phungnamthien,Thạch Anh,Thiện Lương Ác Ma,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    2,444
    Xu
    2,761

    Mặc định

    God In The Dream

    Hậu truyện cuối cùng

    Giấc mơ của thượng đế - thượng đế trong giấc mơ...




    ...

    Trên đời có một sinh vật gọi là chúa.


    Hắn là một thực thể toàn tri - không gì không biết, toàn năng - không gì không làm được, và toàn hiện - có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, bất cứ không gian, thời gian nào.


    Nhưng hắn có một phiền não lớn, một phiền não mà chính hắn cũng không giải quyết được.


    Hắn có cảm xúc.


    Chúa là một thực thể bao dung tuyệt đối, chúa yêu thương mọi sinh vật, chúa nhân từ, chúa vĩ đại. Tất cả đều nói lên một điều, đó là hắn cũng có cảm nhận của mình với mọi việc. Có yêu sẽ có ghét, có bao dung sẽ có không thể tha thứ.


    Có tình cảm là một điều phiền toái. Có trí tuệ cao lại càng đau khổ hơn.


    Phàm là sinh vật có trí tuệ và tình cảm cao, phiền não lại càng nhiều, chúa cũng không ngoại lệ. Cái bi ai của những kẻ thông minh là luôn không biết đủ. Một khi biết đủ rồi cũng là thời điểm hắn cách cái chết không xa.


    Bất chợt vào một thời điểm nào đó, chúa phát hiện mình không còn muốn làm gì nữa. Vì biêt hết tất cả, nên không còn sự tò mò. Vì làm được mọi thứ, nên không còn sự phấn khích của thành công. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được - sự nhàm chán.


    Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình, từng có một lúc hắn tạo ra những sinh vật đi bằng hai chân, làm bằng hai tay, kế thừa một phần khả năng tư duy của hắn, nhưng lại không có được sự toàn tri toàn năng như đấng sáng tạo. Bọn họ vất vả làm việc, bọn họ khổ sở lao động, bọn họ cố gắng để đuổi theo hắn, tôn sùng hắn, sợ hãi hắn. Bọn họ xây lên những công trình vô tận, tạo ra những nấc thang vĩ đại kéo lên thiên đường mà bọn họ tin rằng hắn ở đó, hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ với một ý niệm cho rằng bọn họ đang khinh nhờn mình, hắn đã tận diệt chủng loài đó.


    Tại thời điểm nhàm chán cực độ, hắn đã nhớ về cái chủng tộc ấy, thời điểm vinh quang của bọn họ tràn đầy, thời điểm nấc thang lên thiên đường gần được hoàn thành, hắn đã từng đố kị với sự vui vẻ của bọn họ. Hắn cho rằng, thời điểm mình dập tắt cái niềm vui có được từ thành quả lao động ấy chính là thứ mình không thể có được. Và khi đập tan sự vui vẻ ảo tưởng giả tạo đó, chính là lúc hắn thấy phấn khích nhất, cũng là lúc hắn cảm thấy được ưu việt nhất. Đó là thời điểm hắn ý thức được sự ưu việt tối thượng của bản thân.



    Hắn muốn một lần nữa tận hưởng cái cảm giác ưu việt đó. Hắn khao khát chúng phát điên lên được. Hắn quyết định tạo ra cái giống loài vui vẻ đó một lần nữa, lần này hắn sẽ kiên nhẫn chờ thật lâu, thật lâu. Tận mắt nhìn thấy chúng phát triển đến đỉnh cao rồi lại phá hủy, sau đó lại kiến tạo, như vậy cuộc đời này sẽ đỡ nhàm chán biết bao.


    Hắn muốn ở một bên quan sát từng bước phát triển của giống loài mà hắn gọi là "con người" này, nhưng lại sợ chính mình không chịu được sự nhàm chán qua vô số năm tháng như thế, vậy phải làm thế nào đây !?


    Đáp án tốt nhất hắn nghĩ ra được, chính là tự biến bản thân mình thành con người. Không phải một mà là vô số con người. Ẩn sâu bên trong họ, hưởng thụ niềm vui từ những giấc mơ họ có được, không phải những cảm xúc mạnh mẽ ấy sẽ theo hắn vĩnh viễn hay sao !?


    Hắn tạo ra loài người, ban cho bọn họ một phần linh hồn của mình, biến chúng thành những giấc mơ, thỏa mãn mọi nguyện vọng của bọn họ ở một không gian khác. Cùng tận hưởng cảm giác vinh quang, thành tựu, thậm chí cả sự sợ hãi của bọn họ qua những giấc mơ và ác mộng. Rồi hắn cứ như vậy ngủ say, chờ đến một ngày, khi mà thời điểm nấc thang lên thiên đường một lần nữa được xây lên, hắn sẽ lại xuất hiện, hủy diệt những vọng tưởng nối tiếp qua nhiều thế hệ ấy. Rồi cứ thế tiếp tục những vòng lặp ấy đến vô hạn.


    Phải rồi, chính là như vậy.


    Tạo ra một thế giới có chứa vô số mơ ước. Cùng trải nghiệm niềm vui nỗi buồn, sáng tạo và hủy diệt, đây chính là thế giới trong mơ của hắn.


    Còn bản thân hắn, lại ẩn trong giấc mơ của mỗi người trên thế giới đó.


    Điều này lý giải vì sao chúng ta có thể mơ khi bộ não đã hoàn toàn ngủ say, khi chúng ta không còn là chúng ta nữa. Một con người khác sẽ xuất hiện ở thế giới trong mơ, đối mặt với những cảm xúc nguyên thủy nhất mà thoải mái tận hưởng hoặc sa đọa.


    Đó là thế giới trong mơ được xây dựng cho một phần nhỏ của chúa được trải nghiệm những cảm xúc ấy.


    Đó cũng là nơi chúa tồn tại.


    Trong mỗi giấc mơ của chúng ta.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý - Phản hồi
    Lần sửa cuối bởi zozohoho, ngày 30-05-2015 lúc 19:41.
    Tacgiaviet. com
    Cộng đồng tác giả Việt Nam.

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Gitchi Gitchi Goo,kazuu,mcgh991,motsach1710,ngocnghechvn,phungnamthien,Thạch Anh,Thiện Lương Ác Ma,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status