TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 26 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 127

Chủ đề: Đỉnh Thiên Truyền Thuyết - Miên Lý Tàng Châm - Hoàn thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển một: Việt quốc phong vân
    Chương 11: Đến Thiên Sơn

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01



    Nam Vân chắp tay nói:

    - Huynh đài, đây có phải là anh em hay bằng hữu gì thân thích gì với ngươi không?

    Đối với hạng người bí hiểm chưa rõ lai lịch như Đoàn Ngọc, Nam Vân hoàn toàn không dám hành động lỗ mãng.

    - Không. Ta chả quen biết gì với hắn cả.

    Nam Vân nghe Đoàn Ngọc nói thế thì sắc mặt kỳ quái hỏi tiếp:

    - Nếu đã không quen thì sao lại xen vào chuyện này của tại hạ?

    Đoàn Ngọc cười nhẹ:

    - Chẳng qua ta thấy cũng sắp tới lúc thi thố tại Thiên sơn rồi, không muốn mọi người phí công lực vì những chuyện cỏn con này thôi.

    Nam Vân gật đầu, vốn tưởng Đoàn Ngọc sẽ gây khó dễ gì, nào ngờ thấy hắn thân thiện như vậy thì trong lòng gã cũng an tâm. Nam Vân nhìn gã thanh niên áo đen nói:

    - Hôm nay nể mặt vị huynh đệ này ta tha cho ngươi, nếu còn lần sau… hừ, đừng có trách Nam Vân này độc ác.

    Nam Vân nói xong lạnh lùng quay lưng đi, bỏ ra đứng ở một góc khác.

    Đoàn Ngọc mỉm cười, bước tới vỗ vai gã thanh niên áo đen, trấn an gã. Nào ngờ đáp lại sự chân thành của Đoàn Ngọc lại là một ánh mắt lạnh lùng. Gã áo đen cúi gầm mặt, hừ nhẹ một cái sau đó gạt tay Đoàn Ngọc ra, đứng dậy đi tới chỗ khác.

    Chờ gã áo đen đi xa rồi Trương Cuồng mới nói:

    - Đệ thấy chưa. Đệ giúp hắn, nhưng hắn sẽ không biết ơn đệ. Hơn nữa còn cảm thấy việc đệ bảo vệ hắn là một sự nhục nhã nữa.

    - Kỳ lạ, rõ ràng hắn đưa ánh mắt cầu xin tương trợ mà, sao bây giờ lại…


    Đoàn Ngọc đưa tay gãi gãi đầu, hắn vẫn chưa hiểu tại sao gã thanh niên áo đen kia lại lật lọng nhanh đến thế.

    Trương Cuồng đáp:

    - Đệ mấy năm về trước chắc chỉ lo tu luyện nội khí, ít khi đi ra ngoài lịch lãm nên không biết. Tu chân giới bên ngoài vốn khốc liệt, là nơi cốt nhục tương tàn, huynh đệ bán rẻ lẫn nhau. Bởi vì ở tu chân giới không hề có sự áp chế của pháp luật, người mạnh là người được nắm quyền sinh sát. Đệ kinh nghiệm còn non kém, mai mốt hãy cùng ta đi lịch lãm một phen thì sẽ hiểu rõ.

    Đoàn Ngọc thở dài, khẽ gật đầu. Hắn cũng cảm thấy hiểu biết về lòng người của bản thân quá kém, nhưng mà dù sao hắn cũng không muốn trở thành một kẻ tự tư tự lợi, lạnh lùng vô cảm như những tu sĩ khác.

    Chợt giữa bầu trời quảng trường phát ra một tiếng nổ to thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

    Cùng lúc tiếng trống ở quảng trường vang lên ồn ã, đây là tiếng trống do quân đội triều đình đánh lên. Tiếp theo đó là những âm thanh “vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”. Hàng loạt phàm nhân đứng bao quanh quảng trường đều hướng về giữa quảng trường quỳ rạp xuống, chỉ còn hơn một ngàn người tu đạo vẫn đứng thẳng lưng, vì họ được phép không quỳ.

    Một người thân hình cao lớn, mình khoác long bào, đầu đội mũ kim tuyến tướng mạo oai nghiêm bước lên ngồi trên chiếc ghế vàng ở đài cao chính giữa quảng trường. Giọng nói y sang sảng vang lên như chuông ngân:

    - Chúng khanh gia, các vị hương thân phụ lão bình thân!

    Vị hoàng đế này tuy là một phàm nhân, nhưng võ công trần thế thì lại có vẻ khá cao, cho nên âm thanh phát ra từ miệng y cũng vang vọng khắp quảng trường, không hề cần người nào trợ âm.

    - Đa tạ hoàng thượng ân điển!

    Chúng tu sĩ cùng binh lính đồng thời hô vang, sau đó đứng thẳng dậy.

    Hoàng đế mỉm cười, nói tiếp:

    - Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng với Việt quốc chúng ta. Bởi vì sau năm năm, đất nước chúng ta lại sản sinh ra một thế hệ người tu đạo xuất sắc mới. Đây chính là niềm vinh dự cùng kiêu hãnh của Việt quốc!

    - Tất cả đều nhờ thánh ân của hoàng thượng!


    Đến lúc này toàn bộ những người tu đạo xuất hiện trong quảng trường đều không kìm nén nổi xúc động mà cúi gập người, đồng thanh hô lớn.

    Bản thân có thể được trở thành niềm kiêu hãnh của đất nước, trong cuộc đời còn gì đáng để tự hào hơn thế.

    Trương Cuồng đưa tay chỉ về phía bên trái hoàng đế, nói nhỏ với Đoàn Ngọc:

    - Nhìn kìa, cô nàng Tư Tư của của ngươi đang ở phía đó.

    Đoàn Ngọc nhìn theo hướng chỉ của Trương Cuồng thì phát hiện ra Trần Tư Tư đang ngồi trên một chiếc ghế cách hoàng đế không xa, đang ngồi trò chuyện với một gã thanh niên áo vàng, nhưng gã này không phải Bạch Vô Thiên.

    Chợt Đoàn Ngọc lại thấy Trần Tư Tư nhìn về phía mình, sau đó nói nhỏ gì với gã áo vàng kia. Chỉ thấy gã áo vàng gật gật đầu, rồi nở một nụ cười vô cùng nguy hiểm về phía Đoàn Ngọc.

    - Chết rồi, con ả này vẫn đang thù hằn chuyện ban nãy đây mà.

    Đoàn Ngọc bị nụ cười của gã kia làm cho dựng tóc gáy. Nhìn gã khí tức mạnh mẽ, chắc cũng tu vi cũng gần bằng Trương Cuồng, phen này hắn quả là thảm rồi.

    Trương Cuồng cười ha hả, khoát tay nói:

    - Đừng sợ tên khốn đó. Một mình đệ đánh không lại thì cả hai chúng ta cùng đánh hắn!

    Đoàn Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại đã có Trương Cuồng đứng ra hậu thuẫn, nên tạm thời hắn cũng chẳng cần lo ngại gì.
    Hắn chuyển sang tập trung theo dõi mấy vị tu sĩ đang xuất hiện giữa bầu trời. Mấy tu sĩ này vẫn đang đứng yên bất động ở đó, chờ hoàng đế trò chuyện xong với những người tham gia dự tuyển ở dưới.

    - Hôm nay từ năm đại môn phái tu đạo ở Việt quốc. Thiên Kiếm tông, Thần Thể môn, Vũ Hoá môn, Phượng Hoàng viện cùng Tinh Đạo tông cử đến năm vị tu sĩ. Năm vị này sẽ tiếp dẫn các ngươi đến Thiên sơn tham gia khảo luyện.

    - Hãy vì Việt quốc mà không ngừng cố gắng phấn đấu. Các ngươi đều là niềm tự hào của chúng ta. Ta Trần Cảnh xin tiễn các ngươi một đoạn.


    Giọng hoàng đế oang oang hào sảng, chứa đầy hùng khí vang lên trong quảng trường. Cùng lúc năm tu sĩ kia nhìn nhau gật đầu, họ phất tay một cái. Chỉ thấy một vòng tròn sáng xuất hiện trong quảng trường, bao bọc toàn bộ người tham gia tuyển chọn ở đây lại.

    - Đi!

    Một vị tu sĩ quát lớn. Sau tiếng quát ánh sáng vàng loé lên chiếu sáng cả một vùng trời, hơn ngàn người cũng biến mất, trả lại một quảng trường trống không đầy yên ắng.

    ………………….

    Thiên sơn là một trong những ngọn núi cao và đẹp nhất tại Việt quốc.

    Từ xưa đến nay chẳng ai biết Thiên sơn cao đến đâu, người đứng dưới chân núi nhìn lên không hề thấy được đỉnh, vì đỉnh của ngọn núi này đã được mây ngũ sắc bao bọc, từ đó toả ra một ánh sáng mỹ lệ lung linh và huyền ảo.

    Hơn nữa ở xung quanh chân núi Thiên sơn dường như có tồn tại pháp thuật, khiến người ta mỗi khi đi đến gần đều bị lạc vào một đám sương mù trắng xoá, cuối cùng phải quay lại nơi khởi hành.

    Nhưng đó chẳng qua là cái nhìn của người phàm trần, trong mắt tu đạo giới Việt quốc thì Thiên sơn này chẳng có gì quá bí ẩn. Nó vô cùng nổi tiếng, và là thánh địa của những người tu luyện theo trường phái dùng kiếm trong tu đạo giới.

    Lúc này hơn ngàn người tham gia dự tuyển được truyền tống thẳng tới đỉnh Thiên Sơn.

    Sừng sững trước mặt họ lúc này là một toà cung điện rất lớn, thậm chí dường như còn lớn hơn cả hoàng cung nơi trần gian, từ nó toát ra một khí chất thanh cao thoát tục, không vướng chút bụi trần. Có một tấm biển màu ngọc bích đẹp đẽ treo trên cánh cửa lớn của toà cung điện này, trên tấm biển ghi mấy chữ rồng bay phượng múa màu đỏ tía: Thái Huyền điện.

    Đoàn Ngọc cùng Trương Cuồng được truyền tống đến cùng nhau. Khoảnh khắc khi Đoàn Ngọc hiện thân ra thì hắn ngay lập tức ói mửa một tràng dài.

    - Khốn khiếp, đây là truyền tống trận được ghi chú trong sách sao? Chẳng phải nói là rất êm ả, hoàn toàn không gây phản ứng phụ cho người dùng sao? Mẹ nó chứ, oẹ oẹ.

    Trương Cuồng cười khổ, vội vã lấy tay xoa lưng cho Đoàn Ngọc, đồng thời vung tay trái lên phóng ra Hoả Thuật, mau chóng dọn sạch mấy vết ói dưới đất. Thiên Kiếm tông quy củ rất nghiêm minh, nếu để họ biết được có một tên tu sĩ cảnh giới Thai Tức nho nhỏ dám ói trên thánh địa của họ thì Đoàn Ngọc mất đầu là cái chắc.

    Nhưng cũng may cho Đoàn Ngọc là những tên tu sĩ xung quanh đều đang mải mê ngắm nhìn sự hùng vĩ của Thái Huyền điện cùng phong cảnh nơi đây, nên chẳng ai quan tâm tới hắn. Đoàn Ngọc ói mửa xong thì đưa tay chùi mép, mặt mày trở nên tái nhợt. Những gì ghi về truyền tống trận trong sách là thật, chẳng qua tình huống dị ứng với truyền tống trận của hắn là đột biến, trước nay chưa từng gặp mà thôi.

    Đoàn Ngọc đưa mắt nhìn về Thái Huyền điện, không khỏi hâm mộ nói:

    - Đây là nơi ở của người tu đạo sao? Đúng là y hệt như tiên đình ghi trong sách. Những người kia tu luyện ở đây thời gian dài, chẳng trách khí chất ai nấy cũng thanh cao phong nhã, chẳng khác gì tiên nhân trong truyền thuyết, khiến cho người phàm nhầm tưởng.

    Những người Đoàn Ngọc nói đến ở đây là hơn hai mươi đệ tử mình mặc áo trắng, trên ngực áo và sau lưng có hình thái cực trắng đen, thần sắc nghiêm trang đang đứng canh gác bảo vệ nơi cổng của Thái Huyền điện. Trương Cuồng gật đầu, sau đó khẽ nhắc nhở:

    - Quy củ trong tu đạo giới là không được dùng thần thức tra xét tu vi lẫn nhau. Hành động đó bị coi là xúc phạm. Còn nữa, trên đỉnh Thiên sơn mọi người chỉ được phép đi bộ, nếu dùng linh khí hay phi kiếm để di chuyển thì lập tức bị sẽ đệ tử Thiên Kiếm tông tiền trảm hậu tấu.

    Đoàn Ngọc gật đầu, ra vẻ hiểu rõ. Đối với một gã cuồng ngạo không sợ trời không sợ đất như Trương Cuồng mà còn phải nói vậy, xem ra Đoàn Ngọc lần đầu tới Thiên Kiếm tông không cẩn thận không được.

    Chợt từ Thái Huyền điện có một người đàn ông đi bộ ra. Người này nhìn tướng mạo thì tầm khoảng ba mươi tuổi, ria mép gọn gàng, trên người mặc một bộ thường phục nâu đen, trông rất khác biệt với những tên đệ tử đang đứng canh gác.

    Những tên đệ tử kia khi thấy người này xuất hiện thì đều cung kính chắp tay cúi đầu, đồng thanh hô lớn:

    - Kính chào Thanh Thuỷ sư thúc!

    Đám tu sĩ tham gia tuyển chọn ở dưới bao gồm Đoàn Ngọc, Trương Cuồng cũng vội vã làm theo:

    - Kính chào Thanh Thuỷ chân nhân!

    Vị Thanh Thuỷ chân nhân này chính là một trong bảy đại trưởng lão của Thiên Kiếm tông, sư đệ của chưởng môn Lý Đạo Tông. Người này tính tình lãnh đạm, chỉ loay hoay đi lại trong tông môn, rất ít khi ra ngoài. Hiện tại Lý Đạo Tông đã rời khỏi Việt quốc, cho nên lúc này Thanh Thuỷ toàn quyền xử lý mọi việc trong tông.

    Người đàn ông tên Thanh Thuỷ khẽ gật đầu, sau đó đứng trước cửa Thái Huyền môn, đưa mắt nhìn xuống hơn bọn họ.

    - Không tệ, lần này quả nhiên là lần có số người tham gia khảo thí tốt nhất trong hai mươi năm nay.

    Ngừng một chút rồi y nói tiếp:

    - Đại hội tuyển chọn đệ tử của ngũ phái sau ba ngày nữa mới diễn ra. Trong ba ngày này Thiên sơn chúng ta cho phép các ngươi tự do tham quan, chỉ trừ cấm địa của bổn tông ở phía bắc cầu Thông Thiên là không được bén mảng. Nếu có người phát hiện các ngươi đến gần đó, thì không cần biết nguyên nhân thế nào đều giết hết.

    Nghe đến đây mọi người bên dưới đều hoảng sợ. Âm thầm ghi nhớ vị trí phía bắc có trọng địa của Thiên Kiếm tông, không nên tới gần.

    - Còn nơi ăn uống ngủ nghỉ thì đến tối sẽ có người thông báo cho các ngươi biết. Được rồi, các ngươi tự do tham quan đi.

    Thanh Thuỷ chân nhân nói xong lặng lẽ đi ngược lại vào trong Thái Huyền điện, trên khuôn mặt chẳng bộc lộ một tí cảm xúc nào.

    Nhìn đoàn người đang dần dần giải tán. Trương Cuồng vỗ vai Đoàn Ngọc cười nói:

    - Đi thôi nào. Mục đích Thiên Kiếm tông làm vậy chính là vì muốn gây ấn tượng sâu sắc với đám tu sĩ mới đến chúng ta, để sau đợt tỷ thí trên lôi đài, những người giỏi nhất sẽ có thiên hướng nghiêng về tông môn họ nhiều hơn.

    Đoàn Ngọc gật đầu, hắn cũng muốn đi vòng vòng xung quanh, kiến thức xem cái “đệ nhất tông môn Việt quốc” này rốt cuộc có hình dáng thế nào.

    ………………………………………… …



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile











    Góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...wpost&t=106822
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 14-02-2015 lúc 21:50.
    ---QC---
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bá Văn Đạo,Bestfriend,dnna261,hailam1991,handsome,mrtuanth991,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Tây Tử Phượng,Thần Chiến,Tiếu Thiên Long,Trời Xanh Mang Mang,Trương Vô Kỵ,vietstars,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển một: Việt quốc phong vân
    Chương 12: Mua công pháp tu luyện

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01



    Đoàn Ngọc cùng Trương Cuồng trước hết đi một vòng từ phía Đông sang Nam, rồi lại từ Nam sang Tây. Nói chung, khung cảnh ở Thiên Kiếm tông rất đẹp, lại có nhiều kỳ quan đặc biệt mới lạ, mà có lẽ chỉ ở trong mơ Đoàn Ngọc mới dám tưởng tượng tới.

    Trong lúc tham quan Đoàn Ngọc đã biết được đỉnh Thiên Sơn này còn nối với bốn ngọn núi khác. Mà gọi chúng là ngọn núi thì cũng không đúng, bởi vì bốn ngọn núi này, thực chất chính là bốn mảnh đất diện tích to lớn lơ lửng trong không trung. Giữa chúng và đỉnh Thiên sơn được nối với nhau bởi bốn cây cầu dài bằng đá, bên cầu mây trắng vờn quanh, đứng trên cây cầu đá này nhìn xuống cơ hồ thấy hết được khung cảnh trời đất ở dưới, tạo cho người ta một cảm giác lâng lâng bay bổng, như được hoá thân thành thần tiên đích thực vậy.

    Ở phía Bắc chính là cầu Thông Thiên, nối liền với Trọng địa của Thiên Kiếm tông.

    Ở phía Nam là cầu Vấn Đạo, nối liền với nơi tu luyện của các trưởng lão, cùng với chưởng giáo trong tông. Nơi này linh khí lờn vờn dày đặc, hít vào một hơi cũng đủ làm người ta thoải mái đến tận tâm can. Tuy nhiên, mặc dù đã được Thanh Thuỷ chân nhân cho phép mọi người tự do tham quan, nhưng những đệ tử trấn thủ cầu Vấn Đạo vẫn hạn chế, nghiêm cấm họ bước vào.

    Ở phía Tây là khu vực rộng lớn nhất, nhưng linh khí lại kém phần dày đặc, bởi vì đây là nơi tập trung chính của các đệ tử trong Thiên kiếm tông. Trong này có ngự hoa viên, hồ nuôi cá, rồi còn cả một trại nuôi yêu thú lớn khổng lồ.

    Chứng kiến nhiều thứ mới mẻ và lạ lùng đến vậy, trong lòng Đoàn Ngọc kinh ngạc không thôi. Thứ mà hắn ấn tượng nhất chính là khu trại nuôi yêu thú của Thiên Kiếm tông.

    Yêu thú trong thiên hạ cũng có đẳng cấp y hệt như tu đạo giả. Nếu ở người tu đạo tồn tại sáu cảnh giới là Thai Tức, Tiên Thiên, Quy Nguyên, Hoá Thần, Hoàn Hư, Vấn Đỉnh… thì ở yêu thú cũng tồn tại sáu cảnh giới tương đương. Có điều, những cảnh giới này không được đặt tên, mà chỉ được các tu đạo giả quy ước bằng con số, ví dụ như yêu thú cảnh giới Thai Tức thì gọi là yêu thú cấp một, Quy Nguyên thì gọi là yêu thú cấp ba…

    Nếu xét về sức mạnh hoang dã thì yêu thú mạnh hơn tu đạo giả một chút, nhưng tu đạo giả lại có trí tuệ, cộng thêm những món linh khí cùng thuật pháp thần kỳ cho nên luôn thắng thế và thu phục được yêu thú. Tuy vậy, trong truyền thuyết đồn rằng, một khi yêu thú vượt qua được Phàm cảnh tức cảnh giới Vấn Đỉnh thì liền có thể hoá thành hình người, trí tuệ cũng không hề thua kém nhân loại.

    Trong trại yêu thú của Thiên Kiếm tông thì yêu thú lợi hại nhất chỉ là yêu thú cấp ba. Nhưng đừng coi thường nó, bởi vì hiện giờ tu vi của Chưởng môn Thiên Kiếm tông, Lý Đạo Tông năm nay đã hai trăm hai mươi bảy tuổi, mà tu vi cũng chỉ dừng lại ở cảnh cảnh giới Quy Nguyên mà thôi.

    Con đường tu đạo chông gai vô cùng. Mỗi lần đề thăng lên một cảnh giới thì thọ nguyên cũng chỉ tăng thêm một trăm tuổi. Nhưng cảnh giới càng lúc thì lại càng khó hơn, mà khoảng thời gian tu luyện thì vẫn vậy, cho nên số người có thể dùng số thọ nguyên ít ỏi ấy, mà vượt qua những cảnh giới từ Quy Nguyên trở lên không ai không là bậc kỳ tài tuyệt thế.

    Đoàn Ngọc càng nghĩ lại càng thở dài. Hắn quả thật chẳng biết tu vi của đám người Tu Chân Liên Minh kia cao tới cõ nào nữa, nghe trong sách ghi lại là trừ đạt đến cảnh giới Hoàn Hư thì mới có khả năng thoát khỏi tu chân tinh mình đang ở. Vậy đám người kia tu vi chí ít cũng như thế.

    Trương Cuồng thấy vẻ mặt đầy tâm trạng của Đoàn Ngọc thì liền hỏi:

    - Đệ làm sao vậy?

    Đoàn Ngọc lắc đầu:

    - Cũng chẳng có gì. Thôi, bên kia có rao bán đồ dùng. Chúng ta hãy qua đó xem thử đi.

    Bên cạnh trại yêu thú là một “khu chợ” lớn được các đệ tử trong Thiên Kiếm tông mở ra, nhằm mục đích trao đổi hàng hoá, đan dược, công pháp, cùng các loại yêu thú với nhau. Nơi đây thậm chí không những có đệ tử Thiên Kiếm tông, mà ngay cả những người môn phái khác cũng xuất hiện, thậm chí là cả những tán tu, phiêu bạt tứ hải trong tu chân giới. Nhiêu đó đủ thấy quy mô của khu chợ này lớn như thế nào.

    Đoàn Ngọc đi đến chỗ một tên áo vàng bán công pháp tu luyện. Chỉ nghe tên đó rao:

    - Sách pháp thuật cơ sở từ Thai Tức tầng mười hai trở xuống ba khối hạ phẩm linh thạch. Từ trung tầng Tiên Thiên trở xuống năm mươi khối hạ phẩm linh thạch.

    Linh thạch ở đây chính là ám chỉ một loại tiền bạc lưu thông trong tu đạo giới. Linh thạch là chính là một dạng kết tinh ở thể rắn của linh khí, tu sĩ có thể dùng nó để hút linh khí kết tinh này để tu luyện.

    Trước đây trong thời gian ba năm chờ đợi ở thành Hoá Long. Đoàn Ngọc cũng từng vào rừng săn bắt một số yêu thú. Tuy trong tay hắn không có linh thạch, nhưng lại có một số yêu đan cấp thấp, giá trị cũng ngang tầm với hạ phẩm linh thạch.

    Trương Cuồng thì dường như lại không mặn mà lắm với những pháp quyết này. Gã nói với Đoàn Ngọc:

    - Thôi, đệ cứ ở đây từ từ mà lựa chọn. Ta đi vài vòng xung quanh xem có gì chơi không.

    - Được. Huynh đi đi, không cần lo cho đệ.

    Nói xong Trương Cuồng liền quay lưng đi mất, để lại Đoàn Ngọc một mình cặm cụi với đống sách pháp quyết trước mặt.

    - Tâm đắc tu luyện các pháp quyết cơ sở như Hoả Thuật, Thuỷ Thuật.

    - Độn địa thuật.

    - Bạch Sơn kiếm thuật dành cho cảnh giới Thai Tức.

    Tuy nói là pháp quyết của bổn môn thì đệ tử không được bán ra, nhưng nếu là pháp quyết do y tự thu thập được trong tu chân giới, hay những loại pháp quyết quá phổ biến, hoặc do tự mình sáng tạo thì đương nhiên có quyền bán, và cũng chẳng ai cấm cản điều này.

    Những cuốn sách nói về pháp quyết thì Đoàn Ngọc chỉ chọn ra một cuốn “tâm đắc tu luyện các pháp quyết cơ sở”, cùng với một Độn địa thuật mà thôi. Riêng cuốn Độn địa thuật thì hơi mắc, hắn phải trả tới bảy viên nội đan yêu thú tương đương với bảy viên hạ phẩm linh thạch mới lấy được.

    Chợt ánh mắt Đoàn Ngọc dừng lại ở một cuốn sách màu xanh cũ kỹ rách nát, bên ngoài bìa cuốn sách có đề bốn chữ màu đen tuyền, nét bút nhìn rất hữu lực.

    Như Ý Tâm Kinh!

    Cái tên không quá bá đạo, ngược lại còn hơi mang vẻ nhu mì của phái nữ. Đoàn Ngọc nhún vai, tiện tay lật trang đầu tiên của cuốn sách ra, chỉ thấy ở trang này có một hàng chữ đề tựa, trên đó ghi:

    - Nhất tâm bất loạn, vạn niệm thành thiên! Trong lòng không tạp niệm thì tự nhiên được như ý!

    Dòng chữ khó hiểu này gợi cho Đoàn Ngọc một cảm giác lạ lùng, dường như hắn đã đọc được câu này ở đâu đó. Tên áo vàng thấy ánh mắt đắm đuối của Đoàn Ngọc thì chỉ khẽ nhếch mép:

    - Cuốn này à. Bảy lượng! Trả nhanh rồi lấy đi.

    - Sao lại mắc như vậy?


    Đoàn Ngọc cầm cuốn Như Ý Tâm Kinh cũ nát ra vẻ kinh ngạc.

    - Hừm. Cuốn sách này nghe đồn xuất phát từ thời thượng cổ, chính là một công pháp thượng thừa. Tuy nửa phần đuôi của sách đã bị nhoè chữ, nhưng mà chỉ nửa phần trước cũng đã lợi hại lắm rồi.

    Thấy Đoàn Ngọc bĩu môi, tên áo vàng vội nói thêm:

    - Trước đây Đại đệ tử của Thiên Kiếm tông là Lục Hàm Hư từng đem về nghiên cứu, nhưng sau đó không thể hiểu được, nên bán lại đây với giá sáu viên hạ phẩm linh thạch. Ngay cả người tài giỏi như Lục Hàm Hư mà cũng bó tay, ngươi thấy cuốn sách này có lợi hại không?

    Đoàn Ngọc nhìn cuốn cách trong tay mà bán tín bán nghi.

    Lục Hàm Hư mà tên áo vàng nhắc đến chính là đại đệ tử của Thiên Kiếm tông. Y là một đại thiên tài, năm nay chỉ mới tròn năm mươi tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, trong tông được xưng là tuyệt thế kỳ tài ngàn năm có một. Về ngộ tính của Lục Hàm Hư này thì không phải nói, trong tu chân giới Việt quốc từng truyền lại có người thấy Lục Hàm Hư trong một trận chiến với Âm Ma điện, cùng lúc đã sử dụng tới hơn hai mươi ba loại pháp thuật khác nhau, của bản tông có, mà tự học bên ngoài cũng có. Điểm quan trọng là tất cả đều được y sử dụng thành thục, giống như đã luyện tập vô số lần rồi.

    Phải biết rằng muốn thành thạo một môn pháp thuật, thì tu sĩ cần bỏ ra khoảng thời gian không hề ít, pháp thuật cấp thấp thì năm mười năm, còn pháp thuật cấp cao thì có tốn năm mươi năm, hay một trăm năm cũng là bình thường.

    Hắn đang định bỏ xuống thì chợt có một giọng nói nhỏ, yếu ớt mà quen thuộc khẽ vang lên bên tai.

    - Mua đi. Nhanh trả hắn bảy lượng!

    Đây chính là giọng nói của người mà hơn ba năm nay biệt tăm biệt tích. Hắc y nhân Hắc Phong.

    Đoàn Ngọc trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi, hắn vội vã quay đầu lại dáo dác tìm kiếm nhưng chẳng nhìn thấy ai cả.

    Tên áo vàng nhíu mày:

    - Này, thế nào? Ngươi có mua không?

    Đoàn Ngọc tìm không thấy Hắc Phong, nhưng vẫn vội đáp:

    - Được, đây là bảy viên hạ phẩm nội đan. Cuốn sách này ta lấy!

    Mua cuốn sách xong Đoàn Ngọc liền chạy đi khắp nơi để tìm xem Hắc Phong ở đâu. Đã ba năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng của y, thử hỏi làm sao mà không gấp rút cho được. Chợt hắn lại nghe tiếng Hắc Phong vang lên bên tai:

    - Đừng tìm nữa. Ta hiện tại chỉ còn một chút nguyên thần đang trú trong thân thể ngươi. Ngươi chỉ cần dùng ý nghĩ nói chuyện với ta là được rồi.

    Đoàn Ngọc nghe vậy liền hoảng sợ. Nguyên thần vốn là thứ chỉ có tu sĩ cảnh giới Hoá Thần mới tu luyện ra được. Nguyên thần cũng chính làm mọi tinh hoa của linh hồn tu sĩ, nhưng vì nguyên do gì mà Hắc Phong lại bị trọng thương đến nỗi phải đem nguyên thần trốn trong người hắn thế này?

    - Có phải là đám người Tu Chân Liên Minh kia gây ra không?

    Đoàn Ngọc nghiến răng nói.

    - Đúng vậy. Hôm đó phân thân kia của ta đã bị bọn chúng giết chết. Còn bản thể thì…

    Nói đến đây Hắc Phong ngập ngừng, Đoàn Ngọc đang định gặng hỏi thì chợt nghe Hắc Phong quát lớn trong tai:

    - Coi chừng!

    Đoàn Ngọc phản ứng rất nhanh, nhưng thuỷ chung vẫn không nhanh bằng bàn tay đang cướp lấy cuốn sách trên tay hắn. Ban nãy vì quá vội vàng tìm kiếm Hắc Phong, cho nên hắn vẫn chưa kịp cất cuốn sách Như Ý Tâm Kinh vào trong ngực.

    - Tên kia, đứng lại.

    Là một tên áo vàng, nhưng không phải tên bán sách hồi nãy. Hơn nữa hình dáng tên áo vàng này lại có vẻ quen thuộc, dường như Đoàn Ngọc đã gặp y ở đâu đó.

    Hắc Phong quát lớn:

    - Mau mau đuổi theo, tuyệt đối đừng để hắn cướp cuốn sách đó đi!

    - Được. Muốn cướp đồ của lão tử rồi bỏ chạy ư, phen này không đấm bầm hai mắt ngươi thì ta không phải Đoàn Ngọc!


    Đoàn Ngọc cũng quát to, sau đó phi thân đuổi theo người áo vàng kia.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile











    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 08-03-2015 lúc 21:01.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bá Văn Đạo,Bestfriend,dnna261,hailam1991,handsome,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Tây Tử Phượng,Thần Chiến,Tiếu Thiên Long,Trời Xanh Mang Mang,Trương Vô Kỵ,vietstars,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển một: Việt quốc phong vân
    Chương 13: Chỉ cần ngươi giữ vững bản tâm của mình, thì sẽ vĩnh viễn sẽ đứng trên kẻ khác!


    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01



    Tên áo vàng cướp cuốn sách của Đoàn Ngọc chạy nhanh như gió, đôi chân gã thoắt ẩn thoắt hiện làm thành một bộ pháp kỳ lạ, chỉ nhìn vào bước chân của gã thôi cũng đủ khiến Đoàn Ngọc hoa cả mắt.

    Tên áo vàng chạy liền một hơi chạy đến khu vực phía Bắc của Thiên Kiếm tông, gần chỗ cầu Thông Thiên, cứ mỗi lần Đoàn Ngọc bị bỏ xa thì tên này lại giảm tốc độ đi một chút, giống như cố tình muốn hắn đuổi kịp mình vậy.

    Sau vài lần như thế trong lòng Đoàn Ngọc liền có dự cảm không ổn, rõ ràng tên áo vàng này có mưu đồ, ý định của gã chắc chắn không phải chỉ là cướp sách, mà là dụ Đoàn Ngọc đến gần khu trọng địa này. Nghĩ đến đây Đoàn Ngọc dừng chân lại, không muốn tiếp tục rượt đuổi dẫn đến mắc mưu gã ta.

    - Đừng sợ, cứ rượt theo hắn cho ta. Vì cuốn Như Ý Tâm Kinh kia, ngươi dù có mất mạng cũng đáng lắm.

    - Điên à? Người mất mạng là ta chứ không phải ngươi đâu! Nếu Hắc Phong ngươi mạnh mẽ như lúc trước thì đương nhiên ta đây sẽ không sợ, nhưng hiện tại ngươi chỉ còn lại một chút nguyên thần, mà tu vi của các trưởng lão Thiên Kiếm tông nghe đồn là đã đạt tới đỉnh của Quy Nguyên cảnh rồi. Ta nghĩ bọn hắn một chưởng cũng đủ đánh chết ngươi.


    Hắc Phong nghe Đoàn Ngọc nói vậy thì bật cười:

    - Ngươi chỉ là một tiểu tu sĩ cảnh giới Thai Tức, làm sao biết hết được sự huyền diệu của những cảnh giới tiếp theo. Huống hồ, nguyên thần của ta cũng không phải nằm ở Phàm cảnh, mà đã siêu thoát Phàm cảnh tiến thẳng tới cảnh giới Đạo Sơ rồi.

    Những điều Hắc Phong nói hoàn toàn đúng. Đoàn Ngọc nghi ngờ lời y nói là bởi vì hắn không biết tại Ma giới, Hắc Phong chính là một trong mười tám vị ma tôn danh tiếng lừng lẫy, uy danh rung chuyển cả Ma giới, tu vi đã đạt đến trình độ không tưởng.

    Nhưng vì nhiệm vụ phá vỡ phong ấn thông đạo sang Nhân giới, mà y đã phải tiêu tốn hơn một nửa tu vi. Đến lúc vượt sang được Nhân giới thì lại bị quy tắc thiên địa nơi đây áp chế, khiến tu vi bị thụt giảm xuống cảnh giới Vấn Đỉnh hậu kỳ. Nhưng dù vậy, bọn người đặc sứ của Tu Chân Liên Minh cũng phải dùng hơn một trăm tên cùng cảnh giới Vấn Đỉnh mới truy sát y được.

    Đoàn Ngọc hỏi lại:

    - Cái gì mà Phàm cảnh, cái gì mà Đạo Sơ? Ta nghe không hiểu?

    Hắc Phong đáp:

    - Phàm cảnh gồm sáu cảnh giới Thai Tức, Tiên Thiên, Quy Nguyên, Hoá Thần, Hoàn Hư, Vấn Đỉnh… những cái này thì chắc ngươi cũng biết rồi, chúng gọi chung là Phàm cảnh. Còn Đạo Sơ là cảnh giới nằm trên Phàm cảnh, cũng là bước hai của con đường tu đạo, tu sĩ tu luyện đến đây thì thọ nguyên tăng vụt, phi thiên độn địa, không gì không làm được.

    Y nói tiếp:

    - Nhưng những thứ này hiện tại ngươi nghe không hiểu đâu! Cứ yên tâm đi! Nếu như ngươi nghe theo lời ta, tương lai thậm chí còn thể siêu thoát Đạo Sơ Chi Cảnh, trở thành vương giả một phương nữa kìa.

    Đoàn Ngọc im lặng gật đầu.

    Sau biến cố xảy ra về ba năm trước ở thôn Vĩnh Lạc, Hắc Phong đột ngột biến mất. Đến nay hoá ra y vẫn luôn theo sát Đoàn Ngọc, ở bên cạnh quan tâm hắn. Lúc này trong lòng Đoàn Ngọc vị trí của Hắc Phong rất đặc biệt.

    Y như một người bạn, cũng như một vị tiền bối, và là người duy nhất hiện tại Đoàn Ngọc cảm thấy có thể tin tưởng.

    …………………….

    Đoàn Ngọc gắng sức rượt theo tên áo vàng kia, cuối cùng cả hai đã đến gần phạm vi cầu Thông Thiên, trọng địa của Thiên Kiếm tông.

    Đoàn Ngọc đưa mắt nhìn về phía cầu Thông Thiên, chỉ thấy nơi này hiện giờ chẳng hề tồn tại bóng dáng một tên đệ tử canh gác nào. Nếu không phải có một tấm bia đặt ngay đầu lối đi ở cầu, bên trên ghi mấy chữ chứa đầy sát khí” Cấm Địa Thiên Kiếm Tông, kẻ bước vào, chết”, thì có lẽ, Đoàn Ngọc cũng không nghĩ đây là nơi quan trọng gì đó.

    Tên áo vàng kia rốt cuộc cũng dừng lại. Y quay người lại nhìn Đoàn Ngọc, trên miệng nở một nụ cười tươi.

    Đoàn Ngọc giật mình quát:

    - Thì ra là ngươi!

    Kẻ xuất hiện trước mắt Đoàn Ngọc lúc này chính là cái tên ngồi cạnh hoàng đế lúc ở quảng trường thành Hoá Long. Hôm ấy, Đoàn Ngọc thấy Trần Tư Tư chỉ chỏ về phía mình, sau đó to nhỏ với tên này thì trong lòng đã có dự cảm không hay, nào ngờ nhanh như vậy hắn đã tìm đến đây gây sự.

    Tên áo vàng mỉm cười, chắp tay nói:

    - Tại hạ Trần Vũ Sinh, hân hạnh gặp mặt Đoàn công tử!

    Nhìn Trần Vũ Sinh mặt mày thân thiện, miệng cười tươi như hoa, sự cảnh giác trong lòng Đoàn Ngọc bất giác cũng thấp đi một chút.

    Chợt hắn nghe tiếng Hắc Phong quát lớn bên tai:

    - Thằng ngốc, đừng bao giờ mất đi cảnh giác với đối phương. Ngươi kinh nghiệm vừa non nớt, lòng dạ lại lương thiện, sau này khi đi ra ngoài tu đạo giới, đối diện với mấy lão quái vật sống mấy trăm mấy vạn năm, tên nào tên nấy đều cáo già nham hiểm, đến lúc đó ngươi có một trăm cái mạng cũng chết không đủ!


    Đoàn Ngọc khẽ gật đầu. Chân khí trong đan điền bắt đầu được điều động sẵn sàng, chỉ cần tên kia có động tĩnh gì kỳ lạ thì hắn sẽ xuất ra Hoả Thuật, đánh một đòn chớp nhoáng.

    Nói về Hoả thuật này thì cũng thật kỳ lạ. Đây là một trong những pháp thuật cơ sở mà Đoàn Ngọc thích nhất. Hắn thường xuyên luyện tập nó mà bỏ qua những pháp thuật khác như Thuỷ Thuật, Mộc Thuật, Kim Thuật.

    Trong ba năm, đến hiện tại hắn đã có thể xuất ra một con hoả long dài chừng ba trượng, có sức sát thương cực lớn. Điều này một phần nhờ chân khí trong đan điền hắn được áp súc khá nhiều, nhưng lý do chính là do sự cố gắng luyện tập chuyên cần không ngừng nghỉ của hắn.

    Chỉ thấy Trần Vũ Sinh cười cười nói:

    - Đoàn Ngọc huynh sao lại căng thẳng đến vậy? Hôm nay ta lôi kéo huynh đến đây chẳng qua là có chuyện muốn bàn. Chẳng liên quan gì đến Tư Tư muội muội đâu.

    Đoàn Ngọc nhíu mày:

    - Tư Tư muội muội? Ngươi gọi nàng ta là muội muội, bản thân lại mang họ Trần. Chẳng lẽ là người trong hoàng thất?

    Trần Vũ Sinh gật đầu:

    - Đúng.Ta chính là cháu ruột của hoàng đế. Cha ta ở phàm trần chính là Trần nhị vương gia, Trần Thích.

    Trần Thích này Đoàn Ngọc đã từng nghe danh, y là đương triều nhất phẩm tướng quân, em trai cùng cha khác mẹ của hoàng đế, cùng với ông nội của Bạch Vô Thiên là một cặp mãnh tướng lập không biết bao công lao hãn mã cho Việt quốc, đương thời rất được người dân kính trọng.

    - Thì ra là người nhà Trần đại tướng quân! Thất kính, thất kính! Chẳng qua huynh dụ một tiểu tu sĩ nho nhỏ như ta tới nơi cấm địa này để làm gì? Có biết là sẽ khiến cho cả hai ta gặp hoạ mất đầu không?

    Nói xong Đoàn Ngọc chờ phản ứng của Trần Vũ Sinh. Nào ngờ y vẫn chỉ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh nói:

    - Đúng là có một việc quan trong cần nhờ.

    Đoạn Trần Vũ Sinh ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh cầu Thông Thiên một lần nữa, đến lúc chắc chắn không có ai mới nhỏ giọng:

    - Đoàn huynh có hứng thú hay không cùng ta đột nhập vào cấm địa của Thiên Kiếm tông?

    - Cái gì?


    Đoàn Ngọc vừa nghe xong đã trợn trừng hai mắt, nếu không phải khoảng cách giữa hắn và Trần Vũ Sinh quá xa thì hắn cũng đã vung tay đấm cho y mấy phát.

    - Muốn dụ dỗ một tên tiểu tu sĩ Thai Tức tầng sáu vào cấm địa của đệ nhất tông môn Việt quốc? Ngươi tưởng ta ăn đất thay cơm à?

    Đoàn Ngọc bực mình quát:

    - Mau trả lại cuốn sách cho ta, bằng không ta sẽ gọi người tới đây tố cáo ngươi xâm phạm cấm địa này.

    Trần Vũ Sinh hốt hoảng xua tay:

    - Huynh cứ bình tĩnh nghe ta nói. Thực ra ta được lệnh của sư phụ đến đây thâm nhập vào cấm địa Thiên Kiếm tông, tu vi của người rất cao, cũng là Quy Nguyên cảnh ngang với chưởng môn Thiên Kiếm tông. Có điều bản thể của người nếu xuất hiện, thì sẽ lập tức bị người Thiên Kiếm tông phát hiện. Cho nên sau khi ta đến đây, sư phụ ta sẽ dùng bí thuật mượn thân xác ta để xâm nhập vào cấm địa này.

    Đoàn Ngọc nhíu mày:

    - Ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc một tên tu sĩ nhỏ bé như ta thì có công dụng gì?

    Trần Vũ Sinh đáp:

    - Rất đơn giản. Sư phụ ta cần một người mang máu huyết bình thường xâm nhập vào cấm địa, sau đó phá giải cấm chế. Bởi vì máu huyết sư phụ ta có chút đặc biệt, ngay cả ta cũng thế, mà trong cấm địa lại tồn tại cấm chế xung khắc rất mạnh đối với loại máu huyết của chúng ta, chỉ có đối với người thường mới giảm đi đôi chút.

    Đoàn Ngọc đang suy nghĩ thì chợt nghe Hắc Phong lên tiếng:

    - Tên này và sư phụ của hắn đều là người tu ma. Trong máu huyết có chứa ma khí, có lẽ cấm chế của cấm địa nơi đây chủ yếu là phòng tránh ma đạo xông vào.

    Đoàn Ngọc nghe xong liền lạnh lùng nhìn Trần Vũ Sinh nói:

    - Hừ. Các ngươi là người trong ma đạo? Muốn định lôi ta xuống vũng bùn này ư, đừng hòng!

    Trần Vũ SInh thấy Đoàn Ngọc biết được thân phận thật sự của mình thì liền kinh ngạc. Nhưng y cũng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại.

    - Hoá ra Đoàn Ngọc huynh cũng không phải là hạng tu sĩ thông thường. Chẳng hay sư phụ là ai?

    Hắc Phong nói nhỏ:

    - Cứ khai bừa một cái tên cho hắn sợ. Bảo sư phụ ta cũng là tu sĩ Quy Nguyên cảnh đỉnh phong, sắp sửa đột phá lên cảnh giới Hoá Thần, đạo danh là Hư Không tử.

    Đoàn Ngọc y lời nói theo. Trần Vũ Sinh nghe xong sắc mặt liền biến đổi, hai cặp lông mày nhăn nhúm lại. Chợt từ giữa trán Trần Vũ Sinh xuất hiện một luồng khí đen, trong chớp mắt luồng khí đen này đã nhanh chóng lan ra khắp mặt, rồi toàn bộ thân thể của y. Từng thớ thịt trên người Trần Vũ Sinh co rút mạnh, y cắn môi đến chảy máu để không khỏi phải la to lên vì thống khổ. Nhưung cảnh tượng này chỉ kéo dài chừng vài khắc. Lát sau, những luồng khí đen cuối cùng đã ngấm toàn bộ vào thân thể Trần Vũ Sinh rồi mất hút. Cùng lúc ánh mắt Trần Vũ SInh trở nên âm trầm, nụ cười trên miệng cũng tắt ngấm, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

    Trần Vũ Sinh phát ra giọng nói ồm ồm:

    - Ranh con, đừng nói láo ta. Hiện tại trong Việt quốc chẳng có tên tu sĩ nào có tu vi Quy Nguyên cảnh đỉnh phong tên là Hư Không tử.

    Đoàn Ngọc bị sự biến đổi đột ngột của Trần Vũ Sinh làm cho giật bắn mình, hắn cảm thấy khí tức của Trần Vũ Sinh bây giờ cực kỳ khủng bố, hệt như chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể dí chết hắn vậy.

    Hắc Phong vẫn bình tĩnh cười cười, nói bên tai Đoàn Ngọc:

    - Tên sư phụ ma đầu của Trần Vũ Sinh đã thao túng thân thể y rồi. Hiện tại tu vi của y vụt lên tầm Quy Nguyên cảnh sơ kỳ. Bây giờ ngươi đã biết mỗi cảnh giới khác nhau như thế nào chưa? Thai Tức so với Tiên Thiên thì chỉ như cọp với dê, mà Tiên Thiên so với Quy Nguyên thì cũng chẳng khác gì voi so với kiến. Tương tự ta cũng vậy, tuy hiện giờ ta chỉ còn lại chút ít nguyên thần, nhưng một khi ra tay thì cả tu sĩ Việt quốc này gộp lại cũng không đủ đỡ một đòn.

    Đoàn Ngọc cố gắng đè nén sự sợ hãi, hỏi lại:

    - Thế thì tại sao ngươi không cho y biết sự lợi hại của chúng ta đi!

    Hắc Phong đáp:

    - Đừng vội. Cứ từ từ, tên kia chỉ đang thử xem ngươi nói thật hay nói dối thôi. Ngươi cứ đóng mặt ngầu cho ta, bảo đảm hắn sẽ chẳng dám làm gì. Tu đạo, chính là so thử trái tim kẻ nào sắt đá hơn, lòng dạ kẻ nào cứng rắn hơn. Chỉ cần ngươi giữ vững bản tâm của mình, thì vĩnh viễn sẽ đứng trên kẻ khác. Câu này, ngươi nên nhớ kỹ!



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile











    Góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...wpost&t=106822
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 14-02-2015 lúc 21:51.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Bá Văn Đạo,Bestfriend,dnna261,hailam1991,handsome,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Tây Tử Phượng,Thần Chiến,Tiếu Thiên Long,Trời Xanh Mang Mang,Trương Vô Kỵ,vietstars,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển một: Việt quốc phong vân
    Chương 14:Tiến vào cấm địa


    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01




    Trần Vũ Sinh thấy Đoàn Ngọc đứng đơ ra một hồi thì mất kiên nhẫn quát:

    - Sao? Bị ta nói trúng tim đen rồi phải không thằng ranh con?

    Đoàn Ngọc chợt ngẩng mặt lên, lạnh lùng hỏi lại:

    - Ngươi mới nói gì?

    - A, thằng ranh con này…

    Trần Vũ Sinh máu nóng nổi lên, y đưa tay phải lên cao, một luồng ma khí cực mạnh ngưng tụ trên tay y, dùng thế Thái Sơn Áp Đỉnh, cơ hồ có thể giáng xuống đầu Đoàn Ngọc bất cứ lúc nào.

    Vốn tưởng rằng Đoàn Ngọc sẽ sợ, nhưng mà Trần Vũ Sinh không ngờ khoé miệng Đoàn Ngọc chỉ nở cười chế giễu, biểu tình như chẳng quan tâm lắm. Thậm chí Đoàn Ngọc còn hất cằm lên kênh ngược lại y, bước chân hùng hổ sấn tới.

    - Ranh con? Ngươi vừa gọi ta là ranh con à?

    Đoàn Ngọc quát lớn:

    - Sao? Câm rồi à? Nếu để cho sư phụ ta biết ngươi gọi ta là ranh con thì sẽ lột da xẻ thịt ngươi, moi tim uống máu ngươi. Nhìn ngươi sợ hãi như vậy chắc cảnh giới cũng chỉ khoảng Quy Nguyên sơ kỳ thôi phải không, hừ, chỉ là một thằng oắt con cảnh giới thấp chủng mà cũng dám bố láo bố toét trước mặt ta.

    - Ngươi!

    Quả nhiên Trần Vũ Sinh không hề dám manh động, y giận tím tái cả mặt, miệng cả nửa buổi chỉ thốt được một chữ “ngươi”, nhưng thuỷ chung vẫn chẳng dám làm tổn thương Đoàn Ngọc dù chỉ một cọng tóc.

    - Con bà mày!

    Đoàn Ngọc được đà lấn tới, tung một cước về phía Trần Vũ Sinh khiến y giật mình tránh né. Cách biệt cảnh giới giữa hai người quá xa cho nên Đoàn Ngọc cũng không thể đá trúng y, nhưng mà đối với y thì đây là một đòn sỉ nhục tinh thần khủng khiếp.

    Hắc Phong thấy vậy liền cười lớn:

    - Được lắm tiểu tử. Rất có tiền đồ. Sau này khi ra ngoài tu đạo giới ngươi cũng phải bá đạo ngang tàng như thế mới được, cứ học hỏi theo phong cách tên đại ca Trương Cuồng của ngươi ấy!

    Đoạn Hắc Phong nói tiếp:

    - Nhưng như thế đủ rồi. Trước mắt cứ hợp tác với tên ma đạo này, xâm nhập vào trong cấm địa kia, tăng thêm kinh nghiệm, đồng thời xem thử có gì cho ngươi dùng được không. Cứ yên tâm, có ta bảo vệ, dù là nguy hiểm đến đâu cũng không cần lo sợ!

    Giọng Hắc Phong chắc nịch, mang trong đó ý vị hứa hẹn làm điểm tựa cho Đoàn Ngọc, điều này khiến hắn cảm động không thôi.

    Bên phía kia, Trần Vũ Sinh giận đến run người, cả một bầu khí đen lờn vờn xoay quanh thân thể y, chỉ cần y muốn thì liền có thể bóp chết Đoàn Ngọc, nhưng y không dám. Trần Vũ Sinh nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy Đoàn Ngọc vốn không hề sợ sệt khi biết mình là tu sĩ cảnh giới Quy Nguyên, hơn nữa, còn ngang nhiên sỉ nhục y, vậy là chắc mẩm mười phần tên “Hư Không tử” kia có thật rồi, chỉ không biết hắn ta là cao thủ phương nào, tại sao trước nay không hề hiện thân trong tu chân giới Việt quốc?

    Có câu thêm một người bạn thì bớt đi một kẻ thù. Trong tu đạo giới đầy rẫy nguy hiểm như vậy, cho dù có là một kẻ tu vi thấp hơn mình một chút, thì Mộc Vị cũng không nguyện ý chuốc lấy oán thù. Phải biết rằng tu luyện lên cảnh giới này không dễ, ai lại ngu ngốc hành động bất cẩn, dẫn đến chuốc hoạ vào thân.

    Nhưng mà bây giờ nếu tha cho tên ranh con trước mắt này thì lại mất mặt quá.

    Đang chưa biết xử trí ra sao, thì chợt Trần Vũ Sinh thấy Đoàn Ngọc đằng hắng mấy cái, chỉnh sửa lại áo quần nghiêm trang, rồi nói:

    - Vừa rồi có gì đắc tội, mong Trần tiền bối bỏ qua cho. Tại hạ vừa dùng thiên lý truyền âm kể rõ sự tình nơi này, sư phụ nói cứ hợp tác với tiền bối, xong việc ngài sẽ đến đây ngay.

    - Cái gì?

    Nghe ngữ khí Đoàn Ngọc vừa rồi cực kỳ ôn hoà, chẳng hề còn bộ dạng du côn giống mới nãy, Trần Vũ Sinh trong lòng cũng đành khen tên này da mặt dày. Có điều nghe hắn nói sư phụ hắn, tức Hư Không tử đồng ý cho hắn hợp tác với mình, Trần Vũ Sinh liền cảm thấy hoang mang.

    Từ cảnh giới Quy Nguyên trở xuống thì tu sĩ vẫn chỉ được coi là một con người bình thường, sau khi tiến giai lên cảnh giới Hoá Thần, toàn bộ tinh hoa trong linh hồn đã chuyển thành “nguyên thần”, giúp mạng sống tu sĩ không còn bị lệ thuộc vào thân xác. Cho dù có chặt đầu một tu sĩ cảnh giới Hoá Thần thì y vẫn có thể đoạt xá người khác, trọng sinh thêm một lần nữa.

    Trong điển tịch ghi lại, tu sĩ một khi đề thăng lên cảnh giới Hoá Thần thì thần thức có thể vươn xa đến ngàn vạn dặm, thậm chí bao phủ cả một quốc gia. Ở đây, chắc hẳn tên Hư Không tử kia đã lưu lại một đạo thần thức trên người Đoàn Ngọc, nhờ đó giúp cho cả hai dễ dàng liên lạc với nhau.

    - Sư phụ ngươi quả thật là Quy Nguyên cảnh đỉnh phong sao?

    Trần Vũ Sinh hỏi lại. Trong lòng thầm nghĩ tên này đã xuống nước trước, thì bản thân cũng không mất thể diện lắm, thôi thì làm hoà vậy.

    Đoàn Ngọc gật đầu một cách tự nhiên:

    - Ừm.

    Chợt thấy Trần Vũ Sinh móc ra từ trong ngực một chiếc hộp nhỏ màu nâu, trên vỏ hộp có vẽ đầy những hoa văn kỳ lạ. Ánh mắt Trần Vũ SInh nhìn chiếc hộp một cách đầy luyến tiếc, nhưng sau đó đành thửo dài đưa cho Đoàn Ngọc, nói:

    - Đây là lễ vật của ta gửi Hư Không tử đạo hữu, phiền ngươi chuyển dùm, cứ nói là Mộc Vị ở Âm Ma điện tặng. Trong chiếc hộp này có phong ấn một củ nhân ngàn năm đã tu luyện thành linh trí, kẻ ăn vào tu vi sẽ gia tăng mạnh.

    Đoàn Ngọc nghe xong cũng hiểu ra, tên Mộc Vị này nghe “sư phụ” của hắn đã sắp tiến lên cảnh giới Hoá Thần thì sợ hãi, cho nên bây giờ muốn hối lộ, xây dựng mối quan hệ đây mà. Nhưng dù sao Đoàn Ngọc cũng phải hỏi ý kiến Hắc Phong trước. Chỉ nghe Hắc Phong nói:

    - Tuỳ ngươi. Từ bây giờ ta sẽ không xen vào nữa, ngươi cứ tự mình làm mọi việc, đến lúc nào nguy hiểm nhất thì ta sẽ xuất hiện bảo vệ cho ngươi. Phải như vậy thì ngươi mới mau trưởng thành được.

    - Là sao? Ngươi định bỏ rơi ta à?


    Đoàn Ngọc hốt hoảng hỏi lại, nhưng quả nhiên Hắc Phong không trả lời nữa.

    - Thôi vậy, thế thì đành tự lực cánh sinh thôi.

    Đoàn Ngọc thở dài, đưa tay nhận lấy hộp quà của Mộc Vị, rồi đáp:

    - Đa tạ Mộc tiền bối quan tâm, món đồ này ta nhất định sẽ gửi tới tận tay sư phụ. Còn bây giờ thời gian đã trễ, chúng ta mau bắt đầu xâm nhập vào cấm địa, kẻo người Thiên Kiếm tông lại phát giác ra.

    Mộc Vị gật đầu, y đưa tay huýt nhẹ một tiếng, lập tức từ phía nam có bốn tên tu sĩ đi tới. Những tên này là những kẻ tham gia tuyển chọn đệ tử, nào ngờ lại chính là người do Mộc Vị cài vào.

    Lúc này một tên trong bọn chúng đang xốc nách một bé gái mặc áo đỏ tầm bảy mười hai tuổi, miệng cô bé đã bị khoá chặt bằng một tấm đạo phù cho nên ngoài không ngừng giãy dụa thì chẳng làm được gì cả.

    Bốn tên vừa tới nơi đã lập tức quỳ xuống đất, cung kính thưa với Mộc Vị:

    - Thưa sư phụ, chúng con đã lén bắt được Lý Tiểu Phượng, đứa con của Lý Đạo Tông tới đây.

    Mộc Vị sắc mặt mừng rơn nhìn cô bé Lý Tiểu Phượng nói:

    - Được lắm. Lần này các ngươi đã lập công lớn. Con bé này là Phượng Hoàng chi thể, một trong những thể chất tu đạo tốt nhất. Phải dùng máu của thân thể loại này thì mới có thể khai mở phong ấn bên trong được.

    Cái gì? Dùng máu một đứa bé gái bảy mười hai tuổi hiến tế để mở phong ấn? Đoàn Ngọc vừa nghe đã rợn da gà với cách làm của Mộc Vị.

    Nhưng đây chỉ là do Đoàn Ngọc chưa chứng kiến những thủ đoạn kinh khủng khác trong ma đạo, mà ở Việt quốc điển hình chính là Âm Ma điện. Tổ chức này đã có lần huyết sát cả một thành trì phàm nhân gần vạn người để tế luyện một pháp bảo. Sự việc lần đó đã dấy lên nỗi phận hận sâu sắc trong lòng tu đạo giới Việt quốc, nhưng vì thế lực của Âm Ma điện quá lớn, cơ hồ còn mạnh hơn cả Thiên Kiếm tông cùng Vũ Hoá môn gộp lại cho nên chính đạo mới không dám vọng động.

    Mộc Vị tu vi tuy là Quy Nguyên cảnh, nhưng ở Âm Ma điện thân phận cũng chỉ là một trưởng lão thấp bé bình thường, thế mới biết sự đáng sợ của Âm Ma điện.

    Thấy tâm tình của Đoàn Ngọc trầm đi, Hắc Phong đột nhiên xuất hiện lên tiếng:

    - Lần này ta phải xuất hiện nhắc nhở ngươi, những việc như thế này tốt nhất là ngươi nên bàng quan đứng nhìn. Lý do thứ nhất là bản thân ngươi chỉ là tu sĩ Thai Tức, thua xa ngàn vạn lần gã Mộc Vị, cho dù ngươi muốn cứu đứa bé gái kia thì cũng lực bất tòng tâm. Thứ hai, để tiến vào được cấm địa, thì đúng là phải có hy sinh. Sau này cũng vậy, muốn có được thành quả thì phải đổ máu, đừng nghĩ ta tàn nhẫn độc ác. Tu chân giới chính là nơi tàn nhẫn độc ác như vậy đấy. Nếu như ngươi muốn không muốn thì sau hôm nay, hãy trở về nhà làm một phàm nhân, quên việc cứu bọn người Trần Minh cùng báo thù đi.

    Đoàn Ngọc lòng trầm hẳn xuống, nhưng cuối cùng đành thở dài gật đầu. Hắc Phong đang trú trong đầu Đoàn Ngọc cảm thấy hắn quả thật nghe lời mình thì mới yên tâm, tiếp tục ẩn đi, để cho Đoàn Ngọc tiếp tục tự hành động.

    Mộc Vị hướng về phía cầu Thông Thiên, cắn đầu ngón tay phải chảy máu, sau đó đưa lên không trung viết thành một đạo phù văn bằng máu. Viết xong đạo phù văn này sắc mặt y liền trở nên tái nhợt, nhưng y vẫn cắn răng tiếp tục đưa ngón tay phải lên, một đạo ma khí xuất hiện nơi đầu ngón tay, y lại tiếp tục dùng ma khí này vẽ chồng lên phù văn bằng máu.

    Sau khi Mộc Vị vẽ xong thì hai phù văn một bằng máu một bằng khí đen dung hợp lại, tạo thành một phù văn lớn màu đỏ sẫm như máu bầm, từ nó toả ra khí tức vô cùng kỳ dị. Ở trong đó, Đoàn Ngọc còn mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét giống như của âm hồn quỷ dữ.

    - Đây là Mộc Vị ta đã dùng bảy bảy bốn chín thân thể tinh huyết của những thiếu nữ trinh trắng sinh vào ngày cực âm tạo thành. Đạo phù văn này gọi là Huyết Âm ma văn, có thể giúp chúng ta phá bỏ phong ấn đầu tiên tại cầu Thông Thiên.

    Đoàn Ngọc nghe xong lại một phen nữa kinh hồn táng đảm. Trong lòng hắn thầm chửi Mộc Vị quá sức biến thái, nhưng nhìn sang mấy tên đồ đệ của Mộc Vị lại thấy ánh mắt bọn chúng hâm mộ không thôi. Quả nhiên bọn người trong ma đạo chẳng ai là tốt lành.

    - Sao thế Đoàn Ngọc?

    Mộc Vị thấy thần sắc kỳ lạ của Đoàn Ngọc thì nhíu mày hỏi. Đoàn Ngọc thu lại tâm tình, chỉ nhạt giọng đáp:

    - Chẳng có gì. Bây giờ ngươi cần máu của ta đúng không?

    Mộc Vị gật đầu. Đoàn Ngọc không nói nhiều nữa, chỉ lẳng lặng cắt trên cổ tay, lấy ra một ít máu đưa cho Mộc Vị.

    Về việc dùng máu tu sĩ chính đạo để phá giải phong ấn, thì Đoàn Ngọc thật sự không hiểu một điều. Tại sao Trần Vũ Sinh phải dụ dỗ hắn đến đây để “hợp tác”, mà không phải là bắt đại một tu sĩ nào đến, sau đó giết chết lấy máu, hoặc là giết ngay chính Đoàn Ngọc cũng được.

    Đoàn Ngọc chỉ thầm phỏng đoán rằng Trần Vũ Sinh nghe theo lời Trần Tư Tư, muốn hãm hại giày vò hắn. Cho nên mới nói hợp tác cùng vào bên trong cấm địa, nhưng thực chất là muốn dùng hắn làm con tốt thí để mở đường. Nơi này đã gọi là cấm địa, nguy hiểm ắt sẽ đầy rẫy, cần một tên tiên phong thí nghiệm hy sinh cũng đúng.

    Nhưng tất nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của Đoàn Ngọc, còn sự thật thế nào thì chỉ có Trần Vũ Sinh mới biết.

    Phía kia, Mộc Vị sau khi lấy được máu của Đoàn Ngọc thì vội dung nhập nó vào Huyết Âm ma văn, khiến ma văn này biến đổi một lần nữa, từ màu đỏ bầm chuyển sang một màu tía yêu dị. Mộc Vị khẽ phất tay, Huyết Âm ma văn lập tức như một đạo ánh sáng bắn tới đầu bên kia cầu Thông Thiên.

    Ma văn khi vừa tới nơi liền giống như va phải mặt nước, khiến không gian nơi đó nhiễu loạn đôi chút, tạo nên một cảnh tượng thần kỳ vô cùng, giống như khi người ta ném một viên đá xuống hồ làm thành sóng vậy. Đoàn Ngọc chưa kịp hết kinh ngạc, thì đã thấy chỗ ma văn tiếp xúc với màn chắn vô hình vừa rồi xuất hiện một cánh cửa tròn, bên trong chỉ thấy gió lớn cuồn cuộn, sâu hút không thấy đầu bên kia.


    - Chúng ta đi nào.

    Mộc Vị mỉm cười, phất tay một cái rồi ung dung đi vào cánh cửa này. Nối sau lưng y chính là bốn tên đệ tử vác cô bé áo đỏ trên vai. Còn Đoàn Ngọc trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng cũng nhanh chân bước vào.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile












    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 08-03-2015 lúc 21:01.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

  8. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,Bá Văn Đạo,dnna261,hailam1991,handsome,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Tây Tử Phượng,Thần Chiến,Tiếu Thiên Long,Trời Xanh Mang Mang,Trương Vô Kỵ,vietstars,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển một: Việt quốc phong vân
    Chương 15:Phá giải phong ấn


    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01




    Bọn người Mộc Vị, Đoàn Ngọc sau khi qua được đầu bên kia cầu Thông Thiên, đoạn nối liền với mảnh đất phía bắc Thiên Kiếm tông, thì nơi đây lập tức sương mù phủ kín, khiến tất cả chẳng còn thấy được gì nữa. Nhưng chỉ trong chốc lát sương mù đã tản ra, một khung cảnh lạ lùng chợt hiện lên trước mắt cả bọn.

    Một không gian hoàn toàn khác với khi đừng từ bên ngoài cầu Thông Thiên nhìn vào!

    Không gian này như một mảnh thiên địa trơ trọi. Xung quanh không một bóng cây ngọn cỏ, trên dưới không có một bóng mây hay mặt trời nào.

    Chỉ có một toà tháp cao sừng sững gồm mười ba tầng lầu!

    Trên cánh cửa phía dưới lầu một của tháp treo một tấm biển màu đỏ, trên viết ba chữ rồng bay phượng múa màu đen tuyền: Tàng Kiếm các!

    Nhưng nơi đây không chỉ tồn tại một ngọn tháp, mà bên dưới ngọn tháp còn xuất hiện hai mươi gã đệ tử Thiên Kiếm tông đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, thần thái nghiêm trang hướng về Tàng Kiếm các này tu luyện. Theo hô hấp của những người này, có thể thấy rõ từ ngôi Tàng Kiếm các xuất hiện từng đoàn ánh sáng nhỏ đủ màu sắc, kích thước bằng cây kim dung nhập vào cơ thể họ, tạo nên một cảnh tượng vô cùng phi thường.

    Nhưng họ dường như vẫn còn chưa biết đã có ma đạo tu sĩ thâm nhập được vào nơi đây.

    Mộc Vị nhìn những đệ tử này, khoé miệng nở nụ cười nhạt. Y xoè tay ra, đưa cho Đoàn Ngọc một tấm mặt nạ hình quỷ dữ, nói:

    - Ngươi mau đeo cái này vào, bọn chúng trừ phi đạt tới cảnh giới Quy Nguyên hậu kỳ, bằng không, sẽ không thể nhìn được thấy mặt thật của ngươi. Về sau, ngươi vẫn có thể tham gia Đại hội tuyển chọn đệ tử.

    Tuy không biết vì sao Đoàn Ngọc có một vị sư phụ tu vi cao như vậy, mà vẫn muốn gia nhập vào ngũ đại môn phái, nhưng Mộc Vị cũng không tiện hỏi. Y biết có một số chuyện người ta phải giữ bí mật cho nhau.

    Đoàn Ngọc gật đầu, đeo tấm mặt nạ quỷ này vào. Khuôn mặt của mặt nạ màu trắng bệch đầy những vết sẹo ngang dọc, hai mắt của mặt nạ trợn trừng lộ ra vẻ đầy sát khí, bây giờ, nhìn Đoàn Ngọc chẳng khác nào một tên hung thần ác sát vừa từ dưới cõi U Minh hiện lên.

    Phía bên kia, tên đệ tử mặc đạo bào trắng ngồi hàng đầu đột nhiên cử động mạnh, gã xoay người lại, mở hai mắt ra. Đôi mắt ngập tràn thần quang mạnh mẽ bắn về Mộc Vị cùng Đoàn Ngọc. Nhưng dù gã có phản ứng nhanh đến đâu, cũng khó lòng nhanh bằng tu sĩ Quy Nguyên cảnh.

    Chỉ thấy Mộc Vị cười nhạt một tiếng, một luồng khói đen chớp mắt đã bao phủ hết hai mươi gã đệ tử này, khiến họ không thể cử động được. Đến bây giờ tất cả mới hốt hoảng phát hiện có kẻ vừa xâm nhập vào cấm địa.

    Mộc Vị nhìn gã thanh niên có cặp mắt tinh anh kia, có chút tán thưởng nói:

    - Không hổ là đại đệ tử của Thiên Kiếm tông. Lục Hàm Hư, chúng ta lại gặp nhau rồi!

    Thì ra gã kia chính là Lục Hàm Hư! Đoàn Ngọc nhìn về phía gã trong lòng không khỏi kinh ngạc. Gã này thần thái tinh minh, hai mắt mạnh mẽ, thân hình lại đều đặn cân đối, sau lưng gã đeo một thanh bảo kiếm vỏ ngoài màu lam nhạt. Nhìn Lục Hàm Hư không hề giống tiên nhân, nên nói gã giống một thiếu hiệp trừ gian diệt ác nơi võ lâm phàm trần thì đúng hơn.

    Lục Hàm Hư tức giận nhìn Mộc Vị quát lớn:

    - Ma đạo lớn mật, dám ngang nhiên xông vào cấm địa của Thiên Kiếm tông!

    Mộc Vị cười cười hỏi:

    - Xông vào thì làm sao? Bằng vào một tên Tiên Thiên trung kỳ như ngươi mà đòi cản ta sao?

    - Ngươi!


    Lục Hàm Hư đỏ mặt không nói nên lời. Gã cũng biết khoảng cách giữa mình và Mộc Vị quá xa, Mộc Vị chỉ cần nửa đầu ngón tay cũng có thể giết chết được gã. Nhưng hôm nay để cho ma đạo ngang nhiên xông vào cấm địa, chính là tạo thành nỗi sỉ nhục lớn của tông môn, đối với điều này Lục Hàm Hư còn cảm thấy khó chịu hơn là việc bị Mộc Vị giết chết.

    - Hừ, cho dù phải liều cái mạng này ta cũng không để cho các ngươi huỷ hoại thanh danh Thiên Kiếm tông. Hạo Nhiên, xuất!

    Lục Hàm Hư buông tiếng quát lớn, thanh kiếm sau lưng thoát khỏi chiếc vỏ màu lam nhạt bắn thẳng lên trời, lưỡi kiếm toát ra ánh sáng bạc như ánh trăng, xé toang màn ma khí dày dặc đang trùm lên người gã. Tiếp theo Lục Hàm Hư mũi chân khẽ chạm đất, lấy đà phóng nhanh qua kẽ hở đó, thoát khỏi màn khí đen, lộn người ra phía sau.

    Thanh Hạo Nhiên kiếm xong việc lập tức rơi trở về tay Lục Hàm Hư, động tác của gã hoàn toàn không có chút dư thừa nào, hiển nhiên đã được tính toán rất kỹ.

    Mộc Vị thấy vậy bật cười vỗ tay:

    - Hay, hay lắm! Quả nhiên không hổ danh xưng Đại đệ tử của Thiên Kiếm tông, đệ nhị thiên tài, tuổi chỉ chưa tới bốn mươi mà tu vi đã đạt đến Tiên Thiên trung kỳ, lại có bản lĩnh không tệ.

    Lục Hàm Hư không quan tâm đên lời khen của Mộc Vị, nhưng khi liếc mắt nhìn sang cô bé áo đỏ thì sắc mặt gã liền biến đổi, thét lớn:

    - Tiểu Phượng muội muội! Tên ma đầu khốn khiếp, ngươi định làm gì muội ấy?

    - Không làm gì cả, chẳng qua chỉ muốn huyết tế con bé này để phá giải phong ấn trên cánh cửa kia thôi!

    Mộc Vi liếm môi, ánh mắt độc ác nhìn về cánh cửa bằng gỗ đen của Tàng Kiếm các. Đoàn Ngọc đưa mắt nhìn theo về hướng đó thì thấy trên cánh cửa này, bên cánh trái có khắc hình một con chim phượng hoàng màu đen đang ngẩng cao đầu, tương tự bên cánh phải lại khắc hình một con giao long cũng màu đen đang giương nanh múa vuốt, bộ dáng trông rất uy vũ.

    Đến đây, trong lòng Đoàn Ngọc đã đoán ra được vài phần sự việc. Ban nãy hắn có nghe Mộc Vị nói Lý Tiểu Phượng thân mang Phượng Hoàng chi thể, dùng máu huyết có thể giải trừ được phong ấn. Vậy mười phần là liên quan tới hình con chim phượng khắc trên cánh cửa kia. Nhưng mà nếu theo suy luận đúng đắn, thì hẳn muốn phá giải phong ấn cần phải có thêm một người mang Long thể tương đương mới được. Vậy người đó là ai đây?

    Lục Hàm Hư sắc mặt âm trầm, Lý Tiểu Phượng vốn là con gái Lý Đạo Tông, chưởng môn Thiên Kiếm tông. Cô bé này vốn là một trong ba đại thiên tài của Thiên Kiếm tông, năm nay mới chỉ mười hai tuổi nhưng cảnh giới đã đạt tới Thai Tức tầng sáu, nghe dự đoán của các trưởng lão thì nhiều khả năng cô bé này sẽ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên khi vừa tròn mười bảy tuổi, tư chất như vậy đúng là vô cùng kinh thế hãi tục.

    Người Thiên Kiếm tông vốn dĩ coi Lý Tiểu Phượng như một bảo bối vô giá, luôn bảo vệ cô bé rất kỹ càng nghiêm chỉnh. Nhưng ngặt nỗi Lý Tiểu Phượng bẩm sinh tính cách đã hiếu động, ham thích rong chơi bên ngoài.

    Cô bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc lại lanh lợi thông minh dị thường, cộng thêm tu vi khá cao khiến cho những đệ tử trong tông rất khó quản thúc, luôn bị cô bé qua mặt trốn ra ngoài chơi.

    Những lần đi chơi lúc trước đều an toàn, nhưng lần này, Lý Tiểu Phượng đã vấp phải cạm bẫy có chủ đích từ đám người Mộc Vị. Bốn tên đệ tử của y đều là tu sĩ Thai Tức đỉnh phong tầng mười ba, thế nên Lý Tiểu Phượng không hề có cơ hội trở tay và bị bắt gọn.

    Nếu hôm nay Lý Tiểu Phượng có mệnh hệ gì thì Thiên Kiếm tông đúng là đã tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, việc này khiến Lục Hàm Hư tuy rất muốn liều mạng với Mộc Vị nhưng cũng đành phải ngừng lại để suy nghĩ kỹ càng.

    Lục Hàm Hư im lặng hồi lâu, chợt gã hít sâu vào một hơi, sau đó thở dài nói:

    - Nếu như ta chỉ cách cho ngươi tiến vào Tàng Kiếm các mà không phải giết Tiểu Phượng muội muội, ngươi có đồng ý không?

    - Hàm Hư! Huynh không được làm thế!


    Mười chín tên đệ tử Thiên Kiếm tông đồng thời hét lớn.

    Tàng Kiếm các chính là trọng địa Thiên Kiếm tông, là nơi ẩn chứa huyền cơ của họ, chính là nhờ Tàng Kiếm các này mà Thiên Kiếm tông suốt ngàn năm qua luôn duy trì ưu thế là đệ nhất tông môn của Việt quốc. Lúc này Lục Hàm Hư có ý định dẫn dắt người của Âm Ma điện xâm nhập vào, nếu để chúng lấy đi thứ quan trọng gì trong đó thì cả bọn có chết cũng không đền hết tội.

    Chỉ thấy Mộc Vị trầm mặt xuống, quát:

    - Câm mồm!

    Đồng thời theo giọng nói Mộc Vị phát ra, màn khói đen đang bao phủ mười chín tên đệ tử kia liền xảy ra biến hoá, khói đen phân tán ra hình thành từng luồng, sau đó chui thẳng vào thất khiếu của họ, khiến khuôn mặt họ biến dạng, hình thành đủ loại biểu cảm như kinh sợ, la hét, khóc lóc...

    Chỉ trong giây lát khung cảnh đã trở về trạng thái im lặng. Mộc Vị phất áo, màn khói đen trở lại lòng bàn tay, chui vào đan điền y. Cùng lúc gương mặt y lộ ra nét thoả mãn.

    Linh hồn của mười chín tên đệ tử kia đã bị Mộc Vị dùng một loại ma pháp cực kỳ tà ác của Âm Ma điện, Hoá Hồn đại pháp để thôn phệ cắn nuốt. Điều này giúp y khôi phục một phần lớn nguyên khí đã mất sau khi phá giải phong ấn đầu tiên ở cầu Thông Thiên.

    Lục Hàm Hư tận nhìn thấy hành động tàn ác của Mộc Vị nhưng cũng đành buông tay bất lực, gã hiện giờ ngoài việc vớt vát hy vọng bảo vệ Lý Tiểu Phượng ra thì chẳng còn ý nghĩ gì khác.

    Mộc Vị liếm môi nói:

    - Sao nào? Ngươi sẽ dẫn ta vào trong Tàng Kiếm các phải không? Nhớ đừng nên gạt ta, chỉ cần ta muốn thì cả ngươi và con bé này đều chết trong tức khắc!

    - Được! Nhưng ngươi phải thề trước trời đất, sau khi vào Tàng Kiếm các xong thì phải thả ngay Tiểu Phượng ra!

    Mộc Vị cười nhạt, gật đầu, đưa tay lên thề độc:

    - Trời đất chứng giám, ta, Mộc Vị xin thề nếu sau khi vào được Tàng Kiếm các mà không thả Lý Tiểu Phượng, thì sẽ bị vạn kiếm xuyên tâm, chết không toàn thây, hồn sa vào U Minh đạo, vĩnh viễn chết không được siêu thoát.

    Lục Hàm Hư nghe thế thì cũng tạm thời yên tâm. Ở trong tu chân giới rất coi trọng lời thề, vì tu sĩ tu hành theo quy tắc của trời đất, cho nên trời đất ảnh hưởng rất nhiều đến tâm cảnh cùng tu vi của bọn họ. Nếu đã là lời thề có sự chứng giám của trời đất mà còn dám giả dối, thì mười phần sẽ bị lời thề ứng nghiệm.

    - Được. Nay ta sẽ dùng khẩu quyết của Thiên Kiếm tông cùng một ít máu của Tiểu Phượng muội muội để mở cửa, ngươi chỉ cần cắt nhẹ ở cổ tay muội ấy một chút là được rồi.

    Mộc Vị gật đầu, y lời cắt nhẹ một đường trên cái cổ tay trắng nõn nà của Lý Tiểu Phượng trong sự ánh mắt sợ hãi của cô bé, sau đó dùng một chén ngọc hứng lấy. Lục Hàm Hư tuy vô cùng đau lòng, nhưng cũng đành nhắm mắt cho qua.

    Đoàn Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm, rất may là hắn không phải chứng kiến cảnh một cô bé mười hai tuổi bị hiến tế đến chết. Đến giờ phút này, Đoàn Ngọc mới hiểu ở tu chân giới có thực lực là có tất cả, có thực lực thì tất cả mọi việc đều do một tay mình sắp xếp, tất cả mọi người đều phải theo ý mình. Hắn thầm nhủ sau hôm nay phải cố gắng tu luyện, đồng thời ra ngoài lịch lãm mở mang thêm kiến thức cho bản thân, mai sau ở tu chân giới mới tránh khỏi cảnh bị người ta bắt nạt.





    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile











    Góp ý tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/show...wpost&t=106822
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 14-02-2015 lúc 21:51.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,Bá Văn Đạo,Bestfriend,dnna261,hailam1991,handsome,ngocnghechvn,sytant,tadivedau,Tây Tử Phượng,Thần Chiến,Tiếu Thiên Long,Trời Xanh Mang Mang,Trương Vô Kỵ,vietstars,
Trang 3 của 26 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status