TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 26 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 16242526
Kết quả 126 đến 127 của 127

Chủ đề: Đỉnh Thiên Truyền Thuyết - Miên Lý Tàng Châm - Hoàn thành

  1. #126
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển ba: Hắc Thủ vươn mình!
    Chương 127: Củ cải trắng

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01







    Nghe Minh Dịch nói vậy, Bạch Trường Vân quay người lại nhìn chằm chằm y. Cả Hỏa Thần Điện như nín thở, không khí trở thành trương cung bạt kiếm.

    Có điều Minh Quá Long vẫn chẳng quan tâm bất kỳ điều gì, gã vẫn không ngừng ra chiêu dồn ép Bạch Thế Kính, làm lão không ngừng hộc máu mồm, mặt mày trắng bệch, xem ra đã sức cùng lực kiệt.

    Bạch Trường Vân nheo mắt, nhàn nhạt hỏi Minh Dịch:

    - Có thật chỉ cần bước ra ngoài thì sẽ chết?

    Minh Dịch chắp hai tay sau lưng, ngực hơi ưỡn lên, đáp:

    - Ngươi cứ thử rồi sẽ biết.

    Đúng lúc này, trong đại điện bỗng vang lên tiếng quát của Minh Quá Long:

    - Nhân Long Cửu Thức, Cửu Long Quy Nhất!





    ***









    Sau khi Bạch Đằng Phi thi triển chiêu Hỏa Nhãn Thiên Yêu thì trong mắt y xuất hiện hai cột lửa trắng đen quét tới bọn người Trương Cuồng, Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa, làm bọn họ phải rất chật vật mới né tránh được. Nhưng cứ mỗi lần lách người sang thì lại bị con phượng hoàng lửa trên không trung quấy phá, làm họ rất bực mình.

    Bạch Đằng Phi hừ lạnh. Y muốn lại khua tay lên kết ấn, định tung một chiêu cuối cùng giải quyết hết tất cả những người ở đây. Chiêu thức này phải là tu sĩ Quy Nguyên mới thi triển được, nhưng dù sao y cũng đã là Tiên Thiên Đại viên mãn, cảnh giới không cách biệt quá nhiều. Chiêu thức này chính là Long Hỏa Xuất Động, biến thứ ba của Hỏa Thần Quyết!

    Khi Bạch Đằng Phi thi triển ra chiêu này thì hai cột lửa trong đôi mắt y và cả con phượng hoàng đang bay trên không trung cũng bị tan rã ra, sau đó tụ lại giữa không trung biến thành một đầu rồng! Có điều, đầu rồng này có màu đục, chứ không trắng đen như lúc trước nữa.

    Phương Thế Nghĩa hoảng sợ nói:

    - Đây là pháp thuật của tu sĩ Quy Nguyên, giờ phút này không được giữ sức nữa, hãy toàn tâm toàn ý chống đỡ y.

    Bạch Chính Tâm và Trương Cuồng gật đầu, di chuyển tới sát bên cạnh Phương Thế Nghĩa.

    Trương Cuồng thì tập hợp chân khí trong người đến cực hạn, còn Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa thì sử dụng linh lực của mình, chuẩn bị tung ra một đòn sinh tử.

    Con rồng màu đục kia lượn lờ xung quanh thân hình của Bạch Đằng Phi, khí tức cực kỳ khủng bố. Y liếc ra sau nhìn Đoàn Ngọc, trong ánh mắt hiện lên vẻ sát khí, như muốn nói với Đoàn Ngọc rằng giải quyết xong ba người trước mắt thì y sẽ đến đây, mà lột da rút gân hắn.

    Ánh mắt này làm Đoàn Ngọc có hơi hoảng sợ, nhưng hắn vẫn làm như lạnh lùng, quay sang đâm Lục Giới Sát Hồn Thương vào sâu hơn, tức thì con Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa cũng rú lên một tiếng kinh khủng. Từng làn khí đen trên cơ thể cũng bị hút với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ.

    Bạch Đằng Phi quát lớn:

    - Tên khốn này? Ngươi dám giở trò với nó?

    Đoàn Ngọc hất cằm, khiêu khích:

    - Thích thì đến đây! Rống lên như con thú làm gì!

    Nghe vậy Bạch Đằng Phi càng thêm tức giận, con rồng màu đục trên không trung đánh thẳng về phía bọn Trương Cuồng.

    Tuy ngoài miệng chửi bới loạn xạ nhưng thật ra Đoàn Ngọc cũng khá lo sợ. Hắn nhìn vào Lục Giới Sát Hồn Thương, hy vọng cây thương này hãy hấp thụ sát khí và hung khí nhanh nhanh một chút. Chứ nếu không chờ tên Đằng Phi kia tới được đây, mình không bị y ăn tươi nuốt sống mới là chuyện lạ.

    Tốc độ hấp nạp của thanh tàn thương càng lúc càng nhanh, khí tức hung ác trên người Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa tỷ lệ nghịch với tốc độ này. Càng ngày nó càng trở nên hiền diệu, lâu lâu còn phảng phất một loại khí tức phiêu bồng, thoát tục như tiên. Không ngờ Đoàn Ngọc trong lúc vô tình đã kích phát khả năng tiến hóa của nó, chẳng bao lâu nữa nó sẽ chính thức trở thành Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa, một loại hỏa diễm đơn thuần và hiền lành, rất dễ bị thu phục. Thấy cảnh tượng này Bạch Đằng Phi càng gấp hơn nữa. Tuy có vui mừng nhưng y lại càng lo lắng mình sẽ bị Đoàn Ngọc hớt tay trên.

    Đoàn Ngọc đứng chờ thanh tàn thương mà lòng cũng nhộn nhào cả lên, không ngừng liếc qua chỗ Bạch Đằng Phi và bọn Trương Cuồng thì thấy bọn Trương Cuồng bị ép đến thở cũng không kịp, khóe miệng ai nấy đều đã rỉ máu tươi. Bạch Đằng Phi thật sự quá mạnh, bọn họ không có khả năng chống nỗi.

    - Dựa vào bọn bất tài các ngươi mà cũng dám tới Bạch gia sinh sự?

    Bạch Đằng Phi vung tay, con rồng màu đục đánh thẳng tới chỗ ba người, làm cả ba văng ra sau, té gục xuống đất. Sau đó đôi mắt Bạch Đằng Phi chợt lóe lên, ngay lập tức dưới mặt đất có vô số nhưng dây leo mọc lên, trói chặt cả ba người họ lại. Những dây leo này thực chất là những ngọn lửa cực nóng, bọn Trương Cuồng phải vận hết công lực mới có thể tránh bị chúng thiêu chết. Nhưng nếu cứ thế này thì không bao lâu nữa bọn họ sẽ sức cùng lực kiệt, kết quả cũng không khác nhau gì mấy.

    Xử lý xong bọn Trương Cuồng, Bạch Đằng Phi chậm rãi bước sang chỗ Đoàn Ngọc, trong tay y xuất hiện một cây roi lửa màu đen, khí tức hung thần ác sát.

    - Giờ tới lượt ngươi!

    Sở dĩ y đi chậm như vậy là vì muốn đợi đến khi Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa tiến giai thành công, rồi mới giết Đoàn Ngọc sau.

    Đoàn Ngọc đương nhiên biết rõ ý đồ này của Bạch Đằng Phi, nhưng hắn cũng chẳng còn chọn lựa nào khác, trong lòng chỉ thầm cầu khấn mong rằng Lục Giới Sát Hồn Thương sẽ đem đến kỳ tích cho mình.

    Nhưng kỳ tích không đến từ cây thương, mà nó đến từ một chiếc gương. Một thứ mà Đoàn Ngọc đã bỏ quên từ rất lâu rồi.

    Phản Mệnh kính, tấm kính Đoàn Ngọc “trấn lột” được từ Huyền Ẩn.

    Lúc này Phản Mệnh kính bỗng nhiên lao ra từ trong túi trữ vật của hắn, hoàn toàn chủ động, chẳng cần bất kỳ ai điều khiển.

    Nó hướng mặt kính về phía Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa rồi phát sáng. Ngay lập tức Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa rú lên từng tiếng kinh khủng, sát khí trên người rã ra càng nhanh, sau đó bị Lục Giới Sát Hồn Thương nuốt trọn toàn bộ.

    Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó, ánh sáng của Phản Mệnh kính chiếu lên người Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa làm con quái vật này run lên, rồi thân hình dần teo nhỏ lại, hóa thành thực thể.

    Những biến cố trên làm cho mọi người trong mật đạo đều vô cùng kinh ngạc. Nhưng người kinh ngạc nhất vẫn là Hắc Phong, lão nghẹn ngào giống như không tin nổi những gì mình vừa trông thấy:

    - Phản Mệnh kính, chính là nó, chính là chí bảo này! Đoàn Ngọc, ngươi thật sự rất có duyên với Lục Đạo chân nhân đấy.

    Đoàn Ngọc thì không vui mừng như vậy. Bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt như hổ đói của Bạch Đằng Phi đang chăm chú nhìn về phía mình.

    - Vậy nó là cái gì thế? Còn nữa Lục Đạo chân nhân là ai? Ta từng nghe ngươi nhắc tới cái tên này hàng trăm lần rồi, nhưng lần nào cũng mờ mờ ám ám, chẳng chịu giải thích gì cả.

    - Lục Đạo Chân Nhân là một trong những truyền thuyết của lục giới, uy danh thậm chí còn lớn hơn Nam Nhân Vương nữa. Không ai rõ xuất thân của ông, chẳng hiểu ông là người của giới nào, chỉ biết khi Lục Đạo Chân Nhân xuất thế thì đã trở thành cường giả mạnh nhất trong lục giới, tu vi của ông mạnh đến nỗi không ai có thể tưởng tượng được. Trong sách cổ của ma giới ta có ghi lại một đoạn giới thiệu như sau: “Cao thủ của Hỗn Độn giới tràn sang gây chiến với Lục giới, giết chóc không biết bao nhiêu sinh linh. Những tộc nhân của Hỗn Độn giới có sức mạnh rất cường hãn, thậm chí còn mạnh hơn thần của Thần giới, hung tàn hơn ma của Ma giới, công pháp tà dị hơn quỷ của Quỷ giới, ngộ tính cao hơn nhân của nhân giới. Dường như toàn bộ tinh hoa của Lục giới đều nằm gọn trong Hỗn Độn giới. Khi ấy vốn tưởng rằng Lục giới đã bị Hỗn Độn giới tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng nào ngờ Lục Đạo Chân Nhân đã xuất hiện. Ông như một ngôi sao băng lướt qua vũ trụ, nhẹ nhàng dùng một đòn đánh tan tất cả tộc nhân và cả Hỗn Độn giới ra thành tro bụi. Sức mạnh đó có thể gọi đủ hủy diệt cả một giới!”.

    Hắc Phong hưng phấn nói tiếp:

    - Công pháp Lục Đạo Chân Nhân dùng chính là Như Ý Tâm Kinh, vô căn vô trần; còn vũ khí thì chính là Phản Mệnh kính. Tương truyền chiếu vào vật nào thì vật đó sẽ lộ ra nguyên hình thật, hay thậm chí là “phản mệnh”, hóa ma thành tiên, nghịch sinh thành tử, diệu dụng vô cùng. Trước đây ta không để ý tới nó lắm, bây giờ đến khi nó xuất hiện và phát huy sức mạnh thì mới nhận ra được.

    Trong lúc lão đang nói, Phản Mệnh kính bất chợt quay một vòng trên không trung. Ánh sáng từ mặt kính quét một vòng xung quanh mật đạo, ban đầu chiếu đến Phương Thế Kính thì thấy hình dáng ông ta vẫn bình thường. Tiếp theo lại chiếu đến Bạch Chính Tâm, lần này tất cả đều kinh ngạc, bởi vì Bạch Chính Tâm hiện ra nguyên hình là một cô gái rất đẹp, tướng mạo nết na hiền hậu, nhưng trên người lại có vài tia điện cuồng bạo ngang dọc qua lại, hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp như hoa như ngọc của cô.

    Trương Cuồng đang định nói gì đó thì đã bị Phản Mệnh kính chiếu vào. Lần này không thấy Trương Cuồng có biến hóa gì, bởi vì thân hình gã đã bị bao phủ bởi một lớp kim quang thần thánh, soi rọi cả gian mật đạo.

    Ánh sáng này làm chói mắt tất cả mọi người, làm ai nấy đều phải lấy tay che mắt lại. Nhưng cũng đúng lúc này Phản Mệnh kính lại chiếu vào Đoàn Ngọc. Một cảnh tượng kinh khủng xảy ra.

    Đoàn Ngọc biến thành một ma vật hung tợn, đầu tóc bù xù rối tung, nhưng cũng biến thành một lão tăng đắc đạo siêu thoát hồng trần.

    Nói một cách chính xác hơn thì hắn đã biến thành người hai mặt. Một bên thân thể là ma, một bên thân thể là phật, hai khí tức hoàn toàn trái ngược nhau.

    Nửa thân thể bên trái đen xì xì, mái tóc được cấu thành từ nhưng con rắn độc màu đen đang không ngừng cọ quậy, con mắt bên trái của hắn cũng toát lên một vẻ sát khí khó tả. Dường như sát khí này đủ để giết chết toàn bộ vạn vật sinh linh!

    Nhưng nửa thân thể bên phải thì ngược lại. Bởi vì nửa bên này là của phật! Dung mạo ôn hòa, ánh mắt từ bi hiền hậu, như muốn cứu vớt muôn loài ra khỏi cảnh biển khổ lầm than.

    Đáng tiếc là không ai trong mật đạo thấy được cảnh tượng này bởi vì họ đều đã bị kim quang thần thánh của Trương Cuồng che mắt. Khi Phản Mệnh kính dời đi thì thân hình của Đoàn Ngọc cũng đã trở lại bình thường. Nhưng lần này lại đến lượt Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa xảy ra biến hóa.

    Thân hình nó đã hoàn toàn trở thành thực thể. Một cây củ cải trắng nhỏ nhắn thay thế vị trí của quái vật hung ác trước kia. Nhưng điều quái lạ là cây củ cải trắng này lại có mắt, có mũi, có miệng và có cả tứ chi giống hệt con người. Nhưng những bộ phận này lại gắn trên mình một cây củ cải! Trông thật hài hước và đáng yêu!

    Khi thấy cảnh tượng này cả Đoàn Ngọc và Bạch Đằng Phi không khỏi sửng sờ, đứng ngây ra một lúc thật lâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 05-07-2015 lúc 08:22.
    ---QC---
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lâm Kính Vũ,ngocnghechvn,nguoilatao,Nguoi_vo_danh,
  3. #127
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định


    Quyển ba: Hắc Thủ vươn mình!
    Chương 128: Trở về

    ----o0o----

    Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
    Thời gian: 00 : 00 : 01







    Tuy quái vật Tam Cực Huyết Âm Ma Hỏa đã biến mất, thay vào đó là một củ cải màu trắng vô cùng đáng yêu, nhưng Lục Giới Sát Hồn Thương không rơi xuống mà vẫn cứ lơ lửng trên không trung. Dọc thân thương lóe lên những tia sáng bạc, bất giác cây thương xoay tròn thật nhanh, ma sát vào không khí kêu lên từng tiếng rin rít giống như ai đó đang dùng móng tay cào trên mặt bàn.

    Cây củ cải trắng ở dưới đất thấy vậy thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, nép mình vào một góc, đưa cặp mắt to tròn đáng yêu của mình ra nhìn Đoàn Ngọc, giống như muốn cầu cứu hắn. Bất giác, chẳng hiểu tại sao Đoàn Ngọc lại cảm thấy thương hại nó. Đột nhiên Hắc Phong quát:

    - Coi chừng!

    Lão vừa dứt lời, Đoàn Ngọc đã cảm thấy đằng sau lưng có một luồng nhiệt khí cực nóng đang ập tới, dường như muốn phủ lên người sau đó đốt hắn ra làm tro bụi.

    Đó là Bạch Đằng Phi. Yđã động thủ.

    Y dùng chiêu thứ ba Long Hỏa Xuất Động, đẩy con rồng màu đục của mình thẳng tới chỗ Đoàn Ngọc, quyết tâm dùng phương pháp nhanh nhất kết liễu hắn. Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa đã xuất hiện, y không thể chờ đợi được hơn nữa.

    Đoàn Ngọc hoảng sợ, vội vàng nghiến răng nghiến lợi đưa tay chụp lấy thanh tàn thương đang lơ lửng ở bên cạnh mình. Nhưng khi hắn vừa nắm lấy thân thương thì một cảm giác lạnh lẽo khôn tả, giống như băng tuyết vạn năm truyền vào tay hắn, làm đôi tay hắn đau như bị thứ gì đó cắt thành trăm mảnh vào. Tuy Đoàn Ngọc nghiến răng cố chịu đựng, nhưng vẫn không có cách nào rút đoạn tàn thương này ra khỏi “không trung”.

    Bạch Đằng Phi cười lạnh. Y phi thân lên cao, tay phất tới, nhấn con rồng màu đục xuống người Đoàn Ngọc, xem như kết thúc mọi chuyện.

    Đoàn Ngọc dùng hết linh lực và chân khí trong người tu hợp lại, thêm vào đó liên tục thi triển ra Hỏa Thần Quyết, Thiên Tượng Công, Kim Cương Chưởng, Thiên Địa Vô Cực… ngay cả thanh Lưu Tinh Kiếm cũng tế luôn về phía trước để đón đỡ. Khi thấy hắn xuất ra Hỏa Thần Quyết thì bạch Đằng Phi liền biến sắc:

    - Hả? Tại sao ngươi lại biết được công pháp chân truyền của Bạch gia ta?

    Đoàn Ngọc không đáp, chỉ gắng gượng chống đỡ.

    Thấy vậy, sát tâm của Bạch Đằng Phi càng lớn hơn nữa. Trên người tên kia không những có bảo vật, mà ngay cả Hỏa Thần Quyết cũng biết, chẳng những thế lại còn thi triển được cả Thiên Tượng Công của Vũ Hóa Môn, cùng kiếm khí na ná Thiên Kiếm tông. Người như vây nếu đã là kẻ thù thì tuyệt đối không thể lưu lại.

    Ánh lửa bập bùng, con rồng màu đục đang há cái miệng rộng của mình ra định nuốt chửng Đoàn Ngọc. Còn Đoàn Ngọc thì đang dần cạn kiệt sức lực, quần áo trên người cháy rách tả tơi, hỏa khí đã bắt đầu ăn tới lục phủ ngũ tạng của hắn.

    Phía sau Đoàn Ngọc, cây củ cải trắng nhìn về bóng lưng của hắn, đôi mắt to tròn long lanh như muốn khóc nhưng xen kẽ với mấy tia cảm động. Nó bỗng hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay về phía Đoàn Ngọc, nhập vào bả vai phải của hắn trong ánh mắt sửng sờ của mọi người. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo mới thật sự kinh dị.

    Cánh tay phải của Đoàn Ngọc bỗng nhiên phát sáng! Những tia sáng ngũ sắc đẹp đẽ long lanh nhưng cũng nóng đến mức khôn tả vờn quanh cánh tay của hắn, đốt cháy luôn vạt áo nơi này.

    Cùng lúc đó Đoàn Ngọc cảm giác cánh tay phải của mình như có một sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa. Như có linh tính mách bảo, hắn quay phắt người ra sau, dùng cánh tay phải này chộp lấy cán Lục Giới Sát Hồn Thương! Cây thương rung động mãnh liệt, phát ra từng tiếng ong ong như chuông gió, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

    Biến cố này làm Bạch Đằng Phi sững sờ, vội vã tăng tốc độ tấn công, dồn toàn bộ sức mạnh để tiêu diệt Đoàn Ngọc. Y cảm giác được, nếu sau một đòn này mà Đoàn Ngọc không chết thì kẻ chết sẽ chính là y!

    Trương Cuồng, Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa chỉ nhìn thấy hai thứ từ trên trời và dưới đất ập vào nhau. Một thứ là con rồng màu đục, bên trong con rồng này là Bạch Đằng Phi đang nghiến răng nghiến lợi đánh xuống. Còn phía dưới là Đoàn Ngọc với cánh tay năm màu chói sáng đang cầm Lục Giới Sát Hồn Thương màu bạc đâm thẳng lên trên.

    - Aaaaaaaaaaaa…

    Đoàn Ngọc gầm lên một tiếng, lửa ngũ sắc từ cánh tay phải truyền vào dọc thân thương, cuối cùng phát ra ở mũi thương, đâm thẳng vào Bạch Đằng Phi. Một cú va chạm long trời lở đất xảy ra, chỉ thấy cây thương bạc như biến lớn, hư ảnh khổng lồ đâm xuyên qua cả mật đạo, làm nơi này thủng một lỗ thật to.

    Nhưng ai nấy đều không biết, khi Đoàn Ngọc đâm ra một thương này. Thì ở Hỏa Thần Điện, Minh Quá Long cũng đã chém xuống một đao cuối, chín con rồng vàng xung quanh thân thể hợp nhất lại với nhau, tạo thành chiêu “Cửu Long Quy Nhất”, chém xẹt qua người Bạch Thế Kính.

    Vào khoảnh khắc này, mặt mũi Bạch Trường Vân bỗng tối xầm. Bởi vì y vừa cảm nhận được một điều rất khủng khiếp vừa xảy ra.

    Bản mệnh nguyên thần của cháu trai quý hóa Bạch Đằng Phi và trưởng lão Bạch Thế Kính cùng lúc tan vỡ. Điều này cũng minh chứng họ đã mất mạng!

    Cũng trong khoảnh khắc này, Bạch Trường Vân dường như nhìn thấy được tương lai đen tối của Bạch gia. Trước mắt bỗng hiện ra cảnh tưởng cả khu đất gia tộc bị hủy diệt, bốn ngọn núi sụp đổ xuống, tộc nhân dẫm đạp lên nhau chạy tán loạn. Một cảm giác thất bại và tuyệt vọng tràn ngập trong tâm trí lão.

    Minh Dịch mỉm cười, nói:

    - Trường Vân, ngươi nghĩ gì mà sao thất thần đến thế? Cháu ta đã thắng. Ngươi có công nhận hay không?

    Bạch Trường Vân siết chặt hai nắm đấm, nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng, sau đó hít sâu vào một hơi, mở mắt ra, chậm rãi nói:

    - Được. Hôm nay Minh công tử uy võ hơn người, Bạch gia xin cam bái hạ phong. Nhưng ta vẫn có một thỉnh cầu, không biết hiện tại tiền bối có thể cho phép ta đi ra ngoài không?

    Minh Dịch ngẩng mặt lên trời cười ha hả:

    - Nếu như là ban nãy thì đương nhiên không được. Nhưng bây giờ ngươi có thể đi. Hai chú cháu ta cũng không làm phiền các ngươi nữa. Ít lâu nữa sẽ gặp lại!

    Dứt lời, Minh Dịch nắm lấy vai Minh Quá Long, hóa thành một dải cầu vồng bay ra khỏi Hỏa Thần Điện, mất hút trên bầu trời xanh bao la.

    Bạch Trường Vân bước ra bên ngoài Hỏa Thần Điện, nhìn về hướng Minh Dịch vừa rời đi, khẽ lẩm bẩm:

    - Minh gia… được, được lắm! Các ngươi đã tiên hạ thủ vi cường thì Trường Vân này còn ngại gì. Cứ chờ xem gia tộc của ai sẽ bị biến mất khỏi Việt quốc này trước!






    ***




    Bạch Trường Vân cùng mười mấy trưởng lão đi tới mật đạo đạo dưới chân Bái Nguyệt Sơn. Thần sắc ai nấy âm trầm, khuôn mặt đầy sát khí, khiến những tộc nhân dọc đường đi đều sợ hãi đến mức cúi gập người xuống không dám ngẩng đầu lên.

    Lúc này, mật đạo của Bái Nguyệt Sơn đã bị thủng một lỗ thật to, làm ánh mặt trời chiếu rọi vào trong đó. Xếp hành xung quanh mật đạo là các tộc nhân của Bạch gia đang đứng cung kính cúi đầu.

    Bạch Trường Vân và các trưởng lão lặng lẽ đi xuống dưới mật đạo. Đập vào mắt bọn họ là mười mấy xác chết của những thiên tài Bạch gia. Một vị trưởng lão quay sang nói với Bạch Trường Vân:

    - Thưa gia chủ, không thấy xác của Đằng Phi.

    Bạch Trường Vân hít sâu vào một hơi, đáp:

    - Không có xác, bởi vì xác nó đã bị một loại lửa cực nóng thiêu rụi hoàn toàn, biến thành tro bụi.

    Mấy vị trưởng lão xung quanh hoảng sợ hỏi:

    - Chẳng lẽ là Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa? Nhưng… nó có quan hệ gì với mấy tên cuồng đồ kia cơ chứ?

    Bạch Trường Vân đáp:

    - Có lẽ chúng đã thu phục được Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa, sau đó trốn ra khỏi mật đạo rồi.

    Mấy vị trưởng lão xung quanh sa sầm mặt. Đăng Tiên Hỏa chính là tương lai của Bạch gia. Nó sở hữu một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, minh chứng sống động nhất chính là lỗ thủng to tướng phía trên mật đạo. Một đòn của một trong những tên cuồng đồ kia đã đánh vỡ cả đại trận phòng ngự Bái Nguyệt Sơn do Bạch Trường Vân tạo thành.

    Một vị trưởng lão đằng đằng sát khí nói:

    - Chúng ta hãy đuổi theo. Ta thề phải róc xương ăn gan bọn chó này!

    Nhưng ai ngờ Bạch Trường Vân lại phất tay, ánh mắt chuyển về nơi cuối mật đạo, nơi có đặt một giá sách nhưng hiện giờ đã bị ngã sập xuống, trận pháp cũng bị hủy hoại không thương tiếc:

    - Ta cảm nhận được lão già Minh Dịch đã dùng pháp lực cản trở không cho thần thức của chúng ta truy tìm bọn chúng. Ây… hắn đã quyết tâm bảo vệ bọn này thì thôi vậy. Xem như chúng may mắn.

    Mấy vị trưởng lão không hiểu hỏi:

    - Tên Minh Dịch kia có đáng sợ lắm không mà tại sao gia chủ lại kiêng nể hắn vậy?

    Bạch Trường Vân thở dài:

    - Rất đáng sợ. Tu vi của hắn sâu không thể lường được. Nếu chúng ta manh động sợ rằng sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Vì đại cuộc, cứ nên nhẫn nhịn một chút.

    Rồi lão ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nói tiếp:

    - Tuy chúng ta đã tổn thất nặng nề, Đằng Phi bị giết, Tứ Cực Vô Cấu Đăng Tiên Hỏa bị cướp đi. Nhưng không sao. Chỉ cần có được sự trợ giúp từ Âm Ma Điện chúng ta vẫn sẽ nắm chắc phần thắng Minh gia. Các ngươi cứ chờ xem.






    ***





    Lúc này, bọn Đoàn Ngọc đã thoát được khỏi Bạch gia, tiến thẳng vào một cánh rừng rậm rạp, cũng chẳng biết ở đây là nơi đâu nữa.

    Đoàn Ngọc đang được Trương Cuồng dìu đi. Sắc mặt hắn trắng bệch, hơi thở gấp gáp, thể lực đã suy yếu trầm trọng. Nhưng điều làm người ta hoảng sợ hơn cả là cánh tay phải của hắn đã bị đứt cụt. Hay nói chính xác hơn là giờ chỉ còn lại một khúc xương đen sạm nơi bả vai. Đăng Tiên Hỏa quá bá đạo, tuy giúp hắn có sức mạnh sử dụng được thanh tàn thương kia, một chiêu đâm chết Bạch Đằng Phi, nhưng cánh tay phải cũng bị thiêu rụi. Hiện tại, trên khúc xương bả vai vẫn có in hình một cây củ cải màu trắng, đây chính là nơi Đăng Tiên Hỏa đang nghỉ dưỡng. Từ lúc nó chui vào tay hắn xong thì chẳng còn thấy xuất hiện nữa.

    Sau khi tiêu diệt được Bạch Đằng Phi thì Đoàn Ngọc đã cất đi Phản Mệnh Kính và Lục Giới Sát Hồn Thương. Cũng may cho hắn là Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa không nổi lên lòng tham, rất biết điều giữ khoảng cách với hắn. Còn Trương Cuồng lại rất chu đáo, một mực đi bên cạnh đỡ hắn, không ngừng đề phòng hai người bọn họ.

    Sau khi thoát ra khỏi cánh rừng này. Phương Thế Nghĩa bỗng dừng lại nói:

    - Trương Cuồng, thương thế của Đoàn Ngọc rất nặng. Ta hy vọng ngươi hãy đem hắn về Bạch Đạo của ta để chữa trị. Ở Bạch Đạo có rất nhiều thế lực lớn ẩn náu, Bạch gia sẽ không dám làm càn.

    Đoàn Ngọc thì thào, giọng nói vô cùng yếu ớt:

    - Không được. Tạm thời ta đang bị thương, lỡ như có người của Kiêu gia tới báo thù thì ta chết chắc. Ông cứ yên tâm đi, ta có chỗ dưỡng thương riêng. Sau khi hồi phục thì sẽ quay lại tìm ông.

    Trong lúc nói, không biết vô tình hay hữu ý mà ánh mắt hắn cứ liếc sang Bạch Chính Tâm. Bạch Chính Tâm lắc đầu, chắp tay nói:

    - Nhiệm vụ của ta ở Bạch gia đã hoàn thành. Hiện tại ta phải về nhà báo tin. Trương huynh, Đoàn huynh… Phương tiền bối. Bảo trọng!

    Dứt lời Bạch Chính Tâm quay lưng phi thân lên không, sau đó thân hình mất hút giữa những rặng mây trắng.

    Phương Thế Nghĩa thở dài, cũng chắp tay cáo từ.

    Lúc này, trong khu rừng chỉ còn lại mình Đoàn Ngọc và Trương Cuồng.

    Cả hai nhìn nhau cười khổ, trong lòng xen lẫn chút tư vị cay đắng, chẳng biết phải nói gì. Vốn hai người họ chỉ là hai gã thanh niên hừng hực tráng chí bước vào tu chân giới, một lòng muốn gây dựng đại sự. Nhưng không ngờ, bọn họ lại vô tình bị cuốn vào vô số âm mưu, những câu chuyện động trời đủ khuynh đảo cả Việt quốc. Hơn nữa Đoàn Ngọc còn thoát xác, trở thành một quái thai không tưởng. Bản thân là tu sĩ Thai Tức, lại có thể một đòn giết chết Bạch Đằng Phi, là tu sĩ Tiên Thiên Đại viên mãn mang trong mình Âm Dương Song Hỏa. Đây đúng là một chiến tích không tưởng. Sau ngày hôm nay, cái tên Lâm Tam chắc chắn sẽ trở nên vang dội trong tu chân giới Việt quốc. Một kẻ có thực lực cường hãn, trên người có vô số bí mật và bảo vật khiến người khác đỏ mắt thèm thuồng.

    Nhưng cũng may là giờ Lâm Tam đã tháo mặt nạ ra, trở lại thành Đoàn Ngọc, một tu sĩ tầm thường vẫn chưa có tên tuổi gì đặc biệt. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười cho số phận mình.

    Vốn dĩ hắn vượt bao nhiêu sóng gió để tìm cách cứu đại ca hắn là Trương Cuồng, nhưng sau khi cứu được thì bản thân phải trả giá bằng việc mất đi một cánh tay. Số phận quả thật trêu người.

    Hắc Phong thở dài, truyền âm cho hắn:

    - Có được cũng có mất. Hôm nay Phản Mệnh Kính đã xuất thế, cây tàn thương bí ẩn kia cũng đã phát huy tác dụng. Riêng Đăng Tiên Hỏa đã bị ngươi thu phục. Chờ về Bạch Đạo ta sẽ nghĩ cách khống chế nó giúp ngươi. Chứ nếu cứ sử dụng tùy tiện như vậy thì ta e rằng cả cánh tay trái cũng không còn…

    Đoàn Ngọc thất thểu đáp:

    - Phản Mệnh Kính gì chứ! Ngoài việc quay một vòng chiếu sáng làm chói mắt người khác, thì nó còn tác dụng gì hay ho đâu chứ.

    Hắc Phong cười cười:

    - Phản Mệnh Kính là thần vật. Có thể biến hung thành cát, biến thật thành giả, biến giả thành thật… vô cùng kỳ diệu. Tuy lần này nó không phát huy công hiệu gì rõ ràng, nhưng chẳng phải đã biến tử lộ của ngươi trở thành sinh lộ hay sao? Phản mệnh, đúng như cái tên của nó. Tấm kính này sinh ra để chống lại số mệnh, tạo thành một số mệnh khác cho chúng sinh. Số mệnh vốn là thứ mờ mịt không hình không ảnh, cách tác động của Phản Mệnh kính đương nhiên cũng không ai có thể nhìn thấy.

    Đoàn Ngọc lắc đầu. Hắn không quan tâm những điều này nữa, hiện tại hắn chỉ muốn về Hắc Thủ nghỉ ngơi một chút. Sau đó thức dậy uống rượu giải sầu.

    Mất một tay thì sao chứ? Chẳng phải hắn đã đổi lại được một vị đại ca thân thiết đấy ư? Cái giá này… hắn chấp nhận.

    Trương Cuồng dường như hiểu thấu được tâm sự của hắn. Gã chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười này như muốn an ủi đệ đệ mình đừng nên buồn bã:

    - Đệ yên tâm. Đệ vì ta mất một cánh tay, vậy thì ta sẽ trở thành cánh tay cho đệ. Hai huynh đệ chúng ta vẫn sẽ có thể tung hoành ngang dọc khắp thiên hạ!

    - Ta hiểu, đại ca.

    Đoàn Ngọc cũng cười đáp. Nỗi buồn trong lòng bị xua đi phần nào.

    Cả hai dìu nhau bước từng bước khó khăn về tổng đài Bạch Đạo. Ánh nắng chan hòa vuốt ve trên tấm lưng bọn họ, làn gió nhẹ nhàng xua tan đi mùi máu tanh trên người Đoàn Ngọc, Một sự việc đã giải quyết xong. Nhưng một sự việc khác gian truân hơn gấp ngàn vạn lần lại bắt đầu, vẽ ra muôn vàn thử thách cho bọn họ. Trong sự kiện này sẽ có rất nhiều người ngã xuống và vô số thế lực sụp đổ; nhưng cũng sẽ có những thiếu niên tài tuấn trở thành đại anh hùng, hoặc những tổ chức mới đứng dậy trở mình.

    Chiến tranh Việt quốc!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Kết thúc phần một!

    E hèm. Từ sau khi Trương Cuồng bị bắt đến nay, Đoàn Ngọc đã chịu bao nhiêu cực khổ hoạn nạn cũng chỉ mong cứu được vị đại ca kết nghĩa của mình ra khỏi Bạch gia. Tới đây cũng có thể xem như một kết cục viên mãn cho "phần một". Đương nhiên sẽ vẫn còn phần hai và phần ba, hay thậm chí là phần bốn. Nhưng vì nhiều lý do mà mình phải tạm thời kết thúc phần một ở đây.

    Như một số những bạn có theo dõi truyện đã biết, thì có một lần mình bị hư laptop, dữ liệu cùng hơn trăm chương viết sẵn bị mất sạch. Mình phải tự nhớ lại tình tiết để viết đuổi theo. Cũng vì lý do này cho nên đôi khi một số tình tiết sẽ bị thiếu hụt và mất đi chiều sâu. Vả lại, việc viết đuổi theo hằng ngày như vậy sẽ khiến chất lượng mỗi chương không được tốt lắm.

    "Phần 2 - Chiến tranh Việt quốc" theo như dàn ý của mình sẽ là một phần rất khó, rất cần chi tiết và chiều sâu, việc viết đuổi theo hàng ngày không thể nào hoàn thành 2 tiêu chí trên được. Cho nên mình buộc phải tạm ngưng một thời gian để viết trước + chuẩn bị dàn ý cho chu toàn + sửa lại một số lỗi ở phần 1, để đẩy chất lượng lên mức cao nhất có thể. Hèm hèm, mong các bạn có theo dõi truyện bỏ qua cho. Hẹn gặp lại trong thời gian sớm nhất.

    Chúc mọi người vui khỏe.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp ý cho truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 06-07-2015 lúc 08:28.
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

    ---QC---


  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lâm Kính Vũ,ngocnghechvn,Nguoi_vo_danh,
Trang 26 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 16242526

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status