TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 9

Chủ đề: Dược thủ hồi xuân - Lê Bạch Hoa

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Icon14 Dược thủ hồi xuân - Lê Bạch Hoa

    Dược thủ hồi xuân
    Lê Bạch Hoa
    Ed: Quỷ Nữ



    Ninh Tiêm Bích xuyên việt. Vì muốn sống tốt nàng nhập gia tùy tục, giấu đi bàn tay vàng, lại chỉ đổi lấy kết cục thê thảm sủng thiếp diệt thê.

    Được sống lại nàng không còn cố kỵ lo lắng. Cuộc đời này nàng muốn sống vui vẻ khoái nhạc, không sợ khác thường tức quái, không sợ phong cảnh vô hạn. Nàng cũng không định báo thù, nàng chỉ cần sống hạnh phúc, lạnh lùng xem kẻ kia từ trên mây rớt xuống vực sâu.

    Ai ngờ thế sự vô thường? Sống kiếp này, mối tình thắm thiết của kẻ bạc tình kia lại là nàng, không những thế hắn còn một lòng chung tình, chết không hối hận.

    Bảo hắn cút ngay. Ai thèm kẻ anh hùng quyền cao chức trọng, ai tin hoàng thân quốc thích lại có thâm tình?

    Nhưng. . . Nhưng là tứ hôn thì làm sao đây?

    Không lẽ phải vâng mệnh sao?

    Truyện viết khá ổn, tình tiết hợp lý. Cố gắng ed mỗi tuần 1 chương, haiz... không biết khi nào mới xong. Thôi thì cố gắng hết sức vậy. Cảm ơn tất cả

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    cou_2112,ivy_giang,leopard,Miêu tam gia,truthblue82,tuyetnhung,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Dược thủ hồi xuân
    Lê Bạch Hoa
    Ed: Quỷ Nữ




    Chương 1: Chết không nhắm mắt

    Chất lỏng chảy từ miệng cuống cằm rồi nhanh chóng luồn xuống cổ, chui vào trong quần áo.
    Ninh Tiêm Bích không hề thích cảm giác này. Nàng là một người ưa sạch sẽ, bị nước thuốc đậm đặc dính vào người và quần áo vừa bẩn vừa khó chịu.

    Nhưng nàng đã không còn chút sức lực để nói, thậm chí nàng còn không cảm thấy cả cảm giác dính dấp khó chịu ban đầu.

    E là... nàng chỉ chống chọi không đến một canh giờ?

    Trong lòng nghĩ vậy, mắt Ninh Tiêm Bích mở lớn, tựa như chết không nhắm mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào chóp màn mờ ảo không rõ màu sắc kia.

    Màn che thêu hoa cỏ, đứng cô đơn tựa như những đóa hoa không hồn, giống như sinh mệnh bi thảm của nàng.

    Đúng vậy, nàng chết không nhắm mắt, nàng không cam lòng.

    Làm sao có thể cam tâm? Nàng là người xuyên việt tới. Vốn là truyền nhân thứ mười sáu của ông chủ hiệu thuốc Đồng Ích Đường đã có trăm năm lịch sử, lại tốt nghiệp 2 chuyên khoa dược và sinh vật học, nàng mang theo hào quang bàn tay vàng xuyên việt mà tới thời đại này. Vì ngại ánh mắt người khác nhận ra "Khác thường tức có quái" nàng sống tuân thủ bổn phận, thành thật làm một cô gái khuê các giữ trọn tam tòng tứ đức, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ có người hoài nghi thân phận xuyên việt của mình mà coi nàng như ác quỷ, thiêu sống nàng.

    Nàng giấu đi bàn tay vàng, cố gắng thích ứng và dung nhập vào thời cổ đại phong kiến này. Ninh Tiêm Bích thành công trở thành một khuê nữ được nhiều người khen ngợi. Tuy rằng không xinh đẹp như các tỷ muội nhưng vì danh tiếng khuê nữ ôn nhu cho nên rất nhiều vương tôn công tử tới cửa cầu thân. Cuối cùng nàng được gả cho một gia đình danh giá khiến các cô gái khác vô cùng hâm mộ.

    Đúng vậy, người ấy chính là cháu trai ruột của đại trưởng công chúa đương triều, cháu của hoàng hậu nương nương, kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, thiếu niên danh tướng danh chấn tứ phương. Chàng trai như vậy ai mà không yêu thích. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng dĩ nhiên nàng trở thành người chiến thắng, phong cảnh vô hạn gả nhập Duệ vương phủ.

    Trong một đêm nàng trở thành cô gái được người người hâm mộ nhất, thành tấm gương cho bao khuê nữ ước mơ.

    Nhưng đâu có ai ngờ, sở dĩ nàng có thể gả tiến vương phủ không phải vì đại trưởng công chúa nhìn trúng nhân phẩm của nàng mà bởi vì tiểu vương gia Thẩm Thiên Sơn thích biểu muội của hắn - cô gái có dung nhan khuynh thành, "huệ chất lan tâm" là con gái của tội thần Bạch Thải Chi. Nhưng vì hắn không thể lấy con gái của tội thần làm chính thê, cho nên đành phải cưới nàng làm bình phong, để Bạch Thải Chi có thể lấy thân phận của hồi môn vào vương phủ.

    Có thể đoán ngay, một bình phong như nàng sau khi gả vào vương phủ sẽ có số phận như thế nào.
    Ôn nhu hiền thục rộng lượng cũng không chiếm được niềm vui của trượng phu, nén giận an phận thủ thường cũng khiến mẹ chồng không coi vào mắt, chỉ có bà nội chiếu cố nàng chút ít nhưng là một lão bà thì cho dù bà là đại trưởng công chúa thì sự chiếu cố này cũng chẳng đến đâu.

    Đến bước đường cùng, nàng hoàn toàn tỉnh ngộ: Cái gì là khác thường tức có quái? Cái gì an phận thủ thường? Cái gì phải dung nhập thời đại nhận mệnh khuất phục? Tất cả đều là con mẹ nó vô nghĩa. Thà oanh oanh liệt liệt sống một đời rồi cuối cùng bị xem như dị đoan mà thiêu cháy thì chẳng lẽ lại không tốt hơn là chịu một đời uất ức sao?

    Chỉ tiếc, nàng hiểu ra đã quá muộn, cử nhân hai lớp dược – sinh vật học, trong đầu chứa vô số đơn thuốc cùng hiểu biết về chế dược cũng không cứu vớt được bản thân một thân bệnh nặng.

    Ninh Tiêm Bích yên lặng nhắm mắt lại, sức lực trong cơ thể đã rút cạn, nàng nghe thấy tiếng thở thoi thóp của chính mình.

    Bên ngoài vọng đến tiếng Hải Đường nôn nóng rồi nghe xa dần. Nàng nghĩ đại nạn đã đến, chắc mình sắp phải đi âm phủ báo danh chăng?

    Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên: "Ta đến xem tỷ tỷ, nàng sao rồi?"

    "Ngươi tới làm gì?" Hải Đường phẫn nộ thét lên, rồi tiếng thét chợt biến thành tiếng "Ư ư", dường như bị người khác che miệng lôi ra ngoài.

    Ninh Tiêm Bích đột nhiên mở to mắt, có lẽ là hồi quang phản chiếu, nàng lại thấy trên người có chút sức lực.

    "Cuối cùng cũng chết ư?"

    Trước mặt nàng là một gương mặt kiều diễm thiên kiều bá mị khiến trăng mờ hoa rủ, nàng ta cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.

    Môi nàng khẽ động, âm thanh rầm rì trong cổ họng nhưng lại nói không ra tiếng. Dần dần, Ninh Tiêm Bích biểu tình bình tĩnh trở lại.

    "Kỳ thật không phải ngươi bị bệnh, mà là trúng độc được mạn tính... Đừng có trừng mắt nhìn ta, chính ta là người hạ độc. Nếu không ngươi nghĩ rằng vì sao ta phải chu đáo ôn nhu trước mặt ngươi? Rõ ràng tiểu vương gia thích ta, một cái cũng không thèm nhìn đến ngươi, trừ bỏ danh phận ra thì ngươi là cái gì?"

    Lúc này cô gái xinh đẹp luôn luôn tỏ ra nhu nhược động lòng người, điềm đạm đáng yêu giống như một con thú biến hình, ánh mắt nụ cười đều lộ ra đắc ý và độc ác.

    "Tại sao?"

    Ninh Tiêm Bích nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ. Nàng đã đoán bản chất vị biểu muội này không giống chút nào với biểu hiện nhu nhược đáng thương bên ngoài, cũng biết nàng ta tâm cơ thâm trầm nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ đến: Ả ta còn không bằng cầm thú, kết cục này của mình chính là kiệt tác của ả.

    "Tại sao? Ha ha ha..."

    Bạch Thải Chi bỗng điên cuồng cười lớn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ả ta liền thôi cười điên cuồng, dùng tấm khăn che miệng ho một tiếng, sau đó mới cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ, đời này của ngươi thật sự là quá thất bại, sắp chết đến nơi mà vẫn còn ngu xuẩn như vậy. Vì sao ư? Điều này còn phải hỏi sao? Nếu ngươi bất tử, làm sao ta có thể làm chính thê của tiểu vương gia? Chẳng lẽ ngươi không biết, tương lai hắn cũng sẽ là Vương gia sao? Ha ha, ta có thể cho ngươi vài năm danh hiệu chính thê, nhưng là thân phận Vương phi thì dù một ngày ngươi cũng đừng nghĩ tới."

    Hai tay siết chặt nệm dưới thân. Ninh Tiêm Bích không thể cử động gì được, nếu không nàng nhất định sẽ bắt Bạch Thải Chi đồng quy vu tận.

    Bạch Thải Chi cứ đứng vậy lẳng lặng nhìn nàng, trên miệng là nụ cười châm chọc khẽ nói: "Đừng nói vận mệnh trên đời này không công bằng, ha ha! Đúng là không công bằng. Dựa vào đâu mà ngươi là thiên kim tiểu thư, ta lại là tội thần chi nữ? Dựa vào đâu mà mọi thứ ta đều hơn ngươi lại vẫn phải uốn mình trước mặt ngươi? Vì sao rõ ràng tiểu vương gia thích ta nhưng lại phải lấy ngươi làm chính thê? Dựa vào đâu mà loại nữ nhân yếu đuối vô năng như ngươi thì tương lai được làm Vương phi còn ta trả giá nhiều như vậy lại vẫn phải làm di nương, phải ở dưới ngươi? Không cam lòng, ta không cam lòng."
    Ả nói mỗi câu thì nét mặt càng thêm dữ tợn, mỗi một câu một chữ đều là những phẫn hận đã ẩn chứa bấy lâu được phát tiết.

    Ninh Tiêm Bích từ từ trấn tĩnh lại.

    Nàng cũng lặng lẽ nhìn Bạch Thải Chi, cảm nhận được mình không còn trụ được bao nhiêu nữa. Bất chợt nàng cười thật tươi, khinh thường nhìn ả, nói gằn từng tiếng: "Không cam lòng sao? Nếu ngươi biết được ta vốn có thể dạp ngươi dưới chân, chèn ép ngươi không thể ngẩng đầu, ha ha..." Nàng chợt cười thê lương: "Đáng tiếc... Nếu có thể sống lại... Ha ha ha..."

    "Di nương... Di nương... Không xong rồi, có nhiều Ngự Lâm quân xông vào, nói là đến xét nhà, không biết Tiểu vương gia làm gì khiến Hoàng Thượng tức giận đã bị bắt vào Tông Nhân Phủ... Lão phu nhân đã ngất đi..."

    Tiếng chân chạy rối loạn, tiếng kêu la sợ hãi. Ninh Tiêm Bích nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn mới trước đó một giây của Bạch Thải Chi bỗng nhiên biến đổi, xụi lơ trước mắt mình, nàng dùng hết sức lực cuối cùng cười lớn lên.

    Là báo ứng sao? Báo ứng này tới cũng nhanh thật, ha ha ha... Chỉ tiếc, nàng biết nàng không thể chống đỡ đến khi trò hay kết thúc.

    Ninh Tiêm Bích cười lớn, cười đến ho ra máu đỏ tươi, tay nàng siết lên ngực mình, chỗ đó tràn đầy sự hối tiếc và không cam tâm.

    Trên đời không có thuốc hối hận, đáng tiếc nàng không thể sống lại nếu không, nàng tuyệt không cho bất luận kẻ nào cơ hội bắt nạt chính mình; cũng tuyệt sẽ không yêu kẻ vô tình kia... Ha ha ha... Nếu có thể sống lại một đời...

    Tiếng cười từ từ yếu dần. Ninh Tiêm Bích dùng hết sức lực cuối cùng nhấc đầu lên rồi vô lực ngã xuống gối, mãi cho đến khi tắt thở, ánh mắt của nàng vẫn mở lớn.

    Biết vậy chẳng làm! Chết không nhắm mắt!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aaaaza,cou_2112,LYSANSAN828,si_tet,truthblue82,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Dược thủ hồi xuân
    Lê Bạch Hoa
    Ed: Quỷ Nữ


    "Cô nương, cô nương tỉnh rồi... Liêu mẹ, cô nương tỉnh rồi."

    Tiếng gọi tràn đầy vui mừng vang bên tai hình như khá quen thuộc khiến Ninh Tiêm Bích hoảng hốt trong nháy mắt tưởng rằng mình vẫn còn trong mơ.

    "Để ta xem nào, thật sự đã tỉnh sao? A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ Bồ Tát phù hộ!"

    Một âm thanh khác vừa xa lạ, vừa gần gũi vọng đến. Sở dĩ nói như vậy là vì đã hơn một năm qua Ninh Tiêm Bích không nghe thấy tiếng nói này: Liêu mẹ nhũ mẫu của nàng. Sau khi cưới, bà theo nàng vào vương phủ, nhưng cuối cùng vì "Phạm lỗi" mà bị đuổi ra ngoài. Chẳng bao lâu thì nàng biết tin bà bệnh nặng mà mất.

    Ninh Tiêm Bích nhắm mắt lại nhưng toàn thân nàng nhanh chóng bị một cơn ớn lạnh làm nàng giật mình mở to mắt.

    "Mừng quá, cô nương thật sự tỉnh rồi."

    Hai gương mặt đầy nước mắt trờ tới. Một người rõ ràng là tuổi còn nhỏ Hải Đường. Ninh Tiêm Bích trừng mắt nhìn rồi lại trừng mắt nhìn. Giờ khắc này, nàng đang nghĩ đến việc thời gian bị rối loạn.

    Còn có chuyện gì vớ vẩn hơn chuyện này chứ?

    Mười chín năm trước, nàng xuyên vào bé gái 4 tuổi, chiếm cứ thân thể cô bé, an thủ bổn phận, cất giấu tài năng của mình nhưng cũng chỉ sống được mười chín năm.

    Nhưng mà bây giờ, không ngờ nàng lại sống lại lần nữa. Dáng vẻ của Hải Đường, nét mặt của mẹ Liêu, dường như vẫn là dáng dấp lúc nàng xuyên việt tới. Chẳng lẽ... Nàng đã trở lại thời điểm ban đầu? Chẳng qua lúc này không phải xuyên việt mà là sống lại sao?

    Trong phút chốc, Ninh Tiêm Bích nghĩ nát óc: Rốt cuộc ông trời muốn làm gì đây? Chẳng lẽ số phận nàng cứ mãi luân hồi trong cơ thể này ư?

    Không... Tuyệt đối không được! Nếu đã sống lại thế này thì đừng nghĩ đến buộc nàng phải sống uất ức yếu đuối như kiếp trước.

    Ninh Tiêm Bích thở hổn hển: Quả là một câu chuyện đáng nực cười. Trước khi chết, nàng một lòng nghĩ nếu được sống lại thì chính mình sẽ chỉ làm những việc mình muốn. Lại không thể ngờ ông trời đáp ứng ước nguyện của nàng, cho nàng cơ hội sống lại một lần nữa. Nếu vậy thì nếu mình bỏ qua những cố kỵ kiếp này thì có thể tránh được những hậu quả bi thảm kia chăng?

    "Cô nương, cô nương cảm thấy thế nào? Cô nương nói một câu đi, đừng làm lão nô sợ ..."

    Liêu mẹ đứng bên cạnh cẩn thận hỏi, một lát sau mới nghe Ninh Tiêm Bích bình thản hỏi: "Nương ta đâu?"

    "Vừa nãy lão thái thái bên kia có chút chuyện nêu kêu Oanh Ca cô nương đến mời thái thái đi, đến bây giờ còn chưa về."

    Liêu mẹ giải thích, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Nếu cô nương tỉnh thì lão nô phải đi báo cho thái thái để thái thái nhanh trở về, chắc lão thái thái cũng sẽ không trách tội." Nói xong định đứng dậy thì thấy Ninh Tiêm Bích lắc đầu nói: "Không cần, chỉ là việc nhỏ, cần gì phải kinh động mẫu thân? Đỡ ta lên ngồi một lát đi, ta không sao, chỉ thấy đầu hơi choáng thôi."

    Quả nhiên là về lại ngày xưa, mọi thứ đều giống lúc nàng xuyên việt đến.

    Ninh Tiêm Bích yên lặng nhìn cơ thể gày gò của mình cùng bộ quần áo lót mà nàng sẽ vĩnh viễn không quên. Đây chính là trang phục nàng mặc sau khi xuyên việt. Lúc ấy những hình ảnh đó đã in sâu vào óc nàng, dù thời gian đã rất lâu nhưng vẫn nhớ rõ ràng y như cũ.

    Ninh Tiêm Bích biết lão thái thái gọi Dư thị đi qua vì cái gì. Vài ngày nữa, người em trai thất lạc đã lâu của lão thái gia sẽ trở về? Tất cả mọi người trong gia tộc đều coi ông lão nhưng một lão già nghèo túng. Không ai biết rằng tương lai ông lão ấy sẽ có thành tựu cực lớn, lại càng không ai nghĩ tới ông cũng sẽ dẫn đến một hồi phong ba, suýt chút nữa thì liên lụy cả phủ bá tước.

    Hết thảy mọi thứ đường như đều không thay đổi, ngoại trừ chính nàng lúc thì sống lại, lúc thì xuyên việt.

    Ninh Tiêm Bích siết chặt tay lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: Nàng mặc kệ vận mệnh có tuân theo quỹ đạo trước đây hay không nhưng nàng tuyệt đối không làm lục cô nương Ninh gia trước đây.

    Nàng sẽ không ngu ngốc để người bắt nạt, không xử sự ôn nhu chỉ để đổi danh tiếng hiền lương, nghĩ rằng như vậy là có thể sống bình an trôi chảy.

    Quan trọng nhất là nàng tuyệt đối sẽ không yêu người đàn ông kia, lại càng không thèm gả vào Duệ vương phủ.

    Đúng vậy, cứ như vậy, mục tiêu sống lại vô cùng đơn giản: Sống tiêu sái khoái hoạt, thề không gả nhập hào môn.

    Ninh Tiêm Bích nghĩ: Chỉ cần chính mình có thể làm được hai việc này thì chắc hẳn nàng sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc, sẽ không dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

    Không sai, kiếp này nàng sẽ vứt bỏ những cố kỵ, tạo ra một nhân sinh rực rỡ sáng lạn của chính mình.

    Dư thị trở về nhanh chóng, nghe nói Ninh Tiêm Bích tỉnh lại thì rất vui mừng đi vào nhanh như một cơn gió vui mừng nói: "Thược Dược, con sao rồi? Con có đói bụng không? Đầu còn choáng không? Đại phu nói cơ thể con yếu đuối, phải nghỉ ngơi mấy ngày. Đúng rồi, để nương kêu người bưng tổ yến tới, còn nữa, ấm thuốc ngoài kia do đại phu dặn phải uống khi tỉnh lại, để nương đi xem đã sắc thuốc xong chưa?"

    Từ nhỏ Ninh Tiêm Bích có nhũ danh là Thược Dược. Nghe nói lúc nàng sinh ra cây hoa thược dược trước phòng 03 năm chưa từng nở hoa bỗng nhiên nở rộ. Chuyện này làm cho Ninh Tam gia thập phần vui mừng, không nói hai lời liền đặt nhũ danh cho con gái mình là Thược Dược.

    Về phần tên, uhm, khi đó lão thái gia còn sống, Ninh Tiêm Bích là trưởng nữ tam phòng cho nên không đến phiên hắn đặt tên mà do lão thái gia quyết định.

    Lúc này thấy Dư thị hơi kích động vội vã, Ninh Tiêm Bích chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, suýt nữa thì khóc. Nàng nắm lấy tay Dư thị nói: "Mẫu thân đừng vội, không phải có nha hoàn bà tử sao? Người ngồi cạnh con một chút thì con cũng cảm thấy yên tâm."

    "Được, được, con gái ngoan của mẹ, mẹ sẽ ngồi một lát với con trước khi uống thuốc."

    Quả nhiên Dư thị ngồi lại gần, vừa vuốt tóc Ninh Tiêm Bích vừa khóc nói: "Con gái dáng thương của ta, sao lại gặp tai nạn vô lý như vậy? Biết thế ta đã không để con cùng mấy tỷ muội đi chơi."

    Đêm Trung thu, sau khi Ninh Tiêm Bích và các huynh đệ tỷ muội chơi thì bị cảm lạnh. Càng chữa, bệnh lại càng nặng thêm. Cuối cùng đại phu phải dùng một loại thuốc pha chế kỳ lạ mới cứu sống lại.

    Nhưng nàng biết, Ninh Tiêm Bích thật sự đã chết, người sống bây giờ chính là nàng, người đã xuyên việt lại sống lại.

    Cảm nhận được tâm tình của Dư thị, mấy nha hoàn bà tử bên ngoài cũng đi lại nhẹ nhàng không nghe tiếng chân. Rốt cuộc là phủ bá tước nên quy củ cho mấy hạ nhân cũng nghiêm ngặt. Dù xưa nay tam phòng không được coi trọng thì lúc này cũng không ai nghe thấy một tiếng động, không khác gì không khí trong phòng lão thái thái.

    Ninh Tiêm Bích ngáp một cái, ngẩng mặt hỏi Dư thị: "Mẫu thân, tổ mẫu gọi mẫu thân sang có chuyện gì vậy? Từ khi nào mà trong phủ có chuyện còn phải hỏi qua tam phòng chúng ta?"

    Dư thị bất giác ngẩn người, nhìn thoáng qua Ninh Tiêm Bích một lúc lâu mới oán trách nói: "Thược Dược, sao có thể nói vậy? Lão thái thái vẫn rất tốt đối với tam phòng."

    Nói xong thấy con gái hơi khép mắt, như thể hơi đau lòng, trong lòng bà không khỏi lo lắng, sợ lời này nặng nề bèn nói thêm: "Nhưng bây giờ quả là chuyện lớn, người em trai thất lạc của tổ phụ con trở về."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aaaaza,cou_2112,LYSANSAN828,si_tet,truthblue82,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Dược thủ hồi xuân
    Lê Bạch Hoa
    Ed: Quỷ Nữ





    Đương nhiên Ninh Tiêm Bích đã sớm biết chuyện này, nhưng kiếp trước nàng không có bất cứ ấn tượng gì nên cũng chẳng làm gì.

    Nay được trở về làm người, nàng cũng đã thoát thai hoán cốt chết đi sống lại. Việc Ninh Tam lão thái gia trở về có ý nghĩa trọng đại đối với nàng.

    Nàng liền khẽ hỏi: "Người em trai bị thất lạc của Tổ phụ sao? Kỳ lạ nhỉ, sao ông ấy lại về chứ? Tổ phụ cũng đã mất, ông trở về để làm gì?"

    Dư thị cười nói: "Không thể nói như vậy, tóm lại là người một nhà, phải sống ly tán lại không đau lòng sao? Khi tổ phụ con còn sống cũng thường nhắc đến người em trai này. Không ngờ bây giờ đại bá con lại tìm được, chuyện này thật sự là tổ tiên phù hộ. Con cháu Ninh gia không nên lưu lạc ở bên ngoài. Được rồi, con ngoan ngoãn uống thuốc, nhanh chóng khỏe lại còn đi đón Tam tổ phụ."

    Ninh Tiêm Bích nghĩ đương nhiên là phải gặp mặt. Chẳng những phải gặp mà còn phải đối tốt với ông ấy nữa. Nàng ngồi suy nghĩ cân nhắc một hồi, trong phòng bất giác yên tĩnh lại.

    Một lát sau, nha hoàn bưng thuốc lên, Ninh Tiêm Bích ngoan ngoãn uống rồi kêu buồn ngủ. Dư thị vỗi đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn ngay ngắn rồi ngồi bên cạnh, vừa từ ái cười ngắm nàng, vừa khẽ hát khúc hát ru quen thuộc nàng vẫn nghe trước đây.

    Ninh Tiêm Bích nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Dư thị ngừng hát rồi tiếng bước chân khẽ vang lên, người cũng rời đi. Nàng nghe bà dặn bò mấy nha hoàn bà tử cẩn thận hầu hạ, sau đó tiếng chân xa dần. Lúc này Ninh Tiêm Bích mới thở dài nhẹ nhõm.

    Chuyện này rốt cuộc là sao?
    Cuối cùng nàng cũng có thể yên tĩnh suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Bất giác nàng nhớ lại trước khi mình chết, nha hoàn bên cạnh Bạch Thải Chi đến báo tin tức kia. Lúc ấy nàng sắp chết nên không cảm thấy gì, nay cẩn thận nghĩ lại nàng không khỏi cảm thấy sợ toát mồ hôi.

    Thẩm Thiên Sơn là huynh đệ tốt của thái tử. Tuổi hai người gần nhau, hắn lại là biểu đệ của thái tử cho nên Thẩm gia vẫn luôn kiên định đứng bên thái tử.

    Đời trước, tuy Ninh Tiêm Bích không giao tiếp với bên ngoài nhưng vẫn thường nghe nói mẹ con quý phi không an phận. Vị Lục hoàng tử kia thua kém thái tử về cả văn lẫn võ, thế lực nhà mẹ đẻ cũng không thể so với thái tử. Chỉ không biết vì lý do gì mà Hoàng Thượng dường như không để ý đến chuyện vây cánh hai nhà tranh chấp, thậm chí là cố ý dung túng bọn họ tranh quyền đoạt lợi.

    Cho tới nay, thế lực thái tử bên này luôn mạnh hơn một chút.

    Bởi vì có Thẩm Thiên Sơn. Hắn chính là danh tướng của Đại Khánh. Trước khi Tiêm Bích chết 03 năm, hắn dẫn quân xuất chinh đến biên quan, một năm sau chiến thắng trở về. Hoàng Thượng phong thưởng rất nhiều, trừ bỏ địa vị Vương gia bị hắn liều chết từ chối thì những thứ khác được Hoàng thượng ban thưởng xếp đầy bốn kho lớn trong vương phủ.

    Một vị tướng tài giỏi, rường cột nước nhà như thế sao lại có thể bị bắt được?

    Ninh Tiêm Bích nhớ rõ ràng cho đến trước khi mình chết, Thẩm Thiên Sơn luôn là một đứa cháu được Hoàng đế coi trọng. Chính xác, cháu. Do quan hệ giữa đại trưởng công chúa và hoàng hậu nên Hoàng đế không hề đối xử với hắn như một thần tử bình thường.

    Nhưng nếu đã đối xử tốt như thế mà bị xét nhà bắt giam thì phải phạm vào tội lớn cỡ nào? Đối với vương phủ đây chính là tai họa lớn. Rốt cuộc là vì sao? Thẩm Thiên Sơn đắc tội thế nào với Hoàng đế mà dẫn tới tai kiếp như vậy?

    Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Hoàng đế định thay đổi thái tử?

    "Trời", Ninh Tiêm Bích đột nhiên bật dậy, bàn tay nhỏ nắm chặt lại.

    Đúng rồi, trừ chuyện đó ra thì không thể lấy chuyện gì để giải thích tai ương bất ngờ đó: Thẩm Thiên Sơn chẳng những là thần tử mà Hoàng đế nể trọng, hắn cũng là trụ cột vững vàng của Thái tử. Hoàng Thượng xuống tay với hắn chính là muốn trừ bỏ vây cánh của Thái tử, bồi dưỡng Lục hoàng tử thượng vị. Có lẽ sau khi Thẩm gia gặp tai ương thì cả thái tử và hoàng hậu cũng không thể tránh được?

    Nàng nhíu mày, tuy kiếp trước nàng ít giao tiếp với bên ngoài nhưng nàng cũng biết chút ít vấn đề giữa Thái tử và Lục hoàng tử.

    Dù Thẩm Thiên Sơn lạnh lùng vô tình với mình nhưng không hề nghi ngờ, hắn lại là một thần tử trung với nước. Thái tử tính cách công chính bình đạm, còn Lục hoàng tử, theo đồn đãi thì hơi cay nghiệt cực đoan.

    Bồi dưỡng một hoàng tử như vậy mà phế đi thái tử, chuyện này rõ ràng là không khôn ngoan.

    Kiếp trước Ninh Tiêm Bích chẳng gặp Hoàng đế mấy lần nên đương nhiên không thể nào hiểu hết tính cách ông ta. Nàng chỉ là biết ông ta là một vị hoàng đế anh minh trí tuệ, hình như không thể nào có quyết định sai lầm như thế. Hay là người già đi nên hồ đồ chăng? Nhưng ông ta cũng chỉ mới 60 tuổi thôi mà?

    Ngược lại nàng đã gặp hoàng hậu. Trong trí nhớ của nàng bà là một nữ nhân đoan trang ổn trọng và cũng nhân từ. Tuy Hoàng đế không sủng ái bà nhiều nhưng là phu thê mấy chục năm nên cũng vẫn tương kính như tân. Vậy rốt cuộc là vì cái gì mà lại khiến Hoàng đế đi một nước cờ sai lầm như vậy?

    Nhưng ... dẫu là nguyên nhân gì thì cũng không liên quan tới nàng. Ninh Tiêm Bích từ từ nằm lại xuống giường. Nàng nhắm chặt mắt lại: Cả đời này, nàng kiên quyết sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Thẩm gia.

    Kiếp trước, lúc tam lão gia liên lụy gia tộc thì nhà họ Ninh cũng dần dần thoát khỏi sự phân tranh của mấy nhóm thế lực trong triều. Đời này chắc cũng vậy chăng? Huống chi, nhà nàng chỉ là một phủ bá tước nhỏ bé, dù không thoát ra thì e rằng cũng chẳng có ai xem trọng người nhà Ninh gia.

    Nàng thở một hơi dài, trong lòng thêm kiên quyết mục tiêu sống không lo lắng, một đời vui vẻ hạnh phúc.

    Rốt cuộc chỉ là cô bé 4 tuổi, tuy rằng tư tưởng đã rất phát triển nhưng cơ thể cũng không chịu được, dần dần nàng cũng chìm vào giấc ngủ. Đến khi Ninh Tiêm Bích tỉnh lại thì thấy trong phòng đã tối, chắc là cũng tới chạng vạng tối rồi.

    Hải Đường khẽ khàng đi tới, thấy Ninh Tiêm Bích mở mắt liền vui sướng cười nói: "Cô nương đã dạy sao? Làm nô tỳ sợ quá. Lão gia vừa mới về, định đến đây thăm cô nương nhưng thái thái ngăn lại. Giờ cô nương tỉnh rồi, để nô tỳ đi báo cho lão gia và thái thái."

    Ninh Tiêm Bích nhìn Hải Đường vui vẻ bước đi, nhớ tới nét mặt phụ thân hiền từ nhu hòa, bất chợt trong lòng kích động. Từ sau khi vào Vương phủ, vì nàng yếu đuối nên hàng năm rất ít về thăm nhà. Cho đến lúc chết cũng không gặp được người nhà lần cuối.

    Nàng vốn nghĩ bệnh mình sẽ khỏi chứ không đến nỗi nguy kịch. Nhưng nàng nào nghĩ đến, mình không phải bị bệnh mà là bị cô gái ác độc như rắn rết kia hạ độc.

    Một lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng cười sang sảng, sau đó Ninh Tam lão gia Ninh Thế Bạc đi vào. Thấy Ninh Tiêm Bích ngồi ở trên giường, ông liền bước tới bế lên, vừa đi ra ngoài vừa thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: "Thược Dược ngoan của cha, con làm cha sợ muốn chết. Con tỉnh lại thì tốt quá, tốt quá. Từ nay về sau cha chỉ mong con không bệnh không đau thì cha giảm thọ mười năm cũng..."

    Ninh Tiêm Bích bèn che miệng Ninh Thế Bạc. Nàng cố gắng không khóc vì xúc động. Vốn sau khi xuyên qua, nàng cũng không cảm thấy tình cảm của cha mình có bao nhiêu từ ái. Nhưng bây giờ, cha của nàng thể hiện rất quan tâm và yêu thương nàng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aaaaza,cou_2112,LYSANSAN828,si_tet,truthblue82,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Dược thủ hồi xuân
    Lê Bạch Hoa
    Ed: Quỷ Nữ





    Trải qua một hồi sinh tử luân hồi ở thời cổ đại, nàng đương nhiên có thể hiểu được sự yêu thương này của Ninh Thế Bạc có bao nhiêu sâu đậm. Làm gì có người cha nào tự nguyện giảm thọ 10 năm để cầu cho con gái mạnh khỏe chứ?

    "Nhìn xem, con gái chúng ta ngoan không, cũng biết không để cho phụ thân tùy tiện thề."

    Ninh Thế Bạc vừa cười vui vẻ, vừa nói với vợ. Lại nghe Dư thị cười nói: "Gia còn có mặt mũi nói sao, cũng không thấy ai như ngài, cái gì cũng nói được..." Lời chưa dứt thì nghe ngoài cửa có người báo: "Oanh Ca tỷ tỷ đến."

    Ngay lập tức rèm cửa vén lên, một cô gái mặt tròn mắt to xinh đẹp bước vào, cười nói với Ninh Thế Bạc và Dư thị: "Lão thái thái nghe nói cô nương tỉnh dậy cũng rất vui mừng, phái nô tỳ lại đây thăm hỏi."

    Ninh Thế Bạc cùng Dư thị vội vàng cảm ơn. Dư thị cười nói: "Còn phải làm phiền cô nương đi chuyến này. Buổi chiều Thược Dược uống thuốc của đại phu, có vẻ rất hiệu quả. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ đưa nàng đi thỉnh an lão thái thái."

    Oanh Ca cười nói: "Chuyện này không cần gấp gáp. Lão thái thái nói, cần phải để cô nương khỏe hẳn hãy mang tới. Bây giờ đã qua thu, thời tiết cũng khá lạnh rồi."

    Ninh Thế Bạc và Dư thị vội vàng đáp ứng, chờ đến khi Oanh Ca đi ra thì Ninh Thế Bạc mới bế Ninh Tiêm Bích đến nhà chính.

    Chỉ thấy một bé trai đang vừa đi vừa nghiêng ngả như muốn ngã, đi vài bước thì cái mông béo lại ngồi bệt xuống đất khiến Ninh Thế Bạc và Dư thị đều cười vui vẻ.

    Một thiếu phụ mặt trái xoan cúi đầu đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn bé trai đi lại. Khi thấy Ninh Thế Bạc bế người đi ra liền vội vàng bước tới khẽ nói: "Lục cô nương khỏe chưa? A Di Đà Phật, thật là ông trời phù hộ."

    Dư thị gật đầu, thấy bé trai kia thì càng cười tươi them bước tới bế lên nói: "Tuyên nhi vẫn đi chưa vững, đi thế này là được rồi."

    "Vâng." Thiếu phụ kia cũng lộ vẻ tươi cười, vui mừng nói: "Tuy rằng đi chưa vững nhưng có thể đi thêm mấy bước. Sáng nay cũng không đến thỉnh an lão thái thái, chỉ quấy tỳ thiếp, không ngờ bây giờ lại chạy tới đây."

    Thiếu phụ này là thiếp thị của Ninh Thế Bạc, họ Lan. Bởi vì phu thê Dư thị Ninh Thế Bạc lấy nhau năm năm cũng chỉ có một con gái là Ninh Tiêm Bích. Bởi vậy Ninh lão thái thái làm chủ, nạp một thiếp thị cho Ninh Thế Bạc.

    Phu thê Ninh Thế Bạc tình thâm, tuy rằng không đồng ý nhưng do địa vị trong nhà không cao, Dư thị lại chưa sinh con trai, không làm cách nào khác được phải đồng ý với Khương lão thái quân. Nhưng đưa ra điều kiện, người thiếp này phải do mình tuyển lựa.

    Lúc Dư thị gả lại đây, bà mang theo hai nha đầu bên người. Một là Ngọc Lan trung thành và tận tâm với Dư thị, sau này gả cho con của một quản sự. Một người khác là Ngọc Chi lanh lợi trí tuệ. Ninh Thế Bạc chỉ sợ sau khi nâng nàng ta làm di nương lại nảy sinh lòng tham nên cuối cùng chọn một cô gái nhan sắc xinh đẹp, là con của quản sự trong tộc, dáng vẻ khỏe mạnh thu phòng. Quả nhiên, Lan di nương vào cửa không bao lâu thì có ra tin vui, sau liền sinh Tuyên nhi.

    Ninh Tiêm Bích hiểu rõ ràng tính tình Lan di nương, rất dịu dàng và trung thực đáng tin cậy, tôn trọng Dư thị. Từ nhỏ tình cảm của nàng và Tuyên nhi cũng rất tốt.

    Vốn là một gia đình tốt đẹp như thế nhưng không ngờ Ninh Thế Bạc bị người tính kế, không thể không thu nhận Tiêu di nương. Từ đó về sau, tam phòng liền bị hồ ly tinh kia quấy đảo mưa gió, khiến Dư thị không dám ngẩng mặt nhìn chị em dâu và mẹ chồng.

    Dư thị và Ninh Thế Bạc đến Ninh Hinh viện thỉnh an lão thái quân, Dư thị hầu hạ lão thái quân ăn xong bữa tối mới trở về. Bà giỡn với Tuyên nhi một hồi rồi cả nhà mới dùng cơm chiều.

    Muốn nói thì ngay cả Ninh Tiêm Bích cũng không thể không bội phục, chính là mẫu thân nàng chân chính thấm nhuần tư tưởng tam tòng tứ đức, nên hiền lành từ ái cũng không cần nhắc tới.

    Vì Tuyên nhi là con trai duy nhất của tam phòng cho nên sau khi sinh liền được ôm đến bên người Dư thị, nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của bà, coi như con trai trưởng

    Chỉ là Dư thị thấy nét mặt mong chờ khao khát của Lan di nương hàng ngày thì không đành lòng. Cuối cùng, Tuyên nhi được cả hai nuôi dưỡng, tôn kính thân thiết đối với hai người như nhau. Đây chính là chuyện tốt đẹp nhất của tam phòng. Trước đây Ninh Tiêm Bích chỉ cảm thấy đây là cách để phụ nữ ở cổ đại sinh tồn. Nhưng giờ sống lại một đời, đương nhiên nàng không còn nghĩ như vậy nữa. Nàng chỉ cảm thấy tuy Ninh thị đáng kính nhưng cũng chẳng phải rất đáng thương sao?

    Ăn cơm xong sau, mọi người ngồi uống trà cùng nhau. Bình thường đây là thời gian thư thái nhất của tam phòng, Lan di nương và Dư thị đều thích nghe trượng phu kể mấy chuyện xưa, từ trời nam đến biển bắc. Mà trong chuyện này Ninh Thế Bạc cũng rất phối hợp, hắng giọng từ từ kể, không khí cực kỳ hòa hợp.

    Ninh Tiêm Bích ngồi trong lòng Dư thị, lẳng lặng nghe tiếng phụ thân lên xuống nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai. Trong lòng nàng có một sự ấm áp khôn kể: Đã bao năm rồi vậy mà nàng còn có thể trải qua cuộc sống như vậy. Ban đầu nàng chỉ hận tạo hóa trêu người, nhưng mà bây giờ nàng thực lòng cảm kích trời xanh, cảm kích ông trời còn cho mình một cơ hội sống lại.
    Câu chuyện dần dần chuyển đến Ninh tam lão thái gia sắp trở về nhà. Dư thị nhân tiện nói: "Hôm nay lão thái thái gọi thiếp đến cũng chỉ nói đơn giản. Trước mặt nhiều người thiếp cũng không tiện hỏi thêm nhiều. Không biết lão gia có biết tình hình Tam thúc hay không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến giờ thiếp còn mịt mờ đây."

    Ninh Thế Bạc cười: "Các nàng đã hỏi đúng người rồi, cả nhà này trừ bỏ lão thái thái, chỉ sợ cũng chỉ có ta biết ngọn nguồn trong đó."

    Nói xong uống một ngụm trà cười nói: "Tam thúc từ nhỏ đã bị thất lạc gia đình! Cũng là vận ông ấy xui, sinh ra ngay lúc chiến loạn. Ngày đó cả nhà chạy theo đoàn người đến nơi khác. Sau khi tổ mẫu sinh ông ấy thì người nhà ta lại bị loan binh đuổi theo nên xe ngựa phải chạy trốn khắp nơi. Tổ mẫu và Tam thúc cũng bị đuổi chạy tới một chỗ khác không biết là đâu. Tổ mẫu nghĩ một khi bị loạn binh bắt được thì mẹ con hai người cũng không thể thoát chết bèn nén đau xót gửi Tam thúc lại cho một gia đình khác rồi một mình đuổi theo tổ phụ. Sau này khi mọi chuyện yên ổn lại, tổ phụ cùng tổ mẫu phái người trở về nơi đó tìm gia đình kia nhưng mới chỉ 3 tháng mà gia đình nọ cũng không biết tung tích ở đâu. Vì chuyện này mà mãi cho đến khi tổ phụ tổ mẫu tram tuổi vẫn đau long không thôi, chính là nỗi hối hận lớn nhất trong lòng họ."

    Lan di nương liền nhíu mày nói: "Vậy sao gia đình kia lại không giữ lời hứa, nếu đã nhận người ta gửi gắm thì phải giữ lời mới đúng."

    Ninh Thế Bạc cười lạnh một tiếng nói: "Nguyên tổ phụ tổ mẫu cũng không biết này nguyên nhân vì sao. Lúc ấy tuy là loạn lạc nhưng sau này tìm đến thôn đó mới thấy chỗ này chưa hề trải qua đau khổ chiến tranh gì. Đến tận vài ngày trước, đại ca gặp gỡ Tam thúc phụ, thấy ông ấy đeo bức tượng phật ngọc kia trên cổ. Sau khi hai người nhận thức mới hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aaaaza,cou_2112,si_tet,truthblue82,
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status