Lại phải bắt đầu lại, mình cũng rất mệt mỏi. Không biết đây là lần thứ mấy nữa. Bắt đầu, kết thúc và rồi lại bắt đầu. Nó cứ mãi đi lòng vòng à không biết chừng nào mới được yên. Có lẽ bản tính mình hơi nhu nhược nên mới vậy, và cũng có thể, mà nhiều lý do quá.

Mommy nói mình không có phấn đấu, chỉ muốn an nhàn. Mình chỉ ngồi cười thôi, cũng không muốn nói và cũng không biết nói gì. Trải qua bao nhiêu chuyện, chán nãn quá, gục ngã có, buồn có, nhưng rồi mình cũng phải tự đứng lên. Câu trả lời rất đơn giãn, dù mình có gục thì cũng không có ai đỡ mình lên cả, có lúc mình cũng chỉ cần một lời khuyên, một lời cổ vủ, nhưng ngược lại thì mình chỉ lấy được một thau nước lạnh tạt vào mặt thôi.

Ai lại không muốn bềnh vững, đã xây được một nền tảng ai lại muốn ra đi. Cuộc sống không dễ dàng, nên mình cũng phải thuận theo. Mình không giống mommy, mommy có gì thì vẫn còn có người lo, mình có gì thì sẽ không có ai lo, nên từng bước đều phải suy nghĩ. Khổ nỗi, mình tính một đường thì sự thật nó đi một nẻo, nên thôi, tuỳ cơ ứng biến vậy.

Mấy tháng nay mình cũng đã thay đổi nhiều, gặp nhưng tình huống mà mình chưa từng gặp qua, nhưng rồi mình cũng quen, từ từ rồi sẽ quen thôi.