TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 12

Chủ đề: Tận Thế Lãnh Chúa - T/g: Buồn Ngủ Muốn Gối (Chương 12)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Where are you now?
    Bài viết
    1,331
    Xu
    17,500

    Mặc định

    Chương 06: Cứu viện khẩn cấp

    Dịch: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Trình Dương cũng nghe thấy giọng nói này, hắn đã từng nghe câu này một lần rồi nên không ngạc nhiên mấy.

    Lúc này, hắn đang nhìn chăm chú khu vực đột ngột biến thành đất bằng kia, cây cối trong phạm vi 1km quanh đó biến mất hoàn toàn, nhưng lạ một điều là trên mặt đất lại không xuất hiện bất cứ cái hố nào.

    Cách chỗ Trình Dương đứng khoảng 100 mét xuất hiện tế đàn, vẻ ngoài của nó giống y như ảnh chụp lúc trước hắn xem. Chung quanh tế đàn là bốn bức tượng người đứng sừng sững, mỗi tòa cao khoảng ba đến bốn mét, giống y những bức tượng chức nghiệp trong trí nhớ của hắn.

    “Đi theo tao!” Trình Dương hô to, lúc này bão gió đã ngừng rồi nên hắn không cần phải hét đến rát họng nữa. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng lao thẳng tới trước.

    Khi Trình Dương chạy được hơn mười mét thì hai người Dư Khải mới kịp phản ứng, chạy theo hắn.

    Lúc này đám người ông chủ Lý cũng nhận ra Trình Dương là đầu não của ba người này, hơn nữa hình như đối phương còn biết một số chuyện mà người khác không biết, vậy nên khi thấy hai người Dư Khải chạy đi thì họ cũng đuổi theo.

    Chốc lát sau, Trình Dương đã lao tới trước tế đàn. Hắn lập tức xem bảng thuộc tính của nó, sau đó lựa chọn xây dựng kiến trúc hàng rào.

    Trong lúc này, đám gỗ còn chất trên mười chiếc xe ở bên bờ sông bỗng dưng biến mất, tựa như bị hòa tan trong không khí; đồng thời một hàng rào bằng gỗ cao khoảng ba mét hiện ra chung quanh tế đàn, bao bọc nó khoảng 1km, thậm chí bên bờ sông cũng xuất hiện hai hàng rào gỗ khác trải dài từ chỗ đó đến nơi trú thủ.

    Bấy giờ tất cả mọi người cũng đã chạy tới chỗ tế đàn, tình cảnh trước mắt khiến họ kinh ngạc không thôi, bởi từ khi sinh ra đến giờ họ chưa từng gặp phải chuyên gì kỳ lạ như thế.

    “Cậu Dương, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ông chủ Lý xem như là người lớn tuổi nhất ở đây, chững chạc hơn nên lập tức hỏi Trình Dương.

    Trình Dương trả lời: “Giờ không phải lúc giải thích, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Mọi người có thể hiểu một cách đơn giản là hiện tại chúng ta đang ở trong một thế giới game, bốn bức tượng này là chỗ chuyển chức, lần lượt là chiến sĩ, cung tiễn thủ, pháp sư, triệu hồi sư. Bây giờ chúng ta phải chọn một chức nghiệp phù hợp với bản thân để chuyển chức ngay khi có thể.”

    Lúc này, không nói tới ông chủ Lý, ngay cả những người chơi game nhiều như Lưu Hạo cũng cảm thấy rúng động không thôi. Không phải gã chưa từng mơ trái đất biến thành thế giới game, nhưng giờ giấc mơ này thành sự thật thì gã lại cảm thấy là lạ, thậm chí là hoang đường.

    Trước đó bọn họ đã thấy bức tường gỗ xuất hiện một cách thần kỳ, biết chuyện này không thể giải thích một cách khoa học được. Vậy nên bây giờ dù xảy ra chuyện gì khiến họ chấn động thì họ cũng ra phải quyết định ngay.

    “Dương tử, giờ tụi mình có thể chuyển chức rồi à?” Lưu Hạo trông ngóng.

    Trình Dương cầm gậy pháp thuật trong tay, nói: “Tất nhiên rồi, nhưng không phải bây giờ, bởi vì chuyển chức cần tiêu tốn linh năng, chờ tao cứu Ngưu Bình về đây rồi tính tiếp.”

    Ông chủ Lý do dự một lúc lâu, sau đó đi tới trước mặt Trình Dương, nói: “Này cậu, mấy người bọn ta cũng có thể chuyển chức chứ?”

    Trình Dương mừng rỡ trong lòng. Hắn chưa kịp rủ rê thì họ đã tự động đến rồi, đây chính là chuyện tốt. Nhưng giờ hắn cần phải đi cứu người bạn của mình nên lập tức nói: “Được, nhưng tôi nói trước, toàn bộ nơi này đều thuộc quyền sở hữu của tôi nên nếu các người muốn sử dụng tài nguyên ở đây thì phải nghe theo quy định của tôi. Tát nhiên là tôi sẽ không đưa ra quy định gì khắc khe cả, nó chỉ giúp chúng ta có thể tiếp tục tồn tại trong thế giới tàn khốc này thôi.”

    Có lẽ do mọi người mới trải qua tình cảnh quá chấn động, cũng có lẽ do Trình Dương đoán được tương lai giúp mọi người có cảm giác an toàn đôi chút; vậy nên không ai phản đối khi Trình Dương tuyên bố quyền sở hữu dốc Lạc Phượng này.

    Giờ họ còn chưa biết, thực ra dù họ phản đối cũng chẳng có hiệu quả gì, bởi Trình Dương quả thật đã sở hữu nơi này. Nếu như hắn không muốn ai chuyển chức thì người đó nhất định không thể làm được. Thậm chí hắn có thể tước đoạt quyền hạn của người đã chuyển chức nữa.

    Tất nhiên bây giờ Trình Dương sẽ không nói ra chuyện này.

    Lưu Hạo nhìn sắc trời đang tối dần, lại nhìn khung cảnh khác lạ xung quanh, sau đó lo lắng hỏi: “Dương tử, giờ chúng ta làm sao nữa? Hay tao đi với mày cứu Ngưu Binh?”

    Thực ra không chỉ mỗi Dư Khải lo sợ mà những người khác cũng như thế. Khung cảnh xung quanh thay đổi quá mức bất ngờ, lại nghe Trình Dương bảo rằng trái đất hiện tại giống như thế giới trong game khiến họ càng hoang mang hơn.

    Sự đời thay đổi, tiếp theo nên làm gì đây?

    Trình Dương nói ngay: “Không cần, mình tao đi cứu hắn được rồi, tụi mày chưa chuyển chức, năng lực quá kém nên không giúp gì được đâu. Tao mong là sẽ tìm được lão Trâu trước bảy tám giờ tối, nếu không khi đó ma thú xuất hiện thì hắn sẽ nguy mất. Có lẽ giờ này hắn đang ở trên đường cái lớn, hẳn chuyện không nghiêm trọng lắm.”

    Trình Dương nói xong liền lao ra khỏi nơi trú thủ mà không giải thích gì thêm.

    Lúc Trình Dương chạy tới cổng hàng rào phía bắc, cánh cổng cao lớn bằng gỗ chắn tại đây lập tức mở ra dưới sự điều khiển của hắn, sau đó hắn liền lao ngay ra ngoài như tên bắn. Khi ra khỏi nơi đó thì cánh cổng kia lập tức đóng lại. Bản thân là lãnh chúa thôn Lạc Phượng nên Trình Dương có thể điều khiển tất cả những kiến trúc trong lãnh địa của mình.

    Hắn chạy như điên, trong lòng thì thầm cầu khẩn Ngưu Bình không bị sao cả.

    Tốc độ của Trình Dương gấp hai lần người thường, nhưng do hắn là pháp sư, thể lực không sung mãn bằng chiến sĩ nên hắn không thể chạy hết tốc lực trong thời gian dài được. Nhưng cho dù là vậy thì tốc độ của hắn cũng nhanh hơn trong ký ức rất nhiều.

    Hơn ba phút sau, Trình Dương đã chạy được khoảng gần 2 km. Tốc độ này của hắn đã phá vỡ kỷ lục thế giới về tốc độ được ghi chép trước đó rồi.

    Lúc này, hắn thấy ở đằng xa có một chiếc xe taxi bị ngã chỏng chơ ven đường, còn có ba người khác đang thẫn thờ đứng gần đó, một trong số đó không ngờ lại là Ngưu Binh.

    “Dương tử, sao mày lại đến đây? Trận động đất mới rồi tụi mày ở đâu?” Từ xa, Ngưu Binh thấy Trình Dương chạy tới liền lên tiếng hỏi.

    Trình Dương không giải thích nhiều mà nói ngay: “Nếu mày không muốn chết ở đây thì đi theo tao mau, tao không có thời gian để giải thích đâu.”

    Trình Dương nói xong liền kéo tay Ngưu Binh chạy về phía thôn Lạc Phượng.

    “Khoan khoan! Còn cả Bàng San nữa, tao dẫn ẽm theo.” Ngưu Binh giãy tay ra, nói với theo.

    Bấy giờ Trình Dương mới chú ý tới cô gái đứng cạnh Ngưu Binh, tuổi hẳn tương đương, tướng mạo đại khái trung bình khá. Chẳng lẽ đây là cô gái mà Ngưu Binh theo đuổi như lời Dư Khải nói trước đó sao? Trông hai đứa này cũng xứng đôi ra phết.

    Trình Dương nhanh chóng nói: “Vậy đi cùng đi, mong là cô có thể theo kịp tụi này.”

    Bàng San định nói thì Ngưu Bình ở cạnh lắc đầu cướp lời: “Sau rồi hỏi, em cứ tin tưởng ở bạn anh.”

    Thực ra lúc này trong lòng Ngư Binh có dự cảm chẳng lành, sợ rằng trận động đất này không phải chỉ đơn giản như thế.

    Bây giờ Trình Dương đã xông ra, hai người Ngưu Binh cũng theo sát sau hắn chạy về phía thôn Lạc Phượng.

    Tài xế taxi trợn mắt nhìn mọi thứ. Tuy giờ gã còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe những lời Trình Dương vừa nói ban nãy thì cũng hiểu chuyện này liên quan đến mạng sống của mình.

    Người là động vật họp theo bầy đần, trong tình huống cảm thấy không an toàn thì tự nhiên sẽ tụ lại nơi có nhiều người. Chẳng hạn như hiện tại, tài xế taxi đã chạy theo đám người Trình Dương. Về sau này, mỗi khi nhớ tới quyết định này, gã cảm thấy mình sáng suốt vô cùng.



    Lúc này Tương thành trông tiêu điều thê lương, tất cả kiến trúc đều bị sụp đổ. Mọi thứ chỉ là một đống hoang tàn.

    Động đất đã dừng, bão lốc cũng biến mất không thấy tăm hơi. Vốn mọi người đang chuẩn bị đi tìm những người thân của mình còn sống sau tai nạn, nhưng bỗng dưng họ lại nghe thấy câu nói kia thì liền cảm thấy chấn động không thôi. Nếu như một người nghe thấy giọng nói đó thì có thể giải thích là do ảo giác gây ra, nhưng nhiều người nghe được thì lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

    Trong đầu mọi người chỉ có duy nhất một ý nghĩ, trận động đất này tuyệt đối không bình thường.

    Nhưng tiếp theo họ nên làm gì? Không ai biết đáp án cả.

    Giọng nói đó nói sinh linh cần trưởng thành từ trong giết chóc, nhưng giết chóc như thế nào đây? Chẳng lẽ mỗi người chém giết lẫn nhau? Nói đùa à? Nếu thế chẳng phải mấy tay sát thủ hay các võ sĩ quyền anh sẽ trở thành những người mạnh mẽ nhất trên thế giới này rồi sao.

    Không tìm ra manh mối giải quyết, bọn họ tạm thời gác chuyện này qua một bên, sau đó bắt đầu tìm thân nhân thất lạc, đồng thời suy nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo, chờ chính phủ cứu viện hay phải tự lực cánh sinh?

    Lúc này lãnh đạo Tương thành cũng bắt đầu hành động, nhưng do mọi thiết bị truyền thông đều không sử dụng được nên lực hiệu triệu của họ cũng có hạn. Tốt một điều là họ đã tập hợp đủ lực lượng vũ trang cũng như vũ khí đạn dược nên họ bắt đầu tập trung triển khai lực lượng đẩy mạnh cứu viện từ trung tâm thành phố ra khu vực xung quanh, hòng ổn định cục diện trước mắt.

    Cùng thời gian đó, bọn họ còn phái ra đội ngũ tìm kiếm cứu nạn của thành phố để tiến hành cứu giúp những người còn sống sau thiên tai. Bọn họ suy nghĩ xau xa hơn người hơn, họ luôn cảm thấy tai nạn lần này không đơn giản như bề ngoài, thêm cả giọng nói kỳ lạ kia nữa. Sinh linh tiến hóa từ trong giết chóc, ở đây có một từ khóa khiến họ chú ý, đó chính là tiến hóa.

    Làm sao để có thể tiến hóa? Tiến hóa theo hướng nào? Cơ hội có được là gì? Đây là những vấn đề mà đội ngũ lãnh đạo muốn biết đáp án nhất.

    Tất nhiên là không chỉ có những nhà lãnh đạo mới quan tâm đến vấn đề này. một số thế lực gia tốc lớn khác sau khi chuẩn bị tương đối ổn cũng bắt đầu tìm kiếm đáp án tiến hóa.

    Hiện tại, không ai cho rằng thiên tai này chỉ xảy ra ở mỗi Tương thành. Bởi trên thế giới còn chưa có ai hay thế lực hay cái gì có thể khiến cho những vật dụng đồ dùng dùng điện không khỏi động được. Ngay cả giọng nói kỳ lạ kia cũng đã lật đổ hoàn toàn khái niệm khoa học từ xưa đến nay của loài người. Giải thích duy nhất chính là trái đất đang thay đổi, đi đến một quỹ đạo khác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    GÓP Ý TẠI ĐÂY
    Mã:
    Thay đổi thành Tương sang Tương thành tương tự như Đà thành, Sài thành cho thân quen :)
    Lần sửa cuối bởi Con nhà người ta, ngày 25-03-2015 lúc 14:33.
    ---QC---


  2. Bài viết được 36 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alientuskarr,AndyHuang,bagggggggg,bookworm,chichi1111,choden1239e,cuonglong,daicawin83,diangucmauden,doivotan15,freejack,getbackerslc,Hắc Miêu,hellflame4168,KhacNguyen,khuccui,klman,manhmo,Mekanix,meotwo1989,nhbinhdbp,November,nsguyenan,odin,phiêu!,quans2bn93,romolus82,rukuru,ThousandFace,thunreigu,tramhuong3890,Ui_da,vintram,vipboy247,volamnhan,Xinh Xinh,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Where are you now?
    Bài viết
    1,331
    Xu
    17,500

    Mặc định

    Chương 07: Thiên phú thay đổi

    Dịch: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lúc này, tại nội khu Tương thành, một màn trời lớn đang dần hình thành bao trùm phạm vi 3 km.

    Trong quá trình màn trời này mở rộng, tất cả những người nhìn thấy đều bị dọa chạy, bởi họ không biết khi bản thân bị tấm màn sáng này phủ lên thì sẽ ra sao. Còn một số người chạy chậm, khi bị màn sáng đụng vào liền bị hất ra, đẩy họ tiếp tục chạy tới trước.

    Không ai biết rằng bên trong tấm màn sáng này có bốn bức tượng cao tới mấy chục mét đang dần hiện ra, chúng giống y chang bốn bức tượng xuất hiện ở dốc Lạc Phượng, khác chăng là chúng lớn hơn rất nhiều. Bên trong màn sáng không chỉ có bốn bức tượng này mà còn có sáu kiến trúc cổ kính khác, chúng có tác dụng gì thì chưa ai biết được, ít nhất thì những người tại Tương thành không biết.



    Đám người Trình Dương lúc này cũng đang chạy trốn. Họ dắt theo một cô gái hiển nhiên tốc độ phải chậm lại, mất bốn phút mà họ chỉ mới chạy được khoảng bảy trăm mét.

    Lúc này sắc mặc Trình Dương hơi đổi, bởi hắn cảm nhận được những dao động năng lượng rất nhỏ trong không khí. Loại dao động này xuất hiện chứng tỏ những sinh vật bị ma hóa bắt đầu ló ra.

    Quả nhiên, khi bọn họ chạy tiếp được hơn năm mươi mét nữa, đằng trước họ chợt lóe lên ánh sáng, một con sói xám hung ác đột ngột hiện ra. Sau khi nó tru lên một tiếng liên lao thẳng tới chỗ đám người Trình Dương.

    Bọn Ngưu Binh kinh hồn không thôi bởi cách thức con sói xuất hiện quá kỳ lạ. Hơn nữa nó lại là sói, một động vật ăn khát máu ăn thịt người.

    “Ma pháp phi đạn!” Trình Dương niệm chú, một quả cầu sáng trắng lập tức hình thành tại đỉnh gậy phép, sau đó lao vụt về phía con sói như đạn bắn.

    Con sói xám này chỉ là hình thái ma hóa yếu nhất, sức mạnh chỉ tương đương ới ma pháp học đồ cấp thấp. Sau khi nó dính phải ma pháp phi đạn của Trình Dương thì liền ngã lui lại, đầu bị thương không nhẹ.

    Nhưng nó lại rất hung hăng, sau khi bị thương không những không chạy trốn mà còn lao tới tiếp.

    “Vậy mà không chết luôn hả?” Ba người Ngưu Bình giật mình. Vốn họ tưởng sau khi nó trúng phải ma pháp phi đạn do Trình Dương bắn ra thì sẽ mất mạng ngay, nhưng không ngờ nó vẫn mạnh mẽ như thế.

    Trình Dương vừa huơ mộc trượng thi triển ma pháp phi đạn vừa giải thích: “Con sói xám này là sinh vật bị ma hóa ở giai đoạn đầu, có sức mạnh tương đương với chiến chức giả học đồ cấp thấp. Nó chỉ có khoảng 30 máu, mà ma pháp phi đạn của ta chỉ gây được 9 điểm sát thương nên không thể giết nó chỉ trong một chiêu được.

    Con sói xám xui xẻo mới chỉ lao tới được vài bước liền bị bức lui trở lại.

    Ba người Ngưu Binh qua nỗi kinh ngạc ban đầu giờ đã dần lấy lại bình tĩnh. Nhưng họ vẫn không thể tin nổi thế giới mình đang sống lại xuất hiện quái vật như vậy; sao những từ như lượng máu, sát thương lại giống thuật ngữ trong game vậy cà?

    Con sói xám tru lên một tiếng, lao hết sức về phía Trình Dương. Hắn nhanh chóng lui lại sau vài bước, sau đó lại thi triển ma pháp phi đạn bắn đến đối phương một lần nữa.

    Hai bên lặp lại như thế một lần nữa, rốt cuộc con sói xám ôm hận nằm xuống, trút hơi thở cuối cùng.

    Đột nhiên trong xác con sói xám tuôn ra mấy chấm sáng bắn lên người Trình Dương. Chúng là linh năng, chiến chức giả sau khi hấp thu nó thì trong bảng thuộc tính sẽ hiện lên điểm linh năng người đó có được.

    Mặc dù linh năng này không thể giúp người đó tăng sức mạnh lên ngay được, nhưng vai trò của nó lại rất lớn.

    Thứ nhất, sử dụng linh năng để tu luyện thì tốc độ tăng gấp hai hoặc hơn nhiều lần khi không dùng. Tốc độ này gấp bao nhiêu lần phụ thuộc vào tổng giá trị linh năng hiện có chứ không thể tự ý quyết định được.

    Thứ hai, chiến chức giả khi thăng cấp tại tượng chức nghiệp phải tiêu tốn linh năng, cấp càng cao thì tiêu hao càng nhiều.

    Cuối cùng, điểm linh năng này sẽ là tiền tệ phổ biến trong thời tận thế này. Sở dĩ nó có công hiệu này bởi điểm linh năng có thể giao dịch được. Vả lại, năm trong sáu kiến trúc xuất hiện trong chủ thành lần lượt là tiệm may, tiệm rèn, xưởng gỗ, xưởng điêu khắc và phòng luyện đan. Nếu muốn mua những thứ bên trong năm tòa kiến trúc này thì cần phải sử dụng đến điểm linh năng.

    Một điều khá đáng tiếc là lúc này bọn họ lại ở cách thôn Lạc Phượng hơn 1km, nên khi Trình Dương đánh chết con sói thì không thể cống hiến linh năng cho lãnh địa này được.

    Hiện tại Trình Dương không lo lắng gì lắm, bởi ma thú chỉ mới nảy sinh nên thể xuất hiện tình trạng bầy đàn được, mà một hai con thì hắn có thể xử lý ổn thõa.

    Mọi người tiếp tục chạy đi, sau đó lại đánh chết một ma thú có hình thù như con cáo. Bây giờ pháp lực của Trình Dương chỉ còn chưa đầy một nửa nên hắn phải dừng lại minh tưởng để khôi phòng hòng đảm bảo an toàn.

    Bình thường, tốc độ hồi phục pháp lực là một điểm một phút, nhưng nếu minh tưởng hoặc sử dụng thuật uẩn linh thì pháp lực hồi phục nhanh hơn nhiều. Thuật minh tưởng cấp một thì cứ hai giây hồi phục một điểm pháp lực. Tốc độ này nhanh hơn bình thường khoảng ba mươi lần. Còn bản thân Trình Dương, thuật minh tưởng của hắn đã cấp hai, cứ ba giây hồi phục hai điểm pháp lực, tốc độ quá nhanh.

    Sau khi hồi phục xong xuôi, bốn người lại tiếp tục lên đường. Bây giờ họ cách lãnh địa thôn Lạc Phượng khoảng tám trăm mét, Trình Dương không dừng lại mà dẫn mọi người chạy tiếp. Dọc đường họ gặp lần lượt ba con ma thú từ trong rừng lao ra, tất cả đều bị Trình Dương đánh chết.

    Với những sinh vật ma hóa cấp thấp ở giai đoạn đầu này, chúng căn bản không cấu thành bất cứ uy hiếp nào cho Trình Dương là pháp sư học đồ cấp trung. Nếu không phải hắn lo lắng cho an toàn của Ngưu Binh thì đã xông thẳng về thôn rồi.

    Lúc bốn người Trình Dương về tới cửa bắc lãnh địa thì đã có không ít ma thú vây quanh hàng rào, nhưng may mắn là chưa có con nào đến chỗ này.

    Cổng nhanh chóng mở ra, đến khi đi qua cánh cổng thì Trình Dương mới thả lỏng cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm.

    Lúc trước dù biết sẽ rất nguy hiểm nhưng Trình Dương vẫn không chút do dự lao ra ngoài cứu Ngưu Binh. Trong thời tận thế này, không ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, lỡ như gặp phải một đàn ma thú, bản thân hắn có thể chạy thoát nhờ tốc độ của mình, nhưng vậy thì đám người Ngưu Bình sẽ nguy hiểm mất.

    Bây giờ ông chủ Lý liền chạy tới chỗ hàng rào, đến gần Trình Dương liền hỏi: “Lúc nãy cậu vừa đi một lát thì chung quanh xuất hiện hơn hai mươi con quái thú, chúng vây quanh chỗ này, hình như là muốn lao vào đây. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cả chuyện chuyển chức mà cậu nói mới nãy…”

    Trình Dương phất tay, nói: “Chuyện này tôi cũng không thể giải thích rõ được, nói chung là tận thế đã đến, trái đất này biến thành thế giới game. Chúng ta phải dốc sức tăng cao sức mạnh của mình, còn không thì chỉ có chết thôi.”

    “Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Ông chủ Lý lo lắng có thừa. Lúc nãy Trình Dương bỏ đi thì ông ta trở thành trụ cột của nơi này, những người khác còn chờ ông dặn dò đây. Vì sống sót, ông ta phải giữ mình tỉnh táo, động viên mọi người. Còn bây giờ Trình Dương quay lại, ông ta liền không biết nên làm gì tiếp theo.

    Ông chủ Lý là một người thông minh, giờ ông ta đã nhìn ra Trình Dương hình như biết nhiều chuyện mà mọi người không biết, nhưng ông không hỏi gì nhiều mà để hắn tự đưa ra quyết định.

    Trình Dương nói: “Bây giờ quan trọng nhất là mọi người phải chuyển chức, nhưng hiện tại linh năng lãnh địa chưa đủ nên phải chờ chút nữa đã.”

    Nói xong, hắn nhanh chóng đi lên trên hàng rào, tiến hành tấn công không chút cố kị xuống những con ma thú ở bên dưới.

    Với sức tấn công của Trình Dương, thi triển bốn lần ma pháp phi đạn đã có thể giết chết một con ma thú, hắn đang cố gắng lấy điểm linh năng cho mình, đồng thời cũng là tăng điểm linh năng cho lãnh địa.

    Sau khi đánh chết sáu con ma thú, linh năng của Trình Dương đã được 11 điểm, còn linh năng lãnh địa cũng đã đạt tới 10 điểm.

    Trình Dương không tấn công ma thú nữa, quay qua nói với Dư Khải ở cạnh bên đang đứng nhìn: “Lão Dư, theo tao xuống dưới kia tiến hành chuyển chức, sau đó lên lại đây đánh chết ma thú, đẩy nhanh tốc độ đánh chết chúng.”

    Dư Khải hơi bất ngờ, nói: “Sao tao chuyển chức trước thế? Để cho Hạo tử trước đi, trình độ chơi game của hắn cũng tương đương mày mà.”

    Trình Dương lắc đầu từ chối: “Hắn thích hợp chuyển chức chiến sĩ, mà bây giờ chúng ta còn chưa dám mở cổng nên không thể phát huy vai trò của chiến sĩ được. Còn mày thích hợp chuyển chức cung tiễn thủ nên tất nhiên mày phải chuyển chức trước.”

    Trình Dương nhớ lúc trước thiên phú của Dư Khải là cấp C, mỗi khi tăng lên một cấp nhỏ, tầm tấn công tăng 2%, sức mạnh vật lý tăng 1%. Thiên phú cỡ này thuộc loại trung bình khá.

    Sau khi nghe Trình Dương giải thích, Dư Khải không từ chối nữa, gã tin bạn mình đã nói như vậy thì hiển nhiên có lý riêng.

    Theo lời dặn của Trình Dương, Dư Khải đi xuống hàng rào rồi đặt tay lên bức tượng cung tiễn thủ. Ngay sau đó, một chùm sáng bảy màu phủ quanh người gã rồi biến mất nhanh chóng, trên tay gã chợt hiện ra một cây cung gỗ, bên hông dắt túi tên.

    Trình Dương mở bảng thuộc tính lãnh địa, thấy tên Dư Khải xuất hiện ở trang quản lý dân cư. Hắn là lãnh chúa nên dĩ nhiên có thể nhìn thấy thuộc tính mỗi công dân trong lãnh địa của mình.

    Họ tên: Dư Khải
    Thế lực: Thôn Lạc Phượng
    Nghề nghiệp: Cung tiễn thủ
    Cấp bậc: Học đồ cấp thấp (0%)
    Tuổi: 19 (Tuổi thọ: 110 năm)
    Sinh lực: 25
    Pháp lực: 25
    Sức mạnh vật lí: 5
    Sức mạnh pháp thuật: 1
    Giáp: 1
    Kháng phép: 1
    Tốc độ tấn công: 1
    Tốc độ di chuyển: 1.1
    Thiên phú:
    - Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, sức mạnh vật lý tăng 3%
    - Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, tầm tấn công tăng 3%
    Kỹ năng:
    - Quy nguyên quyết (cấp 1): Kỹ năng cơ bản của cung tiễn thủ, thông qua tu luyện tăng trưởng sức mạnh. Cấp bậc kỹ năng tăng theo cấp bậc nghề nghiệp.
    - Mũi tên ma quỷ (cấp 1): Pháp lực bám trên mũi tên, tấn công mục tiêu ở cự li xa tạo thành 100% sát thương vật lý, tấn công ở khoảng cách 30 mét không có hiệu quả đặc thù. Mỗi lần thi triển tiêu hao 4 pháp lực. Độ thành thạo 0%.
    Trang bị:
    - Cung gỗ: Trang bị tượng trưng thân phận cung tiễn thủ, không có thuộc tính tăng thêm.
    - Túi tên: Túi đựng tên thần kỳ, mỗi một phút hồi phục một mũi tên, không có thuộc tính tăng thêm.

    Trình Dương thấy thiên phú của Dư Khải liền kinh ngạc. Thiên phú cấp S? Thiên phú của mình thay đổi thì còn lấy lý do mình sống lại để giải thích, nhưng còn của bạn mình thì là sao?

    Đột nhiên Trình Dương nghĩ đến một chuyện, thuộc tính thiên phú thay đổi không phải do hắn sống lại mà là nhờ thời gian hắn chuyển chức. Có lẽ chuyển chức càng sớm thì thiên phú càng tốt. Tất nhiên đây chỉ là giả thuyết thôi chứ hắn còn chưa chắc chắn lắm, cần chứng minh thêm.

    Hiện tại thì thiên phú của hắn lẫn Dư Khải dù đều là cấp S nhưng thực tế lại không có hiệu quả rõ ràng. Nhưng thiên phú sở dĩ là thiên phú bởi một khi sức mạnh tăng lên thì phần trăm tăng lên này sẽ ngày càng lớn. Đến một trình độ nhất định, trong cùng một cấp độ thì Dư Khải gần như là tồn tại khủng bố, tất nhiên tiền đề là đối thủ không có thiên phú cao như thế.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    GÓP Ý TẠI ĐÂY

  4. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AndyHuang,bagggggggg,chichi1111,choden1239e,cuonglong,daicavit,daicawin83,diangucmauden,freejack,getbackerslc,hellflame4168,KhacNguyen,khuccui,klman,manhmo,Mekanix,meotwo1989,nhbinhdbp,November,nsguyenan,odin,phiêu!,quans2bn93,romolus82,rukuru,ThousandFace,thunreigu,tramhuong3890,Ui_da,vintram,volamnhan,Xinh Xinh,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Where are you now?
    Bài viết
    1,331
    Xu
    17,500

    Mặc định

    Chương 08: Chuyển chức

    Dịch: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Sau khi chuyển chức, trong đầu Dư Khải hiện ra một số tin tức, chúng đều là những kỹ năng giành cho cung tiễn thủ. Có điều nếu muốn phát huy 100% sức chiến đấu thì gã cần phải luyện tập thường xuyên, đúc kết kinh nghiệm.

    Tiếp theo đó, hai người lại đi lên trên hàng rào gỗ, liên thủ tấn công đám ma thú bên dưới.

    Lúc ban đầu, Dư Khải rất khó bắn trúng mục tiêu. Nhưng sau khi bắn ra hơn mười mũi tên thì tình hình dần tốt đẹp, tỉ lệ bắn trúng lên tới 70%. Mặc dù kém xa tỉ lệ trúng mục tiêu 100% của Trình Dương nhưng đây đã là tiến bộ rất tốt của gã rồi.

    Sở dĩ Dư Khải đạt kết quả tốt như vậy, một mặt là nhờ Trình Dương truyền thụ kỹ xảo liên quan, những kỹ xảo này là do vô số người trong thời tận thế dùng tính mạng để đạt được, hết sức quý giá. Mặc khác do gã là cung tiễn thủ trời sinh, khả năng nắm giữ kỹ xảo của gã khiến Trình Dương hâm mộ không thôi.

    Ba phút sau, linh năng lãnh địa được 10 điểm một lần nữa, Trình Dương lại dẫn theo Ngưu Binh xuống dưới, căn cứ theo hiểu biết lúc trước thì thiên phú người bạn này của hắn thích hợp để chuyển chức triệu hồi sư. Mặc dù giai đoạn đầu triệu hồi ra con thú chỉ có thể tấn công tầm gần nhưng nó lại không sợ chết, hoàn toàn có thể ném nó ra ngoài hàng rào đánh nhau cùng đám ma thú, chết thì gọi con khác.

    Nhưng thực ra Trình Dương để Ngưu Bình chuyển chức trước cũng không phải bởi nguyên nhân này, mà hắn còn muốn kiểm nghiệm xem suy đoán mới nãy của mình có chính xác hay không. Bởi trong ký ức của hắn thì thiên phú của Ngưu Bình không tốt cho lắm.

    Vài giây sau, trong tay Ngưu Bình xuất hiện một cây gậy gỗ, nhưng ký hiệu ở đỉnh đầu lại khác với gậy của Trình Dương, hẳn đây là dấu hiệu tượng trưng cho thân phận triệu hồi sư.

    Họ tên: Ngưu Binh
    Thế lực: Thôn Lạc Phượng
    Nghề nghiệp: Triệu hồi sư
    Cấp bậc: Học đồ cấp thấp (0%)
    Tuổi: 20 (Tuổi thọ: 110 năm)
    Sinh lực: 30
    Pháp lực: 20
    Sức mạnh vật lí: 5
    Sức mạnh pháp thuật: 1
    Giáp: 1
    Kháng phép: 1
    Tốc độ tấn công: 1
    Tốc độ di chuyển: 1.1
    Thiên phú:
    - Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, sức mạnh tấn công của thú triệu hồi tăng 3%.
    - Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, sinh lực của triệu hồi thú tăng 3%.
    Kỹ năng:
    - Thuật thông linh (cấp 1): Kỹ năng cơ bản của triệu hồi sư, thông qua tu luyện tăng trưởng sức mạnh. Cấp bậc kỹ năng tăng theo cấp bậc nghề nghiệp.
    - Triệu hồi U lang (cấp 1): Triệu hồi một con sói chiến đấu, U lang là triệu hồi thú tấn công sức mạnh pháp thuật cận chiến, kế thừa 100% thuộc tính từ triệu hồi sư. Thời gian tồn tại: 10 phút. Thời gian hồi chiêu: 1 phút. Mỗi lần thi triển tiêu hao 10 pháp lực. Độ thành thạo 0%.
    Trang bị:
    - Gậy gỗ: Trang bị tượng trưng thân phận triệu hồi sư, không có thuộc tính tăng thêm.

    Sau khi Trình Dương nhìn thấy thuộc tính của Ngưu Bình thì mừng rỡ vô cùng, lúc này hắn biết suy đoán của mình là chính xác. Quả nhiên càng chuyển chức sớm thì tỉ lệ nhận được thiên phú cực phậm càng cao.

    Thật vậy, bây giờ tận thế mới vừa xảy ra, bản thân hắn và những người này tuyệt đối là một trong số những người chuyển chức sớm nhất trên toàn thế giới, chậm chí là nhóm đầu tiên. Nếu dựa theo quy luật mà mình suy đoán thì những người chuyển chức đầu tiên trên toàn thế giới hẳn đều sẽ nhận được thiên phú cấp S hết.

    Nếu đã nhưu thế thì bản thân hắn cần phải thay đổi kế hoạch đã vạch ra trước đó một chút, không lợi dụng thiên phú cấp S này thì quá đáng trách.

    Ngưu Binh gia nhập đội ngũ tấn công ma thú thì điểm linh năng lãnh địa nhận được sẽ nhanh hơn. Lúc nãy là hai người Trình Dương thẳng tay tấn công những con ma thú còn chúng không thể lại gần họ được. Bây giờ Ngưu Binh triệu hồi ra U lang thì nó liền xuất hiện ở bên ngoài hàng rào, bắt đầu giao chiến cùng những con ma thú kia, tràng cảnh hết sức khốc liệt. Chỉ có điều, sức mạnh của U lang chỉ tương đương với những con ma thú bên ngoài, nhưng bị chúng vây công nên nó bị chết nhanh chóng.

    Ngưu Binh chờ kỹ năng hồi lại xong liền triệu hồi ra một con U lang khác tiến hành chiến đấu.

    Phải nói rằng phương thức chiến đấu của triệu hồi sư là đơn giản nhất, ít nhất thì trong mắt mọi người tại đây thì triệu hồi sư không khác gì một người bình thường đứng xem ma thú đấu nhau.

    Linh năng lãnh địa nhanh chóng có được 10 điểm nữa, Trình Dương liền dẫn Lưu Hạo tới chỗ chuyển chức. Hắn không phải là một người hào phóng, nếu như những người chuyển chức trước nhất có tỉ lệ nhận được thiên phú tốt hơn thì tự nhiên hắn phải để cơ hội đó cho những người bạn thân của mình. Cho dù là đám của người ông chủ Lý hay vị tài xế taxi theo tới kia cũng chỉ có thể xếp sau.

    Thuộc tính Lưu Hạo có được sau khi chuyển chức không khiến Trình Dương vui mừng quá lớn, bởi thuộc tính của gã giống y như cũ.

    Họ tên: Lưu Hạo
    Thế lực: Thôn Lạc Phượng
    Nghề nghiệp: Chiến sĩ
    Cấp bậc: Học đồ cấp thấp (0%)
    Tuổi: 19 (Tuổi thọ: 110 năm)
    Sinh lực: 30
    Pháp lực: 20
    Sức mạnh vật lí: 4
    Sức mạnh pháp thuật: 1
    Giáp: 2
    Kháng phép: 1
    Tốc độ tấn công: 1
    Tốc độ di chuyển: 1.1
    Thiên phú:
    - Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, tốc độ di chuyển tăng tăng 3%.
    - Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, tốc độ tấn công tăng 3%.
    Kỹ năng:
    - Thuật uẩn linh (cấp 1): Kỹ năng cơ bản của chiến sĩ, thông qua tu luyện tăng trưởng sức mạnh. Cấp bậc kỹ năng tăng theo cấp bậc nghề nghiệp.
    - Chặt chém (cấp 1): Tụ tập kình khí toàn thân tấn công mục tiêu phía trước, tạo thành 100% sát thương vật lý, không có hiệu quả đặc thù. Mỗi lần thi triển tiêu hao 2 pháp lực. Độ thành thạo 0%.
    Trang bị:
    - Kiếm sắt (cấp 1): Trang bị tượng trưng thân phận chiến sĩ, không có thuộc tính tăng thêm.
    - Khiên gỗ (cấp 1): Trang bị chống chịu sát thương từ kẻ thù, không có thuộc tính tăng thêm.

    Sức mạnh của Lưu Hạo nằm ở tốc độ, mà chiến sĩ sau này thăng cấp chức nghiệp sẽ có sát thủ, hai hạng thiên phú này hoàn toàn phù hợp với sát thủ. Tấn công đối thủ một cách sét đánh không kịp bưng tai, sau khi thành công lại trốn ra xa ngàn dặm, không ai thích hợp nghề này hơn gã.

    Mặc dù Lưu Hạo trông khá mập nhưng hiện tại mọi thứ đã bị trò chơi hóa nên thuộc tính có được không cần xét tới vóc người, dù gã là một trái bóng thịt, chỉ cần tốc độ tăng lên thì không ai có thể đuổi kịp được.

    Bây giờ Trình Dương cảm thấy như mình đang mơ, kiếp trước từng có người thống kê ra cả thế giới chỉ chưa tới 500 người có thiên phú cấp S, đấy là đã tính luôn cả những người mạo danh mình có thiên phú cấp S. Mà dân số thế giới lúc đó khoảng 5 tỉ người, vậy tỉ lệ này gần như là một phần mười ngàn. Vậy mà bây giờ bên cạnh hắn lại có tới ba chiến chức giả thiên phú cấp S, quá kinh khủng.

    Phải biết rằng thiên phú cấp S của chiến chức giả không phải chỉ khiến người đó có sức chiến đấu mạnh hơn những người cùng cấp, mà còn giúp họ giết được nhiều ma thú để đạt được nhiều điểm linh năng hơn, từ đó tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn. Cứ thế tiếp tục thì những chiến chức giả bình thường chỉ có thể đứng dưới ngước nhìn bọn họ tỏa sáng.

    Trình Dương kìm nén xúc động trong lòng. Hắn cảm thấy mình nên thay đổi lại kế hoạch. Lúc trước hắn chỉ muốn chiếm một số địa điểm rồi xưng vương xưng bá một phương, còn bây giờ thì mục tiêu này e rằng khá đơn giản.

    Chiến đấu tiếp tục diễn ra, nhưng bây giờ Lưu Hạo chỉ có thể đứng trên hàng rào mà nhìn thôi. Thiên phú của gã mạnh thì mạnh thật nhưng giờ còn chưa đủ để chuyển hóa thành sức mạnh, nếu để gã xuống dưới chiến đấu với đám ma thú kia thì sợ rằng sẽ chết tức thì. Trình Dương không muốn thấy cảnh Lưu Hạo chưa kịp thể hiện bản lĩnh đã mất mạng.

    Lần này Trình Dương tập hợp được 11 điểm linh năng lãnh địa mới dẫn người tiếp theo đi chuyển chức, mà người này chính là Bàng San, cô gái mà Ngưu Binh dẫn theo tới đây. Dù sao thì Bàng San cũng có quan hệ khá thân với Ngưu Binh hơn đám người ông chủ Lý, thế nên hắn muốn cô ta chuyển chức trước.

    Nhưng hiện tại Trình Dương lại không biết thiên phú của Bàng San là gì nên cũng không biết đối phương thích hợp với chức nghiệp nào. May mắn là chuyện này không làm khó được hắn, bởi ký ức lúc trước giúp hắn biết được trên tế đàn lãnh địa có một nơi kỳ lạ có thể kiểm tra độ phù hợp và phương hướng chuyển chức của từng người.

    Trình Dương lập tức dẫn Bàng San đi tới trước tế đàn. Mặc dù Ngưu Binh rất muốn biết thiên phú của Bàng San là gì nhưng gã lại có nhiệm vụ đánh chết ma thú cùng Dư Khải nên không đi cùng được.

    Dưới sự điều khiển của Trình Dương, một điểm linh năng lãnh địa hóa thành năng lượng tinh thuần bay vào trong người Bàng San. Chốc lát sau, trên trán cô gái xuất hiện một hoa văn mơ hồ.

    Đây là hoa văn thiên sứ, Trình Dương nhìn thấy thì hơi sửng sốt. Bởi hoa văn xuất hiện theo phương thức này đại biểu cho chức nghiệp thích hợp của người đó. Xuất hiện hoa văn mũ pháp thuật đại biểu người đó thích hợp chuyển chức pháp sư, hoa văn cung tên tương ứng chuyển chức cung tiễn thủ, hoa văn kiếm sắt đại biểu chuyển chức chiến sẽ, còn hoa văn con sói thì dĩ nhiên là thuộc về triệu hồi sư.

    Hoa văn thiên sứ trước mắt không thuộc một trong bốn nhóm chuyển chức chính, Trình Dương biết nó đại biểu cho chức nghiệp gì, đây là một nghề không thể thiếu trong mỗi trò chơi, mục sư.

    Trong ký ức của hắn, không nhiều cũng không ít người có thiên phú liên quan đến mục sư. Vậy nên khi Trình Dương thấy thì cũng không quá kinh ngạc. Đáng tiếc, hiện tại thôn Lạc Phượng còn chưa có tượng chuyển chức giành cho mục sư.

    Xem ra mình phải nhanh chóng đi cổng vào phụ bản thôi. Lúc trước đi hai chuyến nhưng không tìm được, bây giờ tận thế đã đến thì hẳn phụ bản cũng nên xuất hiện rồi.

    Nếu thiên phú của Bàng Sang có khuynh hướng là mục sư thì Trình Dương tạm thời không để nàng chuyển chức, sau khi giải thích sơ qua một chút liền bảo nàng về lại chỗ cũ và gọi Lý Vạn Sơn xuống.

    Nửa phút sau, Lý Vạn Sơn nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trình Dương, tuy ông ta đã bốn mươi tuổi nhưng tốc độ lại không kém gì những người trẻ tuổi.

    Một loạt những chuyện Trình Dương vừa làm đều lọt vào mắt Lý Vạn Sơn nhưng ông ta cũng không oán hận khi hắn không cho ông chuyển chức trước. Dù sao nếu đổi lại là ông ta thì hẳn cũng sẽ để lợi ích lớn nhất dành cho những người thân của mình thôi. Cho dù đối phương không cho ông ta chuyển chức thì ông ta cũng không thể nói gì được, dù sao mọi thứ đều là do đối phương kiếm lấy. Nói theo một góc độ khác nưa thì Trình Dương còn là ân nhân cứu mạng của họ.

    “Ài, cậu xem thử ta thích hợp chuyển chức gì đây?” Lý Vạn Sơn chà sát bàn tay, cố gắng kìm nén nỗi kích động trong lòng.

    Trình Dương nói: “Ông chủ Lý à, chuyện này thì cần phải kiểm tra trước rồi mới biết được. Mà tôi nói trước, nếu ông đã quyết định chuyển chức ở đây thì sau này phải tuân theo quy củ của tôi đấy.”

    Lý Vạn Sơn lập tức trả lời: “Cậu yên tâm, lão Lý ta không phải là kẻ vô ơn, chỉ cần không làm những chuyện trái luân thường đạo đức thì dù là gì ta cũng sẽ nghe theo cậu. Sau này cậu cũng đừng gọi ta là ông chủ Lý nữa, cứ gọi lão Lý là được rồi.”

    Trình Dược gật đầu, nói: “Rồi, lão Lý, ông cũng không cần phải lo lắng gì, tôi không làm mấy chuyện trái luân thường đạo lý kia đâu. Bây giờ tôi sẽ kiểm tra giúp ông.”

    Trình Dương sử dụng phương pháp giống y như đã làm trước đó với Bàng San, sử dụng một điểm linh năng để kiểm tra khuynh hướng chức nghiệp của Lý Vạn Sơn. Rất nhanh, trên trán ông chủ Lý xuất hiện hoa văn kiếm sắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    GÓP Ý TẠI ĐÂY
    Lần sửa cuối bởi Con nhà người ta, ngày 22-03-2015 lúc 13:10.

  6. Bài viết được 33 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AndyHuang,bagggggggg,chichi1111,cuonglong,daicavit,daicawin83,diangucmauden,doivotan15,freejack,getbackerslc,hellflame4168,KhacNguyen,khuccui,klman,manhmo,Mekanix,meotwo1989,nhbinhdbp,November,nsguyenan,odin,phiêu!,quans2bn93,rockway,romolus82,rukuru,ThousandFace,thunreigu,tramhuong3890,Ui_da,vintram,volamnhan,Xinh Xinh,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Where are you now?
    Bài viết
    1,331
    Xu
    17,500

    Mặc định

    Chương 09: Nhân tài nội chính

    Dịch: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    “Là chiến sĩ.” Trình Dương nhắc.

    Lý Vạn Sơn gật đầu, nói: “Vậy ta chuyển chức chiến sĩ, dù sao cũng giống ý nghĩ của ta.”

    Ông ta nói xong liền đi tới trước tượng chiến sĩ, làm theo chỉ dẫn của Trình Dương để chuyển chức. Vài giây sau, Lý Vạn Sơn liền cầm một thanh kiếm lẫn một tấm chắn lớn.

    Họ tên: Lý Vạn Sơn
    Thế lực: Thôn Lạc Phượng
    Nghề nghiệp: Chiến sĩ
    Cấp bậc: Học đồ cấp thấp (0%)
    Tuổi: 39 (Tuổi thọ: 110 năm)
    Sinh lực: 30
    Pháp lực: 20
    Sức mạnh vật lí: 4
    Sức mạnh pháp thuật: 1
    Giáp: 2
    Kháng phép: 1
    Tốc độ tấn công: 1
    Tốc độ di chuyển: 1.1
    Thiên phú:
    - Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, sinh lực tăng 3%.
    - Mỗi khi tăng lên một cảnh giới nhỏ, số lượng chuyển chức của tưởng chuyển chức trong lãnh địa bản thân quản lý tăng 3%.
    Kỹ năng:
    - Thuật uẩn linh (cấp 1): Kỹ năng cơ bản của chiến sĩ, thông qua tu luyện tăng trưởng sức mạnh. Cấp bậc kỹ năng tăng theo cấp bậc nghề nghiệp.
    - Chặt chém (cấp 1): Tụ tập kình khí toàn thân tấn công mục tiêu phía trước, tạo thành 100% sát thương vật lý, không có hiệu quả đặc thù. Mỗi lần thi triển tiêu hao 2 pháp lực. Độ thành thạo 0%.
    Trang bị:
    - Kiếm sắt (cấp 1): Trang bị tượng trưng thân phận chiến sĩ, không có thuộc tính tăng thêm.
    - Khiên gỗ (cấp 1): Trang bị chống chịu sát thương từ kẻ thù, không có thụ tính tăng thêm.

    Lại thêm một người có phiên phú cấp S nữa, nhưng điều khiến Trình Dương bất ngờ là một trong hai thiên phú của Lý Vạn Sơn lại thuộc loại quản lý lãnh địa. Vai trò của thiên phú này tương tự như loại thiên phú của lãnh chúa, đều là nhân tài nội chính. Hơn nữa nó có tính tự do hơn thiên phú quản lý lãnh địa của lãnh chúa, một bên bắt buộc phải là lãnh chúa mới thực hiện được còn một bên thì không cần thiết phải như thế, chỉ cần là người quản lý thôi cũng có thể phát huy hiệu quả thiên phú này rồi.

    Thật không ngờ Lý Vạn Sơn lại là nhân tài quản lý nội chính, mặc dù Trình Dương chuyển chức sớm cho ông ta nhưng không ngờ lại được thiên phú cao như thế, điều này khiến hắn hoàn toàn bất ngờ.

    Lý Vạn Sơn cũng thấy được thuộc tính của bản thân, nhưng ông ta lại khác đám Dư Khải khi không biết thuộc tính thiên phú của mình mạnh đến cỡ nào, bởi ông ta thấy mỗi người khi chuyển chức đều có hai thiên phú, hơn nữa cả hai đều tăng 3%.

    Bây giờ Trình Dương cũng không giải thích gì nhiều cho bọn họ, chỉ có để họ chịu đựng áp lực càng lớn hơn mới có thể giúp họ tiến bộ nhanh được.

    Sau đó, Trình Dương lại bắt đầu đi lên hàng rào, đánh chết ma thú. Chờ đến khi đủ điểm linh năng lãnh địa thì lại bắt đầu chuyển chức cho những người còn lại.

    Do hiện tại ma thú bên ngoài mỗi lúc một đông hơn nên Trình Dương không thể không tiến hành chuyển chức cho những người có khuynh hướng làm pháp sư hoặc cung tiễn thủ, còn triệu hồi sư và chiến sĩ thì đành phải đợi sau.

    Trình Dương lại bắt đầu chuyển chức lẫn kiểm nghiệm thêm suy đoán của bản thân. Những người còn lại sau khi kích hoạt thiên phú thì thấp nhất cũng là cấp B, hơn 90% đều là cấp A, còn cấp S thì không xuất hiện nữa. Nhưng dù là như thế thì đây đã là một khối bánh béo bở mà trước đó hắn chưa từng nghĩ đến.

    Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy hơi buồn là trong số họ không có thêm ai sở hữu thiên phú quản lý lãnh địa như Lý Vạn Sơn nữa cả, xem ra loại thiên phú này rất hiếm có.

    Đến khi tất cả mọi người chuyển chức xong thì đã qua hơn nửa giờ đồng hồ rồi. Sở dĩ có thể thu thập nhanh chóng nhiều điểm linh năng lãnh địa như thế, phần lớn là nhờ lãnh địa tự động thu hồi giá trị linh năng mà đám người Dư Khải nhận được, bởi lúc chuyển chức họ đều nợ.

    Hiện tại, trừ bọn ba người Dư Khải đã chuyển chức trước những người khác một bước ra thì thủ hạ của Trình Dương có tám chiến sĩ, năm pháp sư, sáu cung tiễn thủ cùng bốn triệu hồi sư.

    Trình Dương lập tức nói: “Bây giờ chúng ta đã chuyển chức xong, vì muốn tiến thêm một bước nữa giúp mọi người rèn luyện phối hợp tác chiến, lát nữa tôi sẽ mở bốn cánh cổng xung quanh thôn, sau đó mọi người cùng nhau ra ngoài đánh chết ma thú… Sau đó tôi sẽ phân phối vài nhiệm vụ.”

    Nới tới đây, Trình Dương nhìn ông chủ Lý rồi nói tiếp: “Lãnh địa của chúng ta ở chỗ này tổng cộng có bốn cánh cổng, mọi người trong chúng ta cần phải chia ra làm bốn tổ, mỗi tổ giữ một cổng. Ông chủ Lý, ông là chiến sĩ nên hãy chọn thêm một chiến sĩ và một pháp sư khác cùng tôi giữ cổng nam. Lão Dư, mày chọn ra bảy người giữ cổng đông. Lão Trâu, mày cũng dẫn theo bảy người giữ cửa tây. Còn lão Hạo và những người còn lại giữ cổng bắc. Ba tụi mày nhớ lựa chọn chức nghiệp của mọi người sao cho cân đối. Lời cuối, tôi hy vọng mọi người luôn cẩn trọng, dù sao chuyện này không giống như trong game chết rồi có thể sống lại được.”

    Trên mặt Lý Vạn Sơn thoáng hiện lên chút là lạ. Mặc dù thoạt nhìn thì Trình Dương phân chia mọi người như thế là bình thường, nhưng ông ta là một thương nhân chỉ đạo nhiều năm, hiển nhiên ông ta có thể nhìn ra được một số thứ không bình thường trong đó. Hiển nhiên, bây giờ Trình Dương còn chưa tin tưởng ông ta nên hắn phải làm thế để suy yếu tầm ảnh hưởng của ông. Dù sao người mà Trình Dương mang đến đây ít hơn người của ông ta. Hơn nữa những người này lại khá quen ông ta, dù không phải thuộc hạ của ông ta nhưng trong những mối làm ăn vận chuyển gỗ đều do họ làm.

    Nhưng Lý Vạn Sơn không để tâm tới nhiều, bởi hiện giờ trong đầu ông ta chỉ nghĩ duy nhất tới một điều là phải giữ mạng, sau đó quay về Tương thành cứu những người thân của mình. Hiển nhiên, bây giờ Trình Dương là người có khả năng giúp ông ta sống sót nên sao ông có thể nghĩ tới chuyện này được.

    Ông chủ Lý đã đoán đúng. Trình Dương sắp xếp như thế quả thật có ý nghĩ như vậy. Trước mặt tai nạn, Trình Dương dựa vào những kinh nghiệm trong ký ức của mình để nắm giữ sơ qua bọn họ. Nhưng điều này lại thành lập trên cơ sở mọi người sợ hãi những điều chưa từng biết đến. Một khi họ phản ứng lại, thêm hô hào của Lý Vạn Sơn thì mọi chuyện sẽ khá rắc rối.

    Tất nhiên Trình Dương có thể dựa vào sự khống chế thôn Lạc Dương của mình để tước đoạt năng lực của bọn họ Nhưng hắn không muốn chuyện đó xảy ra, vậy nên bây giờ hắn cần phải phân hóa bọn họ ra, từ từ tạo nên uy tín trong bọn họ. Chờ khi mình được họ tán thành thì lại nói tới quyền tước đoạt năng lực này cho họ biết sau, lúc đó họ sẽ không quá phản cảm, về sau càng yên tâm hơn một chút.

    Còn tại sao Trình Dương lại yêu cầu Lý Vạn Sơn ở tổ của mình thì là hắn muốn thể hiện ra sức mạnh của mình để đối phương kiêng dè.

    Chuyện tiếp theo, Trình Dương giảng giải sơ qua một chút về mỗi chức nghiệp lẫn kỹ xảo chiến đấu đối đầu trực diện với ma thú.

    Những kỹ xảo này đều là do con người dùng máu tươi để kiểm chứng, rất quý giá. Những người dân trong Tương thành không mất đến mấy tháng chưa chắc đã đúc kết được những kinh nghiệm này. Từ điểm này mà xem, đám người Dư Khải hiển nhiên là hết sức may mắn.

    Đến khi mọi người nhớ những kỹ xảo này rồi thì Trình Dương mới để họ đến nơi mình phòng thủ, sau đó hắn bắt đầu điều khiển các cánh cổng mở ra.

    Bốn hàng rào này đều được dựng lên từ những tấm gỗ thô to, hết sức rắn chắc. Đây là điểm phòng ngự giúp Trình Dương không lo sợ ma thú phá tan hàng rào.

    Đột nhiên một luồng sáng quét qua trước mặt Trình Dương hơn năm mươi mét, bốn người bọn họ thấy một con ma thú đột ngột xuất hiện tại đó. Những con ma thú này đứng bằng hai chân, nhìn sơ qua hơi giống tinh tinh nhưng lại có màu xanh, trông xấu xí vô cùng. Nhưng lúc này không có ai coi thường vẻ ngoài của những con ma thú này, bởi tay mỗi con đều cầm vũ khí giống cây xiên.

    Con ma thú này xuất hiện, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, Trình Dương lập tức giải thích cho mọi người sơ qua về chúng.

    “Đây là khỉ da xanh, ma thú cấp một, sinh lực khoảng 30. Ta sẽ xử lý chúng, mọi người xem cẩn thận.”

    Mặc dù ban nãy đám người Lý Vạn Sơn thấy Trình Dương đánh chết hơn hai mươi con ma thú, nhưng đó là do đối phương đứng trên hàng rào đánh xuống. Còn bây giờ là đánh trực diện nên họ hơi hoảng, nhưng có Trình Dương ở đây nên mọi người cảm thấy như được uống thuốc an thần.

    Sau khi đám ma thú này xuất hiện chưa đầy 2 giây thì chúng đã lao tới chỗ đám người Trình Dương đang đứng, tốc độ rất nhanh, tương đương với tốc độ của vận động viên chạy nước rút 100 mét.

    Ngay sau đó, lúc đám ma thú lao tới trước khoảng ba mươi mét, Trình Dương huơ mộc trượng trong tay lên. Hắn niệm chú khiến mộc trượng nhanh chóng ngưng kết ra một quả cầu sáng trắng to cỡ nắm đấm, sau khi thành hình liền tách khỏi cây trượng gỗ mà lao nhanh với đám ma thú với tốc độ đạn bắn.

    “Bùm…” Tiếng nổ phát ra, con ma thú bị đánh lùi lại hai bước, ngực bị thủng lỗ chỗ, chất lỏng màu xanh nhạt từ bên trong chảy ra. Sau khi dính phải đòn tấn công này, con ma thú phát ra tiếng khóc của trẻ con, sau đó lại tiếp tục lao tới phía này.

    Ngay sau đó lại có hai quả ma pháp phi đạn bắn tới, đánh trúng con khỉ da xanh khiến nó nằm gục trên mặt đất. Mặc dù nó rất muốn đứng lên nhưng rốt cuộc không thể dậy nổi.

    Một giây sau, Trình Dương lại thi triển ma pháp phi đạn kết thúc tính mạng của con ma thú này.

    Khi con khỉ da xanh chết đi, một luồng sáng mờ từ trong cơ thể nó bay ra nhập vào người Trình Dương.

    “A…” Ba người Lý Vạn Sơn vui mừng nhảy cẫng lên, con ma thú này xuất hiện khiến họ bị áp lực quá lớn. Khi họ thấy Trình Dương thi triển bốn lần ma pháp phi đạn đã giết chết đối phương thì áp lực trong lòng tự nhiên biến mất.

    Nhưng Lý Vạn Sơn lại phát hiện ra một chuyện, tuy Trình Dương chỉ thi triển bốn lần ma pháp phi đạn đã giết chết được con khỉ da xanh này, mà nếu đúng như hắn nói là con ma thú này chỉ tương đương chiến sĩ học đồ cấp thấp, vậy thì sức mạnh pháp thuật của hắn cũng phải trên 9 điểm.

    Bản thân Lý Vạn Sơn là chiến sĩ nên tự nhiên biết thuộc tính của chiến sĩ học đồ cấp thấp. Nếu tính ra thì mỗi lần Trình Dương thi triển pháp thuật sẽ gây hơn 8 điểm sát thương lên khỉ da xanh, tính luôn lượng kháng phép của con ma thú này thì suy ra sức mạnh pháp thuật mà Trình Dương có được nhất định phải là 9 hoặc thậm chí là 10 điểm.

    Vừa rồi ông ta có nghe những người khác kể, sát thương pháp thuật của ma pháp học đồ cấp thấp chỉ có 5 điểm, vậy giải thích duy nhất chính là Trình Dương không phải là học đồ cấp thấp.

    Mặc dù Lý Vạn Sơn có thể đoán được điều này, nhưng trong lòng ông lại không ghen ghét gì, dù sao lúc này mọi người đều ngồi chung trên một con thuyền, bạn đồng hành càng mạnh thi bọn họ càng an toàn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    GÓP Ý TẠI ĐÂY
    Mã:
    Xong 2 chương của hôm nay, từ mai lại tiếp tục mỗi ngày 1 chương.
    
    Cuối tuần vui vẻ nhé mọi người :)

  8. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AndyHuang,bagggggggg,chichi1111,cuonglong,daicavit,daicawin83,diangucmauden,freejack,getbackerslc,hellflame4168,klman,manhmo,Mekanix,meotwo1989,nhbinhdbp,November,nsguyenan,odin,phiêu!,quans2bn93,rockway,romolus82,rukuru,ThousandFace,thunreigu,tramhuong3890,Ui_da,vintram,volamnhan,Xinh Xinh,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2011
    Đang ở
    Where are you now?
    Bài viết
    1,331
    Xu
    17,500

    Mặc định

    Chương 10: Chỉ huy chiến đấu

    Dịch: Con nhà người ta
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Sau khi giải quyết xong con khỉ da xanh thì Trình Dương nói: “Mọi người hãy xử lý mấy con ma thú còn lại. Mặc dù thế giới đã bị game hóa nhưng cũng có một số thứ khác trong game. Ví dụ như kỹ năng không thể tự định hướng đối thủ được, vậy nên dù là pháp thuật hay tên bắn ra mọi người phải nhắm cho chuẩn, nếu không sẽ lãng phí pháp lực. Tôi mong mọi người hãy chờ cho ma thú đến gần mình rồi hãy chiến đấu, làm thế để rèn luyện năng lực phòng ngự của chiến sĩ.”

    Lý Vạn Sơn gật đầu thật sâu, nói: “Cậu yên tâm! Sự đời biến đổi, chúng ta biết nên làm gì.”

    Nói xong, ông ta quay lại nói với hai người khác: “Lát nữa ta và Đỗ Thành đứng trước, sát thương của hai ta yếu hơn pháp sư nên chỉ phòng thủ, tấn công giao lại cho Phùng Kiệt cậu đấy.”

    Trong lúc mọi người phân công chiến đấu thì ở bãi đất phía trước xuất hiện một luồng sáng khác, một con ma thú khá giống sói hiện ra tại đó, nó cũng lao nhanh về phía Trình Dương giống như khỉ da xanh trước đó.

    “Chuẩn bị chiến đấu!” Trình Dương nói nhanh, sau đó lùi lại sau lẳng lặng xem.

    Con sói xám lao nhanh tới cổng, năm mươi mét… Bốn mươi mét… Ba mươi mét… Hai mươi mét…

    “Vù…” Một quả cầu màu trắng sáng đột nhiên lao vụt tới trước, nhưng nó chỉ bay sượt qua con sói xám, cả một cọng lông cũng không bị gì cả.

    “Móa…” Thanh niên Phùng Kiệt nhăn mặt chửi thề, định giải thích. Hiển nhiên là ma pháp phi đạn đi trật mục tiêu mới nãy là do gã thi triển.

    Trình Dương điềm tĩnh ra lệnh: “Khỏi giải thích! Tiếp tục chiến đấu!”

    Phùng Kiệt im bật, gã cũng hiểu giờ không phải lúc để giải thích, bởi lúc này con sói xám chỉ cách bọn họ chưa tới mười mét.

    Lý Vạn Sơn bặm môi trợn mắt giơ tấm chắn lên cao. Con sói xám lao phải lá chắn liền bị nảy bật ra sau, nhưng do nó chiếm ưu thế tấn công nên ông ta chỉ có thể đứng yên phòng thủ.

    Sau khi con sói xám đứng vững lại, nó liền lao tới cổng một lần nữa. Đỗ Thành hô to một tiếng lấy dũng khí rồi lao về phía con sói xám. Nhưng không biết do gã bỡ ngỡ hay sao mà lại không giơ tấm chắn lên đỡ đòn mà lại huơ kiếm chém tới trước.

    “Keng!” Kiếm của Đỗ Thành chém trúng đầu con sói xám. Nhưng đầu của con ma thú này cứng rắn có tiếng nên kiếm không thể chém đứt đầu nó được, chậm chí nó còn chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều. Con sói xám nhanh chóng đâm đầu vào tấm chắn của Đỗ Thành, há miệng táp về phía vai đối phương.

    “Á…” Khoảng cách hai bên quá gần khiến Đỗ Thành không tránh kịp, vai gã liền bị con sói xám cắn một miếng.

    Sau khi con sói xám cắn xong liền nhả ra, há miệng cắn tiếp về phía cổ họng Đỗ Thành.

    “Phập!” Đây không phải là tiếng con sói xám cắn Đỗ Thành mà là ma pháp phi đạn của Phùng Kiệt thi triển bắn trúng nó, khiến nó lui ra sau.

    Nhân cơ hội này, Đỗ Thành không dám ở đằng trước một mình nữa mà lùi lại cùng Lý Vạn Sơn cộng đồng tiến thối, ép con sói xám. Mặc dù ban nãy con sói xám cắn vào vai Đỗ Thành khiến gã đau đớn vô cùng, nhưng giờ đang ở bên bờ sống chết nên gã không dám rên la.

    “Giết!” Hai người cùng lúc giơ tấm chắn cản pha lao lên của con sói xám, sau đó cả hai đâm kiếm về phái nó. Lý Vạn Sơn đâm trúng còn Đỗ Thành thì trượt do con sói xám đã né tránh. Hai người phòng thủ chặt chẽ khiến nó không thể làm gì được họ.

    Phùng Kiệt thấy con sói xám bị ngăn cản thì cảm thấy đỡ căng thẳng hơn, gã tiếp tục thi triển ma pháp phi đạn bắn về phía con ma thú.

    Ma pháp phi đạn dễ dàng bắn trúng mục tiêu.

    Phùng Kiệt không hề tỏ ra vênh váo, hai bên cách nhau chỉ có ba mét mà gã còn không bắn trúng đối phương nữa thì thà tự tử còn hơn.

    Ba người phối hợp dần ăn ý hơn. Sau khi Phùng Kiệt giết chết sói xám bằng bốn viên ma pháp phi đạn, trong cơ thể nó hiện ra những tia sáng chập chờn bay vào trong cơ thể đám Lý Vạn Sơn.

    Trong trận chiến này, tuy Phùng Kiệt gây hơn một nửa sát thương lên con sói xám, nhưng nếu không có Lý Vạn Sơn và Đỗ Thành chặn nó ở trước thì gã không thể thi triển kỹ năng cũng như đã táng thân trong miệng con ma thú này rồi.

    Thời gian bọn họ giải quyết con sói xám này khoảng ba mươi giây, lâu hơn thời gian Trình Dương giết con khỉ da xanh ban nãy nhiều, hơn nữa đây còn là ba người họ phối hợp chiến đấu. Điều này khiến họ cảm thấy rung động trước sức chiến đấu của Trình Dương.

    “Giết xong một con ma thú cấp một thì ba người hãy ngồi xuống nghỉ ngơi, như vậy mới có thể hồi phục pháp lực nhanh hơn.” Trình Dương bình tĩnh khuyên. Hắn không giải thích nguyên nhưng nhưng tin rằng khi họ ngồi xuống khôi phục thì sẽ hiểu tại sao mình lại nói thế.

    Sau khi đám người Lý Vạn Sơn ngồi xuống, Trình Dương lại đi tới trước một lần nữa. Lần này phải qua một phút thì một con sói xám khác mới xuất hiện, hắn thi triển bốn lần ma pháp phi đạn liền kết thúc chiến đấu khiến ba người trong trong đội trợn mắt nhìn.

    Qua hai lần chiến đấu, pháp lực của Trình Dương chỉ còn 21 điểm, đây là tính luôn cả số pháp lực hắn ngồi khôi phục mới nãy. Mặc dù số pháp lực còn lại này đủ giúp hắn giải quyết thêm một con ma thú nữa, nhưng hắn không dám mạo hiểm. Bởi hắn là pháp sư, lỡ như hết pháp lực, chỉ còn lại sức mạnh cơ thể chỉ mạnh gấp đôi người bình thường thì khó mà đối phó nổi ma thú, quá nguy hiểm. Vậy nên trận tiếp theo đành giao lại cho đám Lý Vạn Sơn, còn hắn thì ngồi xuống nghỉ ngơi.

    Tổ bốn người Trình Dương canh giữ cổng nam dần ổn định, tình hình ở ba cổng còn lại cũng không kém bao nhiêu.

    Ba tổ kia mặc dù không có ai mạnh như Trình Dương nhưng nhờ nhân số áp đảo, mỗi tổ có chín người, hơn nữa lại đủ cả bốn chức nghiệp, đặc biệt là triệu hồi sư gọi ra thú chiến giảm bớt rất nhiều áp lực.

    Thời gian dần trôi qua, tần suất ma thú xuất hiện ngày càng nhanh. Nhưng theo đó thì khả năng phối hợp tác chiến của mọi người cũng càng nhuần nguyễn. Vốn lúc trước phải làm một nhóm bốn người mới ngăn được một con ma thú thì giờ chỉ cần hai người mà thôi. Không phải bọn họ tiến bộ nhiều mà là do ma thú cũng chỉ mạnh ngang họ, chỉ cần họ không sợ hãi thì hai đánh một hoàn toàn dễ dàng.

    Nhưng giờ họ không thể một đấu một được, hết sức nguy hiểm, lỡ như không cẩn thận thì có thể chết ngay tức thì.

    Nửa tiếng sau, lượng ma thú chết trong tay đám người Trình Dương đã hơn một trăm năm mươi con. Một mình Trình Dương đã giết chết hơn ba mươi con, đồng thời độ thành thạo ma pháp phi đạn của hắn cũng tăng tới hơn 10%. Độ thành thạo kỹ năng của những người khác cũng có tăng nhưng không nhiều bằng Trình Dương. Dù sao tốc độ khôi phục pháp lực của hắn nhanh hơn những người còn lại nên số lần thi triển kỹ năng cũng nhiều hơn họ.

    Tất nhiên trong nửa tiếng này họ không chỉ thu hoạch có thế mà còn thêm linh năng nữa. Lúc bày trong bảng thuộc tính của Trình Dương, linh năng của hắn đã đạt 37 điểm, còn đám người Dư Khải thì chỉ có vài điểm linh năng.



    Lúc này Tương thành lại xảy ra một tràng tai nạn khác. Những con ma thú lần lượt xuất hiện khiến mọi người trong thành sợ hãi.

    Với những người chưa chuyển chức thì những con ma thú này quá mạnh mẽ. Bởi một người bình thường thì chỉ có các giá trị năng lực là 1, sinh mệnh cũng chỉ có 10 điểm, không hề có sức chống cự ma thú.

    May mắn thay là tốc độ của ma thú cũng chỉ tương đương con người, họ dốc sức chạy vẫn có cơ hội tránh thoát.

    Các lãnh đạo thành phố cũng ý thức được tình hình không ổn, những khẩu súng vốn chỉ để hù dọa nhưng giờ lại phát huy ra uy lực của nó. Lúc này, loài người rốt cuộc cũng biết được sự mạnh mẽ của những con ma thú này, muốn giết một con cần phải tốn tới hơn hai mươi viên đạn.

    Sau đó bọn họ phát hiện nhưng viên đạn này không bắn thủng ma thú mà chỉ găm ở trên da chúng thôi, từ đó có thể thấy lực phòng ngự của chúng mạnh nhường nào.

    Trên đường phố, trong những đống đổ nát, mọi người lại lần nữa dốc sức chạy trốn. Nhưng lần này bọn họ lại không biết mình nên trốn chỗ nào, bởi những con ma thú này xuất hiện ở địa điểm ngẫu nhiên, có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.

    Lúc này họ mới hiểu câu nói giết chóc trước đó, nhưng hình như giờ là họ bị ma thú giết, hơn nữa còn không có sức để chống lại.

    May mà bây giờ những con ma thú này chỉ hành động đơn độc chứ không kết thành đàn, nếu không thì Tương thành chìm trong biển máu rồi.



    Vẻ mặt Trình Dương dần ngưng trọng, bởi hắn thấy ma thú xuất hiện ngày càng nhanh và nhiều. Bây giờ cứ mỗi hai mươi giây lại hiện ra bốn con ma thú. Mỗi nhóm đều gắng sức thay nhau chống đỡ, nhưng nếu như chống xuất hiện nhanh hơn nữa thì hắn cảm thấy ăn không tiêu.

    Đối với nhóm người Trình Dương, áp lực lớn nhất của họ lúc này là pháp lực, mặc dù lúc họ ngồi xuống nghỉ ngơi thì pháp lực khôi phục rất nhanh, thế nhưng lúc này thời gian lại có hạn.

    Chiến sĩ thì đỡ hơn một chút, không cần pháp lực, chỉ dựa vào vũ khí không thôi cũng có thể phát huy được hơn 70% sức chiến đấu. Tuy rằng không gây bao nhiêu sát thương lên ma thú nhưng chỉ cần phòng thủ chặt chẽ thì khả năng bị thương không cao. Nhưng những chức nghiệp khác thì quá thảm.

    Bây giờ Trình Dương ước gì mình ở trong Tương thành. Ở đó, chỉ cần có giá trị linh năng thì có thể đổi lấy các loại đan dược khôi phục pháp lực, đây là ưu thế của chủ thành. Nhưng giờ, nơi này không phải chủ thành, chỉ khi nào nâng cấp lên thôn cấp hai mới có phòng luyện đan.

    Trình Dương không hề hồi hận về quyết định của mình, bởi hắn hiểu nếu như mình không đi tới dốc Lạc Phượng trước khi tai nạn xảy ra thì sau này không thể nào chiếm lĩnh được nơi đây. Ba tháng sau, loài người trả một cái giá lớn mới có thể chiếm lĩnh được chỗ này, nhưng đó đã là một phần sức mạnh tinh nhuệ của Tương thành rồi. Đến lúc đó dù mình không phải sống ở tầng đáy của xa hội nhưng cũng không thể ở trên tầng đỉnh của nhân loại được.

    Tất nhiên lúc này Trình Dương có thể lựa chọn đóng cổng, để những người có chức nghiệp tấn công từ xa lên hàng rào chiến đấu. Nhưng như thế lại không rèn luyện năng lực chiến đấu cho mọi người được. Sau này lại có nhiều tràng chiến đấu nữa diễn ra tại nơi hoang dã, Trình Dương không muốn bọn họ đến lúc đó chỉ biết đứng trân trối chịu chết.

    May mà bây giờ thời gian đã qua gần năm mươi phút, thời gian ma thú hiện ra cũng gần hết. Chỉ cần không xuất hiên ma thú loại phi hành số lượng lớn thì họ không cần phải lo lắng chúng nó có thể đánh vào bên trong thôn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    GÓP Ý TRUYỆN DỊCH TẠI ĐÂY

    ---QC---


  10. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alientuskarr,AndyHuang,bagggggggg,chichi1111,cuonglong,daicavit,daicawin83,diangucmauden,freejack,getbackerslc,hellflame4168,klman,manhmo,Mekanix,meotwo1989,nhbinhdbp,November,nsguyenan,odin,phiêu!,quans2bn93,rukuru,ThousandFace,thunreigu,tramhuong3890,Ui_da,vintram,volamnhan,Xinh Xinh,
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status