TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 17 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 71516171819 ... CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 132

Chủ đề: Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #81
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 81 – Cá khoái hoạt

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Văn Tùy Hán xuất kiếm trong ngọc ngà châu báu.

    Kiếm hoa lệ.

    Đó giống như một thanh kiếm mạ vàng, rực rỡ chói mắt, mê mẩn tâm thần.

    Người cũng cao nhã.

    Mỗi động tác của hắn đều giống như một con cá khoái hoạt và ưu nhã.

    Nhưng người cao quý và thanh kiếm cao quý này, lại thi triển một loại kiếm pháp không hề ưu nhã cao quý.

    Mỗi kiếm đều là sát khí, mỗi chiêu đều là sát phạt.

    Đó là một loại kiếm pháp không chết không thôi, không giết không ngừng. Một loại đấu pháp cho dù liều mạng cũng phải lấy tính mạng đối phương.

    Loại kiếm này rất đẹp mắt, nhưng kiếm chiêu lại khó coi.

    Nó rất thực dụng, chỉ dùng để giết người.

    Trân châu bảo vật làm loạn tâm chí người, kiếm pháp lại lấy tính mạng người.

    Nhanh và hữu hiệu.

    Trước tiên làm loạn lòng người, hủy ý chí người, sau đó giết người càng hữu hiệu.

    Nhưng không hữu hiệu.

    Đối với Mạnh lão bản của Danh Lợi Quyển, những thứ này đều không hữu hiệu.

    Bởi vì y là “Thất Hảo Quyền Vương” .

    Rất nhiều người biết Mạnh Tương Lữ quyền pháp tốt, nhưng tốt đến mức độ nào, luyện đến cảnh giới gì, lại rất ít người biết được.

    Có một số người cho rằng, cái gọi là “thất hảo” (bảy thứ tốt) chính là chỉ con người Mạnh Tương Lữ, bao gồm nhân tâm tốt, nhẫn nại tốt, diện mạo tốt, võ công tốt, cơ sở tốt, tín dụng tốt, cùng với quyền pháp đặc biệt tốt.

    Thực ra không phải là “thất hảo” này.

    Không phải hảo, mà là “hảo hảo”.

    “Hảo” trong “thị hảo” (sở thích).

    “Thích” cái gì?

    Con người y cái gì cũng không thích.

    Ngoại trừ kết giao bằng hữu, y cũng không có quá nhiều sở thích.

    Nhưng quyền pháp của y lại bất đồng.

    Quyền pháp của y một khi thi triển ra, ngay cả chính y cũng dường như không thể khống chế được.

    Quyền pháp của y không giống như con người của y. Quyền của y chiêu chiêu tàn nhẫn, thức thức liều chết, quyền quyền đổi mạng.

    Không phải y “hảo”, mà là nắm tay của y, hảo dũng, hảo tàn nhẫn, hảo liều, hảo đấu, hảo công, chẳng những hảo đánh mà còn hảo giết người.

    Y giống như có một đôi tay hoàn toàn không thuộc về mình, thi triển ra loại quyền pháp hoàn toàn khác với tính tình của mình.

    Có lẽ đây mới là tính cách thật sự của y, có lẽ cũng là một mặt khác của tính tình.

    Nhiều người chưa chắc đã hiểu rõ tính tình thật sự của mình.

    Cho nên, có chính trị gia dùng nhân nghĩa làm đầu, dĩ hòa vi quý, từ bi trắc ẩn, nhưng lại làm những chuyện tàn khốc giết chóc.

    Có nghệ thuật gia nhìn giống như liêm khiết nhân hậu, ôn hòa nho nhã, nhưng vẽ tranh lại mạnh mẽ dứt khoát, đầy mùi chiến tranh; có người lại từ mười ngón tay đánh ra âm thanh tướng quân chém giết, mười mặt mai phục; có người lại viết ra thơ văn đánh đánh giết giết, gió tanh mưa máu.

    Ai biết cái nào mới là bản tính thật sự của bọn họ, hay là mỗi thứ đều có một chút?

    Mạnh Tương Lữ hoàn toàn không để ý tới những châu báu kia.

    Y nheo mắt lại, đánh ra một quyền, người cũng xông tới.

    Không, không chỉ một quyền, mà là một quyền, lại một quyền, lại một quyền đánh ra.

    Đã đánh bảy quyền.

    Những trân bảo mê người lóa mắt kia hoàn toàn bị đánh văng, hất văng, nếu không thì cũng bị chấn vỡ, đập bể. Mạnh Tương Lữ hoàn toàn không tiếc rẻ, cũng không nương tay.

    Thứ mà quyền của y muốn đánh không phải trân châu, đương nhiên cũng không phải bảo bối, mà là người.

    Người mà y muốn đánh đương nhiên là “Phú Quý Sát Nhân Vương” Văn Tùy Hán.

    Trước khi khai chiến, hai người đều nói năng rất lễ nghĩa, rất lễ độ, thậm chí rất lễ nghi lịch sự. Nhưng khi thật sự tiếp chiến thì lại rất đáng sợ, cả hai đều dùng nhanh đánh nhanh, dùng tàn đấu tàn, dùng hiểm kích hiểm, dùng độc trị độc.

    Hai đại cao thủ đều giống như đang liều mạng, không quan tâm đến tính mạng của mình.

    Khi Văn Tùy Hán và Mạnh Tương Lữ bên này chiến đấu sinh tử, Hà Xa bên kia cũng đang dùng một địch ba, chiến đấu với tam kiệt họ Lôi, đánh đến long trời lở đất.

    Thật sự là long trời lở đất, còn đinh tai nhức óc.

    Bởi vì Lôi Nhất đã đốt một hàng roi pháo treo trên người hắn.

    Roi pháo cháy lên, ầm ầm đùng đùng.

    Hỏa quang (ánh lửa).

    Hỏa hoa (tia lửa).

    Hỏa tinh (đốm lửa).

    Hỏa hoa hỏa quang hỏa tinh nhân tinh hỏa quang hỏa hoa hỏa hoa hỏa quang hỏa tinh tinh tinh tinh quang quang quang hoa hoa hoa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa hỏa… vẫn luôn lập lòe bất định, nhấp nháy vô định, tấn công Hà Xa, nổ vào Hà Xa, chẳng những lượn quanh mà còn thoắt ẩn thoắt hiện, muốn nghiền nát Hà Hỏa Tinh.

    Roi pháo nổ tung, quả thật giống như một con rắn lửa sống.

    Hà Xa dốc sức chiến đấu, đã cảm thấy tốn sức.

    Huống hồ còn có đinh và đục trên tay Lôi Đột.

    Lôi Đột cũng không điên cuồng tấn công.

    Hắn chỉ đứng một bên quan sát trận chiến, tìm kiếm thời cơ, sau đó đột ngột xông vào, đóng một cái, đục một cái, chỉ thấy ánh vàng lóe lên, tiếng nổ đùng đoàng, sau đó lập tức nhảy ra, lại quan sát quan sát trận chiến, chờ một cơ hội khác để đột kích.

    Hắn rất ít khi ra tay, nhưng mỗi lần đều đánh vào “chỗ hiểm”, hạ thủ một kích.

    Như vậy mới đáng sợ.

    Đối với Hà Đô Đầu, một đinh một đục này còn đáng sợ hơn so với roi pháo bốc cháy như rắn dài kia, hơn nữa còn đáng sợ hơn nhiều.

    Pháo cũng có lúc cháy hết, nhưng một đinh một đục kia chẳng những đột ngột, còn giống như một lần sét đánh, một trận trời phạt, khiến người ta ăn không tiểu, không chống nổi, cũng không chịu nổi.

    Càng khiến người ta không địch nổi là Lôi Ao. Lúc đầu hắn không ra tay, cho đến khi Lôi Nhất động thủ không chiếm được ưu thế, hắn mới gia nhập vào trận chiến.

    Hắn dùng một ống đồng làm vũ khí.

    Chiêu pháp của hắn chỉ có một loại, đó là đập.

    Nhưng lại không đập vào Hà Xa.

    Có mấy lần hắn gần như sắp đập trúng Hà Đô Đầu. Bất cứ thứ gì, chỉ cần đụng nhẹ vào ống đồng trên tay hắn, nếu không trở nên tan tành thì cũng hoàn toàn biến dạng.

    Mỗi lần hắn đều bị Hà Xa dùng một cước đẩy ra, có một lần còn suýt bị một cước của Hà Đô Đầu đá xuyên tim, bay ra ngoài.

    Sau đó hắn không ra tay nữa.

    Hắn rút ra, rời khỏi trận chiến.

    Hắn lại đừng đánh.

    Chẳng lẽ hắn đã bị dọa sợ rồi?

    Nhưng đối với Hà Xa, người này không đánh còn đáng sợ hơn là đánh.

    Bởi vì Lôi Ao “không đánh”, lại dùng vai nâng ống đồng lên, một mắt nhìn qua cái nút trên ống đồng, giống như đang làm một chuyện.

    Một chuyện vào lúc này có vẻ rất kỳ quái.

    Nhắm chuẩn.

    Tay của hắn lại cầm dưới ống đồng.

    Phía dưới ống đồng có một cái móc sắt, chỉ cần ngón trỏ của hắn khẽ móc một cái, sẽ có thể khởi động cơ quan dưới ống. Xem tình hình của hắn, giống như sau khi ngắm chuẩn sẽ làm một chuyện.

    Bắn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,daitango,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,khangnguyen,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,Miên Lý Tàng Châm,nguyentanphat301288,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  3. #82
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 82 – Cá chuồn giết người

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Ngắm chuẩn và bắn.

    Trong ống đồng mà Lôi Ao vác trên vai, nhất định có vũ khí giết người cực kỳ lợi hại.

    Mặc dù Lôi Ao không tiếp tục ra tay, nhưng lại khiến Hà Xa càng phân thần, phân tâm.

    Y đang bận giao đấu với Lôi Nhất.

    Vũ khí của Lôi Nhất chia làm hai đầu, đều chuyển động, đều nổ tung, đều có sức sát thương cực lớn.

    Y còn phải đối phó một đục đột nhiên, cùng với một đinh đột ngột của Lôi Đột.

    Bất kể trúng đinh hay đục, e rằng đều sẽ tan tành rải rác, chết không toàn thây.

    Y còn phải để ý đến Lôi Ao ngắm chuẩn và bắn.

    Nếu như đó là vũ khí có sức sát thương cực lớn, mình có thể chịu được không? Chống đỡ được không? Né tránh kịp không? Cho dù mình không việc gì, nhưng an nguy của những người khác trong tiệm thì sao? Có ảnh hưởng đến bọn họ, liên lụy đến người vô tội không? Cho dù Lôi Ao bắn không trúng, nhưng nhất định sẽ phá hủy rất nhiều nơi, rất nhiều thứ trong tiệm. Những chuyện này khiến Hà Đô Đầu lo lắng, cũng khiến y do dự và phân thần, phân tâm.

    Y chỉ có cách tốc chiến tốc thắng.

    Mặc dù đối với chiến cuộc hiện giờ, y muốn lập tức phân thắng bại, lập tức định sinh tử, vậy thì càng bất lợi hơn.

    Nhưng y đã không có lựa chọn khác.

    Lôi Đột giống như đã nhìn ra đối phương đang phân tâm, lập tức xông lên, một đinh vào ngực, một đục vào đầu.

    Hà Xa đang chờ hắn tấn công.

    Nếu Lôi Đột không động thủ, Hà Xa thật không có biện pháp dẫn hắn đến đây.

    Lôi Đột vừa tới, quyền chưởng của Hà Xa cũng đánh ra.

    Trước khi công kích, đinh và đục Lôi Đột đã va chạm phát ra tiếng nổ rền vang, cộng thêm Lôi Nhất đã đốt roi pháo hai đầu, đùng đùng đoằng đoằng, đinh tai nhức óc, uy thế bức người, đốm lửa tung tóe.

    Nhưng hiện giờ ánh lửa càng bừng lên.

    Ánh lửa đến từ đôi tay của Hà Xa.

    Yvẫn dùng bảy quyền, chín chưởng, chín chưởng, bảy quyền.

    Nhưng lần này theo một vòng quyền pháp chưởng công, lại có điểm khác biệt.

    Lần này là “hỏa quyền”, còn có “hỏa chưởng” .

    Cả cánh tay giống như bốc cháy, ngọn lửa bừng lên, lượn quanh cánh tay, sau đó mới xuất thủ, xuất kích.

    Đây mới là tuyệt kỹ của Hà Đô Đầu.

    Người ta gọi y là “Hỏa Tinh Đô Đầu” chính là vì tuyệt kỹ này, “Hỏa Quyền Thiêu Chưởng”.

    Y xuất thủ là một loại đốt cháy.

    Bộ chưởng pháp quyền công này của y xuất xứ từ một nhân vật đứng đầu trong Lục Phiến Môn. Người nọ dùng một đôi tay sắt không gì không phá được, không đối thủ nào không hạ được, thành danh trên đời, uy chấn thiên hạ.

    Người nọ họ Thiết, tên Du Hạ, ngoại hiệu là “Thiết Thủ Thần Bổ”.

    Không sai, chính là y.

    Một đinh một đục của Lôi Đột đánh tới, Hà Hỏa Tinh liền dùng một quyền đánh vào trên đinh, một chưởng vỗ vào trên đục.

    Xương thịt làm sao địch nổi sắt đồng?

    Cho dù đó là nắm tay và bàn tay bốc cháy, làm sao chống được cái đục gõ một cái là có thể rung lên một tiếng sấm, cùng với cái đinh đập một lần là có thể nổ ra một tia sét rực rỡ?

    Đúng là không chống được.

    Cho nên Hà Hỏa Tinh bay ra ngoài, nhanh giống như một viên vẫn thạch trên trời cao, một viên sao băng mang theo lửa.

    Sao băng không phải bươm bướm.

    Bươm bướm cũng không phải kiếm.

    Kiếm càng không phải là sao băng.

    Nhưng ba thứ hoàn toàn khác biệt này lại thường đi kèm với nhau, nguyên nhân là chúng đều nhanh, đều sáng, đều sẽ biến mất trong nháy mắt.

    Trong nháy mắt này, Hà Xa bị hai đại cao thủ Lôi Nhất và Lôi Đột vây công lại đột nhiên biến mất.

    Cả người y bốc cháy, quả thật giống sao băng.

    Lướt đi như bươm bướm.

    Xuất thủ như kiếm.

    Đúng, là kiếm, một kiếm định giang sơn.

    Y mượn lực Lôi Đột tấn công, giống như hoả tiễn bốc cháy bắn về phía Lôi Ao.

    Lúc này ngón tay của Lôi Ao vừa móc lại, khởi động cơ quan, miệng ống đồng phát ra một tiếng “đùng”, bắn ra một quả cầu lửa.

    Cầu lửa nhanh như chớp, giống như một con cá chuồn giết người, rời nước chỉ trong nháy mắt, sau đó chìm vào dòng lũ.

    May mắn là Hà Hỏa Tinh nhanh hơn đối phương một bước, y đã phát động tấn công trước Lôi Ao.

    Y đánh tới một quyền, quả cầu lửa kia vừa mới rời khỏi miệng ống, đã bị một quyền của y đánh ngược về, khiến nó đụng vào trong ống đồng.

    Sau đó Hà Xa vội vã lui về phía sau, một hơi lộn mười bảy mười tám cái.

    Tiếp đó chợt nghe một tiếng nổ tung.

    Tiếng nổ phát ra từ trong ống đồng.

    Cả tiệm đều chấn động, lắc lư. Sức nổ và ánh lửa, bộc phá và sóng nhiệt khiến người trong tiệm đều thất thần.

    Lôi Đột thấy thế, lập tức phi thân tới ngăn cản, nhưng đã chậm một bước.

    Lôi Đột kịp thời dừng lại, cách Lôi Ao khoảng mười hai mười ba thước.

    Trong khoảnh khắc này, vụ nổ tung đã phát sinh.

    Lôi Đột không thể làm gì được.

    Hắn chỉ có thể đứng đó, y phục toàn thân, kể cả da tóc đều giống như hơ lửa, ngây ngốc như một tảng nham thạch.

    Hắn xem như còn tốt, ít nhất vẫn còn “tồn tại”.

    Lôi Ao thì đã “biến mất”.

    Sau một tiếng nổ lớn, khói lửa bốc lên, máu thịt tung tóe, Lôi Ao đột nhiên “không thấy nữa”.

    Hắn chỉ còn lại mảnh vụn, xương thịt máu đông, cùng với huyết tương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,khangnguyen,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,Miên Lý Tàng Châm,nguyentanphat301288,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,Đơn bước,
  5. #83
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 83 – Cẩn thận trẻ con

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lôi Đột bị nổ thành trăm ngàn vết thương, rách nát tả tơi.

    Lôi Ao lại bị nổ đến “biến mất”.

    Nhưng vẫn còn Lôi Nhất.

    Lôi Nhất đang truy kích.

    Khi Hà Xa đánh văng con “cá chuồn giết người” kia trở lại ống đồng, sau đó phi thân rút lui, Lôi Nhất đã nhanh chóng chặn đường.

    Hắn dùng một loại pháo trúc hai đầu bốc cháy để ngăn chặn đối phương.

    Nhưng tại khoảnh khắc này, pháo trúc hai đầu bốc cháy đang đập vào đầu vào mặt Hà Xa, đột nhiên lại bay lên, văng ra.

    Tiếng nổ càng mạnh, sức nổ càng lớn.

    Hóa ra trong nháy mắt này, Hà Xa đã tung cả hai chân, đá vào hai đầu roi pháo.

    Hiện giờ hai chân của y đã thật sự bốc lửa, ánh lửa hừng hực, ngọn lửa quấn quanh, giống như hai bó đuốc, gậy lửa.

    Đây là chân bốc cháy.

    Trong võ lâm, thứ này cũng có một tên gọi, đó là “Phần Túc Sát Pháp”, hay còn gọi là “Hỏa thoái”.

    Đây là một trong số tuyệt kỹ của Thôi Lược Thương, người xếp thứ ba trong Tứ Đại Danh Bổ. Cũng giống như “Hỏa Quyền Thiêu Chưởng” của Thiết Thủ, không đến giây phút sống chết thì quyết không thi triển loại tuyệt kỹ này.

    Nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng truyền tuyệt kỹ của mình cho Hà Hỏa Tinh, có thể thấy hai vị danh bổ chú trọng và coi trọng người đồng liêu này như thế nào.

    Thực ra, Truy Mệnh chỉ điểm cho Hà Xa “Phần Túc Sát Pháp”, là vì nhìn ra loại nam nhi chính trực như Hà Đô Đầu, ở trong Lục Phiến Môn hung hiểm xảo trá này nhất định sẽ gây thù chuốc oán với nhiều người, tình thế nguy hiểm. Do đó y vui lòng dạy Hà Xa một chút võ công, vào giây phút quan trọng có thể bảo toàn tính mạng, giết chết kẻ địch, hi vọng có thể giúp hán tử tính khí ương ngạnh nhưng tính tình thẳng thắn, tinh thần trọng nghĩa này vượt qua tai nạn.

    Sau khi Hà Xa kiên quyết rời khỏi Lục Phiến Môn, Thiết Thủ mới âm thầm truyền thụ “Hỏa Quyền Thiêu Chưởng”.

    Đó là vì giang hồ nhiều nguy hiểm. Lúc mọi người vẫn là đồng liêu, Thiết Thủ còn có thể trong tối ngoài sáng chiếu cố cho Hà Xa. Một khi Hà Xa rời khỏi hình bộ nha môn, kẻ thù trong những vụ án trước kia nhất định sẽ tìm tới cửa. Mà hắn lại mất đi chỗ dựa, kể cả những nhân vật quan trường ngày trước hắn đắc tội cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Do đó, Thiết Thủ không hề do dự dạy hắn yếu quyết của “Hỏa Quyền Thiêu Chưởng”.

    Mỗi người bọn họ đều dạy một môn, nhưng đều không muốn làm sư phụ.

    Hà Xa tuy tính khí nóng này, nhưng lại cố gắng chuyên cần, cuối cùng đã luyện thành “Hỏa Quyền Thiêu Chưởng, Phần Túc Sát Pháp”. Đương nhiên, nếu so với Thiết Thủ, Truy Mệnh thì chỉ xem như luyện thành da lông mà thôi.

    Nhưng da lông cũng tốt, sức sát thương đã đủ lớn.

    “Hỏa thoái” của Hà Xa vừa xuất ra, chiếc roi hai đầu pháo của Lôi Nhất liền bị đá nổ vào mặt hắn.

    Lập tức, Lôi Nhất chẳng những bị nổ đến trên mặt nở hoa, hơn nữa còn máu thịt mơ hồ.

    Hà Xa động tác nhanh nhẹn, chỉ giơ tay nhấc chân đã đánh trọng thương, giết chết Lôi Nhất, Lôi Ao và Lôi Đột.

    Nhưng y cũng không rảnh rỗi, thậm chí càng khẩn trương, càng nóng nảy hơn vừa rồi.

    Y phi thân lên, toàn thân bốc lửa, giống như tim và ngũ quan cũng bốc cháy, quát lớn một tiếng:
    - Cẩn thận trẻ con!

    Y cấp bách như vậy, đương nhiên là vì muốn cứu người.

    Nhưng y lại không lao về phía trận chiến của Mạnh Tương Lữ và Văn Tùy Hán, mà giữa không trung đột nhiên xoay người, lướt về hướng Ngư Đầu, Ngư Vĩ ở trung tâm cửa tiệm.

    Gần như cùng lúc, trận chiến giữa Văn Tùy Hán và Mạnh Tương Lữ cũng xảy ra biến hóa. Mạnh Tương Lữ lại không ham chiến, sau một tiếng “vù”, cả người xông, đâm, lướt, nhào, thậm chí là lăn lộn “bay” tới.

    May mắn còn không đến mức “bò”.

    Y cũng nóng lòng.

    Một người nhàn nhã hơn nữa còn từng trải việc đời như y, nếu gấp gáp như vậy, đó nhất định là đại sự ghê gớm.

    Nhưng y vọt nhanh lên, xông thẳng tới, phương hướng cũng là chỗ Ngư Đầu, Ngư Vĩ.

    Rốt cuộc Ngư Đầu, Ngư Vĩ đã xảy ra chuyện gì?

    Thực ra nơi đó cũng không chỉ có Ngư Đầu Ngư Vĩ, còn có một Ngư cô nương, Ngư Hảo Thu.

    Sau khi Ngư Thiên Lương lừa gạt đánh bại Ngô Dạ, Hoàng Hôn và Chung Ngọ, vẫn không hề ra tay, chỉ yên lặng theo dõi biến hóa.

    Yên lặng theo dõi biến hóa, thực ra cũng là “nhìn gió, nhìn nước, nhìn tình thế”, tục xưng là “lược trận”.

    Bởi vì nàng ngoài cuộc tỉnh táo, vẫn luôn lưu tâm lưu ý, cho nên cũng gần như đồng thời (thực ra còn nhanh hơn một bước so với Hà Xa phân tâm làm nhiều chuyện) phát hiện chỗ không ổn.

    Đó là một nguy cơ.

    Nói cách khác, khi Hà Hỏa Tinh dùng một địch ba, tiêu diệt kẻ địch, phân tâm lưu ý, phân thần quan sát, cùng với Ngư cô nương khoanh tay đứng nhìn, quan sát tỉ mỉ, còn có Mạnh Tương Lữ trên cao nhìn xuống, vừa đánh vừa để ý, ba người gần như cùng lúc phát hiện nguy cơ này, cũng đồng loạt muốn đi cứu giúp, đối diện, giải quyết nguy cơ này.

    Ai nói nguy cơ chính là chuyển cơ (bước ngoặt)?

    Không sai, nguy cơ giải quyết được tốt chính là chuyển cơ, nhưng nếu như giải quyết không đúng cách, rất có thể sẽ biến thành sát cơ.

    Ngư cô nương, Mạnh lão bản, Hà Đô Đầu, ba đại cao thủ đồng loạt lao về phía Ngư Đầu, Ngư Vĩ, chỉ vì một nguyên nhân.

    “Cẩn thận trẻ con!”

    “Trẻ con” chính là Ngư Đầu, Ngư Vĩ. Sở dĩ hai người phải “cẩn thận”, đó là vì xuất hiện một người.

    Một người đã sớm “xuất hiện”.

    Người này vẫn luôn ngồi ở đó, hình dáng suy sụp, già nua chán nản.

    Đó là lão nhân khô gầy thấp bé ngồi chung với tam kiệt họ Lôi và Văn Tùy Hán.

    Lão nhân này đã gần đất xa trời, hơn nữa chỉ đang kéo dài hơi tàn. Nhìn bộ dáng của hắn, e rằng có thể sống qua tối nay, cũng chưa chắc có thể sống đến cuối tháng.

    Nhưng hiện giờ, lão nhân này lại đột nhiên đứng lên.

    Hắn vừa đứng lên, Lôi Ao liền chết.

    Hắn vừa đứng lên, ngoại hình liền biến đổi một cách hoàn toàn, đột nhiên, không thể tưởng tượng.

    Giận dữ, hơn nữa còn cực kỳ dữ tợn.

    Toàn thân hắn tỏa ra một loại tinh khí và sát khí cực mạnh.

    Hắn dường như hoàn toàn biến thành một người khác, một người tinh khí cường thịnh đến mức giống như dã thú, có tinh lực và kình đạo dùng không hết.

    Lúc này Lôi Đột ba hồn cũng bị nổ đi bảy phách.

    Lão nhân đột nhiên nhảy lên, giống như một con ếch.

    Một con ếch cánh giận dữ, giống như một con khủng long, thằn lằn lớn thời tiền sử.

    Trong nháy mắt này, hắn giống như một con ếch bay ngoài trời, nhiều hơn là giống người.

    Khi Lôi Nhất bỏ mạng, hắn lập tức bay về phía huynh đệ họ Ngư. Bởi vì hắn đã quan sát được, trong đội hình của địch, người dễ hạ thủ nhất chính là Ngư Đầu, Ngư Vĩ.

    Hai người bọn họ là sơ hở trong Danh Lợi Quyển.

    Hắn chuyên nghiên cứu sơ hở, chỉ tấn công sơ hở.

    Từ trước đến giờ hắn không lãng phí tinh khí, cũng không tiêu hao tinh lực, cho nên hắn phải nhìn chuẩn sau đó mới xuất thủ.

    Đã xuất thủ thì sẽ đắc thủ, nhất kích tất sát, máu chảy thành sông.

    Bởi vì hắn là Giang Nam, Phích Lịch đường, Lôi gia bảo, Sát Lục Vương, Lôi Bố.

    Hắn là Lôi Bố.

    Đúng vậy, “Lôi” trong lôi điện, “Bố” trong khủng bố.

    Giang Nam, Phích Lịch đường, Lôi gia bảo, giết chóc thành tính, Lôi Bố.

    Từ khi bắt đầu giao chiến, Mạnh Tương Lữ vẫn không dám thi triển toàn bộ thực lực, Hà Hỏa Tinh vẫn luôn phân tâm lưu ý, Ngư Hảo Thu vẫn luôn áp trận, chính là vì lo lắng, sợ hãi, lo ngại tên “ma đầu” kia đã tới nơi này, tiến vào nhà trọ, đang ẩn nấp trong Danh Lợi Quyển.

    Người này đương nhiên chính là Lôi Bố, Lôi Bố khủng bố.

    Không ngờ thoạt nhìn chỉ là một lão nhân chán nản tinh thần suy sụp, lại là “Sát Lục Vương” Lôi Bố cường hãn đến mức khiến người ta sợ hãi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,khangnguyen,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,nguyentanphat301288,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,Đơn bước,
  7. #84
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 84 – Cá tỳ bà

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Chỉ cần bắt hai đứa trẻ này là có thể uy hiếp cao thủ của Danh Lợi Quyển, hơn nữa còn làm tan rã và phá hủy đấu chí của bọn họ.

    Đây là suy nghĩ của Lôi Bố.

    Nhưng nếu hắn muốn khống chế Ngư Đầu Ngư Vĩ, trước tiên phải giải quyết Ngư cô nương đứng giữa huynh đệ họ Ngư.

    Ngư Hảo Thu vẫn luôn lưu ý động tĩnh của lão nhân này.

    Nàng vẫn luôn lo lắng.

    Nàng vẫn luôn lo lắng hắn.

    Nàng vẫn luôn lo lắng hắn chính là…

    Nàng vẫn luôn lo lắng hắn chính là Lôi Bố.

    Kết quả, hắn thật sự chính là “Sát Lục Vương” Lôi Bố.

    Nàng nhớ tới đủ loại truyền thuyết của Lôi Bố, lại cảm thấy một sự khủng bố cực lớn.

    Vừa thấy hắn đột nhiên đứng lên, trở mặt, hơn nữa còn biến sắc, càng biến thành một người hoàn toàn khác, nàng lập tức làm một chuyện.

    Nàng dùng một chưởng đập vỡ chiếc bàn trước mặt.

    Trong bàn thình lình xuất hiện một thứ.

    Cá.

    Một con cá đúc bằng sắt, rất lớn rất lớn.

    Nàng cầm nó lên.

    Tại sao trong bàn lại có một con cá? Ngư cô nương đập vỡ mặt bàn là vì con cá này? Vào giây phút quan trọng, nàng lại cần con cá này để làm gì? Chưng? Xào? Chiên? Rán? Hầm? Hay là chỉ muốn ăn?

    Đương nhiên không phải.

    Có một số cá có thể giết người, cũng có thể ăn người.

    Đó thực ra không phải là một con cá, mà là một món nhạc cụ.

    Một món nhạc cụ thoạt nhìn rất giống một con cá heo, cá voi.

    Tỳ bà.

    Vào thời khắc sống chết này, nàng lại muốn chơi nhạc cụ?

    Đương nhiên không phải.

    Đó không chỉ là một món nhạc cụ giống như cá, mà còn là một món binh khí.

    Binh khí này có một cái tên rất hay, đó là “thiết kỵ đột xuất phong dũng trùng động ngân bình sạ phá điệp vũ thiền minh thiên quân nghĩ binh vạn mã sắt đằng ngư dược long môn thiết tỳ bà”.

    Tên gọi của binh khí này dài như ngoại hiệu của Đường Bảo Ngưu, ít nhất có thể sánh ngang.

    Nhưng nếu muốn gọi tắt thì chỉ có ba chữ, “Tỳ Bà Ngư”.

    Trên đời cũng thật sự có loại cá tỳ bà này.

    Đó là một loại cá được nuôi trong bể, có thể ăn rêu xanh, trừ vết bẩn, thậm chí dọn dẹp thi thể, vật dơ, phân và nước tiểu của các loại cá khác, “nhẫn nhục chịu khó, trời sinh trời nuôi”.

    Có lẽ, vũ khí trên tay Ngư Hảo Thu được gọi là “Tỳ Bà Ngư” cũng có ý nghĩa này.

    Trong các loại cá, “cá tỳ bà” gánh vác vị trí và trách nhiệm “phu quét đường”.

    Binh khí của Ngư cô nương cũng là “phu quét đường”.

    Sự lợi hại của vũ khí này, còn có sức sát thương cực lớn, biến hóa phức tạp, có thể giúp nàng quét dọn, thanh trừ tất cả ma chướng, trở ngại trong giang hồ hiểm ác.

    Sự tình phát sinh cực nhanh.

    Lôi Bố vừa động, Ngư cô nương cũng động.

    Lôi Bố phi thân lên, lao về phía Ngư Đầu Ngư Vĩ, người đang ở giữa không trung, đột nhiên nghe được tiếng ve.

    Bây giờ là mùa hè, nghe được tiếng ve cũng là chuyện bình thường.

    Nhưng ở trong quán rượu khách sạn, ve từ đâu đến?

    Huống hồ tiếng ve kêu còn lớn, còn gấp như vậy.

    Tiếng ve chợt nổi lên sau khi Ngư cô nương vung tỳ bà, lập tức tiếng ve gấp và lớn từ giữa ngón tay nàng bay về phía Lôi Bố giống như một con ếch giận dữ giữa không trung.

    Không chỉ nghe tiếng ve, hơn nữa còn thấy ve.

    Ve như tên nhanh, chia ra làm hai mươi bốn điểm, bắn vào các yếu huyệt lớn trên mặt và trên người Lôi Bố giữa không trung.

    Lôi Bố giữa không trung trầm giọng quát một tiếng.

    Hai tay hắn hợp thành hình chữ thập, đặt trên trán, bái một cái. Chỉ thấy hai mươi bốn điểm sao băng bốc cháy bắn ra, lập tức hai mươi bốn con ve sầu kia đều trúng lửa.

    Ve bốc cháy bay ngược về phía Ngư cô nương.

    Hai mươi bốn điểm tấn công, hai mươi bốn đường phản kích.

    Phản kích một cách gọn gàng lưu loát, giết người chết người.

    Thân hình Lôi Bố không hề bị cản trở, cũng không dừng lại một chút nào, vẫn lao về phía Ngư Đầu Ngư Vĩ.

    Lúc này Ngư cô nương chỉ có thể làm một chuyện.

    Nàng vẫn vung tỳ bà lên.

    Tỳ bà không phát ra tiếng nhạc, lại chợt vang lên tiếng ong.

    Hai mươi tám con ong nhanh chóng bắn ra, trong đó hai mươi bốn con đánh rơi hai mươi bốn đốn lửa đang bay tới, bốn con còn lại nghênh đón Lôi Bố, xen lẫn tiếng “ong ong”.

    Thân pháp của Lôi Bố vẫn không thay đổi.

    Hai tay hắn chắp lại, vẫn đặt trên đầu, giữa kẽ ngón tay lóe lên bốn vệt khí xanh.

    Khí lưu sắc bén như khói xanh.

    Chỉ nghe bốn tiếng “bụp bụp bụp bụp”, bốn con ong nổ tung phát ra tiếng xì xì xé xè, đốm lửa tung tóe, phản công Ngư Hảo Thu.

    Ngư cô nương vẫn làm một chuyện, vung dây tỳ bà.

    Nàng chỉ có thể làm chuyện này.

    Nàng chỉ có dựa vào tỳ bà này để tấn công kẻ địch.

    Nàng đã không cầu giết địch, thậm chí không cầu lui địch, chỉ muốn ngăn cản kẻ địch.

    Chỉ cần có thể ngăn cản một lúc là được.

    Lần này trong tỳ bà lại có ruồi bay ra, là ruồi đen đầu vàng.

    Mười sáu con ruồi đầu vàng, o o o o o o o o o o o o o o o o.

    Tám con ruồi vàng phía trước ngăn cản đám ong nổ tung, nuốt chửng bọn chúng, cũng đóng đinh bọn chúng, càng kẹp chặt bọn chúng.

    Sau đó vụ nổ chính thức diễn ra.

    Lửa vàng va chạm trong cửa tiệm, khói thuốc bốc lên.

    Còn lại tám con ruồi, trong khói lửa mờ mịt cũng không dừng lại, nhanh chóng bay đến cắn nuốt truy đuổi Lôi Bố.

    Tay của Lôi Bố vẫn đặt trên đầu.

    Đôi tay chợt phân, lại hợp, vỗ một cái, lập tức dừng, lúc này đầu ngón tay đột nhiên phát ra tám luồng gió đen.

    Tám con ruồi vàng đang bay đến gần hắn đột nhiên dừng lại giữa không trung, cứng đờ.

    Không biết vì sao, tám con ruồi này giống như bị đông cứng, cố định giữa không trung giống như bị đóng băng.

    Lúc này Ngư cô nương đã bất chấp, cũng đã mặc kệ tất cả.

    Tay nàng vung lên, cổ tay chuyển động, ngón tay búng ra, đưa mắt nhìn theo.

    Dây tỳ bà rung lên, lần này lại không tiếng động.

    Bên trong tỳ bà có bướm bay ra.

    Bướm sặc sỡ, sáu màu lượn lờ, đẹp như cầu vồng.

    Lần này bướm bay rất chậm, cũng rất nhàn, bọn chúng dùng một loại tư thế rất ưu mỹ bay về phía Lôi Bố.

    Mấy lần trước công kích đều rất nhanh rất gấp, nhưng lần này lại không phải, mà là rất chậm.

    Chậm một cách nhàn nhã, múa ra một vẻ đẹp khoan thai.

    Sắc mặt Lôi Bố lại biến đổi, cuối cùng hắn đã mở hai tay ra.

    Nếu là người mắt nhanh và sắc, sẽ có thể phát hiện bàn tay của người này rất đặc biệt.

    Chỗ đặc biệt, không phải là trong bàn tay hắn có thứ gì đặc biệt, mà là không có gì hết, bao gồm cả chỉ tay.

    Lão nhân này lại hoàn toàn không có chỉ tay.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,khangnguyen,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,nguyentanphat301288,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  9. #85
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 85 – Người không có chỉ tay

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    “Sát Lục Vương” Lôi Bố lại là một người không có chỉ tay.

    Chỉ tay thường ghi chép và biểu thị quá khứ và tương lai của một người, chẳng lẽ lão nhân này là một người hoàn toàn không có quá khứ, cũng không có tương lai.

    Người sống đều có quá khứ, chỉ cần sống tiếp sẽ có tương lai.

    Như vậy vì sao người này lại không có chỉ tay?

    Bàn tay của hắn vừa mở ra liền khép lại.

    Nói ra cũng kỳ quái, bàn tay của hắn chỉ mở ra khép lại, bươm bướm đã bay hết vào trong tay hắn. Hai tay hắn khép lại, chà xát một trận, giữa ngón tay bỗng có những đám bụi phấn rơi xuống.

    Bươm bướm đã không thấy nữa, đều biến mất trong tay hắn.

    Lúc này Ngư cô nương đã gần cạn kiệt kỹ năng.

    Sát chiêu trong tỳ bà của nàng đã sắp dùng hết, dùng xong.

    Nhưng nàng vừa thả ra ong ruồi ve bướm, vừa phi thân lên, muốn ngăn chặn Lôi Bố.

    Đáng tiếc không hữu dụng.

    Nàng không ngăn được Lôi Bố, càng không chặn được Sát Lục Vương.

    Lúc nàng lướt người lên, tám con ruồi đang dừng lại giữa không trung kia đột nhiên chuyển động, hơn nữa còn bắn ngược về phía nàng với tốc độ hơn gấp mười hai lần so với khi bắn vào Lôi Bố.

    Ngư Hảo Thu sợ đến mức hét lên một tiếng.

    Nàng biết “con ruồi” do mình thả ra lợi hại như thế nào, không ai hiểu rõ hơn nàng được.

    Trong lúc vội vàng, nàng dùng một chưởng đánh vỡ tỳ bà, giống như vừa rồi nàng dùng một chưởng đập vỡ chiếc bàn. Hóa ra tỳ bà kia tuy màu sắc giống như sắt thép, nhưng lại làm bằng gỗ.

    Tỳ bà vỡ, năm sáu chục điểm giống như bọ chét bắn ra.

    Khoảng bảy tám con vật nhỏ ngăn cản một “con ruồi”, giống như đinh bị nam châm hút lấy, lúc này mới ngăn chặn, hóa giải “con ruồi”, cùng rơi xuống đất.

    Trên tay Ngư cô nương đã không có tỳ bà, hơn nữa cả người đổ mồ hôi lạnh, hơn nữa còn gần như dùng hết pháp bảo trong tỳ bà.

    Khi nàng muốn đuổi theo ngăn cản Lôi Bố thì đã không còn kịp, đã quá trễ rồi.

    Hai tay của Lôi Bố cuối cùng đã không còn đặt lên trán hắn, mà đã để xuống.

    Lúc này tay của hắn đang đặt trên đầu Ngư Đầu, Ngư Vĩ.

    Mạnh Tương Lữ và Hà Xa đã phân biệt, phân nhau chạy tới.

    Bọn họ hiển nhiên đã xuất thủ, cũng đã giao thủ với Lôi Bố, nhưng chắc chắn đều không chiếm được ưu thế, hơn nữa còn thất thủ. Ít nhất huynh đệ họ Ngư đã rơi vào trong tay Lôi Bố.

    Những người khác đều khựng lại.

    Đương nhiên cũng có ngoại lệ, có người một bàn vẫn thần khí an nhàn, người một bàn khác vẫn thờ ơ hờ hững.

    Mạnh Tương Lữ gượng cười nói:
    - Ngươi muốn làm gì?

    Lúc này, bởi vì lo lắng cho an nguy của Ngư Đầu, Ngư Vĩ, y đã không có thời gian quan tâm đến động tĩnh của Văn Tùy Hán.

    Cho dù y có lòng, hơn nữa còn có sức, nhưng cũng không có cách nào, bởi vì ánh mắt của y vừa hơi dời đi, Lôi Bố đã nói:
    - Các ngươi tốt nhất cứ đứng yên như thế.

    Giọng nói của hắn rất khô khan.

    Mạnh Tương Lữ liếm môi khô:
    - Bọn chúng chỉ là trẻ con, có chuyện gì để chúng ta gánh vác là được, không nên trút giận vào trẻ con.

    Giọng nói của Lôi Bố giống như không hề có nước, khoang miệng của hắn tựa như hoàn toàn khô khan, cho nên giọng nói phát ra cũng khô cằn.

    - Ngươi biết ta là ai?

    - Lôi Bố.

    - Ngươi biết ngoại hiệu của ta là gì không?

    - Sát Lục Vương.

    - Đúng.
    Lôi Bố phát ra mấy tiếng cười khô đến mức khiến người ta phát hoảng:
    - Ta chính là Sát Lục Vương, bất cứ thứ gì đến tay ta, ta sẽ giết chết nó. Lực lượng của ta đủ để giết hết thiên hạ. Ta cũng mặc kệ đó là người lớn, trẻ con, nữ nhân hay là gì khác.

    - Được.
    Mạnh Tương Lữ lại hít một hơi:
    - Vậy ngươi muốn gì?

    - Người.
    Lôi Bố đáp rất dứt khoát.

    - Người nào?

    - Gần đây nhà trọ của các ngươi có vài người tới, chúng ta nhất định phải gặp.

    - Người mà các ngươi muốn, không phải Văn tiên sinh đã lên xem sao?
    Mạnh Tương Lữ nói:
    - Lôi tiền bối danh động thiên hạ, cần gì phải bắt ép hai đứa trẻ, làm tổn hại thanh danh.

    Lôi Bố cười mấy tiếng, giống như phân chó ngàn năm khô đến mức đông thành than, bỏ vào trong chảo nóng vừa chiên vừa rán:
    - Hắn đi xem huynh đệ của hắn, còn chúng ta muốn tìm kẻ địch.

    Mạnh Tương Lữ nhíu mày.

    Lôi Bố lại khô khan nói:
    - Trên lầu các ngươi không chỉ có một gian phòng trọ.

    Dưới tay hắn (đồng thời cũng là trong tay), huynh đệ họ Ngư giống như thịt nằm trên thớt, không dám cử động.

    Mạnh Tương Lữ dĩ nhiên sợ ném chuột vỡ bình.

    Hà Xa nổi giận quát lên:
    - Thả người, tất cả có thể thương lượng!

    Lôi Bố cũng quát lớn:
    - Ngươi sát thương người của Lôi gia chúng ta, không cần thương lượng, ngươi chết chắc rồi!

    Hà Xa đang muốn dụ Lôi Bố ra tay, để huynh đệ họ Ngư có thể thoát nguy:
    - Vậy ngươi có bản lĩnh thì tới giết ta đi!

    Lôi Bố nói:
    - Giết ngươi thì có gì khó? Giết hết các ngươi cũng là chuyện dễ.

    Dứt lời, hai vai hắn dựng thẳng lên.

    Hắn vốn hình dáng khô cằn, hình dung mảnh khảnh, hai gò vai cắm vào lưng, hiện giờ dựng lên giống như mọc ra từ bên tóc mai, mà chiếc đầu khô nhỏ như hạt dưa giống như không còn dính được, lăn vào trong y phục.

    Nhưng hắn chỉ cử động như vậy, vẫn không buông tay.

    Xem ra hắn cũng không ra tay.

    Nhưng hắn quả thật đã ra tay.

    Một chiếc bàn ở gần hắn, khách đã đi hết không còn ai, nhưng trên mặt bàn vẫn có ly, chén, đũa, đĩa.

    Hai vai hắn nhún một cái, ống đũa làm bằng sứ trên bàn kia liền nhảy lên, đũa trong ống giống như tên đã lên dây bắn về phía Hà Xa, còn phát ra một loại âm thanh “lách cách lách cách lách cách lách cách lách cách lách cách…”.

    Hà Xa luôn rất nóng nảy, nhưng người tính tình nóng nảy chỉ là nóng tính, chưa chắc đã không cẩn thận, chú ý.

    Lôi Bố vừa động, Hà Xa liền ra dấu với Mạnh Tương Lữ và Ngư Thiên Lương.

    Đó là ám hiệu của bọn họ, chuẩn bị cứu người.

    Y muốn chọc giận Lôi Bố, chính là muốn dời đi sự chú ý của đối phương, để những người khác toàn lực cứu huynh đệ họ Ngư thoát khỏi độc thủ của kẻ đáng sợ này.

    Nhưng y sai rồi.

    Lôi Bố quả thật ra tay với Hà Xa, nhưng đôi tay của hắn vẫn không rời khỏi huyệt Bách Hội của Ngư Đầu Ngư Vĩ.

    Hắn không cần ra tay, nhưng đã rất nặng tay.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 24 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,diepkiemanh,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,khangnguyen,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,motsachgia,nguyentanphat301288,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
Trang 17 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 71516171819 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status