TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 25 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 152324252627 CuốiCuối
Kết quả 121 đến 125 của 132

Chủ đề: Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #121
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 124 – Cá bi ai

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thiên Hạ Đệ Thất đã không kịp thương xót mình.

    Bởi vì biến cố đã sinh, nguy cơ đã hiện.

    Trần Nhật Nguyệt ở rất gần hắn, bất ngờ làm loạn, dùng hai tay giữ chặt lấy tay hắn.

    Trần Nhật Nguyệt từng được Thiết Du Hạ truyền thụ, lần tập kích này giữ sức đã lâu, nhất thời Thiên Hạ Đệ Thất cũng không thoát được.

    Hắn không thoát được, vậy thì không thể phát ra “Thế kiếm”, càng không kịp nhặt lấy ống sáo vừa lấy từ trong bọc ra.

    Hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đầu gối vung lên thúc vào Trần Nhật Nguyệt.

    Đây là chiến đấu cận thân, Trần Nhật Nguyệt muốn tránh thì phải buông tay.

    Chỉ cần tay của Thiên Hạ Đệ Thất được tự do, hắn sẽ có cơ hội phản kích.

    Nhưng hắn không ngờ được, Trần Nhật Nguyệt lại không buông tay.

    Hắn cũng không ngờ được, vừa rồi khi Trần Nhật Nguyệt bị hắn chế ngự huyệt đạo không thể động đậy, vẫn luôn để ý quan sát, bình tĩnh đưa ra kết luận. Muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, nhất định phải khiến cho hắn bất ngờ không kịp đề phòng, cũng không cho hắn cơ hội hồi khí, hơn nữa thủ đoạn phải tàn nhẫn, bất kể đối với kẻ địch hay chính mình đều như vậy, mới có hi vọng giết được đối phương.

    Hắn càng không ngờ được, Trần Nhật Nguyệt nhìn có vẻ nông nổi, láu cá, gian xảo, nhưng lại tàn nhẫn như vậy, bất kể đối với người khác hay với chính mình.

    Trần Nhật Nguyệt lại không đi, không tránh, càng không lui.

    Hắn gắng gượng chịu một cước của Thiên Hạ Đệ Thất.

    Công lực chủ yếu của Thiên Hạ Đệ Thất không nằm ở chân, huống hồ hạ bộ của hắn đang bị trọng thương, vừa cử động lại đau đớn không chịu nổi.

    Nhưng một cước này vẫn khiến cho thân thể nhỏ bé của Trần Nhật Nguyệt gần như lệch cả ngũ tạng, có điều hắn vẫn móc chặt lấy yếu huyệt ở hai khuỷu tay của Thiên Hạ Đệ Thất.

    Lần này Thiên Hạ Đệ Thất đúng là thê thảm.

    Trong thời khắc nguy hiểm này, có hai chuyện mà Thiên Hạ Đệ Thất rất muốn, rất gấp phải làm. Một là lấy ống sáo ra, hai là phát ra Thế kiếm.

    Trần Nhật Nguyệt lại nắm lấy yếu huyệt của Thiên Hạ Đệ Thất, không cầu giết chết đối phương, chỉ muốn khống chế hai tay của đối phương là được.

    Hai người giằng co không buông.

    Nhưng khi Trần Nhật Nguyệt trúng phải đầu gối của Thiên Hạ Đệ Thất, lực lượng kiềm chế kẻ địch nhanh chóng yếu đi, Thiên Hạ Đệ Thất đã cầm được ống sáo.

    Đáng tiếc, Thiên Hạ Đệ Thất lại nghe được một âm thanh, nhìn thấy một ánh kiếm.

    Thứ hắn nghe được là gió kiếm.

    Thứ hắn nhìn thấy là ánh kiếm.

    Lại có hai thứ rời khỏi thân thể hắn, đó là ngón tay.

    Hai ngón tay, ngón cái và ngón trỏ.

    Hai ngón tay đứt lìa rơi xuống đất, ống sáo đã không thể lấy ra, vẫn nằm ở bên hông.

    Đó là kiếm của Diệp Cáo.

    Hắn đã chạy tới, vốn định dùng một kiếm giết chết Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng nhìn thấy Thiên Hạ Đệ Thất và Trần Nhật Nguyệt dính sát vào nhau, sợ ngộ thương Trần Nhật Nguyệt, cho nên đổi thành cắt đứt tay Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất kịp thời rút tay, nhưng vẫn bị đứt mất hai ngón.

    Hắn điên cuồng hét lên.

    Hắn không ngờ lần này mình lại lật thuyền trong mương, thua bởi tay hai đứa trẻ.

    Dưới cơn đau, cánh tay bị thương của hắn lại thoát khỏi khống chế của Trần Nhật Nguyệt, dùng một tay chụp lấy cổ họng đối phương.

    Cổ họng Trần Nhật Nguyệt kêu lên cách cách, cặp mắt trợn trắng, lực lượng trên tay lỏng ra, đổi thành nắm lấy cổ tay của Thiên Hạ Đệ Thất đang giữ cổ hắn.

    Thiên Hạ Đệ Thất vẫn còn một tay.

    Hắn đang muốn dùng cánh tay phải không bị thương phát ra “Thế kiếm”.

    Diệp Cáo nào để cho đối phương thành công. Hắn dùng một chiêu sát thương kẻ địch, người đã áp sát, một kiếm chém vào đầu Thiên Hạ Đệ Thất.

    “Độc phách Hoa Sơn”.

    Đương nhiên hắn đã xem chiếc đầu của Thiên Hạ Đệ Thất là Hoa Sơn.

    Diệp Cáo dùng thiết kiếm, thiết kiếm chém Hoa Sơn.

    Thiết kiếm của hắn có một cái tên, đó là “Thiên Đố kiếm”, cùng với “Anh Tài kiếm” của Hà Phạm, đều được khai quật từ Lão Sách động dưới Phích Lịch sơn. Một thanh dùng bích nhân hồng thuần dương chế tạo, một thanh dùng bích không ngọc thuần âm chế tạo. Cho nên kiếm của Diệp Cáo có màu xanh sẫm, không giống bình thường, là thần binh lợi khí cắt lông gọt tóc, đẽo vàng xắt đá.

    Chiếc đầu của Thiên Hạ Đệ Thất đương nhiên không phải làm bằng sắt, mặt của hắn cũng không phải.

    Hắn vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Trần Nhật Nguyệt, nhưng thiết kiếm đã tới.

    Thiên Hạ Đệ Thất hét lên một tiếng, kiếm thế chưa thành, công lực chưa tụ, tay phải chỉ tích tụ được chưa đến một thành “Thế kiếm”, nhưng vẫn dùng cánh tay giơ ngang cản một kiếm này.

    Thiết kiếm chém vào tay hắn.

    Trong lúc trong vội vàng hắn dùng “Thế kiếm”, nhiều nhất chỉ có một hai phần mười công lực, hơn nữa hắn đang bị trọng thương, nhiều nhất cũng chỉ có thể vận dụng một hai thành công lực. Tính toán như vậy, lần này ngăn cản để giữ mạng, Thiên Hạ Đệ Thất tối đa chỉ có thể dùng một phần trăm lực lượng bình thường, bất kể lực sát thương hay lực phòng vệ đều như vậy.

    Mà lúc này Diệp Cáo lại dùng toàn lực tấn công, liều mạng một kích.

    Hai chân của hắn không thể đứng được, nhưng hắn vẫn lao tới, kiếm thứ nhất chém đứt hai ngón tay của Thiên Hạ Đệ Thất, kiếm thứ hai chém vào đầu đối phương, sau đó cả người mất trọng tâm ngã xuống .

    Nếu như hắn không thể chém ngã Thiên Hạ Đệ Thất, cả người và kiếm của hắn đều “bán” cho đối phương, hoàn toàn không có đường lui.

    Có thể thấy một kiếm này Diệp Cáo đã dốc sức bình sinh, một kiếm sinh tử.

    Thiên Hạ Đệ Thất dùng tay ngăn cản, trong miệng gào thét, tràn đầy bi ai và phẫn nộ.

    Hắn biết lần ngăn cản này có kết quả gì.

    Hắn chỉ không ngờ mình lại có kết cục như vậy.

    Kiếm chém vào thịt, khảm vào xương tủy.

    Nhưng tay của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không đứt.

    Cho dù Thiên Đố kiếm vô cùng sắc bén, một kiếm này của Diệp Cáo cũng dốc hết bản lĩnh toàn thân, nhưng tay của Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không bị chém đứt.

    Nếu như cánh tay đứt, vậy một kiếm này sẽ thuận thế từ đầu đến ngực chém hắn ra thành hai mảnh.

    Không bị chặt đứt, đó là vì tay của Thiên Hạ Đệ Thất không phải tay, mà là kiếm, “Thế kiếm”.

    Mặc dù là “Thế kiếm” rất yếu, nhưng vẫn là “Thiên Cá Thái Dương Tại Thủ Lý” từng làm mưa làm gió, khiến người ta sợ hãi.

    Hiện giờ lực lượng của nó đã không đủ ngàn mặt trời ban trưa, không phải ngàn thái dương màu đỏ, càng không phải ngàn ánh nắng ban mai, thậm chí không thể đảm đương ngàn kiếm ngàn tên, nhưng ít ra vẫn giống như ngàn mũi châm tụ vào giữa tay, vẫn ngăn cản được một kiếm kia của Diệp Cáo.

    Kiếm chém vào tay.

    Cánh tay chưa đứt, nhưng Diệp Cáo đã dùng hết sức, kiếm thế cũng tận.

    Hơn nữa “ngàn mặt trời” toàn lực phản chấn, khiến eo bàn tay Diệp Cáo nứt ra, kiếm cũng rời tay.

    Kiếm khảm vào cánh tay Thiên Hạ Đệ Thất.

    Diệp Cáo lại ngã xuống, rơi xuống, té xuống chỗ Thiên Hạ Đệ Thất.

    Lúc này, Trần Nhật Nguyệt bị Thiên Hạ Đệ Thất dùng một tay nắm lấy cổ, gần như nghẹt thở, giống như một còn cá bi ai nhảy lên bờ lại không về được nước. May mắn kiếm đầu tiên của Diệp Cáo đã chém đứt hai ngón tay Thiên Hạ Đệ Thất, khiến Thiên Hạ Đệ Thất không thể xiết chặt cổ hắn, mới giúp hắn thở được một hơi.

    Lúc hắn thở một hơi, kiếm thứ hai của Diệp Cáo lại sát thương một tay khác của Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng cả người cũng ngã vào Thiên Hạ Đệ Thất.

    Kiếm khảm vào trong xương cánh tay của kẻ địch.

    Thiên Hạ Đệ Thất cũng thật hung hãn, hắn vung tay lên, ném kiếm của Diệp Cáo đi.

    Chân của Diệp Cáo còn đang đau, mềm, buốt, cả người không có điểm đặt chân. Hắn vừa ngã xuống, lập tức quàng lấy cổ Thiên Hạ Đệ Thất, giữ lấy một cánh tay khác không buông. Hắn giỏi về điểm huyệt nhận huyệt, cho nên ra tay đều móc vào chỗ hiểm của kẻ địch. Thiên Hạ Đệ Thất cũng dùng cánh tay chảy máu nắm lấy tóc hắn, ấn vào mặt hắn. Hai người bắt đầu xáp chiến.

    Trần Nhật Nguyệt lập tức khom người nhặt lấy Bạch Cốt Âm Dương kiếm của hắn, muốn đâm vào Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất biết đây là thời khắc sống chết của mình, do đó khi Trần Nhật Nguyệt vừa rạp người xuống, hắn đã dùng khuỷu tay kẹp lấy cổ Trần Nhật Nguyệt, không để đối phương cầm kiếm phản công.

    Trần Nhật Nguyệt kêu lên một tiếng, vùng vẫy giãy dụa như phát điên. Hai tay hắn ôm lấy eo Thiên Hạ Đệ Thất, dùng sức vặn mạnh, muốn vặn ngã đối phương, để đối phương không thể vận khí phát lực bẻ gãy cổ mình, hoặc dùng kình lực đâm vào mặt Diệp Cáo.

    Nhất thời ba người quấn lấy nhau, giằng co không thôi, kết quả cả ba đều ngã xuống đất, một đường lăn lộn, không ngừng đấu đá. Ba người đều bị thương, liên tục kêu gào, thậm chí còn tay cào miệng cắn, giống như ba con dã thú.

    Không, giống như ba con cá.

    Ba con cá đáng thương đã rời nước, cách bờ, chẳng những không thể giúp đỡ lẫn nhau, mà còn muốn cắn xé tàn hại nhau.

    Bọn họ một đường giãy giụa, vẫn luôn giao chiến, từ thang lầu lăn xuống, lăn đến bên cạnh Lôi Bố đang vùng vẫy sắp chết.

    Người mở miệng cầu cứu đương nhiên là Thiên Hạ Đệ Thất.

    Đó lại là Thiên Hạ Đệ Thất luôn luôn hung tàn.

    Hắn lại cầu xin người ta cứu mình, bởi vì hắn thật sự cảm thấy sợ hãi.

    Hắn cảm giác được tử vong đã đến gần.

    Hắn không ngờ mình lại thua trong tay hai đứa trẻ vừa xuất đạo, thực ra là còn không có đạo.

    Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng, cũng không hợp tình hợp lý, còn trái với lẽ thường.

    Nhưng đây là sự thật, hơn nữa còn đang phát sinh, tiến hành.

    Hai đứa trẻ này, hai tiểu nhân vật không có tiếng tăm đã quật ngã hắn, khống chế hắn, khiến hai tay hắn bị trọng thương, đến gần bên bờ tử vong.

    Hắn chỉ hi vọng có người cứu hắn, bất kể đó là ai.

    Sống thì phải cầu sinh.

    Muốn giành được thắng lợi, trước tiên phải sống sót.

    Hắn nhớ được Văn Tùy Hán đến cùng cao thủ Lôi gia, mặc dù đệ đệ hắn tới để giết hắn, nhưng người của Lôi gia thì chưa chắc đã như vậy. Theo như hắn biết, Lôi môn có không ít hảo thủ đã gia nhập Lục Phân Bán đường, mà Lôi Thuần vẫn muốn tìm mình điều tra hai chuyện, một công một tư, đều là những chuyện hắn có thể trả lời, nàng làm sao để hắn chết bây giờ.

    Cho nên hắn kêu Lôi Bố cứu mạng.

    Tiếng cầu cứu chẳng những không giống như một sát thủ danh chấn giang hồ khiến người ta khiếp sợ, mà còn không bằng một người bình thường tham sống sợ chết nhát như thỏ đế.

    Đương nhiên hắn cũng không biết, tình hình của Lôi Bố chẳng những không tốt hơn hắn, mà còn tệ hơn hắn nhiều.

    Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất đều cùng phạm một sai lầm, đó là nọn họ quá khoe khoang tự cao.

    Mặc dù hai người bọn họ còn chưa xem mình là vô địch thiên hạ, nhưng ít nhất cũng tự cho là trên đời hiếm ai có thể ngăn cản bọn họ.

    Nhưng bọn họ vẫn bị “ngăn cản”, “đánh ngã”, “sát thương”.

    Người quật ngã bọn họ, lại là người mà bọn họ vốn hoàn toàn không để trong mắt, bao gồm đám người giang hồ ô hợp trong Danh Lợi Quyển, cùng với hai thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành.

    Bọn họ lại bại trong tay những người xem ra “không hề cao cả”, cũng quyết không phải là “cao thủ hàng đầu”.

    Bọn họ tuyệt đối không phải là thiên hạ vô địch.

    Giang hồ quá lớn, nhân tài rất nhiều, dù sao thiên hạ vẫn có địch thủ.

    Chú ý, không có người vô địch thiên hạ, chỉ có trái tim vô địch thiên hạ. Đó là một trái tim rộng lớn bao dung, quên mình vì người, từ bi bác ái.

    Người người đều có địch thủ trong thiên hạ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,diepkiemanh,dokhanh2909,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,Lâm Kính Vũ,lybietcau,motsachgia,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  3. #122
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 125 – Thảm bại

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Cuối cùng đã thất bại thảm hại, rơi vào tình cảnh như vậy.

    Lúc Thiên Hạ Đệ Thất rơi xuống, vẫn không ném được, không bỏ được, không thoát được Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt. Hai đứa trẻ này giống như âm hồn không tan, oan quỷ đòi mạng, quấn lấy hắn không buông.

    Hắn sợ, đau, kinh và hoảng, chỉ thấy dưới lầu bóng người lắc lư, lũ quỷ múa loạn. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bóng tối của tử vong đến gần như vậy, còn gần hơn lúc Vô Tình dùng ám khí đánh vào mắt hắn, gần đến mức giống như rơi vào Thái Âm đế quốc Địa Ngục thành, không còn nhìn thấy mặt trời và hi vọng, chỉ có giết chóc và máu tanh, sỉ nhục và đau đớn, mài dao xoèn xoẹt chờ đợi hắn.

    Trên đời không nhiều người có thể đối diện với cái chết mà không kinh sợ.

    Hắn biết mình đã thảm bại, nhưng hắn vẫn không muốn chết.

    Khi hắn phát hiện tình cảnh của Lôi Bố không tốt hơn mình bao nhiêu, mà cục diện dưới lầu e rằng còn tệ hơn trên lầu, hắn lại sợ đến mức toàn thân run rẩy.

    Trong lòng hắn thề, chỉ cần có thể sống qua hôm nay, hắn nhất định phải trả thù.

    Không để cho mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy nữa, ngoài ra còn phải tận tình, thống khoái hành hạ người mà hắn muốn giết, để cân bằng, bình phục thảm bại khó quên lần này.

    Hắn một đường lăn xuống, chỉ liếc thấy dưới lầu có hai ánh nến, phân biệt có người ngồi ở hai bàn.

    Một bàn ở quá xa, trong lúc kinh hoảng, hắn cũng không muốn, không thể, không kịp nhìn kỹ, chỉ biết có già có trẻ, trấn định như thường.

    Một bàn khác, hắn vừa nhìn liền cảm thấy quen mắt, ít nhất cái kẻ không ngừng nhúc nhích kia, hắn nhận ra người này, đã từng gặp người này.

    Đúng, là người này!

    Hắn đã có một tia hi vọng, cho nên kêu lớn:
    - Cứu mạng! Cứu ta! Chỉ cần cứu ta, chuyện gì ta cũng theo ngươi, chuyện gì ta cũng nghe ngươi, chuyện gì ta cũng nói với ngươi, bao gồm quyết pháp phá giải Thương Tâm tiểu tiễn, Sơn Tự kinh!

    Đây là con thuyền trong biển rộng, là nguồn nước trong biển lửa, “cứu tinh” của hắn.

    Do đó hắn bất chấp tất cả, nói ra giá trị mà hắn đáng được cứu.

    Nhưng trong lúc hoảng loạn, hắn lại quên mất một “điểm quan trọng”. Nếu người đó thật sự ở đây, sao lại mặc cho Lôi Bố của Phích Lịch đường gặp phải tình cảnh bi thảm như vậy, rơi vào gian khổ chiến đấu, còn mình thì nhắm mắt làm ngơ?

    Khi Lôi Bố đang bi vây, bị thương, ngoan cố chống cự, đột nhiên bên cạnh lại có thêm một người gặp nạn, còn kêu hắn cứu mạng, chuyện này khiến cho hắn đang cảm thấy vô vọng cầu sinh càng thêm tuyệt vọng.

    Hóa ra ngay cả Thiên Hạ Đệ Thất cũng có kết cục như thế.

    Hắn chỉ lơ là một chút, đã bị hai đứa trẻ ám toán. Không ngờ Thiên Hạ Đệ Thất cũng giống như hắn, một người dùng “giết chóc” nổi tiếng trên đời, một người dùng “sát khí” khiến người giang hồ nghe tên biến sắc, đều thất bại dưới tay trẻ con.

    Hắn một đường lui đến đây, tay vớ được cái gì thì dùng cái đó để ngăn cản, phản công. Lúc này hắn biết đã hết hi vọng giết ra ngoài, nhưng ít nhất cũng giết được tên nào hay tên đó, chết cùng với hắn.

    Một tay của hắn đã bị Mạnh Tương Lữ đánh gãy xương ngón tay, cho nên mỗi khi cầm vật lại đau đến thấu xương. Hắn cố gắng dùng đốt ngón tay đầu tiên, tức là đốt gần với bàn tay nhất, đoạt lấy binh khí (chỉ có ngón áp út là bị đánh vỡ cả đốt ngón tay này, còn lại đều hoàn hảo), kiên cường liều mạng.

    Nhưng không ai hiểu rõ hơn hắn, hắn đã thảm bại, đã có thể nhìn thấy được kết cục bi thảm.

    Trong lòng hắn thề, chỉ cần có thể sống qua hôm nay, sau này hắn nhất định sẽ cố gắng giảm bớt giết người. Ít nhất, cho dù giết người cũng cố hết sức không hành hạ người chết. Hóa ra cái chết lại đáng sợ như vậy, bị thương lại đau đớn như vậy.

    Ngay lúc này, giống như muốn nhanh chóng đưa hắn đến “kết cục bi thảm”, Ngư cô nương đã lén phát ra bí kỹ của nàng, “tâm của nữ nhân, châm dưới đáy biển”.

    Không chỉ một mũi, mà là bốn mũi.

    Vừa lúc Thiên Hạ Đệ Thất đang lăn đến bên cạnh. Nữ Nhân châm luôn “nhận huyệt không nhận người, công máu không công xương”, lập tức cả Thiên Hạ Đệ Thất, Lôi Bố, Trần Nhật Nguyệt, Diệp Cáo đều trúng châm, không một ai may mắn thoát khỏi.

    Trúng phải châm, cho dù chỉ là một mũi nhỏ, Trần Nhật Nguyệt và Diệp Cáo đều sẽ tê dại toàn thân, lập tức buông tay, cùng với Thiên Hạ Đệ Thất vừa lăn ra vừa thở dốc.

    Thiên Hạ Đệ Thất trúng châm, biết rõ không ổn, lúc này hai tay hắn đều bị thương, gần như đã mất đi công năng của cánh tay, chỉ thở gấp nhỏ giọng nói với Lôi Bố:
    - Nhanh! Ống sáo bên hông ta có hai món Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm, trên cánh tay khảm một thanh kiếm tốt. Ngươi mau cầm đi giết địch, ít nhất có thể ngăn cản một lúc!

    Thiên Hạ Đệ Thất cấp bách, nước mắt nước mũi đều trào ra:
    - Chỉ cần ngươi cứu ta, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi. Có trợ thủ mạnh như ta, chắc chắn sẽ có lợi ích cho ngươi.

    Bởi vì sợ chết, cho nên hắn mới nói ra những lời khép nép nhã nhặn, nóng lòng thất thố như vậy.

    Hắn luôn dùng thủ pháp tàn nhẫn để giết người, những con mồi bị hắn truy sát đều kinh hồn bạt vía, chết một cách thê thảm. Hắn lại giỏi ám sát, đánh lén, khiến người chết phần lớn đều không phục, không cam lòng. Nhưng đến khi lâm nguy gặp khó, hắn lại cực kỳ sợ hãi, giống như rơi vào địa phủ, chịu đủ giày vò, nhưng lại không chịu chết, không muốn bị giết.

    Không ngờ Lôi Bố còn sợ chết hơn hắn.

    Tên này bình thường quen giết người, hở một tí là đồ sát, nhưng hôm nay đến phiên hắn chết, hắn lại không muốn chết, chỉ cầu sống, cho dù chỉ là sống vất vưởng. Hắn còn sợ chết, hèn nhát hơn bất cứ ai. Nghe Thiên Hạ Đệ Thất nói có vũ khí lợi hại trên người, hắn cũng cũng nửa tin nửa ngờ, thừa dịp nói:
    - Ta cứu ngươi thì ai cứu ta.

    Hắn lại thở phì phì nói:
    - Huống hồ, lỡ may ta dùng vũ khí của ngươi không giết được bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không tha cho ta.

    Hai người bọn họ vốn không quen biết, võ công cũng không giống nhau, tác phong làm việc càng khác biệt.

    Nhưng bọn họ cũng có điểm tương tự, đó là cả hai đều hiếu sát, đều hết sức tàn nhẫn.

    Hiện giờ hai người đều trọng thương, đều thất bại vì những đứa trẻ phản công, đều sợ chết, đều không tín nhiệm nhau, và cũng đều muốn sống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,diepkiemanh,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,Lâm Kính Vũ,lybietcau,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  5. #123
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 120, 121, 122 có một số thứ không phù hợp với quy định của tangthuvien, hơn nữa cũng không ảnh hưởng lắm đến mạch truyện, cho nên sẽ không dịch ba chương này.

    Chương 126 – Thảm thắng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thất bại là một chuyện thê lương.

    Có lúc ngay cả thắng lợi cũng như vậy.

    Bởi vì muốn thắng lợi phải trả giá rất lớn.

    Những thắng lợi trọng đại, thông thường đều phải trả giá thê thảm, hi sinh đáng sợ.

    Bọn họ đã thắng rất thảm, người chết đầy phòng, trên lầu cũng toàn người chết.

    Kẻ địch chỉ có hai tên, hơn nữa vẫn còn chưa chết.

    Chỉ cần chủ lực của kẻ địch chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, nhất định không thể coi thường.

    Những người trong tiệm, đám người Danh Lợi Quyển do Ngư cô nương cầm đầu, đám người bên ngoài do Dư Mặc Nhiên dẫn dắt, những người khác bao gồm Tống Triển Mi, Tôn Thanh Nha, Lợi Minh, Long Thổ Châu, Khôi Nhĩ… tất cả đếu toàn lực, toàn diện tấn công hai tên sát nhân cuồng ma này. Bọn họ vốn thuộc phe phái bất đồng, bối cảnh cũng không giống nhau, thậm chí chưa chắc đã cùng một trận tuyến, nhưng hiện giờ mọi người đều đồng tâm nhất trí, giết chết đối phương.

    Dùng giết để ngừng giết, trước tiên giết chết hai tên hung thủ hiếu sát này rồi tính sau.

    Ngay lúc này, chợt nghe một người rất ôn hòa lễ độ nói:
    - Vừa rồi ngươi đã nói, nếu có ai cứu ngươi, ngươi sẽ tiết lộ bí mật cho người đó. Vậy trước tiên ngươi hãy nói mấy câu, để ta xem thử hàng có tốt hay không. Nếu như hàng tốt, ta nhất định sẽ mua giá cao, còn đảm bảo những người này tuyệt đối không giết được ngươi, cũng không ai có thể khi dễ ngươi, được chứ?

    Những lời này chẳng những nói một cách nho nhã lễ độ, hợp tình hợp lý, hơn nữa ngữ âm cũng rất có học thức, giống như suy nghĩ cho đối phương, đồng thời cũng suy nghĩ cho mọi người, còn biết chăm lo cho lợi ích của mình, giọng điệu cũng rất lạc quan, ôn hoà.

    Nhưng nội dung lời nói của hắn lại khiến người ta không dám lạc quan.

    Hắn đảm bảo?

    Hắn là ai?

    Những người ở đây đều thầm hỏi câu này.

    Hắn là thứ gì? Lại dám nói chuyện như vậy, dám nói ra những lời như vậy!

    Chẳng lẽ hắn không biết, những người ở đây đều hận hai tên thủ phạm này đến thấu xương, không băm vằm ra thành ngản mảnh thì không thể trút giận trong lòng?

    Mọi người đang đằng đằng sát khí, nghe được những lời nói ôn hòa này, lại không thể giận dữ.

    Những lời này nói với Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất không phải căm phẫn, mà là sợ hãi.

    Đây là thời khắc mà hắn cảm thấy “sợ hãi” nhất trong đời.

    Hắn không ngờ lại gặp phải người này, vào lúc này.

    Hắn cũng không tưởng lại nghe được những lời này, vào giây phút này.

    Hắn không biết người này lại đến, cũng không biết người này lại có mặt ở đây.

    Nếu như hắn biết người này ở đây, có chết hắn cũng không dám nói ra những lời kia.

    Hắn không muốn gặp người này, nhất là vào lúc này.

    Thiên Hạ Đệ Thất là một kẻ tàn khốc âm hiểm, nhưng trong mắt hắn, người này quả thật không phải là người, không thể gọi là người.

    Người này nói chuyện rất nho nhã.

    So với lời nói, con người của hắn càng ôn hòa, càng lễ độ, cũng càng có phong độ. Mặc dù dáng vẻ của hắn hơi lạnh lùng, hơi kiêu ngạo, có lẽ cũng hơi ngượng ngùng, nhưng nếu không cẩn thận quan sát, chỉ sẽ nhìn thấy sự khiêm nhường của hắn.

    Hắn chính là vị công tử bột vừa rồi đã nói chuyện với Lôi Bố.

    Hắn đã ở đây rất lâu, nhưng vẫn không ra tay, cũng không có động tĩnh.

    Trên bàn hắn đã thắp đèn.

    Bên cạnh hắn vẫn có một già một trẻ. Già thì ủ rũ, tang thương, mệt mỏi. Trẻ thì ngượng ngùng, xinh xắn, trắng ngần.

    Vị công tử này lại rất trầm tĩnh, thân thiện, ôn hoà nhã nhặn.

    Nhưng những lời hết sức khiêm tốn của hắn, lại nói ra một cách ngông cuồng.

    Kỳ quái là mọi người đều nhìn ra được, Thiên Hạ Đệ Thất rất sợ người này.

    Mọi người đều không hiểu, người tuổi trẻ này có gì đáng sợ? Ngay cả đại ác nhân giết người không chớp mắt, làm hết chuyện xấu thiên hạ cũng sợ hắn như vậy?

    Chỉ thấy Thiên Hạ Đệ Thất trợn mắt há mồn, giống như đã quên mất đau đớn trên người, nguy cơ sinh tử, chỉ lắp bắp nói:
    - Ngươi… là ngươi…

    Công tử kia cười nói:
    - Phí lời!

    Hắn mắng là “phí lời”, nhưng giọng đệu lại ôn hòa giống như lời ngon tiếng ngọt.

    Trong mắt Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên hiện lên một loại ánh sáng kỳ quái:
    - Nếu là ngươi… vậy bí mật kia ta sẽ bán cho ngươi. Ta ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn không nói ra!

    Hắn giống như đã nhìn thấy một đường sinh cơ, hắn đang trưng cầu, cũng đang cầu khẩn.

    Ngư cô nương là người đầu tiên cảm thấy không ổn, cho nên nàng quát lên:
    - Giết!

    Có ít nhất mười một mười hai người cùng nhau ra tay, tấn công Sát Lục Vương và Thiên Hạ Đệ Thất, trong đó có ít nhất sáu người hạ thủ với Thiên Hạ Đệ Thất.

    Mọi người đều không muốn để bọn chúng có cơ hội sống sót, trong đó bao gồm Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt.

    Nếu như có người hỏi, tại sao trẻ con cũng tàn nhẫn như vậy? Đáp án là do hoàn cảnh tạo thành.

    Ngươi hãy nhìn mèo. mèo nhỏ cũng tàn nhẫn với chuột. Ngươi hãy nhìn chuột, chuột nhỏ cũng biết ăn vụng như thường. Ngươi hãy nhìn đỉa, con lớn con nhỏ đều quấn lấy người hút máu.

    Ngươi hãy nhìn người.

    Có lẽ đây là do bẩm sinh.

    Tuy nhiên, nếu không phải vừa rồi Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất đã đuổi tận giết tuyệt, biến trên lầu dưới lầu thành lò mổ sát sinh, những tiểu tử trẻ tuổi như Ngư Đầu, Ngư Vĩ, Diệp Cáo, Trần Nhật Nguyệt làm sao lại bị kích thích thú tính, dùng cái chết liều mạng như vậy?

    Lại nghe có người quát lên:
    - Dừng tay!

    Người quát là vị công tử tôn quý kia.

    Lẽ ra, hắn quát bảo mọi người ngừng lại, sẽ không ai nghe lời hắn.

    Ai lại nghe theo “mệnh lệnh” của một người như hắn?

    Nhưng mọi người lại thật sự ngừng tay.

    Bởi vì lão nhân kia đã chắn ở trước mặt Thiên Hạ Đệ Thất, mọi người muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất, trước tiên phải giết lão nhân này.

    Lão nhân dù sao cũng là người già, nhất thời mọi người cũng không thể nói giết là giết.

    Chỗ Lôi Bố cũng như vậy, thiếu niên ngượng ngùng kia đã chắn ở trước người hắn.

    Có điều mọi người oán hận Lôi Bố hơn một chút, cho nên hiệu quả cũng khác biệt.

    Trong đó vẫn có hai người ra tay, một dao một kích đâm vào người Lôi Bố.

    Trong nháy mắt này, mọi người chỉ cảm thấy ánh nến chợt lóe lên, sau đó là một tiếng “vèo”, giống như một con hạc trắng bay tới.

    Đương nhiên không có hạc trắng.

    Đêm mưa dịch trạm, máu tanh sảnh đường, làm sao có hạc trắng?

    Chỉ có một người áo trắng, đó là thiếu niên thẹn thùng kia.

    Dao sắc và kích ngắn đã rơi vào tay hắn.

    Ánh mắt của Thiên Hạ Đệ Thất càng sáng lên.

    Hi vọng lại bắt đầu nhen nhóm, bốc cháy trong mắt hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 11-10-2015 lúc 13:35.

  6. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,diepkiemanh,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,nuibaden,Solidus,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,xhydro,Đơn bước,
  7. #124
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 127 – Cùng đội chung trời

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thiếu niên thẹn thùng kia cúi đầu nhìn binh khí trên tay mình, cũng không ngẩng đầu lên, xấu hổ nói:
    - “Tam Bất Quản” Quan Thúc Nhị, Kích Tình kích của ngươi lạc hậu rồi. Phương thiên kích của ngươi bị hủy dưới tay Tôn Thần Thương, đứt làm hai khúc, dài biến thành ngắn, ngắn biến thành vô dụng, còn ra thể thống gì?

    Người dùng kích vốn là một tên phó đà chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, nghe vậy liền biến sắc. Bởi vì chuyện hắn đêm khuya quyết chiến với người của Đại Nhật Thực Sắc Tôn gia, bại trận ngậm hờn, hắn cho rằng không ai biết được, không ngờ người trẻ tuổi ngượng ngùng này lại lạnh nhạt nói ra, câu nào cũng trúng.

    Giống như thuộc nằm lòng, người trẻ tuổi thẹn thùng kia lại ung dung nói tiếp:
    - Còn về “Ma Nhận” Địch Mễ, ngươi chẳng qua là một tên tiểu nô tài do Nghênh Xuân lâu nuôi dưỡng, hiện nay lại đến Danh Lợi Quyển làm chủ chứa. Đây là tiện nghi cho ngươi rồi, còn muốn mở tiệm làm hộ vệ sao?

    Người dùng dao sắc là “Ma Nhận Thủ” Địch Mễ vừa nghe vậy, chợt nhớ tới một người, nhất thời toàn thân nổi da gà, nửa câu nói không ra, cũng không động đậy được.

    Nhưng người nói chuyện vẫn rất thẹn thùng, thái độ nói chuyện cũng rất xấu hổ.

    Có điều vị công tử tôn quý kia lại chê hắn một câu:
    - Tiểu Nhậm, ngươi quá nhiều chuyện rồi.

    Thiếu niên kia lập tức đỏ mặt, khoanh tay cung kính:
    - Vâng thưa công tử.

    Sau đó đứng sang bên cạnh một cách đáng thương, không nói thêm gì nữa, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy không đành.

    Công tử giống như vương hầu kia lại hỏi Thiên Hạ Đệ Thất:
    - Ngươi muốn ta cứu ngươi?

    Thiên Hạ Đệ Thất gật đầu.

    Mọi người lại nhao nhao lên tiếng kháng nghị, giận dữ, nhưng nhất thời không ai động thủ. Từ khi thiếu niên thẹn thùng kia lộ ra thủ đoạn, những người ở đây đều biết, không đến mức bắt buộc thì không nên chọc vào ba vị khách không mời này.

    Nhưng người gật đầu không chỉ có Thiên Hạ Đệ Thất, mà còn có Lôi Bố.

    Hiển nhiên hắn cũng nhìn thấy một đường sinh cơ kia, hắn cũng muốn cầu sinh, muốn sống.

    Thế là công tử kia cũng nghiêng đầu hỏi hắn:
    - Ngươi cũng muốn ta cứu ngươi?

    Lôi Bố lập tức gật đầu.

    Công tử kia lại hỏi:
    - Vừa rồi không phải ngươi muốn ta chết rất thảm sao?

    Lôi Bố chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nếu là bình thường thì đã sớm xông đến liều mạng rồi, nhưng hiện giờ tình thế của hắn đang yếu hơn người ta, nào có thể hung hăng càn quấy, đành phải nhấn giọng nói:
    - Đó là tôi có… mắt không biết… Thái Sơn…

    Công tử kia nói:
    - Ta là người, không phải núi.

    Thiên Hạ Đệ Thất biết hiện giờ hắn và Lôi Bố đang ở trên một con thuyền trong mưa gió, đành phải lên tiếng nhắc nhở:
    - Vị công tử gia này… y chính là Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia đại danh đỉnh đỉnh…

    Mọi người đều giật mình, kinh hãi không phải bình thường.

    Lôi Bố cũng giật mình, kinh hãi không thể xem thường.

    Cổ họng Lôi Bố nhúc nhích, không biết là hối hay là hận.

    Công tử kia cười nói:
    - Các ngươi đều muốn ta ra tay cứu giúp sao? Ngươi có biết tại sao những người ở đây lại căm hận các ngươi như vậy không? Ngươi xem, bọn họ ai ai cũng không đội trời chung với hai ngươi… ài!

    Hắn uyển chuyển nói:
    - Đó là vì thủ đoạn của các ngươi quá độc ác, quá hung tàn, quá không chừa lại đường lui. Các ngươi xem giết người là thú vui, tàn ác bạo ngược, giống như bức người ta phản kháng, ép người ta đến tuyệt cảnh. Một khi bọn họ đồng tâm hiệp lực, đồng loạt phản kháng, cho dù yếu cũng có thể quật ngã, phá hủy các ngươi. Nên biết nước có thể đẩy thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền. Là do hành vi ngu ngốc của các ngươi, mới khiến cho sức mạnh và cơn giận của mọi người kết hợp lại, khiến các ngươi đang thắng lợi lại bị áp chế. Các ngươi muốn ta cứu giúp, cùng đội chung trời, cùng một trận tuyến với các ngươi, chẳng phải là muốn ta bất nghĩa, muốn ta đắc tội với tất cả đồng đạo giang hồ, anh hùng hảo hán sao?

    Ánh sáng trong con mắt duy nhất của Thiên Hạ Đệ Thất lại nhạt đi.

    Lôi Bố nghe được ý tứ của đối phương, dù sao hắn cũng là một người cường hãn, lập tức quát lên:
    - Ngươi không cứu thì không cứu, bớt nói lời thừa đi!

    - Cứu thì ta không cứu.
    Công tử kia cũng không tức giận, chỉ tận tình khuyên bảo:
    - Nhưng lại có một biện pháp khả thi.

    Thiên Hạ Đệ Thất lại có một tia hi vọng.

    - Ta cũng không phải không làm gì cả. Ta cũng là nửa người giang hồ, luôn hi vọng có một nơi để dốc chút sức lực.
    Hắn nói, còn nở nụ cười rất khí khái hào hiệp:
    - Các ngươi đã giết nhiều hảo hán giang hồ như vậy, không bằng ta thay mọi người báo thù, giúp những đồng đạo võ lâm này đòi nợ máu.

    Cuối cùng hắn đã biểu thị thái độ.

    Khi lãnh tụ tài giỏi của tập đoàn Hữu Kiều quyền cao thế lớn là Phương Thập Chu ra mặt, mọi người đều hết sức lo lắng, nửa tin nửa ngờ, vừa hận vừa sợ, không biết là địch hay bạn.

    Nếu như hắn là địch, vậy tuyệt đối là một đại địch. Huống hồ những đồng đạo giang hồ ở đây không chết thì cũng bị thương, ít nhất cũng đại thương nguyên khí, e rằng không phải là đối thủ của “Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia” Phương Ứng Khán.

    Hơn nữa bên cạnh hắn còn có hai trợ thủ mạnh, âm thầm nắm giữ hình bộ, đó là “Hạc lập sương điền trúc diệp tam” Nhậm Oán và “Hổ hành tuyết địa mai hoa ngũ” Nhậm Lao. Cho dù mọi người đồng tâm hiệp lực, cũng chưa chắc có thể chống lại.

    Như như hắn là bạn, vậy mọi chuyện dễ xử lý hơn nhiều, không chỉ như hổ thêm cánh, mà còn thêm uy của rồng, thêm độc của rắn.

    Có điều tập đoàn Hữu Kiều của hắn lại tụ tập hoạn quan, liên hợp với lực lượng cung đình, vương hầu, không quá hòa thuận với Danh Lợi Quyển, Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, Lục Phiến Môn, hai đảng Phát Mộng, thậm chí là hảo hán giang hồ bình thường, đường lối khác nhau, hắn sẽ giúp mọi người sao?

    Mọi người đều nghi ngờ.

    May mắn lại nghe hắn bày tỏ thái độ.

    Phương tiểu hầu gia lại cùng chung chí hướng với mọi người, hợp sức giết hung thủ.

    Như vậy thì quá tốt.

    Mọi người giống như trút được gánh nặng.

    Bởi vì cao hứng, phần lớn mọi người đều quên hỏi tại sao.

    Thiên Hạ Đệ Thất cười thảm nói:
    - Ta đã biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta…

    Phương Ứng Khán ung dung nhìn hắn, cười hỏi:
    - Ngươi biết quá nhiều, có người sống nào giữ bí mật tốt hơn người chết không?

    Lôi Bố khàn giọng nói:
    - Ngươi dám động đến ta, toàn bộ đệ tử của Giang Nam Phích Lịch đường chúng ta sẽ không tha cho ngươi!

    - Ồ?
    Phương Ứng Khán tươi cười nói:
    - Có chuyện này sao? Không phải Người của Lôi gia đã chia năm xẻ bảy à? Có người gia nhập Lục Phân Bán đường. Có người phục vụ Kim Phong Tế Vũ lâu. Có người không chuyên tâm vào thuốc nổ hỏa khí độc môn sở trường, lại đi cầm đao xách kiếm. Giống như Lôi Tần sáng lập nên Tiểu Lôi môn, lại giống như các hạ muốn lập Đại Lôi đường.

    - Chỉ còn lại vài lão già bảo thủ trông coi Lôi gia bảo, không phải lão bất tử thì cũng là lão hồ đồ. Bọn họ đã sớm xem các ngươi là phản nghịch, phá giáo xuất môn, tự lập môn hộ. Đệ tử Lôi gia cũng nội chiến với nhau, không thể chấm dứt, có ai muốn báo thù cho ngươi? Có lẽ muốn tìm một người giúp ngươi giải vây cũng hiếm thấy rồi.

    Nói xong, hắn lại mỉm cười liếc nhìn thanh niên không ngừng nhúc nhích kia.

    Lôi Bố cười thảm nói:
    - Ngươi đã là Phương hầu gia… vậy thì tốt rồi. Ta là người được tập đoàn Hữu Kiều các ngươi mời vào kinh… chúng ta là người nhà, ngươi cũng không thể…

    - Ai là người nhà với ngươi?
    Lão nhân kia cất giọng hung dữ:
    - Ngươi vào kinh, chỉ vì muốn lập uy để xây dựng Đại Lôi đường. Ngươi vốn là thủ hạ của Thái thái sư, lại nghe Khiếu Thiên Vương xui khiến, mượn danh nghĩa tập đoàn Hữu Kiều để xâm nhập kinh thành. Nếu không, tại sao ngươi chỉ biết Mễ công công, ngay cả hầu gia nhà ta cũng không diện kiến? Cho dù ngươi đúng là như vậy, hôm nay chúng ta cũng phải thanh lý môn hộ!

    Lôi Bố yên lặng, bởi vì hắn cứng họng không nói được.

    Hắn biết những gì Phương Ứng Khán và Nhậm Lao, Nhậm Oán nói đều là sự thật. Lẽ ra không ai đối phó được Giang Nam Phích Lịch đường, nhưng đệ tử Lôi môn lại trước tiên nội loạn. Một khi bên trong bị ăn mòn, không chiến đã bại, bất cứ ai cũng có thể chia cắt thực lực và địa bàn của Phích Lịch đường.

    Có điều từ trong lời nói của Nhậm Lao, hắn cũng phát hiện ra một “tin tức”. Xem ra, đối với việc mình chỉ biết Mễ Thương Khung mà không biết Phương Thập Chu, Nhậm Lao dường như cho rằng rất nhục nhã, cũng không thức thời.

    Phương Ứng Khán và Mễ Hữu Kiều là hai đầu lĩnh của tập đoàn Hữu Kiều, sao lại có phân biệt như vậy?

    Chẳng lẽ…

    (Giang Nam Lôi gia Phích Lịch đường chính là vì vậy mà bắt đầu nội chiến, dẫn đến phân liệt…)

    Lúc suy nghĩ như vậy, thần sắc trên gương mặt kinh hãi của Lôi Bố lại có phần kỳ dị.

    Phương Ứng Khán lập tức cảnh giác, liền hỏi:
    - Ngươi đang nghĩ gì?

    - Ta đang nghĩ…
    Lôi Bố lẩm bẩm:
    - Nếu như ngươi giết ta, không bằng…

    Ngữ âm thấp xuống.

    Phương Ứng Khán cúi gần lắng nghe.

    - Để ta giết ngươi trước!

    Lời còn chưa nói xong, Lôi Bố đã ra tay.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,Đơn bước,
  9. #125
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 128 – Thề cùng tồn tại

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lôi Bố biết đây là một kích cuối cùng của hắn, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.

    Mặc dù hắn đã bị thương nặng, cũng rất sợ hãi, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, chiến một trận.

    Mặc dù hắn thần thái rối loạn, thương tích khắp người, nhưng dù sao cũng là chiến tướng cuồng sát một đời, ngay cả lúc này hắn ra tay vẫn có bố trí, có kế hoạch.

    Hắn ra tay với Thiên Hạ Đệ Thất.

    Hắn vừa ra tay liền chụp lấy ống sáo bên hông Thiên Hạ Đệ Thất.

    Cửu Thiên Thập Địa, Thập Cửu thần châm đang ở bên trong.

    Chỉ cần có được ống sáo này, sẽ có thể chống địch một hồi, không chừng còn có thể mở một đường máu.

    Cho dù không được, ít nhất cũng có thể giết thêm vài kẻ địch chôn cùng, nếu may mắn còn có thể khống chế Phương Ứng Khán, uy hiếp Nhậm Lao, Nhậm Oán giúp hắn ngăn cản người của Danh Lợi Quyển.

    Trong lòng hắn nghĩ như vậy, đây là bàn tính như ý của hắn.

    Lúc này chỉ còn lại Thiên Hạ Đệ Thất là chiến hữu của hắn. Tình hình của Thiên Hạ Đệ Thất không tốt hơn hắn, e rằng kết cục còn thảm hơn. Giữa hai người bọn họ chỉ có thế cùng tồn tại, thề cùng tồn tại, mới có hi vọng liên thủ giết ra một con đường sống.

    Theo đạo lý, vào thời khắc sống chết này, Thiên Hạ Đệ Thất nhất định phải cùng một trận tuyến, cùng sống cùng chết với hắn. Nhưng hắn không ngờ được, lúc này thân hình của Thiên Hạ Đệ Thất lại vặn một cái, xoay một cái.

    Một vặn một xoay này khiến cho hắn chụp vào khoảng không, sáo rời khỏi tay.

    Phương Ứng Khán đã phát hiện ra.

    Hắn nhìn chăm chú vào bên hông Thiên Hạ Đệ Thất, cười nói:
    - Sao ngươi không để hắn thử một lần?

    Câu trả lời của Thiên Hạ Đệ Thất khiến Lôi Bố gần như tức bể phổi:
    - Ta khác với hắn. Ta nguyện ý trung thành với hầu gia, sao có thể để hắn đoạt được thứ này, làm tổn thương đến ngài?

    Phương Ứng Khán cười, giống như rất hài lòng với câu trả lời này.

    Lôi Bố lại giận đến mức tất cả vết thương đều đau nhức, gần như chảy máu.

    Tên hèn nhát này, vào lúc này còn muốn lấy lòng kẻ địch! Nếu lão tử sống được lần này, nhất định phải đem hắn…

    Chợt nghe Thiên Hạ Đệ Thất sợ hãi nói:
    - Công tử hầu gia, vừa rồi ngài đã đáp ứng, quyết không để cho những người này giết ta, không biết bây giờ còn… còn làm được không?

    Phương Thập Chu cười, cười rất sảng khoái:
    - Làm được, đương nhiên là làm được. Ta đã nói thì nhất định sẽ giữ lời.

    - Giữ lời?
    Thiên Hạ Đệ Thất vẫn không yên lòng, hắn có thể sống tiếp hay không, đều tùy thuộc vào việc Phương Ứng Khán có giữ chữ tín hay không:
    - Nhất định giữ lời?

    - Đó là nói.
    Phương Ứng Khán không kiên nhẫn, cũng không để đối phương hoài nghi mình:
    - Ta đã nói không để bọn họ giết ngươi thì sẽ làm như vậy, ngươi yên tâm đi!

    Sau đó lại quay sang Lôi Bố, dùng thái độ khuyên bảo nói thêm:
    - Ngươi cũng vậy.

    Câu này lại khiến Lôi Bố ngẩn ra:
    - Ta? Ta cũng vậy?

    - Đúng, ta đã đáp ứng với các ngươi.
    Phương Ứng Khán nói rõ ràng:
    - Không để bọn họ giết các ngươi, ngươi cũng không ngoại lệ. Ai muốn giết các ngươi, cũng giống như đối địch với ta…

    Nói đến đây, hắn lại cười cười:
    - Cho dù ở đây có rất nhiều người thù sâu như biển, không đội trời chung với hai người các ngươi, nhưng… còn không đến mức tuyên chiến, kết thù với ta, đúng không? Làm tử địch của tập đoàn Hữu Kiều cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

    Nghe đến đây, Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất luôn lãnh khốc tàn nhẫn, một người gần như đổ lệ, một người đã lệ nóng doanh tròng, bởi vì cảm động.

    Phương Ứng Khán lại giữ chữ tín.

    Vào giờ này phút này, hắn lại cam tâm bất chấp dư luận, ra tay cứu giúp bọn họ.

    Nhất thời hai người cũng không biết nên nói gì để cảm kích.

    Nhưng thực ra không cần phải nói, bởi vì đã không nói được.

    Ánh sáng trắng bỗng chớp lên, nhanh và ưu mỹ, chợt lóe rồi tắt.

    Mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, ngay cả Lôi Bố cũng không biết.

    Nhưng có một người chắc chắn biết, chính là người cung kính đứng bên cạnh Phương Ứng Khán, Nhậm Oán.

    Hắn biết, không phải vì nhãn lực của hắn đủ nhanh đủ sắc, mà vì hắn hiểu rõ chủ nhân tiểu hầu gia mà mình hầu hạ nhiều năm.

    Ngoài ra trong tay hắn còn cầm một con dao sắc, đây vốn là vũ khí của “Ma Nhận” Địch Mễ, hiện giờ đã rơi vào tay hắn.

    Vừa rồi tại khoảnh khắc “ánh sáng trắng chợt lóe lên”, Phương Thập Chu đã tay, cướp lấy dao sắc trên tay hắn, phát ra một chiêu, sau đó trả lại vào tay hắn.

    Người mắt không đủ sắc, quả thật cho rằng không xảy ra chuyện gì.

    Cho dù là người đủ nhãn lực, cũng chỉ cho rằng “ánh sáng trắng chợt lóe lên rồi biến mất” mà thôi.

    Ánh sáng trắng đã lóe lên, nhưng hình như chẳng có gì thay đổi, đúng không?

    Hình như là vậy, nhưng thực tế lại không phải.

    Đương nhiên không phải, khi ánh sáng trắng lóe lên rồi vụt tắt, ít nhất đã thay đổi một chuyện, đó là sống chết của một người.

    Là ai?

    Lôi Bố đột nhiên có một loại cảm giác, đó là cảm giác bất ổn.

    Hắn chợt nghe được một âm thanh, đó là tiếng vang trơn trượt.

    Đó là tiếng gì? Giống như một đống thứ gì ẩm ướt đang muốn chảy ra ngoài, không biết xuất phát từ đâu, nhưng dường như rất gần, gần ngay trên người.

    Lôi Bố vẫn không rõ, cho đến khi hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khác, đó là cảm giác nôn mửa, hơn nữa còn rất mãnh liệt.

    Sau đó hắn phát hiện rất nhiều người (quả là người người) đều đang nhìn hắn, thần sắc kinh hãi, cực kỳ sợ hãi.

    Tại sao?

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Chuyện này khiến hắn không kìm được cúi đầu nhìn thân thể mình, lúc này hắn lại nhìn thấy một đường kẻ.

    Nơi ngực có một đường kẻ trắng, nơi đường kẻ đi qua, áo quần đều tách ra theo một đường thẳng.

    Lúc hắn nhìn kỹ lại, một tiếng “xoẹt” bỗng vang lên, đường kẻ trắng phun ra một chùm sương đỏ.

    Đó là máu.

    Tầm mắt của hắn đã bị nhuộm đỏ.

    Sau đó trong khóe mắt đầy máu của hắn hiện lên một cảnh tượng, nội tạng của hắn đang chảy ra ngoài, ngay cả tim, lá lách, gan, dạ dày, phổi, thận, gân, thịt, dầu, mỡ đều chảy xuống đất, có thể nhìn thấy rõ ràng mảnh nào nhợt nhạt, mảnh nào bóng loáng, nơi nào còn đang chảy máu tươi…

    Lúc này hắn mới ý thức được một chuyện, một sự thật.

    Hắn đã trúng kiếm.

    Hắn đã bị mổ bụng.

    Người mổ bụng hắn lại là kẻ đã thề thốt sắt son, nói rằng quyết không để người ta giết hắn, “Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia” Phương Ứng Khán.

    Lôi Bố cực kỳ hoảng sợ, hắn dùng tay ôm lấy người, bảo vệ nội tạng đã chảy ra ngoài, kinh hoàng thốt lên:
    - Ngươi… không phải ngươi đã nói…

    Phương Ứng Khán cười, hắn biết đối phương muốn hỏi gì.

    - Ta đã nói, sẽ không để người khác giết ngươi.
    Phương Ứng Khán không ngại phiền hà giải thích cho hắn:
    - Ta sẽ tự mình giết ngươi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Tieu Lan,tommilanista,Trường Minh,tuyetam,Đơn bước,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status