TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 26 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 1624252627 CuốiCuối
Kết quả 126 đến 130 của 132

Chủ đề: Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #126
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 129 – Đau, của ta…

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lạnh.

    Trắng.

    Đó là sắc mặt của Lôi Bố.

    Hoàn toàn phát lạnh, đột nhiên biến trắng.

    Màu da của Lôi Bố vốn đen nhẻm, hiện giờ lại biến thành trắng và lạnh, một màu trắng khiến người ta phát lạnh.

    Đó là vì hắn đột nhiên mất đi nhiều máu.

    Hắn hoàn toàn mất khống chế, cả người rơi vào ngơ ngác, hai tay ôm lấy nội tạng, nhưng phần lớn lại không giữ được, rào rào rơi xuống đất.

    Hắn nhìn bàn tay ôm lấy một phần nội tạng của mình, muốn nhét những thứ kia vào lại trong bụng, nhưng hiển nhiên không đủ khả năng.

    Hắn không cam lòng nhìn nội tạng và cơ quan trên đất, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Phương Ứng Khán, không có căm phẫn, thậm chí cũng không có bi ai, mà là sợ hãi lớn hơn tất cả, thậm chí còn nhíu mày nhăn mặt mang theo ý cười, cho nên rất kỳ dị.

    - Một đao này hơi nặng rồi, không có cách nào.
    Phương Ứng Khán dùng mũi chân đá vào một cái móc, một cây gậy, còn có mấy chiếc đũa rải rác trên đất, giải thích với vẻ áy náy:
    - Nếu dùng Huyết Hà kiếm của ta, kết quả sẽ tốt hơn một chút. Nhất định sẽ vừa vặn, không đến mức khiến rơi vãi đầy đất như vậy.

    Nói xong, hắn vỗ vỗ thanh kiếm nhỏ màu đỏ bên hông mình.

    Chỉ một câu như vậy, giống như đã giao phó rõ ràng, giải thích ngọn nguồn của một kiếm kia.

    Lôi Bố ngũ tạng chảy đầy đất, nhưng nhất thời vẫn chưa chết, hắn cảm nhận được rõ ràng sự trống rỗng ở nơi đó.

    Nhất thời mọi người đều bị trấn áp, cũng bị chấn nhiếp.

    Mọi người vốn tràn đầy căm phẫn, muốn băm vằm Lôi Bố ra thành ngàn mảnh, nhưng nhìn thấy tình trạng như vậy cũng sững sờ.

    Bọn họ đều nín thở liếc nhìn Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán vẫn bình thản ung dung.

    Hắn lại đang nhìn một người khác, không phải Thiên Hạ Đệ Thất, mà là tiểu tử trắng mập tuấn tú vẫn luôn móc mũi, móc tai, xỉa răng, lau ghèn, động tới động lui, không một khắc nào an tĩnh.

    Hắn dùng khóe mắt nhìn đối phương, giống như đang giả ngốc, lại giống như đang quan sát, càng giống như đang chú ý nhất cử nhất động, bất kỳ phản ứng nào của đối phương.

    Lúc này Lôi Bố đã hoàn toàn chết lặng.

    Không nhiều người có thể nhìn thấy nội tạng của mình lắc lư, nhúc nhích trên đất, mà hắn lại còn chưa chết.

    Ít nhất tạm thời còn chưa chết, nhưng cả người hắn đã gục xuống.

    Vừa rồi lúc đại khai sát giới, hắn mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, giống như hai người khác biệt, không, là người quỷ khác biệt.

    Người thật sự sợ hãi là Thiên Hạ Đệ Thất.

    Hắn muốn chạy, nhưng lại không chạy nổi.

    Hắn bị thương ở tay, nhưng chân lại mềm ra.

    Hắn nhìn Phương Ứng Khán, giống như đang nhìn một con quỷ chứ không phải người. Sau đó hắn đảo con mắt duy nhất, nhưng lại không xoay đầu, nhìn về hướng ba người sau chiếc bàn có ánh đèn, môi không ngừng rung động, thần sắc rất đau khổ. Bởi vì con mắt duy nhất nghiêng qua, cho nên Phương Ứng Khán cũng không nhìn thấy biểu tình của hắn.

    Phần lớn nội tạng của Lôi Bố đã rơi ra, hắn cũng đang nhìn Phương Thập Chu, giống như một con quỷ đang nhìn một vị thần ma.

    Vị trí của Lôi Bố rất gần với thanh niên hiếu động kia, gần đến mức đưa tay có thể chạm đến.

    Trên đất là một mảng máu.

    Thanh niên kia nhíu mày, sửa lại đai lưng.

    Đai lưng màu xanh ngọc, rất dày, rất nặng, giống như bên trong cất giấu không ít tiền bạc châu báu.

    Hắn giống như một vị công tử bột, con nhà giàu, nhưng lại lôi thôi lếch thếch, la cà phóng đãng, không chịu ngồi yên trong nhà, bộ dáng vô lại như côn đồ lưu manh, kiêu ngạo ngồi ở trước đèn.

    Hắn dường như cũng chú ý tới Phương Ứng Khán đang nhìn mình.

    Phía sau hắn là ba người mặt ủ mày chau, một người cao lớn uy mãnh, một người thanh tú nho nhã, còn một người ánh mắt ngơ ngác, thần khí suy sụp, ngồi ngay ngắn ở đó. Cho dù hiện trường xảy ra chuyện khiến người ta kinh hồn bạt vía, chấn động tâm can, nhưng bọn họ vẫn ngồi yên như cũ, giống như không tranh với đời, vùi mình sau ánh nến.

    Lôi Bố ôm ngực, nghẹn ngào kêu lên:
    - Đau, của ta…

    Hắn không kêu tiếp, bởi vì không kêu được.

    Thiên Hạ Đệ Thất không nghe tiếp, cũng không chờ được.

    Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên làm một chuyện, đó là nhảy vọt lên, xông ra cửa.

    Ngoài tiệm mưa gió tiêu điều, gió thổi từng cơn từng hồi, mưa rơi thê lương.

    Giang hồ đường xa, bấp bênh gian khổ, nhưng trong cuộc đời, là hảo hán thì phải xông qua đoạn đường nhân sinh này.

    Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất có thể xông ra được sao?

    Hắn xông rất nhanh, dùng tất cả sức lực để xông ra.

    Hắn cũng phản ứng cực nhanh, chớp nhoáng.

    Hắn vốn là một kẻ lưu lãng thâm trầm, hắn đã dùng toàn lực nắm lấy cơ hội cuối cùng này.

    Mặc dù hắn bị thương nặng, mặc dù hắn đã tuyệt vọng, nhưng lần này hắn liều mạng xông qua cửa, đã dùng hết bản lĩnh toàn thân, bất kể thân pháp, công lực, tinh thần hay khí thế đều không kém hơn so với bình thường.

    Bởi vì không ai hiểu rõ hơn hắn, cảm thụ sâu sắc hơn hắn, sống chết đều nằm ở một kích này, thành bại đều quyết định trong một khoảnh khắc.

    Hắn không muốn chết.

    Hắn càng không muốn chết trong tay Phương Ứng Khán, cũng không muốn chết một cách khó coi như Lôi Bố.

    Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều bí mật chưa nói ra.

    Nhưng Phương Ứng Khán sẽ để mặc cho hắn trốn sao?

    Đáp án đương nhiên là không.

    Cho nên Phương Ứng Khán lập tức vươn người, lướt lên, ra tay chặn đánh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Thiên Nhai Hành,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,Đơn bước,
  3. #127
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 130 – Đau chết ta rồi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Phương Ứng Khán phi thân chặn đánh hắn.

    Thiên Hạ Đệ Thất rơi xuống.

    Trong đó chợt thấy ánh sáng đỏ lóe lên.

    Lúc rơi xuống, trên tay hắn có thêm một thứ.

    Đó là móc, một chiếc móc rất sắc bén, trên móc hiện lên vết máu.

    Phương Ứng Khán cũng rơi xuống.

    Lúc rơi xuống, trên tay hắn cũng nhiều thêm một thứ.

    Đó là sáo, ống sáo vốn cột ở bên hông Thiên Hạ Đệ Thất, hiện giờ lại rơi vào tay Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán cẩn thận cầm nó, xem như trân bảo.

    Lúc này, chiếc đũa, chiếc gậy, kể cả dao sắc vốn ở trên tay Nhậm Oán đều rơi xuống leng keng. Mọi người mới phát giác, những thứ này không biết từ lúc nào đã bắn lên giữa không trung, bây giờ mới chịu rơi xuống.

    Cứ như vậy, hai người “bay” lên, lại “rơi” xuống. Thiên Hạ Đệ Thất rơi đến cửa tiệm, chỉ thiếu chút nữa là có thể sải bước ra ngoài.

    Ngoài phòng mưa gió tiêu điều.

    Đêm rất tối.

    Đêm lạnh.

    Rét.

    Thần sắc Thiên Hạ Đệ Thất cứng đờ, một con mắt quỷ nhìn ra bên ngoài, giống như nhìn về một giấc mộng lưu lạc, vừa giống như linh hồn của hắn đã sớm trôi đến phương xa.

    Sau đó hắn cố gắng xoay người, mắt biếc sâu thẳm nhìn chăm chú vào thanh niên hiếu động kia. Ánh mắt lại giống như xuyên qua thân thể tiểu tử nhấp nhổm kia, nhìn vào hán tử sau ánh đèn có ánh mắt thâm tình nhưng thần thái lại hoàn toàn trống rỗng.

    Ánh mắt của hán tử kia dường như cũng có biến hóa, giống như một ngọn núi lửa yên lặng, hiện giờ đã sống lại.

    Mặc dù đã sống, nhưng còn chưa nổ, giống bị thứ gì mạnh và có lực làm tắc nghẽn, không thể phun ra.

    Không phun ra, nhưng lại hoạt động bên dưới, kịch liệt và sôi nổi.

    Có điều sớm muộn gì nó cũng sẽ nổ ra, oanh oanh liệt liệt, không thể chế ngự.

    Chỉ là còn chưa tới lức.

    Theo như người khác thấy, Thiên Hạ Đệ Thất muốn xông ra ngoài, Phương Ứng Khán phi thân ngăn chặn, chỉ như vậy mà thôi. Nhưng thực ra biến hóa lại rất nhiều, hơn nữa còn rất phức tạp, đồng thời cũng rất nguy hiểm.

    Trong nháy mắt này, hai người đã giao thủ với nhau.

    Một, Thiên Hạ Đệ Thất đã mất niềm tin vào Phương Ứng Khán, biết rằng đối phương muốn giết mình. Hắn âm thầm làm xong một chuyện rất quan trọng, sau đó phi thân lên, toàn lực chạy trốn.

    Hai, Phương Ứng Khán quả nhiên lướt người chặn đánh.

    Ba, Thiên Hạ Đệ Thất phát ra “Thế kiếm”, hơn nữa nhanh chóng rút ống sáo bên hông ra. Nhưng hai cánh tay của hắn đều bị thương, tuy thủ thế đã lâu, nhưng thanh thế vẫn không bằng lúc bình thường. Có điều lần này hắn ôm lòng liều mạng, lại có khí thế giống như dựa sông chiến đấu. Tay của hắn tuy bị thương nặng, nhưng hai chân vẫn bình thường, không ảnh hưởng đến thân pháp linh hoạt của hắn.

    Bốn, Phương Ứng Khán không hề né tránh, lúc hắn vọt lên đã đoạt lấy chủy thủ trong tay Nhậm Oán bên cạnh, định đột phá kiếm thế của Thiên Hạ Đệ Thất.

    Năm, không được, dao bị đánh rơi.

    Sáu, Phương Ứng Khán biến chiêu, nhặt lấy chiếc gậy trên đất, muốn công kích lần nữa.

    Bảy, vẫn không công được, gậy bị cắt đứt.

    Tám, Phương Ứng Khán vẫn không từ bỏ, chiếc đũa trên đất lại trở thành vũ khí của hắn.

    Chín, thế đi của Thiên Hạ Đệ Thất bị chặn đứng, nhưng những chiếc đũa cũng hoàn toàn bị hắn đánh rơi.

    Mười, Phương Ứng Khán cuối cùng mới dùng đến móc.

    Mười một, móc cũng không động, còn bị Thiên Hạ Đệ Thất đoạt đi. Nhưng vì cánh tay của hắn bị thương quá nặng, ngón tay và cổ tay vận dụng không linh hoạt, chỉ rút được ống sáo ra, không kịp tiến hành bước tiếp theo.

    Mười hai, đây chẳng qua là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Lúc Phương Ứng Khán công kích, đã vận dụng tuyệt chiêu của “Sơn Tự kinh”, nội lực của “Nhẫn Nhục thần công”, cùng với yếu quyết của “Thương Tâm tiểu tiễn”. Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất giống như cũng biết một chút về ba loại bí kỹ này, lại nhìn thấu nhược điểm, cho nên mấy lần đều có thể biến nguy thành an, lần lượt phá giải.

    Mười ba, bởi vì như vậy, Phương Ứng Khán lại càng muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất. Đây là sơ hở của hắn, quyết không thể tha cho đối phương.

    Mười bốn, Phương Ứng Khán cuối cùng đã dùng đến móc, lại nhét vào trong tay Thiên Hạ Đệ Thất. Thiên Hạ Đệ Thất trong lúc hốt hoảng, đang muốn phản kích, chợt thấy ánh máu lóe lên.

    Mười lăm, là ánh máu, nhưng không phải máu trên người hắn, Phương Ứng Khán dĩ nhiên cũng không bị thương.

    Ánh máu là do Phương Thập Chu xuất kiếm, kiếm bên hông hắn có màu đỏ, Huyết Hà thần kiếm.

    Mười sáu, xuất kiếm chỉ một chiêu.

    Mười bảy, Thiên Hạ Đệ Thất trúng kiếm.

    Mười tám, Thiên Hạ Đệ Thất biết mình đã trúng kiếm, nhưng lại không biết bị thương ở đâu, thương nặng bao nhiêu, ngay cả hình dạng Huyết Hà thần kiếm hắn cũng không thấy rõ.

    Mười chín, hắn rơi xuống, cũng không đi ra ngoài được.

    Hai mươi, Phương Ứng Khán cũng rơi xuống, kiếm đã trở lại trong vỏ, vỏ giắt ở bên hông, hơn nữa còn thuận tay đoạt được ống sáo của Thiên Hạ Đệ Thất.

    Hai mươi mốt, chiến đấu dừng lại.

    Hai mươi hai, Thiên Hạ Đệ Thất đảo mắt, nhìn về hán tử thần sắc tịch mịch kia, sau đó từ từ xoay người. Lúc này, ngực và bụng của hắn chợt rạn nứt, bắn ra một chùm huyết tương, gào lên một tiếng:
    - Đau chết ta rồi!

    Phương Ứng Khán cười.

    - Vừa mới mở một túi da lớn.
    Hắn dường như rất hài lòng, trước tiên cất ống sáo vào trong tay áo:
    - Còn không đến mức cái gì cũng rơi ra, vừa khéo có thể cho ngươi chơi đùa.

    Lúc hắn nói câu này, lại nhìn thủ hạ của mình gật đầu một cái.

    Nhậm Oán lập tức hành động.

    Hành động này khiến cho người trong Danh Lợi Quyển đều líu lưỡi, lạnh người, thậm chí da đầu tê dại, gai ốc đồng loạt nổi lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Thiên Nhai Hành,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,Đơn bước,
  5. #128
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 131 – Các đồng đạo, vất vả rồi...

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    - Đến lúc vỗ tay rồi.
    Phương Ứng Khán vỗ tay nói:
    - Các ngươi đã thấy rồi, vừa rồi Văn Tuyết Ngạn Văn đại hiệp của chúng ta anh dũng lợi hại biết bao... đáng để mọi người vỗ tay cho hắn chứ?

    - Nhưng bây giờ đến phiên vị huynh đệ này của ta biểu diễn biểu hiện.
    Hắn ra sức giới thiệu:
    - Nếu như hắn có sơ xuất, vậy thì đáng đời; còn nếu như thành công, chúng ta cũng không nên keo kiệt tiếng vỗ tay chứ...

    Hắn nói như vậy, rất hời hợt, giống đang xem kịch, nói kịch, diễn kịch.

    Nhưng đây lại là đại sự sống chết, liên quan đến mạng người.

    Nhậm Oán vừa cúi người liền vọt ra.

    Hắn rõ ràng cúi người lao đến, đột nhiên giống như mọc ra một đôi cánh, rung cánh bay lên, tư thế giống như đang hái quả, đoạt đi chiếc móc trên tay Thiên Hạ Đệ Thất. Sau đó là một tiếng “xoẹt”, đầu móc đã móc lấy một thứ.

    Đó là ruột trong khoang bụng Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất vốn không dễ chọc.

    Nhậm Oán võ công cao cường, phản ứng nhạy bén, thủ đoạn tàn nhẫn, không hề kém so với Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng chưa chắc đã có thể thắng được đối phương.

    Nếu thật sự giao chiến, luận về thực lực có lẽ còn kém hơn một chút, luận về âm hiểm lại rất khó nói.

    Nhưng hiện giờ Thiên Hạ Đệ Thất đã là nỏ mạnh hết đà.

    Sau khi hắn trúng một kiếm của Phương Ứng Khán, công lực hoàn toàn tan rã. Hắn cảm thấy mình giống như bị thiêu đốt, sắp nứt ra, sắp nóng chảy, tan thành một đống bùn, một bãi nước.

    Ống sáo vốn ở trên tay hắn, hiện giờ đã không còn nữa, đổi thành một chiếc móc.

    Nhậm Oán vừa ra tay liền đoạt lấy móc của hắn, sau đó móc vào trong khoang bụng hắn, móc vào ruột hắn. Thiên Hạ Đệ Thất kêu lên một tiếng, con mắt duy nhất đảo qua, nhìn trừng trừng giống như cá chết. Hắn không phải nhìn Nhậm Oán, cũng không nhìn Phương Thập Chu, mà là nhìn hán tử mặt vàng như nến, ánh mắt đa tình, không có thần khí nhưng nhất thời vẫn chưa đứt hơi, ngồi phía sau thanh niên hiếu động kia. Nhậm Oán cầm móc chạy đi, thuận tay kéo theo, Thiên Hạ Đệ Thất liền bị móc nhọn của hắn móc ruột dắt đi, ruột rơi ra trên đường, nếu không chạy theo thì ruột sẽ lập tức bị kéo đứt...

    Cứ như vậy, Thiên Hạ Đệ Thất loạng choạng, va đập, chạy theo chiếc móc của Nhậm Oán mấy vòng trong tiệm, ruột càng bị kéo dài.

    Ruột bị kéo dài hơn bốn thước, rách ra, chảy đầy phân và nước tiểu chưa bài tiết, cùng với rau xanh, thịt vụn và máu.

    Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất còn chưa chết, còn phải chạy theo Nhậm Oán.

    Nhậm Oán cố ý chạy mấy bước lại dừng một chút, nghỉ một chút, chạy đông rồi chạy tây. Thiên Hạ Đệ Thất chỉ có cách chạy theo, đối phương dừng hắn cũng dừng, đối phương ngồi xuống hắn cũng ngồi xuống, giống như con lừa đi theo xe của nó, cái bóng dính vào chủ nhân của nó

    Chạy đến mức ngay cả những hán tử giang hồ vốn có thù sâu hận lớn với Thiên Hạ Đệ Thất cũng không nhìn nổi nữa.

    - Giết hắn đi!

    - Để hắn chết đi!

    - Như vậy thật sự quá...

    Rất nhiều người không nỡ nhìn, không giữ được bình tĩnh. Không ngờ một người nhã nhặn thanh tú như vậy, một khi ra tay lại độc ác đến mức cực kỳ bi thảm.

    - Các đồng đạo, vì hai tên bại hoại này, các ngươi đều bị sợ hãi, cũng vất vả rồi...
    Phương Ứng Khán lại cười nói:
    - Chúng ta bất tài, bằng bốn chữ nghĩa khí giang hồ này, mới ra mặt giúp mọi người một chút, để mọi người bớt giận. Nếu hài lòng thì xin vỗ tay. Trò vui đang đến lúc đặc sắc, ngươi xem, lại đến lúc vỗ tay rồi.

    Hắn nói chuyện mặt không đổi sắc.

    Lúc nói chuyện, mặc dù hắn vẫn tươi cười, nhưng trong mắt lại bắn ra ánh sáng, quan sát một người.

    Đó là hán tử vẫn luôn động tới động lui, chưa từng yên ổn.

    Lúc này hán tử kia không động.

    Không, cũng không phải là hoàn toàn không động.

    Dù sao hắn cũng đang móc mũi, móc rất dụng tâm, còn rất chuyên chú.

    Giống như đó không chỉ là một loại hưởng thụ, mà còn là một sự nghiệp. Hắn đang chuyên tâm làm một chuyện rất đứng đắn.

    Ngư cô nương vốn căm hận Lôi Bố, Trần Nhật Nguyệt và Diệp Cáo đương nhiên cũng căm ghét Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng lúc này bọn họ đều không hẹn mà cùng bất nhẫn.

    Dù sao, một người ngũ tạng đều rơi xuống đất, vớt không lên, nhét không vào; một người thì bị người ta móc bụng mà chạy, giống như một con cá đáng thương cắn câu, vừa chạy vừa đạp lên những đoạn ruột giống như những con sâu mập màu trắng bị nhuộm đỏ của mình. Hai người vốn là cao thủ tuyệt đỉnh nổi tiếng trong võ lâm, làm sao có thể chịu nổi.

    Đến lúc này, bọn họ dĩ nhiên chắc chắn phải chết, nhưng lại chết không xong, mà kẻ gây tổn thương lại cứ không để bọn họ chết, như vậy mới khó chịu.

    Còn ai có tâm tình vỗ tay khen hay?

    Nhưng thật sự lại có tiếng vỗ tay thưa thớt.

    Nguyên nhân là có một số người đại nạn không chết, biết người tới là Phương Ứng Khán, Nhậm Lao và Nhậm Oán, biết đối phương quyền cao thế lớn, hơn nữa giết người như rác, lại có sức ảnh hưởng lớn trong cung đình và hình bộ, cho nên không dám đắc tội, đành phải hùa theo nịnh hót.

    Con người luôn là nghiêng theo tình thế.

    Trong tiếng vỗ tay thưa thớt, có hai người vừa rồi còn xem giết người là trò chơi, hiện giờ lại bị người ta tàn sát muốn chết không xong, đang phải chịu hành hạ.

    Bóng đêm sâu, mưa tiêu điều.

    Cầu sống không được, đó tất nhiên là chuyện đáng bi ai, nhưng muốn chết không xong, quả thật cũng là một chuyện tàn nhẫn.

    Chỉ riêng bệnh tật cũng đủ phá hủy tôn nghiêm của con người đến mức gần như không còn, huống hồ là thứ do con người làm ra.

    Chẳng hạn như hình phạt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,Solidus,stn663,Thiên Nhai Hành,tommilanista,tuyetam,Đơn bước,
  7. #129
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 132 – Hình phạt xấu xí của Trung Quốc

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Trong quá khứ, hình phạt của Trung quốc có muôn hình vạn trạng, không thiếu cái lạ, cũng bất chấp thủ đoạn, tổn thương bạo ngược. Có gọt mũi, có xẻo tai, có móc mắt, có cắt lưỡi, có đồng thời cắt đứt cả mũi, tai, mắt, lưỡi, còn cắt cơ quan sinh dục, chặt tay chân, nhưng người vẫn không chết (không cho chết), để hắn tỉnh táo cảm giác được rõ ràng tất cả sự đau đớn này. Đó là một loại sỉ nhục và tổn thương rất lớn, chẳng những đối với thân thể mà còn đối với nhân cách, hơn nữa đều tra tấn cho đến khi nhận tội.

    Có người còn lợi dụng loại thủ đoạn, hình pháp này để thanh trừ đối lập, thậm chí lạm dụng hình phạt làm thú vui.

    Chết thì chết, nhưng xa liệt (tức ngũ mã phân thây), yêu trảm (người bị chém làm hai nửa nhưng nhất thời vẫn không chết), nhân thuấn (chặt đứt tay chân, dùng thuốc độc làm cho câm, móc mắt, xuyên tai, nuôi trong hố phân. Lữ hậu của Hán triều đố kị thành hận, đã hạ thủ với Thích Cơ vốn được Lưu Bang sủng ái như vậy)... kỳ lạ hiếm thấy, vô cùng ác độc, đủ loại công phu kỹ xảo, đều vì muốn tàn hại thân thể và ý chí. Giống như hôm nay nhìn thấy móc ruột, mổ bụng, cũng chỉ là hai trong vô số “hình phạt”, đúng là hình phạt xấu xí của Trung quốc.

    Bất kỳ nơi nào, quốc gia nào cũng có hình phạt, dùng để trừng trị kẻ ác, tất nhiên là không thể thiếu. Rất nhiều quốc gia có hình phạt tàn khốc, khó mà tránh khỏi, nhưng đều rất ít, cực ít, thậm chí không thể so được với hình phạt được dùng tại Trung quốc vương thổ mênh mông này. Đúng là vắt óc suy tính, siêu việt lạ thường, rực rỡ muôn màu, không gì không có, khiến người thụ hình muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi muốn hắn cung khai cái gì hắn cũng chỉ có thể “thẳng thắn thừa nhận”. Đúng là bất chấp thủ đoạn, không xem người ta là người.

    Kẻ không bằng cầm thú, luôn hành hạ người mà hắn không thích đến mức không bằng cầm thú mới cam lòng.

    Người nào phát minh, lạm dụng hình phạt Trung quốc?

    Đương nhiên là người Trung quốc.

    Người nào vào lúc này đang dùng tư hình?

    Người của hình bộ.

    Người nào dám ở nơi này ngang nhiên dùng hình?

    Dĩ nhiên là Nhậm Oán.

    Có điều, nếu không phải chủ nhân của hắn đồng ý, bằng lòng hoặc khích lệ, ngầm ra lệnh, Nhậm Oán còn không dám dùng hình một cách trắng trợn, không kiêng nể như vậy.

    Giết chóc lớn như thế, máu tanh người chết đầy đất, đến nỗi khách sạn này trở nên rất tà môn.

    Lôi Bố khàn giọng nói:
    - Đau, các ngươi... để ta chết đi.

    Lúc này hắn đã mất đi khả năng tự sát, chỉ hối hận sao không chết sớm hơn một chút.

    - Yên tâm, ngươi đã nói nhất định sẽ khiến cho ta chết rất khó coi.
    Phương Ứng Khán nhẹ nhàng nói:
    - Ta cũng nhất định sẽ khiến cho ngươi chết rất khó chịu.

    Lôi Bố đột nhiên nhìn Phương Ứng Khán, ánh mắt phát ra một loại thù hận đủ khiến người ta run rẩy, giống như đang nói: “Ngươi độc ác như vậy, sau khi ta chết, mười đời cũng sẽ đầu thai báo thù này!”

    Nhưng Phương Ứng Khán lại chẳng hề để ý, hắn vốn không tin có báo ứng, có luân hồi.

    Hắn ung dung tránh khỏi tầm mắt của Lôi Bố, căn bản không nhìn đối phương.

    Có mấy người giang hồ không nhịn được muốn ra tay, chấm dứt tính mạng của hai kẻ thù đáng thương chỉ muốn chết này, nhưng đều bị ngăn cản.

    Người ngăn cản bọn họ là Nhậm Lao.

    Nhậm Lao vừa ra tay liền ép bọn họ trở về.

    Có người muốn khuyên nhủ, hắn lại lạnh lùng nói:
    - Chuyện không liên quan đến ngươi, là hình bộ chúng ta đang làm việc. Hai tên này là tội phạm giết người, ai giúp hắn chính là tòng phạm.

    Tòng phạm?

    Tội danh này không ai gánh nổi.

    Ngư cô nương vốn định dùng thuốc mê, để những người này chết không đau đớn như vậy, nhưng lại bị hai chữ này hù dọa.

    Dù sao vẫn có người không nỡ nhìn cảnh tượng thảm khốc này, vẫn đứng ra. Nhậm Lao lại âm trầm nói:
    - Ngươi động thủ lần nữa, kết cục sẽ giống như hắn, ngươi thử xem!

    Thử xem?

    Ai nguyện ý.

    Nhất thời không ai dám lỗ mãng, cũng không dám động.

    Chỉ sợ vừa náo động, đại họa sẽ giáng lên người.

    Nhưng lại có một người đột nhiên cử động.

    Hắn chẳng qua là hơi, rất khẽ có một chút “cử động khác thường”, Phương Ứng Khán đã lập tức cảnh giác, cười quát lên:
    - Ài, ngươi cũng đừng động...

    Đối phương vừa động, thân hình hắn cũng động, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

    Động tác của đối phương đã nhanh, nhưng vừa xê dịch, hắn đã lập tức vọt đến chắn ở trước mặt, nhanh đến mức giống như căn bản không có tốc độ.

    Nhưng hắn lại sai rồi.

    Hắn đã phạm phải sai lầm trên phán đoán.

    Hắn luôn rất ít khi phạm sai lầm, nhưng hiện giờ lại phạm phải. Đối phương không phải tiến lên phía trước, mà là trượt ngang qua, chân móc lên.

    Một vật nhỏ hình dài bay lên, lướt qua trước người hắn. Bàn tay người nọ vỗ một cái, sau một tiếng “vèo”, vật kia xé gió bắn ra.

    Sau đó tất cả đã không còn kịp.

    Khi Phương Ứng Khán phát hiện không kịp ngăn cản, lập tức ngừng tất cả hành động, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười thong thả nói:
    - Ta tính sai một bước rồi.

    Hắn đã tính sai một bước.

    Chỉ một bước.

    Cho nên Lôi Bố đã chết.

    Cuối cùng cũng có thể chết.

    Đối với Lôi Bố, đây có lẽ là kết cục mà hắn cực kỳ khát vọng, mong đợi đã lâu.

    Hắn đã chết, chết bởi một chiếc đũa.

    Không sai, “Sát Lục Vương” Lôi Bố đã mất mạng bởi một chiếc đũa.

    Lúc chết, trong mắt và trên mặt hắn giống như nở nửa nụ cười, có vẻ rất kỳ dị.

    Chiếc đũa cắm vào trong đầu hắn, đâm vào trong trán hắn.

    Đầu của hắn nứt ra, mặt cũng nứt ra.

    Chiếc đũa chỉ cắm giữa trán, nhưng lại gây nên sự phá hủy lớn như vậy.

    Mà xương trán vốn là bộ vị cứng rắn nhất trên thân thể.

    Lực phá hủy của một chiếc đũa lại lớn như thế.

    Đây là thủ pháp gì?

    Người nào phát ra chiếc đũa?

    Thanh niên hiếu động kia rốt cuộc là ai?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 22-10-2015 lúc 00:00.

  8. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,stn663,Thiên Nhai Hành,tuyetam,Đơn bước,
  9. #130
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 133 – Dưới đèn khô lâu ai một kiếm

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Xem ra, Phương Ứng Khán không ngăn cản được, nhưng cũng không tức giận.

    Hắn lại bình tĩnh hoà nhã nói:
    - Là ngươi!

    Thanh niên hiếu động kia dùng tay móc tai, hời hợt đáp:
    - Là ta.

    Phương Ứng Khán cười nói:
    - Là ngươi?

    Thanh niên hiếu động kia đổi sang dùng tay móc mũi:
    - Không phải ta.

    Phương Ứng Khán thăm dò:
    - Ngươi là...

    Thanh niên hiếu động kia dừng động tác lại, híp mắt nói:
    - Ngươi không nhận ra ta à? Ta còn tưởng rằng Phương tiểu hầu gia trong kinh thành trí năng trời phú, có khả năng nhận biết người khác, xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.

    Nhậm Lao biến sắc, khẽ hừ một tiếng.

    Phương Ứng Khán vẫn ôn hoà, đúng mực, chỉ ngâm nga:
    - Dưới đèn khô lâu ai một kiếm... có thể sử dụng được kiếm ý tuyệt diệu như vậy, vừa ra tay đã khiến ta kém hơn một bước... ngoại trừ Lôi đại hiệp, nào có người khác.

    Thanh niên hiếu động kia nghe được lời tâng bốc này, dường như không đồng ý, còn có vẻ không cao hứng:
    - Người họ Lôi rất nhiều, riêng trong tiệm này đã không chỉ có một người họ Lôi. Ngươi muốn nói họ Lôi nào?

    Ý trong lời nói, giống như chỉ xưng hô hắn là “Lôi đại hiệp”, đó là sỉ nhục hắn.

    Bọn Phương Ứng Khán cũng không xác định:
    - Lôi Diễm?

    Thanh niên hiếu động kia không nói gì, thậm chí không có phản ứng, chỉ dùng đầu ngón tay xỉa răng.

    Phương Ứng Khán cười nhìn đối phương:
    - Có điều nếu ngươi là Lôi Diễm, vừa rồi Lôi Bố không lý nào lại không nhận ra ngươi.

    Thanh niên kia lại nhắc nhở hắn:
    - Đừng quên, vừa rồi ta dùng đũa, không phải kiếm, nhiều nhất chỉ xem là ám khí.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Ta thấy là dùng đũa thi triển ra kiếm pháp, chứ không phải ám khí.

    Hắn bổ sung một câu:
    - Nếu như ngươi sử dụng ám khí, vậy ngươi nhất định là Vô Tình hoặc cao thủ hạng nhất của Thục Trung Đường môn.

    Hắn cười một tiếng, lại nói:
    - Nếu ngươi là cao thủ Đường môn, vốn là tử địch của Lôi gia, cần gì phải lộ thủ đoạn này để Lôi Bố được chết yên lành?

    Thanh niên kia cũng phụ họa cười một tiếng.

    Lúc hắn cười, miệng mở rất lớn, nụ cười tương đối khả ái.

    - Đương nhiên, ta cũng không phải Vô Tình.
    Hắn cũng bổ sung:
    - Đôi chân của ta còn rất hoàn chỉnh, muốn bất động cũng không được

    - Ta nghĩ, nếu như ngươi không phải Lôi Diễm...
    Phương Ứng Khán còn đang suy nghĩ:
    - Vậy chính là Lôi Vô Vọng rồi.

    Thanh niên kia không chút động lòng, chỉ nói:
    - Nói không chừng ta chẳng phải ai cả, mà là Vương Tiểu Thạch.

    - Đáng tiếc ngươi không phải.
    Phương Ứng Khán rất phong độ nói:
    - Ta đã gặp Vương Tiểu Thạch. Ta vốn ở đây chờ hắn.

    Hai hàng lông mày của thanh niên kia xê dịch, hiện lên thần sắc khiêu chiến (hoặc là không sợ khiêu chiến):
    - Vương Tiểu Thạch? Hắn sẽ tới sao?

    - Có lẽ hắn sẽ tới, cũng tới không được tự do tự tại
    Phương Ứng Khán vừa nói chuyện, vừa quan sát nhất cử nhất động của thanh niên này. Trên thực tế, hắn đã quan sát như vậy một lúc lâu, thậm chí bắt đầu từ khi Lôi Bố còn chưa động thủ giết người:
    - Nơi này không chỉ có ta đang chờ. Thực ra Lôi Bố, Tư Không Tàn Phế tới đây, không phải vì Thiên Hạ Đệ Thất, mà là muốn xem thử Vương Tiểu Thạch có xuất hiện không.

    - Ta cũng vậy.
    Thanh niên kia đột nhiên nói:
    - Ta cũng nghe được tin đồn.

    - Ta biết.
    Phương Ứng Khán giống như rất tán thưởng đối phương đã thừa nhận:
    - Lôi Thuần muốn biết tình hình gần đây của Vương Tiểu Thạch hơn bất cứ ai, có lẽ Mễ công công cũng không ngoại lệ.

    - Ta cũng muốn biết tình hình của Vương Tiểu Thạch, nghe nói hắn đã rơi vào tay đệ tử Thục Trung Đường môn.
    Hắn cười một tiếng, giống như biểu đạt sự chế giễu và khinh thường:
    - Sao những nhân vật danh động thiên hạ trong võ lâm, hình như đều khó tránh khỏi rơi vào lưới của Thục Trung Đường môn, ít nhất là một đoạn thời gian. Tiêu Thu Thủy như vậy, Phương Ca Ngâm như vậy, Vương Tiểu Thạch cũng không ngoại lệ.

    Hắn dường như cũng hơi kinh ngạc và nghi hoặc:
    - Sao ngươi biết ta có liên hệ với Lôi Thuần?

    Phương Ứng Khán cười lên:
    - Ta vốn tên là Ứng Khán, thứ nên nhìn thì ta nhất định sẽ nhìn thấy.

    - Xem ra.
    Thanh niên kia có vẻ không cam lòng và không phục:
    - Thứ ngươi nhìn thấy hình như không ít, nhìn thấy quá nhiều e rằng sẽ gặp phiền phức đấy.

    - Đương nhiên, ta cũng đã nhìn thấy.
    Phương Ứng Khán không quên tiểu tiết:
    - Tứ Kỳ Chủ thủ hạ của Long Bát thật sự đến tìm Ngư cô nương gây phiền toái, còn Văn Tùy Hán là muốn tới giết ca ca của hắn.

    - Luôn có chỗ ngươi không nhìn thấy, đúng không? Dù sao nơi này ánh sáng cũng không đủ.
    Thanh niên kia vẫn thích bới móc:
    - Nói không chừng, ta chính là người của Thục Trung Đường môn...

    Phương Ứng Khán cảm thấy những lời này có vẻ sỉ nhục trí tuệ của hắn, không kiên nhẫn cắt ngang:
    - Đệ tử của Thục Trung Đường môn, cho dù muốn giúp người của Giang Nam Phích Lịch đường, cũng không cần vì giúp kẻ địch mà đắc tội với ta. Đệ tử Đường gia càng không cần vì chấm dứt đau đớn cho người của Lôi gia bảo, mà đối địch với tập đoàn Hữu Kiều. Lại nói, nếu là họ Đường ra tay giết chết họ Lôi, trên giang hồ truyền đi, e rằng tiền căn hậu quả chưa chắc nói rõ được, một khi xôn xao thì hậu quả không dễ giải quyết.

    Thanh niên kia vẫn thích tranh cãi:
    - Nếu như ta là Lôi Diễm, hoặc là Lôi Vô Vọng, sao Lôi Bố lại không nhận ra ta?

    Phương Ứng Khán ngưng mắt nhìn hắn, có vẻ không cao hứng:
    - Ngươi nhất định muốn ta xem ngươi là người của Đường gia sao? Ngươi có biết, nếu như ngươi là Thục Trung Đường Năng hoặc là Xuyên Tây Đường Linh, ta sẽ thế nào không?

    Thanh niên kia lại giống như không đếm xỉa đến thủ đoạn vừa rồi của Phương Ứng Khán, hỏi lại:
    - Như thế nào?

    Phương Ứng Khán cười lạnh nói:
    - Vậy ngươi nhất định không thể sống ra khỏi Danh Lợi Quyển.

    Thanh niên kia lại gãi tai gãi hàm, luôn luôn nhúc nhích:
    - Đã vào Danh Lợi Quyển, chết có ngại gì?

    Phương Ứng Khán lại nhìn chăm chú hắn một lúc, mới thở dài nói:
    - Có điều ngươi không phải.

    Thanh niên kia vẫn không biết tiến lui, hỏi lại:
    - Nếu như ta là Lôi Vô Vọng, hoặc là Lôi Diễm, vừa rồi sao ta không ra tay cứu Lôi Bố?

    Lúc này Phương Ứng Khán có vẻ dở khóc dở cười, nói:
    - Xem ra ngươi muốn kích động ta xuất thủ với ngươi. Thực ra vừa rồi ta cũng hơi hoài nghi ngươi là... có điều Tiểu Oán lại nói cho ta biết, tổ chức Lôi gia các ngươi không chặt chẽ như Đường môn, Hà gia, Thái Bình môn, Tứ Phân Bán đàn, Phi Phủ đội vân vân. Lôi Bố và Lôi Vô Vọng, Lôi Diễm hiển nhiên bất hòa, ghen ghét nhau, nhưng hệ thống khác biệt, ít khi gặp mặt. Ngươi rõ ràng là đệ tử Lôi gia, tuy kết thù với hắn, nhưng dù sao cũng không đành lòng nhìn hắn chịu khổ, đúng không? Có điều, ngươi rốt cuộc là Lôi Diễm hay là Lôi Vô Vọng?

    Thanh niên kia cảm thấy hứng thú nói:
    - Ngươi nói sao?

    Phương Ứng Khán trầm ngâm nói:
    - Nếu như nói ngươi là Lôi Vô Vọng, lại giống như hơi trẻ một chút. Nhưng ngươi xuất thủ có lực phá hủy cực mạnh, một chiếc đũa cũng đủ khiến xương trán của Lôi Bố nứt ra. Nếu như nói ngươi là Lôi Diễm, vậy thì ba người phía sau ngươi, không phải là ba tên thân tín “Kim Yêu Đái”, bao gồm “Tiểu Hốt Lôi” Lôi Nhất, “Hạn Thiên Lôi” Lôi Ấp, cùng với “Vô Thanh Lôi” Lôi Ý sao? Bọn họ luôn là tâm phúc của Lôi Vô Vọng, sẽ không thoáng chốc lại đi theo Lôi Diễm chứ?

    Sắc mặt của thanh niên kia bắt đầu có vẻ miễn cưỡng:
    - Hình như ngươi còn hiểu rõ Phích Lịch đường hơn người của Lôi gia chúng ta.

    Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
    - Ta càng hiểu rõ ý tứ của ngươi tới đây.

    Thanh niên kia sững sốt:
    - Ý tứ?

    - Ý đồ.
    Phương Ứng Khán nói:
    - Nói là ý đồ, cũng không phải không được.

    Thanh niên kia lại gãi đầu, gãi đến mức da vụn rơi đầy vai:
    - Ngươi nói thử xem, ta có ý đồ gì?

    - Ngoại trừ đến xem thử Vương Tiểu Thạch có xuất hiện như lời đồn hay không, ngươi còn muốn hỏi Thiên Hạ Đệ Thất mấy câu.
    Phương Ứng Khán gian xảo nói:
    - Chính ngươi không muốn hỏi, Lôi Thuần cũng sẽ nhờ ngươi hỏi giúp cô ta.

    Lúc này thanh niên kia mới biến sắc, ngạc nhiên hỏi:
    - Ngươi không cho ta hỏi hắn?

    - Không phải không cho.
    Phương Ứng Khán ung dung nói:
    - Ngươi muốn hỏi thì phải hỏi nhanh, hắn đã sắp không chịu nổi rồi.

    Thiên Hạ Đệ Thất vẫn đang bị Nhậm Oán móc chạy, ai cũng thấy được hắn chỉ còn thoi thóp một hơi.

    Muốn hỏi thì phải nhanh.

    Thanh niên kia nghiêm nghị hỏi:
    - Ngươi sẽ để ta hỏi hắn?

    - Đúng.
    Câu trả lời của Phương Ứng Khán lại làm hắn bất ngờ:
    - Có điều, trước tiên ngươi phải trả lời ta mười vấn đề, không được dối trá, thế nào?

    Lần này thanh niên kia trầm mặc thật lâu, xem ra hắn đang nghiêm túc suy nghĩ.

    Hắn hiếm khi không động tới động lui, nhưng ngón tay thỉnh thoảng vẫn cào cào, búng búng.

    - Chỉ chín.
    Một lúc sau, hắn mới cẩn thận mặc cả:
    - Ngươi cứ hỏi thử xem!

    - Thì chín.
    Phương Ứng Khán cười, hơn nữa còn tán thưởng nói:
    - Ngươi cũng đáp thử xem!

    Sau đó hắn hắng giọng một tiếng, nhìn sang Nhậm Oán, giống như dự định để Nhậm Oán chủ trì.

    Còn hắn lại liếc nhìn về phía Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất nhất thời vẫn chưa chết, nhưng máu thịt đầm đìa. Đám người giang hồ ở đây, tuy phần lớn đã trải qua gió tanh mưa máu, võ lâm chiến đấu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không đành lòng.

    Sau khi nhìn Thiên Hạ Đệ Thất, Phương tiểu hầu gia dường như cảm thấy rất hài lòng.

    Lúc này hắn đang nhìn chăm chú, lưu ý ba người trầm mặc ít nói, mặt mày ủ rũ, ngồi phia sau thanh niên không ngừng nhúc nhích kia.

    Còn về chuyện đặt câu hỏi, hắn dường như đã giao cho Nhậm Oán, giao rất yên tâm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,Lâm Kính Vũ,lybietcau,quânkhuthủđô,stn663,Tiếu ngạo,tuyetam,Đơn bước,
Trang 26 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 1624252627 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status