TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 2345614 ... CuốiCuối
Kết quả 16 đến 20 của 132

Chủ đề: Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #16
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 16 – Thương là nên cướp

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thần sắc Địch Phi Kinh không đổi:
    - Xin nghe cao kiến.

    Dương Vô Tà than một tiếng, nói:
    - Chúng ta đều là bang hội cùng một địa phương, nhưng chúng ta có rất nhiều tác phong làm việc không giống nhau.

    Địch Phi Kinh bổ sung:
    - Nhưng ở rất nhiều điểm, chúng ta lại vô cùng nhất trí. Ít nhất chúng ta đều chống Liêu kháng Kim, cùng duy trì trị an và trật tự của võ lâm kinh sư, không để cho huynh đệ trên hắc đạo lục lâm quấy nhiễu người lương thiện, cũng không giống như Mê Thiên minh nương nhờ người Kim, tập đoàn Hữu Kiều ngầm cấu kết với người Liêu.

    Dương Vô Tà tiếc nuối phân tích:
    - Đáng tiếc các ngươi lại cấu kết với lục tiện trong triều, ngầm ủng hộ đám quyền quý hại nước hại dân như Thái Kinh, Lương Sư Thành, Chu Miễn, lấn kẻ chính khinh kẻ thiện. Tập đoàn Hữu Kiều nói là ngầm liên thông với người Liêu, thật ra là hợp với ý đương kim thánh thượng có lòng cầu hòa. Còn như Mê Thiên minh dựa vào quân Kim, đó là sau khi Quan Thất tẩu hỏa nhập ma, thần trí thất thường, thuộc hạ của y đã tự tác chủ trương, đương nhiên không phải là bản ý của Mê Thiên Thất Thánh minh.

    Địch Phi Kinh cũng rủ rỉ nói:
    - Nhìn hình xét thế, hiện nay tập đoàn Hữu Kiều giống như tiếng nói của triều đình, một khi võ lâm bị bọn họ khống chế, nhân sĩ trung nghĩa trên giang hồ đâu còn cơ hội lên tiếng, nơi chốn dung thân? Thất thánh của Mê Thiên minh đã tan rã, Quan Mộc Đán chẳng những đã phát điên, hơn nữa còn không rõ tung tích, không biết sống chết, không ai biết cỗ xe không đầu này sẽ chạy đến vực sâu núi hiểm hay là thiên đường địa ngục. Xem ra, giữa một đường một lâu chúng ta vẫn có điểm tương đối phù hợp.

    Sau đó y tràn đầy mong đợi nói:
    - Có câu “phân thì hai bên cùng thiệt, hợp thì hai bên cùng lợi”. Nếu như lâu đường chúng ta liên kết với nhau, không cần đối đầu triệt tiêu thực lực nguyên khí của nhau, đó là chuyện tốt biết mấy.

    Dương Vô Tà hoàn toàn đồng ý:
    - Nếu là như vậy thì tốt, cho dù không đến mức thiên hạ thái bình, ít nhất cũng có thể khiến cho võ lâm kinh sư thái bình.

    Địch Phi Kinh lập tức nhiệt liệt phản ứng:
    - Vậy có khó khăn gì? Chỉ cần người của Kim Phong Tế Vũ lâu các ngươi không tiếp tục cướp tài vật của Lục Phân Bán đường chúng ta là được rồi.

    Dương Vô Tà cũng đưa ra phản ứng nhiệt liệt:
    - Như vậy, trước tiên người của Lục Phân Bán đường phải không được cướp tài vật của người vô tội đáng thương trong thiên hạ, vậy thì thái bình vô sự rồi.

    Sắc mặt Địch Phi Kinh trầm xuống:
    - Lời này nghĩa là thế nào?

    Dương Vô Tà vỗ nhẹ lên bàn, giống như giậm chân tiếc nuối:
    - Đây chắc hẳn là mấu chốt của vấn đề. Các ngươi cướp tài vật của dân chúng trong thiên hạ để nuôi sống các ngươi. Chúng ta lại chuyên cướp đoạt tài vật của các ngươi, một phần giao trả cho người bần hàn đói rét, một phần dùng để xây dựng Kim Phong Tế Vũ lâu. Đó gọi là cách thức làm giàu, mỗi đường khác nhau. Chúng ta chính là quân tử phát tài, có đạo của mình. Chỉ là phương thức có phần khác với các ngươi, khó tránh khỏi chiếm một chút tiện nghi của các ngươi.

    Địch Phi Kinh lại không tức giận:
    - Đệ tử ngoại hệ của chúng ta phân bố trên giang hồ, ở bên ngoài kiếm tiền, khó tránh khỏi có người không chừa thủ đoạn, cũng có chỗ đi sai làm sai, nhưng đệ tử của chúng ta trong kinh không bao giờ phạm những chuyện này. Lại nói, ngân lượng mà chúng ta có, trên danh nghĩa vẫn là của quan gia, nguồn gốc chính đáng, nhưng cũng bị các ngươi cướp đi. Chuyện này đối với quan gia và mình đều không dễ giao phó.

    Dương Vô Tà “à” một tiếng, ánh mắt đã thoáng mang ý cười:
    - Hình như thật sự có chuyện này. Có điều cái mà Địch đại đường chủ gọi là quan lượng, có phải ám chỉ ngân lượng mà Thái Nguyên Trường muốn dùng để kết nạp thuật sĩ giang hồ Lâm Linh Tố, hoặc là Đông Nam Vương đục khoét mồ hôi nước mắt của nhân dân, dâng cho Lương Sư Thành trong kinh, hay là Đồng Quán lãnh binh không đánh giặc ngoại, lại đi cướp tài sản của nhân dân ở vùng biên cương, sau đó cống nạp cho quyền quý trong kinh, hay là Vương Phủ tìm kiếm hoa thạch cương cho đương kim thánh thượng, tốn biết bao nhiêu mồ hôi và máu, khiến cho người người oán trách? Nếu là như vậy, huynh đệ trên giang hồ khó tránh khỏi nhìn không vừa mắt, chúng ta cũng chỉ đành buông tay để bọn họ cướp đoạt.

    Địch Phi Kinh vẫn không tức giận, lập tức đổi đề tài:
    - Như vậy, tiêu ngân của Tam Bảo tiêu cục, vốn là lương bổng phát cho quân binh trấn giữ biên cương, lại bị người ta cướp đi, chuyện này phải nói thế nào? Hàm Phàn tiền trang là một tiền trang chính quy, nhưng ngân lượng trong trang cũng bị người ta cướp sạch không còn, chuyện này không thể cho qua chứ?

    Dương Vô Tà cười nói:
    - Nói không sai, Tam Bảo tiêu cục quả thật là áp tải lương bổng, nhưng ngân lượng này lại cướp từ Phích Lịch tiêu cục vận chuyển cho Vân Quý cứu tế tai ương. Lương bổng mà ngươi nói, bề ngoài là đưa cho quân binh, nhưng thực ra là đưa cho Đồng Quán dùng để nghị hòa với địch, đúng không? Hàm Phàn tiền trang đích xác là một tiền trang có chiêu bài đàng hoàng, nhưng đời trước của nó chính là sòng bạc Hoàng Nham, lập nghiệp bằng cách thu “tiền cho vay nặng lãi”. Hiện giờ bên cạnh nó còn có sòng bạc Mã Vĩ, ai cũng biết nó không phải là tiền trang thật sự. Nếu đã lai lịch bất chính, huynh đệ trên đường khó tránh khỏi đỏ mắt, mượn ít bạc tiêu xài, điểm này Địch đại đường chủ nhất định có thể thông cảm.

    Dương Vô Tà lại cười cười nói:
    - Huynh đệ trong lâu, trong tháp chúng ta không có gì không tốt, chỉ là thỉnh thoảng thích lấy bạc do làm giàu bất nhân, nguồn gốc bất chính, xem như cướp ác cứu thiện, còn gọi là dĩ độc trị độc, ta quả thật cũng không quản bọn họ được.

    Địch Phi Kinh vẫn không biến sắc, chỉ nói:
    - Như vậy hai ngàn cây thương dự trữ của cấm quân từ Sơn Đông vận tới, cùng với đá hoa từ Giang Nam chuyển tới thì sao? Đó là binh khí dùng để bảo vệ kinh sư, cùng với cống phẩm dâng tặng cho thánh thượng, cũng bị huynh đệ của các ngươi chặn đi, đây không phải là dĩ độc trị độc chứ?

    Dương Vô Tà giống như ngay cả lông mày cũng có ý cười, nói:
    - Đương nhiên không phải. Những thứ kia là cống vật hao tiền tốn của, vơ vét cướp được, chỉ riêng việc vận chuyển đã hao phí vô tận, tử thương vô số. Chúng ta dứt khoát cho nó chìm vào đáy hồ, để tránh khiến cho vạn dân đồ thán, tiếng oán khắp nơi, càng không muốn thiên tử ham thú chơi bời, mê muội chìm đắm. Còn về thương… đó là binh khí do Sơn Đông Đại Khẩu Thần Thương hội Tôn gia chế tạo, chúng ta cũng từng mở ra xem thử bên trong có gì, chuyển đến kinh sư làm gì. Mọi người trong lòng hiểu rõ, có lẽ Địch đại đường chủ không cần ta nói ra chứ? Thương này, e rằng vẫn rất nên cướp.

    Địch Phi Kinh lại cúi đầu thấp xuống.

    Y đang thưởng thức trà, trầm tư.

    Dương Vô Tà gãi gãi mái tóc bạc, ra vẻ khó xử nói:
    - Đại đường chủ, ngài nói xem, nhân mã hai bang chúng ta, nhìn vào chữ tình thì nên hợp tác, nhìn vào chữ lý thì nên liên thủ, nhìn vào chữ nghĩa thì tuyệt đối nên đồng tiếng đồng lòng, nhưng lại có những thứ này khiến cho hai bên ngăn cách, không hợp với nhau, ngài nói xem nên làm sao đây?

    Vấn đề này của Dương Vô Tà rất tuyệt, nhưng Địch Phi Kinh cũng không lúng túng.

    Y lại cười, cười rất thản nhiên.

    - Thực ra, cũng không phải là chuyện của một phía.
    Địch Phi Kinh thành thật nói:
    - Hãy lấy một ví dụ. Tam Bảo tiêu cục là người ngoại hệ của chúng ta, Phích Lịch tiêu cục mà bọn họ cướp, chính là chi nhánh của Thần Uy tiêu cục phụ thuộc các ngươi. Chúng ta san bằng nó, cũng giống như trong tối đâm Phong Vũ lâu một đao. Sòng bạc Hoàng Nham sở dĩ sụp đổ, là do từng giết chết ba vị quan không nhận hối lộ. Trong số ba người này, nghe nói có ít nhất hai người là đệ tử và họ hàng xa của hai đảng Phát Mộng. Về điểm này, chúng ta dĩ nhiên đã kết thù, cũng khó trách các ngươi lại trả thù, muốn báo thù.

    Cặp mắt ưu tú, ưu mỹ, ưu tư của y lại chớp chớp, lời nói thành khẩn, tận tình khuyên bảo:
    - Có điều theo như tình hình trước mắt, quả thật chỉ cần chúng ta đường lâu liên thủ, hai bang thống nhất, sẽ có thể trở thành thiên hạ đệ nhất bang phái, hơn nữa còn có thể lập tức trừ khử tập đoàn Hữu Kiều, có thể đề phòng Mê Thiên minh trở lại ngày xưa. Thậm chí các ngươi còn có thể khống chế không để chúng ta hợp tác quá chặt chẽ với Thái thái sư, cùng với có thể thuận lợi gây dựng quyền uy trong lục lâm, còn chúng ta cũng có thể chia sẻ công trạng của các ngươi trong thế lực võ lâm bạch đạo. Không cần tranh đấu với nhau, tranh giành cấu xé, triệt tiêu tiền tài thực lực của nhau, vậy thì tuyệt đối là phúc của giang hồ, chuyện vui của võ lâm.

    Y vẫn không hết hi vọng, không hề từ bỏ:

    - Ta biết khó mà thuyết phục được Dương tiên sinh, nhưng không biết Thích lâu chủ suy nghĩ vì đại cục, có từng nghĩ đến chuyện cùng xây dựng cục diện tốt đẹp, giang sơn vạn dặm như thế hay không?

    Y hỏi câu này, lại nhìn vào Thích Thiếu Thương.

    Y vốn rất có sức thuyết phục, hơn nữa dáng vẻ cũng rất đẹp.

    Thế nhưng thứ càng đẹp hơn là ánh mắt của y.

    Ánh mắt của y có lẽ còn có sức thuyết phục hơn so với lời nói của y.

    Hiện giờ đôi mắt này đang nhìn vào Thích Thiếu Thương, đang chờ y trả lời.

    Trên đời có một số người, yêu cầu của hắn đối với ngươi, cho dù là yêu cầu vờ vịt gì cũng rất khó từ chối.

    Hắn không ép buộc ngươi, cũng không khẩn cầu ngươi, nhưng những gì hắn muốn ngươi làm, ngươi vẫn sẽ cam tâm tình nguyện (thậm chí không hiểu ra sao) đi làm.

    Vì hắn mà làm.

    Địch Phi Kinh chắc chắn loại người này, hơn nữa còn là một người vô cùng xuất sắc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,diepkiemanh,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,lybietcau,netwalker,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,stn663,ThanhHoai,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 17 – Dụng tâm khổ cực

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thích Thiếu Thương lẳng lặng nghe.

    Y nghe một cách rất dụng tâm.

    Y giống như không chỉ nghe được ý ở ngoài lời của đối phương, cũng nghe được dụng tâm khổ cực của Địch Phi Kinh.

    Cho đến khi Địch Phi Kinh nói xong, y cũng đã nghe xong, một lúc sau y mới hỏi:
    - Ngươi nói xong rồi chứ?

    Địch Phi Kinh nói:
    - Lời của ta không quan trọng, quan trọng chính là quyết định của Thích lâu chủ.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ngươi cam tâm gánh lấy tiếng xấu, cũng muốn chúng ta mạo hiểm đến Tam Hợp lâu, chính là để nói với chúng ta những lời này?

    Địch Phi Kinh nói:
    - Chỉ cần dẹp yên can qua, đoàn kết nhất trí, liên thủ kháng địch, cùng hưởng thái bình, vậy thì mạo hiểm gì cũng đáng giá.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Rất tốt.

    Địch Phi Kinh hỏi:
    - Cái gì rất tốt?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Trà pha rất tốt.

    Địch Phi Kinh còn chưa hiểu ý, Thích Thiếu Thương đã chỉnh đốn y phục, nói:
    - Trà đã uống rồi, chúng ta cũng muốn đi.

    Địch Phi Kinh ngẩn người:
    - Thích lâu chủ không suy nghĩ một chút về đề nghị của tại hạ sao?

    Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại:
    - Ngươi xem chuyến này chúng ta đến đây, có thành ý hay không?

    Địch Phi Kinh giật mình, không biết Thích Thiếu Thương rốt cuộc muốn mượn đề tài này để nói chuyện gì:
    - Nếu Thích lâu chủ không có thành ý, cũng sẽ không mạo gió mạo hiểm chạy đến khu vực ranh giới không ai quản lý này.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ngươi nói mọi người tới đàm phán, không phải giao chiến, dĩ hòa vi quý, cho nên chúng ta cũng không chuẩn bị chiến đấu. Ngươi đề xuất đi lên lầu không quá ba người, chúng ta cũng làm được. Ta thật sự tin vào lời nói của Địch đại đường chủ, cho nên mới tới chuyến này.

    Địch Phi Kinh hơi hoảng hốt:
    - Có phải chúng ta không đủ thành ý, khiến cho Thích lâu chủ sinh oán?

    Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
    - Ngươi xem bên phía chúng ta có ba người, phân biệt đại biểu cho thế lực các phương của lâu ta. Nhưng người của các ngươi thì sao?

    Ánh mắt của y chớp chớp, chỉ vào ba đôi chén đũa và ba chiếc đệm mềm ở đối diện, nói:
    - Rõ ràng là đã đến, nhưng lại không ra gặp mặt, thành ý ở đâu?

    Lần này Địch Phi Kinh còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một giọng nói trong trẻo từ sau bình phong dày nặng cất lên:.
    - Ánh mắt của Thích lâu chủ thật sắc bén, là do chúng ta lễ nghĩa không đủ, xin Thích lâu chủ, Dương tiên sinh và Tôn thống lĩnh thứ tội!

    Sau bình phong xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp tóc búi cao, yêu kiều cúi chào ba người, sau đó ngồi ngay ngắn bên cạnh Địch Phi Kinh.

    Thích Thiếu Thương ôm quyền đáp lễ, chỉ nhìn người đẹp kia một cái, trong lòng như bị trúng một quyền, lập tức không nhìn nữa.

    Cô gái này rất bình tĩnh, rất trấn định.

    Nhưng trong sự nhã nhặn lại có một nét tiêu hồn, trong sự bình tĩnh lại khiến người ta tâm tình dâng trào.

    Loại mỹ nhân giống như nàng, cho dù chỉ xuất hiện một lần ở nhân gian, chỉ thoáng qua một lần trước mắt, cũng là một lần mỹ lệ vĩnh viễn không trở lại, đẹp đến mức khiến người ta tha thiết.

    “Nếu tới Giang Nam đuổi kịp xuân, ngàn vạn cùng xuân trú” (1), có lẽ “xuân” chính là chỉ loại người xinh đẹp này? May mắn Thích Thiếu Thương cũng không phải là kẻ cuồng sắc tình, y chỉ là cuồng nhớ tình.

    Y hiểu tình, biết thú, cũng hiểu biết tình thú, nhưng coi trọng chính là nguyên tắc.

    Nguyên tắc là niềm tin của y.

    Y biết cô gái trước mắt chính là người đã gây ra nhiều lời đồn trên giang hồ, đã nhìn không thấu lại có quyền lực lớn nhất.

    Lôi Thuần.

    Y chỉ không ngờ dường như nàng còn đẹp hơn so với lời đồn, càng không thể kháng cự.

    Cho nên y lập tức kháng cự:

    - Tại sao người đã đến, còn trốn ở sau bình phong không ra gặp?

    - Bởi vì lời nói của Địch đại đường chủ hoàn toàn có thể đại biểu cho ý kiến trong đường chúng ta, y cũng hoàn toàn có thể đại biểu cho chúng ta, do đó ta có ra hay không cũng hoàn toàn như nhau.

    Thích Thiếu Thương hừ lạnh nói:
    - Có phân biệt.

    Lôi Thuần nhẹ nhàng hỏi:
    - Thành ý?

    Thích Thiếu Thương thong thả nói:
    - Luôn có nguyên nhân khác đúng không?

    Lôi Thuần cười lên như tiếng chuông kêu:
    - Có lẽ là ta sợ.

    - Sợ cái gì?

    - Sợ hắn.
    Nàng dùng ngón út khẽ chỉ vào Tôn Ngư. Tôn Ngư nhất thời không hiểu. Chợt nghe nàng lại từ yêu kiều đổi thành trang trọng nói:
    - Còn có vũ khí trên tay hắn.

    Tôn Ngư vốn vác tới một bọc vải lớn, hiện giờ đã cẩn thận đặt sang một bên, không ngờ Lôi Thuần lại đột nhiên nhắc đến chuyện này với hắn.

    Dương Vô Tà lại đột ngột cười lên:
    - Sợ à? Có gì phải sợ. Ta thấy Tam Hợp lâu trong lầu ngoài lầu, trên lầu dưới lầu, không phải đều là người của Lục Phân Bán đường sao?

    Lôi Thuần cũng cười, giống như đóa hoa lan đón gió, chiếu rọi bình phong bằng gỗ đen ánh vàng, khiến bình phong kia càng rực sáng, ngay cả chiếc bình làm bằng ngọc cũng rực rỡ hơn.

    - Những bố trí nhỏ này của Lục Phân Bán đường có tính là gì? Đường lớn Hoàng Khố trước Tam Hợp lâu, hẻm Lục Trung sau lâu, thậm chí đường Lam Sam đối diện, chẳng lẽ không phải là người của các ngươi… Từ nơi này nhìn qua còn trông thấy một ngọn lửa ngút trời, có lẽ là người của các ngươi đang mặc sức đốt giết kẻ địch, đúng không?

    Dương Vô Tà cười đến răng cửa phát sáng:
    - Vẫn là Lôi đại tiểu thư cờ cao một nước, cao thâm khó lường. Không phải đã hẹn trước, mỗi bên chỉ có thể để ba vị đại biểu lên lầu ba sao? Hiện giờ chúng ta đã làm đúng như ước hẹn, ba người đi lên lầu. Các ngươi cũng tới ba vị, chỉ có một vị gặp chúng ta, cuối cùng đã xuất hiện thêm một vị, nhưng vẫn còn một vị nấp ở sau bình phong không chịu gặp người, đúng là kêu gọi thế nào cũng không ra.

    Y cười đến đây, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm chỉnh, nói:
    - Làm như vậy, thần bí thì có thần bí, nhưng đùng là hơi thiếu thành ý.

    Lúc y không cười, nếp nhăn trên mặt giống như lập tức nhiều thêm ba mươi lằn.

    Lôi Thuần vẫn giữ nguyên nụ cười của nàng.

    Một cô gái giống như nàng, nhất định biết lúc mình cười rất xinh đẹp.

    Đó là một khuôn mặt gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp, cũng là nụ cười gặp sương càng trong, qua tuyết càng đẹp, càng là một loại mỹ lệ sương đẹp tuyết trong.

    Đẹp đến mức không thể miêu tả, cũng không thể giải thích.

    Nhưng lời nói của nàng lại rất kỳ lạ.

    Nàng trước tiên không phải đáp lại lời chế nhạo của Dương Vô Tà, mà đột nhiên nói một câu:
    - Ngài nên cười nhiều hơn.

    Dương Vô Tà nhất thời không hiểu:
    - Hả?

    - Bởi vì lúc ngài cười rất đẹp, cũng rất trẻ.
    Lôi Thuần nói:
    - Một người cười đẹp như vậy, nếu không cười nhiều thật sự rất đáng tiếc. Nếu ta là ngài, nhất định cả ngày đều cười.

    Sau đó nàng mới nói đến chủ đề chính:
    - Chúng ta vốn có thành ý, cho nên mới mời các người đi lên. Còn như vừa rồi ta không ra mặt, là vì chúng ta đều tín nhiệm Địch đại đường chủ, lời y nói chính là lời của mọi người chúng ta, y ước định với các người, trong đường chúng ta không ai không đồng ý. Ta là một cô gái nhỏ bé, có ra mặt hay không cũng như nhau.

    Tôn Ngư không nhịn được nói:
    - Vậy nhị đường chủ của các ngươi thì sao? Chẳng lẽ trong trường hợp quan trọng như vậy, Lôi nhị đường chủ cũng chỉ nấp sau bình phong, không ra mặt, không hiện thân sao?

    Lôi Thuần cười, loại cười khẽ giống như “áo nhỏ mềm tựa gió, tâm như mây xa xôi”:
    - Lôi nhị đường chủ?

    Nàng tươi cười hỏi:
    - Ngươi cho rằng phía sau bình phong chính là Lôi Động Thiên?

    - Không phải hắn?
    Tôn Ngư hỏi ngược lại:
    - Ngoại trừ hắn thì còn ai có thể cùng các ngươi đại biểu cho Lục Phân Bán đường?

    - Đương nhiên không phải y.
    Lôi Thuần đáp:
    - Người tới không phải là y, hơn nữa cũng không đại biểu cho Lục Phân Bán đường.

    Sau đó nàng chậm rãi nói:
    - Nhưng y lại hoàn toàn có thể đại biểu cho Thái thái sư.

    Lúc nàng nói câu này, mọi người đều chú ý tới sau bình phong có một bóng mờ.

    Hóa ra mọi người đều cho rằng đó chỉ là một bóng mờ trên bình phong, cho đến khi bóng mờ này di động, mọi người mới biết đó là một người.

    Hơn nữa bóng mờ này vừa động, sát khí lập tức bốc lên, tràn ngập.

    Nói cách khác, người này ngồi bất động giống như một bóng mờ, ngay cả sát khí cũng ngưng tụ thành một đoàn bóng mờ, giống như nước ngưng kết thành băng.

    Nhưng hắn vừa di động, sát khí lập tức bành trướng, tràn ngập toàn bộ Tam Hợp lâu, ngay cả bình phong và màn ở bốn phía, lớn hay nhỏ, dày hay mỏng, bằng gỗ hay bằng vải, bằng lụa hay bằng trúc, đều đồng loạt lay động. Có lẽ là vì sát khí mãnh liệt của người này?

    Ngay cả Dương Vô Tà cũng luôn cho rằng “người thứ ba” của đối phương hẳn là Lôi Động Thiên.

    Nhưng Lôi Động Thiên không có loại sát khí này, mà hắn cũng quyết không thể đại biểu cho Thái Kinh.

    Người tới là ai?

    Người tới vừa gầy, vừa cao, vừa lạnh lẽo, nhưng toàn thân lại gây cho người khác một loại cảm giác không rét mà run, nhất là một đôi mắt quỷ, giống như một đôi dao độc cạo xương lóc da, chiếu đến đâu cũng làm cho người ta sinh ra một loại cảm thụ khác thường, giống như toàn thân nổi mốc, cả người rỉ sét.

    Mặc dù người này đáng sợ như vậy, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn, vẫn có phần không nhịn được cười.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chú thích:
    (1) Trích từ bải thơ “Bốc Toán Tử - Tống Bão Hạo Nhiên Chi Chiết Đông” của Vương Quan:

    Thuỷ thị nhãn ba hoành,
    Sơn thị my phong tụ.
    Dục vấn hành nhân khứ na biên?
    My nhãn doanh doanh xứ.
    Tài thuỷ tống xuân quy,
    Hựu tống quân quy khứ.
    Nhược đáo Giang Nam cản thượng xuân,
    Thiên vạn hoà xuân trú.

    Dịch thơ: (Nguyễn Chí Viễn)

    Nước tựa nhãn ba ngang
    Non tựa my phong tụ
    Muốn hỏi người đi tới chỗ nao
    My mắt đăm đăm đó
    Vừa mới tiễn xuân đi
    Lại tiễn ai đi nữa
    Nếu tới Giang Nam đuổi kịp xuân
    Ngàn vạn cùng xuân trú
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 24-04-2015 lúc 21:31.

  4. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,lybietcau,netwalker,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,stn663,ThanhHoai,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 18 – U mê không hối hận

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đây là một khuôn mặt lạnh lẽo.

    Mặt rất dài, gò má rất nhọn, mũi rất lớn…

    Vấn đề nằm ở chóp mũi.

    Chóp mũi của hắn còn bọc một khối vải trắng, hiển nhiên là bị thương chưa lành.

    Do đó, so với sát khí và mùi vị tử vong từ toàn thân hắn tỏa ra, nhìn vào rất không hài hòa, khiến người ta không nhịn được cảm thấy buồn cười.

    Nhưng cũng chỉ là cảm thấy mà thôi, không ai có thể cười ra được.

    Bởi vì người xuất hiện là Thiên Hạ Đệ Thất.

    Trông thấy Thiên Hạ Đệ Thất, con ngươi của Dương Vô Tà co lại, hỏi:
    - Đây là đàm phán giữa Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, sao hắn lại đến đây?

    Lôi Thuần nói:
    - Tôi nói rồi, y là đại biểu cho tướng gia.

    Dương Vô Tà cười lạnh nói:
    - Ta cũng đã hiểu, Lục Phân Bán đường hiện tại thật ra là của Thái Kinh.

    Lôi Thuần nói:
    - Lục Phân Bán đường được thái sư chỉ đạo, ngày một phát triển, sức sống bừng bừng. Quan hệ giữa đường chúng ta và Thái tướng gia thật sự là như cá với nước, khó phân khó cách.

    Thích Thiếu Thương sầm mặt nói:
    - Vậy Lục Phân Bán đường đã không thể tự lập nữa, ít nhất cũng kém hơn khi Lôi Tổn còn sống có thể độc lập với thiên hạ, độc thân tại giang hồ.

    Lôi Thuần nói:
    - Vậy cũng không hẳn. Kim Phong Tế Vũ lâu rõ ràng cũng được Gia Cát tiên sinh dẫn dắt, nhưng từ trước đến giờ tôi không cho rằng Phong Vũ lâu không thể tự lập tự cường.

    Thiên Hạ Đệ Thất chợt lạnh lùng nói:
    - Nếu không nhờ Gia Cát Tiểu Hoa, hôm nay ngươi có thể ngồi lên vị trí này của Kim Phong Tế Vũ lâu sao? Nếu không nhờ Vương Tiểu Thạch nhường ngươi một đường, đỡ ngươi một tay, hôm nay ngươi có thể kiêm nhiệm chức tháp chủ của Tượng Tị tháp sao? Hừ!

    Thích Thiếu Thương lại chuẩn bị đứng dậy:
    - Ta không có ý liên minh với Thái Kinh, cũng không muốn khiến cho càng nhiều huynh đệ bị hắn thao túng. Ta nghĩ những chuyện khác không cần phải nói nữa, đúng không?

    Lôi Thuần nói:
    - Chẳng lẽ Thích lâu chủ cứ mặc cho Mê Thiên minh chiêu binh mãi mã, trở lại ngày xưa?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Chỉ cần Quan Thất không xuất hiện, bằng vào thực lực của đám người Lôi Niệm Cổn, vẫn chưa thể làm nên trò trống gì. Nếu như Quan Mộc Đán trở lại, vậy thì không ai có thể chế ngự được y, có lẽ ngay cả y cũng không chế ngự được mình. Hơn nữa Mê Thiên minh gây dựng lại còn chưa làm ra tội ác nào lớn, tại nơi rồng rắn lẫn lộn như kinh thành này, mỗi người đều có phương thức sinh tồn riêng, sao chúng ta không cho bọn họ một cơ hội ló mặt, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?

    Lôi Thuần nói:
    - Nhưng tập đoàn Hữu Kiều thì sao? Hiện giờ đã sắp lớn mạnh cường thịnh, thôn tính các phái?

    Thích Thiếu Thương hỏi ngược lại:
    - Cô muốn lâu đường chúng ta liên thủ, trước tiên tiêu diệt tập đoàn này?

    Cặp mắt Lôi Thuần óng ánh, yêu kiều cười nói:
    - Nhân vật đáng sợ nhất trong Tập đoàn Hữu Kiều chưa chắc đã là Mễ Thương Khung, mà là Phương Ứng Khán. Hiện giờ hắn đã công khai đổi tên thành Phương Thập Chu, ý muốn thừa kế khí khái của Lý Trầm Chu, bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang phái ngày xưa.

    Mắt nàng quyến rũ như mở như khép, nói thêm một câu:
    - Nhưng chúng ta lại có biện pháp giải quyết hắn.

    Dương Vô Tà đột nhiên nói:
    - Chắc là cô muốn nhờ người mời trưởng bối của Phương Thập Chu ra mặt hạn chế hắn?

    Lôi Thuần cười duyên dáng nói:
    - Tiên sinh và tôi cách nhìn giống nhau. Nghe nói tiên sinh cũng từng đặc biệt nhờ người tài thông báo cho Phương Ca Ngâm, muốn mời y trở lại kinh thành chỉnh đốn Phương Thập Chu.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Cho dù chúng ta nhất trí về việc đối phó với tập đoàn Hữu Kiều, nhưng chúng ta tuyệt đối không hợp tác với bè đảng bị gian thần thao túng, xin thứ cho bất kính!

    Lôi Thuần liếc nhìn Địch Phi Kinh một cái. Địch Phi Kinh đột nhiên than thở:
    - Thích lâu chủ cần gì phải cố chấp như vậy. Sao mọi người không trước tiên hợp tác, mỗi bên đều được lợi, đợi giải quyết xong tập đoàn Hữu Kiều và Mê Thiên minh, mới trở lại thương thảo tiếp hiệp nghị liên minh, hay là đến lúc đó lại phân địch bạn.

    Y giống như mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm đặt trên mũi giày, nói:
    - Huống hồ, các người không hợp tác với chúng ta, lỡ may tập đoàn Hữu Kiều hay Mê Thiên minh trước tiên tìm chúng ta liên thủ, đồng loạt vây quét Phong Vũ lâu, cần gì phải như thế chứ.

    Thích Thiếu Thương lạnh lùng nói:
    - Cảm ơn đã nhắc nhở. Nếu chúng ta hợp tác với quý đường, chỉ sợ hảo hán trên giang hồ sẽ nói Phong Vũ lâu là vây cánh của gian nịnh, không thể kết giao, vạch rõ giới tuyến, ai cũng từ bỏ, như thế cho dù hùng bá thiên hạ thì có ích lợi gì? Ta thấy hôm nay đàm phán, bởi vì vị Văn tiên sinh này giá lâm, đã không cần nói nữa, cũng không cần bàn nữa.

    “Thiên Hạ Đệ Thất” Văn Tuyết Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Thích Thiếu Thương, đây là ngươi u mê không tỉnh ngộ!

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ta không phải u mê không tỉnh ngộ, ta đã sớm ngộ rồi, ta chỉ là u mê không hối hận.

    Lôi Thuần cũng không tức giận, chỉ dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn Thích Thiếu Thương:
    - Chuyện này thật sự không còn đường để thương lượng sao?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Giữa Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường, quả thật còn rất nhiều đường, nhưng hợp tác liên minh lại hoàn toàn không có cơ sở, đã không có gì để thương lượng nữa.

    Lôi Thuần nhẹ nhàng hỏi:
    - Chẳng lẽ Thích đại lâu chủ nóng lòng phất tay áo bỏ đi sao?

    Thích Thiếu Thương cười nói:
    - Nên đi, cũng đã đến lúc rồi. Ta gọi là Thích Thiếu Thương, thiếu thương thiếu thương, nghĩa là ít cùng ta thương lượng đi. Ta vốn là một người không dễ thương lượng.

    Lôi Thuần cũng không giận, chỉ nói:
    - Thích trại chủ cứ đi như vậy sao? Cũng không uống một ly trà?

    Nàng đã đổi “lâu chủ” thành “trại chủ”, lời nói có phần trào phúng.

    Thích Thiếu Thương cũng không tức giận, chỉ nói:
    - Vừa nãy đã uống rồi, trong trà không có độc, cũng nhờ giơ cao đánh khẽ. Hiện giờ trong bụng tức giận, không uống cũng được. Lôi cô nương, có một câu có thể cô không thích nghe, nhưng ta vẫn cảm thấy nên nói.

    Lôi Thuần nói:
    - Ngài cứ nói, tôi xin nghe!

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Với một cô gái, có thể duy trì một đường lớn, một cục diện lớn như vậy, điều này quả thật không dễ dàng, rất đáng để ta bội phục. Thế nhưng, làm người sợ nhất là đi lầm đường, thà rằng một thân một mình, tự lập tại thiên hạ, cũng tốt hơn là bị gian nịnh điều khiển.

    Y nhìn chăm chú vào Địch Phi Kinh, lại nói:
    - Cô nương thông minh phi phàm, giữ mình thanh khiết, hi vọng có thể kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, sớm quay đầu lại thì tốt. Lời này tuy không lọt tai, nhưng lại xuất phát từ đáy lòng.

    Lôi Thuần chỉ cười nói:
    - Lời này là dụng tâm khổ cực, tôi đều nghe lọt. Tôi chỉ hi vọng Thích đại hiệp có thể trở thành đồng minh của đường ta, luôn không quên ân cần hướng dẫn chúng ta.

    Cặp mắt Thích Thiếu Thương nhìn thẳng vào Lôi Thuần, không hề né tránh, ngại ngùng:
    - Cô vẫn không quay đầu lại?

    Lôi Thuần nói:
    - Tôi đang ở bờ.

    Thích Thiếu Thương tức giận nói:
    - Ta phải đi rồi.

    - Không uống trà, cũng không ăn mận sao?
    Lôi Thuần ân cần nói:
    - Mận này ăn ngon, còn gọi là đào trơn, vốn là quả đào, nhưng ghép với mận, có đủ vị ngọt của đào và vị giòn của mận, dư vị vô tận.

    Thích Thiếu Thương tiêu sái cười một tiếng:
    - Nó là ghép rất tốt, hai thứ không bài xích. Ta từng nghe nói hươu cao cổ thích ăn lá non trên cành, nhưng nếu lá non mọc quá cao, cuối cùng vẫn không ăn được. Có người nhiều chuyện cắt đầu hươu cao cổ xuống, ghép vào trên thân cây, cho rằng nó có thể ăn mầm xanh cả đời, kết quả hươu cao cổ chết, cây cũng không sống được.

    Lôi Thuần thản nhiên cười nói:
    - Con hươu cao cổ kia quả thật rất ngu ngốc. Nó nên tìm một con voi lớn làm bàn đạp, vậy thì chồi non gì cũng đến miệng.

    Thích Thiếu Thương cười ha hả nói:
    - Chỉ tiếc con voi cũng không phải thứ mặc cho người ta chà đạp. Khi nó giận lên, e rằng hươu cao cổ không xuống, nó cũng sẽ dùng lỗ mũi dài quật ngã thứ đã đạp nó đau.

    Lôi Thuần dịu dàng cười nói:
    - Thích lâu chủ thấy tôi giống voi sao?

    Thích Thiếu Thương nhìn phong thái điềm đạm đáng yêu của nàng, cười nói:
    - Cô dĩ nhiên không giống, nhưng ta cũng không phải hươu cao cổ, ta cũng không ăn nhánh cây.

    Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên hỏi:
    - Ngươi ăn người?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ta không ăn, ngươi ăn sao?

    Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nói:
    - Ta cũng không ăn, nhưng ta thích giết người.

    Dứt lời, hắn bắt đầu tháo bọc vải trên vai xuống.

    Cẩn thận.

    Vô cùng thận trọng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,lybietcau,netwalker,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,scalevnn,stn663,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 19 – Lương tâm mục nát

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thích Thiếu Thương vẫn luôn nhìn tay của hắn, cũng nhìn chăm chú vào bọc vải của hắn.

    Sau đó y hỏi:
    - Ngươi thích giết người nào?

    Thiên Hạ Đệ Thất nói:
    - Chỉ cần là người nhìn không vừa mắt, ta đều giết.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Thế nào là nhìn không vừa mắt?

    Thiên Hạ Đệ Thất nói:
    - Người không nghe lời, dĩ nhiên là không vừa mắt.

    Thích Thiếu Thương cười lạnh nói:
    - Ngươi muốn nói đến ta?

    Thiên Hạ Đệ Thất nói:
    - Không phải người người đều đáng để ta giết.

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ta không nghe lời ngươi sao? Ngươi đã từng lên tiếng sao?

    Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nói:
    - Ta không cần lên tiếng.

    Hắn cô độc nói:
    - Ta cũng không thích nói chuyện.

    Sau đó trong mắt hắn hiện lên vẻ tịch mịch:
    - Bất cứ ai không nghe lời của tướng gia, chính là người mà ta muốn giết.

    Thích Thiếu Thương lập tức đập bàn nói:
    - Quả nhiên!

    Thiên Hạ Đệ Thất lại cảm thấy khó hiểu:
    - Quả nhiên?

    Thích Thiếu Thương phấn khởi nói:
    - Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.

    Thiên Hạ Đệ Thất ngạc nhiên nói:
    - Ngươi dự đoán cái gì?

    Thích Thiếu Thương nói:
    - Ngươi đã nói ra lời ở trong lòng, cho dù không phải lương tâm cảm thấy, cũng coi là lương tâm mục nát rồi.

    Tiếp đó y lại nói với Dương Vô Tà và Tôn Ngư:
    - Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, một khi đã vào phủ Thái Kinh thì không làm người tự do được nữa. Ngươi xem, ngay cả Thiên Hạ Đệ Thất cũng trở thành cẩu nô tài. May mà chúng ta không đồng ý hợp nhất liên minh.

    Dương Vô Tà mỉm cười gật đầu.

    Tôn Ngư vội vàng vâng vâng dạ dạ.

    Thiên Hạ Đệ Thất lại đổi mặt, cũng biến sắc.

    Hắn đang đưa tay mở bọc vài ra.

    Thích Thiếu Thương đột nhiên nói:
    - Chờ đã!

    Thiên Hạ Đệ Thất cũng dừng tay, nói:
    - Nếu bây giờ mgươi hối hận, muốn gia nhập có lẽ còn kịp.

    Thích Thiếu Thương lại hỏi Địch Phi Kinh:
    - Không phải ngươi đã đảm bảo, các ngươi quyết sẽ không động thủ trong thời gian đàm phán sao?

    Vẻ mặt Địch Phi Kinh thành khẩn nói:
    - Điều này không sai, nhưng Thiên Hạ Đệ Thất lại không phải là người của chúng ta.

    Thích Thiếu Thương lại hỏi:
    - Không phải các ngươi đã đáp ứng, quyết không động thủ trong Tam Hợp lâu sao?

    Vẻ mặt Địch Phi Kinh khổ sở nói:
    - Chúng ta quyết không động thủ, nhưng Văn tiên sinh cũng không phải người của Lục Phân Bán đường, chúng ta không thể quản chế được y.

    Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ hỏi:
    - Thật vậy?

    Địch Phi Kinh khẩn thiết đáp:
    - Thật.

    Thích Thiếu Thương lại nghiêm túc hỏi:
    - Các ngươi định đứng sang một bên sao?

    Địch Phi Kinh đáp:
    - Chúng ta quyết không có ý kết thù với Phong Vũ lâu, chúng ta càng không phải là người hủy ước.

    Thích Thiếu Thương đột nhiên cười.

    - Vậy thì tốt rồi.
    Y nói một cách thản nhiên, thong thả.

    Y nhàn nhã giống như một kẻ lãng tử ngắm hoa, vừa giống như một kẻ rãnh rỗi đang ngủ trưa, lại giống như một nhà thơ tài hoa dùng không hết đang ngâm hoa cầm trăng.

    Không ai ngờ được, vào lúc này y lại phát ra công kích, hơn nữa còn là chủ động phát ra công kích.

    Không ai ngờ được, một người nhã nhặn như vậy, ung dung như vậy, thân phận tôn quý và quan trọng như vậy, lại chủ động phát ra công kích.

    Hơn nữa còn là công kích ác như vậy, tuyệt như vậy, đáng sợ như vậy, không cần mạng và muốn lấy mạng người khác như vậy.

    Y vừa ra tay, không kịp rút kiếm đã đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.

    Nếu như y rút kiếm, bất kể y rút kiếm nhanh đến đâu, Thiên Hạ Đệ Thất nhất định cũng có cơ hội tháo bọc vải của hắn ra.

    Nhưng Thích Thiếu Thương lại không rút kiếm.

    Y đánh tới một quyền, nhắm thẳng vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất nghiêng đầu, khiến cho một quyền của Thích Thiếu Thương đánh trật.

    Nhưng Thích Thiếu Thương lập tức biến chiêu, quyền thứ hai lại tới.

    Vẫn đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất chỉ có một chiếc mũi, Thích Thiếu Thương cũng chỉ có một cánh tay, nhưng Thích Thiếu Thương lại cứ muốn đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.

    Y không đánh bộ vị khác, cũng hoàn toàn không công kích bộ vị khác, chỉ đánh vào mũi.

    Thiên Hạ Đệ Thất kịp thời ngửa đầu, lại tránh khỏi một kích này. Còn chưa kịp thở một hơi, Thích Thiếu Thương lại biến chiêu, một quyền đánh xuống.

    Vẫn đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.

    Thiên Hạ Đệ Thất sợ nhất là người khác đánh vào mũi của hắn, bởi vì mũi của hắn từng bị thương.

    Mũi bị thương chính là sơ hở của hắn, cũng là nhược điểm của hắn.

    Năm đó, mũi của hắn bị thương dưới tay Thiên Y Hữu Phùng. Mặc dù hắn đã giết chết Hứa Thiên Y, nhưng vết thương trên mũi vẫn không khỏi hẳn.

    Hay cho Thiên Hạ Đệ Thất, ứng biến kỳ lạ, khẩn cấp, nhanh chóng, hắn trầm eo cúi người, thấp đầu khom xuống, đã tránh khỏi một quyền.

    Hắn từ nghiêng đầu, ngửa đầu đến cúi đầu thẳng vào giữa ngực, mấy lần biến đổi đều chớp nhoáng khó lường, cực kỳ nguy hiểm, nhưng đều kịp thời đến tuyệt diệu.

    Có điều Thích Thiếu Thương lại đánh ra một quyền, khuỷu tay vòng lại, từ bụng dưới công kích, vẫn đánh vào mũi của Thiên Hạ Đệ Thất.

    Mặc dù Thích Thiếu Thương chỉ có một tay, nhưng cánh tay này của y biến chiêu và biến hóa, cho dù là ba mươi tay cũng không bằng.

    Thiên Hạ Đệ Thất không có cách nào, hắn rít lên một tiếng, lập tức lui nhanh.

    Hắn trượt đi bảy thước, tránh khỏi một kích này.

    Hắn chỉ nhoáng lên liền ngừng lại, lập tức đứng thẳng, nhưng bọc vải trên bàn đã bị Thích Thiếu Thương dùng một chân đạp lên.

    Mà Thích Thiếu Thương cũng đã rút kiếm ra.

    Đây là một thanh kiếm màu xanh.

    Kiếm vừa rút ra, màu sắc đều là xanh biếc, cũng chiếu rọi lông mày và tóc của mọi người thành màu xanh lá.

    Lạnh và xanh biếc.

    Thiên Hạ Đệ Thất vừa nhìn thấy thanh kiếm này, lại phát hiện bọc vải đã rơi vào trong tay Thích Thiếu Thương, lập tức dừng thân pháp, không dám tiến lên nữa, chỉ hung ác nhìn chằm chằm vào Thích Thiếu Thương, cùng với kiếm của y.

    Khuôn ngực khô quắt và bả vai gầy ốm của hắn không nhịn được nhấp nhô, nhưng lại không dám tiến thêm.

    Hắn đã thất bại, “bọc vải” đã rơi vào trong tay, dưới chân kẻ địch.

    “Vũ khí” của hắn đã mất, “quân bài sát thủ” của hắn đã không còn trong tay.

    Từ khi đối địch đến nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cục diện chật vật như vậy.

    Hắn oán hận nhìn chằm chằm vào Thích Thiếu Thương, cũng nhìn chằm chằm vào kiếm của Thích Thiếu Thương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,lybietcau,netwalker,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,scalevnn,stn663,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 20 – U mê không tỉnh ngộ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Kiếm xanh, mũi màu ngọc bích.

    Đây là một thanh kiếm xanh biếc lạnh lẽo.

    Địch Phi Kinh chợt cảm thán:
    - Hay cho một Thanh Long kiếm, cuối cùng lại xuất hiện trên giang hồ, Cửu Hiện Thần Long, tái hiện phong thái.

    Trước kia khi Thích Thiếu Thương còn làm trại chủ của Liên Vân trại, kiếm trên tay gọi là “Thanh Long kiếm”. Nhưng từ khi y trải qua năm tháng chạy trốn dài đằng đẵng, có một dạo từng đáp ứng yêu cầu của Gia Cát tiên sinh, thay thế Thiết Thủ đã nản chí ngã lòng, tạm lánh giang hồ, trở thành một trong Tứ Đại Danh Bổ, đổi sang dùng một thanh kiếm tên là “Si”.

    Ngay cả trước đó một thời gian, vào đêm trăng trên mái hiên nhà cổ, y và tám đại cao thủ quyết đấu với chiến thần Quan Thất, kiếm sử dụng cũng là “Si”.

    Thanh Long kiếm đã rất lâu không xuất hiện trên giang hồ, hiện giờ Thích Thiếu Thương lại dùng đến.

    Nhưng Địch Phi Kinh chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.

    Chiến đấu vừa bắt đầu, Địch Phi Kinh đã nhìn chăm chú vào một người.

    Dương Vô Tà.

    Y nhìn chăm chú vào Dương Vô Tà, có lẽ là vì Dương Vô Tà cũng nhìn chăm chú vào y.

    Hai người đều không cử động, ít nhất cũng không ai ra tay trước.

    Thích Thiếu Thương và Thiên Hạ Đệ Thất giao chiến, còn có thể nói là chủ nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu quyết chiến với người của phe Thái gia. Nhưng Dương Vô Tà và Địch Phi Kinh thì không giống, ai động thủ trước thì xem như phá hư ước định, phá hủy lời hứa.

    Vấn đề là nếu không nắm chắc phần thắng, ai nguyện ý gánh lấy tiếng xấu, làm người bội ước thất hứa?

    Cho nên hai người đều không cử động.

    Nhưng khi ánh mắt của Địch Phi Kinh ổn định nhìn vào Dương Vô Tà, Dương Vô Tà lại không trực tiếp nhìn vào mắt Địch Phi Kinh.

    Y lại nhìn vai của Địch Phi Kinh.

    - Địch đại đường chủ, Nhãn Đao của ngươi, trong trận chiến với Quan Thất ta đã lĩnh giáo rồi, thật sự rất bội phục. Ta là người già mắt mờ, không muốn bị ngươi nhìn đến mù mắt.

    Địch Phi Kinh nghe vậy cũng nói:
    - Ta cũng đã biết “'đao không ngăn được, gặp gió liền dài” của tiên sinh. Nhưng ngay cả khi khổ chiến với Quan Thất, tiên sinh cũng không xuất ra Bàn Nhược Đại Pháp Hoàng Kim Xử, ta càng khát vọng được chỉ giáo.

    Bọn họ chỉ nói mấy câu, chiến đấu bên phía Thích Thiếu Thương đã phân thắng bại, hai người cũng đột nhiên phân ra.

    Trước khi Thiên Hạ Đệ Thất tháo bọc vải, Thích Thiếu Thương đã ra tay sớm hơn một bước, chỉ có một mục đích, đó là bức lui Thiên Hạ Đệ Thất.

    Cho dù chỉ là một bước cũng tốt.

    Chỉ cần bức lui được Thiên Hạ Đệ Thất, sẽ có thể đoạt lấy binh khí của hắn.

    Rất nhiều người trước giao thủ đều rất tò mò về bọc vải của Thiên Hạ Đệ Thất, muốn xem thử, muốn biết trong bọc vải của hắn rốt cuộc có gì.

    Thế nhưng, những người nhìn thấy “binh khí thần bí” trong bọc vải, gần như tất cả đều chết dưới “thần binh” này.

    Thích Thiếu Thương đã sớm nhận biết, cũng đã từng nghiên cứu về Thiên Hạ Đệ Thất. Thậm chí Dương Vô Tà còn cung cấp cho y tư liệu và ghi chép về Thiên Hạ Đệ Thất giao thủ với những người khác.

    Cho nên trước khi xuất thủ y đã định ra chiến lược.

    Thiên Hạ Đệ Thất cho rằng y nhất định sẽ rút kiếm.

    Nhưng y không rút kiếm, vừa xuất thủ đã dùng tay đánh, chuyên đánh vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất

    Đó là mấu chốt của hắn, cũng là điểm yếu của hắn.

    Thiên Hạ Đệ Thất cuối cùng đã bị bức lui.

    Vừa lui, Thích Thiếu Thương liền rút kiếm nơi tay, còn “binh khí” của Thiên Hạ Đệ Thất lại nằm dưới chân y.

    Thiên Hạ Đệ Thất nghiến răng, căm hận nói:
    - Thích Thiếu Thương, nếu ngươi tiếp tục u mê không tỉnh ngộ, chính là tự tuyệt đường sống.

    Thích Thiếu Thương đột nhiên cười, nhưng trên mặt y lại không hề có ý cười. Y dùng kiếm chỉ vào Thiên Hạ Đệ Thất, nhướng lông mày bên trái, nói từng chữ từng câu:
    - Hiện giờ tình hình như vậy, rốt cuộc là ta u mê không tỉnh ngộ, hay là ngươi tự tìm đường chết?

    Trong mắt Thiên Hạ Đệ Thất lộ ra vẻ oán hận sâu sắc, nhưng câu trả lời của hắn vẫn rất kiên định, hơn nữa chỉ có một chữ:
    - Ngươi.

    Chữ “ngươi” vừa thốt ra, Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy một sự sợ hãi không tên.

    Y rất ít khi sợ hãi, càng ít có loại sợ hãi này.

    Nhưng y còn chưa kịp phân tích sự sợ hãi này, tập kích đã phát sinh.

    Tấm bình phong trĩu nặng kia đột nhiên nứt ra làm hai.

    Hóa ra phía sau bình phong còn có một người.

    Người này vẫn luôn ẩn nấp sau bình phong, nhưng những người có mặt ở đây, bao gồm cả Thích Thiếu Thương đều chưa từng phát hiện ra.

    Có lẽ, cho dù bọn họ có cảnh giác, cũng chỉ cho rằng đó là Thiên Hạ Đệ Thất, không nghĩ tới ngoài Thiên Hạ Đệ Thất ra còn có một người khác.

    Người nọ rất gầy ốm, rất linh hoạt, hơn nữa còn rất đen.

    Bề ngoài của hắn không hề đen, nhưng toàn thân hắn lại mặc trang phục màu đen, gây cho người ta cảm giác rất tàn độc, rất gai góc, còn sinh ra một loại cảm giác “giống như một ngón tay màu đen chỉ trời”.

    Hắn ra tay quả thật rất tàn độc.

    Lúc hắn xuất hiện cũng là lúc động thủ.

    Hắn xuất thủ một kiếm, bình phong liền nứt ra. Nói cách khác, khi mọi người phát hiện bình phong nứt ra, mới phát hiện sự tồn tại của hắn; khi mọi người phát hiện sự tồn tại của hắn, kiếm của hắn đã chém rách bình phong, cùng lúc đó đã chém đến trước mặt Thích Thiếu Thương.

    Thích Thiếu Thương chỉ cảm trên mặt phát lạnh.

    Y đang tập trung tinh thần đối địch, đối phó, cũng đối diện với Thiên Hạ Đệ Thất. Y đương nhiên không phát hiện có một người giống như ớt đen trốn ở sau bình phong, cho y một kích trí mạng.

    Trong nháy mắt này, y đã không kịp làm tất cả phương pháp ứng biến.

    Bình phong nứt ra, kiếm chém vào đầu.

    Thích Thiếu Thương đang tập trung toàn bộ tinh thần đối phó với Thiên Hạ Đệ Thất, y còn chiếm được thượng phong.

    Có thể chiếm được thượng phong trước loại người như Thiên Hạ Đệ Thất, ai cũng khó tránh khỏi hơi dương dương tự đắc.

    Một khi đắc ý, sẽ khó tránh khỏi có điểm sơ suất.

    Điểm này, cho dù là Thích Thiếu Thương cũng không ngoại lệ.

    Dương Vô Tà lại bị Địch Phi Kinh ngăn cản.

    Y vừa động, Địch Phi Kinh nhất định cũng sẽ động. Cho dù y có thể kịp thời ra tay cứu Thích Thiếu Thương, nhưng làm sao có thể đột phá được phòng tuyến của Địch Phi Kinh?

    Tôn Ngư thì sao?

    Cho dù hắn có thể kịp thời ra tay, nhưng đối diện hắn lại có một người.

    Một nữ nhân, đồng thời cũng là một người cao thâm khó lường.

    Nàng là một cô gái có thế lực lớn nhất trong bang hội kinh sư, nhưng không ai biết nàng rốt cuộc có võ công hay không? Võ công của nàng rốt cuộc cao đến đâu?

    Nếu như Tôn Ngư ra tay, có lẽ nàng cũng sẽ ra tay.

    Tôn Ngư có thể địch nổi nàng không? Có thể đột phá được phòng tuyến của nàng không?

    Những điều này không ai biết, ngay cả Tôn Ngư cũng không biết.

    Bởi vì hắn không xuất thủ, nhưng một biến hóa kinh người lại xảy ra.

    Hắn không xuất thủ, nhưng một “đồ vật” vốn ở trong tay hắn, hiện giờ đang ở bên cạnh hắn lại xuất thủ.

    Một người khác đã ra tay.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 27-04-2015 lúc 20:20.

    ---QC---


  10. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,lybietcau,netwalker,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,stn663,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
Trang 4 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 2345614 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status