TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 27 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 17252627
Kết quả 131 đến 132 của 132

Chủ đề: Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #131
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 134 – Người như ngông cuồng lỡ trung niên

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Nhậm Oán lập tức đưa móc cho Nhậm Lao. Nhậm Lao lại tiếp tục cầm móc chạy. Sau đó Nhậm Oán hỏi:
    - Ngươi khỏe không?

    Đây là câu nói mở đầu của hắn.

    Thanh niên kia nói:
    - Ta khỏe.

    Đây là câu đáp lời của hắn.

    Câu hỏi đầu tiên của Nhậm Oán là:
    - Ngươi là Lôi Diễm hay là Lôi Vô Vọng?

    Thanh niên kia đáp:
    - Ta không phải Lôi Diễm.

    Nhậm Oán nói:
    - Vậy ngươi chính là “người không ngông cuồng tại thiếu niên” Lôi Vô Vọng rồi? Ngươi mười bảy tuổi đã danh động thiên hạ, năm nay chắc là hai mươi ba tuổi đúng không?

    Thanh niên kia hỏi ngược lại:
    - Ngươi muốn ta trả lời vấn đề thứ nhất hay thứ hai, hay là trả lời cả hai?

    Nhậm Oán nói:
    - Vấn đề thứ hai.

    Lôi Vô Vọng lãnh đạm nói:
    - Vậy ngươi sai rồi. Lúc còn nhỏ tâm trí của ta trì trệ, không khác gì so với kẻ ngốc. Cho đến năm mười ba tuổi, đầu bị va đập mạnh nên mới khôi phục trí lực người thường, sau đó tiến bộ vượt bậc. Đến năm hai mươi mốt tuổi bắt đầu xông pha giang hồ, tướng mạo, sở thích, động tác vẫn giống như lúc trẻ con, nhưng tuổi tác đã tiến vào “người như ngông cuồng lỡ trung niên” rồi. Hai mươi ba tuổi? Ngươi nói chính ngươi sao?

    Nhậm Oán không trả lời hắn, hỏi ngược lại:
    - Ta biết ngươi từng ra tay sát thương cao thủ hạng nhất của Thục Trung Đường môn là Đường tam thiếu gia, kết thành thù sâu, không muốn liên lụy đến Lôi môn, cho nên mới gia nhập Lục Phân Bán đường, có chuyện này không?

    Lôi Vô Vọng nói:
    - Đó không phải ta, là Lôi Ấp và Lôi Du, Lôi Vũ ra tay.

    Ánh mắt Nhậm Oán chớp động:
    - Vậy ngươi tới kinh sư làm gì?

    Câu trả lời của Lôi Vô Vọng chỉ có bốn chữ:
    - Lục Phân Bán đường.

    Nhậm Oán nhìn sang Phương Ứng Khán, dùng ánh mắt giống như xin phép. Phương Thập Chu gật đầu, biết nên do mình đặt câu hỏi:
    - Sao ngươi không gia nhập tập đoàn Hữu Kiều? Chúng ta nhất định sẽ trọng dụng ngươi.

    Lôi Vô Vọng hỏi lại:
    - Vấn đề này của ngươi, có phải cũng là một trong số câu hỏi không?

    Phương Ứng Khán đáp gọn gàng:
    - Đúng vậy.

    Lúc này Lôi Vô Vọng mới trả lời:
    - Lôi Thuần mời ta trước, các ngươi đã chậm một bước rồi.

    Phương Ứng Khán giống như đang nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của hắn, sau đó mới hỏi:
    - Nếu như Lôi đương gia không trọng dụng ngươi nữa thì sao?

    Lôi Vô Vọng nói:
    - Thiên hạ luôn có chỗ thi triển hoài bão, đời người luôn có lúc thi triển tài năng.

    Phương Ứng Khán dường như rất hài lòng, lại hỏi:
    - Ngươi tới đây, ngoại trừ muốn xem thử Vương Tiểu Thạch có thật sự đến Danh Lợi Quyển như lời đồn, còn có nguyên nhân nào khác không?

    Lôi Vô Vọng trả lời với thái độ rất hợp tác:
    - Thiên Hạ Đệ Thất.

    Phương Ứng Khán truy hỏi:
    - Ngươi tìm hắn làm gì?

    Lôi Vô Vọng đáp:
    - Lôi Thuần muốn ta hỏi hắn ba vấn đề.

    Phương Ứng Khán lại hỏi:
    - Vấn đề gì?

    Lôi Vô Vọng cười, hắn lại đang cào vết bẩn sau tai.

    - Không có vấn đề.

    Lần này Phương Ứng Khán lại không hiểu.

    - Không có vấn đề nữa.
    Lôi Vô Vọng đang nhìn móng tay đầy vết bẩn của hắn:
    - Các ngươi đã hỏi chín câu, ta cũng đã trả lời chín lần.

    - Chín?
    Phương Ứng Khán hoài nghi:
    - Ta đã tính, chỉ mới hỏi tám câu.

    - Là chín.
    Lôi Vô Vọng kiên trì:
    - Ta không tính sai.

    - Phải là tám câu.
    Nhậm Oán chen vào:
    - Trong đó câu hỏi thứ hai, ta chỉ cần ngươi trả lời một câu, ngươi cũng chỉ trả lời một câu.

    - Đã là chín câu, ta không nhớ lầm.
    Lôi Vô Vọng hỏi lại hắn:
    - Câu hỏi thứ nhất của ngươi là gì?

    Nhậm Oán lập tức đáp:
    - Ngươi là Lôi Vô Vọng hay là Lôi Diễm.

    - Sai rồi, câu hỏi thứ nhất của ngươi là “ngươi khỏe không”, ta trả lời là “ta khỏe”.
    Lôi Vô Vọng đính chính:
    - Câu hỏi thứ hai của ngươi là “ngươi là Lôi Diễm hay là Lôi Vô Vọng”, chứ không phải như ngươi vừa nói “ngươi là Lôi Vô Vọng hay là Lôi Diễm”, trật tự sai rồi.

    Nhậm Oán rất ngạc nhiên.

    Hắn kinh ngạc vì đối phương thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng lại giỏi ngụy biện, xảo trá khiến người ta không phát giác ra.

    Phương Ứng Khán cũng hơi kinh ngạc.

    Hắn kinh ngạc vì trí nhớ của người này lại tốt như vậy, gần như không bỏ sót một chi tiết nào.

    Hắn lập tức thẳng thắn thừa nhận:
    - Ngươi đúng. Chúng ta nhớ sai rồi, cũng mắc lừa rồi.

    - Đúng.

    Thiên Hạ Đệ Thất nhìn Phương Ứng Khán, cật lực nói:
    - Ống sáo... ở trong tay hắn...

    Lôi Vô Vọng lập tức minh bạch.

    Hắn lại hỏi:
    - Ngày trước, Lôi cô nương ở trong tối hẻm bị người ta... làm nhục... rốt cuộc có liên quan đến ngươi không?

    Gương mặt Thiên Hạ Đệ Thất đã hoàn toàn vặn vẹo vì đau đớn, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, cười rất kỳ dị khó coi:
    - Ngươi vốn... không cần... hỏi câu này... Không phải ta... nếu là ta... nhất định trước tiên sẽ cưỡng gian... Ôn Nhu...

    Lôi Vô Vọng đột nhiên đi qua, bước nhanh qua.

    Nhậm Lao lập tức khẩn trương.

    Hắn nhìn về phía Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán không có biểu thị.

    Nhậm Lao cũng chỉ đành đứng yên.

    Lôi Vô Vọng vươn tay ra, “xoạt” một tiếng xé y phục sau lưng Thiên Hạ Đệ Thất xuống, nhìn một chút, nói:
    - Ngươi không nói dối.

    - Ta là một kẻ sắp chết.
    Thiên Hạ Đệ Thất cười thảm nói:
    - Kẻ chờ chết... không cần phải nói dối... Kẻ muốn gạt người khác... là kẻ... còn sống...

    Lời của hắn giống như có thâm ý khác.

    Phương Ứng Khán đang nghe.

    Hắn dụng tâm lắng nghe.

    Chân mày của hắn nhíu thật sâu, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng lại trầm ngâm.

    - Được.
    Lôi Vô Vọng nói:
    - Những gì nên nói ngươi đã nói, vậy ngươi chết đi!

    Vừa dứt lời, hắn không ra tay, chỉ đột nhiên bước đi.

    Ít nhất không ai nhìn thấy hắn xuất thủ, chỉ thấy chiếc móc vốn ở trong bụng Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên không còn nữa, lại từ sau gáy bắn ra, cùng với máu.

    Hắn đã chết.

    Thiên Hạ Đệ Thất cuối cùng đã chết.

    - Cha...
    Hắn kêu lên một tiếng:
    - Đệ đệ...

    Cũng không ai biết hắn muốn nói gì.

    Thiên Hạ Đệ Thất gần như lập tức mất mạng.

    Hắn cả đời nhiều dục vọng, bạc tình, bạc nghĩa, tàn nhẫn, lãnh khốc, hiếu chiến, nhưng trước khi chết, ước muốn mãnh liệt duy nhất của hắn lại là được chết một cách thống khoái.

    Sau khi nhìn Thiên Hạ Đệ Thất ngã xuống, Lôi Vô Vọng mới quay sang Phương Ứng Khán nói một câu.

    Câu này chỉ có một chữ:
    - Tạ!

    Phương Ứng Khán cười cười nói:
    - Đừng quên, ngươi thiếu ta một ân tình.

    - Quyết không quên.
    Lôi Vô Vọng nói như đinh đóng cột:
    - Lôi Vô Vọng đời này kiếp này thiếu ngươi một nhân tình.

    Phương Ứng Khán đột nhiên nói:
    - Có thể hỏi ngươi thêm một câu không?

    Lôi Vô Vọng vẫy vẫy tay.

    Thư sinh và đại hán kia đều đứng lên, có vẻ tốn sức và ngây ngốc, sau đó đỡ lấy hán tử uể oải sắc mặt vàng như nến kia.

    - Ngươi hỏi đi!

    Phương Ứng Khán hỏi:
    - Tại sao ngươi không cho chúng ta hỏi mười câu, mà chỉ cho chín?

    Lôi Vô Vọng cười.

    Hắn cười lên giống như trẻ con, miệng lớn lớn, mắt híp híp, hàm răng vuông vuông vắn vắn mập mập mạp mạp.

    - Bởi vì ta không thích mười.
    Hắn nói:
    - Đối với những thứ thập toàn thập mỹ gì đó, ta đều ghét.

    Dứt lời hắn liền rời đi.

    Hắn hiên ngang cất bước, rời khỏi khách sạn.

    Ba người phía sau hắn cũng đi theo.

    Phương Ứng Khán không nói gì, trong mắt lại lộ vẻ trầm tư.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,Miên Lý Tàng Châm,na1234,nuibaden,quânkhuthủđô,Solidus,stn663,Thiên Nhai Hành,Tieu Lan,tommilanista,tongthanhthu,tuyetam,Đơn bước,
  3. #132
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 135 – Phụng cáo

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lúc này mọi người đang xử lý thương vong. Phương Ứng Khán lại hỏi Nhậm Oán:
    - Ngươi khẳng định hắn là Lôi Vô Vọng?

    Nhậm Oán nói:
    - Chắc chắn.

    Phương Ứng Khán hỏi:
    - Lý do?

    Nhậm Oán nói:
    - Nhìn hắn ra tay, ngoại trừ Lôi Diễm hoặc Lôi Vô Vọng, hiện giờ rồng nằm hổ phục ở kinh sư, đại khái cũng chỉ có Đường Năng, Đường Linh hoặc là Ôn Nhâm Bình, Ôn Tử Bình có công lực như vậy. Nhưng nếu là huynh đệ họ Đường, không cần vì giúp Lôi Bố bớt chịu khổ một chút mà để lộ thân phận của hắn. Còn huynh đệ họ Ôn trước giờ tuyệt đối không nương nhờ Lục Phân Bán đường.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Cho nên, nếu như hắn không phải Lôi Diễm, vậy chính là Lôi Vô Vọng.

    Nhậm Oán nói:
    - Tôi đã thử qua. Trong quá khứ, Lôi Vô Vọng có một đoạn năm tháng giống như ngu ngốc, chuyện này ngay cả đồng môn chí thân của hắn cũng không biết. Bề ngoài của hắn xem ra không đến hai mươi. Nếu như hắn không phải Lôi Vô Vọng, không biết nội tình bên trong, cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, thừa nhận chuyện hắn đã giết Đường tam thiếu gia, giống như trên giang hồ đồn đãi. Chuyện này khiến cho hắn danh động thiên hạ, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, loại hiểm họa giống như dao ở trong tim này không dễ giải quyết.

    Phương Ứng Khán đồng ý:
    - Huống hồ, nếu không phải Lôi Thuần thông báo, cũng không nhiều người biết Vương Tiểu Thạch bị uy hiếp khống chế. Hơn nữa vấn đề mà hắn muốn hỏi, đích xác chỉ có Lôi Thuần là muốn biết nhất.

    Nhậm Oán bổ sung:
    - Hắn còn đi xem sau lưng Thiên Hạ Đệ Thất có vết thương hay không. Có lẽ là lúc Lôi Thuần chịu nhục, đã cào lưng của đối phương bị thương.

    Phương Ứng Khán nói:
    - Thực ra, người cường bạo Lôi Thuần tuyên bố là Bạch Sầu Phi, nhưng người người đều không tin, không hi vọng là hắn, luôn muốn đổ vụ án này lên đầu Thiên Hạ Đệ Thất. Giống như một người bề ngoài ưu mỹ xinh đẹp, quyết sẽ không làm những chuyện xấu hổ. Bọn họ lại không biết, những chuyện xấu hổ phần lớn đều do loại người bề ngoài đẹp đẽ này làm ra.

    Nhậm Lao Nhậm Oán nghe vậy đều gật đầu kêu phải.

    - Ta không muốn chọc người này, không chỉ vì hắn là một kẻ mạnh, mà người bên cạnh hắn cũng sâu không thể lường, rất khó đối phó...
    Phương Ứng Khán giống như luôn có điểm hoài nghi:
    - Nhưng ta luôn cảm thấy...

    Đột nhiên có hai người từ trong mưa gió đi vào.

    Một người khiến cho người ta cảm thấy rất chán nản, một người khác lại có vẻ lạnh lùng.

    Hai người đều bị thương.

    Hai người này vừa vào cửa, lập tức nói rõ thân phận:
    - Ta tên Vu Quả.

    - Ta là Vu Túc.

    - Chúng ta là người do Tôn tổng quản phái tới.

    - Chúng ta muốn tìm Phương tiểu hầu gia.

    Phương Ứng Khán mỉm cười nói:
    - Chính ta đây. Tìm ta có chuyện gì?

    Vu Túc nói:
    - Chúng ta có chuyện phụng cáo.

    Phương Ứng Khán cũng rất khách khí với bọn họ:
    - Là Tôn tổng quản sao? Cứ nói đừng ngại!

    Vu Quả nói:
    - Vừa rồi Tôn tổng quản vẫn ở bên ngoài.

    - Ồ?
    Phương Ứng Khán hơi kinh ngạc:
    - Bên ngoài mưa gió tiêu điều, sao không đi vào cho ấm người?

    Vu Túc nói:
    - Hiện giờ ngài đã đi rồi. Có điều ngài muốn chúng ta nói với tiểu hầu gia, người vừa rời đi có lẽ không phải Lôi Vô Vọng, mà là Thục Trung Đường Năng.

    Phương Ứng Khán sắc mặt khẽ biến, Nhậm Oán lại là thần sắc đại biến.

    Nếu như tính sai, chuyện này hắn đúng là phải chịu trách nhiệm.

    Vu Quả nói:
    - Tôn tổng quản muốn chúng ta nhắc nhở hầu gia, Lôi Vô Vọng có ngoại hiệu là “Kim Yêu Đái”, là binh khí thành danh của hắn. Vừa rồi người ở trước mặt hầu gia có đai lưng vàng không? Người khác có lẽ không biết Đường tam thiếu gia chết bởi ai tay, nhưng nhân vật xuất sắc như Thục Trung Đường Năng nhất định trong lòng biết rõ, cũng điều tra rõ.

    Vu Túc nói tiếp:
    - Lúc còn nhỏ Lôi Vô Vọng từng bị đưa đến Thục Trung Đường môn làm con tin, hai nhà trao đổi sở trưởng. Cho nên chuyện hắn si si ngốc ngốc, Đường Năng nhất định biết rõ. Huống hồ Đường Năng tuổi còn rất trẻ, ra tay độc ác, biết rất nhiều chuyện, phương pháp gạt người càng là lão luyện, tầng tầng lớp lớp.

    Phương Ứng Khán hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
    - Giả sử giống như Tôn tổng quản nói, người vừa rồi chính là Đường Năng, vậy người đi cùng hắn...

    Vu Quả nói:
    - Tôn tổng quản nói, nếu như ngài đoán không sai, vậy ba người phía sau đều bị Đường Năng khống chế...

    Vu Túc thêm vào một câu:
    - Mà một người trong đó chắc chắn là Vương Tiểu Thạch.

    Phương Ứng Khán chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng.

    Vu Quả lại nói:
    - Sở dĩ Đường Năng giết chết Lôi Bố và Thiên Hạ Đệ Thất, có thể là do Vương Tiểu Thạch cầu xin. Vương Tiểu Thạch luôn có lòng dạ đàn bà.

    Vu Túc nói tiếp:
    - Chuyện Lôi Thuần chịu nhục, Vương Tiểu Thạch luôn muốn biết, hắn vẫn cho rằng không phải do Bạch Sầu Phi gây ra. Lại nói, nếu quả thật Lôi Thuần muốn biết, sẽ không nhờ người khác hỏi ra trước mặt mọi người. Hỏi như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác cho rằng là người do Lục Phân Bán đường phái đi, nhưng thực ra lại chứng minh không phải bản ý của Lôi Thuần.

    - Chẳng trách hai tên này trước khi chết đều cười quái gở, ta đã cảm thấy kỳ lạ, hóa ra bọn chúng đều biết hoặc đoán được không phải Lôi Diễm hoặc Lôi Vô Vọng, cũng không sử dụng thủ pháp chính tông của Lôi gia.

    Phương Ứng Khán chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, liếc sang Nhậm Oán một cái, nói:
    - Như vậy, Tôn tổng quản có chỉ thị khác không?

    - Tôn tổng quản bảo chúng ta nói.
    Vu Quả trả lời:
    - Nếu Phương hầu gia đã bỏ qua họ Đường và Vương Tiểu Thạch, ngài sẽ không khách khí, đích thân đi theo truy xét chuyện này.

    - Hay cho Tôn tổng quản!
    Phương Ứng Khán hừ một tiếng nói:
    - Tướng gia có được y, giống như hổ thêm cánh.

    - Tôn tổng quản còn nói.
    Vu Túc lanh lợi nói:
    - Ngày mai lúc Phương hầu gia đi đón Phương đại hiệp về kinh, đừng quên thay ngài thăm hỏi một tiếng, lại chúc hầu gia được như ý nguyện, một lần thành công. Tôn tổng quản luôn ngưỡng mộ hầu gia hùng tâm chí lớn, tình cảm sâu đậm.

    Lần này Phương Ứng Khán hoàn toàn trầm mặc. Ánh nến trong tiệm đã nhiều thêm mấy cây, lắc lư bất định. Sắc mặt của hắn cũng lúc sáng lúc tối, một lúc sau mới khẽ hắng giọng một tiếng, chậm rãi cao giọng nói.

    - Thay ta trả lời với “Sưu Hồn Tổng Quản” Tôn Thu Bì Tôn tiền bối!
    Hắn nói từng chữ từng câu:
    - Giang hồ đường xa, võ lâm quỷ quyệt, lời của y tại hạ xin lắng tai nghe, hiểu được rõ ràng. Ta chỉ là cánh chim chưa lớn, vừa vào thâm cung, dù là thiên kiêu một đời vẫn phải khom lưng, nước mềm lửa nóng. Vẫn xin tổng quản ban ân trượng nghĩa, tình này không quên. An nguy cùng chịu, phú quý cùng hưởng.

    Huynh đệ họ Vu đều chắp tay đáp ứng.

    Phương Ứng Khán rất phong độ phất tay nói:
    - Đi đi!

    Sau khi hai người vái chào rời đi, sắc mặt Phương Ứng Khán đột nhiên trầm xuống. Nhậm Oán Nhậm Lao lập tức chạy đến bên cạnh hắn. Chỉ nghe hắn từ trong kẽ răng thốt lên một câu:
    - Tình cảm sâu đậm? Con mẹ hắn chứ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    HẾT
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 24-10-2015 lúc 00:01.

    ---QC---


  4. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,daitango,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,kivzh7,kynguyen,Lâm Kính Vũ,lybietcau,Miên Lý Tàng Châm,ntt8301,nuibaden,quânkhuthủđô,Solidus,stn663,Thiên Nhai Hành,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,Đơn bước,
Trang 27 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 17252627

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status