TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 132

Chủ đề: Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An - Hoàn thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 6 – Người như gió lạnh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Ôn Hỏa Cổn vẫn dựa vào một thanh kiếm như ngọn lửa, ngăn cản đám người xông đến.

    Hà Nan Quá một kích không trúng kiệu vàng, lập tức chuyển sang tấn công kiệu xanh lá.

    Lương Thương Tâm đã sớm đánh tới phía trước kiệu xanh lá nhẹ như không có gì.

    Trước khi tấn công đến gần kiệu xanh lá, hắn đã đánh bị thương ba tên đệ tử tinh nhuệ của Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Chú ý, hắn chỉ đánh bị thương chứ không giết.

    Tác phong của hắn luôn là tổn thương người thì không bằng giết người.

    Lý do của hắn là tổn thương người mà không giết, đối phương nhất định sẽ báo thù, nếu chờ người đến báo thù giết mình, không bằng mình sớm giết đối phương.

    Huống hồ kiếm pháp của hắn từng chiêu đều đâm vào tim, một khi trúng kiếm của hắn, rất ít người có thể sống sót.

    Hắn nhắm vào tim người mà không phải bộ phận khác, thử nghĩ người trúng kiếm vào ngực há có thể không chết?

    Chỉ có điều, hiện giờ hắn chỉ tổn thương người mà không dồn vào chỗ chết, là vì hắn đột nhiên vô duyên vô cớ sinh ra một loại cảm giác.

    Không giết người, hình như sẽ tốt hơn một chút.

    Cái gì tốt hơn một chút?

    Kết cục sẽ tốt hơn một chút.

    Vì sao “kết cục” lại tốt hơn một chút?

    Hắn cũng không biết.

    Hắn thậm chí còn không biết rốt cuộc là “kết cục” gì? “Kết cục” của ai? Vì sao “kết cục”? Như thế nào “kết cục”?

    Hắn cũng giống như ngươi và ta hay bất cứ người nào khác, ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến một vài chuyện, một vài cảm nhận, thậm chí là một vài lĩnh ngộ, nhưng không biết nguyên do, cũng không rõ vì sao, càng không hiểu ngọn nguồn, nhưng quả thật trong một thời điểm đặc thù sẽ sinh ra suy nghĩ và cảm ứng như vậy.

    Cho nên hắn chỉ tổn thương chứ không giết.

    Hắn sát thương ba kẻ địch kia, chỉ dùng ba chiêu, phát ra ba kiếm, đều tổn thương trước ngực nhưng không chí mạng.

    Sau đó kiệu xanh lá không còn người nào bảo vệ nữa.

    Hắn cầm một kiếm đối diện với kiệu xanh lá.

    Hắn muốn phá hủy nó, hắn muốn giết chết Thích Thiếu Thương.

    Hắn hận đối phương.

    Hắn càng hận Thích Thiếu Thương hơn so với mấy vị sư huynh đệ khác của hắn, hơn nữa đồng môn của hắn đều không biết nguyên nhân, cũng không biết chuyện này.

    Hắn hận hắn là bởi vì yêu.

    Hắn yêu “cô nương” Tôn Tam Tứ tại hẻm Tiểu Điềm Thủy.

    Thế nhưng Tôn Tam Tứ chán ghét hắn, lại từng nói với hắn: “Nam tử hán phải giống như Thích Thiếu Thương đại ca, có thủ đoạn sấm sét, tính cách lôi đình, nhưng lại nho nhã ôn hòa, thành tâm ôn nhu, đối với nam nhân thì hào khí tận mây, đối với nữ nhân thì tâm tư tỉ mỉ, ngày thường thì tĩnh như xử nữ, gặp chuyện thì động như thỏ chạy, xử sự giống như một hào kiệt, bình thường lại giống như một quân tử. Ta thích loại đại trượng phu hành vi lỗi lạc, ra tay lưu loát này.”

    Tôn Tam Tứ không thích hắn, lại nói với hắn nguyên nhân nàng thích Thích Thiếu Thương.

    Chỉ vì điểm này, hắn quyết chí thề phải giết Thích Thiếu Thương.

    Một nữ nhân mà hắn yêu thích chẳng những không thích hắn, còn ở trước mặt hắn nói ra lý do một nam tử khác khả ái, mà những đức tính tốt này đều không có trên người hắn.

    Cho nên hắn phải giết Thích Thiếu Thương.

    Trên đời có một loại người, khi biết mình vĩnh viễn cũng không thể thắng được một người khác, phương pháp mà hắn lựa chọn chính là hủy diệt.

    Giết chết đối phương.

    Phương pháp này thường thường rất hữu hiệu, cũng rất hiệu nghiệm, bởi vì sau khi giết chết người này, cũng không cần so sánh cạnh tranh với đối phương nữa.

    Nhưng đây không phải là thắng lợi, điều này cũng không gọi là thắng, mà là trốn tránh.

    Nếu ngươi muốn giành được thắng lợi chân chính, thành tựu chân thực, vậy thì phải quang minh chính đại khiêu chiến, chiến thắng đối phương một cách công bình.

    Nếu không, làm cho người ta tử vong, biến mất, vĩnh viễn cũng không thể lên tiếng, không thể làm việc, không thể kháng nghị, đó đều là lừa mình dối người, chẳng qua là trốn tránh.

    Vì vậy, khiêu chiến là một loại đối diện, còn ám sát chỉ là một loại trốn tránh. Mặc dù trốn tránh một cách hung bạo, mãnh liệt, anh dũng, nhưng rốt cuộc vẫn là trốn tránh, không dám đối diện.

    Cho nên, không cần hâm mộ kính phục sát thủ và kẻ đánh lén, bởi vì đó chỉ là ngành nghề hèn nhát, hành vi đáng khinh.

    Hắn phải giết chết Thích Thiếu Thương, một đường vừa xông vừa giết đến trước kiệu xanh lá, nhưng lại không lập tức ra tay.

    Hắn thậm chí không phá hủy kiệu trước giống như Hà Nan Quá.

    Hắn đột nhiên ngừng lại, trầm tư.

    Thật sự phải chọc chiếc kiệu này sao?

    Thật sự phải giết người trong kiệu sao?

    Thật sự ra tay, liệu có chắc chắn giết được kẻ địch không?

    Nếu bây giờ thu tay, liệu có thể toàn thân rút lui không?

    Lương Thương Tâm làm việc luôn như kiếm nhanh của hắn, ra tay chính là sát chiêu, ít khi do dự. Hiện nay lại xuất hiện lo ngại hiếm thấy, hết sức chần chừ.

    Giống như chỉ cần hắn vừa vén rèm, vừa xuất kiếm, tất cả sẽ khó mà đoán trước, cũng không cách nào khống chế.

    Tại sao lại có ý nghĩ (hay sợ hãi) này? Hắn cũng không biết.

    Hắn chỉ là hơi ngờ vực.

    Nhưng thế cuộc nguy hiểm, chi viện gấp rút, đã không cho phép hắn nghi hoặc.

    Lại có ba kẻ địch tấn công hắn.

    Ba người này cũng không biết từ nơi nào chui ra, lại giống như vẫn luôn bảo vệ ở đó. Ba người cầm ba loại vũ khí khác nhau, bao gồm Lượng Ngân Bàn Long côn, Nhật Nguyệt Hàng Ma xử và Thiết Huyết Tử Long kiếm xông đến.

    Ba người này dùng binh khí khác nhau, võ công khác nhay, từ góc độ khác nhau tấn công tới. Ba người này vừa xuất hiện, phong cách khí phái hiển nhiên không giống những người khác, nhưng dưới cái nhìn của Lương Thương Tâm, ba người khác nhau này lại hoàn toàn sử dụng cùng một loại võ công kỹ xảo, cùng một chiêu một thức.

    Chỉ có điều, một chiêu này do ba người cùng thi triển, cho nên càng đáng xem, càng đáng sợ, càng không thể chống lại.

    Ví dụ như Lượng Ngân Bàn Long côn đập vào đầu, nhưng nếu như ngươi tập trung nghênh địch, vậy nhất định sẽ không chú ý đến Nhật Nguyệt Hàng Ma xử lặng lẽ từ phía dưới quét tới; nếu như ngươi kịp thời nhìn chuẩn sơ hở, một kiếm đâm vào đầu kẻ địch thi triển Hàng Ma xử, nhất định sẽ khó tránh khỏi sẽ lộ ra sơ hở dưới nách dưới sườn, khiến kẻ địch cầm trong tay Thiết Huyết Tử Long kiếm ở vị trí góc chết có cơ hội; đồng dạng, nếu như ngươi muốn diệt trừ bức lui kẻ địch tay cầm Tử Long kiếm trước, vậy thì e rằng khó tránh khỏi bị Bàn Long côn giết chết.

    Cho nên, ba người này cùng sử dụng một chiêu, hợp lực thi triển một thức, càng không có sơ hở để tập kích.

    Càng tuyệt, càng độc.

    Càng tiến có thể công, lùi có thể thủ.

    Càng chết người, càng đánh vào chỗ hiểm.

    Lương Thương Tâm vừa nhìn thấy ba người, ba chiêu, ba loại vũ khí này, trong lòng lập tức hơi đau đớn.

    Tim của hắn vừa đau thì lại muốn giết người.

    Hắn luôn luôn có bệnh đau tim.

    Hắn vừa đau tim thì mặt xanh môi trắng, hô hấp dồn dập, không giết người thì không thể trị được bệnh của hắn.

    Vì điểm này, ngay cả sư phụ của hắn là Lương Phủ Tâm cũng từng nói hắn là một “tội phạm giết người trời sinh”.

    Tim của hắn một khi đã đau thì không có lựa chọn.

    Trên thực tế, ba người này liên thủ cũng khiến cho hắn không có lựa chọn.

    Bọn họ giống như người cùng một sư môn, cùng một cao thủ huấn luyện ra, vừa ra tay đã liên thủ. Kẻ địch trừ khi cùng lúc giết chết bọn họ, nếu không thì ai cũng khó sống dưới thế công liền mạch lưu loát, hoàn hoàn nối tiếp này.

    Kiếm của Lương Thương Tâm luôn là thương tâm người, lấy mạng người, hắn đương nhiên sẽ không vì muốn nương tay mà làm nguy hại đến tính mạng của mình.

    Cho nên hắn xuất kiếm.

    Ba kẻ địch binh khí không giống nhau nhưng phong cách lại nhất trí, tất cả đều đờ ra ở đó, dùng tay không binh khí ôm lấy ngực.

    Đều đau tim.

    Tim của bọn họ đều trúng kiếm, đồng thời trúng kiếm.

    Ba người đồng loạt trúng phải một kiếm, nhưng bộ vị trúng kiếm, thủ pháp xuất kiếm lại không giống nhau.

    Hán tử cầm Thiết Huyết Tử Long kiếm, rõ ràng trông thấy Lương Thương Tâm đâm tới một kiếm, xuyên qua bóng kiếm dày đặc của hắn. Hắn không kịp chống đỡ, trúng phải một kiếm.

    Xuyên qua tim, đau đớn.

    Cao thủ Cầm Nhật Nguyệt Hàng Ma xử, mắt thấy một chày sắp quét đến kẻ địch, nhưng đột nhiên dưới sườn chợt lạnh, một kiếm đã công phá bóng chày như núi của hắn, từ sườn phải đâm vào trong tim hắn.

    Tim tràn máu, rất đau.

    Thanh niên cầm Lượng Ngân Bàn Long côn, một côn đánh xuống, đã không thấy tung tích của kẻ địch, nhưng sau lưng là nơi duy nhất không bị bóng côn bao phủ lại hơi nhói.

    Lưng đã trúng một kiếm, cực đau.

    Ba người đều sững sờ, ngẩn ra ở đó.

    Mặt trời chói chang đã không còn thấy, nhưng nóng rực như thiêu đốt.

    Người đang cháy, máu đang cháy.

    Bọn họ ôm trái tim quặn đau, binh khí trên tay cuối cùng rơi xuống đất, chậm rãi ngã xuống, chết đi.

    Lương Thương Tâm cuối cùng đã giết người, mở ra sát giới.

    Hắn dùng ba kiếm giết chết ba người, chỉ dùng một chiêu.

    Nhưng hắn lại có vẻ không giống ngày thường, giết người đối với hắn là một loại thành tựu.

    Hiện giờ hắn lại không có loại cảm giác thành tựu này, thay vào đó là một nỗi sợ hãi khó tả và không tên.

    Tại sao?

    Hắn đã giết người quen rồi, có gì đáng sợ?

    Sợ cái gì?

    Hắn giết người đã là chuyện thường như cơm bữa, chẳng lẽ hắn còn sợ báo ứng?

    Nhưng không biết vì sao, hôm nay sau khi hắn giết người, lại luôn thoáng hiện lên bốn chữ, câu nói, suy nghĩ “kẻ giết người chết”.

    Hắn không hiểu, cho nên hắn không tùy tiện ra tay.

    Hắn không dám lập tức tấn công chiếc kiệu xanh lá kia.

    Ngay lúc này, hắn cảm giác được một cơn gió lạnh.

    Gió lạnh từ từ thổi tới, người như gió lạnh.

    Hắn biết người tới là ai, hắn đã quá quen thuộc người này.

    Người này vừa đến, khiến cho gan của hắn lớn lên.

    Hà Nan Quá cuối cùng đã chạy tới, cùng hắn kề vai chiến đấu.

    Hắn còn có gì phải sợ? Huống hồ, gió nóng như lửa, một đồng môn khác của hắn như ngọn lửa là Ôn Đoan Nhữ còn đang hăng hái giết địch ngoài đường.

    Đang giết đến đỏ tươi đỏ thẫm, dầu sôi lửa bỏng.

    Tam Kiếm bọn họ liên thủ, chẳng lẽ còn sợ vỏn vẹn một chiếc kiệu này?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alextpham@yahoo.com,aolong,bactruy75,caohoang123,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,netwalker,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,scalevnn,stn663,ThanhHoai,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,tommilanista,tru0ng1987,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 7 – Đốt phỏng chính mình

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Kiệu màu xanh sẫm.

    Rèm màu xanh nhạt.

    Trong rèm có bóng người.

    Máu nhuộm đỏ đường Lam Sam.

    Đường lớn bốc cháy.

    Sát phạt không ngừng.

    Lương Hoạch Kiệt và Hà Thôn Nã một trái một phải nhìn chằm chằm vào chiếc kiệu, nhưng đều không lập tức ra tay.

    Hiện giờ đã không phải đột kích, cũng không phải tập kích nữa.

    Người trong kiệu đã sớm cảnh giác.

    Bây giờ bọn họ là vây công, giáp công, hơn nữa còn chiếm hết thượng phong, rất nhiều phần thắng.

    Nhưng không biết vì sao, bọn họ dùng ít người chống lại nhiều người vẫn không sợ hãi, nhưng khi hai người hợp sức tấn công chiếc kiệu này, trong lòng lại có phần sợ hãi, không rét mà run.

    Tại sao?

    Chẳng lẽ bọn họ thật sự xem chiếc kiệu này là một miếu thờ, bọn họ có hiếu chiến hiếu sát cũng không dám xúc phạm thần linh, mạo phạm uy trời?

    Tĩnh.

    Yên tĩnh.

    Trong kiệu hoàn toàn không có động tĩnh.

    Nhưng trên đường lớn lại giết đến oanh oanh liệt liệt.

    Chu Đại Khối Nhi nơi kiệu vàng đang muốn chạy tới, lại gặp phải Ôn Đoan Nhữ kiếm giận chiêu cuồng.

    Ôn Hỏa Cổn ngăn cản Chu Đại Khối Nhi xông đến, tiếng sấm ầm ầm, hắn giống như có chiến chí và đấu ý của sấm sét, còn không màng sống chết.

    Hắn một người một kiếm, một mình canh giữ đường dài nóng rực và cường địch đầy đường.

    Hắn không nhường nửa bước, tử thủ chỗ hiểm, mục đích là để hai sư đệ của hắn có thể toàn lực giết chết đại địch số một.

    Tuy hắn đang hăng hái chiến đấu, nhưng vẫn mắt nhìn tám phương, phát hiện Lương Kiếm Ma và Hà Kiếm Quái rõ ràng đã đến gần chiếc kiệu kia, nhưng lại một trái một phải cầm kiếm đứng yên, thủ thế chờ phát, chậm chạp bất động.

    Vì sao không tấn công?

    Nếu không tấn công, chỉ sợ quân tiếp viện của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ đến.

    Thời cơ sẽ nhanh chóng biến mất, nếu như Hà Quái, Lương Ma không nắm lấy, e rằng mình cũng không giữ được nữa.

    Trong lòng Ôn Kiếm Thần biết rõ, tên cao lớn hùng tráng khôi ngô đồ sộ kia vừa gia nhập, hắn đã cảm thấy vô cùng tốn sức. Hắn vốn dùng lực lượng bốn lạng đẩy ngàn cân, một kiếm quét ngang ngàn quân, nhưng tình hình bây giờ giống như tuyết càng thêm băng, xuống giếng xuống địa ngục, còn cố giữ thì sẽ đứt.

    (Sao bọn họ còn không giết Thích Thiếu Thương?)

    Hắn một mặt chống đỡ kẻ địch tấn công, một mặt kiên quyết không cho kẻ địch xông thẳng hoặc vòng qua cứu viện chiếc kiệu xanh lá kia, còn một mặt dùng khóe mắt nhanh chóng liếc nhìn tình hình chiến đấu ở chỗ Hà Phi Phàm và Lương Song Lộc. Đột ngột, thoáng chốc, bỗng nhiên hắn thoáng hiện lên tình cảnh ngày đó bái sư học kiếm, lại mới mẻ giống như đâm vào tầm mắt hắn.

    Năm đó, bảy người Thất tuyệt Kiếm Thần gồm La Tống Thang, Lương Phủ Tâm, Hà Kiếm Thính, Trần Côn Lễ, Tôn Chỉ Mi, Dư Thần Phù và Ôn Lạt Hà, tuy là đồng môn, đồng lòng chống địch, nhưng văn không thứ nhất, võ không thứ hai, vẫn khó tránh khỏi muốn phân ra cao thấp.

    Sau đó bọn họ cũng thật sự so kiếm tại đỉnh Lục Chu, giao chiến bảy ngày, kết quả không phân rõ ràng, nhưng lão tam Ôn Lạt Hà là người có kỹ năng cao nhất.

    Có điều kết quả này cũng không thể khiến cho bọn họ thật lòng khâm phục, bọn họ cũng không muốn tranh hùng đấu thắng trước mặt đại địch mà tổn thương tình nghĩa hai bên, vì vậy bọn họ chuyển hóa tâm tình tranh đấu này thành hai loại.

    Thứ nhất, bất kỳ người nào trong bọn họ đều không thể dựa vào kiếm pháp tu vi cá nhân mà vượt trội thành thiên hạ vô địch, ít nhất Nguyên Thập Tam Hạn, Lãn Tàn đại sư, Thiên Y cư sĩ, Gia Cát tiên sinh năm xưa đều từng phân biệt đánh bại bọn họ.

    Nhưng bọn họ vẫn muốn trở thành thiên hạ đệ nhất.

    Nếu một người bọn họ không thể hoàn thành tâm nguyện này, vậy không bằng bảy người cùng hoàn thành nó.

    Vì vậy, khi bọn họ đang trong thời kỳ phong hoa rực rỡ, lại ẩn cư hai mươi năm, bí mật sáng tạo ra một loại kiếm pháp, do bảy người hợp sức thi triển, thiên hạ vô địch. Đó là kiếm pháp, không phải kiếm trận.

    “Kiếm trận” cho dù không ai có thể phá được, đó cũng chỉ là “trận pháp”, không phải thành công của cá nhân.

    Thứ mà bọn họ sáng tạo, tu luyện, nghiên cứu, chính là một loại kiếm pháp tuyệt thế, một người không thể phát huy được uy lực thật sự của nó, dựa vào cá nhân cũng không thể thi triển loại kiếm pháp này. Cho nên bảy người bọn họ liên thủ, tâm ý tương thông, đồng thời và đồng loạt sử dụng loại kiếm pháp này.

    Loại kiếm pháp này lấy tên là “Thiên Hành Kiện”.

    “Thiên Hành Kiện” kiếm pháp.

    Bọn họ tin chắc, chỉ cần loại kiếm pháp này của bọn họ luyện thành xuất thế, nhất định đời không đối thủ, thiên hạ vô địch.

    Bọn họ xét theo cao thủ kiếm pháp của đời trước, đó là đám người “Tam Tuyệt Thần Kiếm” Khuất Hàn Sơn, Cố Quân Sơn, Đỗ Nguyệt Sơn, cùng với “Thất Tuyệt Thần Kiếm” Khang Xuất Ngư, kết quả vẫn không thể trở thành đại tông sư một mình gánh vác một phương. Mà bảy người Ôn Trần La Dư Tôn Lương Hà đã quá trung niên cũng biết người biết ta, hiểu rõ chỉ dựa vào tài năng của mình thì không thể trở thành bậc thầy độc bá võ lâm, vì vậy tập hợp trí lực của mọi người, muốn tạo nên loại kiếm pháp “Thiên Hành Kiện” bao hàm tinh hoa của bảy người, mới có thể vô địch thiên hạ.

    Thứ hai, ngoại trừ bảy người tập trung tu luyện một loại kiếm pháp cùng sử dụng, mỗi người bọn họ còn khổ tâm bồi dưỡng ra một đồ đệ, nhằm để kế thừa võ công kiếm pháp của bọn họ.

    Bọn họ chuyển tâm tình tranh đấu lẫn nhau sang cho môn đồ của bọn họ.

    Nói cách khác, giữa bọn họ không hề tranh đấu, chuyện phân cao so thấp lại do môn nhân đệ tử của bọn họ hoàn thành.

    Cho nên, từ sau khi Thất Tuyệt Thần Kiếm thành tài xuống núi, gần như hàng năm đều phải giao đấu một lần.

    Địa điểm giao đấu không ở danh sơn, cũng không ở danh phong, chỉ chọn ở núi Hoàng Nham.

    Theo cách nói của Thất tuyệt Kiếm Thần, nếu chọn tỷ võ tại Hoa sơn, Thiên sơn, Hoàng sơn, Ngũ Đài sơn, Cửu Hoa sơn, Nhạn Đãng sơn gì đó, chỉ sợ tên núi nặng hơn tên người. Cho nên bọn họ đặc biệt chọn một số ngọn núi thanh tú không bị người biết, nhưng lại có linh tính làm nơi tỷ võ, biểu thị có lòng tin địa điểm sẽ thành danh nhờ người.

    Trải qua một lần giao đấu của bọn họ (hoặc không chỉ một lần), núi này sẽ vì vậy mà dương danh.

    Loại suy nghĩ này của bọn họ, ít nhất có ba chỗ tốt.

    Thứ nhất, có thể khích lệ lòng háo thắng của đệ tử, đã giỏi còn muốn giỏi hơn, đã tốt còn muốn tốt hơn, từ trong cạnh tranh giao đấu rèn luyện lẫn nhau, lớn mạnh vượt bậc.

    Thứ hai, có thể làm tiêu tan sự tranh giành háo thắng giữa bảy người bọn họ, không tổn thương hòa khí, để môn đồ hoàn thành tư tâm của bọn họ, lại cùng nhau chí công vô tư bồi dưỡng tuyệt thế kiếm pháp hợp lòng hợp sức.

    Thứ ba, bọn họ truyền tất cả chiêu thức mới lạ về kiếm pháp, võ công cho đồ đệ luyện tập, phát huy, từ trong thắng bại giữa môn nhân đệ tử giao đấu so chiêu, dẫn dắt bọn họ tự kiểm điểm và cải tiến.

    • Đây đều là chuyện tốt, nhưng cũng có chỗ xấu.

    Chỗ xấu lại nằm ở tâm lý bảy tên môn đồ của bọn họ.

    Bọn họ thường muốn hai bên giao đấu, vì vậy đã tạo thành áp lực cực lớn, cùng với không ai phục ai, người nào cũng hi vọng đàn áp đối phương, không thể hoàn toàn đoàn kết khắng khít.

    Mấy năm nay một mạch so kiếm, lại là La Thụy Giác (Hán Quả) võ công nổi bật xuất chúng, sáng tạo độc đáo, tự thành phái riêng, có một không hai.

    Lão tam Ôn Lạt Hà là người có tu vì kiếm pháp cao nhất trong Thất tuyệt Kiếm Thần, nhưng môn đồ Ôn Hỏa Cổn do hắn đích thân truyền thụ lại không phải là đối thủ của La lão yêu, đành phải xếp thứ hai.

    Bọn họ đương nhiên trong lòng không cam, cũng không phục, huống hồ giữa đồng môn hai bên cũng tranh đấu sáng tối vô cùng kịch liệt, dần dần chia làm ba phe.

    Một phe do Ôn Hỏa Cổn cầm đầu, được Hà Nan Quá và Lương Thương Tâm ủng hộ. Một phe khác do Tôn Ức Cựu làm chủ, Dư Yếm Quyện và Ngô Phấn Đấu là phụ. Còn một người chính là La Hán Quả (Thụy Giác) tự thành một phái.

    Do đó, Thái Kinh một khi ban thưởng bất công, mấy “phái” đồng môn này liền đố kị phỉ báng lẫn nhau.

    Ngày đó Thích Thiếu Thương tập kích ban đêm, chính là nắm được tâm lý này, thành công chia rẽ giết chết ba thành viên Dư Mặc Nhiên (Yếm Quyện), Tôn Bồ Đề (Ức Cựu) và Ngô Ưng Quân (Phấn Đấu) trong Thất Tuyệt Thần Kiếm.

    Đây chính là kết quả của người đời trước xúi giục thúc đẩy môn đồ của bọn họ tranh thắng giao đấu lẫn nhau quá mức.

    Nếu đồ đệ của bọn họ đánh thua, nếm mùi thất bại, người làm sư phụ cho dù có phong độ cũng sẽ không vui, khó tránh khỏi trách cứ quá nghiêm khắc (bất kể có công khai khiển trách hay không).

    Cho nên bọn họ bị áp lực rất lớn.

    Trong quá trình bọn họ trưởng thành và tu luyện, Ôn Hỏa Cổn, Ngô Phấn Đấu, Dư Yếm Quyện, Lương Thương Tâm, Hà Nan Quá, La Thụy Giác và Tôn Ức Cựu hàng ngày đều chịu áp lực dưới loại giao đấu cạnh tranh này.

    Trong quá trình dài đằng đẵng và cô độc ở trên núi một mình luyện kiếm, bọn họ đều trải qua những chua xót khổ sở không ai biết.

    Cho nên bọn họ đều có đặc tính riêng.

    Ôn Hỏa Cổn có thể không biết rõ tình hình của đám người Tôn Ức Cựu, Ngô Phấn Đấu và Dư Yếm Quyện, nhưng hắn lại biết rõ tình huống khổ sở của Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá.

    Bởi vì bọn họ từng thổ lộ với hắn.

    Lúc Hà Nan Quá băn khoăn nhất, ngày ngày đều đi bái thần. Hắn học kiếm tại núi Nga Mi, nơi này có miếu chùa nổi tiếng. Hắn ngày ngày bái, lớn tiếng thưa bẩm, cầu thần phù hộ, giúp hắn học thành kiếm pháp hạng nhất, vượt trội đồng lứa, để hắn không đến mức làm sư phụ thất vọng, trách mắng, để hắn không đến mức bị đám người Lương Thương Tâm, Ngô Phấn Đấu xem thường.

    Hắn thành kính khẩn cầu thần linh ban cho hắn trí tuệ, ban cho hắn sức mạnh.

    Bởi vì thiên tư có hạn, cho dù kiếm pháp của Hà Nan Quá đã đạt đến hàng ngũ cao thủ hạng nhất trên giang hồ, nhưng trong số bảy vị sư huynh đệ đồng môn, hắn chẳng qua là một người không trên không dưới.

    Hắn không thể nổi bật xuất chúng, trấn áp đồng môn.

    Vì điểm này, sư phụ Hà Kiếm Thính thường trừng phạt hắn.

    Hắn rất thảm, cũng rất cô độc.

    Cho nên kiếm pháp của hắn càng đi theo một đường nan quá (khó chịu), người giao thủ với hắn cho dù có thể sống, cũng cảm thấy khó chịu.

    Khi hắn phát hiện thần linh cũng không phù hộ hắn, mà mỗi lần giao đấu kết quả đều làm hắn khá khó chịu, cuối cùng có một ngày, hắn lật đổ lư hương, đá ngã tượng thần, còn từng ngụm từng ngụm, từng miếng từng miếng nuốt chửng lò tro, cây nến, nhang thơm vân vân vào trong bụng.

    Cũng bất kể những nhang khói đang cháy này đốt phỏng chính mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alextpham@yahoo.com,aolong,bactruy75,caohoang123,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,netwalker,nguyentanphat301288,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,scalevnn,stn663,ThanhHoai,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 8 – Chiếc kiệu này giống như một miếu thần

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lương Thương Tâm cũng như vậy.

    Sự khác biệt giữa hắn và Hà Nan Quá, có lẽ chỉ là Hà Nan Quá ăn tro nuốt nhang gặm nến, còn Lương Thương Tâm lại liều mạng ăn sách.

    Hắn nuốt chửng tất cả sách.

    Hắn ăn hết bất kỳ sách nào.

    Nguyên nhân là võ công của Lương Thương Tâm cũng không thể trấn áp đồng môn, bị sư phụ Lương Phủ Tâm trách phạt. Hà Nan Quá cầu xin thần linh, còn Lương Thương Tâm thì đành lật cổ thư sách vở, hi vọng có thể tìm được lĩnh ngộ.

    Nhưng kết quả vẫn không lĩnh, không ngộ.

    Bởi vì hắn đọc quá nhiều sách, thứ duy nhất tăng thêm là một bụng kiến thức lỗi thời, hơn nữa đã lãng phí không ít thời gian và tâm lực của hắn, khiến cho kiếm pháp của hắn thậm chí không bằng cả Tôn Bồ Đề. Đến sau này, thời gian mà hắn hoang phí đã không thể tìm lại được, đọc sách không mang đến cho hắn bất kỳ thành công nào, ngược lại khiến cho kiếm thuật của hắn rơi xuống phía sau đồng môn khác. Hắn bèn đem tất cả oán hận phát tiết lên sách, hắn trở nên thấy sách liền ăn, gặp sách liền gặm.

    Hắn vừa nhìn thấy sách, thậm chí chỉ cần là vật thể có liên quan đến sách, hắn đều hoàn toàn ăn vào trong dạ dày.

    Cho nên, thứ hắn ăn không chỉ là sách, còn là giấy, cây, khúc gỗ, xà, cột, mái, thậm chí là giày gỗ và trúc.

    Có mấy lần hắn còn ăn ốc sên và con rận, bởi vì hắn cảm thấy vỏ ốc sên, hạnh nhân và nội tạng con rận ép ra (kỳ thật là dịch sữa màu trắng), mùi vị rất giống khúc gỗ.

    Hắn còn ăn da trâu, nhất là da tê giác.

    Càng nổi mốc, càng ăn ngon.

    Ôn Hỏa Cổn cũng có phương thức phát tiết của hắn.

    Hắn không ăn tàn hương cây nến, đương nhiên cũng không ăn khúc gỗ vỏ cây.

    Hắn không ăn gì cả, nhưng lại thích chơi.

    Chơi với lửa.

    Những đêm dài cô tịch luyện công luyện kiếm trên núi, hắn thích chơi với lửa, đốt một vòng lửa, bất kể là đốt cháy nhà cỏ hay nhà xí của mình, đốt cháy một hang núi hay cả ngọn núi, thậm chí cố ý dùng lửa đốt mình, hắn đều thích lửa.

    Thích chơi đùa với lửa.

    Thích dùng ánh lửa để chiếu sáng, đốt sáng, thậm chí là đốt cháy chính mình.

    Sở thích này rất có nguy cơ tự thiêu, nhưng không phải là không có trợ giúp cho võ công của hắn.

    Kiếm pháp của hắn thi triển đến lúc tinh tế, mũi kiếm thậm chí còn có thể nổ ra tia lửa.

    Kiếm của hắn có thể giết ra tam muội chân hỏa.

    Mỗi khi bức ra chân hỏa, hắn giống như một thanh kiếm bốc cháy, sắc không thể ngăn, bén không thể cản.

    Bản thân hắn chính là một ngọn lửa.

    Có lúc Ôn Tảo Mi tán gẫu với hai tên sư đệ của hắn, uống đến ngà ngà say, nói ra tâm sự trong lòng. Hà Nan Quá từng bày tỏ:
    - Cho dù thần linh chưa từng phù hộ ta, ta cũng không nên ăn hết mấy pho tượng thần kia. Ta nuốt nó vào, giống như xúc phạm luật trời. Hiện nay ta đã không có đường lui, ngược lại ăn đến nghiện, thấy tượng thần là ăn. Có lẽ đây là thần linh trách phạt ta?

    Lương Thương Tâm lại không hề có ý hối hận, hắn chỉ giận dữ khó bình:
    - Ta ăn sách. Ta hận sách. Sau này ta thấy một quyển là ăn một quyển, gặp một cuốn là ăn một cuốn. Có…

    Hắn oán hận nói:
    - Ta thấy người đọc sách cũng ăn. Thư sinh nào gặp phải ta, ta nuốt cả da xương của hắn xuống…

    Hắn hung ác nói:
    - Ta có thù với sách.

    Khi Ôn Hỏa Cổn giết địch thì giống như một quả cầu lửa bốc cháy, nhưng lúc nói chuyện lại rất biết phân rõ phải trái, thậm chí động tác còn có một chút ưu nhã và ưu oán.

    - Khi ta chết, ta muốn chết một cách quang minh lỗi lạc, đỏ rực như lửa, thà rằng chết trong ngọn lửa…

    - Cho dù là một khắc cuối cùng cũng bốc cháy.
    Ôn Hỏa Cổn giống như rất mơ ước nói:
    - Nếu như đó thật sự là ngày ta chết.

    Hắn từng nói như thế.

    Mà vào lúc này, khi hắn (Ôn Hỏa Cổn) đang đối địch chém giết, lại phát hiện Hà Nan Quá và Lương Thương Tâm đối diện với chiếc kiệu kia, thần sắc của bọn họ giống như một người đang ăn tượng thần, còn một người đang điên cuồng nuốt vào một quyển điển tịch thật dày.

    Bọn họ đối mặt với chiếc kiệu yên yên tĩnh tĩnh, an an tĩnh tĩnh, bình bình tĩnh tĩnh kia, giống như đối diện với thiên quân vạn mã, vươn cổ đợi chém, đối diện với một miếu thờ nhiều lần xuất hiện dấu hiệu thần tiên.

    Thực ra Ôn Hỏa Cổn xem như tiêu sái.

    Khi hắn vẫn còn là con nít, không biết lửa là thứ gì, mới dùng tay chạm vào, kết quả bị đốt phỏng.

    Lúc thiếu niên, hắn không cẩn thận đùa với lửa, đốt trụi nhà của hắn, cũng khiến cho hắn trở thành cô nhi, vì vậy mới được Ôn Lạt Hà nhìn trúng, thu hắn làm đồ đệ, ép hắn ở trên núi tu luyện, dạy cho hắn kiếm pháp của lửa.

    Hắn thường tự ví là một cây nến bốc cháy, thực ra giống như một cây trúc trong lửa hai mặt chịu lực. Hắn một mặt tự thiêu, một mặt nổ ra đốm lửa, một mặt hóa thành tro bụi trong ánh lửa này.

    Đây cũng là số mệnh của Ôn Hỏa Cổn.

    Mỗi người đều có số mệnh của chính hắn, bao gồm có thể không tin và không biết số mệnh của mình.

    Chiếc kiệu này vẫn không có động tĩnh.

    Dưới tình hình như thế, người ở bên trong vẫn hoàn toàn không có động tĩnh, nếu không phải trong kiệu vốn không có người, chính là bên trong căn bản không phải người.

    Ôn Hỏa Cổn còn gấp hơn Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá, hắn sợ mình thủ không nổi nữa.

    Hắn đã sắp chống đỡ không nổi.

    Ngay lúc này, Lương Thương Tâm và Hà Nan Quá đột nhiên có hành động.

    Bọn họ đột ngột thay đổi phương hướng.

    Vốn là một trái một phải giáp công chiếc kiệu, hiện giờ lại biến thành một trước một sau, khiến người trong kiệu trước sau thụ địch.

    Biến chuyển này cực nhanh.

    Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Lương Ma Hà Quái thực hiện biến đổi và ứng phó như vậy. Ôn Hỏa Cổn dù sao cũng cách xa một khoảng với chiếc kiệu, vì vậy không thể cảm ứng được.

    Sau đó Hà Nan Quá cùng Lương Thương Tâm cùng nhau công kích.

    Hà Nan Quá vung kiếm, kiếm phát ra một tiếng rên rỉ động lòng người, cũng với ánh bạc chợt lóe lên.

    Ánh bạc này lại không trực tiếp tấn công vào trong kiệu, mà là móc về phía một quả cầu lửa đang bốc cháy hừng hực trên đường.

    Cầu lửa bay lên, bắn về phía chiếc kiệu xanh lá, sau một tiếng “rầm” đụng vào kiệu xanh lá, nổ tung ra, ngọn lửa lập tức đốt cháy chiếc kiệu, trước trước sau sau kể cả rèm vải đều dính lửa. Còn mảnh vụn ánh bạc lại biến ảo muôn vàn, bắn vào trong kiệu.

    Đó là “băng” .

    “Băng kiếm”, cũng là “kiếm băng”.

    Một chiêu này của hắn là “nước lửa giáp công”.

    Kiếm khí của hắn là băng giá, nhưng lại hất lên ngọn lửa. Hắn dùng hỏa công bức người trong kiệu ra ngoài, lại dùng “mũi băng” giết chết.

    Hắn toàn lực tấn công, bởi vì hắn không có lo lắng về sau, Lương Thương Tâm nhất định sẽ lược trận giúp hắn.

    Kiệu xanh lá đã dính lửa, giống như ngọn lửa màu vàng lượn quanh một con rồng màu xanh.

    “Kiếm băng” đã như mưa tuyết đánh vào trong kiệu.

    Nếu người trong kiệu không kịp thời ra ngoài, vậy thì chết chắc.

    Một tiếng “bùng” vang lên, một vật từ sau kiệu bắn ra ngoài.

    Ai cũng muốn sống.

    Lửa đang cháy, vệt kiếm giết người, người trong kiệu cuối cùng vẫn không nhịn được.

    Hà Nan Quá đã cười.

    Hắn muốn người trong kiệu không nhịn được, hắn muốn bức người trong kiệu ra ngoài.

    Rắn xuất động, dù sao cũng dễ đối phó hơn rắn ẩn nấp trong hang.

    Hắn muốn ở trước kiệu phát động thế công, khiến người trong kiệu từ phía sau lao ra, bởi vì hắn biết kiếm nhanh và thương tâm người của Lương Thương Tâm nhất định đang trông chừng và chờ đợi.

    Chỉ cần Thích Thiếu Thương vừa lướt ra khỏi kiệu, nhất định sẽ chết.

    Cái bóng kia vừa lướt ra khỏi kiệu, lập tức gặp phải kiếm của Lương Thương Tâm.

    Lương Thương Tâm kiếm nhanh.

    Trong nháy mắt cái bóng kia ít nhất đã trúng phải mười mấy hai chục kiếm.

    Đến một kiếm cuối cùng, cái bóng kia đã bị một kiếm xuyên tim, xâu ở trên mũi kiếm. Lúc này Lương Thương Tâm mới có thể hơi ngừng lại, dừng tay một chút. Hắn xuất kiếm cực nhanh, một khi ra tay ngay cả hắn cũng không khống chế được, sau hai ba mươi chiêu mới có thể miễn cưỡng dừng lại.

    Khi hắn có thể dừng lại, cái bóng kia đã sớm bị bảy tám kiếm xuyên tim, người cũng bị chém thành mảnh vụn.

    Thế nhưng, đó không phải là người.

    Không phải người thì là gì?

    Đó chỉ là một cái bóng.

    Cái bóng?

    Không có người, chỉ có cái bóng?

    Chẳng lẽ “cái bóng” lại tự động từ trong kiệu bay ra để Lương Thương Tâm thử kiếm?

    Cái bóng lướt ra, Hà Nan Quá trong lòng đang thở phào, nhìn thấy kiếm nhanh của Lương Thương Tâm đã đâm trúng cái bóng, tâm lý càng vui mừng, đột nhiên trong kiệu vang lên một tiếng “cách”.

    Sau đó ánh sáng đen và ánh sáng trắng chợt lóe lên.

    Lúc này Hà Nan Quá đột nhiên tâm niệm vừa động.

    Hắn nhớ tới một chuyện.

    Hắn nhớ tới một người.

    Chiếc kiệu như vậy, loại thủ pháp đối địch này, chẳng lẽ người trong kiệu là…

    Hắn còn chưa kịp nghĩ tiếp, thậm chí cũng chưa kịp phản ứng, ngực của hắn đã tê rần, đau nhói.

    Nụ cười của hắn khựng lại trên mặt.

    Sau đó, hắn nhìn thấy ngực sườn trái phải của mình cắm hai mũi tên, cán tên còn đang rung động.

    Hai mũi tên, một đen một trắng, trên cán tên phân biệt khắc chữ “Tình” và “Nhân”, thân tên đã chui vào trong lồng ngực của hắn, đau vào tim phổi, nhưng nhất thời lại không tắt thở.

    Đến lúc này, hắn chỉ có thể kêu thảm một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Ngươi… ngươi là…

    Chợt nghe người trong kiệu lạnh lùng nói:
    - Ngươi giết người chậm, ta sẽ để cho ngươi chết không thoải mái.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alextpham@yahoo.com,aolong,bactruy75,caohoang123,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,netwalker,nguyentanphat301288,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,scalevnn,stn663,ThanhHoai,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 9 – Áo múa của sát thủ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đau.

    Hà Nan Quá nhìn ngực mình bị hai mũi tên bắn trúng, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, vô cùng khó chịu.

    Đau, hơn nữa còn sợ.

    Lực lượng của hai mũi tên kia vừa vặn khiến cho sức chiến đấu của hắn hoàn toàn biến mất, nhưng nhất thời lại không khiến cho hắn mất mạng.

    Đau, nhưng nhất thời không chết được.

    Hắn biết đó là tên gì.

    “Tình Nhân tiễn”.

    Loại tên này mỗi lần phát ra đều là một đôi một cặp, một đen một trắng, khi thành công thì hai mũi đều trúng mục tiêu, khi thất bại thì hai mũi đều trật, giống như tình nhân gần kề bên nhau, làm bạn gắn bó.

    Người có thể phát ra loại tên này nhất định là cao thủ ám khí.

    Loại tên này một khi phát ra cũng rất ít khi thất thủ.

    Mà người phát ra tên này, gần như từ trước đến giờ chưa từng thất thủ.

    Do đó trong nháy mắt này, Hà Nan Quá chẳng những cảm thấy đau, hơn nữa còn tuyệt vọng.

    Hắn không ngờ người trong kiệu lại là tên sát tinh này.

    Hắn cũng không ngờ kiếm băng lửa khói của hắn chẳng những không bức ra được nhân vật đáng sợ này, lại khiến cho hắn nhất thời sơ suất, bị đối phương thừa cơ hội.

    Hắn càng không ngờ mình sẽ thua ở đây, thua bởi tay người này.

    Đây đúng là đưa dê vào miệng cọp, đưa hung thủ đến nha môn.

    Hà Nan Quá ôm ngực, dùng kiếm chống xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời.

    Trong khoảnh khắc này, hắn lại cảm thấy ông trời đang trêu cợt hắn, thần linh đang đùa bỡn hắn.

    Hắn rất khó chịu.

    Lúc này hắn mới biết, hóa ra một khắc trước khi chết lại khổ cực như vậy, khó chịu như vậy.

    Hắn bắt đầu hối hận, trước kia không nên giết nhiều người như vậy, lại càng không nên giết người chậm như vậy.

    Hiện giờ hắn chỉ muốn chết nhanh một chút.

    Lương Thương Tâm kiếm nhanh.

    Kiếm múa nhanh đương nhiên có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng có vài chỗ xấu, ít nhất có một chỗ xấu là không thể nói dừng thì dừng.

    Khi phát hiện sự vật kia không phải là “người sống”, hắn đã đâm ra mười hai kiếm.

    Mười ba kiếm vừa qua, hắn phát hiện đồng liêu của mình ở trước kiệu bỗng nhiên trúng tên, người trong kiệu cũng lên tiếng nói chuyện.

    Trong nháy mắt này, Lương Thương Tâm không nghĩ gì cả.

    Hắn không dám suy nghĩ nhiều, chỉ sợ vừa suy nghĩ thì đấu chí sẽ sụt giảm.

    Nhất là hắn không dám nghĩ tới người trong kiệu là ai, một khi nghĩ thì sẽ sợ, một khi đã sợ thì sẽ mất đi dũng khí.

    Thử hỏi, không có dũng khí thì làm sao có thể thi triển ra kiếm nhanh.

    Kiếm muốn nhanh, phải có dũng khí và quyết tâm thẳng tiến không lùi.

    Vì vậy Lương Thương Tâm không quan tâm, cũng không lên tiếng. Hắn dùng một kiếm đâm thẳng vào kiệu xanh lá, kiếm chưa vào kiệu thì một kiếm đã chia thành bốn kiếm, bốn kiếm lại diễn hóa thành mười sáu kiếm, khi đâm vào trong kiệu lại biến thành sáu mươi bốn kiếm. Vô luận thế nào, bất kể ra sao, hắn đều quyết tâm phải đâm người trong kiệu thành trăm ngàn lỗ hổng rồi tính sau.

    Kiếm của hắn nhanh.

    Kiếm của hắn nhanh ở chỗ không cần nghĩ ngợi.

    Kiếm pháp không kịp suy nghĩ, còn nhanh hơn đầu óc chuyển động, ai có thể chống đỡ được?

    Kiếm chiêu của hắn hoàn toàn dựa vào phản ứng tự động, phản xạ tự nhiên. Nếu như kẻ địch nhìn thấy kiếm pháp của hắn rồi mới đánh trả, chống đỡ, vậy thì nhất định sẽ thua, cũng nhất định sẽ chết.

    Thế nhưng, lần này hắn mới phát ra kiếm thứ mười tám, trong lòng trầm xuống, đã biết mình nhất định sẽ thua.

    Bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện một chuyện.

    Kẻ địch không hề ở trong kiệu, ít nhất trong kiệu cũng không có người sống.

    Hiển nhiên lúc hắn phát ra kiếm thứ mười lăm đã có phát hiện, đến kiếm thứ mười tám đã sinh ra cảnh giác, nhưng phải đến kiếm thứ hai mươi ba mới có thể miễn cưỡng dừng lại thế công, muốn xoay người đối phó với kẻ địch xuất quỷ nhập thần không biết ở đâu (nhưng nhất định đã rời khỏi kiệu).

    Thế nhưng, lúc hắn phát ra kiếm thứ hai mươi mốt, dưới sườn đã đau.

    Một vật bắn vào sườn phải của hắn, xuyên qua sườn bay ra.

    Nói cách khác, vật kia đã xuyên qua tim của hắn, cũng xuyên qua thân thể hắn.

    Hắn đã bị ám khí xuyên tim, đâm qua cơ thể.

    Hắn muốn xoay người, nhưng đã không kịp.

    Có điều kiếm thế của hắn vẫn phát ra không thể dừng lại, ít nhất là không thể kịp thời thu thế.

    Lúc hắn phát ra kiếm thứ mười lăm đã có phát giác, đến kiếm thứ mười tám đã quyết định kiếm thứ hai mươi ba sẽ có thể thu kiếm, nhưng đến kiếm thứ hai mươi mốt lại bị một vật sắc bắn thủng tim, khiến cho kiếm chiêu của hắn không thể khống chế, thu về, ngược lại còn đâm ra một kiếm lại một kiếm, đến kiếm thứ hai mươi sáu hắn mới cảm giác được đau đớn, đến kiếm thứ hai mươi chín kiếm của hắn mới bắt đầu chậm lại, đến kiếm thứ ba mươi lăm kiếm chiêu của hắn đã hết sức chậm chạp, nhưng hắn vẫn không thể thu lại kiếm thế, vẫn một chiêu lại một chiêu, một kiếm lại một kiếm, tiếp tục diễn luyện.

    Ai cũng thấy hắn đã lực bất tòng tâm, nhưng kiếm của hắn vẫn giống như một điệu múa, kiệt sức vẫn phải múa tiếp, hơn nữa ánh kiếm còn đan vào trước người hắn giống như một lớp áo múa.

    Áo múa của sát thủ.

    “Ám khí” là từ “cái bóng” bên kia bắn tới. Không biết thế nào, “người trong kiệu” đã lặng lẽ “lách” ra, dựa vào “cái bóng” kia. Lúc Lương Thương Tâm phát động công kích với chiếc kiệu, người này cũng phát ra ám khí.

    Ám khí này thành công xuyên qua tim Lương Thương Tâm.

    Tim của Lương Thương Tâm đã thương.

    Tim của Lương Thương Tâm rất đau.

    Hắn múa kiếm đến kiếm thứ ba mươi hai, lực đã hết, lúc này mới có thể dừng lại, ôm tim, hét lên thảm thiết:
    - Ngươi… Vô Tình?

    Chỉ thấy một thanh niên áo xanh ngồi thẳng ở bên cạnh “cái bóng”, một tay ôm bụng, mày kiếm nhíu chặt, giống như đang chịu đựng một loại đau đớn kỳ diệu, giọng điệu lại rất bình thản:
    - Nếu như ngươi không giết ba người kia, ta sẽ không giết ngươi. Hiện giờ ngươi đã giết người, giết người thì đền mạng, ngươi hãy đền mạng đi!

    Lương Thương Tâm bất cam gào thét:
    - Người mà chúng ta muốn ám sát là Thích Thiếu Thương, tại sao ngươi lại ở đây? Rốt cuộc liên quan gì đến ngươi…Vô Tình, tên trời đánh ngươi, ta thành quỷ cũng…

    Đây là câu nói sau cùng của Lương Thương Tâm.

    Câu này hắn không thể nói xong, nghi vấn của hắn cũng không được giải đáp.

    Hắn đột nhiên tắt thở.

    Không ai có thể sống sót dưới tình huống tim bị xuyên qua tan vỡ, Lương Thương Tâm quen thương tâm người cũng không thể.

    Hắn đã chết, nhưng Vô Tình vẫn thấp giọng trả lời vấn đề này cho hắn:
    - Thành quỷ cũng không tha cho ta, đúng không? Vậy chờ ta cũng thành quỷ rồi hãy nói. Ta là bổ khoái, ngươi đã giết người, đương nhiên là liên quan đến ta. Huống hồ, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy tiếng sấm sao? Tiếng sấm đã thông báo cho các ngươi phải hạ thủ giết Thích Thiếu Thương, tiếng sấm kia cũng tố cáo với ta, muốn ta ở nơi này khiến các ngươi giết người đến mạng. Ngươi giết người nhanh, ta sẽ để cho ngươi chết nhanh; hắn giết người chậm, ta sẽ khiến hắn chết chậm.
    Y ấn vào bụng, giống như đè nén đau đớn gì đó, nói:
    - Ta luôn luôn rất công chính, sẽ cho người một công đạo.

    Lúc y nói những lời này, Lương Thương Tâm đã chết.

    Nhưng y vẫn đang nói chuyện, hơn nữa còn nói với thi thể của Lương Thương Tâm. Giống như, y tận mắt nhìn thấy Lương Thương Tâm mặc dù đã chết, nhưng linh hồn vẫn còn chưa bay đi, y đang nói chuyện với hồn phách của Lương Thương Tâm.

    Thế nhưng những lời y nói, ít nhất có một người chắc chắn nghe được.

    Đây là một người giống như ánh lửa hừng hực.

    Hắn đang giết đến hăng máu, giết đến bốc lửa.

    “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alextpham@yahoo.com,aolong,bactruy75,caohoang123,glook,Golliah,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,Miên Lý Tàng Châm,netwalker,nguyentanphat301288,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,stn663,ThanhHoai,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 10 – Sát thủ không nơi nương tựa

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Sau một tiếng “ầm”, tia chớp làm nổi lên sấm sét.

    Theo gió mây quay cuồng, một trận sấm chớp mưa bão đã đến gần, bao trùm mặt đất.

    Ôn Hỏa Cổn chợt phát hiện, hắn chỉ còn lại một mình. Sư đệ, đồng liêu và chiến hữu của hắn, không phải bị trọng thương thì đã chết đi, nếu không thì cũng hoàn toàn không xuất hiện như ước hẹn.

    Hiện giờ hắn chỉ một thân một mình.

    Một người một kiếm, đơn độc tác chiến.

    Cảm giác cô độc này khiến hắn vô cùng sợ hãi. Lại vì sự sợ hãi này chỉ có thể đối diện, không thể trốn tránh, càng khiến cho hắn có một loại cảm giác anh hùng như đang dựa sông chống đỡ, chiến trời đấu đất, cả người bị thiêu đốt bởi một cảm giác bi tráng.

    Kiếm của hắn nghênh đón kẻ địch, vào lúc trời đất u ám, không chỉ đâm ra kiếm quầng và kiếm khí, còn bức ra tia lửa và ánh lửa.

    Đó là ngũ muội chân hỏa, cũng là ngọn lửa sinh mệnh của hắn.

    Hắn một mặt giao chiến với Chu Đại Khối Nhi, một mặt còn sát thương hai tên đệ tử của Phong Vũ lâu. Trông thấy kẻ địch càng ngày càng mạnh mẽ, thế công càng ngày càng mãnh liệt, hắn đột nhiên rít lên một tiếng.

    Một tay hắn giơ kiếm, hướng lên trời.

    Những người vây công hắn đều kinh hãi. Chu Đại Khối Nhi vừa giơ tay lên, những cao thủ, đệ tử xông đến chỉ bao vây Ôn Hỏa Cổn, đằng đằng sát khí, mài tay lau gươm, nhưng lại không dám tùy tiện tấn công.

    Chợt nghe Ôn Hỏa Cổn nhìn lên trời gào thét:
    - Trời muốn ta chết! Bát Lôi Tử Đệ, các ngươi đang ở đâu? Lũ rùa khốn kiếp, La lão yêu, ngươi chết ở đâu rồi!

    Có lẽ Ôn Hỏa Cổn từng nghe nói đến truyền thuyết, nhiều năm trước trong trận chiến Tam Hợp lâu, Quan Thất bị sét đánh mà không chết, ngược lại chỉ trời quát hỏi; cũng từng nghe nói nhiều tháng trước tại nhà cũ của Tư Mã Ôn Công, Quan Mộc Đán một mình chiến đấu với quần hùng, chợt bị thiên lôi đánh trúng, hình tiêu ảnh diệt, trước đó vẫn cất giọng hỏi trời, oán trời, trách trời, mắng trời, so trời, hét trời. Hiện giờ hắn đơn độc quyết chiến, lấy ít đánh nhiều, trong trời đất tịch mịch, không màng sống chết, cũng khó tránh khỏi sinh ra loại chí khí hào tình này.

    Mặc dù có khí khái hào hùng, nhưng về khí thế đương nhiên không thể so với chiến thần Quan Thất.

    Chợt nghe bầu trời vang lên một trận tiếng sấm cuồn cuộn, lại “đùng” một tiếng, ánh chớp chiếu rọi khắp cả đường lớn. Kiếm của Ôn Hỏa Cổn chỉ lên trời, dường như đã hấp dẫn một tia sét lạnh, lóe lên những tia lửa màu lam, phát ra tiếng rung loẹt xoẹt. Giống như trên thân kiếm và mũi kiếm có vài con rắn bạc nhỏ như tơ nhện đang nhanh chóng lượn quanh, khiến thanh kiếm lửa này không ngừng rung động.

    Chu Đại Khối Nhi đứng phía trước mọi người, tay của hắn giơ lên trời vẫn không hạ xuống. Cánh tay này của hắn không hạ xuống, đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không ai dám tùy tiện công kích, bởi vì ai cũng biết tên to con này là chiến tướng có khả năng gánh vác nhất trong Phong Vũ lâu và Tượng Tị tháp.

    Chu Đại Khối Nhi nhìn đường dài u ám, gió bay mây cuốn, nhìn cả đường lớn đều vây quanh một người giống như một đoàn khói lửa chiến tranh, trong mắt lại hiện lên vẻ đồng tình.

    - Đầu hàng đi. Bây giờ ngươi còn có thể lựa chọn, chúng ta sẽ không dùng tư hình, chỉ giao ngươi cho nha môn chờ xử lý, thế nào?

    Ôn Hỏa Cổn cười.

    Hắn cười lên giống như bốc cháy.

    Lúc hắn cười như vậy hết sức hào kiệt, cũng hết sức đoạn tuyệt.

    - Các ngươi muốn giao ta cho tên sát thủ được xưng là bổ khoái kia? Có bản lĩnh thì giết ta trước đi!

    Chu Đại Khối Nhi lắc đầu, thở dài. Hắn luôn luôn dũng mãnh thiện chiến, nhưng thực ra cũng không hiếu chiến.

    - Không cần đánh được không? Chiến hữu của ngươi đều đã chết rồi.

    Ôn Hỏa Cổn không nghe được câu này còn tốt, vừa nghe xong toàn thân liền run lên lách cách, giống như quá đau khổ, đau khổ đến mức tựa như ngũ tạng đều thiêu đốt. Hắn hét lên:
    - Tất cả đã chết rồi, đi rồi, không đến rồi. Một mình ta giết hết các ngươi!

    Sau đó hắn gào lên trong tiếng sấm ầm ầm:
    - Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương, con rùa khốn kiếp ngươi trốn ở đâu, mau cút ra đây, quyết một trận tử chiến với ta!

    Hắn vừa gào thét, vừa dùng một kiếm đâm về phía Chu Đại Khối Nhi, một kiếm này nhanh và mạnh.

    Chu Đại Khối Nhi ngửa đầu, tránh khỏi một kiếm này của hắn.

    Ôn Hỏa Cổn lại tiến tới một bước, lại dùng một kiếm đâm nhanh về phía Chu Đại Khối Nhi, một kiếm này càng nhanh càng mạnh.

    Chu Đại Khối Nhi đưa đao lớn xuống, dùng mặt đao ngăn cản nhát đâm này của hắn.

    Một kiếm này đâm vào trên sống đao, lại nghe mấy tiếng “xoẹt xoẹt”, một dòng điện hóa thành vô số con rắn nhỏ lóe lên lượn quanh, khiến cho tay của Chu Đại Khối Nhi run lên, toàn thân cũng run lên giống như bị điện giật. Tuy hắn dũng mãnh kiên cường nhưng cũng phải kêu lên một tiếng, lui lại mấy bước, nhất thời nửa người mất cảm giác, không thể chủ động công kích.

    Một kiếm này của Ôn Hỏa Cổn chẳng những ẩn chứa kiếm khí, còn phát ra chân hỏa, cũng bắn ra uy lực sấm sét trong trời đất. Chu Đại Khối Nhi giống như bị điện giật một chút, nhất thời nửa người tê dại, không thể đánh trả.
    Hắn có mình đồng da sắt, cũng không thể chịu được uy lực một kiếm lôi đình này.

    Ôn Hỏa Cổn dùng một kiếm chấn nhiếp Chu Đại Khối Nhi, toàn thân đột nhiên hóa thành một ngọn lửa, cũng không lập tức truy kích Chu Đại Khối Nhi, ngược lại liên tục giết chết hai người ở góc tây bắc, ánh kiếm thêm lửa nhanh chóng bay cuộn tới phía sau chiếc kiệu xanh lá kia.

    Người đang ngồi phía sau kiệu xanh lá chính là danh bổ Vô Tình.

    Ôn Hỏa Cổn đối mặt với Vô Tình, lạnh lùng nói:
    - Tại sao lại giết huynh đệ của ta?

    Lời còn chưa dứt liền phát ra một kiếm.

    Ánh kiếm vừa lên, ngọn lửa xuất hiện.

    Đây mới là “lửa của kiếm”, kiếm lửa.

    Hắn đã nhìn chuẩn, cũng đã nhắm chuẩn.

    Hắn muốn giết chết kẻ đứng đầu danh bổ này, hỏa thiêu Vô Tình.

    Cho dù không giết được Thích Thiếu Thương, nếu có thể giết chết Vô Tình cũng đủ để nổi danh thiên hạ.

    Kiếm của hắn cộng thêm ngọn lửa, quầng kiếm dài ra đến hơn gấp ba.

    Thế nhưng Vô Tình chỉ giơ tay lên, sau một tiếng “vèo” bắn ra một vật.

    Kiếm của Ôn Hỏa Cổn có nhanh, cũng không nhanh hơn ám khí.

    Ám khí kia lại không phải tấn công thẳng vào hắn.

    Nếu như ám khí bắn về phía hắn, hắn còn có thể né tránh, nhưng ám khí kia lại đánh vào trên kiếm của hắn.

    Theo một tiếng “ong”, tay hắn run lên, kiếm trong tay gần như rơi xuống.

    Hắn trầm cổ tay, năm ngón tay xiết chặt, lúc này mới giữ được kiếm. Lại nghe Vô Tình lạnh nhạt nói:
    - Bọn hắn giết người, ta giết bọn hắn.

    Ôn Hỏa Cổn quát lên:
    - Ta cũng giết người, ngươi có bản lĩnh thì tới đây giết ta!

    Một tiếng “bộp” vang lên, lại một vật đánh trúng thân kiếm của hắn. Tay hắn run lên, một lần nữa gần như cầm kiếm không nổi.

    Chỉ nghe Vô Tình lạnh lùng nói:
    - Ngươi cũng đã giết người, ta đương nhiên muốn giết ngươi.

    Ôn Hỏa Cổn gầm lên:
    - Chỉ ngươi có thể giết người, người khác không thể giết ngươi sao?

    Lại một tiếng “bộp”, thêm một ám khí đánh trúng mũi kiếm của hắn. Nhất thời thanh kiếm trong tay Ôn Hỏa Cổn khói lửa tan biến, ánh lửa chỉ còn thoi thóp.

    Vô Tình vẫn lạnh lùng nói:
    - Ta giết người là vì trừng trị kẻ giết người, nếu như ngươi có bản lĩnh thì có thể tới giết ta.

    Ôn Hỏa Cổn đã bị đối phương bức lui một lần rồi hai lần, hai lần rồi ba lần, điều này đã kích thích sát khí và nộ khí của hắn. Hắn hét lớn một tiếng, ngọn lửa trên thân kiếm một lần nữa bừng lên, mấy đóa hoa lửa lượn quanh thân kiếm, hừng hực bốc cháy, còn phát ra tiếng nổ lách tách.

    Mũi kiếm của hắn từ xa chỉ về phía Vô Tình:
    - Ngươi phóng ám khí cái gì, có gan thì quyết một trận tử chiến với ta!

    Vô Tình chau mày, quát lên:
    - Nói nhảm!

    Y vung tay lên, “xoẹt” một tiếng, lại đánh ra một vật.

    Toàn thân Ôn Hỏa Cổn đều bị chiến chí thiêu đốt, kiếm giơ ngang, vốn đã thủ thế đợi phát, đã sớm tập trung chú ý Vô Tình xuất thủ, cảnh giác đề phòng. Thế nhưng gặp phải ám khí này của Vô Tình, hắn vẫn rít lên quái dị, giậm chân một cái, trầm người nhảy lên, tay chân luống cuống, chật vật vô cùng.

    Bởi vì ám khí này của Vô Tình nhìn như tùy ý phát động, thực ra lại vô cùng chớp nhoáng, trước tiên “phụp” một tiếng đánh vào trong đường phố, tiến thẳng đến nơi đặt chân của Ôn Hỏa Cổn, lại “vèo” một tiếng đột ngột chui ra, gần như xuyên qua chân của hắn.

    Tuy Ôn Hỏa Cổn co chân vọt lên cực nhanh, nhưng ám khí chỉ nhỏ bằng móng tay kia vẫn đuổi theo tấn công vào cổ họng hắn.

    Hắn vất vả lắm mới tránh khỏi một mũi ám khí này, đáp xuống bên ngoài mười một thước, nhưng đã mấy phen khổ sở, thầm nghĩ nguy hiểm. Hắn đang muốn lên tiếng mắng chửi, không ngờ một mũi ám khí khác lại xé gió bay tới.

    Mũi ám khí này hoàn toàn khác với lần trước.

    Lần trước thì ngoằn ngoèo, ám khí này lại trực tiếp.

    Lúc trước thì quanh co, lần này thì lại nhanh.

    Nhanh giống như tia chớp, nhanh đến mức không thể tưởng tượng.

    Nhanh đến chết người.

    Mũi ám khí này là một ngọn phi đao, bắn thẳng vào giữa người Ôn Hỏa Cổn.

    Ôn Hỏa Cổn kêu lên một tiếng, kịp thời/lập tức/đồng thời lui nhanh/ lánh nhanh /chắn kiếm ngăn cản mũi ám khí này.

    Một tiếng “đinh” vang lên, mũi ám khí (phi đao) kia chợt bay ra ngoài.

    Ôn Hỏa Cổn cũng thật sự gặp khó không ngã, càng đánh càng hăng, dũng mãnh thiện chiến. Hắn vừa đánh văng phi đao, lại cúi người muốn lao về phía Vô Tình.

    Hắn không sợ, hắn không chùn, hắn nhất định phải giết chết Vô Tình.

    Hôm nay cho dù phải chết, hắn cũng nhất định phải kéo theo một cao thủ võ lâm, danh nhân giang hồ chết chung với mình.

    Dù sao hắn cũng nên liều mạng, cũng phải liều mạng.

    Dưới cái nhìn của bất cứ người nào, hắn là một kẻ dũng mãnh gan dạ. Nhưng trong mắt của Vô Tình, hắn lại là một kẻ không nơi nương tựa.

    Y vẫy tay một cái, lại phát ra một mũi ám khí.

    Dường như còn mang theo một tiếng thở dài.

    Đây là một cái “nguyên bảo lưu tinh”.

    Nguyên bảo lưu tinh là một lưu tinh chùy lớn như một cục nguyên bảo, không dây xích, nhiều gai, nhiều cạnh, làm bằng sắt, trọng lượng nặng. Lúc phát ra nếu mượn lực xoay vòng của cổ tay, cho dù gặp phải binh khí sắc bén ngăn cản, cũng có thể bay xéo bắn thương người khác, góc độ nằm ngoài dự đoán của mọi người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 18-04-2015 lúc 15:54.

    ---QC---


  10. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alextpham@yahoo.com,aolong,bactruy75,glook,Golliah,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,kivzh7,laughing,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,lybietcau,Miên Lý Tàng Châm,netwalker,nguyentanphat301288,nuibaden,o_xhvn,quânkhuthủđô,scalevnn,stn663,ThanhHoai,thanhviet170906,thuannguyenle,Tiếu hồng trần,Tieu Lan,tommilanista,tuyetam,vuphong5182,xhydro,Đơn bước,
Trang 2 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status