Phiêu bạt
Buổi dại khờ
Ta đã trao nhau một chùm hoa
Không bao giờ nở.
Mùa xuân qua đi,
Mùa hạ cũng qua,
Năm tháng đỏ ở trong lòng nỗi nhớ.
Anh chẳng thể ngờ
Em,
Xưa đã nở bằng tất cả lặng im.
Rồi giữa mênh mông,
Tàn theo những mùa chim di trú.
Trong anh hôm nay,
Những sắc hoàng hôn cũ
Run theo tiếng ve cuối cùng
Phủ lấp
Mọi ngả thanh xuân.
Nc,e!