TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 24 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 14222324252634 ... CuốiCuối
Kết quả 116 đến 120 của 177

Chủ đề: Ngai vàng của Hoàng Đế - chocaiquan

  1. #116
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 115
    Trao đổi và tính toán



    Trong lúc tình hình dầu sôi lửa bỏng trên khán đài và gà nhà của mình đang bị thương nặng, nhóm của Adan như có gai đâm vào mông, đến ngồi yên còn chả được nữa là tự nhiên có một thằng khốn nhảy ra chém gió phần phật. Toàn bộ ánh mắt của đám học viên này đều tập trung lên người Hoàng, thái độ hời hợt tưng tửng của hắn thực sự khiến vài người muốn nổi điên, nhưng rất may là Adan đã kịp lên tiếng trước:

    - Cậu đến đây làm gì, còn định nói nhăng cuội gì nữa.

    Hoàng quay về phía phát ra tiếng nói, giả vờ nghiêng người rồi lúc lắc đầu qua lại một hồi, sau đó cố tình hỏi lại kiểu rất ngây thơ:

    - Anh tên là gì ấy nhỉ... Aden, Adin hay Adam gì đó đúng không?

    - Là ADAN.

    Adan thấy thằng này cố tình giả vờ thì vô cùng bực tức, rõ ràng là nó đã biết tên của mình từ lúc hai bên đụng mặt nhau trước đây rồi. Hoàng thì hoàn toàn không thèm để ý tới thái độ của Adan, hắn tiếp tục trêu ngươi đám học viên trước mặt rồi đột ngột hướng về anh ta hỏi:

    - Tôi có câu hỏi quan trọng đây, anh là người đứng đầu nhóm này hả?

    Câu hỏi này khá là làm khó Adan, thực ra nói vậy cũng không sai vì mọi việc đều bắt nguồn từ anh ta mà ra, nhưng chỗ này vẫn còn Leon với danh nghĩa là trợ giảng, ít nhiều gì cũng khá lằng nhằng. Adan hơi ngập ngừng quay một vòng ra ý hỏi, cuối cùng thấy Leon gật đầu thì mới lớn tiếng đáp:

    - Đúng, có việc gì thì cậu nói thẳng đi, đừng lòng vòng nữa.

    Hoàng thong thả chỉnh ghế ngồi đối diện trước mặt Adan, mắt mở to hết cỡ nhìn anh ta chằm chặp, má phập phồng lên xuống liên tục, đôi lúc còn liếm môi khiến Adan bất chợt nổi hết cả da gà lên, hắn làm trò như thế một lúc rồi từ từ nói:

    - Cũng chả có gì quan trọng, tôi chỉ muốn chúng ta làm một thỏa thuận nhỏ thôi, vì “gà” của các vị sắp thua tới nơi rồi.

    Hoàng vừa nói câu này xong thì đám học viên xung quanh hắn lập tức đứng hết cả dậy, tất cả đằng đằng sát khí như muốn lao vào lột da thằng này ngay tức khắc, đến cả Adan cũng tức tối định chửi một chặp. Phải biết là một trận thách đấu là thứ cực kỳ thiêng liêng, không nói đến thắng hay thua thì tư cách người tham gia là thứ quan trọng nhất, càng đừng nói tới mấy thứ nhảm nhí như “thỏa thuận” vớ vẩn kia, tuy vậy Hoàng lại nhanh chóng ngắt lời mấy người Adan:

    - Các vị cứ bình tĩnh đi đã, tôi chỉ nói sự thực thôi, không tin thì nhìn đi kìa, cậu nhóc Beck kia chả còn sức mà đấu nữa đâu.

    Quả thực tình hình lúc này đang cực kỳ bất lợi cho Beck, vết thương của cậu ta có vẻ đang nứt miệng và bắt đầu có máu chảy ri rỉ ra dưới lớp áo giáp, tuy còn chưa tới mức nguy hiểm tới tính mạng nhưng nó cũng đủ khiến Beck cực kỳ khổ sở, chỉ riêng việc di chuyển thôi cũng đau thấu xương chứ đừng nói tới chiến đấu bình thường. Phía ngược lại Ethas hoàn toàn khỏe mạnh, vũ khí đã lấy lại đầy đủ và đang đứng yên phòng thủ, rõ ràng là chỉ chờ tới hết giờ để chiến thắng bằng việc tính điểm mà thôi.

    Để tăng thêm tính thuyết phục, Hoàng liền giơ tay phải lên nắm chặt lại, cố tình để cho đám người Adan thấy, đây là tín hiệu tấn công mà hắn đã đặt ra từ trước, phòng khi không thể sử dụng được hệ thống truyền âm. Ethas nhanh chóng nhận lệnh và lao tới Beck, thực ra tốc độ của cậu ta chậm chạp tới đáng thương, nhưng với một đối thủ đang bị thương nặng thì như thế là quá đủ.

    Beck khổ sở cố rút thanh kiếm ngắn về phòng thủ nhưng lập tức bị Ethas dùng khiên gạt ra, sau đó còn ăn thêm một đòn nữa vào bụng, mặc dù Ethas chỉ dùng sống kiếm nhưng nó cũng khiến Beck ruột gan nhộn nhạo cả lên và cuối cùng kìm không được khạc ra một búng máu nhỏ, rõ ràng là chẳng còn cửa nào để đánh tiếp nữa.

    Chứng kiến cảnh này làm tim của mấy học viên này như muốn thắt lại, họ không thể chấp nhận sự thật là Beck sắp thua, nó chẳng khác gì nói đại diện của khoa Võ luận còn không thể thắng nổi một tên ngoại đạo tầm thường, nhục này có rửa mười đời cũng chẳng hết và chắc chắn những kẻ đầu têu sẽ bị liên đới đầu tiên. Nhất là Adan có thể tưởng tượng được chờ đón mình ở khoa sẽ là những thứ khủng khiếp như thế nào, thậm chí chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến anh ta bủn rủn tay chân rồi. Đúng lúc đó thì giọng nói của Hoàng lại vang lên, như một tiếng vọng ma quỷ truyền thẳng vào tai những người có đang có mặt:

    - Thế nào, các vị cũng hiểu được tình hình rồi đúng không, tôi chỉ là muốn hai bên dĩ hòa vi quý chứ đâu phải cái gì đó ghê tởm đâu nào.

    Giọng nói của Hoàng cực kỳ lễ độ, kết hợp với khuôn mặt tươi cười của hắn càng khiến người ta muốn phát điên lên, cứ như một con quỷ miệng đầy máu đang dụ dỗ những kẻ nhẹ dạ bán linh hồn vậy. Nhóm Adan nhìn nhau chẳng biết phải làm sao, bọn họ thừa hiểu hậu quả của việc thua trận nó sẽ là như thế nào, nhưng không ai dám đứng ra “đàm phán” với Hoàng cả, chưa nói tới việc đây là gian lận thì một chút lòng tự trọng của chiến binh còn sót lại không cho phép họ làm điều đó, nhưng nếu cứ như vậy mà thua thì mọi chuyện nó còn thảm hại hơn nhiều.

    Chính vì điều này mà mọi việc dần lâm vào thế bế tắc, cả Adan lẫn bất cứ học viên nào tại đây cũng không dám đứng ra nhận trách nhiệm, dù trận thách đấu này có thắng hay thua thì nó cũng chả khác gì một chứng cớ cho việc gian lận của họ. Adan không biết nhiều về Hoàng, nhưng ấn tượng đầu tiên của anh ta về hắn thì cực kỳ không tốt, đúng kiểu một con đỉa lươn lẹo hút máu người không nhả, có trời mới biết thằng này có giữ đúng lời hay không, hay thậm chí là hắn đang bốc phét lừa đảo thì đúng hơn.

    Tuy vậy việc Ethas nghe lời Hoàng thì là sự thật, có thể thấy rõ qua cách nói chuyện cũng như giao tiếp của hai người này, nhưng như thế vẫn chưa đủ để bảo đảm việc hắn nói sẽ cố tình để thua là đúng. Trong lúc mọi thứ đang lằng nhằng như vậy thì một giọng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí khó xử này:

    - Cậu thực sự sẽ bảo được Ethas thua một cuộc thách đấu sao?

    Người vừa lên tiếng là Leon, anh ta nãy giờ im lặng không can dự vào màn ồn ã này, chỉ khi thấy đám học viên của mình cứ đùn đẩy qua lại mới buộc phải ra mặt. Cũng giống như những người tai đây, việc thắng thua của Beck có ảnh hưởng rất lớn Leon, thậm chí trách nhiệm của vị trợ giảng đẹp trai này còn nặng nề nhất vì chính anh ta là người chọn Beck để ra thi đấu. Tất nhiên Leon biết tự cân nhắc được mất, anh ta không cứng nhắc tới mức biết thua chắc vẫn đâm đầu vào, nhưng đàm phán với Hoàng thì lại là chuyện khác, vì thằng khốn này cho người ta cảm giác không thể tin tưởng bất cứ thứ gì mà nó thổ ra được.

    Hoàng quay sang người vừa nói chuyện và phát hiện ra một anh chàng tóc vàng đẹp trai, nhờ tấm huy hiệu trên ngực mà hắn biết đây là trợ giảng của khoa Võ luận, hẳn là người có tiếng nói nhất trong đám này rồi. Nếu đối phương đã ở thứ bậc cao hơn hẳn mình thì không thể dùng thái độ bố láo như trước được, vì vậy Hoàng ngồi thẳng lại rồi chậm rãi trả lời:

    - Chúng tôi không quan trọng trận quyết đấu này, dù sao thì Ethas có thua cũng chẳng ai quan tâm nhưng ngược lại thì khác nhé, mà tôi nên xưng hô với thầy ra sao nhỉ?

    Điều Hoàng nói là sự thật, không nhất thiết cần phải thắng tất cả các trận thách đấu, với các đối thủ ở thế yếu thì cái quan trọng hơn là thái độ thể hiện như thế nào. Bản thân Ethas vốn đã chẳng phải là một chiến binh, cậu ta thiếu hẳn đi máu ăn thua và lòng tự tôn chiến thắng cao như bọn Adan, chỉ cần yên ổn thoát khỏi mấy thứ này là đã là đại phúc rồi, do đó Hoàng mới nắm chắc mà to mồm như thế. Leon nghe tên trước mặt nói xong thì suy nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh trả lời:

    - Cậu có thể gọi tôi là Leon, cứ cho là chúng tôi đồng ý với đề nghị kia đi thì cậu hẳn phải có yêu cầu gì đổi lại chứ?

    Hoàng khá bất ngờ vì không ngờ anh chàng đẹp trai này lại quyết định nhanh chóng ngoài dự định như vậy, tuy vậy hắn vẫn liệt kê ra những thứ mình muốn, bắt đầu từ việc xích mích có liên quan tới Helen:

    - Chắc thầy cũng biết vụ thách đấu này có liên quan tới giáo sư Helen rồi, sau này Ethas sẽ không đi chung với giáo sư Helen nữa, miễn cho mọi người khỏi hiểu lầm. Đổi lại thì mong là chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đôi bên không làm phiền tới nhau, tốt nhất là khỏi thấy mặt luôn.

    Đề nghị của Hoàng thực ra là kiểu “tất cả trở về như cũ” cực kỳ vô nghĩa, vốn hắn tạo ra cái vụ lùm xùm này chỉ thuần túy chỉ để phá hoại nên cũng chả quan tâm lắm. Ethas có gặp Helen bên ngoài hay không thì cậu ta vẫn sẽ mò đến nhà để giúp đỡ nghiên cứu, chung quy là chả có gì thay đổi, chẳng qua là phải kín đáo hơn mà thôi.

    Tư duy khùng điên của Hoàng tất nhiên là thứ mà mấy người ở thế giới này không hiểu được, do đó đến chính Leon cũng ngớ ra một lúc, vì cái đống điều kiện mà thằng này đưa ra nó quá bèo bọt, gần như chẳng có gì ghê gớm cả. Cuối cùng Leon đành phải hỏi lại một lần nữa, phòng trường hợp mình nghe lầm:

    - Chỉ có vậy thôi sao, cậu thực sự không yêu cầu gì thêm sao?

    - Đúng vậy, tôi là con người khiêm tốn mà, có gì lạ đâu.

    Hoàng mặt không đỏ thở không gấp thổ ra một câu cực kỳ khó ngửi, nhưng khuôn mặt của hắn lại vô cùng nghiêm túc cứ như đó là chuyện hiển nhiên vậy. Leon đúng là chẳng thấy có điểm gì bất lợi trong đề nghị này, hơn nữa thời gian không còn nhiều nên cuối cùng anh ta gật đầu chấp nhận:

    - Được rồi tôi đồng ý với cậu, nếu thực sự Ethas chịu thua thì từ nay về sau đám học viên này sẽ không bao giờ làm phiền gì tới hai người nữa.

    Leon nói ra câu này tương đương với việc thay mặt cả nhóm Adan đồng tình với đề nghị của Hoàng, trực tiếp đặt một chân vào việc gian lận thay đổi kết quả một trận thách đấu. Adan biến sắc hốt hoảng đứng lên định nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị Leon chặn lại:

    - Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này, mọi người đừng nói gì thêm nữa.

    Đến nước này thì đúng là chẳng thể thay đổi gì được, đám học viên do Adan cầm đầu đành im lặng chấp nhận, bọn họ chỉ còn biết quay sang trút giận vào tên khốn trước mắt bằng ánh mắt cực kỳ tức tối khó chịu chẳng thèm che dấu, nhưng chúng cũng chẳng Hoàng hoảng sợ được, hắn tươi cười đứng dậy bắt tay Leon nhiệt tình rồi nói:

    - Vậy có phải nhanh không, được rồi mọi người cứ ngồi đây chờ tin vui nhé, tôi cần phải ra hiệu cho thằng nhóc kia một chút.

    Hoàng nói xong thì lập tức đứng dậy chọn lon ton về phía sàn đấu, để lại sau lưng đám học viên đang cực kỳ điên tiết và một vị trợ giảng nhìn hắn bằng con mắt rất khó hiểu, rõ ràng là vụ này rồi sẽ chẳng kết thúc êm đẹp dễ dàng như vậy đâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,ComradeH,
  3. #117
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 116
    Chiến thắng của khoa Võ luận



    Sau khi đã bàn bạc xong với nhóm của Adan, Hoàng lững thững đi trở lại gần sàn đấu, lúc này Beck đang phải quỳ dưới đất ôm ngực thở phì phò như trâu, chưa kể do phải duy trì nguyên lực liên tục toàn thân cứ run lên từng hồi, tuy vậy cậu ta vẫn nắm chặt thanh kiếm ngắn trong tay, đôi mắt sắc lẻm nhìn về phía đối thủ không thả lỏng một chút nào. Mặc dù vậy cũng chả thay đổi được tình hình là Beck đã đuối sức lắm rồi, đấu được nữa hay không còn phải trông vào may mắn là chính.

    Ethas thì hoàn toàn ngược lại, tuy cậu ta có vài vết thương nhỏ nhưng nói chung là vẫn rất khỏe mạnh, lúc này đang cầm chắc vũ khí để chờ mệnh lệnh từ Hoàng. Chỉ cần nhìn qua cũng biết là cứ giữ thế này thì người thắng chắc chắn sẽ là Ethas, đến cả đám học viên khoa Võ luận cũng không còn hào hứng hò hét trợ lực cho gà nhà nữa, ai cũng ngồi ủ rũ chán nản như chính bản thân mình bị thua vậy, không khí của đám khán giả vì thế vô cùng ảm đạm.

    Hoàng kín đáo nói nhỏ vài câu với Ethas thông qua hệ thống truyền tin, chỉ thấy mắt cậu ta hơi giãn ra vì ngạc nhiên nhưng rất nhanh gật đầu đồng ý. Liền ngay sau đó, Ethas đang đứng yên chờ hết giờ đột nhiên lao thẳng lên tấn công, lần này khí thế cực kỳ hùng hổ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ luôn vậy.

    Beck tất nhiên là không đứng yên chờ ăn đòn, nhưng khi cậu ta vừa nhấc chân đứng lên thì bỗng thấy đau nhói ở ngực, tới mức phải loạng choạng lùi lại đầy khó nhọc, khoảng cách giữa hai người là không quá xa, do vậy quãng thời gian mà Beck còn đang phải vật lộn với vết thương thì đối thủ đã kịp lao tới rồi. Ethas lúc này đã quẳng luôn khiên đi, cầm kiếm bằng cả hai tay và chém thẳng một đòn xuống đầu đối thủ, Beck chỉ kịp giơ thanh kiếm ngắn lên cố gắng cản lại, nhưng do không có thế trụ vững nên cậu ta thậm chí còn bị đè cho phải khuỵu một chân xuống sàn đấu, rõ ràng là thể lực giữa hai bên đang có sự chênh lệch lớn.

    Thanh kiếm ngắn trong tay Beck lóe lên vài tia sáng yếu ớt đến thảm hại, nó như hòn đá cuội trước một cái xe lu đang đi tới, hoàn toàn không có sức phản kháng đáng kể nào. Ethas rất nhanh nhận thấy đối thủ đã yếu sức lắm rồi, vì vậy lật luôn thanh kiếm trên tay hất Beck ngược ra sau, đồng thời co chân đạp thẳng tới theo đà đang có. Đòn tấn công này tiếp tục trúng ngay vết thương cũ, làm Beck có cảm giác như có một cây búa tạ vừa đập thẳng vào phổi mình, cơn đau làm cặp mắt của cậu ta mờ đi trong thoáng chốc, và như thế là quá nguy hiểm khi đối thủ còn đang sờ sờ trước mặt chờ sẵn như vậy.

    Không lâu sau cú đá đầu tiên, Ethas đã nhanh nhẹn chống chân trụ xuống và bồi thêm một nhát nữa vào mạn sườn đang hở ra của đối thủ, hất Beck văng ra ngoài sàn đấu và lăn mấy vòng dưới mặt đất. Lúc này gần như cậu thanh niên tầm thường từ khoa Dược học đã lột xác, lao ầm ầm tới trước một cách đầy dũng mãnh, liên tục đàn áp không cho đối thủ một chút cơ hội trả đòn nào. Mặc dù Beck đã dùng hết sức bình sinh nén đau phòng thủ, nhưng chẳng hiểu sao Ethas vẫn rất nhanh nhìn ra những chỗ sơ hở của mình, cứ thế mà tấn công một cách không thương tiếc, chỉ trong chưa tới vài phút cậu ta đã bầm dập như một miếng giẻ rách, toàn thân gần như chả còn chỗ nào lành lặn cả, bất lực y như cá nằm trên thớt chờ bị làm thịt.

    Ethas có thể tung hoành như vậy tất nhiên đều là do Hoàng đứng dưới chỉ, đối với một con mồi đã kiệt sức và bị thương như Beck thì việc nhìn ra chuyển động của cậu ta là quá đơn giản, do đó hắn chả tốn mấy công sức để nhìn ra cả. Thực ra việc hành hạ trẻ con như thế này chẳng phải là hành động tốt đẹp gì, nhưng mà Hoàng lại đang muốn chọc tức mấy người bên phía Adan, đặc biệt là anh chàng trợ giảng đẹp trai Leon kia, do đó hắn tiếp tục ra lệnh cho Ethas:

    - Hạ vũ khí thấp xuống, quét ngang vào tay đối thủ mạnh hết sức cho tôi.

    Sau một hồi lâu ăn đòn thì Beck đã tả tơi lắm rồi, nhưng mọi việc vẫn chưa dừng ở đó khi Ethas lại một lần nữa hùng hục lao tới, tư thế như muốn chém xuống một lần nữa. Nhưng ngay khi Beck vừa giơ thanh kiếm ngắn lên đỡ đòn thì đối thủ đột ngột chuyển hướng, Ethas xoay tay lại rồi chuyển thành chém ngang khiến cậu ta không thể nào phản ứng kịp, thanh kiếm ngắn vì thế phải va chạm theo hướng hoàn toàn không có lợi cho Beck, kết quả là nó bị hất văng ra xa khỏi tay chủ, tình hình đã tệ giờ còn tệ hơn nữa.

    Ngay khi nhận thấy rằng mình đã mất vũ khí, Beck lập tức mọi chuyện thế là hỏng bét, quả nhiên Ethas không bỏ qua cơ hội này mà tấn công tới tấp, liên tục dồn đối thủ về phía góc khán đài, thế trận dần dần trở thành màn giã lần không thương tiếc từ một phía. Adan ở phía dưới chứng kiến cảnh này thì cũng không giữ được bình tĩnh, anh ta sôi máu nhìn về phía Hoàng vẫn đang đứng nhởn nhơ gần sàn đấu, miệng gầm gừ tức tối:

    - Thằng khốn đó không định giữ lời sao, hắn coi chúng ta biến thành lũ hề hết chắc.

    Không chỉ Adan mà số học viên còn lại cũng muốn phát điên lên, nếu không phải đang trong thách đấu thì dám đã có người lao lên xử lý Hoàng từ lâu rồi, chỉ riêng có Leon là vẫn bình tĩnh quan sát, nét mặt lanh tanh không biểu lộ một chút cảm xúc gì.

    Diễn biến của đám người Adan dĩ nhiên Hoàng đều thấy hết, hắn chỉ là cố tình cù nhây một chút để chọc giận bọn họ mà thôi, do đó sau khi thấy Ethas đã đánh rơi được vũ khí của Ethas, Hoàng liền chỉ dẫn mệnh lệnh cuối cùng:

    - Chuẩn bị đi, chúng ta kết thúc lần thách đấu này thôi.

    Ethas nhận lệnh rất nhanh và tiếp tục lao lên dồn ép đối thủ về phía góc võ đài, lúc này đám khán giả không thuộc khoa Võ luận lại quay sang cổ vũ cậu ta cực kỳ cuồng nhiệt, khác hẳn với thái độ hời hợt lúc nãy. Tuy là vẫn có mấy người trung lập nhưng chủ yếu vẫn là các phe đối lập với khoa Võ luận, mắt thấy đại diện của kẻ thù sắp thua tới nơi nên bọn họ cực kỳ phấn khích, liên tục hò hét trợ oai y như người nhà của mình đang thi đấu bên dưới vậy:

    - Đánh lên đi nhóc Khoáng thạch học, đập chết bọn Võ luận vô dụng đi.

    - Còn tưởng là thiên tài gì ghê gớm, hóa ra còn tầm thường hơn cả dân ngoại đạo nữa.

    - Chắc bình thường bọn chúng tập ăn với ngủ thôi, nhìn thằng nhóc Beck kìa, ngã với lăn lộn giỏi thế cơ mà.

    Trong khi đó đám học viên khoa Võ luận thì mặt ai cũng đỏ gay như đang ngậm nước sôi, vài người cố nắm chặt tay kiềm chế để không lao lên đập vỡ mồm những kẻ đang mỉa mai phía bên kia, rõ ràng tình hình dưới sàn đấu đang không có lợi với họ một chút nào, Beck đang có nguy cơ thua đến nơi rồi. Trận thách đấu này tất nhiên không thể đại diện cho cả khoa Võ luận, nhưng việc một người của bọn họ đánh còn thua cả học viên bình thường sẽ là vết nhơ cực lớn, ít nhất thì vài tháng tới ra đường đừng hòng mà ngẩng đầu lên nhìn đời được, vì vậy có thể hiểu áp lực lúc này khủng khiếp tới mức nào.

    Rất tiếc là những lời la hét cùng mỉa mai không đến được tai của Beck, cậu ta còn đang phải căng mình ra để chống đỡ các đòn tấn công từ đối thủ, nhưng một người đang bị thương lại còn tay không tấc sắt vốn dĩ đã chẳng có cơ hội nào cả. Ethas thì càng đánh càng hăng, đúng nghĩa là có bao nhiêu dồn nén nãy giờ bung ra hết, liên tục chém ngang dọc xoay đối thủ như chong chóng, tuy đòn thế cực kỳ vụng về nhưng lúc này thì cũng chả còn quan trọng gì nữa.

    Có điều mọi thứ trên đời này đều có sự bất ngờ, ngay lúc tưởng chừng như đã chiếm hoàn toàn lợi thế thì Ethas lại phạm một sai lầm rất trí mạng, say máu lao lên rất hớ hênh khi vung kiếm cao quá đầu, chưa kể động tác còn chậm chạp như một thằng đần độn. Beck tuy bị thương nhưng với một đòn tấn công như vậy thì không lý lại để trúng, cậu ta lộn người né được cú chém cực kỳ vụng về này, đồng thời cố gắng hết sức tung ra một đấm thẳng vào ngực trái của Ethas, để chí ít là làm chậm nhịp phản ứng của đối thủ.

    Và điều kỳ diệu đã xảy ra, cú đấm tưởng chừng như chẳng có gì nguy hiểm này đã đánh nghiêng cả người Ethas, khiến cậu ta đánh rơi kiếm ra khỏi tay và văng ngược ra phía sau như bị một cái xe tải nặng hàng tấn tông vào người. Tình huống xảy ra nhanh và bất ngờ tới mức cả khán giả lẫn giáo sư trọng tài Indra đều ngớ người ra, họ hoàn toàn không ngờ Beck tưởng chừng đã kiệt sức lại có thể tung đòn mạnh tới vậy.

    Cú đấm này thậm chí còn làm cho Ethas bị “trọng thương” phải ôm lấy ngực thở hồng hộc như sắp chết, nó nặng tới mức khiến cậu ta không thể đứng dậy nổi, vừa nhỏm người lên một chút đã kiệt sức ngã sóng soài ra phía trước. Ethas sau đó cúi đầu xuống như cực kỳ không cam lòng, rồi cuối cùng lớn tiếng hét lên:

    - Tôi đầu hàng.

    Diễn biến này quá bất ngờ, tình hình quay ngược một trăm tám mươi độ theo cái cách mà không ai ngờ tới. Toàn bộ khán đài ngay lập tức chùng xuống rồi im phăng phắc không một tiếng động, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao một đấu thủ đang chiếm lợi thế rõ ràng lại thua chóng vánh như vậy. Giáo sư Indra ngập lập tức thực hiện công việc của mình, ông cùng vài người nữa tiến ra đỡ cả Ethas lẫn Beck đứng dậy, hỏi han vài câu rồi cuối cùng gật đầu tuyên bố:

    - Trận thách đấu giữa Beck – Khoa võ luận và Ethas – Khoa Khoáng Thạch học đã có kết quả, tôi xin tuyên bố Beck là người chiến thắng lần này.

    Lời của giáo sư Indra vừa dứt thì toàn bộ sàn đấu như muốn vỡ tung vì những tiếng gào thét của đám học viên khoa Võ luận, bọn họ thực sự không thể tin những gì vừa diễn ra trước mặt mình, một kết quả thua đến chín phần mười đột nhiên đảo chiều chỉ trong chưa tới vài phút đồng hồ, tuy vài người vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng rất nhanh họ cũng bị dòng người đang mừng rỡ cuốn theo và chẳng quan tâm nữa. Những tiếng hò hét vang vọng khắp nơi trong sàn đấu, một vài học viên quá khích còn lao sang phía đối diện khiêu khích những kẻ vừa mỉa mai bọn họ, không khí cứ thế mà vừa hào hứng vừa nồng nặc mùi thù địch.

    Giáo sư Indra làm xong việc thì tiện thể đỡ Beck đi xuống sàn đấu, vì đúng là cậu ta đã bị thương nặng tới mức đến thở còn muốn khó khăn nữa. Miệng của Beck há hốc ra kinh ngạc, tới mức có thể nhét một con bò vào chắc còn dư, cậu ta liên tục xoa xoa bàn tay của mình, chắc đang cố nghĩ ra tại làm sao mà cú đấm kia lại có thể mạnh tới như vậy. Giáo sư Indra sau khi dìu Beck xuống sàn thì ngập ngừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là bỏ qua và thở dài quay lưng đi mất.

    Trong lúc đám khán giả là học viên bên khoa Võ luận còn đang phát cuồng la hét vì chiến thắng bất ngờ của Beck, thì Hoàng cũng lẳng lặng lên võ lẳng lặng dìu Ethas đi xuống. Nhóm của Adan thì hai mắt vẫn còn đang trợn ngược lên vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hoàng thì còn cố tình quay sang đưa tay làm động tác chào rất trào phúng, đồng thời làm khẩu hình hướng về phía bọn họ:

    - “Xong-việc-rồi-nhé”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,ComradeH,Tam Thiếu Gia,
  5. #118
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 117
    Kết thúc thách đấu



    Khuôn mặt của Hoàng lúc này là điển hình cho câu nói “tiểu nhân đắc chí”, hắn cố tình hướng về phía phía nhóm Adan cười đầy mỉa mai, sau đó còn đi qua bắt tay rối ríu thậm chí vỗ vai từng người một, mồm năm miệng mười lải nhải hệt như một tên tiếp thị dạo:

    - Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ.

    Adan và nhóm của anh ta bị chọc quê đến tím tái cả mặt, nhưng do đã lỡ cho tay vào bùn cùng thằng khốn này nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt không dám ý kiến gì. Bọn họ ai cũng tức tối muốn xì khói, chờ cho Hoàng đi khỏi thì cũng nhanh chóng giải tán, thái độ rõ ràng chẳng vui vẻ gì, không hề giống người vừa chiến thắng chút nào, thậm chí còn bỏ mặc luôn Beck đang bị trọng thương ngồi đó. Chỉ riêng có Leon là vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm như cũ, anh ta nhìn sang phía gà cưng do đích thân mình chọn giờ đang cực kỳ tả tơi, cảm giác như hơi có chút không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu bỏ đi.

    Hoàng chọc giận mấy người Adan xong thì quay lại chỗ Ethas, hắn kiểm tra qua thì thấy cậu ta không hề bị thương gì ghê gớm, quá lắm thì chỉ có trầy xước đôi chỗ mà thôi. Đòn tấn công cuối cùng của Beck nhìn thì rất mạnh nhưng hoàn toàn là diễn kịch, Ethas đến cả một vết bầm tím cũng chẳng có.

    Tuy vậy Hoàng vẫn cẩn thận ra lệnh cho Ethas phải đi cà nhắc ra vẻ khổ sở thật sự, hai người chào theo đúng nghi lễ với giáo sư Indra rồi bước từng bước một khó nhọc rời khỏi sàn đấu, giáng vẻ y hệt những kẻ thất trận lủi thủi trốn chạy, trái ngược hẳn với những màn ăn mừng vẫn đang tiếp diễn của đám học viên khoa Võ luận.

    Chỉ đến khi đã đi thật xa sàn đấu, không còn nghe những tiếng hò reo vọng lại nữa thì Hoàng mới ra hiệu cho Ethas đứng thẳng lên, hắn phủi tay vài cái rồi nói:

    - Tôi có lời khen đấy, hôm nay cậu làm tốt lắm.

    Thực ra Ethas cũng chả thích thú gì khi phải làm cái màn lừa đảo này, nhưng ít nhất thì mọi chuyện cũng đã kết thúc và bản thân vẫn còn nguyên vẹn sống sót trở ra. Do đó cậu ta cũng không quá phản ứng lại mấy trò khỉ của Hoàng, chỉ ậm ừ tỏ vẻ đồng ý rồi im lặng, không phải nghe chửi nữa đã là tốt lắm rồi.

    Hai người cứ thế quay trở về nhà mà không ghé qua chỗ Helen, Hoàng đặc biệt dặn dò Ethas vài điều, trong đó quan trọng nhất là không được đi cùng Helen nữa, hắn cũng bảo cậu ta nên bỏ luôn việc ghé qua khoa Nghiên cứu thực phẩm để chuyên tâm làm việc. Ethas nghe vậy thì cảm thấy hơi lạ, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì dạo này đúng là toàn cắm đầu với mấy thứ máy móc mới, chưa kể cậu ta cũng chả phải mặn mà gì lắm với lớp học kia nên gật đầu đồng ý luôn.

    Còn việc không được đi cùng giáo sư Helen thì Ethas cũng không có ý kiến, vốn trước giờ hai bọn họ chỉ gặp nhau ở chỗ ở của cô ta để cùng nhau nguyên cứu là chủ yếu, nếu không phải Hoàng cố tình làm trò khỉ mấy hôm trước thì bản thân bọn họ chắc cũng chả quan tâm. Mọi việc cứ thế được giải quyết rất nhanh, sau đó Hoàng khen Ethas thêm vài câu nữa rồi nhanh chóng rời đi, trận chiến dữ dội vừa rồi cứ thế mà khép lại đầy bất ngờ.

    Tuy vậy một trận thách đấu có tầm cỡ toàn như vậy không trôi qua êm đẹp như vậy, chỉ ngay trong buổi sáng hôm sau, tin tức của nó đã lan tràn tới mọi ngóc ngách, tới từng học viên lẫn các giáo sư đang có mặt. Đây chủ yếu là do số học viên từ khoa Võ luận đi khoe khoang khắp nơi, như kiểu chính bọn họ vừa làm nên chuyện gì đó kinh hồn lắm, bất chấp là Beck suýt chút nữa đã ngậm hành đầy mồm và thắng chật vật như khỉ đứt đuôi.

    Tên tuổi đối thủ của Beck là Ethas dĩ nhiên bị chôn vùi hoàn toàn, đi theo nó là cả lý do khởi đầu có liên quan tới Helen, mọi thứ của trận đấu này bị xoay vòng trở thành một màn chiến đấu vì danh dự của khoa Võ luận, và cuối cùng chính nghĩa tức là Beck đã chiến thắng. Khỏi cần nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của đám người Adan cùng Leon, chắc chắn họ cũng muốn chiến thắng của mình phải hoành tráng nhất có thể, như thế mới xóa hết đi mấy thứ không hay ho cả trước và trong trận đấu.

    Hoàng dĩ nhiên chẳng thèm quan tâm tới mấy biến động này, vì thậm chí là tên của hắn còn không được nhắc tới nữa. Lúc này Hoàng đang ở chỗ ông già Skad, thoải mái phơi nắng trên chiếc ghế dựa vừa trấn lột được, miệng nhai đồ ăn vặt bỏm bẻm, lười biếng tới mức đáng ganh tị. Quản lý trưởng thì vẫn như cũ đang cẩn thận chăm sóc mấy cây hoa đinh tử của mình, chả rõ Skad có đến xem trận đấu kia không vì thái độ vẫn y như thường lệ, nhưng hôm nay ông ta đột nhiên lại lên tiếng:

    - Ta không biết cậu làm cách nào nhưng gian lận kết quả cuối cùng tốt đấy.

    Hoàng đang nằm dài phơi nắng, nghe câu nói này của Skad thì giật bắn cả mình, đột ngột ngồi dậy nhìn về phía ông ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình nghĩ có thể đánh lừa được ai chứ, cuối cùng đành gật đầu thừa nhận:

    - Hóa ra vẫn không qua mắt được chú, mà nói vậy chẳng lẽ chú cũng có mặt ở đó sao?

    - Cũng không hẳn, chẳng qua là ta tò mò ghé qua ngay lúc cậu giở trò mà thôi.

    Skad vừa trả lời vừa cặm cụi xới đất cho đám hoa của mình, về phía Hoàng không nghĩ trò lừa đảo của mình lại bị lật tẩy nhanh như vậy, thành ra hơi xấu hổ không biết nói thế nào. Thực ra bản thân hắn cũng biết hành động của bản thân cũng không phải kín tới mức hoàn hảo, nhưng bị người quen lật tẩy thẳng mặt thế này đúng là cũng chả dễ chịu cho lắm. Ông già quản lý trưởng có vẻ khá hứng thú vấn đề này, vì thế tiếp tục lên tiếng:

    - Thực ra ta không có ý kiến gì về trò khỉ của cậu, nhưng lần sau thì cố gắng làm kín một chút, may cho cậu là giáo sư Indra cũng là người dễ tính đấy.

    Hoàng bị lột sạch mánh như vậy thì chẳng biết nói lại ra sao, ngượng ngùng gãi đầu tỏ vẻ không liên quan, tất nhiên hắn cũng thừa hiểu lúc sử dụng bốn lưỡi đao trên tay Ethas đã là rất kín rồi, nhưng đánh lừa người bình thường thì được chứ mấy giáo sư lão luyện như Indra thì đúng là rất khó. Có điều bọn họ cũng chỉ mới nghi ngờ vậy thôi, cộng thêm tình huống lúc đó là Ethas cố tình nhận thua thì có làm căng cũng chả để làm gì, vì kết quả rồi sẽ y nguyên như cũ.

    Tuy vậy những lời này của Skad càng khiến Hoàng tò mò hơn, hắn hoàn toàn không thể biết ông già trông rất tuềng toàng này thực sự lợi hại tới cỡ nào. Kiến thức của Hoàng về thế giới này so ra còn quá ít, số lượng nhân vật đình đám hắn tiếp xúc cũng không gọi là nhiều, chẳng thể biết được một ngày nào đó chính bản thân mình lại bị rơi vào tròng người khác. Tuy vậy thì lúc này Hoàng không suy nghĩ nhiều tới vậy, dù sao ở học viện thì làm gì đến mức phải chiến đấu sống chết như tại thành Roc, cùng lắm như vụ thách đấu vừa rồi thì người giơ đầu ra chịu chủ yếu vẫn là Ethas chứ không phải hắn.

    - À mà chú Skad này, chú là quản lý trưởng chắc biết anh chàng trợ giảng đẹp trai bên khoa Võ luận tên là Leon chứ?

    Hoàng đột nhiên nhớ tới người đã đứng ra nhận lời gian lận với mình – Leon, vị trợ giảng này đem lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc, không phải vì anh ta đẹp trai mà là thái độ quả quyết đến lạnh lùng. Đây cũng là nhân vật mà Hoàng thấy ngại nhất trong đám học viên kia, vụ thách đấu này kiểu gì cũng là cái đinh ghim sâu trong lòng bọn họ, tuy là đã nói hai bên không đụng chạm tới nhau nhưng thanh niên máu nóng thì không lường trước được gì cả.

    Skad nghe thấy Hoàng hỏi như vậy thì hơi nhướng mày lên, sau đó trầm ngâm một lúc rồi từ tốn trả lời:

    - Mấy năm nay ta lui về đây dưỡng già, chuyện trong học viện cũng không nắm được hết, thôi thì biết bao nhiêu nói bấy nhiêu nhé... Về trợ giảng Leon thì cậu ta được tuyển vào học viện mấy năm trước, thuộc lớp bổ sung ưu tú do đích thân hiệu trưởng Grandall chọn lựa, nói thế nào cho đúng nhỉ... ờ có thể cho là người văn võ toàn tài đi, kể cả võ thuật lẫn giảng dạy đều thuộc số đứng đầu, tương lai chắc chắn sẽ là một giáo sư giỏi.

    Ông già quản lý trưởng ngừng một lúc để cho Hoàng tiêu hóa hết đống thông tin vừa rồi, thủng thẳng nhấp ngụm trà rồi nói tiếp:

    - Leon cũng rất biết cách đối nhân xử thế, gần như từ lúc làm trợ giảng tới giờ chưa bị bất cứ điều tiếng nào cả, chưa kể đẹp trai như vậy cũng là vũ khí lợi hại đó, số nữ sinh hâm một cậu ta chắc đủ xếp hàng dài nửa khoa Võ luận cũng nên. Có điều Leon rất kín tiếng, bao nhiêu năm như vậy mà một tin đồn tình ái cũng không có, một chàng trai khá hoàn hảo đấy.

    Hoàng càng ngồi nghe càng cảm thấy bản thân mình so với anh chàng trợ giảng Leon đúng là chả khác gì rác hạng ba so với kim cương hạng nhất, chưa nói về ngoại hình thì trình độ, tính cách và thân phận trong học viên người ta đã hơn đứt hắn mười vạn tám nghìn dặm. Tuy chỉ tiếp xúc ngắn ngủi ở trận thách đấu, nhưng Hoàng cảm thấy Leon rất khó lường, co được duỗi được chứ không phải loại thư sinh cứng nhắc không biết thiệt hơn, những người như vậy mới thực sự nguy hiểm.

    Vấn đề phiền phức nhất ở đây chính là việc Leon có phải là người hâm mộ nhiệt thành của Helen hay không, tuy anh ta cũng xuất hiện tại lần thách đấu nhưng đó có thể là đi theo để theo dõi gà nhà của mình. Hoàng không ngại việc đánh nhau, có điều nếu dính tới tình cảm thì nó cực kỳ phiền phức, vì thế hắn ngập ngừng một lúc rồi hỏi Skad:

    - Theo chú thì anh chàng Leon này có ẩn ý thầm kín nào với Helen không?

    - Ta thực sự không để ý lắm mấy chuyện như vậy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì hai người một nam một nữ đều vừa giỏi giang vừa đẹp đẽ như vậy kết đôi với nhau cũng là chuyện tốt đấy chứ?

    Ông già quản lý trưởng nói xong cố tình ngừng lại một chút để quan sát Hoàng, nhưng thấy khuôn mặt của hắn vẫn cực kỳ nghiêm túc thì hơi thở dài. Hai người trao đổi thêm mấy vấn đề khác, nhưng đến cuối cùng thì Hoàng vẫn chưa thể rõ được rốt cuộc Leon là người như thế nào, thế nên hắn đành phải từ biệt Skad để về suy nghĩ tiếp, trước khi chia tay, ông ta đột nhiên buông lại một câu:

    - Cậu nên để ý tới cảm nhận của người khác một chút, nhất là Helen, đừng có việc gì cũng tự mình quyết định chẳng hề quan tâm tới cô ta như vậy.

    Hoàng cám ơn lời khuyên này của Skad và cúi chào ra về, trong lòng hơi phân vân tự hỏi cảm nhận của Helen thì có liên quan quái gì tới bản thân mình, cả hai đơn giản chỉ là mối quan hệ hợp tác bình thường thôi chứ có đi xa hơn tí nào đâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  6. #119
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 118
    Khoa Võ luận kỳ lạ



    Sau khi rời khỏi nhà của Skad, Hoàng vẫn cảm thấy vấn đề liên quan tới khoa Võ luận và nhất là Leon là thứ gì đó mình không thể xem nhẹ được, do đó hắn quyết định phải tìm hiểu về nó cho chắc ăn. Những ngày sau đó Hoàng bắn đầu đi vòng quanh để nghe ngóng, cũng như xem xét thái độ của mọi người về lần thách đấu vừa rồi, rất may là nó đang là đề tài nóng hổi nhất học viện, chỗ nào cũng có đám đông bàn tán sôi nổi nên rất nhanh sao đó hắn đã có những thông tin cần thiết.

    Đầu tiên là khoa Võ luận chắc chắn rất tự hào với chiến thắng lần này, kể cả là học viên mới hay gạo cội thì đi tới đâu cũng khoe khoang nhặng cả lên, thậm chí là theo cách to mồm nhất có thể nữa. Về phần các giáo sư thì tất nhiên không mất tư cách như vậy, nhưng họ cũng phần nào hào hứng hơn trong khoảng thời gian này, nhất là ai đó nhắc tới chiến thắng của khoa ở chỗ đông người, thậm chí còn có tin đồn trong cuộc họp gần nhất thì giáo sư trưởng khoa Võ luận Khagat còn nổi hứng định mời cả học viện đi ăn mừng nữa.

    Một trận thách đấu của bọn học viên trẻ không phải là thứ gì ghê gớm, nó có ý nghĩa ở chỗ biểu trưng được sức mạnh của khoa Võ luận, cho thấy bọn họ xứng đáng là một trong trong những nơi quan trọng nhất tại học viện. Với đám thanh niên này thì đôi khi danh tiếng quan trọng hơn tất cả, thế nên cũng dễ hiểu tại sao bọn họ lại coi trọng chiến thắng này tới vậy.

    Chỉ có một điểm lạ lùng là tên tuổi của hai đấu thủ, nhất là người chiến thắng lại gần như không được nhắc tới, kiểu như một trận thách đấu cá nhân đã biến mất và chỉ còn lại kết quả là phần thắng thuộc về tập thể cả khoa Võ luận mà thôi. Tên tuổi của Ethas và đặc biệt là Beck được nhắc tới rất ít, kiểu như thoáng qua cho có lệ, điều này thực sự khá vô lý vì đáng lý Beck phải được lăng xê tới nóc mới đúng.

    Ngay cả bản thân Hoàng khi đi thu thập thông tin cũng cảm thấy không đúng, hắn suy nghĩ đủ mọi tình huống nhưng vẫn chẳng hiểu lý do tại sao người bên khoa Võ luận lại giấu tiệt tên của Beck đi như vậy, theo lý thì họ chả cần tranh công làm gì cả. Hoàng càng nghĩ càng thấy tò mò, do đó quyết định đi tìm Ethas rồi ra lệnh:

    - Sắp xếp thời gian đi, ngài mai cậu với tôi đi qua khoa Võ luận một chuyến.

    Ethas sau khi trở về từ cuộc thách đấu thì hoàn toàn chuyên tâm nguyên cứu cùng Helen, lúc này nghe Hoàng nói như vậy thì mặt lập tức trắng bệch không còn hột máu, run rẩy hỏi lại:

    - Anh... anh muốn qua đó làm gì nữa?

    Với cái bản tính khùng điên của Hoàng, cộng thêm tình hình lúc này đang cuồng nhiệt như vậy thì khỏi có trời mới biết thằng này lại tính bày trò gì nữa. Lần trước là ở lớp học của khoa Nghiên cứu thực phẩm thì còn là chỗ trung lập, chứ mò sang tận ổ của người ta mà phá thì kết quả khỏi cần nói cũng biết là chẳng hay ho gì đâu, Ethas rất muốn lên tiếng can ngăn nhưng ngay lập tức đã bị bịt mồm luôn:

    - Cậu không cần phải lo, tôi chỉ qua đó tham quan một chút thôi, sẽ không có phiền phức gì đâu.

    Lời này phát ra từ miệng của Hoàng đối với Ethas chả khác gì gió thoảng qua bãi cát, có ma mới tin là hắn đi chỉ với mục đích “tham quan”, có điều từ sau lần huấn luyện địa ngục để lên võ đài thách đấu thì Ethas sợ Hoàng còn hơn cả quái vật nữa, gan không đủ to để từ chối nên đành gật đầu đồng ý.

    Vậy là ngay buổi sáng hôm sau, Ethas bất đắc dĩ phải làm người dẫn đường, có điều trước khi đi Hoàng móc ra một bộ dụng cụ kỳ lạ và nói:

    - Cậu không thể cứ thế này mà đi được, cần phải sửa sang một chút.

    Hoàng nói xong thì cũng chẳng cần biết Ethas có đồng ý hay không, lập tức lấy đồ nghề ra và bới loạn lung tung trên đầu cậu ta, dù sao thì ở buổi thách đấu kia chắc hẳn có nhiều người đã nhớ mặt Ethas, đi lung tung như vậy cũng chẳng hay ho gì lắm, khá dễ dẫn đến hiểu lầm không cần thiết. Hoàng sửa lại mái tóc cho Ethas, kéo chúng xuống và che đi một phần khuôn mặt của cậu ta, về phần hắn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần một bộ tóc giả tự chế từ hệ thống là xong, dù sao bản thân cũng là nhân vật phụ ít người để ý.

    Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu tiến về khoa Võ luận, do là một trong những nơi lớn nhất học viện Ilumina nên vị trí của nó nằm ở chỗ cực kỳ dễ tìm, chỉ cần từ sảnh chính đi qua vài ốc đảo trung gian là sẽ thấy luôn. Đập vào mắt mọi người là một chiếc cổng chào tổ bổ, nó cao phải dễ gần hai mươi mét, làm hoàn toàn bởi đá tảng chồng lên lên nhau, ở giữa là hình con chim ưng tám cánh được chạm nổi sống động như thật, thậm chí đây còn là hình họa ma thuật nên tạo cảm giác là nó sắp bay vọt lên không trung nữa. Hoàng bị cái cổng này hớp hồn hoàn toàn, đúng là khí thế thật, chả trách mà người của khoa Võ luận ai cũng có thái độ tự tin tới cao ngạo như vậy.

    Những dòng người đông nghẹt liên tục ra vào thông qua chiếc cổng khổng lồ này, khác hẳn với không khí ảm đạm ở chỗ của Hoàng, hắn nhìn ngó một hồi rồi cũng bảo Ethas dẫn đường. Do là một khoa chủ lực nên Võ luận chiếm diện tích rất lớn, từng hạng mục chia ra thành nhiều khu khác nhau tùy theo nhu cầu của học viên, nguồn ngân sách nó nhận được hàng năm rất lớn, do đó quy mô cũng phải tương xứng mới được.

    Khác với những khoa khác có chia lớp dựa theo số năm học, khoa Võ luận chủ trương gom tất cả người lại một chỗ, toàn bộ giáo trình của bọn họ theo kiểu mở hoàn toàn, học viên có thể tùy chọn bất kỳ lớp nào mình thích mà không có cản trở gì, tiếp thu được bao nhiêu thì cứ tiếp thu. Tiêu chí của các giáo sư tại đây là võ thuật cần phải có tham chiếu cụ thể, thường thì những người tập võ luôn mang tâm lý tự cao nhất định, bằng cách để học viên mới học chung với các học viên cũ thì sự chênh lệch sẽ càng hiện rõ ra, từ đó kích thích tinh thần cầu tiến của họ hơn nữa.

    Tất nhiên cách này cũng bị chỉ trích rất nhiều, vì nó khiến tiến trình giảng dạy nhiều khi bị loạn cào cào cả lên, thứ tự các môn cũng như trình độ học viên đôi lúc rối tung rối mù rất phiền phức. Nhưng tất cả các giáo sư đứng đầu khoa Võ luận luôn tâm niệm là cứ va vào nhau là cách tiến bộ nhanh nhất, thành ra họ giữ cách giáo dục quái đản này suốt từ lúc bắt đầu tới giờ mặc xác bên ngoài có nói ra vào thế nào chăng nữa.

    Kể ra thì cách làm này vậy mà lại có lý, vì từng lứa học viên sau khi tốt nghiệp tại đây đều là những người cực kỳ giỏi thực chiến, gần như tốt nghiệp là có thể lao ngay ra trận địa nếu cần, nghĩ tới nghĩ lui thì đôi khi làm điên làm khùng nó lại thành công.

    Hoàng vừa đi vừa xoay đầu vòng vòng quan sát một cách đầy hứng thú, trước mặt hắn là hàng đoàn học viên di chuyển liên tục, ai cũng bọc giáp đầy người và lăm lăm vũ khí cực kỳ hoành tráng. Hầu hết các lớp học tại khoa Võ luận đều tổ chức ngoài trời, hình dáng thì gần giống những võ đài lộ thiên để tạo cảm giác cạnh tranh cho học viên. Từ lúc đi vào tới giờ Hoàng đã ít nhất năm lần thấy có vài học viên dính thứ gì đó màu đỏ đỏ trên người, còn không thì cũng là mấy vết chém hoặc vỡ nát ở áo giáp, nếu không chắc chắn đây còn đang trong địa phận của học viện Ilumina thì hắn đã sớm chuồn từ lâu rồi.

    Ethas thực ra cũng chỉ ghé qua khoa Võ luận vài ba lần nên đáng lý cậu ta cũng sẽ hào hứng ghê lắm, nhưng thấy Hoàng cứ hết ngó nghiêng lại xoay đầu vòng vòng hệt như một thằng ăn trộm định nhập nha thì không còn lòng dạ nào mà ngắm cảnh cả. Cả hai vì thế đi lòng vòng rất lâu, cuối cùng Ethas không nhịn nổi đành phải hỏi thẳng:

    - Này, rốt cuộc thì anh tính làm gì vậy?

    Hoàng quay lại hơi nhướng mày lên nhìn Ethas, sau đó tiếp tục đủng đỉnh tiến tới trước, kiếm lấy một chỗ ngồi cho cả hai rồi từ từ giải thích:

    - Cậu biết không, từ nãy tới giờ tôi tranh thủ nghe ngóng và nói chuyện qua loa với mấy học viên tại đây thì họ có vẻ tự hào vụ thách đấu kia ghê lắm đấy.

    Cái này rõ là nói thừa vì đây là vấn đề được bàn tán nhiều nhất mấy ngày qua, chưa kể chính đám học viên khoa Võ luật là những người chăm chỉ đi tuyên truyền nhất, vào tới tận ổ của người ta mà hỏi thì không toàn là lời tâng bốc mới lạ, trong lúc Ethas còn đang thắc mắc không hiểu thì Hoàng đã nói tiếp:

    - Chỉ có một điều kỳ khôi là khi nhắc tới cậu nhóc Beck hôm đó thì ai cũng lảng tránh cả, cứ như cậu ta không phải là người đem tới chiến thắng cho họ vậy.

    Đây chính là điều khiến Hoàng thắc mắc nhất khi đi thu thập tin tức, nó càng kỳ cục hơn nữa khi hắn trực tiếp đến khoa Võ luận này. Theo lý mà nói thì khi một học viên đem về thành tích vinh quang như vậy thì hiển nhiên phải được khen ngợi cực nhiều mới phải, nhưng những người mà Hoàng hỏi qua ai cũng có thái độ rất lãnh đạm, thậm chí là lảng tránh khi nói về Beck, cứ như cậu ta đã làm một cái gì đó cực kỳ nghiêm trọng vậy.

    Vụ gian lận ở lúc cuối cùng thì Hoàng khá chắc là chỉ có những người thực sự lão luyện mới có thể nhìn ra và nghi ngờ, nhưng kể cả có như vậy thì họ cũng đã không lên tiếp, vậy thì tại sao đám học viên này lại tỏ thái độ kỳ lạ thế được. Thực ra việc này vốn không có liên quan tới Hoàng, nhưng xét đi xét lại thì cứ cảm thấy nó cứ có cái gì đó không ổn vì vậy nên mới phải kéo Ethas đi cùng hôm nay, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

    - Chúng ta đến chỗ luyện tập tự do đi, lúc nãy có người nói với tôi từng thấy Beck ở đó.

    Cũng giống như các võ đường khác, khoa Võ luận đầu tư hẳn một khu vực rộng lớn làm nơi tập luyện cho các học viên. Nó được chia làm nhiều sàn đấu hoặc địa hình nhân tạo tùy theo mục đích tập luyện, đủ chỗ cho hàng ngàn người cùng sử dụng cùng lúc, đây cũng là nơi các đấu sĩ có thể thử tài của nhau sau khi lên lớp, tất nhiên là chỉ trong phạm vi giao hữu mà thôi. Vì độ đa dụng này mà, không những học viên khoa Võ luận mà cả người từ những nơi khác cũng thường xuyên đến đây để dùng ké.

    Khi Hoàng và Ethas đến nơi thì khu vực tập luyện cũng đã có kha khá người, mặc dù chưa tới mức đông nghẹt nhưng thực sự muốn tìm Beck trong cái đống này cũng là cả một vấn đề. Hoàng đành phải đi vòng vòng để quan sát dần, nhưng mọi việc hóa ra lại không khó như tưởng tượng vì rất nhanh hắn đã thấy một góc võ đài bị tách hẳn ra, hay nói chính xác là nó nằm lọt thỏm đơn độc khi khu vực bốn phía hoàn toàn không có ai sử dụng, kiểu như mọi người cố ý tránh khỏi chỗ này vậy.

    Beck đang một mình tập luyện với các hình nhân mục tiêu trên khoảng đất trống, xung quanh không hề có một bóng học viên nào, tình cảnh cực kỳ quái dị. Hoàng có cảm giác thằng nhóc này đang bị cô lập, giống như không ai muốn tiếp cận Beck cả, nhưng chẳng lẽ cậu ta đã làm sai cái gì ghê gớm đến vậy sao.

    Hoàng đứng phía trên im lặng quan sát, tuy là phải tập một mình nhưng Beck vẫn rất chăm chỉ điều khiển hai thanh kiếm của mình qua lại không hề ngơi tay chút nào, chỉ có điều làm kiểu này rất khó tiến bộ vì đâu có ai để chỉ dẫn hay sửa sai cho mình đâu. Sau một hồi đứng nhìn, Hoàng quyết định tiến xuống gần Beck và lên tiếng chào:

    - Rảnh không, chúng ta giao hữu một chút nhé.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  7. #120
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 119
    Áp đảo và cô độc



    Ethas đứng ngay sau lưng Hoàng, nghe hắn thổ ra như vậy thì rất có xung động muốn lao lên đập chết tươi thằng này tại chỗ luôn, khi ở nhà nó đã khẳng định chắc nịch là sẽ không làm gì quá đáng, nhưng đến đây mới chưa được nửa buổi là đã kiếm người gây sự, chưa kể chọn ai không chọn lại nhắm ngay đúng Beck nữa chứ.

    Tuy vậy Ethas cũng chỉ dám lầm bầm trong miệng chứ không dám nói thành tiếng, miễn cưỡng đi cùng Hoàng xuống phía dưới. Beck đang tập luyện chăm chú nghe tiếng nói sau lưng cũng dừng tay lại, trước mặt cậu ta là hai thanh niên lạ mặt, rõ ràng không phải thuộc khoa Võ luận và cũng không phải người quen với mình, Beck có vẻ khá khó chịu vì bị làm phiền, trả lời bằng giọng điệu đuổi khách không thèm che dấu:

    - Nếu anh muốn tìm người thử tài thì sang bên kia, tôi không có hứng thú.

    Rõ ràng là Beck đang có tâm trạng không được tốt lắm, hoàn toàn không có hứng thú gì với việc giao hữu hay đấu tập gì cả. Nhưng mà Hoàng thì không cho là vậy, hắn cố tình lượn vài vòng quanh người Beck rồi vừa cười vừa mỉa mai:

    - Sao thế, sun vòi sớm thế à, tôi tưởng người đã lên đài thách đấu và chiến thắng phải ghê gớm lắm chứ.

    Giọng điệu của Hoàng rõ ràng là giọng điệu gây sự, hắn thậm chí còn chả thèm mào đầu mà đi thẳng vào chửi rủa ngay vào mặt Beck, rõ ràng là muốn càng loạn càng tốt. Tuy vậy Beck vẫn giữa được bình tình, sau khi thấy kẻ trước mặt có ý muốn kiếm chuyện thì cậu ta liền không nói thêm, quay mặt đi và tiếp tục việc tập luyện lúc nãy. Hoàng thấy vậy thì hơi mất hứng, tiếp tục thử thêm mấy câu khiêu khích khác nhưng hoàn toàn vô hiệu, cứ như Beck coi hắn là không khí vậy.

    Hoàng tất nhiên đâu có bỏ cuộc dễ dàng như vậy, hắn nhìn ngó xung quanh một lúc để chắc rằng không có ai đang nhìn về phía bọn họ, rất may là cái khu đất này nằm hơi thấp hơn phần còn lại, chưa kể đám học viên phìa bên kia còn cố tình cách xa khỏi nó, như vậy thì có nghĩ làm loạn một chút cũng không có vấn đề gì. Sau khi đã xem xét tình hình và thấy tạm ổn, Hoàng liền ra hiệu cho Ethas đứng ra xa canh chừng, còn bản thân bước đến trước mặt Beck.

    Ethas biết chuyện này rồi sẽ chẳng tốt lành gì đâu, do đó rất biết thân biết phận lỉnh đi canh chừng để tránh tai bay vạ gió. Beck vẫn như cũ mặc kệ hai kẻ trước mặt và chú tâm luyện tập, nhưng đột nhiên cậu ta nghe thấy có tiếng gió vù vù sát bên tai mình, bản năng mách bảo có gì không ổn nên nhanh chóng ngẩng đầu lên quan sát, vừa kịp lúc nhận ra có mấy lưỡi đao sắc lẻm không biết từ đâu đang nhằm thẳng vào mình.

    Đòn tấn công này là hoàn toàn bất ngờ, Beck không kịp phản ứng nên chỉ có thể cố gắng lách nhẹ đầu ra để tránh né, tuy vậy mấy lưỡi đao vẫn kịp cắt một đường sạt qua má khiến máu chảy ròng ròng. Lần này thì Beck đã tức giận thật sự, ngay khi vừa thoát khỏi nguy hiểm lập tức đứng dậy tìm kẻ đã đánh lén mình, đập vào mắt cậu ta là khuôn mặt nhơn nhơn của Hoàng đang chế giễu:

    - Ồ phản xạ tốt đấy, đúng là học viên khoa Võ luận có khác, cũng được tý tài nhỉ.

    Trên cổ tay của Hoàng lúc này là bốn trong số tám lưỡi đao báu vật cận thân, lúc nãy hắn cố tình tấn công trong lúc Beck không để ý nhằm vừa thử sức đồng thời vừa khiêu khích cậu ta. Với kiểu ra đòn khốn nạn như vậy thì có bình tĩnh tới mấy cũng phải nổi giận, quả nhiên Beck lấy ra vũ khí của mình rồi tức tối nói:

    - Anh định làm cái trò gì...

    Hoàng thậm chí còn không để cho đối thủ nói hết câu, hắn tiếp tục phóng bốn lưỡi đao trên tay ra nhằm thẳng về phía Beck, lần này thì cậu ta đã có chuẩn bị trước nên dễ dàng né được, đồng thời nhảy ngược về phía sau thủ thế để phản công. Ethas đứng quay mặt với hai người nên không rõ lắm chuyện gì xảy ra, nhưng nghe tiếng thì cũng đủ hiểu thằng khốn kia lại bới rác vào người nữa rồi, cậu ta thở dài rồi bất giác tiến xa thêm mấy bước, rõ ràng là không muốn dính vào vụ này chút nào.

    Beck chưa vội sử dụng tới tuyệt kỹ khống chế vũ khí từ xa như ở lần thách đấu, cậu ta chỉ đơn giản là dùng hai thanh kiếm của mình tấn công thăm dò trước đã. Khác với lúc chỉ dẫn Ethas, lần này Hoàng cũng không tấn công toàn lực mà chỉ dùng bốn lưỡi đao mà thôi, nhưng hắn có lợi thế là biết sạch các tuyệt chiêu của Beck, chưa kể nhịp độ ra đòn ra sao nữa. Khi đối thủ vừa định lao lên thì Hoàng đã liền người chuyển phân nửa số lưỡi đao của mình sang tay đối diện, phóng chúng từ hai hướng nhắm thẳng vào Beck, nó khiến cậu ta lúng túng phải giơ kiếm dài lên đỡ đồng thời nhảy lùi lại vài bước.

    Từ sau khi cải tiến tám lưỡi đao của mình bằng số nguyên liệu biển thủ được ở kho, Hoàng chưa có cơ hội để thử nghiệm chúng trong thực chiến, do đó hôm nay hắn coi như nhân tiện thuận nước đẩy thuyền luôn. Nhận thấy Beck đã mất nhịp, Hoàng lập tức lao tới khua tay khiến bốn lưỡi đao chập vào nhau rồi tung ra một cú đập rất mạnh nhắm vào mạn sườn đối thủ, tuy Beck vẫn kịp kéo thanh kiếm ngắn ra chặn nhưng cú đánh này vẫn khiến cậu ta loạng choạng suýt ngã, không còn thế mà phản công nữa.

    Từ lúc bắt đầu tới giờ, Beck gần như là luôn trong tình trạng phòng thủ, ngay sau khi đẩy lui được cậu ta, Hoàng không ngần ngại móc ra mấy quả bom giả kim rồi ném thẳng tới luôn. Beck còn chưa theo kịp tốc độ đối thủ thì đã thấy hắn quăng ra mấy thứ gì đó cực kỳ khả nghi, cậu ta không dám xem thường và ngay lập tức tập trung nguyên lực lên hai thanh kiếm, phóng chúng ra cắt ngang một đường để ngăn mấy quả bom giả kim này.

    Một tiếng nổ chát chúa cùng hàng loạt cột lửa đỏ rực bùng lên từ đám bom giả kim khi chúng bị hai lưỡi kiếm cắt qua, sức nóng cộng áp lực va chạm táp thẳng vào mặt và hất ngược Beck ra sau, khiến cậu ta phải lăn mấy vòng để tránh đi đám tàn tro nóng nhẫy bám trên quần áo của mình. Trong lúc Beck còn đang hoa mắt, thì từ Hoàng trong tâm ngọn lửa kia lao thẳng ra ngoài mà không hề có bất cứ tổn thương nào, đôi tay của hắn được bốn lưỡi đao bọc kín mít, không những thế còn phát ra ánh sáng bạc chói lóa mắt vô cùng hoành tráng.

    Beck ngay lập tức nhận ra cái ánh sáng bạc nguy hiểm này, nhưng lúc này đã không còn kịp thu hai thanh kiếm về để phòng thủ nữa, vì chúng đã bị vụ nổ hất văng ra xa từ lúc nãy rồi, cực chẳng đã cậu ta đành tập trung nguyên lực vào hai cổ tay, cố gắng đỡ được bao nhiêu thì đỡ. Đáng tiếc đòn tấn công của Hoàng khi có chuẩn bị như vậy mạnh ngang ngửa một đấu sĩ cấp năm, Beck cảm nhận được một cơn đau thấu đến tận xương khi cổ tay va chạm với nắm đấm đối thủ, thậm chí Hoàng còn thuận thế đạp luôn một cái vào bụng Beck, khiến cậu thanh niên tội nghiệp này muốn mửa cả mật vàng ra ngoài.

    Chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, Hoàng đã chớp thời cơ đánh cho Beck văng ra đất, tay ôm ngực còn miệng thở khò khè vì đau, đôi mắt hiện ra lên sự kinh hoàng khi không ngờ mình có thể bại nhanh tới như vậy. Beck không cam lòng nhìn ánh sáng bạc vẫn còn le lói trên tay của Hoàng, nghiến răng nói:

    - Anh... anh là kẻ đứng phía dưới hôm thách đấu.

    Hoàng khá ngạc nhiên khi thấy Beck nhận ra mình nhanh như vậy, xem ra mắt quan sát của thằng nhóc này cũng không tệ, có thể lợi dụng được đây. Hắn không trả lời lại mà nhanh chóng thu hồi các lưỡi dao về tay, đồng thời hất đầu ra hiệu cho Ethas nhìn xung quanh, hóa ra tiếng nổ cùng ánh lửa của mấy quả bom giả kim đã thu hút các học viên gần đó, vài người tò mò đã đi về chỗ này để hóng chuyện, Hoàng không muốn mình bị chú ý nên lập tức kéo áo lên che mặt và chạy về phía Ethas, giả vờ như bản thân cũng chỉ là một người qua đường đi ngang qua mà thôi.

    Ngay chính giữa chỗ tập luyện của Beck xuất hiện một vết cháy đen xì vẫn còn khói bốc lên, cậu ta thì nằm chật vật cách đó vài bước, tàn lửa vẫn còn dính âm ỷ trên quần áo, hai thanh kiếm bị văng lăn lóc dưới đất, nhìn cứ như vừa trải qua một trận chiến ghê gớm lắm vậy. Đám học viên ham vui ngước mắt nhìn xuống định tìm hiểu có chuyện gì, nhưng sau một hồi chỉ thấy có mỗi một mình Beck thì cũng dần dần bỏ đi mất, thậm chí còn chẳng ai thèm hỏi thăm cậu ta một câu, một thái độ lạnh lùng xa lánh đến cực điểm.

    Một lúc sau Beck cũng lặng lẽ đứng dậy, thất thểu bước ra nhặt lại hai thanh kiếm của mình, cậu ta nhìn chúng một lúc lâu rồi thở dài chán nản, nhưng ngay khi vừa định bước đi thì chợt nhận ra có cái gì đó dính dính trên tay, hóa đây ra là một mẩu giấy nhỏ do Hoàng để lại, trên đó viết ngắn gọn vài chữ:

    - “Muốn tái đấu thì ngày mai chờ ở đây”.

    Beck đọc dòng chữ này xong thì bần thần mất vài giây, nhưng rồi cuối cùng cậu ta cũng cầm lấy hai thanh kiếm của mình rồi bước nhanh đi mất, không biết là trong lòng đang nghĩ gì. Về phía Hoàng thì lúc này hắn đã rời khỏi khoa Võ luận, cũng như tranh thủ bốc phét về trận đấu vừa rồi một cách cực kỳ hào hứng với Ethas:

    - Cậu có thấy cách tôi hạ gục thằng nhóc đó trong một nốt nhạc không, thế mới là đánh chứ.

    Ethas yên lặng đi kế bên Hoàng, nhẫn nại nghe hắn chém gió phần phật một cách không biết xấu hổ, nhưng cuối cùng có vẻ cậu ta cũng chịu hết nổi nên trực tiếp cắt ngang luôn:

    - Rốt cuộc là anh tính làm gì vậy, vụ thách đấu còn chưa đủ loạn hay sao mà còn đi khích người khác nữa.

    Có vẻ như Ethas không hề đồng tình với việc Hoàng suốt ngày đi khắp nơi kiếm chuyện, mặc dù đã cố gắng im lặng không quan tâm nhưng nếu hắn cứ phá hoại thế này thì có trời biết sẽ gây ra hậu quả gì. Hoàng nghe vậy thì hơi liếc sang Ethas, bĩu môi nói:

    - Cậu đúng là chả hiểu gì cả, tôi đây là đang muốn giúp đỡ, không để ý là thái độ mọi người trong khoa Võ luận đối với thằng nhóc đó kỳ lạ lắm sao, có vẻ như Beck đang bị cô lập hoặc gặp chuyện gì không ổn cho lắm đâu.

    Hoàng nói vấn đề này làm Ethas cũng chợt nhớ lại, đúng là lúc nãy khi cả hai đứng từ trên nhìn xuống thì thấy rất nhiều học viên tiến lại chỗ Beck, nhưng tuyệt nhiên tất cả chỉ đứng nhìn chứ chả ai chịu xuống đỡ cậu ta cả. Đây là điều rất kỳ lạ vì thứ tôn chỉ quan trọng của khoa Võ luận là tình đoàn kết tập thể, chẳng có lý nào bạn học bị thương mà mọi người chỉ đứng nhìn cả, dù có quen biết hay không thì đây là giúp đỡ một chút cũng đâu mất mát gì, đúng là rất không bình thường.

    Tuy vậy Ethas cũng không hiểu tại sao Hoàng lại muốn xía vào chuyện này, đồng ý là có vẻ Beck đang bị cô lập, nhưng nó cũng không phải lý do để hắn nhào tới kiếm chuyện với cậu ta, giúp đỡ kiểu đó thì thà đừng làm còn hơn. Ethas tính hỏi tiếp nhưng Hoàng đã nhanh chóng cố tình lảng sang chuyện khác, rõ ràng là hắn lại đang mưu tính cái thứ gì nữa rồi và chắc chắn nó sẽ chẳng tốt đẹp đâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

    ---QC---


Trang 24 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 14222324252634 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status