TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 27 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 172526272829 ... CuốiCuối
Kết quả 131 đến 135 của 177

Chủ đề: Ngai vàng của Hoàng Đế - chocaiquan

  1. #131
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 130
    Cuộc đời khốn khổ



    Hoàng đến thế giới này một cách hoàn toàn tình cờ, hắn vốn không có một chút tham vọng gì về quyền lực hay tiền bạc, cũng như chẳng theo đuổi thứ gì quá to tát mà chỉ muốn yên phận sống qua ngày là đủ. Mọi thứ mà Hoàng làm từ trước tới giờ đều là do cực chẳng đã hoặc không còn lựa chọn nào khác, nhưng khi đồng ý với Iris về việc giúp đỡ người Khala, hắn có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ rằng mình hình như đang phạm sai lầm, một sai lầm mà không thể nào sửa đổi được.

    Có điều tình thế hiện tại không Hoàng nhiều lựa chọn cho lắm, nhất là khi tính mạng bản thân có khả năng bị đe dọa nghiêm trọng, mặc dù hắn cũng chả biết mình sẽ phải làm gì để có thể giúp đỡ Iris. Nhưng Hoàng không phải là con người dễ nản chí, bất kể là mọi việc có điên khùng tới đâu đi chăng nữa thì “có lẽ” vẫn sẽ đường giải quyết, vì thế hắn nghiến răng kèn kẹt và bắt đầu ra lệnh cho Iris:

    - Cô có người thân hay bạn bè nào có thể tin tưởng được không, ý tôi là ở cỡ có thể giao tính mạng cho nhau ấy?

    Thông thường thì câu hỏi này khá khó, vì ai cũng có bạn bè nhưng bảo ở mức như Hoàng nói thì thật sự được mấy mống, nhưng Iris lại trả lời cực nhanh, gần như là chả cần suy nghĩ gì cả:

    - Có, việc này tôi có thể bảo đảm với anh.

    Do tính chất cộng đồng của người Khala toàn những đứa trẻ bị bỏ rơi, nên chúng có mối liên kết với nhau rất lớn, đặc biệt nếu được nuôi dưỡng cùng nhau từ nhỏ. Tình thân của bọn họ thậm chí đã vượt ngoài ranh giới sống chết, nó giống như một đức tin còn hơn cả tôn giáo, do đó dù có vùi dập thế nào chăng nữa người Khala cũng không bao giờ phản đội đồng bào của mình.

    Hoàng tất nhiên không biết và cũng không cần quan tâm việc này, sau khi có được câu trả lời thì hắn nói tiếp:

    - Tốt, việc đầu tiên cô cần làm là trở về nhà, sau đó là nói hết cái bí mật việc đám người Sax muốn làm gì cho những người mà cô tin tưởng nhất ấy.

    Thông qua cuộc nói chuyện hồi nãy, Hoàng biết là ngoại trừ vài trưởng lão thì không ai biết Iris rời khỏi làng để đi khám phá thế giới, mà chỉ nghĩ rằng cô ta đi vào trong núi luyện tập. Bản thân Iris cũng thi thoảng quay trở lại để tránh nghi ngờ, vì thế mà hơn hai năm qua mọi việc đều kín như bưng. Tuy vậy Iris cũng chưa hiểu lắm ý của Hoàng, đang tính hỏi thì bị hắn cắt lời luôn:

    - Sau khi báo cho những người đó thì hãy bảo họ tản ra hoặc trốn đi cũng được, tôi cần cô gặp những trưởng làng Khala và cho họ biết ý định chống đối với người Sax. Trong trường hợp có ai đó phản đối hay muốn bị miệng cô, hãy đe dọa họ rằng việc này sẽ bung bét ra với những người thân của cô còn ở bên ngoài.

    Mục đích của Hoàng là ép cho cao tầng Khala bằng mọi giá phải chấp nhận việc chiến đấu với người Sax, dù sao thì sức lực của một cộng đồng vẫn là thứ quyết định tất cả. Tất nhiên Hoàng không ngu tới mức bảo Iris cứ tuồn tuột nói béng ra như vậy, mà hắn có kế hoạch khác:

    - Tôi không cần biết cô làm cách nào, đe dọa cũng được mà khủng bố cũng được, nhất định phải ép được đám trưởng lão đó đồng ý. Bước tiếp theo là bảo họ chọn ra năm tới mười người ưu tú nhất trong đám thanh niên, đây sẽ là nòng cốt chính trong tương lai đấy.

    Với khả năng và trí thông minh của người Khala, sẽ thật sự là lãng phí nếu không tận dụng, hơn nữa việc giúp đỡ một dân tộc mà không có sự giúp đỡ từ tầng lớp tinh hoa của nó thì có là bị thần kinh. Vấn đề là không thể nào công bố bí mật này ra rộng rãi, vì như thế chả khác gì bảo người Sax đi tới giết sạch dân Khala đi cho nhanh, vì thế Hoàng mới phải chỉ cách đi đường vòng như vậy cho Iris.

    Tiếp theo đó Hoàng giải thích sơ qua các tiêu chuẩn của mình về việc chọn lựa nhân tài, tuyệt đối trung thành với dân tộc là cái không phải nói, nhưng những người này còn phải có nguyên lực, trí tuệ cũng như khả năng về nhiều mặt chứ không chỉ gói gọn trong võ thuật, vì đôi lúc vũ lực không phải là con đường duy nhất để giải quyết vấn đề.

    Iris là người thông minh, những vấn đề mà Hoàng nói cô ta hiểu rất nhanh mà không cần phải hỏi lại nhiều. Hoàng rất nhanh lấy ra một tờ giấy rồi ngoáy bút ầm ầm lên đó rồi đóng con dấu riêng đặc biệt của mình lên, hắn đưa nó cho Iris rồi nói:

    - Sau khi làm xong những thứ tôi nói ở trên, hãy cầm bức thư này tới gặp thành chủ Khadas của thành Roc, ông ta sẽ giúp đỡ cho cô.

    Trên thực tế thì Khadas là người duy nhất đủ quyền lực mà Hoàng có thể nhờ vả vào lúc này, thực tế thì trong thư hắn không nói rõ mục đích của Iris, mà chỉ đơn giản nhờ Khadas sắp xếp cho họ công việc nặng nhọc nguy hiểm nhất mà ông ta kiếm được. Hoàng muốn đẩy nhanh tối đa tốc độ thăng tiến của đám thanh niên Khala, hơn nữa nhờ Khadas mấy việc như vậy là vừa đủ để không lộ chuyện, vì dù sao hắn cũng chưa tới mức hoàn toàn tin tưởng lão già thành chủ cáo già này.

    Hoàng và Iris sau đó tiếp tục bàn bạc với nhau về những chi tiết cụ thể, một vấn đề may mắn là tiền bạc có lẽ không thành vấn đề vì dân Khala tích trữ được khá nhiều tài nguyên, nếu cần thì đem chúng đi bán là mọi việc sẽ giải quyết hết. Hoàng rất muốn theo Iris đi về để có thể tự tay làm việc, nhưng hắn cần ở lại thủ đô để tìm kiếm cơ hội, chứ đâm đầu vào cái chỗ khỉ ho cò gáy như thành Roc thì đúng là mù tịt.

    Sau hơn hai tiếng bàn bạc, cuối cùng kế hoạch mà Hoàng vạch ra cho Iris cũng sơ bộ hoàn thành, việc tiếp theo chỉ là xem nó sẽ được thực hiện thế nào mà thôi. Do thời gian gấp gáp nên Iris cũng không thể ở lại thủ đô lâu, cô ta chào từ biệt Hoàng rồi nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc lên đường, tuy vậy trước khi chia tay Iris vẫn quay sang hắn cúi đầu cực thấp rồi nói:

    - Xin lỗi, vốn dĩ tôi cũng không muốn lôi anh vào chuyện này, nhưng mà...

    Iris không nói câu này còn đỡ, cô ta vừa dứt lời thì cứ như chạm vào cục nhọt trên mông của Hoàng, khiến hắn điên tiết rít lên như lợn bị cắt tiết:

    - Cút... cút nhanh và ngay đi làm việc, cút ngay lập tức cho tôi.

    Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Iris đúng là chẳng đem lại gì ngoài nỗi khiếp đảm với Hoàng, khi tự nhiên lại bị tròng thêm một cái gông tổ bố lên cổ. Tuy nói hai năm cũng không phải thời gian ngắn, nhưng hiện tại thì có đánh chết Hoàng cũng không nghĩ ra cách nào có thể giúp được dân Khala cả. Cả kiến thức lẫn vốn sống của bản thân tại thế giới này quá ít, chưa kể Hoàng cũng không thông minh tới mức có thể làm cách mạng lật đổ chính quyền như mấy vĩ nhân trong lịch sử được, do đó mà hắn có cảm giác như mình vừa tự tay ký vào án tử vậy.

    Mang theo tâm trạng nặng nề đó quay trở lại học việc, Hoàng thậm chí còn chả thèm đi kiểm tra việc luyện tập của Beck, mà chết chìm trong suy nghĩ suốt đêm đến mất ngủ. Đến sáng hôm sau hắn bỗng nhiên ngộ ra cái gì đó, tức tốc từ lôi đầu cả Ethas lẫn Beck lại cùng một chỗ rồi lên giọng:

    - Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ tham gia vào giải đấu trung cấp sắp tới của khoa Võ luận.

    Hoàng thổ ra câu này với một thái độ nghiêm túc đáng sợ, đến nỗi làm Beck và Ethas có cảm giác nếu như họ dám liên tiếng phản đối là sẽ bị đánh chết tươi ngay tắp lự. Nhưng chuyện này không đùa được, vì tham gia một giải đấu luôn có ảnh hưởng lớn tới học viên, nhất là việc đi thách thức đám đàn anh ở trên nữa.

    Như đã nói, do cơ chế đặc thù nên khoa Võ luận không kiểm tra học viên như bình thường mà luôn để họ thách đấu lẫn nhau rồi qua đó chấm điểm theo kỳ. Vấn đề nảy sinh ở đây là khi bạn để cho một đám thanh niên máu nóng luôn ở chung một chỗ, hơn nữa chúng lại có khả năng lao vào nhau bất kỳ lúc nào, thì kết quả luôn là rất xấu.

    Khoa Võ luận cực kỳ đề cao việc cá nhân tài giỏi vượt trội tất cả, thành ra việc xích mích giữa một hoặc nhiều học viên với nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa, vậy cách nào để xử lý nhanh nhất khi chưa tới dịp thách đấu thường kỳ, còn lên võ đài theo truyền thống đế quốc thì quá phiền phức? Giải pháp đặt ra ở đây là các giáo sư khoa Võ luận cho phép học viên của mình tự tổ chức giải đấu riêng, với luật lệ và phần thưởng do họ làm chủ (tất nhiên vẫn phải theo khuôn khổ của học viện).

    Các giải đấu tự phát này có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào trong năm, bảo đảm cho học viên có đầy đủ cơ hội thi thố hoặc đập bẹp đầu lẫn nhau một cách hợp lý nhất, mặc dù vậy nó không được tính vào điểm đánh giá của khoa, đơn thuần chỉ là cách bọn thanh niên chứng tỏ cái tôi của mình mà thôi. Việc này dần trở thành truyền thống của khoa Võ luận, nó phát triển thành hệ thống lớn và vững chắc, có những quy tắc ngầm riêng để mọi người tuân theo nếu muốn tham gia.

    Giải đấu trung cấp mà Hoàng nói cũng là một kiểu tự phát như vậy, nhưng nó chỉ dành cho những học viên đã tham gia học viên ít nhất hai năm trở lên, cũng như cấp độ tối đa tại đây không được vượt quá cấp bảy. Nó giống như một nơi đánh giá và xếp hạng tạm thời trước kỳ thi chính thức vậy, tất cả các nhân tài sinh ra từ khoa Võ luận đều từng vô địch giải đấu này, nên đạt thứ hạng cao tại đây là vinh dự rất lớn cho bất kỳ học viên nào.

    Nếu xét về tiêu chí đầu vào thì Beck thậm chí còn chưa đủ tư cách tham gia vòng gửi xe, vì cậu ta là mới gia nhập khoa Võ luận có vài tháng. Khi Beck dè dặt đem chuyện này ra hỏi, cộng thêm vụ nguyên lực phải là cấp sáu thì Hoàng gạt đi ngay tức khắc:

    - Đừng lo, đấy chỉ là quy định mọi người tự hiểu với nhau thôi, đâu phải chính thức mà sợ, chẳng có cái luật nào trong học viện cấm người mới không được tham gia cả.

    Cách nói của Hoàng cơ bản không sai, nhưng nó hoàn toàn là nhảm nhí vì thứ nhất không có ai khốn nạn vô sỉ đến thế, thứ hai quan trọng hơn là giải đấu này dành cho các học viên có nguyên lực từ cấp sáu đổ lên, bọn lính mới tò te tham gia vào chỉ tổ ăn đòn chứ chả có tác dụng gì.

    Nhưng những thứ này hoàng toàn chẳng có nghĩa lý gì với Hoàng, hắn bình thường mặt vốn đã vừa cứng vừa dày như thép nguội, chưa kể với thời hạn hai năm của Iris thì đừng nói là không biết nhục, mà kể cả có phải biến thành ác nhân ăn thịt người cả xương hắn cũng bất chấp hết. Hoàng nhận thấy vẻ mặt do dự của Beck, thành ra lấy thế đứng thẳng lên, sau đó rống họng xuống nói như hét:

    - Phàm đã là thanh niên thì phải có khát vọng, cậu không muốn là một thằng nhãi vô dụng suốt đời theo sau đít người khác chứ. Học viên mới thì sao mà học viên cũ thì sao, chúng ta là những người có não chứ không phải lũ khỉ đột đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Tôi đã giúp cho cậu chiến thắng được bọn chúng ở sàn đấu tập, thì có lên đánh chính thức cũng thế mà thôi, tin tưởng vào bản thân nhiều vào, chúng ta sẽ đập chết hết lũ đầu bò này và làm cho cậu nổi nhất cái khoa Võ luận luôn.

    Hoàng nói rất dài rất hay, cực kỳ hào hùng và sặc mùi sức mạnh tinh thần trong các loại truyện dành cho thiếu nên, khiến cho Beck và Ethas ngồi phía dưới nghe đến chóng mặt hoa mắt, có cảm giác như thằng này đã chắc ăn một tay dọn sạch hết cả khoa Võ luận cũng nên. Hai người quên mất béng rằng vốn thời gian Beck được Hoàng huấn luyện vốn dĩ chưa đầy một tháng, thậm chí còn đang phải làm quen với vũ khí mới được cải tiến, như thế thì lấy cái tài thánh thần gì ra mà đòi vào một giải đấu toàn người mạnh hơn mình hẳn một cấp được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,nightelf,QuangAnh29,
  3. #132
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 131
    Vốn dĩ con người không nên cảm thấy xấu hổ



    Giải đấu trung cấp của khoa Võ luận tổ chức mỗi nửa năm một lần, tính ra thì chỉ còn khoảng hơn một tuần nữa là tới ngày mở đăng ký, do đó sau khi Hoàng làm công tác tư tưởng xong thì tống cổ Beck đi luyện tập ngay. Với việc đánh nhau tưng bừng ở chỗ luyện tập khoa Võ luận lúc trước thì phản xạ, tốc độ và khả năng phán đoán tình huống của Beck tăng đáng kể, cộng thêm hai cây kiếm được cải tiến nữa nên việc dùng bí kỹ Cổ võ càng mạnh hơn nhiều.

    So sánh với bản thân lúc mới nhập học, thì Beck hiện tại tiến được một bước tiến khá dài, nếu khi lên đài có Hoàng đứng phía sau chỉ đạo nữa thì dư sức đánh ngang tay những người có nguyên lực cấp sáu. Tuy vậy đối với Hoàng thì như thế vẫn là chưa đủ, vì hắn không những muốn cận vệ của mình thắng vài trận mà phải ít nhất là lọt vào top ba giải đấu lần này, như thế mới gọi là có thành tựu được.

    Vì lý do này mà không những cường độ luyện tập của Beck đột ngột tăng thêm gấp ba lần, mà cả Ethas cũng phải theo sát để xem hai thanh kiếm còn cần nâng cấp gì hay không. Hai thanh niên khốn khổ chẳng rõ vì sao thằng điên kia lại dở chứng như vậy, nhưng cũng chẳng thể nào ý kiến được, vì có cảm giác hắn sẽ giết chết ăn sống luôn kẻ nào dám có tư tưởng phản đối ngay lập tức. Thực tế Hoàng còn muốn lôi cả Helen vào luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì một thiên tài như cô ta hãy đợi tới lúc thi đấu thật hãy dùng thì hơn.

    Từ sau khi nhận lời Iris với thời hạn hai năm để giúp người Khala, Hoàng coi như triệt để thay đổi tư duy, giờ thì có muốn không gây chuyện cũng không được nữa, đã thế thì làm tới con mẹ nó bến luôn cho rồi. Hơn nữa vốn Hoàng cũng chẳng ưa gì bọn học viên bên khoa Võ luận sau vụ thách đấu của Ethas, vì thế nên lần này có phá tới mấy cũng chả sao cả.

    Thời gian trôi qua như bão táp, chớp mắt vài cái là đã tới ngày đăng ký. Hoàng coi như đã chuẩn bị sẵn sàng, lôi đầu Beck và kéo theo cả Ethas cùng đi tới khoa Võ luận, cả thái độ lẫn tinh thần của hắn cực kỳ tốt, đến mức sẵn sàng lấy đồ chơi ra đánh nhau luôn ngay lập tức nếu cần. Hoàng vừa đi vừa lên tinh thần cho Beck, rất giống kiểu bảo con người ta đâm đầu vào chỗ chết:

    - Đừng lo, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì cùng lắm là bị đình chỉ vài tuần thôi, chả vấn đề gì đâu.

    Tuy các giải đấu kiểu này là kiểu tự phát, nhưng tầm cỡ của nó đủ sức thu hút tất cả học viên lâu năm khoa Võ luận tham gia, cả vì phần thưởng hay vì danh tiếng. Khi nhóm của Hoàng tới chỗ đăng ký thì nơi đây đã đông đặc người, xếp hàng dài còn hơn cả chờ mua điện thoại mới, không khí vô cùng hào hứng.

    Hoàng liếc qua vài cái thì thấy đám học viên đăng ký đều thuộc dạng có thực lực, chưa nói tới cấp độ mà vũ khí của họ đều có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, đồ xịn là hàng đống. Giải đấu này cho phép người tham gia được sử dụng tất cả trang bị có thể, cứ việc lấy tiền mà đè chết người nếu có thể. Đây cũng là lý do quan trọng nhất mà Hoàng bảo Beck không phải lo lắng gì chứ, dù thấ nào thì vụ đem đồ chơi thì hắn tự tin chả có ai trong đám này đủ tuổi mà so sánh với mình cả.

    Lần đăng ký này không chỉ có mỗi học viên lâu năm, mà cũng có rất nhiều lính mới tò mò tới xem thử, nên nhóm của Hoàng trông bình thường chả có gì nổi bật. Mọi chuyện chỉ bắt đầu phiền phức khi Beck đang đứng ở hàng đăng ký thì có người đi tới, vừa chỉ vừa nói với cậu ta:

    - Nhóc đứng nhầm chỗ rồi, đây là hàng dành cho học viên đăng ký cơ, chỗ của nhóc là bên kia cơ.

    Anh chàng học viên này vừa nói vừa cười rất tươi, hoàn toàn không tỏ thái độ bề trên chút nào, vô cùng dễ gần. Nhưng điều vô phúc là Hoàng không phải người như vậy, hắn bước tới chắn ngang trước mặt Beck, cố tình lên giọng rất to:

    - Bọn tôi tới đăng ký, đứng đây có gì không được?

    Lời của Hoàng vừa nói ra thì khiến nguyên một đám học viên đang xếp hàng xung quanh đó phải quay mặt lại nhìn, ban đầu họ tưởng rằng thằng nhóc mặt non choẹt kia là thiên tài vượt cấp của khoa, có điều sau khi nhìn kỹ tới cái huy hiệu trên ngực Beck thì xác nhận nó chỉ là học viên mới thật. Vài người bắt đầu cảm thấy khó chịu vì tưởng bọn đàn em này tới đây phá hoại, nhưng anh chàng học viên lúc nãy rất nhanh đã nói trước:

    - Nhóc đùa hay đấy, mà kể cả nhóc có muốn đăng ký thật thì cũng chưa đủ tuổi đâu, giải này chỉ dành cho học viên năm hai trở lên thôi.

    Hoàng đã đoán trước sẽ có người ngăn cản hắn vì lý do này, nên rất nhanh vặn lại luôn:

    - Làm quái có cái luật nào quy định như vậy, các người tự nghĩ ra với nhau à.

    Lần này thì Hoàng coi như triệt để khiêu khích với toàn bộ người đăng ký luôn, gần như tất cả học viên xung quanh đều quay sang nhìn hắn với anh mắt thù địch, cảm giác không hề dễ chịu chút nào. Nhưng Hoàng hoàn toàn mặc kệ, hắn tiếp tục làm điệu bộ tưng tửng càng lúc càng quá quắt hơn:

    - Mấy giải đấu tự phát kiểu này luật lệ đều do các người tự nghĩ ra, sau đó các giáo viên mắt nhắm mắt mở cho qua, vốn nó đã chẳng có giá trị con mẹ gì cả ngay từ đầu, ở đó mà còn làm cao.

    Giọng điệu của Hoàng sặc mùi bố láo và khiêu khích, đúng kiểu chỉ sợ chỗ này còn chưa đủ loạn, hắn liếc nhìn xung quanh thấy bọn học viên đều đang nhắm vào mình bằng những ánh mắt tóe lửa ầm ầm, hoàn toàn hờ hững chốt câu cuối cùng:

    - Trừ phi... các người không có tự tin hoặc cúp đuôi sợ thua thì tôi cũng có thể hiểu được.

    Hoàng nói xong thì chầm chậm bật ngón giữa của mình lên rồi giơ một vòng xung quanh, tuy đám học viên không biết động tác này có nghĩa gì, nhưng nhìn thái độ thằng này cũng đủ hiểu nó chắc chắn chả tốt đẹp gì. Ethas và Beck cảm thấy sắp có gì không ổn, nên kéo nhau len lén né khỏi Hoàng càng xa càng tốt, khung cảnh lúc này đúng là chỉ có một mình hắn đứng giữa một bầy học viên thù địch, cứ như chuẩn bị đánh nhau tới nơi.

    Một người trong số đó cuối cùng cũng không giữ đủ bình tĩnh, anh ta lao ra giơ nắm đấm lao tới Hoàng và tính nói gì đó, có điều lời còn chưa kịp rời khỏi miệng thì đột nhiên thấy nguyên một lưỡi đao từ đâu chĩa thẳng vào cổ. Hoàng đã gọi ra tám cái chân càng ngay từ đầu, lúc này toàn thân hắn được vũ trang kín mít, nhàm chán gãi đầu chỉ thẳng vào học viên định đe dọa mình:

    - Sao, lao lên nữa đi chứ, mới có thế đã nhùn rồi à.

    Hoàng vừa nói vừa khua tay điều khiển lưỡi đao, khiến nó khẽ đung đưa nhè nhẹ trên cổ anh chàng học viên xui xẻo kia, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt họng con mồi ngay tức khắc. Tình cảnh này làm cho không khí đột nhiên chùng hẳn lại, ai cũng không thể tưởng tượng tên này lại dám to gan đe dọa bạn học như vậy. Tất nhiên Hoàng cũng biết điểm dừng, hắn chỉ dọa đối phương một chút rồi thu đám chân của mình về, cố tình nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ:

    - Vô dụng.

    Anh chàng học viên bị Hoàng làm nhục tức tới gân nổi vồng đầy mặt, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh mà không lao lên ăn thua đủ với hắn. Bọn họ dù sao cũng là học viên lâu năm, thừa hiểu được nếu đánh nhau trong khuôn viên trường học vô cớ sẽ có hậu quả gì, nên mặc dù rất nhiều người ngứa mắt nhưng đều không tỏ thái độ ra ngoài.

    Hoàng thấy không còn ai ý kiến nữa thì cảm thấy hơi nhàm chán, hắn chả thèm xếp hàng nữa mà thản nhiên tách ra đi thẳng lên chỗ đăng ký, nhìn thẳng vào học viên nhận nhiệm vụ ghi danh, khổ nỗi người này vừa thấy hắn thì nói luôn:

    - Luật chỉ cho học viên năm hai trở lên tham gia thôi, chịu khó về chờ thêm đi nhóc.

    Với hành động vừa rồi thì hiển nhiên chẳng ai có thể cho Hoàng tham gia cả, khi hắn đang tính vặn lại thì một giọng nói vang lên:

    - Cứ để cậu ta ghi danh đi, dù sao thì linh động một chút cũng không vấn đề gì đâu.

    Người vừa nói câu này là vị trợ giảng đẹp trai Leon mà Hoàng từng gặp lúc Ethas thách đấu, anh ta vốn là người thường xuyên giúp đỡ đám học viên mỗi có giải đấu kiểu này diễn ra. Xét về danh tiếng cũng như uy tín trong khoa thì lời nói của Leon rất có trọng lượng, vì thế nên khi anh ta nói để một thằng phá hoại như vậy tham gia thì mọi người đều rất ngạc nhiên.

    Đến cả Hoàng cũng bất ngờ khi gặp mặt Leon tại đây, hơn nữa hắn có linh cảm gã này hình như biết mình đang làm gì, vì vốn Hoàng không phải là học viên khoa Võ luận, từ đầu đã chẳng đào đâu ra tư cách để tham gia cái giải đấu này rồi. Leon cố tình không nói ra mà còn ủng hộ Hoàng tham gia, làm hắn không thể nghi ngờ cái “lòng tốt” quá bất thường này được.

    Anh chàng phụ trách đăng ký có vẻ không hài lòng lắm với quyết định này, nhưng cũng không phản đối quyết liệt như lúc nãy, dù sao trong mắt của hầu hết học viên khoa Võ luận thì Leon là người rất đáng kính trọng, cho nên du di một lần chắc cũng được. Cuối cùng anh chàng phụ trách đăng ký miễn cưỡng lấy ra một tờ giấy, quẳng về phía Hoàng rồi nói gọn lỏn:

    - Điền thông tin vào đây.

    Tờ giấy này là một kiểu danh sách cầm tay thu gọn, nó chỉ có độc nhất hai dòng là số thứ tự và chỗ để người đăng ký ghi tên vào đó. Hoàng lật qua lật lại một hồi, hắn tuy không hiểu rốt cuộc tại sao Leon lại đột nhiên muốn giúp đỡ mình, nhưng nếu đã đỡ được mấy việc phiền phức thì cũng tốt. Hoàng cầm lấy tờ giấy nhưng không viết gì cả, mà quay lại phía sau cao giọng nói:

    - Beck, lên đây làm cho xong cái của nợ này coi.

    Sau tiếng gọi của Hoàng, một bóng hình nhỏ thó từ trong đám đông lập cập chạy lên, Ethas rõ ràng là không muốn dây dưa với “anh đại” của mình một chút nào, nhưng đến nước này thì có chạy cũng không kịp nữa rồi. Sau khi Beck xuất hiện, đám đông đổ dồn hết ánh mắt về phía cậu ta, nhất là khi trên ngực thằng nhóc này còn nguyên huy hiệu của khoa Võ luận nữa.

    Một số học viên nhận ra ngay Beck chính là người vừa đại diện cho khoa tham gia thách đấu vừa rồi, không khí đột nhiên trở nên nặng nề hơn nhiều, nếu lúc nãy chỉ là khó chịu đơn thuần thì bây giờ lại là thù địch rõ ràng, y hệt như hai bên là kẻ thù vậy. May mắn là dưới sự rèn luyện khủng bố của Hoàng, Beck vẫn có thể giữ bình tĩnh để ghi tên mình rồi trao lại cho anh chàng phụ trách đăng ký, cậu ta cũng bất giác liếc sang phía Leon với ánh mắt cầu cứu, nhưng vị trợ giảng đẹp trai lại hoàn toàn lờ đi không quan tâm.

    Hoàng thấy mọi việc đã xong hết, coi như chuyến đi này của mình thành công, hắn vỗ vai Beck vài cái rồi huýt sáo gọi luôn Ethas đang đứng phía dưới để chuẩn bị ra về, không quên thảy lại một câu khiêu khích:

    - May mắn cho các người là tôi không tham gia đó, nhưng mà thằng nhóc Beck này chắc cũng đủ để xử lý bọn vô dụng ở đây rồi.

    Hoàng nói xong thì tự nhiên như ruồi búng tay bước đi, Beck cùng Ethas lập cập chạy theo hắn, bỏ lại đằng sau một đống ánh mắt như muốn giết người của lũ học viên khoa Võ luận. Trong khi đó Leon chỉ đứng im lặng phía sau quan sát, khuôn mặt không tỏ một chút cảm xúc nào, chẳng biết là đang dự tính điều gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,nightelf,QuangAnh29,
  5. #133
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 132
    Ác mộng võ đài



    - Anh Đại, vụ lần này quá lớn rồi, tại sao anh lại có thể để Beck tham gia một giải đấu quá sức như vậy được.

    Trên đường trở về từ khoa Võ luận, Ethas cuối cũng cũng không nhịn được mà lên tiếng phản đối. Lần này cậu ta khá gay gắt, vì kể cả chưa bàn tới việc cấp độ chênh lệch, mà việc một học viên mới phá luật tham gia chả khác hành động gì thiếu tôn trọng với đàn anh, về sau Beck sẽ tha hồ mà khổ sở.

    Hoàng nghe Ethas nói vậy thì chầm chậm quay lại, không hề tỏ ra giận giữ mà rất thong thả giải thích:

    - Có hai vấn đề mà cậu không hiểu, đầu tiên là như cậu thấy đó, Beck đang bị học viên khoa Võ Luận cô lập, tôi cũng không hiểu lý do tại sao nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì tương lai của cậu ta tại đây coi như chấm hết... để giải quyết vụ này khá là phiền phức, vậy nên cách tốt nhất là cứ phải thể hiện bản thân thôi, chiến thắng ở giải đấu này và sẽ chẳng ai dám coi thường Beck nữa.

    Với một khoa coi trọng tôn chỉ sức mạnh như Võ luận, thì người đạt thứ hạng cao luôn được tôn trọng, nhất là ở các giải đấu truyền thống. Trong thời gian qua thì Ethas và Beck cũng dần trở thành bạn thân (cùng bị bắt nạt) với nhau, thành ra cậu ta nghe Hoàng nói vậy thì cũng cảm thấy có lý, nhưng đáng tiếc là nó đâu có đơn giản thế được:

    - Còn vấn đề thứ hai là tôi muốn vả tòe mõm lũ học viên bên khoa Võ luận, không hiểu sao nhìn chúng tôi có ác cảm vô cùng lớn, nhất là sau lần thách đấu của cậu nữa.

    Ethas và Beck vừa cảm thấy khấp khởi mừng thầm vì tưởng Hoàng thực sự lo nghĩ cho bọn họ, thì câu thứ hai nó đã bị dập tắt ngay lập tức, quả nhiên thằng điên này sẽ chẳng bao giờ nảy nòi được cái ý tưởng tốt lành gì đâu mà.

    Sau khi về tới hòn đảo của Helen, Hoàng tống cổ Beck đi luyện tập luôn mà không cho nghỉ ngơi chút nào, từ đây tới lúc chính thức vào giải vẫn còn gần một tuần nữa, tranh thủ được lúc nào thì cứ tranh thủ, Ethas cũng không thoát được, khi hắn quay sang cậu ta và bắt đầu ra lệnh:

    - Cậu với Helen làm sao đó tôi không cần biết, phải tìm cách nâng cấp thêm sức mạnh cho hai thanh kiếm của Beck, thời gian không nhiều đâu đi làm nhanh đi.

    Phát minh của Helen – dây truyền nguyên lực hay “dây điện” theo cách gọi của Hoàng là một thứ tiện dụng tới đáng kinh ngạc, nó không những giúp truyền tải nguyên lực, nối dài các loại vật dụng to lớn mà còn có thể sử dụng trong rất nhiều ứng dụng khác nữa. Hai thanh kiếm của Beck là ví dụ, nhưng nó vẫn còn có thể cải tiến nhiều hơn nữa nếu vào tay của những người chuyên nghiệp, đáng lý Hoàng không muốn phiền tới cô ta. Có điều với cái thời gian hai năm treo trên đầu thì hắn không thể lần chần được nữa, tận dụng được cái gì thì phải tận dụng bằng hết, nhất là thể loại thiên tài như Helen.

    Sau khi ra lệnh cho Ethas xong, Hoàng sực nhớ ra cái gì đó nên lật đật quay lại khoảng sân trước, lúc này Ethas đang tập luyện điều khiển hai thanh kiếm đánh vào mục tiêu di động là những tấm bia được treo trên không, yêu cầu ở đây không chỉ là đánh trúng mà còn phải một nhát xuyên qua hồng tâm luôn. Từ ngày được cải tiến hai thanh kiếm, cộng thêm mấy ngày “tập luyện” tại khoa Võ luận cũng khiến Beck mạnh lên rất nhiều, cả kỹ thuật lẫn nguyên lực của cậu ta đều đang trong giai đoạn tích lũy, nếu không có trở ngại thì trong thời gian tới rất nhanh thôi sẽ chạm ngưỡng cấp sáu.

    Beck đang cực kỳ tập trung, đến mức có người đi sát tới gần cũng không có phản ứng gì, Hoàng thấy vậy thì kiên nhẫn đứng chờ. Một lần tập luyện như vậy kéo dài gần cả tiếng đồng hồ, cho tới khi Beck hoàn hảo đánh trúng hồng tâm tất cả mục tiêu chỉ trong một lần điều khiển, lúc đó cậu ta mới thả lỏng và nhận ra Hoàng đang đứng cách mình không xa, Beck tự nhiên cảm thấy bất an, nuốt nước bọt rồi hơi run run nói:

    - Anh... anh Đại.

    - Ừm, tốt đấy, coi như cũng có chút tiến bộ.

    Hoàng lên tiếng tán thưởng Beck, cơ bản là cậu ta có thực lực thật sự, chưa kể dạo gần đây cũng bắt đầu biết nghe lời hơn rồi. Nhưng đối với Hoàng thì bao nhiêu đó vẫn là chưa đủ, Beck cần phải mạnh hơn nữa nếu muốn tiến sâu tại lần thi đấu này và như vậy thì phải sử dụng tiểu xảo. Hoàng tiến lên vài bước rồi lôi trong người ra vài quả bom giả kim, hắn ra hiệu cho Beck lùi lại rồi lựa thế ném thẳng một quả về bãi đất trống trước mặt.

    Một tiếng nổ chát chúa đi cùng sóng nhiệt tỏa ra dữ dội khi quả bom này chạm đất, xung động của nó khiến Beck cũng phải luống cuống lùi lại, cũng may là ốc đảo của Helen nằm rất cách biệt nên không ai nghe thấy vụ nổ này cả. Sức phá hoại của quả bom này tương đối lớn, nó đào cả một lỗ to bằng cái chảo gang trên mặt đất, tất nhiên khi thực chiến thì còn nhiều vấn đề khác nhưng tính tới giờ thì bom giả kim vẫn là thứ mà Hoàng tin tưởng nhất.

    Beck rõ ràng là không hề vui vẻ với màn biểu diễn vừa rồi, bản thân cậu ta cũng từng nếm mùi bom giả kim khi lần đầu tiên giao đấu với Hoàng, nhưng lần này thì khi chứng kiến ở cự ly gần thì Beck càng cảm thấy nó quá nguy hiểm, chắc chắn rằng thằng điên kia sẽ chẳng bao giờ vô duyên vô cớ làm như vậy đâu, quả nhiên Hoàng lên tiếng luôn:

    - Cậu thấy đồ chơi của tôi thế nào, ngon lành chứ?

    Beck mặc dù rất không muốn nhưng cũng phải miễn cưỡng gật đầu, vì sức phá hoại của thứ bom đó quả thật rất đáng nể, Hoàng chỉ chờ có thế để vào vấn đề chính luôn:

    - Biết vậy thì tốt, vì trong lần thượng đài tới cậu sẽ được trang bị rất nhiều đồ chơi kiểu này đó.

    Làm mọi thứ để chiến thắng luôn là tuân chỉ của Hoàng, chỉ cần không phạm luật thì cụm từ chơi đẹp đối với hắn là thứ hoàn toàn vô nghĩa, nhất là với lớp nghề Giả kim thuật sư chuyên chế tạo nữa. Nhưng Beck thì vẫn là con nhà nòi chính tông, tuy cậu ta có thể miễn cưỡng chấp nhận việc hỗ trợ từ xa của Hoàng, nhưng mà bảo vác đống bom kia lên võ đài thì coi bộ có vẻ không được thượng võ cho lắm. Vì lý do này mà Beck tỏ ra rất lần chần không dám đồng ý, Hoàng đọc được ngay ý định này lên lập tức làm công tác tẩy não luôn:

    - Tôi biết cậu đang nghĩ một đấu sĩ chân chính sẽ không sử dụng trò bẩn để chiến thắng, nhưng chúng ta ở đây là đang thi đấu theo đội, ngoài tôi ra thì Ethas và giáo sư Helen cũng có hỗ trợ nữa, cậu không đồng ý chả khác nào phụ lòng bọn họ.

    Hoàng rất khôn khéo chuyển vấn đề sang tập thể, đồng thời lôi cả Helen vào để tăng sức thuyết phục, chiến thuật này khá hiệu quả vì nó khiến cho Beck có phần lay động, hắn chớp lấy thời cơ bồi tiếp:

    - Hơn nữa luật của giải đấu sắp tới cho phép sử dụng tất cả vũ khí, hãy coi đám đồ này như vật dụng hỗ trợ của cậu là được, chúng ta cơ bản đâu có phạm luật, đây chỉ là lấy lợi thế từ điểm mạnh của mình mà thôi.

    Beck nghe tới đây thì bắt đầu ù ù cạc cạc, cậu ta mơ hồ cảm thấy những lời mà Hoàng nói có vẻ rất hợp lý nhưng vẫn cứ sai sai kiểu quái gì ấy. Tới nước này thì Hoàng đành phải tung ra tuyệt chiêu cuối, hắn đứng thẳng dậy rồi nói dứt khoát:

    - Hơn nữa chiến thắng tại giải đấu này là con đường duy nhất để cậu thoát khỏi cái cảnh bị cô lập, cậu không muốn làm cha mình thất vọng chứ?

    Câu thần chú “cha” coi như đã hoàn toàn đánh gục Beck, cậu ta cuối cùng cũng đồng ý sử dụng đám bom giả kim kia. Hoàng sau đó cẩn thận chỉ dẫn Beck cách sử dụng cũng như tầm ảnh hưởng của chúng, dù sao thì đây vẫn là vũ khí sát thương cao, nếu sử dụng sơ sẩy một chút là bản thân sẽ gặp họa ngay.

    Hoàng sau đó còn lôi ra một đống thứ linh tinh khác rồi đóng gói lên người Beck như chơi đồ hàng, cậu ta nhìn mấy cái trang bị đầy khả nghi này mà mặt càng lúc càng tái mét đi. Tới khi Hoàng chỉ dẫn cách sử dụng thì mọi việc còn tồi tệ hơn nhiều, Beck cảm thấy thật là vô phúc cho ai phải làm đối thủ của tên này, hắn có kiến thức và trí tuệ nhưng nhân cách đúng nghĩa hoàn toàn vứt cho chó gặm.

    Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Hoàng duỗi lưng vài cái rồi nói:

    - Từ giờ tới khi có lịch thi đấu vẫn còn được một quãng thời gian, cậu phải tranh thủ mà làm quen với số trang bị mới này đi, cả việc huấn luyện thông thường cũng không được chểnh mảng nữa... mà một ngày cậu tập luyện mấy giờ?

    - Từ sáng sớm tới khi mặt trời đứng bóng thưa anh Đại.

    - Quá ít, một đấu sĩ giỏi là người phải biết đẩy giới hạn bản thân lên tối đa... như vậy đi, từ giờ thì ngoài sáu tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, tất cả thời gian còn lại cậu phải toàn lực mà tập luyện cho tôi.

    Beck nghe Hoàng nói vậy thì xây xẩm mặt mày, hắn cứ như thế là đã tăng thời gian huấn luyện của mình lên gấp đôi, nhưng cậu ta không dám phản đối thẳng thừng mà chỉ mon men hỏi lại:

    - Anh Đại, ý anh là ngủ một ngày sáu giờ...

    - Sai, sáu giờ ở đây là tính luôn toàn bộ thời gian rảnh của cậu, bao gồm cả ăn, ngủ, vệ sinh cá nhân hay bất cứ thứ gì khác liên quan, tôi đã quyết định như vậy rồi, cấm cãi.

    Hoàng nói xong lập tức khởi động tám cái chân càng, cuốn lấy hai thanh kiếm của Beck rồi dúi thẳng vào tay cậu ta, ra hiệu rõ ràng là sẽ không có một chút thương xót gì ở đây đâu. Cậu nhóc Beck khốn khổ không dám hó hé một tiếng, cuối cùng đành phải cúi đầu mà chấp nhận, bắt đầu bước vào quá trình hành xác khủng khiếp này.

    Beck sau đó tập luyện thực sự kinh hồn, cậu ta đúng nghĩa là không có một phút để nghỉ ngơi với cái lịch trình điên rồ đó, cộng thêm Ethas và Helen đứng quan sát tiến trình để nâng cấp hai thanh kiếm càng làm cho mọi việc căng thẳng hơn. Về phần Hoàng thì vẫn như mọi khi, hắn hoàn toàn kệ xác ba người kia mả chỉ đi vòng vòng thu thập tin tức, không ngoài dự kiến thì chuyện giải đấu trung cấp đang là chủ đề nóng hổi nhất khoa Võ luận, có điều hầu hết mọi người không dự đoán ai sẽ là người chiến thắng như mọi lần, mà quan tâm về tên học viên năm nhất bố láo kia nhiều hơn.

    Thách thức và thiếu tôn trọng đàn anh không phải là thứ tốt đẹp gì lắm tại khoa Võ luận, thành ra chẳng có gì lạ khi Beck bị mọi người chửi bới cực nhiều, ai cũng muốn cậu ta phải thua thảm hại trong lần thi đấu này để làm gương hoặc thậm chí là đình chỉ học tập một thời gian cho biết sợ. Rõ ràng là Beck đã trở thành nhân vật phản diện rồi và có vẻ chẳng ai thèm bênh vực cậu ta cả, tình hình đúng kiểu là nếu không thắng thì chắc chỉ có nước bán xới khỏi học viện chứ đừng hòng mà ở lại nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,nightelf,QuangAnh29,
  7. #134
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 133
    Trận thượng đài đầu tiên



    Hoàng cũng tính đi tìm hiểu thông tin của các đối thủ mà Beck sẽ gặp, nhưng rất tiếc là nó được giữ kín để tránh tình trạng học viên thông đồng với nhau, danh sách thi đấu chỉ được tiết lộ vào hôm khai mạc mà thôi. Điều này thực ra không làm Hoàng bận tâm, vì với đống trang bị nhồi nhét cho Beck cộng thêm những chỉ dẫn từ hắn, cậu ta dư sức làm gỏi bất kỳ đối thủ nào miễn là đừng quá cấp sáu.

    Thời gian cứ thế trôi qua như một cái chớp mắt, thoáng chốc đã tới ngày khai mạc giải đấu trung cấp. Beck lúc này đã được trang bị từ đầu tới chân, đồ chơi gắn khắp mọi nơi trên cơ thể, áo giáp cũng được nâng cấp tốt hơn, có thể nói Hoàng tống được cái gì lên người cậu ta thì đều tống tất cả, hắn hài lòng nhìn thành quả của mình rồi dõng dạc nói:

    - Đi thôi, chúng ta sẽ cho bọn tự cao ở đó biết thế nào là trình độ thực sự.

    Khi nhóm của Hoàng đặt chân tới nơi diễn ra giải đấu thì đã có một số lượng lớn học viên tụ tập tại đó, chủ yếu là người của khoa Võ luận tới cổ vũ cho bạn bè, cũng có vài thành phần bên ngoài rảnh rỗi tới hóng hớt, nhưng do đây là giải đấu phạm vi nhỏ thuộc từng khoa nên không phải ai cũng quan tâm. Không khí thực sự rất hào hứng, tất nhiên phần chính vẫn là các trận đấu gay cấn trên võ đài, nhưng những dịp thế này cũng là lễ hội để mọi người tụ tập giải trí, vì vậy nó trở thành một phần không thể thiếu suốt bao năm qua.

    Ngay khi Beck vừa xuất hiện thì mọi chuyện tập tức khác hẳn, các học viên đứng ngoài nhận ra cậu ta ngay lập tức thông báo vào trong, cả một đoàn người hướng về tên nhóc này bằng ánh nhìn vô cùng khó chịu. Việc Beck đang ký thi đấu vượt cấp đã trở thành đề tài được bàn luận rất nhiều trong khoa, hầu hết ý kiến đều cho rằng tên này quá sức ngựa non háu đá, không biết tôn trọng đàn anh và quá tự cao. Hơn nữa việc Beck bị cô lập sau lần thách đấu kia cũng là một lý do nữa, nó giống như châm dầu vào lửa, cậu ta vốn đã không vừa mắt thì giờ càng bị ghét hơn nữa.

    Tất nhiên kẻ đầu têu vụ này là Hoàng thì hoàn toàn không ai quan tâm, hắn khá là đắc chí nhìn lũ học viên đằng đằng sát khí xung quanh, tâm trạng giống hệt như đang đi xem biểu diễn tạp kỹ. Ethas thì không biết từ lúc nào đã lỉnh xa khỏi đó mười vạn tám ngàn dặm, hẳn là không muốn dây dưa gì với Anh đại khùng điên của mình. Tuy vậy nhân vật chính lần này là Beck vẫn rất bình tĩnh, cậu ta thản nhiên đi vào mà không tỏ vẻ sợ sệt gì, cái này rõ ràng là đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, ở lâu với Hoàng thì có lẽ mấy chuyện thế này nó chẳng khác gì ăn cơm uống nước cả.

    Những học viên đã đăng ký sẽ đưa lại giấy xác nhận của mình để ban tổ chức tiến hành bốc thăm, các cặp đấu sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên, mọi người sẽ chỉ biết thứ tự và đối thủ của mình ngay trước khi trận đấu diễn ra vài phút, việc này vừa bảo đảm tính công bằng tránh gian lận, cũng như tạo sự hồi hộp cho khán giả. Khi tới lượt Beck đưa lại giấy xác nhận, học viên chịu trách nhiệm quản lý nhìn cậu ta bằng con mắt đầy khinh bỉ, thậm chí Hoàng còn loáng thoáng nghe thấy tiếng bĩu môi từ những người xung quanh nữa, rõ ràng là đàn em của mình không được hoan nghênh cho lắm.

    Các học viên sau khi xác nhận sẽ đến sảnh bên trong và chờ cho tới lượt mình thi đấu, dĩ nhiên là Hoàng cũng đi theo Beck nhưng vừa bước vài bước thì đã có người chặn hắn lại:

    - Xin lỗi bạn, từ đây trở vào chỉ dành cho các đấu sĩ của giải thôi.

    - Không sao tôi là huấn luyện viên của cậu ta.

    Hoàng vừa nói vừa chỉ vào Beck rồi cứ thế thản nhiên như ruồi bước đi, biểu hiện này của hắn tự tin tới mức làm anh chàng học viên kia ngớ ra vài giây, nhưng rất nhanh anh ta đã chạy tới cản hai người lại:

    - Không không, cậu vốn dĩ là không được vào... còn cái vụ “huấn luyện viên” kia là gì nữa?

    - Hừm, mấy người tự hào chuyên về võ thuật mà không biết huấn luyện viên sao... thôi được rồi, huấn luyện viên có nghĩa là người chỉ đạo, cổ vũ, chăm sóc và hỗ trợ tinh thần cho tuyển thủ, có trách nhiệm rất lớn tới kết quả của người mà anh ta phụ trách, trong thể thao hiện đại thì huấn luyện viên là nhân tố quan trọng dẫn tới chiến thắng, không những vậy...

    Hoàng mở máy làm một tràng dài như súng liên thanh, dùng đủ các loại thuật ngữ ở Trái Đất khiến anh chàng học viên kia nghe tới nỗi ù ù cạc cạc câu hiểu câu chăng. Ở thế giới này chỉ tồn tại khái niệm thầy hay sư phụ, chứ “huấn luyện viên” chỉ đạo trực tiếp thì đây chắc chắn là lần đầu tiên xuất hiện. Cuối cùng, Hoàng còn bồi thêm một câu nữa cho chắc:

    - Không có luật nào cấm học viên không được đem theo huấn luyện viên hỗ trợ, anh không phải đang kiếm cách làm khó chúng tôi đấy chứ?

    Trò ngậm máu phun người này của Hoàng ngay lập tức phát huy hiệu quả, nó khiến cho vị học viên phụ trách thực sự khó xử, cuối cùng anh ta cũng đành phải để hắn đi theo Beck, vì đúng là theo luật không cấm – hay chính xác là không hề có chỉ dẫn về vụ huấn luyện viên này.

    Sảnh chờ thực ra chỉ là một khoảng đất trống được quây lại cách xa khán đài mà thôi, toàn bộ học viên tham gia thi đấu sẽ tập trung tại đây chờ tới lượt đấu đầu tiên. Chỗ này cũng đã có kha khá người, hầu hết đều đang tập trung tinh thần hoặc kiểm tra lại trang bị của mình, mọi thứ đều bình thường cho tới khi hai người bước vào, không khí đột nhiên nặng nề hẳn lên, ánh mắt của bọn họ nhìn Beck với vẻ thù địch rất rõ ràng.

    Việc một học viên năm nhất đang ký vượt cấp, cộng thêm mấy câu khiêu khích cực kỳ bố láo của Hoàng đã khiến Beck trở thành kẻ địch của gần như toàn bộ đám học viên khóa trên, thậm chí còn có cả giải thưởng cho ai đánh gục cậu ta một cách thê thảm nhất nữa. Hoàng cũng không muốn gây sự trước khi thi đấu, thành ra bèn kéo Beck ra một góc khuất để né tránh những chuyện không hay có thể xảy ra.

    Lúc này bên ngoài cũng bắt đầu lễ khai mạc của giải đấu, vì chỗ của các học viên tham gia bị ngăn bởi mấy bức vách nên bọn họ cũng chẳng biết không khí bên ngoài ra sao. Hoàng rất muốn hóng hớt nhưng cũng đành chịu, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng hò reo, tiếng phát biểu gì đó từ xa vọng lại và cả âm thanh của kim loại chạm lên nhau nữa, có vẻ như đám thanh niên ngoài đó đang quẩy cũng gắt lắm đây.

    Hoàng và Beck không phải chờ lâu, sau khi những đấu sĩ cuối cùng tập trung đủ thì những người phụ trách cũng bước vào kiểm tra lại một lượt, bọn họ lần lượt gọi tên xác nhận lại danh sách học viên rồi sau đó bắt đầu thông báo các cặp đấu:

    - Cặp thi đấu đầu tiên: Beck sẽ gặp Broxah, hai người chuẩn bị đi.

    Kết quả này thực sự hơi bất ngờ đặc biệt là với Hoàng, hắn muốn đàn em của mình ít nhất cũng phải đánh ở lượt thứ tư hoặc thứ ba để có thể đánh giá đại khái trình độ các đối thủ ở đây. Có điều đây là kết quả bốc thăm, nếu đã xui xẻo như vậy thì cũng đành chịu thôi, Hoàng vỗ vai động viên Beck rồi ra hiệu cho cậu ta tập trung sẵn sàng.

    Giải đấu này thực ra tận dụng một võ đài lớn ở khu vực đấu tập, ban tổ chức cải tạo lại một chút rồi đóng các ghế ngồi xung quanh để người xem có thể theo dõi cho tiện. Khi Hoàng và Beck bước ra ngoài thì chỗ này đã kín đặc toàn người là người, bốn bề khán đài gần như không còn một chỗ trống, không khí hào hứng và sôi động cực kỳ.

    Thực ra với số lượng học viên đăng ký rất đông, thì ở các vòng đầu sẽ tổ chức cùng lúc nhiều trận đấu để rút ngắn thời gian, chỉ có ngoại lệ là phần mở màn luôn được ưu tiên độc chiếm sân khấu để tạo hiệu ứng cho giải. Phụ trách dẫn chương trình và giới thiệu các cặp đấu là một học viên nữ mặc giáp da kiểu dân mạo hiểm, cô ta buộc tóc đuôi ngựa phía sau trông vô cùng năng động, khi thấy các học viên bước ra thì cũng lên tiếng luôn:

    - Và xin giới thiệu, những người đầu tiên mở màn cho giải đấu hôm nay: đến từ phía tay trái của tôi - Beck, anh chàng học viên nhỏ tuổi có tham vọng đè đầu cưỡi cổ đàn anh của mình... đối thủ của cậu ta là Broxah – người được mệnh danh là hung thần nghiền thịt của khoa Võ luận chúng taaa....

    Hoàng liếc mắt nhìn về phía đối diện thì thấy đối thủ của Beck – Broxah, quả nhiên đúng như lời giới thiệu, ông nội này cao dễ phải gần hai mét, nguyên hai cánh tay để trần xăm trổ kín mít, chả biết bao nhiêu tuổi để râu lòa xòa tới tận mép ngực. Trông Broxah y hệt như một người khổng lồ, bây giờ mà che mặt anh ta đi xong làm tiếng gầm gừ thì có bảo đây là gấu chắc người ta cũng tin, cặp đấu này nhìn ngoại hình không thôi đã thấy đầy chênh lệch rồi.

    Broxah từ từ bước lên võ đài, bước đi chắc nịch như xe lu ủi đường, anh ta thậm chí còn lấy tay đấm vài cái lên ngực, rống họng gầm lên một tiếng dài như muốn thị uy, trông chả khác gì một con gấu thật sự, hành động này làm Hoàng thiếu điều muốn kiểm tra doping xem thử thằng này có phải vừa nốc thuốc vào hay không. Về phía khán giả thì không cần phải nói, tất cả đều ủng hộ Broxah nhiệt liệt, rõ ràng là rất muốn thấy Beck bị ăn no đòn từ học viên khổng lồ này.

    Tuy vậy Beck vẫn rất bình tĩnh, cậu ta chậm rãi bước tới trước, sau đó làm một động tác chào cơ bản với đám đông trước mặt. Hoàng vẫn hơi cảm thấy lo lắng nên lật đật chạy tới, cố gắng truyền đạt nốt vài câu với Beck.

    - Được rồi, nhắc lại những gì tôi đã nói với cậu xem nào.

    - Không nương tay, không thương xót và không sợ hãi thưa anh Đại.

    Beck nói những từ này với một vẻ mặt cực kỳ dứt khoát, thái độ tự tin đến đáng kinh ngạc. Hoàng cực kỳ hài lòng với biểu hiện này của cậu ta, hắn vỗ vào lưng Beck mấy cái rồi nói:

    - Tốt, lên võ đài đi, hãy chứng mình cho bọn ngu kia thấy cậu thực sự mạnh tới mức nào.

    Beck chậm rãi bước lên võ đài, đối mặt với Broxah đang hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Nữ MC nhắc lại vài điều luật cơ bản và những thứ bị cấm, sau đó ra hiệu cho hai bên sẵn sàng rồi hét lớn:

    - Bắt đầu.

    Ngay khi hiệu lệnh vừa vang lên, Beck đã bật thẳng tới trước với một tốc độ vô cùng nhanh, hai thanh kiếm trong tay cũng theo đó mà bay song song trên đầu cậu ta. Phía bên kia Broxah cũng không hề nao núng, anh chàng to lớn này duỗi hay cánh tay vạm vỡ của mình tới trước, xoay người chuẩn bị lấy thế tung ra một đấm vỡ mặt đối thủ.

    Hai người ra đòn gần như cùng lúc với nhau, khi nắm đấm to như cái bàn là của Broxah sắp chạm vào người Beck thì cũng là lúc hai thanh kiếm của cậu ta bay tới cơ thể đối thủ. Beck phản ứng cực nhanh, một mặt điều khiển thanh kiếm dài đón lấy cú đấm của Broxah, sau đó phóng thanh kiếm ngắn đâm thẳng vào mạn sườn đối thủ.

    Đòn tấn công kép này của Beck khá lợi hại, nhưng nó không hề khiến Broxah nao núng một chút nào, anh ta vẫn dồn toàn lực xông thẳng tới bất chấp đang bị hở sườn khá nguy hiểm. Một tiếng vang chát chúa vang lên như kim loại va chạm với nhau, cú đấm của Broxah mạnh một cách kinh khủng, khi nó hất văng cả Beck lẫn thanh kiếm dài ra đằng sau, trong khi đó thanh kiếm ngắn mặc dù đã đâm vào bên hông anh ta, nhưng hoàn toàn không gây được một chút tổn thương nào.

    Beck tuy kịp thời lùi ra đằng sau, nhưng hai tay tê rần vì cú đấm khủng bố này, trong khi đó Broxah cũng không vội tấn công tiếp mà chỉ cười nhạt lấy tay phủi phủi vết hằn trên da chỗ thanh kiếm ngắn đâm vào, tỏ vẻ rõ ràng là đòn tấn công đó chả có nghĩa lý gì cả.

    Biệt danh hung thần nghiền thịt của Broxah không phải là danh hão, anh chàng này là học viên trên Beck vài khóa, nguyên lực đã đạt cấp sáu từ khá lâu rồi. Với thể hình vạm vỡ trời cho, Broxah học các loại quyền pháp cho khả năng tập trung sức mạnh vô cùng khủng khiếp, trải qua một quá trình rèn luyện lâu dài khiến anh ta có thể khiến một phần cơ thể trở nên cứng như thép.

    Nguyên lực trong người Broxah tựa như không khí được nén chặt cứng, anh ta có thể phân phối chúng thành đòn tấn công hay phòng thủ bất cứ lúc nào bản thân cần. Quá trình này dựa vào sự tập trung cũng như phản xạ của người dùng, đừng có thấy Broxah to con như vậy mà nghĩ anh ta cục mịch chậm chạp, sải tay dài cộng thêm thể hình khổng lồ khiến anh chàng học viên thực sự đúng với danh xưng Hung thần, trong khoa Võ luận cũng là người có danh tiếng chứ không phải vớ vẩn.

    Cách biệt về nguyên lực khiến đòn tấn công lúc nãy của Beck vào người Broxah chả khác gì gãi ngứa, trong khi đó một đấm của anh ta đủ sức táng gãy phải vài cái xương nếu đối thủ sơ suất. Chỉ qua vài đòn khởi đầu mà chênh lệch có vẻ rất rõ ràng, Broxah thậm chí còn chả thèm vội vàng lao lên tiếp, còn đám khán giả thì đang gào thét vang trời cổ vũ cho anh ta, tình hình xem ra đang nghênh hẳn về một bên.

    Hoàng đứng ngay dưới võ đài nên quan sát được toàn bộ diễn biến vừa rồi, hắn nhìn Broxah đang giơ tay thị uy thì nhếch mép cười khinh bỉ, nhẹ nhàng phát lệnh vào hệ thống liên lạc cho Beck:

    - Đổi cách tiếp cận đi, không thẳng được thì xoáy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nightelf,QuangAnh29,
  9. #135
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 134
    Chiến thắng và hủy diệt




    Sau khi nhận được chỉ dẫn từ bên dưới, Beck khẽ gật đầu rồi vẫy tay vài lần để lấy lại cảm giác, đòn đánh lúc nãy của Broxah tuy mạnh nhưng nó cũng chỉ khiến cậu ta hơi bị tê một chút mà thôi, vẫn còn chiến đấu được tốt.

    Beck thu hai thanh kiếm lại trên tay, sau đó tiếp tục lao lên tấn công mà không sử dụng bí kỹ Cổ võ. Ở phía bên kia Broxah vẫn chọn chiến thuật đứng yên phòng thủ, thể hình hai người chênh lệch quá nhiều, thành ra tầm tay của Broxah dư sức bao phủ toàn bộ phạm vi xung quanh. Beck không ngu dại gì cứ thế đâm đầu vào ăn đòn, cậu ta bật người lên không lấy đà, sau đó cầm ngược hai thanh kiếm chém xuống tạo thành hình chữ thập, gia tốc từ trên bổ xuống khiến đòn tấn công này trở nên cực kỳ nguy hiểm, đủ sức cắt nát các loại áp giáp bình thường.

    Tuy vậy đối với Broxah thì bao nhiêu đó chả đáng là gì, anh chàng cao to này thậm chí còn chẳng thèm phòng thủ mà chỉ đơn giản đưa tay lên đấm thẳng vào trung tâm chữ thập. Sự chênh lệch nguyên lực quá lớn khiến cho mặc dù đang ở thế bất lợi hơn, nhưng Broxah vẫn có thể đấm bật Beck ngược lại, sau đó xoay người đá quét ngang con mồi đang có vẻ bị chới với giữa không trung.

    Nhưng lần này thì Beck đã có chuẩn bị trước, đòn chém chữ thập kia chỉ là để che mắt, ngay khoảng khắc mà nắm đấm của Broxah hất cậu ta văng trở lại, Beck đã lợi dụng phản lực của nó để búng người tạo khoảng cách, đồng thời ném cả hai thanh kiếm vào chân trụ của đối thủ. Đòn tấn công bất ngờ này ngay lúc Broxah đang tung cước rất cao, thành ra không kịp chuyển nguyên lực phòng thủ, hai thanh kiếm của Beck vì thế cắt xẹt qua chân trụ của anh ta, khiến Broxah mất thế loạng choạng suýt nữa thì ngã ngửa ra phía sau, không còn có thể tấn công tiếp được nữa.

    Broxah hoàn toàn không nghĩ Beck có thể phản công trong tình huống như vậy, anh ta đã quá khinh thường đối thủ nhưng về tổng thể thì nó chẳng ảnh hưởng gì nhiều, hai thanh kiếm của Beck chỉ khiến Broxah bị vài vết xước nho nhỏ mà thôi, còn chưa đủ để khiến hung thần quan tâm.

    Nhưng mọi chuyện sau đó mới thực sự khiến tất cả mọi người kinh ngạc, ngay khi vừa chạm đất, Beck đã lôi từ trong người ra mấy quả bỏm giả kim màu đen rồi cứ thế ném thẳng về phía đối thủ, tốc độ của chúng rất bình thường, thừa đủ cho Broxah giơ hay tay lên thủ thế, sẵn sàng cho bất cứ thứ gì có thể xảy ra.

    Ngay khi đống bom giả kim này va chạm với tầng nguyên lực phòng ngự trên tay Broxah, chúng lập tức kích hoạt thành một chuỗi hủy diệt liên hoàn bao phủ kín mít phạm vi xung quanh. Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, những ngọn lửa đỏ rực bùng lên như muốn nuốt chửng Broxah vào trong, sức ép, dư chấn cộng sóng nhiệt dữ dội lan ra bốn phía thậm chí còn khiến các khán giả gần đó phải lấy tay che mặt, sức phá hoại của mấy quả bom này thực sự rất đáng nể.

    Broxah là người ở ngay trung tâm vụ nổ, bản thân coi như hứng chịu hoàn toàn sát thương của đống bom giả kim. Với sức mạnh của một đấu sĩ cấp sáu, cộng thêm cơ thể được rèn luyện cứng như sắt thép thì Broxah vẫn có thể dùng nguyên lực cản được đòn tấn công này. Nhưng kể cả vậy thì anh ta cũng phải chịu những cơn đau rát trên hai cẳng tay, nguyên mảng da phía ngoài bị thiêu tới cháy rụi, để lộ ra phần thịt chỗ đỏ chỗ đen do bị lửa hun. Mặt Broxah đỏ rực lên, cố gắng cắn chặt răng nén đau, nhịp độ dịch chuyển nguyên lực trong người anh ta đã bị rối loạn nghiêm trọng sau lần phòng thủ này, ít nhất phải chờ một lúc để ổn định lại đã.

    Có điều đối thủ đời nào lại bỏ qua cơ hội như vậy, Beck không biết từ lúc nào đã thu hai thanh kiếm lại, tiếp tục phát động một đợt đột kích mới về phía mục tiêu. Lần này thì Broxah đã thực sự cảm nhận được nguy hiểm, chưa kể tầm nhìn của anh ta còn bị ảnh hưởng bởi đám khói mù mịt từ đám bom giả kim nữa. Broxah cố gắng vừa giơ tay phòng thủ trước ngực vừa cố gắng lùi lại kéo dãn khoảng cách với Beck, chỉ cần tranh thủ được vài giây thôi là anh ta sẽ lấy lại nhịp điều tiết nguyên lực ngay.

    Hai thanh kiếm của Beck rít lên trong không khí với vận tốc kinh khủng, nhưng vẫn như lần trước bị khựng lại bởi đôi tay cứng như thép của Broxah, hơn nữa Beck cũng không kết hợp chúng giáp công trước sau như thường lệ, thành ra dù rất khốn đốn nhưng anh chàng to con kia vẫn có thể miễn cưỡng phòng thủ được.

    Đúng vào lúc này, Beck mới giơ tay điều khiển thanh kiếm dài, nó đột ngột xoay tròn như bông vụ với tốc độ càng lúc càng lớn, tự biến mình thành một mũi khoan xoáy liên tiếp trên một điểm vào tấm lá chắn vững vàng phía trước. Đòn tấn công này lập tức khiến Broxah tái mặt, anh ta có thể cảm nhận rõ lưới phòng thủ của mình đang bị khoan thủng nhanh chóng. Nếu như bình thường thì Broxah sẽ dùng sự chênh lệch về nguyên lực để chống đỡ, biến nó thành một cuộc đua sức bền giữa hai bên, nhưng anh ta vẫn còn chưa thể lấy lại nhịp sau khi ăn đống bom giả kim kia. Tuy vậy Broxah vẫn nghiến răng sống chết cố gắng trụ vững, bất chấp mũi khoan đã bắt đầu khiến mấy mảng thịt phía sau vỡ vụn ra máu me tung tóe, anh ta biết chỉ cần mình qua được đợt này thì Beck cũng sẽ phải tạm dừng để hồi phục nguyên lực, khi đó ai thắng còn chưa biết.

    Beck rất nhanh nhận ra ý định của đối thủ, cậu ta khẽ mím môi lại và điều khiển cho thanh kiếm ngắn vòng ra phía sau rồi đâm thẳng vào cán của mũi khoan. Sau khi được điều chỉnh bằng các sợi dây điện, không những vũ khí có Beck hoạt động trơn tru hơn, mà chúng còn có thể kết nối với nhau bằng chính năng lượng dự trữ để thao tác ngay lúc chiến đấu.

    Bằng cách đấu đầu dây này, Beck truyền toàn bộ nguyên lực từ thanh kiếm ngắn sang cái còn lại, đẩy tốc độ của mũi khoan lên gấp đôi, nó gào rú điên cuồng như một cái xe công thức một xoáy thẳng vào lớp giáp cản đường, sức mạnh gần như không gì cản nổi. Broxah không thể nào ngờ đối thủ của mình lại nhiều trò như vậy, anh ta chỉ kịp cảm thấy một cơn đau thấu tim gan khi thanh kiếm dài khoan thủng lớp phòng thủ nguyên lực đánh bật hai tay mình ra, tiếp theo đó nó nhằm thẳng vào ngực Broxah và tống một đòn nặng tới mức khiến anh chàng này phọt cả mật xanh mật vàng ra ngoài, đầu óc choáng váng rồi nặng nề đổ sầm xuống đất thở khò khè như sắp chết.

    Toàn bộ bốn bề hội trường im lặng như tờ khi chứng kiến đòn kết hợp độc đáo này của Beck, chẳng có ai tin rằng thằng nhóc năm nhất kia lại có thể hạ gục một học viên có tiếng tăm trong khoa nhanh chóng như vậy. Về phía Beck thì cậu ta vẫn mặt lạnh như tiền, tiến lên nhặt lại vũ khí đồng thời lật ngược Broxah lại và chĩa kiếm thẳng vào ngực đối thủ, thái độ áp đảo hoàn toàn. Nữ MC không biết nãy giờ trốn ở đâu bây giờ mới lon ton nhảy lên võ đài, cô ta ngó nghiêng một hồi, nhận thấy Broxah đã hoàn toàn bất lực, thậm chí thở còn muốn không ra hơi thì lớn tiếng tuyên bố:

    - Đấu thủ Broxah đã không còn khả năng chiến đấu tiếp, người chiến thắng là Beck.

    Sau khi lời tuyên bố thắng trận vang lên, Beck thu vũ khí lại rồi lùi ra làm một động tác chào tỏ ý tôn trọng với Broxah, hoàn toàn không nói một câu nào mà đi xuống phía dưới, Hoàng tiến tới đón rồi vỗ vai cậu ta khen ngợi:

    - Tốt lắm, tôi phải nói cậu ứng biến nhanh đấy, có tiến bộ.

    Beck đang làm bộ mặt lạnh lùng nghiêm trọng, nghe được câu nói này của Hoàng thì toàn thân mới dám thả lỏng, nặng nề thở ra một hơi dài trút hết áp lực ra ngoài. Thực tế thì Beck cũng chả muốn làm thái độ như vậy, nhưng cái này là lệnh của Hoàng, hắn muốn đàn em của mình phải thật tự tin, có điều nó hơi thái quá thành ra trông Beck rất mất tự nhiên.

    Về phần chiến thắng lúc nãy thì hoàn toàn nằm trong dự tính của Hoàng, nguyên nhân chủ yếu là do Broxah quá chủ quan, anh chàng to con đó tự tin tới mức nhường hoàn toàn quyền chủ động cho Beck, thành ra cậu ta mới có đủ không gian để vừa ném bom giả kim vừa tính toán cách tấn công như vậy, nếu không thì trận đấu đó còn phiền phức hơn nhiều.

    Tuy vậy Hoàng hoàn toàn không lo lắng, số lượng đồ chơi mà hắn trang bị cho Beck còn hàng đống, bom giả kim chỉ là một phần nhỏ trong kho vũ khí đó mà thôi, thừa sức gây bất ngờ tiếp trong những trận đấu tới.

    Lúc này thì giải đấu vẫn được tiếp tục, sau trận khai mạc thì các cặp đấu tiếp theo sẽ tiến hành cùng lúc trên nhiều võ đài khác nhau để tiết kiệm thời gian. Do Beck đã thắng lượt đầu nên cậu ta sẽ có một chút thời gian nghỉ ngơi để chờ đợi đối thủ tiếp theo của mình, do lúc này số lượng đấu sĩ vẫn còn rất lớn nên những cặp đấu tới vẫn sẽ dùng phương thức bốc thăm để quyết định.

    Công việc từ lúc này sẽ thuộc về Hoàng – hay nói đúng hơn là của Ethas, khi cậu ta sẽ phải quan sát càng nhiều cặp đấu càng tốt để chuyển thông tin về cho Hoàng, đáng lý việc này Hoàng phải lo nhưng bản tính của hắn là đẩy trách nhiệm được cho ai thì cứ đẩy, chưa kể Ethas làm việc cũng rất có hiệu quả nữa.

    Hoàng nhìn quanh quất một hồi, sau đó hắn nhận ra cái gì đó liền bảo Beck đi theo mình. Hai người vòng sang một phía võ đài khác, Hoàng leo lên hàng ghế cho khán giả tít trên cao, chỗ này thì chỉ có đúng một người đội mũ trùm đầu đang chăm chú ghi chép gì đó, hắn tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống rồi quay sang nói:

    - Sao, cô có ghi chép lại hết những gì vừa diễn ra chưa?

    Người mà Hoàng nói chuyện cùng là Helen, không hiểu nữ giáo sư này đã tới đây lúc nào mà không ai biết, thậm chí cô ta còn đội mũ trùm kín khuôn mặt và chọn chỗ ngồi kín để tránh bị nhận diện. Bản thân Helen cũng hiểu độ nổi tiếng của mình, thành ra dù không thích nhưng đôi khi vẫn phải trốn như vậy để tránh bị làm phiền.

    Việc Helen tới đây cũng là do sắp xếp của Hoàng, hắn cần một người nữa có đủ chuyên môn để có thể trợ giúp mình ngay lập tức, hơn nữa Helen về sau cũng tham gia trực tiếp vào phần cải tiến vũ khí của Beck nên cô ta lại càng quan trọng. Ethas cũng khá thông minh đó, nhưng so với Helen thì chả khác gì đặt trẻ con lên ba bên cạnh lực sĩ hạng nhất, cho nên Hoàng đã dùng lý do “quan sát thành quả nghiên cứu trực tiếp” để lôi cô ta tới đây.

    Điều đáng mừng là Helen cũng rất hứng thú với việc thấy sản phẩm của mình là dây điện được sử dụng nhanh tới vậy, thành ra Hoàng cũng đỡ thấy áy náy việc hắn lợi dụng cô ta. Lúc này thì Helen đang ngồi nghe Beck mô tả lại những gì mà cậu ta cảm nhận sau trận đấu vừa rồi, chủ yếu là tốc độ, thời gian phản ứng và tính cân bằng của cặp song kiếm sau khi được cải tiến, cái này kết hợp với thông số ghi chép sẵn từ trước mà Helen có thứ để so sánh và sửa chữa.

    Hai người này làm việc cực kỳ nghiêm túc, bản thân Beck cũng ý thức được việc này quan trọng với mình ra sao, nên mặc dù không phải dân chuyên nghiên cứu cậu ta cũng cố gắng bằng mọi cách để truyền tải những gì mình biết tới Helen. Hoàng hoàn toàn là người thừa, do đó hắn chỉ im lặng quan sát và tính toán cho trận đấu sắp tới, một lúc sau đó thì Ethas cũng gia nhập bọn, cậu ta lo lắng nhìn sang phía Beck rồi gấp gáp nói:

    - Anh Đại đã có lịch xếp cặp lượt trận sắp tới của Beck rồi, cậu ấy phải đối mặt với một học viên sắp đạt cấp bảy đó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,nightelf,QuangAnh29,
Trang 27 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 172526272829 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status