TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 36 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 177

Chủ đề: Ngai vàng của Hoàng Đế - chocaiquan

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 10
    Hiệp hội mạo hiểm


    Tòa thành này có tường cao với tháp canh bao quanh, cổng thành là dạng cửa kéo có quân lính trông coi. Lúc con Gaokon đi vào, Hat cúi xuống đưa cho binh lính giữ cửa một tờ giấy nhỏ, họ liếc qua sau đó để đoàn đi vào, Hoàng quan sát tất cả những người ra hay vào thành đều phải làm tương tự, chắc chắn đây là một kiểu chứng nhận thân phận hoặc thông hành, may là mình đi cùng họ chứ nếu không cũng chả biết kiếm đâu ra.

    Trong lúc Gaokon lững thững đi vào trong, Hoàng để ý kiến trúc xung quanh là dạng Châu Âu thời trung cổ, đường và nhà cửa chủ yếu xây bằng đá tảng, các loại bảng hiệu cũng tương tự nhưng hình như họ sử dụng một loại kĩ thuật gì đó khiến chúng phát sáng y như mấy bảng quảng cáo ở Trái Đất và hắn thấy cả một cái ảnh lập thể trong khu chợ mới đi qua, không biết là công nghệ hay ma thuật. Người đi lại trên đường cũng đủ loại, từ con người bình thường đến tai nhọn như Iris, một vài chú lùn có râu dài, cả một số có đuôi, tai vểnh như thỏ ... nói chung rất đa dạng và hỗn tạp. Igor thấy Hoàng nhìn đến xuất thần mới lên tiếng giải thích :

    - Lạ lắm đúng không, tại cậu chưa đến đây bao giờ thôi. Thành Pax này là chỗ trung chuyển và ngõ vào gần Rừng rậm vô tận nhất, đoàn đội hay người nào muốn đi vào đó cũng đều phải ghé qua đây chuẩn bị. Hiệp hội cũng đặt phân nhánh lớn tại đây nên càng thu hút mấy đoàn mạo hiểm chuyên nghiệp tới nhận nhiệm vụ.

    Từ sau lần chiến đấu với sư dương, thái độ của chiến binh người lùn đối với “tên phế vật” đã thay đổi hẳn, không còn dám gọi hắn là “nhóc” nữa, đây là do thực lực quyết định vị trí. Hoàng khẽ gật đầu rồi tiếp tục chăm chú quan sát, bỗng nhiên con Gaokon giảm tốc độ rồi dừng lại, Hat lên tiếng :

    - Đến nơi rồi, dỡ đồ xuống thôi.

    Trước mặt mọi người là một khu đất lớn, tập trung rất nhiều Gaokon, hầu hết quây trong lồng, một vài con đang trả hoặc đón khách, đây hẳn là trạm cuối, cả đội lục tục đi xuống. Vài cậu trai tiến ra kiểm tra con Gaokon vừa tới, sau đó lùa nó vào trong, một người đàn ông trung niên ra dáng ông chủ đi tới chỗ họ, tính toán đồ đạc một lúc rồi nói :

    - Tổng cộng hết năm trăm Kron, các anh muốn trả bằng tiền mặt hay ngân phiếu ?

    - Tính vào thẻ hiệp hội.

    Hat móc ra một cái thẻ nhỏ màu xanh lá cây đưa ra, ông ta dùng tay ấn vài cái làm nó lóe lên một chút, xong xuôi đưa lại cho Hat, không quên nở một nụ cười đúng kiểu con buôn :

    - Lần sau lại tới ủng hộ nhé.

    - Cám ơn, được rồi mọi người, chúng ta đi nào.

    Cá nhóm xách đồ lên vai bước ra khỏi trạm, trên đường đi Sabat nói chuyện với đội trưởng :

    - Bây giờ vẫn còn sớm, tốt nhất nên đến hiệp hội xác nhận với lại nhờ họ định giá đống vật phẩm này, sau đó làm gì thì làm.

    - Uhm, tôi cũng nghĩ giống cậu, ý mọi người thế nào ?

    Igor và Iris không phản đối, Hat lại quay sang Hoàng :

    - Cậu có bận việc gì không, đi cùng chúng tôi cho vui.

    Hoàng cơ bản không muốn ở cùng mấy người Nanh hổ hay đúng hơn là cô nàng Irir kia một phút nào nữa, nhưng trong thành này hắn không biết đường lại chẳng có tiền, nói tới nói lui cũng phải chờ họ xử lý xong chiến lợi phẩm để bòn rút một ít, đành phải trả lời :

    - Tôi cũng chẳng có việc quan trọng gì, coi như đi chơi một lúc vậy.

    - Được, quyết định như vậy. Tòa nhà hiệp hội cách đây cũng gần, chúng ta đi bộ cho tiết kiệm.

    Cả đội quyết định xong lại tiếp tục di chuyển. Trên đường đi, Hoàng thấy có rất nhiều người đi theo từng nhóm, to có nhỏ có thuê Gaokon ra khỏi thành, ăn mặc, trang bị nhìn biết ngay là đoàn mạo hiểm, cũng có một số khác giống như họ đang trên đường về, ai cũng vác một đống đồ. Hắn để ý tất cả đều sử dụng thẻ giống như Hat để trả phí. Nanh hổ đi tầm 15 phút thì đến cổng một tòa nhà cực lớn, biển treo phía trên tuy Hoàng không đọc được nhưng nhìn tấm bảng có hình kiếm và gậy phép bắt chéo qua chiếc áo choàng thì cũng có thể đoán được đây là hiệp hội mà Hat nói. Cả năm người đi vào, nhân viên tiếp đón là một cô bé loài người rất xinh xắn, lễ phép hỏi :

    - Các vị đến đây muốn đăng kí hay trả nhiệm vụ ạ ?

    - Chúng tôi đến xác nhận và định giá. Hat trả lời.

    - Vậy xin mời các vị đi qua phía cửa bên trái đến quầy số hai mươi ba, chúc một ngày tốt lành.

    Cô ta mỉm cười đầy duyên dáng, thái độ nhã nhặn chuyên nghiệp rõ ràng đã qua đào tạo. Hoàng thấy khá thú vị, không ngờ ở đây phát triển dịch vụ khá tốt,hắn đi theo vào sảnh thì thấy nột thất bên trong phải nói là quá xa hoa, tất cả đều dùng một loại đá nhẵn bóng để lót sàn và tường, khi có người bước qua chúng phải chiếu ánh sáng rực rỡ, trần nhà gắn một loại chiếu sáng ma thuật mô phỏng bầu trời y như thật, chỗ nào cũng có biển chỉ dẫn hoặc quảng cáo lập thể, người đi lại vô cùng tấp nập. Hắn để ý tất cả nhân viên đều mặc một loại đồng phục màu xanh đen, trên ngực trái lấp lánh chữ, chắc là bảng tên.

    Hat dẫn mọi người đi vào cửa bên trái tới một sảnh khác, ở đây tập trung chủ yếu là người mạo hiểm, hầu hết đang làm thủ tục ở nhiều quầy khác nhau, cảnh tuợng chả khác gì nơi bán vé máy bay. Nanh hổ đi tới số hai mươi ba, một nhân viên nữ khác thấy họ thì cười tươi rồi hỏi :

    - Các vị đến để đăng kí hay trả nhiệm vụ ạ ?

    - Trả nhiệm vụ.

    - Xin cho biết tên hoặc số hiệu của đoàn, đội liên quan.

    - Nanh hổ, đoàn mạo hiểm bán trung cấp.

    - Cảm ơn, vui lòng chờ một lúc .... Nanh hổ: nhiệm vụ thu thập nguyên liệu tại Rừng rậm vô tận, độ khó trung cấp, thời gian hai mươi ngày, tiền công tính theo số lượng. Xin xác nhận và nộp lại vật phẩm.

    Igor, Sabat lục tục đưa hết số đồ vật thu được lúc đầu trừ con sư dương lên, nữ nhân viên nhận lấy mở ra kiểm kê rất nhanh sau đó ấn một nút trên bàn, hai nam nhân viên khác lập tức đi tới vác hết chúng ra chỗ khác. Cô ta nhỏ nhẹ nói tiếp :

    - Nhiệm vụ đã xác định hoàn thành, tiền và số cống hiến sẽ được chuyển tới thẻ của các vị sau. Còn điều gì cần chúng tôi hỗ trợ không ạ ?

    - Còn một số thứ ở đây, cô hãy giúp chúng tôi định giá luôn.

    Hat đặt túi chứa chiến lợi phẩm từ con sư dương lên bàn, chuyện các đội tầm thấp trong quá trình làm nhiệm vụ thu thập được thêm tài nguyên là rất bình thường. Chúng cũng chủ yếu là nguyên liệu thông dụng, thay vì phải mất công đem đi bán thì gửi lại cho hiệp hội định giá hộ sau đó chuyển vào thẻ cũng như nhau, cô nhân viên nhận lấy chiếc túi và bắt đầu kiểm tra :

    - Đây là ..... sừng sư dương cấp sáu ?

    Giọng cô ta có vẻ nghe có vẻ hơi ngờ vực, thậm chí cả mấy người đang làm thủ tục xung quanh đó cũng nhịn không được liếc sang bên này, tuy một con sư dương chẳng phải cái gì hiếm lạ nhưng đây là do một đội chỉ xếp hạng bán trung tiêu diệt thì quả là vô lý, nó cách đội này tới hai cấp. Hat nhìn biểu hiện xung quanh thì rất hài lòng, thực ra nếu đem đồ trên người sư dương bán ra ngoài chắc chắn sẽ thu được nhiều hơn nhưng cái quan trọng là danh tíêng, một đội mạo hiểm bán trung có thể hạ quái vật cấp sáu, đây chính là thứ bảo đảm cho những nhiệm vụ về sau thuận lợi.

    - Tất cả là hai mươi lăm món, vị pháp sư này, ngài muốn đem ra ngoài hay trực tiếp định giá tại đây ?

    - Định giá tại chỗ luôn đi.

    - Vậy... số nguyên liệu của sư dương cấp sáu này tổng cộng có giá trị là bảy mươi tám ngàn năm trăm sáu mươi Kron, ngài vui lòng chờ giây lát, tiền sẽ được gửi tới ngay. Còn gì nữa không ạ ?

    - Kh... không, cám ơn cô.

    - Vậy xin cảm ơn các vị và chúng mừng chiến tích của đội Nanh hổ.

    Cũng như cô bé đầu tiên, nhân viên này vẫn giữ nguyên phong thái chuyên nghiệp dù khách hàng có thất thố, Hoàng thấy không những Hat hay Igor mà ngay cả một người trầm tính như Sabat cũng đang đứng trơ ra như phỗng, hắn biết công việc đã xong thì chả cần ngần ngại, nói luôn :

    - Chúng ta đi thôi chứ nhỉ, các anh đang hơi bị thu hút sự chú ý đấy.

    Hat nghe vậy thì mới sực tỉnh ra rồi ngó quanh, đúng là đang có rất nhiều ánh nhìn về phía họ. Tò mò, nể phục, ganh tị ... kiểu nào cũng có, bản thân đội trưởng Nanh hổ cũng biết lần này trúng to rồi, chỉ tính tiền thôi đã gấp hơn mười lần bình thường chưa kể danh tiếng nữa. Hiệp hội luôn liệt kê thành tích cùng chiến lợi phẩm của tất cả đoàn, đội có đăng kí ra công khai cho mọi người dễ lựa chọn, một bản chiến tích hoành tráng chính là thứ để kiếm thêm hàng đống tiền. Igor hưng phấn tới mức muốn nhào tới ôm Iris nhưng chỉ vừa động là đã có tên kề trước ngực, Sabat hồ hởi nói :

    - Quá tuyệt rồi đội trưởng, với từng đấy Kron chúng ta tha hồ mà mua sắm, có khi được thăng cấp đội luôn cũng nên.

    Ba người bọn họ quả thật đang chìm đắm trong sung sướng, nói ra thì họ làm cật lực cả năm cũng không bằng một chuyến này, đoàn mạo hiểm là nơi hằng bao nhiêu con người cạnh tranh với nhau, cơ hội để vượt lên quả thực rất khó. Nhưng có một người không quan tâm và chả khách sáo cắt đứt bầu không khí :

    - Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì các người cũng nên thanh toán tiền công hợp đồng đi.

    Ike, hay chính xác là Iris lên tiếng. Hat đang bay bổng trên không nghe vậy liền cụt cả hứng, anh ta quên bẵng đi chuyện này, lật đật lôi thẻ ra và nói :

    - Tôi chuyển vào thẻ của cậu luôn nhé.

    - Ta cần tiền mặt, càng nhanh càng tốt.

    - Nhưng ..... tôi thực sự mang tiền trong người, hay cậu chờ một lúc để tôi đi rút vậy.

    Hat trông vô cùng lóng ngóng và khó xử, cơ bản khi những người mạo hiểm giao dịch đều qua các thẻ được hiệp hội cấp, vừa nhanh vừa gọn lại không lo mất trộm nên thường trong người họ mang rất ít tiền. Iris nói cần tiền mặt, nhất thời pháp sư này cũng bó tay, Sabat thấy đội trưởng của mình đang sắp sửa làm trò hề liền lên tiếng đỡ :

    - Không cần gấp, hợp đồng đã kí thì sớm muộn gì cậu cũng nhận được tiền thôi. Sao chúng ta không đi đâu đó một lúc chở, một vài cốc nước giải khát chẳng hạn ?

    - Ta không có thời gian. Iris lạnh lùng.

    - Ồ tôi chợt nhó là hôm nay là ngày chợ trung tâm mở, đằng nào thì cậu cũng phải đến đó lựa đồ mà. Chúng ta đi chung một lúc, nếu có gì cậu muốn mua tôi sẽ trả trước cho.

    Sợ chưa đủ thuyết phục, Sabat nói tiếp.

    - Hoàng, cậu đi luôn chứ, biết đâu lại có món gì đấy hời có lợi cho cậu.

    - Hửm, ờ sao cũng được, đằng nào cũng đang rảnh.

    Cô nàng Iris tính nói nhưng thấy Hoàng đã đồng ý rồi nên im lặng, không phản đối, dù sao còn phải nhờ vả hắn ta. Igor biết chuyện đã xong thì oang oang :

    - Đội trưởng, bọn tôi đi trước nhé, anh ở lại từ từ làm việc đi.

    - Được, tiêu gì thì tiêu nhưng đừng quá trớn đấy là được.

    - Yên tâm đi. Kể cả tôi có muốn, Sabat cũng đâu có chịu.

    Bốn người bước ra khỏi tòa nhà hiệp hội, Sabat vẫy tay gọi một chiếc xe do hai con ngựa bốn chân kéo ở gần đó lại, anh ta nói :

    - Chúng ta đi xe cho nhanh. Chúng tôi đến chợ trung tâm nhé.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 06-05-2015 lúc 23:48.
    ---QC---


  2. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,avatarchar,chiengminh,ComradeH,Darkzergling,devilish12,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hailam1991,handsome,lamlai123,long17111995,meowth01,MNBV,Ngcauca,nhathuy92cr,nightelf,shinichiken,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 11
    Chợ nô lệ


    Chiếc xe ngựa này có thiết kế y hệt thế giới cũ, nội thất bọc da nhìn khá sang trọng nhưng vừa chạm vào đã biết là đồ giả, tuy vậy nó chạy rất êm, lại nhanh hơn Gaokon nhiều, ăn đứt taxi bình thường. Bốn người ngồi đối diện nhau, do có Iris nên không khí hơi trầm, Hoàng thì chỉ muốn tranh thủ ngắm cảnh nên cũng im lặng. Đường ở đây rộng kinh khủng, nghĩ cũng đúng vì toàn mấy thứ to đùng chạy tấp nập, chia làn đàng hoàng: ở giữa là các loại phương tiện cỡ bự như Gaokon, xe chở hàng, hai bên là các loại xe cộ dân dụng và người đi bộ, tuy chưa được rành mạch như Trái Đất nhưng cũng chứng tỏ nhà cầm quyền thế giới này không tệ.

    Sau tầm hai mươi phút, chiếc xe dừng lại ở một bến đỗ nhỏ, hình như có biển báo cấm ở phía trước. Hoàng cùng ba người kia bước xuống, Sabat trả tiền cho phu xe rồi quay sang nói :

    - Chào mừng các bạn đến với khu mua sắm lớn nhất thành phố.

    Trước mắt họ là cả một khu chợ trời với những gian hàng nối tiếp nhau trải dài vô tận, từng đoàn người nhộn nhịp ra vào, tầm cỡ của nó phải gấp hàng trăm lần mấy chỗ Hoàng đã từng thấy. Igor kéo tất cả vào trong, vừa đi vừa giải thích cho tên quê mùa đang nhìn tới mức xuất thần :

    - Đừng nhìn ở đây chỉ toàn người mạo hiểm mà nghĩ kinh tế kém phát triển, nguồn thu của chủ thành này phân nửa tới từ thuế buôn bán nguyên liệu đấy. Tuy chợ này một tháng mới mở một lần nhưng bảo đảm với cậu cả vùng này nó là lớn nhất, tuy không bán hàng cao cấp nhưng mấy thứ bình thường chắn chắn cái gì cũng có. Hôm nay đã đến rồi thì phải coi cho đã.

    Bốn người bị bao trùm giữa một rừng quầy, lô đủ loại, đúng như Igor nói, ở đây cái quái gì cũng có. Hoàng mới chỉ đi ở rìa bên ngoài mà cây thuốc, da thú, xương quái vật, vũ khí, áo giáp, khoáng thạch ... đã nhìn muốn hoa cả mắt, chưa kể còn trang bị dã ngoại, công cụ, ba lô sinh tồn các loại đầy dưới đất như hàng ve chai. Người bán và mua cũng phong phú không kém, ngạc nhiên là con người không phải chủng tộc đông nhất ở đây, tuy vậy Hoàng không thấy có sự xung đột hay kì thị nào. Sabat vừa từ chối sự chèo kéo của mấy cô nàng tai thỏ vừa nói :

    - Đi thế này chúng ta không kiếm được hàng tốt đâu, chia ra thì hơn, tôi với Igor đi lên trên trước. Ike, phiền cậu để ý anh bạn này một tí vậy.

    Anh ta nói xong còn chẳng chờ ai đồng ý thì đã cùng với tên lùn lẩn mất luôn, căn bản Sabat đang muốn nhân lúc có tiền đi mua vũ khí mới luôn nhưng ngại hai người còn lại, nhất là cung thủ tóc trắng lúc nào cũng lạnh lùng kia. Sabat không lo Hoàng bị lạc hoặc xảy ra chuyện gì vi trị an nơi đây rất tốt, con nít có đi vào cũng chẳng sợ nữa là người trưởng thành. Thấy đồng bọn bỏ đi một nước, Hoàng mặt mũi tỉnh bơ, quay sang nói với Iris :

    - Chúng ta cũng đi xem một lúc nhỉ, tôi bắt đầu thấy hứng thú chỗ này rồi.

    Iris bất đắc dĩ đành phải làm người chỉ dẫn, nhưng lúc nãy ở trong hiệp hội Hoàng cũng không ngồi chơi, ít nhất hắn cũng đã kịp học thuộc mấy số cơ bản từ việc đoán thứ tự các quầy, miễn cưỡng vẫn xem giá được. Đồ vật ở đây thượng vàng hạ cám nên chênh lệch khá lớn, vài cây diệp thảo để chế thuốc chỉ tầm mười tới hai mươi Kron trong khi một cái sừng quái vật có thể tới vài ngàn. Hắn cũng hỏi Iris xem giá của sư dương, đúng là có cao hơn hiệp hội tầm hai mươi phần trăm nhưng bù thời gian bán thì cũng vậy.

    Hắn cũng thử dùng “phân tích” bất cứ khi nào có thể lên đám hàng ở đây, nhưng lần nào cũng bị báo là “không đủ dữ liệu”, rõ ràng kĩ năng này chỉ cho biết đại khái còn nếu muốn chi tiết thì bắt buộc phải lấy thông tin sẵn có, tự bản thân nó không thể làm được. Xem ra nếu muốn làm một giả kim thuật sư tốt ở thế giới này chỉ có nước đi học, thêm một thứ để đau đầu.

    Hai người đi rảo một lúc lâu nhưng Iris chẳng mảy may để ý tới bất kì món gì, trong khi những người mạo hiểm họ gặp đều hăm hở xem hàng như chó sói săn dê. Hoàng lấy làm lạ liền hỏi :

    - Cô không cần mua vũ khí mới à ?

    Iris nhướng mày nhìn qua, mặt không biểu lộ tí cảm xúc nào, trả lời :

    - Tôi không có đủ tiền.

    - À ra vậy, thảo nào mà cô cứ một hai đòi Hat phải trả bằng tiền mặt. Thôi coi như đi dạo vậy. Khu chợ này ngoài bán nguyên liệu ra còn có gì đặc biệt không.

    - Ở trung tâm của nó là một chỗ rất nổi tiếng với những kẻ lắm tiền, nếu anh thích tôi sẽ dẫn anh tới đó.

    - Cô làm tôi tò mò rồi đấy, chúng ta đi thôi. Nhưng làm sao để thông báo cho hai người kia biết ?

    - Họ sẽ tự mò tới thôi, bọn đàn ông rất thích mấy nơi như vậy.

    Nghe giọng điệu Iris có vẻ không hài lòng lắm, Hoàng không hiểu tại sao nhưng căn bản lười nghĩ, chỉ thúc giục cô nàng đi cho nhanh. Mất thêm gần mười lăm phút phút chen lấn luồn lách, hai người đến được một khu khác, ở đây chia ra làm hai dãy lều đối nhau, nhìn thoáng qua trang trí bên ngoài là biết chia dân thường cùng nhà giàu riêng biệt. Khách hàng cũng bắt đầu thấy xuất hiện người có trang phục sang trọng, có tùy tùng theo sau, Iris nhìn họ với thái độ khinh bỉ ra mặt. Hoàng còn đang quan sát thì bỗng có một người vỗ vai hắn từ phía sau :

    - Ai cha, không ngờ hai người cũng biết đường mà đi tới đây nha.

    Nghe giọng rõ ràng là của Igor, gã đang cười nhăn nhở trông vô cùng đểu cáng. Sabat đi ngay phía sau, tay xách vài bọc đồ chắc là vũ khí mới mua. Iris chả thèm liếc qua nhưng vẫn lên tiếng :

    - Hừ, tưởng các người có việc quan trọng, hóa ra chung quy đến đâu vẫn chỉ là bọn hạ tiện.

    Hoàng hơi sửng sốt, có mỗi việc đi mua sắm thôi sao phải dùng từ nặng nề thế, quay sang Igor, hẳn tên lùn sẽ phải nói lại, nhưng có vẻ hắn đã đánh giá sai độ dày da mặt của người mạo hiểm. Igor chả có vẻ gì tức giận, trơ trơ nói :

    - Nếu đã đến chợ này mà không vào đây thì đúng là chẳng phải đàn ông, vả lại chúng tôi chỉ coi một chút, chả làm sao cả, hê hê hê.

    Sabat đi lại, anh ta gửi mấy bọc đồ cho người giữ cửa rồi nói với cả bọn :

    - Chúng ta vào thôi, chả lẽ đến đây lại đứng ngoài cãi nhau.

    Igor kéo tay Hoàng cùng đi, Iris mặc dù không thích thú lắm nhưng vẫn phải bước theo, nhân viên trông cửa hướng dẫn họ vào căn lều bên trái, có vẻ cái còn lại phải có vé, vụ này càng làm Hoàng tò mò. Bên trong được thiết kế y như một nhà hát kịch, sân khấu lớn ở giữa và ghế ngồi theo dạng bậc thang, khi họ tiến vào thì bên trong gần như đã kín người, Sabat phải kiếm chỗ tít trên cao, vừa ngồi xuống là có nhân viên tiến ra đưa cho 4 viên đá màu đỏ bằng bàn tay, Hoàng tuy không biết là gì nhưng cũng bắt chước người khác gắn nó lên tai.

    Đột nhiên đèn trần vụt tắt, màn được kéo lên, một anh chàng ăn mặc cực kì diêm dúa bước ra, cúi chào mọi người và bắt đầu nói :

    - Kính chào quý ông quý bà, rất hoan nghênh và chào mừng các vị đã đến hội chợ đấu giá lần này, chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ những món hàng tốt nhất, hãy chọn cho mình những thứ tốt nhất và nhớ trả đủ tiền đấy nhé.

    - “Hóa ra là đấu giá, thế thì có cái gì đặc biệt đâu”. Hoàng tự nhủ.

    - Và ngay bây giờ là mặt hàng đầu tiên: tới từ biên giới rừng rậm vô tận, đạo tặc cấp ba, hai mươi tuổi, rất có giá trị cho những ai có hứng thú sưu tập, xin giới thiệu .... Lex, anima thuần chủng, giá khởi điểm hai trăm Kron.

    Một cô gái tai mèo, vóc dáng cực kì nóng bỏng được dẫn ra, đám đông ngay lập tức sôi động hẳn lên, có người hét lớn :

    - Ba trăm

    - Ta trả ba trăm hai

    - Ba trăm tám

    - Bốn trăm rưỡi

    - Vị này đã nâng lên bốn trăm năm mươi Kron, có ai trả cao hơn không? Lần một... hai .... ba, bán cho khách hàng số một năm sáu.

    Cô gái mèo được dẫn vào trong, lập tức có một người khác liền thế chỗ, lần này là một nữ chiến binh rất to con, ngực cùng cơ tay nổi cuồn cuộn, người dẫn màn lại tiếp tục xướng lên :

    - Tiếp theo là một nữ chiến binh Amaz, đến từ hoang mạc xa xôi, nóng bỏng và hoang dã, thích hợp làm bảo tiêu hoặc cận vệ. Giá khởi điểm năm trăm Kron.

    Thì ra là một dạng đấu giá người, chẳng lẽ thế giới này vẫn còn lưu hành chế độ nô lệ. Hoàng để ý người xem vô cùng hào hứng, phấn khích, cơ cấu chuẩn bị cùng vận hành nhuần nhuyễn, không giống một loại chợ đen, chắc chắn phải có chính quyền chống lưng. Tuy vậy, hắn chỉ thắc mắc chứ không thấy phản cảm, con người luôn có dục vọng chiếm hữu và tự cho mình cao quý hơn người khác. Ở Trái Đất trải qua lịch sử cũng có rất nhiều chuyện tương tự, điển hình là chế độ nô lệ da đen, cho tới tận thời hiện đại vẫn còn nạn phân biệt chủng tộc, nên chuyện đấu giá này cũng quá sức bình thường.

    - Sao, bổ mắt chứ hả, đây mới là khu thường thôi đấy, có tiền qua bên kia thì người đẹp còn chất lượng hơn nhiều

    Igor vừa huých Hoàng vừa chỉ xuống sân khấu, nơi “món hàng” hiện giờ chỉ cuốn vài mảnh vải hờ hững vừa đủ che mấy điểm nhạy cảm, có cảm giác khá giống mấy show thoát y. Hắn hơi thắc mắc về cục đá đỏ, liền lên tiếng hỏi Sabat :

    - À, cục đá này đánh số thứ tự chỗ ngồi của cậu, để dễ quản lý khi có ai đó hô giá thôi.

    Chiến binh to con hiện giờ mặt mũi đỏ gay, thậm chí có cảm giác máu mũi sắp chảy ròng ròng. Iris nhìn mấy kẻ đang hô hoán ầm ầm ở dưới, chán ghét tới cực điểm. Hoàng tiếp tục hỏi :

    - Các anh không muốn mua bán gì sao ?

    Igor cùng Sabat gãi đầu, ngượng ngùng trả lời :

    - Hat không cho chúng tôi tiêu tiền vào mấy việc này, vả lại làm nghề mạo hiểm thường xuyên đi xa, ít khi ở một chỗ cố định, mua xong biết cho họ ở đâu ?

    Hoàng gật đầu tỏ ý hiểu rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn xuống dưới, phiên đấu giá vẫn tiếp tục vô cùng náo nhiệt, không những nữ mà có cả nam cũng được đưa ra và đều được mua sạch. Tuy vậy, giá cao nhất vẫn chưa hơn nổi hai ngàn Kron, rõ ràng những người tổ chức ở lều này quan tâm tới số lượng hơn chất lượng. Hắn lại tiếp tục thắc mắc :

    - Những người lấy nguồn hàng từ đâu ? Người mua thường là vào mục đích gì ?

    Igor mắt vẫn đang dán xuống dưới, trả lời :

    - Khó nói lắm, trước giờ có nhiều tin đồn nhưng chả ai biết chính xác: có thể là tù nhân, bắt cóc, buôn người ... Còn mua để làm gì ấy ah ? Đa dạng lắm, nhưng chiếm nhiều nhất vẫn là nuôi làm hầu gái, thiếp ... hoặc để tiết kiệm tiền thuê vệ sĩ hay nhân công.

    - Hừm, chung quy vẫn chỉ là để phục vụ bọn đàn ông các người thôi chứ gì. Iris đột nhiên xen vào.

    - Này này, cậu nói cứ như cậu không phải ....

    Igor tính cãi nhau nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cung thủ tóc trắng liền vội vàng ngậm miệng. Sau hơn vài chục “món hàng”, có vẻ người mua cũng tìm được cái mình cần, bắt đầu ngồi xem nhiều hơn là gọi giá, đến lúc này anh chàng “MC” mới hô lên:

    - Và sau đây là món hàng cuối cùng. Xin giới thiệu, con gái của Đại Dược Sư vĩ đại nhất Đế Quốc, được giáo dục trong môi trường Hoàng Gia từ nhỏ và là Dược Sư cấp bảy nhỏ tuổi nhất Đại Lục. Có lẽ tôi không cần phải giới thiệu thêm nữa, giá khởi điểm của cô ta chỉ là bốn trăm Kron, không có mức trần.

    Hoàng nghe được mấy lời giới thiệu bỗng thấy kì lạ, nãy giờ chỉ toàn dân thường sao đột nhiên lại lòi ra một cô thiên kim tiểu thư vào đây, nếu thực sự có thì phải ở bên dành cho bọn có tiền chứ ? Rất nhiều tiếng xì xào vang lên cũng có thắc mắc giống như hắn :

    - Này, có phải là vụ Đại Dược Sư Atondias chữa bệnh làm chết thiếp yêu của Hoàng Đế không, sao nghe đâu là cả nhà ông ta bị giết sạch rồi ?

    - Anh sao kém thông tin thế, đáng lý là chết hết rồi nhưng cô con gái này lại được con trai của tể tướng cứu, rõ ràng là muốn nhân lúc nhà người ta gặp nạn mà cướp về.

    - Thế lại càng vô lý, đời nào tên đó lại để đồ chơi của mình lạc tới chỗ này.

    - Ai mà biết, chờ đem ra thì biết, nếu được tôi cũng phải mua để thử cảm giác làm Hoàng tộc trên giường xem sao.

    Người dẫn màn ra hiệu dắt “hàng” ra, một cô gái mảnh khảnh, quần áo mộc mạc, suối tóc đen dài như suối che nửa mặt tiến lên sân khấu. Nhìn qua thì chả thấy có gì đặc biệt hay cao quý hơn người, khán giả ở dưới thấy vậy thì la ó :

    - Cái gì vậy, sao kín mít vậy, thế sao mà định giá.

    - Đến cả mặt cũng không lộ, ai biết có phải đồ giả hay không.

    - Cho bọn ta thấy mặt, không thì cút xéo vào trong đi.

    MC bị dân chúng phản đối rất bối rối, lúc nhận cô nàng Dược Sư này đã thấy không kiếm lời được rồi, cứ tưởng mập mờ đưa ra thế này sẽ có mấy kẻ biến thái nhắm mắt mua bừa, ai mà biết được bọn này ăn chắc thế cơ chứ.

    - “Thôi kệ xác nó, dù sao đây cũng không phải là chuyện mà mình phải lo”

    Anh ta ra hiệu vén tóc lên, khuôn mặt cô ta vừa lộ, cả căn lều bỗng im như thóc, một lúc lâu sau đó, hoàng loạt tiếng chửi bới kịch liệt vang lên :

    - Con mẹ nhà nó, mặt mũi thế kia tính nhát ma ông à.

    - Bảo sao hàng chất lượng thế này lại xuất hiện ở đây, hóa ra là đồ phế phẩm

    - Này, ta thấy mua cô ta về che mặt lại tặng cho bố vợ ngươi để lão chết sớm hay hơn đó.

    Khuôn mặt, hay nói đúng hơn là nửa mặt phải nữ Dược Sư có màu da chết xám xịt, lộ ra hốc mắt sâu hoắm, má bị ăn mòn tới tận chân răng, y như một cái xác chết, nói xấu là còn quá khiêm tốn. Hoàng cũng hơi bị sốc, nhưng bỗng một ý nghĩ nảy ra trong đầu, nếu thông tin về cô ta là đúng thì .....

    - Igor, tất cả những thứ tên dẫn màn giới thiệu có phải luôn đúng 100% không ?

    Tên lùn đang che mặt, nghe thấy vậy ngạc nhiên trả lời :

    - Đúng, tôi không biết chỗ khác thế nào nhưng chưa từng có ai phàn nàn về chuyện thân phận những người được đưa ra đấu giá cả, độ tin cậy bảo đảm lắm.

    - Được, thế thì tốt, các anh có mang tiền không ?

    - Chúng tôi có thẻ hiệp hội dùng chung với Hat, đừng có nói là cậu muốn .....

    - Đúng thế đấy, ngồi im đó và chuẩn bị đi.

    Hắn nhỏm dậy, nhìn quanh chưa thấy ai ra giá, lấy hơi hét lớn :

    - Bốn trăm mười Kron

    Đám đông đang ồn ào bỗng im bặt, đến cả anh chàng trên sân khấu cũng đứng sững ra. Hoàng thấy hắn không có ý định thông báo, đành phải nói thêm lần nữa.

    - Tôi nói mua “hàng” trên sân khấu, bốn trăm mười Kron.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 06-05-2015 lúc 23:52.

  4. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    160619922,avatarchar,chiengminh,ComradeH,Darkzergling,devilish12,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hailam1991,handsome,lamlai123,long17111995,meowth01,MNBV,Ngcauca,nhathuy92cr,nightelf,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 12
    Chia tay



    - Này, có phải thằng nhóc kia vừa gọi giá không ?

    - Trông nó lạ lắm, hình như mới đến lần đầu.

    - Đâu phải, tôi thấy Sabat với Igor của Nanh hổ ngồi cạnh kìa, chắc là hai tên đó bảo mua chứ ai.

    - Mẹ, mới hồi chiều thấy bọn hắn hạ được một con quái trung cấp, hóa ra lấy tiền đến đây, mà không mua “hàng” bình thường lại chọn thứ này, đúng là khẩu vị của bọn biến thái.

    - Ông đây có háo sắc cũng chưa đến tầm cỡ này, đúng là được mở rộng tầm mắt.

    Liên tiếp những lời bàn tán bay thẳng về phía bốn người, cơ bản những người mạo hiểm ở đây quanh năm đụng mặt nhau, lại cùng cấp nên chả cố kị gì, cứ oang oang mà nói. Igor với Sabat xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, Iris lặng lẽ né mình ngồi cách xa Hoàng mấy ghế liền, nhưng hắn vẫn trơ trơ, tiếp tục hỏi MC trên sân khấu :

    - Này, có tính bán nữa không đấy.

    Anh chàng bị mắng, lật đật chỉnh lại tư thế, hết nhìn lên trên lại nhìn quan sân khấu, bất đắc dĩ nói :

    - Anh bạn trẻ này đã gọi giá bốn trăm mười Kron, có ai trả cao hơn không.

    - Cho hắn luôn đi, không có thằng điên nào rước của nợ này về đâu.

    - Đã kết cấu chả ra sao mà cái mặt thế kia thì thà mua một con sói 3 đầu về giữ nhà còn hơn, ít ra buổi tối nhìn mặt nó không bị sợ chết.

    Đám đông vừa cười đùa vừa mỉa mai, người dẫn trên sân khấu tuy vậy vẫn phải làm đúng phận sự, sau khi chờ một lúc bắt đầu đếm :

    - Lần một .... lần hai.... lần ba. Xin chúc mừng khách hàng số ba sáu bốn đã mua thành công.

    Giọng anh ta không hào hứng cho lắm mà giống như vừa tống được gánh nặng hơn. Hoàng thỏa mãn ngồi xuống, vài trăm Kron chả phải số tiền lớn, mấy người Nanh hổ hẳn không tiếc với hắn. Màn đóng, người xem lẫn khách hàng lục tục ra về, một nhân viên tiến lại gần nói gì đó với Sabat, chắc là hướng dẫn trả tiền và nhận “hàng”. Trông anh ta không vui lắm, Igor đành phải nói thay :

    - Vậy, cậu đã mua cô ta .... tôi đoán mỗi người đều có sở thích khác nhau hử.

    - Igor, im lặng đi.

    Sabat ngắt lời bạn mình, tuy chưa hiểu vì sao Hoàng đột nhiên lại hứng thú với cô gái xấu xí đó nhưng anh ta không muốn đào bới nó lên làm gì. Bốn người đi theo nhân viên tới sau sân khấu, ở đó các khách hàng đang kiểm tra “hàng” của mình lần chót trước khi giao tiền, có vài người không nhịn được bắt đầu làm bậy lung tung. Họ đi vào một căn phòng nhỏ, nữ Dược sư và một nhân viên khác đã đợi sẵn ở đó, anh ta lên tiếng trước :

    - Xin lỗi về sự bất tiện, chẳng qua có một vài khách hàng không muốn nhìn thấy ..... các vị hiểu đấy.

    Người nhân viên vừa nói vừa đánh mắt sang cô gái bên cạnh, rất rõ ràng với bộ mặt thế này thì khó có ai muốn nhìn lâu cả, trừ Hoàng. Hắn tiến lại gần, vén tóc và xem xét kĩ khuôn mặt bị hỏng .... đây là dấu vết của thuốc ăn mòn, có ai đó đã làm thế này với cô ta, tuy hành động này chỉ mang ý nghĩa kĩ thuật thuần túy nhưng người khác nhìn vào thì rõ ràng thằng này đang sờ mó hăng say. Iris xẵng giọng :

    - Nếu đã xong rồi thì trả tiền đi, tôi không muốn ở đây lâu đâu.

    - Ờ, Sabat, phiền anh vậy nhé.

    - Tính vào thẻ hiệp hội đi.

    Sabat đưa thẻ của mình cho nhân viên, cũng như lần ở ga Gaokon, anh ta ấn lên nó vài lần trước khi trả lại. Sau đó chìa một tấm giấy chi chít chữ, nói :

    - Ai là chủ sở hữu xin kí hoặc lăn tay vào đây ạ.

    Hoàng nhận lấy, ấn ngón tay lên chỗ chỉ định, thế là hắn đã chính thức là chủ nhân của nữ Dược sư, nhưng tạm thời chưa thể dẫn cô ta đi theo được.

    - Tôi còn có chuyện cần giải quyết, có thể để cô ta ở đây một thời gian chứ ?

    - Không thành vấn đề, chỗ chúng tôi có thể hỗ trợ bảo quản “hàng” trong vòng tối đa 5 ngày, nếu quá hạn coi như hợp đồng bị hủy. Có vấn đề gì nữa không ạ.

    - Ừm, hết rồi, cám ơn.

    Nhân viên cúi chào tiễn bọn họ ra khỏi lều, Hoàng cất kĩ bản hợp đồng vào người, Igor nhận lại các túi đồ tại cửa rồi hỏi :

    - Chúng ta làm gì tiếp theo nữa đây ?

    Sabat trầm ngâm một lúc, trả lời :

    - Quay trở về hiệp hội đi, Hat chắc lấy được tiền rồi, cũng phải trả cho Ike luôn.

    Hoàng đồng ý, hắn cũng còn vài việc phải nhờ. Họ đi ra khỏi chợ, gọi lại xe ngựa ngược đường cũ, vừa đến nơi đã thấy pháp sư Hat mặt đỏ tía tai xông ra, mồm miệng sang sảng :

    - Cái vụ mua bán ở hội đấu giá là sao hả, tôi đã bảo bao nhiêu lần là không ai được dùng tiền chung cho mấy việc vớ vẩn cơ mà, thủ phạm là thằng khốn nào trong hai cậu, nói.

    - Đội trưởng, anh nghe tôi giải thích đã, thực ra ....

    - Câm mồm, chuyện này chắc chắn là tác phẩm của tên lùn kia rồi. Igor, lết mông lại đây.

    Igor sợ sệt bước tới, còn chưa kịp mở miệng thì một quả cầu lửa cỡ nhỏ đã bắn tới, róc nguyên một mảng tóc trên đầu cháy khét lẹt, gã sợ đến mức đứng chôn chân tại chỗ. Hoàng thấy tình hình không ổn liền vội vã lên tiếng :

    - Đừng trách oan bọn họ, là tôi bảo mua đấy.

    Hat vẫn chưa hết tức giận, nghe vậy lại tưởng bọn này nhờ người nói đỡ ,càng điên tiết tợn :

    - Cậu không phải nhận giùm, hôm nay phải nướng chín vài thằng không thì chúng nó lại tưởng đội trưởng này chỉ biết dọa suông.

    Vừa nói, tay trái anh ta lại tiếp tục tụ một quả cầu lửa khác. Hoàng lắc đầu, bước đến chắn trước mặt Hat, hờ hững nói :

    - Hình như tôi nói anh không hiểu, là tôi bảo bọn họ mua, hay anh muốn thiêu tôi ra tro luôn ?

    Hat bị lời này của Hoàng làm sững lại, nhìn qua Sabat xong lại liếc qua Igor, một kẻ thì im lặng còn một tên đang run cầm cập, thấy khó có khả năng đồng đội dám bất tuân lệnh mình, đành giả lả :

    - Vậy hóa ra là cậu thật à, thế thì thôi vậy. À, Ike, đây là tiền công theo hợp đồng nhé, toàn bộ đều là tiền mặt cả đấy.

    Iris nhận một mớ tiền giấy từ tay Hat, liếc qua vài lần sau đó cất đi. Sabat tiến lại nói :

    - Tuy chưa chắc đã gặp lại, nhưng tôi mong về sau chúng ta còn cơ hội chiếu đấu cùng nhau.

    - Ta thì không có ý định gặp lại các người nữa đâu.

    Vẫn lạnh lùng như cũ, Iris quay lưng đi luôn, khi đi ngang qua người Hoàng, cô ta nói nhỏ :

    - Khi nào đến đúng thời điểm tôi sẽ tìm tới chỗ anh.

    - “Mẹ kiếp, đi thì đi quách nó cho rồi, cứ như là tôi sẽ còn ở đây mà chờ ý”.

    Hoàng nhủ thầm trong bụng như vậy nhưng ngoài mặt vẫn bình thường. Igor sau một trận bị dọa hết hồn cũng bình tình trở lại, nhìn bóng lưng Iris bước đi khỏi, thở ra một hơi khoan khoái :

    - Cuối cùng cũng xong hết việc rồi, tối nay chúng ta xả dàn một trận cho đã đi.

    - Cậu lúc nào về cũng chỉ chơi chơi thôi, đúng là không có tương lai.

    - Hôm nay có khách quý mà, phá lệ một lần đi.

    - Thôi được rồi, đúng là đồ cơ hội, hôm nay tôi đãi.

    - Hâm mộ anh nhất luôn đó.

    Hat thở dài, tên Igor này đúng là loại ruột để ngoài da, chả bao giờ ngậm miệng được, nhưng dù sao coi như có cớ để tiếp tục mời Hoàng theo cùng, anh ta còn một chuyện quan trọng muốn bàn. Bốn người đi ra khỏi hiệp hội, gọi xe đến một quán ăn nhỏ gần trung tâm, Igor vừa bước vào là mồm năm miệng mười gọi đủ các thứ. Hoàng không tham gia, chỉ ngồi yên lặng tủm tỉm quan sát. Sau vài tuần rượu, Hat lên tiếng :

    - Hoàng, cậu có kế hoạch gì ở thành này không ?

    Hắn không trả lời vội mà hỏi vặn lại :

    - Khoan nói tới tôi vội, các anh thì sao ?

    - Chắc là bọn tôi sẽ dùng tiền kiếm được lần này bổ sung trang bị, nghỉ ngơi một thời gian và tiếp tục nhận nhiệm vụ, nhưng sẽ ở cấp cao hơn. Cuộc đời của một đoàn mạo hiểm đều là vậy.

    - Các anh mời tôi đến đây, không đơn thuần chỉ là chiêu đãi đúng không ? Có chuyện gì thì cứ nói đi.

    Cơ bản Hat còn muốn lòng vòng nhưng tên này lại đi thẳng vào vấn đề luôn, chả còn cách nào khác, hít một hơn, nói :

    - Tôi muốn cậu thay tôi làm đội trưởng Nanh hổ.

    Igor đang nhuồm nhoằm ăn nghe thế thì nghẹn ứ hự, giật giật như trúng gió, Sabat không đến độ như vậy nhưng cũng đờ ra. Hoàng ngược lại bình tĩnh như không, mìm cười nói :

    - Anh không sợ một kẻ không rõ lai lịch, không có nguyên lực sẽ phá tan nát tâm huyết của mình à ?

    - Nói thật ra thì một người đã có khả năng chỉ huy chúng tôi hạ quái vật như sư dương đã đủ để bù vào tất cả những thứ khác rồi. Hôm đó nếu không có cậu thì cả đội đã mất mạng, thế nên dù có chuyện gì xảy tôi cũng dám thử.

    Thực ra trong lòng Hat nghĩ tên này không thể nào lại không có nguyên lực, chắc chắn hắn đã dùng một loại bí kĩ gì đó ẩn đi, người như vậy chẳng lý nào lại có ý xấu với một đội mạo hiểm bé nhỏ. Sabat đột nhiên lên tiếng :

    - Tôi ủng hộ quyết định của Hat.

    Igor cố gắng nuốt trọng đám lùng bùng trong miệng, ú ớ :

    - Tô ..... tôi cũng có ý kiến như Sabat.

    Hoàng nhìn ba người này, ánh mắt đầy hi vọng hướng chằm chằm vào mình, cười cười không đáp. Thực ra trong lòng hắn hiểu rõ việc nhường lại chức đội trưởng chẳng qua chỉ là một kiểu nói danh nghĩa, trên thực tế người nhận nhiệm vụ và chịu trách nhiệm vẫn là Hat, hắn chỉ đóng vai trò đi theo chỉ dẫn, đối với bọn họ không có gì bất lợi, chưa kể lần đi săn vừa rồi lợi ích thu lại quá lớn, rất đáng để thử. Có điều hắn tạm thời không có ý định rời khỏi thành, nhẹ nhàng nói :

    - Cám ơn ý tốt của các anh, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị, không tiện đi cùng được. Nếu các anh có gặp chuyện gì đó khó giải quyết tôi vẫn sẽ cố gắng giúp trong mức có thể.

    Hat hơi thất vọng nhưng dù sao đã dự đoán trước chuyện này, dù sao đối phương vẫn để ngỏ khả năng hợp tác, tính ra vẫn rất tốt. Anh ta tươi tỉnh trở lại, nâng chén rượu lên mời :

    - Chuyện này coi như bỏ qua, hôm nay cứ ăn uống cho đã đi.

    Hoàng chưa chúc lại mà vẫn nói tiếp :

    - Có một vài việc tôi muốn nhờ, không biết anh có thể giúp đỡ một chút không ?

    Igor nghe thế, vỗ ngực rất ra vẻ, nói oang oang :

    - Việc của cậu cũng là của tôi, cứ nói đi.

    - Tôi cần một thẻ chứng minh thân phận, một căn nhà ở nơi yên tĩnh trong thành và một bộ dụng cụ pha chế thuốc. Bao nhiêu đó được rồi.

    Hat rất ngạc nhiên, anh ta còn tưởng hắn sẽ đòi hỏi vài món trang bị đắt tiền chứ những thứ Hoàng cần đều rất bình thường, ai cũng giải quyết được, sảng khoái nói :

    - Được, tôi bảo đảm hai ngày tới tất cả sẽ có đầy đủ.

    Igor chờ nãy giờ đến phát sốt ruột, nâng ly làm một hơi cạn sạch, khề khà :

    - Nói nãy giờ các người không thấy khô cổ à, uống đi, uống đi.

    Yêu cầu đã được thỏa mãn, Hoàng vui vẻ cụng ly cùng mấy người Nanh hổ tới tận khuya. Liên tiếp mấy người sau đó, hắn đi cùng Sabat lo việc. Ở đây cũng giống Trái Đất, muốn thuê nhà bắt buộc phải có thẻ chứng minh, rất may là Hat làm xong ngay sau hôm đầu tiên nên mọi chuyện rất thuận lợi. Riêng dụng cụ pha chế lại đắt khủng khiếp, một bộ mới tinh loại thượng hạng tới cả trăm ngàn Kron, hắn buộc lòng phải ra chợ chọn đồ dùng rồi. Bận rộn tít mù, Nanh hổ lại có nhiệm vụ mới, buộc phải lên đường sớm, trước khi đi Hat kín đáo đưa cho Hoàng mấy tờ giấy nhỏ :

    - Đây là ngân phiếu bốn mươi ngàn Kron, chúng tôi biết so với con sư dương thì bao nhiêu đây không tính là gì nhưng .....

    Hoàng nhìn số trên từng tờ một, ước lượng một lúc sau đó trả lại chỉ lấy khoảng chục ngàn, rồi nói :

    - Tôi giúp các anh không hẳn vì tiền, vả lại tôi tự nhận thấy công lao bản thân mình chưa xứng đáng với con số đó.

    Hat tần ngần cầm lại, Igor với Sabat cũng không biết nên nói gì, thời gian họ quen biết nhau quá ngắn, thuần tích đều vì mục đích riêng nên không thể nói có tình cảm gì sâu đậm được, cuối cùng Hoàng lên tiếng :

    - Đi đường cẩn thận, có duyên gặp lại.

    - Có duyên gặp lại.

    Sau khi chia tay bọn người Nanh hổ, Hoàng đi đến chỗ đấu giá, trình ra hợp đồng và được nhân viên dẫn tới căn phòng cũ, món “hàng” vẫn ở đó, cứ như mấy ngày vừa rồi nữ Dược sư đứng nguyên tại chỗ vậy. Hắn dùng một chiếc áo choàng che kín mặt cô ta rồi dẫn về nhà, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống. Cô gái vẫn im lặng, không có một tí cảm giác gì của người sống, hắn xem xét lại nửa khuôn mặt bị hỏng, trầm ngâm suy nghĩ rồi bất chợt buông ra một câu :

    - Này, cô cởi hết đồ ra đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 07-05-2015 lúc 00:01.

  6. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,ComradeH,devilish12,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hailam1991,handsome,lamlai123,long17111995,meowth01,MNBV,Ngcauca,nhathuy92cr,nightelf,shinichiken,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 13
    Từ điển toàn thư sống


    Tờ giấy được chỗ đấu giá đưa cho khách hàng không đơn giản chỉ là bản hợp đồng bình thường, nó chính là một loại công cụ ma thuật trói buộc, chừng nào người chủ hợp pháp còn giữ thì nô lệ buộc phải thực hiện tất cả yêu cầu vô điều kiện, dù muốn hay không. Hoàng chỉ mới biết khi tới dẫn người về, tuy chẳng có ý nghĩ dâm tặc nhưng hắn không có thời gian để xây dựng tình cảm dần dần, cứ ra lệnh thế này lại hay hơn. Nữ dược sư nghe lệnh, từ từ trút bỏ y phục từng mảnh một, đến cuối cùng phơi bày trọn vẹn cơ thể. Hoàng nhìn chăm chú hơn mười phút rồi thở dài.

    Ban đầu khi nhìn thấy khuôn mặt cô ta, hắn đã lấy làm lạ, nó chỉ bị hủy đúng phân nửa, cứ như có thước ra đo vậy. Đến khi tận mắt chúng kiến phần còn lại trên người thì cảm giác thật sự là không nỡ, có ai đó đã chia người cô ta ra làm hai, bên trái hoàn hảo không một chút tì vết nhưng phía còn lại đúng là khủng khiếp, toàn bộ làn da đều bị ăn mòn, nhăn nhúm, mất sức sống, một số chỗ có dấu hiệu từng bị hoại tử, từ trên xuống, thậm chí cả mấy vùng nhạy cảm. Hoàng thấy việc này tương tự mấy vụ đánh ghen tạt a-xít, chẳng qua mức độ này hơi bị dã man, tạm thời cũng không thể hỏi ai đã làm việc này được. Hắn lấy ra một bộ quần áo mới, đưa ra và bảo :

    - Được rồi, cô mặc bộ này vào đi.

    Thực ra theo quan sát, nữ dược sư này cũng rất có nhan sắc, nhưng một người con gái càng xinh đẹp khi bị hủy dung sẽ càng đau khổ hơn nhiều, rất dễ dẫn đến các vấn đều tiêu cực về tâm lý, xem thái độ lãnh đạm, buông xuôi thế cũng biết. Hoàng yên lặng chờ cô ta mặc quần áo xong mới nói tiếp :

    - Chúng ta giới thiệu một chút nhỉ, tôi tên là Hoàng, còn cô ?

    - Milenia, thưa chủ nhân ?

    - Milenia à, tên đẹp nhưng hơi dài, từ giờ tôi gọi cô là Mil nhé ?

    - Được, thưa chủ nhân.

    - Cô bao nhiêu tuổi rồi Mil ?

    - Mười chín, thưa chủ nhân.

    Tất cả món “hàng” khi đã mang ra đấu giá đều đã được huấn luyện, mặc kệ lúc trước ngươi là ai,đã vào đấy thì chẳng khác gì mấy con thú nuôi, không nghe lời là vỡ mồm ngay. Tuy đã biết từ trước nhưng hắn không thể chịu nổi kiểu đối đáp như một cái máy thế này :

    - Ngừng gọi tôi là “chủ nhân” đi, cô làm tôi có cảm giác như mình là một thằng cha phát xít. Gọi bằng tên được rồi.

    - Tôi không dám thưa chủ nhân.

    - Shietttttt, kể cả thì cũng không thể cứ chủ nhân, chủ nhân mãi được, đổi thành cái gì bây giờ nhỉ ...... biết rồi, từ giờ cô có thể gọi tôi là “thiếu chủ”

    - Vâng, thưa thiếu chủ.

    - “Mế nó chứ, đúng là muốn nổi điên lên được”

    Hoàng cũng biết mấy cái chuyện này không thể ngày một ngày hai là xong, tạm thời chỉ biết cố sao cho thoải mái nhất vì vẫn còn chuyện quan trọng cần làm. Hắn lấy thêm một cái ghế nữa đặt đối diện rồi nói :

    - Ngồi xuống đó đi.

    Vì chưa biết phán đoán của mình có chính xác hay không, có khi lại phải tốn thêm tiền nuôi một miệng ăn, Hoàng hỏi luôn :

    - Cô ở đâu trước khi đến chỗ hội đấu giá ?

    - Thủ đô đế quốc, thưa thiếu chủ.

    - Có thật sự cô là dược sư cấp bảy trẻ nhất trên đại lục không ?

    - Vâng, chính xác là lúc mười sáu tuổi.

    - Có một vài việc ở thế giới này tôi vẫn chưa rõ lắm, cô có thể giải đáp giúp được chứ ?

    - Bất cứ thứ gì ngài yêu cầu, thưa thiếu chủ.

    - Tốt, vấn đề đầu tiên ...... nguyên lực là gì ?

    Milenia hơi khựng lại một chút nhưng vẫn trả lời :

    - Nguyên lực là một dạng năng lượng nguyên tố trong cơ thể sinh vật, lần lượt chia ra làm sáu loại : lửa, nước, gió, đất, ánh sáng và bóng tối. Nguyên lực là thứ quyết định độ mạnh yếu của sinh vật, cũng như thước đo cấp độ.

    - Tất cả mọi thứ trên đời đều có nguyên lực à ?

    - Chỉ trừ những vật vô tri hoặc đã chết, kể cả cây cối cũng vẫn có một số nguyên lực nhất định. Động vật khi sinh đã có nguyên lực, tùy chủng tộc và huyết thống mà sẽ nhiều hay ít.

    - Cấp độ được tính như thế nào ?

    - Từ một đến hai là sơ cấp, ba đến bảy là trung cấp, trên nữa là thượng cấp, tối đa là mười bốn nhưng rất lâu chưa có ai đạt được tới mười một. Hệ thống tính cấp này không bao gồm một vài chủng tộc đặc biệt.

    - Có phải cấp càng cao sẽ có sức chiến đấu càng mạnh không ?

    - Không hẳn như vậy, cấp độ chỉ đơn giản đánh giá dựa trên số nguyên lực mà người đó sở hữu, rất nhiều người cấp cao không phải chiến binh hay pháp sư.

    - Vậy, một dược sư như cô dùng nguyên lực vào việc gì ?

    - Để chế thuốc thưa thiếu chủ, chỉ có những dược sư hay đại dược sư mới có thể làm ra những loại dung dịch hoặc thuốc chữa trị cấp cao.

    - “Vậy nó tương tự như năng lượng hoặc mana trong game, cấp độ là level, cũng tương đối đơn giản. Những người như Mil ở cấp bảy chắc chắn học được nhiều kĩ năng hơn cấp năm”.

    - Các loại nguyên tố mà cô nói là gì?

    - Thưa thiếu chủ, nguyên tố trong cơ thể mỗi người đều không giống nhau từ lúc sinh ra, nó quyết định người đó sẽ phát triển mạnh ở điểm nào. Lấy ví dụ một người có nguyên lực dạng lửa sẽ thích hợp làm thợ rèn, gió lại vượt trội nếu là sát thủ. Mọi người thường chọn nghề thích hợp nguyên tố để phát huy đủ sở trường.

    Hoàng coi như tương đối hiểu rõ vấn đề này, nguyên lực chi phối sức mạnh và khả năng trong cuộc sống, chả trách khi Hat bảo không có nguyên lực thì họ cứ coi mình như kẻ chết rồi.

    - Đã từng xuất hiện trường hợp một người bình thường không có nguyên lực chưa ?

    -Theo lý thuyết thì có, nhưng chưa có ghi chép nào xác nhận cả. Không có nguyên lực đồng nghĩa còn kém hơn cả con nít, có người đạt được cấp hai từ lúc sinh ra.

    Hoàng nghe Milenia giải thích mà trong lòng rất bất an, lỡ ở thế giới này mà muốn làm gì cũng phải xét nguyên lực thì mình chắc chắn thất nghiệp, nói như kiểu ở Trái Đất thì hắn là một thằng vô học hoàn toàn.

    - Cô nói cho tôi một chút về các chủng tộc và quốc gia đi.

    Milenia thêm một lần nữa ngạc nhiên nhưng vẫn nói :

    - Thế giới tổng cộng có hai vùng, gồm đại lục nơi chúng ta đang sống và đảo hỗn độn, có rất nhiều chủng tộc khác nhau nhưng mọi người thường quy ước thành ba nhánh chính: nhân loại, phi nhân loại và thú tộc. Nhân loại chia làm ba nước lớn nằm tiếp giáp nhau là đế quốc Ramas nơi chúng ta đang ở, đế quốc Niel, cộng hòa Elen, xen giữa là các công quốc, chư hầu phụ thuộc. Thú tộc định cự thành nhiều bộ lạc trên phía Bắc, các chủng tộc khác rải rác khắp nơi.

    - Đế quốc à .... họ vẫn giữa chế độ truyền ngôi sao ?

    - Vâng, hai đế quốc Ramas và Niel đều chọn người kế vị theo ý muốn của hoàng đế hoặc nữ hoàng tại vị. Riêng cộng hòa Elen điều hành đất nước bằng viện nguyên lão do dân chúng bầu lên.

    - Quan hệ giữa các chủng tộc ra sao ?

    - Hiện giờ đại lục không có chiến tranh, trừ những chủng tộc muốn giữ thuần huyết thì số còn lại đều giao du tự do, không có gì phân biệt.

    - Đảo hỗn độn ở đâu và tại sao nó lại có cái tên như vậy ?

    - Ngoài khơi cộng hòa Elen có một hòn đảo rất lớn, xung quanh là các loại thủy quái cấp cao, chưa từng có người nào đặt chân tới được. Có nhiều lời đồn nơi đó là khởi điểm của thế giới, thực ra không có kiểm chứng nên thông tin khá ít, tôi cũng không rõ lắm.

    Hắn nghỉ một chút để nạp hết toàn bộ mớ bòng bong, hổ lốn nãy giờ vào bộ nhớ, từ thông tin thu được thì có vẻ nam nữ ở đây bình quyền. Điều tốt là thế giới này khá ôn hòa, coi như tạm thời tính mạng được bảo đảm. Một điều hắn thấy phiền là Mil quá lãnh đạm, cách cô ta trả lời cứ như một cái tivi mở theo kênh, hoàn toàn không có cảm xúc, dù sao ai gặp biến cố cả nhà chết hết, cơ thể bị hủy hoại, vốn là tầng lớp quý tộc mà bây giờ lại thành nô lệ không phát điên đã tốt lắm. Hắn nói :

    - Mil, cô đứng lại gần tôi một chút.

    Hoàng nhìn lên khuôn mặt của nữ dược sư, lẩm nhẩm :

    - “Phân tích”

    Sinh lực đầy đủ, không có dấu hiệu trúng độc hay trạng thái bất lợi. Hoàng thở dài, cơ thể cô ta bị thế này đã quá lâu, không thể chữa trị được nữa, Đại mục sư chỉ biết hồi phục chứ bó tay trong mấy vụ này. Tuy vậy vẫn chưa hết hi vọng, trong mấy nghìn công thức của giả kim thuật có một thứ gọi là “thuốc hồi xuân”, có thể chữa trị bất kì cái gì, nhưng vấn đề thứ này là vật phẩm cấp cao, đi đâu mà kiếm nguyên liệu ......

    - “Nguyên liệu, nguyên liệu ...”.

    Hắn sực nhớ ra một thứ rất trọng yếu, liền hỏi.

    - Mil, một dược sư phải luôn biết các loại nguyên liệu chế thuốc đúng không ?

    - Đúng, thưa thiếu chủ.

    - Tốt, vậy cô hãy viết ra dùm tôi một vài thứ cơ bản, nhanh nhé.

    Trong lúc Milenia lẳng lặng cầm bút viết, Hoàng cực kì kích động, kì này vớ bở rồi, vụ đầu tư này lời to rồi. Từ lúc nghe thông tin ở hội đấu giá hắn đã có ý định, một dược sư cấp bảy, ít nhiều gì cũng tương đương với bác sĩ chuyên khoa, đối với hắn thì cô ta chính là một kho dữ liệu biết đi. Tuy bảng công thức giả kim hiện giờ đang trống rỗng, nhưng toàn bộ những thứ đã chế tạo hắn vẫn nhớ như in. Mặc dù vậy, nguyên liệu trong game và thế giới này khác nhau, có công thức cũng vô dụng. Có điều nhân vật của lại hắn sở hữu một kĩ năng độc nhất vô nhị, “Chuyển đổi tương đương”.

    Trong Ngai Vàng Của Hoàng Đế, nguyên liệu chỉ có thể lấy từ việc giết quái hoặc boss, một vấn đề được đặt ra ở đây là cung luôn luôn không đủ cầu, thế nên nhiều đồ vật chỉ là thứ tượng trưng hoặc sử dụng khi không còn cách nào khác. Với những giả kim thuật sư, những kẻ luôn luôn phải chế tạo đủ thứ thì việc này đúng là ác mộng. Nhưng với Hoàng thì khác, hắn đã tạo ra một kĩ năng vô cùng bá đạo, có khả năng chuyển đổi nguyên liệu trong công thức, nói cho đơn giản thì dù là một giọt máu của thần thì vẫn có thể dùng vài triệu hòn đá cuội thay thế. Chính kĩ năng này là một phần quan trọng để hắn vô địch thế giới. Bây giờ chỉ cần Milenia viết ra vài thứ thì hắn có thể theo đó mà quy về công thức trong game, việc chế thuốc không còn có thể đơn giản hơn được nữa. Nghĩ tới đây, Hoàng cười thầm trong lòng, đúng ăn may, tự nhiên vớ được cái Google biết đi này.

    Mấy phút sau, Milenia đưa ra một tờ giấy chằng chịt chữ. Hoàng hớn hở cầm lấy, mồm đang cười ngoác ra bỗng cứng đơ lại. Một lúc lâu sau, hắn ngượng ngùng nói :

    - Thật ngại quá, tôi không biết chữ.

    Căn bản nhờ Mil đọc lên hắn cũng có thể nhớ, nhưng hệ thống cần độ chính xác tới từng kí tự, đành phải đi học thôi.

    - Chắc tôi lại phải nhờ cô làm giáo viên vỡ lòng rồi.

    Nói chuyện hồi lâu, Hoàng không để ý trời đã tối mịt, hắn duỗi lưng vài cái, đứng dậy lấy ra vài thứ kiểu như thức ăn đóng hộp trong tủ đưa cho Milenia, rồi nói :

    - Hôm nay đến đây thôi, cô ăn tạm mấy thứ này đi. Tối nay thì .... do nhà có mỗi 1 cái phòng ngủ nên tôi sẽ ở ngoài vậy.

    Hắn vừa nói vừa lôi ra mấy thứ chăn nệm mua từ trước, lùng bùng một đống như sắp dọn ổ. Milenia vẫn đứng yên tại chỗ, cô ta tưởng hắn muốn bày trò trêu chọc, nô lệ căn bản tương đương đồ vật, chủ nhân vui vẻ chơi đùa xong cho sống qua ngày đã là tốt lắm, làm gì có ai đối xử với họ như người bình thường. Hoàng thấy vậy đành phải nói :

    - Ăn rồi vào trong phòng kia ngủ đi, đó là lệnh đấy.

    - Vâng, thưa thiếu chủ.

    Nhìn bóng lưng cô ta lặng lẽ đi khuất, hắn cũng nằm xuống gặm một khúc bánh, nhẩn nha tự nói :

    - Thực ra, phải chăm sóc công cụ làm việc cho tốt, lỡ nó có chuyện thì kiếm đâu ra cơm mà ăn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 07-05-2015 lúc 00:05.

  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,ComradeH,Darkzergling,devilish12,dnna261,Gitchi Gitchi Goo,hailam1991,handsome,lamlai123,long17111995,meowth01,MNBV,Ngcauca,nhathuy92cr,nightelf,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 14
    Thích ứng và học tập


    Mấy ngày sau đó, Hoàng chỉ chuyên tâm học chữ, tuy nói Milenia không phải là một cô giáo giỏi lắm, chưa kể chữ viết ở đây là dạng tượng hình ghép kí tự, không dưới vài ngàn từ, vừa giống tiếng Nhật nhưng khó nhìn như chữ Ả Rập, nếu bình thường thì phải tốn vài năm mới xong. Rất may hắn có bộ nhớ hệ thống, nhìn phát thuộc luôn nên nhanh hơn người thường vài chục lần, đến Milenia cũng phải ngạc nhiên, tốc độ này thì đến thiên tài cũng phải gọi bằng cụ.

    Các sinh hoạt hằng ngày khác mới gọi là đau đầu, Milenia đúng là một cô tiểu thư được bọc vàng, chắc từ nhỏ tới lớn ngoài việc học tập và nghiên cứu ra thì mọi công việc đều có người khác lo. Cô ta không biết một cái gì, nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ .... Hoàng đều phải làm tất, chính xác là hắn có để Mil thử, nhưng sau vài lần phải đổ thức ăn với đem quần áo ra vào sọt rác thì đành phải thôi hẳn. Milenia chỉ chuyên tâm dạy chữ và giải đáp thắc mắc, nếu người ngoài nhìn vào thì chẳng ai biết mới là chủ.

    Bản thân nữ dược sư cũng ngạc nhiên, từ ngày gia đình gặp biến cố, bị hãm hại rồi bán tới đây, Milenia đã coi mình như chết rồi. Khi bị mua về, cô ta chẳng còn quan tâm việc tồi tệ gì sẽ đến. Nhưng sau mấy hôm sống cùng Hoàng, hắn lại chưa hề có hành động gì quá trớn, lịch làm việc của chủ nhân Milenia là sáng sớm thức dậy chạy ra đường một vòng, về nhà uốn éo vài tư thế rất khó hiểu, sau đó là ăn sáng, học chữ, tới trưa nấu ăn – nghỉ ngơi và tiếp tục đến tối mịt, thời gian sau đó là lúc dọn dẹp rồi đi ngủ. Đầu tiên, Milenia còn tưởng tên này giở trò nhưng mọi của hắn hành động đều rất tự nhiên, dần dần cô ta cũng buông lỏng đi, nói chuyện đỡ cứng nhắc hơn.

    Hoàng cũng chẳng phải biểu hiện như vậy cho vui, hắn muốn chắc chắn Milenia là người mình tin tưởng được. Tuy nói có hợp đồng nô lệ, nhưng thứ xây dựng trên sự thống trị sẽ không thể bền chắc. Nhưng Mil có vẻ đã tâm tàn ý lạnh, trừ khi ai đó có ý định giúp cô ta báo thù, bằng không thì kể cả trời sập chắc cũng mặc kệ, mà việc đó hắn không có muốn nhúng tay vào. Một buổi sáng, Hoàng bắt đầu hỏi bâng quơ:

    - Tôn giáo hay tín ngưỡng nào đang mạnh nhất nhỉ ?

    Milenia đã quá quen với kiểu nói chuyện không đầu không đuôi của chủ nhân mình, liền đáp :

    - Thưa thiếu chủ, tín ngưỡng trên thế giới này có rất nhiều, nhưng nhân loại hiện này chỉ có hai dòng chính chi phối toàn bộ. Thánh điện và thánh giáo hội.

    - Hử, sao nghe giống nhau quá vậy ?

    - Từ khởi thủy, nhân loại chỉ có một tín ngưỡng duy nhất đó là thần sáng tạo. Người ta cho rằng ngài đã tạo ra lục địa và sinh vật, lúc đó mọi người người đều cho rằng thánh điện là tồn tại duy nhất. Qua thời gian, tìn đồ ngày càng đông, bắt đầu xuất hiện rạn nứt, một số người cho rằng thế giới này được tạo nên khác với những gì giáo lý đã ghi, họ thoát ly khỏi thánh điện và lập nên thánh giáo hội. Chuyện từ rất lâu, tuy cả hai cùng thờ phụng thần sáng tạo nhưng cũng chẳng ai biết bên nào mới là chính tông.

    - “Có vẻ cơ bản giống đạo Thiên chúa và Tin Lành ở Trái Đất”. Hắn nghĩ thầm rồi hỏi tiếp :

    - Toàn bộ nhân loại đều tin theo họ à ?

    - Thực ra không hẳn tất cả, đế quốc và cộng hòa Elen không bắt buộc dân chúng, họ có quyền tự do tính ngưỡng.

    - Tình hình của hai điện này hiện giờ ra sao ?

    - Thưa thiếu chủ, họ có đất đai riêng, nghe nói là do chính thần ban xuống và cả một lực lượng hộ vệ riêng biệt nữa.

    - Ừm, tốt, cám ơn cô.

    Đánh giá của Hoàng và hai tổ chức này là chúng cũng giống như bao bọn buôn thần bán thánh có mặt khắp nơi trong dòng lịch sử, có đất tư hữu lại tổ chức cả quân đội, rõ ràng là muốn thành hẳn nó nước riêng. Nhưng việc này dính tới chính trị cấp cao, tạm thời chưa quản được, hắn nói tiếp :

    - Mil, phiền cô lấy dùm tôi một con dao.

    Milenia lấy một con dao cắt trái cây trên bàn đưa qua, Hoàng cầm lầy nó rồi bất thình lình xả một vệt dài lên tay, máu chảy ròng ròng, hắn để thế một lúc rồi nhẹ nhàng lẩm nhẩm :

    - “Sia”

    Vết thương lập tức ngừng chảy máu, khép miệng, liền da hoàn hảo như ban đầu. Quay sang nữ dược sư vẫn còn chưa hết kinh ngạc, hỏi :

    - Có ai làm được giống như vậy không ?

    Milenia để lộ cảm xúc, cảm thấy mình hơi thất thố, lấy lại bình tĩnh rồi trả lời :

    - Theo hiểu biết của tôi thì chỉ những thuật sĩ hay tư tế cao cấp của hai giáo đình mới có khả năng làm như vậy, họ gọi đó thần thánh ban ơn. Ngoài những người đó ra, chưa ai thấy ai làm được điều tương tự.

    - Các chủng tộc khác thì sao ?

    - Nghe đồn thú tộc có các thầy tế cũng có thể chữa bệnh trong nháy mắt, nhưng đó chỉ là lời đồn, không có kiểm chứng.

    - Nếu tôi đoán không nhầm, mấy tòa thánh điện kia chắc rất thường xuyên biểu diễn vụ này đúng không ?

    - Đúng thế thưa thiếu chủ, cứ vài tháng một lần họ sẽ thi triển thần thánh ban phúc trước toàn thể tín đồ, các nhân vật quý tộc ở các nước cũng có thế đến thánh điện nhờ vả.

    - Chả trách, chả trách. Được rồi, cám ơn cô, tôi cần suy nghĩ một lúc.

    Milenia cúi chào rồi bước ra ngoài, cực kì tò mò về thân thế tên chủ nhân này, theo lý thường người của thánh điện và thánh giáo không bao giờ xuất hiện ở mấy chỗ tầm thường này, hắn là ai ?

    - Tiên sư nhà nó, thế là kế hoạch làm ăn đã phá sản rồi.

    Hoàng chán nản thốt lên rồi nằm phịch xuống đất. Thảo nào lúc đi cùng Nanh hổ, hắn lại không thấy vị trí hồi phục, nguyên nhân là do bọn “phụng sự thần thánh” kia nắm hết sạch. Rõ ràng hắn không thể đi khơi khơi chữa bệnh rồi bô bô “với sự chúc phúc của thần sáng tạo” được, đấy là tự tìm cái chết. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn mỗi vụ chế thuốc là khả thi, mấy ngày vừa rồi học chữ cũng đủ dùng rồi. Hoàng lấy tờ giấy lúc trước Milenia viết ra nghiên cứu, bây giờ thì đống bùng nhùng này đã không còn làm khó hắn được nữa :

    - Công thức chế tạo thuốc trị thương sơ cấp ........ hừm, thử cái này xem.

    Đầu tiên phải nhờ Milenia làm ra một lọ thuốc bất kì rồi theo đó mà chuyển đổi nguyên liệu. Cái này là cứu cánh duy nhất, lỡ mà đồ làm ra còn kém hơn ở đây nữa thì đúng là nên đi chết quách cho rồi.

    Hôm sau, Hoàng dậy sớm chuẩn bị vài thứ, ăn sáng xong thì nói với Milenia :

    - Chúng ta sẽ ra ngoài mua nguyên liệu, trước khi đi thì tôi cần phải chỉnh trang cho cô một chút, lại đây.

    Tuy nghề chính là game thủ chuyên nghiệp và quản trị trang web nhưng từ bé hắn đã hâm mộ mấy bậc thầy trang điểm, cách họ biến bọn vịt trời thành thiên nga, nên đã theo học một thời gian. Tuy chẳng nên cơm cháo gì nhưng ít nhất cũng gọi là biết chút đỉnh. Hoàng chải tóc bó lại để che đi phần mặt bị hỏng, bảo Mil mặc một bộ váy dài rồi trùm khăn lên đầu, dặm thêm mấy loại bột trang điểm. Hắn nhìn thành quả của mình đắc ý, hơi cong tay trái để Milenia bám vào, cả hai nhìn như một cặp anh em bình thường.

    - Tí nữa ra ngoài đừng cứng nhắc quá, cứ coi như đi chơi được rồi.

    Hoàng khoác tay nữ dược sư tới một khu chuyên buôn bán dược liệu, tuy ở đây không bán mấy thứ cao cấp nhưng nguyên liệu thông thường thì cả đống. Hắn rảo qua một dãy hàng với cả đống cây cỏ, da, xương ... đủ loại hoa cả mắt, vừa ngó nghiêng vừa lẩm bẩm :

    - Máu thỏ một sừng, lam thảo, bột tinh luyện từ bọ đất ....

    Giữa một rừng nguyên liệu, một kẻ không biết gì chả khác gì quạ vào chuồng lợn, hắn đi tới đi lui như một thằng ngố, nhìn cái nào cũng giống y chang nhau. Chỉ đến khi Milenia ra tay thì mới có thể chọn đúng đồ, vừa trả tiền Hoàng vừa nói :

    - May mà có cô đi theo, không chắc tôi lạc ở đây tới đêm.

    Tổng cộng chi phí nguyên liệu cho năm lọ thuốc chữa trị sơ cấp là một ngàn Kron, chưa tính công chế tạo, đắt dã man, chả trách bọn Hat quý chúng như vàng. Hoàng cầm cái túi bé tý chứa vài thứ bé tẹo mà có cảm giác đang cầm kim cương. Hắn bỗng nhớ ra một thứ, vội hỏi :

    - Mấy nguyên liệu này toàn đồ dễ kiếm, tại sao chúng lại có giá cao ngất vậy.

    Phải biết một nhiệm vụ trung cấp bình thường của công hội mạo hiểm, thưởng cũng chỉ xấp xỉ sáu,bảy ngàn Kron mà thôi. Bán đồ kiểu này đúng là chả khác gì ăn cướp :

    - Nguyên liệu đúng là dễ kiếm nhưng dược sư lại rất hiếm, không như chiến binh. Dược sư cần một nền tảng kiến thức lớn và tích lũy lâu dài, buộc phải có thời gian nghiên cứu trong học viện trước khi được đánh giá cấp độ. Những người bán hàng này chủ yếu ăn theo mà thôi, những nguyên liệu này ngoài dùng để chế thuốc thì chả còn tác dụng gì cả.

    Milenia giải thích, trong giọng nói có chứa một chút tự hào nho nhỏ rất khó nhận ra. Hoàng vui vẻ nói :

    - Hôm nay coi như xong việc, vẫn còn sớm, chúng ta đi đâu đó một lúc nhỉ.

    Trái ngược với tinh thần của chủ nhân, nữ dược sư chỉ lãnh đạm trả lời :

    - Tùy thiếu chủ quyết định.

    - Cô chán chết đi được, về thôi vậy.

    Hắn chán nản phất tay bảo Milenia đi theo, đúng là bản thân không có duyên với phụ nữ. Cả hai về tới nhà thì Hoàng lao ngay tới bộ công cụ hàng cũ, đặt túi nguyên liệu lên bàn rồi nói :

    - Cô cần bao lâu để chế ra một bình thuốc sơ cấp ?

    - Với dụng cụ loại này thì tầm khoảng mười lăm phút thưa thiếu chủ.

    - Vậy cô thong thả đi, tôi chờ.

    Trong khi Milenia bắt tay vào làm việc thì Hoàng đứng kế bên chăm chú quan sát. Đầu tiên cô ta tính toán khối lượng từng loại nguyên liệu cùng thứ tự theo công thức, sau đó là trộn cùng nhau rồi đổ tất cả vào vạc. Bước tiếp theo hắn tưởng chỉ là đơn giản nhóm lửa rồi canh cho đến khi xong việc thì Mil lại làm khác, cô ta đặt tay hai bên thành vạc, vận dụng nguyên lực điều khiển tốc độ cô đặc cũng như độ nóng bên trong theo ý mình.

    Nhìn thấy thế, Hoàng chợt nhận ra việc chế thuốc này không những đòi hỏi dược sư phải có nguyên lực hùng mạnh để duy trì mà còn cần kĩ thuật rất cao. Đây chỉ mới là thuốc sơ cấp cơ bản, nếu là mấy loại thượng hạng cần tới vài chục loại nguyên liệu thì có thể tưởng tượng ra khối lượng công việc và nguyên lực tiêu tốn khủng khiếp cỡ nào, chả trách nó lại đắt cắt cổ như vậy. Nói đi nói lại thì đâu thể trả giá với mạng sống được.

    Rất nhanh, một lọ thuốc nước màu xám đã được Milenia cho ra lò. Cầm nó trên tay Hoàng có cảm giác thứ này chả có tí độ tin cậy nào. Hắn nói :

    - Cô đi nghỉ trước đi.

    Còn một mình với lọ thuốc, Hoàng ghi nhớ công thức cùng tính năng dược liệu, lục lại công thức đầu tiên hắn biết trong game, bắt đầu :

    - “Chuyển đổi tương đương”

    Vì trong kho dữ liệu của hắn chỉ có đúng mấy thứ đã mua hôm nay nên rất nhanh đã xử lý xong. May mắn là để làm ra một lọ hồi phục cơ bản trong Ngai Vàng Của Hoàng Đế chỉ cần đúng hai thứ : cỏ dại màu đỏ và nước, chẳng có khó khăn gì để đồng bộ hóa. Vì toàn nguyên liệu cấp thấp nên độ hao mòn là không đáng kể, hắn quyết định làm luôn. Một dòng thông báo hiện ra khi Hoàng chạm vào bộ chế tạo :

    - Tìm thấy công cụ hợp lệ, có xác nhận sử dụng hay không ?

    - Có. Hắn lựa chọn không cần suy nghĩ

    - Xác nhận thành công, xin mời bắt đầu.

    Thực sự là Hoàng cũng chả biết nên làm thế nào, đành bắt chước Milenia,đem tất cả bỏ vào cùng một chỗ. Lập tức một bảng thông báo khác hiện ra :

    - Nguyên liệu đầy đủ, có muốn chế tạo “thuốc hồi phục sơ cấp” hay không ?

    - Có.

    Hắn trả lời đồng thời âm thầm kiểm tra lại các kĩ năng bị động, tuy nói là thứ này với cấp độ hiện tại nhắm mắt làm cũng được nhưng chắc cú vẫn hơn.

    - “Giả kim thuật bậc thầy”, tăng gấp đôi tỉ lệ chế tạo thành công.

    - “Tái chế”, giảm bốn mươi phần trăm nguyên liệu đầu vào.

    - “Cường hóa”, gia tăng tác dụng của các loại thuốc hồi phục và thời gian tác dụng của dung dịch phụ trợ thêm gấp ba lần.

    Trừ một vài kĩ năng chưa đủ điều kiện mở thì số còn lại đều hoạt động bình thường. Một luồng sáng lóe lên rồi rất nhanh vụt tắt, nguyên liệu trong vạc đã được thay thế bằng một lọ nước màu đỏ thẫm. Hoàng tần ngần :

    - Thế này không phải là quá nhanh đấy chứ ?

    Thời gian ở thế giới thực tương đương trong game, thế này thì cũng bá đạo vượt mức rồi. Cầm cả hai lọ trên tay, Hoàng chợt nhận ra một vấn đề đau đầu nữa :

    - Lấy ai để thử thuốc đây hả trời ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 08-05-2015 lúc 00:08.

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,ComradeH,Darkzergling,devilish12,Gitchi Gitchi Goo,hailam1991,handsome,lamlai123,long17111995,meowth01,MNBV,Ngcauca,nhathuy92cr,
Trang 3 của 36 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status