TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 36 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 177

Chủ đề: Ngai vàng của Hoàng Đế - chocaiquan

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định Ngai vàng của Hoàng Đế - chocaiquan

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    Thể loại : Huyền ảo, dị giới



    Giới thiệu :

    Một game thủ vừa thắng giải vô đich thế giới, chuẩn bị lĩnh một đống tiền thì bị sét đánh chuyển đến một thế giới xạ lạ. Ở đây có ma pháp, có khoa học và có cả quái vật khổng lồ mạnh mẽ. Hắn không biết võ kĩ, không thể học tập pháp thuật, thứ duy nhất giúp giữ mạng là hệ thống trò chơi trên người, mỉa mai thay nhân vật của hắn ... không bíết đánh nhau, chỉ biết đi chữa trị cho người khác.

    Hắn phải làm sao để sống sót và vươn lên ở thế giới này. Điều hắn mong muốn nhất là gì ?

    - Nhiều người thích tiền bạc, nhiều kẻ khoái sắc đẹp, một vài thằng điên khác chỉ muốn đánh nhau để thỏa mãn thú tính ..... còn tôi muốn cái gì ấy à ? Nói cho chính xác là cái gì cũng muốn nhưng muốn nhất là được làm hoàng đế một lần.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đôi dòng tự sự : Truyện sẽ khá chậm vì nhân vật chính không thể đánh nhau muốn thăng cấp nhanh cũng chẳng được. Tất nhiên vẫn sẽ có đụng độ, giao tranh và chết chóc nhưng sẽ không theo kiểu đụng phát là lao vào luôn. Đây là lần đầu tiên tôi viết tiểu thuyết trên mạng, nói chung là để xem thử viết lách ra sao, có phải đúng như mình vẫn nghĩ hay không. Sẽ cố gắng ra chương đều đặn, không drop ngang.

    Lời cuối : chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
    =)
    Lần sửa cuối bởi Miên Lý Tàng Châm, ngày 17-06-2015 lúc 08:16.
    ---QC---


  2. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,bagggggggg,chiengminh,ComradeH,Darkzergling,hailam1991,handsome,hbk_123,hothan710,joniclark,lamlai123,long17111995,Miên Lý Tàng Châm,MNBV,Ngân Nhãn Lang,nightelf,phamquangdung,Tam Thiếu Gia,tinhyeuhoaco,tuntran98,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 1
    Chiến thắng và vinh quang




    - Và xin chúc mừng đội chiến thắng cuối cùng của Giải Vô Địch Thế Giới game Ngai Vàng Của Hoàng Đế ........ Đội EPR từ Việt Nammmm.

    Tiếng micro của MC vang vọng khắp không gian sân vận động NewYork, nơi diễn ra giải đấu vô địch thế giới của tựa game online Ngai Vàng Của Hoàng Đế. Hơn tám mươi ngàn khán giả điên cuồng gào thét tên đội chiến thắng sau màn kết thúc vô tiền khoáng hậu với kỉ lục trận chung kết nhanh nhất trong lịch sử, chỉ tốn hơn hai giờ đồng hồ để EPR – một đội tuyển hoàn toản vô danh nghiền nát đương kim vô địch CiaoCiao từ Trung Quốc với tỉ số cách biệt ba - không.

    Ngai Vàng Của Hoàng Đế đang là game online nổi tiếng nhất thế giới với hơn hai trăm triệu lượt đăng kí và hơn năm mươi triệu người chơi online cùng lúc, điểm đặc biệt của game là hệ thống kĩ năng do người chơi tự mình phát triển không trùng lặp cùng sự đa dạng về số nhân vật cũng như tính năng nghề nghiệp bổ trợ đa dạng, tạo nên một thế giới mở rộng nơi mỗi nhân vật là độc nhất vô nhị. Giải vô địch Thế Giới là nơi các đội giỏi nhất thi tài với nhau, thông qua những trận chiến năm vs năm để giành lấy số tiền thưởng khổng lồ mười triệu USD.

    Trước đây giải gần như chỉ là cuộc cạnh tranh tay đôi giữa Trung Quốc và Châu Mĩ, nhưng với việc nhà sản xuất quyết định đổi cách thức thi đấu từ “tiêu diệt toàn bộ đối phương” sang “chiếm các mục tiêu quan trọng” thì Ngai Vàng Của Hoàng Đế đã biến đổi từ chú trọng “kĩ thuật” thành “chiến thuật”, đó cũng chính là nguyên nhân đội tuyển EPR với một chiến thuật siêu dị lên ngôi vô địch.

    Năm thành viên của EPR cuối cùng cũng bước ra, đối mặt với đám đông khán giả cuồng nhiệt. Bỗng một người trong đội giơ tay ra dấu im lặng, tước mirco từ tay MC rồi nói một câu duy nhất:

    - Đơn giản ...... chúng tôi là Emperor, ngai vàng chỉ được dành riêng cho Hoàng Đế.

    Cả nhà thi đấu nổ tung, khán giả gần như phát rồ cả lên, sự kích động từ mấy chục ngàn con người lan ra lẫn nhau như ma túy,tất cả cố gắng gào thét một cái gì đó hòan toàn vô nghĩa. Cuối cùng không biết ai mở đầu nhưng tám mươi nghìn người cùng đồng thanh hô vang :

    - EPR ... EPR .... EPR .....

    Năm chiếc ngai chậm rãi trồi lên từ hầm ngầm sân khấu, nghi lễ trao giải độc đáo này tôn vinh người chiến thắng cứ như họ là những vị Hoàng Đế thực sự, tạo cảm giác vượt trội hơn hẳn cầm một cái cúp tổ bố. Các thành viên EPR ngồi xuống cùng một lúc rồi lại tiếp tục có ai đó hô lên EMPEROR và khán đài lại tiếp tục náo loạn, cảm xúc điên rồ diễn ra vài tiếng đồng hồ sau đó đến tận khi tất cả kiệt sức.

    Nhưng tại sao một đột tuyển vô danh với những người chơi không hề nổi tiếng lại có thể chiến thắng. Cơ bản đều từ chiến thuật, khi cả thế giới vẫn đang loay hoay tìm cách nào để tiêu diệt đối phương rồi chiếm lĩnh mục tiêu thì đội trưởng của EPR lại làm ngược lại. Anh ta xây dựng nên một đội hình với bốn vị trí đỡ đòn bao xung quanh một người hồi phục ở trung tâm, biến EPR thành một cái xe lu lông nhím to tướng, bốn người đỡ đòn chỉ có trách nhiệm duy nhất là che chắn và phá hủy mục tiêu trong khi người còn lại liên tục hồi máu.

    Nhưng nếu chỉ có thể thì không có gì đáng nói, vấn đề cốt lõi là người hồi máu của EPR, anh ta chọn mình class Đại Mục Sư, là kiểu nhân vật thuần hỗ trợ, nhưng lại tiếp tục chọn nghề là Giả Kim Thuật.

    Thông thường người chơi khi chọn nghề thường tránh những nghề bị trùng với kĩ năng nhân vật, Giả Kim Thuật chủ yếu là chế thuốc chữa trị và vật phẩm hỗ trợ, cái mà Đại Mục Sư thông qua những phép hồi phục và tăng sức có thể làm tốt gấp mấy lần nên chả ai điên đi phí lựa chọn vào nghề này, nhưng đội trưởng EPR đã có một quyết định quái đản là tập trung hoàn toàn vào điểm sức mạnh để mang một đống bình hồi phục cấp cao do chính mình chế ra, biến Đại Mục Sư của anh ta thành một cái hồ máu di động gần như không đáy.

    Với việc thay đổi diễn biến trận đấu thì việc không thể ngăn đối phương tiếp cận mục tiêu, đã khiến Đại Mục Sư toàn sức mạnh có lượng hồi phục nhiều gấp mười làm cho chiến thuật của EPR bất bại, đối phương không tài nào công phá nổi hàng phòng thủ trước khi thua cuộc, điều mà nếu với bốn tanker ở luật cũ dù có lượng hồi phục nhiều cách mấy cũng chả khác gì mấy cái bia tập bắn.

    Sau màn ăn mừng kéo dài, buổi tối hôm đó cả đội EPR kéo nhau đi đập phá thâu đêm, say cắm mặt ở quán bar lớn nhất thành phố. Duy nhất chỉ có một người lặng im thưởng thức khung cảnh trên tầng thượng khách sạn lớn nhất thành phố, đội trưởng, linh hồn và là người sáng tạo ra chiến thuật của EPR .... Võ Hoàng.

    Năm nay hai mươi bảy tuổi, đang làm quản trị viên trang web một công ty tầm trung, ngoại hình bình thường, tướng tá trung bình, chưa lập gia đình mà cũng không có bạn gái, gia đình chẳng phải thượng lưu hay có tài sản thừa kế bí mật, nói chung là mẫu nhân viên văn phòng điển hình gặp đầy ngoài đường. Chỉ có một thứ hắn ta nổi trội hơn người là kiểu tư dị biệt, luôn tìm được mấy cái ngóc ngách nhỏ không ai để ý mà kiếm lợi, có điều tư duy này chỉ phát triển được ở trong game.

    Từng là một game thủ chuyên nghiệp khá thành công trước khi đi làm, hắn chơi Ngai vàng của Hoàng Đế thuần túy vì mục đích giải trí. Chỉ đến ba tháng trước, khi nhà sản xuất thay đổi cách thức thi đấu, hắn mới thực sự nghiêm túc có ý định tạo ra một đội hình quái dị để tranh chức vô địch. Khởi đầu bằng việc xây dựng một nhân vật Đại mục sư biến thái và tìm bốn đồng đội phù hợp với chiến thuật, EPR chỉ với một cách đánh duy nhất đã làm nên lịch sử chưa từng có cùng số tiền thưởng khổng lồ, bản thân hắn lấy hẳn phân nửa vì có công lớn nhất.

    Cầm một chai rượu mạnh, bên cạnh là chiếc kính thực tế ảo, hắn ngồi một mình suy nghĩ việc sẽ làm gì với số tiền được chia, mười triệu USD sau khi trừ thuế và thanh toán chi phí... bản thân vẫn sẽ được chia ít nhất ba triệu tám trăm ngàn, một con số khủng khiếp với người bình thường.

    Không phải là một người nhiều tham vọng hay có tài kinh doanh, bố mẹ lại có lương hưu cao, họ hàng thì ở xa, cũng chưa có ý định lập gia đình, thực sự mà nói ban đầu khi tham gia chung kết thế giới hắn chỉ muốn được một lần đứng trên đỉnh vinh quang, vì đây là điều nuối tiếc duy nhất trong suốt năm tháng tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn tự nhủ:

    - Cùng lắm thì gửi ngân hàng lấy lãi hàng tháng đi du lịch cũng tốt.

    Đêm dần về khuya, đồng đội chắc giờ này vẫn còn đang chơi bời thả ga, hắn không đi cùng một phần vì muốn được yên tĩnh, lý do khác là vì bản thân là một kẻ rất tách biệt và ít lời, thích ngồi một mình uống rượu hơn là đến những chỗ náo nhiệt. Lúc này hắn cũng đã ngà ngà say sau khi uống sạch cả một chay rượu mạnh mang từ nhà đi, lảo đảo đeo chiếc kính thực tế ảo vào và bắt đầu tiến vào màn hình đăng nhập nhân vật

    Mỗi khi nhìn Đại mục sư của mình, thứ chứng tỏ bản thân vượt trội hơn toàn bộ thế giới, trong lòng Hoàng đều dâng lên niềm tự hào khó tả. Sẽ không bao giờ còn cơ hội nào cho hắn có thể vô địch nữa vì chiến thuật này sẽ bị khai tử với những bản cập nhật sau giải, còn nếu chơi bình thường thì không thể đọ lại cùng những người chơi đỉnh cao khác vì kĩ năng và phản xạ là những thứ mất đi nhanh nhất qua thời gian, một lần như thế này là quá đủ rồi.

    Màn hình đăng nhập dần hiện ra, sau khi điền thông tin thì cuối cùng nhân vật của hắn cũng xuất hiện nhưng có điều nó đang ngồi trên một cái ngai vô cùng bắt mắt tại một đỉnh núi cao ngất cùng các đồng đội trong EPR. Đây là một vinh dự đặc biệt duy nhất của nhà vô địch thế giới, nhân vật của họ sẽ không thể điều khiển trong bảy ngày, được đặt tại nơi mà bất cứ người chơi nào cũng phải đến ít nhất một lần trong ngà : chỗ nhận quà đăng nhập, vì thế ai cũng sẽ biết họ là những người đang đứng trên đỉnh thế giới. Hiện giờ chỗ này chưa được mở vì nhà sản xuất còn đang lo các công tác trao tiền thưởng và xử lý sau giải.

    Đại mục sư của hắn đang đội vương miện nạm một đống hồng ngọc, chiếc gây phép bây giờ là một cây quyền trượng vô cùng cầu kì, đáng nói nhất là túi thuốc to tướng thương hiệu đã được thay bằng một cái áo khoác đỏ phủ dài ra cả đằng sau ngai, không còn một chút bóng dáng gì của một cái hồ máu di động nữa, đến hắn dù đã được gửi hình mẫu trước cũng phải ngạc nhiên vì sự thay đổi này.

    Lặng im ngắm từng chi tiết nhỏ của nhân vật trong một lúc lâu, Hoàng quyết định sau khi hết thời gian bảy ngày sẽ xóa nó đi, đây đơn giản chỉ vì sẽ không sử dụng nữa. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ và hắn không muốn có một lúc nào đó đăng nhập vào chỉ để nhìn Đại mục sư của mình mà níu kéo những kỉ niệm chiến thắng cũ, mặc dù cũng chả biết lúc này là rượu quyết định hay bản thân nữa.

    Trong khi Hoàng đang mơ màng thì bỗng nhiên có một tiếng nổ ngay trên đầu làm hắn giật mình phải chuyển kính qua chế độ chờ. Bầu trời đang nổi mây vần vũ, gió lớn thốc ầm ầm báo hiệu một trận mưa lớn. Hắn vội vội vàng vàng thu dọn đống bừa bãi đang vung vãi khắp nơi, lúc luống cuống chạy vào, có lẽ do quá say nên trượt chân ngã chổng vó giữa sàn. Hoàng điên tiết nằm ỳ ra đó và chứng kiến cảnh tượng mà cả đời không quên.

    Một cái hố lớn xuất hiện tít trên cao như vòi rồng, bên trong sáng rực như ban ngày thậm chí còn có thể nhìn thấy thứ gì đó phản chiếu ngược lại từ đầu bên kia. Hoàng trợn trừng mắt ra nhìn nó ngày càng lớn, bất chợt một luồng sáng trắng xóa đi cùng sấm sét giáng thẳng xuống chỗ phía dưới, câu cuối cùng mà những người chứng kiến nghe được trước khi hắn cùng luồng sáng này biến mất là :

    - Cái quái gì....

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 25-12-2015 lúc 12:26.

  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,bagggggggg,chiengminh,Darkzergling,dnna261,hailam1991,handsome,hoavanta,lamlai123,long17111995,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,MNBV,Ngân Nhãn Lang,Ngcauca,nhathuy92cr,nightelf,phamquangdung,stinkbug9999,Tam Thiếu Gia,tiennhan9512,tuntran98,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 2
    Thế giới xa lạ



    Tỉnh lại trong trạng thái đầu đau như búa bổ, cái đầu tiên Hoàng thấy là mình đang nằm giữa một khu rừng kì dị, cây cối xung quanh to kinh khủng và có đủ các loại màu sắc khác nhau, vỏ cây cái thì xanh thẫm, một số khác lại có màu đỏ, thậm chí mấy tán lá trên cao hình như còn đang phản chiếu ngũ sắc. Hắn ngẩn ra một lúc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là :

    - Mình vẫn còn đang ở trong game ah ?

    Hắn vươn tay lên đầu thì nhận thấy cái kính thực tế ảo đã nát bét cả ra, đeo còn khó chứ đừng nói tới chuyện chơi, vậy đây không phải trong game. Hắn khó nhọc đứng dậy, lúc lắc đầu vài cái cho tỉnh táo, xem xét tình trạng cơ thể thấy không có chấn thương nào, ví tiền, điện thoại và vài thứ giấy tờ linh tinh khác vẫn còn nguyên, đi đến kiểm tra một gốc cây gần nhất, là cây thật, nghi hoặc nhìn xung quanh một lần nữa, cuối cùng đoan chắc đây không phải ảo giác do say quá nhìn nhầm mới yên tâm.

    Chẳng lẽ là bọn kia chơi khăm, khả năng này có thể loại ra vì căn bản là chúng không dám. Đi lạc ? Cũng không phải vì chắc chắn không có công viên hay khu giải trí nào như thế này ở New York , và từ nãy giờ hắn cũng chẳng thấy ai khác ở đây ngoài mình, điện thoại cũng không có sóng. Xâu chuỗi những thứ này cộng với việc hôm qua gặp phải ánh sáng thần bí đó, câu trả lời khả dĩ nhất chỉ còn có : bản thân đã bị đưa qua thế giới khác hay nói theo kiểu tiểu thuyết là “xuyên không”.

    Hắn là dân kĩ thuật, lại là người cực kì vô thần, khi rảnh rỗi cũng hay lân la lên mạng xem tiểu thuyết giết thời gian, tuy nhiên khái niệm “xuyên qua” đối với hắn là chuyện cực kì hoang đường, theo hắn việc tự nhiên chết đi rồi hoàn xác nghe đậm mùi mê tín. Tuy nhiên bây giờ chính bản thân lại rơi vào hoàn cảnh như vậy thì quả thật quá mỉa mai, có điều hắn vẫn chưa hoàn toàn tin mình đã ở thế giới khác nên quyết định đứng dậy để tìm đường ra khỏi khu rừng.

    Sau hơn mấy giờ đồng hồ đi bộ, cuối cùng hắn cũng phải cay đắng thừa nhận mình đã không còn ở New York hay nói đúng hơn là không còn ở trên Trái Đất nữa. Hắn đã đi ít nhất mười ba – mười bốn cây số nhưng khu rừng này cứ như không có điểm kết, cây cối che kín lối đi, hoàn toàn không có một chút dấu vết đường mòn nào, nhiều cây to một cách bất thường cứ như đã sống cả nghìn năm và chúng đều có hình thù cũng như màu sắc rất quái lại, thậm chí hắn còn thấy một vài thứ trên cao trông như mấy cái xúc tu di động.

    Điều đáng ngạc nhiên là động vật ở đây lại không khác Trái Đất là mấy, hắn đã gặp một vài sinh vật khá giống tinh tinh nhưng có bốn tay, vài con trông như rắn nhưng là màu tím và có hai đầu, lác đác vài con trông giống chồn hoặc cáo to gấp đôi bình thường và có rất nhiều đuôi .... bọn chúng chỉ hơi liếc qua chứ không để ý nhiều đến hắn, có vẻ động vật ở đây chưa thấy con người lần nào, và hình như tất cả đều không phải loài ăn thịt.

    Kiếm một cái hốc to dưới tán một cây cổ thụ, hắn ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ :

    - Trên cơ bản hiện tại mình không thể và cũng không biết cách trở về, khả năng xuất hiện lại một lỗ thông là quá thấp. Vấn đề nữa là chưa chắc thế giới này có người hoặc sinh vật thông minh, khả năng cao nếu gặp cư dân ở đây mình sẽ bị giống như mấy con ET trong phim - bị giết chết. Nói chung tình hình có vẻ xám xịt, trước mắt phải lo lương thực, nước uống và chỗ trú ẩn, sau đó là kiếm đường đi khỏi khu rừng này và tìm đến chỗ có người ở.

    Nếu có điểm gì làm hắn tự hào ngoài khả năng tư duy trong game thì đó chính là sự bình tĩnh tuyệt đối trong mọi hoàn cảnh dù bất lợi đến đâu, đây là đức tính có được khi còn là game thủ chuyên nghiệp, không bỏ cuộc, không buông xuôi khi chưa gõ “gg”. Xem xét chung quanh một lúc, việc đầu tiên là phải tìm ra nguồn nước, may mắn là sau một lúc dò theo mấy con thú hắn cũng tìm được một hồ nước nhỏ, coi như giải quyết được việc uống. Chỗ ở thì tạm thời tối nay có thể trèo lên mấy cái hốc cây trên cao, chỉ còn một vấn đề phiền phức nhất là thức ăn, tuy xung quanh đây rất nhiều cây có quả, bọn thú đều hái ăn tự nhiên nhưng hắn không chắc là an toàn, cũng không thể đi khơi khơi tóm cổ con nào đó rồi xử lý nó được, bọn này không ăn thịt không có nghĩa là ít nguy hiểm.

    Đang lan man suy nghĩ bỗng có thứ gì đó rơi phịch xuống trước mặt, là một con chim nhỏ có 4 cánh đang kêu nhặng lên rất tội nghiệp, có vẻ nó bị rơi từ trên tổ xuống. Hắn thận trọng quan sát và sau khi chắc chắn không thể gây hại gì cho mình mới cẩn thận xem xét, nó bị thương khá nặng, hai cánh sau đã gãy lòi ra cả xương.

    Hắn bỗng nảy ra ý định không lương thiện lắm là đem quách con chim “nhỏ” tương đương gà tây này làm thức ăn, dường như nó cũng cảm nhận được điều này khi giương đôi mắt nhìn sinh vật lạ trước mặt đầy sợ sệt. Hắn hơi phân vân, không phải vì thương tiếc gì con chim này mà sợ nếu chẳng may bố mẹ nó biết thì đúng là đại họa, nhìn kích thước con chim con này cũng có thể đoán được họ hàng nhà nó như thế nào.

    Trong lúc hắn còn chưa biết nên làm thế nào thì chợt thấy một vệt đỏ lờ mờ, chính xác là một ống dài trên đầu con chim với một phần ba có màu đỏ, thậm chí còn có thể thấy có mấy dòng chữ đang dần dần hiện ra :

    - Sinh vật : Chim nhỏ bốn cánh
    - Trạng thái : Bị thương
    - Cấp độ : không rõ

    Hắn ngẩn cả người ra, mấy dòng này cực kì thân quen, đây rõ ràng là mấy thông báo trong game Ngai vàng của Hoàng Đế không thể lẫn được, thanh màu đỏ là hiển thị lượng sinh lực của đối tượng. Và đồng thời với sự xuất hiện của bảng trạng thái tay phải hắn cũng ánh lên ánh sáng xanh, một hàng thông báo to tướng đập ngay trước mặt hắn :

    - Tên nhân vật : Võ Hoàng
    - Chức danh : Đại mục sư
    - Nghề nghiệp : Giả kim thuật
    - Cấp độ : Một

    ...... Cái quái gì thế này ? Chẳng lẽ mình gặp ảo giác rồi sao. Hắn cảm thấy hơi chóng mặt, vô tình tay hắn chạm vào đôi cánh của chim con, một luồng sáng màu xanh lóe lên, vết thương gãy lập tức khép miệng và thanh sinh lực cũng chạy lên một đoạn dài, có thể thấy chim con thoải mái hơn hẳn. Chuyện này đúng là không thể tin được vì hắn biết chắc mình vừa sử dụng “Sia”, phép hồi phục cơ bản nhất của Mục sư, ngoài việc bản thân đã có khả năng của nhân vật trong game thì chả còn cái giải thích chết toi nào khác logic hơn cả.

    Có thể chuyện này liên quan tới tia sáng bí ẩn đã mang hắn sang thế giới này, cơ bản mấy việc này không thể dùng lẽ thường mà phân tích được, hắn lười biếng quyết định mặc kệ xác nó, ít ra chuyện này cũng không phải chuyện gì xấu.

    Chim con được chữa trị tuy chưa vươn cánh được nhưng đã có thể đứng lên đi lại bình thường, nó dụi dụi đầu vào tay hắn tỏ vẻ biết ơn. “Đã làm thì làm cho trót luôn”, hắn tự nhủ rồi thử đưa tay kích họat lại luồng sáng xanh lúc nãy nhưng lần này không có gì xảy ra. “Chả lẽ là hết mp hay đang trong thời gian hồi (cooldown) ?”

    Trong lúc đang nghi hoặc thì có hai bóng đen lao thẳng xuống chỗ hắn và chim con, chấn động khủng khiếp đến mức khiến hắn bật khỏi mặt đất rồi văng cả chục mét, may mắn thảm cỏ dày nên không sao. Định thần nhìn lại thì có cảm giác tim muốn ngừng đập.

    Hai con chim – chắc là bố mẹ, cao ngòng ngòng ít nhất sáu mét và có tới tám cánh đang đứng chắn trước chim con và nhìn hắn bằng đôi mắt đầy địch ý, con to hơn bất ngờ lao vọt tới, hắn chỉ kịp lăn mình tránh qua một bên trước khi cái mỏ như gầu máy ủi của nó đập một lỗ to tướng, gió lốc từ bốn đôi cánh đổ rạp cả tán cây bụi gần đó.

    - Tiên sư, tông môn nhà nó. Thứ quái vật gì đây chứ.

    Trong hoàn cảnh này thì đúng là bất lực y như cá nằm trên thớt, con chim có vẻ là bố hình như quyết tâm đuổi tận giết tuyệt kẻ gây hại cho con mình, nó đuổi theo sát ván và đòn nào cũng là trí mạng, hắn tuy rất cố gắng tránh trái né phải nhưng cũng bị mổ cho toạc cả thịt cánh tay trái, đúng lúc tưởng chừng sẽ táng thây ở đây vì một cái lí do lãng xẹt thì chim con nhảy ra kêu lên liên tục:

    - Chích, chích, chích, chích ,chích

    Chim bố ngừng lại, nghi hoặc nhìn con mình rồi cũng cất tiếng kêu to hơn hỏi con chim mẹ. Sau đó là một liên khúc “chích, chích, chích” của gia đình bọn chúng. Hắn biết nguy hiểm đã qua bèn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, thầm lấy làm may mắn vì lúc nãy không làm gì con chim con chứ không lúc này ra sao chắc khỏi cần phải nghĩ.

    Sau một lúc tranh cãi, chim bố quay lại nhìn hắn có vẻ ôn hòa hơn, nghếch đầu bảo chim mẹ mang con bay đi trước, chim con bị mẹ cắp cổ mang đi vẫn cố “chích chích” mấy tiếng với hắn, sau đó chim bố cúi cúi đầu ra vẻ xin lỗi rồi cũng đập cánh bay mất. Khung cảnh thoáng chốc trở lại yên tĩnh, lúc này hắn mới dám thở phào yên tâm.

    Sau trận cuồng phong lúc nãy may phúc là hắn không bị thương nặng, chỉ có tay trái bị mổ hơi sâu nhưng vẫn là phần mềm chưa vào xương. Hắn nén đau thử dùng phép chữa trị lên bản thân nhưng vẫn không có kết quả, bỗng nhận ra điều gì đó, liền nghĩ thầm :

    - Bảng kĩ năng

    Lập tức bảng bảng thông tin hình cây hiện ra trước mắt, sao chép y đúc các loại phép và kĩ năng của Đại mục sư , hắn để ý mình chỉ có 1 ô đã được sử dụng và 1 điểm chưa dùng tới. Khi thấy như vậy cuối cùng hắn đã biết lý do tại sao mình không thể sử dụng phép thêm được nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 06-03-2016 lúc 11:39.

  6. Bài viết được 23 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,bagggggggg,canhgavn,chiengminh,ComradeH,Darkzergling,devilish12,dnna261,hailam1991,handsome,KillerM,lamlai123,long17111995,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,MNBV,Ngân Nhãn Lang,Ngcauca,nhathuy92cr,nightelf,phamquangdung,stinkbug9999,Tam Thiếu Gia,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 3
    Đại mục sư cấp 1



    Tất cả các nhân vật trong Ngai vàng của Hoàng đế đều có ba lần chuyển đổi chức danh ở các cấp năm mươi – một trăm và hai trăm, các kĩ năng dù ở cấp thấp nhưng sau khi chuyển đổi đều mạnh hơn, thí dụ Mục sư tập sự khi trở thành Mục sư thì các phép hồi máu cơ bản đều hiệu quả hơn gấp vài lần, nhưng đồng nghĩa cũng tốn mp hơn.

    Nhân vật của hắn hiện tại là Đại mục sư nhưng cấp độ lại chỉ có một, đồng nghĩa với việc bất kì phép hồi phục căn bản nào cũng vô cùng mạnh nhưng cũng tốn mp đừng hỏi, theo tính toán thì dùng được một lần đã là tốt lắm rồi.

    Nhưng hiện tại vết thương của hắn đang chảy máu như suối, nếu không có cách nào cầm lại thì cũng khỏi cần nghĩ tới mấy việc khác. Hắn lục tìm trong bảng kĩ năng và cuối cùng cũng thấy “sơ cứu”, phép duy nhất không tăng tiến sức mạnh, không tốn thêm mp khi thăng cấp, chính xác là thứ vô dụng để lừa người chơi mới, bình thường không ai dùng, nhưng giờ thì nó chính là thứ duy nhất cứu mạng hắn. Sau khi nhấn chọn, một cửa sổ thông báo liền hiện ra :

    - Bạn có chắc chắn muốn tăng kĩ năng này không ?

    Hắn nóng nảy chọn “đồng ý”, sau đó vội vã đưa tay lên vết thương, một luồng sáng nhạt màu bạc lập tức bao quanh chỗ đang chảy máu nhưng khác với tốc độ thần kì như chim con, tay hắn chỉ chậm chạp cầm máu, liên tục mười phút sau đến khi không thể sử dụng được nữa mới tạm coi như là giữ được mạng.

    - Hiệu quả thật sự quá yếu, may là mình không bị trúng độc hay trạng thái bất lợi khác, bằng không chỉ dựa vào cái phép phế vật này chắc tiêu đời sớm.

    Tuy đã không còn nguy hiểm nhưng do mất máu nhiều nên hắn hơi choáng váng, bởi thế nhân lúc này kiểm tra lại toàn bộ vụ game luôn. Bảng thông báo trạng thái không cho biết số sinh lực hiện có, nhưng cũng chả cần thiết vì không ai cần một ống máu để báo khi nào mình sắp chết, mp cũng tương tự, hiện tại nó đang tụt đáy.

    Phép hồi phục thì có “Sia” và “sơ cứu”, theo tính toán thì nếu sử dụng “Sia” thì được một lần còn “sơ cứu” cứ thoải mái, vấn đề là “sơ cứu” hoàn toàn vô dụng, coi như mất toi một điểm oan mạng. Các ô khác tạm thời không có điểm tăng, cũng không biết kiếm đâu ra điểm. Do đã quá quen thuộc Ngai vàng của Hoàng Đế nên hắn nắm bắt rất nhanh, tạm thời vụ khả năng của Đại mục sư coi như giải quyết xong, giờ tới chuyện nghề nghiệp. Hắn nghĩ thầm trong đầu :

    - Trạng thái nghề nghiệp.

    Một khung lớn chia thành nhiều ô nhỏ hiện ra, phân chia làm bốn mục : đang dùng, nguyên liệu, vật phẩm và công thức, hiện tại tất cả đều trống rỗng. Một dòng thông báo cũng nổi lên cùng lúc :

    - Không phát hiện ra dụng cụ cần thiết để bắt đầu chế tạo, xin vui lòng bổ sung.

    Hắn nhìn dòng chữ này mà cảm giác muốn chửi thề tăng lên mãnh liệt, điều mà hắn sợ nhất đã thành hiện thực.

    Giả kim thuật là một nghề rất phiền hà, nó đòi hỏi dụng cụ pha chế cùng không gian rất lớn, nguyên liệu thì vừa nhiều vừa đắt tiền, tuy vật phẩm tạo ra chất lượng rất cao nhưng chi phí đắt khủng khiếp, đúng kiểu dùng tiền đè chết người. Trong game thì quá dễ, cứ việc chạy ra chợ mua dụng cụ còn nguyên liệu một là tự tìm không thì đi trao đổi với người chơi khác.

    Nhưng hắn lạc tới thế giới này, mấy thứ cơ bản như vạc nấu, ống nghiệm chưng kết, hệ thống phân loại nguyên liệu ... để chế thuốc hồi phục bình thường còn muốn kiếm không ra chứ đừng nói tới các loại cao cấp để làm phôi nhân tạo, lõi rối hoặc thuốc vĩnh cửu, một giả kim thuật sư nếu không có dụng cụ đạt chuẩn thì chẳng khác gì một kẻ vô dụng. Hắn bây giờ thực sự hối hận vì bao nhiêu nghề không chọn lại chọn cái nghề chết tiệt này.

    Tuy vậy vẫn chưa hết hoàn toàn hi vọng, ít nhất hắn biết giả kim thuật có một kĩ năng nghề nghiệp đặc biệt hữu dụng. Không như kĩ năng nhân vật, các kĩ năng nghề có thể sử dụng thoải mái miễn là đủ cấp độ, may mắn làm sao tuy hắn bị giáng thành Đại mục sư cấp một nhưng bên Giả kim thuật lại không bị ảnh hưởng.Tùy tiện nhặt lấy một cành cây gần đó, hắn chăm chú quan sát rồi hô lên :

    - “Phân tích”

    Cũng y như lần với chim con, một danh sách thông tin lập tức xổ ra :

    - Tên : Không rõ
    - Loài : Không rõ
    - Kích thước : Nhỏ
    - Công dụng : Không rõ
    - Mô tả : Một loài cây lạ. Không phát hiện có độc. Các thông số khác không có trong kho dữ liệu, không thể phân tích.

    Đây là một trong những kĩ năng cấp độ cao nhất của giả kim thuật sư – “Phân tích”, nó có một ưu điểm tuyệt vời là có thể xác định sơ bộ trạng thái của tấc cả các loại mẫu vật như : thực vật có độc hay không, độ cứng của khoáng thạch, thậm chí là cả tình trạng sinh học của động vật sống. Trong hoàn cảnh của hắn thì đúng là tuyệt vời vì “phân tích” có thể cho hắn biết cây nào, quả nào có thể ăn được, đúng là may mắn trong bất hạnh.

    Sau khi nghỉ ngơi đôi chút, hắn đảo vài vòng để thử tìm vài loại hoa quả xung quanh. Y như trong game, tất cả những thông tin có được đều được lưu trong mục “nguyên liệu”, điều tiện lợi là thông qua bảng trạng thái nghề nghiệp hắn có thể ghi nhớ toàn bộ y như một cái máy tính. Nhờ “phân tích” hắn đại khái biết được rất nhiều hoa quả có thể ăn được, thậm chí còn thử luôn vài quả cho đỡ đói, ít ra tình cảnh vẫn chưa đến nỗi quá tệ.

    Đã có nước uống, thức ăn, chỗ ở, việc còn lại là lên kế hoạch cho những ngày tiếp theo. Với việc có được năng lực của Đại mục sư và Giả kim thuật, sống sót không còn là cái gì đó quá khó khăn nưa, nhưng việc làm hắn lo nhất chính là : Đại mục sư là kiểu nhân vật thuần túy hỗ trợ, không hề có khả năng tấn công, còn nghề Giả kim thuật tuy có thể chế ra thuốc độc nhưng không trong lúc này thì đừng nghĩ tới làm gì.

    Hắn bất chợt cảm thấy quá bất công, sao người ta xuyên việt nếu không có dị năng cao cấp thì cũng là mấy thể loại thừa kế năng lực chiến sĩ, đấu sĩ, pháp sư, đại pháp sư ... chém quái như chuối, giết kẻ thù như ngóe. Mình thì hay rồi, thân thể đã chẳng có gì thay đổi đã thế lại còn không biết đánh nhau, nếu sinh vật ở cái thế giới này con nào cũng khủng hoảng như đám chim kia thì đúng là không còn gì để mà hi vọng nữa.

    Liên tiếp mấy ngày sau, hắn rảo khắp nơi trong rừng cố gắng thu thập tất cả những gì có thể dùng được vào bộ nhớ, ở đây vẫn có mặt trời và thời gian y như Trái Đất, sinh vật thì khỏe hơn mấy chục lần, ý tưởng bắt lén một con thú xem thử có lên cấp được không hoàn toàn bất khả thi. Hắn đã tận mắt chứng kiến mấy con tinh tinh bốn tay đập tan nát hòn đá to như cái xe sáu chỗ chỉ với một đấm, bọn chồn cáo nhiều đuôi con thì biết phun lửa, con khác thì nước dãi ăn mòn y như a-xít, chỉ có chán sống mới đi chọc vào lũ này.

    Hắn cũng nhận ra một điều cực kì quan trọng là tuy mình có kĩ năng của nhân vật nhưng lại không có bảng sức mạnh, đồng nghĩa kể cả có lên cấp thì cơ thể của hắn cũng chỉ giữ nguyên chứ không khỏe mạnh hơn tí ti nào, đúng là chó cắn áo rách, đã yếu sinh lý lại bị tiểu đường.

    Than thở cũng không giải quyết được gì, việc quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm đường ra khỏi khu rừng này, chỉ cần đến được chỗ có người ở thì với khả năng chữa trị, không lo không sống được. Nhưng vấn đề là hắn không làm cách nào để xác định phương hướng nên không dám đi bừa , rủi mà gặp con thú ăn thịt nào thì chỉ có từ chết tới chết chắc. Tuy là một giả kim thuật sư cấp cao nhưng kĩ năng của nghề này chủ yếu là dạng thụ động, giúp tăng tỉ lệ thành công hoặc hiệu quả của đồ vật chế tạo, số lượng kĩ năng chủ động quá ít, chẳng giúp ích gì trong việc tìm đường cả. Thứ duy nhất hiện giờ có thể trông cậy là “Sia”, hiện tại hắn khá chắn chắn chỉ cần mình không chết, một lần “Sia” là đủ để chữa lành bất kì vết thương nào.

    Nửa tháng sau đó, hắn chủ yếu dùng để thử các phương pháp định hướng ở Trái Đất như xem hướng lá cây, mặt trời mọc - lặn, ngắm sao trời buổi tối, cuối cùng cũng biết đại khái cách phân biệt bốn hướng chính Đông – Tây – Nam – Bắc, kể cả như vậy vẫn không dám chắc nên đi về đâu.

    Trong thời gian này hắn cũng thử dùng mấy loại dây leo bện thành một cái thố thử chế thuốc, nhưng hệ thống không cho đó là dụng cụ chính thống nên dù có công thức vẫn chẳng làm được, rõ ràng nếu muốn trở thành một Giả kim thuật sư hợp cách thì bằng mọi giá phải kiếm được một bộ dụng cụ tốt.

    Vào một buổi sáng, khi đang tập thể dục như thường lệ thì một bóng đen bỗng sà xuống trước mặt, con chim bố tám cánh, lần này hắn hoàn toàn bình tĩnh vì biết nó không có ý định làm hại mình. Chim bố hạ xuống sau đó chúi đầu đẩy đẩy về phía trước, cố gắng ra hiệu gì đó, hình như là bảo hắn bám vào người nó, tuy hơi phân vân nhưng hắn vẫn leo lên, sau đó vỗ vỗ mấy cái ra hiệu, nó giương cánh lấy đà rồi lao vút lên không.

    Một lúc sau cả người lẫn chim đã yên vị trong một cái tổ tít trên cao. Hắn đứng dậy ngoảnh cổ nhìn ra xung quanh thì toàn thân như hóa đá tại chỗ. Tất cả những chỗ hắn có thể nhìn được chỉ toàn cây và cây, khu rừng này trải dài ít nhất phải vài ngàn cây số vuông, kể cả có biết đường thì cũng không thể đi khỏi được, hắn bất lực ngã phịch xuống đất, chúi vào một mớ lông lùng nhùng phía sau. Chim nhỏ, mà giờ khó có thể gọi là “nhỏ” được nữa khi nó đã lớn gấp ba lần lúc trước và có tới sáu cánh sải rộng sau lưng. Hắn xoa đầu chim con một cách đầy trìu mến :

    - Chú mày lớn nhanh thật đấy.

    Thế là từ hôm đó hắn sống cùng gia đình chim, buổi sáng bọn chúng rời tổ từ sớm đi kiếm ăn, đến chiều thì về và mang về một mớ hoa quả. Thường xuyên chơi với chim con, đôi lúc là cả chim bố mẹ, hắn nhận thấy loài này rất thông minh, liền nảy ra một ý tưởng là nhờ bọn chúng mang mình ra khỏi khu rừng.

    Chọn một buổi sáng khi chim bố chuẩn bị rời tổ hắn liền tiến lại ra hiệu mình muốn đi cùng, có vẻ nó cũng biết sinh vật này muốn rời đi nên cũng không ngạc nhiên, nhưng chim con thì không chịu, nó hết kéo áo lại mổ hắn liên tục , chỉ đến khi chim mẹ cắn cổ thì mới chịu yên, nhưng vẫn giương mắt nhìn rất tội nghiệp. Hắn cũng không biết phải làm sao, đành mặc kệ và bám chặt lấy chim bố và sau đó chỉ nghe tiếng gió phần phật qua tai, mặt đất trải dài vô tận trước mắt.

    Không biết qua bao nhiêu lâu, rốt cuộc hắn cũng được thả xuống, ngoảnh lại thì chim bố đã bay đi mất. Cuối cùng sau hơn một tháng trời hắn đã thấy được dấu hiệu đầu tiên của con người ở thế giới này, một đường mòn ra khỏi khu rừng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 06-05-2015 lúc 23:07.

  8. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,bagggggggg,chiengminh,ComradeH,Darkzergling,devilish12,dnna261,handsome,lamlai123,long17111995,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,MNBV,Ngân Nhãn Lang,Ngcauca,nhathuy92cr,nightelf,QuangAnh29,stinkbug9999,Tam Thiếu Gia,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 4
    Gặp gỡ đoàn mạo hiểm kì lạ




    Chương 4 : Gặp gỡ đoàn mạo hiểm kì lạ

    Con đường mòn này tuy nhỏ nhưng rất khá quang đãng, chứng tỏ thường xuyên có người đi vào rừng, sau vài giờ đồng hồ men theo bìa rừng, cuối cùng hắn cũng gặp một căn nhà nhỏ, nhưng không thấy dấu hiệu có người. Hắn đánh bạo đi vào, đúng là không có ai bên trong, đây là một căn phòng bằng gỗ thiết kể theo kiểu nhà kho với một bếp lửa ở giữa, xung quanh là một vài đồ dự trữ như đuốc, thức ăn khô và một số da thú nhỏ, đây chắc là nơi tập kết hoặc nghỉ ngơi cho những đoàn đội muốn vào rừng, theo dấu vết nhóm lửa hắn đoán ít nhất hơn một tuần không có ai ở lại đây.

    Thế cũng tốt, ít nhất có thể nghỉ ngơi mà không sợ làm phiền, với lại hắn cũng muốn ăn một chút thịt vì cả tháng rồi toàn lá với quả, lưỡi muốn tưa ra tới nơi. Hắn lò mò đi ra gom một đống cành cây rồi vào nhóm lửa, căn phòng này có đầy đủ nhu yếu phẩm cần thiết, ở lại vài tháng cũng không thành vấn đề, nhưng tất nhiên hắn không thể làm vậy được.

    Sau một đêm nghỉ ngơi đã đời, sáng sớm hôm sau hắn kiếm một cái balô và nhồi nhét thức ăn cùng đủ loại dụng cụ hàng ngày, cố gắng biển thủ càng nhiều càng tốt. Xong xuôi, hắn tiếp tục lên đường, do vẫn không biết thành thị gần nhất ở đâu nên đành phải xuôi theo con đừng mòn, vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ xem nếu thực sự gặp được ai đó thì phải xử lý thế nào, thực sự mà nói con người thông minh còn đáng sợ hơn động vật, nhưng hắn không một xu dính túi nên cơ bản cũng không lo lắng lắm. Đúng lúc đó hắn nghe thấy tiếng người la hét, tiếng kim loại va chạm dữ dội, im lặng leo lên một gò cao, nép mình sát xuống đất từ từ tiến lại gần, hắn thận trọng quan sát tình hình trước mặt.

    Một tổ đội bốn người đang chiến đấu cùng một đám sói hai đầu khoảng sáu –bảy con, khi nhìn thấy cảnh này hắn mừng muốn rớt nước mắt, cuối cùng cũng thấy con người rồi, mình không phải lần mò trong khổ sở nữa. Hắn nhận thấy bốn người này phối hợp với nhau khá ăn ý, phân chia phòng thủ - tấn công rõ rệt, đàn sói tuy đông nhưng đang thất thế, chúng chỉ biết vây xung quanh mà không thể chạm vào ai. Hai người phía trước sử dụng vũ khí dài và khiên lớn che chắn hoàn toàn cho đồng đội phía sau, hai người còn lại, một sử dụng cung còn người kia mặc áo thụng che kín mặt. Đội hình cực kì chắc chắn khi tuyến trước liên rục đẩy lùi bọn sói còn cung thủ phía sau chỉ chăm chú bắn những con có ý định tấn công vào bên hông, có vẻ họ đang muốn câu giờ cho tên kia có thời gian chuẩn bị gì đó.

    Là người đã quá quen với các loại chiến thuật khi làm nhiệm vụ, hắn dễ dàng nhận ra đây là kiểu phân chia thành viên phổ thông nhất với đỡ đòn đi đầu và dàn sát thương phía sau, nếu không có đặc biệt thì kẻ thù sẽ bị tỉa dần tới chết, và tình hình thực tế cũng đúng như vậy. Bàn tay phải của tên áo thụng sáng dần lên, một quả cầu đỏ rực đột ngột bắn ra từ trong áo của hắn, nhắm vào ba con sói gần nhất, ảnh lửa rực rỡ nháng lên bao trùm tất cả và thiêu bọn chúng thành một đám đen kịt, sóng xung kích thậm chí còn đánh lui mấy con còn lại ra xa.

    Mắt thấy bầy sói trong phút chốc đã chết mất phân nửa, Hoàng chấn động không thôi, tên đó là pháp sư, thế giới này có tồn tại phép thuật, đã thế còn rất khủng khiếp nữa. Tuy so với những người chơi top đầu trong Ngai vàng của Hoàng Đế thì cầu lửa vừa rồi chả khác gì trò trẻ con, nhưng đây chắc chắn không phải người biết sử dụng phép duy nhất của thế giới này, kẻ mạnh nhất sẽ như thế nào chứ, hắn bỗng dâng lên một dự cảm không lành.

    Đồng đội của tên pháp sư nhân lúc bọn sói còn đang hỗn loạn, nhanh chóng tách đội hình tiến lên giải quyết sạch sẽ những con còn sống, sau đó rất thành thục lọc da, xương và răng nanh ra riêng, hẳn là để đem về bán. Nhìn trang bị cũng như cách phối hợp, hắn đoán đây chỉ là thợ săn hoặc một đội mạo hiểm đi kiếm chác ngoài rìa, khả năng nguy hiểm không cao. Nghĩ vậy, hắn liền tiến tới:

    - Chào các vị, có thể cho tôi hỏi thành thị gần nhất ở ......

    Chưa nói hết câu thì một mũi tên cắm ngay trước chân, chưa hết bàng hoàng thì hai chiến binh kia đã giương vũ khí lên che chắn cho cung thủ. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có một vệt sáng bắn thẳng vào đầu, hắn chỉ kịp lách người tránh qua một bên đồng thời trốn biến sau một thân cây to, cố hét lên :

    - Tôi bị lạc đường, không có vũ khí, đừng đánh nữa.

    Đáp lại lời hắn chỉ là tiếng cài tên và thanh âm vũ khí cạ lên áo giáp. Tình hình có vẻ không ổn một chút nào, hắn đoán mãi không ra tại sao bọn họ lại muốn tấn công mình, cố nghển cổ ra nhìn thì thấy tên pháp sư không biết đã lôi từ đâu ra một cây gậy bằng gỗ, mặt đá đính trên đó đang lóe lên ánh sáng tím rất đáng ngở, còn bản thân hắn thì lẩm nhẩm niệm cái gì đó. Hoàng biết nếu cứ dây dưa thì chỉ sợ tí nữa mình cũng sẽ bị thiêu ra tro giống như đàn sói hồi nãy, hắn cắn răng ném cái balô ra phía trước đồng thời đặt hai tay sau đầu từ từ bước ra, sau khi biểu lộ rõ mình không có vũ khí liền lập tức nằm sấp mặt xuống đất theo tư thế đầu hàng tiêu chuẩn nhất. Xong xuôi hắn nhắm tịt mắt chấp nhận, kệ xác muốn ra sao thì ra.

    Mấy người mạo hiểm có vẻ chưa tin hẳn, sau một hồi chờ đợi không thấy có gì khả nghi, chiến binh đứng gần nhất liền tiến lại trong khi ba người còn lại vẫn giữ nguyên tư thế chiến đấu, anh ta kiểm tra balô và cuối cùng xác nhận kẻ lạ mặt này không có khả năng gây hại mới ra hiệu cho đồng đội thu vũ khí. Hoàng bị xốc ngược lên, tên pháp sư tiến lại gần và xổ ra một tràng âm thanh quái dị :

    - Asala %$***%@^&*%&

    - Chết tiệt, thì ra là họ không hiểu mình nói gì, thảo nào lại muốn tấn công.

    Hắn lắc đầu ra hiệu không hiểu, đồng thời cũng quan sát bốn người trước mặt. Chiến sĩ đang khống chế hắn cao tầm một mét tám, mặc một bộ giáp da thú màu xám, khuôn mặt góc cạnh, tóc đen mắt nâu, không khác gì một người đàn ông bình thường ở Trái Đất. Người còn lại khá lùn, mặc giáp sắt, tay và chân gân cơ nổi cuồn cuộn tạo cảm giác người anh ta cứng như đá, râu dài tới ngực. Tên Pháp sư lại là người bình thường nhất, ngoài chiếc áo dài che mặt và cây gậy phép thì hắn chả có gì nổi bật, chỉ riêng người Cung thủ là hơi khác biệt, anh ta gầy, da trắng bất thường, tóc dài màu trắng và đặc biệt là đẹp một cách quái dị, có vẻ không giống con người. Hắn kín đáo đánh giá bốn người này và nghi ngờ thế giới này con người không phải cư dân duy nhất, ít ra cung thủ kia là ví dụ.

    Sau một lúc xí xa xí xô, pháp sư cũng hiểu kẻ trước mặt không hiểu mình nói gì, hắn lục trong túi áo rồi lôi ra một cục đá màu xanh da trời to bằng ngón tay, ra hiệu cho Hoàng nuốt vào.

    “Nếu những người này muốn giết mình thì thực sự chả khác gì vặt cổ gà, thứ này chắc không có độc”. Nghĩ vậy hắn không do dự mà nuốt xuống, vài phút sau vẫn không thấy có gì khác lạ, chỉ trừ cổ họng hơi ngứa. Hắn còn chưa hiểu mô tê gì thì tên pháp sư đã lên tiếng trước :

    - Này, này, cậu có hiểu ta nói gì không ?

    Hóa ra là thuốc phiên dịch, cũng khá là tiện lợi, không ngờ thế giới này lại có thứ hay ho như vậy, đây là khoa học hay ma thuật nhỉ ? Trong khi hắn vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì chiến bình lùn liền đã chen vào, nóng nảy hét lớn.

    - Ê nhóc, đội trưởng bọn ta đang hỏi ngươi đó, không bị câm thì trả lời đi.

    Hoàng ngớ ra một lúc, sau khi liếc nhìn xung quanh và nhận ra mình mấy người này vẫn còn chưa hết nghi ngờ, hắn đứng dậy nói :

    - Err, xin lỗi, không có ý vô lễ nhưng tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, có ai cho tôi biết đây là chỗ nào không ?

    Cả bốn người cùng nhìn hắn rất quái dị, cứ như đang gặp một tên điên, cuối cùng pháp sư lên tiếng :

    - Cậu đi từ rừng rậm vô tận ra mà không biết nó là gì ư ?

    - Rừng rậm vô tận ?

    - Đó là khu rừng lớn nhất lục địa, là nơi sinh sống của tất cả các loại động, thực vật trên toàn thế giới. Chỗ chúng ta đang ở chỉ là một rìa rất nhỏ của nó, thậm chí chưa có ai thực sự đi đến tận cùng khu rừng, những thứ có thể từ bên trong đi ra nếu không phải là quái vật cực kì nguy hiểm thì cũng là nhân vật nổi danh đỉnh cấp. Cậu .... cậu thực sự không biết gì sao ?

    “Nguy hiểm ? Mình ở đó cả bao nhiêu lâu có thấy gì đâu chứ, nhưng mấy người này không giống đang nói dối, chả lẽ nó ghê gớm vậy sao. Đằng nào mình cũng không biết gì về thế giới này, nếu vậy thì cứ có sao nói vậy đi”. Hắn nghĩ thầm rồi trả lời :

    - Ý anh là sao, tôi bị lạc trong khu rừng này cả tháng rồi, hôm qua tôi mới tìm thấy đường ra, nếu các anh không tin thì đến căn nhà phía trước kiểm tra, đồ tôi mang trên người đều từ đó cả đấy.

    - Vậy cậu từ đâu tới và tại sao lại đi lạc ở đây ?

    - Có nói sợ anh cũng không tin, tôi đang ở nhà thì bị một cái lỗ ở trên trời hút lấy, việc cuối cùng tôi biết là mình đã ở chỗ quái quỷ này rồi.

    Người chiến binh cao to đứng cạnh nghe vậy bất ngờ lên tiếng :

    - Đội trưởng, có khi nào hắn bị vướng phải phép thuật dịch chuyển không gian không ?

    - Cũng không phải là không có khả năng. Nhưng một người nếu có thể sử dụng thuật bẻ cong không gian ít nhất phải đạt đến cấp mười, đại lục cả nghìn năm nay đã không còn ai làm được điều đó nữa rồi. Nếu lời cậu ta nói là đúng thì ...... Trả lời ta, tại sao cậu không biết dùng đá chuyển ngữ ?

    - Chỗ tôi không có thứ đó.

    - Vậy người mạnh nhất chỗ cậu là ai ? Có ai đạt tới cấp chín không ?

    - Tôi không biết. Tôi còn chẳng rõ cái “cấp” mà anh nói là gì nữa kìa.

    Chiến binh lùn nghe cuộc nói chuyện giữa Hoàng và tên pháp sư có vẻ không nhịn được nữa, anh ta rút vũ khí chỉ thẳng vào hắn rồi nói :

    - Nhóc, đừng giở trò trước mặt ta, không ai trên đời này là không biết đến “cấp” cả. Đội trưởng tôi thấy tên nhãi này không phải người tốt, giả vờ giả vịt, để tôi giết quách hắn đi cho nhanh.

    - Ồ, anh đang đe dọa tôi đó sao ? Cũng khá vui tính đấy.

    - Ngươi ......

    - Igor, lui xuống.

    - Nhưng đội trưởng .....

    - Tôi bảo cậu lui xuống, không nghe ah.

    Chiến sĩ lùn còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy trên tay của tên pháp sư đang tỏa ra ánh sáng đỏ thì đành câm miệng, nhìn sang Hoàng đầy bất mãn. “Đồ ngu, lão đại của ngươi còn muốn biết vụ lỗ đen trên trời, hắn nịnh nọt kêu ta nói còn không kịp ở đó mà để ngươi làm hại ta sao”. Hắn không phải muốn khiêu khích đội mạo hiểm này, nhưng bản thân so với họ đúng là chỉ như một con kiến, nếu không có gì đó làm tiền vốn, sẽ rất khó khăn sống sót được ở thế giới xa lạ này. Nhưng đúng lúc đó lúc đó người cung thủ từ nãy giờ không tham gia bỗng lên tiếng :

    - Các người cãi nhau làm gì, muốn biết hắn nói thật hay không cứ sử dụng tra xét linh thức là ra thôi.

    Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng ba người còn lại đồng loạt biến sắc, không ngờ tên này nhìn không có vẻ gì đặc biệt lại độc ác như vậy. Dùng tra xét linh thức, chẳng phải là muốn giết người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 06-05-2015 lúc 23:13.

    ---QC---


  10. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,bagggggggg,canhgavn,chiengminh,ComradeH,Darkzergling,devilish12,dnna261,hailam1991,handsome,lamlai123,long17111995,meowth01,Miên Lý Tàng Châm,MNBV,nhathuy92cr,nightelf,stinkbug9999,Tam Thiếu Gia,
Trang 1 của 36 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status