TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 17 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 7151617181927 ... CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 177

Chủ đề: Ngai vàng của Hoàng Đế - chocaiquan

  1. #81
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    a
    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 80
    Chào mừng ấn tượng (2)



    Sau hơn nửa ngày ồn ã hết đợt này tới đợt khác ra vào, cuối cùng số học viên mới đã được tập trung hoàn toàn đầy đủ, ai cũng hớn hở khi được gia nhập vào khoa mình mong muốn, không khí vô cùng náo nhiệt. Nhưng Hoàng thì chả vui vẻ một tí nào, khi mà chẳng có một ai ra đón hắn cả, đến tiếng gió cũng không thấy luôn, cứ như khoa Khoáng thạch học chẳng tồn tại vậy. Hoàng kiên nhẫn ngó quanh quất một hồi, sau khi xác định mình chắc chắn đã bị cho leo cây thì lắc đầu tự nhủ:

    - “Đành vậy, tí nữa phải tự mà đi kiếm thôi”.

    Lúc này hiệu trưởng Grandall cũng bước lên sân khấu, ông ta đưa mắt dõi qua một lượt các học viên mới đang đứng chỉnh tề phía dưới theo từng khoa thì rất hài lòng, cười to một cái rồi nói:

    - Mọi người tập trung nào, tập trung nào. Tôi biết các bạn đang rất hào hứng, nhưng chúng ta vẫn còn một mục nữa trước khi mọi người chính thức gia nhập học viện Ilumina.

    Hiệu trưởng vừa lên tiếng, rất nhanh phía dưới đã im lặng ngay, tất cả cùng hướng lên sân khấu chú ý lắng nghe. Grandall dừng một chút chỉnh ngữ rồi nói tiếp:

    - Tất cả học viên nếu muốn gia nhập học viện Ilumina đều phải trải qua một kỳ thi đầu vào, điều này tất cả đều biết. Nhưng đã là thi đua thì phải có người xuất sắc, ở đây chúng ta luôn khuyến khích sự cạnh tranh lành mạnh. Do đó truyền thống của học viện là sẽ vinh danh các học viên xuất sắc theo định kỳ, những ai nổi bật nhất sẽ được hưởng các ưu đãi rất lớn đấy.

    Grandall vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của các học viên bên dưới, quả nhiên khi nghe có thi đua và khen thưởng thì những thanh niên máu nóng này ai cũng trở nên gấp gáp hơn hẳn. Ông ta thấy vậy thì khá hài lòng, tuổi trẻ phải có tinh thần tranh đấu như vậy mới tốt:

    - Tất nhiên các bạn là học viên mới có thể chưa biết chuyện này, không sao, tùy từng khoa sẽ có cách cách khen thưởng khác nhau, mọi người cứ từ từ mà làm quen. Hôm nay cái chính là học viện sẽ vinh danh các học viên mới xuất sắc, những người đã có thành tích tốt nhất ở kỳ thi đầu vào vừa rồi.

    Bất cứ nền giáo dục nào thì chuyện khuyến khích người giỏi cũng là bắt buộc, ở học viện Ilumia này thì nó càng được coi trọng, đó là chưa kể tới những phần thưởng to lớn cho các học viên xuất sắc nhất. Grandall tuyên bố xong phần này thì rất nhiều học viên cũ đang đứng gần đó cũng rục rịch ngó sang, hiển nhiên họ rất tò mò muốn xem ai sẽ là người xuất sắc nhất kỳ thi tuyển này.

    - Được rồi, không làm mọi người đợi lâu nữa, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu gọi tên những người giỏi nhất ở kỳ thi tuyển lần này…. Chờ chút đã, khổ thật, chẳng biết ta lại để cái danh sách ở đâu nữa rồi.

    Grandall vừa nói vừa lúng túng mò quần nắm áo, lục tung từ dưới lên trên để tìm kiếm cái gì đó, trông cực kỳ dị hợm và mất mặt, mấy giáo sư đứng gần thấy vậy thì tự động né xa ra coi như không quen biết. Nhưng sau vài phút thấy Grandall bất lực, một giáo sư trưởng khoa đành phải lật đật chạy ra nhét vào tay ông ta một tờ giấy nhỏ, mặt nhăn nhó khó chịu như kiểu mình bị chịu trận vậy. Grandall nhận lấy tờ giấy này thì tươi cười hớn hở trở lại, sau đó mở ra và bắt đầu đọc:

    - Xem nào… lần thi tuyển này chúng ta có sáu người xuất sắc nhất, ta sẽ đọc luôn một lượt nhé, ai có tên nhớ bước lên sân khấu để mọi người còn biết mặt.

    Từ đầu đến cuối lời nói và biểu hiện của Grandall hoàn toàn không có một tí tác phong nào của một hiệu trưởng, và ngay lúc này đây cũng vậy, khi mọi người đều nghĩ ông ta sẽ lần lượt đọc tên từng người thì Grandall lại bắn hẳn một tràng như súng máy:

    - Oleg của khoa Võ luận, Luna từ khoa Pháp luận, Chigu của khoa Thiết học…..

    Grandall làm một hơi liên tục sáu cái tên, khiến cả quảng trường ù ù cạc cạc không hiểu gì. Thậm chí ông ta còn chả thèm dừng lại mà còn hối thúc thêm:

    - Nhanh nào nhanh nào, các bạn lên đây nhanh nào.

    Và thế là một nghi lễ tưởng chừng rất trang trọng lại biết thành một màn chạy đua cực kỳ quái đản, khi mấy học viên được gọi tên này hấp tấp xô đẩy nhau vội vàng lao lên sân khấu. Đến khi tụ tập đông đủ thì có vài người đã thở ra đằng tai do phải chạy tuốt từ đầu quảng trường vào trong, trông y như một đám ăn cướp chứ chẳng còn tí dáng vẻ đứng đắn nào cả.

    Các học viên cũ lẫn giáo sư thấy vậy đều thở dài chán nản, kiểu như năm nào cũng thế, nói mãi cũng đâu vào đấy hết. Grandall thì vẫn chẳng thèm quan tâm, nhìn lướt qua sau người đang đứng trên sân khấu và bắt đầu giới thiệu:

    - Như các bạn đang thấy, đây là các học viên mới nổi bật nhất trong kỳ thi đầu vào này. Nếu ai có thắc mắc thì các cô cậu ở đây đều có nguyên lực đạt từ cấp sáu trở lên, và có kiến thức thực tiễn cực kỳ ấn tượng đấy.

    Grandall nói xong thì bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán về sáu người ở trên sân khấu, chưa nói tới các chuyện khác nhưng đạt cấp sáu ở tầm tuổi này là đã rất khủng bố rồi. Có vẻ như cảm nhận được các ánh nhìn ngưỡng mộ hướng vào mình, sáu học viên này đều ưỡn ngực đứng thẳng người hơn đầy tự tin. Các giáo sư trưởng khoa có học viên được gọi tên cũng sướng âm ỷ trong lòng, vì điều này đồng nghĩa là họ sẽ được nhận thêm nhiều quyền lợi hơn nữa.

    - Tất cả các học viên xuất sắc, ngoài việc được miễn học phí toàn bộ, mà còn được quyền tiếp cận tất cả tài liệu của học viện trước hai khóa học. Tất nhiên đó vẫn chưa phải là tất cả, các khoa sẽ còn có phần thưởng thêm nữa.

    Nghe Grandall nói phần thưởng xong, rất nhiều học viên cũ mặc dù đã biết nhưng vẫn không nén nổi ganh tị. Tiền học phí nghe có vẻ đơn giản nhưng thực ra nó bao gồm toàn bộ chi phí tại học viện, bao gồm tất tần tật từ ăn uống ngủ nghỉ, quần áo, công cụ học tập và cả những thứ nguyên liệu nghiên cứu khác… bất kể giá tiền ra học viện cũng đài thọ toàn bộ. Cái này không quan trọng bạn học khoa nào, cứ đề ra yêu cầu và nếu học viện thấy hợp lý sẽ bỏ tiền ra mua cho ngay. Tất nhiên vẫn phải trong phạm vi nghiên cứu, chứ không phải cái quái gì cũng được.

    Còn tài liệu thì còn tuyệt hơn, vì tiếp cận được tài liệu trước hai khóa là nguồn lợi cực lớn, chưa nói đến chuyện sẽ khiến các học viên này sẽ được tự do phát triển sở trường của mình tùy ý, mà còn là thứ để trao đổi với những người khác, vì tài liệu này là tính tất cả các khoa trong học viện. Hai thứ này có thể coi như là một cái tên lửa đẩy cỡ bự, giúp học viên đi nhanh hơn gấp đôi so với bình thường, vì thế mà ai cũng thèm muốn cả.

    - À mà có cái này phải nhớ, đây không phải là tính đến khi các cô cậu ra trường mà chỉ là một thời gian thôi nhé. Nếu đến kết từng học kỳ ai không giữ được phong độ thì xin chia buồn, lợi ích này sẽ phải dành cho người khác xứng đáng hơn vậy.

    Grandall rất nhanh nhẹn cắt đứt sự hưng phấn của các học viên mới bằng câu thông báo này, dù sao đây cũng là điều hiển nhiên, chứ nếu không làm sao còn động lực cho mọi người phấn đấu được.

    Phần tiếp theo là các màn chúc mừng của từng giáo sư trưởng khoa tới từng học viên một, nó kéo dài khoảng gần một tiếng đồng hồ nữa, đến cuối cùng thì ai trong số sáu người này cũng thỏa mãn và hãnh diện cả. Nhưng đúng lúc mọi người tưởng chừng như đã xong xuôi thì Grandall lại bước lên nói tiếp:

    - Trong thời gian được vinh dự làm hiệu trưởng ở học viên Ilumina này, ta đã chứng kiến rất nhiều lứa học viên có thiên phú trời cho tuyệt đỉnh, những con người xuất sắc có khả năng thay đổi sức mạnh đế quốc tốt nghiệp từ nơi đây. Nhưng có vẻ đó vẫn chưa phải mọi thứ, và trong lần thi tuyển này có một nhân tài thực sự đã khiến ta ấn tượng đấy.

    Grandall nói xong khiến đám đông bên dưới đột nhiên ồn ào hẳn lên, đây không phải tiết mục có trong buổi lễ mà là thông báo riêng của ông ta, có vẻ như lại là một học viên mới xuất sắc nữa mà hiệu trưởng muốn khen ngợi. Nhưng lần này là do Grandall chọn riêng và không nằm trong danh sách sáu người lúc nãy, vậy chỉ có khả năng là học viên này phải cực giỏi, thậm chí là giỏi tới mức biến thái mới được như vậy.

    Grandall trông bên ngoài có vẻ lôi thôi nhưng là một hiệu trưởng có chuyên môn giỏi nhất trong lịch sử học viện, ông ta đã nói thế thì học viên mới kia phải là người xuất sắc nhất, thậm chí là vượt trên tất cả các lứa đi trước. Một người như vậy, dù xuất hiện ở đâu thì cũng gây nên các biến động không thể lường được, trong lúc mọi người còn đang ồn ào bàn tán thì Grandall lên tiếng:

    - Đây là một học viên mới của khoa Dược học, một Dược sư tương lai tiềm năng nhất mà ta có may mắn được gặp, cô ta có thể sẽ là thiên tài nổi bật nhất tiếp theo mà học viện Ilumina này vinh hạnh được đào tạo.

    Những lời giới thiệu hoành tráng này càng khiến đám đông tò mò hơn, hiện trường càng lúc càng ồn ào náo loạn một cách mất kiểm soát. Mấy giáo sư thấy các học viên cũ đang kín đáo rời đi thì cảm thấy không ổn, nếu tí nữa tất cả đám quái vật trong học viện cũng mò ra thì tha hồ mà phiền phức, vì vậy liền hối thúc hiệu trưởng đưa học viên này lên ngay lập tức.

    Grandall cũng biết không nên làm màu thêm nữa, ông ta giơ tay lên vẽ ra một dấu thập giữa không trung, sau đó búng nó thẳng về chỗ học viên mới của khoa Dược học. Dấu thập này nhanh chóng bay đến chỗ một học viên nữ mặc áo trùm đầu che kín mặt, sau đó nó nhẹ nhàng biến thành một bậc thang nối dài từ chỗ cô gái đó đang đứng tới thẳng sân khấu. Đây coi như là hiệu trưởng đã đích thân xuống đón lên, đãi ngộ này không phải muốn là được đâu.

    Hoàng ngồi phía dưới thấy Grandall khen Milenia nhà mình hết lời như thế thì sướng lắm, y như phụ huynh thấy con cái lên nhận học bổng cấp quốc gia vậy. Lúc này Grandall đã ra tận nơi đỡ Milenia lên sân khấu, tuy không hiểu sao cô gái này lại che mặt kín mít như vậy nhưng ông ta vẫn rất hào hứng giới thiệu:

    - Đây là Milenia, học viên thiên tài xuất sắc nhất mà ta đang nói tới. Chắc các bạn thắc mắc tại sao Milenia lại được gọi tên riêng đúng không nào, lời giải nằm ở vật bé con con này thôi.

    Grandall nói xong thì lấy ra một lọ dung dịch nhỏ màu xanh sẫm giơ ra trước mặt, ông ta còn cẩn thận dùng một cái kính lúp ma thuật chiếu nó thành ảo ảnh lớn để những ai đứng xa cũng quan sát được. Hầu hết mọi người không biết đây là gì, nhưng những ai có hiểu biết về Dược sư đều biết đây là thuốc phục hồi trung cấp, một loại thuốc cứu mạng phổ biến cho tầng lớp trung lưu.

    Không như loại thuốc sơ cấp chỉ có thể chữa trị tương đối các vết thương ngoài da hoặc phần mềm, thuốc hồi phục trung cấp có thể chống xuất huyết nội, cầm máu cấp tốc và chữa được hầu hết các vết thương hở một cách hiệu quả nhất. Công dụng của nó vô cùng lớn, là thứ được tất cả các Dược sư tin dùng khi cần cấp cứu khẩn cấp.

    Tất nhiên giá của một lọ thuốc này cũng không phải rẻ, bét nhất cũng phải ba ngàn Kron trở lên, thường chỉ khi nào cấp bách lắm mới phải lấy ra dùng. Gradall chờ mọi người biết rõ đây là gì rồi mới nói tiếp:

    - Nếu có ai còn chưa nhận ra thì đây là một lọ thuốc hồi phục trung cấp chưa hoàn chỉnh, và nó là sản phẩm của kỳ thi đầu vào vừa rồi của cô Milenia đây nhé.

    Grandall nói câu này rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến đám đông ở dưới thì im lặng như đá. Các loại thuốc hồi phục từ trung cấp đồ xuống tuy không phải là thứ xa xỉ gì, nhưng nó là mốc đo tiêu chuẩn chính xác nhất để đánh giá một Dược sư hợp cách. Lấy đơn cử như ở học viện Milenia này, mốc tốt nghiệp chính là tự làm ra một lọ thuốc hồi phục sơ cấp hoàn chỉnh, mà đó là còn phải qua một thời gian đào tạo hàng năm trời.

    Còn khi thi đầu vào thì học viên chủ yếu chỉ trả lời các kiến thức lý thuyết tổng hợp, cùng thực hành vài loại mẫu thuốc cơ bản mà thôi. Thành ra việc Milenia vượt mười mấy cấp tạo ra cái lọ kia không khác gì bom nguyên tử nổ, nó vô lý và không hợp lẽ thường ở mức hư cấu cực đại rồi. Grandall có vẻ cũng biết sự ngờ vực của các học viên cũ, vì thế ông ta nói:

    - Ta biết chuyện này nghe hơi khó tin, nhưng sự thực là Milenia đã một mình làm ra lọ thuốc này trong kỳ thi tuyển vừa rồi.

    Tuy Grandall đã lên tiếng xác nhận, nhưng hầu hết mọi người ở đây vẫn đều không tin, nếu không phải uy tín của ông ta tại học việc là cực cao thì đã có người đứng ra ý kiến rồi. Trong lúc tình hình đang rối tinh như vậy, một giáo sư đột nhiên rẽ đám đông đi lên khán đài và nói:

    - Nếu mọi người thấy nó không hợp lý, chúng ta có thể yêu cầu Milenia làm lại lọ thuốc này, dù sao người có thực tài sẽ không sợ gì cả.

    Người nói câu này là Trion, giáo sư chủ nhiệm của khoa Dược học, cứ tưởng hôm nay ông ta không ra đón học viên, hóa ra là lười đứng phía sau đẩy việc cho người khác. Khi Milenia thi tuyển Trion cũng đích thân có mặt để giám sát vì thế có thể chắc chắn đây là sản phẩm do chính cô ta làm. Tất nhiên Trion là người vui nhất khi đột nhiên lại có một thiên tài kinh khủng thế này nhập học, nhưng ông ta cũng biết nếu không dẹp yên thắc mắc đi thì về sau sẽ bị đàm tiếu rất nhiều, vì gian lận thi cử là thứ cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí có thể khiến Milenia thân bại danh liệt cả đời.

    Đích thân giáo sư chủ nhiệm của khoa Dược học đã lên tiếng thì Grandall cũng không có ý kiến, thử quay sang Milenia ra ý hỏi thì cô ta cũng gật đầu nhẹ tỏ ý chấp nhận. Grandall thấy vậy rất hài lòng, tác phong đường đường chính chính không sợ thử thách như vậy mới đúng là nhân tài thực sự. Ông ta quay xuống dặn dò các học viên đứng gần, rất nhanh sau đó một bàn đầy đủ dụng cụ pha chế, nguyên liệu cùng các thứ khác để chế thuốc đã được bày lên trên sân khấu. Milenia sau đó mũ đến cũng chả cần cởi, trực tiếp bước đến và bắt tay vào làm luôn.

    Dưới con mắt quan sát của toàn thể những người đang có mặt, Milenia nhẹ nhàng gom những nguyên liệu lại một chỗ, sau đó dùng nguyên lực đốt cháy bừng cái lò luyện lên. Bước tiếp theo cô ta lần lượt phân loại nguyên liệu theo từng loại, rồi lại tiếp tục dùng nguyên lực tác động vào chúng, đây là bước các Dược sư ước lượng và sơ chế các thành phần nguyên liệu, nếu không có kỹ thuật đúng cách thì toàn bộ sẽ bị hủy hết. Milenia làm thuần thục từ đầu đến cuối gần như hoàn hảo, sau khi đã xong công đoạn chuẩn bị này, cô ta mới trút tất cả vào lò luyện.

    Không như lúc Milenia chế thuốc hồi phục sơ cấp, loại trung cấp này vừa nhiều nguyên liệu lại vừa phải chuẩn bị mất công hơn, khiến Hoàng ngồi dưới xem đến hoa cả mắt. Lúc này Milenia đã đốt cháy lò luyện bằng nguyên lực của mình, và bắt đầu điều khiển cho nhiệt độ của nó theo ý muốn để số nguyên liệu bên trong kết hợp với nhau. Tuy cùng là dân chế thuốc, nhưng nguyên lý giữa Hoàng và Milenia khác hẳn một trời một vực, nên hắn không hề biết kỹ thuật mà cô ta đang dùng phức tạp cỡ nào, chỉ nghĩ nó đơn giản giống như nổi lửa nấu ăn mà thôi.

    Trên thực tế hầu hết Dược sư khi chế thuốc đều làm theo cách cổ điển là dùng lửa thường đun nóng nồi hoặc lò luyện, sau đó mới bắt đầu cho nguyên liệu vào chế tạo theo công thức. Kỹ thuật mà Milenia đang dùng là loại cực kỳ cao cấp, vì nó bắt buộc Dược sư phải dùng nguyên lực trong người để tạo ra hơi nóng đốt lò. Việc này không những đòi hỏi tay nghề khéo léo, mà khả năng khống chế nguyên lực phải ở mức thượng thừa. Vì không như kiểu đốt thông thường có thể điều chỉnh lửa thông qua dụng cụ, cách của Milenia hoàn toàn nhờ vào sự tinh tế của Dược sư, chỉ cần sơ sảy một chút là toàn bộ sẽ cháy thành than hết.

    Chứng kiến Milenia như đang làm ảo thuật trên sân khấu, toàn bộ học viên lẫn các giáo sư đều trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Đối với những ai chưa từng thì kiểu khống chế này của Milenia quá sức mới lạ với họ, còn những người hiểu biết thì kinh ngạc, vì không hiểu làm sao một cô gái trẻ lại thể làm được chuyện phức tạp như vậy. Trong số này thì người vui nhất đương nhiên là Trion và hiệu trưởng Gradall, một người thì nở mặt cho khoa, còn một người thì mừng cho học viện.

    Do dụng cụ và nguyên liệu đều là hàng xịn, sau khoảng hai mươi phút Milenia đã làm xong. Thành quả của cô ta là một đám nước sền sệt màu xanh sẫm, Milenia nhìn lại nó lần cuối rồi từ từ trút nó vào lọ nhỏ, sau đó cất giọng báo lại với Trion:

    - Em đã làm xong thưa giáo sư.

    Trion nhanh chóng tiến lại nhận lấy lọ thuốc trên tay Milenia, ông ta rất cẩn thận mở nó ra và bắt đầu xem xét bên trong rồi thầm đánh giá:

    - “Chưa phải đồ hoàn chỉnh, còn quá nhiều chỗ thiếu sót nhưng một học viên mới chỉ tự học mà làm được thế này là giỏi ở mức vô lý rồi”.

    Thực ra tuy kỹ thuật của Dược sư là thứ không được phổ biến rộng rãi, nhưng đó chỉ là tính trong phạm vi các học viên chính thống mà thôi, còn những người dạng lang y lang vườn vẫn dựa vào kinh nghiệm để chữa bệnh là chủ yếu. Trước khi đi thi Hoàng đã dặn dò Milenia là cô ta có quen được một Dược sư già ở quê, và học lỏm thông qua những cuốn sách cũ của ông ta để khỏi bị nghi ngờ.

    Trion kiểm tra lọ thuốc của Milenia một hồi rồi chuyển sang cho Grandall, vị hiệu trưởng của học viện cũng làm tương tự, thậm chí ông ta còn so sánh cả hai lọ thuốc cũ và mới rất kỹ, cuối cùng gật đầu ra hiệu đồng ý, Trion chỉ chờ có vậy liền lớn tiếng tuyên bố:

    - Lọ thuốc hồi phục trung cấp này vẫn còn khá nhiều sai sót, chưa thể đem vào sử dụng được, nhưng kỹ thuật của Milenia thì mọi người đều thấy rồi, chắc tôi không cần giải thích thêm nữa. Về trình độ thì Milenia hoàn toàn đủ sức làm ra một lọ hồi phục sơ cấp tiêu chuẩn, cái này tôi có thể chắc chắn.

    Trion là một Dược sư cấp chín hàng thật giá thật duy nhất của học viện, vì thế lời nói của ông ta rất có uy tín, cộng thêm màn biểu diễn vừa rồi của Milenia thì chẳng ai còn dị nghị được gì cả, tất cả đều đồng loạt vỗ tay hoan hô ủng hộ rào rào. Thực ra với khả năng của một Dược sư cấp bảy thì Milenia thì dư sức làm ra một lọ thuốc hồi phục trung cấp hoàn hảo, nhưng Hoàng không muốn phô trương, vì thế đã dặn trước với cô ta thế này là đủ rồi.

    Lúc này Grandall mới bước lên, đầu tiên là quay sang Milenia gật đầu khen ngợi, sau đó mới tuyên bố xuống dưới:

    - Như mọi người cũng thấy, Milenia là nhân tài xuất sắc nhất từng xuất hiện ở học viện, thú thực là ta cũng chưa nghĩ ra sẽ giành cho cô ấy những ưu đãi gì nữa. Thôi thì tùy khoa Dược học vậy, có yêu cầu gì cứ đề đạt, ta sẽ đích thân giải quyết hết.

    Grandall vẫn như cũ nói rất hời hợt và khó hiểu, nhưng Trion thì nghe xong như mở cờ trong bụng, vì ông ta biết lời bảo đảm này có giá trị thế nào. Đích thân hiệu trưởng giải quyết thì coi như về sau khoa Dược học muốn gì được nấy, tất nhiên Trion vẫn sẽ ưu tiên tuyệt đối cho Milenia nhưng nếu xơ múi được gì thì ông ta cũng sẽ không từ chối. Một vấn đề nữa là Grandall nói như vậy đồng nghĩa về sau Milenia sẽ được ông ta quan tâm trực tiếp, coi như hoàn toàn không phải lo lắng bất kỳ thứ gì khi còn ở trong học viện Ilumina này.

    Lúc này mọi ánh nhìn đều đổ dồn hết về Milenia, làm Hoàng ở dưới cũng sướng âm ỷ theo không dứt. Grandall thì cực kỳ hài lòng tiến muốn chúc mừng, nhưng thấy Milenia từ đầu tới chân trùm kín mít chả biểu lộ ra vui hay buồn gì, thành ra ông ta chỉ đành đứng mất hứng bên cạnh nhìn thôi vậy.

    Hoàng thấy kế hoạch của mình đã thành công rực rỡ, toàn thân lâng lâng bay bổng, mặt mũi hớn hở thiếu điều xăm lên trán: “đó là em gái tôi” nữa mà thôi. Nhưng khi nhìn lên sân khấu thấy Milenia nhất quyết giữ trạng thái đen thui đó thì chán hẳn, đã mất công trang điểm nửa ngày trời mà cô ta không khoe ra thì còn có tích sự gì nữa. Vì thế Hoàng đành phải tự mình ra tay, hắn di chuyển lại gần sân khấu rồi búng tay vài cái về phía Milenia.

    Lúc này buổi lễ coi như đã hoàn tất, tuy Grandall đang đứng xụ mặt một đống vì mất hứng nhưng có vẻ chẳng ai thèm quan tâm. Trion đang dặn dò bảo bối mới của mình vài thứ, đồng thời quay sang bảo các học viên cũ chuẩn bị đưa tất cả trở về khoa. Bất ngờ lúc này vài cơn gió mạnh nổi lên, đồng thời có thứ gì đó từ dưới bắn lên lật tung chiếc áo trùm đầu của Milenia ra, khiến toàn bộ khuôn mặt của cô ta lộ ra trước mắt mọi người.

    Grandall là người đầu tiên thấy được cảnh này, và phản ứng của ông ta chỉ gói gọn trong năm chữ:

    - Chúng ta... hẹn hò nhé.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận
    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhk0lagjca,ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,Strike Eagle,thanaret25,
  3. #82
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 81
    Phi long



    Milenia vốn đã là một người con gái rất đẹp, nhưng do theo cách sống biệt lập của Dược sư từ bé nên cô ta không ý thức được việc chưng diện. Hoàng trước đây từng học trang điểm, tất nhiên không bỏ phí một người đẹp như vậy, chưa kể lần này phải tận lực quảng cáo cho “em gái” mình, nên có bao nhiêu thứ dùng được hắn đã tống hết cho Milenia tỏa sáng nhất có thể.

    Lúc này tất cả học viên lẫn giáo sư ở trên và xung quanh sân khấu đều bị thu hút bởi Milenia, trước mặt họ là một gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, với hai hàng lông mi thon dài bọc lấy cặp mắt sáng rực to tròn. Mái tóc của Milenia bình thường chỉ để rủ xõa tự do, lúc này được chải và duỗi cẩn thận khiến nó không những thẳng tắp, mà còn lóng lánh phản chiếu ánh sáng lóng lánh như ngọc, điểm xuyết thêm một vài lọng nhỏ được uốn quăn vừa phải khiến tổng thể chúng càng thêm hài hòa.

    Hoàng cực kỳ bỏ công sức cho lần trang điểm này, hắn dùng phong cách theo kiểu dạ tiệc hiện đại của Trái Đất chưa từng có ở lục địa này, do đó Milenia không những đẹp mà còn toát lên một vẻ quý phái riêng biệt. Một điểm phải kể đến nữa là bộ cánh mà Milenia đang mặc, nó hoàn toàn nổi bật hẳn trong đám đông chỉ toàn mấy bộ áo choàng hoặc đồng phục học viện đơn điệu này.

    Vốn Hoàng không biết làm mấy cái đồ dạ hội rườm rà phức tạp này, nhưng rất may là hắn còn nhớ được mấy bộ váy thường thấy trong phim, vậy nên cứ thế mà bắt chước y chang. Lúc này Milenia lộng lẫy trong một bộ váy xanh biếc, điểm thêm những đốm sáng li ti đính bên trên khiến nó phản quang cực kỳ rực rỡ, như một chùm sao lung linh giữa bầu trời vậy.

    Với mái tóc dài mượt mà, cặp mắt sáng rực cùng bộ váy dạ hội sáng chói, Milenia không khác gì một nàng công chúa trong những bộ phim Disney cổ điển, đậm chất quý phái nhưng không kém phần quyến rũ. Hoàng nhìn ngắm tác phẩm của mình tỏa sáng trên sân khấu, vừa gật gù đắc ý vừa nghĩ:

    - “Thật là đẹp tuyệt, đúng là không bỏ công chuẩn bị”.

    Hoàng là người đích thân tạo ra còn thấy đẹp, thì càng không phải nói tới những ai đang có mặt ở quảng trường, gần như các học viên nam cả cũ lẫn mới đều đang trố mắt lên mà nhìn Milenia, còn học viên nữ thì vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị với cô ta. Kiểu làm tóc và trang phục hiện đại của Hoàng không có ở thế giới này, do đó Milenia đã nổi lại càng nổi, còn hơn cả siêu sao điện ảnh nữa. Mất mặt nhất lại chính là hiệu trưởng Grandall, ông ta vừa ngắm Milenia vừa cười đến toét cả miệng trông cực kỳ bần tiện, nhưng lần này không có ai ý kiến cả vì tất cả đều đã bị hút hết lên sân khấu.

    Milenia vốn không muốn khoe khoang, giờ lại có bao nhiêu người nhìn chòng chọc vào lại càng xấu hổ, khuôn mặt bất giác đỏ lên nhè nhẹ, hai tay vân vê chéo áo, cơ thể vì thế mà hơi rụt lại rất ngượng ngùng, vô tình lại trông cực kỳ mê người, khiến rất nhiều học viên nam nhìn mà muốn phun máu ra ngoài. Đúng vào lúc cao trào này thì có một giọng nói bất chợt cất lên, cắt ngang không khí:

    - Được rồi Milenia, em qua kia tập trung với các học viên mới của khoa đi.

    Người nói câu này là Trion, ông ta tất nhiên cũng bị sắc đẹp của Milenia làm cho bất ngờ, nhưng dù sao cũng là một giáo sư trưởng khoa nên cũng không đến mức như đám học viên, vả lại cứ để Milenia đứng khoa dáng cũng không ổn lắm nên Trion nhanh chóng kết thúc màn nàn. Milenia nghe vậy như được đại xá, lật đật kéo áo vụng về chạy về khoa Dược học, bỏ lại đằng sau hàng đống ánh mắt tóe lửa của đám học viên bên dưới.

    Grandall có vẻ còn ngắm chưa đủ đã, thấy Milenia chạy đi như vậy thì vội vàng lỉnh ra tính giữ lại, nhưng Trion đã đứng chắn ngang người ông ta, đôi mắt tóe lửa như kiểu sẵn sàng giết người tới nơi khiến vị hiệu trưởng này không dám hó hé một chữ. Cực chẳng đã Grandall đành phải tuyên bố:

    - Thôi lễ khai giảng lần này tới đây là kết thúc, tiếp theo các học viên mới hãy theo sự hướng của khoa mà làm việc nhé.

    Nói xong câu này, Grandall cũng tranh thủ ngó sang phía khoa Dược học rồi lẳng lặng bước xuống. Số học viên mới rất nhanh được các giáo sư tập trung dặn dò, sau đó ngoại trừ một vài người nán lại chào tạm biệt phụ huynh của mình, thì phần đông rất nhanh đã di chuyển về phía học viện, trong thoáng chốc trên quảng trường rộng lớn trở nên trống trải đi rất nhiều.

    Sau lễ khai giảng, tất cả học viên bất kể là ai cũng đều phải tập trung về khoa để nghe các giáo sư thông báo tổng quát, kế đó sẽ là phân phối đến các ký túc xá riêng theo từng khu, vào những ngày tiếp theo mới là tính chuyện xem sẽ theo học ngành nào. Học viện Ilumina y như một thành phố thu nhỏ vậy, có đủ tiện nghi cho học viên toàn tâm ở lại, tất nhiên số tiền này đã được tính vào học phí, cộng thêm điều kiện sinh hoạt tại đây rất tốt nên chẳng ai từ chối cả.

    Trước khi đến lễ khai giảng này Hoàng đã dặn dò Milenia rất kỹ về mấy thứ giao tiếp lặt vặt, chưa kể bây giờ cô ta còn hơn cả báu vật của khoa Dược học nữa, thành ra hắn không hề lo lắng một chút nào. Nhưng lúc này có một vấn đề mà Hoàng đang khá là nan giải, đó là sao chưa có ai từ khoa Khoáng thạch học ra đón mình hết vậy. Nhìn số học viên mới đang lũ lượt kéo đi khiến Hoàng cảm thấy khá bất an, tuy vậy hắn vẫn ngồi yên tại chỗ thầm nghĩ:

    - “Cứ thử đợi một chút xem sao, có thể họ ra muộn.”

    Nghĩ vậy nên Hoàng quyết định cứ ngồi đợi, vả lại lạ nước lạ cái đi lung tung mà lạc thì tha hồ mà sung sướng. Nhưng có vẻ sự kiên nhẫn của hắn không được đền đáp, khi mà một lúc lâu sau đó toàn bộ số học viên mới đã đi hết, phụ huynh bọn họ cũng lục tục ra về, quảng trường càng lúc càng đìu hiu vắng vẻ mà vẫn chưa thấy có một chút dấu hiệu gì từ khoa Khoáng thạch học cả.

    Hoàng cuối cùng cũng không đợi nổi nữa, hắn đứng dậy rảo thêm một vòng quanh quảng trường, và sau khi chắc chắn là mình đã bị cho leo cây, thì đành phải bước đến một nhân viên đang thu dọn sân khấu và hỏi:

    - Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi khoa này ở…

    Người nhân viên này đang bận tối mắt tối mũi dọn dẹp xung quanh khán đài, nghe thấy có người hỏi như vậy thì hơi khó chịu quay ra, sau khi thấy Hoàng cầm tờ giấy xác nhận trên tay thì vội vàng chỉ tay sang bên trái rồi nói luôn:

    - Đi qua bên đó vài trăm mét sẽ có trạm Phi Long, đưa tờ xác nhận này của cậu cho họ.

    Người này nói xong thì tiếp tục cắm mặt vào làm việc, Hoàng đứng một lúc thấy anh ta không nói gì thêm thì đành lần dò đi theo hướng được chỉ, y như một thằng nhà quê mù đường thứ thiệt. Hoàng đi khỏi một lúc thì có một nhân khác bước tới, ngồi xuống nghỉ ngơi và hỏi thăm bạn mình:

    - Cậu nhóc đó có việc gì thế?

    Người nhân viên chỉ đường cho Hoàng cũng dừng tay lại, ngồi xuống lôi bọng nước ra tu ừng ực, sau khi khà ra một hơi cho đã khát mới trả lời lại:

    - Chả quan trọng gì đâu, đi lạc đó mà, năm nào cũng có vài cô cậu lơ đãng như thế cả.

    Do diện tích của học viên Ilumina quá lớn, cộng thêm khi khai giảng đông người nên khi di chuyển về lúc nào cũng có vài học viên mới bị tách ra khỏi đoàn. Hoàng lơ ngơ cầm tờ giấy xác nhận đi hỏi đường lại càng giống trẻ lạc, thế nên người nhân viên kia chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

    Đi theo hướng được chỉ một lúc, Hoàng đến một bãi đất trống bằng phẳng, hai bên rìa đóng vài cái tháp quan sát cao ngất ngưởng, phía dưới là vài người đang đi lại ghi chép gì đó. Hoàng lơ ngơ tiến vào như bò lạc, mắt thì hếch ngược lên nhìn hai tòa tháp gần nhất.

    Thứ này cao bèo cũng phải vài chục mét, làm bằng các khung thép xoắn lại với nhau theo kiểu vòng cung, ở trên có lan can chìa ra ngoài làm chỗ tựa cho người đứng. Hoàng nheo mắt nhìn một lúc thì thấy hình như có thứ gì đó khá to đang từ trên trời lao xuống, hắn theo bản năng lùi ra để xem cho rõ thì bất chợt vướng chân mất thăng bằng nên ngã bổ chững ra đất, đang tính quay sang chửi bới thì lập tức phải nuốt ngược trở lại vì kinh ngạc.

    Trước mặt hắn là một sinh vật có cánh cao tới hơn hai mét, với chiếc cổ dài thoòng và cái mỏ nhọn hoắt đầy răng lởm chởm. Phía dưới hai tay của nó phủ một lớp màng dày như vây cá, đi cùng cái đuôi mỏng dính có mấy gai nhỏ tẽ ra càng khiến sinh vật này trở nên dị hợm. Toàn thân của nó là một màu nâu đất đặc sệt, đôi mắt đen đục ngầu nhìn chằm chằm về kẻ phía trước, lỗ mũi thở phì phì khiến Hoàng cực kỳ bất an, rõ ràng con vật chết toi này không hoan nghênh hắn cho lắm.

    Hoàng không biết đây là sinh vật gì, trông cứ như một con thằn lằn cổ dài vậy. Trong lúc hắn đang phân vân không biết có nên vác bom ra nướng chín nó hay không, thì đã có một người tất tả chạy ra vỗ đầu nó và nói:

    - Go, đừng nóng, về chuồng đi.

    Đây là một nam thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ đồ dã ngoại với chiếc khăn trùm đầu đằng sau rất to, trên người anh ta là một đống túi to túi nhỏ cùng phụ kiện lằng nhằng từ trên xuống dưới, chỉ thiếu vài kiện hàng nữa là y như mấy tay Shipper chuyên nghiệp ở Trái Đất. Anh ta vừa vỗ đầu con thằn lằn, vừa đẩy nó ra chỗ khác, chờ nó đi khỏi hẳn mới quay sang nói với Hoàng:

    - Cậu không sao chứ, sao lại tự tiện đi vào bãi đáp của Phi long thế này, nguy hiểm lắm đấy.

    Hoàng lúc này mới biết con vật lúc nãy được gọi là Phi long, hóa ra đây là trạm mà người nhân viên chỉ cho mình, nhưng đúng là hắn không thể liên tưởng thứ quái dị đó với “Rồng” được, trông nó cứ như tắc kè gắn cánh vào thì đúng hơn. Hoàng cũng không biết giải thích ra sao, đành lấy ra tờ giấy giới thiệu của mình, anh ta liếc nhìn mấy cái rồi hỏi:

    - Học viên mới hả, lạc đường đúng không?

    Hoàng nghe vậy thì gật đầu xác nhận, hắn còn chưa kịp giải thích gì thêm thì đã bị kéo tay lôi đi. Anh ta gấp gáp nói:

    - Trời ạ, các khoa đã về hết học viện rồi mà cậu còn lần chần ở đây, nhà quê mới lên hay sao khờ vậy.

    Người thanh niên này cực kỳ sốt sắng kéo tuột Hoàng ra khỏi bãi đất trống, sau đó đẩy hắn lên một tòa tháp gần đó. Hoàng chả hiểu mô tê ất giáp gì, lớ ngớ hỏi:

    - Thực, thực ra là tôi đâu có bị lạc…

    Hoàng còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy mình cùng người thanh niên kia đứng trong một khung thép hình chữ nhật, sau đó anh ta giật dây một cái khiến cả hai cùng bắn ngược lên không, chốc lát sau đã có mặt ở đỉnh của tòa tháp, thấy vậy hắn hiểu ngay đây là một loại thang máy ròng rọc điển hình.

    Trái ngược với phần diện tích khá nhỏ ở dưới chân, phần đỉnh tháp này được thiết kế phình ra rất rộng, diện tích gần tương đương một căn hộ cỡ vừa với rất nhiều ô hình tròn riêng biệt. Ở đây cũng có vài người ăn mặc giống anh chàng kia, đang chuẩn bị đồ đạc hoặc chăm sóc cho mấy con Phi Long. Khi thấy Hoàng lóng ngóng đi lên thì có một người đứng gần đó lên tiếng hỏi:

    - Học viên đi lạc à Odal?

    Odal, tên của người thanh niên đang dẫn Hoàng liền gật đầu trả lời. Sau đó ngay lập tức tiến tới con Phi Long gần nhất, lấy ra một đống thứ hầm bà lằng chất lên lưng nó, rồi thít chặt dây biến chúng thành một bộ yên cương hoàn chỉnh trong chớp mắt, nhìn cứ như là ảo thuật. Odal làm xong liền quay nhảy lên luôn con Phi long, rồi vẫy tay sang nói với Hoàng:

    - Lên đây nào, để tôi chở cậu đến thẳng học viện cho nhanh, trễ giờ là mệt lắm đấy.

    Hoàng hết nhìn con Phi long trước mặt, sau đó nhìn cách Odal đang ngồi vắt vẻo trên lưng nó như đánh đu thì bất giác lùi lại theo bản năng. Nhưng chưa kịp chuồn thì đã bị một ai đó đẩy ra, sau đó Odal tiện tay kéo hắn thẳng lên con Phi long rồi tròng dây lại như buộc hàng chắc nịch vào chỗ. Hoàng chỉ kịp định thần vài giây trước khi Odal hét lên:

    - Đi nào.

    Odal gõ nhẹ hai chân vào phần hõm cổ con Phi long khiến nó rú lên một tràng rồi giang rộng hai tay ra bắt đầu chạy lấy đà, nhưng thay vì phóng lên trời như bình thường, thì con Phi long này lại nhảy ra khỏi tòa tháp và… chúi đầu thẳng xuống đất. Hoàng nhìn thấy mình đang rơi tự do như mít rụng thì muốn rụng rời cả chân tay, đầu óc quay cuồng mông lung, trong mồm chỉ kịp rít lên:

    - Cái quái gì thế nàyyyyyyyyy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và bàn luận

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,thanaret25,
  5. #83
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 82
    Ngày đầu đến học viện



    Cảm thấy gió táp ào ào qua mặt, cơ thể đang chúi đầu xuống đất với vận tốc tên lửa, Hoàng sợ đến muốn té đái ra quần. Hắn vùng vẫy liên tục muốn lao ra nhưng phần hông đã bị cột chặt cứng vào ghế, chân tay bị vướng víu không thể móc ra thứ đồ chơi gì được. Thành ra đành phải trơ mắt ra mà nhìn, mồm liên tục cầu trời khấn phật phù hộ tai qua nạn khỏi.

    Rất may cho Hoàng là Odal còn chưa muốn tự tử, anh ta nhẹ nhàng kéo cương con Phi long khiến nó nghiêng sang một bên rồi lượn một vòng dài, sau đó từ từ bay lên không như bình thường. Odal làm thêm vài động tác nữa cho cân bằng, sau đó quay sang Hoàng mặt đã trắng tái không còn hột máu nào, nói:

    - Đừng lo, cưỡi Phi long an toàn lắm, chúng phương tiện di chuyển tốt nhất của học viện chúng ta đó.

    Hoàng vẫn hơi run run nên chỉ có thể gật đầu trả lời, mắt vẫn láo liên quan sát, sau khi xác định chắc chắn mình sẽ không đột ngột ngã gãy cổ nữa mới yên tâm, cẩn thận cất mấy quả bom giả kim vào trong túi đồ trở lại. Di chuyển kiểu này đúng là cảm giác mạnh vãi hàng, vài lần thế nữa chắc vỡ tim mà chết.

    Trái với lần lao đầu xuống đất như muốn tự sát, con Phi long lúc này đang bay rất thoải mái trên không, Hoàng ở phía sau cực kỳ thoải mái không hề bị lắc lư gì, cứ y như đang ngồi xe hơi hạng sang vậy, tuy vậy hắn cũng không thấy vui vẻ gì vì bản thân vốn sợ độ cao.

    Lúc này con Phi long đã ở độ cao mấy chục mét so với mặt đất, Hoàng thấy rõ ràng quảng trường lúc nãy nằm ở bên dưới đang có rất nhiều nhân viên đi lại thu dọn, xung quanh là các bãi đáp cho Phi long giống như khu đất lúc nãy. Hắn cũng thấy lờ mờ vài tòa tháp cao vút cách mình rất xa, đoán chừng chỗ đó mới là học viện Ilumina.

    Odal vỗ nhẹ lên cổ con Phi long chỉnh cho nó bay đúng đường, số Phi long này thường được dùng để đi lại trong phạm vi học viên nên rất quen thuộc, tự động lái một vòng rồi nhắm thẳng hướng các tòa tháp kia rồi vỗ cánh nhanh hơn. Odal nhìn sang thấy Hoàng bồn chồn ngúng nguẩy loạn lên thì buồn cười lắm, không nhịn được hỏi:

    - Sao thế, cậu chưa từng đi Phi long lần nào hả?

    Hoàng thực ra lúc này đã sợ đến mức run bần bật vì đang ở trên cao, lại phải buộc mình vào con thằn lằn có sở thích muốn tự sát này, thành ra hắn chỉ dám khẽ lắc lắc đầu miễn cưỡng trả lởi, khuôn mặt méo mó khổ sở như đang phải nín tiểu lâu ngày vậy.

    Odal thấy Hoàng như vậy cũng không châm chọc thêm, dù sao học viện Ilumina có rất nhiều dân thường từ tầng lớp kém nhất đi vào, với tiêu chí kiến thức bình đẳng cho tất cả những ai có khả năng. Odal trước đây cũng từng là một người như vậy, nên anh ta cực kỳ sùng bái học viện, thành ra khi gặp một tên học viên mới “nhà quê” như Hoàng thì bất chợt nổi lên cảm giác thân thiết. Odal quay lên trên, xoa đầu con Phi long rồi nói:

    - Còn một đoạn đường khá dài nữa mới tới học viện, cậu có muốn nghe lai lịch của lũ Phi long này cho đỡ buồn không?

    Hoàng lúc này hoàn toàn không muốn nói chuyện, hắn giờ chỉ quan tâm làm sao đến học viện Ilumina càng nhanh càng tốt để thoát khỏi cái thứ chết tiệt này, thế nên khi Odal hỏi vậy thì ngay lập tức gật đầu lia lịa để khỏi phải trả lời thêm gì cả. Odal thấy thế thì hơi chỉnh lại tư thế ngồi, trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể:

    Hóa ra Phi long thực ra không phải là rồng mà chỉ là một chi họ cấp thấp của rồng, nói theo ngôn ngữ của Hoàng thì chỉ là mấy con thằn lằn to xác có cánh biết bay mà thôi. Nhưng chúng lại là một trong những loài dã thú hiếm hoi ở đại lục này có thể thuần dưỡng bởi con người, cũng như có thể sinh sản trong môi trường nuôi nhốt khá dễ dàng.

    Phi long bình thường sống trên các vùng cao nguyên hẻo lánh hoặc núi đá hiểm trở, kiếm ăn bằng cách từ trên cao vồ xuống tóm lấy con mồi, do đó loài này bay lượn cực giỏi. Một điểm nữa là Phi long vô cùng dai sức, chỉ cần cung cấp đủ thức ăn, một con Phi long trưởng thành có thể ở trên không cả tuần lễ không cần đáp đất. Mọi hoạt động từ ăn, ngủ, tiêu hóa tới bài tiết nó đều có thể làm trên không, do đó Phi long giống như một cái máy bay dân dụng cỡ nhỏ vậy.

    Không chỉ được sử dụng trong phạm vi chuyên chở, Phi long còn có thể dùng như những vật cưỡi cho binh lính. Bản tính hung tợn, kích thước vừa tầm, độ trâu bò và tầm hoạt động siêu rộng làm cho chúng nguy hiểm chết người trên chiến trường. Các đơn vị Phi long luôn là nỗi ác mộng đối với bất kỳ đội quân nào, khi chúng có thể thoắt ẩn thoắt hiện và đột kích bất ngờ mà rất khó để đề phòng,

    Do đó Thuần hóa Phi long hoang dã là thứ rất phổ biến trên đại lục, nhưng không phải ai muốn cũng có thể làm được. Đầu tiên là do điều kiện sống của Phi long rất khắc nghiệt, chỉ riêng việc tìm ra được chúng cũng đã rất khó khăn. Thứ hai Phi Long là loài thú sống theo bầy rất đoàn kết, chạm vào bất cứ con nào cũng khiến cả đàn nổi điên lên, chúng sẽ đuổi theo kẻ gây hấn tới chết. Những đàn Phi long lớn thậm chí còn sản sinh ra vài con biến dị đạt cấp cực cao, cỡ pháp sư cấp sáu, cấp bảy mà gặp phải lũ này cũng chỉ có nước co cẳng mà chạy thoát thân. Chính vì vậy mà việc bắt giữ một con Phi long là rất khổ cực, không có tài lực và nhân lực cỡ một gia tộc thì đừng mơ mà làm.

    Có hai cách để thuần hóa Phi long, một là bắt ở hoang dã về rồi bắt đầu dạy dỗ, hoặc tự mình nuôi một con từ bé để nó quen thuộc với người. Nhưng do số lượng Thuần thú sư ở đế quốc Ramas quá ít ỏi, chưa kể trình độ cũng không cao, nên lực lượng Phi long của họ rất hạn chế. Một điểm nữa là nếu sinh ra trong môi trường nuôi nhốt, các con Phi long đời sau sẽ dần dần mất đi bản năng trong tự nhiên. Lấy ví dụ như số Phi long trong học viện Ilumina này, chúng đều không thể tự mình cất cánh như bình thường, mà phải lên chỗ cao xong lấy đà nhảy xuống mới được, đó cũng là lý do giải thích cho màn hút chết lúc nãy của Hoàng.

    Trên đại lục này, chỉ duy nhất có cộng hòa Elen là sử dụng được Phi long hoàn hảo, các Thuần thú sư của họ vừa biết cách nuôi dưỡng số Phi long nuôi nhốt, mà còn giúp chúng giữ được bản tính hung dữ không khác gì lúc còn ở trong tự nhiên. Đội quân Phi Long của họ vì thế luôn là một lực lượng cực kỳ khủng khiếp, nỗi kinh hoàng cho bất cứ quốc gia nào trên đại lục.

    Hoàng ngồi nghe Odal kể xong thì cũng đỡ sợ hơn đôi chút, chỉnh lại tư thế ngồi một chút cho đỡ mỏi rồi hỏi:

    - Nói vậy thì anh cũng là Thuần thú sư của học viên sao?

    Odal nghe Hoàng hỏi thế thì hơi gãi đầu đáp:

    - Thực ra không phải, chẳng qua tôi yêu thích Phi long từ nhỏ, nên xin đến đây xin theo học vài mánh để thỏa trí tò mò thôi.

    Trên thực tế không phải cứ là Thuần thú sư mới có thể điều khiển được Phi long, nếu là lớp đời sau đã quen hơi con người thì cưỡi chúng dễ như cưỡi ngựa vậy, học vài lần là biết. Phi long dùng để chuyên chở học viện Ilumina đều rất thuần, tuy mất đi bản tính hoang dã nhưng lại nghe lời hơn nhiều. Những người như Odal có thể coi là tài xế chuyên điều khiển Phi long, làm vì tò mò hoặc được nhận lương đàng hoàng.

    Hai người nói chuyện một lúc nữa thì con Phi long đột ngột há miệng kêu lên vài tiếng rất lớn, Odal ngẩng đâu lên nhìn rồi quay lại nói với Hoàng:

    - Gần đến nơi rồi đó, học viện Ilumina của chúng ta ngay trước mặt kia kia.

    Hoàng theo hướng tay Odal chỉ cố gắng ngóc đầu ra ngoài quan sát, đập vào mắt hắn là một tòa kiến trúc hùng vĩ nằm giữa những tầng mây lơ lửng như kẹo sữa. Học viện Ilumina vốn từ đầu được xây dựa lưng vào núi và sông, càng về sau càng phát triển rộng ra nên kích thức của nó bây giờ là cực kỳ khổng lồ.

    Khi con Phi long bay lại gần, Hoàng mới nhận ra rằng cái mà mình vừa thấy lúc nãy chỉ là một tòa tháp độc lập mà thôi, xung quanh nó là hàng chục công trình khác tương tự. Chúng tựa như các ốc đảo lơ lửng giữa trời, tâm điểm ở chính là một tòa đại điện hùng vĩ với các tấm bảng ma thuật phản chiếu ánh sáng soi sáng toàn bộ các ốc đảo xung quanh. Toàn bộ quần thể kiến trúc này được kết nối với nhau bởi hàng trăm cây cầu treo lớn nhỏ chằng chịt, hệt như một cái mạng nhện khổng lồ vậy.

    Hoàng nhìn những ốc đảo trước mặt đến xuất thần, tuy chúng lơ lửng trên không nhưng tất cả đều có hệ thống nhà cửa và người sinh sống không khác gì dưới đất. Cây cối mọc trên các ốc đảo này cũng cực kỳ đa dạng, đủ các loại kỳ dị mà Hoàng không thể nhận ra nổi, thậm chí một vài ốc đảo còn tạo ra được các thác nước nhân tạo trông y như thật, những vườn ươm trồng đủ màu sắc, thảm cây cối dày đặc như rừng rậm… thật khó tưởng tượng được là chúng đang bay lơ lửng giữa trời.

    Khi đến gần học viện, Hoàng thấy rất đủ loại sinh vật di chuyển ngược hướng với mình, chiếm đa số vẫn là Phi long, nhưng vẫn có vài người cưỡi mấy con thú cực kỳ dị hình. Ví dụ như trước mặt hắn là loài gì đó giống hệt bọ hung với hai cái sừng tổ bố, to gần bằng một cái xe buýt đang chở sáu bảy người trên lưng, chỗ khác lại là mấy con Gaokon được lắp cánh đang quẫy đạp mấy cái chân ngắn ngủn của nó một cách đầy trào phúng, cũng có vài người tự mình bay luôn chứ không cần phương tiện.

    Ở dưới các ốc đảo cũng tương tự như vậy, tuy hầu hết mọi người đều đi bộ nhưng thi thoảng vẫn có vài thứ xe cộ hoặc thú cưỡi lạc loài ra ngoài, nhưng do ở xa quá nên Hoàng không nhìn rõ được. Hệ thống giao thông ở đây cực kỳ nhộn nhịp, từ các học viên đi cùng nhau, giáo viên đang giảng dạy hay nhân viên chuyển hàng vào trong… tất cả đều theo nhịp độ vô cùng hối hả.

    Odal thấy Hoàng nhìn qua nhìn lại như một bò lạc từ quê mới lên thì cười nói:

    - Tuyệt vời lắm đúng không, đó là học viện Ilumia của chúng ta đó, cậu sẽ sớm quen với nó thôi.

    Hoàng tất nhiên là thấy hứng thú với những thứ trước mặt, nhưng đó hoàn toàn chỉ là kiểu hiếu kỳ thuần túy của khách du lịch, chứ hoàn toàn không có ý định muốn gắn bó gì với nơi này cả, nhưng hắn không muốn làm nổi nên rất cuồng nhiệt gật đầu liên tục.

    Con Phi long bay thêm vài vòng nữa rồi hạ cánh xuống một bãi đáp gần đó, Odal nhanh chóng bước xuống buộc nó lại và xác nhận với những nhân viên trực ca. Hoàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn duỗi người một lúc cho đỡ mỏi, đang không biết đi đâu thì Odal lại gần nói:

    - Cậu đã ở học viện Ilumina rồi, nếu muốn tìm khoa nào cứ việc hỏi mấy nhân viên có đeo thẻ ấy, mọi người ở đây thân thiện lắm, họ sẽ tận tình chỉ cho.

    Odal nói xong thì vội vàng chạy vào trong, hình như anh ta phải chịu trách nhiệm vì đáp Phi long nhầm chỗ, tuy mặt nhăn như bị vì phải nghe khiển trách nhưng Odal vẫn kịp quay sang vẫy tay chào Hoàng.

    - “Đúng là một chàng trai lạc quan”.

    Hoàng khá có thiện cảm với Odal, thế nên hắn rất vui vẻ nở nụ cười đáp lại, sau đó bước ra khỏi bãi đáp Phi long lò dò tìm đường. Hòn đảo làm bãi đáp Phi long nằm rất gần với khu đại điện lúc nãy, chỉ cần đi qua một cái cầu treo là đến nơi, khi đến gần thì hắn nhận ra đại điện này mới chính là khu chủ đạo học viện Ilumina, các ốc đảo xung quanh là vệ tinh liên kết phục vụ nó mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,thanaret25,
  7. #84
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 83
    Khoa Khoáng thạch học bí ẩn



    Lúc này Hoàng đang đứng trong một sảnh cực rộng, xung quanh là hằng trăm cầu thang xoắn ốc đi lên trên, sàn được lát bằng đá ma thuật sáng rực rỡ luôn đổi màu khi có người đạp lên. Rất nhiều người đang đi lại như mắc cửi, đủ các loại chủng tộc khác nhau đi qua trước mặt khiến hắn hoa cả mắt, tất cả đều bước hối hả không hề dừng lại, ngẫu nhiên có vài người đứng lại chào thoáng qua bạn bè rồi đi luôn, nhịp độ y như các thành phố lớn vậy.

    Đứng xem một lúc Hoàng cũng thấy hoa cả mắt, do đó hắn lò dò đi xem xét các bảng chỉ đường, do đại sảnh này là nơi tập trung của cả học viện nên có đủ các loại chỉ dẫn gắn khắp nơi, hướng cho học viên tất cả địa điểm quan trọng cần biết.

    Hoàng đi loanh quanh xem xét một hồi thì chợt nhận ra dù có đủ loại biển chỉ dẫn đường đi tới các khoa, nhưng tuyệt nhiên không thấy khoa Khoáng thạch học ở bất cứ chỗ nào, hắn cẩn thận xem đi xem lại mấy lần vẫn chả thấy tăm hơi chỗ mình cần tới ở đâu cả. Hoàng rảo bước ra ngoài tìm một nhân viên đang làm việc gần đó và hỏi:

    - Xin lỗi, anh có thể cho tôi hỏi đường được không?

    Người nhân viên này nghe thế thì dừng lại, nhìn thoáng qua thì biết ngay đây là học viên mới đi lạc. Mặc dù đang đùm đề mang xách một đống đồ trên tay, anh ta rất nhiệt tình trả lời:

    - Được rồi, cậu muốn hỏi đường tới khoa nào.

    - Khoáng thạch học.

    Hoàng nói xong thì đứng lùi lại chờ đợi, nhưng khác với mong đợi của hắn, anh chàng nhân viên này ngẫm nghĩ hồi lâu không xong, thậm chí anh ta còn lấy ra một tấm bản đồ học viện săm soi tới lui nhưng mặt vẫn nhăn như bị. Cuối cùng đành phải hỏi lại Hoàng:

    - Cậu có nhầm không, tôi chưa bao giờ nghe tới khoa nào có tên như vậy cả?

    Hoàng bị hỏi lại thì cũng đực ra, căn bản hắn cũng có biết cái khoa của mình nằm ở chỗ quái nào đâu, người đón thì lại không có. Chả biết làm sao hắn đành phải lấy ra tờ giấy xác nhận, đưa ra để chứng mình rằng mình không nói xàm. Giấy xác nhận có tên thí sinh và tên khoa được viết rất rõ ràng, nhưng vị nhân viên này vẫn không thể nghĩ ra trong học viện có nơi nào tên là Khoáng thạch học.

    Lằng nhằng một hồi, cuối cùng anh chàng nhân viên đành phải kiếm một đồng nghiệp khác gần đó, nhưng người này cũng rất nhanh tắc tịt y như vậy và cũng nối bước đi hỏi chỗ khác. Thế là từ một người nhân viên ban đầu, cái nhóm này rất nhanh chóng nhân lên gấp đôi rồi gấp ba, trở thành cả cái tập đoàn cỡ bự đứng kín cả một góc đại sảnh, khiến ai đi qua cũng tò mò liếc nhìn.

    Hoàng đứng giữa trung tâm mặt nhăn như ăn phải bả, hắn bị đám nhân viên này vây vào tra hỏi như tội phạm vì nghi ngờ giả mạo giấy tờ của học viện. Sau một hồi lâu lắc trả lời cùng đối chiếu đủ các loại thông tin, bọn họ cũng phải công nhận là thằng này không phải trộm vặt vào đây tính hôi của. Một người nhân viên cầm lấy tờ giầy xác nhận xem kỹ lại một lần nữa, cuối cùng lắc đầu chán nản nói:

    - Tôi chưa từng nghe nói tới khoa này, đến chịu thôi.

    Tình cảnh lúc này thật sự vô cùng quái dị, cả một đám nhân viên già lẫn trẻ làm việc trong học viện mà không ai biết có một khoa gọi là Khoáng thạch học tồn tại, xấu hổ không để đâu cho hết. Trong lúc tất cả đang ỉu xìu như bánh mỳ nhúng nước, một nhân viên khá già đột ngột lên tiếng:

    - Đi tìm Quản lý trưởng đi, ông ấy chắc chắn sẽ biết.

    Người nhân viên này dứt câu thì những người còn lại đồng loạt gật đầu đồng ý, sau đó còn không cần hỏi Hoàng có đồng ý hay không, họ ùn ùn đẩy hắn ra khỏi đại sảnh.

    Do không thể kéo cả đoàn đi như vậy được, nên chỉ có khoảng ba, bốn nhân viên lớn tuổi đi cùng Hoàng, số còn lại phải quay về làm việc. Sau khi ra khỏi đại sảnh, bọn họ dẫn Hoàng tới một khu ốc đảo nằm tít sâu phía bên trái học viện, vài căn nhà nhỏ bằng gỗ nằm khép nép phía sau cây cầu treo. Khi đến đây, số nhân viên đi cùng tự nhiên nghiêm túc hẳn lên, họ cẩn thận gõ cửa rồi hỏi:

    - Quản lý trưởng có đây không ạ, chúng tôi có vài việc muốn nhờ.

    Mấy người này hỏi xong thì tự động lui xuống đứng chờ, không hề nói thêm tiếng nào nữa, biểu hiện vừa tôn trọng vừa có vẻ hơi sợ người bên trong. Chờ khoảng vài phút thì có tiếng truyền ra:

    - Vào đi.

    Được đồng ý, bọn họ liền đẩy cửa bước vào, đây là một ngôi nhà xây theo lối cổ ở đế quốc Ramas, hầu hết đều dùng gỗ tự nhiên làm nên chứ không có các loại gạch nhân tạo, đến chỗ thắp sáng cũng là một cái lò lửa to tướng đang cháy phừng phừng. Hoàng để ý căn nhà này rất tuềng toàng, chỉ có đúng vài vật dụng cơ bản còn ngoài ra chẳng còn thứ gì đáng giá cả, hắn cũng thấy chủ nhân của nó đang ngồi ở phía sau đọc sách, thấy đám người bọn họ bước vào thì lên tiếng:

    - Vào đây, vào đây, lâu lắm mới có khách đến thăm ta đó.

    Người gọi bọn họ là một ông lão khá lớn tuổi, chắc cũng phải tương đương với hiệu trưởng Grandall, nhưng khác với vẻ ngoài trẻ trung của hiệu trưởng, ông già này mặt mũi nhăn nheo, tóc hoa râm bù xù, đôi mắt gằn lên các vết châm chim sâu hoắm, nếu nhìn không kỹ sẽ tưởng là cái bao ni lông rách, trông chẳng có tí phong độ nào.

    Tuy vậy số nhân viên đi theo Hoàng lại rất cung kính với ông ta, tháo giày ra lau chân hết một lượt rồi mới bước vào. Tất cả mọi người đều được ông già này rót cho một cốc nước màu nâu nâu nhìn rất khả nghi, Hoàng tò mò nhấm thử một tí thì thấy nó đúng thật là cám lợn trăm phần trăm, chỉ muốn nhổ toẹt ra ngoài:

    - Các người không có chuyện không tới kiếm ta, nói đi, lại gây ra họa gì nữa rồi?

    Mấy nhân viên nghe quản lý trưởng hỏi như vậy thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chẳng thà là chuyện quan trọng gì tới xin ý kiến thì còn nghe được, đằng này bản thân là nhân viên trong học viện mà không biết có một khoa gọi là Khoáng thạch học ở đâu phải đi hỏi, càng nghe càng thấy bách nhục. Do đó họ cứ chần chừ không dám nói, tất cả cùng ngồi đó chầm chậm thưởng thức cốc cám lợn xám xịt kia.

    Đám nhân viên không nói, ông già quản lý cũng không hỏi thêm, không khí bắt đầu rơi vào trạng thái làm người ta lờ đờ buồn ngủ. Hoàng không chờ lâu hơn được nữa, buột miệng nói:

    - Xin hỏi, học viện chúng ta có khoa nào gọi là Khoáng thạch học không?

    Quản lý trưởng nghe Hoàng nói vậy thì hơi nhướng mày lên một chút, nhưng ông ta chưa vội trả lời mà chậm rãi hỏi lại:

    - Ừm, cậu hỏi khoa đó có việc gì không?

    - Tôi là học viên mới vừa trúng tuyển.

    Hoàng lần này nói xong thì đưa ra luôn tấm giấy xác nhận của mình, tránh bị gặng hỏi linh tinh. Ông già quản lý trưởng nhìn thấy tờ giấy này thì mắt hơi nhướng lên, giọng có vẻ hào hứng hơn, hỏi lại:

    - Ồ, không ngờ bây giờ mà còn có người biết tới khoa này nữa cơ à, thú vị thật. Sao nào chàng trai, có việc gì khó khăn cứ nói đi.

    - Tôi… không biết đường tới khoa Khoáng thạch học.

    Hoàng ngập ngừng trả lời, dù sao việc một học viên mà lại không biết khoa mình ở đâu thì khá là buồn cười, vì thế hắn cũng hơi xấu hổ. Quản lý trưởng nghe vậy thì quay sang mấy người nhân viên đang ngồi đó, ngạc nhiên hỏi:

    - Mấy tên này không giúp được gì cho cậu sao?

    Vừa nói ông ta vừa quét mắt về phía mấy người nhân viên đi cùng Hoàng, làm cho họ cúi gằm mặt xuống không dám lên tiếng. Thấy vậy quản lý trưởng thở dài chán nản:

    - Ôi bọn nhóc bây giờ, các ngươi làm việc không bao giờ chịu tìm hiểu lịch sử học viện hay sao.

    Ông ta nói xong thì đứng dậy, lôi từ dưới gầm bàn ra một quyền sách nhỏ bọc da, lẩm nhẩm tìm kiếm một hồi rồi nói:

    - Đây, bản đồ cũ của ta, các ngươi đem về phổ biến lại cho toàn thể nhân viên đi, làm sao lại có chuyện có người mới hỏi đường mà lại không biết, mất mặt học viện quá đáng.

    Mấy nhân viên cũ nghe thấy vậy thì như được đại xá, lật đật đón lấy cuốn sổ và tranh thủ ghi chép lại ngay. Hoàng tò mò liếc nhìn thì thấy đây là một bản đồ vẽ tay, trên đó có chú thích đầy đủ các địa danh trong học viện, hắn cũng để ý thấy có một nơi nằm ở rìa bên phải có đề “Khoáng thạch học”. Trang giấy này tuy được bọc bằng ma thuật chống ăn mòn nên còn rất mới, nhưng bìa phía ngoài quyển sổ thì cũ nát cực kỳ, xem ra nó cũng có tuổi đời lâu lắm rồi.

    Trong lúc mấy nhân viên đang hối hả ghi lại tấm bản đồ, ông già quản lý trưởng quay sang quan sát Hoàng một lúc, sau đó gật gật đầu không hiểu có ý gì. Hắn thấy hơi nhồn nhột nhưng cũng không quan tâm, vài phút sau đó những nhân viên kia cũng làm xong việc, một người trong số họ cầm cuốn sổ trả lại rồi thận trọng lên tiếng:

    - Cảm ơn quản lý trưởng, tôi sẽ về phổ biến lại cho mọi người, sẽ không có chuyện như thế này xảy ra nữa đâu.

    Mấy nhân viên này nói xong thì lật đật đứng lên ra hiệu cho Hoàng rời đi, khi bọn họ chuẩn bị ra khỏi cửa thì ông già quản lý đang lờ đờ gật gù bỗng nhiên lên tiếng:

    - Học viện của chúng ta hơn mười năm rồi chưa có học viên nào thi vào được khoa Khoách thạch học, chàng trai trẻ, đừng làm mọi người thất vọng đấy.

    Hoàng bước ra tới cửa nghe vậy thì cũng quay lại gật đầu đáp lễ, quản lý trưởng thấy vậy thì nói tiếp:

    - Ta là Skad, người đứng đầu tất cả nhân viên làm việc trong học viện, nếu cậu có gì cần hỏi cứ đến đây tìm ta.

    - Cám ơn, tôi sẽ cố gắng.

    Hoàng vừa trả lời lại xong thì đã thấy ông già này gục đầu xuống như ngủ gật, hắn cũng không muốn làm mất thời gian thêm nên nhẹ nhàng bước ra khỏi ngôi nhà, trong lòng thầm ghi nhớ vị trí của nó cũng như vị quản lý trưởng này.

    Sau khi bước ra khỏi nhà của Skad, mấy nhân viên đi cùng Hoàng lập tức hối hả giục hắn nhanh chóng đến khoa Khoáng thạch học, có lẽ là do họ bị sếp của mình chửi xéo nên hơi quê độ, muốn nhanh chóng giũ khỏi cục nợ này càng nhanh càng tốt.

    Theo như tấm bản đồ thì nơi trú ngụ của khoa Khoáng thạch học nằm ở rìa bên trái học viện, nhưng sau một lần mò đi theo hướng được chỉ dẫn, mấy người bọn họ hình như lại đâm đầu vào ngõ cụt, khi trước mặt là một cây cầu treo cũ nát lủng lẳng giữa trời, bốn bề vắng lặng chả có chút dấu vết con người nào.

    Trong khi Hoàng còn đang nghi hoặc và bắt đầu manh nha ý định muốn chuồn khỏi cái khoa Khoáng thạch học dở hơi này, thì một nhân viên đi cùng đã tiến lại chỗ chiếc cầu treo săm soi rất kỹ, sau đó quay sang hắn rồi nói:

    - Cậu có thể cho tôi mượn tấm thẻ xác nhận được không?

    Người này sau khi nhận lấy tấm thẻ từ Hoàng thì tiến lại chỗ cây cầu treo rồi nhét nó vào một ngách rất nhỏ phía trên, ngay sau đó hàng loạt luồng sáng rực rỡ phát ra từ cái hốc này và kéo toàn bộ các nhịp cầu đang rũ rượi dưới đất lên không trung, ghép chúng lại thành một cây cầu treo hoàn chỉnh dẫn thẳng về trước. Hoàng thấy cảnh này thì muốn lòi mắt ra ngoài, gì mà chơi khó nhau quá vậy, làm lối vào kiểu này thì ai mà tìm thấy được, trong lúc hắn còn đang há hốc mồm kinh ngạc thì một nhân viên lên tiếng:

    - Hóa ra là ma thuật xác nhận, không ngờ tới giờ vẫn còn khoa làm kiểu truyền thống này.

    Đây là một loại phép thuật cổ xưa, thường được ếm vào những phần đường vào quan trọng, những chỗ này nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu ai không có xác nhận do chủ nhân của nó cho phép thì sẽ không thể qua được. Tuy độ bảo mật của phép thuật rất cao nhưng lại vô cùng phiền phức và tốn công, hơn nữa chỉ những chỗ bí mật lắm mới cần tới thứ này, chứ lối vào bình thường thì thuê vệ sĩ trông giữ còn tốt hơn.

    Sau khi lối vào đã xác nhận và mở ra thì bất cứ ai cũng có thể đi vào được, nhưng mấy nhân viên đi cùng Hoàng lại nhanh chóng lỉnh mất với lý do phải quay về làm việc, thành ra cuối cùng chỉ còn một mình hắn đứng trơ trọi một mình. Hoàng đành phải cố nén đi cảm giác nghi ngờ, thận trọng dò dẫm từng bước một trên cây cầu treo này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,thanaret25,
  9. #85
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 84
    Báo răng nanh



    Trái với dự đoán sẽ có cạm bẫy hay thử thách học viên của Hoàng, cây cầu này chỉ đơn giản dẫn hắn đến một ốc đảo khác. Ngay sau khi Hoàng vừa đặt chân xuống, chiếc cầu treo lập tức biến mất và khung cảnh trở lại im ắng như cũ. Một điều đặc biệt nữa là tuy chỉ cách nhau có vài trăm mét, nhưng đứng Hoàng không thể nhìn thấy ốc đảo hắn vừa đứng với mấy người nhân viên kia, cứ như có thứ gì đó che lấp đi vậy.

    Ốc đảo này trên thực tế vô cùng rộng vì nó nằm ở nơi tận cùng của học viện, dựa lưng vào núi và có hẳn một dòng sông tự nhiên cực lớn chảy ngang qua, vị trí của nó rất lý tưởng nếu so với các khoa khác. Hoàng đi vào sâu hơn nữa thì bắt đầu cảm thấy hơi lạ, vì ngoại trừ chiếc cầu treo ở phía ngoài, hắn không thấy có bất kỳ công trình nào khác, cứ như đây là một ốc đảo hoang không người vậy, cảm giác có chút rờn rợn.

    Rất may là sau một hồi đi bộ, Hoàng cũng thấy một chiếc cổng chào có khắc tên khoa bằng đá rất lớn, loáng thoáng bên trong đó là vài tòa nhà ẩn hiện sau mấy rặng cây, nhưng vẫn tuyệt nhiên không thấy một bóng người nào. Khi đến gần thì Hoàng nhận ra mấy tòa nhà này hầu hết là các lớp học hoặc chỗ nghiên cứu khoáng thạch, nhưng do không có người làm việc nên chúng vắng vẻ và cô độc đến phát sợ.

    Hoàng bước vào khu lớp học gần nhất thì nhận thấy rằng cơ sở vật chất của nó vẫn còn cực tốt, tất cả đồ đạc đều sạch bóng không dính một hạt bụi nào, chứng tỏ luôn có người chăm sóc và lau dọn chúng. Hoàng thử đi một vòng xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng học viên hay giáo sư nào cả, đành phải hét to lên tiếng hỏi:

    - CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG?

    Đáp lại hắn chỉ là tiếng lá cây xào xạc trên cao, Hoàng vẫn chưa bỏ cuộc mà tiếp tục lùng sục ở các khu nhà còn lại. Đáng buồn là chúng cũng hệt như khu đầu tiên, đó là đều được chăm sóc cẩn thận sạch sẽ, nhưng không hề có tý chút dấu vết con người nào, thậm chí một mẩu giấy thông báo hay vật dụng hằng ngày cũng chả thấy, cứ như tất cả sinh vật ở đây đã bốc hơi hết vậy.

    Hoàng lúc này đã bắt đầu cảm thấy hơi sợ, hắn không lo lắng bản thân gặp nguy hiểm vì dù sao học viên Ilumina vẫn rất an ninh, nhưng nếu phải ở cái chỗ không người vắng lặng như tờ thế này trong mấy tháng tới thì nguy cơ phát điên rất cao. Vì thế Hoàng quyết tâm phải lôi ra bằng được một ai đó để hỏi, hắn ngay lập tức bật cảm ứng nhiệt của hệ thống ra và bắt đầu dò tìm con người.

    Sau một hồi quét kỹ tới từng ngóc ngách mấy khu nhà, Hoàng cũng tìm được một ánh nhiệt le lói ở phía sau núi, hắn không bỏ lỡ một phút nào mà vội vàng chạy về phía đó. Nếu đúng là người thật thì quá tốt, còn nếu không thì phải lập tức tìm cách chuồn khỏi cái chỗ chết tiệt này ngay và luôn.

    Do cả khoa Khoáng thạch học này rất rộng, nên dù chạy thục mạng nhưng phải hơn mười lăm phút sau Hoàng mới đến nơi, chắn trước mặt hắn là một dãy núi cao vút và trải dài như bất tận thẳng vào bên trong. Tín hiệu nhiệt chỉ cách đó khoảng vài chục mét, Hoàng lần theo thì thấy một bóng người đang lụi cụi đào bới trong mấy khe đá.

    - “May phước thật, cuối cùng chỗ này cũng có người”.

    Hoàng tự nhủ thầm rồi nhanh chóng chạy tới chỗ người đó, nhưng mới đi được vài bước thì bỗng nghe thấy vài tiếng lục cục từ trên sườn núi phát ra, hắn vừa ngẩng đầu lên thì giật bắn mình, chân tay lạnh toát đi vì sợ hãi.

    Trước mặt Hoàng là một con thú bốn chân nhìn khá giống báo đốm với hai cái răng nanh dài thượt, cặp mắt đỏ ngầu như máu lừ lừ tiến ra. Con thú này nhìn kẻ đối diện trước mặt với một địch ý chả cần che dấu, nó nhe hai cái răng nanh ra gầm gừ một cách đầy đe dọa. Hoàng có cảm giác không ổn một chút nào, hắn không biết tại sao con thú này lại xuất hiện ở chỗ quá gần học viện thế này nhưng đây không phải là lúc để tìm hiểu điều đó, nếu không hành động nhanh thì không những hắn mà cả người đang đang lúi húi đào bới kia cũng sẽ gặp nguy hiểm.

    Hoàng không có thời gian nghĩ lâu hơn, hắn ngay lập tức lao lên, đồng thời gọi luôn ra bộ khung xương tám chân đặc chế của mình, quyết tâm đánh toàn lực ngay từ đầu. Hắn móc bốn chân vào vách đá lấy chỗ trụ, đồng thời điều khiển bốn chân còn lại chia làm hai hướng xọc thẳng xuống mục tiêu, muốn dùng thế phủ đầu đâm chết tươi nó tại trận.

    Đáng tiếc là con báo này cũng đã có chuẩn bị sẵn, do đó tuy bị vây hai đầu nhưng nó vẫn có thể tránh né mấy lưỡi đao này với một độ linh hoạt đáng kinh ngạc. Hoàng còn đang bất ngờ trước tốc độ của kẻ địch thì đã thấy nó lao vút về phía mình, hắn không tưởng tượng được đối thủ lại nhanh tới như vậy nên cơ thể chưa phản ứng kịp, đành phải luống cuống rút lấy hai chân trụ phía sau ra phòng thủ tạm.

    Nhưng kể có như vậy thì vẫn không kịp, hai chiếc răng nanh của con báo vẫn kịp lách qua kẽ hở và táp thẳng vào cổ con mồi. Hoàng hoảng sợ vội vàng chập tay vào nhau rồi hét lớn:

    - Kirie Elodon.

    Tấm khiên bạc vừa vặn hiện ra đón lấy đòn tấn công nguy hiểm này, nhưng dư chấn của nó cộng thêm gia tốc từ con báo cũng đủ hất văng Hoàng văng ra khỏi vách núi, hắn vội vã điều khiển tám cái chân tỏa ra thành hình mạng nhện, bám vào bất cứ thứ gì có thể để giữ bản thân khỏi ngã dập mặt. Sau khi vất vả ổn định lại vị trí thì Hoàng lập tức chuẩn bị đánh tiếp, nhưng con báo này không có ý tấn công, nó đủng đỉnh quay lại vị trí cũ tiếp tục quan sát hắn như cũ.

    “Mình không đánh lại con quái vật này”. Đó là những suy nghĩ của Hoàng sau đợt va chạm đầu tiên, cả về tốc độ, phản xạ lẫn sức mạnh nó đều hơn đứt hắn, nếu chày cối đánh tiếp thì cầm chắc là chết, nhưng chả lẽ lại cứ thế mà bỏ đi mặc kệ người kia. Rất may là chẳng hiểu sao con báo này lại ngừng tấn công, chứ nếu không thì cũng chả biết chống đỡ thế nào.

    Trong lúc Hoàng còn đang phân vân giữa việc đánh và chạy, thì người lúc nãy đang đào bới đã đứng dậy và tiến lại phía hắn, có lẽ bị trận đấu làm tỉnh ra. Hoàng thấy vậy thì thầm than không ổn, quả nhiên con báo đang đứng yên bỗng thấy có bóng người thì lập tức nhỏm dậy, đồng thời phi từ sườn núi xuống dưới đất. Hoàng biết tình hình lúc này không đánh không được nữa rồi, hắn lập tức khởi động lại tám chiếc chân và rít lên trong cổ họng.

    - “Con mẹ nó chứ”.

    Đánh bình thường thì cơ hội thắng là bằng không, vì thế nên lần này Hoàng chập cả tám chiếc chân lại làm một, biến nó thành một lưỡi đao cực lớn xoay vòng tròn như cưa máy. Con báo răng nanh không hiểu sao đột nhiên hung tợn hẳn lên, nó cất đầu tru lên điếc tai rồi phóng thẳng về phía địch thủ, Hoàng thấy vậy thì mừng thầm:

    - “Tao còn sợ mày không dám lao vào”.

    Hoàng lập tức điều khiển cho lưỡi dao của mình xoay nhanh hơn nữa, khiến đất đá và cây cối xung quanh bị cắt nát tung tóe. Khi con báo kia đã vào đủ tầm tấn công, hắn canh chuẩn thời gian rồi lập tức phóng lưỡi đao vào thẳng giữa cổ của nó, đồng thời hét lên:

    - Chết đi đồ súc vật.

    Nhưng trái với tưởng tượng từ Hoàng, con báo dễ dàng chặn đứng lưỡi dao đang xoay tít với hai chiến răng nanh của nó, đồng thời còn ghì chặt lấy không cho nhúc nhích thêm một phân nào. Hoàng lập tức thay đổi chiến lược, tách toàn bộ tám lưỡi đao ra và điều khiển chúng vây chặt lấy con báo, nếu không thể một phát chết ngay đổi chiến thuật thôi.

    Hoàng chỉ có vài phút đồng hồ để điều khiển vũ khí, do đó hắn không dám lãng phí một giây nào. Khi tám lưỡi đao vừa tách ra, chúng lập tức phóng vụt lên không rồi lần lượt phi thẳng xuống đầu mục tiêu theo thứ tự. Nhưng con báo này thực sự có một thần kinh vận động đáng nể, nó lần lượt né hết từng cái một như giỡn chơi, thậm chí còn suýt mấy lần dùng răng nanh nghiến nát các lưỡi đao đơn lẻ nữa.

    Càng đánh Hoàng càng rơi vào thế khó, vì cơ bản con báo này có tốc độ quá nhanh, các lưỡi dao chỉ có thể lượn vè vè xung quanh chứ không làm sao đánh trúng nó được. Nhận số năng lượng ít ỏi còn lại không thể duy trì lâu hơn được, Hoàng quyết định phải tìm cách cứu lấy người kia rồi rút lui. Hắn móc từ trong người vài quả quả bom giả kim, ở chỗ sườn núi thế này phải cẩn thận, dùng nhiều quá có khi bị chôn sống cả lũ.

    Bóng người lúc nãy chạy về phía này bị trận đấu này làm cho hoảng sợ, không dám tiến lên mà đành nép vào một khúc quanh nhỏ tránh đi. Hoàng không dám chần chừ lâu, hắn dùng toàn bộ số năng lượng ít ỏi còn lại ra lệnh cho đám chân hất văng con báo ra xa, đồng thời ba chân bốn cẳng vừa chạy về phía người kia, vừa lấy bom giả kim điên cuồng ném thẳng về phía con báo.

    Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đi kèm với một cột lửa đỏ rực cuốn thẳng lên trời khi đám bom giả kim được kích hoạt. Xung chấn khiến vô số đất đá trên sườn núi rơi lả tả xuống đất, rất may chúng chỉ là đám đá cuội nhỏ không có gì nguy hiểm. Hoàng lúc này đã thu hết tám cái chân của mình về, lật đật chạy tới chỗ người nọ đang nấp, hắn chắc chắn đòn tấn công này không thể giết được con báo biến thái này, phải chuồn ngay kẻo trễ.

    Nhưng khi Hoàng chỉ mới chạy được vài bước, hắn bỗng cảm nhận được một luồng sóng nhiệt khủng khiếp đang tiến về phía mình với một tốc độ cực nhanh. Từ trong cột lửa con báo răng nanh lao ra thẳng ra ngoài, trên ngoài hoàn toàn không bị thương tích gì ngoại trừ vài vết cháy sém nho nhỏ. Hoàng thấy vậy thì cực kỳ sợ hãi, năng lượng đã hết, bom giả kim thì không có tác dụng, hắn đã không còn gì để có thể chiến đấu được nữa. Đúng lúc này thì chợt có một giọng nói vang lên:

    - Đỏ, dừng lại ngay.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,thanaret25,
Trang 17 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 7151617181927 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status