TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 18 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718192028 ... CuốiCuối
Kết quả 86 đến 90 của 177

Chủ đề: Ngai vàng của Hoàng Đế - chocaiquan

  1. #86
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 85
    Học viên cô đơn



    Con báo răng nanh đang hùng hổ lao lên bỗng khựng hẳn lại, ngoan ngoãn ngồi xuống cọ mép chờ đợi. Tuy vậy Hoàng vẫn chưa dám thả lỏng, nhưng một bóng người từ đằng sau của hắn đã chạy vội lên, tiến lại gần xoa đầu con báo rồi nói:

    - Ngoan lắm, đứng đây chờ tao nhé.

    Lúc này Hoàng mới có cơ hội quan sát người vừa cứu mình, đây là một chàng trai trẻ tầm hai mươi tuổi, vóc người hơi gầy, khuôn mặt non choẹt búng ra sữa, đúng tiêu chuẩn em trai bé bỏng nhà bên. Cậu thanh niên này sau khi vỗ về con báo thì quay lại hỏi Hoàng:

    - Anh không sao chứ, Đỏ nhìn vậy thôi chứ hiền lắm.

    Hoàng nghe câu này sao giống hệt như điệp khúc xua chó thời hiện đại: “Cháu đừng lo, nó hiền lắm không cắn đâu”, hắn chắc chắn một trăm phần trăm con báo chết toi kia đã rất muốn xé xác mình ra làm đôi rồi, nhưng nếu chủ nhân đã nói thế thì cứ cho qua đi. Hoàng hỏi lại:

    - Nó là thú nuôi của cậu sao, hay cậu là Thuần thú sư?

    Thuần thú sư là một dạng nghề nghiệp khá đặc thù, vừa có khả năng làm kinh tế lại vừa là các chiến binh ấn tượng. Thuần thú sư là những người có thiên chất đặc biệt có thể giao tiếp với thú vật, sức mạnh của họ đến hoàn toàn từ những con thú thu phục được, do đó đây là một nghề cực kỳ khó lường.

    Hoàng chỉ thắc mắc là học viện vốn đã ít Thuần thú sư, vả lại chắc những người đó cũng chẳng rảnh hơi mò tới chỗ này đào đá làm gì cho tốn thời gian cả, tuy nhiên rất nhanh hắn đã có lời giải.

    - Không không, tôi không phải Thuần thú sư, Đỏ là thú nuôi của tôi. Tại chỗ này vốn ít ai qua lại, chắc lúc nãy nó thấy anh là người lạ nên hơi đề phòng một chút thôi.

    Hoàng nghe thế thì không tự chủ được nhìn sang con báo răng nanh tên Đỏ đang nằm dài một đống, nhìn không ra thứ quái vật này có thể nuôi như nuôi thú cưng được. Hắn lắc đầu bỏ qua rồi hỏi tiếp:

    - Vậy... cậu có biết đây là khoa Khoáng thạch học không?

    - Đúng vậy, đây là khoa Khoáng thạch học, anh có gì cần hỏi à? À xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Ethas, cũng là học viên của khoa Khoáng thạch học.

    - Tôi là Hoàng, xét ra thì cậu cũng tính là đàn anh rồi, tôi là học viên mới của khoa.

    Hoàng vừa giới thiệu vừa làm động tác chào phổ biến của đế quốc Ramas, đúng là may mắn gặp được học viên cũ ở đây, chứ nếu không thì chẳng biết hỏi ai. Ethas sau khi đáp lễ lại thì nhìn Hoàng chăm chăm như dò xét gì đó, sau đó anh ta rụt rè hỏi:

    - Anh là học viên mới sao?

    - Đúng, tôi là Hoàng, à mà sao chỗ này vắng vẻ quá vậy, tôi đi từ cổng vào mà chẳng gặp ai cả, mọi người đi đâu hết cả rồi?

    - Học viên của khoa Khoáng thạch học thì đương nhiên phải đi thực địa rồi, đây là điều cơ bản, anh là học viên mới mà không biết sao?

    Ethas nhìn Hoàng rất ngạc nhiên, kiểu như thằng này hình như nó bị thần kinh. Cả hai người nhìn nhau ngơ ngác một lúc, rốt cuộc phải sau một hồi lâu hỏi và giải thích vô cùng mất thời gian, Hoàng mới hiểu được nguyên tắc hoạt động của khoa Khoáng thạch học này.

    Những gì mà Hoàng đọc được trong sách về sự suy tàn của ngành Khoáng thạch đều chính xác, nhưng điều đó không có nghĩa là các quốc gia hoàn toàn bỏ quên nó. Như đã nói việc tìm kiếm các mỏ Khoáng thạch chất lượng cao trong thời đại này giống như đánh sổ xố, tiền bỏ ra thấp nhưng lợi nhuận cực lớn, dù tỉ lệ có hơi nhỏ một chút nhưng cũng chẳng thành vấn đề. Do đó ngoài những đội mạo hiểm tự do ra, các nước lớn luôn có các đội các Khoáng thạch sư chính thống, được tài trợ đầy đủ để mò ra các vùng mỏ chưa được khai phá.

    Khoa khoáng thạch học ở đây chính là một đội như vậy, bọn họ tuy chỉ là học viên nhưng đều đến từ các gia tộc có truyền thống lâu đời, được đào tạo từ bé và lớn lên sẽ chuyển thẳng vào học viện Ilumina để làm việc. Những người này tất nhiên chưa đủ tầm Khoáng thạch sư tiêu chuẩn, nhưng bù lại sẽ được các giáo sư trong học viện chỉ bảo kỹ lưỡng, nếu người nào có biểu hiện xuất sắc thì đương nhiên hậu đãi còn lớn hơn rất nhiều.

    Cũng chính vì lý do này mà khoa Khoáng thạch học bao nhiêu năm nay không tiếp nhận học viên mới, chính xác là không có ai thi thì đúng hơn. Số lượng thanh niên từ vài gia tộc cũng có hạn, đâu phải năm nào cũng có thanh niên mới để bổ sung vào, do đó khoa vốn đã ít người nay lại càng vắng vẻ, lâu dần rơi vào quên lãng, chỉ có những người cấp cao như ông già quản lý trưởng Skad là còn biết mà thôi.

    Hầu hết thời gian trong năm khoa Khoáng thạch học này luôn vắng lặng như vậy, trừ khi các học viên cùng giáo sư trở về để báo cáo tin tức quan trọng cho học viện. Hoàng nghe Ethas nói xong thì cũng hiểu ra đôi chút, ít nhất còn biết mình không bước nhầm vào động buôn người, nhưng hắn vẫn thắc mắc hỏi lại:

    - Cậu nói mình cũng là học viên của khoa, vậy tại sao còn ở lại đây, có nhiệm vụ riêng à?

    Ethas bị Hoàng hỏi câu này thì hơi đỏ mặt, ấp úng nói:

    - Tôi… không đủ năng lực để đi theo.

    Khoáng thạch sư là một nghề cổ, vì vậy yêu cầu kỹ năng của nó rất lớn. Do những người này thường xuyên phải bôn ba tới những vùng khỉ ho cò gáy nguy hiểm, chưa kể còn bị những kẻ khác rình cướp lấy thông tin, nên họ bắt buộc phải có năng lực tự bảo vệ bản thân. Theo như quy định thì nếu muốn được ra thực địa, kể cả là học viên chăng nữa cũng phải có sức mạnh tương đương chiến sĩ cấp năm trở lên. Một Khoáng thạch sư tiêu chuẩn phải luyện tập rất nhiều cả về chuyên môn lẫn sức mạnh thể chất cùng kỹ năng chiến đấu, vì thế nghề này cực kỳ kén người.

    Hoàng nghe Ethas nói thì vẫn chưa hiểu lắm, cấp năm có thể là ngưỡng chết với nhiều người bình thường, nhưng ở các gia tộc lớn có tài lực dồi dào thì nó hẳn không thành vấn đề. Hoàng tuy thắc mắc nhưng dù sao cả hai chỉ mới gặp mặt lần đầu, hỏi kỹ cũng không tiện lắm, vì thế hắn nói:

    - Được rồi, như cậu nói thì tất cả học viên lẫn giáo sư ở khoa đi sạch rồi à, không còn một người nào?

    - Đúng, thường thì một năm họ trở về khoảng hai, ba lần thôi, hầu hết thời gian đều không có mặt ở đây.

    - Như vậy… cậu là người duy nhất trong cả cái khu to tướng này?

    - Tất nhiên, có gì lạ lắm sao.

    Ethas rất tự nhiên trả lời, cứ như đây là chuyện hiển nhiên vậy. Hoàng thì nhìn cậu trai này một hồi, xong nhìn qua đám nhà cửa bát ngát xung quanh thì cảm thấy hơi rờn rợn, sống một mình ở cái khu này mà không thấy sợ à. Tuy vậy hắn cũng không tò mò thêm mà chỉ nói:

    - Thôi bỏ qua đi, ở đây chắc cũng phải có chỗ ở cho học viên chứ?

    - Đương nhiên là có, nó ở khu phía sau, để tôi dẫn anh đi.

    Ethas nói xong thu dọn đống đồ đạc của mình, sau đó lên tiếng gọi con báo đang nằm dài một đống đi về cùng, trên đường cậu ta tranh thủ hỏi chuyện Hoàng, khi biết hắn được nhận bằng con đường thi đầu vào thì vô cùng hâm mộ:

    - Anh là học viên được tuyển do thi đầu vào à, chà ghê gớm thật. Một người ngoại đạo có thể học hết mớ kiến thức Khoáng thạch đó thực sự là đáng nể đấy.

    - Cũng đâu có gì, chẳng qua chỉ là ghi nhớ thôi mà.

    - Đâu nói vậy được, kiến thức về Khoáng thạch vừa dài vừa phức tạp, không ra thực địa chỉ học qua sách vở là không hiểu được đâu. Anh có thể thuận lợi thông qua chứng tỏ là vô cùng giỏi rồi.

    Về vấn đề này Hoàng chỉ cười trừ không đáp, hắn dĩ nhiên làm sao dám nói mình đã chơi ăn gian nhờ cái hệ thống kia được. Hai người nói chuyện một lúc thì đến phần kiến trúc khác, đây là một chuỗi rất nhiều ngôi nhà nhỏ riêng biệt, tất cả đều có hàng rào cùng tường bao quanh ngăn cách, trông hệt như các dãy phố thông thường. Ethas chỉ vào chúng rồi giải thích:

    - Đây là chỗ ở do học viện cấp cho chúng ta, anh có thể chọn bất cứ căn nào tùy thích, à những cái nào huy hiệu bên ngoài chuyển sang màu đỏ là có người rồi nhé.

    Hoàng theo lời của Ethas đi một vòng quan sát thì thấy dãy nhà phía trước cực rộng, nếu ở đúng theo kiểu gia đình thì khu này chứa vài ngàn người vẫn còn dư. Tuy vậy số nhà có dấu hiệu màu đỏ bên ngoài rất ít, hắn đếm một hồi thấy không quá hai mươi cái, điều này cũng dễ hiểu vì có một số học viên trong khoa không ở đây, mà đến những chỗ khác thuận tiện hơn cho việc nghiên cứu của mình.

    Những căn nhà này nhìn bề ngoài thì giống hệt nhau, sau một hồi tính toán thì Hoàng quyết định chọn căn nhà ở cuối cùng, khuất vào bên trong và dựa lưng vào núi, cách biệt hẳn với phần còn lại. Tính Hoàng khá lười giao tiếp, chưa kể về sau hắn còn phải làm khá nhiều nghiên cứu về Giả kim thuật nên thể nào cũng phát ra tiếng ồn, chọn chỗ này cho nó an toàn.

    Ethas thấy Hoàng lựa chọn xong thì tiến lên chỉ hắn cách xác nhận thân phận, đơn giản chỉ là đem nguyên lực truyền vào cái biểu tượng bên ngoài, khi nó biến thành màu đỏ là coi như xong. Loại xác nhận này rất phổ biến ở đế quốc Ramas, nó rất thuận tiện và an toàn vì nguyên lực cũng như vân tay vậy, mỗi người là độc nhất, nếu không phải chủ nhân thì đừng hòng mở được. Hoàng đã biết năng lượng trong cơ thể mình cũng gần giống như nguyên lực trong thế giới này, nên hắn xác nhận rất dễ dàng.

    Làm xong phần xác nhận, Hoàng tiến quan sát nội thất bên trong, căn nhà này tuy không rộng lắm, nhưng bù lại đồ đạc đều được sắp đặt sẵn rất đầy đủ, dọn vào là ở ngay được. Cả trước và sau nhà đều có vườn, do căn của Hoàng chọn nằm ở sát rìa ngoài nên phần đất này rộng gấp đôi phần còn lại, tha hồ cho hắn muốn vọc gì thì vọc thoải mái.

    Sau một hồi sục sạo từ trước ra sau, Hoàng coi như khá vừa ý với chỗ ở mới này, nó đáp ứng hầu hết các nhu cầu của hắn, cũng như đủ kín đáo và tách biệt để làm mấy việc mờ ám về sau. Căn nhà của Ethas thì lại nằm ở hướng ngược lại, về sau có việc gì cần gọi nhau thì đi cũng khá xa. Hoàng cũng chả có đồ đạc gì theo người, dù sao cần gì thì hoàn toàn có thể dùng thuật Giả kim chế ra là xong. Lúc đi ra ngoài thì thấy trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, vì thế Hoàng liền hỏi Ethas:

    - Ở đây chắc có chỗ ăn chứ, tôi ngại mấy vụ nấu nướng lắm.

    Ethas đang lúi húi với đống đá thu thập từ chiều, nghe thế thì đứng dậy trả lời:

    - Học viện chúng ta có sảnh ăn chung, còn nếu anh thích cũng có thể tự nấu…

    Hoàng không đợi cho Ethas nói hết câu liền tiến lại luôn, hắn còn rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng bụng dạ đã bắt đầu biểu tình rồi, tốt nhất là giải quyết xong chuyện bao tử rồi tính tiếp. Vì thế Hoàng không cần biết Ethas có đồng ý hay không, vừa lôi kéo cậu ta theo mình vừa nói:

    - Đi, chúng ta phải lấp đầy cái bụng cái đã, mọi thứ khác để sau.


    Ethas bị Hoàng nắm áo kéo đi như vậy cũng không biết làm thế nào, luống cuống vừa gỡ đồ trên người vừa nói với tới con báo của mình đang nằm ườn trước nhà:

    - Đỏ, tao đi một chút sẽ về, nhớ coi nhà cẩn thận đấy.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 26-04-2017 lúc 22:56.
    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,meowth01,Tam Thiếu Gia,thanaret25,
  3. #87
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 86
    Cuộc sống ở học viện (1)



    Ethas bị Hoàng kéo áo lôi đi thành ra cũng chả làm gì được, nhưng được một lúc thì cậu ta cảm thấy không đúng, vì cả hai hiện tại đang đứng trước chiếc cổng chào của khoa. Ethas vỗ vỗ vai Hoàng tỏ ý dừng lại rồi hỏi:

    - Chúng ta tới đây làm gì, sai đường rồi.

    - Hả, muốn ra khỏi khoa phải đi đường này chứ, đây là cổng chính mà?

    Hoàng nghe Ethas nói vậy cũng hơi ngẩn ra một chút, lúc chiều hắn đã tranh thủ đi một vòng quanh khoa để xem xét rồi, và thấy rằng chiếc cầu treo kia gần như là đường duy nhất nối ra ngoài. Ethas thấy Hoàng thực sự không biết thì đành phải giải thích:

    - Đúng là như vậy, nhưng đi kiểu đó phiền hà lắm, theo tôi.

    Ethas vừa nói vừa đi trước dẫn đường, một lúc sau hai người đi đến một vách đá hơi chìa ra bên ngoài. Hoàng còn đang phân vân thì Ethas đã lôi đâu ra vài tấm thảm hình tròn giống như cái nắp cống, sau đó nhấn vào một gốc cây gần đó, tức thì cả khu vực xung quanh đột nhiên sáng rực lên, một con đường không biết từ đâu xuất hiện ngay chỗ hai người đang đứng. Khi Hoàng còn đang trố mắt vì ngạc nhiên thì Ethas đã quăng mấy cái “nắp cống” kia xuống, sau đó giải thích:

    - Đây gọi là đường đom đóm, đi bằng cách này sẽ nhanh hơn.

    Lúc này Hoàng mới để ý là con đường này ngoài 2 sợi dây song song với nhau làm dấu thì phía dưới hoàn toàn không có gì, hắn thử mấy một cục đá ném xuống thì nó một hơi rơi thẳng mất tích. Ethas thấy Hoàng do dự như vậy thì tiến lên làm mẫu trước, cậu ta đạp một chân lên tấm thảm lúc nãy ném ra, tay giữ lấy một đầu dây rồi hơi vận lực bóp mạnh vài cái. Hành động này khiến những tấm thảm được giữ cứng trên không, khiến Ethas lơ lửng giữa trời như đang bay vậy, làm xong cậu ta quay lại nói với Hoàng:

    - Anh cứ làm như tôi nhé, cái này an toàn lắm không có gì phải lo cả.

    Tuy Ethas nói vậy nhưng Hoàng vốn sợ độ cao, thành ra hắn vẫn rất thật trọng đi từng bước một xem thử chứ không dám bước lên ngay. Rất may là sau khi được kích hoạt, hai bên con đường này đã hình thành lớp vách ngăn ma thuật khá cao, đồng thời những tấm thảm cũng nối lại với nhau thành một chỗ đứng rất rộng, bảo đảm giữ cho người bên trong không ngã lộn cổ ra ngoài, vì vậy mà Hoàng cũng tự tin hơn. Hắn bắt chước Ethas lấy một tấm thảm đặt xuống, rồi nắm lấy sợi dây mà bước lên, vài giây sau cũng lơ lửng giữa trời hệt như vậy.

    Ethas thấy Hoàng đã ổn định lại thì dùng chân gõ gõ xuống tấm thảm đang đứng vài cái, động tác này khiến nó lướt thẳng lên trên, tốc độ nhanh hơn hẳn đi bộ. Hoàng ngay lập tức bắt chước, nhưng do chưa quen nên hắn gõ chân hơi bị quá mạnh, hậu quả là nó phóng vọt lên như xe máy đứt phanh. Ethas thấy vậy thì hét lớn:

    - Chậm lại đi, dùng gót chân gì xuống là nó sẽ giảm tốc.

    Hoàng nghe theo, dùng gót chân của mình ấn xuống tấm thảm, quả nhiên nó từ từ chạy chậm lại rồi dừng hẳn. Ethas lướt lên song song với Hoàng, chậm rãi nói:

    - Coi như anh đã nắm được cách điều khiển rồi đó, cứ đi theo con đường trước mặt là được.

    Ethas nói xong thì cũng tranh thủ đi trước, Hoàng lật đật bám theo luôn. Con đường từ ốc đảo của khoa Khoáng thạch học nối ra ngoài không phải cái duy nhất, Hoàng cũng thấy vài cái cách đó không xa cũng đang có người di chuyển, chúng lấp lánh trong đêm tối như những con đóm đủ màu sắc, khiến các phương tiện bay lượn xung quanh nhận thấy mà đi lách ra ngoài. Tốc độ của mấy tấm thảm này rất nhanh, ngang ngửa xe buýt trên đường lớn, thảo nào mà Ethas lại nói đi kiểu này tiện hơn.

    Chỉ năm phút sau, cả hai đã tới ốc đảo chính của học viện, lúc Ethas bước xuống thì con đường đóm đóm sau lưng bọn họ cũng tự động biến mất. Hoàng thấy vậy thì tò mò hỏi:

    - Con đường này tự động à, như vậy chẳng phải là ai cũng dùng được hay sao?

    - Không đâu, các con đường đom đóm này có nhận dạng học viên theo khoa cả, nếu là người ngoài sẽ không kích hoạt được chúng.

    Ethas vừa nói vừa chỉ về phía sảnh chính, lúc này đang có lũ lượt học viên ra vào rồi nói với Hoàng:

    - Anh chắc cũng biết sảnh chính của học viện rồi nhỉ, nhà ăn cũng nằm trong ở đó luôn.

    Nhà ăn của học viện cũng là một loại lợi ích khác mà học viện Ilumina cung cấp, tất cả thức ăn tại đây đều được miễn phí toàn bộ, dành cho mọi người từ học viên, giáo sư tới các nhân viên làm việc tại đây. Đối với những học viên sống xa nhà thì đây thực sự là điều tuyệt vời cho họ, vì không những tiết kiệm được tiền mà còn có đồ ăn ngon nữa.

    Nhà ăn là một đại sảnh rộng, kéo dài từ trên xuống dưới với hàng trăm dãy bàn thấp xếp san sát nhau, tuy không sang trọng nhưng rất ấm cúng. Thức ăn được làm từ một khu chế biến gần đó và chuyển lên liên tục vào các giờ cố định trong ngày, chúng đều là đồ tươi sống do các nhân viên trong học viện đích thân chọn lựa hằng ngày. Khi Hoàng và Ethas đi vào thì nhà ăn cũng đã chật kín người, có cảm giác như toàn bộ học viên đều tập trung về đây vậy. Ethas rất nhanh nhẹn chộp lấy một chỗ ngồi trước, sau đó mới quay sang nói với Hoàng

    - Anh muốn ăn gì thì cứ chọn trong danh sách trước mặt nhé, chờ một lúc sẽ có.

    Trên mặt bàn mỗi chỗ ngồi đều có để một danh sách các món ăn đang có, cứ một lúc nó sẽ biến mất vài cái tên, rõ ràng là với một số lượng học viên lớn thế này thì những món ngon sẽ hết đầu tiên, do đó ai mà đến muộn chỉ có nước vét đĩa. Cách gọi món ở đây cũng rất hiện đại, muốn ăn cái gì cứ việc chỉ vào danh sách, món đó sẽ sáng lên và sau vài phút nó sẽ xuất hiện từ bên dưới bàn ăn theo một đường ròng rọc ngầm, bảo đảm nóng sốt như mới.

    Hoàng gọi vài món cơ bản rồi tranh thủ lúc chờ đợi quan sát xung quanh, theo tầm cỡ thì cái nhà ăn này chứa hơn chục ngàn người sợ vẫn còn dư, tuy vậy nó cực kỳ sạch sẽ vì học viên sau khi ăn xong đều chủ động lau dọn chỗ ngồi của mình. Hầu hết mọi người đều đi chung theo khoa, không khó để thấ học viên ngồi theo từng khu riêng biệt với nhau, Hoàng cũng nhận ra Milenia đang được hộ tống bởi một đống học viên cả mới lẫn cũ từ khoa Dược học, coi bộ cô ta đã trở thành con cưng của bọn họ rồi.

    Ethas đang cắm đầu ăn như thụi, còn Hoàng cũng đói ngấu nên còn tập trung hơn, cơ bản thức ăn của học viện cũng rất hợp khẩu vị hắn, lại còn miễn phí nên không tận dụng thì có là thằng ngu. Hai người này càn quét khẩu phần của mình như mấy cái máy, thẳng tới hơn mười lăm phút sau mới hài lòng vỗ bụng đứng dậy, chậm chạp bước ra khỏi sảnh ăn trong đôi mắt vừa khâm phục vừa khinh bỉ của mấy học viên ngồi gần đó.

    Sau khi rời nhà ăn, Hoàng và Ethas trở về khoa theo con đường đom đóm hồi nãy, lúc này trời cũng đã tối, Ethas lại phải lo cho con báo của mình ăn nên cả hai chủ động chia tay sớm. Hoàng trở lại căn nhà mới của mình, sau đó ngồi tính toán xem nên mua cái gì để thuận lợi cho việc nghiên cứu của mình.

    Về cơ bản những đồ đạc ở căn nhà hắn vừa thuê kia không có gì đáng giá, Milenia đã thành báu vật của học viện, hẳn không cần lo cho cô ta nữa, về phần mình thì Hoàng tính toán một bộ dụng cụ loại xịn phục vụ cho việc chế tạo chắn chắn phải có, còn về nguyên liệu thì có thể tìm cách bòn rút từ từ. Về tiền bạc thì Hoàng vẫn còn một mớ từ Khadas đưa cho hồi còn ở thành Rock, Milenia đã có học bổng nên hắn cũng nhẹ đầu phần nào, còn cái khoa Khoáng thạch học này chắc cũng không tốn kém lắm. Sau khi tính toán một hồi Hoàng cảm thấy khá yên tâm, mọi thứ cũng ổn định tương đối rồi, hắn mệt mỏi ngả lưng xuống giường thầm nghĩ:

    - “Vậy là bắt đầu một cuộc sống mới, mong là không có chuyện gì xảy ra”.

    Hoàng không có ý định vào học viện này, bây giờ Milenia đã ổn định thì mọi việc coi như xong, thời gian tới cứ ở đây vài tháng rồi tính. Nghĩ tới đây Hoàng chợt thấy mệt mỏi ghê gớm, hắn nhắm mắt lại rồi vài phút sau đã chìm sâu vào giấc ngủ.

    Những ngày sau đó, Hoàng chủ yếu làm quen mọi việc hàng ngày trong khoa cùng với Ethas. Do khoa không có người ở, cũng chả có nhân viên chăm sóc quét tước gì nên mọi việc dọn dẹp đều do Ethas làm hết. Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên sau khi thức dậy của cậu ta là đến từng gian phòng để kiểm tra mấy bộ lọc bụi, sau đó mở cửa cho nắng vào để tránh ẩm mốc. Khối lượng công việc khá nhiều, nên Hoàng thấy cậu ta bận rộn cả buổi sáng, đến chiều thì lại biến vào ngọn núi phía sau mò mẫm cái gì đó không rõ.

    Hoàng cũng không có việc gì làm nên đôi khi cũng phụ Ethas, nhưng được vài ngày thì hắn đâm ra chán vì cơ bản ở đây không có người, quanh đi quẩn lại cũng chả biết làm cái gì cho hết ngày, thành ra hắn bắt đầu phàn nàn với Ethas:

    - Này ở đây không còn việc gì khác ngoài quét dọn với mót đá à?

    Ethas đang dở tay làm việc, nghe vậy thì liền đứng dậy trả lời:

    - Thông thường thì học viên của khoa chúng ta đều phải ra thực địa, nhưng giờ thì các giáo sư đã đi hết cả rồi, anh muốn gặp thì đành phải chờ họ về thôi.

    - Cụ thể là khi nào?

    - Tôi cũng không rõ lắm, có thể vài tháng hoặc nửa năm, cái này không nói trước được.

    Hoàng nghe Ethas nói xong rất muốn mở miệng chửi thề, chờ nửa năm để rục xương mà chết trong cái chỗ không người này à, làm gì có chuyện khốn nạn như vậy được. Tuy vậy hắn cũng không thể cáu giận với Ethas, đành hỏi tiếp:

    - Vậy, tôi đi tới các khoa khác tham quan chắc cũng được chứ hả?

    - Ồ chuyện này thì không vấn đề gì, học viện chúng ta cho phép các học viên được hoạt động tự do, chỉ cần thi cuối kỳ đạt đủ điểm là được.

    Học viện Ilumina đón nhận cho mọi tầng lớp trong xã hội, thành ra chất lượng học viên của nó không được đồng đều cho lắm, do vậy các giáo sư cũng không quá khắt khe trong việc điểm danh hay có mặt tại lớp, trừ ngày khai giảng và các buổi quan trọng, còn lại học viên có thể tự do muốn làm gì thì làm, miễn tới kỳ kiểm tra đủ điểm là được.

    Cách làm này tạo điều kiện cho học viên cả mới lẫn cũ được tiếp xúc nhiều kiến thức hơn, nhất là những người ở tầng lớp bình dân, tất nhiên là họ vẫn phải tập trung vào môn học chính của bản thân, vì tuy học viện cho mọi người thoải mái nhưng siết thi cuối kỳ rất gắt, hai lần không đạt là tự động bị loại thải ngay.

    Hoàng nghe như vậy thì mắt sáng bừng lên, thế là coi như có cái giải trí rồi, hắn vỗ vai Ethas rồi nói:

    - Đi, chúng ta đi dạo một vòng xem có gì hay ho, ở đây mãi tôi sẽ mọc rêu mất.

    Và Hoàng cũng chả cần cần quan tâm xem Ethas có đồng ý hay không, hắn cứ thế lôi tuột cậu ta đi một mạch, bỏ lại con báo răng nanh đang lười nhác ngáp dài trên chạc cây đằng sau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận
    Lần sửa cuối bởi chocaiquan, ngày 26-04-2017 lúc 22:56.

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,meowth01,Tam Thiếu Gia,thanaret25,
  5. #88
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 87
    Cuộc sống ở học viện (2)



    Ethas cùng với Hoàng dùng con đường đom đóm đến sảnh chính, tuy vậy bọn họ cũng chưa quyết định được nên đi đâu tiếp theo, có tới hàng chục khoa mà Hoàng cảm thấy tò mò nên nhất thời chẳng biết bắt đầu ra sao, đành quanh qua hỏi Ethas:

    - Bình thường chắc cậu cũng có đi tới các khoa khác chứ, giới thiệu cho tôi một cái tên đi.

    Ethas nghe Hoàng hỏi vậy thì trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó nói:

    - Anh thử đến khoa Võ luận xem, không thì những chỗ về phép thuật cũng hay lắm.

    - Hừm, nghe cũng được, nhưng mà có khoa nào độc đáo một chút không, chứ mấy cái cậu kể có vẻ thường quá.

    Hoàng là người cả thèm chóng chán, không có hứng thú hay gắn bó với thứ gì đó quá lâu, nên việc này đối với hắn cũng giống như đi du lịch chứ không phải tìm hiểu kiến thức gì cả. Ethas thấy Hoàng đòi hỏi quái thai như vậy thì muốn cứng họng, tuy nhiên vẫn trả lời:

    - Nếu vậy thì đến khoa Chế tạo thực phẩm đi, ở đó có nhiều nguyên cứu lạ mắt lắm.

    - Chế tạo thực phẩm à, khoa gì nghe tên lạ vậy. Được rồi nghe lời cậu, chúng ta đi thôi.

    Chế tạo thực phẩm là một ngành thiên về nghiên cứu các loại thức ăn chế biến nhanh, gần giống như mỳ gói ở Trái Đất nhưng cầu kỳ và bổ dưỡng hơn. Tuy vậy ngành này hiện đang dậm chân tại chỗ vì thức ăn làm ra tuy tiện dụng nhưng cực kỳ dở, do đó nó chủ yếu được dùng làm yếu phẩm phục vụ quân đội hoặc cứu đói dân nghèo là chính.

    Lúc Hoàng và Ethas đến nơi thì cũng đang có một lớp chuẩn bị bắt đầu, vì thế hai người họ cũng lẩn vào kiếm chỗ luôn. Hoàng quan sát thì thấy lớp học này chỉ khoảng trên dưới ba mươi người, khá ít nếu so với các khoa khác, dù sao Chế tạo thực phẩm cũng là một ngành khá đặc thù, đâu phải ai cũng có hứng thú với thức ăn đóng hộp đâu.

    Ngược lại thì Ethas có vẻ đã đến đây vài lần, có khá nhiều học viên trong khoa nhận ra cậu ta và chủ động qua bắt chuyện, Hoàng cũng tranh thủ chào hỏi và nhận ra có khá nhiều người bọn họ cũng là học viên từ nơi khác giống như hắn, xem ra nơi này không bình thường như bề ngoài. Hoàng đem vấn đề này ra hỏi Ethas thì cậu ta ngạc nhiên nói:

    - Có gì lạ đâu, tôi thường cũng thường đến đây dự thính mà, môn này hay lắm.

    Có vẻ Ethas khá thích môn Nghiên cứu thực phẩm này, hoặc là một thằng ngốc không bao giờ để ý chuyện đời, do đó Hoàng không hỏi cậu ta nữa, yên lặng chờ đợi xem thực sự cái khoa này có gì đặc sắc.

    Sau khoảng mười phút thì tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vang lên, các học viên đang đứng túm tụm tám chuyện vội vàng trở về ổn định chỗ ngồi. Hoàng ngẩng lên thì thực sự ngạc nhiên, toàn bộ chỗ trống xung quanh hắn đã kín đặc không còn một cái nào, dễ phải có hơn ba trăm học viên tụ tập trong cái sảnh này là ít, một con số khiến người ta giật mình.

    Những người này ai nấy mặt mũi đều cực kỳ nghiêm túc, ngồi ngay ngắn thẳng tắp, mắt nhìn xuống bục giảng còn hơn là trông ngóng mẹ đi chợ về, tinh thần khiến một kẻ tới để ham vui như Hoàng cũng phải cảm thấy thấy xấu hổ. Hắn đang tính có nên đi ra ngoài để tránh ảnh hưởng tới người khác hay không thì giáo sư đứng lớp đã vào nên đành phải ngồi lại xem tiếp.

    Giáo sư này hình như là nữ, vóc người khá nhỏ và mặc áo choàng trùm kín đầu nên Hoàng không thấy được mặt mũi ra sao, nhưng hắn có thể nhận ra rằng không khí trong sảnh trở nên sôi nổi hẳn lên, rất nhiều học viên đang cố gắng chen lên phía trước với tinh thần học tập đáng khâm phục. Vị giáo sư đặt dụng cụ xuống bục giảng, đánh mắt một vòng rồi chậm rãi nói:

    - Chào mọi người, vẫn đông như mọi khi nhỉ.

    Đám học viên bên dưới đồng loạt đứng dậy rào rào chào vị giáo sư này, Hoàng thì chỉ chú ý đến việc người này nói số học viên “vẫn như mọi khi”, chứng tỏ cái lớp này cũng thuộc dạng có tầm cỡ chứ không phải chỉ là một đám rảnh rỗi đến giết thời gian. Lúc này vị giáo sư bên dưới đã bắt đầu xếp giáo cụ của mình ra, đồng thời cởi chiếc áo choàng mắc lên móc treo gần đó, để lộ ra một mái tóc dài màu bạc. Hoàng chợt cảm thấy người này hơi quen quen, hắn suy nghĩ một lúc rồi sực nhớ ra:

    -“Đây chẳng phải là cô nàng lúc kiểm tra đầu vào của mình sao, tại sao lại chạy sang khoa này rồi”

    Hoàng vẫn còn có ấn tượng rất lớn với vị giáo sư nữ tên là Helen ở kỳ thi đầu vào, không những vì cô ta quá đẹp mà còn do tính tình hời hợt rất quái dị nữa, nhưng hắn nhớ khá rõ Helen nói mình là giáo sư ở khoa Khoáng thạch học, làm thế quái nào lại chạy qua đây rồi. Hoàng đem thắc mắc này hỏi Ethas thì nhận được câu trả lời:

    - À đúng là giáo sư Helen là giảng viên của khoa chúng ta, nhưng ngoài Khoáng thạch học ra thì cô ấy cũng có nghiên cứu cả môn này nữa, nên được mời tới làm giáo sư tạm thời của khoa Chế tạo thực phẩm này luôn.

    Học viện Ilumina không cấm các giáo sư giảng dạy nhiều khoa một lúc, nhưng cũng không khuyến khích vì muốn bọn họ tập trung vào ngành chính của mình nhiều hơn. Tuy vậy vẫn có vài người thuộc kiểu dị nhân trình độ hơn người, Helen là một ví dụ như vậy, cho nên việc cô ta xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.

    Hoàng do vậy rất tò mò muốn xem Helen dạy cái gì ở khoa này, nhưng hắn nhận ra có vấn đề không ổn ở đây, cụ thể là hình như có gần chín phần mười học viên nam đang đờ đẫn cắm mặt xuống bục giảng như say thuốc, Hoàng nhìn theo thì lập tức hiểu ngay ra vấn đề, bọn này đang đi ngắm gái chứ không phải đi học.

    Helen lúc này đã cởi áo choàng, buộc tóc lại cho gọn để thuận tiện giảng bài. Chỗ đứng của cô ta nằm ngay giếng trời của sảnh, vừa vặn khiến ánh nắng chiếu xuống mái tóc làm nó ánh lên như những sợi dây bạc trắng ngần, tôn lên nước da hồng hào phơn phớt, đi cùng đôi mắt xanh biếc như đại dương, trông đẹp và gợi tình không thể chịu được. Tới Hoàng cũng bị hớp hồn mất mấy giây, chả trách bọn thanh niên trong này lại say đắm đến thế.

    Ở dưới bục giảng, Helen đang nói về cách chọn nguyên liệu đầu vào sao cho đạt chất lượng cao nhất, đây là một đề mục khá hay, đáng tiếc là hầu hết học viên nam có vẻ đã bỏ ngoài tai hết. Tất nhiên vẫn có một số người như Ethas vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn ghi chép lại những chỗ quan trọng. Nhưng nhìn chung thì rõ ràng cái lớp này học viên đến để ngắm gái, chứ chả phải trao dồi kiến thức gì cả.

    Hoàng rất muốn hỏi chuyện này với Ethas, nhưng thấy cậu ta đang vô cùng tập trung nên cũng không muốn làm phiền. Tuy Hoàng không hiểu hết hoàn toàn những gì Helen đang nói, nhưng có một điều hắn nhận ra là các kiến thức của cô ta đều đã qua thực nghiệm chứ không phải dạng lý thuyết suông, điển hình như giá các loại thực phẩm lên xuống theo mùa, hoặc khoanh vùng đối tượng phục vụ mà chọn nguyên liệu cho hợp lý. Hoàng nghe được một lúc thì bắt đầu thấy hứng thú, Helen đúng là một giáo sư có tài năng thật sự, nhưng đáng tiếc là lũ học viên dê cụ kia đang phá nát bét hết cả.

    Tiết học này chủ yếu nói về lý thuyết cơ bản nên khá ngắn, chưa đầy một giờ sau đã kết thúc. Khi Helen dặn dò xong các phần cần chú ý và chuẩn bị ra về, nguyên cả sảnh đồng loạt đứng lên chào, nhất là một đám học viên đang dùng đôi mắt nồng cháy khát tình dõi theo cô ta làm Hoàng sởn hết cả gai ốc, hắn đem việc này ra hỏi Ethas thì nhận được câu trả lời:

    - Anh mới đến học viện nên không biết, giáo sư Helen vẫn còn độc thân và là đối tượng đứng đầu danh sách kết hôn của học viện chúng ta đấy.

    Hoàng nghe Ethas nói vậy thì cũng hiểu ra luôn, hóa ra bọn kia đến không những để ngắm gái mà còn muốn trồng cây si nữa. Dù sao cũng chả trách được, Helen quả thực quá đẹp, hơn nữa lại còn là giáo sư mấy khoa liền nữa, dù ở đâu thì những người tài sắc vẹn toàn thế lúc nào cũng là ngôi sao cả. Tuy vậy Ethas lại nhìn về đám học viên vẫn còn đờ đẫn ngóng theo hình bóng Helen mà chán nản thở dài:

    - Nhưng mà giáo sư Helen lạnh lùng lắm, mấy năm qua chưa có ai lọt vào mắt xanh của cô ấy cả, bất kể là học viên hay các giáo sư trong học viện, xuất sắc cỡ nào cũng đều thất bại hết.

    Vấn đề này cũng không lạ, theo Hoàng thì Helen không phải kén chọn mà là hoàn toàn không quan tâm thì đúng hơn, trong đầu cô ta hiện tại sợ còn chưa có cái khái niệm sẽ bắt đầu tình cảm nam nữ chứ đừng nói là kết hôn. Hoàng hỏi tiếp:

    - Như vậy chắc số người theo đuổi cô ta chắc phải nhiều lắm nhỉ?

    - Nói sợ anh không tin, chứ tôi nghĩ phải đến hơn hai phần ba học viện có ý với giáo sư Helen là ít…

    Ethas vừa nói vừa đánh mắt qua đám học viên nam chuẩn bị ra về, mắt vẫn cứ hau háu nhìn theo Helen đang bước ra khỏi sảnh. Hoàng thấy vậy thì không nhịn được cười, sau đó quay sang hỏi Ethas:

    - Còn cậu thì sao, chắc cũng nằm trong số hai phần ba kia chứ hả?

    Thực ra lúc nãy nhìn Ethas chăm chú vào bài giảng là Hoàng đã biết cậu ta không để ý lắm tới Helen, nhưng hắn vẫn thích châm chọc chàng thanh niên này, chắc cái đó thuộc về bản tính luôn rồi. Quả nhiên Ethas không do dự mà trả lời luôn:

    - Không có, đối với tôi thì giáo sư Helen là một người rất đáng kính trọng, hiếm ai trong học viện lại có thể nghiên cứu nhiều môn một lúc mà vẫn có thành tựu như cô ấy.

    Về vấn đề này thì Hoàng hoàn toàn đồng ý với Ethas, tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng hắn cũng cảm thấy Helen là một siêu thiên tài, thậm chí tư chất có thể còn hơn cả Milenia nữa. Những người như vậy thì một là vô cùng tự cao, hai là cực kỳ hời hợt với mọi thứ xung quanh, xem ra bọn học viên trong viện này chỉ mơ mộng hão rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,meowth01,Tam Thiếu Gia,thanaret25,
  7. #89
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 88
    Người Sax



    Hoàng thấy tiết học đã kết thúc, không còn việc gì để làm nữa thì định lên tiếng rủ Ethas đi chỗ khác, nhưng cậu ta lại cúi đầu suy nghĩ gì đó rồi bất chợt nói:

    - À còn một điều nữa mà tôi chưa nói với anh, sỡ dĩ giáo sư Helen nổi tiếng như vậy một phần cũng là vì cô ấy là một người Sax nữa.

    - Người Sax, họ nổi tiếng lắm à…?

    Hoàng nghe cụm từ này khá quen, nhưng nhất thời không thể nhớ được nó là cái gì nên đứng đực ra một lúc. Ethas không để ý mà tiếp tục nói:

    - Có một truyền thuyết về người Sax là họ sỡ hữu một nghi thức đặc biệt, nghe đồn là có thể giúp một người có thể thăng liền vài cấp đấy.

    - Cậu không nói quá lên đấy chứ, làm gì có thứ gì hư cấu như vậy được.

    Ở thế giới này cấp độ nguyên lực là thế quyết định tất cả, nó là sự cố gắng ghê gớm của cả luyện tập và tư chất cá nhân, sự khác biệt chỉ cần một cấp thôi đôi khi cũng đủ quyết định cả cuộc đời. Vì thế nên Hoàng không tin được làm gì có nghi thức nào bá đạo như thế được, nói thế chả quá cái chủng tộc Sax kia lại chả làm chúa tể từ lâu rồi. Ethas nghe Hoàng thắc mắc như vậy thì từ tốn giải thích:

    - Đúng là cái này nghe giống như truyện cổ tích, nhưng mà có một ghi chép rất rõ ràng về nó, thậm chí còn có cả người thật nữa đấy.

    Theo như Ethas nói thì người Sax là một chủng tộc cao ngạo, bí ẩn và cực kỳ bảo thủ trong việc giữ gìn huyết thống thuần chủng. Họ cấm tiệt tất cả các hành vi hôn nhân với các chủng tộc khác, thậm chí còn hạn chế đến mức tối đa việc các thành viên trong tộc giao du với người bên ngoài. Vì thế người Sax là một tồn tại bí ẩn gần như trở thành huyền thoại một thời gian rất dài trên đại lục, không ai biết họ là ai, không ai biết họ ở đâu và sức mạnh của họ ra sao.

    Mọi thứ chỉ được hé lộ cách đây vài trăm năm trước, khi một hoàng tử của quốc gia Niel nhỏ bé vô tình gặp được một cô gái người Sax. Và cũng giống như bao thiên tình sử khác, hai con người xa lại này đã vượt qua các khác biệt về chủng tộc, về địa vị và tính cách để đến với nhau. Vị hoàng tử này về sau trở thành người đứng đầu Niel, và là Hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử khi đã đưa quốc gia nhỏ bé này vươn mình lên thành một đế quốc rộng lớn, với sức mạnh có lúc còn vượt qua cả đế quốc Ramas. Giai thoại của ông ta gắn liền với cô gái kia, người đã biến mất một cách đầy bí ẩn ngay trước khi người tình của mình lên ngôi.

    Vấn đề trong chuyện này là trước đó hoàng tử này là một người vô cùng bình thường, tư chất chỉ thuộc dạng trung bình, hoàn toàn chẳng có cơ hội nào để được chọn lên ngôi vua cả. Nhưng từ sau khi gặp được cô gái người Sax, ông ta đột nhiên biến đổi một cách không tưởng tượng nổi, từ chỗ một kẻ vô danh đã tiến lên nắm lấy toàn bộ chính trường chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thanh trừng toàn bộ các bè phái cản đường để tự biến mình thành ứng viên duy nhất cho ngôi vị đứng đầu Niel.

    Nhưng đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt, điều khiến ông ta trở nên nổi tiếng là các chiến tích lẫy lừng trên trận mạc. Vốn Niel chỉ là một nước bé tý kẹp giữa hai con quái vật khổng lồ là Đế quốc Ramas cùng Cộng hòa Elen, tiềm lực hữu hạn và luôn trong tình trạng bị chèn ép bởi các người láng giềng to lớn.

    Nhưng kể từ khi đức vua mới lên ngôi, ông ta phát động cải cách chưa từng có khi huy động tiềm lực kinh tế cả nước cho một cuộc viễn chinh khổng lồ. Quân đội Niel được tăng cường mạnh mẽ và tiến lên như một cơn lốc hung bạo, hủy diệt tất cả mọi thứ mà nó đi qua. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, Niel gần như đã san bằng toàn bộ tất cả các công quốc nhỏ lẻ bên cạnh và sát nhập chúng vào lãnh thổ của mình, đe dọa trực tiếp đến biên giới của đế quốc Ramas hùng mạnh.

    Trong tất cả các trận chiến dù lớn hay nhỏ, vị Hoàng đế mới của Niel đều đích thân ra chiến trường chỉ huy và trực tiếp tham chiến cùng binh lính. Có rất nhiều truyền thuyết nói về ông ta và đến cuối cùng vẫn không ai biết thực sự vị Hoàng đế này có nguyên lực cấp bao nhiêu, hay tại sao chỉ trong thời gian ngắn lại có thể mạnh lên một cách vô lý tới vậy, nhưng điểm chung là tất cả đều công nhận người này là một chiến thần chưa từng biết đến thất bại.

    Chiến tích vĩ đại nhất của Hoàng đế mới là cuộc chiến tranh thần kỳ cùng đế quốc Ramas, xét về cả quân sự lẫn kinh tế, lúc đó Niel chỉ như một con kiến nếu so với đế quốc Ramas. Nhưng không hiểu bằng một cách thần kỳ nào đó, họ lại có thể thắng hết trận này tới trận khác chỉ với quân số chưa tới một phần mười đối thủ. Toàn bộ biên giới phía Tây của Ramas bị đánh bại tan tành, quân đội Niel tiến vào như chẻ tre và chỉ chịu dừng bước trước bức tường thành khổng lồ tại thủ đô, nhưng từng đó cũng là quá đủ để khiến đế quốc sợ đái ra quần và phải chịu chấp nhận cắt đất cầu hòa. Đây là thất bại nhục nhã và đáng xấu hổ nhất trong suốt lịch sử đế quốc Ramas, cũng như dấu son chói lọi trong cuộc đời vị Hoàng đế khai quốc Niel.

    Trong những năm sau đó, với số lãnh thổ rộng lớn thu được từ chiến thắng, Niel chính thức biến thành một đế quốc lớn sánh ngang với hai người hàng xóm bên cạnh. Vị Hoàng đế đầu tiên cũng chứng minh được tài năng quản lý kiệt xuất của mình, khi ông ta xóa bỏ đi rào cản văn hóa cũng như thù hận của các vùng đất bị chiếm đóng, biến chúng thành thể thống nhất như một quốc gia thật sự. Trong thời đại này, kinh tế, quân sự cùng văn hóa của Niel phát triển rực rỡ, trở thành một trục trung tâm của đại lục, tất cả đều có bóng dáng của cô gái người Sax bí ẩn kia.

    Điều làm cho giai thoại này càng trở nên huyễn hoặc ở chỗ là Hoàng đế khai quốc của Niel không hề lấy vợ, cũng không có con để truyền ngôi. Sau hơn ba mươi năm trị vì, một ngày nọ ông ta để lại ngai vàng cho một người cháu ruột rồi cứ thế ra đi không kèn không trống. Tung tích của vị Hoàng đế này là bí ẩn cực lớn qua bao đời của Hoàng gia Niel, có rất nhiều lời đồn trong dân gian, nhưng đến cuối cùng không ai có thể chứng thực được chúng, và nó trở thành huyền thoại nổi tiếng nhất cho tới tận ngày nay.

    Hoàng nghe Ethas kể chuyện xong thì thấy đúng là không thể tin được, quá sức vô lý và hư cấu. Nhưng đế quốc Niel sừng sững kia cùng hàng đống ghi chép về cuộc chiến giữa họ và Ramas là không thể giả được, vì thế hắn liền hỏi:

    - Kể cả như vậy thì cũng đâu có gì chứng minh được chuyện nghi thức kia được, biết đâu tất cả chỉ là tình cờ thì sao?

    Sau khi nói xong câu này thì đến Hoàng cũng cảm thấy không đúng, vì làm gì có chuyện một người bình thường lại có thể làm được điều không tưởng như vậy được, ngoài cách giải thích về nghi thức của người Sax thì chả còn cái gì khả dĩ hơn cả, quả nhiên Ethas cũng trả lời luôn:

    - Rất nhiều người đều nói như anh, nhưng họ không thể tìm ra lý do tại sai Hoàng đế khai quốc của Niel lại có thể làm ra những điều thần kỳ như thế. Có nhiều người từng là cận thần của Hoàng đế kể lại họ đã chứng kiến rất nhiều sự thay đổi của ông ta, từ cử chỉ đến ngôn ngữ và tính tình cứ như biến thành một người khác vậy. Ngoài lý do có nghi thức hoặc tế lễ, thực sự không tìm ra lời giải nào khác cả.

    Hoàng nghe Ethas giải thích thì trầm ngâm không nói, chuyện này đã gợi lên tính tò mò trong cơn người của hắn, tại sao một người bình thường lại có thể biến đổi nhanh chóng như thế, chắc chắn có uẩn khúc gì rồi. Hoàng nhất thời không sao nghĩ ra, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó nên lập tức quay sang hỏi Ethas:

    - Chắc học viện chúng ta phải có ghi chép về chuyện này chứ, ý tôi là những văn bản chính thống ấy?

    - À cái đó thì ở thư viện hình như có, tôi nhớ là hình như cũng có xem qua một lần rồi thì phải…

    Ethas còn chưa kịp nói hết câu thì Hoàng đã đứng dậy bỏ đi luôn, anh ta còn chưa hiểu mô tê gì thì hắn đã nói với lại:

    - Cậu cứ về trước đi, tôi phải đi nghiên cứu cái “thần thoại” này một chút mới được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Darkzergling,Hloc1411,meowth01,Tam Thiếu Gia,thanaret25,
  9. #90
    Ngày tham gia
    Mar 2015
    Bài viết
    177
    Xu
    0

    Mặc định

    Ngai vàng của Hoàng Đế

    Tác giả : chocaiquan

    =============

    Chương 89
    Bí ẩn đáng sợ



    Sau khi rời khỏi khoa Chế tạo thực phẩm, Hoàng nhanh chóng quay lại sảnh chính rồi hỏi đường tới thư viện. Cũng giống các ngôi trường khác, thư viện là nơi chứa tư liệu cần thiết để phục vụ cho toàn bộ người trong học viện, thậm chí còn rất nhiều sách cổ quý hiếm được sưu tầm mà chỉ ở đây mới có.

    Vì lý do như vậy nên thư viện của Ilumina được ưu ái hẳn một ốc đảo riêng với diện tích không hề thua gì đại sảnh chính, nó được làm theo kiến trúc tháp xoắn ốc chia theo tầng, càng lên cao thì càng có nhiều thứ quý giá. Những thứ này cũng được phân cấp rõ rệt, người thường chỉ được sử dụng tài liệu ở các tầng dưới, muốn lên cao hơn phải có giấy giới thiệu của các giáo sư hoặc đạt được thành tích xuất sắc trong các kỳ thi.

    Khi Hoàng đến thì học viên đang vào thời gian sôi động nhất trong ngày, có tới cả ngàn học viên đang tập trung bên trong nghiên cứu rì rầm, chưa kể rất nhiều người từ các khoa khác đang đi tới, ai cũng lỉnh kỉnh đồ đạc đầy người thiếu điều muốn dọn tổ trong cái thư viện này luôn. Hoàng đứng xem có mấy phút đã bị mấy đụng trúng mấy cái liền vì chắn đường, hắn đành phải bước vào trong để khỏi bị chửi.

    - Chào mừng đến với thư viện Ilumina, tôi có thể giúp gì cho bạn?

    Một nhân viên nữ trong thư viện thấy Hoàng đứng láo ngáo trước cửa thì tiến lại bắt chuyện, hắn nhìn sang rồi trả lời:

    - Tôi muốn kiếm các tài liệu về người Sax, có ghi chép cụ thể hoặc hồi ký là tốt nhất.

    Nữ nhân viên này nghe vậy thì lấy trong người ra một tấm bảng ma thuật có đề số thứ tự, gõ gõ lên đó vài cái như kiểu khoanh vùng tìm kiếm một lúc rồi nói:

    - Tài liệu mà bạn cần nằm ở khu bốn mươi sáu, hàng thứ tám trở xuống, còn vấn đề gì khác không ạ?

    - À không cám ơn, thế là đủ rồi.

    Nhân viên này khách sáo hơi quá làm Hoàng thấy không quen lắm, hắn cúi chào cô ta một cái rồi lỉnh đi luôn. Dò dẫm một lúc thì hắn cũng tìm ra khu được chỉ, mấy cái tài liệu về người Sax này có vẻ không ai quan tâm lắm nên chỗ vào vắng tanh, chưa kể phần sách chứa thông tin về người Sax cũng khá ít, Hoàng tìm một hồi cũng chả kiếm được cuốn nào thực sự ra hồn, chủ yếu chỉ toàn những thứ vớ vẩn hoặc nói về truyền thuyết mà Ethas vừa kể lúc nãy. May mắn là sau đó hắn cũng tìm được một quyền nhật ký có viết khá kỹ, nó được một học giả khuyết danh viết ra, bìa bọc da cũ mèm nhưng có ghi chú khá đầy đủ các thông tin cần thiết.

    Vị học giả này hình như là một thành viên trong Hoàng gia một quốc gia nhỏ, do không nằm trong danh sách truyền ngôi nên buồn chán bỏ nhà đi du lịch. Theo như hồi ký thì ông ta gia nhập rất nhiều đoàn mạo hiểm lang thang khắp đại lục, trong thời gian đó ngẫu nhiên được biết về người Sax và viết nên cuốn hồi ký này. Sở dĩ nó không được lưu truyền rộng rãi vì một phần là nhật ký cá nhân, một phần khác vì thông tin của đều không kiểm chứng được, rất khó để đưa vào giảng dạy chính thức.

    Hoàng trực tiếp bỏ qua đoạn đầu và kiếm vào phần viết về người Sax, có vẻ vị học giả này cũng có nghi vấn truyền thuyết về vị Hoàng đế Niel đầu tiên giống như hắn. Ông ta bỏ rất nhiều thời gian để đi tới những chỗ nghi vấn tại Niel, cũng như lục tìm các ghi chép cũ trong dân gian về quãng thời gian trước Hoàng đế Niel lên ngôi. Có vẻ cách làm này có hiệu quả, vì Hoàng thấy có một đoạn rất quả quyết như sau:

    - “Về chuyện thay đổi tính tình đột ngột của vị hoàng tử này, nhiều người cho rằng có liên quan tới cô gái bí ẩn kia, nhưng tôi thì nghĩ rằng nó có thể còn có nguyên nhân khác, vì tính tình một người trưởng thành không thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy được”.

    Trong những đoạn tiếp theo, Hoàng nhận thấy rằng vị học giả này đã hoàn toàn bị hút vào đề tài về người Sax, đến nỗi coi nó là mục tiêu của đời mình luôn. Hoàng rất ngạc nhiên khi biết rằng ông ta đã thống kê được rất nhiều trường hợp khá giống Hoàng đế khai quốc Niel, tất cả đều có điểm chung là gặp gỡ một người bí ẩn rồi đột ngột biến đổi không rõ lý do. Ở một phần khác của hồi ký, ông ta có ghi ý kiến về việc này:

    - “Có vẻ chuyện gặp gỡ người Sax không phải hiếm trên đại lục, nhưng thật lạ khi không hề có ghi chép chính thức nào, tất cả đều chỉ là các lời đồn hoặc truyền miệng với nhau. Tôi tự hỏi đã chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một điểm kỳ lạ là tất cả các cuộc gặp gỡ này đều là với người khác phái, vậy đây là dạng quan hệ tình cảm hay đơn thuần chỉ là lợi dụng lẫn nhau?”

    Hoàng bắt đầu cảm thấy cái hồi kỳ này bắt đầu giống tiểu thuyết, khi mà giọng văn của người viết ra nó cứ càng ngày càng nhuốm màu huyền bí. Mặc dù rất cố gắng, nhưng ông ta không thể tìm được tung tích của bất kỳ nhân chứng nào đã từng gặp người Sax, các thông tin có được hầu hết đến từ lời những người đang sống ở đó kể lại, nhưng nó lại có một điểm khiến Hoàng chú ý:

    - “Hôm nay tôi đọc được vài câu chuyện khá lạ lùng, nó nói về một Hoàng gia của một công quốc nhỏ bị diệt vong cách đây không lâu, và ngẫu nhiên lại có dính dáng tới người Sax, có vẻ không phải lúc nào bọn họ cũng đem tới may mắn.

    Theo như lời kể của những người dân còn sót lại của công quốc nọ, vốn trước đây đất nước của họ tuy nhỏ nhưng cũng thuộc dạng lâu đời và được tôn trọng, là nơi trung chuyển hàng hóa giữa các thương đội lớn qua lại ba đế quốc nên kinh tế rất khá giả. Nhưng không hiểu vào một năm nọ Hoàng gia của nó đột nhiên chết sạch không còn một người nào, khiến đất nước rơi vào tình trạng vô chủ và dần dần lụi tàn sạch sẽ, một công quốc cả nghìn năm lịch sử cứ thế biến mất như trò đùa.

    Một điều bí ẩn ở đây là trước chỉ trước khi xảy ra chuyện vài tháng, từng thành viên của Hoàng gia đột nhiên có biểu hiện rất bất thường. Bắt đầu từ đức vua đột nhiên phát điên và giam mình trong phòng, sau đó đến các hoàng tử và công chúa bắt đầu giết hại lẫn nhau. Chỉ trong một tháng toàn bộ số người nằm trong danh sách nối ngôi đều chết sạch, từ vợ con đến anh em gần xa của vị vua này, Hoàng gia mấy nghìn người không còn ai sống sót, gần như là tuyệt tự sạch sành sạch.

    Việc này đã ảnh hưởng to lớn đến tình hình công quốc, việc Hoàng gia đột ngột chết sạch đã khiến quan lại lẫn dân chúng bên dưới sợ hãi kinh hoàng. Công việc bị đình trệ, nhiều mối buôn bán huyết mạch bị hủy bỏ, nền kinh tế bị kéo tụt xuống mức âm, thậm chí quân đội không còn người chỉ huy cũng tự ý nổi loạn, trở thành những toán cướp giết hại chính những người dân mà chỉ vài tháng trước họ từng bảo vệ, tình thế hỗn loạn điên rồ chưa từng thấy.

    Công quốc này về sau trở thành một nhà thương điên khổng lồ, Hoàng gia toàn bộ chết sạch, quân đội trở thành cướp đường, còn dân chúng thì tuyệt vọng tìm cách sống sót trong chính đất nước của mình. Bạo loạn từ nó đã lan sang các quốc gia đối diện, và cuối cùng khiến ba đế quốc lớn buộc phải cử quân đội tới dẹp loạn, một lần trực tiếp xóa sổ công quốc này trên bản đồ đại lục, nhưng đến cuối cùng lại không ai dám sáp nhập nó vào lãnh thổ của mình, cả một vùng rộng lớn cứ thế trở thành hoang mạc chết chóc.

    Đến cuối cùng không ai biết lý do tại sao một công quốc đang phồn vinh lại sụp đổ nhanh tới như vậy, sự tồn tại của nó thậm chí còn bị chôn chặt trong dòng chảy lịch sử về sau. Cuốn nhật kỳ mà Hoàng đang đọc là một trong những tài liệu hiếm hoi nói về công quốc này, khi chủ nhân của nó đến đây thì vùng đất này đã trở thành nơi hoang vu chết chóc, chỉ còn mấy ngôi nhà xưa cũ cùng vài trăm người dân còn bám trụ lại. Ông ta lần mò dò hỏi thì thấy một chút tin tức có dính líu tới người Sax, nhưng không làm sao tìm ra manh mối nào khác được:

    - “Khi tôi nhìn vào những người này, chỉ thấy trong mắt họ là sự sợ hãi tột cùng cùng cô độc đến tuyệt vọng. Điều gì đã khiến một vương quốc phồn vinh tan biến đi như vậy, liệu các truyền thuyết về điềm lành từ người Sax có phải lúc nào cũng đúng hay không?”

    Phần sau của cuốn nhận ký đáng tiếc lại bị rách mất, cho nên Hoàng cũng không biết số phận của vị học giả này, cũng như các nghiên cứu của ông ta về người Sax ra sao. Hắn đi tìm kiếm một hồi nữa thì tìm thêm được vài thông tin hữu ích khác, đó là cách đây gần một trăm năm, người Sax bắt đầu xuất hiện thưa thớt trên đại lục và chứng minh sự tồn tại của mình không chỉ là truyền thuyết. Từ đây các huyền thoại cũ lại được lôi ra, và không biết ai đã đồn thổi rằng chỉ cần lấy được một người trong số họ sẽ có được lợi ích khổng lồ, thậm chí là khai sử lập quốc như vị Hoàng đế kia từng làm.

    Tuy vậy tính tới nay thì vẫn chưa hề có ai chứng thực được lời đồn này, và chưa từng có một cuộc hôn nhân nào giữa người Sax với bên ngoài được biết tới, truyền thuyết vì vậy vẫn chỉ là truyền thuyết. Nhưng vẫn có rất nhiều người sẵn sàng đâm đầu vào thử, vì chung quy họ có mất mát gì đâu.

    Sau khi đọc xong đống tư liệu về người Sax, Hoàng cảm thấy cứ có cái gì đó không ổn, chưa nói tới chuyện thông tin thiếu thốn, mà có vẻ những ai có liên quan tới người Sax đều chả có kết cục tốt đẹp cho lắm. Tuy vậy đây cũng chỉ là hứng thú nhất thời chứ Hoàng không có ý định nghiên cứu sâu hơn, hắn cất đống sách vở tài liệu lăn lóc trên bàn vào kệ của thư viện sau đó duỗi vai mấy cái rồi chuẩn bị ra về.

    Khi bước ra khỏi cửa, Hoàng bỗng nhiên cảm thấy mình đã bỏ sót cái gì đó rất quan trọng liên quan tới người Sax. Hắn dừng lại để suy nghĩ thì bất chợt thấy lạnh toát sống lưng, một giọng nói từ nơi xa lắc đột ngột vang lên:

    - “Tôi tên thật là Iris, là người Sax. Anh hiểu điều đó có nghĩa gì đúng không ?”

    Trong đầu Hoàng ngay lập tức hình dung tới một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài, cung thủ của đội mạo hiểm Nanh hổ mà hắn từng có dịp chỉ huy khi mới đến thế giới này, và điều quan trọng nhất ở đây nằm ở chỗ cô gái đó là người Sax. Nghĩ tới đây thì mồ hôi mẹ, mồ hôi con trong người Hoàng ầm ầm chảy xuống như mưa, hắn loạng choạng dựa vào một cây cột gần đó rồi nghĩ thầm:

    - “Lỡ chẳng may thực sự có cái lời nguyền chết toi đó thì sao…”

    Hoàng không tin mấy chuyện mê tín, nhưng ở cái thế giới mà phép thuật có tồn tại này thì nguyền rủa là thứ quá là bình thường, nhất là khi còn được “vinh dự” chạm trán một Nguyền sư hàng xịn ở thành Roc nữa. Trong người hắn vốn đang lời nguyền từ Milenia, nếu chẳng may vô phúc lại dính thêm một phát nữa từ cái vụ người Sax này thì kiểu gì mà sống được nữa.

    Theo như lời Iris nói thì cô ta sẽ tìm hắn sau ba tháng, tính từ lúc còn ở thành Roc cho tới giờ thì đã qua mốc thời gian đó lâu rồi, chưa kể bản thân còn dọn lên thủ đô nữa. Hoàng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, vụ này không thể chần chừ được, phải tìm cách liên lạc ngay với cô gái người Sax đó.

    Hoàng nhanh chóng rời khỏi thư viện, sau đó ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới nơi chuyển phát thư từ của học viện, hắn cần phải soạn gấp một lá thư gửi cho Khadas nhờ ông ta tìm hộ Iris, cái này mà chậm trễ thì đúng là đại họa.

    Ở thế giới này không có điện thoại hay mấy thứ công nghệ ở Trái Đất, do đó họ vẫn dùng các chuyển phát thư từ truyền thống. Hoàng liếc qua bảng giá thì quyết định chọn loại tốt nhất là đưa tin bằng Phi long, lúc này cần càng nhanh càng tốt, hắn nói luôn với người nhân viên đứng gần:

    - Tôi cần gửi thư gấp, lấy cái Phi long ấy.

    - Bạn chắc chứ, chuyển thư bằng Phi long chỉ tiết kiệm được vài ngày thôi, mà giá thì có thể gấp năm lần bình thường đấy.

    Hoàng nghĩ cũng chả cần nghĩ, lúc này tiền còn có giá trị quái gì nữa, hắn trả lời luôn:

    - Chắc chắn, anh làm nhanh hộ giùm với.

    - À vâng, nếu vậy thì phiền bạn đưa thẻ học viên để xác nhận, tôi sẽ điền mẫu ngay bây giờ.

    - Cám ơn.

    Sau khi đưa ra chiếc thẻ của mình cho người nhân viên này, Hoàng ngay lập tức bắt tay vào viết thư. Hắn tất nhiên không thể nói rõ mục đích được, mà chỉ đơn giản nhờ Khadas tìm một cung thủ ở hội mạo hiểm có tên là Ike, sau đó nhắn cho anh ta lên thủ đô tới địa chỉ mới của mình. Hoàng còn cẩn thận đóng một con dấu riêng của quý tộc lên bức thư, ý nghĩa rằng nó thuộc dạng khẩn cấp và chỉ có người nhận mới được quyền mở.

    Làm xong xuôi hết mọi chuyện, Hoàng đưa lại lá thư cho người nhân viên, chỉ vài phút sau đó đã có một con Phi long từ phía trong phóng vọt lên trời nhanh như chớp. Hiệu suất làm việc quả nhiên rất nhanh và tiền cũng rất tốn luôn, tốn tới gần mười ngàn Kron, đúng là chả khác gì ăn cướp.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ComradeH,Hloc1411,Tam Thiếu Gia,thanaret25,
Trang 18 của 36 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718192028 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status