TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 42 của 42 Đầu tiênĐầu tiên ... 32404142
Kết quả 206 đến 209 của 209

Chủ đề: Thanh Gươm Hổ Phách - Phi Viêm (Quyển 2 - Màn 150)

  1. #206
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    363
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển thứ hai – Vương quốc bị phủ bụi

    ::Màn 147::
    Lời ấm áp của hi vọng (9)


    Tác giả: Phi Viêm
    Biên dịch: Vô Ảnh Các

    ----o0o----


    Đêm của người Segnia là buổi đêm yên tĩnh, yên bình, say ngủ của linh hồn. Rừng rậm tĩnh mịch giống như một bến cảng, cho tâm linh người ngủ say trong đó.

    Tranh chấp lúc ban ngày tới xế chiều mới lắng xuống, thôn xóm người Segnia trở về bình tĩnh. Thế nhưng bên ngoài bóng tối gần lửa trại trên quảng trường, một bóng đen nhỏ bé lặng lẽ lẻn vào kho hàng của thôn làng Segnia — Funya thở nhẹ, cẩn thận nhìn trái phải, đôi mắt màu xanh biếc ngập tràn sự căng thẳng — cô bé dùng bàn tay nhỏ bé chậm rãi đẩy cánh cửa, lách người vào, sau đó cẩn thận khép cửa kho.

    Kho hàng tối thui, chỉ có chút ánh trăng lành lạnh từ cửa sổ mái nhà hắt xuống. Ánh sáng chiếu xuống mặt đất phản xạ thành những bông hoa bạc.

    Có điều, đối với một người Segnia chân chính, chút tối tăm ấy không tính là gì. Dòng máu người sói ẩn trong cơ thể người Segnia sẽ thức tỉnh trong bóng tối, đồng tử giãn ra, cho nên bóng tối thành hư không — mỗi chi tiết trong kho hàng đều trở nên rõ ràng.

    Funya đi tới chỗ vại nước, kiễng chân cẩn thận múc nước rót đầy túi của mình, sau đó đóng nắp vại lại, nhìn ngó xung quanh.

    Tuy tranh chấp cả ngày vẫn chưa có kết quả, nhưng Funya đã nghĩ xong. Cô bé muốn một mình đi tới chỗ ngài Nam tước kia — mọi người nói như vậy — chỉ cần cô bé đi, cô có thể cứu được mọi người, cha và ông nội cũng không cần tranh cãi ầm ĩ nữa.

    Cô bé hi vọng mỗi người đều sống thật tốt, không cần vĩnh viễn rời khỏi mình giống như mẹ cô.

    "Mẹ..."

    Funya chun mũi, cố ngăn dòng nước mắt không rơi xuống; cô không biết mình đi rồi, sau này có thể gặp lại cha và ông nội, mọi người nữa hay không, nhưng không sao. Cô bé lau mắt — mình phải đủ kiên cường.

    Giống như mẹ đã nói — Funya phải mau kiên cường lên mới được, đừng nên rơi nước mắt mãi; cho dù rời khỏi mẹ cũng có thể kiên cường sống với cha, bởi vì Funya là con dân của rừng rậm, là người Segnia.

    Funya nhớ lại lúc mẹ nói với mình, toàn thân mẹ đầy máu, nhưng mẹ vẫn cười, cười thật ấm áp. Cô xoa mắt, cảm thấy nước mắt vẫn không ngừng rơi.

    "Funya, đứa ngốc…"

    Cô bé cắn môi, gạt nước mắt thầm thì.

    Cô cẩn thận kiểm tra lại những thứ cần mang, sau đó dừng lại, trái tim nhỏ đập thình thịch, mặc vào bộ quần áo và giày mà bình thường chỉ có lúc tế lễ mới dùng tới.

    Con gái luôn thích cái đẹp, dù không biết sắp sửa phải đối mặt với điều gì, nhưng cô bé vẫn muốn thỏa mãn chút sở thích cá nhân nho nhỏ của mình — cô bé nghĩ, sau này hẳn là mọi người sẽ không trách phạt cô.

    Nhưng tóm lại, mặc kệ.

    Funya một chút tùy hứng nghĩ. Cô bé lại gạt nước mắt, đắc ý xấu xa cười.

    Còn gì nữa nhỉ?

    Đúng rồi, cây sáo của mẹ.

    Cô bé con giật mình, luyến tiếc lấy chiếc sáo gỗ nhỏ treo trên cổ xuống. Cô nhìn ngắm nó, cẩn thận vuốt ve thân sáo, cuối cùng nhẹ nhàng đặt xuống.

    "Đây là để cho cha." Cô bé nghĩ thầm.

    "Nhìn thấy nó, cha sẽ nhớ tới Funya và mẹ."

    Nàng chớp chớp mắt, lưu luyến không rời bỏ tay ra, sau đó hai tay đặt lên đầu gối, do dự một lát. Sau khi chắc chắn không còn quên thứ gì, cô liền chuẩn bị đứng lên.

    Đúng lúc đó, cô bé con cảm thấy có gì đó lạnh lạnh huých vào tay mình.

    Funya hơi giật mình.

    Cô quay đầu lại giống như con thú con bị giật mình, trừng lớn đôi mắt xanh biếc, nhìn thấy vỏ của một thanh đoản kiếm màu bạc vươn ra từ trong bóng đêm — Funya ngẩng đầu theo bản năng. Cô bé lập tức nhìn thấy đôi mắt hiền hòa trong bóng tối kia — thanh đoản kiếm trong tay đối phương đang đưa tới tay cô.

    "Đại… ca ca…"

    Cô bé "A" một tiếng kinh ngạc, cẩn thận lùi một bước.

    Đó đúng là Burlando.

    Chàng trai yên lặng trong bóng tối, cổ vũ nhìn Funya —

    "Ra khỏi nhà nhất định phải nhớ vật phòng thân." Hắn hiền lành nói.

    Funya ngẩn ngơ.

    Burlando cười, chậm rãi đi từ bóng đêm ra. Hắn tới trước Funya, ngồi xuống cạnh cô bé, nâng bàn tay cô lên — nhét thanh đoản kiếm màu bạc vào tay cô bé, rồi giúp cô nắm lại.

    "Ca... Ca... ?" Funya khó hiểu hỏi.

    "Gọi anh là anh Burlando."

    Burlando chăm chú nhìn cô bé. Sự dũng cảm và bất lực của cô khiến trái tim hắn mềm như chảy nước; tất cả cảm xúc cuối cùng hóa thành một nụ cười. Hắn hỏi lại:

    "Cho nên em tính đi một mình sao, Funya?"

    Cô bé con cúi đầu, không trả lời.

    "Anh biết."

    Burlando gật gật đầu, thở dài một hơi:

    "Đến đây đi —"

    Funya ngẩn người. Cô bé kinh ngạc, lại nhìn thấy Burlando đã vươn một bàn tay về phía cô, rồi nghiêng đầu mỉm cười:

    "Quý cô dũng cảm, có bằng lòng cho một kỵ sĩ đi cùng cô một chuyến không?"

    Funya hé môi, nhất thời không biết trả lời thế nào.

    Nhưng cuối cùng cô bé đỏ mặt, ra sức gật mạnh, không do dự đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Burlando.

    Burlando cười khẽ, cũng gật đầu với cô, cầm bàn tay cô đứng dậy, kéo Funya đứng lên theo. Hắn quay đầu lại, nhìn về phía ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống mặt đất, cười nhẹ:

    "Được rồi, chúng ta hãy cùng đi nhìn xem ngài Nam tước kia là thánh thần nơi nào."

    "Đại… ca ca?" Funya quay đầu nhìn hắn.

    "Không cần lo lắng, Funya." Burlando bình tĩnh đáp.

    "Giống như người Segnia nên gìn giữ hi vọng cho người thân của mình, mà anh cũng phải giữ lấy hi vọng cho mình; cho nên, Funya —"


    "Cho dù là cả thế giới này, hiện tại anh cũng phải chiến thắng nó cho em xem."

    ...

    Cho dù đã là đêm khuya, lâu đài Nam tước vẫn đèn đuốc huy hoàng; trong đại sảnh người đến người đi, nhưng sắc mặt Grudin vẫn nặng nề như trước. Y lạnh lùng nhìn qua cửa sổ vòm bằng đá của lâu đài, nhìn về phía bóng đêm mờ mịt.

    Trên bình nguyên dưới màn đêm ở nơi đó cũng tràn ngập ánh lửa, huy hoàng mộ vùng.

    Bảy thư ký lần lượt đứng bên cạnh vị Nam tước lạnh lẽo vô tình, ấp úng, không ai có gan dám mở miệng. Cuối cùng vẫn do tâm phúc của Grudin cúi gập thắt lưng, giọng trầm trầm nói:

    "Thưa ngài, các lính đánh thuê tụ tập ở ngoài thành, thuộc hạ lo người của chúng ta không đàn áp được nữa."

    Y chưa dứt lời đã bị ánh mắt lạnh lùng của Grudin đảo qua, nửa câu đề nghị sau thoáng cái nghẹn ở họng, chỉ đành nuốt xuống bụng.

    Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên.

    Nam tước gạt tay một cái đã quét hết bữa tối phong phú trên bàn xuống đất. Y bỗng nổi giận khiến những người khác bị dọa giật nảy. Bọn người hầu câm như hến thối lui, sợ ngài lãnh chúa đây mà mất hứng một cái sẽ bị kéo ra ngoài treo cổ trên giá chữ thập ngoài kia.

    Phải biết rằng vết máu chảy từ xác chết của lính đánh thuê, mạo hiểm gia trên đó còn chưa được chùi sạch đâu —

    "Ngu xuẩn!"

    Grudin lạnh lẽo nói:

    "Ta hỏi ngươi, kỵ binh Carey sao còn chưa trở về?"

    Tâm phúc của y nuốt nước miếng, đáp:

    "Có lẽ là bị các lính đánh thuê cản ở ngoài thành…"

    "Có lẽ?" Trong mắt Grudin lóe lên ánh sáng lạnh.

    "Xin lỗi, thưa ngài, người của chúng ta không ra được khỏi lâu đài vì bị lính đánh thuê chặn lại. Cho nên trong thời gian ngắn không nhận được bất cứ tin tức gì…"

    "Lính đánh thuê, lính đánh thuê, lại là lính đánh thuê, các ngươi không nghĩ ra biện pháp nào hay sao?"

    Ngài Nam tước hận không thể quẳng dao nĩa vào mặt tên kia, rít lên:

    "Sao ngươi không giết sạch chúng đi?"

    "Này..."

    Tâm phúc của y xấu hổ, thầm nghĩ ngoài thánh có ít nhất hơn mười đội lính đánh thuê, cả mạo hiểm gia, không nhân lúc cháy nhà vào hôi của đã là được Martha chiếu cố cho, bọn họ làm gì có năng lực giết sạch đối phương? Huống chi ban ngày đã bảo ông không cần giết nhiều lính đánh thuê như vậy, dạy dỗ đối phương một phen là được — nhưng ông lại không nghe, ỷ sau lưng có quân đội vong linh Madala làm chỗ dựa nên làm việc không quan tâm tới hậu quả, bây giờ mới gặp phiền toái lớn như vậy.

    Kết quả là lại thành đám người dưới bọn họ ngu xuẩn.

    Đương nhiên, mấy lời này nghĩ trong lòng còn được, nếu gã dám nói ra chỉ nửa chữ thôi chỉ sợ là muốn chết. Cho nên gã chỉ có thể cúi gục đầu, yên tĩnh đợi Grudin thay đổi ý định.

    Grudin trầm mặc, cũng nhận ra vấn đề hiện tại. Có điều y không quá lo lắng, chẳng qua chỉ lạnh lùng ném bay dao nĩa xuống đất.

    "Vong linh Madala đâu?"

    "Muốn gọi chúng sao?" Gã tâm phúc lập tức ngẩng đâu lên hỏi.

    "Đương nhiên, sự kiện kia cũng có phần của chúng ta, ngươi nói thẳng cho chúng tình hình thực tế là được rồi — ta chỉ cần một kết quả, sáng mai ta không muốn nhìn thấy lũ lính đánh thuê dơ bẩn đó trên lãnh địa của ta."

    Nam tước Grudin vung tay lên, lạnh lùng đáp.

    Thật đúng là phải giết sạch?

    Tất cả biến sắc, đây không phải chuyện nhỏ.

    ...

    Giống như lời tâm phúc của Grudin nói, tuy các lính đánh thuê tụ tập lại, nhưng không phải đều có lòng chỉ thẳng tới quyền uy của địa phương — một vị lãnh chúa thực quyền của vương quốc để đòi công đạo.

    Lửa trại cháy rừng rực, ánh đỏ chiếu rọi khuôn mặt người chung quanh.

    Học đồ phù thủy trẻ tuổi nghiêm trang nhìn mọi người ở đây. Ánh mắt anh ta đảo qua gương mặt những người này. Trong họ có đại đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, có người đại biểu trong đội ngũ mạo hiểm gia, một số lính đánh thuê du tán, nhưng trên mặt những người này trừ thần sắc bất bình, tức giận ra, phần lớn đều tự cất dấu tính toán nhỏ nhặt riêng trong lòng — người thanh niên thở dài, anh ta biết hôm nay muốn báo thù đã có vẻ bất khả thi. Thế nhưng anh ta có nhiều đồng bạn chết như vậy, anh ta không thể nuốt được cơn giận này.

    Anh ta nắm chặt tay, gương mặt lạnh lùng chất vấn:

    "Các người thật sự không muốn đứng lên chiến đấu? Chết nhiều người như vậy, các người lại lựa chọn im lặng yếu đuối. Các người có nghĩ tới, chúng ta ở trong mắt chúng chỉ là một lũ đê tiện, chẳng lẽ mạng sống của chúng ta thực sự không đáng một đồng, có thể tùy tiện giẫm lên?"

    "Đồng bạn, bằng hữu, cả chiến hữu, thi cốt của họ còn chưa lạnh, các người cũng đã chấp nhận?"

    Câu hỏi của anh ta giống như rơi vào một cái giếng sâu không đáy,

    Mọi người nhìn nhau, không ai đáp lời.

    "Chỉ vậy thôi?" Trong nhóm người chợt có tiếng hỏi.

    "Không thì còn có thể thế nào, đó là quý tộc." Một người khác ủ rũ đáp.

    "Không chỉ quý tộc, còn là lãnh chúa." Có người bổ sung.


    "Lãnh chúa là có thể tùy tiện giết người sao?" Người thanh niên cả giận nói.

    "Pháp luật của vương quốc có điều này không? Những thi thể kia còn đang bị treo trên giá chữ thập. Mấy giờ trước, họ vẫn còn là đồng bạn đồng sinh cộng tử với các người, chẳng lẽ các người không cảm thấy một chút tức giận?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Bàn luận + góp ý + đăng ký dịch ở đây
    ---QC---
    "Chân trần vượt nghìn núi, không thấy Tiên và Phật."

    "Cuối đường gặp Nguyên Thủy, mới biết ta là ta!"


  2. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Critina,cuonglong,Darkntnt,dawnqlt101,hieubh1307,Longinus,mastish,meotwo1989,nguyen9697,phiêu!,SilverMoonLight,
  3. #207
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    363
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển thứ hai – Vương quốc bị phủ bụi

    ::Màn 148::
    Tảng sáng (1)


    Tác giả: Phi Viêm
    Biên dịch: Vô Ảnh Các

    ----o0o----


    Người thanh niên nói xong, nặng nề thở một hơi. Anh ta ho khan, sắc mặt xám xịt như tro.

    "Nhưng tức giận không thể thay cơm ăn, cậu trai trẻ."

    Một lính đánh thuê lớn tuổi không đánh lòng nhìn anh ta nói.

    "Cậu nói pháp luật với chúng, chúng dùng nắm tay nói với cậu. Nắm tay của chúng to, cậu có thể làm thế nào? Chúng ta đều ở đây, nhưng chẳng phải chúng vẫn không quan tâm, vì sao? Bởi vì căn bản chúng không sợ chúng ta."

    "Cho dù muốn công thành, nhưng chúng ta đánh vào nổi sao?" Một người khác cũng nói.

    "Đừng quên thực tế, đừng quên quân đội trong tay tên khốn kiếp kia."

    Người thanh niên mặc áo khoác xanh xám cắn chặt răng, không cách nào trả lời.

    Đúng lúc này, đám đông chợt có tiếng xôn xao. Tất cả mọi người sửng sốt, các đoàn trưởng lính đánh thuê lập tức cánh giác quát:

    "Làm gì vậy? Ồn cái gì mà ồn!"

    "Sếp, trên tường thành như có thêm người. Chúng có tiếp viện!" Lính đánh thuê gần cửa thành lập tức cao giọng báo cáo.

    Mọi người nghe trả lời liền chau mày.

    Còn có tiếp viện?

    Khó trách không sợ.

    ...

    Thực tế, khi Roscoe dẫn lính lên tường thành, nhìn thấy người đông nghìn nghịt cách cửa thành không xa — nên giờ khắc này nhìn từ trên tường thành xuống, cả bình nguyên ngoài thành đều là ánh sáng lửa trại lốm đốm. Bên cạnh lửa trại đầy bóng người lấp ló, không thể đếm nổi rốt cuộc có bao nhiêu lính đánh thuê hoặc là mạo hiểm gia.

    Gã thanh niên sắc mặt tái nhợt hừ lạnh.

    Gã quay lại nhìn một loạt binh lính bọc vải đen đằng sau mình, biết rằng ẩn giấu dưới lớp vải đó thực ra là những bộ xương đáng sợ — binh lính khô lâu, một trong những bộ phận cơ bản cấu thành cỗ máy giết người vô tình Madala.

    Ánh mắt gã lại hướng về phía bình nguyên, thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì ngữ điệu lãnh đạm nói với quan quân bên cạnh:

    "Kêu to lên, nói cho chúng biết chúng có nửa giờ để rời đi, bằng không giết không cần hỏi."

    Lời nói của gã lạnh lùng như một lưỡi đao.

    Dù sao so với việc chỉ huy chiến đấu tại đây, vị phù thủy vong linh này càng hi vọng quay về phòng nghiên cứu dưới tầng hầm ngầm để nghiên cứu tư liệu mà gã cướp được từ thư viện loài người.

    Quan quân quý tộc cẩn thận nhìn gã một cái, vội vàng cúi đầu xác nhận. Mặc dù y cảm thấy kỳ lạ về xuất xứ của quân đội bạn xa lạ này, nhưng cũng biết đây là viện quân mà ngài lãnh chúa phái tới — về phần có phải gia thần bên ngài Nam tước lãnh khốc kia hay không thì y không dám hỏi nhiều, nhưng điều không cần hoài nghi chính là đoàn chiến sĩ thần bí sóng vai đứng chung với bọn y là quân đội vong linh Madala.

    Dù sao khả năng xét từ bất luận phương diện nào cũng không quá mức khó tưởng tượng.

    Quan quân quý tộc trở lại tường thành, húng hắng chỉnh giọng, lòng thầm đắc ý; y bị lũ lính đánh thuê đê tiện kia vây ở đây đã bất mãn từ lâu. Nên biết là ngày thường đám tư quân quý tộc bọn y kiêu căng đã quen, nào có dự đoán được lại có ngày đến phiên mình bị người khác vây công.

    Cho dù chỉ bị vây mà không công cũng đủ để những kẻ này cảm thấy mất hết thể diện. Y lập tức vẫy tay, gọi học đồ phù thủy cách đó không xa tới, hách dịch nói:

    "Tinh thể."

    Học đồ phù thủy không dám chậm trế, lập tức khởi động thuật khuếch đại âm thanh trên pha lê.

    Quan quân quý tộc vừa lòng gật đầu, giống như giờ phút này y đã là quân đoàn trưởng thống soái nghìn quân Erewhon. Lại chỉnh trang cổ họng một chút, sau đó y quát về phía ngoài thành:

    "Dân đen phía dưới, nghe rõ cho ta—!"

    ...

    "Dân đen phía dưới, nghe rõ cho ta—!"

    Quan quân thủ hạ của Grudin lớn tiếng gọi, lập tức dậy lên cơn sóng lớn trong các lính đánh thuê ngoài thành; tất cả không hẹn mà cùng dừng lại, quay đầu nhìn về phía thành Linh Sam, nín thở chờ đợi đoạn sau của đối phương.

    Nhưng đã không có đoạn sau — bởi vì vị quan quân kia vừa mới mở miệng đã chợt cứng đờ. Viên tinh thể chứa phép khuếch đại âm thanh mà y giật từ tay học đồ phù thủy đã lạch cạch rơi xuống đất — y kinh ngạc đờ cả người, nói không ra lời.

    Y trơ mắt nhìn lính đánh thuê phía dưới xôn xao một trận, rồi bỗng nhiên giống như có một con quái thú khổng lồ đi qua, bắt đầu từ phía cuối đám đông, đoàn người im hơi lặng tiếng tự động tách ra hai bên; con quái thú trong bóng ma kia đang lặng lẽ tiến về phía trước, từng chút tới gần cửa thành.

    Kia là cái gì?

    Không chỉ y, Roscoe cũng nheo mắt, đứng im như hóa đá nhìn về phía kia.

    ...

    "Các vị!"

    Cạnh lửa trại, người thanh niên mặc áo khoác xanh xám thất vọng nhìn những người đang ngồi:

    "Chẳng lẽ chúng ta không thể thiêu đốt nhiệt huyết chiến đấu một lần, cho dù chỉ một lần thôi sao? Phải chúng ta là lính đánh thuê, là mạo hiểm gia, nhưng lính đánh thuê cũng có vinh quang của lính đánh thuê, vinh quang này là vinh quang khi bảo vệ đồng đội trên chiến trường —"

    "Chẳng lẽ chúng ta đã vứt bỏ vinh quang này rồi sao? Nhưng không dựa vào đồng đội, không dựa vào chiến hữu thì còn gì gọi là lính đánh thuê?"

    Lời nói của anh ta kéo theo một hồi trầm mặc, giống như cộng hưởng với sự yên tĩnh do tiếng kêu gọi từ cổng thành xa xa gây ra.

    Các đoàn trưởng nhìn nhau, nhưng họ vẫn do dự không quyết. Họ muốn một câu trả lời cho người dưới tay mình, nhưng câu trả lời này không phải chuyện nói suông.

    Không ai muốn bị yếu thế, nhưng dù sao cũng là khiêu chiến chính diện một lãnh chúa vương quốc, một Nam tước, thậm chí còn là con trai của Bá tước Randenar — nếu bọn họ lựa chọn chiến đấu, sau này có lẽ không còn đất cắm dùi cho họ ở cái vương quốc này nữa.

    Lựa chọn này làm họ tiến thối lưỡng nan.

    Người thanh niên thở dài:

    "Xin lỗi, xem ra tôi đã quá ép buộc mọi người…"

    Anh ta đứng lên, nói:

    "Được rồi, nhưng dù thế nào, những oan hồn trên giá chữ thập đó còn cần một câu trả lời. Tôi biết các người khó xử — cho nên các người không thể trả lời, vậy tôi giúp các người trả lời."

    "Nếu như cần người chết, lần này hãy để tôi chết cùng với đồng bạn của tôi. Chỉ hi vọng các người vĩnh viễn đừng quên ngày này, gã Nam tước máu lạnh kia không chỉ giẫm lên sinh mạng của đồng bạn các người, mà còn cả sự tôn nghiêm của các người."

    Nói xong, anh ta xoay người lại đi.

    Nhưng anh ta còn chưa đi được hai bước đã có người gọi lại:

    "Người thanh niên!"

    Học đồ phù thủy trẻ tuổi dừng lại.

    "Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt. Cậu đã quên câu nói mà người kia đã nói cho cậu rồi sao. Tôi nghĩ ý của anh ta là có lẽ, có một ngày sẽ cho chúng ta một công đạo —"

    "Ông tin sao?"

    Người thanh niên hừ lạnh ngắt lời người kia, quay đầu nói:

    "Ông tin lời nói qua loa này sao? Cái gọi là nhân vật cao thượng đó, không có tên nào tốt —"

    Lời nói của anh ta bỗng nghẹn đứt.

    Đồng tử của người thanh niên nở lớn. Anh ta khó tin nhìn đám đông phía sau xôn xao, sau đó tầng tầng tách ra, giống như thủy triều rút, lại giống như một con quái thú khổng lồ đang tách đám đông, ép họ phải nhường sang hai bên.

    Lửa trại chợt tối sầm lại, không khí mau chóng hạ nhiệt độ.

    Mặt đất ngưng kết sương trắng với tốc độ mà mắt thường thấy được.

    Học đồ phù thủy hít nhẹ, anh ta đã thấy được bóng người phía sau đám đông kia.

    Một người trẻ tuổi, một cô bé, một thanh kiếm.

    Đơn thương độc mã, thẳng tiến không lùi.

    Burlando nắm tay Funya, bước từng bước về phía trước. Hắn đi tới trước, khí thế cấp Hoàng Kim như thanh kiếm vô hình chẻ đôi đám đông, người hơi chậm bước lập tức bị nhiệt độ lạnh lẽo ép tới khiến phải thở gấp.

    Không ai có gan cản trở, con đường rộng mở lập tức nối giữa người kia và cửa nam thành Linh Sam.

    Không ai có gan gây ra tiếng động, tất cả lính đánh thuê, mạo hiểm gia ở đây đều lặng ngắt như tờ nhìn cảnh trước mặt:

    Burlando đi xuyên qua họ, nhìn các lính đánh thuê phía sau duy trì khoảng cách nhất định vây quanh đi theo. Rất đông người yên lặng đi theo một người, giống như những kỵ sĩ theo sau nhà vua vậy.

    Họ còn nhìn thấy, người trẻ tuổi kia lặng lẽ nắm tay một cô bé con, chậm rãi đi tới phía dưới cửa thành rồi dừng lại.

    Tất cả cùng chứng kiến.

    Funya ngẩng đầu nhìn Burlando, trong đôi mắt xanh biếc đầy vẻ ỷ lại; cô bé đặt bàn tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay ấm áp của Burlando, hai người một đường đi tới, xuyên qua rừng rậm tối tăm, xuyên qua màn đêm nơi hoang dã, trong lòng cô bé luôn có cảm giác:

    Cảm giác giống như mẹ và cha vậy.

    Là ấm áp và yên ổn.

    Tay của anh Burlando giống như bến cảng.

    Burlando thì nhìn lên, trong con mắt lạnh như băng phản chiếu khuôn mặt tái xanh của gã quan quân quý tộc.

    "Ngươi muốn nói ta nghe điều gì?"

    Giọng của chàng trai không cao, nhưng giữa doanh trại vắng lặng này lại có thể nghe rõ ràng:

    "Binh lính?"

    Quan quân quý tộc trên đầu tường cứng họng.

    Y há mồm, tuy chỉ bị người trẻ tuổi kia liếc một cái mà ngực đã giống như trúng một kiếm, không thở nổi. Y quay lại theo bản năng, muốn tìm Roscoe cầu cứu, lại phát hiện tường thành đã sớm không còn thấy bóng dáng của đối phương.

    Y thầm kêu khổ, lại bị khí thế của Burlando chèn ép, không thể không lắp bắp đáp:

    "Ta… ta nói, các, các… các ngươi… tản ra, bằng… bằng không… giết… giết không cần hỏi."

    Lính đánh thuê dưới thành xôn xao. Họ đều biết Nam tước máu lạnh kia tuyệt đối không nói đùa với họ; bởi vậy, mệnh lệnh này vừa ra, không ít người nhất thời do dự bất định.

    Nhưng Burlando chỉ gật đầu.

    "Xong rồi?"

    Hắn hỏi.

    "Xong, xong rồi..."

    Quan quân quý tộc đổ mồ hôi lạnh. Y không biết vì sao mình run sợ như vậy, rõ ràng tên thanh niên kia còn cách mình xa như vậy mà y luôn có cảm giác như bị một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu.

    Burlando lại gật gật đầu.

    "Như vậy, hiện tại đến phiên ta nói —"

    Dứt lời, hắn tiến lên một bước, tay trái ép vỏ kiếm xuống, tay phải giữ chuôi kiếm — trường kiếm ra khỏi vỏ — một hoa bạc lóe lên; nhưng tất cả mọi người lại nhìn thấy một dải sáng màu bạc từ chỗ người trẻ tuổi kéo lên trên.

    Nhưng đây không phải dải sáng.

    Mà là đường kiếm — từ dưới hướng lên trên.

    Một làn sóng lan tỏa từ kiếm thế của Burlando về phía trước, gió chưa kịp lan ra, cửa thành bên ngoài đã rắc một tiếng lõm vào trong, sau đó vỡ tan thành vụn phấn… Sóng gợn lại lan về phía trước, cửa thành bên trong ầm ầm đổ nát một nửa chỉnh tề dọc theo vết cắt… kiếm phong thổi ào qua, thành lũy như đống cát bị gió thổi, cả một đoạn tường thành dài gần mười mét chớp mắt hóa thành bột mịn. Bụi tan khói diệt — Burlando múa kiếm nửa vòng tròn trên không, lui về sau một bước.

    Thu kiếm.

    Về vỏ.

    Rắc rắc, trường kiếm đứt thành bốn đoạn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Bàn luận + góp ý + đăng ký dịch ở đây
    "Chân trần vượt nghìn núi, không thấy Tiên và Phật."

    "Cuối đường gặp Nguyên Thủy, mới biết ta là ta!"

  4. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Critina,cuonglong,Darkntnt,dawnqlt101,hieubh1307,Longinus,mastish,meotwo1989,nguyen9697,phiêu!,SilverMoonLight,
  5. #208
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    363
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển thứ hai – Vương quốc bị phủ bụi

    ::Màn 149::
    Tảng sáng (2)


    Tác giả: Phi Viêm
    Biên dịch: Vô Ảnh Các

    ----o0o----


    Keng, trường kiếm phổ thông trong tay không chịu nổi lực lượng cấp độ Hoàng Kim nên gãy làm bốn đoạn trong vỏ kiếm. Burlando hơi ngẩn người, giơ vỏ kiếm lên nhìn, rồi tùy tiện ném đi — kiếm rơi vào phế tích.

    Chàng trai quay đầu lại, đôi mắt nâu phản chiếu các sắc mặt khác nhau của lính đánh thuê. Hắn nắm tay Funya, bình tĩnh nói:

    "Ta mang tới lời hứa của ta —"

    "Còn nhớ lời các ngươi từng nói?"

    Giọng nói bình thản lại như một kiếm vừa ra khỏi vỏ, kéo theo âm thanh trong trẻo, rõ rệt xuyên qua từng trái tim.

    Các lính đánh thuê vừa muốn nói lại không biết nên trả lời như thế nào.

    "Tôi nhớ!"

    Chỉ có người thanh niên mặc áo khoác xanh xám kích động tách đám đông chạy ra. Anh ta nghiêng ngả, lảo đảo chạy tới trước mặt Burlando, sau đó nhìn lên vị quý tộc trẻ tuổi trước mắt mình, thần sắc khó tin.

    Vậy mà hắn thực sự đến rồi.

    "Tôi nhớ…"

    Học đồ phù thủy thở hổn hển, nhỏ giọng lặp lại:

    "Tôi tới, thưa ngài…"

    Burlando nhìn anh ta.

    Ánh mắt hắn lướt qua anh ta, đảo qua những người khác.

    "Những người khác thì sao?"

    Yên lặng.

    "Các người…"

    Người thanh niên áo xanh xám phẫn nộ nhìn mọi người chung quanh, hận không thể đánh một phát vào mặt những người này, đánh ngã hạng người yếu đuối kia xuống đất.

    Nhưng vẫn yên lặng, yên lặng như vùng đất chết — Burlando mỉm cười. Hắn cười, dưới mí mắt hiền hòa lóe lên ánh sáng nhạt:

    "Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không chọn cách cùng đắc tội với hai vị lãnh chúa —"

    Trong phế tích vang lên tiếng lạch cạch, từ trong đống gạch vụn có một số binh lính được bọc trong vải đen đứng dậy; chúng vừa đứng lên lập tức vung cao kiếm, tư thế cứng ngắc vọt tới sau lưng Burlando.

    Burlando đưa tay về phía sau vẩy một ái, binh lính áo đen đầu tiên vọt tới bị tát bay ra ngoài. Nó bay lên không, rắc rắc rắc vỡ tan thành năm bảy mảnh, hóa thành một đống xương vỡ nát, nhưng còn chưa chết hẳn, ngay ngắn rơi xuống chỗ binh lính quý tộc đang liều mạng trèo lên.

    Bộp bộp bộp, giống như một cơn mưa xương.

    Binh lính quý tộc bị dọa cứng người, không dám nhúc nhích — binh lính khô lâu thứ hai đã vọt tới gần Burlando, nhưng chàng trai vẫn không thèm quay đầu đã bắt được nhát kiếm tay phải của bộ xương kia, tay trái dỡ xuống trường kiếm thép đen của nó, sau đó tay phải cầm cổ tay nó làm một thế quật qua vai ném ầm nó xuống đất, đập vỡ thành vài đoạn xương nát.

    Tay trái hắn giữ trường kiếm thép đen, quay người vung kiếm.

    Một vầng trăng lưỡi liềm màu trắng.

    Hơn chục binh lính khô lâu phía sau đồng loạt gãy nát, dừng lại, ngã xuống — Burlando sắc mặt như thường thả lỏng trường kiếm, xoay người, đối mặt với đám binh lính khô lâu ngã xuống kia. Hắn nhìn phế tích thành lũy, lãnh đạm nói:

    "Hiện tại, ta cho các ngươi một vinh quang —"

    Kỵ sĩ trẻ tuổi giơ kiếm lên, chỉ thẳng con phố phía trước.

    "Tại con đường này, trên giá chữ thập có những linh hồn đã mất, họ đang lặng lẽ dõi theo cuộc chiến của các ngươi. Các ngươi có muốn dùng một phương thức khác để cùng kề vai chiến đấu với các đồng bạn ngày xưa này không?"

    Phút chốc đó.

    Mọi người như ngừng thở.

    Không ai nói chuyện, nhưng có người ngoảnh đầu đi, lại có người chớp chớp con mắt cay xè, có người yên lặng đè lên trường kiếm của mình. Đúng vậy, không có gì khiến những người lính đánh thuê này động lòng bằng kề vai chiến đấu, tin cậy lẫn nhau với đồng bạn.

    Đây là một cơ hội duy nhất, cũng là lần cuối cùng được sóng vai chiến đấu với họ.

    Xin lỗi, nhưng tôi còn có thể giao sau lưng mình cho mọi người không?

    Đồng bạn.

    Không thừa một lời, chỉ có một rừng tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ; học đồ phù thủy vô lực thả lỏng tay, khó tin nhìn cảnh này, nhìn những lính đánh thuê vừa mấy phút trước còn trầm mặc không nói — giờ khắc này người người mím môi lạnh lùng, gương mặt nghiêm nghị bạt kiếm của mình.

    Kiếm là mạng sống của người lính đánh thuê — cũng là lời hứa hẹn.

    Các lính đánh thuê biểu tình thần thánh bước ra khỏi hàng, ban đầu là một hai người, sau đó càng nhiều người hơn, im hơi lặng tiếng, đao kiếm và giáp trụ ma sát, va chạm. Mỗi người đều lặng lẽ đứng ra, lặng lẽ xếp một loạt trước thành, đứng sau lưng kỵ sĩ trẻ tuổi kia.

    Burlando mỉm cười.

    Hắn buông kiếm, cảm thấy một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong ngực mình.

    Nhưng sắc mặt lại lạnh lùng, chàng trai nói:

    "Ba đại đoàn trưởng, bước ra khỏi hàng —"

    Ba người trong đám đông nhìn nhau một thoáng, nhất nhất đi ra khỏi đội ngũ.

    "Nói cho ta, tên."

    "Karencia vì ngài ra sức, thưa ngài. Tôi là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Hoa hồng và Rượu —" Người trung niên đẹp trai có mái tóc dài màu bạc nhìn Burlando, hơi khom mình đáp.

    "Verne, đại đoàn trưởng đoàn Hỏa Địa Chiến —" người đàn ông cao to, làn da đen thui khoanh tay nhìn Burlando.

    "Yuda, tôi là người phụ trách đoàn lính đánh thuê Sơn Yến. Thưa ngài, thứ cho tôi nó thẳng, tuy tôi đồng ý gia nhập với ngài, nhưng không chứng tỏ là nhất định phải chấp hành mọi mệnh lệnh. Tôi sẽ tự lựa chọn phương thức hành động."

    Người trả lời là một phụ nữ vóc dáng nóng như lửa, mái tóc dài màu đỏ.

    Nàng nói xong liền khiêu khích liếc kỵ sĩ trẻ tuổi một cái bằng đôi mắt xanh biếc.

    Burlando không để ý cười.

    Hắn đáp:

    "Ta không hiểu rõ tổ đội của các ngươi."

    Hắn nhìn lại người đẹp tóc đỏ, nói:

    "Nhưng ta cho các ngươi nhiệm vụ rất đơn giản. Cô và tiên sinh Verne tự chỉnh biên một đội, phân biệt canh giữ nơi này cùng với tập kích và khống chế cửa phía tây; ta cũng chỉ cho các ngươi một chút yêu cầu — ba giờ sau, trước lúc tảng sáng, ta muốn thấy lá cờ của đoàn lính đánh thuê cấc ngươi vẫn tung bay trên cửa thành —"

    Ánh mắt hắn lại tập trung sang người trung niên tóc bạc, đẹp trai Karencia:

    "Về phần tiên sinh Karencia, nhiệm vụ của ông là dẫn dắt đoàn lính đánh thuê của ông cùng với các lính đánh thuê độc hành còn lại đi cùng ta— công kích lâu đài Linh Sam!"

    "Nguyện nghe lệnh." Karencia khom người, không chút hoang mang đáp.

    "Đợi đã!"

    Cô gái Yuda bướng bỉnh ngắt lời, cau mày chất vấn:

    "Cửa tây? Vì sao chúng tôi phải đi cửa tây? Mục tiêu của chúng ta chẳng lẽ không phải là đánh hạ thành Linh Sam, giết chết tên cặn bã khốn kiếp kia sao?"

    Burlando bình tĩnh đáp:

    "Bởi vì đó chỉ là một trong các mục tiêu. Ta không ngại báo thẳng cho các ngươi, kẻ địch chân chính mà các ngươi sắp sửa phải đối mặt chính là vong linh, vong linh Madala."

    "Cái gì?"

    Vong linh?

    Ba người đều sửng sốt.

    "Grudin cấu kết với Madala, nhưng quân đội vong linh không có khả năng ẩn trong thành. Có lẽ sẽ có một phần nhỏ của chúng, nhưng quân đội lớn tất nhiên ở ngoài thành. Ta nghĩ chúng chỉ có thể ở xung quanh khu rừng phía tây nam. Nhiệm vụ của các ngươi chính là ngăn cản chúng vào thành, cho đến khi nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành —" Burlando lạnh nhạt nói.

    Yuda và Karencia nhìn nhau, đều nhìn thấy do dự trong mắt người kia.

    Chỉ có Verne ồm ồm nói:

    "Ngài đã nói thẳng là Grudin cấu kết với Madala, vậy bên kia chắc hẳn tụ tập cao thủ, tấn công lâu đài Linh Sam nhất định là nhiệm vụ khó nhất. Như vậy vì sao ngài không chọn Hỏa Địa Chiến chúng tôi, chẳng lẽ khinh thường sức chiến đấu của chúng tôi sao?"

    Karencia nghe thấy liền nhíu mày lộ vẻ khó xử.

    Nhưng Burlando lắc đầu:

    "Ta nói rồi, ta không hiểu rõ tổ đội của các ngươi. Có điều ta đã chọn đội hình như vậy, vậy thì —"

    Hắn quay đầu lại:

    "Tất cả theo lệnh của ta làm việc."

    Hắn lại nhìn về phía con đường phía xa.

    "Tốt lắm, thời gian không còn nhiều."

    "Các ngươi tranh thủ thời gian đi, nhớ kỹ lời ta nói, một bên là vinh quang, một bên là địa ngục. Ta đã cho các ngươi cơ hội lựa chọn, hi vọng tương lai các ngươi quay đầu nhớ lại lúc này sẽ không thẹn với lương tâm."

    "Mà không, ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có —"

    "Như vậy, ai nguyện nhận lấy vinh quang này, theo ta!"

    Burlando nói xong đã nắm tay Funya, đạp lên đá vụn sàn sạt tiến về phía trước.

    Ba vị đoàn trưởng nghe ra ý uy hiếp lạnh lùng trong lời nói của Burlando, thầm rùng mình. Cô bé con ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, chớp chớp mắt, nói:

    "Anh… Burlando, thực ra… anh… không cần… chiến đấu vì… Funya."

    "Em… nghe thấy… mọi người… nói, chỉ cần… Funya… đến… nơi đó, hết thảy… đều sẽ… bình an vô sự."

    Nhưng Burlando nghe cô bé nói xong chỉ mỉm cười.

    "Funya, em không hiểu, cuộc chiến đấu này không chỉ liên lụy đến mình em."

    Chàng trai nhẹ giọng đáp; vừa nhìn hai hàng cọc chữ thập chỉnh tề kéo dài trong bóng tối ở phía xa, hơi xuất thần:

    "Mà là anh đã lựa chọn con đường thép và máu, kiếm và lửa, không hơn —"

    Đúng là như thế.

    Khi Burlando ở đây, lựa chọn đối mặt với tất cả, là hắn đã nhìn thẳng lòng nhát gan và sự trốn tránh của mình; con đường bày ra trước mặt hắn giờ phút này bắt đầu trở nên gập ghềnh mà gian nan, giống như bị lửa đỏ đốt cháy đến tận cùng, bị bụi gai phủ quanh, thậm chí máu tươi chảy ròng ròng — nhưng hắn vẫn trở lại.

    Nếu buổi chiều nổi giận, đó chẳng qua chỉ là dao động nhất thời, vậy thì lựa chọn của Funya và người Segnia liền cho hắn động lực cuối cùng; giống như một chân lý mãi mãi không thay đổi, nếu luôn lựa chọn trốn tránh, như vậy hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một kẻ thất bại.

    Thắng người là giỏi, tự thắng mình là mạnh mẽ — quả thực, hắn từng tính tới phương thức đơn giản hơn. Nếu hắn lựa chọn không nhìn, không nhìn chủ kiến của bản thân, vậy hắn có khả năng dễ dàng tìm được lãnh địa tha thiết ước mơ kia, sau đó ẩn giấu cánh chim của mình, náu trong bóng tối hấp thu chất dinh dưỡng để dần trở nên hùng mạnh, cuối cùng làm chủ tất cả.

    Nhưng đó là điều hắn muốn sao?

    Đạt được sức mạnh, lại mất đi tất cả.

    Đó là tất cả những gì hắn mong muốn?

    Nhưng Burlando bật cười, bởi vì hắn phát hiện, kết quả là mình vẫn chuẩn bị một kế hoạch phức tạp nhất. Hắn từng vô số lần tránh phải tiến vào kết quả như vậy, tránh phải đặt vận mệnh của mình lên bàn quay giống như dân cờ bạc liều mạng thích được ăn cả, ngã về không.

    Nhưng sau khi lần lượt giậm chân tại chỗ, hắn lại về chỗ cũ, trong tay nắm chặt kế hoạch như vậy.

    Burlando cười nhẹ. Hắn thật muốn làm theo kế hoạch của Anditina, tiếp tục yên ổn, tiếp tục đơn giản như thế. Lựa chọn của cô thiếu nữ quý tộc kia quả phù hợp logic.

    "Nhưng…"

    "Burlando, cuối cùng ngươi vẫn là Burlando…"

    Hắn tự giễu lắc đầu.

    Ánh mắt hắn trở nên kiên định. Một khi đã như vậy, vậy thì để hắn chấp hành kế hoạch này đi — cho dù chỉ có một cơ hội! Giống như trước kia, giống như khi hắn còn là Tô Phỉ, khi hắn là chiến sĩ cấp 130, đối mặt với thiên quân vạn mã Madala.

    Từng bước một, hướng đi thành công.

    Hoặc tử vong — Burlando quay đầu lại, nhìn học đồ phù thủy vẫn theo sát phía sau. Người thanh niên kia dường như đã sửa sang lại cảm xúc của mình, gương mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt.

    "Thưa ngài?"

    "Anh nghe thấy tiếng gì không?" Burlando không trả lời, chỉ hỏi.

    "Âm thanh gì?"

    "Âm thanh của chiến tranh —"

    Burlando lấy ra một thẻ bài màu bạc, đáp.

    Giây lát đó, mặt đất chấn động, kỵ binh quý tộc ngoặt ra từ khúc rẽ trên con đường —

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Bàn luận + góp ý + đăng ký dịch ở đây
    "Chân trần vượt nghìn núi, không thấy Tiên và Phật."

    "Cuối đường gặp Nguyên Thủy, mới biết ta là ta!"

  6. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Critina,cuonglong,Darkntnt,dawnqlt101,hieubh1307,Longinus,mastish,meotwo1989,nguyen9697,phiêu!,SilverMoonLight,
  7. #209
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    363
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển thứ hai – Vương quốc bị phủ bụi

    ::Màn 150::
    Tảng sáng (3)


    Tác giả: Phi Viêm
    Biên dịch: Vô Ảnh Các

    ----o0o----


    Không khí lạnh lẽo bốc lên trong đêm đen, tiếng ầm ầm vang dội từ xa lại gần.

    Nhóm kỵ binh quý tộc mặc giáp trụ sáng lóa đồng loạt hạ mặt nạ bảo hộ bằng kim loại xuống, trường thương lập lòe hàn quang lành lạnh giơ ngang, chiến mã hí dài, rầm rập chạy ra từ khúc rẽ tại ngã tư đường.

    Trong giây phút đó, mặt đất rung chuyển.

    Thế nhưng Burlando chỉ lạnh lùng nhìn lũ lính quý tộc đó. Lá bài màu bạc nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa tay hắn đã quẳng về phía trước.

    "Kỵ sĩ ngựa một sừng, vào bàn —" Burlando thì thầm.

    Lá bài phi ra xa, đáp xuống mặt đất — tất cả mọi người nhìn thấy ánh sáng chiếu rọi, đan xen, ào ào lan tỏa trong bầu trời đêm; phía sau quầng sáng đó, thiếu nữ kỵ sĩ cầm trường thương mũi thoi màu bạc đi qua cánh cửa ánh sáng. Nàng và chiến câu một sừng của mình ngẩng đầu ưỡn ngực, hoành thương ngang người, xuất hiện tại trung ương đường cái.

    Triệu hoán sư?

    Chiến trường lập tức bị kìm hãm.

    "Ngài lãnh chúa."

    Giọng của công chúa tinh linh bạc thánh thót cất cao, nàng nhẹ giọng nói:

    "Cám ơn."

    Burlando biết nàng nói đến chuyện dây chuyền. Hắn lắc đầu, đáp:

    "Tôi nói rồi, chuyện này cô nên cảm ơn đồng bào của mình."

    Medisa cười dịu dàng, đặt bàn tay trước ngực:

    "Quá trình không quan trọng, ngài lãnh chúa, tôi cũng không làm được. Lần này, ngài sẽ ra lệnh gì cho Medisa đây?"

    "Tiến công về phía trước."

    Burlando mắt nhìn phía trước, đáp.

    Kỵ binh quý tộc đã gần trong gang tấc.

    Học đồ phù thủy trẻ tuổi bên cạnh hắn thì ngẩn người. Thuật triệu hồi là một loại phép thuật căn cứ và ma trận, nhưng lại có điểm chung với phép thuật huyền cổ đại; trong thuật triệu hồi, "Kỵ sĩ Bạch Ngân" đã là một trong các thuật triệu hồi đẳng cấp khá cap, nhưng "Kỵ sĩ Bạch Ngân" thích hợp cho phòng thủ hơn là tấn công.

    Người thanh niên đang muốn nhắc nhở, nhưng vừa mới vươn tay đã cứng đờ, ngây ngốc tại chỗ, rốt cuộc không phát ra được tiếng nào.

    Bởi vì anh ta nhìn thấy Burlando thong long giơ kiếm về phía trước.

    Kỵ sĩ bạc kia quay đầu lại, trong đôi mắt màu xám bạc đã xuất hiện hình ảnh nhóm kỵ binh quý tộc đang tới gần — nàng vung thương, người hai bên con đường cái giống như chớp mắt kéo dài ra xa.

    Đó là một loại ảo giác về không gian và thời gian, lực lượng linh hồn đọng lại trong không khí như vật chất.

    Lực lượng yếu tố.

    "Một kích —"

    "Ngàn quân!"

    Công chúa tinh linh bạc hạ mặt bạ bảo hộ bằng kim loại lạnh lẽo, giọng nói trở nên ồm ồm.

    Nàng đổ người về phía trước, một người một ngựa hóa thành ánh sáng bạc, đâm thẳng vào nhóm kỵ binh. Thế công của kỵ binh quý tộc lập tức bị kìm hãm; khí thế của Medisa hoàn toàn bùng nổ, lực lượng cấp Hoàng Kim chớp mắt như lưỡi đao quét ngang toàn trường.

    Trong khoảnh khắc, người ngã ngựa đổ.

    Cấp bậc Hoàng Kim.

    Lại thêm một!

    Ba đoàn trưởng lính đánh thuê Yuda, Verne, Karencia và các lính đánh thuê khác nuốt nước bọt. Bình thường, ở cái chốn rừng sâu núi xa này, muốn gặp một người có lực lượng cấp Hoàng Kim đã không dễ, vậy mà giờ phút này vừa xuất hiện đã là hai — hai cấp bậc Hoàng Kim, mà một người trong đó còn là triệu hồi sư trẻ tuổi kia.

    Hắn là thần thánh phương nào?

    Ba người chợt cảm thấy may mắn, may mà không làm gì sai. Bởi vì so ra, tuy rằng một tờ giấy truy nã của Nam tước Grudin có thể khiến họ bỏ mạng ở chân trời, nhưng lúc này thực lực mà Burlando bày ra cũng đã có thể giết sạch bọn họ ngay tại đây. Thực lực cấp Hoàng Kim, sau khi chạm tới yếu tố liền cách biệt với Bạch Ngân và Hắc Thiết một lạch trời.

    Karencia vừa thấy cảnh này, trung niên tóc bạc cắn chặt răng, đôi mắt màu lam nhạt rõ ràng lóe lên vẻ kiên định. Ông ta rút trường kiếm, vung về phía trước:

    "Thành viên Hoa hồng và Rượu, vì đồng bạn đã mất, chiến đấu!"

    "Chiến đấu!"

    Vô số tiếng hô hòa thành một, các lính đánh thuê sau lưng vị đoàn trưởng trung niên ào ạt xông lên. Burlando nhìn những người này lần lượt vượt qua mình, gia nhập vào chiến đấu ở tiền phương. Sau khi chịu nhục, quý tộc kỵ binh bắt đầu giằng co trên con đường cái.

    Nhưng chẳng qua chỉ là một phần, Burlando tin rằng thủ hạ của Grudin đang cuồn cuộn không ngừng tuôn ra.

    Đối phương sẽ muốn biết đã có chuyện gì xảy ra.

    Hắn quay lại liếc trung niên tóc bạc.

    "Thưa ngài, đoàn lính đánh thuê Hoa hồng và Rượu cùng ngài kề vai tác chiến."

    Karencia nhìn phía trước, giọng trầm thấp nói:

    "Hi vong ngài có thể dẫn dắt chúng tôi ra khỏi khốn cảnh —"

    Burlando ung dung, từ chối cho ý kiến, mỉm cười.

    Hắn có thể nhìn ra sự bất cam của người này, cũng phải, hắn gần như đã dựa vào phương phức ép buộc mạnh mẽ đưa họ tới con đường này, làm sao đối có thể cam tâm? Có điều nếu hắn đã lựa chọn đi trên con đường dẫn tới tuyệt cảnh này thì nhất định phải từng bước đi tiếp. Đương nhiên hắn sẽ dựa vào các lính đánh thuê kia — nhưng lại không thể bị đối phương quản chế.

    Đây mới là nước đầu trên bàn cờ này, đánh nhau chỉ vừa bắt đầu mà thôi.

    Hắn giơ kiếm, chỉ về phía lâu đài Linh Sam trong bóng đêm phía xa.

    "Tiên sinh Karencia?"

    "Vâng?" Trung niên tóc bạc ngẩn người.

    "Tới nơi đó, chúng ta lại bàn xem bước tiếp theo nên làm thế nào — bằng không, ngươi và ta đều rơi vào kết cục tan thành khói bụi, nói nhiều cũng thành vô nghĩa." Burlando thản nhiên nói.

    Karencia khó hiểu.

    "Ngài thực sự muốn giết gã, ngài lãnh chúa?"

    Ông ta cảm thấy miệng khô ráp, nuốt nước bọt nói:

    "Grudin là quý tộc vương quốc, là con trai của Bá tước Randenar, tôi thấy chúng ta dạy cho gã một bài học là… đủ rồi…"

    Burlando nhìn ông ta.

    Hắn lắc lắc đầu, chế độ cấp bậc tại Erewhon cực kỳ nghiêm khắc, cho dù là một thủ lĩnh lính đánh thuê lão luyện, gian xảo như Karencia cũng không thể tránh khỏi sự ngây thơ về mặt này.

    "Không phải ta muốn giết gã, tiên sinh Karencia."

    Cho nên chàng trai mỉm cười:

    "Mà là làm nhiều điều bất nghĩa — tất tự ngã."

    Trung niên tóc bạc ngẩn người, cắn chặt răng, nắm chặt tay.

    Ở phía sau, nữ đoàn trưởng Yuda nhìn thấy hết. Nàng quay lại nhìn đại đoàn trưởng đoàn Hỏa Địa Chiến Verne, hứng thú nói:

    "Tên Karencia kia lần này quyết tâm muốn đi theo rồi, thật là hiếm thấy."

    "Hừ."

    Người đàn ông vạm vỡ hừ lạnh, khinh thường nhìn bên kia:

    "Cáo già mà thôi."

    Chiến đấu còn đang liên tục.

    Viện quân của Nam tước Grudin đang lao tới từ bốn phương tám hướng, phía xa dần vang lên tiếng ù ù của vó ngựa.

    Trong mắt Yuda lóe sáng, lập tức chỉ người đàn ông vạm vỡ nói:

    "Verne, ông ở đây. Tôi đi lên giúp quý ngài kia, về phần cổng tây thì giao cho tôi và người của tôi là được —"

    "Vì sao là ta ở lại?"

    Verne sửng sốt, nhíu mày.

    "Sức chiến đấu của Hỏa Địa Chiến không yếu hơn bất kỳ ai trong các người."

    Cô gái tóc đỏ mỉm cười:

    "Thế nào, ông muốn cướp người với một cô gái như tôi? Verne, tôi nghe đồn trước kia ông là kỵ sĩ? Kỵ sĩ không phải là nên lễ độ sao?"

    Người đàn ông vạm vỡ hừ một tiếng, quay đi không để ý tới nàng. Ông ta cắm thanh kiếm lớn xuống đất, gây ra tiếng động giòn vang. Verne đảo mắt qua mỗi một thành viên đoàn Hỏa Địa Chiến và những khác ở đây, ồm ồm ra lệnh:

    "Trước tảng sáng, không được để một con vong linh nào vào thành. Kẻ có gan lùi một bước, cẩn thận ta bóp nát trứng của hắn —!"

    Nói xong, ông ta giơ nắm tay phải lên.

    Một lát sau.

    Đáp lại ông ta là một rừng vũ khí vung cao, im hơi lặng tiếng — nụ cười đắc thắng nở rộ trên mặt Yuda. Nàng hé miệng cười, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng trở nên nghiêm nghị. Khi nàng xoay người lại, gương mặt kiều diễm đã lạnh như băng.

    Đoàn trưởng lính đánh thuê tóc đỏ nhìn người của mình, vươn tay phải:

    "Người của ta, đi theo ta —"

    Giọng nàng rét lạnh như hàn ý tỏa ra từ lưỡi đao.

    Verne yên lặng liếc nhìn nữ đoàn trưởng tóc đỏ, kỵ sĩ lễ độ không phải là để cho phụ nữ tham dự chiến tranh, nhưng lần này ông ta không từ chối, bởi vì ông ta biết em gái duy nhất của Yuda đã chết chính trong cuộc tàn sát sáng nay.

    Vì sự tồn tại của đoàn lính đánh thuê, mỗi người trong số họ đều lựa chọn trầm mặc. Cho dù trong lòng bị lửa hận thù đốt cháy, nhưng vẫn lựa chọn xoay người đi — không đối mặt với thế giới đen tối này. Người trẻ tuổi kia ép buộc họ đi tới bước này, nhưng làm sao lại không đại biểu cho lựa chọn trong lòng họ, để họ có thể đối diện với tất cả.

    Đối diện với bản tâm, với ngọn lửa giận hừng hực.

    Verne quay lại nhìn màn đêm không biên giới, thở dài một hơi.

    Tảng sáng.

    Có tia sáng đầu tiên mới là tảng sáng.

    Nhưng ánh sáng lại ở nơi nào?

    ...

    Nếu như chiến trường là một bàn cờ vĩ đại, như vậy giờ phút này bàn cờ đã trở nên rất sinh động.

    Kỵ binh quý tộc cũng không thể ngăn cản bước chân đi tới của Burlando, nỏ thủ đã mau chóng tiến vào vị trí công kích ở hậu phương. Đáp nỏ thủ mặc giáp hạng nặng kia là bộ phận trung tâm trong tư quân quý tộc. Bọn họ giơ cao nỏ bốn tay theo khẩu lệnh, kéo dây, lắp nỏ thép.

    Mệnh lệnh cất lên, tên bay như mưa.

    Mưa tên màu đen như rợp trời rợp đất phủ xuống. Lính đánh thuê xông lên trước tiên lập tức phịch phịch ngã xuống một loạt. Đoàn trưởng trung niên tóc bạc quét kiếm chặt gãy tên nỏ bắn về phía mình. Ông ta nhìn thương vong người của mình, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.

    Tên nỏ bay tới phía Burlando, chàng trai một tay che cho Funya, một tay vạch ra. Kiếm thuật Nanh Trắng kéo theo gió ép khiến đám tên thép như trúng phải cơn lốc, ào ạt bay ngược về, bắn vào tường.

    Kiếm của hắn chỉ tới, Medisa đi đầu làm gương.

    Phòng tuyến thứ hai do quân giữ thành vất vả tổ chức thành lập tức tràn ngập nguy cơ. Tư quân quý tộc chỉ có thể dựa vào hai kỵ sĩ cấp Bạch Ngân — đáng tiếc, chúng phát hiện đối thủ không chỉ có một người cấp bậc Hoàng Kim.

    Mà là một kỵ sĩ tinh linh bạc chân chính.

    Qua vài thế kỷ chiến đấu, kỹ xảo được hun đúc, thiếu nữ tinh linh bạc sở hữu khả năng chiến đấu vượt quá người thường. Nàng như một cơn gió nhẹ tránh đi trường thương của hai kỵ sĩ, mà nàng chỉ quét một thương đã hất ngã hai kỵ sĩ xuống ngựa.

    Trong nháy mắt.

    Nỏ thủ khoác trọng giáp, hành động không đổi liền phát hiện bản thân phải đối mặt với kỵ sĩ ngựa một sừng vô cùng đáng sợ. Giữa đôi bên lại không hề có một chút trở ngại.

    Medisa một tay phóng thương, đôi mắt màu bạc lạnh lẽo — quân giữ thành tan tác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Bàn luận + góp ý + đăng ký dịch ở đây
    "Chân trần vượt nghìn núi, không thấy Tiên và Phật."

    "Cuối đường gặp Nguyên Thủy, mới biết ta là ta!"

    ---QC---


  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,Critina,Darkntnt,dawnqlt101,hieubh1307,Longinus,mastish,meotwo1989,nguyen9697,phiêu!,SieuNhanTrau,
Trang 42 của 42 Đầu tiênĐầu tiên ... 32404142

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status