TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 192 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 956

Chủ đề: [Sưu Tầm] Đại Niết Bàn - Khảo Ngư - Hoàn Thành

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 6: Linh hồn trở lại.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Tằng Kha vừa bận rộn trong bếp vừa quay ra cửa nhìn con trai mình, nụ cười rất tươi:

    - Sao hôm nay về muộn hơn thường ngày thế, cơm sắp xong rồi đây, mẹ hầm gà cho con, con trai mẹ sắp thi rồi, phải bổ não, mẹ còn mong con thi thành tích tốt về.

    Mẹ cũng trẻ đi mười một tuổi, mặc dù thân hình cũng có dấu hiệu béo lên, thế nhưng phong vận vẫn còn, trông vẫn nhanh nhẹn lắm. Về sau mẹ bị cho thôi việc, tự mở một cái hiệu nhỏ, miễn cưỡng nuôi được miệng ăn, không giúp được gì cho cuộc sống của y, mẹ vì thế ưu phiền mà già đi rất nhanh ...

    Tô Lý Thành thì vẫn bận thái rau, chỉ thở dài:

    - Suốt từ khi con học nhà trẻ, cha mẹ đều phải nộp tiền xin học cho con, lần này chỉ trông vào con thôi đấy, có điều với thành tích của con, cha trông mà ...

    Tô Lý Thành chẳng nói được hết lời vì bị Tằng Kha ngầm nhéo hông một cái:

    - Con người anh bị làm sao vậy hả? Lúc quan trọng thế này không biết cổ vũ con mà đả kích nó, không nỗ lực thì vào trường kém, học được gì ở đó?

    Tô Lý Thành tự biết mình lỡ lời, gật đầu liên tục:

    - Đúng, đúng, cha mẹ đợi con mang thành tích tốt về.

    Nhìn khuôn mặt vuông vức, vẫn còn mang chút vẻ quân nhân của cha, lúc đó chỉ chừng 37, 38 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo sắn cao, trông rất có tinh thần.

    Tô Xán gật mạnh đầu, cố kiềm nén không để cho nước mắt rơi xuống, mười một năm sau, cha chưa tròn năm mươi mà chẳng khác gì ông lão sáu mươi, mặt nhăn nheo, đi lại cũng lom khom, còn bị bệnh đốt sống cổ, nhiều đêm không ngủ nổi, phải cắn răng chịu đựng tới sáng.

    Cha làm việc trong công ty kiến trúc, rồi công ty phá sản phải trọng tổ, cha quá chính trực, không biết mấy trò luồn lách như người ở đơn vị, cho nên chỉ làm bảo vệ nho nhỏ, lại còn thường xuyên đối diện với tình cảnh bị nợ lương.

    Ăn món gà nấm hương thơm phức, thịt gà mềm ngọt, rõ ràng thịt gà non, Tô Xán cuối cùng không kìm được, nước mắt mang vị mặn trào ra như lũ vỡ đê rơi vào món canh gà, vị mặn đó đem linh hồn y hoàn toàn quay trở lại với thân xác mười sáu tuổi, tới lúc này Tô Xán mới có thể coi đã hoàn toàn trở về năm 1998.

    Tằng Kha thấy con trai khóc, hoảng sợ đặt bát cơm xuống:

    - Tô Xán, làm sao vậy con, ở trường có chuyện gì à?

    Tô Xán vội đưa tay lau nước mắt, cười nói:

    - Mẹ, con không sao, thật sự không có chuyện gì đâu. Mẹ, cơm ngon quá …

    - Ừ, ăn nhiều vào, khổ thân con tôi.

    Tằng Kha rơm rớm nước mắt, hiểu lầm con mình vì được bữa ăn ngon mà cảm động, gắp thêm thức ăn cho Tô Xán.

    Cơm nước xong, Tô Xán về phòng, Tô Lý Thành ngồi xem TV còn Tằng Kha rửa bát, rửa bát xong cùng chồng ngồi xem TV, khi đi vào bếp lấy thêm nước nóng đổ vào ấm trà nhìn vào cửa sổ phòng Tô Xán kinh ngạc phát hiện, Tô Xán bật đèn bàn, ôn tập bài vở.

    Trong ấn tượng của Tằng Kha thì Tô Xán chẳng bao giờ chuyên tâm học tập như thế, trước các kỳ thi lớn nhỏ, Tô Xán luôn dùng các loại phương thức để "thả lỏng", kỳ thi quan trọng như thế này Tô Xán vốn có thể danh chính ngôn thuận lấy cớ thay đổi đầu óc ra ngoài đàng hoàng xem TV mới đúng.

    Thế nhưng đêm đã khuya, con trai mình chẳng những không ham chơi còn nhốt mình trong phòng chăm chú ôn bài, liên hệ với chuyện lúc nãy con trai khóc khi ăn cơm, đoán được phần nào, ít nhiều làm Tằng Kha thấy an ủi mừng rỡ.

    Quay trở lại phòng khách, bà Tô nói nhỏ với ông Tô:

    - Con trai mình biết phấn đấu rồi, nó đang chăm chỉ học bài đấy, cái thằng bé này không biết hôm nay làm sao, nhưng con hiểu chuyện rồi, biết thương cha mẹ rồi.

    Tô Lý Thành mặt hơi dãn ra, nhìn về phía phòng Tô Xán, niềm vui chỉ thoáng chốc phai đi, ngập ngừng một lúc rồi thở dài:

    - Chỉ còn năm ngày nữa thôi, nó mà sớm hiểu ra thì tốt biết mấy ...

    Trên bàn Tô Xán bày đủ thứ loại sách liên quan tới năm ba sơ trung mà y có thể tìm được, trông rất đồ sộ, nào ngữ văn, tiếng Anh, số học, lịch sử, chính trị, hóa học, vật lý. May mắn là địa lý và sinh vật không thi tốt nghiệp, bớt đi được hai môn, nhưng đống sách trước mắt vẫn làm Tô Xán đau đầu.

    ***

    Tiểu học bên TQ học tới lớp 6, nên sơ trung chỉ có ba năm 7,8,9.

    Nghĩ mà không biết cười hay khóc, năm 2009 chuyện xuyên việt trọng sinh đã nhiều lắm rồi, bất kể là tiểu thuyết trên mạng hay xuất bản truyền thống, đủ các thể loại xuyên việt kỳ quái, trùng sinh với đủ loại thân phận khác nhau, nhưng Tô Xán dám khẳng định chẳng ai ngồi đần mặt ra nhìn đống sách vở chất cao như núi, chuẩn bị ứng phó với kỳ thi thảm bại mười một năm trước như y.

    Thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nếu như thực sự có ông trời, vậy ông ta bỗng dưng vô duyên vô cớ cho mình quay trở lại, chắc cũng không phải vì làm in đậm thêm cuộc sống bi thảm của mình, nếu không thì lão già đó cũng quá rảnh rỗi rồi.

    Sau khi mình thi trung khảo với thành tích kém cỏi, cha mẹ thất vọng sa sút ra sao, rồi tới thái độ người xung quanh thế nào đều nhớ như in trong lòng, cái ký ức vốn bị y phong ấn đề hiện giờ lại trở nên rõ ràng, cắn xé thiêu đốt tim gan Tô Xán, y không muốn lần nữa đi vào vết xe đổ đó nữa, không muốn lần nữa nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của cha mẹ, ông trời có lẽ là người hai lần đưa y tới cuộc đời này, nhưng người trút linh hồn vào thân xác này là cha mẹ y, cả hai lần, y phải thay đổi vận mệnh của mình.

    Hít sâu một hơi áp cảm xúc trong lòng xuống, không có thời gian cho mình sầu thảm, Tô Xán mở sách tiếng Anh và ngữ văn ra xem qua, rất nhiều thứ trước kia quen thuộc quay trở về, những bài văn thơ yêu cầu phải thuộc lòng trông thật thân thiết quen thuộc. Thế nhưng yêu cầu y đọc thuộc lòng không sót chữ nào là không thể. Thế nên Tô Xán quyết đoán bỏ qua cái phần đọc thuộc lòng, thế nhưng cách dùng từ tạo câu, rồi đoạn văn ngắn của Lỗ Tấn, phân tích văn chương, chủ vị bổ ngữ trạng ngữ tân ngữ, đây vốn là sở trường của Tô Xán rồi.

    Với trình độ tiếng Anh của y vào năm 2009 thì yêu cầu tiếng Anh sơ trung không làm khó nổi Tô Xán, dù sao công ty y là công ty liên doanh, Tô Xán cũng có thể đạt tới trình độ nghe nói không thành vấn đề. Mà tiếng Anh sơ trung năm 1998 thì quan trọng nhất ở nhận thức từ vựng và vận dụng ngữ pháp cơ bản, nên tiếng Anh không thành vấn đề, đương nhiên y cũng phải xem lại củng cố từ ngữ một lần, đọc thông không có nghĩa là viết thạo.

    Đây là công việc tốn thời gian, rất ít từ ngữ cần phải xem lại mới hiểu, thì cả những từ ngữ được coi là kết cấu khá phức tạp của tiếng Anh sơ trung như congratulation, hay delicious với Tô Xán mà nói đã là một phần trong cuộc sống rồi.

    Lật xem từng trang sách tiếng Anh, nhìn bài kiểm tra sơ trung của mình, tổng điểm 150 mà mình luôn chơi vơi ở khoảng điểm hợp cách là 90, Tô Xán thầm chửi bản thân khi đó sao ngu ngốc như vậy? Mấy chỗ sai kia trông rõ ràng là sai lầm không đáng.

    Có điều nói đi cũng phải nói lại, sai lầm khi đó là mình hiểu ngữ pháp chưa đủ sâu, thậm chí một số từ chẳng hiểu nghĩa, làm bài sai không có gì lạ.

    Tiếng Anh sơ trung thực ra chỉ yêu cầu nắm được 1500 từ vựng, từ vựng Tô Xán tích lũy được qua cao trung, đại học rồi thời gian đi làm đã vượt qua con số này xa lắc xa lơ rồi, cho nên mới thấy sai lầm của mình trước kia thật ấu trĩ.

    Xem qua một lượt là có thể ứng phó với kỳ thi sắp tới rồi, không cần lo về nó nữa, ít nhất Tô Xán cho rằng nếu mình cứ thế này đi thi thì tệ lắm cũng không tới mức trượt vào Tam Trung, thế nhưng trường cao trung trọng điểm của tỉnh như Nhất Trung thì mình vô duyên rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ♥ Roy Keane ♥


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,ochenem,quybonmat,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 7: Chém ma diệt quỷ.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Chẳng mấy ai có cơ hội làm lại cuộc đời như mình, vì thế mình phải nắm chắc lấy, không thể qua loa cho xong chuyện được, trong cái hoàn cảnh xã hội giáo dục thi cử đã thành đá mạ vàng này, tội gì không dùng trữ lượng tri thức về sau, lợi dụng nó thành bàn đạp?

    Thế nên Tô Xán nhắm thẳng vào Nhất Trung.

    Có điều đây không phải là lúc YY, quan trọng vẫn là phải hành động.

    Trước kia nền tảng quá kém là vấn đề cực lớn của y, thiếu nữa là tầm nhìn bao quát, dù chăm chỉ học tập lại nhưng không nắm được trọng điểm, hiệu quả cực thấp, nhưng hiện giờ toàn bộ kinh nghiệm biến thành cơ sở, dựa vào cơ sở sâu dầy đó mới trồng nên được đại thụ rậm rạp.

    Mở bài kiểm tra số học photo của Đổng Thanh Vân ra, Tô Xán biết hiện giờ quan trọng nhất với mình là hệ thống lại và nắm chắc kiến thức ba năm sơ trung đã trở nên mơ hồ, một trăm đề số học này là khó khăn lớn nhất hiện nay, vậy nếu có thể thử lửa một lượt ở bài kiểm tra này, vậy khi đi thi sẽ ngon lành thôi.

    Tô Xán trải sáu cuốn sách số học ở bên, bắt đầu xem từ đề đầu tiên, không hổ danh là tập đề khó nhất thời sơ trung, ngay đề đầu tiên đã làm Tô Xán mắc kẹt, hiểu thì hiểu đấy, vấn đề là y quên công thức rồi, Tô Xán phải lật từng cuốn sách tìm kiếm.

    Đêm chuyển dần về khuya, cha mẹ Tô Xán đi qua cửa sổ mấy lần, thấy Tô Xán mải miết tính toán, đều nở nụ cười.

    Tới mười một giờ, Tô Xán giải tới đề thứ ba mươi lăm.

    Cha mẹ thúc giục mấy lần rồi, Tô Xán đều bả họ cứ ngủ trước, cuối cùng không lay chuyển được con, Tằng Kha và Tô Lý Thành lại lo mình phá hỏng tính tích cực của con, đành phải đau lòng về phòng.

    Thời đi học Tô Xán chẳng bao giờ thức đêm, thế nhưng sau này đi làm rồi tăng ca thức đêm thành cơm bữa, cái cuộc sống lặp đi lặp lại khô khan vô vị đó làm người ta phát điên. Còn hiện giờ chẳng qua là giải bài tập, so với sau này chẳng đáng là gì, cứ sau mỗi đề bài được giải, Tô Xán càng thấy thông thuận.

    Ôn tập từ ( tính đơn điệu của hàm số), ( nhân lũy thừa cùng cơ số) tới ( hàm số bậc hai) ...

    Nói thật tình là tập đề sơ trung khi đó khó hơn về sau một chút, lên cao trung độ khó liền tăng thêm cấp độ nữa, một số đề bài Tô Xán e rằng ngay cả giao viên trong cái trường đại học loại ba của y cũng khó mà giải nổi. Có điều Tô Xán đã quen với công tác tiêu thụ, marketing lộn xộn, đối diện với số học sơ đẳng có thể nhìn ra đường lối mạch lạc, đầu óc rõ ràng chưa từng có.

    Mười đề đầu tiên Tô Xán mất nửa tiếng đồng hồ, hai mươi đề tiếp theo, Tô Xán thần tốc chỉ mất tới nửa tiếng.

    Tiếp theo là hai mươi đề nữa, Tô Xán chỉ dùng hai mươi phút.

    Đây là một tốc độ không tưởng, đối với đám học sinh mũi nhọn mà nói khi giải đề phổ thông có lẽ có tốc độ này, nhưng với loại đề nội bộ này cũng chẳng thể đạt tới tốc độ của Tô Xán.

    Năm mươi đề cuối Tô Xán dùng thế gió mạnh quét lá, làm một hơi giải quyết toàn bộ.

    Thở phào một hơi, tra tư liệu, củng cố hệ thống tri thức, tới khi giải xong đã là hai giờ sáng.

    Rời ghế đứng dậy, làm vài động tác vặn mình, Tô Xán thầm kêu một tiếng "sướng".

    Không ngờ học tập có thể đem lại khoái cảm lớn như thế, nếu tư duy của y dừng ở đây chắc được liệt vào điển hình của học sinh tốt được các nhà giáo dục lấy làm hình mẫu ca ngợi, có điều tiếp đó y lại liên tưởng, loại sung sướng này cực giống năm 2009 tan giờ làm lên mạng chơi Thiên Long Bát Bộ, vất vả đánh quái cuối cùng được lên LV, ừm, chưa sướng bằng nhưng chỉ kém chút chút.

    Tập đề trước mắt được mình ghi chi chít đáp án chính là toàn bộ tri thức số học ba năm sơ trung, thế mà mình chỉ dùng ba bốn tiếng là hạ gục, giống như trong World of Warcraft toàn bộ đám trạch nam trạch nữ còn đang quanh quẩn ở LV-70, còn mình mang toàn thân trang bị thần cấp LV-80 nhàn nhã dạo chơi xung quanh.

    Có điều giải xong không có nghĩa đúng, hôm qua Tô Xán chỉ sao đề bài mà quên sao cả đáp án tham khảo, cho nên hiện giờ bài y giải không đảm bảo, đôi khi YY thì sướng thật, kết cục chuyện không như ý muốn. Thế nên qua một thoáng sung sướng, trải nghiệm tàn khốc trước kia của Tô Xán làm y không quá tin vào cảm giác của mình nữa.

    Tô Xán không có sự tự tin.

    May là mai còn có một buổi học nữa, khi ấy tham khảo đáp án đối chiếu thành tích của mình.

    Y còn phải mượn loại tập đề của những môn khác để ôn tập hệ thống.

    Hiện giờ thời gian eo hẹp, hi vọng năm ngày nữa vẫn còn kịp.

    Ngày hôm sau tiếng chuông reo đánh thức Tô Xán, dù tỉnh ngủ rồi song Tô Xán vẫn dài trên giường nhắm tịt mắt không muốn mở ra, giấc mơ đêm qua đẹp biết chừng nào, y quay lại năm 1998, lúc đó y còn rất trẻ, cha mẹ còn rất trẻ, ông trời cho y một cơ hội làm lại.

    Hôm nay là ngày thứ 3 trở về nhà, phải đi tìm một công việc mới thôi, Tô Xán không muốn quay lại công ty cũ nữa.

    - Tô Xán, con đã dậy chưa vậy?

    Tằng Kha thấy chuông đã reo lâu rồi mà con chưa ra liền gọi:

    - Dạ, con dậy rồi.

    Tô Xán lười nhác ngồi dậy, mở mắt ra nhìn căn phòng, nhìn hai tay mình, chẳng lẽ … Tô Xán sờ mặt mũi, véo má mình, y nhảy cẫng lên trong vui mừng, người như quả bong bóng phồng căng. Chạy ra ngoài, nhìn thấy mẹ, thật rồi, không phải mơ, mình quay về năm 1998 thật rồi.

    - Còn làm cái gì đấy, nhanh lên ăn sáng không muộn.

    Tằng Kha không nhận ra sự khác thường của con, giục:

    - Vâng, xong ngay ạ.

    Hôm nay là ngày cuối cùng tới trường trước khi tốt nghiệp, cũng là ngày quan trọng nhất với Tô Xán, định đoạt y có thể vươn lên trong cuộc giáo dục thi cử tương lai hay không. Y cần phải có được "bí tịch" tri thức sơ trung, nếu bỏ qua thì y không còn cách nào nữa, trường học sẽ cho nghỉ hai ngày, sau đó là kỳ thi sẽ tới, hiện giờ thời gian với y là món tài phú lớn nhất.

    Đánh răng rửa mặt xong đi vào bếp, thấy mẹ cầm quả trứng gà chuẩn bị đập vào chào, Tô Xán nhanh miệng nói:

    - Mẹ, lòng đào nhé.

    Năm 2009 chẳng ai dám ăn sống nữa rồi, món gì cũng hận không thể nấu chin ba bốn lượt mới dám ăn. Tô Xán còn nhớ trứng gà nhà mình thời đó không phải mua, thường là đổi hoặc hàng xóm cho. Tiểu khu nhà y rất rộng, Hạ Hải thời đó không thiếu đất, tiểu khu xây dựng rất khang trang, có tường bao song sắt, có sân trước sân sau, có nhà để xe hẳn hỏi đàng hoàng.

    Nhưng nhà cửa mới, tư duy con người vẫn kiểu cũ, một ít người trong tiểu khu là cán bộ về hưu, một số từ nông thôn lên, thế nên chỉ sau nửa năm sân sau liền bị tận dụng biến thành vườn rau, chuồng gà, nếu đủ đất Tô Xán sẽ chẳng ngạc nhiên nếu như tiểu khu nhà mình có thêm cái ao cá.

    Cầm cái bánh mỳ kẹp trứng mẹ làm, Tô Xán cắn miếng thật to, cảm thụ lòng đỏ ngầy ngậy chảy trong miệng, ngon tuyệt vời, trứng ốp lếp lòng đỏ không chín kỹ là một trong số món khoái khẩu của Tô Xán.

    Đã rất lâu rồi Tô Xán không ăn sáng, áp lực công việc, cùng với công tác nghỉ ngơi hỗn loạn không có giờ giấc, làm dạ dày của y đã không còn thích ứng với bữa sáng, cả đêm làm việc tới khuya, cơm tối đã tiêu hóa sạch vậy mà sáng ra bụng cứ đầy đầy, chẳng buồn ăn uống gì, biết sáng không ăn thì không tốt, không có sức làm việc, cố ăn một ít thôi cũng khó chịu nửa ngày trời, đến trưa cũng chẳng tiêu hóa được.

    Bây giờ Tô Xán nhận thức trọn vẹn được cái cơ thể này mỏng manh yếu đuối, thế nhưng trong đó ẩn chứa sức sống dồi dào. Không được, phải chăm sóc cái cơ thể này nếu không về sau hối hận, xa đâu chưa nói, cơ thể không mạnh khỏe thì ăn uống cũng không thấy ngon.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 8: Gặp lại bạn cũ.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    - Mẹ ơi, mẹ có hai mươi đồng không, hôm nay con cần tiêu, có chút tài liệu cần photo ..

    Nhét xong miếng bánh mỳ kẹp trứng cuối cùng vào mồm, uống hết cốc sữa bò, no căng rồi nhưng mà vẫn thòm thèm, nhìn mẹ đang ở bên đợi mình ăn xong để dọn dẹp hỏi.

    Tằng Kha hơi sững người, 20 đồng vào năm 1998 với bất kỳ một học sinh nào cũng là khoản tiền không hề nhỏ, trường học mỗi lần thu tiền tài liệu áng chừng khoảng hai ba chục đồng, với gia đình công chức bình thường đã thấy quá nhiều. Từ tiểu học tới sơ trung, Tô Xán trừ khi đi nộp tiền học mới mang số tiền tương đương, tiền mừng tuổi tính ra cũng khoảng số đó đấy, nhưng ở tuổi của y thì cơ bản bị tịch thu hết, mỗi lần bị thu tiền mừng tuổi là Tô Xán giận dỗi cha mẹ mấy ngày liền.

    Tô Xán nhớ thời tiểu học, từ cuối năm thứ sáu mình bắt đầu tích trữ tiền tiêu vặt, tới khi tốt nghiệp chỉ có được mười chín đồng năm hào.

    Tằng Kha nghe con nói nguyên do, tuy miệng lẩm bẩm trách " sao tới giờ mới nghĩ tới photo tài liệu ..." Nhưng vẫn đi vào phòng ngủ lấy ví cho Tô Xán hai mươi đồng, với nhà họ thì đây là chi phí sinh hoạt cả một ngày.

    Tô Xán cầm tiền trong tay, thấy mặt mẹ đầy kỳ vọng, trong lòng lần nữa thề nhất định không để cha mẹ chịu khổ vì mình nữa, đồng thời càng thấu hiểu tầm quan trọng của tài phú. Ở cái niên đại đó ai cũng sống như trên băng mỏng, làm việc quy củ, bởi vì vốn liếng sinh hoạt tới từ một nguồn duy nhất, khiến cho họ có giá trị quan nhỏ hẹp. Không giống thế kỷ 21, vô số thứ mới mẻ ùa vào sinh ra đủ các loại tư tưởng sống và mở ra nhiều con đường kiếm sống khác.

    Xã hội từ năm 1996 xí nghiệp nhà nước phá xản thua lỗ như cơm bữa, chuyện xa thải thất nghiệp ngày càng nghiêm trọng, làm người ta thức tỉnh, không bao giờ có cái gọi là "bát cơm vĩnh viễn". Mẹ Tô Xán cũng bị sa thải, vất vả lắm mới xin được việc tạm bợ bấp bênh, rồi trải qua bao trắc trở mới mở được hiệu văn phòng phẩm.

    Cho nên bây giờ Tô Xán nhất định phải nắm chắc tài phú trong tay, nếu không tương lai có rất nhiều chuyện, dù mình biết trước cũng không có năng lực thay đổi ...

    Tằng Kha hoàn toàn không biết chuyện phát sinh trên người con mình, càng không biết con mình nắm chặt hai mươi đồng trong tay nổi lên suy nghĩ không phù hợp với tuổi tác.

    Khoác cặp rời tiểu khu, một người hùng hục từ đằng sau chạy tới, vỗ đét lên vai Tô Xán, một giọng nói xa lạ quen thuộc vang vang bên tai:

    - Ê thằng khỉ kia, vừa xong tao gọi mãi mày không trả lời, ngủ mơ à?

    Tô Xán vừa rồi đang ôn lại nội dung số học, ngạc nhiên là y không gặp phải bất kỳ chướng ngại nào, không ngờ với tư duy người trưởng thành, ở độ tuổi được cho là bắt đầu "trơ" với việc tiếp nhận kiến thức mới, dưới áp lực mạnh mẽ không ngờ vẫn tiêu hóa tốt được lượng kiến thức lớn như vậy. Vừa rồi y đúng là không nghe thấy có người gọi mình, đột nhiên bị cắt đứt tư duy, tức giận quay ngoắt lại.

    Đôi tai to, tóc húi cua, xương gò má cao, đeo một bộ kính cận, môi dầy, dáng người xương xương của Tiết Dương Dịch xuất hiện trước mắt y.

    Tô Xán cứng người, mắt chớp liên hồi, mình không nhìn nhầm chứ, đây chính là Tiết Dương Dịch của mười một năm trước.

    Một cảm giác thân thiết trào ra, Tô Xán kích động khẽ run lên, đôi khi giữa nam nhân cũng có một loại tình bạn, gọi là thanh mai trúc mã.

    Năm 2007 Tiết Dương Dịch về thăm nhà một tháng, kết thúc kỳ nghỉ, ngồi chuyên cơ về căn cứ hải quân Nam Hải, đi qua căn nhà trọ rác rưởi mình thuê tạm ở thành phố lớn, cùng mình nhai lạc nhắm rượu, ôn lại chuyện xấu từ nhỏ tới lớn, mơ tưởng về tương lai, rất bình thường nhưng vui vẻ, loại tình bạn đó không gì thay thế được.

    Dừng lại ở nhà trọ của mình thời gian ngắn, hắn tới căn cứ, tên này là sĩ quan phục vụ hậu cần mặt đất của hải quân, tức là phụ trách kiểm tra đại tu chiến đấu cơ mỗi lần ra biển tuần tra. Đó là công việc khổ cực không phải người bình thường có thể làm nổi, máy bay lên trời một chuyến nhưng dưới đất phải bỏ ra rất nhiều mồ hôi công sức.

    Đã thế các loại điều khoản bảo mật lại cực nhiều, về nhà một chuyến thôi mà không biết ký bao nhiêu giấy tờ, giữ gìn không biết bao nhiêu quy củ, tiền lương đãi ngộ lại chẳng cao, xảy ra chuyện phải ra tòa án quân sự, sự gian khổ của nhân viên hậu cần mặt đất không ai biết hết được.

    Tô Xán không biết rằng cái đêm hai người uống rượu tâm sự đó là lần cuối gặp mặt thằng bạn nối khố đó của mình.

    Năm 2008 trong một lần Tiết Dịch Dương phụ trách kiểm tra lần cuối cho máy bay sắp cất cảnh, khi kiểm tra động cơ khí nén, vì không cẩn thận bị hút vào động cơ máy bay, tạo thành sự cố nhân mạng lớn.

    Chuyện này vì liên quan tới quân đội nên rất lâu sau Tô Xán mới biết tin, y vừa khóc vừa uống say suốt hai ngày hai đêm, ở đối diện luôn có một chén rượu được rót đầy ... Đến khi y say ngất đi vẫn đầy, vì người bạn thân nhất của y không bao giờ về nữa.

    Bây giờ nhìn thấy Tiết Dịch Dương sống sờ sờ trước mặt mình, cũng mười sáu tuổi, cũng đôi mắt sáng kiên nghị ấy, Tô Xán giang rộng hai tay ôm chặt lấy Tiết Dịch Dương, cảm kích ông trời đưa y quay lại một chuyến.

    - Ê, ê, mày sao đấy, bệnh à!

    Tiết Dịch Dương rùng mình, dù hai bọn họ lớn lên cùng cái sân từ nhỏ tới lớn, tình cảm rất là sâu, nhưng con trai mà không có trò ôm ôm ấp ấp thế này như đám con gái, la toáng lên đẩy Tô Xán ra.

    - Hì hì không có gì ...

    Tô Xán từ biết biểu hiện của mình trong mắt người ngoài rất bất thường, bên cạnh có một bác gái tròn mắt nhìn họ, vội tách ra vỗ vai Tiết Dịch Dương:

    - Định thử xem có nhấc được mày lên không thôi.

    - Điên, mới sáng ngày ra đã lên cơn.

    Tiết Dịch Dương ngờ vực nhìn Tô Xán hôm nay có chút khác lạ, có điều không nghĩ nhiều, tâm tình hắn rất tốt, nói:

    - Chiều tao không có tiết, mày thì sao, tối tới chỗ cũ nhé?

    Chỗ cũ là một cái quán game, thời đó vẫn còn dùng máy PS1, thế đã là hoạt động giải trí xa xỉ nhất rồi, internet thì vừa mới nổi lên thôi, giá cả đắt kinh người, khi ấy Tô Xán mới chỉ nghe tới chứ chưa bao giờ vào quán internet, cho tới hết cao trung mới dần tiếp xúc quán internet đang trên đà phát triển bùng nổ.

    Tiết Dịch Dương học ở trường Nhất Trung, từ bé tới giờ thành tích học tập của hắn luôn ở trên Tô Xán, có điều chẳng phải chênh lệch lớn, sơ trung học ở Nhất Trung nên lên cao trung Nhất Trung có chính sách ưu đãi giảm giá. Tiết Dịch Dương thi tốt nghiệp tốt hơn Tô Xán, nhưng chưa đủ điểm để vào Nhất Trung, hình như là nộp 3.000 để được tiếp tục học ở Nhất Trung.

    Nhất Trung khi đó quả thực là ước mơ của mọi học sinh, mỹ nữ vô vàn, trường học chất lượng cao, chưa bao giờ có chuyện ở lại học thêm giờ, mỗi khi tới kỳ nghỉ là trường học cho nghỉ trọn vẹn, bài tập về nhà cũng tương đối thoải mái. Toàn bộ con cháu cán bộ có chút tiếng nói ở thành phố hoặc các huyện xã xung quanh, cùng con cái nhà giàu đều hướng vào Nhất Trung.

    Khi ấy nhãn hiệu "Song Tinh", "An Đạp - Anta" vẫn coi là hàng hiệu thì học sinh Nhất Trung toàn dùng đồ thể thao " Lý Ninh" cao cấp hơn một bậc.

    Đến khi Tô Xán lên cao trung, "Lý Ninh" với y mà nói vẫn là đồ xa xỉ thì học sinh Nhất Trung đã dùng đồ thể thao hàng đầu như "Adidas", "Nike" rồi.

    Nhất Trung với học sinh như Tô Xán mà nói luôn được bao phủ tầm màn thần bí cao sang.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,ochenem,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 9: Truyền giấy đưa tin.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Không, buổi tối tao phải học, mày cũng về học đi, hệ thống lại một chút kiến thức, coi chừng thi rớt ... À phải, Nhất Trung bọn mày lần này nhận bao nhiêu điểm, giáo viên của mày có tiết lộ không?

    Tô Xán cố gắng nắm nhiều thông tin càng nhiều càng tốt, giờ y quên hết điểm trúng tuyển các trường khi ấy là bao nhiều rồi.

    Mồm Tiết Dịch Dương há to như cá ngão nhìn Tô Xán, đây có phải là thằng Tô Xán mình quen không, lại bảo mình về học, cẩn thận thi rớt ... Nó bị ma nhập à, không vấn đề gì chứ?

    Quá ngạc nhiên Tiết Dịch Dương không để ý tới ngữ khí nói chuyện chững chạc đâu ra đó của Tô Xán hoàn toàn không giống học sinh mười sáu tuổi.

    Tô Xán đẩy Tiết Dịch Dương một cái:

    - Ngậm mồm lại không ruồi nó bay vào bây giờ ... Đừng nói mày đến trường ngoài ngắm gái thì chẳng biết cái mẹ gì đấy nhé.

    Bị Tô Xán khích đểu, Tiết Dịch Dương quả nhiên quên luôn sự khác thường của y, đáp:

    - Không nói rõ, khóa trước điểm trúng tuyển là 610, lần này giáo viên trường tao đoán chừng sẽ hạ xuống một ít .. Mà, mày muốn thi vào trường tao à?

    Nói tới đó hắn không khỏi có cảm giác ưu việt:

    - Trường tao không dễ thi vào đâu đấy, rất nghiêm khắc, với điểm thi lần trước của mày, bao nhiêu nhỉ, à 480, ở lớp tao có mà đứng bét, mày thực tế một chút đi.

    Tô Xán thầm chửi trong lòng, dám dùng thái độ ưu việt này nói chuyện với mình, rất muốn cho hắn một cước xem có còn sĩ diện được không. Mẹ nó, luôn mồm nói trường tao, ông già nhà mày không nộp tiền cho thì hôm nay là ngày cuối cùng mày học ở Nhất Trung đó thằng chó.

    - Á!

    Tiết Dịch Dương như chợt nghĩ ra cái gì, nhìn Tô Xán với vẻ không dám tin:

    - Không phải là ... Không phải là mày thi vào Nhất Trung để theo đuổi Trần Linh San chứ!?

    Trần Linh San ??? Tô Xán ngẩn người một lúc, nhớ ra rồi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó quên, suốt từ thời tiểu học, y thầm thích một cô bé gương mặt hoàn mỹ, cô bé đó tên là Trần Linh San, chóp mũi có nốt ruồi nhỏ cực kỳ duyên dáng, ở trường tiểu học như một cô công chúa, luôn luôn được một đám nữ sinh bảo vệ đằng sau. Sau này càng lấy thành tích ưu tú đỗ vào Nhất Trung, tình yêu trẻ con thơ ngây đó của Trương Khác kéo dài sáu năm, tới khi lên sơ trung mới dần dần phai nhạt. Chuyện này Tô Xán chỉ kể cho hai thằng bạn nối khố là Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ.

    Tô Xán về sau vật lộn với cuộc sống, làm sao còn nhớ đối tượng thầm yêu từ cái thời tiểu học, hiện giờ Tiết Dịch Dương nhắc tới mới có cảm xúc, khi đó thầm mến thương nhung nhớ, ngày ngày đi học sớm đợi trước cổng trưởng mong được thấy Trần Linh San, nhưng chẳng bao giờ dám bắt chuyện, chỉ đứng nhìn xa xa ... Hiện giờ nghĩ lại, tình cảm trẻ con ngốc nghếch đó mới đẹp nhường nào.

    Nhìn bộ dạng mơ màng của Tô Xán, Tiết Dịch Dương có chút thương hại, cũng không hề tán thành cách làm của Tô Xán:

    - Mày tốt nhất là bỏ ý định đó đi, có biết Trần Linh San trong trường nổi tiếng ra sao không, có biết bao nhiêu người thích cô ấy không, gần như ngày nào cũng phát hiện ra thư tỏ tình nhét trong ngăn bàn. Huống hồ mày và cô ấy lại không cùng ... cùng trường, quên đi, người ta không có khả năng thích mày đâu.

    Tô Xán dở khóc dở cười, uổng cho mình vì hắn đau lòng mấy năm, té ra thằng chó này thời nhỏ đáng ghét như thế, có bạn bè kiểu luôn mồm nói bạn mình không xứng với người ta không? Thằng này ngứa da ngứa thịt muốn ăn đòn chắc, sáng tới giờ mình muốn đánh nó mấy lần rồi.

    Thừa hiểu Tiết Dịch Dương ít nhiều có cảm giác ưu việt với mình, xem thường ý nghĩ "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga" của mình, nói tuy hơi khó nghe, thực ra cũng muốn tốt cho mình. Tô Xán chẳng buồn giải thích, định giơ chân sút cho hắn một phát vào mông, lòng chợt máy động nói:

    - Hay là bọn mình đánh cược, nếu tao thi đỗ vào trường mày, ngày đầu tiên vào trường, máy chổng mông lên cho tao đá một cái. Còn không, ta chổng mông cho mày đá! Chơi không?

    Tiết Dịch Dương nhìn thấy Tô Xán vừa hạ chân xuống, bạn bè bao năm thừa hiểu Tô Xán định làm gì mình, cũng xung lên:

    - Chơi, thằng nào nuốt lời là con chó.

    Bọn họ chia tay nhau, Tiết Dịch Dương lên tuyến xe bus số 8 tới trường Nhất Trung, còn Tô Xán thì đi bộ tới trường, Tam Trung cách nhà y khá gần, chỉ đi bộ chưa tới 15 phút là đến rồi.

    Lớ ngớ vừa ngó quanh vừa đi vào trường, như anh chàng nhà quê lên tỉnh vậy, nhìn cái gì cũng hứng thú, Tô Xán từng học ở đây sáu năm, kỷ niệm vô số, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không một lần quay lại nơi này.

    Láng máng đi tới lớp, song lúc này di chứng chuyến du hành thời gian xuất hiện, Tô Xán quên mất chỗ ngồi của mình ở đâu, nói đùa, y nhớ được mới là lạ, cho nên y túm luôn một tên bạn học trông có vẻ quen mắt, điều này chứng tỏ thời đó quan hệ đôi bên không tệ, hỏi:

    - Ê, tao ngồi chỗ nào vậy mày?

    Đúng lúc đó Đường Vũ đi ngang qua nghe thấy, không khỏi quay sang nhìn Tô Xán.

    Tô Xán chẳng để ý thái độ của thằng bạn không nhớ nổi tên, ngồi vào chỗ theo hướng chỉ của hắn, dãy ba bàn năm. Ngồi bên Tô Xán là một người bạn không nhớ tên nốt, hàng trước không ngờ là lớp phó Đồng Thanh Vân, còn mỹ nữ lớp trưởng Đường Vũ thì ngồi ở dãy bàn bốn dãy hai, ngay sát đường đi giữa lớp.

    Hôm nay là ngày đi học cuối cùng thời sơ trung rồi, mọi người đều có chút đa sầu đa cảm, Đường Vũ cũng vậy, ánh mắt ít đi chút lạnh nhạt thường ngày thêm một phần nhu hòa ưu thương, làm cô bé đẹp não nề. Thường ngày vốn không để ý hôm nay thấy hết sức lưu luyến cuộc sống sơ trung sắp qua đi, đang tán gẫu với cô bạn cùng bàn. Đột nhiên có cô bạn ngồi bàn sau vỗ vai Đường Vũ một cái, đưa cho một đồng năm hào và một tờ giấy.

    Cô bạn sau lưng còn cười ám muội chỉ về vị trí của Tô Xán.

    Đường Vũ nhận lấy số tiền photo To Xán trả, mở tờ giấy được gấp vuông vức ra, bên trên viết :" Buổi chiều tan học cho mình mượn tập đề các môn hôm qua thấy giáo phát cho bạn được không? Cám ơn!"

    Đường Vũ vo tờ giấy lại, quay đầu sang, đôi lông mày thanh mảnh hơi nhíu lại có vẻ ngạc nhiên, hôm qua Tô Xán photo tập đề số học cực kỳ khó của Đồng Thanh Vân rồi, hôm nay lại còn mượn tập đề các môn khác nữa. Tối hôm qua ăn cơm xong Đường Vũ thử làm tập đề kia, tới mười hai giờ đêm mới giải được sáu mươi đề, mặc dù đối chiếu kết quả tỉ lệ là 95%, muốn làm xong tất cả tập đề các môn, thì bốn ngày tới cũng chỉ vừa vặn đủ thời gian thôi, đương nhiên là trừ đi thời gian Đường Vũ tính dùng để nghỉ ngơi, cô không phải là con mọt sách chỉ biết cắm đầu vào học.

    Không phải kiêu căng nhưng Đường Vũ không cho rằng Tô Xán có thể làm được chuyện giống mình.

    Hơn nữa ở thời điểm này với Tô Xán mà nói nên ôn lại kiến thức cơ sở cho vững vàng, chứ không phải là đâm đầu vào giải mấy đề khó, chẳng những không ích gì còn làm kiến thức của y hỗn loạn. Chưa bao giờ nghe nói tới một con chim chưa đứng vững đã học bay. Tuy Đường Vũ với ai cũng lạnh nhạt, nhưng cô là một lớp trưởng tận trách, với mỗi bạn học trong lớp đều nắm được tương đối, cô không lạ gì thành tích học tập của Tô Xán.

    Mặc dù lòng đầy nghi hoặc, có điều Đường Vũ vẫn gật đầu với Tô Xán, là học sinh kiểu mẫu, Đường Vũ không thích cái chuyện truyền giấy cho nhau trong lớp thế này, cô cũng chưa bao giờ truyền giấy cho bất kỳ nam sinh nào, là người rất chú trọng nguyên tắc, đương nhiên không thể vì Tô Xán mà có ngoại lệ.

    Tô Xán không biết gì cả, chỉ thấy Đường Vũ khẽ gật đầu là yên tâm rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,ochenem,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 10: Bạn khác rồi.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Chủ nhiệm lớp Chu Quảng Nhiên đi vào, đầu tiên là giảng giải một số vấn đề cần chú ý, sau đó ôn tập môn số học.

    Thầy chủ nhiệm vẫn y hệt trong ấn tượng của Tô Xán, vì sau này rời trường, Tô Xán gần như không gặp lại giáo viên thời sơ trung của mình nữa, ấn tượng họ để lại cho mình khi đó thế nào, hiện giờ đại khái vẫn thế.

    Giữa tiết học, Đồng Thanh Vân luôn chú ý tới Đường Vũ tất nhiên nhìn thấy Tô Xán nhờ chuyển giấy cho cô, cố nén giận suốt cả tiết học, giờ có cơ hội phát tiết, nhìn Tô Xán với chút trào phúng:

    - Này, hôm qua tôi cho cậu photo tập đề, làm thế nào rồi, hay là còn chưa làm.

    Tô Xán chẳng rảnh bận tâm tới trò châm chọc trẻ con này, y còn nhiều việc quan trọng hơn:

    - Đúng rồi, tập đề đó tôi đã làm, nhưng không có đáp án để đối chiếu, chưa biết đúng sai ra sao, cậu cho tôi mượn đáp án xem.

    Hai mươi bảy tuổi rồi, giao tiếp với đám học sinh 16 tuổi thực sự không thoải mái lắm, đương nhiên Tiết Dịch Dương thì khác.

    Đồng Thanh Vân hơi giật khóe miệng:

    - Làm rồi cơ à? Được, đáp án trong cặp tôi, để chúng ta cùng xem kết quả ôn tập của cậu thế nào.

    Câu cuối Đồng Thành Vân cố ý nói lớn lên, đến học sinh đứng ngoài ban công cũng nghe thấy, nắm chắc Tô Xán có làm hết bài cũng sai tùm lum, hắn muốn nhân cơ hội này xỉ nhục Tô Xán, cho chừa thói cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

    Đồng Thanh Vân về chỗ lấy đáp án tham khảo ra, phấn chấn đi tới đập lên bàn Tô Xán:

    - Nào, đối chiếu xem, đề nào sai tôi còn giúp.

    Đôi chị em Trình Vân, Trình Lan biết chuyện ngày hôm qua cũng ghé tới, Tô Xán không có đáp án tham khảo thì giải nổi mấy đề đây, e là gập ngón tay cũng đủ tính hết rồi.

    Đồng Thanh Vân đắc ý nhìn Tô Xan lấy bài kiểm tra ra, mặt vẫn làm bộ lớp phó quan tâm tới bạn cùng lớp, chăm chú xem tờ giấy viết dầy đặc mực màu xanh.

    100 đề ... Toàn bộ được giải hết.

    Xung quanh có người hô khe khẽ, chị em Trình Lan, Trình Vân ngẩn người.

    Đồng Thanh Vân không giữ được bộ mặt giả dối nữa rồi, hôm qua hắn cũng làm tập đề này, làm tới đề thứ mười, hai mươi, ba mươi, bốn mươi đều bị mắc kẹt mức độ khác nhau, hao tốn rất nhiều thời gian, tới tận một giờ sáng mới hoàn thành, đối chiếu đáp án, sửa lại chỗ sai rồi đi ngủ.

    Tô Xán mà cũng giải được hết à?

    - Không thể nào ...

    Đồng Thanh Vân tự nhủ, chắc y chỉ vẽ bậy vẽ bạ vào mà thôi.

    Nhưng cùng với thời gian trôi đi, từng kết quả được đối chiếu sắc mặt Đồng Thanh Vân ngày càng kém, xung quanh im ắng, chỉ có Tô Xán thi thoảng vỗ trán nói:

    - A, chỗ này đúng là tính nhầm, biết mà ... Đề này mà cũng sai à, sai ở đâu nhỉ, à phải rồi ...

    - Đã là đề thứ mười bảy rồi ....

    Nói xong câu này Tô Xán có chút thất vọng, một trăm đề làm đúng 83%.

    Hai chị em Trình Lan, Trình Vân xem náo nhiệt bày ra vẻ mặt đáng yêu ngốc, không dám tin.

    Đồng Thanh Vân chết lặng mất một hồi mới tự tìm ra được lời giải thích hợp lý:

    - Cậu có đáp án trước rồi chứ gì, còn giả vờ làm sai mười ba câu nữa.

    Lúc này hắn không thèm chú ý tới phong độ nữa, không chấp nhận được việc Tô Xán làm đúng nhiều hơn cả mình, hắn chỉ làm đúng 82%.

    Tô Xán không giải thích, y còn đang phiền lòng, hôm qua cảm giác tốt lắm, làm xong còn xem kỹ lại một lượt, vậy mà vẫn sai mười bảy câu, sai thì không nhiều, quan trọng là đề khó kiểm tra tư duy thì đều đúng, những đề kiểm tra độ chắc chắn của kiến thức thì đều sai không đáng, đấy là mình còn có sáu cuốn sách giáo khoa bên cạnh vừa làm vừa tham khảo, khi đi thi làm gì ai cho mở sách giáo khoa ra xem, chưa kể áp lực ... Hơn hốn ngày nữa thôi, đủ cho mình không đây?

    Nhìn thấy Tô Xán trầm mặc, lại nghe Đồng Thanh Vân nói thế, hai chị em họ Trình càng đánh giá Tô Xán thấp thêm một bậc, bọn họ còn tưởng kỳ tích phát sinh, ai dè Tô Xán lại dùng thủ đoạn gian lận mong được mọi người chú ý, cả hai cô gái cùng "hừ" một tiếng, nắm tay nhau bỏ đi, không thèm nhìn Tô Xán thêm cái nào.

    Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua từng chút một, qua trưa đến chiều, mặt trời treo ở phía tây rải nắng ấm lên trường học, cỏ cây ven đường cũng ánh thêm một sắc vàng, ngày ôn tập cuối cùng khối sơ trung trường Tam Trung cũng cần kết thúc.

    Chỉ còn lại tiết học cuối cùng nữa thôi, giáo viên các môn học đều tới, trừ tổng kết lần cuối, còn nhắc lại quá trình thi hay ngày sau thêm một lần nữa, mỗi một học sinh đều có thẻ dự thi của mình, khi ấy còn chưa làm bằng nhựa tổng hợp như nhiều năm sau, vẫn chỉ là tờ giấy trắng, bên trên dùng mực đen in tên tuổi và mã số.

    Ngày thi tốt nghiệp toàn trường sẽ được nghỉ, các lớp học dùng làm phòng thi, địa điểm thi của mỗi học sinh cũng sẽ xáo trộn. Tô Xán còn nhớ mình thi ở trường Nhất Trung, đó là lần đầu tiên y tới trường học tốt nhất thành phố, trang thiết bị cùng hoàn cảnh bên trong đúng là hơn Tam Trung quá nhiều.

    - Không biết mình sẽ thi ở chỗ nào đây, nếu như thi ở Nhất Trung, có nghĩa là vận may đã tới.

    Cô bạn cùng bàn kẹp thẻ dự thi vào giữa hai tay, chắp lại cầu khẩn.

    Thời đó Nhất Trung là nơi ai cũng ngước nhìn, một câu chuyện điển hình nhất là từng có mấy nam sinh thảo luận về cô gái xinh đẹp nào đó ở lớp kế, kết quả có người trong nhóm bất thình lình nói:

    - Tỉnh lại đi, người ta có bạn trai ở trường Nhất Trung nói.

    Thế là tám chín phần đám ong bướm kia sẽ ngậm miệng.

    Nghe lời cầu khấn của cô bạn, Tô Xán không nhịn được nói:

    - Yên tâm đi, nếu mình nhớ không nhầm thì bạn thi ở Nhất Trung đấy.

    Cô bạn cùng bàn cùng bàn này đeo mắt kính gọng to tròn, mũi hơi nhòn nhọn, thế là Tô Xán lén đặt cho cái biệt danh cú mèo, cũng nhờ thế mà rất nhiều năm sau Tô Xán vẫn nhớ cô bạn này. Nếu không có gì thay đổi cô bạn Cú Mèo sẽ thi ở Nhất Trung, chỉ là đó chẳng phải điềm báo hay vận may nào cả, cô bạn này vẫn thi trượt, cùng y vào hệ cao trung Tam Trung, khi đó bọn họ vẫn là bạn cùng lớp.

    - Thật á? Sao bạn biết được?

    Cú Mèo săm soi lại thẻ dự thi, kinh ngạc nhìn Tô Xán, mã số dự thi trên đó quả nhiên thi ở Nhất Trung.

    - Mình đoán thôi.

    Tô Xán cười, chủ nhiệm lớp đọc tới tên y rồi, nhận thẻ dự thi, quả nhiên lịch sử vẫn thế, Tô Xán vẫn thi ở trường Nhất Trung.

    Mã số dự thi này là hoàn toàn ngẫu nhiên, ngay cả sự ngẫu nhiên này cũng trùng với quy luật lịch sử, như vậy chứng tỏ những sự kiện phát sinh trong mười một năm tới e rằng cũng vẫn sẽ xuất hiện, ví như sổ xố, cổ phiếu lên xuống ...

    Ok, Tô Xán thừa nhận đây là cái tình tiết mọi người đọc chuyện trùng sinh thấy nát rồi, vấn đề là y chẳng bao giờ để ý tới kết quả sổ xố, nói gì tới biết con số chuẩn xác, trí nhớ về cổ phiếu cũng lung tung beng luôn, đâm đầu vào có khi phần chết nhiều hơn sống.

    - Tô Xán, mình phát hiện bạn khác với trước kia.

    Cú Mèo đột nhiên nói, thường ngày Tô Xán ít bắt chuyện với người khác, hơi lầm lỳ, hôm nay từ chuyện va chạm với lớp phó Đồng Thanh Vân tới nụ cười tự tin vừa rồi khi nói trường thi cho mình biết đều không hề giống cách cư xử của Tô Xán:

    - Hả? Mình khác trước kia thế nào?

    Cú Mèo hơi đẩy gọng kính nhìm Tô Xán chăm chú, cuối cùng vẫn lắc đầu:

    - Không biết, tóm lại ... Hình như bạn thay đổi rồi.

    Tô Xán thì biết câu trả lời, năm thứ ba sơ trung tuy ngây thơ nhưng không phải không biết cái gì, y nhận thức được tương lai mù mờ trước mắt, cũng biết lên cao trung là bước ngoặt cuộc đời, với thành tích học tập của bản thân bước ngoặt đó là đi xuống. Còn bây giờ biến hóa lớn nhất của y là nhìn thấy rõ con đường phía trước, tuy có nhiều núi cao chắn đường, nhưng y đầy hi vọng vào tương lai, cho nên tâm thái cũng khác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

    ---QC---


  10. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,ochenem,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
Trang 2 của 192 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status