TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 192 Đầu tiênĐầu tiên 123451353103 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 956

Chủ đề: [Sưu Tầm] Đại Niết Bàn - Khảo Ngư - Hoàn Thành

  1. #11
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 11: Đường Vũ đợi ai?


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Quản ca bắt nhịp cho cả lớp hát cùng nhau lần cuối cùng, ánh mặt trời xuyên qua từng ô cửa kính của phòng học cũ kỹ ở tầng ba, tạo nên từng luồng sáng, chiếu lên mấy chục khuôn mặt non nớt đang dâng trào kích động hát vang, một số nữ sinh tình cảm phong phú giọng hơi nghẹn ngào, đám nam sinh đều phổi bò rống thật to, Tô Xản chỉ lẩm bẩm theo, bài này y cũng không phải nhớ lắm nữa, hình ảnh này từng xuất hiện trong đời y một lần, nhưng khi đó y không thấy nó rõ ràng chân thực như vậy.

    - Không trải qua mưa gió, sao có thể thấy cầu vồng, không một ai có thể tùy tiện mà thành công ... Nắm chắc mỗi lần cảm động trong sinh mạng, cùng bạn bè thân thiết nhiệt tình ôm nhau ...

    ( Chân tâm anh hùng) là bài hát phổ biến nhất thời đó, cũng là bài hát của lớp y, bài hát đi về cuối, đám phổi bò cũng không rống lên được nữa, cả tên Đồng Thanh Vân kia cũng đưa tay lau nước mắt.

    Mấy cô giáo mắt đỏ hoe, khóa này là khóa sơ trung đầu tiên họ giảng dạy từ sau khi tốt nghiệp đại học, là khóa tình cảm sâu nhất, đối với những học sinh về sau, xúc động cũng dần phai nhạt.

    Tất cả mọi thứ khi tốt nghiệp trong ấn tượng đều tươi đẹp thì phải, có sự kỳ vọng cùng ngần ngại khi đối diện với tương lai, có sự tiếc nuối với cô gái không dám thổ lộ, nó ấp ủ thành thứ rượu ngon sau này con người ta nhấm nháp.

    Đây là thời gian mỹ hảo nhất rồi, khi về trường nhận kết quả, khi đó người vui kẻ buồn, mọi thứ không quay lại được nữa ...

    Mấy lớp khác cũng truyền tới tiếng hát, cả tiếng khóc, ngày tháng tươi đẹp nhất thời sơ trung đã khép màn.

    Toàn bộ năm thứ nhất, thứ hai dùng ánh mắt hâm mộ nhìn những học sinh năm thứ ba được nghỉ sớm hơn bọn họ, đồng thời sinh chờ mong vào ngày tốt nghiệp.

    Nhưng bọn họ không biết rằng, học sinh năm ba quen phải học bù hâm mộ nhìn đám học sinh được tan học về nhà đúng giờ thế nào, hiện lại khao khát có thể được tới trường cùng bạn học thân quen thêm một ngày thế nào.

    Khihủ nhiệm lớp chúc cả lớp thi thành công, đồng thời tuyên bố tan học, Tô Xán được nhận một cái ôm nhiệt tình của Cú Mèo, vỗ vỗ lưng cô bạn an ủi vài câu, Tô Xán cũng có chút bị cảm nhiễm.

    Dọn dẹp bàn học của mình, Tô Xán mới phát hiện trên mặt bàn mình chất đầy sách.

    Thành tích sơ trung của Tô Xán không hề tốt, vì y ham chơi, bình thường y nhét cả đống sách trong bàn, chỉ mang đi sách liên quan tới môn học hôm đó, kết quả là đến ngày tốt nghiệp, y phải nhét sách suýt rách cả cặp mới chứa hết được. Đợi tới khi y khoác cái cặp nặng chịch lên lưng mới phát hiện trong lớp chỉ còn lại mấy học sinh, toàn là thành phần mê chơi hơn mê học giống y, còn Đường Vũ thì đã về từ lâu.

    Thôi chết rồi, lòng Tô Xán lạnh quá nửa, Đường Vũ quên mất lời hẹn cùng y buổi sáng rồi, mình không lấy được tập đề các mon nữa, chỉ dựa vào xem sách ôn tập toàn bộ tri thức ba năm sơ trung thì hiệu quả rất kém, lẽ nào lại để lịch sử lặp lại?

    Đường Vũ đứng ở cổng chính của trường học, như một bông sen trắng nổi bật giữa đám lá xanh, hôm nay cô mặc một chiếc T-shirt trắng muốt, làm nổi bật vóc dáng tươi trẻ của thiếu nữ mười sáu, không ít nam sinh năm ba đi qua lưu luyến mãi hoa khôi của trường, liên tưởng tới mình tốt nghiệp rồi sắp mỗi người một nơi, không ít nam sinh đau lòng tiếc nuối.

    Mặt Đường Vũ đỏ hồng, nãy giờ đã có mấy nam sinh lớn mật bày tỏ tình cảm với cô rồi, toàn bộ bị Đường Vũ uyển chuyển từ chối, ủ rũ bỏ đi.

    Cống hiến lớn nhất của kẻ chiến bại là làm nhiều người phải chùn bước, những nam sinh vốn lấy dũng khí bày tỏ vì nếu không nay không thổ lộ sẽ không còn cơ hội nữa cuối cùng vẫn ôm chặt thư tình trong tay, đi qua Đường Vũ mới ngoái đầu lại nhìn. Trong tương lai, có thể đây là nuối tiếc cả đời của một số người, có khi trở thành hồi ức đẹp khi nhớ lại thời học sinh thơ ngây.

    Tay đã cầm hơn chục bức thư tình rồi, ném đi cũng không được mà cầm đống thư tình như thế càng lúng túng, Đường Vũ bắt đầu thầm mắng Tô Xán, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, mấy cô bạn cùng nhóm ai cũng có việc riêng, đa phần có nam sinh chờ đợi, thế nên Đường Vũ mới đứng trơ ra ở đây một mình. Thường ngày cô luôn được vây quanh bởi một đám nữ sinh tinh quái, đám nam sinh lớn gan nhất cũng không dám tới gần.

    Nhìn thấy Tô Xán lúi húi sắp xếp đống sách cao ngất ngưởng, Đường Vũ nghĩ mình mà ngồi trong lớp đợi y thì không được. Nói thực là Đường Vũ chưa bao giờ chờ đợi một nam sinh nào cả, nên cô vừa thong thả đi vừa đợi, nhưng tới cổng trường rồi mà Tô Xán còn chưa ra, không còn cách nào khác là phải đứng ở đây đợi, cô là lớp trưởng, chuyện đã hứa là giữ lời.

    Thế nhưng đứng ở cổng trường đợi thì càng thành vấn đề, một ít nữ sinh hiếu sự thi thoảng thì thầm nhìn về phía cô, khỏi nói cũng biết đang suy đoán cái gì. Tô Xán đáng ghét, không biết khi trong lòng Đường Vũ đã mắng tới lần thứ mấy rồi thì Tô Xán mới khoác cái cặp nhìn là biết trọng lượng không nhỏ, thở hồng hộc chạy tới.

    - Xong rồi à?

    Đường Vũ mặc dù trong lòng bất mãn với Tô Xán, có điều cô ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ hơi nhíu mày một chút, thêm vào nữa bộ dạng tức cười của Tô Xán làm cô nguôi giận không ít.

    Những người xung quanh đều trố mắt nhìn, băng xuyên mỹ nữ cực kỳ nổi tiếng của Tam Trung, hoa khôi số một của trường, vừa rồi họ còn suy đoán không biết cô đứng đây làm cái gì, chẳng lẽ là đợi bạn trai? Thế nhưng khi Đồng Thanh Vân cũng bại trận bỏ đi thì đám đông hiếu kỳ tản đi gần hết, chỉ còn số ít người vì chuyện riêng ở lại đoán Đường Vũ đợi người nhà tới đón hoặc là chờ giáo viên, không ngờ Đường Vũ lại đợi bạn trai thật.

    Băng xuyên mỹ nhân nổi tiếng vừa rồi lại nói giọng giận hờn như thế, thần thái đó không phải oán trách bạn trai tới muộn còn có thể là cái gì?

    - Xin lỗi để bạn đợi lâu, thứ này nặng quá, gánh nặng ba năm sơ trung tập trung dồn hết vào ngày hôm nay rồi.

    Tô Xán không ngờ Đường Vũ lại đợi mình ở cổng, cô gái này thực sự không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

    Đường Vũ đưa đôi mắt sáng có chút sắc lạnh nhìn Tô Xán, cô nhận ra mình đợi ở cổng trường là sai lầm, đứng đây đợi một nam sinh có chút ám muội, nếu Tô Xán nhìn thấy, trong lòng thế nào cũng sinh ra cảm giác hư vinh đắc ý, khiến lòng cô không thoải mái.

    Đường Vũ thông minh hơn người, rất nhiều chuyện cô thấy hết, chỉ là do thân thế cùng gia giáo làm cô không quen nói suy nghĩ trong lòng ra nên hình thành vẻ ngoài lãnh đạm, thực chất Đường Vũ là cô gái có thế giới nội tâm vô cùng phong phú.

    Khi Tô Xán xuất hiện trong mắt chỉ mang vẻ áy náy, ngữ khí nghe ra tâm tư y đặt hết vào sách vở ôn tập, căn bản không xuất hiện tình huống như Đường Vũ dự liệu, khiến cô không khỏi đánh giá lại Tô Xán.

    Cùng Đường Vũ tới hiệu photocopy, sao hết tập đề các môn, mười mấy đề kiểm tra cùng với đáp án đã có đầy đủ trong tay Tô Xán.

    Với Tô Xán hiện giờ mà nói, cổ phiếu lên xuống, trào lưu thời đại biến đổi, thời cơ thương nghiệp gì gì đó đều không thực tế, không sánh bằng số đề kiểm tra trong tay, tay nắm chặt lại, tựa như nắm lấy vận mệnh tương lai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ♥ Roy Keane ♥


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,ochenem,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
  3. #12
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 12: Hẹn gặp lại.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Áng mây được mặt trời chiếu vàng yên tĩnh dừng giữa không trung, từng cơn gió tối nhè nhẹ thổi mang một phiến là úa rụng xuống, không khí phiêu đãng chút tiêu điều của hoàng hồn, buồn thê lương. Photocopy xong xuôi, Đường Vũ cùng Tô Xán sóng vai đi ra, chiếc là kia phơ phất hạ xuống trước mặt, Đường Vũ đưa tay đón lấy, mắt nhìn về phía trường học đã vắng tanh, quay đầu sang nói với Tô Xán:

    - Mình muốn vào trường đi dạo một vòng, có lẽ qua hôm nay cơ hội như thế không còn mấy nữa.

    Tô Xán ngạc nhiên nhìn ánh mắt Đường Vũ lưu luyến nhìn cổng trưởng, nỗ lực nghĩ lại xem ngày tốt nghiệp Đường Vũ có đi dạo trong trường không, có điều dù y vắt óc thế nào cũng không tìm ra ký ức như vậy.

    Thấy Tô Xán tròn mắt nhìn mình, Đường Vũ cố làm ra vẻ tự nhiên nói tiếp:

    - Nếu bạn phải về nhà sớm cũng không sao.

    - Về nhà sớm thế làm cái gì, cũng đã có cơm ăn đâu, mình đi với bạn vậy.

    Cùng Đường Vũ đi dạo sau giờ tan học ư? Ngay cả mộng tưởng lớn nhất thời sơ trung của Tô Xán cũng không hoành tráng như thế này.

    Tô Xán và Đường Vũ sóng vai thong thả bước từng bước trong trường, không biết đây là ao ước của bao nhiêu nam sinh, chỉ tiếc rằng Tô Xán không còn là thiếu niên mười sáu tuổi năm nào, ít nhất thì tâm lý không phải. Mặc dù Đường Vũ mười sáu tuổi có dung mạo và khí chất vô song thì chẳng thể khiến Tô Xán đỏ mặt tim đập loạn nhịp như thiếu niên bình thường.

    Ngược lại đi dạo trong trường học mười một năm về trước, những nơi chốn quen thuộc lưu trữ bao hồi ức thiếu thời khiến y cảm xúc mênh mông, thao trường trước mặt cỏ dại tùm lum mấy năm sau sẽ có biến đổi lớn, không gian được mở rộng thêm, được láng nền bằng xi măng, rồi dựng một cái khung bóng rổ, còn gì nữa nhỉ, phải rồi đường chạy bộ được trải cặn than, dùng vôi trắng phân luổng rõ ràng, về sau còn trang trí thêm cả bồn hoa thay thế cho lùm cỏ đuôi ngựa nhấp nhô kia.

    À chỗ tường bao kia sụt mất một góc, đây chính là nơi đám học sinh hay trốn học đây, Tô Xán cũng có kinh nghiệm này, phía sau xa hơn nữa là ao cá nhỏ, rất nhiều cá, đám học sinh trốn học chỉ lo chạy cho nhanh, không phải ai cũng biết được bí mật đó.

    Thò đầu qua tường bao nhìn về phía cái ao cá xa xa, không có gì thay đổi cả, lòng Tô Xán có cảm xúc khó nói, đặc biệt đi tới chỗ chuyên dùng để trốn học này bên cạnh còn có lớp trưởng gương mẫu Đường Vũ làm bạn.

    Đường Vũ thấy Tô Xán chẳng mấy để ý tới mình, không mở miệng luyên thuyên suốt gây chú ý với cô như nhiều nam sinh khác, ánh mắt như muốn ghi nhớ từng cái cây ngọn cỏ vào đầu, hiếm có gặp được người tâm hồn đồng điệu với mình, một người bạn như vậy vì sao mình không hiểu rõ sớm hơn chứ, tiếc là sau này e không còn cơ hội gặp lại ...

    Tô Xán chìm vào thế giới hồi ức riêng không biết tâm tình của Tiểu Đường Vũ lúc này, thành tích của cô sớm vượt xa tiêu chuẩn tuyển sinh của Nhất Trung, khỏi nói tới khi đó còn có ưu đãi, nếu là học sinh mũi nhọn được trường tiến cử, Nhất Trung sẽ thu nhận vô điều kiện, thậm chí thành tích học tập tốt còn miễn học phí. Mà Đường Vũ rõ ràng là đối tượng chiếu cố trọng điểm, cô biết rõ mình sẽ rời khỏi trường học này, nên hôm nay muốn đi dạo quanh trường ôn lại kỷ niệm ba năm sơ trung, ngày sau dù có trở lại trường cũng là cảm xúc khác hẳn rồi.

    Đi tới một con dốc, Đường Vũ chẳng ngại đất bẩn ngồi xuống, Tô Xán cũng dừng bước ngồi xuống bên cạnh, gió thổi vi vu, ngọn cỏ lay động giữa bọn họ, tạo nên một bức tranh yên tĩnh.

    - Tô Xán, thực ra bạn rất thông minh, nếu như bạn nỗ lực thêm một chút, nhất định sẽ có thành tích rất tốt, không cần phải làm thế.

    Đường Vũ chợt lên tiếng:

    - Làm thế nào?

    Tô Xán miệng ngậm một cọng cỏ, ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

    - Hôm nay bạn và Đồng Thanh Vân đối chiếu đáp án tập đề kiểm tra số học ấy ... Muốn được người khác tôn trọng, không cần dùng phương thức như thế đâu ..

    Đường Vũ cẩn thận nhìn sắc mặt của Tô Xán, thấy y không bị lời nói của mình làm tổn thương, mới yên tâm nói tiếp:

    - Thành tích của bạn so với điểm trúng tuyển của Tam Trung hơi thiếu một chút, có điều nếu bạn giữ tinh thần ôn tập này, mình tin chắc bạn sẽ vượt qua.

    Té ra là chuyện này, có điều tâm tư Tô Xán lại liên tưởng với sự kiện khác, trong bài báo y đọc năm 2007, dù oán trách người bạn trai kia thế nào thì nguyên nhân dẫn đến bi kịch của Đường Vũ là vì cô thay lòng đổi dạ, phản bội lại mối tình đầu từ thời đi học, đi theo thương gia giàu có, hình ảnh lớp trưởng hoàn mỹ trong y có phần đổ vỡ. Nhưng từ biểu hiện của Đường Vũ từ hôm qua tới giờ, đặc biệt là những lời nói này, Tô Xán khẳng định Đường Vũ không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, đồng thời còn có tấm lòng đẹp.

    - Ừ, mình biết mà.

    Tô Xán nhe răng cười thật rạng rỡ, câu này của y mang hai ý.

    Đường Vũ ngẩn ra, từ ánh mắt nụ cười của Tô Xán, cô thấy một khí chất khác hẳn mọi người, như sâu bên trong y có một linh hồn khác, nụ cười đó rạng ngời hơn cả ánh chiều đỏ rực kia, tim nảy khẽ một cái, làm cô không kìm được quay đầu đi.

    Mình làm sao thế này, sao khi Tô Xán mượn mình tập đề đề để sao lại mình đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của người bạn này ba năm qua ở bên cạnh mình, sinh ra lưu luyến với trường học. Vừa rồi sao tim mình lại đột nhiên nảy một cái.

    Còn Tô Xán nhìn Đường Vũ lúc này, cảm thụ được nội tâm thiện lương của cô dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, càng thấy khó tiếp nhận sự thực sau này Đường Vũ bị giết chết vào lúc tuổi hoa rực rỡ nhất.

    Nếu mình đã quay trở về, không thể uổng phí, y muốn thay đổi an bài của vận mệnh.

    Tô Xán nắm chặt tay thầm hạ quyết tâm.

    Khi hai người sóng vai rời trường thì chủ nhiệm lớp Tiểu Chu cùng với một lãnh đạo trường đang thảo luận gì đó ở cổng trường. Tiểu Chu sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm, chuyển qua vài trường học, cuối cùng phân phối tới Tam Trung, thành giáo viên chủ nhiệm dạy môn tiếng Anh của lớp Trương Khác, nóng tính, mấy học sinh trốn tiết trong lớp bị hắn xử lý, khiến cho đám học sinh này về ra xã hội thành lưu manh, nhớ tới thầy giáo Tiểu Chu vẫn rất kính sợ.

    Thầy Tiểu Chu nổi tiếng nghiêm khắc công chính, tới năm 2009 trở thành hiệu trưởng của Tam Trung Hạ Hải, sự nghiệp có thể nói là thuận lợi.

    Nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ từ trong trường đi ra, Tiểu Chu hơi ngỡ ngàng, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý. Đường Vũ cảm thấy thiếu tự nhiên, dù sao trong ngày tốt nghiệp, mình cùng với Tô Xán sau khi tan học đi dạo trong trường, khó tránh khỏi làm người khác liên tưởng tới chuyện nam nữ, mà lúc này cũng không tiện giải thích.

    Hai người cũng mỉnh cười gật đầu, không làm ảnh hưởng tới Tiểu Chu và phó hiệu trưởng nói chuyện.

    Có điều lúc rẽ qua cổng trường, Tô Xán rõ ràng nhìn thấy thầy Tiểu Chu giơ ngón cái lên với mình, thầy giáo thường ngày nghiêm khắc tới mức bị đám học sinh lén đặt cho biệt danh bạo quân này hiện giờ nhìn thế nào cũng thấy giống đám đồng nghiệp bỉ ổi trong văn phòng của mình mười một năm sau.

    Mà sự chấn động trong lòng của thầy Tiểu Chu thì Tô Xán cũng không biết được.

    Đó là lớp trưởng Đường Vũ bảo bối trong lớp mình, sao thường ngày không nhìn ra chứ, ra cô bé và tên nhóc Tô Xán ít nói này lại là một đôi ngầm.

    Tới ngã ba đường hai người sẽ đi con đường khác nhau, Tô Xán đưa Đường Vũ qua đường trước rồi mới vẫy tay tạm biệt:

    - Học kỳ sau gặp lại nhé.

    Đường Vũ có hơi thương cảm, cô nghĩ Tô Xán ngây thơ còn chưa hiểu rằng học kỳ sau mình sẽ không còn học ở Tam Trung nữa, kỳ thi tới sẽ là ranh giới chia cắt cuộc đời họ, từ đó về sau họ sẽ là hai người đi trên hai con đường khác nhau, giống như cái ngã ba này,

    Nhưng nhìn thấy đôi mắt trong suốt, nụ cười không có chút tạp chất nào của Tô Xán, cánh môi xinh xắn của Đường Vũ vẫn cong lên, khẽ gật đầu:

    - Ừ, hẹn gặp lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
  5. #13
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 13: Gia đình tụ hội.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Trúc Hiên Cư một ngày sau.

    Cũng là ngày nghỉ đầu tiên trước kỳ thi trung khảo.

    Trúc Hiên Cư là nơi đại gia đình Tô Xán tụ tập thường xuyên nhất vào cái niên đại đó, đương nhiên người tổ chức không phải là cha mẹ Tô Xán, cha mẹ lúc đó còn là công chức bình thường, đơn vị của mẹ đang nhùng ngằng chuyện giảm biên chế khiến lòng người hoảng loạn. Với điều kiện kinh tế của gia đình y thì bất kể ra sao cũng không thể mời khách ở nhà hàng trung cao cấp như Trúc Hiên Lâu.

    Mời khách là cậu cả Tằng Toàn Minh, cũng là người có thực lực và địa vị nhất trong đại gia đình, làm việc ở cục kiến thiết, chức chủ nhiệm ban quy hoạch, cả đại gia đình chỉ có mình ông là công vụ viên, chưa nói tới còn là chủ nhiệm, địa vị hạch tâm trong đại gia đình là không thể lay động.

    Cậu nhỏ Tằng Triệu Đinh khi ấy là cổ đông nhỏ của hộp đêm " Thế Kỷ Hội", không hề có giác ngộ chính trị như cậu cả.

    Năm xưa sau khi tố nghiệp cao trung cậu nhỏ một mình ra xã hội xông pha, mà tên đại ca đám tiểu lưu manh của cậu nhỏ khi ấy không ngờ phất lên, thành ông chủ lớn đàng hoàng, thế là cậu nhỏ là đàn em theo đuôi ngày nào cũng được chiếu cố. Vị đại ca năm xưa kia có khứu giác thương nghiệp khá nhạy bén, mở cửa hàng đồ chơi quà tặng, với Hạ Hải mà nói thì khá là mới mẻ rồi, cậu nhỏ Tằng Triệu Đinh từng là giám đốc cửa hàng, về sau phát triển không tệ, được đại ca cho cổ phần, tới hộp đêm làm một cô đông, vào cái tuổi tam thập nhi lập có thành tích đó cũng được coi là thành đạt.

    Cái băng đảng của cậu nhỏ mặc dù xuất thân lưu manh, về sau thành doanh nhân đàng hoàng, chỉ là khó tránh khỏi tác phong vô lại, cậu nhỏ vì sự nghiệp thuận lợi, rồi thành cổ đông của "Thế Kỷ Hội", tiếng nói trong nhà rất lớn, thậm chí coi thường cả cậu cả Tằng Toàn Minh, hơi một tý là nói:

    - Anh làm công vụ viên cả năm chẳng kiếm được nhiều tiền bằng em làm ba tháng.

    Lại còn hay đem chuyện từng cùng lãnh đạo cao tầng uống rượu ra khoe khoang.

    Điều đó làm Tằng Toàn Minh có tiếng tính khí gàn dở trong hệ thống công vụ viên cáu tiết lắm.

    Cậu nhỏ đối với cậu cả còn như thế, càng xem thường cha Tô Xán chỉ ăn lương công chức. Đương nhiên cậu nhỏ lọc lõi đối nhân xử thế, khôn khéo hơn cậu cả nhiều, cậu cả nhiều lần trách mắng cha y ngay trước mặt, khiến Tô Xán tuổi trẻ xốc nổi lên tiếng đốp chát lại, khiến mấy lần gia định tụ hội giải tán chẳng vui vẻ gì.

    Mà cậu nhỏ khinh thường cha y thật đấy, nhưng cũng chỉ khi nói chuyện riêng với mẹ y mới nhắc tới thôi, còn trước mặt cha y luôn tươi cười.

    Cha y cũng biết bản thân trong gia tộc là đối tượng bị xem thường nhất, cho nên xưa nay không lên tiếng, gánh hết các loại áp lực lên người, đôi khi bị mẹ y giận cũng chỉ cười khổ mà thôi, thi thoảng nhắc nhở y:

    - Cha con vô dụng bị người ta xem thường, con là hi vọng của cha, cha còn có thể tự hào mà nói, con tôi rất giỏi đấy.

    Chỉ đáng tiếc mình chưa bao giờ khiến cha được tự hào cả.

    Đã thế còn vấp ngã liên hồi, phải cần cha mẹ nâng đỡ, từ nhỏ đến lớn đều thế, đến khi sự nghiệp có chút khởi sắc lại bị người ta đạp cho một cú không thương tiếc ... Nghĩ lại Tô Xán day dứt vô cùng.

    - Lý Thành, Tiểu Kha, hai cô chú nên đốc thúc con mình tiến bộ chứ, như hai người, đơn vị sắp sập rồi, dựa vào được không? Chỉ mong đợi Tô Xán thành đạt mới chuyển biến được vận mệnh.

    Lời nói mang theo vài phần quan cách của cậu cả xói thẳng vào tai.

    Cậu cả Tằng Toàn Minh cái tính thẳng thừng, năng lực không phải tệ, một con mắt bị đục thủy tinh thể, không được tốt lắm. Trước kia dựa vào một con mắt làm kỹ sư xây dựng nức tiếng, rồi lên chủ nhiệm ban quy hoạch cũng chẳng thăng tiến được nữa, ông không biết luồn cúi cấp trên, cuối cùng vì tuổi cao, thêm vào vấn đề tràn màu não, bị điều tới trung tâm chính vụ, quyền lợi dần dần bị gạt bỏ, gần như chỉ còn đợi về hưu.

    Cậu cả tính tình làm người khác không ưa nổi, thế nhưng người mà Tô Xán cảm kích nhất trong quá trình trưởng thành chính là cậu cả, dù vì vấn đề của cha mà không ít lần xung đột với ông, nhưng dù sao cậu cả thực lòng mong mỏi đám tiểu bối bọn họ thành đạt.

    Hiện giờ nhìn thấy cậu cả mười một năm trước sức khỏe còn tốt, đầu óc tỉnh táo, Tô Xán rất vui, thực lòng là dù lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện y cũng chưa bao giờ oán hận cậu cả hết, càng trưởng thành thì y càng nhớ ơn cậu cả, rất nhiều năm sau, Tô Xán hiểu cậu cả không cần mình báo đáp, mà là cần mình có thành tích, dù mình ỷ tiền tài kiêu ngạo đối diện với ông.

    Cậu cả vẫn thẳng tuột lên tiếng như thường ngày, có điều không chỉ nhằm vào cha y mà còn kéo cả mẹ y vào, trong lúc nói một con mắt của cậu cả vẫn hướng về phía mình, hẳn là lo đụng chạm tới cha mình, mình lại nổi xung lại cãi lại.

    Tô Xán vừa thầm buồn cười lại vừa cảm động, hiện giờ cậu cả vẫn là chủ nhiệm ban quy hoạch, người nịnh bợ vuốt đuôi, lôi kéo quan hệ, nhìn sắc mặt ông không phải ít, thế mà lại còn chiếu cố tới tính tình của mình, chuyện này chẳng dễ dàng chút nào.

    - Vâng, vâng ạ ...

    Cha mẹ Tô Xán rối rít gật đầu, Tằng Kha quay đầu sang nhìn con, trìu mến nói:

    - Lần này chỉ trông vào nó được thôi, cha mẹ giờ hết khả năng rồi, trông cả vào con đó, con trai.

    Chị cả Tằng Na con cậu cả ngồi ở bên Tô Xán trề môi ra:

    - Với thành tích của nó à, cô chú đừng ôm hi vọng quá lớn, cô xem nó thi thử được bao nhiêu điểm? 470 điểm, tới 500 điểm còn chẳng được, vào được Tam Trung đã là khó rồi. Trong lớp sơ trung của cháu trước kia, thành tích kém nhất cũng là 500 điểm, thành tích của nó còn tính tầm trung trong lớp, đủ biết cái trường Tam Trung nó tệ hại thế nào.

    Cảm giác ưu việt, đây là thứ sinh ai ở địa vị cao hơn cũng có chẳng phải đại biểu cho một dấu ấn độc đáo của thành phố Hạ Hải.

    Bà chị cả Tằng Na này của y đang học năm hai cao trung, từ nhỏ thành tích lẫn đạo đức đều ưu tú, tất nhiên là học ở Nhất Trung, có cảm giác ưu việt ở trên nhìn xuống không có gì là lạ.

    Từ nhỏ quan hệ của Tô Xán với Tằng Na không tốt lắm, một là trong nhà có đứa em trai Tằng Viên viên ngọc trên tay cậu nhỏ, ít hơn Tô Xán năm tuổi, chị cả Tằng Na thích đứa em này hơn mình. Hai là trong hai người tuổi mới lớn, thường xuyên có va chạm tư tưởng, mà cả hai chị em lại hạng cứng đầu không biết nhường nhịn nhau, nên lần nào cũng cãi vã đỏ mặt tía tai. Thứ đến mới là thành tích của mình quá kém, không thể so với chị cả học ở Nhất Trung, tất nhiên càng xem thường. Vì vậy Tằng Na lúc nào cũng ngứa mắt với Tô Xán, nhưng mà nhiều năm sau lớn lên sinh hoạt ở thành phố lớn khác, chỉ cả luôn hỏi han tình hình của Tô Xán, tuần nào cũng gọi điện cho Tô Xán một lần nhắc nhở y đủ mọi thứ chuyện, khác hẳn khi nhỏ, trưởng thành sẽ làm người ta thay đổi nhiều.

    Cả nhà tụ tập một chỗ, mặc dù có chỉ trích nhau, oán trách nhau, hoặc lý luận cãi vã, rất ồn ào nhưng ấm áp tình cảm, tốt hơn khối giả bề ngoài khách sáo lịch sự với nhau. Tương lai ba chị em họ mỗi người một nơi, năm mới luôn có người vắng mặt, nhớ lại ngày tháng ở gần nhau, luôn thấy ấm lòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
  7. #14
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 14: Treo thưởng.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Bây giờ thời gian nghịch chuyển, Tô Xán tất nhiên mang tâm thái khác hẳn rồi, chẳng hề giận chị cả xem thường mình, cười nhẹ nói:

    - Thành tích kém có sao ạ, chỉ cần ôn tập bù đắp tốt, em tranh thủ lần này phát huy trình độ cao nhất không được à?

    Lo hai chị em khắc khẩu này lại cãi nhau, Tằng Kha liền giảng hòa:

    - Hiện giờ Tô Xán cố gắng lắm, hôm qua ôn bài tới tận khuya đấy, giờ em nó biết nỗ lực rồi.

    Không ngờ bị mình ngọt nhạt mà Tô Xán vẫn bình tĩnh tiếp chiêu, không cãi nhau với mình, Tằng Na vừa ngạc nhiên lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng cũng không tiện xuất chiêu nữa, lẩm bẩm:

    - Thành tích kém như thế, có ôn tập cũng vô dụng.

    Chủ đề bữa cơm dần chuyển sang người Tằng Viên, lúc này mới chỉ mười một tuổi, có điều nó tuyệt đối là đứa trưởng thành sớm, người thì nhỏ mà ranh như ma, người nhà bên phía mẹ đều coi nó là trung tâm, còn nó tất nhiên là cục cưng của cả nhà, thêm vào nữa lúc nhỏ Tằng Viên cực kỳ đẹp đẽ, tóc xoăn này, mũi cao này, da thì trắng bóc, trông cứ như người nước ngoài, cho nên dù ở nhà trẻ hay là tiểu học, đều được nữ sinh yêu thích. Chị cả Tằng Na càng yêu quý nó.

    Được cả nhà nuông chiều, mới đầu Tằng Viên không coi ông anh trai này ra gì, thích gì làm nấy, hơi tí là nhổ nước bọt vào Tô Xán, dày vò thần kinh yếu ớt của Tô Xán. Về sau một lần tình cờ Tô Xán đưa Tằng Viên đi bơi, ai ngờ thằng nhãi này thường ngày hoạt bát lắm, gặp phải nước cứ như chó chết, vừa xuống nước là ôm chặt lấy Tô Xán, ánh mắt cầu khẩn vô cùng tội nghiệp của nó, làm Tô Xán ấn đầu nó xuống nước ... Phát tiết hết oán hận tích trữ bao năm.

    Về sau không biết Tằng Viên uống bao nhiêu lít nước bể bơi, liền sợ hãi Tô Xán, cam tâm là cái đuôi của Tô Xán.

    Hiện giờ thành tích học tiểu học của Tằng Viên chẳng khá hơn của Tô Xán là bao, số lần mời gia trưởng tới trường còn có xu thế "Trường Giang sóng sau xô sóng trước", chủ đề triển khai quanh nó liền không ngừng lại được nữa.

    Tằng Viên lén thè lưỡi với Tô Xán, giơ ngón tay cái lên:

    - Vừa rồi anh nói chuyện với chị cả cảm giác rất là ngầu.

    Chị cả thành tích ưu tú, học ở trường trọng điểm, lại thích lên mặt giáo huấn người khác, cho nên hình tượng trong mắt Tô Xán và Tằng Viên là ác ma nữ, rất có phong thái cậu cả. Lần nào Tô Xán cãi nhau với bà chị này cũng rơi xuống thế yếu, lần đầu tiên thản nhiên đối đáp được lại chị cả làm Tằng Viên phục lắm.

    Tằng Viên mới học được cái từ "ngầu", nên nói gì cũng chêm từ này vào, đứa em này hay làm Tô Xán dở khóc dở cười.

    Ba chị em líu ríu với nhau một hồi không để ý tới đám người lớn, đột nhiên thấy cậu cả nói:

    - Được, tôi thấy cứ như thế đi.

    Tằng Toàn Minh và Tằng Triệu Đinh hiếm khi được một lần ý kiến giống nhau.

    - Tằng Viên, nếu thi cuối kỳ con được hai điểm 90, cha mua cho con cái máy trò chơi mà con thích.

    Tằng Triệu Đinh sảng khoái nói:

    - Thật ạ!?

    Tằng Viên reo lên, Game Boy đời đầu là màn hình đen trắng, nhưng vào cái thời đó nhìn thấy Super Mario tung hoành trên một cái máy cầm tay tất nhiên làm vô số người kinh ngạc. Cầm trong tay một cái máy chơi game như vậy có thể vênh mặt lên với tất cả mọi người, Tằng Viên từng nhìn thấy một đứa bé cùng tuổi ngồi trong xe Santana có cái máy này, giờ nghe nói mình cũng có thể có một cái, tất nhiên kích động khỏi phải nói.

    - Nếu vậy ...

    Tằng Toàn Minh hắng giọng đúng kiểu nhà quan:

    - Tô Xán, nếu cháu thi vào được Tam Trung, vậy cậu thường cho cháu một cái xe đạp, tùy cháu chọn.

    Một cái xe đẹp vào năm 1998 đại khái là 300 đồng, có điều cậu cả mà lên tiếng thì phải là xe tầm 600 - 700 đồng. Đa phần học sinh lúc ấy vẫn còn đạp xe đi học, ở thành phố nhỏ như Hạ Hải có xe hơi đưa đón rất hiếm hoi, vả lại thành phố nhỏ, trung tâm thành phố ra ngoại thành chỉ ba mươi phút, thường học sinh bắt xe bus, đem xe hơi đưa đón thì quá phô trương.

    Cho nên nếu như có học sinh nào mà đạp xe địa hình đi học thì oai phong ngang ngửa với năm 2009 lái Audi, BMW.

    - Để xem em có thi được không! Đừng để cha mẹ em phải nộp tiền để được vào trường nữa là được.

    Tằng Na đúng lúc chêm vào một câu, mặc dù cô luôn muốn có một cái xe đạp, có điều một vì bản thân là thiếu nữ, mùa hè mặc váy đi xe đạp đạp không tiện, hai nữa là cô cũng quen đi xe bus rồi, đổi sang đi xem đạp có nhiều chỗ không quen. Dù trong lòng hơi ghen tỵ, có điều nếu Tô Xán có thể thuận lợi thì vào cao trung, cô cũng không ngại để cha mua cho đứa em mình không ưa này cái xe đạp. Nhìn chung Tằng Na vẫn biết nặng nhẹ, dù không thích đứa em này thì chị em vẫn là chị em, mình là chị phải cho ra dáng chị.

    Trong quá khứ chưa xảy ra kia, Tô Xán không có được cái xe địa hình như cậu cả hứa, Tằng Viên cũng chẳng có được máy Game Boy như nó mơ ước, hi vọng tràn trề của hai anh em đều tan vỡ sau khi mùa hè trôi qua.

    - A, chủ nhiệm Tằng, thì ra anh cũng ăn cơm ở đây sao.

    Một giọng nói ở bên truyền tới.

    - Chủ nhiệm Tiêu, cả nhà anh cũng tới hả?

    Tằng Toàn Minh cười lớn, người vừa lên tiếng chào hỏi là Tiêu Phi chủ nhiệm Ban Đấu thầu Cục Kiến thiết, hai người này nổi tiếng đối đầu nội bộ xa gần. Nguyên nhân mâu thuẫn bắt nguồn trước kia có một người phụ trách của công ty kiến trúc là người thân của Tiêu Phi, công ty đó phát triển có liên quan trực tiếp tới lợi ích của Tiêu Phi, trong quy trình thẩm duyệt có xung đột với ban quy hoạch, mà cậu cả Tằng Toàn Minh là người cố chấp, không biết biến báo, thêm vào thường ngày chả ưa gì tác phong luồn cúi của Tiêu Phi trong cục, nên nghiêm khắc dựa theo chương trình mà làm, công ty kiến trúc kia bị chèn ép ra khỏi Hạ Hải, thế là hai người kết oán với nhau.

    Hai người cứ thế đối đầu với nhau, rồi về sau cậu cả vì chơi cổ phiếu, sử dụng tiền công, không phải cậu cả định tham ô, trong nhà cũng có số tiền đó, chỉ vì xoay vòng hơi gắt nên dùng tạm, chỉ mấy ngày là trả lại. Nhưng vì lỗ hổng tài chính có sơ hở vì Tiêu Phi tóm được, báo cáo lên thành phố, ảnh hưởng cực xấu, vì điều tra chuyện lạm dụng công quỹ dính dáng quá nhiều người, nên chỉ kiểm điểm trong tổ chức, song làm lãnh đạo thượng tầng có cái nhìn xấu về cậu cả.

    Mấy năm đó tâm tình và trạng thái của cậu cả luôn ở dưới đáy vực, ở cùng bọn họ, cũng hiếm khi giáo huấn y và Tằng Viên, tổ kiểm tra xuống điều tra, mợ cũng tìm mẹ nói chuyện khóc suốt, cậu cả già đi nhiều lắm, bệnh xuất huyết não có lẽ xấu đi vào thời gian đó, thế là bị người ta có cớ gạt bên lề.

    Ngược lại Tiêu Phi càng đắc thế, trở thành cục trưởng cục kiến thiết, rồi điều lên tỉnh, có điều cũng vì một loạt chuyện lớn mà ngã ngựa, nếu không để ông ta vững ghế rồi quay lại tính nợ cũ thì cậu cả càng khó sống.

    Giờ nhìn đối phương và cậu cả khách khách khí khí, cứ như là chiến hữu cũ gặp nhau, thực chất bên trong đều rình rập đối phương, Tô Xán không khỏi thêm vài phần lưu ý. Kỳ thực với năng lực công tác của cậu cả, nếu không có chuyện lạm dụng công quỹ thì còn có cơ thăng tiến, về sau mới biết thường ủy chính phủ đã thảo luận đề tài này rồi, có điều bị Tiêu Phi tố cáo, coi như không cần nói tới nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,
  9. #15
    Ngày tham gia
    May 2011
    Đang ở
    Bôn Ba
    Bài viết
    1,738
    Xu
    275

    Mặc định

    ĐẠI NIẾT BÀN
    Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng


    Quyển 1: Du Hành Thời gian
    Chương 15: Phải cố gắng hết sức.


    Nguồn: Vipvandan
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Tiêu Vân Vân con gái Tiêu Phi đi tới chào hỏi, song đôi mắt quyến rũ tức thì chiếu vào Tô Xán.

    Lại là một cô gái để lại dấu ấn trong lòng Tô Xán thùa thiếu thời, khi còn nhỏ mình tới nhà chị cả chơi, vì tinh quái lắm trò nên luôn cầm đầu đám con cái công chức cục kiến thiết, trong đám nhóc đó, có Tiêu Vân Vân. Mà khi đó Tô Xán rất nổi trội, không chỉ xinh trai còn lắm trò, khi ấy còn ngây thơ chuyện gia thế và học tập chưa phải vấn đề, rất nhiều cô bé thầm mếm y, Tiêu Vân Vân cũng thế, còn rất bạo gan chẳng chút kỵ húy gì thể hiện sự thân thiết với Tô Xán.

    Tiêu Vân Vân cô bé có đôi mắt dài quyến rũ đa tình thích Tô Xán là điều đứa bé nào trong nhóm cũng biết.

    Chuyện đến tai người lớn gây ra một trận phong ba ở khu nhà Cục Kiến thiết, ai ai cũng nghe ngóng lai lịch của Tô Xán, cậu bé "lãnh đạo" được gần hai chục đứa nhóc nghịch phá như quỷ sứ đó, biết đâu là con cái nhân vật lớn thì sao. Dè đâu lại là cháu của Tằng Toàn Minh, mà gia đình toàn là công chức, chẳng dính dáng gì tới nhân vật lớn hết.

    Kết quả thì khỏi nghĩ cũng biết rồi, Tiêu Vân Vân bị cha mẹ nghiêm cấm tiếp xúc với Tô Xán, Tiêu Vân Vân vẫn vài lần lén lút trốn cha mẹ chơi với Tô Xán, thời gian trôi đi Tiêu Vân Vân vào Nhất Trung, học sinh ưu tú trong đó đếm không xuể, Tiêu Vân Vân càng lớn càng xinh đẹp là mỹ nữ có tiếng trong trường, cũng dần dần quên đi người con trai mình thích thủa nhỏ.

    Bây giờ gặp lại Tô Xán, Tiêu Vân Viên hiển nhiên khơi lên hồi ức đã phai nhạt đó, chăm chú quan sát Tô Xán ... Ừm, thậm chí còn đẹp trai hơn hồi nhỏ, rất có phong thái lãng tử, trầm tĩnh vững vàng.

    - Tằng Na càng ngày càng ưu tú, bác nghe Vân Vân nói thành tích học tập của cháu, cũng thuộc hàng đầu trong trường. Khai giảng là lên năm thứ ba cao trung rồi, đã chọn trường chưa, vẫn chuẩn bị học y à?

    Tiêu Phi làm ra vẻ thân thiết hỏi han:

    Nói tới con gái, Tằng Toàn Minh tự hào nói:

    - Đúng, tôi bảo nó chú ý Đại học quân y số ba, nếu không thì Đại học y Hoa Tây cũng được, nói chung là vẫn phải tự bản thân nó thôi, vào năm ba rồi, học tập phải cần cù, ở Nhất Trung áp lực lớn lắm. Còn Vân Vân thi thử ra sao, phải vào Nhất Trung nhé.

    Loại tâm lý này hơi buồn cười, hai người thường ngày luôn ngáng gạt nhau, nhưng chẳng ai lật nổi ai, nên ngay cả tụ hội gia đình thế này cũng so bì với nhau. So bì cái khác thì tỏ ra nhỏ nhen, chỉ có con cái đại biểu toàn bộ hi vọng nửa đời sau của họ thành vũ khí phân cao thấp.

    Tiêu Vân Vân tuy không hiểu rõ như Tô Xán, cũng hiểu phần nào quan hệ hai nhà, cùng Tô Xán lén lút mỉm cười đầy ẩn ý.

    Tiêu Vân Vân có đôi mắt cực đẹp, mắt dài đuôi mắt cong, trong mắt lúc nào cũng như phủ tầng sương mờ ướt át, vừa đa tình yếu đuối, là sát khí với trái tim non nớt, nhưng rõ ràng tính cách cô nàng không hề mềm yếu giống bề ngoài, rất mạnh bạo cởi mở.

    Tiêu Phi nghe Tằng Toàn Minh nói tới Đại học quân y số ba, Đại học y Hoa Tây toàn là đại học có tiếng một cách nhẹ nhõm như thế, thầm ngứa răng, ông tưởng trường học thiên hạ do nhà ông mở chắc, muốn tới đâu là tới à? Tất nhiên ông ta cũng không chịu thua kém:

    - Vân Vân thi thử cũng tàm tạm, học ở lớp trọng điểm của trường mà, nên chỉ trong mười hạng đầu thôi, thi vào Nhất Trung chắc không thành vấn đề ... ài, tôi đang nghĩ có nên liên hệ với trường học ở Anh hoặc Úc không, nó cũng muốn ra nước ngoài, đợi bọn nhỏ ở nước ngoài rèn luyện quay về thì chúng ta đã già cả rồi, ha ha ha!

    Nhìn Tiêu Vân Vân tròn mắt ngạc nhiên là Tô Xán biết lão Tiêu Phi này bốc phét rồi, cậu cả không nhận ra nên tức thì á khẩu, con mình lựa chọn đại học hàng hiệu trong nước, còn con Tiêu Phi chưa lên cao trung đã phóng tầm mắt ra thế giới.

    Tằng Toàn Minh định đáp lại vài câu, nhưng đám trẻ con đều có mặt, không tiện châm chính quá công khai, đành cầm cốc rượu lên tu một hơi.

    Thừa thắng truy kích, Tiêu Phi cuối cùng cũng nhìn tới Tô Xán, lại thấy con mình cũng nhìn y còn mím môi cười, không khỏi cảnh giác:

    - Ấy, đây chẳng phải cháu trai của chủ nhiệm Tằng à, nghe nói thành tích cũng ưu tú lắm, trông rất là sáng sủa, có được danh hiệu "tiêu binh học tập khối" không?

    Tiêu binh học tập khối là cách xưng hô chuyên dụng với học sinh ưu tú Tam Trung vào thời ấy, còn ở Nhất Trung đã không còn dùng lâu rồi, cho nên Tiêu Phi dùng cách xưng hô này phân rõ giới hạn Tam Trung và Nhất Trung.

    Ý tứ châm chọc quá rõ ràng.

    Không đợi người Tằng gia phản ứng, Tiêu Phi chuyển sang bộ mặt lo âu:

    - Mà Tam Trung thực sự không hợp cho cháu phát triển đâu, thế nào, có hứng thú thi vào Nhất Trung không?

    Tiêu Vân Vẫn rõ ràng không nhận ra ẩn ý của cha mình, bản tính cô phóng khoáng, thu ánh mắt trên người Tô Xán lại, nói với chút ngượng ngùng:

    - Thi vào đi, mấy lớp Cao trung Nhất Trung không tệ đâu.

    Tô Xán gật đầu:

    - Mình cố gắng vậy, có điều thành tích của mình không tốt như bạn, chẳng biết có vào được không.

    Tằng Toàn Minh ở bên không nói không rằng, chỉ rót rượu uống, thành tích đứa cháu này còn phải treo giải cho nó vào Tam Trung, nói gì tới Nhất Trung, chủ đề này không tham gia thì hơn, tránh chịu nhục với tên chết tiệt kia.

    Tiêu Vân Vân không rõ thành tích Tô Xán ra sao, nắm hai tay đưa lên làm động tác khích lệ:

    - Không sao, cố gắng là được.

    Thấy con gái rượu chẳng hiểu ý mình vẫn cứ tỏ ra thân thiết với thằng nhóc nhà họ Tằng, dù làm Tằng Toàn Minh phải ngậm miệng, Tiêu Phi cũng chẳng vui vẻ được chút nào, chẳng còn hứng thú châm chích nữa.

    Cậu út Tằng Triệu Đinh thấy không khí bất thường, lập tức cầm chén rượu đứng dây, nói một đống lời tốt đẹp với Tiêu Phi mới làm ông ta thoải mái hơn.

    Tiêu Phi khẽ hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Tằng Toàn Minh, thầm nghĩ đứa em này còn biết điều hơn ông đấy.

    Tiêu Phi kéo con gái đi, thấy con gái vẫy tay tạm biệt Tô Xán, không kìm được nói:

    - Thi cho tốt nhé, đừng để Tam Trung cũng trượt đấy.

    - Cha này ...

    Tiêu Vân Vân lúc này đã hiểu ra cha mình không có ý tốt, hơi gắt khẽ kéo cha đi.

    Bữa cơm chẳng còn mấy không khí nữa, Tô Xán tốt nghiệp sơ trung, Tằng Viên sắp thi cuối kỳ, còn Tằng Na sắp lên năm thứ ba cao trung, thành tích ở lớp quanh quẩn trong hạng 20, thi vào đại học hàng hiệu trong nước cũng chẳng phải dễ dàng như Tằng Toàn Minh nói. Nên mọi người đều đều mang tâm sự, chẳng mấy chốc tan tiệc ai về nhà nấy.

    Về tới nhà Tằng Kha nói với con:

    - Cậu cả con hứa rồi đấy, con mà thi được vào Cao Trung sẽ có xe đẹp mới, con à, cố lên, khai giảng đạp xe mới toanh tới trường oai lắm đấy.

    - Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức.

    Tô Lý Thành chỉ khẽ vỗ vai con trai vài cái, ông thực tế hơn vợ, con mình e khó có được phần thưởng kia, cái đó không quan trọng, quan trọng là Tô Xán hiểu ra rồi, biết thương cha mẹ, biết phấn đấu, lần này thi không tốt cũng không sao, tương lai còn dài, chỉ cần tỉnh ra là còn cơ hội, thậm chí ông bắt đầu suy nghĩ tới việc phải đi đâu vay tiền cho con vào cao trung, nếu có tiền cố gắng chút cho con mình vào trường tốt, từ nhỏ Tô Xán lanh lợi hoạt bát như vậy, giờ lại biết chăm chỉ phấn đấu chắc chắn sẽ có tương lai ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ♥ Roy Keane ♥

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,cuonglong,dichphong12,heogay83,htluu,luanacbs,thanhviet170906,trunghhk,TuanCali,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status