TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 81 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 3171798081
Kết quả 401 đến 405 của 405

Chủ đề: [Sưu Tầm][Y Học] Y Tiên Thiểu - Vô Trục

  1. #401
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 396: Phụ nữ cách nhìn giống nhau.




    - Lão địa chủ?

    Trầm Quân Lăng cười nói:

    - Anh xưng hô ông nội của anh như vậy sao?

    - Phải đó.

    Tùy Qua nói:

    - Nói ra cô đừng chê cười, ông nội của tôi chính là một người như vậy. Lúc còn trẻ thật nghèo, cho nên thật hâm mộ ngày lành của những địa chủ lão gia. Bởi vậy nguyện vọng từ nhỏ là có một ngày có được sinh hoạt như địa chủ lão gia, ăn thịt uống rượu, ngủ trong nhà lớn…ách, chính là như vậy.

    - Ông nội của anh là một người thực tế.

    Trầm Quân Lăng nói:

    - Không giống ông nội của tôi, mặc dù ông yêu thương tôi nhưng trong lòng vẫn là một người tu hành, sự tình gì cũng thích dùng ánh mắt người tu hành đánh giá cùng cân nhắc giá trị. Đúng như lời anh nói, người tu hành thật sự không chút thú vị nào. Nhắc tới tôi có chút hâm mộ anh cùng Đường Vũ Khê, có lý tưởng, có mục tiêu, hơn nữa còn cùng nhau cố gắng.

    - Đừng nói được dễ nghe như vậy, kỳ thật nói ngắn gọn, tôi làm như vậy chẳng qua vì tôi cao hứng mà thôi!

    Tùy Qua nói:

    - Mặt khác, cô không phải cũng làm rất nhiều chuyện sao? Mở thật nhiều cửa hàng, làm thật nhiều sinh ý, không phải cũng rất phong phú sao?

    - Phong phú cái rắm!

    Trầm Quân Lăng hừ một tiếng:

    - Tôi làm như vậy chỉ vì nhàm chán mà thôi! Việc này đều dùng tiêu hết thời gian. Trầm gia vốn đã có thật nhiều sản nghiệp cùng buôn bán, nhưng đại bộ phận liên quan tới dược liệu, nhưng tôi không có hứng thú với dược liệu quá lớn, cho nên không để ý kinh doanh của gia tộc.

    - Như vậy cô có hứng thú với cái gì?

    Tùy Qua hỏi:

    - Dù sao cô cũng là một cô gái trẻ có ý chí, chẳng lẽ không có chút lý tưởng nào hay sao?

    - Nói ra anh đừng chê cười.

    Trầm Quân Lăng nói:

    - Kỳ thật tôi luôn nghiên cứu cách làm đẹp về Đông y, hi vọng có thể nghiên cứu chế tạo ra thủ đoạn làm đẹp kiểu Đông y, hoặc là nghiên cứu chế tạo một loạt sản phẩm Đông y làm đẹp, sau đó mở rộng cả Hoa Hạ thậm chí toàn thế giới. Bởi vì tôi từ trong một ít phương thuốc của Trầm gia, đọc được thật nhiều cách làm đẹp Đông y, hiệu quả phi thường thần diệu, cho nên tôi muốn đem những phương thức kia tái hiện ra. Nếu như ý nghĩ này có thể thực hiện, thậm chí còn có thể phân cao thấp với nhãn hiệu nổi tiếng của phương Tây.

    - Ý nghĩ này của cô thật lớn nha.

    Tùy Qua nói.

    - Nhưng cũng không quá thực tế đi.

    Trầm Quân Lăng nói tiếp:

    - Tôi thu thập thật nhiều phối phương làm đẹp Đông y, cũng nghiên cứu châm cứu làm đẹp, nhưng hiệu quả thật nhỏ, không bằng đồ trang điểm của nước ngoài.

    - Đây là đương nhiên, dù sao người ngoại quốc cũng không phải ngu ngốc, họ làm nhiều năm như vậy tự nhiên phải có chỗ độc đáo của mình.

    Tùy Qua nói:

    - Nhưng Đông y uyên thâm, cơ hồ là một trong những y thuật xưa nhất của thế giới, mà lý niệm làm đẹp Đông y cũng đã ngược dòng ở mấy ngàn năm trước. Thậm chí trong người tu hành cũng có thật nhiều người đặc biệt luyện chế đan dược làm đẹp cho phụ nữ, chẳng hạn như Định Nhan Đan gì đó, không phải sao?

    - Đừng nhắc tới đan dược, càng không thấy thực tế.

    Trầm Quân Lăng nói:

    - Dù thật sự có Định Nhan Đan, tôi phải thỏa mãn bản thân mình trước, tuyệt đối sẽ không mang ra đi bán. Cho nên vẫn nhắc tới phương thuốc làm đẹp đi, vì sao tôi mân mê những phương thuốc kia không ra được hiệu quả tốt đâu.

    - Hiệu quả không tốt, hay là hoàn toàn không hiệu quả?

    Tùy Qua hỏi.

    - Hiệu quả không tốt, dù sao không biện pháp tạo thành sản phẩm mở rộng.

    Trầm Quân Lăng đáp.

    - Như vậy có lẽ không phải vấn đề bởi phương thuốc.

    Tùy Qua nghĩ nghĩ nói.

    - Không phải vấn đề bởi phương thuốc, vậy thì vì cái gì?

    Trầm Quân Lăng hiếu kỳ hỏi.

    - Có lẽ vấn đề bởi dược thảo.

    Tùy Qua đáp:

    - Chữ rượu trước chữ thủy, chữ dược trước chữ thảo. Thuốc Đông y khác với những thuốc khác, căn bản không phải vì phương thuốc, mà là ở dược thảo.

    - Ngô…cách nói này của anh hình như thật có đạo lý, nhưng trước kia tôi chưa từng nghe qua.

    - Bởi vì đây là sáng tạo độc đáo của riêng tôi!

    Tùy Qua ngạo nghễ nói.

    - Ai, anh đó, mỗi khi cấp cho anh chút ánh nắng anh liền sáng lạn.

    Trầm Quân Lăng nói:

    - Nhưng cách nói này của anh thật có ý tứ. Hoặc là tôi nên dùng dược thảo của ông nội tôi đến thử xem hiệu quả.

    - Hắc, ngàn vạn lần đừng nói do tôi giật dây.

    Tùy Qua cười nói, sau đó chợt nghĩ tới điều gì:

    - Nhưng cô vừa nói như thế, cũng làm tôi mở rộng ý nghĩ. Hoặc là tôi có thể thử xem phương diện làm đẹp Đông y, giúp cô một tay.

    - Thật sự?

    Trầm Quân Lăng hỏi:

    - Nếu anh có thể giúp tôi đạt được lý tưởng này, kề vai với nhãn hiệu đồ trang điểm nổi tiếng thế giới, tôi sẽ phóng thấp tiêu chuẩn với anh, dù tu vi của anh không thể đột phá tiên thiên kỳ, tôi cũng có thể làm tình nhân cho anh!

    - Thật sự?

    Tùy Qua cười ha ha:

    - Đây không phải Xuân Thu Đại Mộng của tôi đi?

    Trong rạp chiếu phim.

    Tùy Qua bị một trận ánh sáng chói mắt làm thức tỉnh.

    Khi hắn mở mắt, trong rạp chiếu phim chỉ còn lại hắn cùng Trầm Quân Lăng.

    Mà thằng nhãi Tùy Qua đang nằm trên đùi nàng ngủ ngon lành.

    Trên màn ảnh đang chiếu Xuân Thu Đại Mộng, mà hắn đang nằm trên ghế mơ một hồi xuân thu mỹ mộng.

    - Ngủ đủ rồi sao?

    Trầm Quân Lăng hỏi.

    Tùy Qua đồng học cười gian xảo, sau đó lặng yên dùng đầu cọ mạnh lên bộ ngực vun cao của Trầm Quân Lăng, lúc này mới thỏa nguyện ngồi thẳng dậy.

    - Anh càng lúc càng lớn mật, lại dám lợi dụng tôi đây.

    Trầm Quân Lăng nói.

    - Hắc, xem cô nói đi, đây gọi là lợi dụng tài nguyên hợp lý.

    Tùy Qua cười nói:

    - Dù sao sớm hay muộn cô cũng là vợ của tôi, sớm thích ứng một chút không phải rất tốt sao.

    - Ai, nếu anh có thể có da mặt dày như vậy trước mặt Đường tỷ của anh, tôi nghĩ anh cũng không cần giữ mãi quầng sáng sơ nam.

    Trầm Quân Lăng khẽ thở dài:

    - Nhưng anh phải nhớ kỹ, tiện nghi của Trầm Quân Lăng này cũng không dễ chiếm như thế. Nhất là trước khi tôi còn chưa chấp nhận anh làm nam nhân của tôi!

    Nói tới cuối cùng, vẻ mặt nàng có chút nghiêm túc.

    Tùy Qua thấy thế cũng không dám tiếp tục làm càn.

    Sau đó Trầm Quân Lăng phụng phịu đi ra khỏi rạp chiếu phim.

    Tùy Qua bất đắc dĩ im lặng đi theo.

    Hì hì!

    Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Trầm Quân Lăng đột nhiên phá lên cười:

    - Tiểu sơ nam đúng là tiểu sơ nam, quả nhiên không hiểu gì về phụ nữ! Đúng rồi, tôi còn vài tấm vé xem phim, anh cầm về tặng cho các huynh đệ chung phòng ngủ đi.

    - Vậy tôi không khách khí.

    Tùy Qua tiếp lấy.

    Người khác không nói, tiểu tử Giang Đào nhất định sẽ rất thích ý nhận vé.

    Cầm vé xem phim, Tùy Qua lại đi theo sau Trầm Quân Lăng.

    Trầm Quân Lăng kinh ngạc hỏi:

    - Anh đi theo tôi làm gì?

    - Cùng cô quay về hiệu khu thôi.

    Tùy Qua đáp.

    Trầm Quân Lăng cười nói:

    - Ai nói tôi muốn quay về hiệu khu đây? Tự anh nghĩ biện pháp về đi.

    - Không phải đâu?

    Tùy Qua kêu lên:

    - Cũng bởi vì tôi lau chùi chút mỡ của cô, cô liền đối với tôi như vậy? Trời lạnh như thế, cô trơ mắt nhìn tôi một mình trở về?

    - Đừng giả vờ đáng thương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  2. #402
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 397: Đường Vũ Khê phiền não. (1)




    Trầm Quân Lăng nói:

    - Mặc dù hôm nay là ngày lễ của người ngoại quốc, nhưng cũng là ngày lễ, không chừng Đường tỷ của anh sẽ triệu hoán anh. Nếu bây giờ tôi đưa anh trở về, không chừng sẽ bị nàng nhìn thấy, đến lúc đó sẽ làm sao? Huống chi nữ sinh luôn thật hưng phấn khi gặp ngày lễ, nếu anh nắm chắc cơ hội, thi triển bí tịch tôi đã dạy, không chừng có thể lấy xuống mũ sơ nam. Cho nên anh hẳn không muốn bởi vì tôi mà tan biến hi vọng đi?

    Tùy Qua nghĩ nghĩ, nói:

    - Lời của cô thật có sức thuyết phục! Nhưng cô có thể tiễn tôi đến trấn Phát Phong ah…

    - Bye bye!

    Tùy Qua còn chưa nói xong, Trầm Quân Lăng đã nổ máy xe nhanh chóng đi xa.

    Tâm tư của phụ nữ quả nhiên là không thể cân nhắc.

    Tùy Qua thầm thở dài một tiếng, dự định cho Tống Văn Hiên tới đón hắn, ai biết điện thoại của Tống Văn Hiên khóa máy, rơi vào đường cùng Tùy Qua đành vẫy taxi quay về hiệu khu.

    Ai biết bởi vì là ngày lễ, căn bản không vẫy được taxi.

    Tùy Qua đợi suốt hơn hai mươi phút chỉ đành ngồi xe bus.

    Trên xe bus người người tấp nập, chen chúc chật như nêm cối.

    Thật vất vả đi về tới trong trấn, Tùy Qua sắp nổi điên. Lúc này trong lòng hắn có chút oán Trầm Quân Lăng, nha đầu kia biết hôm nay ngày lễ giao thông không tốt, cho nên cố ý trả thù hắn mà thôi.

    Vừa bước xuống xe bus, điện thoại của Tùy Qua vang lên.

    Tùy Qua vừa xem, trong lòng nhất thời có chút vui mừng, điện thoại là Đường Vũ Khê gọi tới. Xem ra Trầm Quân Lăng nói có chút đạo lý.

    Nghĩ đến đây, Tùy Qua phấn chấn tinh thần nghe điện thoại.

    - Cái gì, em cũng muốn đi xem phim?

    Nghe được lời đề nghị của Đường Vũ Khê, Tùy Qua nhất thời ngây người.

    - Hôm nay tự nhiên cảm thấy nhàm chán, muốn tìm người đi xem phim.

    Đường Vũ Khê nói, cảm thấy câu nói của Tùy Qua có vấn đề:

    - Vì sao vừa rồi anh lại nói “cũng” đây? Chẳng lẽ anh đi xem phim với ai hay sao? Hay là có ai mời anh đi xem?

    - Giang Đào!

    Tùy Qua phản ứng thật nhanh, lập tức đổ lên người Giang Đào.

    - Hắn là người hâm mộ Giang Điềm Điềm thật cuồng nhiệt, cho nên đòi đi xem phim, hơn nữa còn nhờ anh mua vé dùm hắn.

    Đường Vũ Khê cũng không nghĩ nhiều, nói:

    - A, nguyên lai là như vậy. Nếu anh đã vé xem phim thì em cũng không cần phải đi mua, đợi lát nữa chúng ta cùng đi đi.

    - Vậy xem phim gì?

    Tùy Qua hỏi.

    - Thì xem Xuân Thu Đại Mộng đi, gần đây nghe nói thật nổi danh.

    Đường Vũ Khê nói.

    Lại là Xuân Thu Đại Mộng.

    Tùy Qua thật muốn lập tức qua đời.

    - Xem phim khác không được sao?

    Tùy Qua hỏi, hi vọng Đường Vũ Khê thay đổi quyết định này.

    Bởi vì loại cảm giác này thật sự có chút kỳ quái, có chút quỷ dị.

    Hai cô gái lại muốn xem cùng một bộ phim, cảm giác thật sự là cổ quái.

    - Không được.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Em chỉ muốn xem bộ phim này.

    - Vì sao vậy?

    Tùy Qua dò hỏi, trong lòng cầu nguyện Đường Vũ Khê đừng phát hiện chuyện gì.

    - Bởi vì truyền thông nói Giang Điềm Điềm đẹp như tiên nữ gì đó, em muốn đi xem một chút xưng hô “đệ nhất ngọc nữ” rốt cục đẹp đến mức độ nào.

    Đường Vũ Khê nói, ngữ khí hơi có chút khăng khăng.

    Ra vẻ dù là cô gái như nàng cũng có lòng hiếu thắng.

    Tùy Qua thở dài:

    - Đường tỷ của anh ạ, em cũng biết truyền thông chuyên lừa dối người, còn đi tin lời của bọn hắn, đây không phải tự tìm phiền não sao. Huống hồ Giang Điềm Điềm nhìn trên poster thật như tiên nữ, nhưng nếu không trang điểm kém em rất nhiều đâu.

    - A, anh xem qua gương mặt không trang điểm của nàng sao?

    Đường Vũ Khê lại bắt được nhược điểm trong lời nói của hắn:

    - Thấy khi nào?

    - Trước đó không lâu, xem qua trong phòng ký túc xá. Tiểu tử Giang Đào từ trên mạng mua được ảnh chụp không trang điểm của Giang Điềm Điềm, thật sự là kém hơn em rất nhiều.

    Tùy Qua nói:

    - Hơn nữa đã có người cẩn thận quan sát qua, đôi mắt được truyền thông xưng tán không nhiễm bụi trần của nàng thật ra là nhân tạo, rõ ràng có dấu vết thẩm mỹ, không giống ánh mắt của em, tràn ngập vẻ thanh tú thiên nhiên, sáng như ánh sao trong đêm…

    - Bớt lắm mồm.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Em cúp máy đây, anh đang ở địa phương nào, em lập tức ra gặp anh.

    Tùy Qua chỉ đành nói ra vị trí của mình.

    Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua thở dài một tiếng, quả nhiên vẫn chạy không thoát sự tra tấn của Xuân Thu Đại Mộng.

    Tùy Qua đợi thêm mười mấy phút đồng hồ mới nhìn thấy xe Porsche của Đường Vũ Khê chạy tới.

    Hắn mở cửa xe, sau đó ngồi vào, ánh mắt liền bị Đường Vũ Khê hấp dẫn.

    Đường Vũ Khê thật hài lòng phản ứng của Tùy Qua.

    Đây là yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần đã yêu thích một người, tựa hồ khuyết điểm của hắn cũng trở thành ưu điểm.

    - Nhìn đủ chưa?

    Đường Vũ Khê cười hỏi.

    Tùy Qua lắc lắc đầu, nói:

    - Vĩnh viễn đều xem không đủ.

    Theo sau hắn lại nói:

    - Hơn nữa nhìn mãi cũng không đỡ thèm, có thể sờ một chút không?

    - Chết đi!

    Đường Vũ Khê cười mắng một tiếng.

    Tùy Qua nhớ lại lời nói của Trầm Quân Lăng nên quấn quýt chặt chẽ, tiếp tục vô sỉ nói:

    - Em ăn mặc xinh đẹp như vậy làm đôi mắt anh muốn rơi ra ngoài, rõ ràng là dụ dỗ anh phạm sai lầm đi? Cho xem không cho sờ, đây chẳng phải muốn chết ngạt người sao.

    - Vậy anh nghẹn lên trước đi.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Theo em đi xem phim, chờ thời cơ tới em sẽ xả thân giải phóng anh.

    - Khi nào thời cơ mới đến vậy?

    Tùy Qua còn chưa từ bỏ ý định.

    - Khi nào tới tự nhiên sẽ biết.

    Đường Vũ Khê đáp, sau đó rẽ đề tài:

    - Gần đây quỹ hội tiêu phí thật không ít tiền. Thật không nghĩ tới hiện tại quốc nội còn có nhiều người bị ốm đau tra tấn, ngay cả tiền thuốc men cũng không trả nổi.

    - Chuyện này thật bình thường.

    Tùy Qua nói:

    - Trước kia hoàn cảnh vị trí của em, người em tiếp xúc tự nhiên sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Nhưng trong ký túc xá của anh, nhà của Liễu Tiểu Đồng, những địa phương kia không trả nổi tiền viện phí kếch xù mà chờ chết thật không ít. Tuy rằng quốc gia có chính sách nâng đỡ, nhưng chẳng khác gì muối bỏ biển, không thể giải quyết vấn đề từ trên căn bản.

    - Phải.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Tình huống quê nhà của Liễu Tiểu Đồng em đã cho người đi điều tra. Tình hình đích xác thật nghiêm trọng, đầu tiên là thu nhập của họ không cao, nhưng thuốc men bệnh viện, phí tổn trị liệu lại ngang hàng với những nơi khác, cho nên với thu nhập của họ tự nhiên không có cách nào chống đỡ nổi tiền thuốc men khổng lồ kia.

    - Vậy em tính toán làm sao giải quyết?

    Tùy Qua hỏi, vốn hắn rất ít hỏi chuyện quỹ hội của Đường Vũ Khê, nhưng sự tình liên quan Liễu Tiểu Đồng nên hắn vẫn quan tâm.

    - Trước mắt cũng chưa có biện pháp gì giải quyết, phàm là gia đình không trả nổi tiền thuốc men đều do quỹ chi trả. Mặt khác quỹ hội dự tính hàng năm sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người già, nếu như có bệnh gì có thể kịp thời phát hiện chữa trị. Nhưng đây cũng không phải biện pháp giải quyết căn bản.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  3. #403
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 398: Đường Vũ Khê phiền não. (2)




    Đường Vũ Khê nói:

    - Chỉ khi nào thu nhập của họ đề cao, hoặc giá cả y dược hạ thấp mới có thể giải quyết vấn đề từ trên căn bản.

    - Đề cao thu nhập?

    Tùy Qua thở dài:

    - Đây là chuyện của chính phủ địa phương, quỹ hội chúng ta nào có kỹ năng lớn như vậy.

    - Đích xác chúng ta lo lắng quá rộng rồi.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Nhưng em thật sự hi vọng nhìn thấy họ thoát khỏi nghèo khó làm giàu. Nếu như có thể làm cho bọn họ giàu có, giảm áp lực chi phí trị liệu, cũng không cần hao phí nhiều tài chính quỹ hội tiến hành viện trợ cho họ.

    - Phải.

    Tùy Qua khẽ thở dài một tiếng:

    - Nhưng em cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Hiện tại sinh ý dược hán của chúng ta tốt lắm, thu nhập tăng nhanh, có thể cung cấp tốt nhiều tài chính ủng hộ.

    - Ân, em nghe nói nhà xưởng chế dược trước mắt đang mở rộng quy mô sản xuất.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Thật sự không ngờ anh lợi hại như vậy.

    - Anh lợi hại cái gì.

    Tùy Qua nói:

    - Anh cũng chỉ có thể phối chế vài thứ dược vật mà thôi, kỳ thật không rành buôn bán. Chuyện buôn bán anh đều giao cho người khác đi làm.

    - Anh nói người tên Nhãn Kính sao?

    Đường Vũ Khê hỏi:

    - Nghe nói trước kia hắn là người trong giang hồ đâu.

    Tùy Qua cười ha ha, nói:

    - Không sai. Nhưng trước khi gia nhập trên đường, hắn cũng là sinh viên Đông đại đâu. Cho nên trước kia hắn từng làm gì không quan trọng, chỉ cần hắn có thể đảm nhiệm công việc này là được, có đúng không? Chẳng lẽ em có thành kiến gì với người như vậy?

    - Không có thành kiến gì.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Nhưng chị cả nói cho em biết, mặc dù việc kinh doanh của nhà xưởng không sai, nhưng hiệu suất viên chức không cao.

    - Vị chị cả kia của em còn quan tâm cả chuyện nhà xưởng chế dược của anh?

    Tùy Qua kinh ngạc nói.

    - Anh không cần kỳ quái.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Nàng cũng không phải có dã tâm gì, mà là bởi vì quan hệ giữa em và anh nên mới lưu ý chuyện của nhà xưởng chế dược. Dù sao công ty dược nghiệp của anh là một khối với quỹ hội, nhất vinh cùng vinh, cho nên chúng tôi đều hi vọng sinh ý của công ty dược nghiệp cùng hiệu suất có thể càng tiến thêm một bước.

    - Ngô…thật sao, vậy nàng vì sao cảm thấy hiệu suất của nhà xưởng không được đây?

    Tùy Qua hỏi.

    - Nàng nhìn thấy nhân viên dược nghiệp cùng nhân viên tiêu thụ của công ty đều xuất thân từ vô nghề nghiệp, không hiểu tri thức, tố chất viên chức cao thấp không đều, cho nên chỉnh thể hiệu suất công ty thật sự khó thể khen tặng.

    Đường Vũ Khê nói.

    - Đích xác, các nhân viên đều là người vô nghề nghiệp, cũng chưa từng nhận qua giáo dục gì, nhưng anh cảm thấy họ hoàn toàn có thể làm được công tác của họ. Ít nhất công ty Hoa Sinh có được quy mô hôm nay, cũng có sự giúp đỡ của bọn họ.

    Tùy Qua thật khách quan nói.

    Đúng vậy, đám người mà Nhãn Kính dẫn theo trước kia đều hỗn trên đường. Ở trong mắt thành phần tri thức cấp cao, những người này là vô nghề nghiệp, là lưu manh xã hội, không có chỗ nào đáng khen. Nhưng Tùy Qua không cho rằng như vậy, tỷ như nhóm người Cường tử, công trạng tiêu thụ rõ như ban ngày. Bởi vậy có thể thấy được anh hùng không hỏi xuất thân, viên chức cũng không luận xuất thân, công nhân có thể sáng tạo thành tích chính là công nhân tốt.

    - Anh nghiêm túc như vậy để làm chi?

    Đường Vũ Khê cười cười:

    - Em chỉ là nói mà thôi, nhìn xem ý kiến chị cả đưa ra có thể cung cấp cho anh tham khảo hay không. Dù sao nàng từng làm việc ở xí nghiệp lớn nước ngoài, tri thức cùng kinh nghiệm đều phi thường phong phú. Đúng rồi, tháng này quỹ hội đầu tư tài chính lợi nhuận ba mươi triệu đều nhờ công lao của nàng đâu.

    - Lợi nhuận ba mươi triệu?

    Tùy Qua hơi có chút kinh ngạc, xem ra vị chị cả của Đường Vũ Khê thật sự có chút thủ đoạn, gần đây nghiệp tài chính không khởi sắc nhưng nàng vẫn có thể lợi nhuận, xem ra đích xác không phải chỉ có hư danh. Nhưng lời đánh giá của nàng đối với công ty Hoa Sinh làm Tùy Qua khó thể chấp nhận.

    - Bỏ đi, tạm thời không đề cập tới chuyện này.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Hôm nay chính là ngày lễ đâu, hẳn nên thoải mái một chút.

    - Nói đúng.

    Tùy Qua nói, vội vàng phấn chấn tinh thần, miễn đánh tan hưng trí của Đường Vũ Khê.

    Bộ phim Xuân Thu Đại Mộng thật sự rất vô địch, quả nhiên xem được chưa đầy một phần ba đã làm người ta muốn đi vào giấc mộng.

    Bất quá đúng lúc này Đường Vũ Khê chậm rãi nhích lại gần hắn.

    Trong lòng Tùy Qua giật mình, chợt hưng phấn, xem ra Đường tỷ hiểu tâm ý của hắn, dự định cho hắn chút ngon ngọt nếm thử.

    Nhưng Tùy Qua không khỏi cao hứng quá sớm, bởi vì khi nàng dựa vào lồng ngực của hắn, đột nhiên ngáp dài, lẩm bẩm:

    - Cái gì mà đệ nhất ngọc nữ, thật không thấy gì hay…

    Theo sau, không còn đoạn dưới.

    Nàng đã ngủ thiếp đi!

    Đáng thương cho Tùy Qua đồng học, vốn nghĩ có thể ở trong này trộm chút tiện nghi, sau khi xem hết điện ảnh thì có thể đi khách sạn thuê phòng, đột phá xiềng xích gông cùm vận mệnh, dập nát quầng sáng sơ nam. Ai biết hắn đã hoàn toàn hiểu sai ý, Đường Vũ Khê chẳng qua chỉ muốn ngủ một giấc trong lòng của hắn mà thôi.

    Ăn chay!

    Thật xấu hổ.

    Tùy Qua đồng học vội vàng áp chế thú huyết bắt đầu sôi trào, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.

    Ba ba!

    Tùy Qua còn đang khuyến khích chính mình, nhưng lại bắt gặp một hồi biểu diễn hôn nhau tại hiện trường, khiến cho hắn vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.

    Nhưng sau một lát, Tùy Qua chợt nhìn thấy được vẻ mặt mệt mỏi của Đường Vũ Khê.

    Đột nhiên toàn bộ tạp niệm của Tùy Qua lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại đau lòng cùng thương tiếc. Lúc này hắn mới ý thức được trong khoảng thời gian này Đường Vũ Khê mệt nhọc bao nhiêu.

    Đích xác hắn chỉ nhìn thấy thành tích của quỹ Tiên Linh Thảo Đường, thấy được trong thời gian ngắn thành lập cùng quật khởi, sau đó cứu trợ cùng đầu tư tài chính, nhưng hắn lại xem nhẹ thành tích làm ra đều có quan hệ đến cô gái nhu nhược Đường Vũ Khê, mà bản thân hắn lại luôn xem nhẹ điều đó.

    Làm cho Tùy Qua cảm thấy kỳ quái chính là nửa phần đầu bộ phim thật nhàm chán buồn ngủ, kỹ xảo biểu diễn của Giang Điềm Điềm cũng thật giả tạo, nhưng phần sau nàng giống như đột nhiên thanh tỉnh lại trong giấc mộng, hoàn toàn sát nhập vào vai diễn.

    - Di, chẳng lẽ cái chết của Lục Hổ làm cho Giang Điềm Điềm ngộ đạo hay sao?

    Hắn nhìn ra được Giang Điềm Điềm như đã tìm được “cảm giác”, làm cho hắn cũng không còn cảm thấy buồn ngủ như trước đó.

    Sau khi bộ phim kết thúc, hắn cũng không đánh thức Đường Vũ Khê mà bế nàng thản nhiên đi ra ngoài.

    - Thật xin lỗi tiên sinh, hôm nay khách sạn đã hết phòng.

    - Vậy sao?

    Tùy Qua thản nhiên hỏi:

    - Không còn một phòng nào?

    - Thật xin lỗi tiên sinh, thật không có.

    Tiếp tân khách sạn đáp, trong lòng khinh bỉ kẻ háo sắc trước mặt.

    - Cô xác nhận lại một chút được không?

    - Thật sự không….có! Tôi lập tức chuẩn bị cho ngài một gian phòng tốt nhất!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  4. #404
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 399: Cảm giác.




    Tiếp tân vốn đang cự tuyệt Tùy Qua, nhưng nhìn thấy hắn đột nhiên rút ra xấp tiền đặt lên quầy, lập tức động tâm. Vì thế nàng cắn răng đem phòng đã đặt sẵn đưa cho hắn, xem như mình lén lút vi ước với khách một lần.

    Một lát sau Tùy Qua bế Đường Vũ Khê đặt lên giường lớn.

    Hắn đứng lên kéo màn, vừa quay người lại chợt nhìn thấy Đường Vũ Khê đã tỉnh giấc, đang đưa mắt nhìn hắn.

    - Anh…anh không có ý tứ gì khác.

    Tùy Qua vội vàng giải thích.

    - Hì hì, em có nói anh có ý tứ gì khác sao?

    Đường Vũ Khê ngọt ngào nói, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt:

    - Kỳ thật em đã sớm tỉnh.

    - Vậy làm sao em không nói sớm chứ.

    Tùy Qua buồn bực nói, hắn cảm giác mình lại bị nàng đùa giỡn.

    - Em chỉ muốn anh ôm em thêm chốc lát mà thôi.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Khó được anh ôn nhu như thế, bộ dạng cẩn thận lại không có tà niệm trong lòng. Xem đi, em từng nói qua với anh, giữa nam nữ không nhất định chỉ có loại chuyện hư hỏng kia thôi.

    Đường Vũ Khê vỗ vỗ lên giường, ý bảo hắn đi qua.

    - Vũ Khê, thật ngại quá, anh không chú ý tới khoảng thời gian này em quá mệt mỏi.

    Tùy Qua áy náy nói:

    - Em nói đúng, ở chung với em anh thật không nên nghĩ tới loại chuyện hư hỏng kia.

    - Không sao.

    Đường Vũ Khê nói:

    - Anh có quyết định của chính mình thì làm việc không cần phân tâm. Em cũng không muốn anh làm vậy, hơn nữa hiện tại anh làm đã rất khá, sự nghiệp của chúng ta đã bắt đầu đi lên đường phát triển đúng đắn…

    Nói tới đây, nàng dừng lại nhìn hắn, theo sau đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng tiến tới.

    Nhưng ngay lúc này, lại nghe được tiếng đập cửa ầm ĩ, hẳn là thanh âm đá cửa.

    - Mẹ nó, mở cửa cho lão tử! Kháo! Phòng lão tử đặt trước mà tiện nhân kia lại dám chuyển cho người khác!

    Ngoài cửa một thanh âm càn rỡ kêu gào, còn đá mạnh vào cửa.

    - Ai nha…thật xin lỗi, tôi bồi thường tổn thất cho ngài theo quy định…a!

    - Bồi thường mẹ mày, mày bồi thưởng nổi sao, loại mặt hàng như mày liếm cho tao cũng không xứng!

    Thanh âm bên ngoài càng thêm càn quấy hung hăng!

    Ngay cả Đường Vũ Khê cũng nhíu mày, người kia thật sự quá kiêu ngạo.

    - Đừng đá nữa, mày là thứ ngu ngốc!

    Lúc này Tùy Qua cũng nổi giận đi tới cửa quát.

    Nhưng người bên ngoài căn bản không nghe, tiếp tục đá mạnh, cùng tiếng thét chói tai của nữ tiếp tân khi nãy.

    - Muốn chết…

    Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, một cước đá vào trên cửa.

    Một tiếng nổ vang, cánh cửa đột nhiên bay ra ngoài, mà người đá cửa cũng văng ra.

    Một thanh niên tóc dài đeo kính đen, vẻ mặt hung hăng càn quấy bị ván cửa đụng lên tường.

    Một cước này của Tùy Qua xem như đã lưu tình.

    Nếu không thanh niên kia đã sớm hộc máu không thôi.

    Bên cạnh thanh niên kia còn có hai cô gái, bên trong có một người tràn đầy nước mắt, tóc tai bù xù, chính là cô gái tiếp tân khi nãy. Một cô gái khác mặc trang phục cổ màu trắng, hơn nữa còn là nữ giả nam trang, rõ ràng là tạo hình của Giang Điềm Điềm trong phim ảnh. Bộ dáng cùng dáng người cô gái này xem như không tệ lắm.

    Cô gái tiếp tân đang định bỏ chạy, không nghĩ tới thanh niên kia chộp lấy tóc của nàng, lôi nàng trở về lạnh lùng nói:

    - Tiện nhân, mày đắc tội Kiệt thiếu có thể chạy dễ dàng như vậy sao!

    - Buông nàng ra!

    Lúc này Đường Vũ Khê chợt quát:

    - Động tới phụ nữ, anh còn là đàn ông sao!

    Thanh niên kia nhe răng cười, sau đó ánh mắt dừng trên người Đường Vũ Khê, cười tà:

    - Nếu cô đám ứng cùng nữ nhân của tôi bồi đêm, tôi sẽ bỏ qua cho nó. Mẹ nó, lại dám đem phòng của bổn thiếu đưa cho người khác, quả thật là chán sống. Bổn thiếu dự tính mang theo bạn gái tới nơi này chơi trò chơi, ai biết hứng trí bị trộn lẫn…Đúng rồi, bổn thiếu Trần Kiệt, tiểu thư đừng quên.

    - Tôi không có thói quen nhớ kỹ tên của một súc sinh.

    Đường Vũ Khê lạnh lùng nói.

    - Hắc hắc, đúng vậy, bổn thiếu chính là súc sinh.

    Trần Kiệt liếm liếm môi, sau đó ánh mắt nhìn qua Tùy Qua:

    - Tiểu tử, mày dám ở phòng của tao, còn dám mang theo nữ nhân xinh đẹp như vậy ở phòng của tao, còn dám mạo phạm tao. Mày nhất định phải chết, mày biết không? Cả tỉnh Minh Hải, hắc bạch lưỡng đạo không ai cứu được mày, mày nhất định phải chết!

    - A, mày lợi hại như vậy?

    Tùy Qua lạnh lùng nói:

    - Nhanh chóng buông nàng ra, tao bồi thường tổn thất cho mày, sự tình cứ vậy bỏ qua.

    Trần Kiệt dùng sức kéo tóc nữ tiếp tân khiến nàng đau đến thét chói tai:

    - Tao nói rồi, người mạo phạm tao không cho thoát thân. Con nhỏ này dám mạo phạm tao như vậy nhất định phải thừa nhận lửa giận của tao. Đáng tiếc nó quá xấu, nếu không tao chơi xong vài lần là có thể thả nó con đường sống. Nhưng hiện tại nó phải quỳ xuống dập đầu cầu tao mới được. Nếu không tao sẽ khiến cho nó sống không bằng chết!

    Hung hăng càn quấy!

    Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê từng thấy qua một ít kẻ hung hăng càn quấy, nhưng chưa bao giờ thấy quả kẻ hiêu trương tới mức độ này như Trần Kiệt.

    Cũng bởi vì một gian phòng, lại muốn người khác quỳ xuống dập đầu cho mình.

    Người như vậy thật sự hiêu trương tới cực điểm!

    Lúc này bảo an khách sạn đã chạy tới.

    Hai bảo an chứng kiến tình hình này lập tức vọt qua Trần Kiệt, hi vọng cứu nữ tiếp tân.

    Phanh! Phanh!

    Hai bảo an vừa xông lại, đột nhiên cô gái mặc trang phục cổ bên cạnh Trần Kiệt liên tục đá ra hai cước, hai bảo an bị đá ngất ngay tại chỗ.

    Tùy Qua thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái mà Trần Kiệt mang đến còn biết công phu.

    Hơn nữa còn là tu vi luyện khí trung kỳ!

    Càng quỷ dị chính là vừa rồi Tùy Qua không nhận ra nàng biết công phu.

    Trần Kiệt ha ha cười, xoắn tóc của nữ tiếp tân nhấn đầu nàng xuống đất, muốn dùng chân giẫm lên, nói:

    - Cho mày liếm mày nhất định phải liếm!

    Đúng lúc này Tùy Qua tung ra một cước, đẩy ra chân Trần Kiệt, sau đó triển khai Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, đem nữ tiếp tân cứu thoát khỏi tay Trần Kiệt.

    Nhưng trong lúc giao thủ, Tùy Qua nhất thời phát hiện Trần Kiệt cũng biết công phu, hơn nữa đạt tới luyện khí sơ kỳ.

    Đối với một công tử ca mà nói, tu vi luyện khí sơ kỳ đã thật không tệ lắm.

    - Cô đi đi.

    Tùy Qua nhìn nữ tiếp tân nói.

    Nữ tiếp tân như được đại xá, vội vàng bỏ chạy.

    - Mày dám thả nó?

    Trần Kiệt nhìn Tùy Qua cười lạnh nói:

    - Mày lại dám thả nó? Tốt lắm, xem ra mày thật sự muốn chết.

    - Bệnh thần kinh!

    Đường Vũ Khê mắng một câu, sau đó nhìn Tùy Qua nói:

    - Bỏ đi, chúng ta đi thôi, mặc kệ thứ bệnh thần kinh này.

    Tùy Qua nghĩ nghĩ cũng đúng, bầu không khí tốt đẹp bị kẻ này phá hủy, cho dù có giết hắn cũng vô nghĩa.

    Nhưng hai người vừa định đi, đối phương lại không có dự tính cho họ rời khỏi.

    Trần Kiệt phất phất tay, cô gái mặc nam trang cổ đại liền ngăn trước mặt Tùy Qua.

    - Mày! Nhất định phải quỳ xuống cho tao, sau đó phục lạy cầu xin tha thứ!

    Trần Kiệt nhìn Tùy Qua kêu gào nói.

    Tùy Qua không để ý tới Trần Kiệt, tên kia là một bệnh thần kinh, một bệnh thần kinh tự cho mình là đúng mà thôi.

    Ánh mắt Tùy Qua dừng trên người cô gái chặn đường, hỏi:

    - Vốn là giai nhân, vì sao phải nối giáo cho giặc?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  5. #405
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 400: Hiệu trưởng cực phẩm.




    - Giai nhân, cũng cần tiền.

    Cô gái kia thản nhiên nói:

    - Xin khuyên anh một câu, tốt nhất làm theo lời Kiệt thiếu!

    - Có nghe thấy không? Nhanh chóng phục lạy nhận sai!

    Trần Kiệt kêu gào:

    - Nhanh chóng! Đợi lát nữa bổn thiếu còn muốn cùng giai nhân đại chiến ba trăm hiệp đâu, cho nên mày tốt nhất không cần quét hứng trí của bổn thiếu, nếu không bổn thiếu cho mày sống không bằng chết!

    Tùy Qua hừ một tiếng, bước tới trước.

    Cô gái kia quả nhiên ra tay, một cước đá thẳng vào ngực Tùy Qua.

    Thiên Biến Tróc Trùng Thủ thật lợi hại, khẽ vươn tay liền bắt được mắt cá chân cô gái, sau đó không chút thương hương tiếc ngọc đem thân thể nàng nhấc lên hung hăng đập qua bên cạnh.

    Thân thể cô gái nện mạnh vào một cửa phòng, lực đạo cường đại đánh vỡ cửa phòng thành mảnh nhỏ.

    Trong miệng cô gái phun ngụm máu tươi, máu đỏ nhiễm lên quần áo trắng của nàng.

    Chỉ một chiêu cô gái liền bị thương.

    Đây là đại giới không biết trời cao đất dày.

    Mặc dù hiện tại Tùy Qua chưa đột phá tiên thiên kỳ, nhưng chân khí đã tu luyện đến đăng phong tạo cực, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ luyện tới lô hỏa thuần thanh. Hơn nữa hắn còn tích lũy thêm thần lực. Có thể nói không chút khoa trương, hiện tại hắn đã có thể quét ngang toàn bộ võ giả từ tiên thiên kỳ trở xuống.

    Cô gái kia bất quá chỉ có tu vi luyện khí trung kỳ, sao có thể là đối thủ của Tùy Qua?

    Cho nên chỉ một chiêu hắn đã đánh nàng trọng thương.

    - Chúng ta đi.

    Lúc này Tùy Qua kéo tay Đường Vũ Khê, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

    - Vậy là muốn đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu.

    Thanh âm cô gái kia lại vang lên, trong tay hiện ra hai khẩu súng lục:

    - Công phu của anh tuy rằng cao minh, nhưng anh có thể ngăn trở viên đạn sao?

    Trần Kiệt mang đến cô gái này, tuy rằng tu vi đến luyện khí trung kỳ, nhưng có hai khẩu súng lục trong tay, nhất thời đủ tạo thành uy hiếp cho Tùy Qua. Ít nhất nàng hoàn toàn có thể uy hiếp được tính mạng của Đường Vũ Khê. Dù Tùy Qua có thể liều mạng giết nàng, nhưng không cam đoan được an toàn của Đường Vũ Khê.

    Sát khí từ trên người hắn phóng thích.

    - Mẹ nó, xú tiểu tử có thể đánh giỏi sao?

    Trần Kiệt thấy cô gái khống chế được tình hình, lập tức càn rỡ:

    - Ngu ngốc, mày đánh thắng được viên đạn sao? Tao nói rồi, phàm là chọc tới Kiệt thiếu, cũng không sống dễ chịu. Hiện tại quỳ xuống sám hối đi! Bằng không mày chuẩn bị cái chết!

    - Anh dám dùng súng ống giết người lung tung?

    Đường Vũ Khê đột nhiên nói, lúc này nàng đã động chân hỏa.

    - Giết người thì thế nào?

    Trần Kiệt nói:

    - Ước chừng cô còn không biết, trong tỉnh Minh Hải sẽ không có chuyện gì mà Trần Kiệt này không thể công bằng! Nhưng cô yên tâm, mỹ nhân như cô bổn thiếu luyến tiếc động thủ. Tiểu tử, còn không quỳ xuống!

    - Muốn chết!

    Lúc này vang lên tiếng quát phẫn nộ uy nghiêm.

    Chỉ một tiếng gầm, đã đem Trần Kiệt chấn lui ra sau vài bước, sau đó một cỗ lực lượng vô hình cường đại đánh úp tới, thân thể Trần Kiệt như mất đi khống chế, hai chân mềm nhũn quỳ trước mặt Tùy Qua.

    Sưu! Sưu!

    Hai đạo tiên thiên kiếm khí chém ra, hai khẩu súng lục trong tay cô gái kia nhất thời biến thành bốn mảnh.

    Tống Văn Hiên rốt cục chạy tới.

    - Người hầu như ông thật không xứng chức ah.

    - Lúc này chúng ta muốn đi, mày còn muốn ngăn cản sao?

    Tùy Qua hỏi.

    Trong mắt Trần Kiệt lóe hung quang, ngoài miệng lại nói:

    - Hắc, vừa rồi tôi bất quá nói đùa mà thôi, ngài lợi hại như vậy đương nhiên là tôi quỳ xuống cho ngài. Tiên sinh, ngài cùng bạn gái muốn đi bắn…không, là muốn đi lãng mạn sao? Tôi không ảnh hưởng các vị, ngài xem, xem như tôi là một cái rắm, thả cho tôi đi.

    - Tùy Qua, chúng ta đi thôi.

    Đường Vũ Khê nhíu mày nói, Trần Kiệt nói chuyện vô cùng thô tục, hơn nữa tâm tình nàng đã bị ảnh hưởng, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi nơi này.

    Vì thế Tùy Qua cũng không nói gì nữa, nắm tay Đường Vũ Khê rời đi.

    Ánh mắt Tống Văn Hiên nhìn lên người cô gái kia vài lần, lúc này mới đi theo hai người ly khai.

    Mới đi ra khách sạn, Tống Văn Hiên nhìn thấy xe mình bị người kẹp ở giữa bãi xe. Nhưng cũng không làm khó được hắn, hắn đi tới trước dùng hai tay cách không đẩy tới đã đẩy xe rời ra khỏi bãi, sau đó phát hai đạo kiếm khí trực tiếp đem bánh xe hai chiếc xe kẹp hai bên chém vỡ.

    - Tùy tiên sinh, đi nơi nào?

    Sau khi lên xe, Tống Văn Hiên hỏi. Hắn có chút thấp thỏm, e ngại bị Tùy Qua khiển trách.

    Nhưng Tùy Qua không chút phản ứng, nói:

    - Quay về trấn Phát Phong.

    Tống Văn Hiên gật đầu, cho xe rời đi.

    Mà lúc này trong khách sạn, Trần Kiệt cũng không mang cô gái rời đi, lại đi vào một căn phòng khác.

    Vừa đóng cửa lại, Trần Kiệt chợt thay đổi sắc mặt, nhìn cô gái lễ độ cung kính nói:

    - Sư tôn, biểu diễn vừa rồi của tôi tạm được đi?

    - Hừ!

    Cô gái kia hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên bạo tăng, thậm chí còn bức người hơn cả Tống Văn Hiên!

    - Đồ vô dụng!

    Cô gái lạnh lùng nói:

    - Cho ngươi đi khiêu khích, không phải cho ngươi đi giả ngây giả dại. Nếu không phải nhìn thân phận Minh Hải tứ thiếu của ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, ta đã sớm đem ngươi diệt sát!

    - Dạ, sư tôn.

    Trần Kiệt gật đầu nói, nhưng trong lòng thì đang kêu gào:

    - Kinh Nguyên Phượng, bổn thiếu bái ngươi làm thầy chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, chờ một ngày tu vi bổn thiếu siêu việt ngươi, khi đó bổn thiếu nhất định đem ngươi áp trên giường tùy ý chà đạp!

    Kinh Nguyên Phượng cũng không thèm nhìn hắn, bấm một số điện thoại:

    - Ngu công tử, từ khắp bốn phía thân thể tiểu tử kia không cảm giác được linh khí thiên địa dao động, trước mắt tu vi của hắn hẳn là dừng ở giai đoạn luyện khí hậu kỳ. Nhưng hắn có một người tu hành tiên thiên trung kỳ làm bảo tiêu.

    - Hoàn toàn không cảm giác được thiên địa linh khí dao động?

    Người bên kia điện thoại nói:

    - Điều này sao có thể. Tiểu tử đó thân phận không đơn giản, tại sao chỉ là một luyện khí hậu kỳ?

    - Điều này…tôi cũng không rõ ràng lắm.

    Kinh Nguyên Phượng nói:

    - Chẳng lẽ hắn đã đột phá kết đan kỳ, nguyên khí ngưng kết thành đan, cho nên có thể hoàn toàn khống chế tiên thiên chân khí ngoài cơ thể, hắn cố ý che giấu tu vi?

    - Kết đan kỳ? Làm sao có thể!

    Người bên kia điện thoại kinh hãi nói:

    - Cho dù là bổn công tử cũng chưa đạt tới tu vi kết đan kỳ. Cô tin tưởng khắp bốn phía quanh người hắn không cảm giác được một tia thiên địa linh khí dao động?

    - Chẳng những tôi không cảm giác, ngay cả Tham Linh Phù trên người tôi cũng không có chút nào phản ứng.

    Kinh Nguyên Phượng nói.

    - Nói như vậy chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất là tiểu tử đó cố ý che giấu tu vi. Thứ hai tiểu tử cáo mượn oai hùm, tu vi đích thực của hắn chính là luyện khí hậu kỳ!

    - Phải, chính là hai loại khả năng này.

    Kinh Nguyên Phượng nói:

    - Ngu công tử, bước tiếp theo nên làm như thế nào?

    - Tiếp tục thử! Nhưng đừng hiển lộ ra tu vi chân thật của cô cùng thân phận, nếu không sau lưng tiểu tử kia quả thật có một nữ ma đầu làm chỗ dựa, cho dù là phường hội chúng ta cũng chưa chắc trêu chọc được tới!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★

    ---QC---


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    colongus,
Trang 81 của 81 Đầu tiênĐầu tiên ... 3171798081

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status