TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 81 1231151 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 405

Chủ đề: [Sưu Tầm][Y Học] Y Tiên Thiểu - Vô Trục

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định [Sưu Tầm][Y Học] Y Tiên Thiểu - Vô Trục

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan



    Giới Thiệu :

    Hắn là sinh viên ngành thảo dược, nhận được truyền thừa bí quyết tiên thuật cổ đại. Thần Nông tiên thảo, vì vậy trong thời đại thuốc tây hoành hành, ngành dược thảo trược dốc ko phanh mà hắn có thể quét ngang thị trường dược phẩm, trở thành huyền thoại Dược Trung Chi Vương...

    Đôi với ông trùm đất đai: ta bị gãy chân muốn một đôi chân mới! Không sao, chỉ cần cống hiến nửa tài sản là được hê hê.

    Đối với kẻ độc tài : ta muốn sống thêm trăm năm! Không sao hãy cống hiến toàn bộ mồ hôi nước mắt mà ngươi đã thu của nhân dân.

    Đối với nhân sĩ yêu nước: gen chiến sĩ của nước Mỹ quá kiêu ngạo: không sao ta sẻ đưa ngươi hạt ma dược, giúp ngươi trở mình trước bọn hắn...

    Đối với mỹ nử đỉnh cấp: ta muốn thanh xuân vĩnh trú, không sao chỉ cần làm vợ của ta là được..o_O!
    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 20-05-2015 lúc 06:59.
    ---QC---

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  2. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ailatoiai,ball_fly103,colongus,cuonglong,hieu_beogam,longthien198,quangheo,steel134,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 1: Ngự tỷ đau chân.



    Trời xanh mây trắng, ánh nắng mặt trời chói chang.

    Một chiếc xe lửa lướt nhanh trên đường ray, xuyên qua đồng ruộng bát ngát xanh ngát dạt dào, như qua như một đầu man ngư màu bạc lướt trên biển rộng xanh biếc.

    Vào cuối tháng tám vé xe thật hút khách, mặc dù chỉ là toa hành khách hạng hai, nhưng vẫn ngồi đầy người.

    Tùy Qua đồng học là một thành viên trong toa hành khách hạng hai này. Vị lão địa chủ trong nhà thật sự là keo kiệt, ngay cả tiền vé máy bay cũng luyến tiếc, xem ra thật sự sắp vượt cả Chu lột da.

    Chỗ ngồi của Tùy Qua vừa lúc ngay ở giữa, đây là một vị trí thật không tốt, vừa không thể nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không phương tiện ra vào. Nhưng may mắn chính là vị trí hai bên đều là hai cô gái, bị hai nàng kẹp ở giữa, lại có cảm giác như trái ôm phải ấp, cảm giác như chí tôn hưởng thụ.

    Đương nhiên, trái ôm phải ấp chỉ là một loại ảo tưởng mà thôi, nếu thật sự thay đổi thành hành động, xác định vững chắc sẽ bị người ta điên cuồng tát tai. Tuy rằng Tùy Qua tự nhận khuôn mặt mình không tệ lắm, nhưng hắn rất rõ ràng mình tuyệt đối không soái đến mức có thể tùy ý khinh bạc con gái đàng hoàng, mà người ta còn đạt được tới cảnh giới cực lực phối hợp tối cao.

    Bên tay phải Tùy Qua là một phụ nữ trung niên trang điểm thật đậm, ước chừng ba bốn mươi tuổi, mặc bộ váy đen, tất chân đen, phối hợp cùng giày cao cổ nhung đen, nhìn qua chẳng khác gì vội vàng về chịu tang.

    Chị cả này thật dễ nói, cười nhìn Tùy Qua hỏi:

    - Tiểu suất ca, nhìn hình dạng của cậu là một học sinh đi?

    - Dạ.

    Tùy Qua gật gật đầu, nghe đối phương khen mình soái, trong lòng có vài phần cao hứng:

    - Tân sinh của Đông đại, đang định đến trường học báo trình diện.

    - Không tệ nha, Đông đại là đại học điểm tựa trong cả nước đâu, tiểu suất ca có tiền đồ.

    Chị cả mở máy hát.

    - Tôi chỉ là học sinh nông thôn, nào có tiền đồ gì, nhưng nhìn chị cả, vừa nhìn liền biết là nữ tính thành công đâu.

    Tùy Qua cười cười, nịnh nọt cũng phải lấy lòng nhau, như vậy mới thú vị.

    - Hì hì, bất quá chỉ mở vài cửa hàng thời trang mà thôi, làm sao gọi là thành công chứ.

    Ngoài miệng chị cả khiêm tốn, diễn cảm lại nhiều ít có chút đắc ý:

    - Tiểu suất ca, thân thể của cậu không kém nha, màu da thật khỏe mạnh, chẳng lẽ cậu thường xuyên đ
    ến phòng tập thể thao?

    - Chị cả nói đùa, tôi là một học sinh nông thôn, sao có thể đi được phòng tập thể thao, chỗ xay bột thì thường đi lắm.

    - Cậu thật là hài hước…

    Tùy Qua ngoài miệng ứng phó vị chị cả kia, nhưng lực chú ý lại bị nữ sinh bên tay trái chặt chẽ hấp dẫn.

    Không có biện pháp, đàn ông đều là động vật thị giác hệ, Tùy Qua không ngoại lệ. Huống chi Tùy Qua còn là một tiểu sơ nam hoàn toàn tuyệt đối, lực miễn dịch đối với mỹ nữ cực thấp, nhất là tuyệt sắc mỹ nữ.

    Mà nữ sinh bên trái quả thật có thể xưng tụng là tuyệt sắc mỹ nữ. Nàng chừng hai mươi hai mươi mốt tuổi, mái tóc dài, xinh đẹp lả lướt, cử chỉ tao nhã, mặc một chiếc váy dài màu trắng viền hoa, lộ ra cánh tay sáng bóng như gốm sứ, mềm nhẵn như mỡ đặc tuyết cao. Trước ngực căng tròn, khe rãnh thâm thúy, đem tố chất thanh tú thủy linh của nữ tử Giang Nam hoàn toàn hiển lộ không bỏ sót.

    Nữ sinh tinh xảo như vậy ở trong khu núi Dũng Tuyền thôn có đốt đèn lồng thật sự cũng không tìm thấy.
    Bất quá làm Tùy Qua cảm thấy ấn tượng sâu sắc nhất chính là đôi mắt của cô gái mông lung, giống như phủ một tầng hơi nước, như mưa bụi phảng phất, rất có linh khí. Nhìn quanh lưu chuyển, tựa như hoa lê đọng sương sớm, tươi mát tú lệ, lại có vài phần mảnh mai, vô hạn kích phát Tùy Qua đồng học nảy sinh dục vọng bảo hộ, hận không thể đem nàng ôm vào lòng, hoàn toàn bảo vệ, che chở một phen.

    - Đây là…ngự tỷ sao?

    Trái tim Tùy Qua co rụt mạnh, đầu óc nhanh chóng hiện ra đặc điểm của một ngự tỷ hoàn mỹ: thành thục, tao nhã, dáng người, bình tĩnh, trí tuệ, khí chất…

    Vị ngồi bên người, không phải là đại biểu điển hình cho ngự tỷ hoàn mỹ sao?

    Thành phố lớn dù sao cũng là thành phố lớn, nghe nói ngoại trừ ngự tỷ còn có những mỹ nữ đặc sắc nữ vương, chế phục, ngạo kiều gì gì đó, không giống như địa phương Tùy Qua từng ở lại, trừ bỏ thôn hoa
    thì là con gái đi lượm củi, một thân trên dưới bao bọc kín kẽ, không hề lộ chút cảnh xuân. Nếu quả thật để lộ, cũng không được xem, nếu không phải đem dê bò tới cửa cầu hôn, bằng không hãy đợi cha nàng, anh nàng gì gì đó tới cửa đem người loạn côn đánh chết.

    Tiếc nuối chính là vị ngự tỷ thủy linh này từ khi gọi tiếp viên đưa tới một ly nước trái cây, cơ hồ không gọi thêm thứ gì. Phần lớn thời gian ánh mắt nàng mông lung nhìn qua cửa sổ, giống như đang suy tư gì đó, khóe môi còn mang theo vẻ khinh thường thậm chí là biểu tình có chút chán ghét.

    Thật hiển nhiên, vị ngự tỷ thủy linh kia có ấn tượng không tốt đối với Tùy Qua. Chủ yếu là vì Tùy Qua đồng học nhìn người với ánh mắt quá trắng trợn, hoàn toàn không chút che giấu, giống như hắn không hiểu cái gì gọi là bao hàm, hận không thể lột quần áo của người ta. Thậm chí nàng có chút hối hận, nếu không phải lâm thời hứng khởi đi thành phố Đông Giang, có lẽ cũng không cần lên xe lửa chịu tội, càng sẽ không gặp được kẻ nhàm chán thế này, cũng sẽ không bị ánh mắt chán ghét gây rối.

    Tuy rằng ngự tỷ thủy linh khinh thường Tùy Qua, nhưng uống xong một ly nước chanh lại muốn đi nhà vệ sinh, không nhẫn nhịn được nàng rốt cục đứng dậy nói:

    - Vị bạn học này, mời anh tránh một chút, tôi muốn đi ra ngoài.

    Thanh âm của nàng thật réo rắt, có ý vị ngọt ngào mềm mại, khiến người nghe được thật thoải mái.

    Tùy Qua tận lực rụt chân, nhưng chỗ ngồi thật quá nhỏ, cho nên song phương cọ sát không cách nào tránh khỏi, khi nàng chen chúc qua trước người hắn, mông eo tạo nên một đường cong xinh đẹp, cơ hồ làm Tùy Qua rục rịch, khiến hắn hoảng sợ nhanh chóng kẹp chặt hai chân, lúc này mới tránh khỏi xấu mặt trước mắt mọi người.

    Theo sau Tùy Qua nhanh chóng đưa mắt nhìn sang chị cả bên cạnh, lửa dục mới dâng lên nhất thời liền bị đóng băng trở lại.

    Còn khoảng hai tiếng sẽ đến nhà ga thành phố Đông Giang, Tùy Qua nghĩ nghĩ, dự định ngủ một lát, miễn phải tiếp tục đi ứng phó chị cả thích nói chuyện bên cạnh này.

    Mới vừa nhắm mắt được chốc lát, đột nhiên nghe thấy có một tiếng kinh hô thảm thiết réo rắt vang lên.
    Tùy Qua nhìn lại, chỉ thấy vị ngự tỷ thủy linh ngã ngồi gần cửa nhà vệ sinh, thần tình thống khổ ôm một chân của nàng.

    Thật hiển nhiên, nước đọng bên ngoài nhà vệ sinh đã là đầu sỏ gây nên bi kịch kia.

    Giày cao gót tuy làm dáng người xinh đẹp, nhưng khi té ngã thật sự không nhẹ, bộ dáng của ngự tỷ thủy linh xem ra là bị thương không nhẹ đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 20-05-2015 lúc 07:00.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtsc,ball_fly103,colongus,freejack,hieu_beogam,htluu,loccoc,longthien198,quangheo,trungvp2110,vubaothan,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 2: Mắt chó xem người thấp. (1)




    Người phục vụ vừa nhắc nhở hành khách không cần kinh hoảng, giải thích chỉ là sự cố nhỏ, sau đó chạy tới cạnh ngự tỷ thủy linh hỏi thăm thương thế của nàng như thế nào. Lần này ngự tỷ thủy linh bị té thật nặng, đôi chân sưng tấy lên như bánh bao, nước mắt sắp chảy ra, nhìn qua cực kỳ điềm đạm đáng yêu. Người phục vụ cũng nhìn ra tình huống có chút nghiêm trọng, vội vàng hỏi thăm trong hành khách có bác sĩ hay không, mời đi ra hỗ trợ.

    - Di, có cơ hội phát huy đâu.

    Tùy Qua vô tâm vô phế nghĩ thầm, cảm thấy được có cơ hội tiếp xúc đôi đùi đẹp của ngự tỷ thủy linh, đang định động thân lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, đột nhiên nghe được một thanh âm không hài hòa vang lên:

    - Tôi là bác sĩ phó chủ nhiệm bệnh viện đệ tam Đông Giang. Vị tiểu thư này bị té trật xương thật nghiêm trọng, xin mời cô đừng nên cử động. Tiếp viên tiểu thư, mời cô lập tức đi tìm chút đá lạnh để chườm vết thương.

    Chỉ thấy một người thanh niên mang giày tây, đeo mắt kiếng gọng vàng đứng dậy, cởi âu phục xắn tay áo, thật thân sĩ nhẹ nhàng đi tới bệnh ngự tỷ thủy linh.

    Tiếp viên cũng vội vàng đi lấy nước đá.

    Chứng kiến cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân bị chen ngang, trong lòng Tùy Qua hơi có chút khó chịu, ý muốn bảo hộ tràn lòng không có chỗ phát tiết. Nhưng người ta đã chen ngang, Tùy Qua thật ngượng ngùng tranh công, đành phải nhìn xem đối phương làm sao biểu diễn khoe khoang.

    Tiếp viên rất nhanh đã đem túi chườm nước đá chạy tới, ngự tỷ thủy linh vội vàng cầm túi chườm đặt lên chỗ bị thương.

    Mọi người đầy cõi lòng chờ mong nhìn thanh niên bác sĩ kia, hi vọng hắn có thể giải trừ thống khổ cho vị mỹ nữ đẹp linh lung này.

    Nhưng làm cho mọi người thất vọng chính là vị bác sĩ kia không áp dụng biện pháp nào khác, chỉ nhìn ngự tỷ thủy linh nói:

    - Tiểu thư, cô cứ dùng túi chườm đá đặt ở vết thương, tận lực đừng hoạt động, chờ sau khi đến trạm tôi giúp cô liên hệ xe cứu thương, nhanh chóng đến bệnh viện tiến hành trị liệu.

    Cái gì vậy!

    Mọi người không khỏi trợn tròn mắt. Chứng kiến vị bác sĩ thanh niên vừa cởi áo, lại xăn tay áo, tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ giúp cô gái kia giải trừ thống khổ, ai biết hắn lại bảo người ta nằm trên mặt đất như vậy, hơn nữa còn ở bên cạnh nhà vệ sinh, còn ra thể thống gì!

    Thanh niên bác sĩ bị ánh mắt của mọi người nhìn có chút ngượng ngùng, giải thích:

    - Không có biện pháp, trên xe lửa không có dụng cụ chữa bệnh, cũng không có thuốc giảm đau, đây…đã là biện pháp xử lý thích hợp nhất mà tôi nghĩ đến.

    Lang băm! Con mẹ nó tuyệt đối là lang băm! Con mẹ nó còn dám nói là bác sĩ phó chủ nhiệm, chó má!

    Mọi người nghĩ thầm, ánh mắt nhìn vị thanh niên bác sĩ không còn vẻ sùng bái, thậm chí có chút khinh thường.

    - Nếu Tây y không biện pháp, vậy hãy để Trung y thử xem đi!

    Tùy Qua nhìn thấy thanh niên Tây y không thể giải quyết vấn đề, rốt cục đã tìm được cơ hội lao ra.

    - Anh…anh là bác sĩ?

    Thanh niên bác sĩ nhìn nhìn Tùy Qua, trong ánh mắt hơi có chút khinh thường, tiểu tử này lại dám nghi ngờ y thuật cùng phán đoán của hắn, hắn tự nhiên có chút khó chịu. Dù nói thế nào hắn cũng tốt nghiệp thạc sĩ sinh viện y học, là bác sĩ chính quy có giấy phép. Nhưng hôm nay vị bác sĩ như hắn thật uất ức, trong tay không có dụng cụ chữa bệnh cũng không có thuốc, đích xác không có biện pháp xử lý trạng huống trước mắt.

    Những người khác vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tùy Qua.

    Dù sao Tùy Qua thoạt nhìn chỉ là một chàng trai học sinh có chút khí chất sơn dã mà thôi, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng một Đông y.

    - Đúng vậy.

    Tùy Qua đón ánh mắt mọi người khẳng định nói:

    - Tôi là Đông y! Gia đình tôi đều là Đông y, Đông y thế gia!

    Kỳ thật lão địa chủ chỉ bất quá là một thầy lang, thậm chí chưa từng học tập Đông y chính thống, không liên hệ chút nào tới Đông y thế gia, nhưng lão địa chủ tự chế cẩu bì cao dược (thuốc cao da chó) cùng Vạn Tinh Phương dùng trong phụ khoa vô cùng linh nghiệm.

    Hai đơn thuốc này đến từ một quyển sách cổ vô danh, bởi vì vô cùng linh hiệu nên lão địa chủ cho rằng không phải là phương thuốc bình thường, mà là “tiên dược”, nhưng rốt cục là tiên dược ra sao thì lão địa chủ cũng nói không rõ.

    Chính bởi vì Tùy Qua có lòng tin tuyệt đối với thuốc cao da chó cho nên hắn mới dám khẳng định như thế.

    - Đông y?

    Thanh niên bác sĩ hiển nhiên không xem trọng Đông y, khinh thường hừ một tiếng:

    - Anh được hay không?

    Ngự tỷ thủy linh cũng nhíu mày, bởi vì có thành kiến từ trước, nàng không có chút hảo cảm với Tùy Qua, cho nên cũng không tin tưởng y thuật của hắn.

    Ai biết Tùy Qua không phải dễ chọc, trừng mắt nhìn thanh niên bác sĩ quát:

    - Đông y uyên thâm, anh chỉ là ếch ngồi đáy giếng biết cái gì! Anh đã không có biện pháp, liền lăn một bên mát mẻ đi, đừng ở trong này khoa tay múa chân, chít chít méo mó!

    Lời nói làm thanh niên bác sĩ tức giận đến mặt đỏ tai hồng, bị một tiểu tử khiển trách như thế làm sao nuốt xuống cơn tức này:

    - Được! Vậy hôm nay ếch ngồi đáy giếng như tôi muốn khai mở tầm mắt, nhìn xem truyền nhân Đông y thế gia như anh có gì đặc biệt hơn người! Nhưng anh nên cẩn thận một chút, đừng trị hỏng chân của vị tiểu thư này!

    Lời này của thanh niên bác sĩ tràn đầy vẻ châm chọc cùng khiêu khích.

    Giữa hai người tràn ngập mùi thuốc súng.

    Những hành khách còn lại gặp phải tình hình này, nhất thời hứng khởi, một đám người giống như uống thuốc kích thích.

    Đông y cùng Tây y đối chiến tại hiện trường, loại trường hợp náo nhiệt như vậy thật không thấy nhiều, nhất là trên đường ngồi xe lửa thật chán nản. Cho nên những hành khách còn lại chỉ hận không thể liên tục tưới mỡ, châm ngòi chiến tranh.

    - Tiểu suất ca, tôi ủng hộ cậu! Dùng y thuật Đông y hung hăng nhục nhã hắn!

    Chị cả áo đen toàn lực ủng hộ vị tiểu suất ca mới quen, bởi vì nàng có chút thích “dã vị thôn quê” trên người tiểu suất ca này, còn có thân thể thanh xuân rắn chắc tràn ngập sức sống kia. Cho dù ăn không được gà giò này, trong lòng suy nghĩ một chút cũng thật tốt.

    - Đúng! Chàng trai, đừng lùi bước! Tiến lên!

    Một người khác ồn ào nói.

    - Đừng dây dưa, nhanh chóng ra tay ah!

    Trong xe nhất thời biến thành cái chợ, khiến tiếp viên hoảng sợ vội vàng khuyên hành khách giữ yên lặng.

    Ngự tỷ thủy linh nghe xong lời nói của thanh niên bác sĩ, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng thật sự bận tâm, dù sao nhìn Tùy Qua có vẻ “lấm la lấm lét”, thoạt nhìn không quá tin cậy, hơn nữa nàng có chút thành kiến với Đông y, nếu chân của nàng thật sự bị tiểu tử trị liệu xảy ra vấn đề, thật sự được không bù nổi mất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtsc,ball_fly103,colongus,freejack,loccoc,longthien198,quangheo,trungvp2110,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 3: Mắt chó xem người thấp. (2)




    Tùy Qua nhìn ra được ngự tỷ thủy linh đang lo lắng điều gì, nói:

    - Xương cốt dưới da của cô đã bắt đầu rướm máu, nếu cô nghe theo đề nghị của vị Tây y này, đợi đến bệnh viện mới trị liệu, chỉ sợ phải chờ mười ngày nửa tháng thật khó khỏi hẳn, tốn tiền thuốc men thật nhiều không nói, còn làm khổ thân.

    Thanh niên bác sĩ nghe ra đây là lời nói thật, nhưng hắn làm sao chịu thua, nhịn không được cãi lại một câu:

    - Vậy nếu anh trị liệu, vài ngày là có thể tốt đây?

    - Cần gì vài ngày? Nửa giờ đã đủ rồi!

    Tùy Qua mười phần tin tưởng, nhìn thanh niên bác sĩ với ánh mắt khinh bỉ. Ở trong mắt Tùy Qua, thằng nhãi này căn bản chỉ là tôm tép nhãi nhép, gà đất chó kiểng mà thôi, chỉ một phút đã đủ làm hắn câm miệng.

    Thanh niên bác sĩ khinh thường nhếch môi, cười lạnh nói:

    - Được, tôi chờ anh nửa giờ!

    Sau khi nói xong, thanh niên bác sĩ nhìn nhìn đồng hồ trên tay mới mua không lâu. Hắn nghĩ thầm sau nửa giờ hắn có thể tùy ý nhục nhã tiểu tử nông thôn không biết trời cao đất dày trước mặt.

    Tùy Qua tự nhiên hiểu được ý nghĩ của thanh niên bác sĩ, nhưng hắn khinh thường tranh chấp miệng lưỡi với người kia. Hắn lấy ba lô trên kệ hành lý, sau đó lấy ra thuốc cao da chó đen tuyền bên trong.

    - Thuốc cao da chó?

    Thanh niên bác sĩ còn tưởng rằng Tùy Qua sẽ đưa ra đòn sát thủ gì, tỷ như ngân châm, hay dược hoàn bí chế linh tinh, kết quả lại là thuốc cao da chó, nhất thời bật cười, nghĩ thầm cái gì mà Đông y thế gia, nguyên lai chỉ là lang trung giang hồ mà thôi.

    Chứng kiến thuốc cao da chó, trong lòng thanh niên bác sĩ đại định, cảm giác mình nắm chắc thắng lợi trong tay, nhịn không được kỳ quái châm biếm một câu:

    - Thuốc dán này của anh thật đắt đi, ít nhất hai đồng một miếng chứ gì?

    Những người còn lại đều mở rộng tầm mắt, thuốc cao da chó thường thường đều bị người xem thành giả danh lừa bịp.

    Nhưng chỉ có Tùy Qua rõ ràng thuốc cao da chó này thần hiệu bậc nào. Lão địa chủ chế ra thứ này, là dùng hồng hoa, đại hoàng, đương quy hơn mười loại dược liêu ngao chế thành cao, sau đó đắp lên trên da chó thuần chủng mà thành. Thuốc cao màu đen chuyên trị thương, thuốc màu trắng chuyên trị phong thấp đau đớn.

    Thuốc cao da chó của lão địa chủ truyền xa mười dặm bát hương, có thể nói không ai không biết.

    Ngự tỷ thủy linh chứng kiến Tùy Qua lấy ra đồ vật đen tuyền, chút hảo cảm mới nảy sinh lập tức biến mất, nàng run giọng nói:

    - Anh…anh muốn đem thuốc dán dơ bẩn này dán…dán lên trên chân tôi? Không được, thứ này thật buồn nôn…

    Ai biết Tùy Qua hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của ngự tỷ thủy linh, thật nhanh xé mở mặt giấy plastic trên thuốc cao, sau đó đặt trong bàn tay xoa bóp vài cái cực nhanh, hóa mở dược lực, không để ý tới lời phản đối của ngự tỷ thủy linh, nắm chân của nàng, tát một tiếng đem thuốc dán lên mắt cá chân mỹ nữ.

    Không có biện pháp, Tùy Qua làm nghề nghiệp này đã hơn mười năm, không thần tốc mới là kỳ quái. Sau khi dán vào, Tùy Qua không khỏi hối hận, vừa rồi sao không mượn cơ hội thưởng thức đùi đẹp của vị ngự tỷ thủy linh này đây? Tính sai, tính sai ah.

    Đã dán lên sao?

    Chứng kiến thuốc cao da chó bẩn thỉu xấu xí dán lên chân mình, ngự tỷ thủy linh cảm thấy vô cùng ghê tởm, thật như tiếp cận một đống phân chó. Nhưng dù sao đã dán lên, kéo xuống tựa hồ không ý nghĩa gì, huống hồ dùng tay xé xuống nói không tốt sẽ làm dơ cả tay nàng.

    Cho nên mặc dù ngự tỷ thủy linh có chút căm tức Tùy Qua “cưỡng chế dán thuốc”, nhưng vẫn nhẫn nhịn không xé xuống, chẳng qua ánh mắt nàng nhìn Tùy Qua nhiều ít mang theo chút lửa giận.

    Tùy Qua hồn nhiên không để ý, nghiêm trang nói:

    - Bệnh không tránh y thôi, đừng nhìn tờ thuốc dán này thật xấu, nhưng thật hữu hiệu đó. Nếu không thấy cô trẻ tuổi, bộ dáng nhu thuận, có thể bị một vài lang băm làm chậm trễ, lưu lại di chứng gì đó, đời này của cô sẽ xong rồi. Ai nguyện ý cưới một kẻ bị què…hắc, tóm lại, thuốc dán của tôi sau khi dán lên, bảo đảm vài phút sau khỏi hẳn!

    - Khỏi hẳn cái…

    Ngự tỷ thủy linh vừa hận vừa giận, suýt nữa phun ra lời thô tục. Nhưng sau một lát nàng chợt phát hiện cảm giác mát mẻ thông qua thuốc dán truyền vào làn da trên chân, dược lực thẩm thấu, sau đó cảm giác đau đớn toàn tâm bắt đầu rõ ràng giảm bớt, dần dần biến mất. Mặt khác cổ chân sưng đỏ cũng dần dần biến mất như băng tuyết hòa tan.

    Thuốc cao da chó ghê tởm xấu xí kia phảng phất như có loại ma lực kỳ dị, chẳng khác gì linh dược thần hiệu vô cùng.

    Thanh niên bác sĩ vốn định xem Tùy Qua làm ra chuyện chê cười không khỏi trợn tròn mắt. Hắn nằm mộng cũng không nghĩ đến thuốc cao da chó của tiểu tử kia thật sự linh nghiệm, quả thật còn tốt hơn thuốc đặc hiệu của bệnh viện gấp mười, gấp trăm lần.

    Trật thương ít nhất cần hơn một tuần mới có thể khỏi hẳn lại chỉ dùng mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi cơ hồ đã khỏi hẳn!

    Đây là việc hoàn toàn không có đạo lý! Nhưng cố tình lại phát sinh trước mắt hắn.

    Thanh niên bác sĩ nuốt ngụm nước bọt, một loại cảm giác thất bại nảy sinh, trong lòng không khỏi suy nghĩ:

    - Chẳng lẽ lão tử học tập lý luận Tây y vài năm, kinh nghiệm lâm sàng thật sự đều uổng phí sao? Thậm chí còn không bằng một tên mao đầu tiểu tử…

    Thương thế giảm bớt, ngự tỷ thủy linh rốt cục bình tĩnh trở lại.

    Theo sau nàng ngạc nhiên phát hiện đau đớn đã hoàn toàn biến mất, thoáng nhúc nhích chân, lại không còn cảm giác khó chịu.

    Nàng đang định đứng lên, chợt nghe Tùy Qua hung hãn nói:

    - Nếu như không muốn lưu lại di chứng, chờ thêm mười phút nữa đi!

    Ngự tỷ thủy linh bị Tùy Qua quát to, mặc dù có chút khó chịu nhưng không dám lấy chân của mình nói giỡn, chỉ có thể để thuốc cao da chó ghê tởm kia dán trên chân ngọc của mình thêm mười phút đồng hồ.

    Rốt cục Tùy Qua gật gật đầu, ý bảo nàng có thể xé bỏ thuốc cao kia.

    Ngự tỷ thủy linh như được đại xá, nhanh chóng dùng móng tay cẩn thận mở ra thuốc cao, chỉ sợ đụng tới thuốc mỡ đen tuyền như bụi dưới đáy nồi kia, sau đó nhanh chóng ném thuốc cao vào trong túi rác, nhanh nhẹn đứng lên lao vào trong nhà vệ sinh. Nhìn bộ dáng của nàng không hề giống như người mới bị té trật chân đau đớn khi nãy.

    Tiếp viên cùng những hành khách còn lại đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

    Thuốc cao da chó, làm sao lại linh nghiệm như vậy đây?

    Trong lòng thanh niên bác sĩ biết mình đã thua, đang định xám xịt quay trở về chỗ ngồi, ai biết Tùy Qua lại không muốn buông tha hắn, cười nói:

    - Vị bác sĩ này, thuốc cao da chó hai đồng tiền của tôi còn hữu hiệu đi?

    Hai chữ “bác sĩ” vốn là tôn kính, nhưng lúc này làm thanh niên bác sĩ cảm thấy vô cùng chói tai. Đột nhiên trong đầu hắn lại hiện lên một ý niệm vô cùng ác độc, cười lạnh nói:

    - Ai biết thuốc cao da chó của anh dùng dược liệu gì làm thành, nói không chuẩn sẽ lưu lại tác dụng phụ có độc đâu. Còn nữa, thuốc cao da chó, dùng da chó chế ra, nói không chừng sẽ lây bệnh chó dại! Lang trung giang hồ, hại người rất nặng!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtsc,colongus,freejack,htluu,loccoc,longthien198,quangheo,trungvp2110,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,098
    Xu
    1,592

    Mặc định

    Y Tiên Thiểu
    Tác giả : Vô Trục
    Nguồn : vipvandan
    Chương 4: Thuốc cao da chó.



    Mẹ nó! Miệng thằng nhãi này thật độc!

    Tùy Qua vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhận thua giải thích, ai nghĩ tới thanh niên bác sĩ lại trở mặt, xem thường nói:

    - Thuốc cao da chó nhà tôi, trải qua hơn một ngàn ba trăm năm truyền thừa, chọn dùng da chó đều trải qua dược liệu cực nóng chưng nấu qua, tự nhiên sẽ không mang bệnh độc gì đó. Thuốc tây không phải luôn giảng cứu thí nghiệm lâm sàng đi, thuốc cao da chó nhà tôi cứu vô số người, chưa từng nghe nói có người vì vậy mà bệnh chó dại. Xa thì không nói, anh đi huyện Hoàng Bình hỏi thăm hỏi thăm, mười trấn tám hương, có người nào không biết biển chữ vàng của “Tùy cao dược”! Cho dù là chủ tịch huyện bị té trật chân, trước tiên cũng không đi bệnh viện mà là tới cửa xin thuốc! Mặt khác, làm Tây y, anh thật sự hiểu rõ bệnh chó dại không? Bệnh chó dại tuyệt đại đa số là thông qua cắn tổn thương, miệng vết thương lây nhiễm truyền ra, mà vị tiểu thư này bị trẹo chân, làn da lại không có vết thương, cho dù là có bệnh độc, cũng sẽ không bị cuốn hút. Nếu không mà nói, người thành phố nuôi nhiều mèo con chó con, mỗi ngày lấy tay sờ tới sờ lui, chiếu theo lời anh nói chẳng phải kẻ điên chạy đầy đường! Lang băm, thật sự là hại người thôi!

    Lời của Tùy Qua như đinh đóng cột, khí thế mười phần, nhất thời đem thanh niên bác sĩ chấn trụ. Nhưng Tùy Qua còn chưa dừng lại, tiếp tục cạn tàu ráo mán nói:

    - Nhìn nhìn lại anh xem, chỉ một vết thương đau chân nhỏ còn không trị được, đây là y thuật không tinh! Có đúng không! Hoài nghi chửi bới Đông y, nói dối người bệnh, suýt nữa dây dưa bỏ lỡ thời cơ trị liệu của người bệnh, còn tùy ý khuếch đại nguy hại của bệnh chó đại, nói chuyện giật gân, đây là y đức tiêu vong! Có đúng không! Biết rõ có sai cũng không chịu sửa, khăng khăng một mực, đây là nhân phẩm thấp kém! Có đúng không! Bởi vậy có thể thấy được, anh không những không xứng làm một bác sĩ đủ tư cách, còn không xứng làm một người đường đường chính chính! Vì sao hiện tại có người nói bác sĩ là lưu manh có giấy phép, nói chính là loại cặn bã giống như anh!

    - Anh…anh…

    Thanh niên bác sĩ tức giận đến sôi máu, mặt thành gan heo, khóe môi tức giận đến phát run, giống như sắp phun ra mấy ngụm máu tươi. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, không chỉ y thuật không bằng mao đầu tiểu tử này, thậm chí tranh cãi cũng kém người ta cách xa vạn dặm.

    - Anh cái gì? Khóe miệng co quắp lợi hại như vậy, anh bị động kinh sao?

    Tùy Qua lại lấy ra thuốc cao da chó, tát một tiếng liền dán lên miệng bác sĩ kia, che kín miệng quát:

    - Miễn phí đưa cho anh!

    Thanh niên bác sĩ vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa muốn xông lên vật lộn với Tùy Qua, nhưng khi nhìn thấy dáng người rắn chắc ngỗ ngược của hắn, nhất thời rụt xuống. Tinh thần cùng danh dự đều bị nhục nhã thương tích đầy mình, cũng không nên tiếp tục bị tra tấn thân thể. Thanh niên bác sĩ rốt cục hiểu rõ đạo lý này, xám xịt quay về chỗ ngồi, mở tờ báo vùi đầu vào.

    Tự rước lấy nhục!

    Tùy Qua khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó trong đầu chợt lóe linh quang, lấy ra thuốc cao da chó, tươi cười hướng mọi người giới thiệu:

    - Các vị đều thấy được, đây chính là thuốc cao da chó tổ truyền của nhà tôi, trải qua trăm ngàn năm truyền thừa, bí chế độc nhất vô nhị, linh nghiệm vô cùng, chuyên trị bị thương, phong thấp đau đớn, vừa dán liền có hiệu lực, vừa dán liền linh…

    - Chàng trai, tôi bị bệnh cũ phong thấp, có thể trị không?

    Quả nhiên có người bắt đầu tầm y hỏi thuốc.

    Tùy Qua thầm nghĩ lão nhân gia thật hiểu biết, đáp:

    - Đương nhiên, vừa dán liền linh nghiệm, ba tấm bảo đảm ngài khỏi hẳn! Nếu lão nhân gia muốn mua, giảm giá cho ngài, chín mươi chín đồng một tấm. Lão nhân gia đừng nhúc nhích, cứ ngồi yên tại chỗ, đợi chút nữa cháu dán cho ngài, nếu không hiệu quả cháu không lấy tiền! Miễn cho chút người nào nói cháu giả danh lừa bịp, đồ vật hai đồng dám bán chín mươi chín đồng!

    - Ha ha…

    Lão đầu tử nở nụ cười, vui vẻ nhận thuốc cao, xoa bóp vài cái trong tay, lại dán lên bắp chuối, sau một lát hắn liền hô to thuốc cao thật sự linh nghiệm!

    Chuyện bán thuốc rao hàng Tùy Qua đã luyện từ nhỏ, cho nên xem như ngựa quen đường cũ. Kỳ thật thuốc cao da chó của nhà Tùy Qua khi bán ở nông thôn giá cả dao động rất lớn, lão địa chủ thường nói:

    - Gặp dân bán giá dân, gặp quan bán giá quan. Gặp người bán giá người, gặp quỷ bán giá quỷ.

    Cho nên giá cả thuốc cao da chó nhà hắn từ chín đồng chín lên tới chín trăm chín đều bán qua.

    Giá cả chín mươi chín, không cao không thấp, nhưng chỉ một thoáng đã bán mấy chục tấm thuốc cao, ngay cả chị cả áo đen bên cạnh cũng vội vàng mua hai tấm.

    Đương nhiên những người mua thuốc không phải ai cũng đều có bệnh, mà là tận mắt nhìn thấy thuốc cao da chó của Tùy Qua thật thần hiệu, tiềm thức đều cho rằng đây là linh dược, thần dược, đã may mắn gặp được nhất định phải mua thêm vài tấm. Lưu trữ sau này sử dụng cũng tốt, đưa tặng bạn bè cũng tốt, tóm lại sẽ không thiệt thòi.

    Những hành khách ở toa khác nghe được tin lập tức hành động, tính toán mua vài tấm, đáng tiếc Tùy Qua đã bán hết, vài vị hành khách cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, đành phải lưu lại số điện thoại cho Tùy Qua, thỉnh hắn khi nào có thuốc dán thì gọi cho mình.

    Lúc này người mua thuốc dán chủ động đem tiền đưa tới tay hắn. Tùy Qua nhìn nhìn, khoảng chừng ba bốn ngàn, điều này làm trong lòng hắn thầm vui vẻ không thôi.

    Ngự tỷ thủy linh mất một phen công phu mới rửa sạch sẽ chân mình, còn xịt chút nước hoa, bởi vì nàng luôn cảm thấy mùi hôi của thuốc cao vẫn dính trên chân, đợi sau khi nàng rời khỏi nhà vệ sinh, lại phát hiện tiểu tử kia đang ngồi đếm tiền, miệng cười toe toét, trong xe đều tràn ngập hương vị của thuốc cao da chó.

    Ghê tởm hơn chính là, tiểu tử kia vừa nhìn thấy nàng đi tới, lại vươn tay nói:

    - Chín mươi chín đồng!

    Tùy Qua anh hùng cứu mỹ nhân tuy rằng biểu diễn thật sự thành công, nhưng sự tình lại không lọt mắt xanh của mỹ nhân, lại không phát triển theo phương hướng lấy thân báo đáp. Tên của mỹ nữ, số điện thoại vân vân, những tin tức trọng yếu này hắn đều không hỏi ra được. Ra vẻ Tùy Qua đồng học muốn đánh phá danh hiệu “sơ nam hoàn toàn tuyệt đối” vẫn còn phải gánh nặng đường xa đâu.

    Thông qua chuyện này Tùy Qua đã hiểu được một đạo lý: thuốc cao da chó chữa thương tuy rằng linh nghiệm, dùng tán gái thì không được thêm điểm.

    Sau khi xuống xe lửa, ngự tỷ thủy linh rất nhanh đã biến mất trong dòng người. Tùy Qua tiếc nuối một lúc, vội vàng chạy đến trường báo trình diện.

    Tùy Qua ngồi xe bus suốt một giờ, chạy tới bến xe thành phố Đông Giang, sau đó lại ngồi xe hơn bốn mươi phút đi tới một trấn nhỏ, cuối cùng lại ngồi xe ba gác mười phút mới tới mục đích: giáo khu Phát Phong đại học Đông Giang.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★

    ---QC---


  10. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhtsc,colongus,dawnqlt101,freejack,loccoc,longthien198,quangheo,trungvp2110,
Trang 1 của 81 1231151 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status