TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 37 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 185

Chủ đề: Góp ý, hỏi đáp mọi chuyện :)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2009
    Đang ở
    Cthulhu Mythos
    Bài viết
    17,030
    Xu
    15,907

    Mặc định

    Có luật rồi mà

    5. Chỉ có thể edit truyện chưa được dịch/đăng tại box dịch!
    ---QC---


  2. #7

    Mặc định

    Tập hợp nhóm dịch lại làm cái phi vụ 1triệu thôi

  3. #8
    Soujiro_Seita's Avatar
    Soujiro_Seita Đang Ngoại tuyến ๖ۣۜGià
    ๖ۣۜThiên
    ๖ۣۜĐại
    ๖ۣۜĐế
    Phiên Ngữ Cao Cấp
    Ngày tham gia
    May 2008
    Đang ở
    Thúy Vân Phong
    Bài viết
    22,957
    Xu
    0

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi I LOVE U Xem bài viết
    bác post thử một chương edit xem.
    thế này dc k.

    Chương 1: người đệ tử bị tiên môn vứt bỏ.

    Tháng ba đầu xuân chính là lúc xuân hàn se lạnh, rừng hạnh vừa mới khai hoa, từ xa nhìn lại tựa một phương sắc hồng.

    Bây giờ là buổi trưa, thời tiết nắng ráo sáng sủa mà không nóng bức.

    Ngoài cửa thành tây Tứ Tượng, trên một đầu cổ đạo gồ ghề đã đứng đầy người, trong đó có lão gia công tử áo gấm, lại có cả nhạc công, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng hớn hở, cổ duỗi dài ra như chờ mong. Tuy vậy bên cạnh đám người này lại có một đám khác, chỉ có năm sáu người ít ỏi, chỉ là một quản gia dẫn theo mấy gia nô, đồng dạng cũng là đang đợi người nhưng cảm xúc có vẻ sa sút, dường như đám đông kia đang đợi tài thần, còn đám người này lại là đợi ôn thần.

    Người qua đường không khỏi hiếu kỳ, bèn lân la hỏi thăm, người nọ cười nói: "Người bên kia hả, đó là người của Tiêu gia. Đại thiếu gia nhà họ bảy năm trước được tiên sư vừa ý, dẫn lên sơn môn tu luyện. Hôm nay vừa đầy bảy năm, nghe nói đã trở thành nội môn đệ tử, đặc biệt trở về thành Tứ Tượng để thăm viếng người nhà. Đây là một đại sự. Tiêu lão gia đã dẫn theo một đám người đứng chờ ở nơi này từ sáng sớm rồi!"

    "Vậy còn đám người kia?"

    "Ha ha, đám người kia cũng thế, chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Bảy năm trước có hai người được tiên sư mang đi là thiếu gia của Tiêu gia và thiếu gia Mạnh Tuyên của Mạnh gia. Chỉ là hai người cùng được dẫn lên tiên môn, tu hành bảy năm nhưng kết quả lại bất đồng. Thiếu gia của Tiêu gia là về thăm người thân, còn Mạnh thiếu gia lại vì tư chất quá kém nên bị tiên môn xóa tên rồi. Hôm nay hắn cũng trở về, nhìn xem, quản gia của Mạnh gia dẫn theo người cũng đợi ở chỗ này lâu rồi, sắc mặt thật khó nhìn, ha ha!"

    Người qua đường nghe xong, không khỏi buồn cười, chỉ trỏ về hướng người của Mạnh gia, sắc mặc của họ càng khó nhìn.

    Ước chừng nửa canh giờ sau, đột nhiên có đám tường vân bay tới từ phía chân trời, rơi xuống ngoại thành, đúng là thiếu gia nhà họ Tiêu đã trở về. Tiêu lão gia mừng lắm, rắc rất nhiều tiền thưởng, lại sai đám nhạc công ra sức thổi nhạc. Kế đó đám đông liền tiến lên vây quanh Tiêu thiếu gia, vui vẻ trở về thành Tứ Tượng. Tiếng cười của bọn họ càng sang sảng, sắc mặc của Mạnh gia càng khó coi, tiếng buồn bã thở dài phủ xuống tang thương không thôi.

    "Tiêu thiếu gia về rồi, sao không có thiếu gia nhà ta?"

    Quản gia của nhà họ Mạnh đợi thêm nửa canh giờ, có phần không kiên nhẫn được.

    "Chắc là... là Tiêu thiếu gia biết pháp thuật, có thể đáp mây bay về. Thiếu gia nhà ta chỉ có thể đi bộ... "

    Đám hạ nhân bắt đầu suy đoán lung tung, đồng thời cũng hiểu được trong lòng, thiếu gia nhà mình thật vô dụng.

    Vào lúc đó, ngoài cửa đông thành Tứ Tượng, trong bãi cỏ lau có một thiếu niên áo xanh đang chạy chậm như rùa. Tuổi của hắn chừng mười lăm mười sáu, diện mạo thanh tú, có nét cười khiến cho người dễ thân cận, chân đeo giày gai, lưng cõng một cái hồ lô đỏ thẫm. Hắn vừa thưởng lãm phong cảnh xung quanh, vừa từ từ đi trong bãi cỏ lau như tìm cái gì đó.

    Đi khoảng hai dặm đường, hắn trông thấy trên một tảng đá ven đường có hai chữ "Kiếm Lư" loang lổ, không khỏi gật đầu, thầm nghĩ: Là ở đây rồi!

    Hắn tháo hồ lô xuống uống một ngụm, lại bước nhanh vào trong bụi cỏ lau.

    Nếu có ngoại nhân trông thấy, sợ là sẽ hoảng hốt kêu lên một tiếng, bởi vì đi tiếp chính là cấm địa của Tứ Tượng thành.

    Đây là nơi ở của một vị đại kiếm sư, tên là Lãnh Lăng Dư, kiếm pháp đã đạt tới Hóa Cảnh, được người người trong thành Tứ Tượng tôn xưng là Lãnh đại sư.

    Năm nay hắn đã hơn tám mươi tuổi rồi. Vốn dĩ vị kiếm sư này tu vi thâm hậu, sống đến hai trăm tuổi cũng không có vấn đề gì. Có điều mười mấy năm trước bị mắc trọng bệnh, dựa vào một thân tu vi mà cũng không cách nào hóa giải được. Từ đó bệnh ngày một sâu, đã thành bệnh nan y. Lãnh đại sư tự biết mình không còn nhiều thời gian nữa, bèn rời khỏi thành Tứ Tượng, đi tới nơi này dựng gian nhà đơn sơ, bế quan chờ chết.

    Lãnh đại sư tính tình vốn kỳ quái, nay lại mặc trọng bệnh, càng thêm hỉ nộ vô thường. Hắn định ra vùng ven Kiếm Lư là cấm địa, người không rõ nội tình đi vào thường bị hắn xài kiếm giết chết. Từ đó về sau, chẳng còn ai dám xâm nhập vào nơi này.

    Nhưng thiếu niên áo xanh lại trực tiếp đi vào, thần thái ung dung như không biết có họa ở trước mắt.

    Lại đi hơn một dặm đường, chợt thấy phía trước có mấy gian nhà tranh. Thiếu niên áo xanh đang muốn bước qua, bỗng có một lão đầu áo trắng đi tới từ trong bụi cỏ lau bên cạnh, ánh mắt sắc tựa chim ưng, quát lạnh: "Đứa nhà quê ở đâu ra? Dám xông vào Kiếm Lư, không muốn sống nữa sao? Thừa dịp chủ nhân nhà ta chưa phát hiện, mau mau cút ra ngoài, bằng không thì đầu thân phân thành hai đoạn!"

    Thiếu niên này là Mạnh Tuyên mà đám người nhà họ Mạnh đang chờ đợi.

    Hắn cười cười, hỏi: "Đây là đạo đãi khách ở Kiếm Lư hả?"

    Lão đầu áo trắng lạnh lùng đáp: "Ngươi là khách sao? Không muốn chết thì biến đi!"

    Mạnh Tuyên cau mày, nói: "Lão này nói chuyện thật khó nghe. Ta không nói với ngươi, mau đi bẩm báo với chủ nhân nhà ngươi, đại phu đến rồi!"

    "Đại phu?"

    "Lão đầu khẽ giật mình, cười nhạt: "Tiểu tử nhà ngươi lại dám trêu ghẹo ta?"

    Mạnh Tuyên nói: "Ngươi không phải tiểu mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, ta trêu ghẹo ngươi làm cái gì? Ta vừa mới đi ở ngoài xa, thấy ở đây có bệnh khí, cố ý đi qua cứu người. Ngươi đừng lải nhải, mau đi bẩm báo, để chủ nhân ngươi mời ta đi vào!"

    Lão đầu áo trắng vốn muốn cứu người trẻ tuổi này một mạng, không ngờ hắn lại không nghe, bất giác cảm thấy tức giận.

    Đang định nói tiếp, từ phía Kiếm Lư bỗng truyền lại một giọng nói băng lãnh mà già nua: "Lãnh Trức, để hắn lại đây!"

    Lão đầu thở dài, đáp: "Chủ nhân phát giác rồi, ngươi theo ta vào đi!"

    Mạnh Tuyên cười cười, đi theo sau lão. Sau khi vào nhà tranh, chỉ thấy một lão già gày gò ngồi trên ghế thái sư, thi thoảng lại cúi đầu ho khan, dáng người còng xuống, khí huyết suy bại, rõ là người có bệnh nguy kịch. Lão đầu nghe thấy tiếng người đi vào, ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt lóe tinh quang tựa hai thanh kiếm bén đâm thẳng vào lòng người.

    "Ngươi là thiếu niên nhà ai?" Lão đầu lạnh giọng hỏi.

    Mạnh Tuyên cười cười, đáp: "Ngươi hỏi ta làm gì? Chỉ cần biết ta là đại phu, đặc biệt đến xem bệnh cho ngươi là tốt rồi!"

    Lãnh đại sư có phần bất ngờ trước biểu hiện nhẹ nhàng của người thiếu niên. Phải biết thành Tứ Tượng có vô số tuấn kiệt nhưng người có thể đĩnh đạc ung dung, thần thái tự nhiên như này ở trước mặt lão cũng không nhiều.

    Qua một lúc lâu, lão mới chậm rãi nói: "Ta bị bệnh mười năm, không ít lần cầu y hỏi dược, linh đan diệu dược ăn nhiều vô kể nhưng thủy chung không có hiệu quả. Ngay cả Tiết thần y cũng không chữa được. Hôm nay ngươi chủ động tìm tới tận cửa, ngôn ngữ bất kính. Thực là đại phu thì thôi, nếu là miệng đầy lời bậy, không hiểu y thuật thì đừng có trách kiếm ta vô tình!"

    Mạnh Tueyen chau mày, nói: "Chỉ là tới xem bệnh, ngươi ở đâu ra cái kiểu nói nhảm nhiều vậy? Bất quá ngươi yên tâm, y thuật của ta với đám thần y kìa không giống nhau. Ta có thể chữa được bệnh của ngươi! Nhưng trước khi xem bệnh, ta có một điều kiện muốn nói cho ngươi biết. Nếu ngươi đáp ứng thì bệnh này ta cam đoan chữa khỏi, bằng không ta sẽ xoay người rời đi!"

    "Hừ!"

    Lãnh đại sư cười nhạt, nói: "Điều kiện gì?"

    Mạnh Tuyên cười cười, đáp: "Ta chữa bệnh cho người không cần tiền, cũng không cần vật trân quý, nhưng có ba quy một lệnh ngươi phải tuân thủ. Quy định thứ nhất, ta trị bệnh cho ngươi, ngươi không được nói cho người khác. Có ai hỏi ngươi, ngươi không được nói. Ngoài ra, nếu người khác nói ra bên ngoài, ngươi phải phụ trách việc diệt khẩu. Nói thí dụ như, lão đầu này... tên là Lãnh Trúc phải không. Nếu hắn nói ra thì ngươi phải giết chết hắn và tất cả những người biết chuyện này!"

    "Nói hươu nói vượn cái gì thế?"

    Lão già áo trắng thấy thiếu niên trực tiếp kéo chuyện lên đầu mình, không khỏi nổi giận.

    Lãnh đại sư hơi giật mình, cảm thấy thiếu niên này thực kỳ quái, bèn hỏi: "Vậy còn quy định thứ hai?"

    Mạnh Tuyên đáp: "Quy định thứ hai chính là giết ba tha một. Ta chữa bệnh cho ngươi, không ép ngươi không được giết người, nhưng mỗi khi giết đến người thứ ba thì phải nhớ tới ân cứu mạng của ta mà tha cho người thứ tư, coi như là thay ta tích công đức cho đời. Mà quy định thứ ba chính là sau khi ta cứu ngươi, không được hỏi ta là ai, cũng không được lén nghe ngóng lai lịch của ta. Cho du là chúng ta gặp nhau trên đường cũng không được chào hỏi và tiết lộ thân phận của ta. Ngươi có thể làm được hay không?"

    Người hành nghề y trong thế gian không cầu danh thì cầu lợi, còn thiếu niên này lại có một quy củ kỳ quái như vậy khiến cho người phải buồn bực.

    Lãnh đại sư không khỏi tò mò, gật đầu hỏi: "Chỉ là việc đơn giản mà thôi, đáp ứng có gì khó, vậy còn một lệnh là cái gì?"

    Vẻ mặt Mạnh Tuyên trịnh trọng, lấy từ trong ngực ra một lệnh bài nhỏ màu đen, không rõ chất liệu, hình dạng có phần giống chuôi kiếm, ở giữa khắc một chữ "Bệnh" phong cách cổ xưa. Hắn giơ lệnh bài lên trước mặt Lãnh đại sư, nói: "Ta trị bệnh cho ngươi, không cần tiền cũng không cần tuyệt học của ngươi. Nhưng ngươi còn sống một ngày, một khi trông thấy lệnh bài này, bất luận là ngươi đang có chuyện trọng yếu như thế nào, đều phải lập tức dừng lại, vô điều kiện làm thay ta một chuyện."

    "Chuyện này... "

    Lãnh đại sư và Lạnh Trúc đều ngơ ngẩn.

    Mạnh Tuyên không nói gì nữa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn họ.

    Qua một lúc lâu, Lãnh đại sư chậm rãi gật đầu, đáp: "Được, ta tuân thủ ba quy một lệnh này của ngươi. Nhưng nếu ngươi ăn nói bừa bãi thì thanh kiếm này của ta sẽ... "

    "Được rồi, nói lời vô dụng hoài làm gì?"

    Mạnh Tuyên cắt đứt lời lão nói, đưa tay lấy hồ lô đặt xuống mặt đất, hít sâu một hơi, từ từ ngưng thần. Thân hình đột ngột chấn động, dưới chân đạp ra bộ pháp kỳ quái, sau đó hai tay chắp lại, niết thành một ấn quyết kỳ lạ, miệng niệm phạn âm: Đốt!

    Quanh người hắn đột nhiên xuất hiện đại lượng tinh khí, bay vòng quanh người, thổi cánh áo xanh bay phất phới. Cùng lúc đó, Mạnh Tuyên bỗng lấn lên một bước, tay phải hóa trảo, dẫn động tinh khí, trảo về phía vai Lãnh đại sư.

    Tinh khí hóa hình, trong bàn tay phải của hắn xuất hiện hình đầu rồng như có như không, dữ tợn đáng sợ.

    Quản gia Lãnh Trúc thấy thế không khỏi kinh ngạc trong lòng, có điều Lãnh đại sư không nhúc nhích, tùy ý để hắn nắm vai.

    Bằng vào tu vi của Lãnh đại sư, giả như thiếu niên này dám gây bất lợi cho mình thì có thể giết ngược lại ngay lập tức.

    Tay phải của Mạnh Tuyên chỉ nhấn một cái vào đầu vai của Lãnh đại sư rồi lập tức thu về. "Xùy~~" một tiếng nho nhỏ, hư ảnh đầu rồng trong tay hắn đã cắn ra một đám hắc khí dày đặc từ trong cơ thể Lãnh đại sư, không ngừng giãy dụa trong miệng rồng. Mạnh Tuyên nắm tay phải lại, hư ảnh đầu rồng liền nuốt hết đoàn hắc khí. Cùng lúc đó, Lãnh đại sư đột nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu đen ngòm.




    油盐不进

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Mình nhìn qua mấy câu đầu thì được rồi đó bạn.
    Hidden Content Gửi bởi gautruc01 Hidden Content
    Anh yêu trym, vĩnh con mẹ nó cửu luôn Hidden Content

  4. #9
    _BOSS_'s Avatar
    _BOSS_ Đang Ngoại tuyến Nhất Tự Vi Sư
    Bán Tự Vi Sư
    Phiên Ngữ Trung Cấp
    Ngày tham gia
    Apr 2015
    Đang ở
    null
    Bài viết
    3,854
    Xu
    4,998

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Kinzie Xem bài viết
    Có luật rồi mà
    thì nên thông báo rầm rộ lên, ai cũng thấy ai cũng biết
    như 2 bài: Lục tiên wed khác dịch cũng hơn trăm chương rồi, và Thông Thiên Chi Lộ cũng 20-30 chương
    Như TTCL có thể làm từ đầu, chứ Lục Tiên edit từ đầu chi ?

  5. #10
    Ngày tham gia
    Feb 2014
    Đang ở
    Nơi tuyết trắng rơi.....
    Bài viết
    10,388
    Xu
    3,112

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi _BOSS_ Xem bài viết
    thì nên thông báo rầm rộ lên, ai cũng thấy ai cũng biết
    như 2 bài: Lục tiên wed khác dịch cũng hơn trăm chương rồi, và Thông Thiên Chi Lộ cũng 20-30 chương
    Như TTCL có thể làm từ đầu, chứ Lục Tiên edit từ đầu chi ?
    web khác thì liên quan gì đến TTV Không lẽ web khác dịch rồi thì TTV cũng không được dịch lại, hoặc là phải dịch chen vào à?
    Si tình chỉ vì vô tình mà khổ

    ---QC---


  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Thiên Lôi,vietstars,
Trang 2 của 37 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status